Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91: Chương 91
Mà khi Khương Vũ tỉnh lại, cô nhìn thấy thiếu nữ trong hộp âm nhạc thủy tinh trên đầu giường kia, vẫn còn đang không ngừng xoay tròn.
Tối hôm qua, Cừu Lệ vẫn luôn ở bên cạnh cô, cho cô, sau đó ngủ cùng cô.
Giai điệu Hồ Thiên Nga, vẫn luôn quanh quẩn bên tai, vang vọng trong đầu cô.
Trong mộng hiện lên rất nhiều hình ảnh ngọt ngào khi ở bên cậu, nhưng mà nương theo tiếng nhạc dần dần nhạt đi, những hình ảnh này hình như...! cuối cùng đều biến mất, không có dấu vết để tìm kiếm.
Sau khi cô tỉnh lại, rất kỳ quái, cảm giác không nỡ và bi thương kia, phảng phất như triệt để biến mất.
Không có long trời lở đất, tan nát cõi lòng sau khi chia tay của nam nữ chính trong phim truyền hình.
Tâm tình của cô lại như một mặt hồ bình lặng, thật giống như sẽ không vì anh mà nổi lên sóng lớn và lăn tăn.
Chẳng lẽ là bởi vì sau khi có được rồi, liền cảm thấy nhàm chán sao? Khương Vũ nhíu mày, cảm thấy trong lòng trống trải.
Phảng phất như anh dứt người rời đi, hoàn toàn mang cả thế giới của cô đi vậy.
Ngoại trừ cảm giác khắc cốt ghi tâm, linh hồn run rẩy đêm đó.
Năng lực ở một vài phương diện nào đó của Cừu Lệ, thật sự làm cho người ta ấn tượng sâu sắc, khó có thể quên.
........
Cừu Lệ cũng chưa bao giờ nghĩ đến, chuyện đẹp đẽ như vậy, lại xảy ra trong đêm mà bọn họ rời xa nhau.
Đó là lần đầu tiên anh cảm nhận được, ấm áp bao quanh khắp mọi nơi quanh mình.
Mỗi lần đều phảng phất như là lần cuối cùng của ngày tận thế vậy.
Anh cố hết sức cho đi trạng thái tốt nhất, đối với Khương Vũ sau mỗi lần tỉnh lại, đều là bé nhỏ không đáng kể.
Nhưng mỗi một giây này, đối với anh mà nói, đều là ghi lòng tạc dạ.
Anh không biết Khương Vũ có cảm thấy thỏa mãn hay không, cô chỉ là vẫn luôn khóc, lại không quá giống như khóc.
Trên lưng anh có rất nhiều dấu vết màu đỏ.
Sau đó, Cừu Lệ không rời đi, anh ngồi trước giường Khương Vũ cả một đêm, nhìn cô ngủ say, thấp giọng thì thầm bên tai cô, cường hóa hiệu quả thôi miên....
Mãi đến khi tờ mờ sáng, anh thu dọn xong cho cô, lại sửa soạn xong cho mình, mới đứng dậy rời đi.
Tương lai Cừu Lệ sẽ trở thành nhà thôi miên đứng đầu trong nước, khi có đài truyền hình phỏng vấn anh, anh không hề giấu diếm nói với bọn họ, người đầu tiên mà anh thôi miên, là chính anh.
Mà người thứ hai...!Là người mà anh yêu chân thành nhất đời này, đêm đầu tiên khi anh có được cô, anh cũng hoàn toàn mất đi cô.
Sau này, Chân Nhứ Nhứ tìm đến Cừu Lệ, nhảy điệu nhảy 32 vòng Whiplash xấu đến không thể nhìn.
Cừu Lệ không nhìn hết, xoay người rời đi.
Chân Nhứ Nhứ trải qua thất bại chưa từng có trên người anh, không cam lòng hô to với anh: "Cậu đã nói! Cậu đã nói nếu tôi luyện được, cậu liền..."
"Ông đây không muốn."
Anh đi không hề quay đầu lại.
Sau khi có được Khương Vũ, những người khác càng làm cho anh cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, anh như một tu sĩ khổ hạnh, phong bế toàn bộ thế giới của mình.
Dù cho mê hoặc gần ngay gang tấc.
Hồi ức đêm đó, đại khái có thể ở bên anh vượt qua mỗi đêm dài đằng đẵng không có bình minh.
Chân Nhứ Nhứ rõ ràng có thể cảm nhận được, Cừu Lệ từ đó về sau, hoàn toàn bất động với thiếu niên áo sơ mi trắng sạch sẽ mà cô ta gặp lần đầu tiên.
Phảng phất như đi ra khỏi từ nói bóng tối sâu nhất, toàn thân mang theo hơi thở lạnh nhạt, đối với cô ta cũng lạnh nhạt đến cực kỳ.
Lúc trước còn nói với cô mấy câu, cho dù là qua loa.
Nhưng từ sau ngày hôm đó, không còn nữa rồi.
Chân Nhứ Nhứ không muốn từ bỏ, cô ta từ trước đến giờ không phải là một cô gái dễ dàng từ bỏ, cho dù là học tập hay là ước mơ.
Mẹ cô ta đã nói, chỉ cần cố gắng giành lấy, những thứ mà cô ta muốn đều có được.
Không biết bạn gái trước của anh khi theo đuổi anh, có phải cũng như vậy hay không, cô ta hy vọng là có.
Nhưng nhỡ đâu không phải thì sao?
Mỗi khi suy nghĩ đến đây, Chân Nhứ Nhứ đều cảm giác trong lòng như bị đâm một cây gai.
Hoặc là, mặt xấu xa nhất của anh đều giành cho những người mà anh không quan tâm.
Có điều may là, Cừu Lệ không còn uống rượu đánh bài sống tạm qua ngày như trước nữa, anh cai rượu cai thuốc, duy trì rèn luyện và tự hạn chế, chí ít sống như một con người rồi.
Chân Nhứ Nhứ không biết là cái gì thay đổi anh, nhưng anh thật sự là thay đổi rồi.
Anh bắt đầu đi thư viện, vừa ngâm trong đó là cả một ngày, giống như hoàn toàn phong bế ngũ giác, đã biến thành người máy không có tình cảm, đọc những con chữ khô khan vô vị kia.
Người cũng ngày càng hiện lên vẻ nham hiểm.
Chân Nhứ Nhứ thật sự hận bản thân như vậy, nữ thần kiêu ngạo ưu tú của trường trong quá khứ kia, dưới sự mài sát lạnh nhạt của anh, biến thành một người đáng thương lo được lo mất.
Nhưng cô ta lại không nỡ buông tay, chính là rất thích, thích đến nỗi cho dù mỗi ngày đều chịu tủi thân, nhưng cô ta càng không chịu được những ngày không có anh.
Có những lúc cô ta cũng nghĩ, có phải là có được rồi, thì sẽ không thích như vậy nữa.
Không có được mới vĩnh viễn là thứ quấy nhiễu.
Tình yêu đối với Chân Nhứ Nhứ mà nói, thành lò luyện ngục không đáy.
Kết quả học tập của Cừu Lệ càng ngày càng tốt, anh giành được hạng nhất dễ dàng, khi bạn học khác còn đang vò đầu bức tai trên con đường thi giấy chứng nhận, Cừu Lệ lại dễ dàng đạt được rất nhiều giấy chứng như cố vấn tâm lý cấp ba, nhà thôi miên...
Anh bắt đầu làm một số công việc tư vấn tâm lý, không biết là thiên phú do ba di truyền hay là những việc trải qua từ nhỏ, anh luôn có thể vừa nhìn đã nhìn thấu nhân tâm, nhìn thấu những tối tăm và mù mịt ẩn giấu trong bề ngoài vô hại.
Nội tâm của mỗi người đều không phải là một tấm bảng trắng tinh khiết, cho dù là ngày thường là người tươi sáng như thế nào, lạc quan như thế nào, nhưng trong nội tâm vĩnh viễn ẩn giấu những tối tăm không muốn người khác biết được.
Năng lượng tiêu cực giống như một miếng bọt biển khổng lồ, vĩnh viễn có khoảng trống, tiêu cực, bi thương, tuyệt vọng, uất ức....
Cuối cùng biến thành ngọn lửa châm ngòi cho phạm tội.
Những người tìm đến anh, nếu như tâm lý khỏe mạnh, Cừu Lệ sẽ không dẫn dắt bọn họ kiếm tẩu thiên phong*, nếu như nội tâm đã có khuynh hướng phạm tội tiềm ẩn, anh sẽ dẫn dắt nó ra ngoài.
(*kiếm tẩu thiên phong: ý chỉ tìm những cách mới, không giống bình thường, nhằm giành được thắng lợi bất ngờ.)
Anh thử thách lòng người, chưa bao giờ tạo ra bản thể hỗn loạn, chỉ là gieo rắc hạt giống ác quỷ.
Anh càng ngày càng giống ba mình, thiên tài như vậy, điên cuồng như vậy....
Chân Nhứ Nhứ có lúc thật sự cảm thấy hình như mình không quen biết anh nữa rồi.
