Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 211-220
Chương 211: Tình cờ gặp ông cụ Lý
Lý Cường Đông và Lưu Tử Vân cùng với Chu Khúc Nhi đưa Lý Tuyết đến bệnh viện một chuyến để cô ấy khám sức khỏe toàn thân.
Ngưu Vọng đích thân kiểm tra và làm các xét nghiệm, kết quả sau khi hoàn tất cũng không phát hiện ra cái gì. Đám người Lý Cường Đông đành phải đưa Lý Tuyết trở về.
Trên xe, Chu Khúc Nhi kéo Lý Tuyết ngồi ở hàng sau, nói: "Tuyết Nhi, cậu xem cậu có muốn chơi đồ chơi gì không?"
Lý Tuyết chớp mắt, nói: "Đồ chơi?"
Lưu Tử Vân ngồi ở ghế phụ trừng mắt nhìn Chu Khúc Nhi, nói: "Tâm hồn của Tuyết Nhi bây giờ giống đứa trẻ năm sáu tuổi nhưng thật ra nó đã lớn như vậy rồi, còn chơi đồ chơi gì nữa?"
"Không còn cách nào khác, những đứa trẻ tuổi này không phải cũng thích chơi đồ chơi sao?", Chu Khúc Nhi không biết phải làm sao chỉ đành nhún vai: "Dì ơi, nhỡ Tuyết Nhi muốn chơi thì sao?"
"Tuyết Nhi lúc còn bé cũng rất ít khi chơi đồ chơi, nhất định bây giờ cũng sẽ không", Lưu Tử Vân quả quyết đáp.
Lý Cường Đông chỉ cười một tiếng.
Lưu Tử Vân đột nhiên lại oán trách nói: "Đều tại Bạch Diệc Phi, tất cả đều là lỗi của nó, nếu không phải do nó thì Tuyết Nhi cũng sẽ không biến thành bộ dạng như vậy!"
Chu Khúc Nhi có chút lúng túng, Lý Tuyết chớp mắt đầy nghi ngờ, cô đã biết Bạch Diệc Phi chính là chú rồi, nhưng tại sao mẹ luôn muốn nói xấu chú ấy vậy?
Lý Cường Đông thật không biết phải làm sao, nói: "Nó đã làm rất tốt rồi, hơn nữa nó cũng có điều khó xử".
Lưu Tử Vân hừ một tiếng, bà ta mặc dù không nói gì nữa nhưng trong lòng vẫn rất bất mãn: "Nó có điều khó xử nhưng làm một người đàn ông mà ngay cả vợ mình cũng không bảo vệ được thì có được coi là đàn ông không?"
"Ông xem từ khi Tuyết Nhi gả cho nó đã hai năm rồi mà không có ngày nào được sống sung sướng, gần đây thì tốt rồi, nó là chủ tịch của Hầu Tước quyền cao chức trọng nhưng ông xem Tuyết Nhi còn khổ hơn ngày trước nữa kìa!"
Lý Cường Đông cười gượng: "Có nói thế nào đi nữa thì nó cũng cứu Tuyết Nhi, cũng là chồng của con bé".
"Hừ!", Lưu Tử Vân hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì về chuyện ly hôn của Lý Tuyết và Bạch Diệc Phi nữa.
Lưu Tử Vân không nói nữa, không khí bên trong chiếc xe cũng trở nên yên lặng.
Đột nhiên, Lưu Tử Vân nhìn thấy cái gì đó: "Ế, kia chẳng phải là bố sao?"
Lý Cường Đông nghe vậy liền quay qua nhìn, ông phát hiện người ở cuối cùng đang đứng xếp hàng trước chỗ nộp tiền điện chính là bố mình.
Lý Tuyết lại vô cùng tò mò, bố của bố, vậy chính là ông nội của cô rồi?
Ông cụ Lý đứng khom lưng ở phía cuối hàng trông không khác gì với những cụ ông bảy mươi tuổi bình thường, tóc thì bạc trắng, tấm lưng còng cùng gương mặt già nua.
Lý Cường Đông lấy chân đạp phanh gấp làm cho chiếc xe đột nhiên dừng lại.
Lưu Tử Vân trừng mắt nhìn Lý Cường Đông định nói gì đó nhưng nhìn vẻ mặt của Lý Cường Đông, bà ta liền ngậm miệng.
Lý Cường Đông nhìn cái bóng lưng còng xuống đó, tay cầm lái chợt xiết chặt.
Ân oán giữa hai người đã mấy chục năm rồi, giờ phút này ông nhìn thấy bố mình như vậy, trong lòng ông rất phức tạp.
Mấy chục năm qua, ông cụ Lý luôn thiên vị đối với những người đó, còn đối xử lạnh lẽo với gia đình bọn họ. Cuối cùng, nhìn hình dáng của ông cụ Lý hiện giờ...
Rất lâu sau đó, Lý Cường Đông định lái xe rời đi nhưng Lưu Tử Vân lại đột nhiên mở cửa xe.
Lý Cường Đông sửng sốt nói: "Bà..."
Lưu Tử Vân đã xuống xe nên hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi của Lý Cường Đông, ông không có cách nào khác đành phải xuống xe, trước khi xuống xe còn dặn dò: "Hai đứa chờ một chút, bố mẹ sẽ mau chóng trở về".
Lưu Tử Vân đã đi đến trước mặt ông cụ Lý: "Bố, bố tới nộp tiền điện ạ?"
Ông cụ Lý nghe tiếng gọi liền xoay đầu lại, khóe miệng ông ta cứng ngắc không nói lên lời.
Lưu Tử Vân trực tiếp cầm lấy phiếu đóng tiền điện trong tay ông cụ Lý, nhìn một chút nói: "Bố, bố đi về trước đi, để con giúp bố nộp tiền điện".
Lý Cường Đông cũng vừa tới kịp, tiện tay đỡ ông cụ Lý, rồi gọi một tiếng: "Bố".
Cơ thể ông cụ Lý khẽ run lên, muôn vàn cảm xúc bỗng chốc dâng lên trong lòng ông ta.
Ông ta đã từng sống chết cũng không chịu thừa nhận đứa con trai này, nhưng giờ đây nghe thấy đối phương cất lên tiếng gọi "bố" đầy ắp sự tự nhiên lẫn thân thương, so với đám người đó thì ông ta cảm thấy đây mới chính là tiếng gọi chân thành của một người con.
"Sao các con lại tới đây?"
"Bọn con vừa đi ngang qua, đúng lúc nhìn thấy bố", Lý Cường Đông trả lời: "Bố, bố cùng con lên xe trước đi, những chuyện này cứ giao cho vợ con là được".
"Được", ông cụ Lý liền đi theo Lý Cường Đông lên xe, nói:"Cường Đông à, Tử Vân là một người phụ nữ tốt".
Lý Cường Đông dạ một tiếng: "Con biết, phải rồi, bố, sao bố lại tự mình đi nộp tiền điện? Những người khác đâu?"
"Chúng nó bận rộn lắm", ông cụ Lý đáp.
Bận? Rốt cuộc bọn họ bận rộn như thế nào mà ngay cả thời gian đi đóng tiền điện cũng không có?
Làm sao có thể?
Chẳng qua là bọn họ thấy ông cụ Lý không còn địa vị như xưa nên không thèm coi ông ấy ra gì.
Trở về xe, Lý Cường Đông để cho ông cụ Lý ngồi ở ghế phụ ngay cạnh mình.
Ông liếc nhìn Lý Tuyết ở phía sau xe, ông cụ Lý cũng có chút hoài nghi, mặc dù trước đây có chút không vui nhưng tại sao ánh mắt Lý Tuyết nhìn ông ta lại tràn đầy xa lạ cùng tò mò như vậy?
Ngược lại chỉ có Chu Khúc Nhi kêu lên một tiếng: "Ông nội Lý".
Lý Cường Đông thấy vậy liền giải thích: "Tuyết Nhi xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, bây giờ con bé chỉ như một đứa trẻ năm sáu tuổi, cái gì cũng không nhớ nữa rồi".
"Cái gì?", ông cụ Lý hơi run run nói: "Tại sao có thể như vậy?"
Lý Cường Đông liếc nhìn Lý Tuyết, kể qua một chút chuyện đã xảy ra gần đây.
Ông cụ Lý sau khi nghe xong liên tục than thở: "Cháu ta khổ quá..."
Lúc này, Lý Tuyết chớp mắt hỏi: "Ông là ông nội của cháu sao?"
Ông cụ Lý nhìn đôi mắt ngây thơ trong veo của Lý Tuyết, gật đầu một cái, nói: "Phải, ông chính là ông nội của cháu".
Nếu là lúc trước, điều này chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra, nhưng bây giờ, ông cụ Lý đã biết mình sai rồi, trong lòng cũng tràn đầy hối hận cùng cảm giác tự trách bản thân, ông ta chỉ hy vọng còn có thể được mọi người tha thứ.
Nói về lần sau khi ông cụ Lý ngất xỉu đó, đám người Lý Đại Hải còn tưởng là ông cụ Lý ốm nặng không dậy nổi. Có thể ông cụ Lý đã nghĩ thông suốt rồi, so với những lúc bình thường càng trở nên già nua, ít nói hơn.
Rất nhanh, Lưu Tử Vân nộp xong tiền điện liền quay trở lại xe, ngồi ở hàng ghế sau bên cạnh Lý Tuyết.
Ông cụ Lý nói: "Đúng rồi, bố trả tiền cho các con".
"Không cần đâu bố", Lý Cường Đông bắt đầu cho xe chạy.
Ông cụ Lý cũng không kiên trì nữa.
Nghĩ ngợi một chút cũng phải, bây giờ hai người họ đã là chủ tịch của hai tập đoàn lớn thì chút tiền điện này cũng chẳng to tát gì.
Lý Cường Đông liếc nhìn ông cụ Lý nói: "Bố, bố phải quay về nhà cũ không? Con đưa bố trở về".
Ông cụ Lý gật đầu: "Bố làm phiền con quá".
"Không sao đâu bố, con trai đưa bố mình về nhà là chuyện đương nhiên, phiền phức gì chứ?"
Chương 212: Lý Tuyết là tình đầu của tôi
Lúc này, Lưu Tử Vân lại hỏi: “Bố ơi, cái nhà cũ hiện giờ có phải chỉ mỗi bố ở không? Hay là bố…”, lời nói chưa dứt thì Lý Cường Đông đột nhiên ngắt lời: “Có phải mua thức ăn không? Tối nay ăn gì?”
Lưu Tử Vân dừng lại một chút, giận dữ trừng mắt nhìn Lý Cường Đông và cũng không nói gì nữa.
Ông cụ Lý thở dài một cái, tất cả đều mình tự làm tự chịu, còn trách ai được nữa?
Trên đường đi, không ai nói thêm câu nào. Lý Tuyết cảm thấy có chút ngột ngạt nhưng không dám hỏi.
Nửa tiếng sau đến căn nhà cũ đó, Lý Cường Đông đưa ông cụ Lý đến cửa rồi quay về.
Đợi lúc Lý Cường Đông quay về, Lưu Tử Vân trừng mắt hỏi ông: “Ông làm sao vậy? Không muốn bố ở cùng chúng ta sao?”
“Bố ở căn nhà cũ cũng tốt mà”, Lý Cường Đông thản nhiên đáp.
“Tốt cái con khỉ gì. Ông nhìn dáng vẻ của bố hiện giờ xem, đừng nói với tôi là ông không biết nhé. Bố toàn phải tự mình đi nộp tiền điện, không biết ngày thường bố phải sống như nào nữa”.
Lý Cường Đông cười khổ rồi bất đắc dĩ nói: “Thật ra, đây là lựa chọn tốt nhất rồi. Nếu để bố sống cùng chúng ta thì khéo lại khiến bố khó chịu đó”.
“Khó chịu ư?”, Lưu Tử Vân cao giọng nói: “Bây giờ bằng đó tuổi rồi, bố còn gì khó chịu nữa? Thể diện quan trọng hay tính mạng quan trọng đây? Bố hơn bảy mươi tuổi rồi, một mình sống trong căn nhà cũ, ngộ nhỡ bị làm sao thì không ai biết được đâu”.
“Chuyện này…”, Lý Cường Đông có chút do dự.
“Này này cái gì?”, Lưu Tử Vân trợn mắt nói tiếp: “Nghe tôi nói đây, cứ để bố sống cùng chúng ta, dù sao đó cũng là bố ông mà”.
Câu nói cuối cùng khiến Lý Cường Đông ngây người ra, lập tức thở dài: “Bà nói đúng, đó là bố tôi”.
Giây phút này Lý Cường Đông dường như vứt bỏ hết hận thù mấy chục năm. Ân oán đó khiến mọi người đều mệt mỏi, đặc biệt là ông cụ Lý. Đối với ông, thể diện không còn quan trọng nữa, vậy thì còn chuyện gì không thể chấp nhận được?
…
Giấc ngủ này của Bạch Diệc Phi ngon lành hơn hẳn. Gã đeo kính đã toi đời, còn Liễu Vô Cùng cũng giải quyết được rồi. Tiếp theo chỉ cần phát triển Hầu Tước thật tốt, sau đó cố gắng giải độc của mình nữa là được. Còn Lý Tuyết hiện giờ cũng khá ổn.
Đã đến giờ tan làm, nghĩ đến Lý Tuyết, Bạch Diệc Phi quyết định gác hết tất cả những tài liệu chưa xem xong để ngày mai xem tiếp.
Lúc đi ra văn phòng, Bạch Diệc Phi nhìn thấy Lưu Hiểu Anh đi ra từ văn phòng của Long Linh Linh.
Hai người rời khỏi công ty, Bạch Diệc Phi lái xe đến gần trường cũ của anh. Ở đây có một chợ đêm, có rất nhiều quán ăn, buổi tối cũng rất náo nhiệt.
Long Linh Linh vẫn còn việc làm chưa xong nên không đi cùng được. Sau khi đến, Lưu Hiểu Anh nhìn Bạch Diệc Phi với ánh mắt hiếu kỳ, hỏi: “Anh lại đến nơi này ăn cơm á, đúng là không thể ngờ được”.
Bạch Diệc Phi cười, nói: “Có gì mà không ngờ được? Trước đây khi học đại học, tôi cũng từng ăn cơm ở đây mà”.
Nói thật thì lúc lên đại học có lẽ là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời. Không có lừa gạt lẫn nhau, cũng không có sự phân biệt đẳng cấp giàu nghèo, tình bạn cũng đơn thuần hơn nhiều. Chứ đâu giống như bây giờ? Những người bên cạnh có mấy ai đáng tin để kết bạn đâu, toàn là người có ý đồ cả, thậm chí có người còn muốn lấy cả mạng của anh nữa.
Lưu Hiểu Anh nhìn Bạch Diệc Phi, cười khì khì nói: “Vậy khi còn học đại học anh không có bạn gái sao?”
“Không”, Bạch Diệc Phi lắc đầu. Anh nghĩ, vấn đề là lúc đó anh bị người ta coi thường quá.
Lưu Hiểu Anh bật cười, nói: “Nói như vậy thì Tiểu Tuyết là tình đầu của anh rồi?”
“Ừm”, Bạch Diệc Phi nghĩ đến Lý Tuyết mà biểu cảm nhẹ nhàng dịu dàng hơn rất nhiều.
Lưu Hiểu Anh thầm thấy ngưỡng mộ nhưng cũng không có cách nào khác, cô đành phải chuyển chủ đề khác: “Chúng ta ăn gì đây?”
“Ăn hoành thánh đi”, Bạch Diệc Phi nói xong thì rẽ phải đi đến một cửa hàng bán hoành thánh.
Hai người ngồi xuống, mỗi người ăn một bát, lúc này mới đi về phía đỗ xe. Ở chợ đêm không có nơi đỗ xe riêng nên xe toàn đỗ ở bên đường.
Sau khi hai người lên xe thì Bạch Diệc Phi chầm chậm lái ra ngoài. Người ở chợ đêm rất đông, đường lại chật nên Bạch Diệc Phi lái rất chậm.
Cuối cùng khi lái xe ra ngoài, phía trước xe đột nhiên có một cô gái xông ra khiến Bạch Diệc Phi giật mình đạp phanh gấp nhưng vẫn tông vào cô ta.
Cô gái đó hét lớn một tiếng rồi ngồi bệt trên đất: “Ôi giời ơi, đau quá…”.
Những người xung quanh thấy vậy liền xúm lại xem, Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh vội xuống xe, hỏi: “Cô không sao chứ? Đâm vào đâu rồi?”
Cô gái đó ăn mặc rất bình thường, chiếc áo phông đơn giản với chiếc quần bò, thoạt nhìn đúng gái ngoan nhưng đôi khuyên tai cô ta đeo nhìn có chút gì đó nổi loạn.
Cô gái đang lớn tiếng kêu đau, khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh thì lập tức khóc thút thít: “Các người đi kiểu gì vậy? Lái xe mà không nhường người đi bộ à?”
“Tôi sừng sững như này mà các người không nhìn thấy sao, muốn đâm chết tôi đúng không?”
Lưu Hiểu Anh quan sát cô bé đó thì thấy không có máu chảy, cô ta ngồi trên đất nhưng còn cách vị trí của xe khá xa, xem ra không nghiêm trọng lắm. Lúc này Lưu Hiểu Anh liền nói lý: “Lúc chúng tôi lái xe rõ ràng là đèn xanh, là chúng tôi được đi rồi, ai mà biết được cô lại xông ra chứ?”
“Nói như vậy là cô còn trách tôi hả? Rõ ràng là các người đâm vào tôi mà còn trách tôi? Các người còn biết lý lẽ không vậy?”, cô gái đó cứ hét lớn về phía Lưu Hiểu Anh.
Lưu Hiểu Anh cũng là người nóng tính, nói: “Chúng tôi không biết lý lẽ ư, tôi thấy cô mới vậy đấy. Mọi người đều không mù nhé, rõ ràng đèn xanh mà cô cứ cố xông ra, lại còn trách chúng tôi, trách mắt cô mù thì có”.
“Cô nói cái gì? Sao cô có thể như thế được? Các cô đâm người mà còn quay lại nói tôi hả? Các người còn liêm sỉ không vậy?”
Lưu Hiểu Anh vén tay áo lên nói: “Vâng, chúng tôi không biết liêm sỉ, còn hơn cô, rõ ràng không có liêm sỉ mà còn đòi nói”.
“Cô…”, cô gái đó bị mắng mà nói không nên lời.
Lúc này, đám đông cũng thấy không ổn lắm nên bắt đầu bàn tán.
“Phải đó, các người đâm vào cô ta mà còn không biết lý lẽ”.
“Đúng rồi, các người mau đưa cô gái đó đến bệnh viện đi”.
“Chưa từng thấy ai đã đâm người mà còn nói năng hùng hồn thế”.
“Người thời nay mà…”.
Cô gái đó nghe thấy những người xung quanh nói nghiêng về mình nên rất đắc ý, cô ta muốn xem cô gái kia còn hống hách được không?
Bạch Diệc Phi thấy cảnh tượng trước mắt thê thảm quá, sao đang nhiên đang lành lại thành ra màn mắng mỏ lẫn nhau vậy?
“Được rồi, chúng tôi đâm phải cô thì chúng tôi không phải, tôi sẽ đền bù cho cô. Nhưng cô mắng người là lỗi của cô, hi vọng cô xin lỗi bạn tôi”.
Chương 213: Tất cả chỉ là dàn dựng
Cô gái đó quay đầu lại, lập tức đổi sang mặt cười, kiểu trở mặt nhanh như này khiến người khác thấy sợ. Cô ta nói: “Vẫn là anh biết điều hơn, vừa nhìn đã biết anh là người tốt”.
Nói xong, không đợi Bạch Diệc Phi lên tiếng, cô ta nói luôn: “Tôi cũng không làm khó anh nữa, anh đưa ra số này là được”, cô gái đó giơ số 2 ra.
Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh đều há hốc mồm ra. Bọn họ tưởng rằng 2 ở đây là hai trăm ngàn, dù sao thì với thân phận của Bạch Diệc Phi cộng với xe mà họ lái cũng dễ nhìn ra, vì vậy tất nhiên hai người tưởng rằng là hai trăm ngàn tệ.
“Cô tham lam quá rồi đấy”, Lưu Hiểu Anh chắp tay vào hông, nói: “Sao cô không đi cướp đi?”
Bạch Diệc Phi cũng chau mày, nói: “Mặc dù chúng tôi đâm vào cô nhưng cô cũng đâu bị nghiêm trọng lắm, như này đúng là nhiều quá”.
“Vẫn còn nhiều ư?”, cô gái đó trừng mắt lên. Mặc dù hai người này ăn mặc bình thường, đến chợ đêm ăn cơm thì cũng thể hiện là người không nhiều tiền lắm nhưng xe này cũng đâu phải xe nát lắm? Lẽ nào lấy hết tiền ra mua xe nên không còn tiền, vì vậy mới ăn mặc bình thường và đến chợ đêm ăn cơm? Càng nghĩ càng thấy có khả năng đó. Nhưng, có thế nào đi nữa thì cũng không đến nỗi không lấy nổi hai ngàn tệ chứ?
“Không đúng! Các người lái xe như này mà chỗ tiền ít ỏi đó cũng không có ư? Vậy còn không biết xấu hổ nói sẽ bồi thường cho tôi?”, cô gái quyết định đòi bằng được.
“Không được! Muốn bồi thường đúng không? Đi, giờ chúng tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện, xem rốt cuộc tốn bao nhiêu tiền?”
Cô gái đó nghe Lưu Hiểu Anh nói là đi bệnh viện nên không muốn nữa. Bởi vì trên thực tế cô ta đến dàn dựng vụ tai nạn, ban nãy xe phanh kịp thời, cô ta chỉ chạm vào xe rồi ngồi bệt trên đất thôi.
“Đi bệnh viện gì chứ, tôi thấy các người không muốn bồi thường thì có”, cô gái đó lớn tiếng quát lên: “Nhìn bộ dạng như này, còn lái xe BMW, cuối cùng thì có tí tiền mà cũng không muốn bỏ ra, đồ kẹt sỉ”.
Lưu Hiểu Anh bực tức nhưng vẫn cười, nói: “Nhìn bộ dạng hiện giờ của cô mà còn đòi nhiều tiền bồi thường như vậy, cô cố ý dàn dựng tai nạn chăng? Tôi bảo đi viện thì cô chuyển chủ đề luôn, không dám đi đúng không? Tôi thấy cô thật sự không bị sao cả”.
Lời nói vừa dứt thì mọi người bắt đầu bàn luận xôn xao: “Nói cũng có lý đó”.
“Đúng rồi, ban nãy tôi nhìn nhanh quá nên không thấy rõ, lúc thấy thì cô ta đã ngã trên đất rồi”.
“Chắc không phải là dàn dựng đấy chứ?”
“...”
Cô gái kia khi nghe thấy vậy thì sắc mặt khó coi hẳn đi, chớp mắt một cái rồi lập tức biến thành bộ dạng tủi thân, nói: “Tôi không phải kẻ ngốc nhé, ai đời lại chủ động đi đâm vào xe làm gì. Ngộ nhỡ tôi bị đâm tàn phế hoặc đâm chết thì bố mẹ tôi phải làm thế nào? Em trai tôi sẽ phải làm sao?”
“Họ vẫn còn phải sống dựa vào tôi, tôi sẽ không ngu gì mà chủ động đến đâm vào xe đâu, sao các người có thể nói tôi như thế được”, nói xong cô gái liền bật khóc.
