Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 221-230
Chương 221: Liễu Chiêu Phong đến nhà
Ký ức tối qua của Lý Tuyết về Liễu Chiêu Phong không được tốt lắm, vì thế cô không vui hỏi: "Anh tới đây làm gì? Tôi không biết anh".
Liễu Chiêu Phong cười nhẹ: "Tuyết Nhi, anh biết em nhưng em không còn nhớ anh, cũng không sao cả, bây giờ chúng ta có thể làm quen lại. Anh tên Liễu Chiêu Phong, là bạn học đại học cũng là bạn trai của em".
Bạn đại học, bạn trai, cô chả hiểu gì cả.
Vì vậy Lý Tuyết lạnh lùng nói: "Anh tới tìm tôi hả?"
“Đúng thế”, Liễu Chiêu Phong rất vui với phản ứng của Lý Tuyết, gã đưa hoa hồng trong tay cho cô: “Tặng em này”.
Lý Tuyết chớp mắt nhìn bó hoa hồng lớn đỏ rực, ngay cả đứa trẻ mới năm sáu tuổi cũng thích những bông hồng xinh đẹp như vậy.
Nhưng Lý Tuyết không nhận bó hoa hồng, bởi vì cô không biết Liễu Chiêu Phong, hơn nữa cô cũng cảm thấy rằng gã không phải là người tốt.
“Chú đã nói không được nhận đồ từ người lạ”, Lý Tuyết trịnh trọng trả lời. Đúng là Bạch Diệc Phi đã nói với cô như thế thật. Bạch Diệc Phi sợ có người dùng đồ để dụ dỗ cô, nên anh đã nhắc cô trước.
Nụ cười của Liễu Chiêu Phong cứng lại: "Chú? Chú nào?"
Lý Tuyết không trả lời, cô muốn đóng cửa lại: "Chú sắp về rồi, tôi muốn đóng cửa".
Liễu Chiêu Phong ngăn Lý Tuyết đóng cửa lại: "Chờ đã, chú mà em nói là Bạch Diệc Phi sao?"
Lý Tuyết thấy tay Liễu Chiêu Phong chặn cửa thì cũng không tiện đóng cửa lại, cô nói: "Đúng vậy, anh biết chú tôi hả?"
Hai mắt Liễu Chiêu Phong sáng lên: "Anh biết, đương nhiên anh biết chứ, chú em bảo anh đến gặp em. Bông hồng này là quà gặp mặt của anh”.
Lý Tuyết nghi ngờ: "Thật sao?"
"Thật".
Liễu Chiêu Phong mừng thầm trong lòng, hoa hồng tượng trưng cho tình yêu, mặc dù bây giờ Lý Tuyết không biết nhưng chỉ cần cô chấp nhận hoa hồng của gã, thì gã sẽ có cơ hội chính đáng ở bên Lý Tuyết.
“Nào, em nhận hoa đi”, Liễu Chiêu Phong tiếp tục dỗ dành cô.
Lúc này một đám người bên ngoài nhìn thấy cảnh này thì bắt đầu hò la, bọn họ không biết Lý Tuyết chỉ là một đứa trẻ năm sáu tuổi.
"Đồng ý đi!"
"Đồng ý đi!"
"..."
Lý Tuyết nhìn nhóm người đang hò la, cô không hiểu họ đang nói gì, nhưng cuối cùng cô vẫn từ chối: "Không, tôi nghe lời chú tôi cơ".
Sắc mặt Liễu Chiêu Phong cứng đờ, trong lòng muốn chém Bạch Diệc Phi một ngàn nhát, Lý Tuyết đã trở thành thế này rồi mà vẫn còn nghe lời Bạch Diệc Phi!
Khi Liễu Chiêu Phong hít một hơi thật sâu rồi định nói gì đó, thì có một giọng nữ trong trẻo truyền đến.
"Anh là ai? Anh làm gì ở đây?"
Mọi người đều nhìn sang, là một cô gái mặc áo len quần jean, buộc tóc đuôi ngựa và đeo ba lô, cô ta nhìn về phía họ với ánh mắt tinh tường.
Liễu Chiêu Phong nhìn thấy cô ta thì hai mắt sáng lên, cô nàng này có thể so sánh được với Lý Tuyết, cô ta cũng là một người đẹp, hơn nữa trên người lại có nét lanh lợi, nhưng gã chỉ nhìn thêm vài lần, bởi vì trong lòng gã vẫn thích Lý Tuyết nhất.
Lưu Hiểu Anh bước tới, cô ta liếc nhìn Liễu Chiêu Phong và bông hồng trong tay gã, có lẽ cô ta đã đoán được toàn bộ câu chuyện: "Anh tới đây cầu hôn hả?"
Sau khi Lý Tuyết nhìn thấy Lưu Hiểu Anh thì vội nói: "Chị ơi, chị đến rồi à?"
Lưu Hiểu Anh cười gật đầu, cô ta chắn trước người Lý Tuyết, sau đó cảnh giác nhìn Liễu Chiêu Phong.
Liễu Chiêu Phong nhìn hai người bọn họ, trong lòng tự hỏi từ bao giờ Lý Tuyết lại quen được một cô gái xinh đẹp như vậy? Gã nhớ rõ bạn bè của Lý Tuyết không có cô gái này.
"Người đẹp này là..."
Lưu Hiểu Anh hất tóc: "Tôi tên là Lưu Hiểu Anh, là bạn thân của Lý Tuyết".
Liễu Chiêu Phong lịch thiệp mỉm cười: "Hóa ra là bạn thân của Tuyết Nhi. Rất vui được gặp cô. Tôi tên là Liễu Chiêu Phong, là bạn học đại học của Tuyết Nhi".
Lần này gã không nói là bạn trai của Lý Tuyết, dù sao cô ta cũng là người bình thường, nếu đã là bạn Lý Tuyết thì chắc hẳn cũng biết tình hình của Lý Tuyết.
Lưu Hiểu Anh đánh giá Liễu Chiêu Phong một vòng, cô ta thấy người này mặc dù ăn mặc chỉn chu gọn gàng, nhưng ánh mắt lại quá nặng nề, khiến người khác cảm thấy khó chịu.
“Bạn học đại học tới tặng hoa hồng?”, Lưu Hiểu Anh nhướng mày hỏi.
Liễu Chiêu Phong cười nhẹ, gã không hề cảm thấy xấu hổ: "Chắc cô Lưu không biết, hồi đại học tôi đã theo đuổi Tuyết Nhi, đến giờ tôi vẫn còn yêu cô ấy, hôm nay tôi chỉ tới bày tỏ tình cảm thôi, không có ý gì khác đâu".
Lưu Hiểu Anh khịt mũi: "Không có ý gì khác, vậy đám người kia là sao?"
Ánh mắt Liễu Chiêu Phong hơi lóe lên, cô gái này không dễ lừa: "Tôi cũng không biết, bọn họ đều là dân ở đây, có thể bọn họ nhìn thấy tôi cầm hoa hồng nên đến hóng chuyện thôi!"
Lưu Hiểu Anh không tin lắm, nhưng cô ta cũng không vạch trần, chỉ thờ ơ nói: "Tiểu Tuyết đã có chồng mà anh vẫn đến nhà tặng hoa hồng, như thế có hợp lý không hả?"
Liễu Chiêu Phong đáp: "Tôi chỉ tới đây tặng hoa thôi, có gì không hợp lý hả?"
Lưu Hiểu Anh dẩu môi, người này thật sự quá mặt dày, cô ta nghĩ một lát rồi lấy điện thoại di động ra, mở số Bạch Diệc Phi đưa cho Lý Tuyết, cô ta nói với Lý Tuyết: "Nói cho chú biết có người quấy rối đi".
Lý Tuyết lờ mờ gật đầu, cô cầm điện thoại di động gọi điện.
Liễu Chiêu Phong nhìn thấy Lý Tuyết gọi điện thoại cho Bạch Diệc Phi thì không khỏi chế nhạo, hiện giờ Bạch Diệc Phi đã bị Đại Tống trói rồi, không ai nghe máy cả, mà cho dù có nghe máy thì chắc Đại Tống nhận.
Gã không biết người phụ nữ bị bắt cùng Bạch Diệc Phi chính là Lưu Hiểu Anh, nếu biết được thì khi nhìn thấy Lưu Hiểu Anh gã chắc chắn sẽ biết Bạch Diệc Phi đã thoát được.
Chương 222: Ngu ngốc
Lúc này, Bạch Diệc Phi vừa nói chuyện điện thoại với Lưu đầu trọc xong, chuẩn bị đưa Lưu Hà đến quán rượu Thiên Đường mà Lưu đầu trọc đang ở đó.
Nhưng đột nhiên anh lại nhận được điện thoại của Lưu Hiểu Anh.
"Mới sáng sớm đã có chuyện gì vậy?”
Lý Tuyết hơi ngập ngừng, sau đó dè dặt nói: "Có phải chú đang nghe không?”
"Tuyết Nhi?"
Lý Tuyết ừm một tiếng, rồi làm theo lời dặn dò của Lưu Hiểu Anh nói: “Chị bảo cháu gọi điện cho chú nói là có người đang quấy rối cháu”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, Lưu Hà ngồi bên cạnh bất giác cảm thấy hơi sợ liền dựa sát về phía cửa xe.
"Anh sẽ về ngay”.
Bạch Diệc Phi biết, muốn Lý Tuyết nói rõ là ai đã quấy rối cô là điều không thể, do vậy anh thà tự quay về để xem tình hình thế nào còn hơn. Còn về phần Lưu Hiểu Anh, hẳn là cô ta bảo Lý Tuyết gọi điện thoại cho mình còn mình thì đang bận ứng phó với tên quấy rối kia.
Bạch Diệc Phi khởi động xe rồi nói với Lưu Hà: "Tôi phải về qua nhà trước, sau đó sẽ đưa cô đến chỗ của anh trai cô sau”.
Lưu Hà vốn dĩ cũng không muốn phải đi gặp mặt anh trai một mình, cho nên vội vàng gật đầu đồng ý: “Được, tôi không có ý kiến”.
Tại biệt thự Cảng Lam Ba, sau khi Lý Tuyết gọi điện thoại xong quay lại nói với Lưu Hiểu Anh: “Chú nói là sẽ về ngay bây giờ”.
Lưu Hiểu Anh cầm lấy điện thoại, gật đầu nói với Liễu Chiêu Phong: "Bạch Diệc Phi sẽ về ngay bây giờ, tôi khuyên anh tốt nhất nên về đi”.
Liễu Chiêu Phong biết Bạch Diệc Phi đã bị Đại Tống bắt cóc rồi nên gã chẳng thèm tin lời của Lưu Hiểu Anh, cho rằng cô ta đang cố ý doạ dẫm gã, vì vậy chỉ cười nói: “Bạch Diệc Phi về bây giờ à? Cô chắc không?”
Liễu Chiêu Phong lại quay đầu nhìn về phía Lý Tuyết: "Tuyết Nhi, em đã gọi cho Bạch Diệc Phi thật à, anh ta nói với em là anh ta sẽ về ngay bây giờ sao?”
Lưu Hiểu Anh cảm thấy Liễu Chiêu Phong này có chút quái lạ, sao lại hỏi như vậy?
Lý Tuyết ngoan ngoãn đáp: "Đúng, chú nói với tôi rằng chú sẽ về ngay bây giờ”.
Liễu Chiêu Phong nghe xong thì khẽ cau mày, Bạch Diệc Phi rõ ràng đang bị người của Đại Tống nhốt lại, làm sao mà ra được, chẳng lẽ Đại Tống cho anh ta nghe điện thoại, Bạch Diệc Phi vì muốn để Lý Tuyết yên tâm nên mới nói là sẽ quay về ngay bây giờ.
Ừ, hẳn là như vậy, mặc dù gã không muốn thừa nhận, nhưng mà Bạch Diệc Phi quả thực là rất quan tâm đến Lý Tuyết. Cũng dễ hiểu vì sao anh ta không nói cho Lý Tuyết biết tình hình hiện tại của mình.
Liễu Chiêu Phong tự nghĩ thông suốt rồi nở một nụ cười tự tin nói: "Được rồi, vậy thì tôi sẽ đợi cùng mọi người, để xem bao giờ anh ta mới về đến nơi”.
Lưu Hiểu Anh nhìn Liễu Chiêu Phong: "Tôi hỏi nè, da mặt anh sao mà dày như vậy? Chồng người ta sắp về rồi mà anh vẫn còn ăn vạ ở đây, anh sợ người ta chưa biết là anh muốn cướp vợ của người ta à?”
“Cô!”, Liễu Chiêu Phong nghiến răng: “Cô Lưu, cách cô nói chuyện đúng là được dạy dỗ đến nơi đến chốn nhỉ”.
Lưu Hiểu Anh chẳng thèm để tâm: "Tôi trước giờ vẫn luôn được dạy dỗ tốt, anh không cần phải hâm mộ tôi. Dù sao thì người mặt dày như anh chắc cũng chẳng biết đến thế nào là được dạy dỗ đâu”.
Lúc này, đám người vây xung quanh đều cảm thấy có chút cụt hứng, bọn họ vốn được Liễu Chiêu Phong thuê đến đây mục đích là tạo bầu không khí và gây sức ép để Lý Tuyết chấp nhận lời tỏ tình của gã.
Chẳng ngờ rằng, nửa đường lại nhảy ra một Lưu Hiểu Anh chặn ngang sau đó cứ đứng ở cửa để cãi nhau với Liễu Chiêu Phong, làm cho bọn họ còn chẳng có cơ hội để mở miệng. Liễu Chiêu Phong không mở lời nên bọn họ cũng chẳng biết nên đi hay ở.
Kỳ thật Lưu Hiểu Anh không muốn lãng phí nước bọt cãi nhau với Liễu Chiêu Phong, nhưng cô ta chẳng có sự lựa chọn khác, Liễu Chiêu Phong mặt dày siêu cấp cũng không chịu đi về nên cô ta chỉ đành phải đợi Bạch Diệc Phi về giải quyết.
Lúc này, hai mắt Lý Tuyết sáng lên: “Chú về rồi!”
Cùng lúc đó, một chiếc BMW lái thẳng vào sân biệt thự, đám người vây xung quanh vội vàng tản ra.
Bạch Diệc Phi và Lưu Hà cùng nhau xuống xe.
“Liễu Chiêu Phong!”, Bạch Diệc Phi liếc mắt một cái đã nhìn thấy Liễu Chiêu Phong cùng với bó hoa hồng trong tay gã.
Trên đường đi anh còn đang thắc mắc không biết rốt cuộc là ai lại đến quấy rối Lý Tuyết, kết quả thật không ngờ lại là Liễu Chiêu Phong, người đã lâu không thấy xuất hiện.
Lúc Liễu Chiêu Phong nhìn thấy Bạch Diệc Phi, gã trợn to hai mắt, hết sức kinh hãi.
"Sao lại thế?”
Hắn không phải đã bị bọn người Đại Tống bắt nhốt lại rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây được?
Chẳng lẽ là Bạch Hổ đã cứu anh ta?
Liễu Chiêu Phong nuốt nước bọt, có chút sợ hãi, gã bây giờ còn chưa có đủ thực lực để cứng đối cứng với Bạch Diệc Phi. Nếu như không phải gã biết rõ Bạch Diệc Phi đã bị người ta bắt trói lại rồi thì gã cũng không dám to gan mà chạy đến tìm Lý Tuyết như thế này.
Lý Tuyết chạy thẳng qua người Lưu Hiểu Anh đến trước mặt Bạch Diệc Phi: “Chú ơi, chú về rồi à!”
"Ừ, anh về rồi”.
Tiếp sau đó, Bạch Diệc Phi nắm lấy tay Lý Tuyết, đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào Liễu Chiêu Phong: "Liễu Chiêu Phong, tôi nhớ là đã từng cảnh cáo anh, đừng bao giờ làm phiền Tuyết Nhi nữa. Sao thế? Bài học lần trước vẫn chưa đủ hay sao?”
Liễu Chiêu Phong cố gắng tỏ ra bình tĩnh: "Tôi đã biết tình trạng hiện tại của Tuyết Nhi không ổn, từng là bạn học với nhau, tôi quan tâm nên đến hỏi thăm cô ấy một chút thì có gì sai?”
“Quan tâm?”, Bạch Diệc Phi khinh thường: “Quan tâm đến mức mang hoa hồng đến? Còn mời thêm một đám ngu ngốc tới đây để chứng kiến?”
“Anh nói ai ngu ngốc?”, đám đông bức xúc cự lại.
"Chúng tôi tò mò tới hóng chuyện, không phải do anh ta thuê đến”.
…
Bạch Diệc Phi lại giễu cợt: "Mấy người không phải ngu ngốc thì là cái gì? Cho mấy người chút tiền liền chạy tới đây đóng vai người chứng kiến, làm chứng cho tên ma cà bông này đi cướp vợ của người khác?”
"Không phải chứ?"
"Cô ấy có chồng rồi à?"
"Chúng tôi đều không biết...".
Bọn họ chỉ biết là Liễu Chiêu Phong muốn đến tỏ tình chứ không biết được đối phương là người đã có chồng.
Chương 223: Đánh cậu ta cho tôi
Sắc mặt Liễu Chiêu Phong tái xanh, nhưng gã vẫn cố gắng giả vờ bình tĩnh: “Tôi sẽ không nói đến chuyện tại sao Tuyết Nhi lấy anh nữa. Tôi thích Tuyết Nhi, tôi chỉ hy vọng Tuyết Nhi có thể sống vui vẻ cả đời. Nhưng bây giờ anh nhìn cô ấy xem, cô ấy biến thành trẻ con thế này không phải là lỗi của anh sao? Vậy mà anh còn dám giữ Tuyết Nhi lại hả?”
Mọi người vây quanh nghe thế thì thấy vô cùng kinh ngạc.
“Trí thông minh của cô gái này thật sự có vấn đề sao?”
“Có phải là bị thiểu năng không?”
“Suỵt, nhỏ tiếng một chút…”
Nhưng mà Bạch Diệc Phi đã nghe thấy hết, anh lạnh lùng nhìn đám người này. Anh sẽ không để yên cho những người sỉ nhục Lý Tuyết.
“Hôm nay không ai trong các người có thể yên ổn rời khỏi đây!”
Nói xong thì Bạch Diệc Phi lập tức gọi điện thoại: “Bạch Hổ, mau đến nhà tôi”.
Trong lòng Liễu Chiêu Phong thầm sợ hãi, Bạch Hổ!
Không ngờ Bạch Diệc Phi lại gọi Bạch Hổ đến!
Mọi người xung quanh không biết Bạch Hổ là ai nên chỉ la hét mà thôi.
“Này, anh này làm sao vậy? Chúng tôi chỉ nói sự thật thôi, thế mà anh lại không cho chúng tôi đi, anh muốn giết người hả?”
“Giết người là phạm pháp đó!”
“Nếu anh dám làm gì thì chúng tôi lập tức báo cảnh sát.”
Bạch Diệc Phi nghe thấy có người muốn báo cảnh sát thì cười xùy một tiếng: “Được thôi, báo cảnh sát đi! Tôi giúp các người một tay luôn nhé”.
Nói xong thì mọi người đều ngây ngẩn.
Mà Bạch Diệc Phi cũng thật sự lấy di động ra báo cảnh sát.
“Alo, tôi muốn báo án”.
“Trước cửa nhà tôi có một nhóm côn đồ, bọn họ muốn đột nhập vào nhà để cướp của. Vừa vặn trong nhà tôi lại mất ba mươi triệu, tôi nghi ngờ là do bọn chúng làm”.
Cả đám người ngơ ngác.
Cái quái gì vậy?
Đột nhập vào nhà cướp của?
Liễu Chiêu Phong cũng sửng sốt, một lúc lâu gã mới phản ứng lại được: “Bạch Diệc Phi, mày nói linh tinh cái gì đấy? Tao còn chưa vào nhà đâu, sao lại thành ăn trộm đột nhập vào nhà hả?”
Đột nhiên Lưu Hiểu Anh cũng chen miệng vào: “Không nghe thấy anh ấy nói gì sao? Bị mât ba mươi triệu!”
Lưu Hà đứng một bên hóng chuyện cũng yên lặng gật đầu.
“Cô! Thế thì liên quan gì đến chúng tôi?”, Liễu Chiêu Phong tức giận nói.
“Ai biết các anh có trộm tiền hay không chứ? Chỗ này chính là biệt thự tư nhân, các anh lại tụ tập nhiều người ở đây như thế, rõ ràng là không bình thường rồi”, Bạch Diệc Phi thản nhiên nói.
“Mày!”, Liễu Chiêu Phong tức giận chỉ thẳng vào người Bạch Diệc Phi: “Mày dám vu oan cho bọn tao!”
Bạch Diệc Phi nhún vai, ý tứ rất rõ ràng, tôi muốn vu oan cho anh đấy, anh có thể làm gì tôi?
Liễu Chiêu Phong vô cùng tức giận, còn đám người kia cũng tức giận không kém.
“Anh vu oan cho người khác!”
“Anh không có chứng cứ gì cả, tại sao lại dám nói chúng tôi như thế?”
“Đúng thế. cảnh sát đến đây xem camera giám sát thì biết thôi, không phải là chúng ta!”
Liễu Chiêu Phong nghe được câu nói này thì ánh mắt lập tức sáng lên, gã đắc ý cười cười: “Bạch Diệc Phi, bọn họ nói không sai, chỗ này có camera giám sát. Mày dám báo án giả, đến lúc đó người bị tống cổ vào tù chính là mày đấy!”
Bạch Diệc Phi nghe thế thì nhíu mày, Lưu Hiểu Anh cũng có chút lo lắng, Lưu Hà thì tiếp tục đứng hóng chuyện, còn Lý Tuyết thì hoàn toàn không hiểu gì.
Cuối cùng dưới ánh mắt của mọi người, Bạch Diệc Phi đi đến trước camera giám sát của nhà mình.
Bạch Diệc Phi giơ tay lấy camera giám sát xuống ngay trước mặt mọi người, sau đó anh bỗng nhiên ném mạnh xuống đất, camera vỡ tan nát.
“Bạch Diệc Phi!”, Liễu Chiêu Phong chưa gặp ai không biết xấu hổ như thế này.
Bạch Diệc Phi hừ một tiếng, anh lại lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Khuê, quản lý Cảng Lam Ba: “Camera giám sát của khu biệt thự Cảng Lam Ba nên kiểm tra tu sửa lại rồi”.
Sau khi cúp máy thì Bạch Diệc Phi nhìn lướt qua đám người.
Cả đám người nhao nhao lùi lại một bước, nhưng ánh mắt lại mang theo sự bất mãn và lên án.
Ánh mắt của Bạch Diệc Phi cuối cùng cũng dừng lại trên đóa hoa hồng đỏ rực mà Liễu Chiêu Phong đang cầm.
“Tôi không muốn những thứ như này xuất hiện trước mặt Tuyết Nhi!”
Nói xong thì Bạch Diệc Phi đoạt lấy bó hoa hồng đó rồi ném xuống đất, anh còn dùng sức đạp lên mấy phát.
“Bạch Diệc Phi!”, gương mặt Liễu Chiêu Phong vặn vẹo: “Mày dám giẫm lên hoa của tao?”
