-
Chương 2
Sau khi hai nàng kia rời khỏi, tâm trạng Vân Ca có chút khó chịu, cơn buồn ngủ cũng bị ảnh hưởng theo. Nàng khóa trái cửa lớn và cửa sổ, đi tới thò tay vào một góc khuất trên tường, lôi ra bọc tiền nàng dành dụm bấy lâu nay, trong lòng thầm cầu nguyện Ngốc Vương gia sẽ không mau như vậy “đá” nàng đi, để nàng có thời gian tiết kiệm thêm một ít nữa.
Nhìn thấy tiền, tâm trạng nàng cảm thấy khá hơn được một chút. Nàng dự định sẽ đi tới thư phòng lấy vài quyển sách về xem.
Ở nơi này, thú giải trí của Vân Ca là những trò tiêu khiển ít tốn kém: đánh bài, đọc sách và thiết kế những vật dụng có ích cho sinh hoạt hằng ngày.
Theo thói quen mỗi lần đi công tác xa vì công việc, lúc nàng đến thế giới mới này, việc đầu tiên nàng thấy cần làm là tìm hiểu tình hình và hoàn cảnh sống nơi này. Không có nhiều bè bạn để giao lưu, cũng như không thể đi lung tung, đọc sách là sự lựa chọn tốt nhất. Vì vậy những lúc không ngủ được, nàng liền tới thư phòng lấy sách về đọc.
Nữ nhân ở trang viện này, hoặc không biết nhiều chữ, hoặc không có hứng thú với sách, bởi thế nên thư phòng là nơi yên tĩnh nhất ở đây. Nhiều khi ở nơi này, một ngày của Vân Ca trôi qua nhanh mà nàng cũng không hay biết. Bởi thế, mới nửa năm, toàn bộ sách trong thư phòng đều bị nàng đọc gần hết. Vốn chỉ là một thư phòng nhỏ, không chứa nhiều sách lắm, hiện tại nàng cũng đã xem qua hết, chỉ còn quyển Kỹ thuật Nông Gia và một cuốn sách Điển tích của các tiền Thái hậu mà thôi. Quyển Kỹ thuật Nông Gia thì nàng không có hứng thú, mà quyển kia thì càng không hợp khẩu vị của Vân Ca, đọc chỉ càng thêm bực bội. Nàng không hiểu lý do vì sao các nữ nhân thời xưa lại thích đấu đá tranh giành quyền lực đến như vậy. Để khỏi bực bội ảnh hưởng đến dung nhan, tốt nhất là không đọc.
Nhưng quyển sách nhàm chán này cũng có tác dụng lắm, những lần khó ngủ, nàng lấy nó ra đọc, chỉ cần đọc hai câu, mí mắt lập tức sụp xuống.
Bâng quơ nhớ lại những cảnh nhà cửa hiện đại, Vân Ca như thấy chính mình hồi mười bảy tuổi hào hứng chạy từ sòng bài ra, trong tay cầm một chi phiếu, vẫy vẫy tay đón tắc xi, chạy thẳng tới bệnh viện thanh toán chi phí nằm viện ẹ.
Cảnh tượng lại thay đổi, nàng thấy chính mình chạy trên hành lanh bệnh viện, sắc mặt tái nhợt lo lắng, rõ ràng là phòng bệnh của mẹ trước mặt không tới mười thước, mà sao chạy hoài, chạy mãi mà vẫn không tới được
Đồng hồ treo tường ở cuối hành lang lạnh lùng chớp nháy, những con số màu đỏ tươi đang nhảy: 2 giờ 54 giây ngày 12 tháng 1 năm 2008. Thời gian trong nháy mắt đột nhiên như ngừng lại, màu đỏ choét của những con số đột nhiên biến thành màu mực xanh đen trên giấy chứng tử, thời gian chết ngày 12 tháng 1 năm 2008… Lúc 2 giờ 54 giây…
“Cô nương, mau tỉnh…” Giật mình kinh hãi, Vân Ca bừng tỉnh giấc mộng, sắc mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm hai người đang đứng trước mặt.
Nguyệt Y sắc mặt hoảng sợ đang nhìn Vân Ca, Trương mẫu đứng bên cạnh sắc mặt cũng rất nghiêm trọng.
Trương mẫu đưa mắt nhìn Vân Ca một cái, nói: “Cô nương, đại trang viện có chuyện xảy ra, cô nương ngay lập tức đến đại sảnh đi.” Nói xong bà ta vội vã xoay người bước ra.
