Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 76
"Trịnh thiếu. Cậu trở về rồi. Tôi cứ tưởng... tôi cứ tưởng là..." Khoé mắt vú Trần rưng rưng, bà lấy ống tay áo lau nhẹ khóe mắt.
Người đàn ông mặc áo khoác dài sau chiếc bàn tròn quay mặt lại, kéo ghế ra, ngồi xuống ghế.
Trên khuôn mặt người đàn ông có một vết thương nhẹ, nhưng khuôn mặt với tỷ lệ gần như hoàn mỹ của hắn vẫn là xuất chúng, đó không ai khác chính là Trịnh Liệt: "Vú Trần. Cô ấy đi khỏi rồi chứ?"
"Vâng, Trịnh thiếu." Ngừng một lát, vú Trần e ngại hỏi: "Nhưng mà... tại sao lại phải giấu Lâm tiểu thư?"
Trịnh Liệt nghe vậy thì hơi chau mày, nghĩ tới lúc vừa tỉnh dậy, đã thấy mình nằm trên giường của Trần gia.
Cơ thể đau nhức, muốn ngồi dậy nhưng lập tức bị giọng nói âm trầm của Trần Bạch Nghiên làm cho khiếp sợ: "Nằm yên."
Quả là lão đại của tứ đại thiếu gia. Lời nói đúng là uy nghiêm, có trọng lượng. Trịnh Liệt lập tức nằm im.
Theo cấp bậc mà bốn người đã chia nhau, thì Trần Bạch Nghiên là lão đại, Mạc Thuần Uy là lão nhị, lão tam là Trịnh Liệt, người còn lại là Ninh Kiến Thần.
Nhìn Trịnh Liệt đánh mắt lung tung như muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, Ninh Kiến Thần cười cười vẻ nham hiểm nói: "Lão tam. Đừng nói với tớ là cậu bị mất trí nhớ. Nếu thật vậy thì tớ sẽ dìm đầu cậu xuống nước cho tới khi phục hồi lại mới thôi đấy."
Vừa nói xong, Ninh Kiến Thần lập tức bị sáu con mắt nhìn chòng chọc vào mình. Ninh Kiến Thần biết điều, mím môi, nhún nhún vai. Được rồi, hắn không sai, là hắn nhịn thôi.
"Cậu bị tai nạn, Vô Dĩnh Kỳ, tức người của tôi, đã cứu cậu?" Mạc Thuần Uy ngồi lạnh lùng nói ra một câu.
Tai nạn?
Trịnh Liệt nhíu mày, cố nhớ lại.
Đúng rồi. Lúc đó hắn đang thông báo cho bọn họ việc mình được làm cha, thì bị một chiếc xe mất kiểm soát đâm thẳng vào.
Vẫn còn sống ư? Tốc độ của chiếc xe đó rất nhanh, đâm vào hắn mà hắn vẫn sống được ư? Dù là Vô Dĩnh Kỳ thì cũng thật khó tin.
"Yên tâm đi. Chưa chết được." Mạc Thuần Uy nói xong, dường như thấy vẫn còn chưa đủ nên tiếp tục bổ sung thêm một câu: "Cậu vẫn còn nợ chưa trả cho tôi. Diêm Vương không dám nhận cậu đâu." Nói xong, Mạc Thuần Uy lại tiếp tục điềm nhiên đọc sách. Chân chéo chân, sách đặt lên đùi, một tay lật giở sách, còn một tay cầm tách trà trên bàn, nhấp một ngụm.
Nợ? Nợ gì? Trịnh Liệt vẫn ngu ngơ không hiểu: "Tôi nợ cậu sao?"
Mạc Thuần Uy xưa nay ít nói, gật đầu một cái, sau đó nói: "Nợ tôi đứa con dâu."
"Hả??????????" Ninh Kiến Thần hét lên. Còn Trịnh Liệy và Trần Bạch nghiên dù không nói gì nhưng ánh mắt nhìn Mạc Thuần Uy là vô cùng ngạc nhiên cộng khó hiểu.
