-
Chương 184
Trên môi cảm giác ngứa, trong mũi là mùi hương quen thuộc, khiến cho Tuyền Cơ không cần mở mắt cũng biết đại sắc ma nào đó đang làm việc xấu.
Mở mắt ra đối diện với đôi mắt khác cách vài tấc ở phía trên đang rất đắc ý cười, muốn mở miệng kháng nghị, lại lập tức bị cho là nhiệt tình hoan nghênh, sự vui đùa giữa hai đôi môi lúc đầu thăng cấp thành xâm nhập thăm dò.
Nụ hôn của Đại ma vương tuy luôn có chút ngang ngược, mạnh mẽ, mà lại không đánh mất sự dịu dàng uyển chuyển, nhưng mà chỉ trong chốc lát, Tuyền Cơ liền không nhịn được mà tích cực phối hợp lại, hai tay vươn ra khỏi ổ chăn, ôm lấy cổ của hắn.
Ngay lúc Tuyền Cơ nghĩ rằng hành động của hắn sẽ tiến thêm một bước xa hơn nữa, Kỉ Kiến Thận đột nhiên ngừng lại, chống đỡ thân thể hơi rút lui một chút, thở dài có chút tiếc nuối: “Anh vợ và đại tẩu của muội đang chờ ở bên ngoài, thật không nên đồng ý với bọn họ dẫn nàng ra ngoài ăn cơm...”
Tuyền Cơ nháy mắt cười rộ lên, tiện thể đẩy nam nhân trên người ra nói: “Ai bảo huynh làm chuyện xấu, đáng đời! Ta phải đứng lên thay quần áo, huynh ra ngoài trước đi, ta sẽ ra nhanh thôi.”
“Ta giúp nàng thay...” Kỉ Kiến Thận đương nhiên có chút không cam lòng, ánh mắt sâu thẳm nhìn Tuyền Cơ, giọng nói mang theo sự trầm thấp quyến rũ do dục vọng không được thỏa mãn.
“Không cần, hứ!” Tuyền Cơ không mắc mưu, đưa tay đẩy đẩy thúc giục Đại ma vương không được ăn kẹo ngọt.
Kỉ Kiến Thận một tay kéo Tuyền Cơ qua, khẽ cắn một cái lên môi nàng, cười mắng: “Không có lương tâm!”
Nói xong không dám ở lâu, đứng dậy rời khỏi phòng. Từ lúc Tuyền Cơ đóng giả công chúa từ kinh thành Nhạc quốc xuất phát rời đi, hai người đã hơn mười ngày không gặp mặt, lúc này không đúng thời cơ, vẫn là buổi tối lại tiếp tục thân mật cho thỏa thích vậy. Nhớ lần trước gặp lại sau khi tiểu biệt, một đêm ở trang viên Triệu Chi Duyên kia triền miên cực độ, Kỉ Kiến Thận bất đắc dĩ tạm thời áp chế hưng phấn, quên đi! Sau buổi cơm chiều nhanh nhanh đuổi Dịch Thanh Vân và Hồng Dực đi, rồi trở về tính sổ với tiểu rùa này!
Hai nam hai nữ, đúng lúc tập hợp một bàn mạt chược, hai vị nam nhân hết sức thể hiện phong độ thân sĩ, chăm sóc cẩn thận bạn gái bên cạnh.
Tuyền Cơ bị Kỉ Kiến Thận xem như tiểu trư mà nuông chiều gắp thức ăn, vừa vùi đầu tích cực ăn, vừa nhìn trộm đánh giá tình hình chung sống của đại ca cùng đại tẩu.
Trên mặt Hồng Dực là sự thản nhiên lạnh lùng. Nhưng ánh mắt ngẫu nhiên nhìn Dịch Thanh Vân cũng tình cảm dịu dàng vô hạn. Chắc chắn là cực kỳ yêu người nam nhân này.