“Nguyệt Y, có chuyện gì vậy?” Vân Ca vừa hỏi vừa kéo tay Nguyệt Y đi như chạy ra khỏi phòng.
“Ta, ta cũng không biết nữa, vừa nãy nghe thấy trong sân có tiếng ồn ào, rồi Lý nhị tẩu bảo ta ra ngoài coi có chuyện gì, mới đi được vài bước thì gặp Trương mẫu, bà ta nói ngươi không có trong phòng, hỏi ta có biết ngươi đi đâu không, ta nghĩ có thể ngươi đang ở thư phòng.”
Nguyệt Y có vẻ khẩn trương, đoán là do bị thái độ của Trương mẫu làm cho sợ.
Bình thường Trương mẫu xử sự rất ôn hòa công bằng, trong đại trang viện này bà ta rất có quyền uy, có thể nói là nhân vật có nhiều quyền lực nhất, nhưng lúc nào cũng giữ thái độ hòa nhã chu đáo đối với bọn nàng, chưa bao giờ nói nặng một tiếng. Thái độ giống như hôm nay, hoàn toàn chưa từng thấy.
Hay là Vương gia kia đang tính toán “Buôn người”? Vân Ca thầm lo sợ.
Tất cả các cô nương đã tụ tập trong đại sảnh, tất cả mọi người đều bị không khí căng thẳng trấn áp, nhìn thấy Vân Ca và Nguyệt Y đã tới mà vẫn im ru như đang ngậm hột thị, hoàn toàn không thấy cái không khí họp mặt náo nhiệt như thường lệ.
Vân Ca và Nguyệt Y vừa tới ngồi xuống một góc gần cửa chính, cánh cửa chính lại mở ra một lần nữa, tiếng bước chân Trương tẩu vội vã đi trước dẫn đường, theo sau là bốn tên hộ vệ áo xanh lam, và một người phụ nữ đi chính giữa, người phụ nữ đó bước thẳng tới vị trí trung tâm ngồi xuống.
Cánh cửa lớn của đại trang viện đóng lại, Vân Ca còn kịp liếc thấy tám, chín nam nhân cao to đứng gác trước cổng, tại sao lại như vậy?
Bên tai hình như nghe tiếng leng keng của kim loại từ xa truyền tới, còn chưa kịp nghe rõ, giọng nói của Trương tẩu đã vang lên bên tai:
“Bẩm Vương phi, mười tám cô nương trong viện đã có mặt đầy đủ.”
Những nữ nhân kia nghe vậy thì biết là mình đang nhìn ai, ngay lập tức tiến đến trước mặt Vương phi thi lễ.
Vân Ca đứng đằng sau, thầm quan sát Vương phi, người phụ nữ này độ khoảng 40 tuổi là cùng, khuôn mặt đẹp đẽ phúc hậu, nhưng bây giờ thì có vẻ khó đăm đăm. Nhìn đám mỹ nữ đang thi lễ trước mặt, bà ta có vẻ thiếu kiên nhẫn, phất phất tay bảo các nàng miễn lễ.
Ánh mắt lạnh lẽo của Vương phi liếc qua các nàng một cái, rồi cất giọng thanh thanh nói:
“Hôm nay có ác tặc đến tấn công đại trang viện, để bảo đảm an toàn, tất cả mọi người nên ở trong này với bổn cung, không được bước ra ngoài một bước.”
Đám nữ tử nghe nói tới ác tặc tấn công, thì không khỏi lo lắng, nhưng đứng trước uy nghiêm của Vương phi, cũng không dám nhiều lời.
Đột nhiên Vân Ca hiểu được tình hình.
Sống nửa năm ở đây, an ninh nơi này có khi nào xảy ra chuyện gì đâu. Ác tặc kia tám mười phần là nhắm vào vị Vương phi rồi, tập hợp bọn họ lại đây, không phải vì lo cho an toàn của họ, mà là sợ một trong các nàng là gián điệp, cấu kết với ác tặc nội ứng ngoại hợp, bởi thế nên đem tất cả đến nơi này cho dễ bề kiểm soát.
Tiểu viện này nằm ở hướng Nam, kín cổng cao tường, quả thật là một nơi lý tưởng để ẩn thân.