Bạch Diệc Phi thấy thế thì cảm động, còn Lưu Hiểu Anh thì hừ một cái. Cô ta dám chắc người này cố ý dàn dựng vụ tai nạn, vì vậy không hề động lòng vì những lời đó. Còn những người đến hóng chuyện thì lại có thái độ khác.
“Hóa ra cô gái này lại thê thảm như vậy”.
“Haiz, đúng là tội nghiệp mà”.
“Các người mau bồi thường cho người ta đi chứ”.
Bạch Diệc Phi thấy bất lực, đành nói: “Hai trăm ngàn quả thật nhiều quá, hay là chúng tôi cứ đưa cô đến bệnh viện kiểm tra trước, sau đó tôi sẽ bồi thường cho cô được không?”
“Cái gì?”, cô gái đơ người luôn.
Hai trăm ngàn tệ ư? Những người xung quanh cũng sững người. Cô gái này nói là hai trăm ngàn? Lẽ nào không phải là hai ngàn hay hai mươi ngàn sao?
Lưu Hiểu Anh hừ một tiếng, nói: “Giả bộ làm gì chứ? Ban nãy vẫn còn tham lam lắm mà, đâu có thấy cô kinh ngạc như bây giờ?”
“Cô bị xe đâm nhẹ thế mà đòi hai trăm ngàn, tôi không hiểu sao cô lại dám nói ra con số đó? Cứ nghĩ chúng tôi là kẻ ngốc sao?”
Bạch Diệc Phi gật đầu, nói: “Đúng vậy! Hai trăm ngàn thì đúng là nhiều quá”.
Hai trăm ngàn tệ có thể làm một cuộc phẫu thuật lớn rồi đó. Cô gái kia cuối cùng cũng phản ứng lại, trong lòng mừng thầm. Không ngờ họ lại nói là hai trăm ngàn tệ, chẳng trách họ không đưa mình. Nhưng nhìn từ mặt khác thì có thể chắc chắn một điều, họ là người có tiền. Nếu không nhiều tiền thì người bình thường đâu thể nghĩ ra con số hai trăm ngàn tệ được?
Nhưng vẻ ngoài cô ta vẫn không thể hiện quá rõ: “Tôi đâu có nói là hai trăm ngàn tệ. Chỗ vết thương nhỏ của tôi cũng đâu đáng chứ”.
“Lẽ nào cô còn muốn hai triệu tệ ư?”, Lưu Hiểu Anh không kìm nổi mà nói lớn: “Tôi nói cho cô biết, đừng có mơ”.
Cô gái đó nuốt nước bọt, hai triệu ư, cô ta thật sự rất muốn nhưng tình huống hiện giờ, chắc chắn không được rồi. Vì thế chỉ có thể ‘thấy nhiều thì thu tay lại thôi’.
“Tôi nói là hai mươi ngàn tệ”, cô gái nói tiếp: “Tôi đâu phải đến để dàn dựng vụ tai nạn, đòi nhiều thế làm gì?”
Bạch Diệc Phi nghe thấy hai mươi ngàn thì thấy cũng không nhiều lắm nên thản nhiên nói: “Cô đợi chút”.
Anh nhớ là trên xe có tiền dự trù, hình như là một trăm ngàn, vừa may lúc này có thể lấy ra hai mươi ngàn.
Những người xung quanh thấy thế thì ghen tỵ, đâm nhẹ thế mà đã được bồi thường hai mươi ngàn? Không biết bây giờ mình bị đâm một cái thì còn kịp được bồi thường thế không?
Bạch Diệc Phi dùng túi đen bọc tiền lại rồi ném về phía trước mặt cô gái đó, nói: “Hai mươi ngàn đó, cầm lấy rồi đến bệnh viện kiểm tra đi”.
Cô gái đó nhìn túi trước mặt, đôi mắt sắc bén nhìn vào những đồng tiền đỏ bên trong mà toàn thân kích động.
“Cảm ơn, anh đúng là người tốt”, cô gái đó cầm túi tiền, nhanh chóng đứng lên vội chạy đi, thoắt cái đã biến mất khỏi đám đông.
Những người xung quanh nhìn thấy thì nghi ngờ, đôi chân của cô ta chẳng phải chạy tốt sao? Thật sự bị đâm mà thế á?
“Bạch Diệc Phi! Tôi nghi là chúng ta bị lừa rồi”.
Bạch Diệc Phi nhìn Lưu Hiểu Anh rồi cười một tiếng, nói: “Thôi, người ta cũng chạy rồi, hơn nữa số tiền đó cũng không phải nhiều lắm”.
Lưu Hiểu Anh bĩu môi, nói: “Không nhiều ư? Đó là hai mươi ngàn tệ đó. Nhưng cũng phải thôi, đối với anh mà nói thì đúng là không nhiều. Hừm! Kẻ giàu đâu hiểu nỗi khổ của người nghèo chứ”.
“Hay là tôi cũng cho cô hai mươi ngàn nhé?”
Lưu Hiểu Anh lườm Bạch Diệc Phi một cái, nói: “Anh tiết kiệm lại đi, tôi đâu phải đến dàn dựng như họ”.
Nhưng nghĩ lại chuyện ban nãy, Lưu Hiểu Anh thật sự không nuốt được cục tức này, cô ta thông minh sáng suốt cả đời không ngờ bị thất bại bởi lúc này.
Nhưng hai người không biết rằng, trong đám đông có người đã nhắm vào họ.
Chợ đêm là nơi vô cùng hỗn tạp, loại người nào cũng có, vì vậy tiền tài hay gì đó quan trọng thì nhất định không được để lộ ra. Dù sao thì lúc Bạch Diệc Phi đưa tiền cho cô gái kia, mọi người đều nhìn thấy cả rồi. Một vài người có ý đồ xấu tất nhiên đều để ý đến.
Cô gái kia cũng biết rõ điều này nên mới cầm tiền chạy luôn để tránh người khác cướp mất. Nhưng kể cả như vậy thì cô ta vẫn bị người đuổi theo.
Trong một con hẻm tối tăm, cô gái ôm túi tiền trong ngực rồi chạy về phía trước. Cô ta chạy vào trong bóng tối thì đột nhiên dừng bước chân rồi từng bước lùi ra bên ngoài. Cô ta xoay người định chạy tiếp thì mới phát hiện, hai bên đều bị chặn lại.
“Các người… Các người định làm gì? Tiền? Tôi cho các người được chứ?”, cô gái này chỉ có một mình nên không thể đối phó với nhiều tên đàn ông như này được.
Kẻ dẫn đầu nuốt nước bọt, nói: “Thành thật giao tiền ra đây”.
“Đây, tôi đưa cả cho anh đấy”, cô gái đó gật đầu khom người rồi đưa tiền ra.
Một tên đàn em lên trước rồi cướp túi tiền trong tay cô gái đó, nói: “Đại ca”.
“Cầm lấy trước đã”, tên đại ca kia gật đầu, nói tiếp: “Trói cô ta lại cho tao”.
Cô gái đó tưởng rằng đưa tiền là không sao rồi, kết quả vẫn bị trói lại, lúc này cô ta phẫn nộ hét lên: “Sao các người có thể thế được? Tôi đưa tiền cho các người rồi, tôi không còn đồng nào nữa đâu”.
“Trói lại”, tên đại ca đó không quan tâm đến nhiều vậy, vẫn ra lệnh trói cô gái.
Chương 214: Các người bị điếc hay bị mù
Cô gái đó thấy thế thì lớn tiếng mắng: “Các người đúng là đám côn đồ không có liêm sỉ, còn dám trói tôi, các người đợi chết đi. Có biết tôi là ai không? Tôi là Lưu Hà, em gái ruột của Lưu Đầu Trọc đấy. Nếu để anh trai tôi biết thì các người không sống yên đâu”.
Tên đại ca kia sau khi nghe xong thì ngưng lại chút, gã ta biết Lưu Đầu Trọc nhưng nghĩ đến lời đại ca của gã dặn dò nên lúc này chỉ hừ lạnh nói: “Trói lại cho tao”.
“Các người làm gì vậy?”, cô gái đó thấy hoảng loạn: “Mẹ kiếp! Các người thật sự dám trói tôi? Các người không sợ anh trai tôi lột da các người sao?”
“Nói nhiều quá, cho cô ta câm miệng lại”, tên đại ca chau mày, nói.
“U…U…”, Lưu Hà bị người ta dùng miếng vải nhét vào miệng nên không nói được, đồng thời còn bị trói chặt nữa.
...
Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh đến một siêu thị nhỏ ở gần đó, Bạch Diệc Phi đi vào mua kẹo bông cho Lý Tuyết, còn Lưu Hiểu Anh ngồi đợi trong xe.
Không bao lâu có một bóng người xuất hiện ở chỗ cửa sổ xe rồi gõ hai tiếng.
Lưu Hiểu Anh không nghĩ nhiều mà hạ cửa xe xuống. Vừa định nói gì đó thì dao gọt hoa quả giơ ra kề vào cổ cô ta, nói: “Đừng kêu lên, nếu không tôi sẽ đâm chết cô”.
Lưu Hiểu Anh trong lòng sợ hãi nhưng không dám lên tiếng.
Lúc này, Bạch Diệc Phi đi lại thì nhìn thấy ở phía cửa sổ xe có một người đàn ông thân hình vạm vỡ đang đứng ở đó, ăn mặc rất giang hồ. Điều này khiến anh thấy lo lắng nên vội bước nhanh lại: “Anh…”.
Chưa nói dứt câu thì Bạch Diệc Phi nhìn thấy Lưu Hiểu Anh trong xe đang bị người ta kề dao gọt hoa quả trên cổ, đồng thời người đó cũng giơ một tay ra, cũng là dao gọt hoa quả đặt ở trên bụng Bạch Diệc Phi.
“Người anh em, có gì thì từ từ nói”, Bạch Diệc Phi lo lắng nói.
“Bớt lời đi, đi đến chiếc xe van kia với tao”.
Hai người đành phải ngoan ngoãn đi đến chiếc xe đó. Vừa ngồi lên trên thì có người trói chặt tay chân của hai người lại, đồng thời còn bị túi màu đen phủ lên đầu. Hai người thấy trước mặt tối om, không nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy xe đã khởi động.
...
Lý Cường Đông và Lưu Tử Vân bận rộn cả ngày đón ông cụ Lý về biệt thự ở cảng Lam Ba.
Ông cụ Lý bước vào biệt thự mà trong lòng kích động. Bởi lẽ, đây là giấc mơ của tất cả mọi người ở thành phố Thiên Bắc.
Nhà họ Lý của ông cũng không ngoại lệ, đều hướng tới mục tiêu này, ai biết được ông lại có thể vào sống trong biệt thự đáng mơ ước này? Không phải là ông ta mua được mà là nhờ đứa con trai mà trước nay ông ta luôn coi thường mà ông ta được ở đây.
“Bố ơi, sau này đây sẽ là nhà của bố”, Lưu Tử Vân cười nói: “Chân bố đi lại không tiện nên bố ở tầng 1 nha”, bọn họ đã thu dọn sửa sang lại phòng khách ở tầng 1 để chừa ra một phòng để làm phòng ngủ cho ông cụ Lý.
Ông cụ Lý gật đầu nói với đôi mắt ngấn lệ: “Được, được, các con vất vả rồi…”.
“Không vất vả gì đâu ạ”, Lưu Tử Vân cười, sau đó dẫn ông cụ Lý đi xem phòng ngủ của mình.
Trong phòng khách chỉ còn lại đám người Lý Cường Đông, Chu Khúc Nhi cảm thấy mình như người thừa nên nói: “Chú ơi, muộn rồi, cháu về trước đây ạ, mai cháu lại đến thăm Tuyết Nhi ạ”.
Lý Cường Đông gật đầu nhưng Lý Tuyết kéo Chu Khúc Nhi lại không cho cô ta đi.
Chu Khúc Nhi cũng bất đắc dĩ nói: “Anh ta sắp về rồi mà, lát nữa anh ta sẽ ở bên cậu rồi còn gì”.
“Nhưng bây giờ người ta vẫn chưa về”, Lý Tuyết nói với giọng đáng thương, ý là phải đợi Bạch Diệc Phi quay về mới cho Chu Khúc Nhi rời đi.
...
Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh bị bịt đầu rồi đưa đến một căn phòng, sau đó bị người ta đẩy vào bên trong rồi đóng chặt cửa lại.
Một hồi lâu không nghe thấy âm thanh gì, Bạch Diệc Phi không kìm nổi mà gọi một tiếng: “Lưu Hiểu Anh?”
“Tôi ở đây”, Lưu Hiểu Anh đáp lại một câu.
Bạch Diệc Phi thấy hồi lâu không có âm thanh gì, nghĩ là không có ai ở đây nên dùng tay gỡ cái chụp đầu đó xuống. Đồng thời lúc này, Lưu Hiểu Anh cũng gỡ cái chụp đầu màu đen xuống.
Hai người nhìn nhau rồi mới nhìn xung quanh. Đây là một căn phòng bỏ hoang, ngoại trừ hai người họ và đống bàn ghế để ở phía đối diện không xa thì không có gì hết.
Đèn ở trên đầu có chút cũ nát, ánh điện cũng không được sáng cho lắm, còn có màu vàng ảm đạm, rõ ràng căn phòng này có chút tối tăm.
“Không quan tâm gì đến chúng ta nữa sao?”
Bạch Diệc Phi hiếu kỳ nhìn Lưu Hiểu Anh, hỏi: “Cô không sợ sao?”
Lưu Hiểu Anh liếc nhìn anh một cái, sau đó ra hiệu cho anh cởi trói cho mình. Bạch Diệc Phi dùng tay cởi dây cho cô.
Đợi khi dây thừng buộc hai người được cởi ra, Lưu Hiểu Anh mới nói: “Một lần lạ, hai lần là quen”.
Cô ta nói như vậy, Bạch Diệc Phi mới nhớ ra, đây không phải lần đầu tiên Lưu Hiểu Anh bị trói, lần trước cô ta còn bị người ta nhốt lâu hơn nữa.
Lưu Hiểu Anh hỏi Bạch Diệc Phi: “Sao anh không sợ?”
Đây là bắt cóc đấy! Anh ta là phú nhị đại trói gà không chặt, đáng lẽ phải sợ lắm mới đúng chứ?
“Bởi vì tôi biết chúng ta sẽ được an toàn”, Bạch Diệc Phi đáp lại một câu. Bạch Hổ có định vị điện thoại của anh, một khi anh mất tích thì Bạch Hổ chắc chắn sẽ đi tìm anh, vì vậy anh không sợ chút nào.
Thật ra kể cả không có Bạch Hổ thì anh cũng không sợ. Dù sao thì anh cũng dạo chơi bên bờ vực thẳm sống chết mấy lần rồi nên cảnh tượng này cũng không là gì.
Lưu Hiểu Anh thấy hiếu kỳ, hỏi: “Sao anh biết được”.
“Đến lúc đó cô sẽ biết thôi”.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra. Một người bị trói chặt hai tay, đồng thời cô gái bị túi màu đen chụp lên đầu cũng bị đẩy vào trong.
Lúc này cô gái còn luôn miệng mắng: “Tôi đã nói tôi là em gái ruột của Lưu Đầu Trọc rồi, các người có bị điếc không vậy?”
“Anh trai tôi mà biết tôi bị bắt thì các người cứ đợi bị lột da đi”.
“Tôi khuyên tốt nhất các người hãy thả tôi ra, có lẽ anh trai tôi còn thương hại mà tha cho các người”.
“Có nghe thấy không, các người đang làm gì vậy?”
Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh liếc mắt nhìn nhau. Bởi vì giọng nói này quen thuộc quá, chẳng phải là cô gái gạt bọn họ ban nãy sao? Nhưng dáng vẻ này không giống như lúc bị bắt nạt kia mà giống như chị đại thì hơn.
Lưu Hà bị đẩy vào trong thì cửa lại bị đóng chặt lại. Cô ta hét về phía cửa: “Này, các người mau thả tôi ra. Sao lại nhốt chúng tôi ở đây”, nhưng một hồi lâu mà không ai đáp lại.
Lưu Hà mắng mấy câu, lúc này mới dùng tay gỡ túi chụp đầu xuống, sau đó nhìn thấy khuôn mặt mà cô ta không muốn gặp lại.
Lúc này ba người đều liếc nhìn nhau. Lưu Hà thấy thế thì cười hai tiếng, nói: “Trùng hợp quá đi…”.
“Đúng vậy, trùng hợp quá”, Lưu Hiểu Anh đáp lại một câu.
Lưu Hà lại cười khô hai tiếng, đảo mắt một cái, nói: “Có phải bọn họ để ý đến tiền của các người rồi không? Vậy thì họ bắt tôi làm gì? Tôi có tiền đâu, đều là các người cho mà, bắt các người là được rồi”.
Chương 215: Liễu Chiêu Phong gặp lại Lý Tuyết
“Này! Cô nói cái gì vậy?”, Lưu Hiểu Anh trợn mắt nhìn Lưu Hà: “Nếu không phải do cô ăn vạ thì chúng tôi cũng đâu có bị người ta chú ý, cô còn trách bọn tôi nữa à?”
Lưu Hà bị phát hiện đang ăn vạ nhưng không hề biến sắc, chẳng hề xấu hổ nói: “Tôi ăn vạ thì sao? Ai bảo mấy người đen đủi đụng trúng tôi chứ!”
“Cô!”, Lưu Hiểu Anh định nói tiếp nhưng bị Bạch Diệc Phi ngăn lại.
“Đừng đôi co với cô ta nữa, phí lời”.
Lưu Hà càng làm tới: “Cái gì mà phí lời, theo tôi thì mấy người không nói lại được tôi nên viện cớ thì đúng hơn”.
Lưu Hiểu Anh lại định cãi lại, nhưng nghĩ lại lời Bạch Diệc Phi vừa nói thì thấy cũng có lý, hơn nữa hiện tại cũng chưa biết rõ tình hình ra sao, do đó vẫn nên giữ sức một chút thì tốt hơn, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì cũng còn sức mà đối phó!
Lưu Hà thấy hai người không nói gì lại nói tiếp: “Cô thấy chưa, không nói lên lời rồi phải không!”
“Thật nhu nhược!”
“Haizz, là do tôi quá mạnh đây mà, dù sao thì tôi cũng là em ruột của Lưu đầu trọc mà!”
Câu nói này đúng là đã khiến Bạch Diệc Phi có chút ngạc nhiên.
Không ngờ rằng Lưu đầu trọc lại có một cô em gái.
…
“Hình như nhà hết giấm rồi”, Lưu Tử Vân nói vọng ra rừ trong bếp: “Ai đi mua một chai đi?”
Trong phòng khách, Lý Cường Đông nghe thấy vậy liền đứng dậy: “Để tôi đi”.
“Chú, để cháu đi cho!”, Chu Khúc Nhi cũng cảm thấy ngại khi không làm việc gì, may quá lại có cơ hội này.
Lý Cường Đông cũng không miễn cưỡng: “Cũng được, cháu ra cổng khu chung cư rẽ trái là có một siêu thị”.
Lúc này, Lý Tuyết cũng đứng dậy, khẽ kéo áo Chu Khúc Nhi: “Em cũng muốn đi”.
Chu Khúc Nhi khó xử vì Lý Tuyết lúc này không thể tùy tiện đi ra ngoài được!
Lý Cường Đông thì lại không lo lắng: “Cho nó đi theo đi! Cứ ở trong nhà mãi cũng chán”.
Chu Khúc Nhi thấy Lý Cường Đông không phản đối liền đưa Lý Tuyết đi cùng.
…
Tại một căn biệt thự khu cảng Lam Ba.
Liễu Chiêu Phong ngồi trên sô pha mắt lim dim nhìn Tiêu Vinh Đào đang gọi điện thoại, sau đó từ từ cầm ly rượu vang lên nhấp một ngụm nhỏ.
Một lát sau, Tiêu Vinh Đào quay lại: “Anh Liễu, đã bắt được người rồi, đến lúc đó tôi không tin là tên Lưu đầu trọc đó không nghe lời”.
Liễu Chiêu Phong gật đầu: “Trông chừng cẩn thận cho tôi, không được xảy ra sai xót”.
Lúc trước gã đã từng nghe nói Lưu đầu trọc có một người em gái, gã cưng chiều em gái mình còn hơn cả vợ. Việc sắp tới mà Liễu Chiêu Phong định làm bắt buộc phải dùng tới Lưu đầu trọc.
Gã Lưu đầu trọc đó không bao giờ ngoan ngoãn làm việc, thế nên mới phải bắt em gái Lưu Hà để uy hiếp gã, đến lúc đó thì không cần lo gã không chịu nghe lời.
Còn về phía Tiêu Vinh Đào, sau khi Liễu Thị phá sản thì công ty của Tiêu Vinh Đào cũng không còn chỗ dựa nữa, gian nan vô cùng, nhưng ít ra cũng vẫn còn Liễu Chiêu Phong. Thế mà hai hôm trước công ty lại bị tập đoàn Hầu Tước công kích, giờ cũng không còn nữa.
Ban đầu Tiêu Vinh Đào cũng không hiểu rõ đầu đuôi, không biết nguyên nhân vì sao lại bị Hầu Tước chế tài? Sau này gã mới biết chắc chắn là do Bạch Diệc Phi, là Bạch Diệc Phi đang báo thù gã!
Lúc trước ở Bệnh Viện khi Lý Tuyết ngất đi, tình hình vô cùng cấp bách nên Tiêu Vinh Đào không để ý chuyện sau đó thế nào, nhưng giờ nghĩ lại mới thấy chắc chắn là tên chó chết Bạch Diệc Phi!
Chẳng phải hắn là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước sao? Nếu muốn sai khiến người khác giở trò với công ty của gã thì cũng quá dễ dàng!
Chính vì vậy, Tiêu Vinh Đào càng thêm căm ghét Bạch Diệc Phi, thâm chí là thù hận.
Liễu Chiêu Phong nhìn Tiêu Vinh Đào: “Không còn việc gì nữa thì để tôi đưa cậu về”.
Giữa bọn họ là mối quan hệ hợp tác, nhưng Liễu Chiêu Phong chỉ đang lợi dụng Tiêu Vinh Đào mà thôi, chứ bản thân gã không tích Tiêu Vinh Đào, do vậy cũng không muốn Tiêu Vinh Đào ở lại lâu.
Tiêu Vinh Đào vẫn phải nịnh bợ Liễu Chiêu Phong, gã cười nói: “Không cần đâu anh Liễu, tôi tự về được rồi”.
“Đúng rồi, anh Liễu, họ nói là còn bắt được một tên công tử nhà giàu và một cô gái nữa, có thể chúng ta sẽ được tài trợ thêm”, Tiêu Vinh Đào chợt nhớ ra.
Liễu Chiêu Phong khẽ cau mày: “Cẩn thận đấy, đừng để người khác biết chuyện”.
Hai người ra khỏi khu biệt thự, Liễu Chiêu Phong đang định quay về thì bất ngờ nhìn thấy Lý Tuyết và Chu Khúc Nhi từ xa đi tới.
Liễu Chiêu Phong vô cùng phấn khích, đã lâu lắm rồi từ sau khi Liễu Thị phá sản gã chưa được gặp lại Lý Tuyết.
Tiêu Vinh Đào cũng nhìn thấy Lý Tuyết, trong lòng cũng thấy xốn xang.
