-
Chương 8
---
“Thuốc của Bạch tiểu thư nấu xong rồi sao?”
“Đúng vậy, chủ tử mới rời khỏi hình ngục, đang vội vã trở về. Mau đút cho Bạch tiểu thư, nếu không sợ ngài ấy lại nổi giận.”
Thứ đầu tiên tỉnh lại chính là ý thức, cơ thể nặng nề, mí mắt cũng không mở ra được, chỉ lẳng lặng nghe.
Sau một hồi huyên náo, nghe thấy mấy tiểu nha đầu run rẩy nói: “Chủ tử…”
Gió lạnh đang ập vào trong phòng nhanh chóng dừng lại, có người đừng ở phía xa cởi áo choàng, dừng lại một lát rồi mới đi đến.
Lòng bàn tay nóng bỏng, mang theo nhiệt độ của lửa than áp lên trán ta.
Giọng nói trong trẻo ôn hòa vang lên: “Hôm nay cũng không tỉnh sao?”
“Dạ không.”
Mùi trên người hắn ta không thích, có mùi máu tanh nhàn nhạt, khiến ta liên tưởng đến lao ngục tối tăm ẩm thấp, cùng với những dụng cụ tra tấn đẫm máu.
Ta vừa nhíu mày liền nghe thấy giọng nói cấp bách: “Nguyên Hương… Nàng tỉnh rồi sao?”
Dường như đột nhiên lấy lại quyền kiểm soát cơ thể, ta có thể mở mắt ra.
Lộ Trạch Khiêm quỳ trước giường, lo lắng nhìn ta, đôi mắt thâm trầm dần dần sáng lên.
“Ta… trở về rồi sao?” Vừa mở miệng, giọng nói khàn khàn, Lộ Trạch Khiêm ngồi gần, nghe rõ ràng.
Hắn nắm chặt tay ta, nói: “Ta nhìn thấy áo choàng của nàng ở trong rừng cây… sợ hết hồn.”
Muốn hỏi tình trạng của Thẩm Kinh Mặc, nhưng đối diện với ánh mắt của Lộ Trạch Khiêm, ta chần chừ.
Hắn dường như biết ta muốn nói cái gì, “Thẩm tướng quân chỉ bị thương nhẹ, không đáng ngại.”
Điều này là không công bằng với Lộ Trạch Khiêm.
“Trạch Khiêm, hôn sự này--”
“Không hủy bỏ.” Lộ Trạch Khiêm ngắt lời ta, sắc mặt lạnh lẽo, “Nàng thích ai cũng được, hôn sự này, ta không hủy bỏ.”
“Không đáng.”
“Trong lòng ta hiểu rõ, bỏ ra bao nhiêu, nhận lại bao nhiêu, ta không so đo không tính toán, như vậy cũng không được sao?”
Lộ Trạch Khiêm nắm thật chặt lấy tay ta.
“Đã nhiều năm như vậy, Nguyên Hương, lần trước nàng rơi xuống từ vách núi, không yêu… ta chấp nhận… ta cắn răng ép mình chấp nhận, lần này, đừng th.ọc ta thêm một nhát d.ao nữa. Ta cầu xin nàng.”
“Không liên quan đến Thẩm Kinh Mặc, là ta không muốn gả đi.”
“Nàng không muốn gả thì ta nuôi nàng. Người nào dám nói lời ong tiếng ve, ta gi.ết người đó.”
Đây là lần đầu tiên, ta thấy được sự cố chấp trong mắt Lộ Trạch Khiêm, ẩn sau ánh mắt khiêm tốn của hắn, đủ để vùi lấp người khác trong bóng tối.
Ta nhắm mắt, không nói gì nữa.
…
Từ núi Tùng Tử trở về, ta thường xuyên sợ lạnh, trong nhà đốt lửa lớn cũng không có tác dụng.
Mặc dù Lộ Trạch Khiêm không tranh cãi với ta, nhưng ta biết, hắn không cho phép ta trở về Bạch phủ, trùng hợp, phụ mẫu cũng không muốn ta trở về.
Sáng nay, hắn ngồi ở mép giường nhìn ta, làm ấm hai bàn tay của ta rồi nhét lại vào chăn:
“Hôm nay trời nắng, có thể ra ngoài đi dạo, ta kêu Lộ Thập đi cùng nàng.”
