Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-132
Chương 132: Lý Phàm gặp chuyện
Vì Từ Lãng không cùng đường với Bạch Diệc Phi nên gã rời đi trước, còn trong lúc Bạch Diệc Phi và Bạch Hổ định quay về thì phía trước xuất hiện một người phụ nữ mặc váy bó sát màu đỏ.
Người phụ nữ cúi đầu, dáng đi lảo đảo về phía này. Ban đầu Bạch Diệc Phi không chú ý đến cô ta nhưng cô ta lại ngã nhào lên người anh.
“Ôi…..”, cô gái toàn thân đều là mùi rượu, Bạch Diệc Phi dùng sức đỡ lấy rồi nói: “Uống say rồi chăng?”
“Cô vẫn ổn chứ? Có biết được là bây giờ đang ở đâu không?”, nhưng cô gái chỉ nói vài câu mà giọng rất nhỏ, Bạch Diệc Phi không thể nghe rõ.
Phải làm sao bây giờ? Cũng không thể để người ta ở đây như này được?
“Này, tôi hỏi cô còn tỉnh táo không? Nếu thật sự không được, cô nói cho tôi biết nhà cô ở đâu, tôi sẽ đưa cô về nhà”.
Người phụ nữ không nói gì mà với dáng vẻ định ngủ thiếp đi.
“Này cô?”, Bạch Diệc Phi lại gọi một tiếng nữa, đành phải đỡ cô ta rồi cho cô ta ngồi lên trên bậc thang bên đường, nói: “Cô ngồi im nhé, đừng động đậy”.
“Điện thoại của cô đâu? Hay là tôi gọi điện cho bạn cô để họ đến đón cô”.
Cô gái dựa sang một bên rồi ngẩng đầu nói: “Tôi… Không có bạn…”.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy nhan sắc của cô gái mới thấy đúng là người đẹp tuyệt sắc, còn đẹp hơn Long Linh Linh vài phần nữa.
Lần này thì hay rồi, cô gái đẹp như này thì anh không yên tâm để lại ở đây. Ngộ nhỡ gặp phải tên khốn nạn nào thì chẳng phải sẽ hủy hoại cuộc đời cô ta sao? Nghĩ thôi đã thấy hãi rồi.
Bạch Diệc Phi đứng tại chỗ phân vân một lúc, cuối cùng đưa cô gái đến một khách sạn gần đó.
Bạch Diệc Phi dùng chứng minh thư của mình đặt một phòng cho cô ta rồi đưa cô ta vào phòng, đặt lên giường, nói: “Haiz! Giờ thì ổn rồi”.
Trong lúc Bạch Diệc Phi xoay người định rời đi thì cô gái giơ tay ra kéo chặt tay anh, nói: “Đừng đi…”.
Thân người Bạch Diệc Phi cứng đơ lại, trên tay truyền lại cảm giác nóng rực, ánh mắt anh cũng nhìn lại thì thấy chiếc váy đỏ làm cho làn da cô gái càng trắng hơn, còn cả body hút mắt cũng phô ra trước mắt anh.
Bước chân Bạch Diệc Phi không nhúc nhích nổi. Có câu ‘Đàn ông là động vật suy nghĩ bằng thân dưới’, câu này quả không sai. Kể cả trong lòng mình có người yêu rồi nhưng anh vẫn không kìm nổi mà nhìn cô gái này thêm một chút.
Cô ta nắm chặt tay Bạch Diệc Phi rồi lại kéo lại, nói: “Đừng đi…”.
Bạch Diệc Phi mất cảnh giác đứng không vững rồi quỳ bên cạnh giường, khuôn mặt suýt nữa đã dán sát vào bộ ngực hút mắt kia.
“Xuýt”, Bạch Diệc Phi hít một hơi rồi vội đứng dậy.
Chỉ có điều, anh không lập tức rời đi mà nuốt nước bọt nhìn ‘phong cảnh’ hút mắt trước mặt mình.
