-
Chương 2
---
Trên đường trở về, hai chúng ta không ai nói chuyện.
Ta nhắm hai mắt lại, dựa vào gối mềm, toàn bộ sức lực như bị rút cạn.
Trong đầu lặp đi lặp lại một câu nói: Thẩm Kinh Mặc muốn cưới người khác.
Lộ Trạch Khiêm lấy thuốc đến, tỉ mỉ xoa lên vết thương trên cổ ta.
"Nguyên Hương, tối nay ngủ một giấc thật ngon, sáng mai, ta đưa nàng đến núi Tùng Tử giải sầu."
Ta mở hai mắt ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay áo của hắn, hỏi: "Ta quên mất chàng, chàng cũng khổ sở như vậy sao?”
Tay Lộ Trạch Khiêm khựng lại, một lúc sau, giọng khô khốc: " Ừ. Ta cũng sẽ đau."
"Thật sự xin lỗi." Nước mắt từ khóe mắt chậm rãi rơi xuống, "Ta không biết vấn đề ở chỗ nào, ta không hề muốn làm chàng tổn thương, nhưng tự thân ta khó bảo toàn…”
Lộ Trạch Khiêm chậm rãi ôm chặt lấy ta,
"Nguyên Hương, nàng chỉ là bị bệnh mà thôi… Nàng còn nhớ trước đây, ta từng gấp cho nàng một ngàn con hạc giấy không?”
Ta nghe hắn nói, suy nghĩ ngược trở về quá khứ.
Ký ức tựa như bị phủ đầy bụi ở trong chiếc rương cũ, bỗng nhiên có người nhắc đến, vô cùng rõ ràng mà hiện ra.
Trong bóng đêm, ta nhẹ giọng nói: “Nhớ, vào ngày sinh thần 15 tuổi, chàng tặng ta một ngàn con hạc giấy.”
"Ừ, sau đó, nàng đến nhà của ta, vì một chén canh mà tranh cãi với Thu Nguyệt. Nàng đổ chén canh lên đầu Thu Nguyệt.”
Một loại ấm áp quanh quẩn trong lòng, tim ta bắt đầu nhảy nhót.
“Phải… Sau đó một thời gian dài, ta đều chán ghét Thu Nguyệt. Ngươi trở về, ta xấu xa đi cáo trạng trước, đem Thu Nguyệt chọc khóc.”
Ngày hôm đó, hắn nhẹ nhàng mắng Thu Nguyệt: “Không được bắt nạt Nguyên Hương, nàng là tẩu tẩu của muội.”
Xe ngựa lộc cộc lăn qua một ổ đất.
Người ta mềm nhũn ngã về phía trước.
Lộ Trạch Khiêm túm lấy ta, từ từ ôm chặt, giống như đem ta hòa vào trong m.áu thịt.
"Không sao. Nàng cứ chậm rãi suy nghĩ, ta có thể chờ, Nguyên Hương của chúng ta chỉ cần khỏe mạnh, cái gì ta cũng không sợ.”
Suy nghĩ của ta hỗn loạn, mệt mỏi gật gù rồi thiếp đi.
Trong mộng là gương mặt của Thẩm Kinh Mặc, tiếng mưa rơi rào rào ngoài của sổ, ta và hắn ôm nhau ngủ.
Hơi thở quấn quít, nhiệt ý tràn lan, hắn đè ta xuống giường, cởi bỏ xiêm y.
"Nguyên Hương…" Là giọng nói khàn khàn của Thẩm Kinh Mặc.
"Nguyên Hương…" hai giọng nói hòa vào nhau, ta đột nhiên mở mắt.
Trong bóng tối, Lộ Trạch Khiêm đang ôm ta, "Nguyên Hương, về đến nhà rồi, nàng vừa mới nằm mơ, mồ hôi ra đầy người."
Ta thật thấp ừ một tiếng.
“Mơ thấy cái gì thế?”
Hình ảnh kia khó mà mở miệng, xúc cảm nóng bỏng thô ráp phảng phất còn dừng lại ở trước ngực, mặt ta đỏ lên, mở miệng phủ nhận: “Không có gì.”
Ta và Lộ Trạch Khiêm xuống xe ngựa.
Ngẩng đầu lên, cả người ta ngây ngẩn, hắn đưa ta về Lộ gia.
Lộ Trạch Khiêm giải thích: "Đêm nay bá mẫu bị chấn kinh, ngã bệnh, Bạch gia vội vàng mời đại phu, không có ai chăm sóc nàng."
Ta xuất thần nhìn vào con ngựa trước cửa.