Buổi trưa đầu hạ đó, thiếu niên làm cô ta rung động kia, phảng phất như đã bị anh giết chết rồi.
Mà Cừu Lệ bây giờ, như một con ác long ngủ say trong bóng tối, mở một mắt, lạnh lùng chăm chú nhìn thế giới này.
****
Khương Vũ về Bắc Thành, một lần nữa chỉnh đốn lại tâm tình của mình, thử nhìn về phía trước, chôn sâu đoạn ký ức phong trần này đi.
Giống như Lăng Toàn nói vậy, nhân sinh nếu chỉ có yêu, nếu như chỉ muốn dùng yêu để cứu vớt một người, rất là yếu ớt vô lực.
Cô nên làm cho bản thân mình trở nên mạnh mẽ, trở thành người mạnh thật sự, sau này khi phải đối mặt với lựa chọn, mới có tư cách nắm giữ thứ mình muốn nhất, mới không bị ép buộc từ bỏ....
Khương Vũ bình tĩnh lại, tập múa cẩn thận, không còn bị tình cảm quấy nhiễu nữa.
Bộ Hy trở thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất của cô, cũng bởi vì có một người cạnh tranh cường thế như vậy, cô mới bất cứ lúc nào cũng duy trì cảnh giác, không dám lười biếng chút nào, không dám thả lỏng.
Bộ Hy hình như bởi vì chuyện đêm vũ hội giữa hạ, vẫn luôn canh cánh trong lòng, không còn âm thầm giao lưu với cô nữa.
Khương Vũ hiểu được cô ấy.
Quan hệ giữa hai người khi mới bắt đầu, chính là trên cơ sở căn cứ vào mạnh yếu rõ ràng, cô ấy nghe nói Khương Vũ là bạn học lớp F, cho nên mới không hề giữ lại mà dạy cô kỹ thuật, làm bạn với cô, thậm chí còn mời cô đến nhà chơi.
Thế nhưng trong đêm vũ hội giữa hạ, Khương Vũ làm Bộ Hy vô cùng kinh hãi, trước giờ cô chưa từng nghĩ mình sẽ thất bại, hơn nữa còn bại bởi bạn học lớp F.
Bộ Hy từ nhỏ đã muốn mạnh, lòng tự ái và lòng hiếu thắng vô cùng nặng, đặc biệt là ngay trước mặt bà ngoại và mẹ mình, sao cô ấy có thể chịu được cái này.
Có thể điều này cũng chính là lý do tại sao....!cô ấy vẫn luôn không có bạn.
Khương Vũ không hối hận giao chiến đêm vũ hội giữa hạ đó, thậm chí sau này trong mấy lần quyết đấu ít ỏi với Bộ Hy, cô cũng dùng hết sức đi thi đấu.
Chỉ có dùng hết sức, mới là tôn trọng lớn nhất đối với đối thủ.
Mấy lần thi đấu này, có thắng có thua, thực lực giữa hai bọn họ, không phân cao thấp.
Bộ Hy vẫn rất sòng phẳng, thắng thì thắng, thua thì thua, thắng sẽ tiếp tục cố gắng, thua thì lại càng cố hơn.
Bọn họ trở thành đối thủ xa lạ nhất cũng thân mật nhất.
Tất cả mọi người đều cảm thấy, có thể tương lai không xa, vương miện queen từ sau khi Bộ Đàn Yên mất không ai có thể giành được, sẽ đội lên đầu một trong hai cô gái này.
....
Cuộc sống đại học có thể nói là khá là phong phú, Lâm Miểu và Mộc Tử Nhàn đều ở đại học Bắc Thành, cuối tuần chỉ cần có thời gian, sẽ kéo Khương Vũ đi dạo phố, xem phim giết thời gian, cuộc sống đúng là rất phong phú.
Cừu Lệ trở thành một vết thương khó lành trong lòng cô.
Cô phủ bụi toàn bộ quà tặng của anh, ảnh chụp chung của hai người, không động vào, cũng không nhắc đến nữa....
Chỉ là tư vị của đêm đó, còn thường xuyên hiện lên trong giấc mộng, hành hạ cô đến không cách nào ngủ ngon.
Cừu Lệ cho cô sự vui thích cực hạn của một người con gái, là dấu in nổi tư tưởng, chạm khắc thật sâu trên dây thần kinh của cô.
Mà anh rời đi như vậy, đây là nơi đáng hận nhất.
Dục vọng thay thế nhớ nhung, tập kích mọi nơi.
Khương Vũ cũng chưa bao giờ phủ nhận sự tồn tại của nó, nếu như có thể đổi Cừu Lệ lại cùng cô một đêm, đại khái cô cũng nguyện ý dùng bất cứ thứ nào để trao đổi.
App Zhiguo mỗi ngày đều trừ 500 tệ vào số dư của cô, cho nên cô nhất định phải cố gắng làm nhiệm vụ kiếm tiền.
Cũng không phải là không có đường lui, ba trăm triệu mà nói đối với cô là số trên trời, nhưng đối với hai vị ba ba của cô mà nói, chỉ như muối bỏ biển.
Khương Vũ hoàn toàn có thể nói với Trình Dã, Trình Dã khẳng định cũng sẽ giúp cô.
Nhưng....
Từ bỏ nhiệm vụ cứu vớt thiếu niên ác ma, Khương Vũ chung quy vẫn không làm được.
Tình cảm cô đối với anh, có thể không hề sâu đậm như trong tưởng tượng, thậm chí một giọt nước mắt cũng không rơi.
Cô thậm chí không xác định được là mình còn yêu anh không.
Nhưng nhiệm vụ này, đây là ràng buộc duy nhất của cô và Cừu Lệ, cô không nỡ từ bỏ.
Khương Vũ không thể liên lạc được với Cừu Lệ bây giờ, cô thử nhắn tin cho Cừu Lệ trong tương lai, nhưng đối phương không trả lời.
Bởi vì quá khứ đã thay đổi rất nhiều, vì thế anh ở tương lai, hoàn cảnh xung quanh chắc cũng xảy ra thay đổi.
Khương Vũ không biết tình hình của anh thế nào, tất cả mọi thứ, dường như rơi vào thế bí.
........
Vì bù đắp lại 500 tệ mất đi mỗi ngày, Khương Vũ bắt đầu nhận nhiệm vụ sau giờ học----
Ting! Bật chức năng người xung quanh, "Giúp đỡ thiếu nữ dũng cảm tỏ tình", thù lao nhiệm vụ, 3 vạn tệ, người trọng sinh có muốn tiếp nhận không?
Khương Vũ: Tiếp nhận.
Rất nhanh, một cô gái tên là Thịnh Hàm kết bạn với cô: "Tôi là sinh viên năm tư trường đại học Bắc Thành, tôi thầm mến đàn anh ba năm rồi, nhưng không có dũng khí nói cho anh ấy biết.
Ba năm thích anh này, mỗi ngày gặp anh ấy, là mỗi lần tim đập nhanh hơn, mỗi ngày đều gấp một ngôi sao nhỏ bỏ vào trong lọ thủy tinh.
Chuẩn bị đêm trước khi anh tốt nghiệp, tặng lọ thủy tinh tràn đầy ngôi sao này cho anh ấy, nói cho anh ấy biết tâm ý của mình."
"Nhưng đêm tốt nghiệp đó, trên sân tập, có rất nhiều cô gái đều tỏ tình với anh."
Khương Vũ: "......."
Thịnh Hàm: "Bọn họ xinh đẹp hơn tôi, cũng ưu tú hơn tôi, thậm chí còn có đàn chị sau khi tốt nghiệp trực tiếp được công ty trong top 500 mời đến làm, tôi cảm thấy tất cả các mặt của tôi đều không bằng bọn họ, vì thế nên chưa tặng."
Khương Vũ: "Nhân khí cao như vậy."
Thịnh Hàm: "Đại đa số nữ sinh trong khoa của tôi đều thích anh ấy, anh ấy thật sự rất tốt."
Khương Vũ: "Vậy bây giờ, cô lại hối hận rồi?"
Thịnh Hàm: "Sau đêm hôm đó, tôi cảm thấy bản thân thật sự rất vô dụng, kế hoạch ban đầu là ở lại Bắc Thành dốc sức làm ăn, thế nhưng không chịu được mẹ thúc giục, trở về quê hương, đi làm trong một đơn vị hành chính trong huyện.
Rất nhiều năm qua rồi, cuộc sống của tôi rất bình đạm, đi làm, tan ca, xem mắt..."
"Sau này khi xem mặt, tôi quen biết một người đàn ông, anh ta là công chức, các phương diện đều thích hợp, nhưng tôi không có cảm giác rung động như điện giật với anh ta, càng không có kích động muốn gấp sao vì anh ta."
Khương Vũ: "Cô không thích anh ta, sao có thể có cảm giác được."
Thịnh Hàm: "Có lẽ giống như lời mẹ tôi nói, ở nhà sinh sống, hợp nhau mới quan trọng nhất, có lẽ kết hôn với người đàn ông này, tôi cũng sẽ hạnh phúc."
Khương Vũ: "Vậy thì tại sao cô lại tìm đến tôi?"
