Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 229
Hôm nay, Khiết Cẩn Minh bỗng nhiên lại nhắc tới việc này trước: “Giang sơn ta không tranh với ngươi, cứ an tâm làm Hoàng đế của ngươi đi!”
“Bởi vì Lạc Dương?” Khi Kỉ Kiến Thận nhìn thấy tình cảnh hai người này ở chung ở Phồn Tinh cốc, liền biết sẽ có ngày này.
“Ngươi không phải đã sớm đoán được rồi sao? Đại ca!” Khiết Cẩn bật cười trào phúng: “Một đời này ta chỉ có mình Lạc Dương mà thôi, chuyện con nối dõi không cần nhắc lại, hơn nữa bất kể hai ngươi chúng ta, ai sẽ là Thánh quân, cho dù ta thắng đi chăng nữa, sau này chết đi cũng lại truyền ngôi cho con ngươi, một khi đã như thế, ta việc gì phải thay người khác, khoác tạm xiêm y.”
Kỉ Kiến Thận cười: “Ta không ngờ ngươi lại có thể dứt khoát được như vậy, bảo buông là buông.”
Đúng vậy, vì một người nam nhân, đến giang sơn không màng, thậm chí đến con nối dõi cũng không cần, thực không phải là chuyện mà ai cũng làm được, tên đệ đệ này của hắn, chính xác là một gã tình thánh,
Khiết Cẩn Minh cúi đầu, che giấu niềm chua sót vương trên khóe môi: “Ta chỉ hy vọng cùng hắn có thể bình an mà trải qua một đời, những chuyện khác thật không muốn để ý…”
Nếu đại ca biết hắn đang tính dùng thê tử của huynh ấy để đi đổi Lạc Dương về, phỏng chừng sẽ hận hắn đến chết! Chính mình có thể xuống tay làm một chuyện như vậy, sao còn mặt mũi mà đi tranh ngôi cửu ngũ chí tôn với đại ca?
Giang sơn này, xem như hắn bồi thường cho đại ca đi.
Tuy rằng hắn nghĩ thế để an ủi chính mình, nhưng trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, nếu có người muốn lấy giang sơn đi đổi với tính mạng của Lạc Dương, hắn tuyệt đối sẽ không đáp ứng, chính mình chung quy vẫn rất xin lỗi đại ca rồi.
Kỉ Kiến Thận thấy mọi việc thuận lợi, chỉ cho rằng đệ đệ tuy nghĩ thông suốt nhưng cuối cùng thì trong lòng cũng có chút bất bình, nên cũng không nghĩ nhiều, giờ phút này con rùa nhỏ nhà mình đang nhu thuận nằm bên cạnh hắn, bây giờ mà nói chuyện Nhạc Nghịch hay quốc gia đại sự thì thật là đại sát phong cảnh.
Nghĩ đến ngày mai, sẽ phải đích thân dẫn quân đến Nhạc quốc còn hợp quân với quân đội Khiết quốc, thu phục Nhạc quốc dọn đường để có thể thuận lợi tra ra tung tích Nhạc Nghịch, xem chừng phải xa rùa con một vài ngày, vì thế ăn cơm cùng rùa con xong, liền vòng ra tiểu viện làm thịt rùa con toàn bộ ăn hết.
Đêm nay rùa nhỏ nhu thuận bất ngờ. Gần như có thể xem là muốn gì được đó, khiến Kỉ Kiến Thận thập phần thống khoái. Nhưng vẫn thấy có chút kỳ quái khó hiểu trong lòng, chẳng lẽ là rùa con không nỡ để mình đi sao?
“Ân... Nếu ta biến thành bộ dạng khác huynh có còn thích ta không?” Tuyền Cơ chôn đầu trong ngực Kỉ Kiến Thận mơ mơ hồ hồ hỏi.
“Tại sao lại hỏi như thế?” Tuyền Cơ rất ít khi đặt câu hỏi có tính giả thiết, cũng ít để ý những chuyện vụn vặt như vậy.
