-
Chương 177
“Vân Ca, ngươi như vậy không sợ Triệu công tử tức giận sao...” Nguyệt Y vừa dỗ dành đứa con, vừa lo lắng hỏi Tuyền Cơ. Lần này Kỉ Kiến Thận ra ngoài, được gọi là họ Triệu, là bà con cùng gia tộc với Triệu Chi Duyên, nhưng mà Nguyệt Y biết vị này có lẽ không phải là biểu huynh thật sự, mà là cấp trên của tướng công nhà mình, cho nên vẫn gọi hắn là Triệu công tử.
Tuyền Cơ vươn tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn của tiểu hài tử, cười tủm tỉm nói: “Cười với tỷ tỷ một cái đi!”
Nguyệt Y quở trách: “Ngươi thật là một tên không biết lớn nhỏ, tỷ tỷ cái gì, phải gọi là dì!”
Tuyền Cơ làm mặt quỷ với Nguyệt Y, nàng hiếm lắm mới được thay đổi “cái xác” còn chưa đến hai mươi tuổi, vẫn chưa kết hôn nha, không muốn làm dì đâu.
Tiểu hài tử thật sự nghe lời chít chít xúi giục cười rộ lên, Tuyền Cơ mừng rỡ, lúc này mới nói với Nguyệt Y: “Mặc kệ huynh ấy đi, ta cũng rất tức giận! Huynh ấy không sợ ta tức giận sao? Hừ!”
Nguyệt Y bất đắc dĩ nói: “Vân Ca, ngươi và Triệu công tử đã là vợ chồng thật sự rồi mà.”
Mặt Tuyền Cơ đỏ lên, xem như là mặc nhận rồi.
“Nếu chọc giận Triệu công tử, hắn vứt bỏ ngươi tìm người đẹp khác thì ngươi làm sao bây giờ?” Nguyệt Y lo lắng nhất chính là điều này.
Tuyền Cơ không nói gì, nhưng vẻ mặt hoàn toàn không đồng ý.
Nguyệt Y cười khổ nói: “Ngươi là cô nương to gan nhất lại thông minh nhất trong chúng ta, nhưng mà chung quy chúng ta vẫn là nữ nhân...”
Tuyền Cơ biết Nguyệt Y nghĩ ình, cách suy nghĩ của bản thân nàng ở nơi đây chính là không đúng với lẽ thường, cãi lại Nguyệt Y đối với mình chỉ có hại không có lợi, đành phải vâng vâng dạ dạ đồng ý.
Nguyệt Y lại nói: “Chuyện của ngươi và Triệu công tử ta vốn không nên lo nhiều, nhưng Vân Ca ngươi có từng nghĩ đến việc lỡ như ngươi mang thai thì nên làm sao đây?”
Tuyền Cơ chớp chớp mắt, vấn đề này thật ra nàng đã từng nghĩ đến. Dù sao đời trước nàng cũng đã từng tiếp nhận giáo dục sức khỏe thể chất, làm sao có thể không lo lắng vấn đề này?
Trước khi quyết định cùng một chỗ với Kỉ Kiến Thận, nàng đã lén hỏi Lạc Dương thuốc tránh thai, Lạc Dương cũng hiểu được nữ nhân sinh nở quá sớm không có lợi đối với thân thể, chẳng những cho nàng thuốc còn thật sự đồng ý sẽ giữ bí mật.
Tuyền Cơ vẫn chưa đề cập chuyện này với Kỉ Kiến Thận. Bây giờ Nguyệt Y nhắc đến, thật sự khiến nàng có chút không an lòng, nếu Đại ma vương biết, chỉ sợ sẽ tức giận…
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Nguyệt Y, sợ ăn ngay nói thật sẽ càng lo nhiều hơn, đành phải xin tha nói: “Được rồi Nguyệt Y, ta biết rồi. Ta sẽ cẩn thận. À! Ta và Triệu công tử đã có hôn ước, chỉ là chưa chính thức cử hành hôn lễ thôi, ngươi cứ yên tâm đi!”
Nguyệt Y trợn mắt liếc nàng một cái, cuối cùng nở nụ cười.
Giữa trưa ngày hôm sau, Tuyền Cơ từ biệt hai vợ chồng Triệu Chi Duyên, dùng thuốc dịch dung hóa trang một lần nữa, theo Kỉ Kiến Thận lên xe ngựa lại xuất phát đến núi Xích Thánh.
Từ đầu đến cuối Tuyền Cơ vẫn hờ hững đối với Kỉ Kiến Thận như cũ.
Kỉ Kiến Thận cũng không tính toán trước mặt thuộc hạ mà biểu diễn dỗ dành tiểu rùa, muốn thu phục Tuyền Cơ, trên xe vẫn còn nhiều thời gian.
Đêm qua hắn không phản đối Tuyền Cơ đến chỗ Nguyệt Y qua đêm, một là không muốn lửa cháy đổ thêm dầu, khiến cho nàng lại tức giận, thứ hai cũng là tránh ình cùng Tuyền Cơ đồng giường cộng chẩm, nhìn được mà ăn không được càng khó chịu, thể lực của Tuyền Cơ từ trước đến nay không tốt lắm, tiếp nữa chắc chắn sẽ bị thương, hắn sẽ rất luyến tiếc.
Thật ra Tuyền Cơ rất muốn hỏi, tại sao vừa mới thoát ra bây giờ lại muốn quay lại, uổng công như vậy làm gì. Tuy rằng nàng cũng đồng ý nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, nhưng mà dựa vào thói quen làm việc của Đại ma vương thì sẽ không bao giờ làm chuyện dư thừa.
Nhưng mà bây giờ mở miệng hỏi hắn, khí thế của mình sẽ bị yếu đi, hừ hừ! Nàng vẫn chưa hết tức giận đâu!
