-
Chương 3
---
Bệnh của ta ngày một tốt lên.
Thẩm Kinh Mặc dường như biến thành một tờ giấy ố vàng, chôn vào trong ký ức sâu thẳm, ném thẳng vào trong bụi bặm.
Đến khi gặp lại hắn, đó là ngày Lộ Thu Nguyệt về thăm nhà.
Ta đứng xa xa trên bậc thềm, nhìn thấy Thẩm Kinh Mặc bước xuống xe ngựa.
Hắn mặc một thân y phục màu đen, thắt lưng quấn quanh eo, anh khí hào sảng.
Hiện tại buổi sáng và buổi tối đều phải uống thuốc, tình trạng tâm lý của ta đã ổn định hơn nhiều, nhìn bọn họ đứng chung một chỗ, cũng không còn thấy chướng mắt nữa.
Lộ Thu Nguyệt theo sát phía sau, gọi một tiếng phu quân, đợi Thẩm Kinh Mặc quay đầu, đưa tay ra.
Bất tri bất giác gió thu nổi lên, thời tiết dần lạnh hơn.
Hoa hải đường ở góc tường đang đua nhau nở rộ thành từng cụm.
Theo như nha hoàn nói, vài tháng trước, lúc Lộ Trạch Khiêm tự mình trồng nó, vẫn còn nửa chết nửa sống.
Gần đây ta khỏi bệnh, ngay cả hoa trông cũng đẹp mắt hơn, ngụ ý rằng tình cảm của ta và Lộ Trạch Khiêm ngày càng hòa hợp, êm đẹp.
Ta nghe vậy, bật cười, "Hoa hải đường quá khổ tình (*), ta không thích."
(*) Hoa hải đường tượng trưng cho tình yêu sóng gió, trắc trở.
Nha hoàn không hiểu, giũ áo choàng ra khoác lên vai ta:
"Bạch tiểu thư, trời lạnh, công tử dặn dò ngài nhớ mặc thêm áo."
Áo choàng được làm bằng lông hồ ly đỏ rực, khoác lên người rất ấm áp.
Mấy món đồ quý hiếm mà không biết Lộ Trạch Khiêm đào ở đâu ra, tất cả đều sử dụng trên người của ta.
Ta đứng im một chỗ, chậm rãi vuốt bộ lông hồ ly mềm mại.
Lúc Thẩm Kinh Mặc xoay người, nhìn thấy ta.
Rõ ràng là nhìn từ xa, nhưng chỉ với một ánh mắt, ta chợt siết chặt tay lại.
Chỉ trong chốc lát, có một khoảng dừng nho nhỏ.
Là chi tiết vô thức của hắn, nhưng lại làm nổi lên một trận sóng to gió lớn trong lòng ta.
"Hắn biết ta." Dưới lồng ngực, trái tim đang đập kịch liệt.
Nha hoàn nghi hoặc nhìn ta, lại nhìn theo tầm mắt của ta,
“Thẩm tướng quân sao? Bạch tiểu thư là tẩu tẩu chưa chính thức qua cửa của Thẩm phu nhân, sau này đều là người một nhà, vốn dĩ nên quen biết.”
Nàng không hiểu được.
Loại cảm ứng vi diệu này, chỉ có ta biết.
Nếu như không phải ta bị bệnh nan y, thì chính là có ẩn tình khác.
"Nguyên Hương, đứng đây bao lâu rồi?" Giọng nói của Lộ Trạch Khiêm từ phía sau truyền tới, có chút khàn khàn.
Cái cảm giác không thoải mái kỳ lạ đó quay trở lại cùng với sự xuất hiện của Lộ Trạch Khiêm.
Khi ta xoay người, khóe miệng đã nở nụ cười rạng rỡ, “Hôm nay về sớm à, sao lại đi từ cửa sau?”
Lộ Trạch Khiêm lộ vẻ phong trần mệt mỏi, ngẩn ra, "Nàng là đang… chờ ta?"
“Canh trên bếp còn nóng, lúc Thu Nguyệt bọn họ tới nhất định đã dùng rồi, nhưng chàng còn chưa dùng.”
Ta cúi đầu nói, hồi lâu không nghe thấy động tĩnh gì, ngẩng đầu lên, thấy trong mắt Lộ Trạch Khiêm có một tia nước nhàn nhạt:
"Nguyên Hương, nàng chịu nhớ ra ta, ta rất vui vẻ."
Ta khẽ mỉm cười, "Ta đứng trong gió, cả người đều lạnh."
Lộ Trạch Khiêm nắm lấy tay ta, dùng bàn tay làm ấm nó một lúc, "Nếu nàng mệt mỏi, không cần phải đến tiền sảnh."
"Ta đã lâu không gặp Thu Nguyệt rồi."
Hắn nghe rõ ý tứ của ta, không phản đối.
Ta đi theo Lộ Trạch Khiêm đến tiền sảnh.
Hôm qua trời mưa, không khí vẫn còn ẩm ướt.
Giọng nói nhẹ nhàng của Lộ Thu Nguyệt truyền tới,
“Đây là hoa hồng ta trồng trước khi xuất giá, chờ mấy ngày nữa sẽ hái xuống làm mứt hoa hồng, thêm chút mật ong vào, ăn chắc chắn sẽ rất ngon.”
