-
Chương 222
Chớp mắt đã qua hai năm, dường như không ai nghĩ rằng Nhạc quốc sẽ suy tàn nhanh như vậy...
Hai năm trước Thái tử Thành quốc Thành Nghiệp bệnh tình sau hơn một năm cầm cự cuối cùng cũng tái phát, ngay hôm đó qua đời, đại quân Nhạc quốc khí thế to lớn chỉ mất hơn một tháng đã đánh giết vào tận trong nội địa Thành quốc. Hai vị hoàng tử lần lượt lĩnh quân xuất chinh đều chết trận trên sa trường, Chiếu Hi đế liên tục gặp đả kích liền bệnh không dậy nổi khiến triều đình hỗn loạn.
Vốn tưởng rằng lúc đó Thành quốc sẽ diệt vong, nào biết bởi vì Nhạc quốc thực thi chính sách cướp bóc điên cuồng khiến dân chúng Thành quốc phẫn nộ, nhà cửa bị phá, áo cơm không đủ, dân chúng tụ hợp thành nghĩa quân, bắt đầu phục kích tuyến đường đi của quân đội Nhạc quốc.
Kỉ quốc mở rộng cửa khẩu, “Không nhớ thù cũ” thông qua biên giới Thành quốc đưa vào rất nhiều đao kiếm lợi khí, ủng hộ nghĩa quân tác chiến. Quân đội Nhạc quốc tuy rằng tinh nhuệ, nhưng lúc này thâm nhập lãnh thổ Thành quốc, lâm vào “Đại dương chiến tranh nhân dân”, tổn hao càng lúc càng lớn, những thứ cướp đoạt được nửa đường vận chuyển đều bị lưu dân cướp đi.
Nội bộ Nhạc quốc cũng nảy sinh biến động lớn, đầu tiên trọng thần trong triều liên tiếp bị ám sát - không cần hoài nghi, chính là Hồng Dực phái người làm.
Sau đó là rất nhiều cửa hàng bỗng nhiên đóng cửa, cuốn gói biến mất - cũng không cần hoài nghi, đây là Kỉ Kiến Thận phái người làm.
Trầm thị mai phục nằm vùng nhiều năm ở Nhạc quốc và các thương gia lúc này phát huy tác dụng rất lớn, trước khi bị quan phủ phát hiện, đã được phân chia ra nhiều nhánh, tất cả tư liệu sản xuất kinh doanh và hàng hóa đều bí mật chuyển đi hết, các hiệu buôn còn sót lại chỉ là những vỏ rỗng.
Các cửa hiệu buôn của Trầm thị ở Nhạc quốc đều tồn tại lâu đời, nhiều cái là vài chục năm thậm chí là hơn trăm năm, ngoại trừ một số ngành nghề lũng đoạn quốc gia không thể thò chân vào, còn lại gần như tất cả các ngành sản xuất đều liên quan trực tiếp hoặc gián tiếp, mạng lưới quan hệ chằng chịt.
Từ mấy năm trước Kỉ Kiến Thận đã bắt đầu chuẩn bị cho hôm nay, tuy rằng quy mô nhóm hiệu buôn không bằng trong Kỉ quốc, nhưng trong một đêm toàn bộ bốc hơi khỏi nhân gian như thế này, tạo thành ảnh hưởng thập phần đáng sợ, thương gia bình dân vốn đã tiêu điều thảm đạm bởi chiến tranh quanh năm, lúc này lòng người càng bàng hoàng.
Đúng vào lúc này, các lời nhắn lại được lưu truyền. Các sơn thôn hẻo lánh bắt đầu lưu truyền vận mệnh Nhạc quốc đã hết, Nhạc Nghịch giết cha giết mẹ, tàn sát huynh đệ nên trời phạt, lời đồn đãi trong trà lâu tửu quán các kinh thành lớn thì không cần phải nói, Kỉ Kiến Thận còn nghe đề nghị của Tuyền Cơ, bắt đầu chơi trò “Phát truyền đơn”.
Không ít hộ thương gia bình thường vô duyên vô cơ phát hiện tràn ngập mấy tờ “báo chí phản động” này ở trong nhà.
