-
Chương 14
---
Có một nhà sư đứng bên cạnh Du Phong, ánh mắt cả hai người đều đang rơi xuống người ta.
Nhà sư chắp tay, nói với ta: “A di đà phật, bần tăng Đạo Hiên vinh hạnh được gặp Bạch tiểu thư.”
Vị đại sư này có bộ râu hoa râm, nhìn có vẻ đã ngoài 80 tuổi, nhưng tinh thần rất minh mẫn.
Ta dừng bước, khách khí trả lời: “Đại sư Đạo Hiên, tướng quân vừa mới nghỉ ngơi.”
“Bần tăng là đến tìm ngài.”
Ta kinh ngạc chỉ vào mình, “Ta sao?”
“Tướng quân đặc biệt dặn dò, thân thể của Bạch tiểu thư yếu ớt, Đại sư Đạo Hiên tinh thông y thuật, đến xem bệnh cho ngài.”
Thật ra ta cũng không trông cậy hắn có thể xem ra bệnh gì, trước khi đi đại sư Đạo Hiên không nói gì, một mình đi gặp Thẩm Kinh Mặc, sau đó mỗi tối trước khi ngủ lại nhiều thêm một bát thuốc, không chỉ mình ta uống, ngay cả hắn cũng phải uống.
Lại mấy ngày trôi qua, khi đi ngang phòng biếp nhỏ, nghe thấy người hầu thì thầm to nhỏ:
“Chờ Bạch tiểu thư hồi phục thân thể, nhất định có thể sinh cho tướng quân một tiểu tử mập mạp.”
Tối hôm đó, ta gặp Thẩm Kinh Mặc ở trong phòng bếp nhỏ,
Hắn mặc áo giáp sắt, vừa mới trở về từ chiến trường, ánh trăng chiếu lên người, trên người nhuốm máu.
“Ăn rồi?”
Ta bưng chén thuốc, bị hắn ngăn lại trong phòng bếp nhỏ, mờ mịt luống cuống gật đầu, “Ăn rồi, chàng thì sao?”
Thẩm Kinh Mặc lau vết máu, lộ ra khuôn mặt tuấn tú sắc bén, cười với ta: “Vẫn chưa, cùng ta ăn?
“Hả… Được”
Ta thất thần nhìn vào bát thuốc, thực sự quá đắng, mấy ngày trước không hiểu sao lại chảy máu mũi, ngay cả nằm mơ, cũng mơ thấy cùng Thẩm Kinh Mặc…
“Sao nàng lại đỏ mặt?” Thẩm Kinh Mặc cúi đầu nhìn kỹ, “Dạo gần đây nhìn thấy ta vẻ mặt ôn hòa hơn, tính tình cũng tốt hơn.”
Ta giật nhẹ khóe môi, “Thẩm tướng quân có sở thích thật là… đặc biệt.”
“Đúng vậy, nàng càng hung dữ với ta, ta càng vui vẻ.”
Hành lá thái nhỏ, bỏ thêm dầu nóng, Thẩm Kinh Mặc cúi đầu làm việc, tiện thể nhắc nhở ta: “Thuốc nguội rồi, mau uống đi.”
Ta hỏi điều mà trong lòng do dự đã lâu: “Thuốc này có tác dụng gì?”
“Tăng cường thể lực.”
Quả nhiên, hắn muốn làm chuyện khác.
Chẳng lẽ là thân thể hắn có bệnh, ngại nói, vậy nên mới lấy cớ là bồi dưỡng thân thể cho ta, nhân tiện cho mình thêm một phần.
Thẩm Kinh Mặc vừa quay đầu lại, ta đã bày hai bát thuốc chỉnh tề trước mặt hắn, “Đều cho chàng, chậm rãi uống.”
Hắn không hiểu.
“Sợ thầy nên mới giấu bệnh, ta hiểu… tuyệt đối đừng làm chậm trễ việc chữa bệnh.”
Vẻ mặt Thẩm Kinh Mặc dần trở nên sâu xa.
“Ta bị bệnh gì?”
Làm sao ta biết được hắn bị bệnh gì? Nguyên nhân dẫn đến bệnh kín có rất nhiều loại, ngoại thương, nội thương, các loại phương diện.
Thẩm Kinh Mặc chậm rãi đặt bát xuống, hai tay từ từ duỗi ra, vòng lấy ta, chống ở trên bếp.
“Nguyên Hương, nàng suy nghĩ cái gì hiện hết trong mắt. Có muốn ta nói cho nàng nghe không?”
“Ta… Ta không nghĩ gì cả!”
“Nàng không chỉ nghĩ, mà còn… nghĩ không ít.” Thẩm Kinh Mặc cúi đầu, môi nhẹ nhàng cắn tai ta, “Lo lắng cho nam nhân của nàng như vậy?”
Ta run lên, cổ tay đột nhiên bị hắn nắm lấy, “Đừng làm đổ thuốc, nên uống vẫn phải uống.”
“Ta không bị bệnh, không cùng chàng uống.”
Dạo gần đây có thêm bệnh suy nghĩ lung tung, có khi chính là tại bát thuốc này.
“Ta đút cho nàng.” Thẩm Kinh Mặc nhấp một ngụm, nhéo cằm áp vào môi ta, lúc ta sắp tránh thoát liền đè gáy ta lại, đút vào miệng ta.
Đắng quá!
Ngay cả cơ hội để chậm rãi nuốt xuống cũng không có, một ngụm rót thẳng vào miệng, ta tức giận đánh hắn, bị Thẩm Kinh Mặc khóa cổ tay lại đè trên bệ bếp, sau đó, mọi chuyện dần dần thay đổi.