Bạch Diệc Phi cười lạnh một tiếng, anh quay đầu lại hỏi: “Tuyết Nhi, hắn ta tặng bó hoa đó cho em, vậy em có muốn không?”
Một đứa trẻ rất dễ dàng cảm nhận được cảm xúc của người lớn, vậy nên Lý Tuyết dứt khoát lắc đầu: “Không muốn”.
Bạch Diệc Phi lại liếc mắt nhìn Liễu Chiêu Phong, anh không nói gì, nhưng ý tứ đã thể hiện rất rõ ràng trong ánh mắt.
Không có gì mất mặt hơn chuyện này.
Liễu Chiêu Phong cảm thấy bản thân mất hết cả thể diện.
Lúc này Tiêu Vinh Đào đứng trong đám người đột nhiên lên tiếng: “Đây là do cậu ép buộc, không phải cô ấy tình nguyện như thế!”
Bạch Diệc Phi nhìn lại, anh thấy là Tiêu Vinh Đào thì khẽ nheo mắt lại.
Đúng lúc đó Bạch Hổ cũng chạy đến nơi.
“Bạch Hổ, đánh cậu ta!”
Bạch Hổ đi thẳng vào trong đám người.
Đám người thấy thế thì lùi lại một bước, nháy mắt chỉ còn Tiêu Vinh Đào đứng đó.
Sau Khi Tiêu Vinh Đào nhìn thấy Bạch Hổ thì cả người đều ngơ ngác.
“Anh… anh muốn làm gì?”
Bạch Hổ không nói không rằng, anh ta giơ tay lên.
“Bốp!”
Một tiếng tát vang lên rõ ràng.
Mọi người đứng một bên hóng chuyện nãy giờ đồng loạt run rẩy.
Ôi mẹ ơi, nếu bọn họ mà chịu cái tát kia thì không biết đau đến mức nào!
Tiêu Vinh Đào che mặt, gã trợn mắt nhìn về phía Bạch Diệc Phi: “Bạch Diệc Phi! Con mẹ nó, cậu dám bảo anh ta đánh tôi?”
“Tiếp tục đánh!”, Bạch Diệc Phi nói: “Tiếp tục đánh đến khi nào tôi bảo dừng lại mới thôi!”
Bạch Hổ vung tay, lại một cái tát nữa.
“Cậu!”
“Bốp!”
“Tôi…”
“Bốp!”
“…..”
Tiếng bốp bốp vang lên không ngừng, tất cả mọi người đều tròn mắt nhìn.
Liễu Chiêu Phong cũng không dám nói gì. Sau khi chứng kiến sức mạnh của Bạch Hổ rồi thì chỉ có kẻ ngu mới dám động đến anh ta.
Cuối cùng Tiêu Vinh Đào cũng không nói được lời nào nữa, hai bên mặt gã đã sưng phồng hết lên rồi.
Chương 224: Bạch Diệc Phi ngất xỉu
Cho đến khi Bạch Diệc Phi kêu ngừng thì Bạch Hổ mới dừng tay lại.
Cả người Tiêu Vinh Đào đờ đẫn. Vì đã bị đánh nhiều lần nên cho dù dừng tay thì gã vẫn theo quán tính mà nghiêng đầu sang hai bên. Hết nghiêng trái rồi lại nghiêng phải, rất có quy luật và tiết tấu.
Cả đám thấy thế thì đồng loạt nén cười.
Một lúc lâu sau Tiêu Vinh Đào mới phản ứng lại được, gã nói năng không rõ ràng.
“Rừng nại đi, nõm hết mật rồi!”
“Ha ha…”
Lưu Hiểu Anh cười to, Lý Tuyết và Lưu Hà đứng một bên cũng cười thành tiếng.
Sắc mặt Liễu Chiêu Phong đen xì. Tiêu Vinh Đào cũng coi như là người của gã, bây giờ lại biến thành như thế này, thật sự khiến gã quá mất mặt!
“Bạch Diệc Phi, mày đừng quá đáng!”, Liễu Chiêu Phong quát lên.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn Liễu Chiêu Phong: “Tao còn có thể quá đáng hơn nữa cơ!”
“Mày!”
Đúng lúc này tiếng còi xe cảnh sát đột nhiên vang lên, cả đám người nhìn sang.
“Cảnh sát đến rồi!”
Con mẹ nó, vậy mà Bạch Diệc Phi báo cảnh sát thật, nhưng mà Liễu Chiêu Phong cũng không quá lo lắng. Không có chứng cứ chính xác thì đến cảnh sát cũng chẳng làm gì được bọn họ đâu!
“Tất cả đứng im!”
Cảnh sát vừa bước xuống xe đã chĩa súng về phía đám người.
Những người đến hóng chuyện cảm thấy rất sợ hãi.
Bọn họ nhận tiền để đến gây rối, nhưng cũng không đến mức vì tiền mà vào đồn cảnh sát ngồi luôn chứ?
Còn Tiêu Vinh Đào thì chạy ngay đến trước mặt cảnh sát: “Đồng chớ cẳn xát, ăn ta đánh toi, mau bứt nại đi!”
“?”
Đồng chí cảnh sát không hiểu Tiêu Vinh Đào muốn nói gì nên nghiêm nghị nói: “Không được nhúc nhích! Đứng đàng hoàng cho tôi!”
Tiêu Vinh Đào vô cùng gấp gáp, nói thì nói ra được nhưng mà không ai hiểu gã nói gì.
Liễu Chiêu Phong thấy vậy thì mắng một câu: “Ngu si! Đần độn!”
Tần Hoa bước lên, dẫn tất cả mọi người đi.
Liễu Chiêu Phong không phục: “Đồng chí cảnh sát, không có chứng cứ thì tại sao lại dẫn chúng tôi đi?”
“Người vừa báo án cho cảnh sát đúng là vừa bị mất ba mươi triệu, còn các người không nói rõ lý do sao mình lại ở đây. Vậy nên tôi có lý do để dẫn các người về lấy lời khai. Hy vọng các người sẽ phối hợp”.
Liễu Chiêu Phong vô cùng tức giận, vốn tưởng rằng cảnh sát là người phân rõ đúng sai, mẹ nó chứ, kết quả là cùng một giuộc với Bạch Diệc Phi!
Thấy thế thì Bạch Diệc Phi còn khiêu khích bằng cách đá bay hoa hồng trên mặt đất ra bên ngoài.
Liễu Chiêu Phong giận dữ muốn quay người lại, nhưng lại bị hai cảnh sát ép ngồi vào trong xe: “Đàng hoàng coi!”
Thật lòng thì hành vi vừa rồi của Bạch Diệc Phi có hơi ấu trĩ, nhưng lúc đàn ông đối diện với tình địch của mình ấy mà, không ấu trí một chút cũng khó.
Tất cả mọi người đều rời đi, chỉ còn Tần Hoa ở lại.
“Cậu lại bị làm sao đấy?”
“Nhân lúc tôi không ở nhà, hắn ta đến tỏ tình”, Bạch Diệc Phi nhún vai.
“Tình huống bây giờ của Tuyết Nhi thế nào thì anh cũng biết rồi đấy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ. Tôi không biết tại sao Liễu Chiêu Phong lại biết được, nhưng không ngờ hắn ta lại muốn lừa gạt Tuyết Nhi!”
“May mà hắn ta chưa kịp làm gì, nếu không tôi dám đảm bảo tuyệt đối sẽ không để hắn ta lành lặn bước qua cánh cửa này!”
Tần Hoa nghe xong thì gật đầu.
“Anh có thể quay về được rồi.”
“Cậu không đi cùng tôi sao?”, Tần Hoa hỏi: “Cậu mà không đi cùng thì không dễ xử lý đâu”.
Bạch Diệc Phi trả lời: “Tôi có đi cũng không thể định tội được bọn họ”.
Bởi vì chuyện này vốn dĩ là giả mà.
Tần Hoa nghẹn lời: “Được rồi!”
Nhưng Tần Hoa vừa rời khỏi biệt thự thì Bạch Diệc Phi lại đột nhiên ngã xuống đất.
“Bạch Diệc Phi!”
“Chú ơi!”
…
Lưu Hiểu Anh lấy kim châm trong người ra, cô ta nhanh chóng châm cứu cho Bạch Diệc Phi. Một lúc sau thì rút kim châm ra.
Hơn một tiếng sau, cuối cùng Bạch Diệc Phi cũng tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại thì Bạch Diệc Phi cảm thấy cả người mình yếu hơn so với lúc trước rất nhiều, giống như bị thứ gì đó rút cạn hết sức lực. Nhưng có một vấn đề anh rất nghi ngờ: “Sao tôi lại ngất xỉu?”
Chương 225: Lấy oán báo ân
Ban nãy vì nhìn thấy Liễu Chiêu Phong mà anh tức giận đùng đùng nhưng anh cố nhịn. Sau đó tinh thần ổn định rồi, cũng không có cảm giác choáng váng nữa nhưng ai biết rằng lại đột nhiên ngất lịm đi?
Lưu Hiểu Anh đáp: “Hai ngày nay anh mệt quá rồi, sức khỏe vốn đã yếu nên…”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì gật đầu, nhìn Lý Tuyết, nói: “Anh không sao đâu”.
Lý Tuyết chớp chớp đôi mắt đỏ, thấp giọng đáp lại một tiếng.
Bạch Diệc Phi nghỉ ngơi một lát rồi đưa Lưu Hà đi.
Trong một phòng nào đó của quán bar Thiên Đường, Lưu Đầu Trọc đang uống rượu đợi Bạch Diệc Phi nhưng đã qua một tiếng rồi mà Bạch Diệc Phi vẫn chưa đến.
Một tên đàn em hỏi: “Phải chăng ông chủ đó không đến?”
“Chắc là bận quá”, Lưu Đầu Trọc uống một hớp rượu, nói.
“Vậy đại ca có cần gọi điện hỏi không?”
Lưu Đầu Trọc do dự một lát, nói: “Không, hắn sẽ đến, chúng ta cứ đợi là được”.
“Vâng thưa đại ca”.
Một tiếng nữa qua đi, một tên đàn em vào nói: “Đại ca, ông chủ đến rồi”.
Lưu Đầu Trọc nghe thấy vậy thì lập tức đứng lên, đứng ở ngoài cửa quán bar để nghênh đón.
Bạch Diệc Phi và Lưu Hà từ xe BMW bước xuống.
“Ông chủ”, Lưu Đầu Trọc cười ha hả rồi lên trước nghênh đón.
Bạch Diệc Phi buông Lưu Hà ra rồi đẩy về trước mặt Lưu Đầu Trọc, hỏi: “Đây là em gái của anh?”
Lưu Hà đứng ở trước mặt Lưu Đầu Trọc, không dám ngẩng đầu lên, với dáng vẻ nhận lỗi.
Lưu Đầu Trọc trừng mắt nhìn Lưu Hà, lúc này mới gật đầu, nói: “Ông chủ, con ranh này thích gây rối lắm, mong ông chủ đừng để bụng”.
Bạch Diệc Phi thản nhiên nói: “Cô ta không gây rối cho tôi”.
Bước vào phòng, Bạch Diệc Phi nói đơn giản câu chuyện cho Lưu Đầu Trọc nghe. Lưu Đầu Trọc nghe xong thì quát lên: “Mẹ kiếp, cái tên Đại Tống đó, ban đầu nếu không phải ông đây ra mặt làm chứng cho thì bây giờ mày vẫn đang ngồi tù đấy”.
“Hả?”, Bạch Diệc Phi chau mày kinh ngạc.
Lưu Đầu Trọc giải thích: “Ban đầu Đại Tống đánh nhau bị bắt, là tôi ra tòa làm chứng cho ông ta, nếu không thì ông ta bị xử bốn năm tù rồi. Bây giờ chỉ bị hai năm thôi, mẹ kiếp, ra ngoài một cái là lấy oán báo ân luôn”.
Bạch Diệc Phi nghe đến đây thì đột nhiên nhớ tới Vạn Hâm, đây chẳng phải cũng là người lấy oán báo ân sao?
Anh cũng không có hứng thú với những ân oán của các thế lực, dù sao thì anh cũng đưa người đến đây rồi nên không cần ở lại nữa.
“Không có chuyện gì thì tôi đi trước đây”.
Lưu Đầu Trọc đứng lên, cười trừ nói: “Lần này cảm ơn ông chủ quá, tôi nợ ông chủ một ân huệ. Lần sau nếu làm gì chỉ cần ông chủ dặn dò một tiếng là được”.
Bạch Diệc Phi khoát tay, nói: “Không cần đâu, chỉ là trùng hợp gặp thôi”.
Lưu Đầu Trọc cười, nói: “Hay là tôi tìm hai cô em đến hầu hạ ông chủ nha?”
“Chỗ tôi vừa có hai em mới đến, vẫn còn trinh, ông chủ cứ từ từ hưởng thụ”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy thế thì dừng lại, liếc nhìn Lưu Hà ở bên cạnh, nói: “Em gái của anh vẫn ở đây đấy, chú ý ăn nói chút”.
Lưu Đầu Trọc nói với vẻ bất cần: “Ông chủ không phải để ý đến nó, con ranh này biết không ít đâu”.
Bạch Diệc Phi khóe miệng giật giật, anh nhìn lại dáng vẻ ngoan ngoãn này rồi lại nhớ tới lúc mình bị dàn cảnh tai nạn mà cảm thấy mình bị lừa thật. Cũng phải thôi, em gái của Lưu Đầu Trọc không thể nào giống những cô gái ngoan ngoãn mười bảy mười tám tuổi được.
Lúc này Lưu Hà ngẩng đầu lên, nói: “Còn không phải là anh dạy em sao?”
“Ơ con bé này, người lớn đang nói chuyện mà chen miệng vào làm gì?”, Lưu Đầu Trọc trợn mắt nhìn Lưu Hà, quát.
Lưu Hà không sợ mà còn trợn mắt lại với Lưu Đầu Trọc.
Bạch Diệc Phi cũng cạn lời, thôi bỏ đi, chuyện của anh em nhà này cũng không liên quan gì đến anh.
“Tôi đi trước đây”.
Bạch Diệc Phi quay về biệt thự rồi còn mang về cho Lý Tuyết chút đồ ăn, sau đó đưa cô đến chỗ Lưu Tử Vân, lúc này mới cùng với Lưu Hiểu Anh đến công ty.
...
Thẩm vấn tất cả những người đang ở trong cục cảnh sát nhưng cũng không hỏi ra được gì. Một cảnh sát hỏi Tần Hoa: “Đội trưởng, không có gì cả, có thả người không?”
Tần Hoa nghiêm mặt nói: “Hỏi tiếp lần nữa, không được bỏ qua bất cứ manh mối nào”.
Thật ra hỏi thêm lần nữa cũng không hỏi ra được gì, cuối cùng vẫn phải thả người.
Chỉ có điều, Liễu Chiêu Phong và Tiêu Vinh Đào vì bỏ tiền ra thuê những người này nên cũng có liên quan chút ít, đến tận bảy giờ tối hai người này mới được thả ra.
Đi ra khỏi cục cảnh sát, mặt Tiêu Vinh Đào vẫn còn sưng vù nhưng nói chuyện thì không có vấn đề gì.
“Mẹ kiếp, thằng chó Bạch Diệc Phi”, hiện giờ người mà Tiêu Vinh Đào hận nhất là Bạch Diệc Phi. “Đám cảnh sát này cũng không phải hạng tốt đẹp gì, đều liên kết với thằng Bạch Diệc Phi hết rồi”.
Liễu Chiêu Phong nhìn Tiêu Vinh Đào một cái, trầm giọng nói: “Chẳng phải cậu cho người coi chừng hắn rồi sao? Sao hắn vẫn ra được?”
“Để tôi gọi điện xem sao”.
Ban đầu khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi, Tiêu Vinh Đào kinh hãi không kém gì Liễu Chiêu Phong nhưng lúc đó không có thời gian đi hỏi Đại Tống. Sau đó bị bắt đến cục cảnh sát nên càng không có cơ hội hỏi nữa. Nhưng giờ đây gọi điện ba lần mà điện thoại của Đại Tống vẫn không có ai bắt máy.
“Đại Tống sao vậy? Sao không nghe điện thoại”.
“Anh Liễu, lần này Bạch Diệc Phi quá đáng quá rồi, chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy được, nhất định phải dạy cho hắn bài học, nếu không thì hắn tưởng chúng ta dễ bắt nạt”, Tiêu Vinh Đào tức giận nói.
Liễu Chiêu Phong nghe thế thì cười lạnh một tiếng: “Dạy dỗ chủ tịch tập đoàn Hầu Tước ư?”
“Nhưng anh Liễu à, hắn có thân phận đến mấy cũng không thể mặc sức bắt nạt chúng ta vậy chứ?”
“Hơn nữa, hắn còn làm sập công ty của chúng ta, lẽ nào chúng ta không phản đòn gì sao?”
Liễu Chiêu Phong hừ lạnh một tiếng nói: “Tất nhiên phải phản đòn rồi nhưng không phải là phản đòn lúc tức giận nhất thời”.
Nhìn kết cục hai anh của gã là có thể biết được, muốn chơi lại Bạch Diệc Phi thì phải suy xét nhiều phương diện, nếu không người bị hại lại sẽ là mình.
Tiêu Vinh Đào không biết Liễu Vô Cùng và Liễu Chiêu Phong có ân oán thế nào với Bạch Diệc Phi, chỉ cảm thấy thân phận của Bạch Diệc Phi rất khiến người ta phải kiêng kị, gã nói: “Anh Liễu, chúng ta bảo Đại Tống đi bắt người lại, làm khéo chút để thần không biết quỷ không hay, như vậy thì không ai biết là chúng ta làm. Hơn nữa, đến lúc đó, nói không chừng có thể ăn được miếng bánh béo bở như tập đoàn Hầu Tước rồi”.
Không có công ty, Tiêu Vinh Đào cũng không dễ sống lắm, vì vậy dã tâm của gã rất lớn. Sau chuyện lần này, gã đã nhắm vào miếng bánh béo bở là tập đoàn Hầu Tước rồi.
Liễu Chiêu Phong liếc nhìn Tiêu Vinh Đào một cái, không biết nên nói là gã ngây thơ hay ngu ngốc nữa, Bạch Diệc Phi là người dễ đối phó thế sao?
Bên cạnh Bạch Diệc Phi có mỗi Bạch Hổ mà đã không đánh lại được thì nói gì đến bản thân hắn? Đúng là chẳng biết cái gì cả.
Liễu Chiêu Phong chỉ cảnh cáo một câu: “Đừng có đối đầu trực tiếp với Bạch Diệc Phi”.
“Anh Liễu, anh yên tâm, chúng ta đông người, bên cạnh hắn có vệ sĩ, có lợi hại đến mấy thì cũng có mỗi một người, không có gì đáng sợ cả” .
Hiện giờ Liễu Chiêu Phong nhìn Tiêu Vinh Đào mà còn thêm phần châm biếm nữa: “Tốt nhất cậu hãy thu lại những suy nghĩ trong đầu cậu đi, nếu không mình chết thế nào cũng không biết đâu”.
“Không phải đâu anh Liễu, chúng ta thật sự không cần phải sợ hắn như thế. Hắn lợi hại đến mấy thì vẫn có nhóm người lợi hại hơn chứ?”
Liễu Chiêu Phong bật cười thành tiếng rồi không giải thích gì nữa.
Còn Tiêu Vinh Đào thì không hiểu, Bạch Diệc Phi thật sự đáng sợ đến thế sao?
Trong lúc nói chuyện, hai người đi vào một con ngõ tối om.
Chương 226: Hỗn chiến
Ngõ này là đường nhất định phải đi qua để đến con phố đối diện. Vì trời tối mà chỉ có mấy cái đèn đường vẫn chưa hỏng chiếu sáng, thế nên có chút âm u.
Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên nhìn thấy phía trước có bóng người đang ngồi ở đó nên hai người lập tức dừng bước chân.
Liễu Chiêu Phong nhìn kỹ rồi thốt lên: “Cảnh sát Tần?”
Tần Hoa quay đầu lại, điếu thuốc trong miệng rơi xuống đất. Anh ta dùng chân dập lửa rồi hỏi: “Sao trùng hợp vậy?”
Trong lòng Tiêu Vinh Đào đang giận Tần Hoa vì bắt tay với Bạch Diệc Phi, nhưng khi nhìn thấy anh ta mặc thường phục thì lại có tâm tư khác.
“Sao muộn thế này mà cảnh sát Tần lại hút thuốc trong con ngõ nhỏ này?”, Tiêu Vinh Đào vô thức hỏi.
Tần Hoa nói: “Tan làm rồi thì giờ tôi không còn là cảnh sát Tần nữa”.
“Ố?”, Tiêu Vinh Đào và Liễu Chiêu Phong đều vô cùng kinh ngạc.
Tiêu Vinh Đào lúc này mới phản ứng lại, mừng thầm: “Nói như vậy thì hiện giờ bất luận xảy ra chuyện gì đều không liên quan đến thân phận cảnh sát của anh sao?”
Liễu Chiêu Phong liếc nhìn Tiêu Vinh Đào một cái, dường như hiểu gã muốn làm gì nên do dự một lát và không nói gì.
Tần Hoa nhìn hai người này, khóe miệng lộ ra ý cười thâm sâu: “Anh nói đúng, hiện giờ tôi chỉ là người bình thường, xảy ra bất cứ chuyện gì thì cũng đều không liên quan đến thân phận cảnh sát nữa”.
Vì ánh đèn quá tối nên Tiêu Vinh Đào không chú ý đến nụ cười của Tần Hoa mà chỉ cười khì khì hai tiếng, nói: “Nói như vậy thì tôi đánh anh một trận thì không được coi là đánh người thi hành công vụ chứ?”
“Không”, Tần Hoa đáp.
“Ha ha…Vậy thì đừng trách tôi không khách khí nhé”, nói xong sắc mặt Tiêu Vinh Đào dữ tợn đi lại rồi đấm một cái lên bụng của Tần Hoa.
Lực của cú đấm này không quá mạnh, vì nó còn mang theo ý thăm dò nữa. Ngộ nhỡ Tần Hoa đổi giọng nói mình hành hung anh ta thì gã vẫn có thể lấy cớ nói là chẳng may va chạm nhẹ thôi chứ không gây thương tích.
Tần Hoa bị đánh một cái, không ảnh hưởng gì quá lớn mà chỉ nhìn Tiêu Vinh Đào rồi cười nói: “Muốn đánh nhau hả?”
Tiêu Vinh Đào thấy Tần Hoa không nhắc đến chuyện hành hung cảnh sát nên lại to gan hơn, nói: “Đúng vậy, ai bảo anh làm tôi thấy bực, đánh anh thì đã làm sao? Có bản lĩnh thì anh đánh trả đi”.
“Đây là anh nói đấy nhé”, Tần Hoa cười lạnh nói.
“Bụp” một tiếng, Tiêu Vinh Đào bị Tần Hoa đá sấp xuống đất.
Tiếp đó, mông Tần Hoa ngồi lên bụng Tiêu Vinh Đào, lắc lư vài cái. Sau đó lại “bốp, bốp, Tiêu Vinh Đào bị tát cho vài cái nữa. Khuôn mặt vốn chưa hồi phục lại giờ lại sưng vù hơn.