“Chàng là một tên háo sắc. Nếu ta trở nên xấu xí hay già nua rồi. Chàng nhất định sẽ không thích ta có phải không?!” Tuyền Cơ thấp giọng cúi đầu hỏi.
“Trước nói cho ta biết. Vì sao lại hỏi như thế?” Kỉ Kiến Thận ngồi dựa vào đầu giường, thuận tiện chỉnh lại tư thế của Tuyền Cơ, giúp nàng thật thoải mái khi dựa vào hắn.
“Ta nghĩ nếu kiếp sau ta thay đổi bộ dạng rồi gặp gỡ chàng. Không chừng chàng sẽ không còn thích ta đâu?” Tuyền Cơ nhẹ giọng nói.
Kỳ thật trong lòng nàng đang muốn nói ràng là, vạn nhất Nhạc Nghịch muốn giết nàng giải hận, đến Quỷ môn gặp quỷ nha đại ca, yêu cầu thêm một lần tá thi hoàn hồn nữa, có lẽ sẽ gặp lại Đại ma vương, chính là lần tiếp theo không chắc sẽ gặp được một thân thể tốt đẹp như thế này nữa, Đại ma vương kiêu như thế. Không chừng thấy nàng không thuận mắt.
Nàng đã quá thích, quá quen việc ở bên cạnh Đại ma vương rồi…
“Rùa ngốc! Nàng cho là ta chưa thấy qua mỹ nhân đầu bảng của thanh lâu sao? Ta quả thật thích dáng vẻ của nàng, thích thân thể của nàng, nhưng ta cũng thích tâm của nàng… Nếu nàng bị biến thành già nua. Ta thật sự là sẽ không quen. Nhưng mà chỉ cần tâm nàng vẫn còn, thì ta vẫn sẽ thích nàng như thế, tâm của nàng khắp thiên hạ chỉ có một!” Kỉ Kiến Thận vỗ về mái tóc dài của Tuyền Cơ ôn nhu nói.
Tuyền Cơ ôm chặt hắn, cọ cọ thật mạnh vào lòng hắn, vui vẻ nói: “Ta thích huynh nhất! Cho dù lời huynh nói chỉ là lời ngon tiếng ngọt chăng nữa! Ta cũng thật vui vẻ!
Kỉ Kiến Thận cười khổ gõ đầu nàng một cái: “Nàng làm sao lại không chịu tin tưởng ta? Cái gì mà lời ngon tiếng ngọt.”
Tuyền Cơ xoa xoa cái trán bị ăn đau, trong lòng hạ quyết định, không lãng phí thời gian suy nghĩ, cúi đầu cắn Đại ma vương một phát. Ngẩng đầu lên nói: “Ngày mai huynh đi rồi, ít ra cũng mất một hai tháng nha…”
“Sao đó?” Đại ma vương mặt dày ngạo mạn cười.
Tên vô lại này!
Tuyền Cơ hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, giận giữ nói: “Sau đó ta quyết định cứ như cũ mà làm, trước đem chàng ăn sạnh sành sanh, rồi đá chàng ra ngoài.”
Chiến thư như thế, Đại ma vương tất nhiên sẽ nhận. Hơn nữa còn phi thường cố gắng phi thường phối hợp để phù hợp với bổn phận là đối tượng bị ép buộc, tích cực phối hợp với hành động áp bức khoa trương của rùa con.
Sáng sớm hôm sau, người nào đó sau khi tuyên bố muốn đem người ra ép hỏng lại vô dụng ngủ mê mệt trên giường, mà người nào đó nghe nói sẽ bị ép tới chết lại phải đau khổ rời giường, chuẩn bị xuất phát đi làm đại sự.
Nhìn thoáng qua heo con ham ngủ trên giường, Kỉ Kiến Thận lòng đầy thỏa mãn, đây là lần cuối cùng hai người phải tách nhau...
Đại ma vương bị đệ đệ dùng kế điệu hổ ly sơn, việc bỏ trốn của rùa con lại càng thêm thuận lợi.
