-
Chương 7
---
“Bạch Nguyên Hương…”
“Dạ…” Ta nói mớ, mơ mơ màng màng mở mắt.
Mặt Thẩm Kinh Mặc cách rất gần, đặt tay lên trán ta, vẻ mặt nghiêm túc: “Ngươi bị bệnh.”
Ta dần tỉnh táo lại, nhận ra mình vừa rồi lại nằm mơ.
Tâm trạng phập phồng dần dần tĩnh mịch trở lại, lãnh đạm tránh xa Thẩm Kinh Mặc, “Ta bị bệnh còn ít sao?”
“Ngươi nói chuyện nhất định phải kẹp d.ao giấu k.iếm như vậy sao?”
“Ta đang nói thật. Nếu như ngài biết được ta vừa mơ thấy cái gì, chỉ sợ đối với ta cũng tránh không kịp.”
“Mơ thấy cái gì?”
“Ta mơ thấy, Thiết Vân Đài ch.ết.”
Sau khi trầm mặc hồi lâu, Thẩm Kinh Mặc lắc đầu cười khẽ:
“Bạch tiểu thư không chỉ không khách khí với ta, đối với địch nhân của ta cũng không hề khách khí. Nếu đám người Man tộc kia biết, Bạch tiểu thư ở trong mộng nguyền rủa Khả Hãn của bọn họ ch.ết, sợ rằng muốn đuổi thẳng đến kinh thành, bắt ngươi về.”
Ta nhìn chằm chằm ngọn lửa đang nhen nhóm trên mặt đất, nhàn nhạt cười, “Đúng vậy, người ta vẫn đang sống khỏe mạnh, còn ta mới là người bị bệnh.”
Ở đâu ra đất Bắc?
Ở đâu ra tin chiến thắng?
Lại ở đâu ra cây trâm dính máu còn lưu lại hơi ấm trên tay Thẩm Kinh Mặc?
“Thẩm tướng quân, trước kia xúc phạm rồi, thứ lỗi.”
Thẩm Kinh Mặc kinh ngạc nhìn ta, sau đó cụp mắt xuống, thêm củi vào ngọn lửa,
“Ban đêm lạnh, ngày mai tuyết tan sẽ càng lạnh hơn. Chuẩn bị đi.”
Ngày thứ ba bị mắc kẹt, ta bệnh như núi đổ.
Cái nóng như thiếu đốt và cái lạnh cùng cực khiến ta đau đớn không kể xiết, chỉ dựa vào thức ăn mà Thẩm Kinh Mặc tìm về mỗi ngày để sống sót qua ngày.
Hắn chuyển ta từ dưới đất lên chân mình, thuần thục rót nước vào miệng ta.
Ta suy yếu mở mắt, cố nén cổ họng khô khốc nói:
“Đừng quan tâm đến ta, tiết kiệm đồ ăn thức uống một chút, chờ đến khi tuyết tan hết.”
“Bạch Nguyên Hương, tuổi còn trẻ sao đã xuân thương thu buồn (*) như vậy, cố mà sống cho tốt.”
(*) thành ngữ có nghĩa là “đau lòng vào mùa xuân, buồn rầu vào mùa thu”, thể hiện sự khổ đau và nỗi buồn của người trong cuộc sống, giống như sự thay đổi và chuyển tiếp khó khăn của mùa xuân và mùa thu.
Hắn không dừng lại, tiếp tục rót vào miệng ta.
Ta bị sặc mấy cái, máu trào ra khỏi miệng.
Ta mỉm cười: “Ngươi xem… Không hiểu sao, giống như sống không được lâu nữa… Có phải ngươi khắc ta không?”
Vốn dĩ chỉ là nói đùa, nhưng Thẩm Kinh Mặc nghe xong, sắc mặt liền tối sầm lại.
Yên lặng rót thêm nước, sau đó đột nhiên nói: “Ta cách ngươi xa một chút là được.”
Hắn đắp tất cả quần áo lên người ta, bản thân thật sự ngồi ra xa, chỉ mặc trung y, dùng lưng chắn ở khe hở trên cửa.
Ngày đông giá lạnh, mặt và tay lộ ra bên ngoài, chỉ chốc lát là có thể đông cứng thành cục băng.
Hắn cách lớp áo mỏng chống lại gió sương, không lạnh ch.ết mới là lạ.
“Ngươi ngồi dịch qua đây một chút.” Ta không đành lòng nhìn hắn ch.ết rét.
“Không cần.”
“Thẩm tướng quân giống như một lừa cứng đầu.”
“Như nhau như nhau.”