Không cho hắn biết tính nghiêm trọng của sự việc, về sau hắn sẽ càng không kiêng nể gì mà khi dễ nàng, điều này sao có thể!
Từ lúc lên xe ánh mắt Kỉ Kiến Thận không hề rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn được khoác lên vẻ già nua, trong lòng tính toán nên dùng sách lược gì để dỗ dành nàng thật tốt. Tuy rằng lúc trước hắn không có kinh nghiệm dỗ dành nữ nhân, nhưng qua thời gian dài ở chung với Tuyền Cơ, từ từ cũng tìm hiểu tính tình của nàng, ít nhất vẫn có mấy nghề để dụ dỗ nàng.
Trước tiên, mềm sẽ có hiệu quả hơn nhiều so với cứng.
Nhân cơ hội xe xóc nảy, tiện dịp vươn tay ôm tiểu rùa đang bị chấn động nghiêng ngả vào trong lòng, nhẹ giọng nói: “Được rồi Tuyền Cơ, đừng nóng giận được không?”
“Không được! Huynh buông ra!” Tuy rằng Đại ma vương ôm ấp rất thoải mái, nhưng không thể vì ham muốn sự thoải mái nhất thời mà dễ dàng buông tha hắn!
“Được được được. Ta buông ra.” Nói là nói như vậy, nhưng cũng chỉ là qua loa thả lỏng cánh tay mà thôi.
Tiểu rùa cuối cùng cũng mở miệng, chiêu thứ nhất thành công.
“Là ta không tốt, cơ thể nàng đã tốt hơn chưa?” Nói lời ngon tiếng ngọt để làm cho tiểu rùa lung lay, phải dũng cảm thừa nhận sai lầm, sau đó từ từ dụ dỗ nàng trút ra tất cả oán khí mới được.
“Huynh mỗi lần đều như vậy, bắt nạt xong rồi, lại dỗ dành ta cho qua, lần sau vẫn như vậy!” Ánh mắt tiểu rùa hồng hồng lên án.
“Nàng quá đáng yêu rồi, ta không nhịn được…” Ừ, giọng nói còn phải có chút oan ức, tiểu rùa rất mềm lòng.
“Vậy ta đáng bị huynh khi dễ sao?!”
“Ta đã lâu lắm rồi không gặp nàng, tiểu biệt thắng tân hôn… Ta cam đoan sau này sẽ không như vậy.”
“Hừ! Huynh mỗi lần nói đều không giữ lời!”
Tuy rằng tiểu rùa không phải là người thích ghi thù, nhưng nếu đề tài này còn tiếp tục nữa, sẽ rất nguy hiểm, hắn nhớ dường như mình quả thật có rất nhiều lần nói mà không giữ lời với Tuyền Cơ...
“Nàng muốn tiếp tục không để ý đến ta như vậy sao? Nàng không muốn biết tại sao chúng ta phải đuổi theo đại đội của Nhạc Nghịch đang quay về kinh thành Nhạc quốc sao?”
Chiêu thứ hai, nói sang chuyện khác, dẫn dắt rời đi sự chú ý của tiểu rùa.
Tuyền Cơ bĩu môi, đoán tên đểu này đang nói sang chuyện khác, khuôn mặt nhỏ nhắn bất động không nói tiếp, không thể để cho hắn dễ dàng thực hiện được!
Hiển nhiên là đề tài này không đủ để hấp dẫn lực chú ý của nàng, Kỉ Kiến Thận thay đổi suy nghĩ quyết định tiếp tục đổi đề tài mà Tuyền Cơ quan tâm.
“Nếu không phải Tiểu Viễn bị thương, ta phải ở lại trị thương cho hắn, cũng sẽ không để cho nàng bị Nhạc Nghịch uy hiếp đến Nhạc quốc, không chịu nhiều khổ cực như vậy rồi.”
“Không phải nói là Tiểu Viễn đã tốt rồi sao? Thương thế của hắn có thể để lại di chứng không?” Tuyền Cơ bắt đầu khẩn trương, chủ động nắm lấy tay áo Kỉ Kiến Thận hỏi thăm. Triệu Chính đại ca không phải nói Tiểu Viễn không có việc gì sao? Chẳng lẽ là lừa nàng?
Quả nhiên nói đến Tiểu Viễn, nữ nhân này liền quên những chuyện khác, trong lòng Kỉ Kiến Thận có chút vị chua. Tuy rằng biết rõ Tuyền Cơ quan tâm đến thương tích của đứa con là chuyện rất bình thường.
Nhưng mà nếu đã thành công chuyển đổi đề tài, đương nhiên phải lợi dụng thật tốt, sau đó Kỉ Kiến Thận kể lại một lần sự tình sau khi Tuyền Cơ rời đi, kể thật trầm bổng lên xuống, rắc rối phức tạp.
Quả thật Tuyền Cơ nghe cực kỳ say mê, hoàn toàn quên chuyện muốn thay chính mình đòi lại công bằng.
Kỉ Kiến Thận thấy đã đến thời cơ. Lúc này xuất ra chiêu thứ ba, trả đũa, khiến cho lòng tiểu rùa áy náy.
“Tuyền Cơ, nàng có biết lúc ta nghe thị vệ nói nàng nhảy sườn dốc có bao nhiêu sợ hãi không! Nàng không quan tâm đến cảm nhận của ta chút nào sao?” Tuy rằng là thủ đoạn, nhưng lời này quả thật xuất phát từ đáy lòng của Kỉ Kiến Thận. Vừa nói, vừa nhịn không được mà ôm chặt Tuyền Cơ.
Nữ nhân không có lương tâm này thật sự là không sợ chết! Nhưng mà nàng có biết hay không nếu lỡ như nàng xảy ra chuyện, hắn… Hắn thật không biết mình sẽ làm ra chuyện gì!