Dịch Thanh Vân vừa ăn cơm vừa gắp đồ ăn cho Hồng Dực, hơn nữa dường như rất hiểu khẩu vị của nàng, có một món không hề đụng đến. Nói là Hồng Dực không thích ăn cái kia.
Thật ra Tuyền Cơ đã sớm phát hiện đại ca tuy nhìn qua thì cẩu thả, nhưng mà một vài phương diện lại rất chu đáo. Dịu dàng quan tâm lại biết chăm sóc người khác, tuấn mỹ sáng sủa hiểu chuyện biết điều, thật sự là một người trượng phu rất tốt để lựa chọn, ngoại trừ hoa tâm ra cũng không có khuyết điểm gì khác. Nhưng mà đại tẩu này dường như thật sự có thể áp chế được hắn, hắc hắc! Không biết đại ca có thể chung thủy cả đời vì đại tẩu không.
Nghĩ lại đại ca có phần nhún nhường đối với vị Chu Nhi mặc áo đỏ kia. Đối diện với người yêu chính quy còn không cúi đầu tuân theo sao?
Tuyền Cơ đang cười trộm, liền thấy Hồng Dực gắp một khối thịt gà đặt vào trong chén Dịch Thanh Vân, thản nhiên nói: “Tự mình ăn nhiều một chút, đừng chiếu cố ta.”
Bộ dáng sung sướng của Dịch Thanh Vân thật sự không khác biệt lắm so với đạt được giải thưởng lớn. Aizzz. Nhất định là một nô lệ của vợ!
Trên đùi bị nhéo một cái không nặng không nhẹ, Tuyền Cơ quay đầu lại thấy Đại ma vương ngồi nghiêm chỉnh nói nói cười cười.
Tuyền Cơ nghĩ nghĩ, gắp một miếng măng tươi vào trong bát hắn, nét mặt Đại ma vương không thay đổi, nhưng độ cong khóe miệng rõ ràng rộng hơn một chút.
Nam nhân, từ ba tuổi đến ba mươi tuổi đều thích được người khác dỗ dành!
Mọi người trên bàn rất ăn ý không nói đến chủ đề nghiêm túc, một bữa cơm này khách hay chủ ăn cũng đều vui vẻ. Lúc bữa tối sắp kết thúc, đột nhiên nghe được xa xa truyền đến một vài tiếng nhạc. Nhưng lại cách khá xa không nghe rõ lắm.
Kỉ Kiến Thận nhìn vẻ mặt tò mò của Tuyền Cơ. Liền kêu thuộc hạ đến hỏi nơi nào tấu nhạc.
Tên thuộc hạ kia ra ngoài tìm dân bản xứ hỏi một chút, bẩm báo nói: “Hôm nay là ngày hội người miền núi ở đây. Sau khi kết thúc gieo hạt vào mùa xuân thì tiến hành, hy vọng sắp tới sẽ mưa thuận gió hòa, mùa thu có thể thu hoạch tốt. Người miền núi ở lân cận sẽ tụ tập ở trên mảnh đất trống trong sơn cốc, đốt lửa trại, ca hát khiêu vũ, nghe nói không ít thiếu niên, thiếu nữ nhân cơ hội này tìm bạn.”
Tuyền Cơ vừa nghe liền hiểu, thì là là ngày hội của dân tộc thiểu số, hèn chi náo nhiệt như vậy. Lúc này dường như vang đến một vài tiếng nhạc, âm luật nghe có chút khác biệt so với lúc thường nghe.
“Có thể dẫn ta đi xem không?” Tuyền Cơ vẻ mặt chờ mong cầm lấy tay áo Kỉ Kiến Thận.
Kỉ Kiến Thận vốn có một bụng kế hoạch ăn rùa, nhưng thấy bộ dạng này lại không đành lòng cự tuyệt.
Dịch Thanh Vân từ trước đến nay vốn thích náo nhiệt, nghe nói có người ban đêm ca hát khiêu vũ chúc mừng ngày hội, đã sớm chộn rộn, nghe xong lời Tuyền Cơ nói, không đợi Kỉ Kiến Thận trả lời, ha ha cười vỗ ngực nói: “Tiểu muội, Trầm Kiếm không dẫn muội đi, đại ca dẫn muội đi!”