Thoáng một cái đã đến buổi trưa, không thấy bóng dáng Lộ Thập đâu.
Sau khi hỏi người hầu mới biết Lộ Thập đang ở phòng bếp.
Ta đi tìm hắn, hắn bất đắc dĩ nói:
“Chủ tử trước đây bận rộn là không chịu ăn cơm. Hôm nay tiểu tử đi cùng cô nương, không có người chăm sóc cho chủ tử. Cho nên liền sai người hầu đưa cho ngài ấy một phần, có ăn hay không đều tùy duyên phận.”
Nói xong, mắt hắn khẽ đảo qua ta, lại nói:
“Nghe nói đám sơn tặc kia cứng đầu, không lấy được khẩu cung, cho nên một khắc cũng không thể nghỉ ngơi. Chủ tử vì Bạch cô nương, quả thực là liều mạng.”
Ta lặng lẽ thở dài trong lòng, “Ta tự mình đi đưa.”
Vẻ mặt của Lộ Thập lúc này mới hơi thả lỏng.
Một lát sau, xe ngựa dừng lại trước cửa hình ngục.
Trú quân vốn muốn cản ta, nhưng bị Lộ Thập ngăn lại, rút lệnh bài ra, “Người một nhà.”
Hai lính gác cửa lộ ra vẻ do dự, “Lộ gia, nơi này không thích hợp lắm với cô nương.”
“Cô nương là người của chủ tử chúng ta, cũng là người từng chịu khổ, sớm muộn cũng nên nhìn thấy.”
“Dạ…”
Xiềng xích uốn lượn được mở ra, không khí âm u, ẩm ướt, lạnh lẽo ùa tới.
Nha hoàn đỡ lấy ta, “Tiểu thư, nô tỳ đỡ ngài vào, thân thể ngài còn yếu…”
“Không cần.”
Ta ăn nhờ ở đậu ở Lộ phủ, phụ mẫu ném ta cho Lộ Trạch Khiêm, chẳng khác gì con chó con mèo, đã sớm mất đi quyền phản khác, cần gì phải làm ra vẻ?
Lao ngục tối tăm, ánh nến chập chờn.
Đến một ngã ba nào đó, ta vô thức rẽ sang.
Lộ Thập hỏi: “Bạch tiểu thư từng đến rồi sao?”
Lối đi nhỏ tăm tối khó tìm được ánh lửa, kết cấu phức tạp.
Ta sửng sốt, “Chưa từng…”
Đi qua một con đường sâu hun hút, ta đột nhiên dừng bước, nhìn vào chỗ sâu đó.
“Bạch tiểu thư đừng hiếu kỳ, nơi này giam giữ đều là trọng phạm của triều đình, có làm rối kỉ cương tham ô, cũng có phản quốc, rất nhiều vương hầu tướng quân đều đã phải ch.ết.”
Nghe hắn nhắc đến, trái tim ta như bị thứ gì nắm lấy, từng đợt từng đợt đau nói.
Phía xa lờ mờ truyền đến tiếng người.
“Nhận tội chưa?”
“Bẩm đại nhân, chưa ạ.”
“Tiếp tục.”
“Người sắp chết rồi…”
“Ta nói, tiếp tục.” Giọng nói thong thả chậm rãi của Lộ Trạch Khiêm không mang theo chút nhiệt độ nào.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nha hoàn hét lên một tiếng thảm thiết, mềm nhũn ngã xuống đất.
Trên giá tra khảo không thể gọi là người nữa… Nàng quay đầu vịn vào lan can liền nôn ra.
Một khắc sau, một bóng người mang theo mùi m.áu đứng trước mặt ta.
Bàn tay che mắt ta lại, trong giọng nói đè nén lửa giận sắp bùng phát, “Lộ Thập, ngươi muốn ch.ết phải không?”
Ta giật bắn người, không nói được lời nào, trong mắt toàn là dư ảnh đẫm máu.
“Chủ tử… Thuộc hạ không ngờ tới -- “
“Lăn đi nhận phạt.” Giọng nói Lộ Trạch Khiêm lạnh như băng, lộ ra sát ý, “Nếu nàng có mệnh hệ gì, người mang theo đầu đến gặp nàng.”