Nếu cả đời không gặp Tuyền Cơ vậy thì không sao, nhưng sau khi hắn đã hưởng thụ qua sự vui vẻ và tình yêu mà Tuyền Cơ mang đến, hắn lại phải quay lại những ngày đã trải qua trước kia, cũng không phải là dứt khoát hắn không đi tiếp được nữa, nhưng mà tâm tư cả đời sẽ trống trải, cho dù thống nhất thiên hạ cũng không cảm thấy đặc biệt vui vẻ. Sẽ mang theo sự tiếc nuối lớn và trống vắng thẳng tiến vào hoàng lăng.
Những ngày như vậy, hắn nghĩ đến cũng cảm thấy sợ hãi!
Tuyền Cơ bất giác đã dựa vào lòng hắn, phát hiện nam nhân mạnh mẽ dường như không gì là không làm được ở phía sau lại đang sợ hãi lo lắng một cách hiếm thấy. Trong lòng hoàn toàn mềm xuống.
Nhẹ nhàng vươn tay ôm quanh hắn nói: “Trước kia ta đã chết một lần, đã gặp qua quỷ sai ở địa phủ… Trước khi gặp được các huynh, thật ra sinh tử đối với ta mà nói không phải là chuyện lớn gì, chỉ là rời khỏi thế giới này bắt đầu lại một lần nữa mà thôi.”
Ngẩng đầu nâng tay lên kéo dãn ra đôi mày đang chau lại của Đại ma vương, tiếp tục nói: “Hôm đó, thật sự thiếu chút nữa mất mạng, ta mới phát hiện, thật ra ta rất sợ chết… Nếu ta chết, sẽ không còn được gặp lại đại ca, không gặp được cậu, không gặp được huynh và Tiểu Viễn, Trương mẫu và những người quan tâm bảo vệ ta, không dễ dàng gì mới có người đối xử với ta tốt như vậy. Ta không cam lòng. Ta không bỏ được.”
“Ta chỉ xếp thứ ba?!” Đại ma vương bới móc châm chọc nói.
“Huynh xếp thứ nhất, ta không bỏ được nhất chính là huynh.” Tuyền Cơ thành tâm thành ý nói.
Trong mắt Kỉ Kiến Thận bắn ra một sự vui vẻ đắc ý sáng rực. Ngoài miệng vẫn oán giận như cũ nói: “Nàng bởi vì ta đối xử tốt với nàng nên mới không bỏ được sao?”
Tên vô lại đắc ý không bỏ qua cho người khác, Tuyền Cơ bĩu môi, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Bởi vì ta thích huynh! Đồ tồi!”
Rốt cục cũng cảm thấy vừa lòng, Kỉ Kiến Thận ôm chặt tiểu rùa trong lòng, đắc ý cười trộm, cuối cùng cũng qua một cửa.
Lúc chạng vạng, bọn họ đuổi kịp đại đội của Nhạc Nghịch, buổi tối cũng qua đêm trong cùng một thị trấn nhỏ, Nhạc Nghịch dẫn người đến trú tại một trang viên, Kỉ Kiến Thận thì ở trấn trên tìm lữ quán tốt nhất để ngủ trọ.
Lúc nghe thấy Tuyền Cơ yêu cầu chủ quán tìm phòng có hai giường, Kỉ Kiến Thận liền biết mình đã vui mừng quá sớm, tiểu rùa càng ngày càng thông minh, hiệu quả của các thủ đoạn trước kia đã suy giảm mạnh.
Nhưng mà giờ phút này không phải thời cơ tốt để quấy rầy nàng, đành phải tạm thời theo ý của nàng. Cũng ngẫu nhiên nếm thử tư vị của cảm giác ngứa ngáy trong lòng vì tiểu mỹ nhân gần trong gang tấc, lại không thể tùy ý gần gũi.
Lữ quán ở địa phương nhỏ dù sao cũng kém hơn so với nhà Triệu Chi Duyên, càng không thể so sánh với phủ Thái tử Kỉ quốc và hoàng cung, nhưng có Đại ma vương bên cạnh, Tuyền Cơ vẫn cảm thấy an tâm vui sướng nói không nên lời, gối đầu giường tuy rằng cứng, nhưng ngủ cũng không tệ.
Kỉ Kiến Thận chờ Tuyền Cơ ngủ say, lập tức đường hoàng mà bò lên giường nàng, dù sao với thói quen ngủ giống tiểu trư của Tuyền Cơ, cơ bản không cần lo lắng nửa đêm nàng sẽ tỉnh lại phát hiện được.
Trong lúc mơ ngủ Tuyền Cơ phát hiện có nhiệt độ cơ thể và mùi hương quen thuộc ở bên cạnh, lập tức liền theo bản năng ngã qua dựa sát vào, hai người ôm nhau ngủ một đêm thật tốt.
***
Trong một trang viên lớn cách bọn họ hai ba dặm, Nhạc Nghịch nằm trên giường lớn rất thoải mái xa hoa, nhưng một chút buồn ngủ cũng không có.
Nán lại núi Xích Thánh hai ngày, trên danh nghĩa là chờ thương thế của quan viên ổn định, binh mã hộ vệ sắp xếp ổn thỏa lại lên đường, trên thực tế cũng bởi vì Nhạc Nghịch không cam lòng. Sau khi tế đàn Thánh quân bị phá hoại, quả thật tìm được cửa vào đường hầm, phái không ít binh sĩ đi xuống tra xét, lại phát hiện đường rất rắc rối phức tạp, không ít ngõ cụt, lối ra cũng không ít, tìm suốt thời gian hai ngày vẫn không thể tìm hiểu rõ ràng như cũ, ngược lại bởi vì rất nhiều cơ quan bên trong nên thiệt hại không ít quan binh.