Bạch Diệc Phi sống hơn hai mươi năm mà chưa từng động vào phụ nữ. Nếu nói ra chắc sẽ bị người cười chê nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Với điều kiện trước đây của Bạch Diệc Phi thì không có cô gái nào bằng lòng cả. Nhưng từ khi kết hôn với Lý Tuyết, đứng trước cô gái đẹp như vậy, nếu nói anh không có suy nghĩ gì thì là không đúng. Nhưng Lý Tuyết không muốn thì anh cũng không có cách nào khác.
Bạch Diệc Phi nhìn cô gái trước mặt, khuôn mặt xinh đẹp, body mê người, còn cả giọng nói nhẹ nhàng kia, điểm nào cũng như khiêu khích thần kinh của anh.
Nhưng cuối cùng anh vẫn từ bỏ. Kể cả rất hấp dẫn nhưng anh tuyệt đối sẽ không làm gì có lỗi với Lý Tuyết được. Trong lòng anh, Lý Tuyết mới là người con gái anh yêu nhất.
Bạch Diệc Phi chật vật lắm mới buông tay cô gái đó ra, sau đó nhanh bước rời khỏi phòng.
Trong phòng, sau khi cô gái nghe thấy tiếng đóng cửa thì nhếch miệng cười: “Thú vị đấy…”.
…
Nhà họ Lý hiện giờ đang trên đà xuống dốc. Nhưng dù sao cũng là công ty lớn, kể cả không ổn thì vẫn phải kiên trì hoạt động.
Mặc dù Lý Phàm không cam tâm nhưng gã ta vẫn lái xe đến công ty. Mặc dù nói công ty giờ không còn gì nhưng gã ta vẫn là chủ tịch, vẫn tốt hơn là không là gì.
Đậu xe ở bãi đậu xe dưới tầng hầm, Lý Phàm vừa bước xuống thì có mấy người vây lại.
Đám người này to lớn vạm vỡ, vai u thịt bắp, trong tay còn cầm gậy và một cái túi.
“Các người… Các người định làm gì?”, Lý Phàm dựa sát vào xe của mình, nói: “Đây là công ty Lý Thị, các người mà dám làm loạn thì tôi sẽ cho người bắt các người lại đấy”.
Người dẫn đầu trong đám người kia thì có vẻ tốt hơn, thân người cũng bình thường, chỉ có điều mặt đầy râu, nói: “Anh là Lý Phàm?”
Lý Phàm ngây người ra, đảo mắt một cái rồi nói: “Không phải, Lý Phàm là chủ tịch của công ty chúng tôi, tôi chỉ là người họ hàng của nhà họ Lý”.
“Anh tên gì?”, người đàn ông râu ria kia hỏi.
Lý Phàm lập tức nói ra một cái tên: “Lý Hiểu”.
Người đàn ông kia có chút không tin, nhìn xe ở phía sau gã ta, hỏi: “Anh chỉ là họ hàng mà có thể lái loại xe này sao?”
“Sao lại không thể? Nói gì thì nói nhà họ Lý cũng có công ty lớn, lái loại xe này thì làm sao?”, Lý Phàm nói.
Người đàn ông kia liếc mắt ra hiệu với người đàn ông bên cạnh mình, sau đó nói với Lý Phàm: “Anh nói anh không phải là Lý Phàm đúng không? Được rồi, vậy anh gọi điện cho Lý Phàm bảo gã ta ra đây, nói có người tìm gã ta”.
“Tìm hắn có việc gì?”, Lý Phàm cũng không phải kẻ ngốc. Nếu là chuyện tốt thì gã ta có thể thừa nhận thân phận của mình nhưng kết quả là chuyện xấu thì gã ta có thể thừa dịp báo cảnh sát.
Sắc mặt người đàn ông trầm xuống, nói: “Bảo anh gọi thì cứ gọi đi, đâu ra mà lắm điều thế? Còn lèo nhèo, ông đây sẽ đánh chết đấy”.