Trên đường phố lại càng thái quá. Đường phố tấp nập bỗng nhiên thấy giấy bay đầy trời. Cầm lên vừa nhìn, ngập tràn lời lẽ lên án mạnh mẽ các hành động của Nhạc Nghịch và dự đoán sự suy vong của Nhạc quốc. Ngẩng đầu nhìn xem ai dám to gan như vậy, ban ngày ban mặt dám làm chuyện đại nghịch bất đạo, lại phát hiện người ở chỗ cao rải truyền đơn không biết đã chạy đi nơi nào.
Tả Kính Tùng là đại thần có năng lực, đáng tiếc đó cũng là mục tiêu ám sát chính của giáo phái Hồng Dực. Đầu tiên bị ám sát, tuy rằng may mắn vẫn nhặt về được cái mạng, thế nhưng cũng bị bệnh liệt giường. Khó có thể giúp đỡ Nhạc Nghịch như trước kia được.
Cứ hai ba ngày lại một đại thần ra đi, không khí u ám tràn ngập triều đình. Từ chức cũng có, cáo bệnh cáo lão cũng có. Tuy rằng vẫn có không ít quan viên trung thành kiên trì lúc này vẫn ra sức vì nước. Nhưng Nhạc quốc trước đây không lâu gặp phải vụ tập kích dã man ở vùng núi Xích Thánh đã khiến một số đại thần bỏ mạng. Nhân lực còn lại như trứng chọi đá. Trước tình hình như vậy càng thêm khẩn trương.
Lúc này lời đồn đãi không ngừng lan rộng. Các nhà buôn bị ảnh hưởng, tiêu điều. Chiến tranh ở Thành quốc lại rơi vào khổ chiến. Tiền thu được quá ít. Một số quan viên gió chiều nào xoay chiều đó đã bắt đầu âm thầm liên lạc với Kỉ quốc, kẻo đến lúc mất nước mới quay sang bấu víu e sẽ muộn mất.
Thù trong giặc ngoài, Nhạc quốc tựa như một con thuyền mất đi khống chế trong dòng nước lũ. Thuyền lớn lao thẳng về phía đá ngầm. Cho dù người trên thuyền lục đục hay nỗ lực đồng lòng với nhau thì cũng khó có thể thay đổi được số phận.
Kỉ Kiến Thận thủy chung án binh bất động. Thói quen của hắn trước tới nay đều rất ít chủ động xuất kích. Từng cạm bẫy được bố trí rất tuyệt hảo, quan sát con mồi từng bước một rơi vào đó, rồi giãy dụa đến thoi thóp, khi đó mới tiến lên thu chiến lợi phẩm mới là tác phong của hắn. Đối với Nhạc quốc cũng là như vậy.
Bên kia Khiết Cẩn Minh đặc biệt không kiên nhẫn với những mưu đồ quanh co xoắn xuýt này, cho nên trước giờ chỉ ở xa phối hợp hành động mà thôi, sở trường của hắn là vung đao đâm thương đánh một trận ra trò còn hơn!
Sau khi nhận được thư của Kỉ Kiến Thận, Khiết Cẩn Minh biết thời khắc thu lưới thống nhất thiên hạ cũng đến, cuối cùng có thể được đền bù mong muốn đánh một trận thống khoái, cho nên lập tức tập kết quân đội. Không đánh động chào hỏi, trực tiếp đem quân lên phương bắc thu dọn Tư quốc.
Kết quả Hoàng đế Tư quốc một chút cũng không thông cảm nhiệt tình đánh nhau của hắn tí nào.
Quân đội mới đến biên cảnh, Hoàng đế Tư quốc liền mang ngọc tỷ cùng một đám hoàng thân quốc thích chủ động ra nghênh đón. Tươi cười rạng rỡ mà đem dâng Tư quốc lên.
Khiết Cẩn Minh tức giận đến sắc mặt tím ngắt ngay tại chỗ, so với bị đánh bại còn uất nghẹn hơn.
Sớm biết rằng Tư quốc yếu, không nghĩ tới kém như vậy!
