Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-415
Bạch Diệc Phi đi lên tầng ba, anh tùy tiện tìm một căn phòng rồi ngồi xuống, Lưu Hiểu Anh cũng đi vào ngồi cạnh anh. "Tôi nói này, cô không bận sao?"
"Không bận!", Lưu Hiểu Anh chớp mắt: "Anh không thấy phòng khám này chẳng có mấy người sao?"
"Vậy cô tới đây làm gì? Có chuyện gì muốn nói với tôi hả?", Bạch Diệc Phi hỏi.
Lưu Hiểu Anh nói: "Anh cũng biết rồi đấy, bệnh viện vừa mới thành lập nên không có mấy người đến. Tôi muốn mượn tên tuổi tập đoàn Hầu Tước của anh để thu hút khách đến được không?"
"Không được", Bạch Diệc Phi không suy nghĩ mà từ chối luôn: "Đó là căn cứ bí mật của tôi, không thể liên quan đến tập đoàn Hầu Tước được".
"Được rồi!", Lưu Hiểu Anh hiểu ý của Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi lại nói: "Như vậy đi, tôi có thể khuyến khích nhân viên của tập đoàn Hầu Tước đến đây kiểm tra sức khỏe".
"Như vậy cũng được", Lưu Hiểu Anh mỉm cười.
Lúc này Từ Lãng bỗng gõ cửa một cái.
Bạch Diệc Phi thấy là Từ Lãng nên đưa gã lên sân thượng.
Lưu Hiểu Anh biết bọn họ có chuyện muốn nói thì biết điều rời đi.
Vừa lên sân thượng Bạch Diệc Phi liền trực tiếp hỏi: "Đạo trưởng là ai? Có phải là hắn ta đang uy hiếp em gái anh không?"
Lần bị chặn đánh đó vừa nhắc đến đạo trưởng thì Từ Lãng đã bắt đầu do dự, anh đoán có lẽ Từ Lãng đang có nhược điểm gì đó ở trong tay đạo trưởng.
Bạch Diệc Phi nhất định phải gỡ nút thắt này ra, nếu không sau này Từ Lãng vẫn sẽ bị tên đạo trưởng đó khống chế.
Từ Lãng thở dài: "Không hẳn là uy hiếp, hắn ta chỉ biết tung tích của em gái tôi thôi".
"Tôi còn có một em gái, nhưng tôi tưởng rằng em ấy đã chết. Sau đó tôi gặp đạo trưởng, hắn ta nói em gái tôi vẫn còn sống, cũng biết tung tích của em ấy".
Cho nên lúc nhắc đến đạo trưởng gã mới do dự.
Nhưng mà Từ Lãng nhún vai: "Tôi cũng không quá cố chấp với việc biết tung tích của em ấy, chỉ cần em ấy còn sống thì tốt rồi".
"Nếu có duyên thì sẽ gặp lại".
"Nhưng thân phận của tên đạo trưởng này không hề đơn giản, tôi đề nghị anh tốt nhất là không có ý đồ gì với hắn".
Có thể nói Từ Lãng rất hiểu Bạch Diệc Phi, sau khi biết được tầm quan trọng của đạo trưởng với gã thì Bạch Diệc Phi nhất định sẽ nghĩ cách đi điều tra đạo trưởng, nhưng mà người như đạo trưởng thật sự không dễ chọc.
"Ồ?", Bạch Diệc Phi hơi nhướng mày.
Từ Lãng nói: "Đạo trưởng là người đứng đầu bốn gia tộc lớn và liên minh doanh nghiệp thủ đô, trong bốn gia tộc lớn thì có hai nhà là do đạo trưởng nâng đỡ lên".
Vừa dứt lời thì Bạch Diệc Phi đã nhíu mày: "Xem ra hắn ta đúng là một người không dễ chọc".
Bạch Diệc Phi vốn cho rằng bốn gia tộc lớn và liên minh doanh nghiệp thủ đô chính là tồn tại mạnh nhất, nhưng không ngờ còn có một người trên cả bọn họ.
Khiếp sợ thì khiếp sợ thôi, bây giờ cũng không tiếp xúc được với những người đó, Bạch Diệc Phi sẽ không suy nghĩ nhiều để tự làm mình đau đầu.
Sau khi rời khỏi bệnh viện Ngọa Long thì Bạch Diệc Phi trực tiếp lái xe về nhà.
. . .
Sáng sớm hôm sau, Bạch Diệc Phi lại một lần nữa cảm nhận được hạnh phúc khi ôm vợ mình lúc tỉnh dậy. Anh hôn Lý Tuyết mấy cái rồi mới đứng dậy đi rửa mặt.