Lý Tuyết giờ đã không sao rồi, vậy thì sao tên Bạch Diệc Phi khốn kiếp kia lại giở trò với công ty gã?
Tiêu Vinh Đào nghiến răng, tên Bạch Diệc Phi đáng chết!
Liễu Chiêu Phong không để ý đến thái độ của Tiêu Vinh Đào, gã kiềm chế cảm xúc quay qua nói: “Cậu về trước đi, có tin tức gì thì báo lại cho tôi”.
Sau khi Tiêu Vinh Đào đi thì Lý Tuyết và Chu Khúc Nhi cũng gần tới cổng khu chung cư, Liễu Chiêu Phong liền tiến tới gần.
“Tuyết nhi, lâu rồi không gặp”, Liễu Chiêu Phong cười tươi như gió xuân.
Chu Khúc Nhi vẻ mặt khó chịu, ngày trước cô cũng từng được nghe Lý Tuyết kể về Liễu Chiêu Phong thế nên cô vô cùng coi thường hạng người bỏ thuốc người khác như gã, cộng thêm việc lần trước cô cùng Lý Tuyết bị đưa đến Liễu Thị, nếu như không phải do tình hình lúc đó hỗn loạn thì cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa!
Còn Lý Tuyết thì nhìn Liễu Chiêu Phong với ánh mắt rất nghi ngờ: “Chú à, chúng ta quen nhau sao?”
Liễu Chiêu Phong cười như tượng sáp: “Chú?”
Chu Khúc Nhi nhìn vẻ mặt Liễu Chiêu Phong thì suýt bật cười nhưng cô cũng không giải thích gì thêm: “Tuyết Nhi không muốn dính dáng gì đến anh cả, chúng tôi phải về đây”.
Lý Tuyết không nói gì, ngoan ngoãn nghe theo Chu Khúc Nhi.
Liễu Chiêu Phong lập tức bước lên phía trước, dơ tay chặn đường Lý Tuyết.
“Tuyết Nhi, lúc trước là anh sai rồi, anh thừa nhận. Nhưng sau này anh sẽ không bao giờ làm như vậy nữa. Tuyết Nhi em tha thứ cho anh có được không?”, Liễu Chiêu Phong khẩn thiết nói.
Lý Tuyết chớp mắt, Chu Khúc nhi cướp lời: “Anh đừng nói nữa, Tuyết Nhi không tha thứ cho anh đâu!”
“Đây là chuyện của tôi và Tuyết Nhi, có liên quan gì đến cô?”. Liễu Chiêu Phong lạnh lùng nhìn Chu Khúc Nhi.
“Thế thì sao? Người như anh đâu có xứng ở cạnh Tuyết Nhi!”, Chu Khúc Nhi đứng chắn trước mặt Lý Tuyết.
Lý Tuyết như nhận thấy sự nguy hiểm, và có chút sợ hãi nên đứng nấp sau Chu Khúc Nhi, len lén nhìn Liễu Chiêu Phong.
Liễu Chiêu Phong đột nhiên phát hiện, Lý Tuyết hình như có gì đó khác lạ. Ánh mắt cô nhìn gã rất lạ lẫm, cứ như là gã không hề quen biết gã vậy. Theo lẽ thường, hẳn là Lý Tuyết sẽ ghét gã, khi gặp gã nên tức giận hoặc là lạnh nhạt, lại hoặc là cảnh cáo gã.
Nhưng Lý Tuyết bây giờ đang đứng nấp sau Chu Khúc Nhi với vẻ mặt vô cùng sợ hãi, lại có vẻ rất hiếu kỳ. Hoàn toàn không phải là thái độ nên có của Lý Tuyết.
Liễu Chiêu Phong trầm mặt xuống: “Tuyết Nhi bị sao vậy?”
Chương 216: Đại ca khu Nam
Trái tim Chu Khúc Nhi giật thót, mắt của tên Liễu Chiêu Phong quả là tinh, nhưng trên mặt vẫn giả bộ tỉnh bơ nói: "Tuyết Nhi vẫn khoẻ, không cần anh lo!”
Lúc này, đột nhiên Lý Tuyết mở miệng nói: "Người xấu! Chị ơi, chúng ta báo cảnh sát đi!”
Lần này thì hết giấu diếm được nữa rồi.
Thực ra, theo thói quen suy nghĩ trẻ con của Lý Tuyết bây giờ thì sẽ không sợ Liễu Chiêu Phong mới đúng. Nhưng có lẽ là do ấn tượng xấu mà trước đây Liễu Chiêu Phong lưu lại trong lòng cô, cộng thêm lần trước gã lừa cô uống thuốc nên trong tiềm thức cô đã có sẵn cảm giác không ưa và đề phòng với con người này.
Liễu Chiêu Phong thấy vậy dường như cũng đoán ra được vài phần, trái tim bỗng nhói đau, tại sao Lý Tuyết lại thành ra như vậy?
Chu Khúc Nhi trông thấy vậy, đảo mắt nhìn một cái rồi kéo tay Lý Tuyết vừa chạy thật nhanh vừa hét thật to gọi bảo vệ.
Chỗ bọn họ đứng cách cửa chính không xa, vì vậy nhân viên bảo vệ có thể nghe thấy rất rõ tiếng gọi của Chu Khúc Nhi, nên vội vàng cầm theo côn chạy ra xem tình hình.
Chu Khúc Nhi đã đưa Lý Tuyết chạy đến phía trước mặt nhân viên bảo vệ, chỉ về phía Liễu Chiêu Phong nói: “Hắn ta, hắn ta quấy rối chúng tôi!”
Nhân viên bảo vệ nhìn Liễu Chiêu Phong, sau đó đứng chắn trước mặt Chu Khúc Nhi và Lý Tuyết để hai cô gái đứng phía sau lưng mình, nhưng lời nói ra thì cũng không quá khiêu khích: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Nhân viên bảo vệ cũng không phải ngốc, những người có thể sống trong khu biệt thự cảng Lam Ba này thì chắc chắn đều là những người mà anh ta không thể đắc tội, anh ta vẫn còn nhớ mặt người này, anh ta đã từng gặp người này ra vào cảng Lam Ba rất nhiều lần, cũng từng gặp Lý Tuyết nhiều lần, cho nên anh ta cũng đoán ra được phần nào lý do trong chuyện này.
Chắc chắn là theo đuổi không thành công, bị người ta từ chối nhưng vẫn bám riết không tha cho nên hai cô gái này mới phải gọi bảo vệ tới giúp.
Liễu Chiêu Phong cười nhàn nhạt: "Không có gì".
Chu Khúc Nhi cũng không hy vọng bảo vệ có thể làm gì được, chẳng qua là cô ta không muốn để cho Liễu Chiêu Phong biết về tình hình của Lý Tuyết mà thôi.
"Anh giải quyết nhé! Chúng tôi đi trước đây”, Chu Khúc Nhi nói xong thì kéo tay Lý Tuyết quay đầu đi thẳng.
Liễu Chiêu Phong không thể làm gì hơn, chỉ có thể nhìn theo Lý Tuyết đang rời đi. Nhưng không sao, gã có thể đi điều tra, kiểu gì cũng sẽ biết được Lý Tuyết bị làm sao.
...
Trong căn phòng mờ tối, ba người Bạch Diệc Phi buồn chán ngồi đợi người đến.
"Haizz, cô đoán xem bọn họ bị làm sao vậy? Tại sao vẫn chưa có ai đến?", Lưu Hà tò mò hỏi.
Khóe miệng Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh khẽ giật, da mặt của Lưu Hà này không phải thuộc dạng dày bình thường, gặp phải người từng bị cô ta ăn vạ mà cô ta vẫn có thể tỉnh bơ nói chuyện như quen thân lắm vậy, đúng là bái phục.
Cả hai người chẳng ai thèm trả lời cô ta, Lưu Hà bĩu môi: "Mặc dù mấy người không cãi lại được với tôi nhưng ít nhất cũng có thể trả lời câu hỏi kiểu này chứ?”
“Cô nói ai đấy?”, Liễu Hiểu Anh quay đầu trừng mắt lườm Lưu Hà.
Đúng lúc Bạch Diệc Phi đang định mở miệng khuyên thì cửa phòng bị mở ra.
Cả ba đồng loạt quay đầu sang nhìn.
Chỉ nhìn thấy vài người thanh niên ăn mặc rất có phong cách xã hội đen bước nhanh vào trong phòng, sau đó xếp thành hàng hai bên tạo thành đường đi ở giữa cho đại ca của bọn họ đi vào.
Người cuối cùng bước vào là một người đàn ông trung niên trên mặt có vết sẹo do bị dao chém, bắp tay có hình xăm, trong miệng ngậm một điếu thuốc.
Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế ở phía đối diện với bọn họ, ném chiếc bật lửa trong tay xuống mặt bàn sau đó đưa tay cầm điếu thuốc lá, miệng nhả ra một làn khói màu trắng.
"Tôi tên là Đại Tống, ông chủ của khu Nam".
Bạch Diệc Phi nghe xong nghĩ ngợi một hồi nói: “Ngại quá, chưa từng nghe qua”.
Đại Tống lạnh lùng hừ một tiếng: "Chưa từng nghe qua cũng không sao, bây giờ cậu đã được nghe rồi đó, trong tương lai cậu sẽ còn được nghe dài dài, bởi vì trong tương lai thế giới ngầm của thành phố Thiên Bắc này sẽ là của tôi”.
Bạch Diệc Phi nhướng mày, anh cũng không hiểu rõ lắm về thế giới ngầm của thành phố Thiên Bắc, nhưng ít nhất thì anh cũng biết một điều, đó là nó được phân theo khu, khu Bắc là của Lưu đầu trọc, còn lại những thứ khác thì anh cũng không nắm rõ lắm.
Người này nói rằng thế giới ngầm của thành phố Thiên Bắc trong tương lai sẽ là của ông ta, câu này nói ra có vẻ ngông cuồng quá nhỉ?
Đại Tống từ tốn nói: "Nhưng mà, trước đó, tôi phải cần đến sự giúp đỡ của cậu”.
“Sự giúp đỡ của tôi?”, Bạch Diệc Phi khó hiểu: “Chuyện này hình như không liên quan gì đến tôi”.
Đại Tống lắc đầu: "Khu Bắc là của Lưu đầu trọc, khu Đông là của lão Khương, khu Tây là của Thanh Ngư, khu Nam còn lại là của tôi”.
"Em gái của Lưu đầu trọc đã nằm trong tay tôi rồi do vậy không có gì đáng lo. Khu Đông của lão Khương cũng không đáng sợ. Chỉ có khu Tây của Thanh Ngư, nếu như muốn hạ được hắn thì chỉ có một cách là đút tiền”.
Bây giờ thì Bạch Diệc Phi đã hiểu ra, ông ta hoá ra nhắm vào tiền của anh.
"Thế nào? Cậu bỏ tiền, tôi bỏ sức, sau này đợi khi tôi điều chỉnh lại trật tự thế giới ngầm của thành phố Thiên Bắc thì cậu chính là bạn của Đại Tống tôi. Chỉ cần cậu nói ra cái tên của tôi thì tất cả người trong giới đều sẽ coi cậu như bạn”.
“Nghe cũng không tệ”, Bạch Diệc Phi đáp: “Vậy ông muốn bao nhiêu?”
Lúc này Bạch Diệc Phi chẳng qua là muốn kéo dài thời gian để đợi Bạch Hổ đến đây tìm anh mà thôi.
Đại Tống nghe vậy thì mở miệng nói thẳng: “Tôi cũng không muốn làm khó cậu, ba mươi triệu tệ”.
Chương 217: Không dễ chọc
“Được!”
“Cậu chắc chứ? Dù sao 30 triệu cũng không phải con số nhỏ, nếu cậu cho tôi, sau này Đại Tống tôi sẽ bảo vệ cậu!”
Bạch Diệc Phi gật đầu: “Không vấn đề gì”.
Vì thế, Đại Tống kêu tên đàn em mang điện thoại đến: “Gọi điện thoại cho người đưa tiền đến! Tôi khuyên cậu nên ngoan ngoãn, đừng nghĩ đến việc báo cảnh sát, nếu không cậu sẽ chết rất thảm đấy!”
Bạch Diệc Phi lắc đầu: “Tôi không muốn chết, ông có thể gọi điện, tôi nói”.
Đại Tống cười nhạo. Quả nhiên là đám có tiền đều sợ chết!
“Mở khóa kiểu gì?”, Đại Tống cầm điện thoại hỏi.
“Không cần mở, dùng cuộc gọi khẩn cấp là được. Ông ấn 1 có thể gọi ngay lập tức”.
Đại Tống nghi ngờ nhìn Bạch Diệc Phi: “Cuộc gọi khẩn cấp? Không phải là gọi báo cảnh sát hay cầu cứu gì đấy chứ?”
“Không phải, đây là số điện thoại của trợ lý của tôi. Ông biết đấy, làm sếp ấy mà, lúc nào cũng cần trợ lý”, Bạch Diệc Phi giải thích.
Đại Tống cảm thấy có lý nên nhấn số 1. Chẳng mấy chốc bên kia đã nghe máy nhưng mãi không thấy nói chuyện.
Đại Tống nhìn Bạch Diệc Phi, anh lập tức nói: “Trợ lý Bạch, hôm nay anh làm sao vậy? Nhận được điện thoại của tôi cũng không trả lời, chẳng lẽ bị cảm rồi? Được rồi, mau đến phòng Tài Vụ lấy 30 triệu, tôi có việc dùng gấp”.
Lời vừa dứt, bên kia đã cúp máy.
Đại Tống trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi, nói: “Trợ lý của cậu cũng láo thật đấy”.
Bạch Diệc Phi cười trả lời: “Bên cạnh tôi chỉ có một trợ lý duy nhất là anh ta cho nên không biết sợ là gì”.
Đại Tống nhướng mày, nở một nụ cười dung tục, lại thêm vết sẹo trên mặt khiến ông ta càng thêm khủng bố: “Trợ lý này có phải còn kiêm luôn nhiệm vụ phục vụ đặc biệt cho ông chủ không?”
“Trợ lý của tôi là nam”, Bạch Diệc Phi trả lời.
Đại Tống khựng lại, dùng ánh mắt kỳ dị nhìn anh: “Không ngờ người có tiền lại ăn mặn như vậy!”
“Haha…”, Lưu Hiểu Anh nhịn không được nữa, thực sự quá buồn cười rồi.
Bạch Diệc Phi bực mình trừng cô ta, ngoan ngoãn ngồi im không được à? Cứ phải chứng minh sự tồn tại của mình làm gì!
Bởi vì tiếng cười này mà Đại Tống chú ý đến Lưu Hiểu Anh, ánh mắt ông ta nhất thời sáng lên: “Người anh em, cô ta không phải người phụ nữ của cậu đấy chứ?”
Bạch Diệc Phi thấy vậy lập tức trả lời: “Phải”.
Lưu Hiểu Anh đơ ra một chút rồi cười: “Đúng thế, tôi là bạn gái của anh ta”.
Đại Tống nghe vậy thì tặc lưỡi, cảm thấy đáng tiếc, nhưng ông ta nghĩ nghĩ lại cảm thấy không đúng: “Chẳng phải cậu và trợ lý…”.
Bạch Diệc Phi vô cùng nghi ngờ, IQ này mà cũng đi làm đại ca, thật sự không có vấn đề gì ư?
“Anh ta chỉ là trợ lý của tôi, người này mới là bạn gái tôi”.
Đại Tống nghe vậy càng cảm thấy đáng tiếc. Người đẹp như vậy, nếu có thể cùng lên giường một lần thì ông ta cũng thỏa mãn rồi. Đáng tiếc người ta có bạn trai rồi, hơn nữa bạn trai còn là một sếp lớn.
Sau đó, ánh mắt Đại Tống chuyển đến người Lưu Hà: “Cô gái này cũng được đấy”.
Bạch Diệc Phi trong lòng vô cùng buồn nôn. Ông ta cứ thấy phụ nữ là nghĩ lên giường, cho dù hai người phụ nữ này đúng là cũng có vốn liếng nhưng cũng không cần phải thèm khát đến mức đấy chứ?
“Tôi nói này, ông chắc chứ?”, Bạch Diệc Phi nói: “Cô ta chẳng phải là em gái của Lưu đầu trọc à? Nếu anh ta biết thì không hay đâu”.
Lưu Hà có hơi sợ hãi, vì thế vội gật đầu: “Đúng, anh tôi mà biết thì ông không xong đâu!”
Đại Tống bó tay, cuối cùng phun ra một câu: “Mẹ nó! Chúng ta đi!”
Ông ta và mấy tên đàn em mau chóng đi ra ngoài.
Bạch Diệc Phi thở phào, Lưu Hiểu Anh lại cười nói: “Anh lại thừa nhận tôi là bạn gái anh”.
“Chị gái à, tôi vừa rồi chỉ là giúp cô thôi”, Bạch Diệc Phi giải thích.
Lưu Hiểu Anh không quan tâm: “Dù sao anh cũng nói tôi là bạn gái anh rồi”.
Lưu Hà thấy vậy không thể không hỏi: “Nói vậy thì hai người thực ra là gì của nhau?”
“Vừa rồi tình hình cấp bách, tôi chỉ bất đắc dĩ mới nói vậy, đừng coi là thật, tôi có vợ rồi”.
“Đúng là khiến người ta đau lòng mà!”, Lưu Hiểu Anh cúi đầu thở dài.
Ngoài phòng, Đại Tống ngồi trên sô pha, lại châm điếu thuốc.
“Đợi 30 triệu đến tay thì xử lý Thanh Ngư, sau đó chỉnh đốn lại vài khu khác, đến lúc đó Thiên Bắc này đã nằm trong tay chúng ta rồi”.
“Chúc mừng đại ca trước!”
Mà vào lúc này, một tên đàn em đột nhiên nói: “Đại ca, em đột nhiên nhớ ra hình như đã gặp tên kia ở đâu đó rồi”.
“Mày từng gặp? Ở đâu?”
Tên đàn em nghĩ nghĩ, đột nhiên trợn to hai mắt, nuốt nước bọt: “Đại ca, chúng ta hình như đã đắc tội với người không thể đắc tội được rồi”.
“Là thế nào? Nói rõ ràng xem!”, Đại Tống đột nhiên trở nên căng thẳng, trong lòng có dự cảm không lành.
Tên đàn em kia thường xem tin tức vì thế suy nghĩ một lát lập tức nhớ ra gã đã gặp Bạch Diệc Phi ở đâu. Đấy chẳng phải là sự việc ngoại tình gây xôn xao hay sao?
“Đại ca, người đó hình như là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước!”, đàn em ánh mắt thẫn thờ nói.
Lời vừa dứt, ai nấy đều im lìm.
Một tên đàn em khác lại nói: “Mày đùa đấy à? Chủ tịch Hầu Tước sao có thể dễ dàng bị chúng ta bắt được như vậy?”
“Đúng thế! Có phải mày nhớ nhầm rồi không?”
Ở thành phố Thiên Bắc này, chủ tịch Hầu Tước là người không thể trêu vào, bởi vì ngoài sáng, thân phận và địa vị của anh là cao chót vót, như vậy trong giới xã hội đen này, anh cũng không phải là dễ chọc.
Nếu không người ta làm sao trở thành đầu đàn của thành phố Thiên Bắc được? Phía sau không có chống lưng thì có người nghe chắc?
Tim Đại Tống cũng giật thon thót: “Mày chắc chắn là cậu ta?”
“Em chắc chắn!”, đàn em gật đầu, vội vàng cầm điện thoại mở tin tức hôm đó ra, đưa cho Đại Tống xem.
Đại Tống xem một lượt, càng lúc càng cảm thấy lạnh lẽo.
Mẹ nó, đúng là chủ tịch Hầu Tước!
Ánh mắt Đại Tống hơi đờ ra, đầu óc hỗn loạn, cuối cùng chỉ còn lại một câu: “Làm sao bây giờ?”
Chương 218: Bạch Hổ đến
“Đúng rồi, gọi cho người bên trên!”
Đại Tống nghĩ đến người ở trên thì bình tĩnh hơn nhiều. Ông ta mau chóng lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Tiêu Vinh Đào, sau đó nói chuyện bắt cóc chủ tịch Hầu Tước cho gã nghe.
“Các người bắt Bạch Diệc Phi?”
“Dạ?”, Đại Tống không biết tên của Bạch Diệc Phi, chỉ biết anh là chủ tịch Hầu Tước.
Tiêu Vinh Đào hỏi lại: “Các người bắt chủ tịch Hầu Tước?”
“Vâng”.
Tiêu Vinh Đào lúc này đang ở cùng Liễu Chiêu Phong. Liễu Chiêu Phong nghe thấy câu hỏi của gã thì nhất thời cau mày.
Bây giờ gã vẫn chưa thể động vào Bạch Diệc Phi, hơn nữa cũng không thể để lộ kế hoạch phía sau. Nếu Bạch Diệc Phi biết bọn họ bắt anh thì nhất định sẽ thuận theo mà tra ra gì đó.
“Bảo ông ta lập tức thả người!”, Liễu Chiêu Phong nói với Tiêu Vinh Đào: “Cũng không được nhắc đến tiền!”
Nhưng Tiêu Vinh Đào do dự, nói với Đại Tống qua điện thoại: “Ông đợi một lát đã”.
Nói xong, Tiêu Vinh Đào cúp máy, nói với Liễu Chiêu Phong: “Anh Liễu, thằng chó Bạch Diệc Phi này vừa hại Liễu Thị, vừa hại công ty tôi. Bây giờ hắn lại rơi vào tay chúng ta chẳng lẽ không nhân cơ hội cho hắn một bài học ư?”
Liễu Chiêu Phong nghe xong cũng hơi rung động. Chỉ cần Đại Tống không nói, bọn họ không lộ mặt, Bạch Diệc Phi sẽ không biết người sau màn là gã. Cho Bạch Diệc Phi một bài học quả thực là ý kiến không tồi.
Tiêu Vinh Đào lại nói: “Anh Liễu, về vấn đề tiền, dù sao hắn cũng là chủ tịch Hầu Tước, cũng không biết là chúng ta làm, chúng ta hẳn nên đòi nhiều tiền chút, coi như là tiền bồi thường của hắn cho chúng ta”.
Liễu Chiêu Phong híp mắt lại, suy nghĩ một lát rồi nói: “Không được, Bạch Diệc Phi không đơn giản như cậu nghĩ, vẫn là thả người ra đi”.
Gã vốn đã lung lay rồi nhưng đột nhiên lại nhớ đến tên biến thái Bạch Hổ. Nếu bọn họ làm gì đó, không biết chừng sẽ bị Bạch Hổ tra ra, gã không muốn mạo hiểm.
Tiêu Vinh Đào không hiểu: “Anh Liễu, Bạch Diệc Phi đã rơi vào tay chúng ta rồi, cho dù hắn có ghê gớm hơn nữa thì cũng không thể làm được gì. Với lại chỉ cho hắn một bài học, đòi ít tiền mà thôi”.
Liễu Chiêu Phong lạnh lùng nhìn Tiêu Vinh Đào, giọng nói trầm xuống: “Tôi nói, thả người!”
Tiêu Vinh Đào hết cách, chỉ đành lấy điện thoại gọi cho Đại Tống.
Vừa gọi thì Liễu Chiêu Phong lại nói: “Đợi đã, đừng thả hắn, trông chừng hắn cẩn thận, khi nào tôi bảo thả thì thả”.
