Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Giang Vãn bị dọa sợ.
Mấy người Đường Tĩnh, Giang lão gia, đều bị dọa không ít.
Ngày thường người đàn ông kia chỉ xuất hiện trên báo và tạp chí, thế nhưng đột nhiên lại xuất hiện ở đây!
Thư Thanh Ninh theo bản năng thu lại nét hưng phấn!
Anh ta tới nơi này làm cái gì? Giang Vãn nghĩ đến những việc xảy ra lúc sáng nay, lại nhớ tới lời vú Lý nói, trong lòng phần lớn đều là cảm giác không ổn.
"Lệ thiếu gia, ngài sao đột nhiên tới đây?"
Đương Tĩnh vừa rồi còn ngồi ở chỗ Giang lão gia đột nhiên đứng lên, trên mặt cũng thu lại dáng vẻ người phụ nữ đanh đá vừa rồi.
Thư Thanh Ninh đứng ở đó, có chút không biết làm sao, thoạt nhìn nhu nhược động lòng người.
"Quấy rầy các người xử lý chuyện gia đình sao?"
Lệ Mạc Sâm tuy rằng nói vậy, nhưng ngữ khí cũng không làm người ta cảm thấy rằng chính mình quấy rầy người khác.
"Không có, chỉ là xử lý chuyện của Vãn Vãn, năm năm trước nó đã làm mấy chuyện ngông cuồng với Thanh Ninh, làm cha đương nhiên phải công chính một chút."
Giang lão gia nhường ghế sô pha chủ vị cho Lệ Mạc Sâm.
Cái người đàn ông trẻ tuổi này, năm năm trước là thiên chi kiêu tử, năm năm sau càng là bá chủ giới thương nghiệp, hô mưa gọi gió! Ông ta không thể không nịnh nọt!
"Tính xử lý thế nào?"
Lệ Mạc Sâm ngẩng đầu lên, trên gương mặt anh tuấn mang theo một tia trào phúng, ánh mắt lơ đãng mười phần sắc bén đảo đến chỗ Giang Vãn đang đứng.
Giang Vãn đứng ở nơi đó, ăn mặc đơn giản, váy dài qua gối, thoạt nhìn khuôn mặt tái nhợt.
Trên mặt đất rơi vãi nhiều ảnh chụp cùng giấy, thậm chí còn có mảnh vỡ thủy tinh của gạt tàn thuốc lá, mảnh vỡ gạt tàn bắn vào cẳng chân cô, máu tươi túa ra, cô cũng như không có cảm giác gì.
Chật vật giống như búp bê vải bị vứt đi.
Ánh mắt người đàn ông lại thấy được hiệp nghị chưa kịp thu lại ở trên bàn, lướt qua từ ngữ mấu chốt bên trên: Tiền bồi thường thiệt hại tinh thần 500 vạn, hoặc là vào trại giam ba năm.
"Ta thân làm cha, là muốn Vãn Vãn dũng cảm gánh sai lầm của chính nó, giáo huấn nó sau này.." Giang lão gia nói, mời Lệ Mạc Sâm dùng trà Long Tĩnh thượng hạng.
Giang Vãn nhìn thấy một màn này, cảm thấy hô hấp đều khó khăn, cô thấy hốc mắt chua xót, liền phải nâng chân bước lên lầu, đi tìm đồ đạc của mình, cô muốn mang theo đồ đạc của mình đi.
Cô không muốn thấy những người này, không muốn nhìn thấy người cha máu lạnh đã thay lòng đổi dạ, không muốn thấy những người độc ác đó nữa!
Cô muốn tìm ra chân tướng!
"Đứng lại! Giang Vãn!"
Giang lãi gia vừa thấy cô muốn lên lầu thì hét lớn.
Giang Vãn vờ như không nghe thấy, ngược lại bước chân càng nhanh hơn.
Động tác bưng trà của Lệ Mạc Sâm dừng một chút, ánh mắt tinh tường thấy bước chân của Giang Vãn như muốn chạy trốn.
"Lệ thiếu gia.. Vãn Vãn chính không có gia giáo, ngài đừng trách móc.."
Lệ Mạc Sâm nhướng mày, không tỏ ý kiến, "Không gia giáo, dùng gia pháp là tốt nhất.. Thì mới nhớ lâu được."
"Vâng.. Vâng!"
* * *
Giang Vãn chạy như bay lên lầu, phòng ngủ của cô ngày xưa nay biến thành phòng của Thư Thanh Ninh, trong nhà dường như đã thay đổi rất nhiều, vú Lý trộm nói cho cô biết, đồ đạc của cô đều ở trong kho lầu hai.