Nghĩ tới những nam nhân cao to đứng gác ngoài cửa cũng có vẻ như là những đại cao thủ, Vân Ca có chút yên tâm, chắc là sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Đột nhiên lại nghĩ đến một vấn đề cá nhân, nếu không cho ra khỏi đại sảnh, nếu đột nhiên cấp bách muốn đi đại tiện hay tiểu tiện, thì phải làm sao? Những ác tặc này muốn gây ồn ào bao lâu đây? Tuy vậy cũng cảm thấy có chút may mắn vì cả buổi chiều nàng nằm mê man trong thư phòng, hiện tại bụng cũng trống rỗng, cũng đỡ được nhiều phiền toái.
Nhìn thấy mặt trời đã dần dần lùi xuống, cái tin tốt đánh bại ác tặc vẫn chưa truyền đến, không khí căng thẳng bao trùm lên các nữ nhân, bọn họ bắt đầu đứng ngồi không yên, sắc mặt Vương phi cũng càng lúc càng khó coi.
Trương tẩu đi đến bên cạnh Vương phi, thấp giọng thì thầm vài câu, Vương phi gật gật đầu, Trương tẩu lập tức phi ra cửa, hình như là đi tìm hiểu tin tức.
Độ nửa giờ sau, Trương tẩu trở lại, những bước chân rất vội vã, nàng ta thì thầm gì đó vào tai Vương phi, sắc mặt Vương phi lập tức đổi màu đen thui.
Vân Ca từ xa nhìn lại cũng có cảm giác không ổn: không thể nào, tặc nhân kia sao lại mạnh đến vậy, giữa ban ngày ban mặt giở trò cướp bóc không nói làm gì, còn kéo dài cho đến tận bây giờ? Xem ra đã có âm mưu sắp đặt từ trước, sẽ không bỏ qua cho tới khi đạt được mục đích mới thôi.
Những ý nghĩ của Vân Ca hình như là đúng, những âm thanh kim loại vang lên loảng xoảng ngày càng gần hơn, lớn tiếng hơn. Những cô nương kia cuối cùng cũng không chịu nổi áp lực, òa lên khóc.
Vương phi vốn đang phiền não, lại nghe những tiếng khóc kia, càng thêm phẫn nộ, đập tay lên bàn cái rầm, quát lớn: “Khóc cái gì?”
Tiếng khóc oa oa lập tức ngưng bặt, chỉ còn những tiếng sụt sịt nho nhỏ.
Vân Ca biết là không nên, nhưng thật sự nhịn không được, chút nữa thì cười phá lên.
Nhìn thấy tiền, tâm trạng nàng cảm thấy khá hơn được một chút. Nàng dự định sẽ đi tới thư phòng lấy vài quyển sách về xem.
Ở nơi này, thú giải trí của Vân Ca là những trò tiêu khiển ít tốn kém: đánh bài, đọc sách và thiết kế những vật dụng có ích cho sinh hoạt hằng ngày.
Theo thói quen mỗi lần đi công tác xa vì công việc, lúc nàng đến thế giới mới này, việc đầu tiên nàng thấy cần làm là tìm hiểu tình hình và hoàn cảnh sống nơi này. Không có nhiều bè bạn để giao lưu, cũng như không thể đi lung tung, đọc sách là sự lựa chọn tốt nhất. Vì vậy những lúc không ngủ được, nàng liền tới thư phòng lấy sách về đọc.
Nữ nhân ở trang viện này, hoặc không biết nhiều chữ, hoặc không có hứng thú với sách, bởi thế nên thư phòng là nơi yên tĩnh nhất ở đây. Nhiều khi ở nơi này, một ngày của Vân Ca trôi qua nhanh mà nàng cũng không hay biết. Bởi thế, mới nửa năm, toàn bộ sách trong thư phòng đều bị nàng đọc gần hết. Vốn chỉ là một thư phòng nhỏ, không chứa nhiều sách lắm, hiện tại nàng cũng đã xem qua hết, chỉ còn quyển Kỹ thuật Nông Gia và một cuốn sách Điển tích của các tiền Thái hậu mà thôi. Quyển Kỹ thuật Nông Gia thì nàng không có hứng thú, mà quyển kia thì càng không hợp khẩu vị của Vân Ca, đọc chỉ càng thêm bực bội. Nàng không hiểu lý do vì sao các nữ nhân thời xưa lại thích đấu đá tranh giành quyền lực đến như vậy. Để khỏi bực bội ảnh hưởng đến dung nhan, tốt nhất là không đọc.