“Đại ca, đại ca, tôi sai rồi, tôi sai rồi…”, Tiêu Vinh Đào đau không tả nổi, mặt sưng vù đau vẫn chưa đỡ bây giờ lại bị thêm nên khiến gã đau đến nỗi suýt khóc.
Tần Hoa vẫn chưa dừng động tác, nói thêm: “Bộ dạng này của anh mà muốn đánh nhau với tôi hả? Tôi là người mà anh có thể đánh sao? Hả?”
Liễu Chiêu Phong ở bên cạnh thấy vậy thì đột nhiên phát hiện ra, Tần Hoa không chỉ đơn giản đứng ở đây hút thuốc mà là cố ý đợi bọn họ để dạy cho họ một bài học. Còn tên ngốc Tiêu Vinh Đào lại còn lên trước đánh người ta nữa.
Nhận ra điều này, Liễu Chiêu Phong xoay người chạy. Gã nghĩ Tần Hoa sau khi đánh xong Tiêu Vinh Đào thì chắc chắn người tiếp theo sẽ là mình.
Tần Hoa nhìn thấy động tác đó của Liễu Chiêu Phong nên bước mấy bước về phía trước rồi bay lên, một chân đá vào sau lưng của Liễu Chiêu Phong.
Liễu Chiêu Phong loạng choạng vài cái rồi ngã nhào trên đất.
Tần Hoa bước lại lật người Liễu Chiêu Phong lại rồi tiếp tục ngồi lên.
“Bốp, bốp…”.
“A! Cảnh sát Tần, anh như này là đánh nhau đấy nhé…”, mặt của Liễu Chiêu Phong cũng bị tát cho đau đớn.
Tần Hoa quát: “Đầu anh có vấn đề à? Ai đánh nhau? Anh đánh tôi chưa? Chỉ là tôi đánh anh thôi mà”.
Liễu Chiêu Phong muốn thổ huyết quá đi. Chưa từng gặp cảnh sát nào không biết liêm sỉ như này.
“Cảnh sát, anh là cảnh sát mà lại biết luật phạm luật. Anh…”.
“Im miệng ngay”, Tần Hoa lại tát tiếp: “Hiện giờ tôi chỉ là Tần Hoa chứ không phải là cảnh sát”.
Liễu Chiêu Phong vẫn còn muốn nói gì đó nhưng Tần Hoa không cho gã cơ hội mà tốc độ tát càng lúc càng nhanh. Nhưng trong lúc Tần Hoa định đứng lên đá Liễu Chiêu Phong thì đằng xa truyền lại âm thanh xé trời, đồng thời còn có thứ gì đó bắn về phía anh ta.
Tần Hoa nheo mắt lại, mau chóng đứng lên rồi cong người một cái tránh được thứ bắn đến đó.
Thứ đó cắm vào tường ở ngay sau Tần Hoa. Anh ta nghiêng đầu nhìn thì đó là một con dao.
Đồng thời lúc này, một người mặc áo đen xuất hiện trong ngõ đứng trước mặt Liễu Chiêu Phong rồi kéo gã đứng lên.
“Anh Liễu, xin lỗi, tôi đến muộn”.
Sau khi Liễu Chiêu Phong nhìn thấy người mặc áo đen đó thì thần sắc cũng thả lỏng hơn, hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
“Ông chủ bảo tôi đến”, người áo đen đó đáp.
Liễu Chiêu Phong gật đầu rồi sầm mặt nhìn về phía Tần Hoa, nói: “Đánh hắn đi”.
Người áo đen đó gật đầu, sau đó nhanh chóng lao lại khi Tần Hoa vẫn chưa kịp phản ứng.
Tần Hoa ánh mắt ác độc lập tức phản kháng lại nhưng tốc độ ra tay của người áo đen đó quá nhanh, Tần Hoa chỉ kịp dùng hai tay để đỡ. Nhưng lực của người đó quá lớn khiến anh ta không khỏi lùi về sau rồi bị đè lên vách tường.
“Bụp”, người áo đen ấn Tần Hoa lên tường. Anh ta thấy lưng mình đau buốt nhưng anh ta cũng không phải người dễ bắt nạt.
Lúc này, Tiêu Vinh Đào cũng từ dưới đất bò dậy, đứng lên cạnh Liễu Chiêu Phong, có chút hiếu kỳ: “Anh Liễu, đây là người của anh à?”
Liễu Chiêu Phong không đáp lại mà nói với Tần Hoa: “Hôm nay gặp tôi thì coi như anh đen đủi rồi. Anh ta là cao thủ đấy, muốn đánh tôi hả, vậy phải xem anh có thực lực đó không đã”.
Tiêu Vinh Đào cũng không để ý đến thái độ của Liễu Chiêu Phong mà hống hách nói với Tần Hoa: “Ha ha… Tần Hoa! Còn muốn đánh bọn tôi hả, bây giờ thì đánh kiểu gì đây?”
“Nghe thấy gì chưa, đây là cao thủ đấy, anh đợi bị ăn đòn đi”.
Liễu Chiêu Phong lại nói với người áo đen: “Đừng đánh chết, anh ta là cảnh sát đấy, chết là không dễ xử lý đâu”.
Người áo đen đáp lại một tiếng rồi chuẩn bị ra tay.
Lúc này, Tần Hoa đột nhiên ra tay giãy ra khỏi khống chế của người áo đen, sau đó nhanh chóng ra nắm đấm. Người áo đen đó không kịp nhìn rõ, phần bụng lúc này đã bị lĩnh một đòn rồi. Người này kêu lên một tiếng, không đợi hắn phản ứng lại, Tần Hoa lại ra tay tiếp.
Tần Hoa nâng đầu gối thụi vào bụng của người áo đen rồi đó bay lên, một con dao đâm trực tiếp vào cổ của người áo đen. Tiếp đó anh ta lại xoay tròn, người áo đen bị xoay theo rồi nằm sấp trên đất.
Người áo đen đó lại kêu lên, đang định đứng lên thì chân của Tần Hoa đã giẫm lên lưng hắn khiến hắn không cử động được.
Liễu Chiêu Phong và Tiêu Vinh Đào ban nãy còn đắc ý, giờ đây đều đờ người ra, biểu cảm trên mặt cũng cứng đờ.
Chỉ mấy động tác đơn giản trong mười mấy giây, thế cục đã hoàn toàn bị đảo ngược.
Liễu Chiêu Phong và Tiêu Vinh Đào cảm thấy khó tin, đều đặt câu hỏi: “Làm sao có thể như thế được?”
Người đàn ông áo đen là cao thủ, vậy thì đơn giản bị đối phương đánh sấp xuống đất, mà còn không vực dậy được?
Thân thủ mà Tần Hoa đánh họ ban nãy và bây giờ như hai trạng thái khác nhau vậy.
Đây… Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Tần Hoa giẫm người áo đen ở dưới chân, hai mắt lạnh lùng quét nhìn Liễu Chiêu Phong và Tiêu Vinh Đào, nhìn thấy sự kinh hãi trong mắt họ thì không khỏi bật cười thành tiếng.
Chưa bao giờ anh ta nói với người khác, anh ta là truyền nhân của Bát cực quyền. Thân thủ của anh ta chưa bao giờ bị bại lộ, kể cả là Bạch Diệc Phi thì anh ta cũng chưa nói cho biết.
Chương 227: Nhìn thấy hy vọng
Nếu như không phải hôm nay gặp phải người áo đen này thì anh ta cũng sẽ không để lộ ra thân phận đâu. Tất nhiên, lộ ra cũng không sao cả. Bọn họ căn bản không biết được thân thủ của anh ta là xuất phát từ đâu, ngược lại sẽ càng kiêng kị với anh ta hơn.
Liễu Chiêu Phong nuốt nước bọt một cách khó khăn, nói với kiểu lấy lòng: “Cảnh sát Tần, đều là hiểu nhầm thôi…”.
“Phải rồi phải rồi, hiểu nhầm thôi, hiểu nhầm thôi…”, Tiêu Vinh Đào thấy tình hình không ổn nên cũng gật đầu nói theo.
Tần Hoa cười lạnh một cái, nói: “Hiểu nhầm ư?”.
Liễu Chiêu Phong và Tiêu Vinh Đào đều ra sức gật đầu.
Lực Tần Hoa giẫm lên người áo đen mạnh quá khiến hắn kêu rên thành tiếng. Lúc này Tần Hoa mới nói: “Nếu là hiểu nhầm thì vết thương trên người tôi phải tính thế nào đây?”
“Chúng tôi… Chúng tôi… Chúng tôi bồi thường cho cảnh sát Tần”, Liễu Chiêu Phong do dự, đáp.
Tần Hoa cảm thấy đề xuất này cũng không tồi nên nói tiếp: “Được đấy, vừa hay cảnh sát chúng tôi cũng đang nghèo”.
Liễu Chiêu Phong và Tiêu Vinh Đào sắc mặt cứng đờ, chẳng phải cảnh sát ăn cơm nhà nước sao? Còn nghèo cái nỗi gì?
Trên thực tế, cảnh sát nghèo thật, đặc biệt là cảnh sát hình sự. Vì họ bắt người, điều tra được tài liệu chứng cứ gì thì đều phải bỏ ra lượng lớn thời gian và tiền bạc nên cũng chẳng có bao nhiêu tiền.
“Vậy cảnh sát Tần thấy bao nhiêu thì phù hợp?”, Liễu Chiêu Phong cẩn thận hỏi.
Tần Hoa ngẫm nghĩ rồi: “Các người đều là gia tộc lớn, tôi cũng không làm khó nữa, tùy ý đưa đây một triệu tám đi”.
“Há…?”, Tiêu Vinh Đào đơ người, một triệu tám ư?
Liễu Chiêu Phong cũng giật mình. Số tiền này đối với gã thì không lớn nhưng lưng Tần Hoa chỉ bị va vào tường một chút mà đòi thế. Nếu dán cao hoặc bôi dầu gió thì chắc không sao, đâu đến nỗi đòi bằng ấy tiền?
Đây rõ ràng là lừa bọn họ.
Tần Hoa thấy biểu cảm của hai người nên hỏi: “Không bằng lòng sao?”, nói xong Tần Hoa lại tăng thêm lực vào bàn chân, người áo đen ở dưới đất lại kêu rên.
Liễu Chiêu Phong và Tiêu Vinh Đào nuốt nước bọt, đây đúng là uy lực mà.
Nhưng bọn họ không muốn đưa thì cũng sẽ bị giẫm trên đất và không dậy nổi như kia mất.
“Chúng tôi bằng lòng”, Liễu Chiêu Phong nói mà không dám phản kháng nhiều.
Tiêu Vinh Đào cũng cười hì hì gật đầu.
Tần Hoa thu chân lại, đứng thẳng người, nói: “Chuyển khoản đi, vậy tiện hơn”, nói xong anh ta lấy điện thoại ra.
Liễu Chiêu Phong có chút đờ đẫn, thầm nghĩ ‘phải vội như vậy sao?’
Lúc này Tần Hoa đã bước lại, đứng quay lưng lại với người áo đen, sau đó đưa số tài khoản cho Liễu Chiêu Phong.
Liễu Chiêu Phong thấy thế thì ánh mắt sáng lên, từ từ lấy điện thoại ra, ấn vài cái trên điện thoại nhưng thực chất là ánh mắt đang nhìn về phía sau lưng Tần Hoa.
Trong lúc Tần Hoa bước lại thì người áo đen ở phía sau đứng dậy cầm con dao trong tay nhắm chuẩn vào lưng Tần Hoa.
Tiêu Vinh Đào cũng nhìn thấy chỉ là gã giả bộ không biết gì. Nhưng sự kích động và chờ đợi trong ánh mắt thì không thể nào che giấu được.
Nhưng thoắt cái, con dao trong tay người áo đen đã xuất hiện trên đầu Tần Hoa, chỉ cần đâm xuống thì Tần Hoa sẽ không có khả năng phản kháng nữa.
Nhưng đúng lúc này, Tần Hoa như mọc thêm một mắt nữa. Anh ta đá mạnh một cái về Liễu Chiêu Phong rồi xoay người lại nắm chặt lấy cánh tay người áo đen. Con dao đó dừng ở vị trí cách ngực Tần Hoa 3cm nữa mà thôi.
“Bụp”, là âm thanh Liễu Chiêu Phong ngã sụp xuống đất.
Tiếp đó, Tần Hoa dùng sức nắm chặt tay, truyền lại chính là tiếng kêu thảm thiết của người áo đen.
“A…”, cánh tay của hắn bị Tần Hoa bẻ gãy.
“Cheng”, con dao rơi trên đất. Tần Hoa lại đá một cái, giẫm lên bụng của người áo đen. Hắn ta lại kêu rên đau đớn, sau đó bị Tần Hoa nắm chặt cánh tay rồi ấn lên tường, sau đó là liên tiếp những cú đấm.
Cuối cùng Tần Hoa đấm một cái nữa thì người áo đen ngất đi, rồi trượt dần xuống.
Liễu Chiêu Phong và Tiêu Vinh Đào ở bên cạnh thì sợ hãi nhìn Tần Hoa.
“Tần… Cảnh sát Tần… Chúng tôi, chúng tôi…”, Liễu Chiêu Phong đã không thể nói hoàn chỉnh cả câu.
Tiêu Vinh Đào thì sợ đến nỗi không dám nói gì mà toàn thân run rẩy.
Tần Hoa cất bước đi về phía bọn họ. Liễu Chiêu Phong và Tiêu Vinh Đào từng bước từng bước lùi về sau.
Tần Hoa vốn định lừa của bọn họ một số tiền thôi nhưng ai biết được hai tên này không ra gì, lại còn định đánh lén anh ta. Xem ra phải đánh cho một trận thì mới thành thật hơn.
Nhưng đúng lúc này, trong ngõ vang lên chuông báo động. Tần Hoa ngừng lại, khẽ chau mày.
Còn Liễu Chiêu Phong và Tiêu Vinh Đào như nhìn thấy hy vọng, ngay lập tức thở phào một cái. Cuối cùng Tần Hoa thở dài, hung hăng trợn mắt nhìn hai người rồi biến mất ở một lối khác của ngõ.
...
Bạch Diệc Phi sau khi tan làm thì quay về biệt thự, sau đó anh đón Lý Tuyết về rồi hai người cùng nhau ăn cơm.
Sau khi tắm rửa xong, Lý Tuyết ngoan ngoãn nằm trên giường, mắt chớp chớp nhìn Bạch Diệc Phi.
“Chú ơi, khi nào chú mới có thời gian rảnh để chơi với cháu?”
Gần đây Bạch Diệc Phi bận rộn chuyện của tập đoàn Hầu Tước rồi cả chuyện kẻ hạ độc nữa, nên anh cũng chỉ có buổi tối mới có thời gian ở bên Lý Tuyết.
Bạch Diệc Phi thầm trách mình rồi ôm Lý Tuyết vào lòng, khẽ nói: “Tuyết Nhi muốn đi ra ngoài chơi không?”
Lý Tuyết do dự một chút, nói: “Muốn ạ nhưng hình như chú rất bận nên không muốn ra nữa”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì trong lòng chua xót: “Tuyết Nhi muốn đi chơi lúc nào thì đi lúc đó, anh có thời gian mà”.
“Có thật không ạ?”, giọng nói của Lý Tuyết vui hơn hẳn.
Bạch Diệc Phi ừm một tiếng, nói: “Chi bằng ngày kia nha? Ngày kia là chủ nhật, anh sẽ đưa em đi ra ngoài chơi?”
“Vâng, chú là người tốt nhất”, Lý Tuyết vui mừng rồi ôm Bạch Diệc Phi, sau đó thơm một cái lên mặt anh.
Bởi vì lần này kích động quá nên cảm giác choáng váng quen thuộc lại trỗi dậy trong anh.
Bạch Diệc Phi cố kìm nén, khi khôi phục lại tâm trạng thì hắng giọng nói: “Sau này Tuyết Nhi muốn làm gì thì cứ nói với anh, anh sẽ đáp ứng hết”.
Lý Tuyết trước đây không biết được thân phận của anh nên chuyện gì cũng suy nghĩ rất nhiều, kể cả biết anh có tiền thì cô cũng không tiêu linh tinh. Có yêu cầu gì cô cũng không nêu lên, chuyện gì cũng tự mình gánh vác khiến Bạch Diệc Phi thấy mà thương xót.
Nhưng giờ thì khác, Lý Tuyết đã biến thành đứa trẻ, cô không suy nghĩ nhiều như vậy nữa. Cô có thể đưa ra bất cứ yêu cầu gì với anh, vì vậy anh đều sẽ đáp ứng hết.
Hơn nữa, là một người đàn ông, đứng trước người con gái mình yêu thì chỉ muốn chiều chuộng cô ấy, muốn cho cô ấy tất cả những gì tốt nhất. Tình trạng của Lý Tuyết hiện giờ vừa may có thể cho anh cơ hội được làm điều đó.
...
Sáng sớm hôm sau, Bạch Diệc Phi đến công ty rồi gọi Lưu Hiểu Anh: “Viên thuốc giải đó cô nghiên cứu đến đâu rồi?”
Lưu Hiểu Anh lắc đầu, nói: “Vẫn chưa tìm ra được gì, tôi nghĩ vẫn nên mang đến bệnh viện kiểm nghiệm thì tốt hơn”.
Một lát sau, Long Linh Linh bước vào, nói: “Chủ tịch của bốn tập đoàn đều đến rồi ạ”.
Chương 228: Mất trí nhớ còn hơn mất mạng
Bạch Diệc Phi không ngạc nhiên với điều này nên nói: “Bảo họ đến phòng họp đi”.
Mười phút sau, Bạch Diệc Phi và bốn chủ tịch tập đoàn đều ngồi trong phòng họp.
Tiêu Đằng của tập đoàn Nguyệt Nha cười rồi đưa hợp đồng trong tay về phía trước mặt Bạch Diệc Phi.
“Chủ tịch Bạch, đây là hợp đồng đất của nhà máy sản xuất đồ ngọt…”.
Nói xong, Đỗ Bách Quân của công ty bất động sản Bách Gia cũng đưa hợp đồng lại. Tiếp đó hai nhà còn lại cũng đưa hợp đồng đấu thầu hôm đó cho Bạch Diệc Phi xem.
Bạch Diệc Phi mặt không biểu cảm mở hợp đồng ra xem một lượt, nói: “Tôi xem qua rồi, không có vấn đề gì”.
“Trước đó đã thống nhất rồi, tôi sẽ cho các người theo đúng giá đấu thầu, đồng thời còn tăng thêm 8% cho các người nữa”.
Đây là việc mà Bạch Diệc Phi đã bàn bạc xong với bọn họ trước đó.
Tiêu Đằng cười híp mắt, nói: “Chủ tịch Bạch nói lời giữ lời, chúng tôi yên tâm mà”.
“Đúng vậy, có thể hợp tác với chủ tịch Bạch là vinh hạnh của chúng tôi”, mọi người đều cười đáp lại, không cự tuyệt.
Bạch Diệc Phi lại nói: “Tiền trong ba ngày tôi sẽ chuyển vào tài khoản của các vị, đến lúc đó mọi người chú ý kiểm tra”.
Sau đó là một phen hàn huyên tâm sự đầy khách khí, lúc sau Bạch Diệc Phi mới tiễn bốn người ra về.
Bạch Diệc Phi cầm hợp đồng rồi gọi Long Linh Linh đến, nói: “Thanh toán tiền cho mấy hợp đồng này đi”.
Long Linh Linh gật đầu, nói: “Số tiền lần này lớn đấy ạ, cứ dùng tiền của mình hay đi vay ạ?”
Bạch Diệc Phi ngẫm nghĩ, tiền của tập đoàn Hầu Tước vẫn phải dùng vào việc chính, đặc biệt là bốn mảnh đất, công trình đó bắt đầu phải dùng đến nhiều tiền rồi. Lúc này anh mới nói: “Đi vay đi”.
Nhưng không bao lâu, Long Linh Linh cầm hợp đồng đi vào với vẻ mặt nghiêm trọng: “Không biết có chuyện gì mà tôi tìm đến mấy ngân hàng thường xuyên hợp tác với chúng ta, tất cả đều từ chối cho chúng ta vay”.
“Từ chối Hầu Tước ư?”, Bạch Diệc Phi thấy kinh ngạc. Phải biết rằng với địa vị của tập đoàn Hầu Tước ở thành phố Thiên Bắc thì không có ai mà ngốc đến mức từ chối hợp tác cả, không ngờ mấy ngân hàng này lại từ chối?
“Vâng! Mấy ngân hàng trước đây hợp tác với chúng ta thì bây giờ đều từ chối. Tôi tìm mấy ngân hàng khác thì vẫn bị thế, dường như lần này bọn họ nhằm vào chúng ta…”.
“Cô đi kiểm tra xem có chuyện gì?”
Bạch Diệc Phi trầm ngâm suy nghĩ, lẽ nào là Diệp Ngải giở trò? Nhưng cô ta sao lại khiến nhiều ngân hàng từ chối hợp tác với Hầu Tước làm gì?
Diệp Ngải không phải là Liễu Vô Cùng, không thể dùng thuốc khống chế được, lẽ nào mấy nhà này có điểm yếu gì bị Diệp Ngải bắt bài rồi sao?
Một tiếng sau, Long Linh Linh quay lại, nói: “Chủ tịch Bạch, điều tra ra rồi, là Tôn Vĩ, chủ tịch của ngân hàng Cự Đỉnh”.
“Tôn Vĩ là chủ tịch liên kết giữa các ngân hàng, chủ tịch những ngân hàng kia đều nghe theo lời ông ta. Tôi có hỏi chủ tịch ngân hàng Thiên Hoa thì mới biết được, ông ta còn hỏi có phải chúng ta đã đắc tội với Tôn Vĩ không?”, Long Linh Linh trình bày cụ thể tình hình cho Bạch Diệc Phi nghe.
Bạch Diệc Phi chau mày, nói: “Đắc tội với ông ta? Chúng ta còn cứu ông ta mà”.
Long Linh Linh cũng cảm thấy khó hiểu. Ban đầu Tôn Vĩ bị Liễu Vô Cùng dùng thuốc khống chế, chính Bạch Diệc Phi bảo Lưu Hiểu Anh giải độc cho ông ta, lần đó coi như cứu mạng ông ta rồi nhưng sao lại quay lại nhằm vào Bạch Diệc Phi?
Bạch Diệc Phi day lông mày, nói: “Cô đi liên lạc với Tôn Vĩ bảo ông ta là tối nay tôi mời ông ta ăn cơm”.
...
Lúc ăn cơm trưa, Ngưu Vọng và Lưu Hiểu Anh cùng đến tìm Bạch Diệc Phi.
“Có phát hiện gì sao?”, lúc Bạch Diệc Phi hỏi còn kèm theo sự mong đợi.
Ngưu Vọng và Lưu Hiểu Anh sắc mặt đều vô cùng nặng nề.
Bạch Diệc Phi thấy thế thì trong lòng run rẩy, có một dự cảm không lành.
“Nói đi”.
Ngưu Vọng thở dài, nói: “Đã kiểm nghiệm viên thuốc giải và có kết quả rồi. Thành phần giống với viên mà Tiểu Tuyết đã uống nhưng…”.