Tiêu Vinh Đào đơ ra một lát, đến khi giọng nói của Đại Tống vang lên trong điện thoại gã mới vội nói: “Trông chừng chủ tịch tập đoàn Hầu Tước cẩn thận cho tôi, không được nhắc đến chuyện tiền nong”.
Đại Tống nói khẽ: “Nhưng hắn đã đồng ý cho chúng tôi 30 triệu rồi, không cần nữa thực ư?”
“Tôi nói ông không nghe rõ à? Không được nhắc đến tiền, chỉ cần trông chừng người cẩn thận cho tôi là được”, Tiêu Vinh Đào gào lên.
Cúp điện thoại.
“Mẹ kiếp!”, Đại Tống chửi thề.
Một tên đàn em hỏi: “Đại ca, tên nhãi con đó nói gì?”
“Bảo chúng ta không được lấy 30 triệu”, Đại Tống hung dữ nói.
“Không lấy 30 triệu nữa? 30 triệu lận đấy!”
Đại Tống gật đầu: “Còn thế nào nữa? Đám có tiền hoàn toàn không biết tiền quan trọng với chúng ta đến nhường nào, mẹ nó chứ!”
Nếu không phải nể mặt Liễu Chiêu Phong, đường đường là một ông chủ khu Nam như ông ta lại nghe lời một tên tép riu như Tiêu Vinh Đào chắc? Ông ta không đánh gã bầm dập đã là may lắm rồi!
Một tên đàn em lo lắng nói: “Có phải vì chủ tịch Hầu Tước không thể đùa được nên mới sợ bị người ta tìm ra không?”
Đại Tống cười nhạt: “Chúng ta nhiều anh em như vậy, còn sợ bị tìm ra chắc? Phía trên bảo chúng ta trông chừng người, chẳng phải là chuyện cỏn con thôi à?”
“Đúng, anh nói đúng”, tên đàn em gật đầu phụ họa: “Bọn chúng dám đến thì cho bọn chúng không còn đường về!”
“Haha…”, mọi người cười lớn.
Bởi vì trước đây Đại Tống ngồi tù vài năm nên sau khi ra tù thì thế lực không còn được như trước nữa, nếu không sao đến lược đám người kia vênh váo?
May mà thực lực cùng cái oai trước đây vẫn còn nên rất nhanh đã tập hợp được anh em, khống chế khu Nam nhưng tham vọng của ông ta không chỉ là khu này mà còn là cả thành phố Thiên Bắc.
Đại Tống cười xong thì nói: “Dù sao cũng đã thông báo cho người đưa tiền đến rồi, không muốn lấy cũng phải lấy!”
“Đại ca nói chí phải!”, tên đàn em nịnh hót.
“Cốc, cốc…”.
Tiếng gõ cửa vang lên, tên đàn em tự giác đi mở cửa, nhưng ngay sau đó gã đơ ra tại chỗ.
Nơi bọn chúng ở là một câu lạc bộ giải trí cao cấp, ngoài cửa cũng có đàn em trông giữ.
Bọn chúng cho rằng người vừa gõ cửa là tên đàn em có chuyện cần báo cáo nhưng ai ngờ, khi cửa mở ra lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Chỉ thấy mấy tên đàn em trông cửa đều nằm la liệt ra đất, không còn động đậy, không biết là chết rồi hay chỉ hôn mê.
Tên đàn em mở cửa lùi lại từng bước, giọng nói run run: “Đại ca… Đại ca…”.
Ngoài cửa, Bạch Hổ từng bước tiến lên, bước vào.
Nhóm người đứng thành hàng, cảnh giác mà nhìn anh ta. Bọn chúng đã nhìn thấy các anh em nằm ngoài cửa, không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Bạch Hổ cao mét chín, cơ bắp cuồn cuộn, nhìn như một tòa tháp bằng sắt không thể lay động được, lại thêm đám người bị đánh ngã ngoài cửa, có thể thấy được người này đáng sợ đến nhường nào.
Đại Tống trên mặt vẫn tạm coi như bình tĩnh: “Mày là ai? Đến đây làm gì? Tao nhớ là chưa từng gặp mày”.
Bạch Hổ nhìn đám người, hờ hững nói: “Tôi là trợ lý, đến đưa tiền”.
Đại Tống nghe vậy thì thở phào nhưng cùng lúc đó tim ông ta lại đập thình thịch, bởi vì trong tay cái người tự nhận là trợ lý này, hoàn toàn không có tiền!
“Mày muốn gì?”, Đại Tống cảm thấy người này không bình thường, âm thầm đề phòng. Ông ta nghĩ bản thân có mười mấy người, đánh một người hẳn không vấn đề gì.
Bạch Hổ nói: “Chủ tịch đâu?”
Đại Tống nghe vậy thì đảo mắt: “Hắn ở một phòng khác, tao đưa mày đi”.
Bạch Hổ gật đầu, quay người định ra ngoài.
Lúc này, Đại Tống liếc mặt, các đàn em đều hiểu ý mà nắm chặt nắm đấm, xông về phía lưng Bạch Hổ.
Giọng nói đắc ý của Đại Tống vang lên: “Đưa mày đi gặp diêm vương”.
Nhưng lúc bọn chúng sắp đánh lên người Bạch Hổ thì anh xoay người, vung đấm, lại đạp bay vài tên, chỉ trong vài chục giây đã đập tơi bời chục tên đàn em, khiến chúng nằm lê lết trên mặt đất.
Đại Tống trợn to mắt, kinh hãi mà há miệng.
“Mày… Mày…”.
Ông ta “mày” cả nửa ngày cũng không nói thêm được gì.
Bạch Hổ từng bước từng bước tiến đến, Đại Tống sợ hãi từ từ lùi lại, cuối cùng lui đến bên cạnh sô pha, đã không thể lùi được nữa.
“Anh, anh, có gì từ từ nói, có gì từ từ nói…”.
Đại Tống đã không còn dáng vẻ của một tên đại ca nữa mà trở nên nhát gan sợ hãi.
Bạch Hổ lạnh lùng nhìn ông ta: “Chủ tịch đâu?”
“Ra cửa rẽ trái, phòng thứ 2”.
Bạch Hổ có điện thoại định vị nhưng điện thoại lại nằm trong tay Đại Tống vì thế anh ta tìm được ông ta, lại không biết Bạch Diệc Phi ở đâu.
Đạt được đáp án mà mình muốn biết, Bạch Hổ vung tay, đánh ngất Đại Tống.
Trước khi ngất, trong đầu Đại Tống chỉ suy nghĩ duy nhất một điều: “Trợ lý bây giờ thật mạnh! Không chỉ xử lý công việc của công ty mà còn có thể hỗ trợ đánh nhau! Anh em xã hội đen còn sống thế nào được nữa?”
…
Một tiếng sau, Đại Tống tỉnh lại, sau đó phát hiện bản thân bị trói.
Ông ta nhìn xung quanh thì thấy đây là căn phòng nhốt Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh đang ngồi trên ghế lúc trước, mà Bạch Hổ và Lưu Hà đứng hai bên sau lưng họ.
Đại Tống nuốt nước bọn, nịnh nọt: “Chủ tịch Bạch, tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi…”.
Chương 219: Đại Tống
Bạch Diệc Phi nhíu mày: “Ông biết thân phận của tôi sao?”
Sắc mặt Đại Tống đỏ bừng, ông ta không nói ra nguyên nhân tại sao lại biết. Nhưng bây giờ cũng không dám gây chuyện với Bạch Diệc Phi nữa, chỉ gật đầu cười hiền hòa: “Chủ tịch Bạch, tôi thật sự sai rồi, tôi…..”
“Sai ở đâu?”, Bạch Diệc Phi không thèm để ý, anh thản nhiên hỏi.
Đại Tống sững sờ, sao ông ta biết mình sai chỗ nào chứ?
Ông ta chỉ tiện miệng nói câu “tôi sai rồi” thôi, mẹ nó, sao ông ta biết được sai ở đâu?
Đại Tống nghĩ một lát rồi cẩn thận trả lời: “Tôi không nên có ý định tống tiền?”
Bạch Diệc Phi lắc đầu.
Đại Tống lại nói: “Tôi không nên trói mấy người lại?”
Bạch Diệc Phi lại lắc đầu.
Nếu như không phải nguyên nhân như ông ta vừa nói, thì thật sự ông ta chẳng biết mình sai chỗ nào.
Lưu Hiểu Anh cũng rất tò mò mà nhìn sang Bạch Diệc Phi, chẳng lẽ mấy cái này không đúng sao?
Bạch Diệc Phi thản nhiên nói: “Ông sai ở chỗ tin tưởng người khác quá dễ dàng”.
“Vừa rồi tôi bảo ông gọi điện thoại, mặc dù ông có hơi nghi ngờ nhưng vẫn gọi điện. Là một người lăn lộn trong giới xã hội đen đã lâu thì không phải ông nên luôn luôn cảnh giác hả?”
“Nếu là tôi, tôi sẽ để cho đối phương tự mở khóa điện thoại của mình, sau đó sẽ xem tất cả thông tin trong điện thoại. Dùng tất cả những thứ ấy để phỏng đoán, xem ai là người thân thiết với tôi nhất, lúc đòi tiền chuộc kiểu này thì cơ hội nhận được tiền mới cao nhất. Cũng không cần lo lắng người kia là vệ sĩ”.
“Cái gì? Đại Tống trợn trừng hai mắt: “Vệ sĩ?”
Đại Tống nói xong thì nhìn về phía Bạch Hổ. Ông ta nhìn một lúc thì cảm thấy đầu óc mình đúng chập mạch thật rồi. Mẹ nó, làm gì có trợ lý nào lại trông như thế này chứ? Vệ sĩ mới thích hợp với anh ta!
“Tại sao muốn bắt tôi?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Đại Tống nghe thế lập tức trả lời: “Vì tiền”.
Bạch Diệc Phi lại hỏi: “Trừ cái này ra thì sao?”
“Hả?”, Đại Tống giả ngu. Người phía trên đã dặn dò ông ta phải trông chừng người cho tốt. Hơn nữa cũng không được để lộ thân phận, nói trắng ra là bọn họ không muốn để lộ thân phận của mình, vậy nên Đại Tống mới giả vờ không biết.
“Trừ tiền bạc ra, chắc hẳn còn có nguyên nhân khác nữa chứ?”
Thật ra thì anh đang nghi ngờ xem có người nào đó đứng sau chuyện này không, nếu đúng là như thế thì có thể đề phòng sớm.
Đại Tống ngơ ngác: “Chủ tịch Bạch, không có, thật sự không có”.
Bạch Diệc Phi nhìn gương mặt ông ta một lát, sau đó mới chậm rãi nói: “Nói cho ông biết một chuyện này”.
Đại Tống chớp chớp mắt, khuôn mặt ông ta tràn đầy sự nghi ngờ, chuyển chủ đề hơi nhanh thì phải.
“Lúc trước có một tên sát thủ muốn giết tôi, nhưng buồn cái thực lực của hắn ta không tốt lắm, nên đã bị trợ lý này của tôi bắt được. Sau đó tôi đã nhốt hắn ta vào trong một chiếc thùng container đựng hàng”.
“Tôi không phải người tàn nhẫn, cũng không muốn tay mình phải dính máu. Vậy nên tôi đã để cho hắn ta tự sinh tự diệt trong thùng container đó”.
“Ông biết thùng container là gì mà đúng không? Ngoại trừ một cánh cửa để đi lại thì không có bất kỳ lối ra nào khác, cả cửa sổ thông gió cũng không có, cũng không thức ăn nước uống luôn”.
“Không biết hắn ta đã kiên trì được bao lâu. Hay là ông vào vào xem giúp tôi nhé?”
Đại Tống sợ hãi nhìn về phía Bạch Diệc Phi.
Bên trong thùng container đó không có bất kỳ lối ra nào, không có thức ăn nước uống, để cho tự sinh tự diệt, con mẹ nó, đây không phải tàn nhẫn thì là gì?
“Không, không cần….”, Đại Tống không muốn chết đói chết khát, rồi thậm chí còn ngạt thở mà chết đâu.
Bạch Diệc Phi ồ lên một tiếng: “Vậy thì ngoài tiền bạc ra thì vì sao ông lại muốn bắt tôi?”
Đại Tống cố gắng lắc đầu: “Thật sự không còn nguyên nhân nào khác. Tôi chỉ nhằm vào tiền của chủ tịch Bạch thôi”.
Bạch Diệc Phi thấy thế thì khẽ nhăn mày, đã đe dọa đến mức này, hơn nữa Đại Tống này cũng thật sự bị dọa rồi, vậy mà ông ta vẫn không chịu nói ra nguyên nhân, chẳng lẽ do anh suy nghĩ nhiều sao? Thật sự ông ta bắt anh chỉ vì tiền thôi sao?
Đột nhiên trong phòng trở nên yên tĩnh, Đại Tống hơi khẩn trương, ông ta không biết mình có qua ải hay không.
Một lúc lâu sau Bạch Diệc Phi mới nhìn về phía Lưu Hiểu Anh: “Cô có gì muốn hỏi không?”
Lưu Hiểu Anh lắc đầu, Bạch Diệc Phi nhìn về phía Lưu Hà: “Còn cô thì sao?”
Lưu Hà tiến lên một bước: “Trả hai mươi ngàn lại cho tôi”.
Những người còn lại ở đây không còn gì để nói.
Yêu tiền đến mức này luôn sao? Hay là đang thiếu tiền?
Bạch Diệc Phi vô cùng nghi ngờ, không biết đây có thật sự là em gái của Lưu Đầu Trọc không?
Lưu Hiểu Anh khinh thường nhìn Lưu Hà.
Đại Tống ngây ngẩn một chút rồi trả lời: “Ở trong căn phòng vừa rồi…trợ lý kia đi vào”.
Ông ta nói xong thì Bạch Diệc Phi liếc sang Bạch Hổ.
Một lát sau Bạch Hổ đã cầm theo một túi tiền trở lại.
Lưu Hà kích động đoạt lấy túi trong tay Bạch Hổ, cô ta không ngừng cười ha ha: “Tốt rồi, tiền này vẫn là của tôi”.
Lưu Hiểu Anh mất hứng nói: “Tiền này là của chúng tôi mà?”
“Tiền đã cho tôi thì là của tôi rồi!”, Lưu Hà ôm lấy túi tiền, cô ta bảo vệ nó giống như đang bảo vệ con vậy.
Khóe miệng Lưu Hiểu Anh giần giật. Cô ta chưa thấy ai yêu tiền như thế này cả.
Ngược lại Bạch Diệc Phi cảm thấy không sao cả: “Thôi bỏ đi, hai mươi ngàn thôi, cũng không nhiều lắm đâu, cứ đưa cho cô ấy đi!”
Đúng lúc này điện thoại di động của Bạch Diệc Phi vang lên.
Bạch Diệc Phi nhìn lướt qua một cái, là điện thoại của Lý Cường Đông. Anh lập tức đứng dậy đi ra bên ngoài.
Bạch Hổ thấy được tên người gọi đến là ai thì cũng dẫn hai người còn lại trong phòng đi theo.
Còn về phần Đại Tống, chẳng ai cởi trói cho ông ta cả.
“Này, không phải chứ, mau cởi trói cho tôi!”
Nhưng không ai để ý đến ông ta. Tất cả đều đã đi cùng Bạch Hổ.
Ở bên ngoài câu lạc bộ, Bạch Diệc Phi trả lời: “Con sẽ nhanh chóng trở về” rồi cúp luôn điện thoại.
Vốn dĩ anh định về nhà gặp Lý Tuyết, nhưng lại vì chuyện này mà bị chậm trễ. Mấy người Lý Cường Đông muốn đợi Bạch Diệc Phi rồi mới ăn cơm, kết quả là chờ rất lâu mà vẫn chưa thấy anh về, vậy nên Lý Cường Đông mới gọi điện đến hỏi.
Bạch Diệc Phi biết đây là khu phía Nam, về đến nơi cũng phải mất một tiếng. Vì thế anh đã nói mọi người cứ ăn cơm trước, việc ở công ty vẫn còn nhiều, khi nào xử lý xong anh sẽ nhanh chóng trở về.
Lý Cường Đông cũng không hề nghi ngờ.
Lưu Tử Vân nghe thế thì phàn nàn: “Không biết gọi điện thoại về báo cho chúng ta một tiếng, bắt chúng ta chờ lâu như vậy!”
Bạch Diệc Phi lái xe chở Lưu Hiểu Anh, Bạch Hổ, còn có một vị khách không mời là Lưu Hà cùng nhau trở về.
Lưu Hiểu Anh không hiểu nổi: “Sao lại phải dẫn theo cô ta?”
Bạch Diệc Phi cũng không còn cách nào khác: “Để cô ấy một mình ở lại đây không an toàn”.
Chương 220: Em gái Lưu đầu trọc
Không những thế, cô ta còn là em gái của Lưu đầu trọc, mặc dù anh vẫn tương đối nghi ngờ việc này, nhưng dù sao cũng chỉ là một cô gái cho nên đưa về cùng cũng chẳng sao, đợi sáng mai sẽ đưa cô ta đi tìm Lưu đầu trọc.
Bản tính của Lưu Hà vốn không phân biệt lạ quen, cho nên lúc này cô ta cũng chẳng cảm thấy đi theo người ta thì có gì không ổn, ngược lại còn cho rằng đấy là chuyện đương nhiên.
Lưu Hiểu Anh bĩu môi hừ một tiếng.
Một giờ sau, Bạch Diệc Phi lái xe đưa Lưu Hiểu Anh trở về chỗ ở của Long Linh Linh trước, sau đó chở theo Lưu Hà và Bạch Hổ trở về biệt thự cảng Lam Ba.
Sau khi Bạch Diệc Phi xuống xe liền quay qua nói với Lưu Hà: "Cô tự đi tìm một gian phòng khách nào đó mà ngủ, tôi còn có việc”.
Nói xong, anh đi thẳng đến biệt thự của Lưu Cường Đông.
Lưu Hà sững sờ tại chỗ, liếc nhìn Bạch Hổ, yếu ớt hỏi: "Anh hai, anh cũng muốn tìm một gian phòng khách để ngủ hả?”
Bạch Hổ hờ hững liếc Lưu Hà, nhưng không trả lời mà xoay người đi thẳng.
Lưu Hà la lên: "Ơ, anh hai, anh không ngủ ở đây à? Sao anh lại bỏ đi vậy?”
Bạch Hổ chẳng thèm quay đầu lại.
Lưu Hà bĩu môi, sau đó nở nụ cười gian: "Biệt thự cảng Lam Ba nha! Không ngờ mình cũng được vào ở trong biệt thự cảng Lam Ba rồi!”
Cô ta bước vào trong khu biệt thự sau đó đi dạo khắp nơi ngắm nghía phong cảnh.
Ở bên kia, Bạch Diệc Phi đã đến trước cửa nhà Lý Cường Đông, là ông ra mở cửa cho anh.
“Chú về rồi à?”, nhìn thấy là Bạch Diệc Phi, Lý Tuyết vui vẻ chạy đến với anh.
Lưu Tử Vân hừ mũi nói: "Muộn thế này mới về đến nhà, cũng không biết là bận bịu cái gì?”
Bạch Diệc Phi bất lực cười: "Mẹ, công việc ở công ty quả thực rất nhiều”.
Chu Khúc Nhi thấy Bạch Diệc Phi đã trở về liền đứng dậy nói: “Cô, chú, cũng muộn rồi, cháu xin phép về đây ạ”.
“Để Bạch Diệc Phi tiễn cháu”, Lưu Tử Vân nói: “Con gái con đứa nửa đêm rồi đi một mình không an toàn”.
Lý Cường Đông cũng gật đầu đồng ý: "Để nó tiễn cháu về đi!”
Chu Khúc Nhi không muốn làm phiền mọi người, nhưng mà không thể từ chối được lời khuyên của hai người chỉ đành phải để Bạch Diệc Phi chịu vất vả một chút.
...
Trong một biệt thự khác ở cảng Lam Ba.
Liễu Chiêu Phong cúp điện thoại, trên miệng liền nở một nụ cười.
Gã vừa mới biết được, hoá ra Lý Tuyết đã trở thành một đứa trẻ, điều này thực sự bất ngờ nhưng cũng lại khiến cho gã cảm thấy vui vẻ.
Một đứa trẻ không còn nhớ chuyện gì thì sẽ càng dễ dàng để cướp về.
Bây giờ Bạch Diệc Phi đã bị người của gã bám riết, chắc chắn sẽ không thể chăm sóc cho Lý Tuyết, còn gã thì vừa hay lại có thời gian để đi lấy lòng cô.
...
Buổi sáng Bạch Diệc Phi dậy trước, anh đánh thức Lưu Hà, hai người sau khi sửa soạn thì cùng nhau đi ra ngoài.
“Gọi cho anh trai của cô, hỏi anh ta đang ở đâu?”, Bạch Diệc Phi vừa lái xe vừa nói với Lưu Hà đang ngồi bên cạnh.
Lưu Hà đanh mặt lại nói: "Không gọi!"
Bạch Diệc Phi ngẩn ra: "Cô không gọi cho anh ta thì tôi đưa cô về kiểu gì?”
Lưu Hà nghe vậy tỏ vẻ đáng thương nhìn Bạch Diệc Phi: "Anh hai, anh đừng đưa tôi về nhà được không? Anh trai tôi sẽ mắng chết tôi mất! Cầu xin anh đó!”
Bạch Diệc Phi nhìn dáng vẻ của cô ta liền cảm thấy quả thực đáng thương, nhưng mà anh lại càng không muốn đặt một rắc rối lớn bên cạnh mình: “Không được, không đi về chỗ anh cô, chẳng may trở thành mục tiêu tấn công của người ta thì biết làm thế nào?”
"Không đến nỗi vậy đâu, tôi đi theo anh, bên cạnh anh không phải có một người rất to con sao? Có anh ta bên cạnh tuyệt đối là an toàn”, Lưu Hà cười tít mắt nói.
Bạch Diệc Phi cạn lời: "Anh ta là đi theo bảo vệ tôi chứ không phải bảo vệ cô”.
“Bảo vệ anh thì cũng chính là bảo vệ tôi đó!”, Lưu Hà mặt dày nói.
Bạch Diệc Phi nghe xong liền đạp phanh xe dừng lại bên lề đường: “Cô nói đi, cô có phải là em gái của Lưu đầu trọc thật không? Không phải giả mạo chứ?”
Lưu Hà ngẩn ra sau đó lắc đầu: "Tuyệt đối không phải hàng giả, nếu giả một đổi một!”
“Vậy bây giờ cô gọi cho anh trai cô xem”, Bạch Diệc Phi hờ hững nói.
Gương mặt Lưu Hà khổ sở: "Không gọi không được sao?”
"Nếu cô không gọi thì tôi gọi”.
...
Hôm nay, sau khi Lý Tuyết vui vẻ ăn xong bữa sáng, đang chuẩn bị bật ti vi lên xem thì nghe thấy tiếng chuông cửa.
"Ai đó?"
Lý Tuyết nghi hoặc đi ra mở cửa, sau đó nhìn thấy Liễu Chiêu Phong mặc bộ đồ tây màu trắng, đầu tóc trải chuốt vuốt keo bóng loáng, mà trên tay gã thì đang ôm một bó hoa hồng thật to.
Phía sau lưng gã ta còn có một đám người lạ mặt mà cô chẳng hề quen biết.