Vì thế Giang Vãn đi nhanh vào nhà kho, chỉ có thấy mấy cái rương to ở bên trong đó, cô cụp mi, về chuyện năm năm trước, có thể có đáp án ở trong này.
Mở cái rương thứ nhất ra, bên trong là một số trang sức nhỏ của cô, còn có một ít khung ảnh, tất cả đều là ảnh chụp của cô từ nhỏ đến lớn, mẹ cô là Bạch Như rất yêu thương cô, mỗi một năm đều chụp rất nhiều ảnh.
Cô nhớ rõ chính mình từ lúc học tiểu học lớp 6 bắt đầu có thói quen viết nhật ký, khả năng cao trung học cũng có viết, nếu có thể tìm được sổ nhật ký, như vậy có lẽ sẽ có đáp án cho tất cả mọi chuyện.
Giang Vãn cố nhớ lại tất cả số đồ đạc mà mình có, cuối cùng ở trong cái rương thứ hai tìm được sổ nhật ký của cô.
Gấp rút mở ra, lại phát hiện tất cả đều bị xé.
Dư lại vài tờ đã rách nát, cũng không có bất luận cái gì hữu dụng.
Cô ngồi xổm trên mặt đất, đột nhiên cảm thấy bất lực, rất muốn khóc, cái loại cảm giác vô cùng ủy khuất này làm cô không biết làm sao, càng muốn nhớ lại thì càng không nhớ nổi, giống như sắp hít thở không thông.
"Đát."
Cửa kho để đồ đột nhiên bị đẩy ra, Giang Vãn hoảng sợ, vội vàng đứng lên, nước mắt trên mặt còn chưa khô.
Người vừa đi vào là Lệ Mạc Sâm!
Giang Vãn cảm thấy sợ hãi cực kỳ, hôn mê năm năm tỉnh lại, sau đó lại vướng vào những chuyện rối ren này không sao tìm ra được nguyên nhân. Cô nhìn người đàn ông này, một chữ cũng không thốt ra được.
Người đàn ông này này, là vị hôn phu của bạn thân cô.
Người đàn ông này này, không nói đến những chuyện năm năm trước cô không nhớ rõ, chỉ nhắc đến chuyện sáng sớm hôm nay..
Giang Vãn theo bản năng muốn trốn.
Cô muốn chạy đi ra ngoài.
Lại bị ngăn lại.
"Tránh ra."
Giang Vãn trong tay cầm đồ của mình, đề phòng nhìn Lệ Mạc Sâm đứng ở cửa, anh so cô cao hơn rất nhiều, ước chừng hơn hẳn một cái đầu, Giang Vãn một mét sáu bốn, Lệ Mạc Sâm ít nhất là một mét tám chín.
Cửa hẹp như vậy, anh ta đứng ở nơi đó một chút khe hở cũng không có.
"Năm năm trước bò lên trên giường tôi, lúc bị tôi đè ở dưới thân sao không bảo tôi tránh ra?" Lệ Mạc Sâm ánh mắt thâm thúy nhìn cô.
Cô sửng sốt.
"Không có khả năng, tôi không thể làm ra loại chuyện này.."
"Không thể làm ra?" Anh bá đạo mà dùng sức nắm lấy tay cô, xương cốt cô như vỡ vụn.
Giang Vãn sắc mặt tái nhợt, hơn nữa vừa mới ra viện, cả người giống như là một cây cỏ khô bị gió thổi lung lay sắp đổ vô cùng đáng thương.
"Năm năm trước sai lầm cô phạm phải, có thể lựa chọn tới nhà giam để chuộc tội."
Lệ Mạc Sâm đột nhiên đến gần, vốn dĩ căn phòng đã nhỏ hẹp càng có vẻ chật hơn, Giang Vãn theo bản năng lùi lại vài bước, nhưng mà sau lưng là một cái giá cao, cô lui không thể lùi được nữa.
Cái giá lắc lư một chút, một khung ảnh rơi xuống sát bên chân cô. Trên cổ tay đau như bị bẻ gãy, bức cô nước mắt rơi xuống thành hàng.
Nước mắt rơi lên trên bức ảnh chụp năm năm trước, trên gương mặt thiếu nữ của Giang Vãn là nụ cười trong sáng, như là một đóa hoa bách hợp thuần khiết vô ngần.
Nước mắt mơ hồ như che giấu đi việc cô đã từng tươi cười.
"Tôi còn có thể cho cô lựa chọn thứ hai." Lệ Mạc Sâm tới gần cô, từ trên cao nhìn xuống, xung quanh cũng như trở nên chật chội hơn.
Cằm bị người đàn ông mạnh mẽ nhéo lên, bị bắt đối diện với anh, cô mơ màng đối diện với ánh mắt lạnh lẽo như vực sâu ấy.