“Nhưng thành phần của thuốc giải tưởng chừng là thuốc giải nhưng thực chất lại là một loại độc khác, một loại có thể làm suy thoái trí nhớ và trí thông minh”, Lưu Hiểu Anh nói tiếp.
Ngưu Vọng nói với vẻ tự trách mình: “Lúc đó anh không phát hiện ra mấy điều này bởi vì mỗi thành phần trong đó đều không có vấn đề gì. Nhưng ai biết rằng khi tổ hợp lại thì nó lại là một loại thuốc độc khác chứ?”
“Tất cả đều tại anh… Tại anh bất cẩn quá…”.
Bạch Diệc Phi đang đứng, nhưng khi nghe thấy vậy thì thân người ngồi sụp xuống ghế sofa, nói: “Chẳng trách…”.
Chẳng trách Lý Tuyết sau khi uống viên thuốc giải đó thì không nhớ gì hết mà quay về đứa trẻ chỉ năm sáu tuổi.
Mặc dù anh sớm đã đoán được viên thuốc đó có vấn đề nhưng sau khi tận tai nghe thấy mấy điều này thì anh vẫn thấy hận và phẫn nộ.
“Anh không sao chứ?”, Lưu Hiểu Anh bước lại, sợ Bạch Diệc Phi lại ngất đi nên vội nói: “Anh cũng đừng lo lắng quá, tình hình của Tiểu Tuyết có thể chữa khỏi được”.
Ngưu Vọng thấy thế thì lại càng trách mình: “Xin lỗi, đều là lỗi của anh…”.
Bạch Diệc Phi lắc đầu, nói: “Không phải lỗi của anh, không trách anh được”.
“Kể cả anh có kiểm tra ra được thì em vẫn sẽ để Tuyết Nhi uống thử”, vì đó là viên thuốc giải duy nhất, duy nhất có thể khiến Lý Tuyết sống lại.
Biến thành đứa trẻ không nhớ gì cả vẫn tốt hơn là mất mạng, chẳng phải thế sao?
Lưu Hiểu Anh bất lực, thở dài nói: “Anh yên tâm đi, đợi cô Hai của tôi quay về thì mọi việc sẽ dễ xử lý thôi”.
Bạch Diệc Phi gật đầu, nói: “Làm phiền cô rồi”.
Lưu Hiểu Anh xùy một cái, nói: “Chỉ nói mà không làm, nói là mời tôi ăn cơm mà, kết quả thì sao?”
“Gần đây tôi bận quá, nên…”, Bạch Diệc Phi vốn định nói tối nay mời cô ta ăn cơm nhưng nhớ ra tối nay hẹn Tôn Vĩ rồi nên không thích hợp lắm. Còn về ngày mai thì anh lại ở bên Lý Tuyết, cũng không thích hợp lắm, vì thế đành phải đáp lại vậy thôi.
Lưu Hiểu Anh bĩu môi, nói: “Dù sao thì tôi cũng không vội, cứ cho nợ vậy”.
Ngưu Vọng nói vài câu với Bạch Diệc Phi rồi mới rời đi.
Lần này Lưu Hiểu Anh vẫn chưa đi mà nói tiếp: “Tôi châm cứu cho anh một lát vậy”.
Một tiếng sau, Bạch Diệc Phi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, nói: “Y thuật của cô mà không dùng đến thì thật lãng phí”.
“Tôi thành bác sĩ tư rồi, còn dùng gì nữa?”, Lưu Hiểu Anh giận dỗi nói.
“Tôi có một ý kiến?”
“Ý kiến gì?”, Lưu Hiểu Anh vừa thu kim lại vừa hỏi.
Chương 229: Đi tìm Từ Lãng
"Tôi mới xây một bệnh viện, cô tới đó làm viện trưởng đi".
Lưu Hiểu Anh liền vô cùng kích động, cô ta còn nhớ trước đây Long Linh Linh từng nói về chuyện Bạch Diệc Phi muốn đầu tư vào bệnh viện, không ngờ rằng nay Bạch Diệc Phi lại nói trực tiếp với cô ta. Anh muốn xây bệnh viện, mà cô ta làm viện trưởng.
Bạch Diệc Phi nhìn vẻ mặt của Lưu Hiểu Anh cũng biết cô ta rất mong đợi, anh nói: "Chỉ có điều, phải đợi một thời gian nữa, tôi gần đây tương đối bận".
"Tôi có thể chờ được".
Giấc mơ sắp trở thành hiện thực thì hà cớ gì cô ta không thể chờ thêm cơ chứ?
Bạch Diệc Phi gật đầu, nói: "Được".
Lưu Hiểu Anh vừa đi ra thì đúng lúc Long Linh Linh bước vào, chỉ là sắc mặt cô ta không được tốt lắm.
"Tôn Vĩ đã từ chối lời mời của chúng ta".
Bạch Diệc Phi cau mày, nói: "Vẫn còn kiêu ngạo lắm".
Long Linh Linh im lặng.
Bạch Diệc Phi chẹp một tiếng: "Xem ra ông ta muốn tôi tự mình đến đó một chuyến".
Anh biết, Tôn Vĩ làm như vậy, nhất định là có mục đích, ông ta muốn nhắm vào anh, hoặc có người đứng phía sau xui khiến, hoặc cũng có thể là vì lợi ích của mình.
Nếu không phải là gian kế của Diệp Ngải, chắc hẳn là ông ta muốn vơ vét lợi ích cho nên mới cố ý bày ra bộ mặt đạo đức giả rồi nhân cơ hội đó đưa ra điều kiện có lợi cho chính mình.
Lão cáo già này thật khiến cho người ta chán ghét!
Bạch Diệc Phi và Long Linh Linh đã đến phòng khách của ngân hàng Cự Đỉnh.
Long Linh Linh vốn cho là Tôn Vĩ đã từ chối lời mời của bọn họ, nếu bọn họ tới cũng có thể sẽ bị từ chối tiếp. Nhưng không ngờ rằng chuyến đi đó vô cùng thuận lợi, ngay lập tức bọn họ đã gặp được Tôn Vĩ - chủ tịch của Cự Đỉnh.
Trong phòng làm việc, Bạch Diệc Phi vừa mới bước vào liền đánh giá toàn bộ văn phòng của Tôn Vĩ.
Phòng làm việc được trình bày theo lối sang trọng, lịch lãm mà vô cùng tinh tế, khác xa so với vẻ bề ngoài của ông ta.
Tôn Vĩ ngồi ở trên ghế, không hề nhúc nhích, ngoài miệng thì nói lời xin lỗi mà vẻ mặt của ông ta không hề có chút áy náy nào.
"Xin thứ lỗi cho tôi, tôi không biết là chủ tịch Bạch của Hầu Tước đích thân tới đây nên không thể ra tiếp đón được".
Trong lòng Bạch Diệc Phi cười lạnh một tiếng, đúng là lão cáo già lươn lẹo!
"Là chúng tôi tới đây thăm chủ tịch Tôn mà không báo trước mới phải", Bạch Diệc Phi trả lời một cách hờ hững.
Tôn Vĩ cười hề hề nói: "Đâu có đâu! Chủ tịch Bạch tự mình tới thăm chính là vinh dự của tôi đấy mà!"
Tuy nói như vậy, nhưng Tôn Vĩ cũng chẳng thèm đứng lên chào hỏi Bạch Diệc Phi.
Long Linh Linh đứng ở phía sau Bạch Diệc Phi không khỏi có chút không hài lòng.
Vẻ mặt Bạch Diệc Phi không biến sắc, nếu ông ta không quan tâm đến anh, vậy thì anh cũng không khách sáo nữa, anh trực tiếp đi tới chiếc sô pha rồi ngồi xuống, nói: "Hôm nay tôi tới đây để mượn chủ tịch Tôn ít tiền".
"Ồ?", Tôn Vĩ ra vẻ không biết gì nói: "Mượn tiền à?"
Bạch Diệc Phi gật đầu, nếu đã tới đây rồi, anh cứ nói chuyện mượn tiền trước xem lão già béo ú lươn lẹo kia sẽ làm gì? Nếu ông ta còn chưa đồng ý thì tối nay mời ông ta đi ăn cơm cũng không muộn.
"Phải, gần đây Hầu Tước đang bắt đầu một hạng mục, cần có nguồn vốn lớn, cho nên...", Bạch Diệc Phi không nói hết câu, nhưng anh tin tưởng Tôn Vĩ nhất định sẽ hiểu ý của anh.
Trước giờ Tôn Vĩ chỉ cố ý giả vờ như không biết.
"Hóa ra là như vậy!", Tôn Vĩ cười khà khà một tiếng, nói: "Quả thật không dám giấu giếm, chuyện này tôi đã nghe chủ tịch ngân hàng nói qua, nhưng mà tôi cũng nghe nói, hạng mục này còn khá nhiều rủi ro, rất có thể sẽ lỗ vốn?"
Bạch Diệc Phi hơi cau mày nói: "Lỗ vốn? Không biết chủ tịch Tôn nghe thông tin này từ đâu?"
"Chuyện này không quan trọng, vấn đề chủ yếu chính là, nếu như rủi ro quá lớn thì chúng tôi cũng không dám cho chủ tịch Bạch mượn tiền!"
Bạch Diệc Phi nghe vậy ánh mắt rơi rũ xuống, nói:"Phải như thế nào thì chủ tịch Tôn mới cho chúng tôi mượn tiền?"
Tôn Vĩ nhấp một hớp trà rồi nói: "Chủ tịch Bạch, chúng ta đều là những người làm ăn, tôi cũng không thể tự mình quyết định, hay là như vầy đi? Tôi sẽ cùng các chủ tịch ngân hàng khác bàn bạc một chút, đến lúc đó tôi sẽ thông báo kết quả với chủ tịch Bạch?"
"Được thế thì tốt quá, tối nay tôi sẽ đứng ra mời mọi người ăn cơm, đến lúc đó chúng ta cùng nhau thương lượng có được không?"
Tôn Vĩ gật đầu cười.
"Vậy 7 giờ tối nay hẹn mọi người ở khách sạn Thiên Bắc nhé".
"Được", Tôn Vĩ đảo mắt qua Long Linh Linh nói: "Tối nay thư ký Long cũng phải tới nhé? À phải rồi, tôi nhớ bên cạnh chủ tịch Bạch còn có một cô gái rất xinh đẹp, họ Lưu thì phải, hôm đó cô ấy đã đưa cho tôi thuốc giải, tối nay cô ấy cũng phải có mặt nhé?"
Ánh mắt Bạch Diệc Phi hơi trầm xuống, cái lão già dê này!
"Người nên tới nhất định sẽ tới", Bạch Diệc Phi để lại một câu nói đầy ý tứ rồi dẫn Long Linh Linh trực tiếp rời đi.
Tôn Vĩ thấy cửa phòng làm việc đã đóng lại, hừ lạnh một tiếng: "Bạch Diệc Phi, tối nay, tôi xem anh làm sao lôi kéo người khác!"
Hầu Tước là một công ty lớn, bắt đầu một hạng mục mới nên rất cần vốn, nếu không phải mấy ngân hàng của bọn họ liên kết với nhau, đồng loạt không cho vay thì anh ta cũng sẽ không xun xoe nịnh nọt để lấy lòng bọn họ như vậy.
Nói cho cùng, người đứng đầu của liên minh ngân hàng mới thật sự là người đứng đầu của những công ty này.
Rời khỏi ngân hàng Cự Đỉnh, Bạch Diệc Phi dặn dò: "Đi, mời mấy chủ tịch của mấy ngân hàng đó, tiện thể mời thêm một ít người nữa tới".
Trở về Hầu Tước, Long Linh Linh đi mời những vị chủ tịch kia, mà Bạch Diệc Phi thông qua tin tức Bạch Hổ gửi tới, đi tới quán bar Thiên Đường tìm Từ Lãng.
Bạch Diệc Phi tìm Từ Lãng là bởi vì anh muốn biết người muốn giết mình rốt cuộc là ai?
Thật ra thì buổi sáng khi mà Ngưu Vọng cùng Lưu Hiểu Anh đi tìm mình, Bạch Diệc Phi đã biết chuyện thuốc giải độc liền có ngay ý nghĩ như vậy.
Người kia muốn đẩy anh vào chỗ chết, để anh giữ chân anh tại thành phố Thiên Bắc.
Cho tới bây giờ, anh chưa từng nghĩ rời khỏi thành phố Thiên Bắc, có thể người đứng phía sau hết lần này đến lần khác tìm sát thủ giết anh cũng chính là người hạ độc Lý Tuyết, khiến cho cô ấy trở nên ngây ngốc như đứa trẻ.
Nếu anh còn nhẫn nhịn thì không đáng mặt đàn ông nữa rồi!
Bạch Diệc Phi lái xe đến quán bar Thiên Đường để gặp Bạch Hổ.
Anh cũng không lập tức đi vào mà chỉ hỏi Bạch Hổ: "Anh biết Bạch Tiếu không?"
Bạch Hổ không nghĩ tới Bạch Diệc Phi sẽ hỏi mình như vậy, sau đó thành thật trả lời: "Biết".
"Hắn ta ở thủ đô đúng không?"
Bạch Hổ gật đầu.
Tròng mắt Bạch Diệc Phi híp lại, Bạch Tiếu chính là em ruột của Bạch Diệc Phi.
Ban đầu Bạch Vân Bằng cũng từng nói với anh, khi đó anh cho là Bạch Tiếu đã chết nên Bạch Vân Bằng mới tới tìm mình, nhưng Bạch Vân Bằng cũng không có trả lời thẳng, xem ra là chính anh đã suy nghĩ nhiều rồi.
Bạch Tiếu căn bản không chết!
Mà những chuyện xảy ra gần đây, cùng với những người muốn giết anh, đều xảy ra sau khi anh trở thành chủ tịch của Hầu Tước, người kia muốn khiến giữ chân anh ở thành phố Thiên Bắc, anh liền nghĩ ngay tới Bạch Tiếu.
Dĩ nhiên, đây có thể chỉ là suy đoán của anh, có thật hay không vẫn còn cần tìm chứng cứ chứng minh.
Đây cũng chính là nguyên nhân anh đến tìm Từ Lãng.
Nhưng Bạch Diệc Phi cũng rất tò mò hỏi: "Sao anh biết Từ Lãng ở nơi nào?"
Bạch Hổ là kẻ thù của Từ Lãng, nhưng bởi vì Bạch Diệc Phi giao cho Từ Lãng một nhiệm vụ nên bọn họ mới hợp tác với nhau hai lần, Từ Lãng sẽ không thể tiết lộ tung tích của mình như vậy chứ?
Chương 230: Xung đột
Bạch Diệc Phi đi vào quán bar mới được biết...
"Anh làm việc ở đây à?"
Từ Lãng mặc quần áo của nhân viên phục vụ quầy rượu, phong thái khác hoàn toàn so với hồi đó, trong tay gã ta còn cầm bình pha chế, nhìn qua đúng là một người pha rượu đích thực.
Mà xung quanh cũng chỉ có lác đác vài người khách cùng người phục vụ.
Bạch Diệc Phi ngồi bên quầy bar, hỏi: "Không phải sát thủ có rất nhiều tiền sao?"
Tại sao gã ta vẫn đi làm?
Từ Lãng trả lời: "Nhiệm vụ chưa hoàn thành thì lấy đâu ra tiền?"
Bạch Diệc Phi ngừng một lát rồi nói: "Thế cũng phải".
Từ Lãng có hai nhiệm vụ, một là giết chết Bạch Diệc Phi nhưng vẫn chưa hoàn thành, hai là giúp Bạch Diệc Phi tìm ra người hạ độc cũng chưa hoàn thành nốt.
Từ Lãng liếc nhìn hai người bọn họ rồi lạnh nhạt hỏi: "Có nhiệm vụ mới à?"
Bạch Diệc Phi lắc đầu, sau đó nghiêm túc nhìn Từ Lãng, nói: "Hãy trả lời cho tôi một chuyện".
"Người đứng đằng sau muốn giết tôi là ai?"
Từ Lãng nghe thế vẻ mặt có chút nặng nề, vẻ ung dung bình tĩnh ban đầu đã biến mất, nói: "Trước tôi đã nói qua rồi, tôi luôn tuân thủ quy tắc nghề nghiệp của mình".
"Tôi chỉ muốn biết, người đứng đằng sau rốt cuộc là ai? Điều này rất khó khăn sao?"
"Đối với tôi mà nói, chuyện này rất khó", Từ Lãng trả lời.
Bạch Diệc Phi hít một hơi sâu, nói: "Từ Lãng! Quy tắc nghề nghiệp, con mẹ nó quan trọng hơn tính mạng của một người bạn hay sao?"
Bạch Diệc Phi gào lên.
Mọi người xung quanh đều quay lại nhìn.
Còn có hai người phục vụ đi tới.
"Anh Lãng, có chuyện gì thế?"
Từ Lãng lắc đầu: "Không sao, các cậu đi làm việc đi".
Người phục vụ do dự liếc nhìn Bạch Diệc Phi cùng Bạch Hổ, bọn họ đều cảm thấy ở đây không giống như có người cố ý gây chuyện nên cũng không nán lại thêm nữa nên rời đi ngay, nhưng mà ánh mắt bọn họ luôn nhìn về phía bên này để quan sát.
Từ Lãng nhìn Bạch Diệc Phi với ánh mắt phức tạp, mới vừa rồi Bạch Diệc Phi nhắc đến từ "bạn" làm trong lòng hắn không khỏi run lên một cái, bọn họ thật sự là bạn sao?
Gã ta là sát thủ sẽ không thể có bạn, cũng không xứng có bạn.
"Tôi không có bạn bè", Từ Lãng lạnh lùng trả lời.
Sự giận dữ của Bạch Diêc Phi lại một lần nữa bùng nổ: "Được! Tôi cho là chúng ta sống chết có nhau kết quả chỉ có tôi suy nghĩ như vậy".
"Tôi hỏi lại lần cuối, người đứng đằng sau là ai?"
Từ Lãng rũ mắt xuống không nhìn Bạch Diệc Phi, chỉ lạnh nhạt nói: "Tôi sẽ không nói".
Bạch Diệc Phi bị những lời này chọc giận hoàn toàn, cũng không để ý đến thể lực của mình khá chênh lệch so với đối phương, nhảy qua quầy bar, túm lấy cổ áo của Từ Lãng mà đấm một cái.
Từ Lãng cũng không nghĩ tới Bạch Diệc Phi sẽ đánh gã, nên cú đấm này gã ta không thể tránh được.
Nhưng cũng bởi vì cú đấm này, Từ Lãng nhìn thấy Bạch Diệc Phi đã trở nên bình tĩnh.
Mấy người phục vụ trông thấy cảnh tượng này lập tức vây quanh.
Những người khách khác không muốn bị vạ lây cho nên rối rít chạy trốn.
"Bọn họ muốn đánh nhau à?"
"Hình như vậy!"
"Đánh nhau ở quầy rượu, không phải chuyện này thường xuyên xảy ra hay sao?"
Ở quầy bar, Từ Lãng nắm lấy cổ tay của Bạch Diệc Phi, dùng lực thật mạnh để kéo xuống, ánh mắt lạnh lùng, nói: "Nếu như không phải là anh, ai dám đấm tôi, tôi sẽ cho người đó ăn đủ".
Làm một sát thủ mà lại bị đánh như vậy vẫn không hề đánh trả, coi như Từ Lãng đã nể mặt anh rồi.
Bạch Diệc Phi cho là Từ Lãng đối xử với mình có chút đặc biệt nói: "Vậy anh nói cho tôi nghe, người đó rốt cuộc là ai?"
Từ Lãng im lặng.
Sau đó Bạch Diệc Phi nói với Bạch Hổ: "Trói anh ta lại cho tôi!"
Chừng nào hắn không khai ra thì sẽ không thả.
Bạch Hổ tiến lên, chống tay nhảy lên quầy bar.
Từ Lãng thấy vậy cổ ngửa về phía sau một cái, đồng thời cũng nhảy lên quầy bar.
Mấy ly rượu trên đó bị chân của hai người quét qua mà rơi loảng xoảng xuống đất.
Đám người xung quanh thấy vậy nên chạy ra xa, mấy cũng phục vụ cũng không dám lui tới, bởi vì Bạch Hổ cùng Từ Lãng đánh nhau vô cùng kịch liệt, nếu bọn họ xen vào cũng có thể bị đánh.
"Nếu không chúng ta báo cảnh sát đi?", một người phục vụ đề nghị.
Một người khác gật đầu: "Đúng, báo cảnh sát đi".
Bên kia, Bạch Hổ cùng Từ Lãng đã ra khỏi quầy bar, hai người anh đấm tôi đá gay gắt nhưng vẫn không thể hạ gục đối phương.
Bạch Hổ thấy vậy liền dùng toàn lực đấm một cú thật mạnh vào bụng của Từ Lãng, Từ Lãng loạng choạng lui về phía sau mấy bước, trực tiếp rút dao ra, đánh nhau với Bạch Hổ.
Bạch Hổ trong tay không có vũ khí nên không thuận tiện ra đòn, còn bị Từ Lãng dùng dao làm cho cánh tay bị thương.
Cuối cùng, Bạch Hổ cầm lấy một chai rượu đập "choang" một cái, sau đó dùng mảnh thủy tinh để đánh nhau với Từ Lãng.
Hai người không ai nhường ai, đều bị thương rất nặng.
Từ Lãng thấy việc này không dễ dàng giải quyết liền đá văng Bạch Hổ ra, quay người chạy về phía quầy rượu.
Bạch Hổ thấy vậy hỏi: "Muốn đuổi theo không?"
Bạch Diệc Phi nhìn bóng người Từ Lãng chạy ra, đột nhiên giật mình: "Tôi đã làm cái gì thế này?"
Bây giờ Bạch Diệc Phi vô cùng hối hận, Từ Lãng tính cách như thế nào, mặc dù anh không biết rõ nhưng tiếp xúc qua vài lần cũng biết được hắn không phải loại người để cho người khác cưỡng bức.
Hắn có nguyên tắc của mình, nhưng anh vẫn ép hắn phải thực hiện.
Ban đầu hai người có thể coi nhau là bạn nhưng giờ đây tất cả đêu chấm dứt rồi.
Bạch Hổ đứng ở một bên không nói gì, lẳng lặng chờ Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi không khỏi thở dài một cái nói: "Trở về thôi".
Hai người rời đi.
Mấy người đứng hóng chuyện lại cảm thấy màn đánh nhau này vô cùng kích thích và hấp dẫn.
"Con mẹ nó, thế mà người kia lại mang theo dao!"
"Màn đánh nhau này giống y như trên ti vi vậy!"
"Bọn họ đều rất giỏi nhỉ!"
Bạch Diệc Phi không trở lại Hầu Tước mà gọi Lưu Hiểu Anh tới.
"Băng bó vết thương cho anh ta".
Lưu Hiểu Anh vừa vào phòng làm việc liền ngửi thấy mùi máu tanh cũng biết được Bạch Hổ bị thương nên nhanh chóng cầm máu.
Thấy một màn này, trong lòng Lưu Hiểu Anh giật mình, chuyện gì vậy? Sao vết thương lớn như thế này?