Kỉ Kiến Thận trong lòng cười nhạt, trên mặt lại che giấu sắc khí, ôn tồn nói: “Đã có náo nhiệt để xem, chúng ta cùng nhau đi đi.”
Sơn cốc tụ tập người miền núi chỉ cách nơi này hơn trăm dặm, tuy rằng là đường núi, nhưng đối với cao thủ như Kỉ Kiến Thận, Dịch Thanh Vân, Hồng Dực mà nói, chỉ đơn giản bình thường như dạo chơi sân vắng, thi triển khinh công chỉ một lát đã đến rồi.
Hồng Dực nhìn Trầm Kiếm ôm Tuyền Cơ song hành cùng bọn họ nhưng tốc độ không hề kém hơn chút nào, hô hấp thở ra hít vào vẫn vững vàng như thường, không tránh khỏi thầm giật mình.
Đồ đệ này của Trầm Hạo Vân chẳng những buôn bán lợi hại, võ công cũng rất mạnh!
Bốn người tướng mạo xuất chúng, không muốn khiến người ta nhìn chăm chăm, cho nên chỉ ở xa xa bên cạnh mà nhìn. Đến nơi này, tiếng nhạc nghe càng thêm rõ ràng, làn điệu chan chứa phong thổ nhân tình nước khác, mang theo sự hấp dẫn mê người không nói nên lời, Tuyền Cơ nghe mà có chút đăm chiêu.
Giữa mảnh đất trống nổi lên lửa trại cực lớn, nam nữ thanh niên mặc quần áo màu sắc tươi đẹp vây quanh nhảy múa ở giữa sân, một vài người thì ngồi trên chiếu ở bên cạnh hoặc là đánh đàn đệm nhạc, hoặc là uống rượu nói chuyện, cực kỳ náo nhiệt.
Dịch Thanh Vân chu du thiên hạ kiến thức rất nhiều, kích động giống như con ngựa hoang thoát dây cương, nhìn một lúc nhịn không được từ từ đến gần buổi hội, cuối cùng muốn đi vào giúp vui.
Kỉ Kiến Thận kéo Tuyền Cơ ra vẻ lơ đễnh nói: “Với nhân phẩm tài mạo của anh vợ, xuất hiện ở giữa không sợ rước lấy một đám cô nương tâm hồn thiếu nữ âm thầm tán dương ư.”
Dịch Thanh Vân vốn rất tự hào về sức hấp dẫn nam tính của mình, hiếm khi nghe được Trầm Kiếm mở miệng khen ngợi, đang đắc ý, đột nhiên nghe được một tiếng hừ lạnh bên cạnh, không thể không kêu hỏng bét! Đã nói tên Trầm Kiếm chết tiệt kia tại sao lại đột nhiên nói tốt chứ? Thì ra là châm ngòi ly gián!
Nhìn sang bên cạnh thì thấy sắc mặt Hồng Dực quả nhiên đã xụ xuống, Dịch Thanh Vân vội vàng phối hợp cười nói: “Những tiểu cô nương ấy có gì hiếm lạ chứ, có dâng lên một trăm cô cũng vẫn thua kém một ngón tay của nàng!”
“Cũng đúng, ngay cả đệ nhất mỹ nhân Giang Xuyên, công chúa Miến quốc, Lăng Ba tiên tử Tử Phượng cung cũng không giữ được công tử phong lưu, sao lại có thể để ý những tiểu cô nương này?” Trầm Kiếm cười khẽ cho Dịch Thanh Vân một dao nữa.
Hồng Dực nghe xong, nghiến răng nhìn cũng không nhìn Dịch Thanh Vân một cái, xoay người bước đi, Dịch Thanh Vân vừa tức vừa vội, vội vàng đuổi theo chặn ngang giữ chặt cánh tay Hồng Dực, lại bị đối phương dùng sức vẫy ra.