Lý Cường Đông và Lưu Tử Vân cùng với Chu Khúc Nhi đưa Lý Tuyết đến bệnh viện một chuyến để cô ấy khám sức khỏe toàn thân.
Ngưu Vọng đích thân kiểm tra và làm các xét nghiệm, kết quả sau khi hoàn tất cũng không phát hiện ra cái gì. Đám người Lý Cường Đông đành phải đưa Lý Tuyết trở về.
Trên xe, Chu Khúc Nhi kéo Lý Tuyết ngồi ở hàng sau, nói: "Tuyết Nhi, cậu xem cậu có muốn chơi đồ chơi gì không?"
Lý Tuyết chớp mắt, nói: "Đồ chơi?"
Lưu Tử Vân ngồi ở ghế phụ trừng mắt nhìn Chu Khúc Nhi, nói: "Tâm hồn của Tuyết Nhi bây giờ giống đứa trẻ năm sáu tuổi nhưng thật ra nó đã lớn như vậy rồi, còn chơi đồ chơi gì nữa?"
"Không còn cách nào khác, những đứa trẻ tuổi này không phải cũng thích chơi đồ chơi sao?", Chu Khúc Nhi không biết phải làm sao chỉ đành nhún vai: "Dì ơi, nhỡ Tuyết Nhi muốn chơi thì sao?"
"Tuyết Nhi lúc còn bé cũng rất ít khi chơi đồ chơi, nhất định bây giờ cũng sẽ không", Lưu Tử Vân quả quyết đáp.
Lý Cường Đông chỉ cười một tiếng.
Lưu Tử Vân đột nhiên lại oán trách nói: "Đều tại Bạch Diệc Phi, tất cả đều là lỗi của nó, nếu không phải do nó thì Tuyết Nhi cũng sẽ không biến thành bộ dạng như vậy!"
Chu Khúc Nhi có chút lúng túng, Lý Tuyết chớp mắt đầy nghi ngờ, cô đã biết Bạch Diệc Phi chính là chú rồi, nhưng tại sao mẹ luôn muốn nói xấu chú ấy vậy?
Lý Cường Đông thật không biết phải làm sao, nói: "Nó đã làm rất tốt rồi, hơn nữa nó cũng có điều khó xử".
Lưu Tử Vân hừ một tiếng, bà ta mặc dù không nói gì nữa nhưng trong lòng vẫn rất bất mãn: "Nó có điều khó xử nhưng làm một người đàn ông mà ngay cả vợ mình cũng không bảo vệ được thì có được coi là đàn ông không?"
"Ông xem từ khi Tuyết Nhi gả cho nó đã hai năm rồi mà không có ngày nào được sống sung sướng, gần đây thì tốt rồi, nó là chủ tịch của Hầu Tước quyền cao chức trọng nhưng ông xem Tuyết Nhi còn khổ hơn ngày trước nữa kìa!"
Lý Cường Đông cười gượng: "Có nói thế nào đi nữa thì nó cũng cứu Tuyết Nhi, cũng là chồng của con bé".
"Hừ!", Lưu Tử Vân hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì về chuyện ly hôn của Lý Tuyết và Bạch Diệc Phi nữa.
Lưu Tử Vân không nói nữa, không khí bên trong chiếc xe cũng trở nên yên lặng.
Đột nhiên, Lưu Tử Vân nhìn thấy cái gì đó: "Ế, kia chẳng phải là bố sao?"
Lý Cường Đông nghe vậy liền quay qua nhìn, ông phát hiện người ở cuối cùng đang đứng xếp hàng trước chỗ nộp tiền điện chính là bố mình.
Lý Tuyết lại vô cùng tò mò, bố của bố, vậy chính là ông nội của cô rồi?
Ông cụ Lý đứng khom lưng ở phía cuối hàng trông không khác gì với những cụ ông bảy mươi tuổi bình thường, tóc thì bạc trắng, tấm lưng còng cùng gương mặt già nua.
Lý Cường Đông lấy chân đạp phanh gấp làm cho chiếc xe đột nhiên dừng lại.
Lưu Tử Vân trừng mắt nhìn Lý Cường Đông định nói gì đó nhưng nhìn vẻ mặt của Lý Cường Đông, bà ta liền ngậm miệng.
Lý Cường Đông nhìn cái bóng lưng còng xuống đó, tay cầm lái chợt xiết chặt.
Ân oán giữa hai người đã mấy chục năm rồi, giờ phút này ông nhìn thấy bố mình như vậy, trong lòng ông rất phức tạp.
Mấy chục năm qua, ông cụ Lý luôn thiên vị đối với những người đó, còn đối xử lạnh lẽo với gia đình bọn họ. Cuối cùng, nhìn hình dáng của ông cụ Lý hiện giờ...
Rất lâu sau đó, Lý Cường Đông định lái xe rời đi nhưng Lưu Tử Vân lại đột nhiên mở cửa xe.
Lý Cường Đông sửng sốt nói: "Bà..."
Lưu Tử Vân đã xuống xe nên hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi của Lý Cường Đông, ông không có cách nào khác đành phải xuống xe, trước khi xuống xe còn dặn dò: "Hai đứa chờ một chút, bố mẹ sẽ mau chóng trở về".
Lưu Tử Vân đã đi đến trước mặt ông cụ Lý: "Bố, bố tới nộp tiền điện ạ?"
Ông cụ Lý nghe tiếng gọi liền xoay đầu lại, khóe miệng ông ta cứng ngắc không nói lên lời.
Lưu Tử Vân trực tiếp cầm lấy phiếu đóng tiền điện trong tay ông cụ Lý, nhìn một chút nói: "Bố, bố đi về trước đi, để con giúp bố nộp tiền điện".
Lý Cường Đông cũng vừa tới kịp, tiện tay đỡ ông cụ Lý, rồi gọi một tiếng: "Bố".
Cơ thể ông cụ Lý khẽ run lên, muôn vàn cảm xúc bỗng chốc dâng lên trong lòng ông ta.
Ông ta đã từng sống chết cũng không chịu thừa nhận đứa con trai này, nhưng giờ đây nghe thấy đối phương cất lên tiếng gọi "bố" đầy ắp sự tự nhiên lẫn thân thương, so với đám người đó thì ông ta cảm thấy đây mới chính là tiếng gọi chân thành của một người con.
"Sao các con lại tới đây?"
"Bọn con vừa đi ngang qua, đúng lúc nhìn thấy bố", Lý Cường Đông trả lời: "Bố, bố cùng con lên xe trước đi, những chuyện này cứ giao cho vợ con là được".
"Được", ông cụ Lý liền đi theo Lý Cường Đông lên xe, nói:"Cường Đông à, Tử Vân là một người phụ nữ tốt".
Lý Cường Đông dạ một tiếng: "Con biết, phải rồi, bố, sao bố lại tự mình đi nộp tiền điện? Những người khác đâu?"
"Chúng nó bận rộn lắm", ông cụ Lý đáp.
Bận? Rốt cuộc bọn họ bận rộn như thế nào mà ngay cả thời gian đi đóng tiền điện cũng không có?
Làm sao có thể?
Chẳng qua là bọn họ thấy ông cụ Lý không còn địa vị như xưa nên không thèm coi ông ấy ra gì.
Trở về xe, Lý Cường Đông để cho ông cụ Lý ngồi ở ghế phụ ngay cạnh mình.
Ông liếc nhìn Lý Tuyết ở phía sau xe, ông cụ Lý cũng có chút hoài nghi, mặc dù trước đây có chút không vui nhưng tại sao ánh mắt Lý Tuyết nhìn ông ta lại tràn đầy xa lạ cùng tò mò như vậy?
Ngược lại chỉ có Chu Khúc Nhi kêu lên một tiếng: "Ông nội Lý".
Lý Cường Đông thấy vậy liền giải thích: "Tuyết Nhi xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, bây giờ con bé chỉ như một đứa trẻ năm sáu tuổi, cái gì cũng không nhớ nữa rồi".
"Cái gì?", ông cụ Lý hơi run run nói: "Tại sao có thể như vậy?"
Lý Cường Đông liếc nhìn Lý Tuyết, kể qua một chút chuyện đã xảy ra gần đây.
Ông cụ Lý sau khi nghe xong liên tục than thở: "Cháu ta khổ quá..."
Lúc này, Lý Tuyết chớp mắt hỏi: "Ông là ông nội của cháu sao?"
Ông cụ Lý nhìn đôi mắt ngây thơ trong veo của Lý Tuyết, gật đầu một cái, nói: "Phải, ông chính là ông nội của cháu".
Nếu là lúc trước, điều này chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra, nhưng bây giờ, ông cụ Lý đã biết mình sai rồi, trong lòng cũng tràn đầy hối hận cùng cảm giác tự trách bản thân, ông ta chỉ hy vọng còn có thể được mọi người tha thứ.
Nói về lần sau khi ông cụ Lý ngất xỉu đó, đám người Lý Đại Hải còn tưởng là ông cụ Lý ốm nặng không dậy nổi. Có thể ông cụ Lý đã nghĩ thông suốt rồi, so với những lúc bình thường càng trở nên già nua, ít nói hơn.
Rất nhanh, Lưu Tử Vân nộp xong tiền điện liền quay trở lại xe, ngồi ở hàng ghế sau bên cạnh Lý Tuyết.
Ông cụ Lý nói: "Đúng rồi, bố trả tiền cho các con".
"Không cần đâu bố", Lý Cường Đông bắt đầu cho xe chạy.
Ông cụ Lý cũng không kiên trì nữa.
Nghĩ ngợi một chút cũng phải, bây giờ hai người họ đã là chủ tịch của hai tập đoàn lớn thì chút tiền điện này cũng chẳng to tát gì.
Lý Cường Đông liếc nhìn ông cụ Lý nói: "Bố, bố phải quay về nhà cũ không? Con đưa bố trở về".
Ông cụ Lý gật đầu: "Bố làm phiền con quá".
"Không sao đâu bố, con trai đưa bố mình về nhà là chuyện đương nhiên, phiền phức gì chứ?"
Chương 212: Lý Tuyết là tình đầu của tôi
Lúc này, Lưu Tử Vân lại hỏi: “Bố ơi, cái nhà cũ hiện giờ có phải chỉ mỗi bố ở không? Hay là bố…”, lời nói chưa dứt thì Lý Cường Đông đột nhiên ngắt lời: “Có phải mua thức ăn không? Tối nay ăn gì?”
Lưu Tử Vân dừng lại một chút, giận dữ trừng mắt nhìn Lý Cường Đông và cũng không nói gì nữa.
Ông cụ Lý thở dài một cái, tất cả đều mình tự làm tự chịu, còn trách ai được nữa?
Trên đường đi, không ai nói thêm câu nào. Lý Tuyết cảm thấy có chút ngột ngạt nhưng không dám hỏi.
Nửa tiếng sau đến căn nhà cũ đó, Lý Cường Đông đưa ông cụ Lý đến cửa rồi quay về.
Đợi lúc Lý Cường Đông quay về, Lưu Tử Vân trừng mắt hỏi ông: “Ông làm sao vậy? Không muốn bố ở cùng chúng ta sao?”
“Bố ở căn nhà cũ cũng tốt mà”, Lý Cường Đông thản nhiên đáp.
“Tốt cái con khỉ gì. Ông nhìn dáng vẻ của bố hiện giờ xem, đừng nói với tôi là ông không biết nhé. Bố toàn phải tự mình đi nộp tiền điện, không biết ngày thường bố phải sống như nào nữa”.
Lý Cường Đông cười khổ rồi bất đắc dĩ nói: “Thật ra, đây là lựa chọn tốt nhất rồi. Nếu để bố sống cùng chúng ta thì khéo lại khiến bố khó chịu đó”.
“Khó chịu ư?”, Lưu Tử Vân cao giọng nói: “Bây giờ bằng đó tuổi rồi, bố còn gì khó chịu nữa? Thể diện quan trọng hay tính mạng quan trọng đây? Bố hơn bảy mươi tuổi rồi, một mình sống trong căn nhà cũ, ngộ nhỡ bị làm sao thì không ai biết được đâu”.
“Chuyện này…”, Lý Cường Đông có chút do dự.
“Này này cái gì?”, Lưu Tử Vân trợn mắt nói tiếp: “Nghe tôi nói đây, cứ để bố sống cùng chúng ta, dù sao đó cũng là bố ông mà”.
Câu nói cuối cùng khiến Lý Cường Đông ngây người ra, lập tức thở dài: “Bà nói đúng, đó là bố tôi”.
Giây phút này Lý Cường Đông dường như vứt bỏ hết hận thù mấy chục năm. Ân oán đó khiến mọi người đều mệt mỏi, đặc biệt là ông cụ Lý. Đối với ông, thể diện không còn quan trọng nữa, vậy thì còn chuyện gì không thể chấp nhận được?
…
Giấc ngủ này của Bạch Diệc Phi ngon lành hơn hẳn. Gã đeo kính đã toi đời, còn Liễu Vô Cùng cũng giải quyết được rồi. Tiếp theo chỉ cần phát triển Hầu Tước thật tốt, sau đó cố gắng giải độc của mình nữa là được. Còn Lý Tuyết hiện giờ cũng khá ổn.
Đã đến giờ tan làm, nghĩ đến Lý Tuyết, Bạch Diệc Phi quyết định gác hết tất cả những tài liệu chưa xem xong để ngày mai xem tiếp.
Lúc đi ra văn phòng, Bạch Diệc Phi nhìn thấy Lưu Hiểu Anh đi ra từ văn phòng của Long Linh Linh.
Hai người rời khỏi công ty, Bạch Diệc Phi lái xe đến gần trường cũ của anh. Ở đây có một chợ đêm, có rất nhiều quán ăn, buổi tối cũng rất náo nhiệt.
Long Linh Linh vẫn còn việc làm chưa xong nên không đi cùng được. Sau khi đến, Lưu Hiểu Anh nhìn Bạch Diệc Phi với ánh mắt hiếu kỳ, hỏi: “Anh lại đến nơi này ăn cơm á, đúng là không thể ngờ được”.
Bạch Diệc Phi cười, nói: “Có gì mà không ngờ được? Trước đây khi học đại học, tôi cũng từng ăn cơm ở đây mà”.
Nói thật thì lúc lên đại học có lẽ là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời. Không có lừa gạt lẫn nhau, cũng không có sự phân biệt đẳng cấp giàu nghèo, tình bạn cũng đơn thuần hơn nhiều. Chứ đâu giống như bây giờ? Những người bên cạnh có mấy ai đáng tin để kết bạn đâu, toàn là người có ý đồ cả, thậm chí có người còn muốn lấy cả mạng của anh nữa.
Lưu Hiểu Anh nhìn Bạch Diệc Phi, cười khì khì nói: “Vậy khi còn học đại học anh không có bạn gái sao?”
“Không”, Bạch Diệc Phi lắc đầu. Anh nghĩ, vấn đề là lúc đó anh bị người ta coi thường quá.
Lưu Hiểu Anh bật cười, nói: “Nói như vậy thì Tiểu Tuyết là tình đầu của anh rồi?”
“Ừm”, Bạch Diệc Phi nghĩ đến Lý Tuyết mà biểu cảm nhẹ nhàng dịu dàng hơn rất nhiều.
Lưu Hiểu Anh thầm thấy ngưỡng mộ nhưng cũng không có cách nào khác, cô đành phải chuyển chủ đề khác: “Chúng ta ăn gì đây?”
“Ăn hoành thánh đi”, Bạch Diệc Phi nói xong thì rẽ phải đi đến một cửa hàng bán hoành thánh.
Hai người ngồi xuống, mỗi người ăn một bát, lúc này mới đi về phía đỗ xe. Ở chợ đêm không có nơi đỗ xe riêng nên xe toàn đỗ ở bên đường.
Sau khi hai người lên xe thì Bạch Diệc Phi chầm chậm lái ra ngoài. Người ở chợ đêm rất đông, đường lại chật nên Bạch Diệc Phi lái rất chậm.
Cuối cùng khi lái xe ra ngoài, phía trước xe đột nhiên có một cô gái xông ra khiến Bạch Diệc Phi giật mình đạp phanh gấp nhưng vẫn tông vào cô ta.
Cô gái đó hét lớn một tiếng rồi ngồi bệt trên đất: “Ôi giời ơi, đau quá…”.
Những người xung quanh thấy vậy liền xúm lại xem, Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh vội xuống xe, hỏi: “Cô không sao chứ? Đâm vào đâu rồi?”
Cô gái đó ăn mặc rất bình thường, chiếc áo phông đơn giản với chiếc quần bò, thoạt nhìn đúng gái ngoan nhưng đôi khuyên tai cô ta đeo nhìn có chút gì đó nổi loạn.
Cô gái đang lớn tiếng kêu đau, khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh thì lập tức khóc thút thít: “Các người đi kiểu gì vậy? Lái xe mà không nhường người đi bộ à?”
“Tôi sừng sững như này mà các người không nhìn thấy sao, muốn đâm chết tôi đúng không?”
Lưu Hiểu Anh quan sát cô bé đó thì thấy không có máu chảy, cô ta ngồi trên đất nhưng còn cách vị trí của xe khá xa, xem ra không nghiêm trọng lắm. Lúc này Lưu Hiểu Anh liền nói lý: “Lúc chúng tôi lái xe rõ ràng là đèn xanh, là chúng tôi được đi rồi, ai mà biết được cô lại xông ra chứ?”
“Nói như vậy là cô còn trách tôi hả? Rõ ràng là các người đâm vào tôi mà còn trách tôi? Các người còn biết lý lẽ không vậy?”, cô gái đó cứ hét lớn về phía Lưu Hiểu Anh.
Lưu Hiểu Anh cũng là người nóng tính, nói: “Chúng tôi không biết lý lẽ ư, tôi thấy cô mới vậy đấy. Mọi người đều không mù nhé, rõ ràng đèn xanh mà cô cứ cố xông ra, lại còn trách chúng tôi, trách mắt cô mù thì có”.
“Cô nói cái gì? Sao cô có thể như thế được? Các cô đâm người mà còn quay lại nói tôi hả? Các người còn liêm sỉ không vậy?”
Lưu Hiểu Anh vén tay áo lên nói: “Vâng, chúng tôi không biết liêm sỉ, còn hơn cô, rõ ràng không có liêm sỉ mà còn đòi nói”.
“Cô…”, cô gái đó bị mắng mà nói không nên lời.
Lúc này, đám đông cũng thấy không ổn lắm nên bắt đầu bàn tán.
“Phải đó, các người đâm vào cô ta mà còn không biết lý lẽ”.
“Đúng rồi, các người mau đưa cô gái đó đến bệnh viện đi”.
“Chưa từng thấy ai đã đâm người mà còn nói năng hùng hồn thế”.
“Người thời nay mà…”.
Cô gái đó nghe thấy những người xung quanh nói nghiêng về mình nên rất đắc ý, cô ta muốn xem cô gái kia còn hống hách được không?
Bạch Diệc Phi thấy cảnh tượng trước mắt thê thảm quá, sao đang nhiên đang lành lại thành ra màn mắng mỏ lẫn nhau vậy?
“Được rồi, chúng tôi đâm phải cô thì chúng tôi không phải, tôi sẽ đền bù cho cô. Nhưng cô mắng người là lỗi của cô, hi vọng cô xin lỗi bạn tôi”.
Chương 213: Tất cả chỉ là dàn dựng
Cô gái đó quay đầu lại, lập tức đổi sang mặt cười, kiểu trở mặt nhanh như này khiến người khác thấy sợ. Cô ta nói: “Vẫn là anh biết điều hơn, vừa nhìn đã biết anh là người tốt”.
Nói xong, không đợi Bạch Diệc Phi lên tiếng, cô ta nói luôn: “Tôi cũng không làm khó anh nữa, anh đưa ra số này là được”, cô gái đó giơ số 2 ra.
Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh đều há hốc mồm ra. Bọn họ tưởng rằng 2 ở đây là hai trăm ngàn, dù sao thì với thân phận của Bạch Diệc Phi cộng với xe mà họ lái cũng dễ nhìn ra, vì vậy tất nhiên hai người tưởng rằng là hai trăm ngàn tệ.
“Cô tham lam quá rồi đấy”, Lưu Hiểu Anh chắp tay vào hông, nói: “Sao cô không đi cướp đi?”
Bạch Diệc Phi cũng chau mày, nói: “Mặc dù chúng tôi đâm vào cô nhưng cô cũng đâu bị nghiêm trọng lắm, như này đúng là nhiều quá”.
“Vẫn còn nhiều ư?”, cô gái đó trừng mắt lên. Mặc dù hai người này ăn mặc bình thường, đến chợ đêm ăn cơm thì cũng thể hiện là người không nhiều tiền lắm nhưng xe này cũng đâu phải xe nát lắm? Lẽ nào lấy hết tiền ra mua xe nên không còn tiền, vì vậy mới ăn mặc bình thường và đến chợ đêm ăn cơm? Càng nghĩ càng thấy có khả năng đó. Nhưng, có thế nào đi nữa thì cũng không đến nỗi không lấy nổi hai ngàn tệ chứ?
“Không đúng! Các người lái xe như này mà chỗ tiền ít ỏi đó cũng không có ư? Vậy còn không biết xấu hổ nói sẽ bồi thường cho tôi?”, cô gái quyết định đòi bằng được.
“Không được! Muốn bồi thường đúng không? Đi, giờ chúng tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện, xem rốt cuộc tốn bao nhiêu tiền?”
Cô gái đó nghe Lưu Hiểu Anh nói là đi bệnh viện nên không muốn nữa. Bởi vì trên thực tế cô ta đến dàn dựng vụ tai nạn, ban nãy xe phanh kịp thời, cô ta chỉ chạm vào xe rồi ngồi bệt trên đất thôi.
“Đi bệnh viện gì chứ, tôi thấy các người không muốn bồi thường thì có”, cô gái đó lớn tiếng quát lên: “Nhìn bộ dạng như này, còn lái xe BMW, cuối cùng thì có tí tiền mà cũng không muốn bỏ ra, đồ kẹt sỉ”.
Lưu Hiểu Anh bực tức nhưng vẫn cười, nói: “Nhìn bộ dạng hiện giờ của cô mà còn đòi nhiều tiền bồi thường như vậy, cô cố ý dàn dựng tai nạn chăng? Tôi bảo đi viện thì cô chuyển chủ đề luôn, không dám đi đúng không? Tôi thấy cô thật sự không bị sao cả”.
Lời nói vừa dứt thì mọi người bắt đầu bàn luận xôn xao: “Nói cũng có lý đó”.
“Đúng rồi, ban nãy tôi nhìn nhanh quá nên không thấy rõ, lúc thấy thì cô ta đã ngã trên đất rồi”.
“Chắc không phải là dàn dựng đấy chứ?”
“...”
Cô gái kia khi nghe thấy vậy thì sắc mặt khó coi hẳn đi, chớp mắt một cái rồi lập tức biến thành bộ dạng tủi thân, nói: “Tôi không phải kẻ ngốc nhé, ai đời lại chủ động đi đâm vào xe làm gì. Ngộ nhỡ tôi bị đâm tàn phế hoặc đâm chết thì bố mẹ tôi phải làm thế nào? Em trai tôi sẽ phải làm sao?”
“Họ vẫn còn phải sống dựa vào tôi, tôi sẽ không ngu gì mà chủ động đến đâm vào xe đâu, sao các người có thể nói tôi như thế được”, nói xong cô gái liền bật khóc.