Thịnh Hàm: "Ngày mai tôi kết hôn rồi, khi tôi nhìn thấy hộp sao cất giấu trong tủ bếp này, tôi không khỏi nghĩ, nếu như hôm đó tôi tặng ngôi sao của mình đi, có phải tương lai của tôi, cũng sẽ trở nên khác rồi không."
Khương Vũ: "Có lẽ sẽ, cũng có thể sẽ không, cô không thể xác định anh ta dù đã nhận ngôi sao của cô, thì sẽ ở bên cạnh cô hay không.
Dù sao, theo lời cô nói, anh ta được hoan nghênh như vậy."
Thịnh Hàm: "Nhưng tôi là muốn biết được đáp án, biết được rồi, tôi mới có thể chết tâm, nếu không, tôi có thể sẽ rất khó sống vui vẻ cả đời này.
Cho nên tôi có thể hy vọng cô giúp tôi, trong ngày sinh nhật đó, giúp tôi tặng ngôi sao."
Có lúc, Khương Vũ nhận được loại nhiệm vụ này, nhìn thấy những việc mà mấy cô gái này trải qua, thật sự cảm thấy sốt ruột cho bọn họ.
Có lúc tình yêu thật sự cũng không phải là một chuyện huyền diệu cỡ nào, có lẽ động não một chút, dùng nhiều tâm tư một chút, liền dễ như trở bàn tay, cứ phải suy trước tính sau, bỏ lỡ cơ hội tốt nhất, ngày sau mới lại hối hận.
Khương Vũ nếu đã nhận nhiệm vụ ủy thác rồi, tự nhiên cũng sẽ dùng hết sức lực giúp đỡ cô ấy, không chỉ giúp cô ấy tặng được quà.
Cô còn muốn cô ấy ở trong rất nhiều người ưu tú theo đuổi, bộc lộ tài năng, được đàn anh chú ý đến.
***
Mùa tốt nghiệp, trong trường học phiêu tán không khí ly biệt cảm thương, chung quanh có thể thấy được những đàn anh đàn chị mặc áo cử nhân chụp ảnh.
Buổi tối mỗi ngày, dưới lầu ký túc xá, đều có nam sinh tỏ tình hoặc cầu hôn, xếp hình trái tim nến hoặc là hoa hồng, dẫn đến vô số người vây xem.
Có người thành công nhận được tình yêu, cũng có người thất bại để lại tiếc nuối, nhưng kết cục cuối cùng, đều là dưới ánh mắt oán niệm của dì quản lý ký túc xá, thu dọn tàn cuộc.
Một năm lại trôi qua rồi.
Có lúc, Khương Vũ sẽ nhớ lại tầm này của năm ngoái, cô và Cừu Lệ đều vì tương lai của chính mình mà cố gắng phấn đấu, mỗi ngày đều ra vào thư viện, anh đốc thúc cô học hành.
Cùng nhau trưởng thành và cổ vũ lẫn nhau, cùng nhau trở nên tốt hơn, có lẽ chính là bộ dáng ban đầu nhất của tình yêu giữa hai người.
Bây giờ Khương Vũ lại nhớ về những chuyện của năm ngoái, có hoài niệm, có tiếc nuối, có cảm thương, nhưng không biết tại sao, không còn nhớ nhung nữa.
Có lẽ, thời gian thật sự có thể mài mòn đi hết thảy những góc cạnh, chữa trị tất cả vết thương....
Hồi ức tự cho là nhớ mãi không quên, oanh oanh liệt liệt, cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là một khe nhỏ trên chặng đường đời.
Sau khi đi qua, trời cao biển rộng.
Chỉ là nội tâm vẫn trống rỗng.
Cho dù cô cố gắng múa thế nào, nhận nhiều nhiệm vụ hơn nữa, đều không thể lấp đầy được khoảng trống đó.
Như bị trộm đi thứ gì.
Sau khi Khương Vũ hỏi Thịnh Hàm rõ ràng về tình huống căn bản của đàn anh, đến chợ thú cưng, trong một tiệm bò sát máu lạnh, Khương Vũ tốn hai nghìn tệ, mua một con rắn nhỏ màu trắng.
Mới bắt đầu, Khương Vũ còn có chút sợ sệt, thật không dám giơ tay đụng vào, dưới sự chỉ dẫn của chủ tiệm, cô lấy dũng khí sờ sờ con rắn nhỏ.
Con rắn thú cưng sẽ không dễ hại người, đặc biệt là con rắn Khương Vũ mua đã trải qua lai ấp và tuyển chọn, là loại ôn hòa nhất, hệ số nguy hiểm dường như bằng không.
Dần dần, cô cũng có thể giơ tay, để con rắn quấn quanh cánh tay mình rồi.
Buổi tối tốt nghiệp đó, Khương Vũ đem theo con rắn cưng, ngồi trên thảm cỏ xanh ngát ở sân tập, thấy được đàn anh Thịnh Hàm nhớ mãi không quên, vô cùng yêu thích.
Vị đàn anh này tên là Tề Gia Ngôn, giống như Thịnh Hàm miêu tả vậy, Tề Gia Ngôn thật sự rất đẹp trai, tính cánh ấm áp, khí chất xuất chúng.
Anh ta mặc áo sơ mi trắng, ngồi trên thảm cỏ, tay ôm Ukulele, ngón thon dài khẽ đánh bài hát "Trời Xanh" của Châu Kiệt Luân.
Xung quanh có một đám nữ sinh đang ngồi, thưởng thứ mà mê luyến nhìn về phía anh ta, trong sắp như sắp tràn ra ngôi sao rồi.
Đàn anh Tề Gia Ngôn không chỉ đẹp trai, gia thế tốt, khiêm tốn ôn hòa, hơn nữa năng lực cá nhân cũng rất mạnh, nghe nói thông qua thông qua tuyển dụng của tập đoàn khoa học kỹ thuật Duyệt Phương, trở thành sinh viên duy nhất trong trường có thể vào được Duyệt Phương.
Nói tóm lại, chính là ....!các phương diện đều là tiêu chuẩn của một nam thần.
Rất nhanh, liền có mấy nữ sinh lần lượt đến trước mặt Tề Gia Ngôn tỏ tình.
Sau đêm nay, đàn anh nam thần sẽ rời khỏi trường học rồi, mấy bí mật nhỏ ẩn giấu trong lòng, tối nay không nói, sau này sẽ không còn có cơ hội để nói nữa rồi.
Cho nên dù có tỏ tình tập thể, bọn họ cũng không quan tâm.
Có điều, cho dù là nữ sinh tỏ tình rất nhiều, hơn nữa trong đó không thiếu những người ưu tú.
Nhưng Tề Gia Ngôn không có ai không khẽ mỉm cười, lễ phép từ chối.
Khương Vũ nhìn khắp nơi, nhìn thấy Thịnh Hàm đang đứng dưới một gốc cây ngân hạnh ở bên cạnh sân tập, xa xa mà quan sát Tề Gia Ngôn, do dự không dám tiến lên.
Trong tay, cầm hộp sao nhỏ mà cô ấy đã gập ba năm nay, đặt trong bình thủy tinh trong suốt, hồn nhiên trong suốt như là thủy tinh vậy.
Tâm sự thầm mến của thiếu nữ, thật sự rất tốt đẹp, ngôi sao nhỏ cũng rất đẹp.
Sau khi trưởng thành rồi, con người luôn phải đối mặt với hiện thực, không có ai mãi mãi sống trong ngà voi và ảo tưởng cả.
Sự tàn khốc của cuộc sống hiện thực, có lẽ sẽ làm cho tình yêu bị long đong, làm lý tưởng phai màu...
Nhưng những viên ngôi sao nhỏ kia, những hồi ức tích tụ từng chút từng chút trong cuộc sống kia, những niềm vui bé nhỏ âm thầm của việc yêu thầm kia, có thể chống đỡ được những tầm thường trong cuộc sống.
Khương Vũ đi đến bên người Thịnh Hàm, sâu xa nói: "Đàn chị, còn không đi sao?"
"Đi, đi cái gì?!"
"Nếu như chị còn do dự không đi tỏ tình..." Khương Vũ vuốt đầu chú rắn trắng nhỏ đang lè lưỡi ra trên tay: "Vậy thì tôi phải chen ngang rồi."
Thịnh Hàm nhìn thấy con rắn nhỏ quấn trên cổ tay cô, sợ hết hồn, che ngực nói: "Cô tỏ tình...!Cô tỏ tình lại mang theo một con rắn!"
"Ừm! Tôi nghe nói đàn anh Tề Gia Ngôn thích rắn nhỏ nhất, con rắn nhỏ đáng yêu như thế này, là tôi quà đặc biệt mua về tặng anh ấy đấy."
"Không phải! Không phải! Anh ấy sợ rắn nhất, cô đừng đi!"
Khương Vũ không để ý Thịnh Hàm, trực tiếp đi về phía Tề Gia Ngôn đang gảy đàn.
Vốn dĩ Thịnh Hàm thấy nhiều nữ sinh ưu tú như vậy tụ lại bên người anh, cũng đã từ bỏ tỏ tình rồi.