"Nhìn cái gì vậy?" Lộ Trạch Khiêm đi đến, nắm lấy tay ta.
Ta chỉ vào con ngựa kia: "Ta từng thấy nó."
Thẩm Kinh Mặc từng cưỡi con ngựa kia, đưa tay về phía ta.
Người hầu ở bên cạnh cười nói:
“Bạch tiểu thư đương nhiên là từng thấy nó rồi, ngài ba lần cản chủ tử của chúng ta lại ở ngoài phố, chủ tử của chúng ta đều đang cưỡi con ngựa này. Gọi là tín vật đính ước cũng không quá đáng.”
Ta có chút mờ mịt.
Ta xác thực từng cản con ngựa này lại, nhưng người cưỡi ngựa, rõ ràng là Thẩm Kinh Mặc…
"Thẩm tướng quân…" Ta vô thức buột miệng.
Nụ cười của người hầu bỗng nhiên khựng lại, sắc mặt dần trở nên khó coi:
“Chẳng lẽ ngay cả phần hồi ức này Bạch tiểu thư cũng muốn đoạt lấy cùng nhau đưa cho Thẩm tướng quân sao?”
Lộ Trạch Khiêm nhíu mày, mắng nhỏ: “Lộ Thập!”
Người hầu được gọi là Lộ Thập kích động:
“Ngài không để bụng thì thôi! Năm đó chủ tử vào kinh, Bạch tiểu thư nhiều lần cản ngựa, chủ tử động lòng, từ đó liền giống như biến thành một người khác, ngoan ngoãn phục tùng nàng. Nhưng hiện tại nàng tỉnh lại liền đổi tình trở nghĩa, đây gọi là cái gì chứ? Ngài không tức giận, ta tức giận thay ngài.”
“… Chỉ vì Thẩm Kinh Mặc là tướng quân nên hắn mới có thể cưỡi ngựa! Còn chủ tử vì Bạch tiểu thư mà không bao giờ cưỡi ngựa nữa thì chỉ có thể khổ sở trông mong mà nhìn nàng thôi sao!”
Đối mặt với sự chỉ trích, ta có chút luống cuống.
"Thật sự xin lỗi…"
Từ khi tỉnh lại, nói xin lỗi đã thành trạng thái bình thường của ta.
Bọn họ nói ta mắc chứng rối loạn tinh thần, nói ta không bình thường.
Phụ mẫu đau lòng, Lộ Trạch Khiêm cực lực che giấu sự thất vọng, ánh mắt Thẩm Kinh Mặc lại gần như lạnh nhạt, biến thành một cây đ.ao c.ắm thẳng vào tim ta.
Ta đang thống khổ giãy giụa trong vũng bùn, cảm thấy áy náy với mọi người, không một ngày được yên ổn.
Ta mờ mịt ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt hơi ướt của hắn, hỏi: “Chàng cũng biết cưỡi ngựa?”
Sự đau đớn chợt lóe qua trong mắt Lộ Trạch Khiêm:
“Nàng từng cản ta ba lần. Lần thứ ba, ta đưa nàng đi cưỡi ngựa, nàng bị dọa sợ, từ đó trở đi, ta không cưỡi ngựa nữa.”
Suy nghĩ của ta rất chậm, dần dần hồi tưởng lại: Tuy hắn là văn thần nhưng năm đó Thánh thượng gặp nguy hiểm ở bãi săn, là hắn cứu.
Gương mặt của Thẩm Kinh Mặc trong trí nhớ dần dần mờ đi, biến thành Lộ Trạch Khiêm một thân y phục trắng, ngồi trên lưng ngựa.
Lần thứ nhất, hắn đối với ta không nóng không lạnh, chỉ gặp thoáng qua.
Lần thứ hai, mày kiếm hơi cau lại, nghiêm túc nhắc nhở: “Cô nương, không thể đem tính mạng ra làm trò đùa.”
Lần thứ ba, hắn cũng đưa tay về phía ta, bất đắc dĩ thở dài nói:
“Lên ngựa đi, ta đưa cô nương về nhà.”
Nhưng ta ở trên ngựa bị dọa khóc, ngày đó Lộ Trạch Khiêm đến cửa, khom người thề với phụ mẫu của ta:
“Nếu Nguyên Hương không thích ta cưỡi ngựa, về sau Trạch Khiêm sẽ không bao giờ chạm vào ngựa nữa.”
Lòng ta bỗng dưng đau nhói, vẫn luôn là Lộ Trạch Khiêm.
Là ta… nhớ lầm.
Ta ôm lại hắn, “Thực sự xin lỗi, Trạch Khiêm. Là ta bị bệnh…”