Ký ức tối qua của Lý Tuyết về Liễu Chiêu Phong không được tốt lắm, vì thế cô không vui hỏi: "Anh tới đây làm gì? Tôi không biết anh".
Liễu Chiêu Phong cười nhẹ: "Tuyết Nhi, anh biết em nhưng em không còn nhớ anh, cũng không sao cả, bây giờ chúng ta có thể làm quen lại. Anh tên Liễu Chiêu Phong, là bạn học đại học cũng là bạn trai của em".
Bạn đại học, bạn trai, cô chả hiểu gì cả.
Vì vậy Lý Tuyết lạnh lùng nói: "Anh tới tìm tôi hả?"
“Đúng thế”, Liễu Chiêu Phong rất vui với phản ứng của Lý Tuyết, gã đưa hoa hồng trong tay cho cô: “Tặng em này”.
Lý Tuyết chớp mắt nhìn bó hoa hồng lớn đỏ rực, ngay cả đứa trẻ mới năm sáu tuổi cũng thích những bông hồng xinh đẹp như vậy.
Nhưng Lý Tuyết không nhận bó hoa hồng, bởi vì cô không biết Liễu Chiêu Phong, hơn nữa cô cũng cảm thấy rằng gã không phải là người tốt.
“Chú đã nói không được nhận đồ từ người lạ”, Lý Tuyết trịnh trọng trả lời. Đúng là Bạch Diệc Phi đã nói với cô như thế thật. Bạch Diệc Phi sợ có người dùng đồ để dụ dỗ cô, nên anh đã nhắc cô trước.
Nụ cười của Liễu Chiêu Phong cứng lại: "Chú? Chú nào?"
Lý Tuyết không trả lời, cô muốn đóng cửa lại: "Chú sắp về rồi, tôi muốn đóng cửa".
Liễu Chiêu Phong ngăn Lý Tuyết đóng cửa lại: "Chờ đã, chú mà em nói là Bạch Diệc Phi sao?"
Lý Tuyết thấy tay Liễu Chiêu Phong chặn cửa thì cũng không tiện đóng cửa lại, cô nói: "Đúng vậy, anh biết chú tôi hả?"
Hai mắt Liễu Chiêu Phong sáng lên: "Anh biết, đương nhiên anh biết chứ, chú em bảo anh đến gặp em. Bông hồng này là quà gặp mặt của anh”.
Lý Tuyết nghi ngờ: "Thật sao?"
"Thật".
Liễu Chiêu Phong mừng thầm trong lòng, hoa hồng tượng trưng cho tình yêu, mặc dù bây giờ Lý Tuyết không biết nhưng chỉ cần cô chấp nhận hoa hồng của gã, thì gã sẽ có cơ hội chính đáng ở bên Lý Tuyết.
“Nào, em nhận hoa đi”, Liễu Chiêu Phong tiếp tục dỗ dành cô.
Lúc này một đám người bên ngoài nhìn thấy cảnh này thì bắt đầu hò la, bọn họ không biết Lý Tuyết chỉ là một đứa trẻ năm sáu tuổi.
"Đồng ý đi!"
"Đồng ý đi!"
"..."
Lý Tuyết nhìn nhóm người đang hò la, cô không hiểu họ đang nói gì, nhưng cuối cùng cô vẫn từ chối: "Không, tôi nghe lời chú tôi cơ".
Sắc mặt Liễu Chiêu Phong cứng đờ, trong lòng muốn chém Bạch Diệc Phi một ngàn nhát, Lý Tuyết đã trở thành thế này rồi mà vẫn còn nghe lời Bạch Diệc Phi!
Khi Liễu Chiêu Phong hít một hơi thật sâu rồi định nói gì đó, thì có một giọng nữ trong trẻo truyền đến.
"Anh là ai? Anh làm gì ở đây?"
Mọi người đều nhìn sang, là một cô gái mặc áo len quần jean, buộc tóc đuôi ngựa và đeo ba lô, cô ta nhìn về phía họ với ánh mắt tinh tường.
Liễu Chiêu Phong nhìn thấy cô ta thì hai mắt sáng lên, cô nàng này có thể so sánh được với Lý Tuyết, cô ta cũng là một người đẹp, hơn nữa trên người lại có nét lanh lợi, nhưng gã chỉ nhìn thêm vài lần, bởi vì trong lòng gã vẫn thích Lý Tuyết nhất.
Lưu Hiểu Anh bước tới, cô ta liếc nhìn Liễu Chiêu Phong và bông hồng trong tay gã, có lẽ cô ta đã đoán được toàn bộ câu chuyện: "Anh tới đây cầu hôn hả?"
Sau khi Lý Tuyết nhìn thấy Lưu Hiểu Anh thì vội nói: "Chị ơi, chị đến rồi à?"
Lưu Hiểu Anh cười gật đầu, cô ta chắn trước người Lý Tuyết, sau đó cảnh giác nhìn Liễu Chiêu Phong.
Liễu Chiêu Phong nhìn hai người bọn họ, trong lòng tự hỏi từ bao giờ Lý Tuyết lại quen được một cô gái xinh đẹp như vậy? Gã nhớ rõ bạn bè của Lý Tuyết không có cô gái này.
"Người đẹp này là..."
Lưu Hiểu Anh hất tóc: "Tôi tên là Lưu Hiểu Anh, là bạn thân của Lý Tuyết".
Liễu Chiêu Phong lịch thiệp mỉm cười: "Hóa ra là bạn thân của Tuyết Nhi. Rất vui được gặp cô. Tôi tên là Liễu Chiêu Phong, là bạn học đại học của Tuyết Nhi".
Lần này gã không nói là bạn trai của Lý Tuyết, dù sao cô ta cũng là người bình thường, nếu đã là bạn Lý Tuyết thì chắc hẳn cũng biết tình hình của Lý Tuyết.
Lưu Hiểu Anh đánh giá Liễu Chiêu Phong một vòng, cô ta thấy người này mặc dù ăn mặc chỉn chu gọn gàng, nhưng ánh mắt lại quá nặng nề, khiến người khác cảm thấy khó chịu.
“Bạn học đại học tới tặng hoa hồng?”, Lưu Hiểu Anh nhướng mày hỏi.
Liễu Chiêu Phong cười nhẹ, gã không hề cảm thấy xấu hổ: "Chắc cô Lưu không biết, hồi đại học tôi đã theo đuổi Tuyết Nhi, đến giờ tôi vẫn còn yêu cô ấy, hôm nay tôi chỉ tới bày tỏ tình cảm thôi, không có ý gì khác đâu".
Lưu Hiểu Anh khịt mũi: "Không có ý gì khác, vậy đám người kia là sao?"
Ánh mắt Liễu Chiêu Phong hơi lóe lên, cô gái này không dễ lừa: "Tôi cũng không biết, bọn họ đều là dân ở đây, có thể bọn họ nhìn thấy tôi cầm hoa hồng nên đến hóng chuyện thôi!"
Lưu Hiểu Anh không tin lắm, nhưng cô ta cũng không vạch trần, chỉ thờ ơ nói: "Tiểu Tuyết đã có chồng mà anh vẫn đến nhà tặng hoa hồng, như thế có hợp lý không hả?"
Liễu Chiêu Phong đáp: "Tôi chỉ tới đây tặng hoa thôi, có gì không hợp lý hả?"
Lưu Hiểu Anh dẩu môi, người này thật sự quá mặt dày, cô ta nghĩ một lát rồi lấy điện thoại di động ra, mở số Bạch Diệc Phi đưa cho Lý Tuyết, cô ta nói với Lý Tuyết: "Nói cho chú biết có người quấy rối đi".
Lý Tuyết lờ mờ gật đầu, cô cầm điện thoại di động gọi điện.
Liễu Chiêu Phong nhìn thấy Lý Tuyết gọi điện thoại cho Bạch Diệc Phi thì không khỏi chế nhạo, hiện giờ Bạch Diệc Phi đã bị Đại Tống trói rồi, không ai nghe máy cả, mà cho dù có nghe máy thì chắc Đại Tống nhận.
Gã không biết người phụ nữ bị bắt cùng Bạch Diệc Phi chính là Lưu Hiểu Anh, nếu biết được thì khi nhìn thấy Lưu Hiểu Anh gã chắc chắn sẽ biết Bạch Diệc Phi đã thoát được.
Chương 222: Ngu ngốc
Lúc này, Bạch Diệc Phi vừa nói chuyện điện thoại với Lưu đầu trọc xong, chuẩn bị đưa Lưu Hà đến quán rượu Thiên Đường mà Lưu đầu trọc đang ở đó.
Nhưng đột nhiên anh lại nhận được điện thoại của Lưu Hiểu Anh.
"Mới sáng sớm đã có chuyện gì vậy?”
Lý Tuyết hơi ngập ngừng, sau đó dè dặt nói: "Có phải chú đang nghe không?”
"Tuyết Nhi?"
Lý Tuyết ừm một tiếng, rồi làm theo lời dặn dò của Lưu Hiểu Anh nói: “Chị bảo cháu gọi điện cho chú nói là có người đang quấy rối cháu”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, Lưu Hà ngồi bên cạnh bất giác cảm thấy hơi sợ liền dựa sát về phía cửa xe.
"Anh sẽ về ngay”.
Bạch Diệc Phi biết, muốn Lý Tuyết nói rõ là ai đã quấy rối cô là điều không thể, do vậy anh thà tự quay về để xem tình hình thế nào còn hơn. Còn về phần Lưu Hiểu Anh, hẳn là cô ta bảo Lý Tuyết gọi điện thoại cho mình còn mình thì đang bận ứng phó với tên quấy rối kia.
Bạch Diệc Phi khởi động xe rồi nói với Lưu Hà: "Tôi phải về qua nhà trước, sau đó sẽ đưa cô đến chỗ của anh trai cô sau”.
Lưu Hà vốn dĩ cũng không muốn phải đi gặp mặt anh trai một mình, cho nên vội vàng gật đầu đồng ý: “Được, tôi không có ý kiến”.
Tại biệt thự Cảng Lam Ba, sau khi Lý Tuyết gọi điện thoại xong quay lại nói với Lưu Hiểu Anh: “Chú nói là sẽ về ngay bây giờ”.
Lưu Hiểu Anh cầm lấy điện thoại, gật đầu nói với Liễu Chiêu Phong: "Bạch Diệc Phi sẽ về ngay bây giờ, tôi khuyên anh tốt nhất nên về đi”.
Liễu Chiêu Phong biết Bạch Diệc Phi đã bị Đại Tống bắt cóc rồi nên gã chẳng thèm tin lời của Lưu Hiểu Anh, cho rằng cô ta đang cố ý doạ dẫm gã, vì vậy chỉ cười nói: “Bạch Diệc Phi về bây giờ à? Cô chắc không?”
Liễu Chiêu Phong lại quay đầu nhìn về phía Lý Tuyết: "Tuyết Nhi, em đã gọi cho Bạch Diệc Phi thật à, anh ta nói với em là anh ta sẽ về ngay bây giờ sao?”
Lưu Hiểu Anh cảm thấy Liễu Chiêu Phong này có chút quái lạ, sao lại hỏi như vậy?
Lý Tuyết ngoan ngoãn đáp: "Đúng, chú nói với tôi rằng chú sẽ về ngay bây giờ”.
Liễu Chiêu Phong nghe xong thì khẽ cau mày, Bạch Diệc Phi rõ ràng đang bị người của Đại Tống nhốt lại, làm sao mà ra được, chẳng lẽ Đại Tống cho anh ta nghe điện thoại, Bạch Diệc Phi vì muốn để Lý Tuyết yên tâm nên mới nói là sẽ quay về ngay bây giờ.
Ừ, hẳn là như vậy, mặc dù gã không muốn thừa nhận, nhưng mà Bạch Diệc Phi quả thực là rất quan tâm đến Lý Tuyết. Cũng dễ hiểu vì sao anh ta không nói cho Lý Tuyết biết tình hình hiện tại của mình.
Liễu Chiêu Phong tự nghĩ thông suốt rồi nở một nụ cười tự tin nói: "Được rồi, vậy thì tôi sẽ đợi cùng mọi người, để xem bao giờ anh ta mới về đến nơi”.
Lưu Hiểu Anh nhìn Liễu Chiêu Phong: "Tôi hỏi nè, da mặt anh sao mà dày như vậy? Chồng người ta sắp về rồi mà anh vẫn còn ăn vạ ở đây, anh sợ người ta chưa biết là anh muốn cướp vợ của người ta à?”
“Cô!”, Liễu Chiêu Phong nghiến răng: “Cô Lưu, cách cô nói chuyện đúng là được dạy dỗ đến nơi đến chốn nhỉ”.
Lưu Hiểu Anh chẳng thèm để tâm: "Tôi trước giờ vẫn luôn được dạy dỗ tốt, anh không cần phải hâm mộ tôi. Dù sao thì người mặt dày như anh chắc cũng chẳng biết đến thế nào là được dạy dỗ đâu”.
Lúc này, đám người vây xung quanh đều cảm thấy có chút cụt hứng, bọn họ vốn được Liễu Chiêu Phong thuê đến đây mục đích là tạo bầu không khí và gây sức ép để Lý Tuyết chấp nhận lời tỏ tình của gã.
Chẳng ngờ rằng, nửa đường lại nhảy ra một Lưu Hiểu Anh chặn ngang sau đó cứ đứng ở cửa để cãi nhau với Liễu Chiêu Phong, làm cho bọn họ còn chẳng có cơ hội để mở miệng. Liễu Chiêu Phong không mở lời nên bọn họ cũng chẳng biết nên đi hay ở.
Kỳ thật Lưu Hiểu Anh không muốn lãng phí nước bọt cãi nhau với Liễu Chiêu Phong, nhưng cô ta chẳng có sự lựa chọn khác, Liễu Chiêu Phong mặt dày siêu cấp cũng không chịu đi về nên cô ta chỉ đành phải đợi Bạch Diệc Phi về giải quyết.
Lúc này, hai mắt Lý Tuyết sáng lên: “Chú về rồi!”
Cùng lúc đó, một chiếc BMW lái thẳng vào sân biệt thự, đám người vây xung quanh vội vàng tản ra.
Bạch Diệc Phi và Lưu Hà cùng nhau xuống xe.
“Liễu Chiêu Phong!”, Bạch Diệc Phi liếc mắt một cái đã nhìn thấy Liễu Chiêu Phong cùng với bó hoa hồng trong tay gã.
Trên đường đi anh còn đang thắc mắc không biết rốt cuộc là ai lại đến quấy rối Lý Tuyết, kết quả thật không ngờ lại là Liễu Chiêu Phong, người đã lâu không thấy xuất hiện.
Lúc Liễu Chiêu Phong nhìn thấy Bạch Diệc Phi, gã trợn to hai mắt, hết sức kinh hãi.
"Sao lại thế?”
Hắn không phải đã bị bọn người Đại Tống bắt nhốt lại rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây được?
Chẳng lẽ là Bạch Hổ đã cứu anh ta?
Liễu Chiêu Phong nuốt nước bọt, có chút sợ hãi, gã bây giờ còn chưa có đủ thực lực để cứng đối cứng với Bạch Diệc Phi. Nếu như không phải gã biết rõ Bạch Diệc Phi đã bị người ta bắt trói lại rồi thì gã cũng không dám to gan mà chạy đến tìm Lý Tuyết như thế này.
Lý Tuyết chạy thẳng qua người Lưu Hiểu Anh đến trước mặt Bạch Diệc Phi: “Chú ơi, chú về rồi à!”
"Ừ, anh về rồi”.
Tiếp sau đó, Bạch Diệc Phi nắm lấy tay Lý Tuyết, đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào Liễu Chiêu Phong: "Liễu Chiêu Phong, tôi nhớ là đã từng cảnh cáo anh, đừng bao giờ làm phiền Tuyết Nhi nữa. Sao thế? Bài học lần trước vẫn chưa đủ hay sao?”
Liễu Chiêu Phong cố gắng tỏ ra bình tĩnh: "Tôi đã biết tình trạng hiện tại của Tuyết Nhi không ổn, từng là bạn học với nhau, tôi quan tâm nên đến hỏi thăm cô ấy một chút thì có gì sai?”
“Quan tâm?”, Bạch Diệc Phi khinh thường: “Quan tâm đến mức mang hoa hồng đến? Còn mời thêm một đám ngu ngốc tới đây để chứng kiến?”
“Anh nói ai ngu ngốc?”, đám đông bức xúc cự lại.
"Chúng tôi tò mò tới hóng chuyện, không phải do anh ta thuê đến”.
…
Bạch Diệc Phi lại giễu cợt: "Mấy người không phải ngu ngốc thì là cái gì? Cho mấy người chút tiền liền chạy tới đây đóng vai người chứng kiến, làm chứng cho tên ma cà bông này đi cướp vợ của người khác?”
"Không phải chứ?"
"Cô ấy có chồng rồi à?"
"Chúng tôi đều không biết...".
Bọn họ chỉ biết là Liễu Chiêu Phong muốn đến tỏ tình chứ không biết được đối phương là người đã có chồng.
Chương 223: Đánh cậu ta cho tôi
Sắc mặt Liễu Chiêu Phong tái xanh, nhưng gã vẫn cố gắng giả vờ bình tĩnh: “Tôi sẽ không nói đến chuyện tại sao Tuyết Nhi lấy anh nữa. Tôi thích Tuyết Nhi, tôi chỉ hy vọng Tuyết Nhi có thể sống vui vẻ cả đời. Nhưng bây giờ anh nhìn cô ấy xem, cô ấy biến thành trẻ con thế này không phải là lỗi của anh sao? Vậy mà anh còn dám giữ Tuyết Nhi lại hả?”
Mọi người vây quanh nghe thế thì thấy vô cùng kinh ngạc.
“Trí thông minh của cô gái này thật sự có vấn đề sao?”
“Có phải là bị thiểu năng không?”
“Suỵt, nhỏ tiếng một chút…”
Nhưng mà Bạch Diệc Phi đã nghe thấy hết, anh lạnh lùng nhìn đám người này. Anh sẽ không để yên cho những người sỉ nhục Lý Tuyết.
“Hôm nay không ai trong các người có thể yên ổn rời khỏi đây!”
Nói xong thì Bạch Diệc Phi lập tức gọi điện thoại: “Bạch Hổ, mau đến nhà tôi”.
Trong lòng Liễu Chiêu Phong thầm sợ hãi, Bạch Hổ!
Không ngờ Bạch Diệc Phi lại gọi Bạch Hổ đến!
Mọi người xung quanh không biết Bạch Hổ là ai nên chỉ la hét mà thôi.
“Này, anh này làm sao vậy? Chúng tôi chỉ nói sự thật thôi, thế mà anh lại không cho chúng tôi đi, anh muốn giết người hả?”
“Giết người là phạm pháp đó!”
“Nếu anh dám làm gì thì chúng tôi lập tức báo cảnh sát.”
Bạch Diệc Phi nghe thấy có người muốn báo cảnh sát thì cười xùy một tiếng: “Được thôi, báo cảnh sát đi! Tôi giúp các người một tay luôn nhé”.
Nói xong thì mọi người đều ngây ngẩn.
Mà Bạch Diệc Phi cũng thật sự lấy di động ra báo cảnh sát.
“Alo, tôi muốn báo án”.
“Trước cửa nhà tôi có một nhóm côn đồ, bọn họ muốn đột nhập vào nhà để cướp của. Vừa vặn trong nhà tôi lại mất ba mươi triệu, tôi nghi ngờ là do bọn chúng làm”.
Cả đám người ngơ ngác.
Cái quái gì vậy?
Đột nhập vào nhà cướp của?
Liễu Chiêu Phong cũng sửng sốt, một lúc lâu gã mới phản ứng lại được: “Bạch Diệc Phi, mày nói linh tinh cái gì đấy? Tao còn chưa vào nhà đâu, sao lại thành ăn trộm đột nhập vào nhà hả?”
Đột nhiên Lưu Hiểu Anh cũng chen miệng vào: “Không nghe thấy anh ấy nói gì sao? Bị mât ba mươi triệu!”
Lưu Hà đứng một bên hóng chuyện cũng yên lặng gật đầu.
“Cô! Thế thì liên quan gì đến chúng tôi?”, Liễu Chiêu Phong tức giận nói.
“Ai biết các anh có trộm tiền hay không chứ? Chỗ này chính là biệt thự tư nhân, các anh lại tụ tập nhiều người ở đây như thế, rõ ràng là không bình thường rồi”, Bạch Diệc Phi thản nhiên nói.
“Mày!”, Liễu Chiêu Phong tức giận chỉ thẳng vào người Bạch Diệc Phi: “Mày dám vu oan cho bọn tao!”
Bạch Diệc Phi nhún vai, ý tứ rất rõ ràng, tôi muốn vu oan cho anh đấy, anh có thể làm gì tôi?
Liễu Chiêu Phong vô cùng tức giận, còn đám người kia cũng tức giận không kém.
“Anh vu oan cho người khác!”
“Anh không có chứng cứ gì cả, tại sao lại dám nói chúng tôi như thế?”
“Đúng thế. cảnh sát đến đây xem camera giám sát thì biết thôi, không phải là chúng ta!”
Liễu Chiêu Phong nghe được câu nói này thì ánh mắt lập tức sáng lên, gã đắc ý cười cười: “Bạch Diệc Phi, bọn họ nói không sai, chỗ này có camera giám sát. Mày dám báo án giả, đến lúc đó người bị tống cổ vào tù chính là mày đấy!”
Bạch Diệc Phi nghe thế thì nhíu mày, Lưu Hiểu Anh cũng có chút lo lắng, Lưu Hà thì tiếp tục đứng hóng chuyện, còn Lý Tuyết thì hoàn toàn không hiểu gì.
Cuối cùng dưới ánh mắt của mọi người, Bạch Diệc Phi đi đến trước camera giám sát của nhà mình.
Bạch Diệc Phi giơ tay lấy camera giám sát xuống ngay trước mặt mọi người, sau đó anh bỗng nhiên ném mạnh xuống đất, camera vỡ tan nát.
“Bạch Diệc Phi!”, Liễu Chiêu Phong chưa gặp ai không biết xấu hổ như thế này.
Bạch Diệc Phi hừ một tiếng, anh lại lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Khuê, quản lý Cảng Lam Ba: “Camera giám sát của khu biệt thự Cảng Lam Ba nên kiểm tra tu sửa lại rồi”.
Sau khi cúp máy thì Bạch Diệc Phi nhìn lướt qua đám người.
Cả đám người nhao nhao lùi lại một bước, nhưng ánh mắt lại mang theo sự bất mãn và lên án.
Ánh mắt của Bạch Diệc Phi cuối cùng cũng dừng lại trên đóa hoa hồng đỏ rực mà Liễu Chiêu Phong đang cầm.
“Tôi không muốn những thứ như này xuất hiện trước mặt Tuyết Nhi!”
Nói xong thì Bạch Diệc Phi đoạt lấy bó hoa hồng đó rồi ném xuống đất, anh còn dùng sức đạp lên mấy phát.
“Bạch Diệc Phi!”, gương mặt Liễu Chiêu Phong vặn vẹo: “Mày dám giẫm lên hoa của tao?”