Nhưng lúc này thấy Khương Vũ lại muốn cầm rắn để hù dọa Tề Gia Ngôn, cô nào có thể còn ngồi được nữa, lập tức đuổi theo.
Khương Vũ cầm rắn đi đến trước mặt Tề Gia Ngôn, cười híp mắt nói: "Chào đàn anh."
Tề Gia Ngôn nhìn cô một cái, rõ ràng kinh diễm một chút, song khi anh ta thấy con rắn nhỏ quấn trên tay cô, cả người đều không ổn, bỗng nhiên nhảy lên một cái, lảo đảo lui về phía sau mấy bước!
Đời anh ta sợ nhất chính là rắn, đây quả thực là ác mộng của anh ta.
"Cô đừng đến đây! Đừng đến đây! A a a a a!"
Nữ sinh khác cũng bị dọa cho hét lớn là chạy, không dám lại gần Khương Vũ.
Khương Vũ cười nói: "Đàn anh đừng sợ mà, nó không cắn người nha, anh qua đây mà xem, thật sự rất đáng yêu!"
Cô càng tiến lên, Tề Gia Ngôn lại càng lùi về phía sau, bị dọa đến mặt trắng bệch, đàn cũng không cần rồi, vứt lung tung trên thảm cỏ, phảng phất như một giây sau liền chạy đi mất.
Đúng lúc này, Thịnh Hàm chạy đến, chắn giữa Khương Vũ và Tề Gia Ngôn: "Cô nữ sinh này làm sao vậy chứ! Người ta tỏ tình đều là tặng hạc giấy, bánh ngọt, chỉ có cô khác người tặng một con rắn, lẽ nào cô không biết lúc trước đàn anh bị rắn cắn, sợ rắn nhất sao, hay là cô cố ý dọa anh ấy!"
Khương Vũ cười ngọt ngào một cái, vất con rắn nhỏ lên đàn của Tề Gia Ngôn: "Ngại quá, tôi thật sự không biết.
Có điều tôi tỏ tình với đàn anh, cô làm loạn cái gì, cô cũng là đến tỏ tình sao, làm phiền xếp hàng có được không?"
Khi còn trẻ, vì người mình thích, thật sự có thể phấn đấu quên mình.
Tuy rằng bản thân Thịnh Hàm cũng sợ rắn, nhưng khi nhìn thấy mấy cô gái xung quanh đứng xa xa vây xem, nhìn Tề Gia Ngôn bị dọa đến mặt trắng bệch, nói không lên lời, vẫn là lấy dũng khí, tóm con rắn nhỏ trên đàn của Tề Gia Ngôn, ném vào thảm cỏ, chuẩn bị dùng chân đạp chết.
"Này này!"
Khương Vũ không nghĩ đến cô gái này lá gan lớn vậy, lại thật sự ra tay tàn nhẫn với chú rắn nhỏ, cô vội vàng tiến lên nhặt con rắn: "Tốt xấu gì cũng là một sinh mệnh đấy."
"Đàn anh, anh đừng sợ, chỉ là một con rắn mà thôi, tôi...!Tôi sẽ không để nó làm hại anh đâu."
Tề Gia Ngôn nơm nớp lo sợ "ồ" một tiếng.
Thịnh Hàm tức giận nói với Khương Vũ: "Sau này cô không được phép mang rắn đi dọa người nữa!"
"Được rồi, được rồi, cô là bà chủ, tôi đều nghe lời cô."
Khương Vũ ôm con rắn nhỏ và túi đựng rắn, cười híp mắt nói: "Vậy thì cái kia, tôi tỏ tình xong rồi, đàn anh rõ ràng không hứng thú với tôi và con rắn nhỏ, vậy thì đến lượt cô, cố lên nha."
Thịnh Hàm một mặt mông lung nhìn Khương Vũ, quay đầu, đón nhận ánh mắt tìm tòi của Tề Gia Ngôn.
Mặt cô trong nhất thời nóng như thiêu đốt, tay nắm chặt bình thủy tinh đựng sao nhỏ, không biết làm sao.
"Vừa nãy cảm ơn bạn." Tề Gia Ngôn nhìn thấy sự quẫn bách của cô gái nhỏ, mở lời tước, phá vỡ không khí ngại ngùng: "Bạn có đồ gì muốn tặng tôi sao?"
"À...!Khụ."
Tề Gia Ngôn chủ động mở lời hỏi, dù cho Thịnh Hàm thật sự ngại nói ra, nhưng tên đã lắp vào cung, đã không thể không bắn rồi.
"Đàn anh, em thích anh ba năm rồi, từ buổi phỏng vấn hội học sinh sinh viên ở năm nhất nhìn thấy anh, em đã thích anh, em nghĩ có lẽ anh không chú ý đến sự tồn tại của em, bởi vì....!Bởi vì em thật sự là một người trong suốt, cũng không phải rất xuất chúng, nhưng em đã thật sự rất cố gắng để mình trở nên ưu tú hơn."
"Khi em học đại học đã giành được giải bạc của cuộc thi khoa học kỹ thuật sinh viên, giải vàng chính là anh, em...!Em nghe nói anh thích ghita, em cũng báo danh lớp học thổi sáo, mặc dù thổi không quá hay...!nếu như em may mắn được ở bên anh, em...!giữa hai chúng ta chắc chắn sẽ có cùng chủ đề về âm nhạc."
Lời nói này của cô ấy, hoàn toàn là không trâu bắt chó đi cày, vội vàng nói ra hết, cho nên nói năng có chút lộn xộn.
Tề Gia Ngôn nhìn cô, lại cảm thấy rất chân thành, nhận ngôi sao của cô, sau đó nói: "Cảm ơn tâm ý của bạn, nhưng chúng ta không quá quen thuộc, tôi cũng không quá hiểu biết về em, cho nên không có cách nào suy nghĩ về việc ở bên em."
Trên mặt Thịnh Hàm lộ ra vẻ thất vọng: "Không, không sao, có thể nói ra, em đã rất thỏa mãn rồi, hy vọng đàn anh tốt nghiệp vui vẻ, công việc thuận lợi."
Nói xong, cô gái nhỏ xoay người rời đi, mắt đã đỏ ửng rồi.
Nhưng đúng lúc này, Tề Gia Ngôn bỗng nhiên mở miệng: "Tuy rằng chúng ta không quá quen, nhưng tôi rất muốn quen biết với em, không nhất định phải ở bên nhau, có thể thêm weixin, làm bạn trước.
Bạn biết tôi rất sợ rắn, bạn không sợ, có lẽ...!Chúng ta có thể bổ sung cho nhau."
Mắt Thịnh Hàm sáng rực lên, xoay người, nhìn thấy Tề Gia Ngôn đứng dưới ánh đèn, ưu nhã mỉm cười.
Giây phút đó, thật sự là vạn vật xuân sinh.
....
Ting! Nhiệm vụ Giúp đỡ thiếu nữ dũng cảm tỏ tình, phí ủy thác đã chuyển khoản, xin mời kiểm tra và xác nhận.
Người ủy thác nhờ trang web cảm ơn với người trọng sinh, đồng thời để lại lời nhắn ---
"Sau khi quen biết đàn anh Tề Gia Ngôn, tôi quyết định ở lại Bắc Thành dốc sức làm ăn, không về nhà.
Sau một năm, chúng tôi xác định quan hệ yêu đương, bây giờ sắp kết hôn rồi, cảm ơn cô, cũng cảm ơn con rắn nhỏ của cô, đối xử với nó thô lỗ như vậy, tôi xin lỗi nó."
Khương Vũ dựa vào cây ngân hạnh, vuốt ve đầu rắn nhỏ trong tay, dịu dàng nói: "Thành rồi, em cái con vật nhỏ máu lạnh đáng sợ này, hôm nay cũng đã làm được một chuyện tốt."
Con rắn xì xì phun lưỡi nhỏ ra, ngoan ngoãn nằm trong tay Khương Vũ, hưởng thụ sự vuốt ve dịu dàng của cô.
Khương Vũ bỗng nhiên có chút yêu thích con rắn nhỏ này, cô cảm thấy nó khá giống Cừu Lệ, có lúc máu lạnh vô tình, có lúc lại rất ngoan ngoãn, rất nghe lời.
Càng nhìn, càng giống.
Đã hơn một năm rồi.
Cô đã không lúc nào cũng nhớ đến anh rồi, nhưng trong lúc lơ đãng, bộ dáng của anh, cũng sẽ như phù quang lược ảnh vậy, thoáng qua trong đầu cô.
Khương Vũ nhìn mắt con rắn nhỏ, dịu dàng hơn rất nhiều: "Sau này em là A Lệ của chị đi."
Con rắn nhỏ phảng phất như hiểu được lời cô nói, ngoan ngoãn quấn lên tay cô, hàm dưới gác lên lòng bàn tay cô.
"A Lệ."
"A Lệ Lệ."
...
Con rắn nhỏ phun lưỡi ra, nhìn cô.
Gọi tên anh, một giọt nước mắt rơi xuống.