Người cứu đi nữ nhân kia nếu đã lựa chọn nơi này, nhất định là rất quen thuộc địa hình, tiếp tục tìm nữa, nói không chừng người của bọn họ đã tháo chạy xa rồi. Nhạc Nghịch rơi vào đường cùng đành phải không ngừng truyền tin cho châu phủ chung quanh tăng cường kiểm tra.
Thầy trò quốc sư giống như bốc hơi khỏi nhân gian, bặt vô âm tín, có thể suy ra, hai người kia và người cứu đi nữ nhân kia nhất định là đã thông đồng từ trước. Bố trí ra cục diện như vậy, năng lực của Trầm thị quả thực lớn vượt ngoài sức tưởng tượng của người thường.
Trầm Kiếm vậy mà thật sự vì một nữ nhân lại mạo hiểm như thế, thậm chí không tiếc đắc tội đến vua của một nước, quan hệ giữa hắn và nữ nhân kia rốt cuộc đến mức độ nào rồi?!
Nhạc Nghịch mỗi lần nghĩ đến vấn đề như vậy liền cảm thấy dường như có một ngọn lửa cay độc đang thiêu đốt trong lòng.
Hay là Trầm Kiếm biết nữ nhân kia là Thiên nữ, mà hắn sớm đã có dã tâm tranh đoạt thiên hạ? Nếu như là như thế, nói không chừng có thể lợi dụng điểm ấy để khiêu khích lên một cuộc nội loạn ở Kỉ quốc.
Nhưng điều kiện trước tiên là hắn phải đem nữ nhân kia trả lại Kỉ quốc, đáp ứng tốt dã tâm của Trầm Kiếm! Cho nên ý tưởng này bị hắn phủ định ngay lập tức!
Nữ nhân này phải là của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không nhường nàng vào tay bất kỳ kẻ nào!
Nhớ đến dung nhan tuyệt thế thoáng nhìn qua mà chấn kinh trên tế đàn, Nhạc Nghịch co chặt nắm tay, nữ nhân này chỉ có thể là của hắn, sau khi hắn cuối cùng cũng cảm nhận được ấm áp và khát vọng đối với một người, hắn không thể cho phép mất đi!
Nữ nhân này tốt nhất không tham gia vào âm mưu lần này, nếu không cho dù hắn không nỡ giết chết nàng, cũng sẽ không kìm chế được mà tự tay phế bỏ tay chân nàng, nhốt nàng trong thâm cung, để cho suốt cuộc đời nàng không thể phản bội hắn mà trốn đi nữa, vĩnh viễn chỉ có thể bất lực sợ hãi và trống trải mà chờ đợi hắn thương xót. Nhìn không gian ngoài cửa sổ đã sáng tỏ, Nhạc Nghịch mới giật mình nhận ra một đêm nữa đã trôi qua, mình thế mà đã chưa chợp mắt suốt ba ngày!
Ba ngày không ngủ không phải chỉ có mình hắn, sau khi xảy ra việc ngoài ý muốn, Phù Dương thân là thị vệ thống lĩnh một khắc cũng chưa từng ngơi nghỉ. Đêm ngày hôm qua cấp dưới ở lại núi Xích Thánh truyền đến tin tức, phát hiện manh mối quan trọng trong đường hầm bí mật ở tế đàn, dưới chân tường nơi cua quẹo của đường hầm có biểu tượng tôn giáo kỳ lạ không rõ ràng, dường như là đã có từ nhiều năm.
Cấp dưới phái người đem biểu tượng tôn giáo sao chép lại dấu ấn sau đó nhanh chóng chuyển giao cho Phù Dương, Phù Dương cùng vài tên cấp dưới cẩn thận phân biệt, biểu tượng tôn giáo này dường như là dấu hiệu của Quỷ Công giáo!
Quỷ Công giáo ở trong lãnh thổ Nhạc quốc ẩn núp nhiều năm, từ trước đến nay đối nghịch cùng triều đình, nhưng mà trong nội bộ giáo hội mấy năm trước xuất hiện tranh chấp, nên sau này cũng không còn thấy gây hấn kiếm chuyện nữa, Nhạc Nghịch luôn luôn không xem trọng những thế lực giang hồ này, hơn nữa trong mấy năm hắn đăng cơ đúng là thời gian Quỷ Công giáo yên lặng, không ngờ bọn họ không ra tay thì thôi, ra tay một cái thế nhưng lại hung ác như vậy!
Nhạc Nghịch nghe xong báo cáo của Phù Dương, trong lòng bừng tỉnh, nói vậy thì Trầm Kiếm đã cấu kết với Quỷ Công giáo để ra tay, kết hợp trong ngoài, khó trách vừa ra tay liền khiến bọn họ trở tay không kịp.
Phù Dương nói: “Nghe nói tác phong làm việc của Quỷ Công giáo trước giờ vẫn luôn là thu tiền mặt mới có thể làm việc, rao giá rất cao, hở ra là vạn lượng hoàng kim, nếu vậy thì Trầm Kiếm đã trả rất nhiều tiền bạc, muốn trong thời gian ngắn vận chuyển rất nhiều tiền trong biên giới nước ta, chắc chắn không thuận lợi, hẳn là hắn thông qua các ngân hiệu để tập hợp tiền mặt, vi thần đã phái người điều tra tình hình điều động tiền bạc của tất cả các cửa hàng vàng bạc và cả hộ buôn bán lớn, đợi hôm nay vào kinh chắc là sẽ có kết quả.”
Nhạc Nghịch gật đầu lại hỏi có tung tích về nơi ở của Hoàng hậu hay không.