Cứ như vậy một người đi một người đuổi, chỉ có vài lần lên xuống liền không thấy bóng dáng.
Mở mắt ra đối diện với đôi mắt khác cách vài tấc ở phía trên đang rất đắc ý cười, muốn mở miệng kháng nghị, lại lập tức bị cho là nhiệt tình hoan nghênh, sự vui đùa giữa hai đôi môi lúc đầu thăng cấp thành xâm nhập thăm dò.
Nụ hôn của Đại ma vương tuy luôn có chút ngang ngược, mạnh mẽ, mà lại không đánh mất sự dịu dàng uyển chuyển, nhưng mà chỉ trong chốc lát, Tuyền Cơ liền không nhịn được mà tích cực phối hợp lại, hai tay vươn ra khỏi ổ chăn, ôm lấy cổ của hắn.
Ngay lúc Tuyền Cơ nghĩ rằng hành động của hắn sẽ tiến thêm một bước xa hơn nữa, Kỉ Kiến Thận đột nhiên ngừng lại, chống đỡ thân thể hơi rút lui một chút, thở dài có chút tiếc nuối: “Anh vợ và đại tẩu của muội đang chờ ở bên ngoài, thật không nên đồng ý với bọn họ dẫn nàng ra ngoài ăn cơm...”
Tuyền Cơ nháy mắt cười rộ lên, tiện thể đẩy nam nhân trên người ra nói: “Ai bảo huynh làm chuyện xấu, đáng đời! Ta phải đứng lên thay quần áo, huynh ra ngoài trước đi, ta sẽ ra nhanh thôi.”
“Ta giúp nàng thay...” Kỉ Kiến Thận đương nhiên có chút không cam lòng, ánh mắt sâu thẳm nhìn Tuyền Cơ, giọng nói mang theo sự trầm thấp quyến rũ do dục vọng không được thỏa mãn.
“Không cần, hứ!” Tuyền Cơ không mắc mưu, đưa tay đẩy đẩy thúc giục Đại ma vương không được ăn kẹo ngọt.
Kỉ Kiến Thận một tay kéo Tuyền Cơ qua, khẽ cắn một cái lên môi nàng, cười mắng: “Không có lương tâm!”
Nói xong không dám ở lâu, đứng dậy rời khỏi phòng. Từ lúc Tuyền Cơ đóng giả công chúa từ kinh thành Nhạc quốc xuất phát rời đi, hai người đã hơn mười ngày không gặp mặt, lúc này không đúng thời cơ, vẫn là buổi tối lại tiếp tục thân mật cho thỏa thích vậy. Nhớ lần trước gặp lại sau khi tiểu biệt, một đêm ở trang viên Triệu Chi Duyên kia triền miên cực độ, Kỉ Kiến Thận bất đắc dĩ tạm thời áp chế hưng phấn, quên đi! Sau buổi cơm chiều nhanh nhanh đuổi Dịch Thanh Vân và Hồng Dực đi, rồi trở về tính sổ với tiểu rùa này!
Hai nam hai nữ, đúng lúc tập hợp một bàn mạt chược, hai vị nam nhân hết sức thể hiện phong độ thân sĩ, chăm sóc cẩn thận bạn gái bên cạnh.
Tuyền Cơ bị Kỉ Kiến Thận xem như tiểu trư mà nuông chiều gắp thức ăn, vừa vùi đầu tích cực ăn, vừa nhìn trộm đánh giá tình hình chung sống của đại ca cùng đại tẩu.
Trên mặt Hồng Dực là sự thản nhiên lạnh lùng. Nhưng ánh mắt ngẫu nhiên nhìn Dịch Thanh Vân cũng tình cảm dịu dàng vô hạn. Chắc chắn là cực kỳ yêu người nam nhân này.
Dịch Thanh Vân vừa ăn cơm vừa gắp đồ ăn cho Hồng Dực, hơn nữa dường như rất hiểu khẩu vị của nàng, có một món không hề đụng đến. Nói là Hồng Dực không thích ăn cái kia.