Khương Vũ mờ mịt đưa tay sờ mắt, cô lại không nhận ra được là mình đang khóc.
A Lệ, em vẫn nhớ anh.
Tối hôm qua, Cừu Lệ vẫn luôn ở bên cạnh cô, cho cô, sau đó ngủ cùng cô.
Giai điệu Hồ Thiên Nga, vẫn luôn quanh quẩn bên tai, vang vọng trong đầu cô.
Trong mộng hiện lên rất nhiều hình ảnh ngọt ngào khi ở bên cậu, nhưng mà nương theo tiếng nhạc dần dần nhạt đi, những hình ảnh này hình như...! cuối cùng đều biến mất, không có dấu vết để tìm kiếm.
Sau khi cô tỉnh lại, rất kỳ quái, cảm giác không nỡ và bi thương kia, phảng phất như triệt để biến mất.
Không có long trời lở đất, tan nát cõi lòng sau khi chia tay của nam nữ chính trong phim truyền hình.
Tâm tình của cô lại như một mặt hồ bình lặng, thật giống như sẽ không vì anh mà nổi lên sóng lớn và lăn tăn.
Chẳng lẽ là bởi vì sau khi có được rồi, liền cảm thấy nhàm chán sao? Khương Vũ nhíu mày, cảm thấy trong lòng trống trải.
Phảng phất như anh dứt người rời đi, hoàn toàn mang cả thế giới của cô đi vậy.
Ngoại trừ cảm giác khắc cốt ghi tâm, linh hồn run rẩy đêm đó.
Năng lực ở một vài phương diện nào đó của Cừu Lệ, thật sự làm cho người ta ấn tượng sâu sắc, khó có thể quên.
........
Cừu Lệ cũng chưa bao giờ nghĩ đến, chuyện đẹp đẽ như vậy, lại xảy ra trong đêm mà bọn họ rời xa nhau.
Đó là lần đầu tiên anh cảm nhận được, ấm áp bao quanh khắp mọi nơi quanh mình.
Mỗi lần đều phảng phất như là lần cuối cùng của ngày tận thế vậy.
Anh cố hết sức cho đi trạng thái tốt nhất, đối với Khương Vũ sau mỗi lần tỉnh lại, đều là bé nhỏ không đáng kể.
Nhưng mỗi một giây này, đối với anh mà nói, đều là ghi lòng tạc dạ.
Anh không biết Khương Vũ có cảm thấy thỏa mãn hay không, cô chỉ là vẫn luôn khóc, lại không quá giống như khóc.
Trên lưng anh có rất nhiều dấu vết màu đỏ.
Sau đó, Cừu Lệ không rời đi, anh ngồi trước giường Khương Vũ cả một đêm, nhìn cô ngủ say, thấp giọng thì thầm bên tai cô, cường hóa hiệu quả thôi miên....
Mãi đến khi tờ mờ sáng, anh thu dọn xong cho cô, lại sửa soạn xong cho mình, mới đứng dậy rời đi.
Tương lai Cừu Lệ sẽ trở thành nhà thôi miên đứng đầu trong nước, khi có đài truyền hình phỏng vấn anh, anh không hề giấu diếm nói với bọn họ, người đầu tiên mà anh thôi miên, là chính anh.
Mà người thứ hai...!Là người mà anh yêu chân thành nhất đời này, đêm đầu tiên khi anh có được cô, anh cũng hoàn toàn mất đi cô.
Sau này, Chân Nhứ Nhứ tìm đến Cừu Lệ, nhảy điệu nhảy 32 vòng Whiplash xấu đến không thể nhìn.
Cừu Lệ không nhìn hết, xoay người rời đi.
Chân Nhứ Nhứ trải qua thất bại chưa từng có trên người anh, không cam lòng hô to với anh: "Cậu đã nói! Cậu đã nói nếu tôi luyện được, cậu liền..."
"Ông đây không muốn."
Anh đi không hề quay đầu lại.
Sau khi có được Khương Vũ, những người khác càng làm cho anh cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, anh như một tu sĩ khổ hạnh, phong bế toàn bộ thế giới của mình.
Dù cho mê hoặc gần ngay gang tấc.
Hồi ức đêm đó, đại khái có thể ở bên anh vượt qua mỗi đêm dài đằng đẵng không có bình minh.
Chân Nhứ Nhứ rõ ràng có thể cảm nhận được, Cừu Lệ từ đó về sau, hoàn toàn bất động với thiếu niên áo sơ mi trắng sạch sẽ mà cô ta gặp lần đầu tiên.
Phảng phất như đi ra khỏi từ nói bóng tối sâu nhất, toàn thân mang theo hơi thở lạnh nhạt, đối với cô ta cũng lạnh nhạt đến cực kỳ.
Lúc trước còn nói với cô mấy câu, cho dù là qua loa.
Nhưng từ sau ngày hôm đó, không còn nữa rồi.
Chân Nhứ Nhứ không muốn từ bỏ, cô ta từ trước đến giờ không phải là một cô gái dễ dàng từ bỏ, cho dù là học tập hay là ước mơ.
Mẹ cô ta đã nói, chỉ cần cố gắng giành lấy, những thứ mà cô ta muốn đều có được.
Không biết bạn gái trước của anh khi theo đuổi anh, có phải cũng như vậy hay không, cô ta hy vọng là có.
Nhưng nhỡ đâu không phải thì sao?
Mỗi khi suy nghĩ đến đây, Chân Nhứ Nhứ đều cảm giác trong lòng như bị đâm một cây gai.
Hoặc là, mặt xấu xa nhất của anh đều giành cho những người mà anh không quan tâm.
Có điều may là, Cừu Lệ không còn uống rượu đánh bài sống tạm qua ngày như trước nữa, anh cai rượu cai thuốc, duy trì rèn luyện và tự hạn chế, chí ít sống như một con người rồi.
Chân Nhứ Nhứ không biết là cái gì thay đổi anh, nhưng anh thật sự là thay đổi rồi.
Anh bắt đầu đi thư viện, vừa ngâm trong đó là cả một ngày, giống như hoàn toàn phong bế ngũ giác, đã biến thành người máy không có tình cảm, đọc những con chữ khô khan vô vị kia.
Người cũng ngày càng hiện lên vẻ nham hiểm.
Chân Nhứ Nhứ thật sự hận bản thân như vậy, nữ thần kiêu ngạo ưu tú của trường trong quá khứ kia, dưới sự mài sát lạnh nhạt của anh, biến thành một người đáng thương lo được lo mất.
Nhưng cô ta lại không nỡ buông tay, chính là rất thích, thích đến nỗi cho dù mỗi ngày đều chịu tủi thân, nhưng cô ta càng không chịu được những ngày không có anh.
Có những lúc cô ta cũng nghĩ, có phải là có được rồi, thì sẽ không thích như vậy nữa.
Không có được mới vĩnh viễn là thứ quấy nhiễu.
Tình yêu đối với Chân Nhứ Nhứ mà nói, thành lò luyện ngục không đáy.
Kết quả học tập của Cừu Lệ càng ngày càng tốt, anh giành được hạng nhất dễ dàng, khi bạn học khác còn đang vò đầu bức tai trên con đường thi giấy chứng nhận, Cừu Lệ lại dễ dàng đạt được rất nhiều giấy chứng như cố vấn tâm lý cấp ba, nhà thôi miên...
Anh bắt đầu làm một số công việc tư vấn tâm lý, không biết là thiên phú do ba di truyền hay là những việc trải qua từ nhỏ, anh luôn có thể vừa nhìn đã nhìn thấu nhân tâm, nhìn thấu những tối tăm và mù mịt ẩn giấu trong bề ngoài vô hại.
Nội tâm của mỗi người đều không phải là một tấm bảng trắng tinh khiết, cho dù là ngày thường là người tươi sáng như thế nào, lạc quan như thế nào, nhưng trong nội tâm vĩnh viễn ẩn giấu những tối tăm không muốn người khác biết được.
Năng lượng tiêu cực giống như một miếng bọt biển khổng lồ, vĩnh viễn có khoảng trống, tiêu cực, bi thương, tuyệt vọng, uất ức....
Cuối cùng biến thành ngọn lửa châm ngòi cho phạm tội.
Những người tìm đến anh, nếu như tâm lý khỏe mạnh, Cừu Lệ sẽ không dẫn dắt bọn họ kiếm tẩu thiên phong*, nếu như nội tâm đã có khuynh hướng phạm tội tiềm ẩn, anh sẽ dẫn dắt nó ra ngoài.
(*kiếm tẩu thiên phong: ý chỉ tìm những cách mới, không giống bình thường, nhằm giành được thắng lợi bất ngờ.)
Anh thử thách lòng người, chưa bao giờ tạo ra bản thể hỗn loạn, chỉ là gieo rắc hạt giống ác quỷ.
Anh càng ngày càng giống ba mình, thiên tài như vậy, điên cuồng như vậy....
Chân Nhứ Nhứ có lúc thật sự cảm thấy hình như mình không quen biết anh nữa rồi.
Buổi trưa đầu hạ đó, thiếu niên làm cô ta rung động kia, phảng phất như đã bị anh giết chết rồi.