Bạch Diệc Phi thấy thế thì cảm động, còn Lưu Hiểu Anh thì hừ một cái. Cô ta dám chắc người này cố ý dàn dựng vụ tai nạn, vì vậy không hề động lòng vì những lời đó. Còn những người đến hóng chuyện thì lại có thái độ khác.
“Hóa ra cô gái này lại thê thảm như vậy”.
“Haiz, đúng là tội nghiệp mà”.
“Các người mau bồi thường cho người ta đi chứ”.
Bạch Diệc Phi thấy bất lực, đành nói: “Hai trăm ngàn quả thật nhiều quá, hay là chúng tôi cứ đưa cô đến bệnh viện kiểm tra trước, sau đó tôi sẽ bồi thường cho cô được không?”
“Cái gì?”, cô gái đơ người luôn.
Hai trăm ngàn tệ ư? Những người xung quanh cũng sững người. Cô gái này nói là hai trăm ngàn? Lẽ nào không phải là hai ngàn hay hai mươi ngàn sao?
Lưu Hiểu Anh hừ một tiếng, nói: “Giả bộ làm gì chứ? Ban nãy vẫn còn tham lam lắm mà, đâu có thấy cô kinh ngạc như bây giờ?”
“Cô bị xe đâm nhẹ thế mà đòi hai trăm ngàn, tôi không hiểu sao cô lại dám nói ra con số đó? Cứ nghĩ chúng tôi là kẻ ngốc sao?”
Bạch Diệc Phi gật đầu, nói: “Đúng vậy! Hai trăm ngàn thì đúng là nhiều quá”.
Hai trăm ngàn tệ có thể làm một cuộc phẫu thuật lớn rồi đó. Cô gái kia cuối cùng cũng phản ứng lại, trong lòng mừng thầm. Không ngờ họ lại nói là hai trăm ngàn tệ, chẳng trách họ không đưa mình. Nhưng nhìn từ mặt khác thì có thể chắc chắn một điều, họ là người có tiền. Nếu không nhiều tiền thì người bình thường đâu thể nghĩ ra con số hai trăm ngàn tệ được?
Nhưng vẻ ngoài cô ta vẫn không thể hiện quá rõ: “Tôi đâu có nói là hai trăm ngàn tệ. Chỗ vết thương nhỏ của tôi cũng đâu đáng chứ”.
“Lẽ nào cô còn muốn hai triệu tệ ư?”, Lưu Hiểu Anh không kìm nổi mà nói lớn: “Tôi nói cho cô biết, đừng có mơ”.
Cô gái đó nuốt nước bọt, hai triệu ư, cô ta thật sự rất muốn nhưng tình huống hiện giờ, chắc chắn không được rồi. Vì thế chỉ có thể ‘thấy nhiều thì thu tay lại thôi’.
“Tôi nói là hai mươi ngàn tệ”, cô gái nói tiếp: “Tôi đâu phải đến để dàn dựng vụ tai nạn, đòi nhiều thế làm gì?”
Bạch Diệc Phi nghe thấy hai mươi ngàn thì thấy cũng không nhiều lắm nên thản nhiên nói: “Cô đợi chút”.
Anh nhớ là trên xe có tiền dự trù, hình như là một trăm ngàn, vừa may lúc này có thể lấy ra hai mươi ngàn.
Những người xung quanh thấy thế thì ghen tỵ, đâm nhẹ thế mà đã được bồi thường hai mươi ngàn? Không biết bây giờ mình bị đâm một cái thì còn kịp được bồi thường thế không?
Bạch Diệc Phi dùng túi đen bọc tiền lại rồi ném về phía trước mặt cô gái đó, nói: “Hai mươi ngàn đó, cầm lấy rồi đến bệnh viện kiểm tra đi”.
Cô gái đó nhìn túi trước mặt, đôi mắt sắc bén nhìn vào những đồng tiền đỏ bên trong mà toàn thân kích động.
“Cảm ơn, anh đúng là người tốt”, cô gái đó cầm túi tiền, nhanh chóng đứng lên vội chạy đi, thoắt cái đã biến mất khỏi đám đông.
Những người xung quanh nhìn thấy thì nghi ngờ, đôi chân của cô ta chẳng phải chạy tốt sao? Thật sự bị đâm mà thế á?
“Bạch Diệc Phi! Tôi nghi là chúng ta bị lừa rồi”.
Bạch Diệc Phi nhìn Lưu Hiểu Anh rồi cười một tiếng, nói: “Thôi, người ta cũng chạy rồi, hơn nữa số tiền đó cũng không phải nhiều lắm”.
Lưu Hiểu Anh bĩu môi, nói: “Không nhiều ư? Đó là hai mươi ngàn tệ đó. Nhưng cũng phải thôi, đối với anh mà nói thì đúng là không nhiều. Hừm! Kẻ giàu đâu hiểu nỗi khổ của người nghèo chứ”.
“Hay là tôi cũng cho cô hai mươi ngàn nhé?”
Lưu Hiểu Anh lườm Bạch Diệc Phi một cái, nói: “Anh tiết kiệm lại đi, tôi đâu phải đến dàn dựng như họ”.
Nhưng nghĩ lại chuyện ban nãy, Lưu Hiểu Anh thật sự không nuốt được cục tức này, cô ta thông minh sáng suốt cả đời không ngờ bị thất bại bởi lúc này.
Nhưng hai người không biết rằng, trong đám đông có người đã nhắm vào họ.
Chợ đêm là nơi vô cùng hỗn tạp, loại người nào cũng có, vì vậy tiền tài hay gì đó quan trọng thì nhất định không được để lộ ra. Dù sao thì lúc Bạch Diệc Phi đưa tiền cho cô gái kia, mọi người đều nhìn thấy cả rồi. Một vài người có ý đồ xấu tất nhiên đều để ý đến.
Cô gái kia cũng biết rõ điều này nên mới cầm tiền chạy luôn để tránh người khác cướp mất. Nhưng kể cả như vậy thì cô ta vẫn bị người đuổi theo.
Trong một con hẻm tối tăm, cô gái ôm túi tiền trong ngực rồi chạy về phía trước. Cô ta chạy vào trong bóng tối thì đột nhiên dừng bước chân rồi từng bước lùi ra bên ngoài. Cô ta xoay người định chạy tiếp thì mới phát hiện, hai bên đều bị chặn lại.
“Các người… Các người định làm gì? Tiền? Tôi cho các người được chứ?”, cô gái này chỉ có một mình nên không thể đối phó với nhiều tên đàn ông như này được.
Kẻ dẫn đầu nuốt nước bọt, nói: “Thành thật giao tiền ra đây”.
“Đây, tôi đưa cả cho anh đấy”, cô gái đó gật đầu khom người rồi đưa tiền ra.
Một tên đàn em lên trước rồi cướp túi tiền trong tay cô gái đó, nói: “Đại ca”.
“Cầm lấy trước đã”, tên đại ca kia gật đầu, nói tiếp: “Trói cô ta lại cho tao”.
Cô gái đó tưởng rằng đưa tiền là không sao rồi, kết quả vẫn bị trói lại, lúc này cô ta phẫn nộ hét lên: “Sao các người có thể thế được? Tôi đưa tiền cho các người rồi, tôi không còn đồng nào nữa đâu”.
“Trói lại”, tên đại ca đó không quan tâm đến nhiều vậy, vẫn ra lệnh trói cô gái.
Chương 214: Các người bị điếc hay bị mù
Cô gái đó thấy thế thì lớn tiếng mắng: “Các người đúng là đám côn đồ không có liêm sỉ, còn dám trói tôi, các người đợi chết đi. Có biết tôi là ai không? Tôi là Lưu Hà, em gái ruột của Lưu Đầu Trọc đấy. Nếu để anh trai tôi biết thì các người không sống yên đâu”.
Tên đại ca kia sau khi nghe xong thì ngưng lại chút, gã ta biết Lưu Đầu Trọc nhưng nghĩ đến lời đại ca của gã dặn dò nên lúc này chỉ hừ lạnh nói: “Trói lại cho tao”.
“Các người làm gì vậy?”, cô gái đó thấy hoảng loạn: “Mẹ kiếp! Các người thật sự dám trói tôi? Các người không sợ anh trai tôi lột da các người sao?”
“Nói nhiều quá, cho cô ta câm miệng lại”, tên đại ca chau mày, nói.
“U…U…”, Lưu Hà bị người ta dùng miếng vải nhét vào miệng nên không nói được, đồng thời còn bị trói chặt nữa.
...
Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh đến một siêu thị nhỏ ở gần đó, Bạch Diệc Phi đi vào mua kẹo bông cho Lý Tuyết, còn Lưu Hiểu Anh ngồi đợi trong xe.
Không bao lâu có một bóng người xuất hiện ở chỗ cửa sổ xe rồi gõ hai tiếng.
Lưu Hiểu Anh không nghĩ nhiều mà hạ cửa xe xuống. Vừa định nói gì đó thì dao gọt hoa quả giơ ra kề vào cổ cô ta, nói: “Đừng kêu lên, nếu không tôi sẽ đâm chết cô”.
Lưu Hiểu Anh trong lòng sợ hãi nhưng không dám lên tiếng.
Lúc này, Bạch Diệc Phi đi lại thì nhìn thấy ở phía cửa sổ xe có một người đàn ông thân hình vạm vỡ đang đứng ở đó, ăn mặc rất giang hồ. Điều này khiến anh thấy lo lắng nên vội bước nhanh lại: “Anh…”.
Chưa nói dứt câu thì Bạch Diệc Phi nhìn thấy Lưu Hiểu Anh trong xe đang bị người ta kề dao gọt hoa quả trên cổ, đồng thời người đó cũng giơ một tay ra, cũng là dao gọt hoa quả đặt ở trên bụng Bạch Diệc Phi.
“Người anh em, có gì thì từ từ nói”, Bạch Diệc Phi lo lắng nói.
“Bớt lời đi, đi đến chiếc xe van kia với tao”.
Hai người đành phải ngoan ngoãn đi đến chiếc xe đó. Vừa ngồi lên trên thì có người trói chặt tay chân của hai người lại, đồng thời còn bị túi màu đen phủ lên đầu. Hai người thấy trước mặt tối om, không nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy xe đã khởi động.
...
Lý Cường Đông và Lưu Tử Vân bận rộn cả ngày đón ông cụ Lý về biệt thự ở cảng Lam Ba.
Ông cụ Lý bước vào biệt thự mà trong lòng kích động. Bởi lẽ, đây là giấc mơ của tất cả mọi người ở thành phố Thiên Bắc.
Nhà họ Lý của ông cũng không ngoại lệ, đều hướng tới mục tiêu này, ai biết được ông lại có thể vào sống trong biệt thự đáng mơ ước này? Không phải là ông ta mua được mà là nhờ đứa con trai mà trước nay ông ta luôn coi thường mà ông ta được ở đây.
“Bố ơi, sau này đây sẽ là nhà của bố”, Lưu Tử Vân cười nói: “Chân bố đi lại không tiện nên bố ở tầng 1 nha”, bọn họ đã thu dọn sửa sang lại phòng khách ở tầng 1 để chừa ra một phòng để làm phòng ngủ cho ông cụ Lý.
Ông cụ Lý gật đầu nói với đôi mắt ngấn lệ: “Được, được, các con vất vả rồi…”.
“Không vất vả gì đâu ạ”, Lưu Tử Vân cười, sau đó dẫn ông cụ Lý đi xem phòng ngủ của mình.
Trong phòng khách chỉ còn lại đám người Lý Cường Đông, Chu Khúc Nhi cảm thấy mình như người thừa nên nói: “Chú ơi, muộn rồi, cháu về trước đây ạ, mai cháu lại đến thăm Tuyết Nhi ạ”.
Lý Cường Đông gật đầu nhưng Lý Tuyết kéo Chu Khúc Nhi lại không cho cô ta đi.
Chu Khúc Nhi cũng bất đắc dĩ nói: “Anh ta sắp về rồi mà, lát nữa anh ta sẽ ở bên cậu rồi còn gì”.
“Nhưng bây giờ người ta vẫn chưa về”, Lý Tuyết nói với giọng đáng thương, ý là phải đợi Bạch Diệc Phi quay về mới cho Chu Khúc Nhi rời đi.
...
Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh bị bịt đầu rồi đưa đến một căn phòng, sau đó bị người ta đẩy vào bên trong rồi đóng chặt cửa lại.
Một hồi lâu không nghe thấy âm thanh gì, Bạch Diệc Phi không kìm nổi mà gọi một tiếng: “Lưu Hiểu Anh?”
“Tôi ở đây”, Lưu Hiểu Anh đáp lại một câu.
Bạch Diệc Phi thấy hồi lâu không có âm thanh gì, nghĩ là không có ai ở đây nên dùng tay gỡ cái chụp đầu đó xuống. Đồng thời lúc này, Lưu Hiểu Anh cũng gỡ cái chụp đầu màu đen xuống.
Hai người nhìn nhau rồi mới nhìn xung quanh. Đây là một căn phòng bỏ hoang, ngoại trừ hai người họ và đống bàn ghế để ở phía đối diện không xa thì không có gì hết.
Đèn ở trên đầu có chút cũ nát, ánh điện cũng không được sáng cho lắm, còn có màu vàng ảm đạm, rõ ràng căn phòng này có chút tối tăm.
“Không quan tâm gì đến chúng ta nữa sao?”
Bạch Diệc Phi hiếu kỳ nhìn Lưu Hiểu Anh, hỏi: “Cô không sợ sao?”
Lưu Hiểu Anh liếc nhìn anh một cái, sau đó ra hiệu cho anh cởi trói cho mình. Bạch Diệc Phi dùng tay cởi dây cho cô.
Đợi khi dây thừng buộc hai người được cởi ra, Lưu Hiểu Anh mới nói: “Một lần lạ, hai lần là quen”.
Cô ta nói như vậy, Bạch Diệc Phi mới nhớ ra, đây không phải lần đầu tiên Lưu Hiểu Anh bị trói, lần trước cô ta còn bị người ta nhốt lâu hơn nữa.
Lưu Hiểu Anh hỏi Bạch Diệc Phi: “Sao anh không sợ?”
Đây là bắt cóc đấy! Anh ta là phú nhị đại trói gà không chặt, đáng lẽ phải sợ lắm mới đúng chứ?
“Bởi vì tôi biết chúng ta sẽ được an toàn”, Bạch Diệc Phi đáp lại một câu. Bạch Hổ có định vị điện thoại của anh, một khi anh mất tích thì Bạch Hổ chắc chắn sẽ đi tìm anh, vì vậy anh không sợ chút nào.
Thật ra kể cả không có Bạch Hổ thì anh cũng không sợ. Dù sao thì anh cũng dạo chơi bên bờ vực thẳm sống chết mấy lần rồi nên cảnh tượng này cũng không là gì.
Lưu Hiểu Anh thấy hiếu kỳ, hỏi: “Sao anh biết được”.
“Đến lúc đó cô sẽ biết thôi”.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra. Một người bị trói chặt hai tay, đồng thời cô gái bị túi màu đen chụp lên đầu cũng bị đẩy vào trong.
Lúc này cô gái còn luôn miệng mắng: “Tôi đã nói tôi là em gái ruột của Lưu Đầu Trọc rồi, các người có bị điếc không vậy?”
“Anh trai tôi mà biết tôi bị bắt thì các người cứ đợi bị lột da đi”.
“Tôi khuyên tốt nhất các người hãy thả tôi ra, có lẽ anh trai tôi còn thương hại mà tha cho các người”.
“Có nghe thấy không, các người đang làm gì vậy?”
Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh liếc mắt nhìn nhau. Bởi vì giọng nói này quen thuộc quá, chẳng phải là cô gái gạt bọn họ ban nãy sao? Nhưng dáng vẻ này không giống như lúc bị bắt nạt kia mà giống như chị đại thì hơn.
Lưu Hà bị đẩy vào trong thì cửa lại bị đóng chặt lại. Cô ta hét về phía cửa: “Này, các người mau thả tôi ra. Sao lại nhốt chúng tôi ở đây”, nhưng một hồi lâu mà không ai đáp lại.
Lưu Hà mắng mấy câu, lúc này mới dùng tay gỡ túi chụp đầu xuống, sau đó nhìn thấy khuôn mặt mà cô ta không muốn gặp lại.
Lúc này ba người đều liếc nhìn nhau. Lưu Hà thấy thế thì cười hai tiếng, nói: “Trùng hợp quá đi…”.
“Đúng vậy, trùng hợp quá”, Lưu Hiểu Anh đáp lại một câu.
Lưu Hà lại cười khô hai tiếng, đảo mắt một cái, nói: “Có phải bọn họ để ý đến tiền của các người rồi không? Vậy thì họ bắt tôi làm gì? Tôi có tiền đâu, đều là các người cho mà, bắt các người là được rồi”.
Chương 215: Liễu Chiêu Phong gặp lại Lý Tuyết
“Này! Cô nói cái gì vậy?”, Lưu Hiểu Anh trợn mắt nhìn Lưu Hà: “Nếu không phải do cô ăn vạ thì chúng tôi cũng đâu có bị người ta chú ý, cô còn trách bọn tôi nữa à?”
Lưu Hà bị phát hiện đang ăn vạ nhưng không hề biến sắc, chẳng hề xấu hổ nói: “Tôi ăn vạ thì sao? Ai bảo mấy người đen đủi đụng trúng tôi chứ!”
“Cô!”, Lưu Hiểu Anh định nói tiếp nhưng bị Bạch Diệc Phi ngăn lại.
“Đừng đôi co với cô ta nữa, phí lời”.
Lưu Hà càng làm tới: “Cái gì mà phí lời, theo tôi thì mấy người không nói lại được tôi nên viện cớ thì đúng hơn”.
Lưu Hiểu Anh lại định cãi lại, nhưng nghĩ lại lời Bạch Diệc Phi vừa nói thì thấy cũng có lý, hơn nữa hiện tại cũng chưa biết rõ tình hình ra sao, do đó vẫn nên giữ sức một chút thì tốt hơn, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì cũng còn sức mà đối phó!
Lưu Hà thấy hai người không nói gì lại nói tiếp: “Cô thấy chưa, không nói lên lời rồi phải không!”
“Thật nhu nhược!”
“Haizz, là do tôi quá mạnh đây mà, dù sao thì tôi cũng là em ruột của Lưu đầu trọc mà!”
Câu nói này đúng là đã khiến Bạch Diệc Phi có chút ngạc nhiên.
Không ngờ rằng Lưu đầu trọc lại có một cô em gái.
…
“Hình như nhà hết giấm rồi”, Lưu Tử Vân nói vọng ra rừ trong bếp: “Ai đi mua một chai đi?”
Trong phòng khách, Lý Cường Đông nghe thấy vậy liền đứng dậy: “Để tôi đi”.
“Chú, để cháu đi cho!”, Chu Khúc Nhi cũng cảm thấy ngại khi không làm việc gì, may quá lại có cơ hội này.
Lý Cường Đông cũng không miễn cưỡng: “Cũng được, cháu ra cổng khu chung cư rẽ trái là có một siêu thị”.
Lúc này, Lý Tuyết cũng đứng dậy, khẽ kéo áo Chu Khúc Nhi: “Em cũng muốn đi”.
Chu Khúc Nhi khó xử vì Lý Tuyết lúc này không thể tùy tiện đi ra ngoài được!
Lý Cường Đông thì lại không lo lắng: “Cho nó đi theo đi! Cứ ở trong nhà mãi cũng chán”.
Chu Khúc Nhi thấy Lý Cường Đông không phản đối liền đưa Lý Tuyết đi cùng.
…
Tại một căn biệt thự khu cảng Lam Ba.
Liễu Chiêu Phong ngồi trên sô pha mắt lim dim nhìn Tiêu Vinh Đào đang gọi điện thoại, sau đó từ từ cầm ly rượu vang lên nhấp một ngụm nhỏ.
Một lát sau, Tiêu Vinh Đào quay lại: “Anh Liễu, đã bắt được người rồi, đến lúc đó tôi không tin là tên Lưu đầu trọc đó không nghe lời”.
Liễu Chiêu Phong gật đầu: “Trông chừng cẩn thận cho tôi, không được xảy ra sai xót”.
Lúc trước gã đã từng nghe nói Lưu đầu trọc có một người em gái, gã cưng chiều em gái mình còn hơn cả vợ. Việc sắp tới mà Liễu Chiêu Phong định làm bắt buộc phải dùng tới Lưu đầu trọc.
Gã Lưu đầu trọc đó không bao giờ ngoan ngoãn làm việc, thế nên mới phải bắt em gái Lưu Hà để uy hiếp gã, đến lúc đó thì không cần lo gã không chịu nghe lời.
Còn về phía Tiêu Vinh Đào, sau khi Liễu Thị phá sản thì công ty của Tiêu Vinh Đào cũng không còn chỗ dựa nữa, gian nan vô cùng, nhưng ít ra cũng vẫn còn Liễu Chiêu Phong. Thế mà hai hôm trước công ty lại bị tập đoàn Hầu Tước công kích, giờ cũng không còn nữa.
Ban đầu Tiêu Vinh Đào cũng không hiểu rõ đầu đuôi, không biết nguyên nhân vì sao lại bị Hầu Tước chế tài? Sau này gã mới biết chắc chắn là do Bạch Diệc Phi, là Bạch Diệc Phi đang báo thù gã!
Lúc trước ở Bệnh Viện khi Lý Tuyết ngất đi, tình hình vô cùng cấp bách nên Tiêu Vinh Đào không để ý chuyện sau đó thế nào, nhưng giờ nghĩ lại mới thấy chắc chắn là tên chó chết Bạch Diệc Phi!
Chẳng phải hắn là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước sao? Nếu muốn sai khiến người khác giở trò với công ty của gã thì cũng quá dễ dàng!
Chính vì vậy, Tiêu Vinh Đào càng thêm căm ghét Bạch Diệc Phi, thâm chí là thù hận.
Liễu Chiêu Phong nhìn Tiêu Vinh Đào: “Không còn việc gì nữa thì để tôi đưa cậu về”.
Giữa bọn họ là mối quan hệ hợp tác, nhưng Liễu Chiêu Phong chỉ đang lợi dụng Tiêu Vinh Đào mà thôi, chứ bản thân gã không tích Tiêu Vinh Đào, do vậy cũng không muốn Tiêu Vinh Đào ở lại lâu.
Tiêu Vinh Đào vẫn phải nịnh bợ Liễu Chiêu Phong, gã cười nói: “Không cần đâu anh Liễu, tôi tự về được rồi”.
“Đúng rồi, anh Liễu, họ nói là còn bắt được một tên công tử nhà giàu và một cô gái nữa, có thể chúng ta sẽ được tài trợ thêm”, Tiêu Vinh Đào chợt nhớ ra.
Liễu Chiêu Phong khẽ cau mày: “Cẩn thận đấy, đừng để người khác biết chuyện”.
Hai người ra khỏi khu biệt thự, Liễu Chiêu Phong đang định quay về thì bất ngờ nhìn thấy Lý Tuyết và Chu Khúc Nhi từ xa đi tới.
Liễu Chiêu Phong vô cùng phấn khích, đã lâu lắm rồi từ sau khi Liễu Thị phá sản gã chưa được gặp lại Lý Tuyết.
Tiêu Vinh Đào cũng nhìn thấy Lý Tuyết, trong lòng cũng thấy xốn xang.