Bạch Diệc Phi cười lạnh một tiếng, anh quay đầu lại hỏi: “Tuyết Nhi, hắn ta tặng bó hoa đó cho em, vậy em có muốn không?”
Một đứa trẻ rất dễ dàng cảm nhận được cảm xúc của người lớn, vậy nên Lý Tuyết dứt khoát lắc đầu: “Không muốn”.
Bạch Diệc Phi lại liếc mắt nhìn Liễu Chiêu Phong, anh không nói gì, nhưng ý tứ đã thể hiện rất rõ ràng trong ánh mắt.
Không có gì mất mặt hơn chuyện này.
Liễu Chiêu Phong cảm thấy bản thân mất hết cả thể diện.
Lúc này Tiêu Vinh Đào đứng trong đám người đột nhiên lên tiếng: “Đây là do cậu ép buộc, không phải cô ấy tình nguyện như thế!”
Bạch Diệc Phi nhìn lại, anh thấy là Tiêu Vinh Đào thì khẽ nheo mắt lại.
Đúng lúc đó Bạch Hổ cũng chạy đến nơi.
“Bạch Hổ, đánh cậu ta!”
Bạch Hổ đi thẳng vào trong đám người.
Đám người thấy thế thì lùi lại một bước, nháy mắt chỉ còn Tiêu Vinh Đào đứng đó.
Sau Khi Tiêu Vinh Đào nhìn thấy Bạch Hổ thì cả người đều ngơ ngác.
“Anh… anh muốn làm gì?”
Bạch Hổ không nói không rằng, anh ta giơ tay lên.
“Bốp!”
Một tiếng tát vang lên rõ ràng.
Mọi người đứng một bên hóng chuyện nãy giờ đồng loạt run rẩy.
Ôi mẹ ơi, nếu bọn họ mà chịu cái tát kia thì không biết đau đến mức nào!
Tiêu Vinh Đào che mặt, gã trợn mắt nhìn về phía Bạch Diệc Phi: “Bạch Diệc Phi! Con mẹ nó, cậu dám bảo anh ta đánh tôi?”
“Tiếp tục đánh!”, Bạch Diệc Phi nói: “Tiếp tục đánh đến khi nào tôi bảo dừng lại mới thôi!”
Bạch Hổ vung tay, lại một cái tát nữa.
“Cậu!”
“Bốp!”
“Tôi…”
“Bốp!”
“…..”
Tiếng bốp bốp vang lên không ngừng, tất cả mọi người đều tròn mắt nhìn.
Liễu Chiêu Phong cũng không dám nói gì. Sau khi chứng kiến sức mạnh của Bạch Hổ rồi thì chỉ có kẻ ngu mới dám động đến anh ta.
Cuối cùng Tiêu Vinh Đào cũng không nói được lời nào nữa, hai bên mặt gã đã sưng phồng hết lên rồi.
Chương 224: Bạch Diệc Phi ngất xỉu
Cho đến khi Bạch Diệc Phi kêu ngừng thì Bạch Hổ mới dừng tay lại.
Cả người Tiêu Vinh Đào đờ đẫn. Vì đã bị đánh nhiều lần nên cho dù dừng tay thì gã vẫn theo quán tính mà nghiêng đầu sang hai bên. Hết nghiêng trái rồi lại nghiêng phải, rất có quy luật và tiết tấu.
Cả đám thấy thế thì đồng loạt nén cười.
Một lúc lâu sau Tiêu Vinh Đào mới phản ứng lại được, gã nói năng không rõ ràng.
“Rừng nại đi, nõm hết mật rồi!”
“Ha ha…”
Lưu Hiểu Anh cười to, Lý Tuyết và Lưu Hà đứng một bên cũng cười thành tiếng.
Sắc mặt Liễu Chiêu Phong đen xì. Tiêu Vinh Đào cũng coi như là người của gã, bây giờ lại biến thành như thế này, thật sự khiến gã quá mất mặt!
“Bạch Diệc Phi, mày đừng quá đáng!”, Liễu Chiêu Phong quát lên.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn Liễu Chiêu Phong: “Tao còn có thể quá đáng hơn nữa cơ!”
“Mày!”
Đúng lúc này tiếng còi xe cảnh sát đột nhiên vang lên, cả đám người nhìn sang.
“Cảnh sát đến rồi!”
Con mẹ nó, vậy mà Bạch Diệc Phi báo cảnh sát thật, nhưng mà Liễu Chiêu Phong cũng không quá lo lắng. Không có chứng cứ chính xác thì đến cảnh sát cũng chẳng làm gì được bọn họ đâu!
“Tất cả đứng im!”
Cảnh sát vừa bước xuống xe đã chĩa súng về phía đám người.
Những người đến hóng chuyện cảm thấy rất sợ hãi.
Bọn họ nhận tiền để đến gây rối, nhưng cũng không đến mức vì tiền mà vào đồn cảnh sát ngồi luôn chứ?
Còn Tiêu Vinh Đào thì chạy ngay đến trước mặt cảnh sát: “Đồng chớ cẳn xát, ăn ta đánh toi, mau bứt nại đi!”
“?”
Đồng chí cảnh sát không hiểu Tiêu Vinh Đào muốn nói gì nên nghiêm nghị nói: “Không được nhúc nhích! Đứng đàng hoàng cho tôi!”
Tiêu Vinh Đào vô cùng gấp gáp, nói thì nói ra được nhưng mà không ai hiểu gã nói gì.
Liễu Chiêu Phong thấy vậy thì mắng một câu: “Ngu si! Đần độn!”
Tần Hoa bước lên, dẫn tất cả mọi người đi.
Liễu Chiêu Phong không phục: “Đồng chí cảnh sát, không có chứng cứ thì tại sao lại dẫn chúng tôi đi?”
“Người vừa báo án cho cảnh sát đúng là vừa bị mất ba mươi triệu, còn các người không nói rõ lý do sao mình lại ở đây. Vậy nên tôi có lý do để dẫn các người về lấy lời khai. Hy vọng các người sẽ phối hợp”.
Liễu Chiêu Phong vô cùng tức giận, vốn tưởng rằng cảnh sát là người phân rõ đúng sai, mẹ nó chứ, kết quả là cùng một giuộc với Bạch Diệc Phi!
Thấy thế thì Bạch Diệc Phi còn khiêu khích bằng cách đá bay hoa hồng trên mặt đất ra bên ngoài.
Liễu Chiêu Phong giận dữ muốn quay người lại, nhưng lại bị hai cảnh sát ép ngồi vào trong xe: “Đàng hoàng coi!”
Thật lòng thì hành vi vừa rồi của Bạch Diệc Phi có hơi ấu trĩ, nhưng lúc đàn ông đối diện với tình địch của mình ấy mà, không ấu trí một chút cũng khó.
Tất cả mọi người đều rời đi, chỉ còn Tần Hoa ở lại.
“Cậu lại bị làm sao đấy?”
“Nhân lúc tôi không ở nhà, hắn ta đến tỏ tình”, Bạch Diệc Phi nhún vai.
“Tình huống bây giờ của Tuyết Nhi thế nào thì anh cũng biết rồi đấy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ. Tôi không biết tại sao Liễu Chiêu Phong lại biết được, nhưng không ngờ hắn ta lại muốn lừa gạt Tuyết Nhi!”
“May mà hắn ta chưa kịp làm gì, nếu không tôi dám đảm bảo tuyệt đối sẽ không để hắn ta lành lặn bước qua cánh cửa này!”
Tần Hoa nghe xong thì gật đầu.
“Anh có thể quay về được rồi.”
“Cậu không đi cùng tôi sao?”, Tần Hoa hỏi: “Cậu mà không đi cùng thì không dễ xử lý đâu”.
Bạch Diệc Phi trả lời: “Tôi có đi cũng không thể định tội được bọn họ”.
Bởi vì chuyện này vốn dĩ là giả mà.
Tần Hoa nghẹn lời: “Được rồi!”
Nhưng Tần Hoa vừa rời khỏi biệt thự thì Bạch Diệc Phi lại đột nhiên ngã xuống đất.
“Bạch Diệc Phi!”
“Chú ơi!”
…
Lưu Hiểu Anh lấy kim châm trong người ra, cô ta nhanh chóng châm cứu cho Bạch Diệc Phi. Một lúc sau thì rút kim châm ra.
Hơn một tiếng sau, cuối cùng Bạch Diệc Phi cũng tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại thì Bạch Diệc Phi cảm thấy cả người mình yếu hơn so với lúc trước rất nhiều, giống như bị thứ gì đó rút cạn hết sức lực. Nhưng có một vấn đề anh rất nghi ngờ: “Sao tôi lại ngất xỉu?”
Chương 225: Lấy oán báo ân
Ban nãy vì nhìn thấy Liễu Chiêu Phong mà anh tức giận đùng đùng nhưng anh cố nhịn. Sau đó tinh thần ổn định rồi, cũng không có cảm giác choáng váng nữa nhưng ai biết rằng lại đột nhiên ngất lịm đi?
Lưu Hiểu Anh đáp: “Hai ngày nay anh mệt quá rồi, sức khỏe vốn đã yếu nên…”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì gật đầu, nhìn Lý Tuyết, nói: “Anh không sao đâu”.
Lý Tuyết chớp chớp đôi mắt đỏ, thấp giọng đáp lại một tiếng.
Bạch Diệc Phi nghỉ ngơi một lát rồi đưa Lưu Hà đi.
Trong một phòng nào đó của quán bar Thiên Đường, Lưu Đầu Trọc đang uống rượu đợi Bạch Diệc Phi nhưng đã qua một tiếng rồi mà Bạch Diệc Phi vẫn chưa đến.
Một tên đàn em hỏi: “Phải chăng ông chủ đó không đến?”
“Chắc là bận quá”, Lưu Đầu Trọc uống một hớp rượu, nói.
“Vậy đại ca có cần gọi điện hỏi không?”
Lưu Đầu Trọc do dự một lát, nói: “Không, hắn sẽ đến, chúng ta cứ đợi là được”.
“Vâng thưa đại ca”.
Một tiếng nữa qua đi, một tên đàn em vào nói: “Đại ca, ông chủ đến rồi”.
Lưu Đầu Trọc nghe thấy vậy thì lập tức đứng lên, đứng ở ngoài cửa quán bar để nghênh đón.
Bạch Diệc Phi và Lưu Hà từ xe BMW bước xuống.
“Ông chủ”, Lưu Đầu Trọc cười ha hả rồi lên trước nghênh đón.
Bạch Diệc Phi buông Lưu Hà ra rồi đẩy về trước mặt Lưu Đầu Trọc, hỏi: “Đây là em gái của anh?”
Lưu Hà đứng ở trước mặt Lưu Đầu Trọc, không dám ngẩng đầu lên, với dáng vẻ nhận lỗi.
Lưu Đầu Trọc trừng mắt nhìn Lưu Hà, lúc này mới gật đầu, nói: “Ông chủ, con ranh này thích gây rối lắm, mong ông chủ đừng để bụng”.
Bạch Diệc Phi thản nhiên nói: “Cô ta không gây rối cho tôi”.
Bước vào phòng, Bạch Diệc Phi nói đơn giản câu chuyện cho Lưu Đầu Trọc nghe. Lưu Đầu Trọc nghe xong thì quát lên: “Mẹ kiếp, cái tên Đại Tống đó, ban đầu nếu không phải ông đây ra mặt làm chứng cho thì bây giờ mày vẫn đang ngồi tù đấy”.
“Hả?”, Bạch Diệc Phi chau mày kinh ngạc.
Lưu Đầu Trọc giải thích: “Ban đầu Đại Tống đánh nhau bị bắt, là tôi ra tòa làm chứng cho ông ta, nếu không thì ông ta bị xử bốn năm tù rồi. Bây giờ chỉ bị hai năm thôi, mẹ kiếp, ra ngoài một cái là lấy oán báo ân luôn”.
Bạch Diệc Phi nghe đến đây thì đột nhiên nhớ tới Vạn Hâm, đây chẳng phải cũng là người lấy oán báo ân sao?
Anh cũng không có hứng thú với những ân oán của các thế lực, dù sao thì anh cũng đưa người đến đây rồi nên không cần ở lại nữa.
“Không có chuyện gì thì tôi đi trước đây”.
Lưu Đầu Trọc đứng lên, cười trừ nói: “Lần này cảm ơn ông chủ quá, tôi nợ ông chủ một ân huệ. Lần sau nếu làm gì chỉ cần ông chủ dặn dò một tiếng là được”.
Bạch Diệc Phi khoát tay, nói: “Không cần đâu, chỉ là trùng hợp gặp thôi”.
Lưu Đầu Trọc cười, nói: “Hay là tôi tìm hai cô em đến hầu hạ ông chủ nha?”
“Chỗ tôi vừa có hai em mới đến, vẫn còn trinh, ông chủ cứ từ từ hưởng thụ”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy thế thì dừng lại, liếc nhìn Lưu Hà ở bên cạnh, nói: “Em gái của anh vẫn ở đây đấy, chú ý ăn nói chút”.
Lưu Đầu Trọc nói với vẻ bất cần: “Ông chủ không phải để ý đến nó, con ranh này biết không ít đâu”.
Bạch Diệc Phi khóe miệng giật giật, anh nhìn lại dáng vẻ ngoan ngoãn này rồi lại nhớ tới lúc mình bị dàn cảnh tai nạn mà cảm thấy mình bị lừa thật. Cũng phải thôi, em gái của Lưu Đầu Trọc không thể nào giống những cô gái ngoan ngoãn mười bảy mười tám tuổi được.
Lúc này Lưu Hà ngẩng đầu lên, nói: “Còn không phải là anh dạy em sao?”
“Ơ con bé này, người lớn đang nói chuyện mà chen miệng vào làm gì?”, Lưu Đầu Trọc trợn mắt nhìn Lưu Hà, quát.
Lưu Hà không sợ mà còn trợn mắt lại với Lưu Đầu Trọc.
Bạch Diệc Phi cũng cạn lời, thôi bỏ đi, chuyện của anh em nhà này cũng không liên quan gì đến anh.
“Tôi đi trước đây”.
Bạch Diệc Phi quay về biệt thự rồi còn mang về cho Lý Tuyết chút đồ ăn, sau đó đưa cô đến chỗ Lưu Tử Vân, lúc này mới cùng với Lưu Hiểu Anh đến công ty.
...
Thẩm vấn tất cả những người đang ở trong cục cảnh sát nhưng cũng không hỏi ra được gì. Một cảnh sát hỏi Tần Hoa: “Đội trưởng, không có gì cả, có thả người không?”
Tần Hoa nghiêm mặt nói: “Hỏi tiếp lần nữa, không được bỏ qua bất cứ manh mối nào”.
Thật ra hỏi thêm lần nữa cũng không hỏi ra được gì, cuối cùng vẫn phải thả người.
Chỉ có điều, Liễu Chiêu Phong và Tiêu Vinh Đào vì bỏ tiền ra thuê những người này nên cũng có liên quan chút ít, đến tận bảy giờ tối hai người này mới được thả ra.
Đi ra khỏi cục cảnh sát, mặt Tiêu Vinh Đào vẫn còn sưng vù nhưng nói chuyện thì không có vấn đề gì.
“Mẹ kiếp, thằng chó Bạch Diệc Phi”, hiện giờ người mà Tiêu Vinh Đào hận nhất là Bạch Diệc Phi. “Đám cảnh sát này cũng không phải hạng tốt đẹp gì, đều liên kết với thằng Bạch Diệc Phi hết rồi”.
Liễu Chiêu Phong nhìn Tiêu Vinh Đào một cái, trầm giọng nói: “Chẳng phải cậu cho người coi chừng hắn rồi sao? Sao hắn vẫn ra được?”
“Để tôi gọi điện xem sao”.
Ban đầu khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi, Tiêu Vinh Đào kinh hãi không kém gì Liễu Chiêu Phong nhưng lúc đó không có thời gian đi hỏi Đại Tống. Sau đó bị bắt đến cục cảnh sát nên càng không có cơ hội hỏi nữa. Nhưng giờ đây gọi điện ba lần mà điện thoại của Đại Tống vẫn không có ai bắt máy.
“Đại Tống sao vậy? Sao không nghe điện thoại”.
“Anh Liễu, lần này Bạch Diệc Phi quá đáng quá rồi, chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy được, nhất định phải dạy cho hắn bài học, nếu không thì hắn tưởng chúng ta dễ bắt nạt”, Tiêu Vinh Đào tức giận nói.
Liễu Chiêu Phong nghe thế thì cười lạnh một tiếng: “Dạy dỗ chủ tịch tập đoàn Hầu Tước ư?”
“Nhưng anh Liễu à, hắn có thân phận đến mấy cũng không thể mặc sức bắt nạt chúng ta vậy chứ?”
“Hơn nữa, hắn còn làm sập công ty của chúng ta, lẽ nào chúng ta không phản đòn gì sao?”
Liễu Chiêu Phong hừ lạnh một tiếng nói: “Tất nhiên phải phản đòn rồi nhưng không phải là phản đòn lúc tức giận nhất thời”.
Nhìn kết cục hai anh của gã là có thể biết được, muốn chơi lại Bạch Diệc Phi thì phải suy xét nhiều phương diện, nếu không người bị hại lại sẽ là mình.
Tiêu Vinh Đào không biết Liễu Vô Cùng và Liễu Chiêu Phong có ân oán thế nào với Bạch Diệc Phi, chỉ cảm thấy thân phận của Bạch Diệc Phi rất khiến người ta phải kiêng kị, gã nói: “Anh Liễu, chúng ta bảo Đại Tống đi bắt người lại, làm khéo chút để thần không biết quỷ không hay, như vậy thì không ai biết là chúng ta làm. Hơn nữa, đến lúc đó, nói không chừng có thể ăn được miếng bánh béo bở như tập đoàn Hầu Tước rồi”.
Không có công ty, Tiêu Vinh Đào cũng không dễ sống lắm, vì vậy dã tâm của gã rất lớn. Sau chuyện lần này, gã đã nhắm vào miếng bánh béo bở là tập đoàn Hầu Tước rồi.
Liễu Chiêu Phong liếc nhìn Tiêu Vinh Đào một cái, không biết nên nói là gã ngây thơ hay ngu ngốc nữa, Bạch Diệc Phi là người dễ đối phó thế sao?
Bên cạnh Bạch Diệc Phi có mỗi Bạch Hổ mà đã không đánh lại được thì nói gì đến bản thân hắn? Đúng là chẳng biết cái gì cả.
Liễu Chiêu Phong chỉ cảnh cáo một câu: “Đừng có đối đầu trực tiếp với Bạch Diệc Phi”.
“Anh Liễu, anh yên tâm, chúng ta đông người, bên cạnh hắn có vệ sĩ, có lợi hại đến mấy thì cũng có mỗi một người, không có gì đáng sợ cả” .
Hiện giờ Liễu Chiêu Phong nhìn Tiêu Vinh Đào mà còn thêm phần châm biếm nữa: “Tốt nhất cậu hãy thu lại những suy nghĩ trong đầu cậu đi, nếu không mình chết thế nào cũng không biết đâu”.
“Không phải đâu anh Liễu, chúng ta thật sự không cần phải sợ hắn như thế. Hắn lợi hại đến mấy thì vẫn có nhóm người lợi hại hơn chứ?”
Liễu Chiêu Phong bật cười thành tiếng rồi không giải thích gì nữa.
Còn Tiêu Vinh Đào thì không hiểu, Bạch Diệc Phi thật sự đáng sợ đến thế sao?
Trong lúc nói chuyện, hai người đi vào một con ngõ tối om.
Chương 226: Hỗn chiến
Ngõ này là đường nhất định phải đi qua để đến con phố đối diện. Vì trời tối mà chỉ có mấy cái đèn đường vẫn chưa hỏng chiếu sáng, thế nên có chút âm u.
Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên nhìn thấy phía trước có bóng người đang ngồi ở đó nên hai người lập tức dừng bước chân.
Liễu Chiêu Phong nhìn kỹ rồi thốt lên: “Cảnh sát Tần?”
Tần Hoa quay đầu lại, điếu thuốc trong miệng rơi xuống đất. Anh ta dùng chân dập lửa rồi hỏi: “Sao trùng hợp vậy?”
Trong lòng Tiêu Vinh Đào đang giận Tần Hoa vì bắt tay với Bạch Diệc Phi, nhưng khi nhìn thấy anh ta mặc thường phục thì lại có tâm tư khác.
“Sao muộn thế này mà cảnh sát Tần lại hút thuốc trong con ngõ nhỏ này?”, Tiêu Vinh Đào vô thức hỏi.
Tần Hoa nói: “Tan làm rồi thì giờ tôi không còn là cảnh sát Tần nữa”.
“Ố?”, Tiêu Vinh Đào và Liễu Chiêu Phong đều vô cùng kinh ngạc.
Tiêu Vinh Đào lúc này mới phản ứng lại, mừng thầm: “Nói như vậy thì hiện giờ bất luận xảy ra chuyện gì đều không liên quan đến thân phận cảnh sát của anh sao?”
Liễu Chiêu Phong liếc nhìn Tiêu Vinh Đào một cái, dường như hiểu gã muốn làm gì nên do dự một lát và không nói gì.
Tần Hoa nhìn hai người này, khóe miệng lộ ra ý cười thâm sâu: “Anh nói đúng, hiện giờ tôi chỉ là người bình thường, xảy ra bất cứ chuyện gì thì cũng đều không liên quan đến thân phận cảnh sát nữa”.
Vì ánh đèn quá tối nên Tiêu Vinh Đào không chú ý đến nụ cười của Tần Hoa mà chỉ cười khì khì hai tiếng, nói: “Nói như vậy thì tôi đánh anh một trận thì không được coi là đánh người thi hành công vụ chứ?”
“Không”, Tần Hoa đáp.
“Ha ha…Vậy thì đừng trách tôi không khách khí nhé”, nói xong sắc mặt Tiêu Vinh Đào dữ tợn đi lại rồi đấm một cái lên bụng của Tần Hoa.
Lực của cú đấm này không quá mạnh, vì nó còn mang theo ý thăm dò nữa. Ngộ nhỡ Tần Hoa đổi giọng nói mình hành hung anh ta thì gã vẫn có thể lấy cớ nói là chẳng may va chạm nhẹ thôi chứ không gây thương tích.
Tần Hoa bị đánh một cái, không ảnh hưởng gì quá lớn mà chỉ nhìn Tiêu Vinh Đào rồi cười nói: “Muốn đánh nhau hả?”
Tiêu Vinh Đào thấy Tần Hoa không nhắc đến chuyện hành hung cảnh sát nên lại to gan hơn, nói: “Đúng vậy, ai bảo anh làm tôi thấy bực, đánh anh thì đã làm sao? Có bản lĩnh thì anh đánh trả đi”.
“Đây là anh nói đấy nhé”, Tần Hoa cười lạnh nói.
“Bụp” một tiếng, Tiêu Vinh Đào bị Tần Hoa đá sấp xuống đất.
Tiếp đó, mông Tần Hoa ngồi lên bụng Tiêu Vinh Đào, lắc lư vài cái. Sau đó lại “bốp, bốp, Tiêu Vinh Đào bị tát cho vài cái nữa. Khuôn mặt vốn chưa hồi phục lại giờ lại sưng vù hơn.