Mà Cừu Lệ bây giờ, như một con ác long ngủ say trong bóng tối, mở một mắt, lạnh lùng chăm chú nhìn thế giới này.
****
Khương Vũ về Bắc Thành, một lần nữa chỉnh đốn lại tâm tình của mình, thử nhìn về phía trước, chôn sâu đoạn ký ức phong trần này đi.
Giống như Lăng Toàn nói vậy, nhân sinh nếu chỉ có yêu, nếu như chỉ muốn dùng yêu để cứu vớt một người, rất là yếu ớt vô lực.
Cô nên làm cho bản thân mình trở nên mạnh mẽ, trở thành người mạnh thật sự, sau này khi phải đối mặt với lựa chọn, mới có tư cách nắm giữ thứ mình muốn nhất, mới không bị ép buộc từ bỏ....
Khương Vũ bình tĩnh lại, tập múa cẩn thận, không còn bị tình cảm quấy nhiễu nữa.
Bộ Hy trở thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất của cô, cũng bởi vì có một người cạnh tranh cường thế như vậy, cô mới bất cứ lúc nào cũng duy trì cảnh giác, không dám lười biếng chút nào, không dám thả lỏng.
Bộ Hy hình như bởi vì chuyện đêm vũ hội giữa hạ, vẫn luôn canh cánh trong lòng, không còn âm thầm giao lưu với cô nữa.
Khương Vũ hiểu được cô ấy.
Quan hệ giữa hai người khi mới bắt đầu, chính là trên cơ sở căn cứ vào mạnh yếu rõ ràng, cô ấy nghe nói Khương Vũ là bạn học lớp F, cho nên mới không hề giữ lại mà dạy cô kỹ thuật, làm bạn với cô, thậm chí còn mời cô đến nhà chơi.
Thế nhưng trong đêm vũ hội giữa hạ, Khương Vũ làm Bộ Hy vô cùng kinh hãi, trước giờ cô chưa từng nghĩ mình sẽ thất bại, hơn nữa còn bại bởi bạn học lớp F.
Bộ Hy từ nhỏ đã muốn mạnh, lòng tự ái và lòng hiếu thắng vô cùng nặng, đặc biệt là ngay trước mặt bà ngoại và mẹ mình, sao cô ấy có thể chịu được cái này.
Có thể điều này cũng chính là lý do tại sao....!cô ấy vẫn luôn không có bạn.
Khương Vũ không hối hận giao chiến đêm vũ hội giữa hạ đó, thậm chí sau này trong mấy lần quyết đấu ít ỏi với Bộ Hy, cô cũng dùng hết sức đi thi đấu.
Chỉ có dùng hết sức, mới là tôn trọng lớn nhất đối với đối thủ.
Mấy lần thi đấu này, có thắng có thua, thực lực giữa hai bọn họ, không phân cao thấp.
Bộ Hy vẫn rất sòng phẳng, thắng thì thắng, thua thì thua, thắng sẽ tiếp tục cố gắng, thua thì lại càng cố hơn.
Bọn họ trở thành đối thủ xa lạ nhất cũng thân mật nhất.
Tất cả mọi người đều cảm thấy, có thể tương lai không xa, vương miện queen từ sau khi Bộ Đàn Yên mất không ai có thể giành được, sẽ đội lên đầu một trong hai cô gái này.
....
Cuộc sống đại học có thể nói là khá là phong phú, Lâm Miểu và Mộc Tử Nhàn đều ở đại học Bắc Thành, cuối tuần chỉ cần có thời gian, sẽ kéo Khương Vũ đi dạo phố, xem phim giết thời gian, cuộc sống đúng là rất phong phú.
Cừu Lệ trở thành một vết thương khó lành trong lòng cô.
Cô phủ bụi toàn bộ quà tặng của anh, ảnh chụp chung của hai người, không động vào, cũng không nhắc đến nữa....
Chỉ là tư vị của đêm đó, còn thường xuyên hiện lên trong giấc mộng, hành hạ cô đến không cách nào ngủ ngon.
Cừu Lệ cho cô sự vui thích cực hạn của một người con gái, là dấu in nổi tư tưởng, chạm khắc thật sâu trên dây thần kinh của cô.
Mà anh rời đi như vậy, đây là nơi đáng hận nhất.
Dục vọng thay thế nhớ nhung, tập kích mọi nơi.
Khương Vũ cũng chưa bao giờ phủ nhận sự tồn tại của nó, nếu như có thể đổi Cừu Lệ lại cùng cô một đêm, đại khái cô cũng nguyện ý dùng bất cứ thứ nào để trao đổi.
App Zhiguo mỗi ngày đều trừ 500 tệ vào số dư của cô, cho nên cô nhất định phải cố gắng làm nhiệm vụ kiếm tiền.
Cũng không phải là không có đường lui, ba trăm triệu mà nói đối với cô là số trên trời, nhưng đối với hai vị ba ba của cô mà nói, chỉ như muối bỏ biển.
Khương Vũ hoàn toàn có thể nói với Trình Dã, Trình Dã khẳng định cũng sẽ giúp cô.
Nhưng....
Từ bỏ nhiệm vụ cứu vớt thiếu niên ác ma, Khương Vũ chung quy vẫn không làm được.
Tình cảm cô đối với anh, có thể không hề sâu đậm như trong tưởng tượng, thậm chí một giọt nước mắt cũng không rơi.
Cô thậm chí không xác định được là mình còn yêu anh không.
Nhưng nhiệm vụ này, đây là ràng buộc duy nhất của cô và Cừu Lệ, cô không nỡ từ bỏ.
Khương Vũ không thể liên lạc được với Cừu Lệ bây giờ, cô thử nhắn tin cho Cừu Lệ trong tương lai, nhưng đối phương không trả lời.
Bởi vì quá khứ đã thay đổi rất nhiều, vì thế anh ở tương lai, hoàn cảnh xung quanh chắc cũng xảy ra thay đổi.
Khương Vũ không biết tình hình của anh thế nào, tất cả mọi thứ, dường như rơi vào thế bí.
........
Vì bù đắp lại 500 tệ mất đi mỗi ngày, Khương Vũ bắt đầu nhận nhiệm vụ sau giờ học----
Ting! Bật chức năng người xung quanh, "Giúp đỡ thiếu nữ dũng cảm tỏ tình", thù lao nhiệm vụ, 3 vạn tệ, người trọng sinh có muốn tiếp nhận không?
Khương Vũ: Tiếp nhận.
Rất nhanh, một cô gái tên là Thịnh Hàm kết bạn với cô: "Tôi là sinh viên năm tư trường đại học Bắc Thành, tôi thầm mến đàn anh ba năm rồi, nhưng không có dũng khí nói cho anh ấy biết.
Ba năm thích anh này, mỗi ngày gặp anh ấy, là mỗi lần tim đập nhanh hơn, mỗi ngày đều gấp một ngôi sao nhỏ bỏ vào trong lọ thủy tinh.
Chuẩn bị đêm trước khi anh tốt nghiệp, tặng lọ thủy tinh tràn đầy ngôi sao này cho anh ấy, nói cho anh ấy biết tâm ý của mình."
"Nhưng đêm tốt nghiệp đó, trên sân tập, có rất nhiều cô gái đều tỏ tình với anh."
Khương Vũ: "......."
Thịnh Hàm: "Bọn họ xinh đẹp hơn tôi, cũng ưu tú hơn tôi, thậm chí còn có đàn chị sau khi tốt nghiệp trực tiếp được công ty trong top 500 mời đến làm, tôi cảm thấy tất cả các mặt của tôi đều không bằng bọn họ, vì thế nên chưa tặng."
Khương Vũ: "Nhân khí cao như vậy."
Thịnh Hàm: "Đại đa số nữ sinh trong khoa của tôi đều thích anh ấy, anh ấy thật sự rất tốt."
Khương Vũ: "Vậy bây giờ, cô lại hối hận rồi?"
Thịnh Hàm: "Sau đêm hôm đó, tôi cảm thấy bản thân thật sự rất vô dụng, kế hoạch ban đầu là ở lại Bắc Thành dốc sức làm ăn, thế nhưng không chịu được mẹ thúc giục, trở về quê hương, đi làm trong một đơn vị hành chính trong huyện.
Rất nhiều năm qua rồi, cuộc sống của tôi rất bình đạm, đi làm, tan ca, xem mắt..."
"Sau này khi xem mặt, tôi quen biết một người đàn ông, anh ta là công chức, các phương diện đều thích hợp, nhưng tôi không có cảm giác rung động như điện giật với anh ta, càng không có kích động muốn gấp sao vì anh ta."
Khương Vũ: "Cô không thích anh ta, sao có thể có cảm giác được."
Thịnh Hàm: "Có lẽ giống như lời mẹ tôi nói, ở nhà sinh sống, hợp nhau mới quan trọng nhất, có lẽ kết hôn với người đàn ông này, tôi cũng sẽ hạnh phúc."
Khương Vũ: "Vậy thì tại sao cô lại tìm đến tôi?"