"Nói như vậy...nói như vậy... chẳng lẽ..." Ninh Kiến Thần lắp bắp nói: "Chẳng lẽ cậu đã có con trai rồi?"
"Đúng vậy. Bốn tháng." Mạc Thuần Uy hất cằm, kiêu ngạo nói.
"Chết tiệt. Tôi phải về bắt Lô Vỹ Tinh nhà tôi sinh một đứa mới được. À không, phải sinh vài đứa. Cũng không được. Mỗi năm một đứa là tốt nhất." Ninh Kiến Thần đứng dậy, giọng hùng hồn. Đang nói, Ninh Kiến Thần bỗng nhiên sực tỉnh, nhìn Trần Bạch Nghiên nói: "À đúng rồi lão đại. Hay là cậu nhanh kiếm một đại tẩu đi, chúng ta kết làm thông gia."
Trần Bạch Nghiên nãy giờ vẫn im lặng, bỗng nhìn Ninh Kiến Thần một cái, ánh mắt sắc lạnh đến rợn gáy, khiến Ninh Kiến Thần đang hí hửng tắt dần nụ cười trên miệng.
Gì vậy? Động chạm gì đến lão đại rồi sao?
"Khụ..." Trịnh Liệt thấy không khí dường như không được tốt thì ho khan một tiếng: "Tôi muốn nói chuyện này. Tôi muốn về Trịnh gia."
"Không được!" Ba người cùng đồng thanh.
Trở về với thực tại, Trịnh Liệt nhìn vú Trần một lát, sau đó nói: " Bọn họ nói tôi không được về nhà. Bởi bọn họ muốn biết cảm xúc của Lâm Vĩnh Túc khi biết tin tôi chết sẽ phản ứng như thế nào. Bọn họ cắt hết mọi liên lạc với tài chính của tôi, giam lỏng tôi hai mươi tư trên hai mươi tư tiếng. Đến ngày hôm qua, khi biết tin Lâm Vĩnh Túc đau khổ đến như vậy, bọn họ mới miễn cưỡng "thả" tôi về đây. Nhưng đi kèm với điều kiện là không được để Lâm Vĩnh Túc biết."
Nguyên nhân là, bọn họ muốn cô ấy phải vượt qua được suy sụp, phải tự đứng lên, bởi trong cái thế giới này, kẻ muốn hủy hoại tứ đại gia tộc là không ít, kẻ muốn giết hết bọn họ lại càng là con số không thể đếm.
Vậy nên, tinh thần luôn chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống là không thể không có.
Lâm Vĩnh Túc quá yếu đuối, bây giờ cô còn có thời gian để làm quen dần, còn nếu để sau này cô mới trải qua những việc này thì e là... cô tiếp nhận không nổi.
Vú Trần là người sống trong Trịnh gia lâu năm, cũng là người có kinh nghiệm sống đủ nhiều để hiểu Trịnh Liệt đang muốn nói gì. Đó cũng không sai. Vị Lâm tiểu thư này tốt bụng, hiền lành, nhưng là tính cách không phù hợp với thế giới của bọn họ.
"Được rồi, vú Trần. Tôi chỉ lấy ít tài liệu cần thiết của công ty thôi." Trịnh Liệt cầm tập tài liệu trên bàn, bước tới trước "cánh cửa giá sách" vừa khép khi nãy.
Trước mặt Trịnh Liệt bây giờ là một bức tường trắng tinh, nhưng khi hắn vừa bước tới cách tầm mười bước chân nữa thì bức tường tự tách làm hai. Những bước chân dài, mạnh mẽ của Trịnh Liệt đi trước, vú Trần đi theo sau.
Vừa bước ra, "cánh cửa giá sách" liền đóng lại. Bên ngoài thư phòng vẫn là một mảng không gian yên tĩnh. KHông có ai.
Trịnh Liệt nhìn quay lại nhìn vú Trần một cái, nói: " Tôi đi đây. Chăm sóc cô ấy cẩn thận." nói xong đi thẳng ra phía cửa.
Cạch!
Cánh cửa mở ra.
Một đôi chân trần nhỏ nhắn trắng muốt đang đứng chắn trước mặt Trịnh Liệt.