Thật ra Tuyền Cơ đã sớm phát hiện đại ca tuy nhìn qua thì cẩu thả, nhưng mà một vài phương diện lại rất chu đáo. Dịu dàng quan tâm lại biết chăm sóc người khác, tuấn mỹ sáng sủa hiểu chuyện biết điều, thật sự là một người trượng phu rất tốt để lựa chọn, ngoại trừ hoa tâm ra cũng không có khuyết điểm gì khác. Nhưng mà đại tẩu này dường như thật sự có thể áp chế được hắn, hắc hắc! Không biết đại ca có thể chung thủy cả đời vì đại tẩu không.
Nghĩ lại đại ca có phần nhún nhường đối với vị Chu Nhi mặc áo đỏ kia. Đối diện với người yêu chính quy còn không cúi đầu tuân theo sao?
Tuyền Cơ đang cười trộm, liền thấy Hồng Dực gắp một khối thịt gà đặt vào trong chén Dịch Thanh Vân, thản nhiên nói: “Tự mình ăn nhiều một chút, đừng chiếu cố ta.”
Bộ dáng sung sướng của Dịch Thanh Vân thật sự không khác biệt lắm so với đạt được giải thưởng lớn. Aizzz. Nhất định là một nô lệ của vợ!
Trên đùi bị nhéo một cái không nặng không nhẹ, Tuyền Cơ quay đầu lại thấy Đại ma vương ngồi nghiêm chỉnh nói nói cười cười.
Tuyền Cơ nghĩ nghĩ, gắp một miếng măng tươi vào trong bát hắn, nét mặt Đại ma vương không thay đổi, nhưng độ cong khóe miệng rõ ràng rộng hơn một chút.
Nam nhân, từ ba tuổi đến ba mươi tuổi đều thích được người khác dỗ dành!
Mọi người trên bàn rất ăn ý không nói đến chủ đề nghiêm túc, một bữa cơm này khách hay chủ ăn cũng đều vui vẻ. Lúc bữa tối sắp kết thúc, đột nhiên nghe được xa xa truyền đến một vài tiếng nhạc. Nhưng lại cách khá xa không nghe rõ lắm.
Kỉ Kiến Thận nhìn vẻ mặt tò mò của Tuyền Cơ. Liền kêu thuộc hạ đến hỏi nơi nào tấu nhạc.
Tên thuộc hạ kia ra ngoài tìm dân bản xứ hỏi một chút, bẩm báo nói: “Hôm nay là ngày hội người miền núi ở đây. Sau khi kết thúc gieo hạt vào mùa xuân thì tiến hành, hy vọng sắp tới sẽ mưa thuận gió hòa, mùa thu có thể thu hoạch tốt. Người miền núi ở lân cận sẽ tụ tập ở trên mảnh đất trống trong sơn cốc, đốt lửa trại, ca hát khiêu vũ, nghe nói không ít thiếu niên, thiếu nữ nhân cơ hội này tìm bạn.”
Tuyền Cơ vừa nghe liền hiểu, thì là là ngày hội của dân tộc thiểu số, hèn chi náo nhiệt như vậy. Lúc này dường như vang đến một vài tiếng nhạc, âm luật nghe có chút khác biệt so với lúc thường nghe.
“Có thể dẫn ta đi xem không?” Tuyền Cơ vẻ mặt chờ mong cầm lấy tay áo Kỉ Kiến Thận.
Kỉ Kiến Thận vốn có một bụng kế hoạch ăn rùa, nhưng thấy bộ dạng này lại không đành lòng cự tuyệt.
Dịch Thanh Vân từ trước đến nay vốn thích náo nhiệt, nghe nói có người ban đêm ca hát khiêu vũ chúc mừng ngày hội, đã sớm chộn rộn, nghe xong lời Tuyền Cơ nói, không đợi Kỉ Kiến Thận trả lời, ha ha cười vỗ ngực nói: “Tiểu muội, Trầm Kiếm không dẫn muội đi, đại ca dẫn muội đi!”