Đại ma vương rời đi, màn đêm buông xuống, Tuyền Cơ lại khởi xướng nướng thịt trong cung, cưỡng ép Lam Tích Lam Tinh và Triệu Thập Lục trở thành vật thí nghiệp cho tay nghề của bản thân. Hai năm qua, những người ở đây cũng đã quen với hành vi không màng tới cấp bậc lễ nghi của Tuyền Cơ, cho nên cũng không có hoài nghi gì.
Mấy thứ đồ Tuyền Cơ làm dù có tệ lắm thì ăn xong nhiều lắm cũng chỉ thượng thổ hạ tả một lần rồi thôi, nhưng thêm vào vài loại thảo dược của Hồng Dực nữa. Ăn vào không đầy một nén nhang sau, từng người một lần lượt hôn mê. Trong đó, Triệu Ngũ, Triệu Cửu hai người này am hiểu nhất chính là độc dược. Hồng Dực đành phải giở võ công đánh lén đưa hai người bài bố trước.
Vốn là với tố chất của ám vệ của Trầm gia, không có khả năng dễ dàng bị tính kế như thế, chỉ là ra tay lại là Tuyền Cơ và cao thủ như Hồng Dực không khỏi trách lật thuyền trong mương.
Tuyền Cơ đã là mẫu chủ lại không có võ công, lại là một người cực kỳ hợp tác, hai năm chung sống, cho dù Triệu Thập Lục là một sát thủ chuyên nghiệp, cũng không phát giác mà thu hồi phòng bị với nàng.
Hồng Dực là khách quý của Hoàng thượng, là đại tẩu của chủ mẫu, Triệu Ngũ, Triệu Cửu đối với nàng cũng có phần nới lỏng phòng bị. Võ công của Hồng Dực chỉ kém một chút so với đám người Kỉ Kiến Thận, lúc này lại có chuẩn bị trước, lại càng thuận lợi một kích đắc thủ.
Đem tất cả đến nội điện an bài, Hồng Dực đút Khả Nhi ăn giải dược, đợi nàng thanh tỉnh lại điểm lại huyệt đạo của nàng, hướng nàng nói: “Dược lực trên người bọn họ ba ngày sau sẽ mất, mấy ngày nay phiền ngươi chiếu cố bọn họ, sáng ngày mai, huyệt đạo trên người ngươi sẽ được cởi bỏ, lúc đó ngươi nên làm cái gì thì làm đi..”
Tuyền Cơ mắt hoe đỏ đem phong thư nhét vào tay áo Khả Nhi nói: “Giúp ta giao cho Hoàng thượng, thay ta nói một câu xin lỗi với huynh ấy. Bảo với Triệu Thập Lục bảo trọng, nhớ kĩ những lời ta nói qua với bọn họ.”
Hồng Dực nhìn lại thời gian chẳng còn bao nhiêu, kéo Tuyền Cơ giúp nàng dịch dung thật nhanh, sau một lúc, hai người đã biến thành bộ dạng giống như Lam Tích, Lam Tinh nhìn kỹ tuy còn rất nhiều sơ hở, nhưng là ban đêm từ trong cung ra, sẽ không có ai nhìn kĩ, dựa vào tấm lệnh bài rất nhanh thuận lợi xuất cung.
Sau khi ra khỏi cung, nhân thủ mà Hồng Dực an bài liền tới tiếp ứng, hai người đổi trang phục thật nhanh, lên đường ngày đêm, chạy hơn mười ngày, cuối cũng cũng tới nơi Nhạc Nghịch hẹn ước.
Đau khổ đợi hơn nửa ngày, tới lúc hoàng hôn, trên đường cái một cậu bé cầm một phong thư chạy đến giao cho Hồng Dực, trong thư viết: “Bây giờ đến chỗ chuông đồng trên Linh sơn, chỉ được có hai người các ngươi đến, thêm một người, Dịch Thanh Vân sẽ được tặng thêm một đao.