Phù Dương thầm than một tiếng, nói: “Trước mắt đã phát hiện có bốn đoàn người ngựa tại cửa khẩu, đều có ý đồ giả mạo Hoàng hậu để lôi kéo chia rẽ quân ta, đêm qua có cấp báo trăm dặm bên ngoài cửa khẩu phát hiện có người, rất có khả năng là nghịch tặc mang theo Hoàng hậu đã vượt qua cửa ải phòng ngự quan trọng nhất, đi về phía biên giới Thành quốc.”
Tuyền Cơ vươn tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn của tiểu hài tử, cười tủm tỉm nói: “Cười với tỷ tỷ một cái đi!”
Nguyệt Y quở trách: “Ngươi thật là một tên không biết lớn nhỏ, tỷ tỷ cái gì, phải gọi là dì!”
Tuyền Cơ làm mặt quỷ với Nguyệt Y, nàng hiếm lắm mới được thay đổi “cái xác” còn chưa đến hai mươi tuổi, vẫn chưa kết hôn nha, không muốn làm dì đâu.
Tiểu hài tử thật sự nghe lời chít chít xúi giục cười rộ lên, Tuyền Cơ mừng rỡ, lúc này mới nói với Nguyệt Y: “Mặc kệ huynh ấy đi, ta cũng rất tức giận! Huynh ấy không sợ ta tức giận sao? Hừ!”
Nguyệt Y bất đắc dĩ nói: “Vân Ca, ngươi và Triệu công tử đã là vợ chồng thật sự rồi mà.”
Mặt Tuyền Cơ đỏ lên, xem như là mặc nhận rồi.
“Nếu chọc giận Triệu công tử, hắn vứt bỏ ngươi tìm người đẹp khác thì ngươi làm sao bây giờ?” Nguyệt Y lo lắng nhất chính là điều này.
Tuyền Cơ không nói gì, nhưng vẻ mặt hoàn toàn không đồng ý.
Nguyệt Y cười khổ nói: “Ngươi là cô nương to gan nhất lại thông minh nhất trong chúng ta, nhưng mà chung quy chúng ta vẫn là nữ nhân...”
Tuyền Cơ biết Nguyệt Y nghĩ ình, cách suy nghĩ của bản thân nàng ở nơi đây chính là không đúng với lẽ thường, cãi lại Nguyệt Y đối với mình chỉ có hại không có lợi, đành phải vâng vâng dạ dạ đồng ý.
Nguyệt Y lại nói: “Chuyện của ngươi và Triệu công tử ta vốn không nên lo nhiều, nhưng Vân Ca ngươi có từng nghĩ đến việc lỡ như ngươi mang thai thì nên làm sao đây?”
Tuyền Cơ chớp chớp mắt, vấn đề này thật ra nàng đã từng nghĩ đến. Dù sao đời trước nàng cũng đã từng tiếp nhận giáo dục sức khỏe thể chất, làm sao có thể không lo lắng vấn đề này?
Trước khi quyết định cùng một chỗ với Kỉ Kiến Thận, nàng đã lén hỏi Lạc Dương thuốc tránh thai, Lạc Dương cũng hiểu được nữ nhân sinh nở quá sớm không có lợi đối với thân thể, chẳng những cho nàng thuốc còn thật sự đồng ý sẽ giữ bí mật.
Tuyền Cơ vẫn chưa đề cập chuyện này với Kỉ Kiến Thận. Bây giờ Nguyệt Y nhắc đến, thật sự khiến nàng có chút không an lòng, nếu Đại ma vương biết, chỉ sợ sẽ tức giận…
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Nguyệt Y, sợ ăn ngay nói thật sẽ càng lo nhiều hơn, đành phải xin tha nói: “Được rồi Nguyệt Y, ta biết rồi. Ta sẽ cẩn thận. À! Ta và Triệu công tử đã có hôn ước, chỉ là chưa chính thức cử hành hôn lễ thôi, ngươi cứ yên tâm đi!”
Nguyệt Y trợn mắt liếc nàng một cái, cuối cùng nở nụ cười.
Giữa trưa ngày hôm sau, Tuyền Cơ từ biệt hai vợ chồng Triệu Chi Duyên, dùng thuốc dịch dung hóa trang một lần nữa, theo Kỉ Kiến Thận lên xe ngựa lại xuất phát đến núi Xích Thánh.
Từ đầu đến cuối Tuyền Cơ vẫn hờ hững đối với Kỉ Kiến Thận như cũ.
Kỉ Kiến Thận cũng không tính toán trước mặt thuộc hạ mà biểu diễn dỗ dành tiểu rùa, muốn thu phục Tuyền Cơ, trên xe vẫn còn nhiều thời gian.
Đêm qua hắn không phản đối Tuyền Cơ đến chỗ Nguyệt Y qua đêm, một là không muốn lửa cháy đổ thêm dầu, khiến cho nàng lại tức giận, thứ hai cũng là tránh ình cùng Tuyền Cơ đồng giường cộng chẩm, nhìn được mà ăn không được càng khó chịu, thể lực của Tuyền Cơ từ trước đến nay không tốt lắm, tiếp nữa chắc chắn sẽ bị thương, hắn sẽ rất luyến tiếc.
Thật ra Tuyền Cơ rất muốn hỏi, tại sao vừa mới thoát ra bây giờ lại muốn quay lại, uổng công như vậy làm gì. Tuy rằng nàng cũng đồng ý nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, nhưng mà dựa vào thói quen làm việc của Đại ma vương thì sẽ không bao giờ làm chuyện dư thừa.
Nhưng mà bây giờ mở miệng hỏi hắn, khí thế của mình sẽ bị yếu đi, hừ hừ! Nàng vẫn chưa hết tức giận đâu!
Không cho hắn biết tính nghiêm trọng của sự việc, về sau hắn sẽ càng không kiêng nể gì mà khi dễ nàng, điều này sao có thể!