Lý Phàm có chút hoảng loạn. Cảnh tượng mình bị Lưu Đầu Trọc đánh trước đây vẫn còn rõ mồn một nhưng gã ta vẫn mạnh dạn hỏi: “Anh không nói là việc gì, chủ tịch chúng tôi bận thế thì sao gọi được xuống?”
Người đàn ông râu ria nhổ một cái, nói: “Ông chủ của chúng tôi tìm gã ta nói chuyện, dự án một trăm triệu”.
“Cái gì?”, Lý Phàm trợn trừng mắt: “Anh nói thật không?”
Người đàn ông không đáp lời mà nhìn về phía người đàn ông vạm vỡ kia. Trong tay hắn ta đã lấy ra một bức ảnh, trên đó là hình của Lý Phàm.
Lý Phàm vẫn không biết gì mà cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông râu ria.
Người đàn ông đó nhìn Lý Phàm, cười lạnh một tiếng: “Đánh cho tao”.
“Không phải…”, Lý Phàm hoàn toàn không biết tại sao, chưa nói xong mà mấy người này đã lên đánh cho gã ta một trận.
“Mẹ kiếp, dám lừa tao à, đánh mạnh cho tao”, người đàn ông râu ria phẫn nộ quát.
Lý Phàm đã nằm cuộn tròn trên đất, hai tay ôm đầu, không còn sức đánh trả nữa. Sau trận đánh nhừ đòn này, Lý Phàm bị hai người kéo lên một chiếc xe van.
Lúc này, mặt Lý Phàm sưng húp, trong lòng thấy khủng hoảng vô cùng.
Trước đó bị người ta đánh một trận cũng coi như xong rồi, lần này lại còn bị nhét vào trong xe van nữa, không biết bọn chúng định đưa đi đâu. Ngộ nhỡ bắt cóc gã ta rồi bắt mang tiền chuộc đến thì nhà họ Lý sẽ không còn đồng nào mất, chẳng khác nào bị gã ta hủy hoại…..
Vì Từ Lãng không cùng đường với Bạch Diệc Phi nên gã rời đi trước, còn trong lúc Bạch Diệc Phi và Bạch Hổ định quay về thì phía trước xuất hiện một người phụ nữ mặc váy bó sát màu đỏ.
Người phụ nữ cúi đầu, dáng đi lảo đảo về phía này. Ban đầu Bạch Diệc Phi không chú ý đến cô ta nhưng cô ta lại ngã nhào lên người anh.
“Ôi…..”, cô gái toàn thân đều là mùi rượu, Bạch Diệc Phi dùng sức đỡ lấy rồi nói: “Uống say rồi chăng?”
“Cô vẫn ổn chứ? Có biết được là bây giờ đang ở đâu không?”, nhưng cô gái chỉ nói vài câu mà giọng rất nhỏ, Bạch Diệc Phi không thể nghe rõ.
Phải làm sao bây giờ? Cũng không thể để người ta ở đây như này được?
“Này, tôi hỏi cô còn tỉnh táo không? Nếu thật sự không được, cô nói cho tôi biết nhà cô ở đâu, tôi sẽ đưa cô về nhà”.
Người phụ nữ không nói gì mà với dáng vẻ định ngủ thiếp đi.
“Này cô?”, Bạch Diệc Phi lại gọi một tiếng nữa, đành phải đỡ cô ta rồi cho cô ta ngồi lên trên bậc thang bên đường, nói: “Cô ngồi im nhé, đừng động đậy”.
“Điện thoại của cô đâu? Hay là tôi gọi điện cho bạn cô để họ đến đón cô”.
Cô gái dựa sang một bên rồi ngẩng đầu nói: “Tôi… Không có bạn…”.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy nhan sắc của cô gái mới thấy đúng là người đẹp tuyệt sắc, còn đẹp hơn Long Linh Linh vài phần nữa.