Nhưng quyển sách nhàm chán này cũng có tác dụng lắm, những lần khó ngủ, nàng lấy nó ra đọc, chỉ cần đọc hai câu, mí mắt lập tức sụp xuống.
Bâng quơ nhớ lại những cảnh nhà cửa hiện đại, Vân Ca như thấy chính mình hồi mười bảy tuổi hào hứng chạy từ sòng bài ra, trong tay cầm một chi phiếu, vẫy vẫy tay đón tắc xi, chạy thẳng tới bệnh viện thanh toán chi phí nằm viện ẹ.
Cảnh tượng lại thay đổi, nàng thấy chính mình chạy trên hành lanh bệnh viện, sắc mặt tái nhợt lo lắng, rõ ràng là phòng bệnh của mẹ trước mặt không tới mười thước, mà sao chạy hoài, chạy mãi mà vẫn không tới được
Đồng hồ treo tường ở cuối hành lang lạnh lùng chớp nháy, những con số màu đỏ tươi đang nhảy: 2 giờ 54 giây ngày 12 tháng 1 năm 2008. Thời gian trong nháy mắt đột nhiên như ngừng lại, màu đỏ choét của những con số đột nhiên biến thành màu mực xanh đen trên giấy chứng tử, thời gian chết ngày 12 tháng 1 năm 2008… Lúc 2 giờ 54 giây…
“Cô nương, mau tỉnh…” Giật mình kinh hãi, Vân Ca bừng tỉnh giấc mộng, sắc mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm hai người đang đứng trước mặt.
Nguyệt Y sắc mặt hoảng sợ đang nhìn Vân Ca, Trương mẫu đứng bên cạnh sắc mặt cũng rất nghiêm trọng.
Trương mẫu đưa mắt nhìn Vân Ca một cái, nói: “Cô nương, đại trang viện có chuyện xảy ra, cô nương ngay lập tức đến đại sảnh đi.” Nói xong bà ta vội vã xoay người bước ra.
“Nguyệt Y, có chuyện gì vậy?” Vân Ca vừa hỏi vừa kéo tay Nguyệt Y đi như chạy ra khỏi phòng.
“Ta, ta cũng không biết nữa, vừa nãy nghe thấy trong sân có tiếng ồn ào, rồi Lý nhị tẩu bảo ta ra ngoài coi có chuyện gì, mới đi được vài bước thì gặp Trương mẫu, bà ta nói ngươi không có trong phòng, hỏi ta có biết ngươi đi đâu không, ta nghĩ có thể ngươi đang ở thư phòng.”
Nguyệt Y có vẻ khẩn trương, đoán là do bị thái độ của Trương mẫu làm cho sợ.
Bình thường Trương mẫu xử sự rất ôn hòa công bằng, trong đại trang viện này bà ta rất có quyền uy, có thể nói là nhân vật có nhiều quyền lực nhất, nhưng lúc nào cũng giữ thái độ hòa nhã chu đáo đối với bọn nàng, chưa bao giờ nói nặng một tiếng. Thái độ giống như hôm nay, hoàn toàn chưa từng thấy.
Hay là Vương gia kia đang tính toán “Buôn người”? Vân Ca thầm lo sợ.
Tất cả các cô nương đã tụ tập trong đại sảnh, tất cả mọi người đều bị không khí căng thẳng trấn áp, nhìn thấy Vân Ca và Nguyệt Y đã tới mà vẫn im ru như đang ngậm hột thị, hoàn toàn không thấy cái không khí họp mặt náo nhiệt như thường lệ.
Vân Ca và Nguyệt Y vừa tới ngồi xuống một góc gần cửa chính, cánh cửa chính lại mở ra một lần nữa, tiếng bước chân Trương tẩu vội vã đi trước dẫn đường, theo sau là bốn tên hộ vệ áo xanh lam, và một người phụ nữ đi chính giữa, người phụ nữ đó bước thẳng tới vị trí trung tâm ngồi xuống.
Cánh cửa lớn của đại trang viện đóng lại, Vân Ca còn kịp liếc thấy tám, chín nam nhân cao to đứng gác trước cổng, tại sao lại như vậy?
Bên tai hình như nghe tiếng leng keng của kim loại từ xa truyền tới, còn chưa kịp nghe rõ, giọng nói của Trương tẩu đã vang lên bên tai:
“Bẩm Vương phi, mười tám cô nương trong viện đã có mặt đầy đủ.”