Thời gian trôi qua, ta sốt đến nỗi đầu óc choáng váng, càng ngày càng không thể nào phân rõ đâu là mộng, đâu là hiện thực.
Có lúc, sẽ nắm lấy tay của Thẩm Kinh Mặc, cùng hắn lải nhải rất nhiều chuyện.
Lại nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh như nước của hắn, phát hiện ra là mình nhớ nhầm.
Những chuyện ta nói kia, hắn không hề hay biết, chỉ coi ta như bệnh nhân mà chăm sóc.
“Nguyên Hương… Đừng khóc, ta yêu nàng… vẫn luôn yêu…”
Ta từ từ mở mắt, giật nhẹ môi, hơi thở mong manh: “Chàng vừa nói gì?”
Thẩm Kinh Mặc không cử động: “Ta cái gì cũng chưa nói.”
Mắt ta lim dim, chợt nhận ra: “À… Là người trong mộng gọi ta… Ta phải đi cùng chàng ấy đây…”
Cổ tay đột nhiên bị ghìm chặt, cơn đau dữ dội khiến ta lập tức tỉnh táo, Thẩm Kinh Mặc nói:
“Hôm nay tuyết sẽ tan hết, ngày mai trở về. Diêm Vương muốn dẫn ngươi đi, cùng phải hỏi xem ta có đồng ý hay không!”
Ta khó có được lấy lại tinh thần, lại phát hiện sắc mặt Thẩm Kinh Mặc trắng bệch khác thường.
Ở chỗ mái tóc đen che khuất, có một vết máu đã khô, chuyển sang màu đen.
“Bị thương lúc nào?” Ta hỏi.
Là ngày đó nhảy xuống, bị sơn tặc tấn công sau lưng, hắn không chịu để lộ phần lưng, phần lớn là vì chuyện này.
“Không đến phiên ngươi bận tâm, lo cho chính mình đi.”
Những ngọn lửa cuối cùng đã dập tắt, bóng tối bao trùm xung quanh.
Lấy thân thủ của Thẩm Kinh Mặc, tìm một ít củi khô không thành vấn đề, nhưng hiện tại, hắn lại để mặc cho lửa tắt.
Chỉ có một nguyên nhân, vết thương của hắn quá nặng, đi không nổi.
Cái lạnh thấu tận xương tủy.
Ta và hắn mỗi người một góc, lặng lẽ đối mặt trong bóng tối.
“Thẩm tướng quân, chôn xương ở chỗ này, không cam lòng đúng không.”
Thẩm Kinh Mặc nhàn nhạt nói: “Cùng ngươi chôn ở một chỗ cũng khá tốt.”
“Không sợ ta nửa đêm bò ra từ mộ phần, làm ồn đến nỗi ngài không yên nghỉ được à.”
Trong bóng tối, hơi thở của hắn yếu dần, không trả lời.
Ta đột nhiên cất cao giọng: “Thẩm Kinh Mặc!”
“Ừ…”
Ta chống người dậy, khó khăn trườn qua, kiểm tra hơi thở của hắn.
Bóng đen kia nói: “Ta chưa ch.ết.”
Nghe giọng điệu đó, cũng sắp ch.ết rồi.
Gió núi lạnh thấu xương từ bốn phương tám hướng tràn vào, lớp tuyết dày trước cửa tan thành nước, thấm ướt quần áo của chúng ta.
Ta gắng gượng giữ cho đầu mình tỉnh táo, không ngừng nói chuyện với hắn.
“Ôm ta đi.” Thẩm Kinh Mặc trong không gian im lặng, chậm rãi mở miệng, “Chỉ một cái thôi.”
Ta sửng sốt, cuối cùng cũng chỉ đem quần áo đắp ở trên người mình quấn quanh người Thẩm Kinh Mặc.
“Cho dù Thẩm tướng quân ch.ết, cũng là Lộ Thu Nguyệt nhặt xác cho ngài, không đến phiên ta ôm ngài.”
Thẩm Kinh Mặc bật ra một tràng cười ngắn ngủi, như tự giễu nói: “Đúng vậy… Tự làm tự chịu.”
Đêm dài, ta và hắn, không ai tốt hơn ai.
Đói bụng và giá rét cuối cùng đã chiến thắng chúng ta, yên lặng giống như một con thú khổng lộ, há cái miệng đẫm m.áu, tàn nhẫn nuốt chửng hy vộng sống.
Nhưng từ khi rơi xuống vách núi tỉnh lại, ta không còn sợ ch.ết nữa.
Thậm chí còn có một sự quen thuộc và trông đợi kỳ lạ đối với cái ch.ết.
Khi bóng tối ập đến, ta lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng.
…