Từ lúc lên xe ánh mắt Kỉ Kiến Thận không hề rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn được khoác lên vẻ già nua, trong lòng tính toán nên dùng sách lược gì để dỗ dành nàng thật tốt. Tuy rằng lúc trước hắn không có kinh nghiệm dỗ dành nữ nhân, nhưng qua thời gian dài ở chung với Tuyền Cơ, từ từ cũng tìm hiểu tính tình của nàng, ít nhất vẫn có mấy nghề để dụ dỗ nàng.
Trước tiên, mềm sẽ có hiệu quả hơn nhiều so với cứng.
Nhân cơ hội xe xóc nảy, tiện dịp vươn tay ôm tiểu rùa đang bị chấn động nghiêng ngả vào trong lòng, nhẹ giọng nói: “Được rồi Tuyền Cơ, đừng nóng giận được không?”
“Không được! Huynh buông ra!” Tuy rằng Đại ma vương ôm ấp rất thoải mái, nhưng không thể vì ham muốn sự thoải mái nhất thời mà dễ dàng buông tha hắn!
“Được được được. Ta buông ra.” Nói là nói như vậy, nhưng cũng chỉ là qua loa thả lỏng cánh tay mà thôi.
Tiểu rùa cuối cùng cũng mở miệng, chiêu thứ nhất thành công.
“Là ta không tốt, cơ thể nàng đã tốt hơn chưa?” Nói lời ngon tiếng ngọt để làm cho tiểu rùa lung lay, phải dũng cảm thừa nhận sai lầm, sau đó từ từ dụ dỗ nàng trút ra tất cả oán khí mới được.
“Huynh mỗi lần đều như vậy, bắt nạt xong rồi, lại dỗ dành ta cho qua, lần sau vẫn như vậy!” Ánh mắt tiểu rùa hồng hồng lên án.
“Nàng quá đáng yêu rồi, ta không nhịn được…” Ừ, giọng nói còn phải có chút oan ức, tiểu rùa rất mềm lòng.
“Vậy ta đáng bị huynh khi dễ sao?!”
“Ta đã lâu lắm rồi không gặp nàng, tiểu biệt thắng tân hôn… Ta cam đoan sau này sẽ không như vậy.”
“Hừ! Huynh mỗi lần nói đều không giữ lời!”
Tuy rằng tiểu rùa không phải là người thích ghi thù, nhưng nếu đề tài này còn tiếp tục nữa, sẽ rất nguy hiểm, hắn nhớ dường như mình quả thật có rất nhiều lần nói mà không giữ lời với Tuyền Cơ...
“Nàng muốn tiếp tục không để ý đến ta như vậy sao? Nàng không muốn biết tại sao chúng ta phải đuổi theo đại đội của Nhạc Nghịch đang quay về kinh thành Nhạc quốc sao?”
Chiêu thứ hai, nói sang chuyện khác, dẫn dắt rời đi sự chú ý của tiểu rùa.
Tuyền Cơ bĩu môi, đoán tên đểu này đang nói sang chuyện khác, khuôn mặt nhỏ nhắn bất động không nói tiếp, không thể để cho hắn dễ dàng thực hiện được!
Hiển nhiên là đề tài này không đủ để hấp dẫn lực chú ý của nàng, Kỉ Kiến Thận thay đổi suy nghĩ quyết định tiếp tục đổi đề tài mà Tuyền Cơ quan tâm.
“Nếu không phải Tiểu Viễn bị thương, ta phải ở lại trị thương cho hắn, cũng sẽ không để cho nàng bị Nhạc Nghịch uy hiếp đến Nhạc quốc, không chịu nhiều khổ cực như vậy rồi.”
“Không phải nói là Tiểu Viễn đã tốt rồi sao? Thương thế của hắn có thể để lại di chứng không?” Tuyền Cơ bắt đầu khẩn trương, chủ động nắm lấy tay áo Kỉ Kiến Thận hỏi thăm. Triệu Chính đại ca không phải nói Tiểu Viễn không có việc gì sao? Chẳng lẽ là lừa nàng?
Quả nhiên nói đến Tiểu Viễn, nữ nhân này liền quên những chuyện khác, trong lòng Kỉ Kiến Thận có chút vị chua. Tuy rằng biết rõ Tuyền Cơ quan tâm đến thương tích của đứa con là chuyện rất bình thường.
Nhưng mà nếu đã thành công chuyển đổi đề tài, đương nhiên phải lợi dụng thật tốt, sau đó Kỉ Kiến Thận kể lại một lần sự tình sau khi Tuyền Cơ rời đi, kể thật trầm bổng lên xuống, rắc rối phức tạp.
Quả thật Tuyền Cơ nghe cực kỳ say mê, hoàn toàn quên chuyện muốn thay chính mình đòi lại công bằng.
Kỉ Kiến Thận thấy đã đến thời cơ. Lúc này xuất ra chiêu thứ ba, trả đũa, khiến cho lòng tiểu rùa áy náy.
“Tuyền Cơ, nàng có biết lúc ta nghe thị vệ nói nàng nhảy sườn dốc có bao nhiêu sợ hãi không! Nàng không quan tâm đến cảm nhận của ta chút nào sao?” Tuy rằng là thủ đoạn, nhưng lời này quả thật xuất phát từ đáy lòng của Kỉ Kiến Thận. Vừa nói, vừa nhịn không được mà ôm chặt Tuyền Cơ.
Nữ nhân không có lương tâm này thật sự là không sợ chết! Nhưng mà nàng có biết hay không nếu lỡ như nàng xảy ra chuyện, hắn… Hắn thật không biết mình sẽ làm ra chuyện gì!