Lý Tuyết cũng dậy, cô còn nói với Bạch Diệc Phi: "Em đã tìm được một công ty trang sức, dự định hôm nay đi phỏng vấn".
Bạch Diệc Phi ngừng một lát: "Vợ ơi, anh có thể trực tiếp đưa em một công ty trang sức không?"
"Hả? Không cần đâu", Lý Tuyết lắc đầu: "Hiện tại em đã biết cái gì đâu!"
Bạch Diệc Phi lại nói: "Không biết có thể từ từ học mà. Hơn nữa sau khi đến công ty, em nhất định sẽ là tổng giám đốc, cái này thì em rất thành thạo rồi, đến lúc đó có thể vừa học hỏi kinh nghiệm vừa tiếp thêm kiến thức".
Nghe vậy thì Lý Tuyết đã bắt đầu do dự: "Nhưng mà em nhớ là tập đoàn Hầu Tước không có công ty trang sức nào mà?"
"Cái này rất đơn giản", Bạch Diệc Phi nói: "Hôm nay anh đi mua một công ty, ngày mai là có".
Cuối cùng Lý Tuyết cũng đồng ý với lời nói của Bạch Diệc Phi. Đầu tiên là để tập đoàn Hầu Tước đi mua một công ty trang sức, sau đó sang tên cho Lý Tuyết, thế là cô có thể trực tiếp đến công ty làm tổng giám đốc.
Vốn dĩ Lý Tuyết đồng ý là vì bản thật thật sự còn thiếu kinh nghiệm trong việc thiết kế trang sức. Nếu bắt đầu làm từ một nhân viên quèn thì không biết đến ngày tháng năm nào cô mới có thể thực hiện ước mơ của mình.
Bây giờ cô cũng đã nghĩ thông suốt rồi, nếu có thể sử dụng tài nguyên của chồng thì tại sao cô phải tự mình chuốc lấy khổ vào thân chứ?
. . .
Bạch Diệc Phi vừa đến tập đoàn Hầu Tước đã lập tức gọi Long Linh Linh tới, kêu cô ta xử lý chuyện thu mua công ty.
Hiệu suất làm việc của Long Linh Linh vô cùng cao, buổi chiều đã tìm được hai công ty trang sức phù hợp với yêu cầu của Bạch Diệc Phi, hơn nữa còn sửa sang lại tài liệu vô cùng kỹ càng tỉ mỉ rồi mới đưa lên bàn làm việc của Bạch Diệc Phi.
"Không bận!", Lưu Hiểu Anh chớp mắt: "Anh không thấy phòng khám này chẳng có mấy người sao?"
"Vậy cô tới đây làm gì? Có chuyện gì muốn nói với tôi hả?", Bạch Diệc Phi hỏi.
Lưu Hiểu Anh nói: "Anh cũng biết rồi đấy, bệnh viện vừa mới thành lập nên không có mấy người đến. Tôi muốn mượn tên tuổi tập đoàn Hầu Tước của anh để thu hút khách đến được không?"
"Không được", Bạch Diệc Phi không suy nghĩ mà từ chối luôn: "Đó là căn cứ bí mật của tôi, không thể liên quan đến tập đoàn Hầu Tước được".
"Được rồi!", Lưu Hiểu Anh hiểu ý của Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi lại nói: "Như vậy đi, tôi có thể khuyến khích nhân viên của tập đoàn Hầu Tước đến đây kiểm tra sức khỏe".
"Như vậy cũng được", Lưu Hiểu Anh mỉm cười.
Lúc này Từ Lãng bỗng gõ cửa một cái.
Bạch Diệc Phi thấy là Từ Lãng nên đưa gã lên sân thượng.
Lưu Hiểu Anh biết bọn họ có chuyện muốn nói thì biết điều rời đi.
Vừa lên sân thượng Bạch Diệc Phi liền trực tiếp hỏi: "Đạo trưởng là ai? Có phải là hắn ta đang uy hiếp em gái anh không?"
Lần bị chặn đánh đó vừa nhắc đến đạo trưởng thì Từ Lãng đã bắt đầu do dự, anh đoán có lẽ Từ Lãng đang có nhược điểm gì đó ở trong tay đạo trưởng.
Bạch Diệc Phi nhất định phải gỡ nút thắt này ra, nếu không sau này Từ Lãng vẫn sẽ bị tên đạo trưởng đó khống chế.
Từ Lãng thở dài: "Không hẳn là uy hiếp, hắn ta chỉ biết tung tích của em gái tôi thôi".
"Tôi còn có một em gái, nhưng tôi tưởng rằng em ấy đã chết. Sau đó tôi gặp đạo trưởng, hắn ta nói em gái tôi vẫn còn sống, cũng biết tung tích của em ấy".