Tư quốc ở vùng cực bắc, nước nghèo dân yếu, có cào mấy tầng đất cũng chả tìm được gì, lãnh thổ qua các thời kỳ đã bị Khiết quốc và Thành quốc từng bước xâm chiếm, nên khi đến thế hệ Hoàng đế hiện tại cũng không còn có bao nhiêu.
Hoàng đế Tư quốc cũng bị nhiều khổ sở, ngày hôm nay bị Khiết quốc khi dễ, ngày mai bị Thành quốc khinh bỉ, đã chịu đủ lắm rồi.
Thật vất vả mới đợi được Khiết quốc đánh tới, vừa lúc bán nước thoát thân, hơn nữa hắn hợp tác như thế, Khiết quốc hẳn sẽ cho chút ưu đãi đi! Khiết quốc là nước lớn nhất phía Tây, giàu có trù phú, tùy tiện ban cho chút gì cũng đủ hắn vô lo ăn chơi đến hết đời.
Tùy quân xuất chinh Lạc Dương tự nhiên biết đến tình tâm tình người ta uất ức, rất trấn an một trận mới làm tiêu tan cơn tức của hắn.
Vị Hoàng đế Tư quốc đang cao hứng cực kỳ, bỏ thân phận Hoàng đế hữu danh vô thực đi, trở thành An Lạc công tước của Khiết quốc, nhà cao cửa rộng, mỹ nữ hoa y mỹ thực, ngày ngày hạnh phúc nha.
Các vấn đề rắc rối của Tư quốc, hết thảy liền giao cho Hoàng đế bệ hạ Khiết quốc vĩ đại anh minh đi!
Mà lúc này ở Miến quốc phía Đông Nam Khiết quốc cũng đã bắt đầu hành động.
Ba nước lớn muốn chơi đùa thế nào cũng không sao, thế nhưng mắt thấy Ninh quốc bị Kỉ quốc thôn tính, Thành quốc bị Nhạc quốc đánh cho tàn phế, ngay cả Tư quốc ở góc trên cùng kia cũng bị Khiết quốc nuốt vào miệng, kế tiếp... Không hề nghi ngờ là đến phiên bản thân. Muốn sinh tồn chỉ có thể lựa chọn sát nhập vào một quốc gia trong đó, Kỉ quốc quá xa, Khiết quốc lúc này khí thế chính thịnh, lo toan vô ưu, nếu như sát nhập vào, trừ phi dâng toàn bộ quốc thổ giống như Hoàng đế Tư quốc vô dụng kia, bằng không e Khiết quốc sẽ không vừa ý.
Lựa chọn duy nhất còn lại kẻ thù truyền kiếp Nhạc quốc!
Tuy rằng lúc này Nhạc quốc có chiều hướng suy tàn, nhưng là cường quốc duy nhất cần đồng minh, nội bộ hoàng thất Miến quốc tính toán một trận, lúc này phái đặc phái viên đến Nhạc quốc thương nghị chi tiết chuyện hợp tác, còn đem một nửa số vật tư trước đây Khiết quốc đưa tới cho họ để đối kháng với Nhạc quốc ra cùng Nhạc quốc dùng chung, lộ vẻ thành ý.
Nguyên Việt Đế của Miến quốc biết đây là một vụ đánh cược, thắng thì giang sơn được bảo toàn, thua thì cái mạng này cũng mất, thế nhưng hắn không phải kẻ bất lực như Tư quốc kia!
Miến quốc tuy rằng trải qua chiến tranh, thế nhưng quốc nội có không ít tài nguyên khoáng sản, thổ địa màu mỡ, chỉ cần như vậy một hai năm thời gian, liền có thể khôi phục nhanh chóng, độ giàu có hoàng thất thì Tư quốc cũng không thể so được, quốc thổ diện tích cũng gấp mấy chục lần Tư quốc, đang là đức vua một nước nói vạn người nghe, bảo hắn buông xuông đi làm công tước thanh nhàn, hắn có thể nào cam tâm?!
Khiết Cẩn Minh đang tức giận đầy mình không có nơi phát tiết, nay lại thấy Miến quốc hiểu ý đưa ra một cái cớ chu đáo như thế để đưa quân, vậy thì không khách khí nữa, lập tức ở biên cảnh Miến quốc quay đầu tập kết quân đội chuẩn bị thu dọn cái quốc gia “Vong ân phụ nghĩa” xấu xa này.