"Đúng là anh rồi. Trịnh Liệt."
Người đàn ông mặc áo khoác dài sau chiếc bàn tròn quay mặt lại, kéo ghế ra, ngồi xuống ghế.
Trên khuôn mặt người đàn ông có một vết thương nhẹ, nhưng khuôn mặt với tỷ lệ gần như hoàn mỹ của hắn vẫn là xuất chúng, đó không ai khác chính là Trịnh Liệt: "Vú Trần. Cô ấy đi khỏi rồi chứ?"
"Vâng, Trịnh thiếu." Ngừng một lát, vú Trần e ngại hỏi: "Nhưng mà... tại sao lại phải giấu Lâm tiểu thư?"
Trịnh Liệt nghe vậy thì hơi chau mày, nghĩ tới lúc vừa tỉnh dậy, đã thấy mình nằm trên giường của Trần gia.
Cơ thể đau nhức, muốn ngồi dậy nhưng lập tức bị giọng nói âm trầm của Trần Bạch Nghiên làm cho khiếp sợ: "Nằm yên."
Quả là lão đại của tứ đại thiếu gia. Lời nói đúng là uy nghiêm, có trọng lượng. Trịnh Liệt lập tức nằm im.
Theo cấp bậc mà bốn người đã chia nhau, thì Trần Bạch Nghiên là lão đại, Mạc Thuần Uy là lão nhị, lão tam là Trịnh Liệt, người còn lại là Ninh Kiến Thần.
Nhìn Trịnh Liệt đánh mắt lung tung như muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, Ninh Kiến Thần cười cười vẻ nham hiểm nói: "Lão tam. Đừng nói với tớ là cậu bị mất trí nhớ. Nếu thật vậy thì tớ sẽ dìm đầu cậu xuống nước cho tới khi phục hồi lại mới thôi đấy."
Vừa nói xong, Ninh Kiến Thần lập tức bị sáu con mắt nhìn chòng chọc vào mình. Ninh Kiến Thần biết điều, mím môi, nhún nhún vai. Được rồi, hắn không sai, là hắn nhịn thôi.
"Cậu bị tai nạn, Vô Dĩnh Kỳ, tức người của tôi, đã cứu cậu?" Mạc Thuần Uy ngồi lạnh lùng nói ra một câu.
Tai nạn?
Trịnh Liệt nhíu mày, cố nhớ lại.
Đúng rồi. Lúc đó hắn đang thông báo cho bọn họ việc mình được làm cha, thì bị một chiếc xe mất kiểm soát đâm thẳng vào.
Vẫn còn sống ư? Tốc độ của chiếc xe đó rất nhanh, đâm vào hắn mà hắn vẫn sống được ư? Dù là Vô Dĩnh Kỳ thì cũng thật khó tin.
"Yên tâm đi. Chưa chết được." Mạc Thuần Uy nói xong, dường như thấy vẫn còn chưa đủ nên tiếp tục bổ sung thêm một câu: "Cậu vẫn còn nợ chưa trả cho tôi. Diêm Vương không dám nhận cậu đâu." Nói xong, Mạc Thuần Uy lại tiếp tục điềm nhiên đọc sách. Chân chéo chân, sách đặt lên đùi, một tay lật giở sách, còn một tay cầm tách trà trên bàn, nhấp một ngụm.
Nợ? Nợ gì? Trịnh Liệt vẫn ngu ngơ không hiểu: "Tôi nợ cậu sao?"
Mạc Thuần Uy xưa nay ít nói, gật đầu một cái, sau đó nói: "Nợ tôi đứa con dâu."
"Hả??????????" Ninh Kiến Thần hét lên. Còn Trịnh Liệy và Trần Bạch nghiên dù không nói gì nhưng ánh mắt nhìn Mạc Thuần Uy là vô cùng ngạc nhiên cộng khó hiểu.
"Nói như vậy...nói như vậy... chẳng lẽ..." Ninh Kiến Thần lắp bắp nói: "Chẳng lẽ cậu đã có con trai rồi?"