Nước thuốc không còn, chỉ còn lại quấn quýt dây dưa.
Ta hoàn toàn xụi lơ ngồi trên bệ bếp, eo mềm nhũn, không khí tràn ngập hơi nóng khô khốc, bao vây lấy phòng bếp nhỏ, không thể tản đi.
“Nguyên Hương, ta muốn…”
“Được.”
Thẩm Kinh Mặc ngây ngẩn, “Ta muốn ăn cơm.”
Ta lờ đi gương mặt đang đỏ bừng, “Ta nói được, chàng không nghe thấy sao?”
Thẩm Kinh Mặc vẫn không chịu buông ta ra, “Nàng rõ ràng không phải…”
“Chàng không đói bụng sao? Có thời gian quan tâm ta nói cái gì, còn không mau đi ăn cơm.”
Thẩm Kinh Mặc nhẹ nhàng bật cười.
Ta tức giận đấm hắn, “Không được cười!”
“Ta ăn cái khác cũng được.” Thẩm Kinh Mặc mặt không đỏ tim không đập nói, “Ăn nàng, còn ngon hơn ăn cơm.”
“Lăn!” Lời nói thô tục trắng trợn như vậy, ta làm sao mà chịu nổi.
Thẩm Kinh Mặc bế ta lên, “Đi thôi, chúng ta đắp chăn chậm rãi ăn.”
“Chàng khốn kiếp, vô liêm sỉ!”
Hắn ôm ta vào phòng, ném lên giường, bản thân lại bắt đầu cởi quần áo.
Khi chỉ còn lại trung y, ta bắt đầu cảm nhận được hơi nóng hầm hập trên cơ thể hắn, mạnh mẽ khoa trương...
Ta không hiểu nổi Thẩm Kinh Mặc, trời đông giá rét, hắn lại có thể xách một xô nước lạnh dội xuống, quanh năm cởi trần luyện binh ở trong sân, đối với những đường cong cơ bắp săn chắc uyển chuyển kia, hiện tại ta đã không còn cảm giác xa lạ.
Nhưng đêm nay, trong bóng tối, có thứ gì đó rất khác biệt.
Hắn để lại một câu: “Ngoan ngoãn đợi, ta đi tắm.”
Nghĩ đến hắn tắm một thân nước đá, ta liền rùng mình lạnh sống lưng.
Một lát sau, hắn quay lại, cơ thể lại càng nóng hơn, ngay cả tóc cũng bốc hơi nóng, phá lệ dùng nước nóng để tắm.
Thẩm Kinh Mặc ôm lấy ta, cơ thể nóng bỏng đến mức khiến ta tâm phiền ý loạn, “Nàng có tắm không?”
“Ta… tắm rồi. Này? Chàng làm gì đấy?”
Ta kinh sợ cảm giác được một bộ phận khác thường.
Ánh mắt Thẩm Kinh Mặc sâu thẳm nóng cháy, “Xin lỗi, ta không quản được nó, nàng vừa nói một câu đã khiêu khích nó, ta còn có thể làm gì bây giờ?”
Ta không biết phải làm sao hỏi: “Chàng không quản được nó thì ai quản được.”
“Tất nhiên là nàng rồi.” Thẩm Kinh Mặc nhẹ nhàng kéo tay ta đặt lên đai lưng, “Từ trên xuống dưới, đều giao cho nàng quản, nàng muốn làm cái gì thì làm.”
“Ta không biết.”
“Ta dạy nàng.” Hắn cười, “Nàng trước đây rất vui vẻ, ta không hề nói khoác.”
Ta biết hắn nói chính là những chuyện khi đó.
Nhưng ta không nhớ rõ.
Không khí mập mờ tràn lan, thỉnh thoảng kèm theo vài tiếng thở dốc cùng lời âu yếm tán tỉnh.
Thẩm Kinh Mặc cẩn thận phác họa, sờ nắn, “Nguyên Hương, nhìn xem, cơ thể của nàng, vẫn nhớ rõ như cũ.”
Ta vô lực bám vào cánh tay hắn, không rõ cơ thể bị cộm đỏ mấy chỗ, những chuyện này dường như trùng hợp với ký ức:
“Thẩm Kinh Mặc, không được cử động! Ta muốn trói chàng!”
“Được, phu nhân, trói như thế nào có cần ta dạy không?”
“Chàng đừng cười, chờ lát nữa ta sẽ làm chàng phải khóc.”
…
Ta làm theo, Thẩm Kinh Mặc hiện tại bị ta trói vào đầu giường, trong mắt tràn đầy ý cười.
“Phu nhân, tiếp tục đi. Ta đang chờ khóc đây.”
Kết quả cuối cùng là ta bị bắt nạt đến phát khóc.
Giọng nói của Thẩm Kinh Mặc du dương, “Phu nhân, sao lại khóc trước rồi?”
“Khốn kiếp, nhẹ một chút…” Ta cắn răng, nằm lấy vai hắn, “Ngươi lấy đâu ra sức lực… A…”
“Cùng với phu nhân, tự nhiên toàn thân tràn trề sức lực.” Hắn ghé vào tai ta trêu đùa, “Lần này hơi vội vàng, lần sau sẽ dạy nàng làm sao trói người đến ch.ết.”
“Không có lần sau! Chàng dừng lại… dừng lại…”
“Sao có thể?” Thẩm Kinh Mặc hôn ta, nỉ non nói: “Ta còn chưa no đâu…”
Đêm càng sâu, ở giữa dục vọng chồng chất, ký ức bị phủ đầy bụi, như nụ xuân ngậm sương rốt cuộc từ dưới đất chui lên.