Hai năm trước Thái tử Thành quốc Thành Nghiệp bệnh tình sau hơn một năm cầm cự cuối cùng cũng tái phát, ngay hôm đó qua đời, đại quân Nhạc quốc khí thế to lớn chỉ mất hơn một tháng đã đánh giết vào tận trong nội địa Thành quốc. Hai vị hoàng tử lần lượt lĩnh quân xuất chinh đều chết trận trên sa trường, Chiếu Hi đế liên tục gặp đả kích liền bệnh không dậy nổi khiến triều đình hỗn loạn.
Vốn tưởng rằng lúc đó Thành quốc sẽ diệt vong, nào biết bởi vì Nhạc quốc thực thi chính sách cướp bóc điên cuồng khiến dân chúng Thành quốc phẫn nộ, nhà cửa bị phá, áo cơm không đủ, dân chúng tụ hợp thành nghĩa quân, bắt đầu phục kích tuyến đường đi của quân đội Nhạc quốc.
Kỉ quốc mở rộng cửa khẩu, “Không nhớ thù cũ” thông qua biên giới Thành quốc đưa vào rất nhiều đao kiếm lợi khí, ủng hộ nghĩa quân tác chiến. Quân đội Nhạc quốc tuy rằng tinh nhuệ, nhưng lúc này thâm nhập lãnh thổ Thành quốc, lâm vào “Đại dương chiến tranh nhân dân”, tổn hao càng lúc càng lớn, những thứ cướp đoạt được nửa đường vận chuyển đều bị lưu dân cướp đi.
Nội bộ Nhạc quốc cũng nảy sinh biến động lớn, đầu tiên trọng thần trong triều liên tiếp bị ám sát - không cần hoài nghi, chính là Hồng Dực phái người làm.
Sau đó là rất nhiều cửa hàng bỗng nhiên đóng cửa, cuốn gói biến mất - cũng không cần hoài nghi, đây là Kỉ Kiến Thận phái người làm.
Trầm thị mai phục nằm vùng nhiều năm ở Nhạc quốc và các thương gia lúc này phát huy tác dụng rất lớn, trước khi bị quan phủ phát hiện, đã được phân chia ra nhiều nhánh, tất cả tư liệu sản xuất kinh doanh và hàng hóa đều bí mật chuyển đi hết, các hiệu buôn còn sót lại chỉ là những vỏ rỗng.
Các cửa hiệu buôn của Trầm thị ở Nhạc quốc đều tồn tại lâu đời, nhiều cái là vài chục năm thậm chí là hơn trăm năm, ngoại trừ một số ngành nghề lũng đoạn quốc gia không thể thò chân vào, còn lại gần như tất cả các ngành sản xuất đều liên quan trực tiếp hoặc gián tiếp, mạng lưới quan hệ chằng chịt.
Từ mấy năm trước Kỉ Kiến Thận đã bắt đầu chuẩn bị cho hôm nay, tuy rằng quy mô nhóm hiệu buôn không bằng trong Kỉ quốc, nhưng trong một đêm toàn bộ bốc hơi khỏi nhân gian như thế này, tạo thành ảnh hưởng thập phần đáng sợ, thương gia bình dân vốn đã tiêu điều thảm đạm bởi chiến tranh quanh năm, lúc này lòng người càng bàng hoàng.
Đúng vào lúc này, các lời nhắn lại được lưu truyền. Các sơn thôn hẻo lánh bắt đầu lưu truyền vận mệnh Nhạc quốc đã hết, Nhạc Nghịch giết cha giết mẹ, tàn sát huynh đệ nên trời phạt, lời đồn đãi trong trà lâu tửu quán các kinh thành lớn thì không cần phải nói, Kỉ Kiến Thận còn nghe đề nghị của Tuyền Cơ, bắt đầu chơi trò “Phát truyền đơn”.
Không ít hộ thương gia bình thường vô duyên vô cơ phát hiện tràn ngập mấy tờ “báo chí phản động” này ở trong nhà.