Lý Tuyết giờ đã không sao rồi, vậy thì sao tên Bạch Diệc Phi khốn kiếp kia lại giở trò với công ty gã?
Tiêu Vinh Đào nghiến răng, tên Bạch Diệc Phi đáng chết!
Liễu Chiêu Phong không để ý đến thái độ của Tiêu Vinh Đào, gã kiềm chế cảm xúc quay qua nói: “Cậu về trước đi, có tin tức gì thì báo lại cho tôi”.
Sau khi Tiêu Vinh Đào đi thì Lý Tuyết và Chu Khúc Nhi cũng gần tới cổng khu chung cư, Liễu Chiêu Phong liền tiến tới gần.
“Tuyết nhi, lâu rồi không gặp”, Liễu Chiêu Phong cười tươi như gió xuân.
Chu Khúc Nhi vẻ mặt khó chịu, ngày trước cô cũng từng được nghe Lý Tuyết kể về Liễu Chiêu Phong thế nên cô vô cùng coi thường hạng người bỏ thuốc người khác như gã, cộng thêm việc lần trước cô cùng Lý Tuyết bị đưa đến Liễu Thị, nếu như không phải do tình hình lúc đó hỗn loạn thì cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa!
Còn Lý Tuyết thì nhìn Liễu Chiêu Phong với ánh mắt rất nghi ngờ: “Chú à, chúng ta quen nhau sao?”
Liễu Chiêu Phong cười như tượng sáp: “Chú?”
Chu Khúc Nhi nhìn vẻ mặt Liễu Chiêu Phong thì suýt bật cười nhưng cô cũng không giải thích gì thêm: “Tuyết Nhi không muốn dính dáng gì đến anh cả, chúng tôi phải về đây”.
Lý Tuyết không nói gì, ngoan ngoãn nghe theo Chu Khúc Nhi.
Liễu Chiêu Phong lập tức bước lên phía trước, dơ tay chặn đường Lý Tuyết.
“Tuyết Nhi, lúc trước là anh sai rồi, anh thừa nhận. Nhưng sau này anh sẽ không bao giờ làm như vậy nữa. Tuyết Nhi em tha thứ cho anh có được không?”, Liễu Chiêu Phong khẩn thiết nói.
Lý Tuyết chớp mắt, Chu Khúc nhi cướp lời: “Anh đừng nói nữa, Tuyết Nhi không tha thứ cho anh đâu!”
“Đây là chuyện của tôi và Tuyết Nhi, có liên quan gì đến cô?”. Liễu Chiêu Phong lạnh lùng nhìn Chu Khúc Nhi.
“Thế thì sao? Người như anh đâu có xứng ở cạnh Tuyết Nhi!”, Chu Khúc Nhi đứng chắn trước mặt Lý Tuyết.
Lý Tuyết như nhận thấy sự nguy hiểm, và có chút sợ hãi nên đứng nấp sau Chu Khúc Nhi, len lén nhìn Liễu Chiêu Phong.
Liễu Chiêu Phong đột nhiên phát hiện, Lý Tuyết hình như có gì đó khác lạ. Ánh mắt cô nhìn gã rất lạ lẫm, cứ như là gã không hề quen biết gã vậy. Theo lẽ thường, hẳn là Lý Tuyết sẽ ghét gã, khi gặp gã nên tức giận hoặc là lạnh nhạt, lại hoặc là cảnh cáo gã.
Nhưng Lý Tuyết bây giờ đang đứng nấp sau Chu Khúc Nhi với vẻ mặt vô cùng sợ hãi, lại có vẻ rất hiếu kỳ. Hoàn toàn không phải là thái độ nên có của Lý Tuyết.
Liễu Chiêu Phong trầm mặt xuống: “Tuyết Nhi bị sao vậy?”
Chương 216: Đại ca khu Nam
Trái tim Chu Khúc Nhi giật thót, mắt của tên Liễu Chiêu Phong quả là tinh, nhưng trên mặt vẫn giả bộ tỉnh bơ nói: "Tuyết Nhi vẫn khoẻ, không cần anh lo!”
Lúc này, đột nhiên Lý Tuyết mở miệng nói: "Người xấu! Chị ơi, chúng ta báo cảnh sát đi!”
Lần này thì hết giấu diếm được nữa rồi.
Thực ra, theo thói quen suy nghĩ trẻ con của Lý Tuyết bây giờ thì sẽ không sợ Liễu Chiêu Phong mới đúng. Nhưng có lẽ là do ấn tượng xấu mà trước đây Liễu Chiêu Phong lưu lại trong lòng cô, cộng thêm lần trước gã lừa cô uống thuốc nên trong tiềm thức cô đã có sẵn cảm giác không ưa và đề phòng với con người này.
Liễu Chiêu Phong thấy vậy dường như cũng đoán ra được vài phần, trái tim bỗng nhói đau, tại sao Lý Tuyết lại thành ra như vậy?
Chu Khúc Nhi trông thấy vậy, đảo mắt nhìn một cái rồi kéo tay Lý Tuyết vừa chạy thật nhanh vừa hét thật to gọi bảo vệ.
Chỗ bọn họ đứng cách cửa chính không xa, vì vậy nhân viên bảo vệ có thể nghe thấy rất rõ tiếng gọi của Chu Khúc Nhi, nên vội vàng cầm theo côn chạy ra xem tình hình.
Chu Khúc Nhi đã đưa Lý Tuyết chạy đến phía trước mặt nhân viên bảo vệ, chỉ về phía Liễu Chiêu Phong nói: “Hắn ta, hắn ta quấy rối chúng tôi!”
Nhân viên bảo vệ nhìn Liễu Chiêu Phong, sau đó đứng chắn trước mặt Chu Khúc Nhi và Lý Tuyết để hai cô gái đứng phía sau lưng mình, nhưng lời nói ra thì cũng không quá khiêu khích: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Nhân viên bảo vệ cũng không phải ngốc, những người có thể sống trong khu biệt thự cảng Lam Ba này thì chắc chắn đều là những người mà anh ta không thể đắc tội, anh ta vẫn còn nhớ mặt người này, anh ta đã từng gặp người này ra vào cảng Lam Ba rất nhiều lần, cũng từng gặp Lý Tuyết nhiều lần, cho nên anh ta cũng đoán ra được phần nào lý do trong chuyện này.
Chắc chắn là theo đuổi không thành công, bị người ta từ chối nhưng vẫn bám riết không tha cho nên hai cô gái này mới phải gọi bảo vệ tới giúp.
Liễu Chiêu Phong cười nhàn nhạt: "Không có gì".
Chu Khúc Nhi cũng không hy vọng bảo vệ có thể làm gì được, chẳng qua là cô ta không muốn để cho Liễu Chiêu Phong biết về tình hình của Lý Tuyết mà thôi.
"Anh giải quyết nhé! Chúng tôi đi trước đây”, Chu Khúc Nhi nói xong thì kéo tay Lý Tuyết quay đầu đi thẳng.
Liễu Chiêu Phong không thể làm gì hơn, chỉ có thể nhìn theo Lý Tuyết đang rời đi. Nhưng không sao, gã có thể đi điều tra, kiểu gì cũng sẽ biết được Lý Tuyết bị làm sao.
...
Trong căn phòng mờ tối, ba người Bạch Diệc Phi buồn chán ngồi đợi người đến.
"Haizz, cô đoán xem bọn họ bị làm sao vậy? Tại sao vẫn chưa có ai đến?", Lưu Hà tò mò hỏi.
Khóe miệng Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh khẽ giật, da mặt của Lưu Hà này không phải thuộc dạng dày bình thường, gặp phải người từng bị cô ta ăn vạ mà cô ta vẫn có thể tỉnh bơ nói chuyện như quen thân lắm vậy, đúng là bái phục.
Cả hai người chẳng ai thèm trả lời cô ta, Lưu Hà bĩu môi: "Mặc dù mấy người không cãi lại được với tôi nhưng ít nhất cũng có thể trả lời câu hỏi kiểu này chứ?”
“Cô nói ai đấy?”, Liễu Hiểu Anh quay đầu trừng mắt lườm Lưu Hà.
Đúng lúc Bạch Diệc Phi đang định mở miệng khuyên thì cửa phòng bị mở ra.
Cả ba đồng loạt quay đầu sang nhìn.
Chỉ nhìn thấy vài người thanh niên ăn mặc rất có phong cách xã hội đen bước nhanh vào trong phòng, sau đó xếp thành hàng hai bên tạo thành đường đi ở giữa cho đại ca của bọn họ đi vào.
Người cuối cùng bước vào là một người đàn ông trung niên trên mặt có vết sẹo do bị dao chém, bắp tay có hình xăm, trong miệng ngậm một điếu thuốc.
Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế ở phía đối diện với bọn họ, ném chiếc bật lửa trong tay xuống mặt bàn sau đó đưa tay cầm điếu thuốc lá, miệng nhả ra một làn khói màu trắng.
"Tôi tên là Đại Tống, ông chủ của khu Nam".
Bạch Diệc Phi nghe xong nghĩ ngợi một hồi nói: “Ngại quá, chưa từng nghe qua”.
Đại Tống lạnh lùng hừ một tiếng: "Chưa từng nghe qua cũng không sao, bây giờ cậu đã được nghe rồi đó, trong tương lai cậu sẽ còn được nghe dài dài, bởi vì trong tương lai thế giới ngầm của thành phố Thiên Bắc này sẽ là của tôi”.
Bạch Diệc Phi nhướng mày, anh cũng không hiểu rõ lắm về thế giới ngầm của thành phố Thiên Bắc, nhưng ít nhất thì anh cũng biết một điều, đó là nó được phân theo khu, khu Bắc là của Lưu đầu trọc, còn lại những thứ khác thì anh cũng không nắm rõ lắm.
Người này nói rằng thế giới ngầm của thành phố Thiên Bắc trong tương lai sẽ là của ông ta, câu này nói ra có vẻ ngông cuồng quá nhỉ?
Đại Tống từ tốn nói: "Nhưng mà, trước đó, tôi phải cần đến sự giúp đỡ của cậu”.
“Sự giúp đỡ của tôi?”, Bạch Diệc Phi khó hiểu: “Chuyện này hình như không liên quan gì đến tôi”.
Đại Tống lắc đầu: "Khu Bắc là của Lưu đầu trọc, khu Đông là của lão Khương, khu Tây là của Thanh Ngư, khu Nam còn lại là của tôi”.
"Em gái của Lưu đầu trọc đã nằm trong tay tôi rồi do vậy không có gì đáng lo. Khu Đông của lão Khương cũng không đáng sợ. Chỉ có khu Tây của Thanh Ngư, nếu như muốn hạ được hắn thì chỉ có một cách là đút tiền”.
Bây giờ thì Bạch Diệc Phi đã hiểu ra, ông ta hoá ra nhắm vào tiền của anh.
"Thế nào? Cậu bỏ tiền, tôi bỏ sức, sau này đợi khi tôi điều chỉnh lại trật tự thế giới ngầm của thành phố Thiên Bắc thì cậu chính là bạn của Đại Tống tôi. Chỉ cần cậu nói ra cái tên của tôi thì tất cả người trong giới đều sẽ coi cậu như bạn”.
“Nghe cũng không tệ”, Bạch Diệc Phi đáp: “Vậy ông muốn bao nhiêu?”
Lúc này Bạch Diệc Phi chẳng qua là muốn kéo dài thời gian để đợi Bạch Hổ đến đây tìm anh mà thôi.
Đại Tống nghe vậy thì mở miệng nói thẳng: “Tôi cũng không muốn làm khó cậu, ba mươi triệu tệ”.
Chương 217: Không dễ chọc
“Được!”
“Cậu chắc chứ? Dù sao 30 triệu cũng không phải con số nhỏ, nếu cậu cho tôi, sau này Đại Tống tôi sẽ bảo vệ cậu!”
Bạch Diệc Phi gật đầu: “Không vấn đề gì”.
Vì thế, Đại Tống kêu tên đàn em mang điện thoại đến: “Gọi điện thoại cho người đưa tiền đến! Tôi khuyên cậu nên ngoan ngoãn, đừng nghĩ đến việc báo cảnh sát, nếu không cậu sẽ chết rất thảm đấy!”
Bạch Diệc Phi lắc đầu: “Tôi không muốn chết, ông có thể gọi điện, tôi nói”.
Đại Tống cười nhạo. Quả nhiên là đám có tiền đều sợ chết!
“Mở khóa kiểu gì?”, Đại Tống cầm điện thoại hỏi.
“Không cần mở, dùng cuộc gọi khẩn cấp là được. Ông ấn 1 có thể gọi ngay lập tức”.
Đại Tống nghi ngờ nhìn Bạch Diệc Phi: “Cuộc gọi khẩn cấp? Không phải là gọi báo cảnh sát hay cầu cứu gì đấy chứ?”
“Không phải, đây là số điện thoại của trợ lý của tôi. Ông biết đấy, làm sếp ấy mà, lúc nào cũng cần trợ lý”, Bạch Diệc Phi giải thích.
Đại Tống cảm thấy có lý nên nhấn số 1. Chẳng mấy chốc bên kia đã nghe máy nhưng mãi không thấy nói chuyện.
Đại Tống nhìn Bạch Diệc Phi, anh lập tức nói: “Trợ lý Bạch, hôm nay anh làm sao vậy? Nhận được điện thoại của tôi cũng không trả lời, chẳng lẽ bị cảm rồi? Được rồi, mau đến phòng Tài Vụ lấy 30 triệu, tôi có việc dùng gấp”.
Lời vừa dứt, bên kia đã cúp máy.
Đại Tống trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi, nói: “Trợ lý của cậu cũng láo thật đấy”.
Bạch Diệc Phi cười trả lời: “Bên cạnh tôi chỉ có một trợ lý duy nhất là anh ta cho nên không biết sợ là gì”.
Đại Tống nhướng mày, nở một nụ cười dung tục, lại thêm vết sẹo trên mặt khiến ông ta càng thêm khủng bố: “Trợ lý này có phải còn kiêm luôn nhiệm vụ phục vụ đặc biệt cho ông chủ không?”
“Trợ lý của tôi là nam”, Bạch Diệc Phi trả lời.
Đại Tống khựng lại, dùng ánh mắt kỳ dị nhìn anh: “Không ngờ người có tiền lại ăn mặn như vậy!”
“Haha…”, Lưu Hiểu Anh nhịn không được nữa, thực sự quá buồn cười rồi.
Bạch Diệc Phi bực mình trừng cô ta, ngoan ngoãn ngồi im không được à? Cứ phải chứng minh sự tồn tại của mình làm gì!
Bởi vì tiếng cười này mà Đại Tống chú ý đến Lưu Hiểu Anh, ánh mắt ông ta nhất thời sáng lên: “Người anh em, cô ta không phải người phụ nữ của cậu đấy chứ?”
Bạch Diệc Phi thấy vậy lập tức trả lời: “Phải”.
Lưu Hiểu Anh đơ ra một chút rồi cười: “Đúng thế, tôi là bạn gái của anh ta”.
Đại Tống nghe vậy thì tặc lưỡi, cảm thấy đáng tiếc, nhưng ông ta nghĩ nghĩ lại cảm thấy không đúng: “Chẳng phải cậu và trợ lý…”.
Bạch Diệc Phi vô cùng nghi ngờ, IQ này mà cũng đi làm đại ca, thật sự không có vấn đề gì ư?
“Anh ta chỉ là trợ lý của tôi, người này mới là bạn gái tôi”.
Đại Tống nghe vậy càng cảm thấy đáng tiếc. Người đẹp như vậy, nếu có thể cùng lên giường một lần thì ông ta cũng thỏa mãn rồi. Đáng tiếc người ta có bạn trai rồi, hơn nữa bạn trai còn là một sếp lớn.
Sau đó, ánh mắt Đại Tống chuyển đến người Lưu Hà: “Cô gái này cũng được đấy”.
Bạch Diệc Phi trong lòng vô cùng buồn nôn. Ông ta cứ thấy phụ nữ là nghĩ lên giường, cho dù hai người phụ nữ này đúng là cũng có vốn liếng nhưng cũng không cần phải thèm khát đến mức đấy chứ?
“Tôi nói này, ông chắc chứ?”, Bạch Diệc Phi nói: “Cô ta chẳng phải là em gái của Lưu đầu trọc à? Nếu anh ta biết thì không hay đâu”.
Lưu Hà có hơi sợ hãi, vì thế vội gật đầu: “Đúng, anh tôi mà biết thì ông không xong đâu!”
Đại Tống bó tay, cuối cùng phun ra một câu: “Mẹ nó! Chúng ta đi!”
Ông ta và mấy tên đàn em mau chóng đi ra ngoài.
Bạch Diệc Phi thở phào, Lưu Hiểu Anh lại cười nói: “Anh lại thừa nhận tôi là bạn gái anh”.
“Chị gái à, tôi vừa rồi chỉ là giúp cô thôi”, Bạch Diệc Phi giải thích.
Lưu Hiểu Anh không quan tâm: “Dù sao anh cũng nói tôi là bạn gái anh rồi”.
Lưu Hà thấy vậy không thể không hỏi: “Nói vậy thì hai người thực ra là gì của nhau?”
“Vừa rồi tình hình cấp bách, tôi chỉ bất đắc dĩ mới nói vậy, đừng coi là thật, tôi có vợ rồi”.
“Đúng là khiến người ta đau lòng mà!”, Lưu Hiểu Anh cúi đầu thở dài.
Ngoài phòng, Đại Tống ngồi trên sô pha, lại châm điếu thuốc.
“Đợi 30 triệu đến tay thì xử lý Thanh Ngư, sau đó chỉnh đốn lại vài khu khác, đến lúc đó Thiên Bắc này đã nằm trong tay chúng ta rồi”.
“Chúc mừng đại ca trước!”
Mà vào lúc này, một tên đàn em đột nhiên nói: “Đại ca, em đột nhiên nhớ ra hình như đã gặp tên kia ở đâu đó rồi”.
“Mày từng gặp? Ở đâu?”
Tên đàn em nghĩ nghĩ, đột nhiên trợn to hai mắt, nuốt nước bọt: “Đại ca, chúng ta hình như đã đắc tội với người không thể đắc tội được rồi”.
“Là thế nào? Nói rõ ràng xem!”, Đại Tống đột nhiên trở nên căng thẳng, trong lòng có dự cảm không lành.
Tên đàn em kia thường xem tin tức vì thế suy nghĩ một lát lập tức nhớ ra gã đã gặp Bạch Diệc Phi ở đâu. Đấy chẳng phải là sự việc ngoại tình gây xôn xao hay sao?
“Đại ca, người đó hình như là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước!”, đàn em ánh mắt thẫn thờ nói.
Lời vừa dứt, ai nấy đều im lìm.
Một tên đàn em khác lại nói: “Mày đùa đấy à? Chủ tịch Hầu Tước sao có thể dễ dàng bị chúng ta bắt được như vậy?”
“Đúng thế! Có phải mày nhớ nhầm rồi không?”
Ở thành phố Thiên Bắc này, chủ tịch Hầu Tước là người không thể trêu vào, bởi vì ngoài sáng, thân phận và địa vị của anh là cao chót vót, như vậy trong giới xã hội đen này, anh cũng không phải là dễ chọc.
Nếu không người ta làm sao trở thành đầu đàn của thành phố Thiên Bắc được? Phía sau không có chống lưng thì có người nghe chắc?
Tim Đại Tống cũng giật thon thót: “Mày chắc chắn là cậu ta?”
“Em chắc chắn!”, đàn em gật đầu, vội vàng cầm điện thoại mở tin tức hôm đó ra, đưa cho Đại Tống xem.
Đại Tống xem một lượt, càng lúc càng cảm thấy lạnh lẽo.
Mẹ nó, đúng là chủ tịch Hầu Tước!
Ánh mắt Đại Tống hơi đờ ra, đầu óc hỗn loạn, cuối cùng chỉ còn lại một câu: “Làm sao bây giờ?”
Chương 218: Bạch Hổ đến
“Đúng rồi, gọi cho người bên trên!”
Đại Tống nghĩ đến người ở trên thì bình tĩnh hơn nhiều. Ông ta mau chóng lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Tiêu Vinh Đào, sau đó nói chuyện bắt cóc chủ tịch Hầu Tước cho gã nghe.
“Các người bắt Bạch Diệc Phi?”
“Dạ?”, Đại Tống không biết tên của Bạch Diệc Phi, chỉ biết anh là chủ tịch Hầu Tước.
Tiêu Vinh Đào hỏi lại: “Các người bắt chủ tịch Hầu Tước?”
“Vâng”.
Tiêu Vinh Đào lúc này đang ở cùng Liễu Chiêu Phong. Liễu Chiêu Phong nghe thấy câu hỏi của gã thì nhất thời cau mày.
Bây giờ gã vẫn chưa thể động vào Bạch Diệc Phi, hơn nữa cũng không thể để lộ kế hoạch phía sau. Nếu Bạch Diệc Phi biết bọn họ bắt anh thì nhất định sẽ thuận theo mà tra ra gì đó.
“Bảo ông ta lập tức thả người!”, Liễu Chiêu Phong nói với Tiêu Vinh Đào: “Cũng không được nhắc đến tiền!”
Nhưng Tiêu Vinh Đào do dự, nói với Đại Tống qua điện thoại: “Ông đợi một lát đã”.
Nói xong, Tiêu Vinh Đào cúp máy, nói với Liễu Chiêu Phong: “Anh Liễu, thằng chó Bạch Diệc Phi này vừa hại Liễu Thị, vừa hại công ty tôi. Bây giờ hắn lại rơi vào tay chúng ta chẳng lẽ không nhân cơ hội cho hắn một bài học ư?”
Liễu Chiêu Phong nghe xong cũng hơi rung động. Chỉ cần Đại Tống không nói, bọn họ không lộ mặt, Bạch Diệc Phi sẽ không biết người sau màn là gã. Cho Bạch Diệc Phi một bài học quả thực là ý kiến không tồi.
Tiêu Vinh Đào lại nói: “Anh Liễu, về vấn đề tiền, dù sao hắn cũng là chủ tịch Hầu Tước, cũng không biết là chúng ta làm, chúng ta hẳn nên đòi nhiều tiền chút, coi như là tiền bồi thường của hắn cho chúng ta”.
Liễu Chiêu Phong híp mắt lại, suy nghĩ một lát rồi nói: “Không được, Bạch Diệc Phi không đơn giản như cậu nghĩ, vẫn là thả người ra đi”.
Gã vốn đã lung lay rồi nhưng đột nhiên lại nhớ đến tên biến thái Bạch Hổ. Nếu bọn họ làm gì đó, không biết chừng sẽ bị Bạch Hổ tra ra, gã không muốn mạo hiểm.
Tiêu Vinh Đào không hiểu: “Anh Liễu, Bạch Diệc Phi đã rơi vào tay chúng ta rồi, cho dù hắn có ghê gớm hơn nữa thì cũng không thể làm được gì. Với lại chỉ cho hắn một bài học, đòi ít tiền mà thôi”.
Liễu Chiêu Phong lạnh lùng nhìn Tiêu Vinh Đào, giọng nói trầm xuống: “Tôi nói, thả người!”
Tiêu Vinh Đào hết cách, chỉ đành lấy điện thoại gọi cho Đại Tống.
Vừa gọi thì Liễu Chiêu Phong lại nói: “Đợi đã, đừng thả hắn, trông chừng hắn cẩn thận, khi nào tôi bảo thả thì thả”.