“Đại ca, đại ca, tôi sai rồi, tôi sai rồi…”, Tiêu Vinh Đào đau không tả nổi, mặt sưng vù đau vẫn chưa đỡ bây giờ lại bị thêm nên khiến gã đau đến nỗi suýt khóc.
Tần Hoa vẫn chưa dừng động tác, nói thêm: “Bộ dạng này của anh mà muốn đánh nhau với tôi hả? Tôi là người mà anh có thể đánh sao? Hả?”
Liễu Chiêu Phong ở bên cạnh thấy vậy thì đột nhiên phát hiện ra, Tần Hoa không chỉ đơn giản đứng ở đây hút thuốc mà là cố ý đợi bọn họ để dạy cho họ một bài học. Còn tên ngốc Tiêu Vinh Đào lại còn lên trước đánh người ta nữa.
Nhận ra điều này, Liễu Chiêu Phong xoay người chạy. Gã nghĩ Tần Hoa sau khi đánh xong Tiêu Vinh Đào thì chắc chắn người tiếp theo sẽ là mình.
Tần Hoa nhìn thấy động tác đó của Liễu Chiêu Phong nên bước mấy bước về phía trước rồi bay lên, một chân đá vào sau lưng của Liễu Chiêu Phong.
Liễu Chiêu Phong loạng choạng vài cái rồi ngã nhào trên đất.
Tần Hoa bước lại lật người Liễu Chiêu Phong lại rồi tiếp tục ngồi lên.
“Bốp, bốp…”.
“A! Cảnh sát Tần, anh như này là đánh nhau đấy nhé…”, mặt của Liễu Chiêu Phong cũng bị tát cho đau đớn.
Tần Hoa quát: “Đầu anh có vấn đề à? Ai đánh nhau? Anh đánh tôi chưa? Chỉ là tôi đánh anh thôi mà”.
Liễu Chiêu Phong muốn thổ huyết quá đi. Chưa từng gặp cảnh sát nào không biết liêm sỉ như này.
“Cảnh sát, anh là cảnh sát mà lại biết luật phạm luật. Anh…”.
“Im miệng ngay”, Tần Hoa lại tát tiếp: “Hiện giờ tôi chỉ là Tần Hoa chứ không phải là cảnh sát”.
Liễu Chiêu Phong vẫn còn muốn nói gì đó nhưng Tần Hoa không cho gã cơ hội mà tốc độ tát càng lúc càng nhanh. Nhưng trong lúc Tần Hoa định đứng lên đá Liễu Chiêu Phong thì đằng xa truyền lại âm thanh xé trời, đồng thời còn có thứ gì đó bắn về phía anh ta.
Tần Hoa nheo mắt lại, mau chóng đứng lên rồi cong người một cái tránh được thứ bắn đến đó.
Thứ đó cắm vào tường ở ngay sau Tần Hoa. Anh ta nghiêng đầu nhìn thì đó là một con dao.
Đồng thời lúc này, một người mặc áo đen xuất hiện trong ngõ đứng trước mặt Liễu Chiêu Phong rồi kéo gã đứng lên.
“Anh Liễu, xin lỗi, tôi đến muộn”.
Sau khi Liễu Chiêu Phong nhìn thấy người mặc áo đen đó thì thần sắc cũng thả lỏng hơn, hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
“Ông chủ bảo tôi đến”, người áo đen đó đáp.
Liễu Chiêu Phong gật đầu rồi sầm mặt nhìn về phía Tần Hoa, nói: “Đánh hắn đi”.
Người áo đen đó gật đầu, sau đó nhanh chóng lao lại khi Tần Hoa vẫn chưa kịp phản ứng.
Tần Hoa ánh mắt ác độc lập tức phản kháng lại nhưng tốc độ ra tay của người áo đen đó quá nhanh, Tần Hoa chỉ kịp dùng hai tay để đỡ. Nhưng lực của người đó quá lớn khiến anh ta không khỏi lùi về sau rồi bị đè lên vách tường.
“Bụp”, người áo đen ấn Tần Hoa lên tường. Anh ta thấy lưng mình đau buốt nhưng anh ta cũng không phải người dễ bắt nạt.
Lúc này, Tiêu Vinh Đào cũng từ dưới đất bò dậy, đứng lên cạnh Liễu Chiêu Phong, có chút hiếu kỳ: “Anh Liễu, đây là người của anh à?”
Liễu Chiêu Phong không đáp lại mà nói với Tần Hoa: “Hôm nay gặp tôi thì coi như anh đen đủi rồi. Anh ta là cao thủ đấy, muốn đánh tôi hả, vậy phải xem anh có thực lực đó không đã”.
Tiêu Vinh Đào cũng không để ý đến thái độ của Liễu Chiêu Phong mà hống hách nói với Tần Hoa: “Ha ha… Tần Hoa! Còn muốn đánh bọn tôi hả, bây giờ thì đánh kiểu gì đây?”
“Nghe thấy gì chưa, đây là cao thủ đấy, anh đợi bị ăn đòn đi”.
Liễu Chiêu Phong lại nói với người áo đen: “Đừng đánh chết, anh ta là cảnh sát đấy, chết là không dễ xử lý đâu”.
Người áo đen đáp lại một tiếng rồi chuẩn bị ra tay.
Lúc này, Tần Hoa đột nhiên ra tay giãy ra khỏi khống chế của người áo đen, sau đó nhanh chóng ra nắm đấm. Người áo đen đó không kịp nhìn rõ, phần bụng lúc này đã bị lĩnh một đòn rồi. Người này kêu lên một tiếng, không đợi hắn phản ứng lại, Tần Hoa lại ra tay tiếp.
Tần Hoa nâng đầu gối thụi vào bụng của người áo đen rồi đó bay lên, một con dao đâm trực tiếp vào cổ của người áo đen. Tiếp đó anh ta lại xoay tròn, người áo đen bị xoay theo rồi nằm sấp trên đất.
Người áo đen đó lại kêu lên, đang định đứng lên thì chân của Tần Hoa đã giẫm lên lưng hắn khiến hắn không cử động được.
Liễu Chiêu Phong và Tiêu Vinh Đào ban nãy còn đắc ý, giờ đây đều đờ người ra, biểu cảm trên mặt cũng cứng đờ.
Chỉ mấy động tác đơn giản trong mười mấy giây, thế cục đã hoàn toàn bị đảo ngược.
Liễu Chiêu Phong và Tiêu Vinh Đào cảm thấy khó tin, đều đặt câu hỏi: “Làm sao có thể như thế được?”
Người đàn ông áo đen là cao thủ, vậy thì đơn giản bị đối phương đánh sấp xuống đất, mà còn không vực dậy được?
Thân thủ mà Tần Hoa đánh họ ban nãy và bây giờ như hai trạng thái khác nhau vậy.
Đây… Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Tần Hoa giẫm người áo đen ở dưới chân, hai mắt lạnh lùng quét nhìn Liễu Chiêu Phong và Tiêu Vinh Đào, nhìn thấy sự kinh hãi trong mắt họ thì không khỏi bật cười thành tiếng.
Chưa bao giờ anh ta nói với người khác, anh ta là truyền nhân của Bát cực quyền. Thân thủ của anh ta chưa bao giờ bị bại lộ, kể cả là Bạch Diệc Phi thì anh ta cũng chưa nói cho biết.
Chương 227: Nhìn thấy hy vọng
Nếu như không phải hôm nay gặp phải người áo đen này thì anh ta cũng sẽ không để lộ ra thân phận đâu. Tất nhiên, lộ ra cũng không sao cả. Bọn họ căn bản không biết được thân thủ của anh ta là xuất phát từ đâu, ngược lại sẽ càng kiêng kị với anh ta hơn.
Liễu Chiêu Phong nuốt nước bọt một cách khó khăn, nói với kiểu lấy lòng: “Cảnh sát Tần, đều là hiểu nhầm thôi…”.
“Phải rồi phải rồi, hiểu nhầm thôi, hiểu nhầm thôi…”, Tiêu Vinh Đào thấy tình hình không ổn nên cũng gật đầu nói theo.
Tần Hoa cười lạnh một cái, nói: “Hiểu nhầm ư?”.
Liễu Chiêu Phong và Tiêu Vinh Đào đều ra sức gật đầu.
Lực Tần Hoa giẫm lên người áo đen mạnh quá khiến hắn kêu rên thành tiếng. Lúc này Tần Hoa mới nói: “Nếu là hiểu nhầm thì vết thương trên người tôi phải tính thế nào đây?”
“Chúng tôi… Chúng tôi… Chúng tôi bồi thường cho cảnh sát Tần”, Liễu Chiêu Phong do dự, đáp.
Tần Hoa cảm thấy đề xuất này cũng không tồi nên nói tiếp: “Được đấy, vừa hay cảnh sát chúng tôi cũng đang nghèo”.
Liễu Chiêu Phong và Tiêu Vinh Đào sắc mặt cứng đờ, chẳng phải cảnh sát ăn cơm nhà nước sao? Còn nghèo cái nỗi gì?
Trên thực tế, cảnh sát nghèo thật, đặc biệt là cảnh sát hình sự. Vì họ bắt người, điều tra được tài liệu chứng cứ gì thì đều phải bỏ ra lượng lớn thời gian và tiền bạc nên cũng chẳng có bao nhiêu tiền.
“Vậy cảnh sát Tần thấy bao nhiêu thì phù hợp?”, Liễu Chiêu Phong cẩn thận hỏi.
Tần Hoa ngẫm nghĩ rồi: “Các người đều là gia tộc lớn, tôi cũng không làm khó nữa, tùy ý đưa đây một triệu tám đi”.
“Há…?”, Tiêu Vinh Đào đơ người, một triệu tám ư?
Liễu Chiêu Phong cũng giật mình. Số tiền này đối với gã thì không lớn nhưng lưng Tần Hoa chỉ bị va vào tường một chút mà đòi thế. Nếu dán cao hoặc bôi dầu gió thì chắc không sao, đâu đến nỗi đòi bằng ấy tiền?
Đây rõ ràng là lừa bọn họ.
Tần Hoa thấy biểu cảm của hai người nên hỏi: “Không bằng lòng sao?”, nói xong Tần Hoa lại tăng thêm lực vào bàn chân, người áo đen ở dưới đất lại kêu rên.
Liễu Chiêu Phong và Tiêu Vinh Đào nuốt nước bọt, đây đúng là uy lực mà.
Nhưng bọn họ không muốn đưa thì cũng sẽ bị giẫm trên đất và không dậy nổi như kia mất.
“Chúng tôi bằng lòng”, Liễu Chiêu Phong nói mà không dám phản kháng nhiều.
Tiêu Vinh Đào cũng cười hì hì gật đầu.
Tần Hoa thu chân lại, đứng thẳng người, nói: “Chuyển khoản đi, vậy tiện hơn”, nói xong anh ta lấy điện thoại ra.
Liễu Chiêu Phong có chút đờ đẫn, thầm nghĩ ‘phải vội như vậy sao?’
Lúc này Tần Hoa đã bước lại, đứng quay lưng lại với người áo đen, sau đó đưa số tài khoản cho Liễu Chiêu Phong.
Liễu Chiêu Phong thấy thế thì ánh mắt sáng lên, từ từ lấy điện thoại ra, ấn vài cái trên điện thoại nhưng thực chất là ánh mắt đang nhìn về phía sau lưng Tần Hoa.
Trong lúc Tần Hoa bước lại thì người áo đen ở phía sau đứng dậy cầm con dao trong tay nhắm chuẩn vào lưng Tần Hoa.
Tiêu Vinh Đào cũng nhìn thấy chỉ là gã giả bộ không biết gì. Nhưng sự kích động và chờ đợi trong ánh mắt thì không thể nào che giấu được.
Nhưng thoắt cái, con dao trong tay người áo đen đã xuất hiện trên đầu Tần Hoa, chỉ cần đâm xuống thì Tần Hoa sẽ không có khả năng phản kháng nữa.
Nhưng đúng lúc này, Tần Hoa như mọc thêm một mắt nữa. Anh ta đá mạnh một cái về Liễu Chiêu Phong rồi xoay người lại nắm chặt lấy cánh tay người áo đen. Con dao đó dừng ở vị trí cách ngực Tần Hoa 3cm nữa mà thôi.
“Bụp”, là âm thanh Liễu Chiêu Phong ngã sụp xuống đất.
Tiếp đó, Tần Hoa dùng sức nắm chặt tay, truyền lại chính là tiếng kêu thảm thiết của người áo đen.
“A…”, cánh tay của hắn bị Tần Hoa bẻ gãy.
“Cheng”, con dao rơi trên đất. Tần Hoa lại đá một cái, giẫm lên bụng của người áo đen. Hắn ta lại kêu rên đau đớn, sau đó bị Tần Hoa nắm chặt cánh tay rồi ấn lên tường, sau đó là liên tiếp những cú đấm.
Cuối cùng Tần Hoa đấm một cái nữa thì người áo đen ngất đi, rồi trượt dần xuống.
Liễu Chiêu Phong và Tiêu Vinh Đào ở bên cạnh thì sợ hãi nhìn Tần Hoa.
“Tần… Cảnh sát Tần… Chúng tôi, chúng tôi…”, Liễu Chiêu Phong đã không thể nói hoàn chỉnh cả câu.
Tiêu Vinh Đào thì sợ đến nỗi không dám nói gì mà toàn thân run rẩy.
Tần Hoa cất bước đi về phía bọn họ. Liễu Chiêu Phong và Tiêu Vinh Đào từng bước từng bước lùi về sau.
Tần Hoa vốn định lừa của bọn họ một số tiền thôi nhưng ai biết được hai tên này không ra gì, lại còn định đánh lén anh ta. Xem ra phải đánh cho một trận thì mới thành thật hơn.
Nhưng đúng lúc này, trong ngõ vang lên chuông báo động. Tần Hoa ngừng lại, khẽ chau mày.
Còn Liễu Chiêu Phong và Tiêu Vinh Đào như nhìn thấy hy vọng, ngay lập tức thở phào một cái. Cuối cùng Tần Hoa thở dài, hung hăng trợn mắt nhìn hai người rồi biến mất ở một lối khác của ngõ.
...
Bạch Diệc Phi sau khi tan làm thì quay về biệt thự, sau đó anh đón Lý Tuyết về rồi hai người cùng nhau ăn cơm.
Sau khi tắm rửa xong, Lý Tuyết ngoan ngoãn nằm trên giường, mắt chớp chớp nhìn Bạch Diệc Phi.
“Chú ơi, khi nào chú mới có thời gian rảnh để chơi với cháu?”
Gần đây Bạch Diệc Phi bận rộn chuyện của tập đoàn Hầu Tước rồi cả chuyện kẻ hạ độc nữa, nên anh cũng chỉ có buổi tối mới có thời gian ở bên Lý Tuyết.
Bạch Diệc Phi thầm trách mình rồi ôm Lý Tuyết vào lòng, khẽ nói: “Tuyết Nhi muốn đi ra ngoài chơi không?”
Lý Tuyết do dự một chút, nói: “Muốn ạ nhưng hình như chú rất bận nên không muốn ra nữa”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì trong lòng chua xót: “Tuyết Nhi muốn đi chơi lúc nào thì đi lúc đó, anh có thời gian mà”.
“Có thật không ạ?”, giọng nói của Lý Tuyết vui hơn hẳn.
Bạch Diệc Phi ừm một tiếng, nói: “Chi bằng ngày kia nha? Ngày kia là chủ nhật, anh sẽ đưa em đi ra ngoài chơi?”
“Vâng, chú là người tốt nhất”, Lý Tuyết vui mừng rồi ôm Bạch Diệc Phi, sau đó thơm một cái lên mặt anh.
Bởi vì lần này kích động quá nên cảm giác choáng váng quen thuộc lại trỗi dậy trong anh.
Bạch Diệc Phi cố kìm nén, khi khôi phục lại tâm trạng thì hắng giọng nói: “Sau này Tuyết Nhi muốn làm gì thì cứ nói với anh, anh sẽ đáp ứng hết”.
Lý Tuyết trước đây không biết được thân phận của anh nên chuyện gì cũng suy nghĩ rất nhiều, kể cả biết anh có tiền thì cô cũng không tiêu linh tinh. Có yêu cầu gì cô cũng không nêu lên, chuyện gì cũng tự mình gánh vác khiến Bạch Diệc Phi thấy mà thương xót.
Nhưng giờ thì khác, Lý Tuyết đã biến thành đứa trẻ, cô không suy nghĩ nhiều như vậy nữa. Cô có thể đưa ra bất cứ yêu cầu gì với anh, vì vậy anh đều sẽ đáp ứng hết.
Hơn nữa, là một người đàn ông, đứng trước người con gái mình yêu thì chỉ muốn chiều chuộng cô ấy, muốn cho cô ấy tất cả những gì tốt nhất. Tình trạng của Lý Tuyết hiện giờ vừa may có thể cho anh cơ hội được làm điều đó.
...
Sáng sớm hôm sau, Bạch Diệc Phi đến công ty rồi gọi Lưu Hiểu Anh: “Viên thuốc giải đó cô nghiên cứu đến đâu rồi?”
Lưu Hiểu Anh lắc đầu, nói: “Vẫn chưa tìm ra được gì, tôi nghĩ vẫn nên mang đến bệnh viện kiểm nghiệm thì tốt hơn”.
Một lát sau, Long Linh Linh bước vào, nói: “Chủ tịch của bốn tập đoàn đều đến rồi ạ”.
Chương 228: Mất trí nhớ còn hơn mất mạng
Bạch Diệc Phi không ngạc nhiên với điều này nên nói: “Bảo họ đến phòng họp đi”.
Mười phút sau, Bạch Diệc Phi và bốn chủ tịch tập đoàn đều ngồi trong phòng họp.
Tiêu Đằng của tập đoàn Nguyệt Nha cười rồi đưa hợp đồng trong tay về phía trước mặt Bạch Diệc Phi.
“Chủ tịch Bạch, đây là hợp đồng đất của nhà máy sản xuất đồ ngọt…”.
Nói xong, Đỗ Bách Quân của công ty bất động sản Bách Gia cũng đưa hợp đồng lại. Tiếp đó hai nhà còn lại cũng đưa hợp đồng đấu thầu hôm đó cho Bạch Diệc Phi xem.
Bạch Diệc Phi mặt không biểu cảm mở hợp đồng ra xem một lượt, nói: “Tôi xem qua rồi, không có vấn đề gì”.
“Trước đó đã thống nhất rồi, tôi sẽ cho các người theo đúng giá đấu thầu, đồng thời còn tăng thêm 8% cho các người nữa”.
Đây là việc mà Bạch Diệc Phi đã bàn bạc xong với bọn họ trước đó.
Tiêu Đằng cười híp mắt, nói: “Chủ tịch Bạch nói lời giữ lời, chúng tôi yên tâm mà”.
“Đúng vậy, có thể hợp tác với chủ tịch Bạch là vinh hạnh của chúng tôi”, mọi người đều cười đáp lại, không cự tuyệt.
Bạch Diệc Phi lại nói: “Tiền trong ba ngày tôi sẽ chuyển vào tài khoản của các vị, đến lúc đó mọi người chú ý kiểm tra”.
Sau đó là một phen hàn huyên tâm sự đầy khách khí, lúc sau Bạch Diệc Phi mới tiễn bốn người ra về.
Bạch Diệc Phi cầm hợp đồng rồi gọi Long Linh Linh đến, nói: “Thanh toán tiền cho mấy hợp đồng này đi”.
Long Linh Linh gật đầu, nói: “Số tiền lần này lớn đấy ạ, cứ dùng tiền của mình hay đi vay ạ?”
Bạch Diệc Phi ngẫm nghĩ, tiền của tập đoàn Hầu Tước vẫn phải dùng vào việc chính, đặc biệt là bốn mảnh đất, công trình đó bắt đầu phải dùng đến nhiều tiền rồi. Lúc này anh mới nói: “Đi vay đi”.
Nhưng không bao lâu, Long Linh Linh cầm hợp đồng đi vào với vẻ mặt nghiêm trọng: “Không biết có chuyện gì mà tôi tìm đến mấy ngân hàng thường xuyên hợp tác với chúng ta, tất cả đều từ chối cho chúng ta vay”.
“Từ chối Hầu Tước ư?”, Bạch Diệc Phi thấy kinh ngạc. Phải biết rằng với địa vị của tập đoàn Hầu Tước ở thành phố Thiên Bắc thì không có ai mà ngốc đến mức từ chối hợp tác cả, không ngờ mấy ngân hàng này lại từ chối?
“Vâng! Mấy ngân hàng trước đây hợp tác với chúng ta thì bây giờ đều từ chối. Tôi tìm mấy ngân hàng khác thì vẫn bị thế, dường như lần này bọn họ nhằm vào chúng ta…”.
“Cô đi kiểm tra xem có chuyện gì?”
Bạch Diệc Phi trầm ngâm suy nghĩ, lẽ nào là Diệp Ngải giở trò? Nhưng cô ta sao lại khiến nhiều ngân hàng từ chối hợp tác với Hầu Tước làm gì?
Diệp Ngải không phải là Liễu Vô Cùng, không thể dùng thuốc khống chế được, lẽ nào mấy nhà này có điểm yếu gì bị Diệp Ngải bắt bài rồi sao?
Một tiếng sau, Long Linh Linh quay lại, nói: “Chủ tịch Bạch, điều tra ra rồi, là Tôn Vĩ, chủ tịch của ngân hàng Cự Đỉnh”.
“Tôn Vĩ là chủ tịch liên kết giữa các ngân hàng, chủ tịch những ngân hàng kia đều nghe theo lời ông ta. Tôi có hỏi chủ tịch ngân hàng Thiên Hoa thì mới biết được, ông ta còn hỏi có phải chúng ta đã đắc tội với Tôn Vĩ không?”, Long Linh Linh trình bày cụ thể tình hình cho Bạch Diệc Phi nghe.
Bạch Diệc Phi chau mày, nói: “Đắc tội với ông ta? Chúng ta còn cứu ông ta mà”.
Long Linh Linh cũng cảm thấy khó hiểu. Ban đầu Tôn Vĩ bị Liễu Vô Cùng dùng thuốc khống chế, chính Bạch Diệc Phi bảo Lưu Hiểu Anh giải độc cho ông ta, lần đó coi như cứu mạng ông ta rồi nhưng sao lại quay lại nhằm vào Bạch Diệc Phi?
Bạch Diệc Phi day lông mày, nói: “Cô đi liên lạc với Tôn Vĩ bảo ông ta là tối nay tôi mời ông ta ăn cơm”.
...
Lúc ăn cơm trưa, Ngưu Vọng và Lưu Hiểu Anh cùng đến tìm Bạch Diệc Phi.
“Có phát hiện gì sao?”, lúc Bạch Diệc Phi hỏi còn kèm theo sự mong đợi.
Ngưu Vọng và Lưu Hiểu Anh sắc mặt đều vô cùng nặng nề.
Bạch Diệc Phi thấy thế thì trong lòng run rẩy, có một dự cảm không lành.
“Nói đi”.
Ngưu Vọng thở dài, nói: “Đã kiểm nghiệm viên thuốc giải và có kết quả rồi. Thành phần giống với viên mà Tiểu Tuyết đã uống nhưng…”.