Thịnh Hàm: "Ngày mai tôi kết hôn rồi, khi tôi nhìn thấy hộp sao cất giấu trong tủ bếp này, tôi không khỏi nghĩ, nếu như hôm đó tôi tặng ngôi sao của mình đi, có phải tương lai của tôi, cũng sẽ trở nên khác rồi không."
Khương Vũ: "Có lẽ sẽ, cũng có thể sẽ không, cô không thể xác định anh ta dù đã nhận ngôi sao của cô, thì sẽ ở bên cạnh cô hay không.
Dù sao, theo lời cô nói, anh ta được hoan nghênh như vậy."
Thịnh Hàm: "Nhưng tôi là muốn biết được đáp án, biết được rồi, tôi mới có thể chết tâm, nếu không, tôi có thể sẽ rất khó sống vui vẻ cả đời này.
Cho nên tôi có thể hy vọng cô giúp tôi, trong ngày sinh nhật đó, giúp tôi tặng ngôi sao."
Có lúc, Khương Vũ nhận được loại nhiệm vụ này, nhìn thấy những việc mà mấy cô gái này trải qua, thật sự cảm thấy sốt ruột cho bọn họ.
Có lúc tình yêu thật sự cũng không phải là một chuyện huyền diệu cỡ nào, có lẽ động não một chút, dùng nhiều tâm tư một chút, liền dễ như trở bàn tay, cứ phải suy trước tính sau, bỏ lỡ cơ hội tốt nhất, ngày sau mới lại hối hận.
Khương Vũ nếu đã nhận nhiệm vụ ủy thác rồi, tự nhiên cũng sẽ dùng hết sức lực giúp đỡ cô ấy, không chỉ giúp cô ấy tặng được quà.
Cô còn muốn cô ấy ở trong rất nhiều người ưu tú theo đuổi, bộc lộ tài năng, được đàn anh chú ý đến.
***
Mùa tốt nghiệp, trong trường học phiêu tán không khí ly biệt cảm thương, chung quanh có thể thấy được những đàn anh đàn chị mặc áo cử nhân chụp ảnh.
Buổi tối mỗi ngày, dưới lầu ký túc xá, đều có nam sinh tỏ tình hoặc cầu hôn, xếp hình trái tim nến hoặc là hoa hồng, dẫn đến vô số người vây xem.
Có người thành công nhận được tình yêu, cũng có người thất bại để lại tiếc nuối, nhưng kết cục cuối cùng, đều là dưới ánh mắt oán niệm của dì quản lý ký túc xá, thu dọn tàn cuộc.
Một năm lại trôi qua rồi.
Có lúc, Khương Vũ sẽ nhớ lại tầm này của năm ngoái, cô và Cừu Lệ đều vì tương lai của chính mình mà cố gắng phấn đấu, mỗi ngày đều ra vào thư viện, anh đốc thúc cô học hành.
Cùng nhau trưởng thành và cổ vũ lẫn nhau, cùng nhau trở nên tốt hơn, có lẽ chính là bộ dáng ban đầu nhất của tình yêu giữa hai người.
Bây giờ Khương Vũ lại nhớ về những chuyện của năm ngoái, có hoài niệm, có tiếc nuối, có cảm thương, nhưng không biết tại sao, không còn nhớ nhung nữa.
Có lẽ, thời gian thật sự có thể mài mòn đi hết thảy những góc cạnh, chữa trị tất cả vết thương....
Hồi ức tự cho là nhớ mãi không quên, oanh oanh liệt liệt, cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là một khe nhỏ trên chặng đường đời.
Sau khi đi qua, trời cao biển rộng.
Chỉ là nội tâm vẫn trống rỗng.
Cho dù cô cố gắng múa thế nào, nhận nhiều nhiệm vụ hơn nữa, đều không thể lấp đầy được khoảng trống đó.
Như bị trộm đi thứ gì.
Sau khi Khương Vũ hỏi Thịnh Hàm rõ ràng về tình huống căn bản của đàn anh, đến chợ thú cưng, trong một tiệm bò sát máu lạnh, Khương Vũ tốn hai nghìn tệ, mua một con rắn nhỏ màu trắng.
Mới bắt đầu, Khương Vũ còn có chút sợ sệt, thật không dám giơ tay đụng vào, dưới sự chỉ dẫn của chủ tiệm, cô lấy dũng khí sờ sờ con rắn nhỏ.
Con rắn thú cưng sẽ không dễ hại người, đặc biệt là con rắn Khương Vũ mua đã trải qua lai ấp và tuyển chọn, là loại ôn hòa nhất, hệ số nguy hiểm dường như bằng không.
Dần dần, cô cũng có thể giơ tay, để con rắn quấn quanh cánh tay mình rồi.
Buổi tối tốt nghiệp đó, Khương Vũ đem theo con rắn cưng, ngồi trên thảm cỏ xanh ngát ở sân tập, thấy được đàn anh Thịnh Hàm nhớ mãi không quên, vô cùng yêu thích.
Vị đàn anh này tên là Tề Gia Ngôn, giống như Thịnh Hàm miêu tả vậy, Tề Gia Ngôn thật sự rất đẹp trai, tính cánh ấm áp, khí chất xuất chúng.
Anh ta mặc áo sơ mi trắng, ngồi trên thảm cỏ, tay ôm Ukulele, ngón thon dài khẽ đánh bài hát "Trời Xanh" của Châu Kiệt Luân.
Xung quanh có một đám nữ sinh đang ngồi, thưởng thứ mà mê luyến nhìn về phía anh ta, trong sắp như sắp tràn ra ngôi sao rồi.
Đàn anh Tề Gia Ngôn không chỉ đẹp trai, gia thế tốt, khiêm tốn ôn hòa, hơn nữa năng lực cá nhân cũng rất mạnh, nghe nói thông qua thông qua tuyển dụng của tập đoàn khoa học kỹ thuật Duyệt Phương, trở thành sinh viên duy nhất trong trường có thể vào được Duyệt Phương.
Nói tóm lại, chính là ....!các phương diện đều là tiêu chuẩn của một nam thần.
Rất nhanh, liền có mấy nữ sinh lần lượt đến trước mặt Tề Gia Ngôn tỏ tình.
Sau đêm nay, đàn anh nam thần sẽ rời khỏi trường học rồi, mấy bí mật nhỏ ẩn giấu trong lòng, tối nay không nói, sau này sẽ không còn có cơ hội để nói nữa rồi.
Cho nên dù có tỏ tình tập thể, bọn họ cũng không quan tâm.
Có điều, cho dù là nữ sinh tỏ tình rất nhiều, hơn nữa trong đó không thiếu những người ưu tú.
Nhưng Tề Gia Ngôn không có ai không khẽ mỉm cười, lễ phép từ chối.
Khương Vũ nhìn khắp nơi, nhìn thấy Thịnh Hàm đang đứng dưới một gốc cây ngân hạnh ở bên cạnh sân tập, xa xa mà quan sát Tề Gia Ngôn, do dự không dám tiến lên.
Trong tay, cầm hộp sao nhỏ mà cô ấy đã gập ba năm nay, đặt trong bình thủy tinh trong suốt, hồn nhiên trong suốt như là thủy tinh vậy.
Tâm sự thầm mến của thiếu nữ, thật sự rất tốt đẹp, ngôi sao nhỏ cũng rất đẹp.
Sau khi trưởng thành rồi, con người luôn phải đối mặt với hiện thực, không có ai mãi mãi sống trong ngà voi và ảo tưởng cả.
Sự tàn khốc của cuộc sống hiện thực, có lẽ sẽ làm cho tình yêu bị long đong, làm lý tưởng phai màu...
Nhưng những viên ngôi sao nhỏ kia, những hồi ức tích tụ từng chút từng chút trong cuộc sống kia, những niềm vui bé nhỏ âm thầm của việc yêu thầm kia, có thể chống đỡ được những tầm thường trong cuộc sống.
Khương Vũ đi đến bên người Thịnh Hàm, sâu xa nói: "Đàn chị, còn không đi sao?"
"Đi, đi cái gì?!"
"Nếu như chị còn do dự không đi tỏ tình..." Khương Vũ vuốt đầu chú rắn trắng nhỏ đang lè lưỡi ra trên tay: "Vậy thì tôi phải chen ngang rồi."
Thịnh Hàm nhìn thấy con rắn nhỏ quấn trên cổ tay cô, sợ hết hồn, che ngực nói: "Cô tỏ tình...!Cô tỏ tình lại mang theo một con rắn!"
"Ừm! Tôi nghe nói đàn anh Tề Gia Ngôn thích rắn nhỏ nhất, con rắn nhỏ đáng yêu như thế này, là tôi quà đặc biệt mua về tặng anh ấy đấy."
"Không phải! Không phải! Anh ấy sợ rắn nhất, cô đừng đi!"
Khương Vũ không để ý Thịnh Hàm, trực tiếp đi về phía Tề Gia Ngôn đang gảy đàn.
Vốn dĩ Thịnh Hàm thấy nhiều nữ sinh ưu tú như vậy tụ lại bên người anh, cũng đã từ bỏ tỏ tình rồi.