Trên đường phố lại càng thái quá. Đường phố tấp nập bỗng nhiên thấy giấy bay đầy trời. Cầm lên vừa nhìn, ngập tràn lời lẽ lên án mạnh mẽ các hành động của Nhạc Nghịch và dự đoán sự suy vong của Nhạc quốc. Ngẩng đầu nhìn xem ai dám to gan như vậy, ban ngày ban mặt dám làm chuyện đại nghịch bất đạo, lại phát hiện người ở chỗ cao rải truyền đơn không biết đã chạy đi nơi nào.
Tả Kính Tùng là đại thần có năng lực, đáng tiếc đó cũng là mục tiêu ám sát chính của giáo phái Hồng Dực. Đầu tiên bị ám sát, tuy rằng may mắn vẫn nhặt về được cái mạng, thế nhưng cũng bị bệnh liệt giường. Khó có thể giúp đỡ Nhạc Nghịch như trước kia được.
Cứ hai ba ngày lại một đại thần ra đi, không khí u ám tràn ngập triều đình. Từ chức cũng có, cáo bệnh cáo lão cũng có. Tuy rằng vẫn có không ít quan viên trung thành kiên trì lúc này vẫn ra sức vì nước. Nhưng Nhạc quốc trước đây không lâu gặp phải vụ tập kích dã man ở vùng núi Xích Thánh đã khiến một số đại thần bỏ mạng. Nhân lực còn lại như trứng chọi đá. Trước tình hình như vậy càng thêm khẩn trương.
Lúc này lời đồn đãi không ngừng lan rộng. Các nhà buôn bị ảnh hưởng, tiêu điều. Chiến tranh ở Thành quốc lại rơi vào khổ chiến. Tiền thu được quá ít. Một số quan viên gió chiều nào xoay chiều đó đã bắt đầu âm thầm liên lạc với Kỉ quốc, kẻo đến lúc mất nước mới quay sang bấu víu e sẽ muộn mất.
Thù trong giặc ngoài, Nhạc quốc tựa như một con thuyền mất đi khống chế trong dòng nước lũ. Thuyền lớn lao thẳng về phía đá ngầm. Cho dù người trên thuyền lục đục hay nỗ lực đồng lòng với nhau thì cũng khó có thể thay đổi được số phận.
Kỉ Kiến Thận thủy chung án binh bất động. Thói quen của hắn trước tới nay đều rất ít chủ động xuất kích. Từng cạm bẫy được bố trí rất tuyệt hảo, quan sát con mồi từng bước một rơi vào đó, rồi giãy dụa đến thoi thóp, khi đó mới tiến lên thu chiến lợi phẩm mới là tác phong của hắn. Đối với Nhạc quốc cũng là như vậy.
Bên kia Khiết Cẩn Minh đặc biệt không kiên nhẫn với những mưu đồ quanh co xoắn xuýt này, cho nên trước giờ chỉ ở xa phối hợp hành động mà thôi, sở trường của hắn là vung đao đâm thương đánh một trận ra trò còn hơn!
Sau khi nhận được thư của Kỉ Kiến Thận, Khiết Cẩn Minh biết thời khắc thu lưới thống nhất thiên hạ cũng đến, cuối cùng có thể được đền bù mong muốn đánh một trận thống khoái, cho nên lập tức tập kết quân đội. Không đánh động chào hỏi, trực tiếp đem quân lên phương bắc thu dọn Tư quốc.
Kết quả Hoàng đế Tư quốc một chút cũng không thông cảm nhiệt tình đánh nhau của hắn tí nào.
Quân đội mới đến biên cảnh, Hoàng đế Tư quốc liền mang ngọc tỷ cùng một đám hoàng thân quốc thích chủ động ra nghênh đón. Tươi cười rạng rỡ mà đem dâng Tư quốc lên.
Khiết Cẩn Minh tức giận đến sắc mặt tím ngắt ngay tại chỗ, so với bị đánh bại còn uất nghẹn hơn.
Sớm biết rằng Tư quốc yếu, không nghĩ tới kém như vậy!
Tư quốc ở vùng cực bắc, nước nghèo dân yếu, có cào mấy tầng đất cũng chả tìm được gì, lãnh thổ qua các thời kỳ đã bị Khiết quốc và Thành quốc từng bước xâm chiếm, nên khi đến thế hệ Hoàng đế hiện tại cũng không còn có bao nhiêu.