Kỉ Kiến Thận trong lòng cười nhạt, trên mặt lại che giấu sắc khí, ôn tồn nói: “Đã có náo nhiệt để xem, chúng ta cùng nhau đi đi.”
Sơn cốc tụ tập người miền núi chỉ cách nơi này hơn trăm dặm, tuy rằng là đường núi, nhưng đối với cao thủ như Kỉ Kiến Thận, Dịch Thanh Vân, Hồng Dực mà nói, chỉ đơn giản bình thường như dạo chơi sân vắng, thi triển khinh công chỉ một lát đã đến rồi.
Hồng Dực nhìn Trầm Kiếm ôm Tuyền Cơ song hành cùng bọn họ nhưng tốc độ không hề kém hơn chút nào, hô hấp thở ra hít vào vẫn vững vàng như thường, không tránh khỏi thầm giật mình.
Đồ đệ này của Trầm Hạo Vân chẳng những buôn bán lợi hại, võ công cũng rất mạnh!
Bốn người tướng mạo xuất chúng, không muốn khiến người ta nhìn chăm chăm, cho nên chỉ ở xa xa bên cạnh mà nhìn. Đến nơi này, tiếng nhạc nghe càng thêm rõ ràng, làn điệu chan chứa phong thổ nhân tình nước khác, mang theo sự hấp dẫn mê người không nói nên lời, Tuyền Cơ nghe mà có chút đăm chiêu.
Giữa mảnh đất trống nổi lên lửa trại cực lớn, nam nữ thanh niên mặc quần áo màu sắc tươi đẹp vây quanh nhảy múa ở giữa sân, một vài người thì ngồi trên chiếu ở bên cạnh hoặc là đánh đàn đệm nhạc, hoặc là uống rượu nói chuyện, cực kỳ náo nhiệt.
Dịch Thanh Vân chu du thiên hạ kiến thức rất nhiều, kích động giống như con ngựa hoang thoát dây cương, nhìn một lúc nhịn không được từ từ đến gần buổi hội, cuối cùng muốn đi vào giúp vui.
Kỉ Kiến Thận kéo Tuyền Cơ ra vẻ lơ đễnh nói: “Với nhân phẩm tài mạo của anh vợ, xuất hiện ở giữa không sợ rước lấy một đám cô nương tâm hồn thiếu nữ âm thầm tán dương ư.”
Dịch Thanh Vân vốn rất tự hào về sức hấp dẫn nam tính của mình, hiếm khi nghe được Trầm Kiếm mở miệng khen ngợi, đang đắc ý, đột nhiên nghe được một tiếng hừ lạnh bên cạnh, không thể không kêu hỏng bét! Đã nói tên Trầm Kiếm chết tiệt kia tại sao lại đột nhiên nói tốt chứ? Thì ra là châm ngòi ly gián!
Nhìn sang bên cạnh thì thấy sắc mặt Hồng Dực quả nhiên đã xụ xuống, Dịch Thanh Vân vội vàng phối hợp cười nói: “Những tiểu cô nương ấy có gì hiếm lạ chứ, có dâng lên một trăm cô cũng vẫn thua kém một ngón tay của nàng!”
“Cũng đúng, ngay cả đệ nhất mỹ nhân Giang Xuyên, công chúa Miến quốc, Lăng Ba tiên tử Tử Phượng cung cũng không giữ được công tử phong lưu, sao lại có thể để ý những tiểu cô nương này?” Trầm Kiếm cười khẽ cho Dịch Thanh Vân một dao nữa.
Hồng Dực nghe xong, nghiến răng nhìn cũng không nhìn Dịch Thanh Vân một cái, xoay người bước đi, Dịch Thanh Vân vừa tức vừa vội, vội vàng đuổi theo chặn ngang giữ chặt cánh tay Hồng Dực, lại bị đối phương dùng sức vẫy ra.
Cứ như vậy một người đi một người đuổi, chỉ có vài lần lên xuống liền không thấy bóng dáng.