"Thu Nguyệt." Lộ Trạch Khiêm gọi một tiếng, Lộ Thu Nguyệt và Thẩm Kinh Mặc đều quay đầu lại.
Vóc dáng Lộ Thu Nguyệt hơi thấp, đứng đến bả vai Thẩm Kinh Mặc.
Đứng chung một chỗ, trai tài gái sắc, cực kỳ đẹp đôi.
Nàng nhìn thấy ta, vẻ mặt có chút lúng túng, "Bệnh của tẩu tẩu đã đỡ hơn chưa."
Mắt ta nhìn thẳng, cười nói: "Đỡ hơn rất nhiều rồi."
Ánh mắt của Lộ Trạch Khiêm vẫn luôn không rời khỏi ta, khóe môi nở một nụ cười thản nhiên, "Nguyên Hương, ta hơi đói."
Ta sửng sốt một lát, " Được… Vậy thì về phòng trước, ăn tạm canh nóng…"
"Mệt mỏi một ngày, đi không nổi."
Lộ Trạch Khiêm rất hiếm khi đùa giỡn, Lộ Thu Nguyệt che môi cười trộm:
"Tình cảm của ca ca và tẩu tẩu sâu đậm như vậy, ta cảm thấy yên tâm rồi."
Ngay trước mặt Thẩm Kinh Mặc và Lộ Thu Nguyệt, Lộ Trạch Khiêm độc chiếm một chén canh nóng.
Dùng muỗng nhỏ chậm rãi thổi nguội, muỗng đầu tiên đưa đến bên miệng của ta, “Không nóng, nàng nếm thử đi.”
Ta có chút khó xử, chạm vào ánh mắt cố chấp của Lộ Trạch Khiêm, vẫn há miệng ngậm lấy.
Ánh mắt của Lộ Trạch Khiêm càng sâu, dùng ngón cái chậm rãi lau môi cho ta, giọng ôn nhu: "Nhìn nàng đi, ăn muỗng canh cũng bị vương ra miệng.”
Lộ Thu Nguyệt trở về nhà, hiển nhiên muốn cùng Thẩm Kinh Mặc ở lại ăn cơm.
Tâm sự một lúc, Lộ Trạch Khiêm và Thẩm Kinh Mặc ngồi một bên bàn chuyện triều chính.
Ta ngồi cùng Lộ Thu Nguyệt, có lẽ nàng bị dọa sợ, trong lúc nói chuyện rất cẩn thận.
Ta mỉm cười, nắm lấy tay nàng:
“Trí nhớ của ta không được tốt, chuyện mấy ngày trước xin lỗi muội. Đây là chút tâm ý của ta, chúc muội và Thẩm tướng quân tân hôn vui vẻ.”
Ta tách một vài cửa hàng từ bất động sản của Bạch gia để tặng cho nàng.
Lộ Thu Nguyệt liên tục từ chối: "Tẩu tẩu… Sao muội có thể nhận đồ của tẩu."
Ta đột ngột đè tay nàng lại, giọng trầm ổn lại kiên định, "Đồ ta tặng đi, chưa bao giờ lấy lại."
“Nghe danh Bạch tiểu thư quyết đoán, hôm nay gặp được, quả là danh bất hư truyền.”
Giọng Thẩm Kinh Mặc sâu kín, cách bàn nhìn sang, khiến ta nhất thời không đoán được ý tứ của hắn.
"Phu quân…” Lộ Thu Nguyệt chần chờ.
Giọng Thẩm Kinh Mặc tùy ý: "Cho nàng thì nàng cầm đi, không nên phụ lòng tốt của tẩu tẩu."
Giọng điệu của hắn rất không tốt, dường như đang ra mặt vì ta gây khó dễ cho Lộ Thu Nguyệt.
Hắn không nhận ra ta thì thôi, trong lúc bệnh tật ta mềm yếu dễ bắt nạt, nhưng bản tính không hề hiền lành, vì vậy cách khoảng không lạnh lùng nhìn hắn, giương cung bạt kiếm.
"Nguyên Hương, nếu mệt mỏi, ta đưa nàng trở về." Lộ Trạch Khiêm đúng lúc này phá vỡ cục diện bế tắc.
Ta đứng dậy hơi gấp, lảo đảo một lúc mới đứng vững.
Trước khi đi, cười nói với Lộ Thu Nguyệt: “Hôm nay nhà bếp hầm canh móng ngựa, coi như tạ lỗi với muội.”
Lộ Thu Nguyệt nhấp môi, thẹn thùng cười: “Đều là chuyện quá khứ rồi, tẩu tẩu không cần nhắc lại.”
"Chuyện gì?" Thẩm Kinh Mặc nói thêm một câu.
Lộ Thu Nguyệt nói: "Năm đó tẩu tẩu tới phủ, ta và tẩu tẩu vì một chén canh móng ngựa mà tranh cãi…"
Nụ cười của ta nhạt dần, bàn tay dưới ống tay áo siết chặt.
Quay đầu nhìn vào ánh mắt ôn nhu chuyên chú của Lộ Trạch Khiêm, trong lòng sửng sốt, cúi đầu đi qua bên người hắn.