Tiêu Vinh Đào đơ ra một lát, đến khi giọng nói của Đại Tống vang lên trong điện thoại gã mới vội nói: “Trông chừng chủ tịch tập đoàn Hầu Tước cẩn thận cho tôi, không được nhắc đến chuyện tiền nong”.
Đại Tống nói khẽ: “Nhưng hắn đã đồng ý cho chúng tôi 30 triệu rồi, không cần nữa thực ư?”
“Tôi nói ông không nghe rõ à? Không được nhắc đến tiền, chỉ cần trông chừng người cẩn thận cho tôi là được”, Tiêu Vinh Đào gào lên.
Cúp điện thoại.
“Mẹ kiếp!”, Đại Tống chửi thề.
Một tên đàn em hỏi: “Đại ca, tên nhãi con đó nói gì?”
“Bảo chúng ta không được lấy 30 triệu”, Đại Tống hung dữ nói.
“Không lấy 30 triệu nữa? 30 triệu lận đấy!”
Đại Tống gật đầu: “Còn thế nào nữa? Đám có tiền hoàn toàn không biết tiền quan trọng với chúng ta đến nhường nào, mẹ nó chứ!”
Nếu không phải nể mặt Liễu Chiêu Phong, đường đường là một ông chủ khu Nam như ông ta lại nghe lời một tên tép riu như Tiêu Vinh Đào chắc? Ông ta không đánh gã bầm dập đã là may lắm rồi!
Một tên đàn em lo lắng nói: “Có phải vì chủ tịch Hầu Tước không thể đùa được nên mới sợ bị người ta tìm ra không?”
Đại Tống cười nhạt: “Chúng ta nhiều anh em như vậy, còn sợ bị tìm ra chắc? Phía trên bảo chúng ta trông chừng người, chẳng phải là chuyện cỏn con thôi à?”
“Đúng, anh nói đúng”, tên đàn em gật đầu phụ họa: “Bọn chúng dám đến thì cho bọn chúng không còn đường về!”
“Haha…”, mọi người cười lớn.
Bởi vì trước đây Đại Tống ngồi tù vài năm nên sau khi ra tù thì thế lực không còn được như trước nữa, nếu không sao đến lược đám người kia vênh váo?
May mà thực lực cùng cái oai trước đây vẫn còn nên rất nhanh đã tập hợp được anh em, khống chế khu Nam nhưng tham vọng của ông ta không chỉ là khu này mà còn là cả thành phố Thiên Bắc.
Đại Tống cười xong thì nói: “Dù sao cũng đã thông báo cho người đưa tiền đến rồi, không muốn lấy cũng phải lấy!”
“Đại ca nói chí phải!”, tên đàn em nịnh hót.
“Cốc, cốc…”.
Tiếng gõ cửa vang lên, tên đàn em tự giác đi mở cửa, nhưng ngay sau đó gã đơ ra tại chỗ.
Nơi bọn chúng ở là một câu lạc bộ giải trí cao cấp, ngoài cửa cũng có đàn em trông giữ.
Bọn chúng cho rằng người vừa gõ cửa là tên đàn em có chuyện cần báo cáo nhưng ai ngờ, khi cửa mở ra lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Chỉ thấy mấy tên đàn em trông cửa đều nằm la liệt ra đất, không còn động đậy, không biết là chết rồi hay chỉ hôn mê.
Tên đàn em mở cửa lùi lại từng bước, giọng nói run run: “Đại ca… Đại ca…”.
Ngoài cửa, Bạch Hổ từng bước tiến lên, bước vào.
Nhóm người đứng thành hàng, cảnh giác mà nhìn anh ta. Bọn chúng đã nhìn thấy các anh em nằm ngoài cửa, không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Bạch Hổ cao mét chín, cơ bắp cuồn cuộn, nhìn như một tòa tháp bằng sắt không thể lay động được, lại thêm đám người bị đánh ngã ngoài cửa, có thể thấy được người này đáng sợ đến nhường nào.
Đại Tống trên mặt vẫn tạm coi như bình tĩnh: “Mày là ai? Đến đây làm gì? Tao nhớ là chưa từng gặp mày”.
Bạch Hổ nhìn đám người, hờ hững nói: “Tôi là trợ lý, đến đưa tiền”.
Đại Tống nghe vậy thì thở phào nhưng cùng lúc đó tim ông ta lại đập thình thịch, bởi vì trong tay cái người tự nhận là trợ lý này, hoàn toàn không có tiền!
“Mày muốn gì?”, Đại Tống cảm thấy người này không bình thường, âm thầm đề phòng. Ông ta nghĩ bản thân có mười mấy người, đánh một người hẳn không vấn đề gì.
Bạch Hổ nói: “Chủ tịch đâu?”
Đại Tống nghe vậy thì đảo mắt: “Hắn ở một phòng khác, tao đưa mày đi”.
Bạch Hổ gật đầu, quay người định ra ngoài.
Lúc này, Đại Tống liếc mặt, các đàn em đều hiểu ý mà nắm chặt nắm đấm, xông về phía lưng Bạch Hổ.
Giọng nói đắc ý của Đại Tống vang lên: “Đưa mày đi gặp diêm vương”.
Nhưng lúc bọn chúng sắp đánh lên người Bạch Hổ thì anh xoay người, vung đấm, lại đạp bay vài tên, chỉ trong vài chục giây đã đập tơi bời chục tên đàn em, khiến chúng nằm lê lết trên mặt đất.
Đại Tống trợn to mắt, kinh hãi mà há miệng.
“Mày… Mày…”.
Ông ta “mày” cả nửa ngày cũng không nói thêm được gì.
Bạch Hổ từng bước từng bước tiến đến, Đại Tống sợ hãi từ từ lùi lại, cuối cùng lui đến bên cạnh sô pha, đã không thể lùi được nữa.
“Anh, anh, có gì từ từ nói, có gì từ từ nói…”.
Đại Tống đã không còn dáng vẻ của một tên đại ca nữa mà trở nên nhát gan sợ hãi.
Bạch Hổ lạnh lùng nhìn ông ta: “Chủ tịch đâu?”
“Ra cửa rẽ trái, phòng thứ 2”.
Bạch Hổ có điện thoại định vị nhưng điện thoại lại nằm trong tay Đại Tống vì thế anh ta tìm được ông ta, lại không biết Bạch Diệc Phi ở đâu.
Đạt được đáp án mà mình muốn biết, Bạch Hổ vung tay, đánh ngất Đại Tống.
Trước khi ngất, trong đầu Đại Tống chỉ suy nghĩ duy nhất một điều: “Trợ lý bây giờ thật mạnh! Không chỉ xử lý công việc của công ty mà còn có thể hỗ trợ đánh nhau! Anh em xã hội đen còn sống thế nào được nữa?”
…
Một tiếng sau, Đại Tống tỉnh lại, sau đó phát hiện bản thân bị trói.
Ông ta nhìn xung quanh thì thấy đây là căn phòng nhốt Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh đang ngồi trên ghế lúc trước, mà Bạch Hổ và Lưu Hà đứng hai bên sau lưng họ.
Đại Tống nuốt nước bọn, nịnh nọt: “Chủ tịch Bạch, tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi…”.
Chương 219: Đại Tống
Bạch Diệc Phi nhíu mày: “Ông biết thân phận của tôi sao?”
Sắc mặt Đại Tống đỏ bừng, ông ta không nói ra nguyên nhân tại sao lại biết. Nhưng bây giờ cũng không dám gây chuyện với Bạch Diệc Phi nữa, chỉ gật đầu cười hiền hòa: “Chủ tịch Bạch, tôi thật sự sai rồi, tôi…..”
“Sai ở đâu?”, Bạch Diệc Phi không thèm để ý, anh thản nhiên hỏi.
Đại Tống sững sờ, sao ông ta biết mình sai chỗ nào chứ?
Ông ta chỉ tiện miệng nói câu “tôi sai rồi” thôi, mẹ nó, sao ông ta biết được sai ở đâu?
Đại Tống nghĩ một lát rồi cẩn thận trả lời: “Tôi không nên có ý định tống tiền?”
Bạch Diệc Phi lắc đầu.
Đại Tống lại nói: “Tôi không nên trói mấy người lại?”
Bạch Diệc Phi lại lắc đầu.
Nếu như không phải nguyên nhân như ông ta vừa nói, thì thật sự ông ta chẳng biết mình sai chỗ nào.
Lưu Hiểu Anh cũng rất tò mò mà nhìn sang Bạch Diệc Phi, chẳng lẽ mấy cái này không đúng sao?
Bạch Diệc Phi thản nhiên nói: “Ông sai ở chỗ tin tưởng người khác quá dễ dàng”.
“Vừa rồi tôi bảo ông gọi điện thoại, mặc dù ông có hơi nghi ngờ nhưng vẫn gọi điện. Là một người lăn lộn trong giới xã hội đen đã lâu thì không phải ông nên luôn luôn cảnh giác hả?”
“Nếu là tôi, tôi sẽ để cho đối phương tự mở khóa điện thoại của mình, sau đó sẽ xem tất cả thông tin trong điện thoại. Dùng tất cả những thứ ấy để phỏng đoán, xem ai là người thân thiết với tôi nhất, lúc đòi tiền chuộc kiểu này thì cơ hội nhận được tiền mới cao nhất. Cũng không cần lo lắng người kia là vệ sĩ”.
“Cái gì? Đại Tống trợn trừng hai mắt: “Vệ sĩ?”
Đại Tống nói xong thì nhìn về phía Bạch Hổ. Ông ta nhìn một lúc thì cảm thấy đầu óc mình đúng chập mạch thật rồi. Mẹ nó, làm gì có trợ lý nào lại trông như thế này chứ? Vệ sĩ mới thích hợp với anh ta!
“Tại sao muốn bắt tôi?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Đại Tống nghe thế lập tức trả lời: “Vì tiền”.
Bạch Diệc Phi lại hỏi: “Trừ cái này ra thì sao?”
“Hả?”, Đại Tống giả ngu. Người phía trên đã dặn dò ông ta phải trông chừng người cho tốt. Hơn nữa cũng không được để lộ thân phận, nói trắng ra là bọn họ không muốn để lộ thân phận của mình, vậy nên Đại Tống mới giả vờ không biết.
“Trừ tiền bạc ra, chắc hẳn còn có nguyên nhân khác nữa chứ?”
Thật ra thì anh đang nghi ngờ xem có người nào đó đứng sau chuyện này không, nếu đúng là như thế thì có thể đề phòng sớm.
Đại Tống ngơ ngác: “Chủ tịch Bạch, không có, thật sự không có”.
Bạch Diệc Phi nhìn gương mặt ông ta một lát, sau đó mới chậm rãi nói: “Nói cho ông biết một chuyện này”.
Đại Tống chớp chớp mắt, khuôn mặt ông ta tràn đầy sự nghi ngờ, chuyển chủ đề hơi nhanh thì phải.
“Lúc trước có một tên sát thủ muốn giết tôi, nhưng buồn cái thực lực của hắn ta không tốt lắm, nên đã bị trợ lý này của tôi bắt được. Sau đó tôi đã nhốt hắn ta vào trong một chiếc thùng container đựng hàng”.
“Tôi không phải người tàn nhẫn, cũng không muốn tay mình phải dính máu. Vậy nên tôi đã để cho hắn ta tự sinh tự diệt trong thùng container đó”.
“Ông biết thùng container là gì mà đúng không? Ngoại trừ một cánh cửa để đi lại thì không có bất kỳ lối ra nào khác, cả cửa sổ thông gió cũng không có, cũng không thức ăn nước uống luôn”.
“Không biết hắn ta đã kiên trì được bao lâu. Hay là ông vào vào xem giúp tôi nhé?”
Đại Tống sợ hãi nhìn về phía Bạch Diệc Phi.
Bên trong thùng container đó không có bất kỳ lối ra nào, không có thức ăn nước uống, để cho tự sinh tự diệt, con mẹ nó, đây không phải tàn nhẫn thì là gì?
“Không, không cần….”, Đại Tống không muốn chết đói chết khát, rồi thậm chí còn ngạt thở mà chết đâu.
Bạch Diệc Phi ồ lên một tiếng: “Vậy thì ngoài tiền bạc ra thì vì sao ông lại muốn bắt tôi?”
Đại Tống cố gắng lắc đầu: “Thật sự không còn nguyên nhân nào khác. Tôi chỉ nhằm vào tiền của chủ tịch Bạch thôi”.
Bạch Diệc Phi thấy thế thì khẽ nhăn mày, đã đe dọa đến mức này, hơn nữa Đại Tống này cũng thật sự bị dọa rồi, vậy mà ông ta vẫn không chịu nói ra nguyên nhân, chẳng lẽ do anh suy nghĩ nhiều sao? Thật sự ông ta bắt anh chỉ vì tiền thôi sao?
Đột nhiên trong phòng trở nên yên tĩnh, Đại Tống hơi khẩn trương, ông ta không biết mình có qua ải hay không.
Một lúc lâu sau Bạch Diệc Phi mới nhìn về phía Lưu Hiểu Anh: “Cô có gì muốn hỏi không?”
Lưu Hiểu Anh lắc đầu, Bạch Diệc Phi nhìn về phía Lưu Hà: “Còn cô thì sao?”
Lưu Hà tiến lên một bước: “Trả hai mươi ngàn lại cho tôi”.
Những người còn lại ở đây không còn gì để nói.
Yêu tiền đến mức này luôn sao? Hay là đang thiếu tiền?
Bạch Diệc Phi vô cùng nghi ngờ, không biết đây có thật sự là em gái của Lưu Đầu Trọc không?
Lưu Hiểu Anh khinh thường nhìn Lưu Hà.
Đại Tống ngây ngẩn một chút rồi trả lời: “Ở trong căn phòng vừa rồi…trợ lý kia đi vào”.
Ông ta nói xong thì Bạch Diệc Phi liếc sang Bạch Hổ.
Một lát sau Bạch Hổ đã cầm theo một túi tiền trở lại.
Lưu Hà kích động đoạt lấy túi trong tay Bạch Hổ, cô ta không ngừng cười ha ha: “Tốt rồi, tiền này vẫn là của tôi”.
Lưu Hiểu Anh mất hứng nói: “Tiền này là của chúng tôi mà?”
“Tiền đã cho tôi thì là của tôi rồi!”, Lưu Hà ôm lấy túi tiền, cô ta bảo vệ nó giống như đang bảo vệ con vậy.
Khóe miệng Lưu Hiểu Anh giần giật. Cô ta chưa thấy ai yêu tiền như thế này cả.
Ngược lại Bạch Diệc Phi cảm thấy không sao cả: “Thôi bỏ đi, hai mươi ngàn thôi, cũng không nhiều lắm đâu, cứ đưa cho cô ấy đi!”
Đúng lúc này điện thoại di động của Bạch Diệc Phi vang lên.
Bạch Diệc Phi nhìn lướt qua một cái, là điện thoại của Lý Cường Đông. Anh lập tức đứng dậy đi ra bên ngoài.
Bạch Hổ thấy được tên người gọi đến là ai thì cũng dẫn hai người còn lại trong phòng đi theo.
Còn về phần Đại Tống, chẳng ai cởi trói cho ông ta cả.
“Này, không phải chứ, mau cởi trói cho tôi!”
Nhưng không ai để ý đến ông ta. Tất cả đều đã đi cùng Bạch Hổ.
Ở bên ngoài câu lạc bộ, Bạch Diệc Phi trả lời: “Con sẽ nhanh chóng trở về” rồi cúp luôn điện thoại.
Vốn dĩ anh định về nhà gặp Lý Tuyết, nhưng lại vì chuyện này mà bị chậm trễ. Mấy người Lý Cường Đông muốn đợi Bạch Diệc Phi rồi mới ăn cơm, kết quả là chờ rất lâu mà vẫn chưa thấy anh về, vậy nên Lý Cường Đông mới gọi điện đến hỏi.
Bạch Diệc Phi biết đây là khu phía Nam, về đến nơi cũng phải mất một tiếng. Vì thế anh đã nói mọi người cứ ăn cơm trước, việc ở công ty vẫn còn nhiều, khi nào xử lý xong anh sẽ nhanh chóng trở về.
Lý Cường Đông cũng không hề nghi ngờ.
Lưu Tử Vân nghe thế thì phàn nàn: “Không biết gọi điện thoại về báo cho chúng ta một tiếng, bắt chúng ta chờ lâu như vậy!”
Bạch Diệc Phi lái xe chở Lưu Hiểu Anh, Bạch Hổ, còn có một vị khách không mời là Lưu Hà cùng nhau trở về.
Lưu Hiểu Anh không hiểu nổi: “Sao lại phải dẫn theo cô ta?”
Bạch Diệc Phi cũng không còn cách nào khác: “Để cô ấy một mình ở lại đây không an toàn”.
Chương 220: Em gái Lưu đầu trọc
Không những thế, cô ta còn là em gái của Lưu đầu trọc, mặc dù anh vẫn tương đối nghi ngờ việc này, nhưng dù sao cũng chỉ là một cô gái cho nên đưa về cùng cũng chẳng sao, đợi sáng mai sẽ đưa cô ta đi tìm Lưu đầu trọc.
Bản tính của Lưu Hà vốn không phân biệt lạ quen, cho nên lúc này cô ta cũng chẳng cảm thấy đi theo người ta thì có gì không ổn, ngược lại còn cho rằng đấy là chuyện đương nhiên.
Lưu Hiểu Anh bĩu môi hừ một tiếng.
Một giờ sau, Bạch Diệc Phi lái xe đưa Lưu Hiểu Anh trở về chỗ ở của Long Linh Linh trước, sau đó chở theo Lưu Hà và Bạch Hổ trở về biệt thự cảng Lam Ba.
Sau khi Bạch Diệc Phi xuống xe liền quay qua nói với Lưu Hà: "Cô tự đi tìm một gian phòng khách nào đó mà ngủ, tôi còn có việc”.
Nói xong, anh đi thẳng đến biệt thự của Lưu Cường Đông.
Lưu Hà sững sờ tại chỗ, liếc nhìn Bạch Hổ, yếu ớt hỏi: "Anh hai, anh cũng muốn tìm một gian phòng khách để ngủ hả?”
Bạch Hổ hờ hững liếc Lưu Hà, nhưng không trả lời mà xoay người đi thẳng.
Lưu Hà la lên: "Ơ, anh hai, anh không ngủ ở đây à? Sao anh lại bỏ đi vậy?”
Bạch Hổ chẳng thèm quay đầu lại.
Lưu Hà bĩu môi, sau đó nở nụ cười gian: "Biệt thự cảng Lam Ba nha! Không ngờ mình cũng được vào ở trong biệt thự cảng Lam Ba rồi!”
Cô ta bước vào trong khu biệt thự sau đó đi dạo khắp nơi ngắm nghía phong cảnh.
Ở bên kia, Bạch Diệc Phi đã đến trước cửa nhà Lý Cường Đông, là ông ra mở cửa cho anh.
“Chú về rồi à?”, nhìn thấy là Bạch Diệc Phi, Lý Tuyết vui vẻ chạy đến với anh.
Lưu Tử Vân hừ mũi nói: "Muộn thế này mới về đến nhà, cũng không biết là bận bịu cái gì?”
Bạch Diệc Phi bất lực cười: "Mẹ, công việc ở công ty quả thực rất nhiều”.
Chu Khúc Nhi thấy Bạch Diệc Phi đã trở về liền đứng dậy nói: “Cô, chú, cũng muộn rồi, cháu xin phép về đây ạ”.
“Để Bạch Diệc Phi tiễn cháu”, Lưu Tử Vân nói: “Con gái con đứa nửa đêm rồi đi một mình không an toàn”.
Lý Cường Đông cũng gật đầu đồng ý: "Để nó tiễn cháu về đi!”
Chu Khúc Nhi không muốn làm phiền mọi người, nhưng mà không thể từ chối được lời khuyên của hai người chỉ đành phải để Bạch Diệc Phi chịu vất vả một chút.
...
Trong một biệt thự khác ở cảng Lam Ba.
Liễu Chiêu Phong cúp điện thoại, trên miệng liền nở một nụ cười.
Gã vừa mới biết được, hoá ra Lý Tuyết đã trở thành một đứa trẻ, điều này thực sự bất ngờ nhưng cũng lại khiến cho gã cảm thấy vui vẻ.
Một đứa trẻ không còn nhớ chuyện gì thì sẽ càng dễ dàng để cướp về.
Bây giờ Bạch Diệc Phi đã bị người của gã bám riết, chắc chắn sẽ không thể chăm sóc cho Lý Tuyết, còn gã thì vừa hay lại có thời gian để đi lấy lòng cô.
...
Buổi sáng Bạch Diệc Phi dậy trước, anh đánh thức Lưu Hà, hai người sau khi sửa soạn thì cùng nhau đi ra ngoài.
“Gọi cho anh trai của cô, hỏi anh ta đang ở đâu?”, Bạch Diệc Phi vừa lái xe vừa nói với Lưu Hà đang ngồi bên cạnh.
Lưu Hà đanh mặt lại nói: "Không gọi!"
Bạch Diệc Phi ngẩn ra: "Cô không gọi cho anh ta thì tôi đưa cô về kiểu gì?”
Lưu Hà nghe vậy tỏ vẻ đáng thương nhìn Bạch Diệc Phi: "Anh hai, anh đừng đưa tôi về nhà được không? Anh trai tôi sẽ mắng chết tôi mất! Cầu xin anh đó!”
Bạch Diệc Phi nhìn dáng vẻ của cô ta liền cảm thấy quả thực đáng thương, nhưng mà anh lại càng không muốn đặt một rắc rối lớn bên cạnh mình: “Không được, không đi về chỗ anh cô, chẳng may trở thành mục tiêu tấn công của người ta thì biết làm thế nào?”
"Không đến nỗi vậy đâu, tôi đi theo anh, bên cạnh anh không phải có một người rất to con sao? Có anh ta bên cạnh tuyệt đối là an toàn”, Lưu Hà cười tít mắt nói.
Bạch Diệc Phi cạn lời: "Anh ta là đi theo bảo vệ tôi chứ không phải bảo vệ cô”.
“Bảo vệ anh thì cũng chính là bảo vệ tôi đó!”, Lưu Hà mặt dày nói.
Bạch Diệc Phi nghe xong liền đạp phanh xe dừng lại bên lề đường: “Cô nói đi, cô có phải là em gái của Lưu đầu trọc thật không? Không phải giả mạo chứ?”
Lưu Hà ngẩn ra sau đó lắc đầu: "Tuyệt đối không phải hàng giả, nếu giả một đổi một!”
“Vậy bây giờ cô gọi cho anh trai cô xem”, Bạch Diệc Phi hờ hững nói.
Gương mặt Lưu Hà khổ sở: "Không gọi không được sao?”
"Nếu cô không gọi thì tôi gọi”.
...
Hôm nay, sau khi Lý Tuyết vui vẻ ăn xong bữa sáng, đang chuẩn bị bật ti vi lên xem thì nghe thấy tiếng chuông cửa.
"Ai đó?"
Lý Tuyết nghi hoặc đi ra mở cửa, sau đó nhìn thấy Liễu Chiêu Phong mặc bộ đồ tây màu trắng, đầu tóc trải chuốt vuốt keo bóng loáng, mà trên tay gã thì đang ôm một bó hoa hồng thật to.
Phía sau lưng gã ta còn có một đám người lạ mặt mà cô chẳng hề quen biết.
Bình luận facebook