Nếu cả đời không gặp Tuyền Cơ vậy thì không sao, nhưng sau khi hắn đã hưởng thụ qua sự vui vẻ và tình yêu mà Tuyền Cơ mang đến, hắn lại phải quay lại những ngày đã trải qua trước kia, cũng không phải là dứt khoát hắn không đi tiếp được nữa, nhưng mà tâm tư cả đời sẽ trống trải, cho dù thống nhất thiên hạ cũng không cảm thấy đặc biệt vui vẻ. Sẽ mang theo sự tiếc nuối lớn và trống vắng thẳng tiến vào hoàng lăng.
Những ngày như vậy, hắn nghĩ đến cũng cảm thấy sợ hãi!
Tuyền Cơ bất giác đã dựa vào lòng hắn, phát hiện nam nhân mạnh mẽ dường như không gì là không làm được ở phía sau lại đang sợ hãi lo lắng một cách hiếm thấy. Trong lòng hoàn toàn mềm xuống.
Nhẹ nhàng vươn tay ôm quanh hắn nói: “Trước kia ta đã chết một lần, đã gặp qua quỷ sai ở địa phủ… Trước khi gặp được các huynh, thật ra sinh tử đối với ta mà nói không phải là chuyện lớn gì, chỉ là rời khỏi thế giới này bắt đầu lại một lần nữa mà thôi.”
Ngẩng đầu nâng tay lên kéo dãn ra đôi mày đang chau lại của Đại ma vương, tiếp tục nói: “Hôm đó, thật sự thiếu chút nữa mất mạng, ta mới phát hiện, thật ra ta rất sợ chết… Nếu ta chết, sẽ không còn được gặp lại đại ca, không gặp được cậu, không gặp được huynh và Tiểu Viễn, Trương mẫu và những người quan tâm bảo vệ ta, không dễ dàng gì mới có người đối xử với ta tốt như vậy. Ta không cam lòng. Ta không bỏ được.”
“Ta chỉ xếp thứ ba?!” Đại ma vương bới móc châm chọc nói.
“Huynh xếp thứ nhất, ta không bỏ được nhất chính là huynh.” Tuyền Cơ thành tâm thành ý nói.
Trong mắt Kỉ Kiến Thận bắn ra một sự vui vẻ đắc ý sáng rực. Ngoài miệng vẫn oán giận như cũ nói: “Nàng bởi vì ta đối xử tốt với nàng nên mới không bỏ được sao?”
Tên vô lại đắc ý không bỏ qua cho người khác, Tuyền Cơ bĩu môi, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Bởi vì ta thích huynh! Đồ tồi!”
Rốt cục cũng cảm thấy vừa lòng, Kỉ Kiến Thận ôm chặt tiểu rùa trong lòng, đắc ý cười trộm, cuối cùng cũng qua một cửa.
Lúc chạng vạng, bọn họ đuổi kịp đại đội của Nhạc Nghịch, buổi tối cũng qua đêm trong cùng một thị trấn nhỏ, Nhạc Nghịch dẫn người đến trú tại một trang viên, Kỉ Kiến Thận thì ở trấn trên tìm lữ quán tốt nhất để ngủ trọ.
Lúc nghe thấy Tuyền Cơ yêu cầu chủ quán tìm phòng có hai giường, Kỉ Kiến Thận liền biết mình đã vui mừng quá sớm, tiểu rùa càng ngày càng thông minh, hiệu quả của các thủ đoạn trước kia đã suy giảm mạnh.
Nhưng mà giờ phút này không phải thời cơ tốt để quấy rầy nàng, đành phải tạm thời theo ý của nàng. Cũng ngẫu nhiên nếm thử tư vị của cảm giác ngứa ngáy trong lòng vì tiểu mỹ nhân gần trong gang tấc, lại không thể tùy ý gần gũi.
Lữ quán ở địa phương nhỏ dù sao cũng kém hơn so với nhà Triệu Chi Duyên, càng không thể so sánh với phủ Thái tử Kỉ quốc và hoàng cung, nhưng có Đại ma vương bên cạnh, Tuyền Cơ vẫn cảm thấy an tâm vui sướng nói không nên lời, gối đầu giường tuy rằng cứng, nhưng ngủ cũng không tệ.
Kỉ Kiến Thận chờ Tuyền Cơ ngủ say, lập tức đường hoàng mà bò lên giường nàng, dù sao với thói quen ngủ giống tiểu trư của Tuyền Cơ, cơ bản không cần lo lắng nửa đêm nàng sẽ tỉnh lại phát hiện được.
Trong lúc mơ ngủ Tuyền Cơ phát hiện có nhiệt độ cơ thể và mùi hương quen thuộc ở bên cạnh, lập tức liền theo bản năng ngã qua dựa sát vào, hai người ôm nhau ngủ một đêm thật tốt.
***
Trong một trang viên lớn cách bọn họ hai ba dặm, Nhạc Nghịch nằm trên giường lớn rất thoải mái xa hoa, nhưng một chút buồn ngủ cũng không có.
Nán lại núi Xích Thánh hai ngày, trên danh nghĩa là chờ thương thế của quan viên ổn định, binh mã hộ vệ sắp xếp ổn thỏa lại lên đường, trên thực tế cũng bởi vì Nhạc Nghịch không cam lòng. Sau khi tế đàn Thánh quân bị phá hoại, quả thật tìm được cửa vào đường hầm, phái không ít binh sĩ đi xuống tra xét, lại phát hiện đường rất rắc rối phức tạp, không ít ngõ cụt, lối ra cũng không ít, tìm suốt thời gian hai ngày vẫn không thể tìm hiểu rõ ràng như cũ, ngược lại bởi vì rất nhiều cơ quan bên trong nên thiệt hại không ít quan binh.
Người cứu đi nữ nhân kia nếu đã lựa chọn nơi này, nhất định là rất quen thuộc địa hình, tiếp tục tìm nữa, nói không chừng người của bọn họ đã tháo chạy xa rồi. Nhạc Nghịch rơi vào đường cùng đành phải không ngừng truyền tin cho châu phủ chung quanh tăng cường kiểm tra.