“Nhưng thành phần của thuốc giải tưởng chừng là thuốc giải nhưng thực chất lại là một loại độc khác, một loại có thể làm suy thoái trí nhớ và trí thông minh”, Lưu Hiểu Anh nói tiếp.
Ngưu Vọng nói với vẻ tự trách mình: “Lúc đó anh không phát hiện ra mấy điều này bởi vì mỗi thành phần trong đó đều không có vấn đề gì. Nhưng ai biết rằng khi tổ hợp lại thì nó lại là một loại thuốc độc khác chứ?”
“Tất cả đều tại anh… Tại anh bất cẩn quá…”.
Bạch Diệc Phi đang đứng, nhưng khi nghe thấy vậy thì thân người ngồi sụp xuống ghế sofa, nói: “Chẳng trách…”.
Chẳng trách Lý Tuyết sau khi uống viên thuốc giải đó thì không nhớ gì hết mà quay về đứa trẻ chỉ năm sáu tuổi.
Mặc dù anh sớm đã đoán được viên thuốc đó có vấn đề nhưng sau khi tận tai nghe thấy mấy điều này thì anh vẫn thấy hận và phẫn nộ.
“Anh không sao chứ?”, Lưu Hiểu Anh bước lại, sợ Bạch Diệc Phi lại ngất đi nên vội nói: “Anh cũng đừng lo lắng quá, tình hình của Tiểu Tuyết có thể chữa khỏi được”.
Ngưu Vọng thấy thế thì lại càng trách mình: “Xin lỗi, đều là lỗi của anh…”.
Bạch Diệc Phi lắc đầu, nói: “Không phải lỗi của anh, không trách anh được”.
“Kể cả anh có kiểm tra ra được thì em vẫn sẽ để Tuyết Nhi uống thử”, vì đó là viên thuốc giải duy nhất, duy nhất có thể khiến Lý Tuyết sống lại.
Biến thành đứa trẻ không nhớ gì cả vẫn tốt hơn là mất mạng, chẳng phải thế sao?
Lưu Hiểu Anh bất lực, thở dài nói: “Anh yên tâm đi, đợi cô Hai của tôi quay về thì mọi việc sẽ dễ xử lý thôi”.
Bạch Diệc Phi gật đầu, nói: “Làm phiền cô rồi”.
Lưu Hiểu Anh xùy một cái, nói: “Chỉ nói mà không làm, nói là mời tôi ăn cơm mà, kết quả thì sao?”
“Gần đây tôi bận quá, nên…”, Bạch Diệc Phi vốn định nói tối nay mời cô ta ăn cơm nhưng nhớ ra tối nay hẹn Tôn Vĩ rồi nên không thích hợp lắm. Còn về ngày mai thì anh lại ở bên Lý Tuyết, cũng không thích hợp lắm, vì thế đành phải đáp lại vậy thôi.
Lưu Hiểu Anh bĩu môi, nói: “Dù sao thì tôi cũng không vội, cứ cho nợ vậy”.
Ngưu Vọng nói vài câu với Bạch Diệc Phi rồi mới rời đi.
Lần này Lưu Hiểu Anh vẫn chưa đi mà nói tiếp: “Tôi châm cứu cho anh một lát vậy”.
Một tiếng sau, Bạch Diệc Phi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, nói: “Y thuật của cô mà không dùng đến thì thật lãng phí”.
“Tôi thành bác sĩ tư rồi, còn dùng gì nữa?”, Lưu Hiểu Anh giận dỗi nói.
“Tôi có một ý kiến?”
“Ý kiến gì?”, Lưu Hiểu Anh vừa thu kim lại vừa hỏi.
Chương 229: Đi tìm Từ Lãng
"Tôi mới xây một bệnh viện, cô tới đó làm viện trưởng đi".
Lưu Hiểu Anh liền vô cùng kích động, cô ta còn nhớ trước đây Long Linh Linh từng nói về chuyện Bạch Diệc Phi muốn đầu tư vào bệnh viện, không ngờ rằng nay Bạch Diệc Phi lại nói trực tiếp với cô ta. Anh muốn xây bệnh viện, mà cô ta làm viện trưởng.
Bạch Diệc Phi nhìn vẻ mặt của Lưu Hiểu Anh cũng biết cô ta rất mong đợi, anh nói: "Chỉ có điều, phải đợi một thời gian nữa, tôi gần đây tương đối bận".
"Tôi có thể chờ được".
Giấc mơ sắp trở thành hiện thực thì hà cớ gì cô ta không thể chờ thêm cơ chứ?
Bạch Diệc Phi gật đầu, nói: "Được".
Lưu Hiểu Anh vừa đi ra thì đúng lúc Long Linh Linh bước vào, chỉ là sắc mặt cô ta không được tốt lắm.
"Tôn Vĩ đã từ chối lời mời của chúng ta".
Bạch Diệc Phi cau mày, nói: "Vẫn còn kiêu ngạo lắm".
Long Linh Linh im lặng.
Bạch Diệc Phi chẹp một tiếng: "Xem ra ông ta muốn tôi tự mình đến đó một chuyến".
Anh biết, Tôn Vĩ làm như vậy, nhất định là có mục đích, ông ta muốn nhắm vào anh, hoặc có người đứng phía sau xui khiến, hoặc cũng có thể là vì lợi ích của mình.
Nếu không phải là gian kế của Diệp Ngải, chắc hẳn là ông ta muốn vơ vét lợi ích cho nên mới cố ý bày ra bộ mặt đạo đức giả rồi nhân cơ hội đó đưa ra điều kiện có lợi cho chính mình.
Lão cáo già này thật khiến cho người ta chán ghét!
Bạch Diệc Phi và Long Linh Linh đã đến phòng khách của ngân hàng Cự Đỉnh.
Long Linh Linh vốn cho là Tôn Vĩ đã từ chối lời mời của bọn họ, nếu bọn họ tới cũng có thể sẽ bị từ chối tiếp. Nhưng không ngờ rằng chuyến đi đó vô cùng thuận lợi, ngay lập tức bọn họ đã gặp được Tôn Vĩ - chủ tịch của Cự Đỉnh.
Trong phòng làm việc, Bạch Diệc Phi vừa mới bước vào liền đánh giá toàn bộ văn phòng của Tôn Vĩ.
Phòng làm việc được trình bày theo lối sang trọng, lịch lãm mà vô cùng tinh tế, khác xa so với vẻ bề ngoài của ông ta.
Tôn Vĩ ngồi ở trên ghế, không hề nhúc nhích, ngoài miệng thì nói lời xin lỗi mà vẻ mặt của ông ta không hề có chút áy náy nào.
"Xin thứ lỗi cho tôi, tôi không biết là chủ tịch Bạch của Hầu Tước đích thân tới đây nên không thể ra tiếp đón được".
Trong lòng Bạch Diệc Phi cười lạnh một tiếng, đúng là lão cáo già lươn lẹo!
"Là chúng tôi tới đây thăm chủ tịch Tôn mà không báo trước mới phải", Bạch Diệc Phi trả lời một cách hờ hững.
Tôn Vĩ cười hề hề nói: "Đâu có đâu! Chủ tịch Bạch tự mình tới thăm chính là vinh dự của tôi đấy mà!"
Tuy nói như vậy, nhưng Tôn Vĩ cũng chẳng thèm đứng lên chào hỏi Bạch Diệc Phi.
Long Linh Linh đứng ở phía sau Bạch Diệc Phi không khỏi có chút không hài lòng.
Vẻ mặt Bạch Diệc Phi không biến sắc, nếu ông ta không quan tâm đến anh, vậy thì anh cũng không khách sáo nữa, anh trực tiếp đi tới chiếc sô pha rồi ngồi xuống, nói: "Hôm nay tôi tới đây để mượn chủ tịch Tôn ít tiền".
"Ồ?", Tôn Vĩ ra vẻ không biết gì nói: "Mượn tiền à?"
Bạch Diệc Phi gật đầu, nếu đã tới đây rồi, anh cứ nói chuyện mượn tiền trước xem lão già béo ú lươn lẹo kia sẽ làm gì? Nếu ông ta còn chưa đồng ý thì tối nay mời ông ta đi ăn cơm cũng không muộn.
"Phải, gần đây Hầu Tước đang bắt đầu một hạng mục, cần có nguồn vốn lớn, cho nên...", Bạch Diệc Phi không nói hết câu, nhưng anh tin tưởng Tôn Vĩ nhất định sẽ hiểu ý của anh.
Trước giờ Tôn Vĩ chỉ cố ý giả vờ như không biết.
"Hóa ra là như vậy!", Tôn Vĩ cười khà khà một tiếng, nói: "Quả thật không dám giấu giếm, chuyện này tôi đã nghe chủ tịch ngân hàng nói qua, nhưng mà tôi cũng nghe nói, hạng mục này còn khá nhiều rủi ro, rất có thể sẽ lỗ vốn?"
Bạch Diệc Phi hơi cau mày nói: "Lỗ vốn? Không biết chủ tịch Tôn nghe thông tin này từ đâu?"
"Chuyện này không quan trọng, vấn đề chủ yếu chính là, nếu như rủi ro quá lớn thì chúng tôi cũng không dám cho chủ tịch Bạch mượn tiền!"
Bạch Diệc Phi nghe vậy ánh mắt rơi rũ xuống, nói:"Phải như thế nào thì chủ tịch Tôn mới cho chúng tôi mượn tiền?"
Tôn Vĩ nhấp một hớp trà rồi nói: "Chủ tịch Bạch, chúng ta đều là những người làm ăn, tôi cũng không thể tự mình quyết định, hay là như vầy đi? Tôi sẽ cùng các chủ tịch ngân hàng khác bàn bạc một chút, đến lúc đó tôi sẽ thông báo kết quả với chủ tịch Bạch?"
"Được thế thì tốt quá, tối nay tôi sẽ đứng ra mời mọi người ăn cơm, đến lúc đó chúng ta cùng nhau thương lượng có được không?"
Tôn Vĩ gật đầu cười.
"Vậy 7 giờ tối nay hẹn mọi người ở khách sạn Thiên Bắc nhé".
"Được", Tôn Vĩ đảo mắt qua Long Linh Linh nói: "Tối nay thư ký Long cũng phải tới nhé? À phải rồi, tôi nhớ bên cạnh chủ tịch Bạch còn có một cô gái rất xinh đẹp, họ Lưu thì phải, hôm đó cô ấy đã đưa cho tôi thuốc giải, tối nay cô ấy cũng phải có mặt nhé?"
Ánh mắt Bạch Diệc Phi hơi trầm xuống, cái lão già dê này!
"Người nên tới nhất định sẽ tới", Bạch Diệc Phi để lại một câu nói đầy ý tứ rồi dẫn Long Linh Linh trực tiếp rời đi.
Tôn Vĩ thấy cửa phòng làm việc đã đóng lại, hừ lạnh một tiếng: "Bạch Diệc Phi, tối nay, tôi xem anh làm sao lôi kéo người khác!"
Hầu Tước là một công ty lớn, bắt đầu một hạng mục mới nên rất cần vốn, nếu không phải mấy ngân hàng của bọn họ liên kết với nhau, đồng loạt không cho vay thì anh ta cũng sẽ không xun xoe nịnh nọt để lấy lòng bọn họ như vậy.
Nói cho cùng, người đứng đầu của liên minh ngân hàng mới thật sự là người đứng đầu của những công ty này.
Rời khỏi ngân hàng Cự Đỉnh, Bạch Diệc Phi dặn dò: "Đi, mời mấy chủ tịch của mấy ngân hàng đó, tiện thể mời thêm một ít người nữa tới".
Trở về Hầu Tước, Long Linh Linh đi mời những vị chủ tịch kia, mà Bạch Diệc Phi thông qua tin tức Bạch Hổ gửi tới, đi tới quán bar Thiên Đường tìm Từ Lãng.
Bạch Diệc Phi tìm Từ Lãng là bởi vì anh muốn biết người muốn giết mình rốt cuộc là ai?
Thật ra thì buổi sáng khi mà Ngưu Vọng cùng Lưu Hiểu Anh đi tìm mình, Bạch Diệc Phi đã biết chuyện thuốc giải độc liền có ngay ý nghĩ như vậy.
Người kia muốn đẩy anh vào chỗ chết, để anh giữ chân anh tại thành phố Thiên Bắc.
Cho tới bây giờ, anh chưa từng nghĩ rời khỏi thành phố Thiên Bắc, có thể người đứng phía sau hết lần này đến lần khác tìm sát thủ giết anh cũng chính là người hạ độc Lý Tuyết, khiến cho cô ấy trở nên ngây ngốc như đứa trẻ.
Nếu anh còn nhẫn nhịn thì không đáng mặt đàn ông nữa rồi!
Bạch Diệc Phi lái xe đến quán bar Thiên Đường để gặp Bạch Hổ.
Anh cũng không lập tức đi vào mà chỉ hỏi Bạch Hổ: "Anh biết Bạch Tiếu không?"
Bạch Hổ không nghĩ tới Bạch Diệc Phi sẽ hỏi mình như vậy, sau đó thành thật trả lời: "Biết".
"Hắn ta ở thủ đô đúng không?"
Bạch Hổ gật đầu.
Tròng mắt Bạch Diệc Phi híp lại, Bạch Tiếu chính là em ruột của Bạch Diệc Phi.
Ban đầu Bạch Vân Bằng cũng từng nói với anh, khi đó anh cho là Bạch Tiếu đã chết nên Bạch Vân Bằng mới tới tìm mình, nhưng Bạch Vân Bằng cũng không có trả lời thẳng, xem ra là chính anh đã suy nghĩ nhiều rồi.
Bạch Tiếu căn bản không chết!
Mà những chuyện xảy ra gần đây, cùng với những người muốn giết anh, đều xảy ra sau khi anh trở thành chủ tịch của Hầu Tước, người kia muốn khiến giữ chân anh ở thành phố Thiên Bắc, anh liền nghĩ ngay tới Bạch Tiếu.
Dĩ nhiên, đây có thể chỉ là suy đoán của anh, có thật hay không vẫn còn cần tìm chứng cứ chứng minh.
Đây cũng chính là nguyên nhân anh đến tìm Từ Lãng.
Nhưng Bạch Diệc Phi cũng rất tò mò hỏi: "Sao anh biết Từ Lãng ở nơi nào?"
Bạch Hổ là kẻ thù của Từ Lãng, nhưng bởi vì Bạch Diệc Phi giao cho Từ Lãng một nhiệm vụ nên bọn họ mới hợp tác với nhau hai lần, Từ Lãng sẽ không thể tiết lộ tung tích của mình như vậy chứ?
Chương 230: Xung đột
Bạch Diệc Phi đi vào quán bar mới được biết...
"Anh làm việc ở đây à?"
Từ Lãng mặc quần áo của nhân viên phục vụ quầy rượu, phong thái khác hoàn toàn so với hồi đó, trong tay gã ta còn cầm bình pha chế, nhìn qua đúng là một người pha rượu đích thực.
Mà xung quanh cũng chỉ có lác đác vài người khách cùng người phục vụ.
Bạch Diệc Phi ngồi bên quầy bar, hỏi: "Không phải sát thủ có rất nhiều tiền sao?"
Tại sao gã ta vẫn đi làm?
Từ Lãng trả lời: "Nhiệm vụ chưa hoàn thành thì lấy đâu ra tiền?"
Bạch Diệc Phi ngừng một lát rồi nói: "Thế cũng phải".
Từ Lãng có hai nhiệm vụ, một là giết chết Bạch Diệc Phi nhưng vẫn chưa hoàn thành, hai là giúp Bạch Diệc Phi tìm ra người hạ độc cũng chưa hoàn thành nốt.
Từ Lãng liếc nhìn hai người bọn họ rồi lạnh nhạt hỏi: "Có nhiệm vụ mới à?"
Bạch Diệc Phi lắc đầu, sau đó nghiêm túc nhìn Từ Lãng, nói: "Hãy trả lời cho tôi một chuyện".
"Người đứng đằng sau muốn giết tôi là ai?"
Từ Lãng nghe thế vẻ mặt có chút nặng nề, vẻ ung dung bình tĩnh ban đầu đã biến mất, nói: "Trước tôi đã nói qua rồi, tôi luôn tuân thủ quy tắc nghề nghiệp của mình".
"Tôi chỉ muốn biết, người đứng đằng sau rốt cuộc là ai? Điều này rất khó khăn sao?"
"Đối với tôi mà nói, chuyện này rất khó", Từ Lãng trả lời.
Bạch Diệc Phi hít một hơi sâu, nói: "Từ Lãng! Quy tắc nghề nghiệp, con mẹ nó quan trọng hơn tính mạng của một người bạn hay sao?"
Bạch Diệc Phi gào lên.
Mọi người xung quanh đều quay lại nhìn.
Còn có hai người phục vụ đi tới.
"Anh Lãng, có chuyện gì thế?"
Từ Lãng lắc đầu: "Không sao, các cậu đi làm việc đi".
Người phục vụ do dự liếc nhìn Bạch Diệc Phi cùng Bạch Hổ, bọn họ đều cảm thấy ở đây không giống như có người cố ý gây chuyện nên cũng không nán lại thêm nữa nên rời đi ngay, nhưng mà ánh mắt bọn họ luôn nhìn về phía bên này để quan sát.
Từ Lãng nhìn Bạch Diệc Phi với ánh mắt phức tạp, mới vừa rồi Bạch Diệc Phi nhắc đến từ "bạn" làm trong lòng hắn không khỏi run lên một cái, bọn họ thật sự là bạn sao?
Gã ta là sát thủ sẽ không thể có bạn, cũng không xứng có bạn.
"Tôi không có bạn bè", Từ Lãng lạnh lùng trả lời.
Sự giận dữ của Bạch Diêc Phi lại một lần nữa bùng nổ: "Được! Tôi cho là chúng ta sống chết có nhau kết quả chỉ có tôi suy nghĩ như vậy".
"Tôi hỏi lại lần cuối, người đứng đằng sau là ai?"
Từ Lãng rũ mắt xuống không nhìn Bạch Diệc Phi, chỉ lạnh nhạt nói: "Tôi sẽ không nói".
Bạch Diệc Phi bị những lời này chọc giận hoàn toàn, cũng không để ý đến thể lực của mình khá chênh lệch so với đối phương, nhảy qua quầy bar, túm lấy cổ áo của Từ Lãng mà đấm một cái.
Từ Lãng cũng không nghĩ tới Bạch Diệc Phi sẽ đánh gã, nên cú đấm này gã ta không thể tránh được.
Nhưng cũng bởi vì cú đấm này, Từ Lãng nhìn thấy Bạch Diệc Phi đã trở nên bình tĩnh.
Mấy người phục vụ trông thấy cảnh tượng này lập tức vây quanh.
Những người khách khác không muốn bị vạ lây cho nên rối rít chạy trốn.
"Bọn họ muốn đánh nhau à?"
"Hình như vậy!"
"Đánh nhau ở quầy rượu, không phải chuyện này thường xuyên xảy ra hay sao?"
Ở quầy bar, Từ Lãng nắm lấy cổ tay của Bạch Diệc Phi, dùng lực thật mạnh để kéo xuống, ánh mắt lạnh lùng, nói: "Nếu như không phải là anh, ai dám đấm tôi, tôi sẽ cho người đó ăn đủ".
Làm một sát thủ mà lại bị đánh như vậy vẫn không hề đánh trả, coi như Từ Lãng đã nể mặt anh rồi.
Bạch Diệc Phi cho là Từ Lãng đối xử với mình có chút đặc biệt nói: "Vậy anh nói cho tôi nghe, người đó rốt cuộc là ai?"
Từ Lãng im lặng.
Sau đó Bạch Diệc Phi nói với Bạch Hổ: "Trói anh ta lại cho tôi!"
Chừng nào hắn không khai ra thì sẽ không thả.
Bạch Hổ tiến lên, chống tay nhảy lên quầy bar.
Từ Lãng thấy vậy cổ ngửa về phía sau một cái, đồng thời cũng nhảy lên quầy bar.
Mấy ly rượu trên đó bị chân của hai người quét qua mà rơi loảng xoảng xuống đất.
Đám người xung quanh thấy vậy nên chạy ra xa, mấy cũng phục vụ cũng không dám lui tới, bởi vì Bạch Hổ cùng Từ Lãng đánh nhau vô cùng kịch liệt, nếu bọn họ xen vào cũng có thể bị đánh.
"Nếu không chúng ta báo cảnh sát đi?", một người phục vụ đề nghị.
Một người khác gật đầu: "Đúng, báo cảnh sát đi".
Bên kia, Bạch Hổ cùng Từ Lãng đã ra khỏi quầy bar, hai người anh đấm tôi đá gay gắt nhưng vẫn không thể hạ gục đối phương.
Bạch Hổ thấy vậy liền dùng toàn lực đấm một cú thật mạnh vào bụng của Từ Lãng, Từ Lãng loạng choạng lui về phía sau mấy bước, trực tiếp rút dao ra, đánh nhau với Bạch Hổ.
Bạch Hổ trong tay không có vũ khí nên không thuận tiện ra đòn, còn bị Từ Lãng dùng dao làm cho cánh tay bị thương.
Cuối cùng, Bạch Hổ cầm lấy một chai rượu đập "choang" một cái, sau đó dùng mảnh thủy tinh để đánh nhau với Từ Lãng.
Hai người không ai nhường ai, đều bị thương rất nặng.
Từ Lãng thấy việc này không dễ dàng giải quyết liền đá văng Bạch Hổ ra, quay người chạy về phía quầy rượu.
Bạch Hổ thấy vậy hỏi: "Muốn đuổi theo không?"
Bạch Diệc Phi nhìn bóng người Từ Lãng chạy ra, đột nhiên giật mình: "Tôi đã làm cái gì thế này?"
Bây giờ Bạch Diệc Phi vô cùng hối hận, Từ Lãng tính cách như thế nào, mặc dù anh không biết rõ nhưng tiếp xúc qua vài lần cũng biết được hắn không phải loại người để cho người khác cưỡng bức.
Hắn có nguyên tắc của mình, nhưng anh vẫn ép hắn phải thực hiện.
Ban đầu hai người có thể coi nhau là bạn nhưng giờ đây tất cả đêu chấm dứt rồi.
Bạch Hổ đứng ở một bên không nói gì, lẳng lặng chờ Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi không khỏi thở dài một cái nói: "Trở về thôi".
Hai người rời đi.
Mấy người đứng hóng chuyện lại cảm thấy màn đánh nhau này vô cùng kích thích và hấp dẫn.
"Con mẹ nó, thế mà người kia lại mang theo dao!"
"Màn đánh nhau này giống y như trên ti vi vậy!"
"Bọn họ đều rất giỏi nhỉ!"
Bạch Diệc Phi không trở lại Hầu Tước mà gọi Lưu Hiểu Anh tới.
"Băng bó vết thương cho anh ta".
Lưu Hiểu Anh vừa vào phòng làm việc liền ngửi thấy mùi máu tanh cũng biết được Bạch Hổ bị thương nên nhanh chóng cầm máu.
Thấy một màn này, trong lòng Lưu Hiểu Anh giật mình, chuyện gì vậy? Sao vết thương lớn như thế này?