Nhưng lúc này thấy Khương Vũ lại muốn cầm rắn để hù dọa Tề Gia Ngôn, cô nào có thể còn ngồi được nữa, lập tức đuổi theo.
Khương Vũ cầm rắn đi đến trước mặt Tề Gia Ngôn, cười híp mắt nói: "Chào đàn anh."
Tề Gia Ngôn nhìn cô một cái, rõ ràng kinh diễm một chút, song khi anh ta thấy con rắn nhỏ quấn trên tay cô, cả người đều không ổn, bỗng nhiên nhảy lên một cái, lảo đảo lui về phía sau mấy bước!
Đời anh ta sợ nhất chính là rắn, đây quả thực là ác mộng của anh ta.
"Cô đừng đến đây! Đừng đến đây! A a a a a!"
Nữ sinh khác cũng bị dọa cho hét lớn là chạy, không dám lại gần Khương Vũ.
Khương Vũ cười nói: "Đàn anh đừng sợ mà, nó không cắn người nha, anh qua đây mà xem, thật sự rất đáng yêu!"
Cô càng tiến lên, Tề Gia Ngôn lại càng lùi về phía sau, bị dọa đến mặt trắng bệch, đàn cũng không cần rồi, vứt lung tung trên thảm cỏ, phảng phất như một giây sau liền chạy đi mất.
Đúng lúc này, Thịnh Hàm chạy đến, chắn giữa Khương Vũ và Tề Gia Ngôn: "Cô nữ sinh này làm sao vậy chứ! Người ta tỏ tình đều là tặng hạc giấy, bánh ngọt, chỉ có cô khác người tặng một con rắn, lẽ nào cô không biết lúc trước đàn anh bị rắn cắn, sợ rắn nhất sao, hay là cô cố ý dọa anh ấy!"
Khương Vũ cười ngọt ngào một cái, vất con rắn nhỏ lên đàn của Tề Gia Ngôn: "Ngại quá, tôi thật sự không biết.
Có điều tôi tỏ tình với đàn anh, cô làm loạn cái gì, cô cũng là đến tỏ tình sao, làm phiền xếp hàng có được không?"
Khi còn trẻ, vì người mình thích, thật sự có thể phấn đấu quên mình.
Tuy rằng bản thân Thịnh Hàm cũng sợ rắn, nhưng khi nhìn thấy mấy cô gái xung quanh đứng xa xa vây xem, nhìn Tề Gia Ngôn bị dọa đến mặt trắng bệch, nói không lên lời, vẫn là lấy dũng khí, tóm con rắn nhỏ trên đàn của Tề Gia Ngôn, ném vào thảm cỏ, chuẩn bị dùng chân đạp chết.
"Này này!"
Khương Vũ không nghĩ đến cô gái này lá gan lớn vậy, lại thật sự ra tay tàn nhẫn với chú rắn nhỏ, cô vội vàng tiến lên nhặt con rắn: "Tốt xấu gì cũng là một sinh mệnh đấy."
"Đàn anh, anh đừng sợ, chỉ là một con rắn mà thôi, tôi...!Tôi sẽ không để nó làm hại anh đâu."
Tề Gia Ngôn nơm nớp lo sợ "ồ" một tiếng.
Thịnh Hàm tức giận nói với Khương Vũ: "Sau này cô không được phép mang rắn đi dọa người nữa!"
"Được rồi, được rồi, cô là bà chủ, tôi đều nghe lời cô."
Khương Vũ ôm con rắn nhỏ và túi đựng rắn, cười híp mắt nói: "Vậy thì cái kia, tôi tỏ tình xong rồi, đàn anh rõ ràng không hứng thú với tôi và con rắn nhỏ, vậy thì đến lượt cô, cố lên nha."
Thịnh Hàm một mặt mông lung nhìn Khương Vũ, quay đầu, đón nhận ánh mắt tìm tòi của Tề Gia Ngôn.
Mặt cô trong nhất thời nóng như thiêu đốt, tay nắm chặt bình thủy tinh đựng sao nhỏ, không biết làm sao.
"Vừa nãy cảm ơn bạn." Tề Gia Ngôn nhìn thấy sự quẫn bách của cô gái nhỏ, mở lời tước, phá vỡ không khí ngại ngùng: "Bạn có đồ gì muốn tặng tôi sao?"
"À...!Khụ."
Tề Gia Ngôn chủ động mở lời hỏi, dù cho Thịnh Hàm thật sự ngại nói ra, nhưng tên đã lắp vào cung, đã không thể không bắn rồi.
"Đàn anh, em thích anh ba năm rồi, từ buổi phỏng vấn hội học sinh sinh viên ở năm nhất nhìn thấy anh, em đã thích anh, em nghĩ có lẽ anh không chú ý đến sự tồn tại của em, bởi vì....!Bởi vì em thật sự là một người trong suốt, cũng không phải rất xuất chúng, nhưng em đã thật sự rất cố gắng để mình trở nên ưu tú hơn."
"Khi em học đại học đã giành được giải bạc của cuộc thi khoa học kỹ thuật sinh viên, giải vàng chính là anh, em...!Em nghe nói anh thích ghita, em cũng báo danh lớp học thổi sáo, mặc dù thổi không quá hay...!nếu như em may mắn được ở bên anh, em...!giữa hai chúng ta chắc chắn sẽ có cùng chủ đề về âm nhạc."
Lời nói này của cô ấy, hoàn toàn là không trâu bắt chó đi cày, vội vàng nói ra hết, cho nên nói năng có chút lộn xộn.
Tề Gia Ngôn nhìn cô, lại cảm thấy rất chân thành, nhận ngôi sao của cô, sau đó nói: "Cảm ơn tâm ý của bạn, nhưng chúng ta không quá quen thuộc, tôi cũng không quá hiểu biết về em, cho nên không có cách nào suy nghĩ về việc ở bên em."
Trên mặt Thịnh Hàm lộ ra vẻ thất vọng: "Không, không sao, có thể nói ra, em đã rất thỏa mãn rồi, hy vọng đàn anh tốt nghiệp vui vẻ, công việc thuận lợi."
Nói xong, cô gái nhỏ xoay người rời đi, mắt đã đỏ ửng rồi.
Nhưng đúng lúc này, Tề Gia Ngôn bỗng nhiên mở miệng: "Tuy rằng chúng ta không quá quen, nhưng tôi rất muốn quen biết với em, không nhất định phải ở bên nhau, có thể thêm weixin, làm bạn trước.
Bạn biết tôi rất sợ rắn, bạn không sợ, có lẽ...!Chúng ta có thể bổ sung cho nhau."
Mắt Thịnh Hàm sáng rực lên, xoay người, nhìn thấy Tề Gia Ngôn đứng dưới ánh đèn, ưu nhã mỉm cười.
Giây phút đó, thật sự là vạn vật xuân sinh.
....
Ting! Nhiệm vụ Giúp đỡ thiếu nữ dũng cảm tỏ tình, phí ủy thác đã chuyển khoản, xin mời kiểm tra và xác nhận.
Người ủy thác nhờ trang web cảm ơn với người trọng sinh, đồng thời để lại lời nhắn ---
"Sau khi quen biết đàn anh Tề Gia Ngôn, tôi quyết định ở lại Bắc Thành dốc sức làm ăn, không về nhà.
Sau một năm, chúng tôi xác định quan hệ yêu đương, bây giờ sắp kết hôn rồi, cảm ơn cô, cũng cảm ơn con rắn nhỏ của cô, đối xử với nó thô lỗ như vậy, tôi xin lỗi nó."
Khương Vũ dựa vào cây ngân hạnh, vuốt ve đầu rắn nhỏ trong tay, dịu dàng nói: "Thành rồi, em cái con vật nhỏ máu lạnh đáng sợ này, hôm nay cũng đã làm được một chuyện tốt."
Con rắn xì xì phun lưỡi nhỏ ra, ngoan ngoãn nằm trong tay Khương Vũ, hưởng thụ sự vuốt ve dịu dàng của cô.
Khương Vũ bỗng nhiên có chút yêu thích con rắn nhỏ này, cô cảm thấy nó khá giống Cừu Lệ, có lúc máu lạnh vô tình, có lúc lại rất ngoan ngoãn, rất nghe lời.
Càng nhìn, càng giống.
Đã hơn một năm rồi.
Cô đã không lúc nào cũng nhớ đến anh rồi, nhưng trong lúc lơ đãng, bộ dáng của anh, cũng sẽ như phù quang lược ảnh vậy, thoáng qua trong đầu cô.
Khương Vũ nhìn mắt con rắn nhỏ, dịu dàng hơn rất nhiều: "Sau này em là A Lệ của chị đi."
Con rắn nhỏ phảng phất như hiểu được lời cô nói, ngoan ngoãn quấn lên tay cô, hàm dưới gác lên lòng bàn tay cô.
"A Lệ."
"A Lệ Lệ."
...
Con rắn nhỏ phun lưỡi ra, nhìn cô.
Gọi tên anh, một giọt nước mắt rơi xuống.
Khương Vũ mờ mịt đưa tay sờ mắt, cô lại không nhận ra được là mình đang khóc.
A Lệ, em vẫn nhớ anh.