Lần này thì hay rồi, cô gái đẹp như này thì anh không yên tâm để lại ở đây. Ngộ nhỡ gặp phải tên khốn nạn nào thì chẳng phải sẽ hủy hoại cuộc đời cô ta sao? Nghĩ thôi đã thấy hãi rồi.
Bạch Diệc Phi đứng tại chỗ phân vân một lúc, cuối cùng đưa cô gái đến một khách sạn gần đó.
Bạch Diệc Phi dùng chứng minh thư của mình đặt một phòng cho cô ta rồi đưa cô ta vào phòng, đặt lên giường, nói: “Haiz! Giờ thì ổn rồi”.
Trong lúc Bạch Diệc Phi xoay người định rời đi thì cô gái giơ tay ra kéo chặt tay anh, nói: “Đừng đi…”.
Thân người Bạch Diệc Phi cứng đơ lại, trên tay truyền lại cảm giác nóng rực, ánh mắt anh cũng nhìn lại thì thấy chiếc váy đỏ làm cho làn da cô gái càng trắng hơn, còn cả body hút mắt cũng phô ra trước mắt anh.
Bước chân Bạch Diệc Phi không nhúc nhích nổi. Có câu ‘Đàn ông là động vật suy nghĩ bằng thân dưới’, câu này quả không sai. Kể cả trong lòng mình có người yêu rồi nhưng anh vẫn không kìm nổi mà nhìn cô gái này thêm một chút.
Cô ta nắm chặt tay Bạch Diệc Phi rồi lại kéo lại, nói: “Đừng đi…”.
Bạch Diệc Phi mất cảnh giác đứng không vững rồi quỳ bên cạnh giường, khuôn mặt suýt nữa đã dán sát vào bộ ngực hút mắt kia.
“Xuýt”, Bạch Diệc Phi hít một hơi rồi vội đứng dậy.
Chỉ có điều, anh không lập tức rời đi mà nuốt nước bọt nhìn ‘phong cảnh’ hút mắt trước mặt mình.
Bạch Diệc Phi sống hơn hai mươi năm mà chưa từng động vào phụ nữ. Nếu nói ra chắc sẽ bị người cười chê nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Với điều kiện trước đây của Bạch Diệc Phi thì không có cô gái nào bằng lòng cả. Nhưng từ khi kết hôn với Lý Tuyết, đứng trước cô gái đẹp như vậy, nếu nói anh không có suy nghĩ gì thì là không đúng. Nhưng Lý Tuyết không muốn thì anh cũng không có cách nào khác.
Bạch Diệc Phi nhìn cô gái trước mặt, khuôn mặt xinh đẹp, body mê người, còn cả giọng nói nhẹ nhàng kia, điểm nào cũng như khiêu khích thần kinh của anh.
Nhưng cuối cùng anh vẫn từ bỏ. Kể cả rất hấp dẫn nhưng anh tuyệt đối sẽ không làm gì có lỗi với Lý Tuyết được. Trong lòng anh, Lý Tuyết mới là người con gái anh yêu nhất.
Bạch Diệc Phi chật vật lắm mới buông tay cô gái đó ra, sau đó nhanh bước rời khỏi phòng.
Trong phòng, sau khi cô gái nghe thấy tiếng đóng cửa thì nhếch miệng cười: “Thú vị đấy…”.
…
Nhà họ Lý hiện giờ đang trên đà xuống dốc. Nhưng dù sao cũng là công ty lớn, kể cả không ổn thì vẫn phải kiên trì hoạt động.
Mặc dù Lý Phàm không cam tâm nhưng gã ta vẫn lái xe đến công ty. Mặc dù nói công ty giờ không còn gì nhưng gã ta vẫn là chủ tịch, vẫn tốt hơn là không là gì.
Đậu xe ở bãi đậu xe dưới tầng hầm, Lý Phàm vừa bước xuống thì có mấy người vây lại.
Đám người này to lớn vạm vỡ, vai u thịt bắp, trong tay còn cầm gậy và một cái túi.