Hồng Dực tái mặt, nhưng chỉ có thể thuận theo mà làm việc
“Bởi vì Lạc Dương?” Khi Kỉ Kiến Thận nhìn thấy tình cảnh hai người này ở chung ở Phồn Tinh cốc, liền biết sẽ có ngày này.
“Ngươi không phải đã sớm đoán được rồi sao? Đại ca!” Khiết Cẩn bật cười trào phúng: “Một đời này ta chỉ có mình Lạc Dương mà thôi, chuyện con nối dõi không cần nhắc lại, hơn nữa bất kể hai ngươi chúng ta, ai sẽ là Thánh quân, cho dù ta thắng đi chăng nữa, sau này chết đi cũng lại truyền ngôi cho con ngươi, một khi đã như thế, ta việc gì phải thay người khác, khoác tạm xiêm y.”
Kỉ Kiến Thận cười: “Ta không ngờ ngươi lại có thể dứt khoát được như vậy, bảo buông là buông.”
Đúng vậy, vì một người nam nhân, đến giang sơn không màng, thậm chí đến con nối dõi cũng không cần, thực không phải là chuyện mà ai cũng làm được, tên đệ đệ này của hắn, chính xác là một gã tình thánh,
Khiết Cẩn Minh cúi đầu, che giấu niềm chua sót vương trên khóe môi: “Ta chỉ hy vọng cùng hắn có thể bình an mà trải qua một đời, những chuyện khác thật không muốn để ý…”
Nếu đại ca biết hắn đang tính dùng thê tử của huynh ấy để đi đổi Lạc Dương về, phỏng chừng sẽ hận hắn đến chết! Chính mình có thể xuống tay làm một chuyện như vậy, sao còn mặt mũi mà đi tranh ngôi cửu ngũ chí tôn với đại ca?
Giang sơn này, xem như hắn bồi thường cho đại ca đi.
Tuy rằng hắn nghĩ thế để an ủi chính mình, nhưng trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, nếu có người muốn lấy giang sơn đi đổi với tính mạng của Lạc Dương, hắn tuyệt đối sẽ không đáp ứng, chính mình chung quy vẫn rất xin lỗi đại ca rồi.
Kỉ Kiến Thận thấy mọi việc thuận lợi, chỉ cho rằng đệ đệ tuy nghĩ thông suốt nhưng cuối cùng thì trong lòng cũng có chút bất bình, nên cũng không nghĩ nhiều, giờ phút này con rùa nhỏ nhà mình đang nhu thuận nằm bên cạnh hắn, bây giờ mà nói chuyện Nhạc Nghịch hay quốc gia đại sự thì thật là đại sát phong cảnh.
Nghĩ đến ngày mai, sẽ phải đích thân dẫn quân đến Nhạc quốc còn hợp quân với quân đội Khiết quốc, thu phục Nhạc quốc dọn đường để có thể thuận lợi tra ra tung tích Nhạc Nghịch, xem chừng phải xa rùa con một vài ngày, vì thế ăn cơm cùng rùa con xong, liền vòng ra tiểu viện làm thịt rùa con toàn bộ ăn hết.
Đêm nay rùa nhỏ nhu thuận bất ngờ. Gần như có thể xem là muốn gì được đó, khiến Kỉ Kiến Thận thập phần thống khoái. Nhưng vẫn thấy có chút kỳ quái khó hiểu trong lòng, chẳng lẽ là rùa con không nỡ để mình đi sao?
“Ân... Nếu ta biến thành bộ dạng khác huynh có còn thích ta không?” Tuyền Cơ chôn đầu trong ngực Kỉ Kiến Thận mơ mơ hồ hồ hỏi.
“Tại sao lại hỏi như thế?” Tuyền Cơ rất ít khi đặt câu hỏi có tính giả thiết, cũng ít để ý những chuyện vụn vặt như vậy.