"Đúng vậy. Bốn tháng." Mạc Thuần Uy hất cằm, kiêu ngạo nói.
"Chết tiệt. Tôi phải về bắt Lô Vỹ Tinh nhà tôi sinh một đứa mới được. À không, phải sinh vài đứa. Cũng không được. Mỗi năm một đứa là tốt nhất." Ninh Kiến Thần đứng dậy, giọng hùng hồn. Đang nói, Ninh Kiến Thần bỗng nhiên sực tỉnh, nhìn Trần Bạch Nghiên nói: "À đúng rồi lão đại. Hay là cậu nhanh kiếm một đại tẩu đi, chúng ta kết làm thông gia."
Trần Bạch Nghiên nãy giờ vẫn im lặng, bỗng nhìn Ninh Kiến Thần một cái, ánh mắt sắc lạnh đến rợn gáy, khiến Ninh Kiến Thần đang hí hửng tắt dần nụ cười trên miệng.
Gì vậy? Động chạm gì đến lão đại rồi sao?
"Khụ..." Trịnh Liệt thấy không khí dường như không được tốt thì ho khan một tiếng: "Tôi muốn nói chuyện này. Tôi muốn về Trịnh gia."
"Không được!" Ba người cùng đồng thanh.
Trở về với thực tại, Trịnh Liệt nhìn vú Trần một lát, sau đó nói: " Bọn họ nói tôi không được về nhà. Bởi bọn họ muốn biết cảm xúc của Lâm Vĩnh Túc khi biết tin tôi chết sẽ phản ứng như thế nào. Bọn họ cắt hết mọi liên lạc với tài chính của tôi, giam lỏng tôi hai mươi tư trên hai mươi tư tiếng. Đến ngày hôm qua, khi biết tin Lâm Vĩnh Túc đau khổ đến như vậy, bọn họ mới miễn cưỡng "thả" tôi về đây. Nhưng đi kèm với điều kiện là không được để Lâm Vĩnh Túc biết."
Nguyên nhân là, bọn họ muốn cô ấy phải vượt qua được suy sụp, phải tự đứng lên, bởi trong cái thế giới này, kẻ muốn hủy hoại tứ đại gia tộc là không ít, kẻ muốn giết hết bọn họ lại càng là con số không thể đếm.
Vậy nên, tinh thần luôn chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống là không thể không có.
Lâm Vĩnh Túc quá yếu đuối, bây giờ cô còn có thời gian để làm quen dần, còn nếu để sau này cô mới trải qua những việc này thì e là... cô tiếp nhận không nổi.
Vú Trần là người sống trong Trịnh gia lâu năm, cũng là người có kinh nghiệm sống đủ nhiều để hiểu Trịnh Liệt đang muốn nói gì. Đó cũng không sai. Vị Lâm tiểu thư này tốt bụng, hiền lành, nhưng là tính cách không phù hợp với thế giới của bọn họ.
"Được rồi, vú Trần. Tôi chỉ lấy ít tài liệu cần thiết của công ty thôi." Trịnh Liệt cầm tập tài liệu trên bàn, bước tới trước "cánh cửa giá sách" vừa khép khi nãy.
Trước mặt Trịnh Liệt bây giờ là một bức tường trắng tinh, nhưng khi hắn vừa bước tới cách tầm mười bước chân nữa thì bức tường tự tách làm hai. Những bước chân dài, mạnh mẽ của Trịnh Liệt đi trước, vú Trần đi theo sau.
Vừa bước ra, "cánh cửa giá sách" liền đóng lại. Bên ngoài thư phòng vẫn là một mảng không gian yên tĩnh. KHông có ai.
Trịnh Liệt nhìn quay lại nhìn vú Trần một cái, nói: " Tôi đi đây. Chăm sóc cô ấy cẩn thận." nói xong đi thẳng ra phía cửa.
Cạch!
Cánh cửa mở ra.
Một đôi chân trần nhỏ nhắn trắng muốt đang đứng chắn trước mặt Trịnh Liệt.
"Đúng là anh rồi. Trịnh Liệt."
Bình luận facebook