“Các người… Các người định làm gì?”, Lý Phàm dựa sát vào xe của mình, nói: “Đây là công ty Lý Thị, các người mà dám làm loạn thì tôi sẽ cho người bắt các người lại đấy”.
Người dẫn đầu trong đám người kia thì có vẻ tốt hơn, thân người cũng bình thường, chỉ có điều mặt đầy râu, nói: “Anh là Lý Phàm?”
Lý Phàm ngây người ra, đảo mắt một cái rồi nói: “Không phải, Lý Phàm là chủ tịch của công ty chúng tôi, tôi chỉ là người họ hàng của nhà họ Lý”.
“Anh tên gì?”, người đàn ông râu ria kia hỏi.
Lý Phàm lập tức nói ra một cái tên: “Lý Hiểu”.
Người đàn ông kia có chút không tin, nhìn xe ở phía sau gã ta, hỏi: “Anh chỉ là họ hàng mà có thể lái loại xe này sao?”
“Sao lại không thể? Nói gì thì nói nhà họ Lý cũng có công ty lớn, lái loại xe này thì làm sao?”, Lý Phàm nói.
Người đàn ông kia liếc mắt ra hiệu với người đàn ông bên cạnh mình, sau đó nói với Lý Phàm: “Anh nói anh không phải là Lý Phàm đúng không? Được rồi, vậy anh gọi điện cho Lý Phàm bảo gã ta ra đây, nói có người tìm gã ta”.
“Tìm hắn có việc gì?”, Lý Phàm cũng không phải kẻ ngốc. Nếu là chuyện tốt thì gã ta có thể thừa nhận thân phận của mình nhưng kết quả là chuyện xấu thì gã ta có thể thừa dịp báo cảnh sát.
Sắc mặt người đàn ông trầm xuống, nói: “Bảo anh gọi thì cứ gọi đi, đâu ra mà lắm điều thế? Còn lèo nhèo, ông đây sẽ đánh chết đấy”.
Lý Phàm có chút hoảng loạn. Cảnh tượng mình bị Lưu Đầu Trọc đánh trước đây vẫn còn rõ mồn một nhưng gã ta vẫn mạnh dạn hỏi: “Anh không nói là việc gì, chủ tịch chúng tôi bận thế thì sao gọi được xuống?”
Người đàn ông râu ria nhổ một cái, nói: “Ông chủ của chúng tôi tìm gã ta nói chuyện, dự án một trăm triệu”.
“Cái gì?”, Lý Phàm trợn trừng mắt: “Anh nói thật không?”
Người đàn ông không đáp lời mà nhìn về phía người đàn ông vạm vỡ kia. Trong tay hắn ta đã lấy ra một bức ảnh, trên đó là hình của Lý Phàm.
Lý Phàm vẫn không biết gì mà cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông râu ria.
Người đàn ông đó nhìn Lý Phàm, cười lạnh một tiếng: “Đánh cho tao”.
“Không phải…”, Lý Phàm hoàn toàn không biết tại sao, chưa nói xong mà mấy người này đã lên đánh cho gã ta một trận.
“Mẹ kiếp, dám lừa tao à, đánh mạnh cho tao”, người đàn ông râu ria phẫn nộ quát.
Lý Phàm đã nằm cuộn tròn trên đất, hai tay ôm đầu, không còn sức đánh trả nữa. Sau trận đánh nhừ đòn này, Lý Phàm bị hai người kéo lên một chiếc xe van.
Lúc này, mặt Lý Phàm sưng húp, trong lòng thấy khủng hoảng vô cùng.
Trước đó bị người ta đánh một trận cũng coi như xong rồi, lần này lại còn bị nhét vào trong xe van nữa, không biết bọn chúng định đưa đi đâu. Ngộ nhỡ bắt cóc gã ta rồi bắt mang tiền chuộc đến thì nhà họ Lý sẽ không còn đồng nào mất, chẳng khác nào bị gã ta hủy hoại…..