“Chàng là một tên háo sắc. Nếu ta trở nên xấu xí hay già nua rồi. Chàng nhất định sẽ không thích ta có phải không?!” Tuyền Cơ thấp giọng cúi đầu hỏi.
“Trước nói cho ta biết. Vì sao lại hỏi như thế?” Kỉ Kiến Thận ngồi dựa vào đầu giường, thuận tiện chỉnh lại tư thế của Tuyền Cơ, giúp nàng thật thoải mái khi dựa vào hắn.
“Ta nghĩ nếu kiếp sau ta thay đổi bộ dạng rồi gặp gỡ chàng. Không chừng chàng sẽ không còn thích ta đâu?” Tuyền Cơ nhẹ giọng nói.
Kỳ thật trong lòng nàng đang muốn nói ràng là, vạn nhất Nhạc Nghịch muốn giết nàng giải hận, đến Quỷ môn gặp quỷ nha đại ca, yêu cầu thêm một lần tá thi hoàn hồn nữa, có lẽ sẽ gặp lại Đại ma vương, chính là lần tiếp theo không chắc sẽ gặp được một thân thể tốt đẹp như thế này nữa, Đại ma vương kiêu như thế. Không chừng thấy nàng không thuận mắt.
Nàng đã quá thích, quá quen việc ở bên cạnh Đại ma vương rồi…
“Rùa ngốc! Nàng cho là ta chưa thấy qua mỹ nhân đầu bảng của thanh lâu sao? Ta quả thật thích dáng vẻ của nàng, thích thân thể của nàng, nhưng ta cũng thích tâm của nàng… Nếu nàng bị biến thành già nua. Ta thật sự là sẽ không quen. Nhưng mà chỉ cần tâm nàng vẫn còn, thì ta vẫn sẽ thích nàng như thế, tâm của nàng khắp thiên hạ chỉ có một!” Kỉ Kiến Thận vỗ về mái tóc dài của Tuyền Cơ ôn nhu nói.
Tuyền Cơ ôm chặt hắn, cọ cọ thật mạnh vào lòng hắn, vui vẻ nói: “Ta thích huynh nhất! Cho dù lời huynh nói chỉ là lời ngon tiếng ngọt chăng nữa! Ta cũng thật vui vẻ!
Kỉ Kiến Thận cười khổ gõ đầu nàng một cái: “Nàng làm sao lại không chịu tin tưởng ta? Cái gì mà lời ngon tiếng ngọt.”
Tuyền Cơ xoa xoa cái trán bị ăn đau, trong lòng hạ quyết định, không lãng phí thời gian suy nghĩ, cúi đầu cắn Đại ma vương một phát. Ngẩng đầu lên nói: “Ngày mai huynh đi rồi, ít ra cũng mất một hai tháng nha…”
“Sao đó?” Đại ma vương mặt dày ngạo mạn cười.
Tên vô lại này!
Tuyền Cơ hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, giận giữ nói: “Sau đó ta quyết định cứ như cũ mà làm, trước đem chàng ăn sạnh sành sanh, rồi đá chàng ra ngoài.”
Chiến thư như thế, Đại ma vương tất nhiên sẽ nhận. Hơn nữa còn phi thường cố gắng phi thường phối hợp để phù hợp với bổn phận là đối tượng bị ép buộc, tích cực phối hợp với hành động áp bức khoa trương của rùa con.
Sáng sớm hôm sau, người nào đó sau khi tuyên bố muốn đem người ra ép hỏng lại vô dụng ngủ mê mệt trên giường, mà người nào đó nghe nói sẽ bị ép tới chết lại phải đau khổ rời giường, chuẩn bị xuất phát đi làm đại sự.
Nhìn thoáng qua heo con ham ngủ trên giường, Kỉ Kiến Thận lòng đầy thỏa mãn, đây là lần cuối cùng hai người phải tách nhau...
Đại ma vương bị đệ đệ dùng kế điệu hổ ly sơn, việc bỏ trốn của rùa con lại càng thêm thuận lợi.