Những nữ nhân kia nghe vậy thì biết là mình đang nhìn ai, ngay lập tức tiến đến trước mặt Vương phi thi lễ.
Vân Ca đứng đằng sau, thầm quan sát Vương phi, người phụ nữ này độ khoảng 40 tuổi là cùng, khuôn mặt đẹp đẽ phúc hậu, nhưng bây giờ thì có vẻ khó đăm đăm. Nhìn đám mỹ nữ đang thi lễ trước mặt, bà ta có vẻ thiếu kiên nhẫn, phất phất tay bảo các nàng miễn lễ.
Ánh mắt lạnh lẽo của Vương phi liếc qua các nàng một cái, rồi cất giọng thanh thanh nói:
“Hôm nay có ác tặc đến tấn công đại trang viện, để bảo đảm an toàn, tất cả mọi người nên ở trong này với bổn cung, không được bước ra ngoài một bước.”
Đám nữ tử nghe nói tới ác tặc tấn công, thì không khỏi lo lắng, nhưng đứng trước uy nghiêm của Vương phi, cũng không dám nhiều lời.
Đột nhiên Vân Ca hiểu được tình hình.
Sống nửa năm ở đây, an ninh nơi này có khi nào xảy ra chuyện gì đâu. Ác tặc kia tám mười phần là nhắm vào vị Vương phi rồi, tập hợp bọn họ lại đây, không phải vì lo cho an toàn của họ, mà là sợ một trong các nàng là gián điệp, cấu kết với ác tặc nội ứng ngoại hợp, bởi thế nên đem tất cả đến nơi này cho dễ bề kiểm soát.
Tiểu viện này nằm ở hướng Nam, kín cổng cao tường, quả thật là một nơi lý tưởng để ẩn thân.
Nghĩ tới những nam nhân cao to đứng gác ngoài cửa cũng có vẻ như là những đại cao thủ, Vân Ca có chút yên tâm, chắc là sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Đột nhiên lại nghĩ đến một vấn đề cá nhân, nếu không cho ra khỏi đại sảnh, nếu đột nhiên cấp bách muốn đi đại tiện hay tiểu tiện, thì phải làm sao? Những ác tặc này muốn gây ồn ào bao lâu đây? Tuy vậy cũng cảm thấy có chút may mắn vì cả buổi chiều nàng nằm mê man trong thư phòng, hiện tại bụng cũng trống rỗng, cũng đỡ được nhiều phiền toái.
Nhìn thấy mặt trời đã dần dần lùi xuống, cái tin tốt đánh bại ác tặc vẫn chưa truyền đến, không khí căng thẳng bao trùm lên các nữ nhân, bọn họ bắt đầu đứng ngồi không yên, sắc mặt Vương phi cũng càng lúc càng khó coi.
Trương tẩu đi đến bên cạnh Vương phi, thấp giọng thì thầm vài câu, Vương phi gật gật đầu, Trương tẩu lập tức phi ra cửa, hình như là đi tìm hiểu tin tức.
Độ nửa giờ sau, Trương tẩu trở lại, những bước chân rất vội vã, nàng ta thì thầm gì đó vào tai Vương phi, sắc mặt Vương phi lập tức đổi màu đen thui.
Vân Ca từ xa nhìn lại cũng có cảm giác không ổn: không thể nào, tặc nhân kia sao lại mạnh đến vậy, giữa ban ngày ban mặt giở trò cướp bóc không nói làm gì, còn kéo dài cho đến tận bây giờ? Xem ra đã có âm mưu sắp đặt từ trước, sẽ không bỏ qua cho tới khi đạt được mục đích mới thôi.
Những ý nghĩ của Vân Ca hình như là đúng, những âm thanh kim loại vang lên loảng xoảng ngày càng gần hơn, lớn tiếng hơn. Những cô nương kia cuối cùng cũng không chịu nổi áp lực, òa lên khóc.
Vương phi vốn đang phiền não, lại nghe những tiếng khóc kia, càng thêm phẫn nộ, đập tay lên bàn cái rầm, quát lớn: “Khóc cái gì?”
Tiếng khóc oa oa lập tức ngưng bặt, chỉ còn những tiếng sụt sịt nho nhỏ.
Vân Ca biết là không nên, nhưng thật sự nhịn không được, chút nữa thì cười phá lên.