Hoàng đế Tư quốc cũng bị nhiều khổ sở, ngày hôm nay bị Khiết quốc khi dễ, ngày mai bị Thành quốc khinh bỉ, đã chịu đủ lắm rồi.
Thật vất vả mới đợi được Khiết quốc đánh tới, vừa lúc bán nước thoát thân, hơn nữa hắn hợp tác như thế, Khiết quốc hẳn sẽ cho chút ưu đãi đi! Khiết quốc là nước lớn nhất phía Tây, giàu có trù phú, tùy tiện ban cho chút gì cũng đủ hắn vô lo ăn chơi đến hết đời.
Tùy quân xuất chinh Lạc Dương tự nhiên biết đến tình tâm tình người ta uất ức, rất trấn an một trận mới làm tiêu tan cơn tức của hắn.
Vị Hoàng đế Tư quốc đang cao hứng cực kỳ, bỏ thân phận Hoàng đế hữu danh vô thực đi, trở thành An Lạc công tước của Khiết quốc, nhà cao cửa rộng, mỹ nữ hoa y mỹ thực, ngày ngày hạnh phúc nha.
Các vấn đề rắc rối của Tư quốc, hết thảy liền giao cho Hoàng đế bệ hạ Khiết quốc vĩ đại anh minh đi!
Mà lúc này ở Miến quốc phía Đông Nam Khiết quốc cũng đã bắt đầu hành động.
Ba nước lớn muốn chơi đùa thế nào cũng không sao, thế nhưng mắt thấy Ninh quốc bị Kỉ quốc thôn tính, Thành quốc bị Nhạc quốc đánh cho tàn phế, ngay cả Tư quốc ở góc trên cùng kia cũng bị Khiết quốc nuốt vào miệng, kế tiếp... Không hề nghi ngờ là đến phiên bản thân. Muốn sinh tồn chỉ có thể lựa chọn sát nhập vào một quốc gia trong đó, Kỉ quốc quá xa, Khiết quốc lúc này khí thế chính thịnh, lo toan vô ưu, nếu như sát nhập vào, trừ phi dâng toàn bộ quốc thổ giống như Hoàng đế Tư quốc vô dụng kia, bằng không e Khiết quốc sẽ không vừa ý.
Lựa chọn duy nhất còn lại kẻ thù truyền kiếp Nhạc quốc!
Tuy rằng lúc này Nhạc quốc có chiều hướng suy tàn, nhưng là cường quốc duy nhất cần đồng minh, nội bộ hoàng thất Miến quốc tính toán một trận, lúc này phái đặc phái viên đến Nhạc quốc thương nghị chi tiết chuyện hợp tác, còn đem một nửa số vật tư trước đây Khiết quốc đưa tới cho họ để đối kháng với Nhạc quốc ra cùng Nhạc quốc dùng chung, lộ vẻ thành ý.
Nguyên Việt Đế của Miến quốc biết đây là một vụ đánh cược, thắng thì giang sơn được bảo toàn, thua thì cái mạng này cũng mất, thế nhưng hắn không phải kẻ bất lực như Tư quốc kia!
Miến quốc tuy rằng trải qua chiến tranh, thế nhưng quốc nội có không ít tài nguyên khoáng sản, thổ địa màu mỡ, chỉ cần như vậy một hai năm thời gian, liền có thể khôi phục nhanh chóng, độ giàu có hoàng thất thì Tư quốc cũng không thể so được, quốc thổ diện tích cũng gấp mấy chục lần Tư quốc, đang là đức vua một nước nói vạn người nghe, bảo hắn buông xuông đi làm công tước thanh nhàn, hắn có thể nào cam tâm?!
Khiết Cẩn Minh đang tức giận đầy mình không có nơi phát tiết, nay lại thấy Miến quốc hiểu ý đưa ra một cái cớ chu đáo như thế để đưa quân, vậy thì không khách khí nữa, lập tức ở biên cảnh Miến quốc quay đầu tập kết quân đội chuẩn bị thu dọn cái quốc gia “Vong ân phụ nghĩa” xấu xa này.