Đại ma vương rời đi, màn đêm buông xuống, Tuyền Cơ lại khởi xướng nướng thịt trong cung, cưỡng ép Lam Tích Lam Tinh và Triệu Thập Lục trở thành vật thí nghiệp cho tay nghề của bản thân. Hai năm qua, những người ở đây cũng đã quen với hành vi không màng tới cấp bậc lễ nghi của Tuyền Cơ, cho nên cũng không có hoài nghi gì.
Mấy thứ đồ Tuyền Cơ làm dù có tệ lắm thì ăn xong nhiều lắm cũng chỉ thượng thổ hạ tả một lần rồi thôi, nhưng thêm vào vài loại thảo dược của Hồng Dực nữa. Ăn vào không đầy một nén nhang sau, từng người một lần lượt hôn mê. Trong đó, Triệu Ngũ, Triệu Cửu hai người này am hiểu nhất chính là độc dược. Hồng Dực đành phải giở võ công đánh lén đưa hai người bài bố trước.
Vốn là với tố chất của ám vệ của Trầm gia, không có khả năng dễ dàng bị tính kế như thế, chỉ là ra tay lại là Tuyền Cơ và cao thủ như Hồng Dực không khỏi trách lật thuyền trong mương.
Tuyền Cơ đã là mẫu chủ lại không có võ công, lại là một người cực kỳ hợp tác, hai năm chung sống, cho dù Triệu Thập Lục là một sát thủ chuyên nghiệp, cũng không phát giác mà thu hồi phòng bị với nàng.
Hồng Dực là khách quý của Hoàng thượng, là đại tẩu của chủ mẫu, Triệu Ngũ, Triệu Cửu đối với nàng cũng có phần nới lỏng phòng bị. Võ công của Hồng Dực chỉ kém một chút so với đám người Kỉ Kiến Thận, lúc này lại có chuẩn bị trước, lại càng thuận lợi một kích đắc thủ.
Đem tất cả đến nội điện an bài, Hồng Dực đút Khả Nhi ăn giải dược, đợi nàng thanh tỉnh lại điểm lại huyệt đạo của nàng, hướng nàng nói: “Dược lực trên người bọn họ ba ngày sau sẽ mất, mấy ngày nay phiền ngươi chiếu cố bọn họ, sáng ngày mai, huyệt đạo trên người ngươi sẽ được cởi bỏ, lúc đó ngươi nên làm cái gì thì làm đi..”
Tuyền Cơ mắt hoe đỏ đem phong thư nhét vào tay áo Khả Nhi nói: “Giúp ta giao cho Hoàng thượng, thay ta nói một câu xin lỗi với huynh ấy. Bảo với Triệu Thập Lục bảo trọng, nhớ kĩ những lời ta nói qua với bọn họ.”
Hồng Dực nhìn lại thời gian chẳng còn bao nhiêu, kéo Tuyền Cơ giúp nàng dịch dung thật nhanh, sau một lúc, hai người đã biến thành bộ dạng giống như Lam Tích, Lam Tinh nhìn kỹ tuy còn rất nhiều sơ hở, nhưng là ban đêm từ trong cung ra, sẽ không có ai nhìn kĩ, dựa vào tấm lệnh bài rất nhanh thuận lợi xuất cung.
Sau khi ra khỏi cung, nhân thủ mà Hồng Dực an bài liền tới tiếp ứng, hai người đổi trang phục thật nhanh, lên đường ngày đêm, chạy hơn mười ngày, cuối cũng cũng tới nơi Nhạc Nghịch hẹn ước.
Đau khổ đợi hơn nửa ngày, tới lúc hoàng hôn, trên đường cái một cậu bé cầm một phong thư chạy đến giao cho Hồng Dực, trong thư viết: “Bây giờ đến chỗ chuông đồng trên Linh sơn, chỉ được có hai người các ngươi đến, thêm một người, Dịch Thanh Vân sẽ được tặng thêm một đao.
Hồng Dực tái mặt, nhưng chỉ có thể thuận theo mà làm việc