Cho nên lúc nhắc đến đạo trưởng gã mới do dự.
Nhưng mà Từ Lãng nhún vai: "Tôi cũng không quá cố chấp với việc biết tung tích của em ấy, chỉ cần em ấy còn sống thì tốt rồi".
"Nếu có duyên thì sẽ gặp lại".
"Nhưng thân phận của tên đạo trưởng này không hề đơn giản, tôi đề nghị anh tốt nhất là không có ý đồ gì với hắn".
Có thể nói Từ Lãng rất hiểu Bạch Diệc Phi, sau khi biết được tầm quan trọng của đạo trưởng với gã thì Bạch Diệc Phi nhất định sẽ nghĩ cách đi điều tra đạo trưởng, nhưng mà người như đạo trưởng thật sự không dễ chọc.
"Ồ?", Bạch Diệc Phi hơi nhướng mày.
Từ Lãng nói: "Đạo trưởng là người đứng đầu bốn gia tộc lớn và liên minh doanh nghiệp thủ đô, trong bốn gia tộc lớn thì có hai nhà là do đạo trưởng nâng đỡ lên".
Vừa dứt lời thì Bạch Diệc Phi đã nhíu mày: "Xem ra hắn ta đúng là một người không dễ chọc".
Bạch Diệc Phi vốn cho rằng bốn gia tộc lớn và liên minh doanh nghiệp thủ đô chính là tồn tại mạnh nhất, nhưng không ngờ còn có một người trên cả bọn họ.
Khiếp sợ thì khiếp sợ thôi, bây giờ cũng không tiếp xúc được với những người đó, Bạch Diệc Phi sẽ không suy nghĩ nhiều để tự làm mình đau đầu.
Sau khi rời khỏi bệnh viện Ngọa Long thì Bạch Diệc Phi trực tiếp lái xe về nhà.
. . .
Sáng sớm hôm sau, Bạch Diệc Phi lại một lần nữa cảm nhận được hạnh phúc khi ôm vợ mình lúc tỉnh dậy. Anh hôn Lý Tuyết mấy cái rồi mới đứng dậy đi rửa mặt.
Lý Tuyết cũng dậy, cô còn nói với Bạch Diệc Phi: "Em đã tìm được một công ty trang sức, dự định hôm nay đi phỏng vấn".
Bạch Diệc Phi ngừng một lát: "Vợ ơi, anh có thể trực tiếp đưa em một công ty trang sức không?"
"Hả? Không cần đâu", Lý Tuyết lắc đầu: "Hiện tại em đã biết cái gì đâu!"
Bạch Diệc Phi lại nói: "Không biết có thể từ từ học mà. Hơn nữa sau khi đến công ty, em nhất định sẽ là tổng giám đốc, cái này thì em rất thành thạo rồi, đến lúc đó có thể vừa học hỏi kinh nghiệm vừa tiếp thêm kiến thức".
Nghe vậy thì Lý Tuyết đã bắt đầu do dự: "Nhưng mà em nhớ là tập đoàn Hầu Tước không có công ty trang sức nào mà?"
"Cái này rất đơn giản", Bạch Diệc Phi nói: "Hôm nay anh đi mua một công ty, ngày mai là có".
Cuối cùng Lý Tuyết cũng đồng ý với lời nói của Bạch Diệc Phi. Đầu tiên là để tập đoàn Hầu Tước đi mua một công ty trang sức, sau đó sang tên cho Lý Tuyết, thế là cô có thể trực tiếp đến công ty làm tổng giám đốc.
Vốn dĩ Lý Tuyết đồng ý là vì bản thật thật sự còn thiếu kinh nghiệm trong việc thiết kế trang sức. Nếu bắt đầu làm từ một nhân viên quèn thì không biết đến ngày tháng năm nào cô mới có thể thực hiện ước mơ của mình.
Bây giờ cô cũng đã nghĩ thông suốt rồi, nếu có thể sử dụng tài nguyên của chồng thì tại sao cô phải tự mình chuốc lấy khổ vào thân chứ?
. . .
Bạch Diệc Phi vừa đến tập đoàn Hầu Tước đã lập tức gọi Long Linh Linh tới, kêu cô ta xử lý chuyện thu mua công ty.
Hiệu suất làm việc của Long Linh Linh vô cùng cao, buổi chiều đã tìm được hai công ty trang sức phù hợp với yêu cầu của Bạch Diệc Phi, hơn nữa còn sửa sang lại tài liệu vô cùng kỹ càng tỉ mỉ rồi mới đưa lên bàn làm việc của Bạch Diệc Phi.