Thầy trò quốc sư giống như bốc hơi khỏi nhân gian, bặt vô âm tín, có thể suy ra, hai người kia và người cứu đi nữ nhân kia nhất định là đã thông đồng từ trước. Bố trí ra cục diện như vậy, năng lực của Trầm thị quả thực lớn vượt ngoài sức tưởng tượng của người thường.
Trầm Kiếm vậy mà thật sự vì một nữ nhân lại mạo hiểm như thế, thậm chí không tiếc đắc tội đến vua của một nước, quan hệ giữa hắn và nữ nhân kia rốt cuộc đến mức độ nào rồi?!
Nhạc Nghịch mỗi lần nghĩ đến vấn đề như vậy liền cảm thấy dường như có một ngọn lửa cay độc đang thiêu đốt trong lòng.
Hay là Trầm Kiếm biết nữ nhân kia là Thiên nữ, mà hắn sớm đã có dã tâm tranh đoạt thiên hạ? Nếu như là như thế, nói không chừng có thể lợi dụng điểm ấy để khiêu khích lên một cuộc nội loạn ở Kỉ quốc.
Nhưng điều kiện trước tiên là hắn phải đem nữ nhân kia trả lại Kỉ quốc, đáp ứng tốt dã tâm của Trầm Kiếm! Cho nên ý tưởng này bị hắn phủ định ngay lập tức!
Nữ nhân này phải là của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không nhường nàng vào tay bất kỳ kẻ nào!
Nhớ đến dung nhan tuyệt thế thoáng nhìn qua mà chấn kinh trên tế đàn, Nhạc Nghịch co chặt nắm tay, nữ nhân này chỉ có thể là của hắn, sau khi hắn cuối cùng cũng cảm nhận được ấm áp và khát vọng đối với một người, hắn không thể cho phép mất đi!
Nữ nhân này tốt nhất không tham gia vào âm mưu lần này, nếu không cho dù hắn không nỡ giết chết nàng, cũng sẽ không kìm chế được mà tự tay phế bỏ tay chân nàng, nhốt nàng trong thâm cung, để cho suốt cuộc đời nàng không thể phản bội hắn mà trốn đi nữa, vĩnh viễn chỉ có thể bất lực sợ hãi và trống trải mà chờ đợi hắn thương xót. Nhìn không gian ngoài cửa sổ đã sáng tỏ, Nhạc Nghịch mới giật mình nhận ra một đêm nữa đã trôi qua, mình thế mà đã chưa chợp mắt suốt ba ngày!
Ba ngày không ngủ không phải chỉ có mình hắn, sau khi xảy ra việc ngoài ý muốn, Phù Dương thân là thị vệ thống lĩnh một khắc cũng chưa từng ngơi nghỉ. Đêm ngày hôm qua cấp dưới ở lại núi Xích Thánh truyền đến tin tức, phát hiện manh mối quan trọng trong đường hầm bí mật ở tế đàn, dưới chân tường nơi cua quẹo của đường hầm có biểu tượng tôn giáo kỳ lạ không rõ ràng, dường như là đã có từ nhiều năm.
Cấp dưới phái người đem biểu tượng tôn giáo sao chép lại dấu ấn sau đó nhanh chóng chuyển giao cho Phù Dương, Phù Dương cùng vài tên cấp dưới cẩn thận phân biệt, biểu tượng tôn giáo này dường như là dấu hiệu của Quỷ Công giáo!
Quỷ Công giáo ở trong lãnh thổ Nhạc quốc ẩn núp nhiều năm, từ trước đến nay đối nghịch cùng triều đình, nhưng mà trong nội bộ giáo hội mấy năm trước xuất hiện tranh chấp, nên sau này cũng không còn thấy gây hấn kiếm chuyện nữa, Nhạc Nghịch luôn luôn không xem trọng những thế lực giang hồ này, hơn nữa trong mấy năm hắn đăng cơ đúng là thời gian Quỷ Công giáo yên lặng, không ngờ bọn họ không ra tay thì thôi, ra tay một cái thế nhưng lại hung ác như vậy!
Nhạc Nghịch nghe xong báo cáo của Phù Dương, trong lòng bừng tỉnh, nói vậy thì Trầm Kiếm đã cấu kết với Quỷ Công giáo để ra tay, kết hợp trong ngoài, khó trách vừa ra tay liền khiến bọn họ trở tay không kịp.
Phù Dương nói: “Nghe nói tác phong làm việc của Quỷ Công giáo trước giờ vẫn luôn là thu tiền mặt mới có thể làm việc, rao giá rất cao, hở ra là vạn lượng hoàng kim, nếu vậy thì Trầm Kiếm đã trả rất nhiều tiền bạc, muốn trong thời gian ngắn vận chuyển rất nhiều tiền trong biên giới nước ta, chắc chắn không thuận lợi, hẳn là hắn thông qua các ngân hiệu để tập hợp tiền mặt, vi thần đã phái người điều tra tình hình điều động tiền bạc của tất cả các cửa hàng vàng bạc và cả hộ buôn bán lớn, đợi hôm nay vào kinh chắc là sẽ có kết quả.”
Nhạc Nghịch gật đầu lại hỏi có tung tích về nơi ở của Hoàng hậu hay không.
Phù Dương thầm than một tiếng, nói: “Trước mắt đã phát hiện có bốn đoàn người ngựa tại cửa khẩu, đều có ý đồ giả mạo Hoàng hậu để lôi kéo chia rẽ quân ta, đêm qua có cấp báo trăm dặm bên ngoài cửa khẩu phát hiện có người, rất có khả năng là nghịch tặc mang theo Hoàng hậu đã vượt qua cửa ải phòng ngự quan trọng nhất, đi về phía biên giới Thành quốc.”