"Giang Vãn, năm năm trước cô sinh con bây giờ nó ở đâu?"
"..."
Vì sao khi cô tỉnh lại đều phải nhận những tin sét đánh như thế này?
Mấy người Đường Tĩnh, Giang lão gia, đều bị dọa không ít.
Ngày thường người đàn ông kia chỉ xuất hiện trên báo và tạp chí, thế nhưng đột nhiên lại xuất hiện ở đây!
Thư Thanh Ninh theo bản năng thu lại nét hưng phấn!
Anh ta tới nơi này làm cái gì? Giang Vãn nghĩ đến những việc xảy ra lúc sáng nay, lại nhớ tới lời vú Lý nói, trong lòng phần lớn đều là cảm giác không ổn.
"Lệ thiếu gia, ngài sao đột nhiên tới đây?"
Đương Tĩnh vừa rồi còn ngồi ở chỗ Giang lão gia đột nhiên đứng lên, trên mặt cũng thu lại dáng vẻ người phụ nữ đanh đá vừa rồi.
Thư Thanh Ninh đứng ở đó, có chút không biết làm sao, thoạt nhìn nhu nhược động lòng người.
"Quấy rầy các người xử lý chuyện gia đình sao?"
Lệ Mạc Sâm tuy rằng nói vậy, nhưng ngữ khí cũng không làm người ta cảm thấy rằng chính mình quấy rầy người khác.
"Không có, chỉ là xử lý chuyện của Vãn Vãn, năm năm trước nó đã làm mấy chuyện ngông cuồng với Thanh Ninh, làm cha đương nhiên phải công chính một chút."
Giang lão gia nhường ghế sô pha chủ vị cho Lệ Mạc Sâm.
Cái người đàn ông trẻ tuổi này, năm năm trước là thiên chi kiêu tử, năm năm sau càng là bá chủ giới thương nghiệp, hô mưa gọi gió! Ông ta không thể không nịnh nọt!
"Tính xử lý thế nào?"
Lệ Mạc Sâm ngẩng đầu lên, trên gương mặt anh tuấn mang theo một tia trào phúng, ánh mắt lơ đãng mười phần sắc bén đảo đến chỗ Giang Vãn đang đứng.
Giang Vãn đứng ở nơi đó, ăn mặc đơn giản, váy dài qua gối, thoạt nhìn khuôn mặt tái nhợt.
Trên mặt đất rơi vãi nhiều ảnh chụp cùng giấy, thậm chí còn có mảnh vỡ thủy tinh của gạt tàn thuốc lá, mảnh vỡ gạt tàn bắn vào cẳng chân cô, máu tươi túa ra, cô cũng như không có cảm giác gì.
Chật vật giống như búp bê vải bị vứt đi.
Ánh mắt người đàn ông lại thấy được hiệp nghị chưa kịp thu lại ở trên bàn, lướt qua từ ngữ mấu chốt bên trên: Tiền bồi thường thiệt hại tinh thần 500 vạn, hoặc là vào trại giam ba năm.
"Ta thân làm cha, là muốn Vãn Vãn dũng cảm gánh sai lầm của chính nó, giáo huấn nó sau này.." Giang lão gia nói, mời Lệ Mạc Sâm dùng trà Long Tĩnh thượng hạng.
Giang Vãn nhìn thấy một màn này, cảm thấy hô hấp đều khó khăn, cô thấy hốc mắt chua xót, liền phải nâng chân bước lên lầu, đi tìm đồ đạc của mình, cô muốn mang theo đồ đạc của mình đi.
Cô không muốn thấy những người này, không muốn nhìn thấy người cha máu lạnh đã thay lòng đổi dạ, không muốn thấy những người độc ác đó nữa!
Cô muốn tìm ra chân tướng!
"Đứng lại! Giang Vãn!"
Giang lãi gia vừa thấy cô muốn lên lầu thì hét lớn.
Giang Vãn vờ như không nghe thấy, ngược lại bước chân càng nhanh hơn.
Động tác bưng trà của Lệ Mạc Sâm dừng một chút, ánh mắt tinh tường thấy bước chân của Giang Vãn như muốn chạy trốn.
"Lệ thiếu gia.. Vãn Vãn chính không có gia giáo, ngài đừng trách móc.."
Lệ Mạc Sâm nhướng mày, không tỏ ý kiến, "Không gia giáo, dùng gia pháp là tốt nhất.. Thì mới nhớ lâu được."
"Vâng.. Vâng!"
* * *
Giang Vãn chạy như bay lên lầu, phòng ngủ của cô ngày xưa nay biến thành phòng của Thư Thanh Ninh, trong nhà dường như đã thay đổi rất nhiều, vú Lý trộm nói cho cô biết, đồ đạc của cô đều ở trong kho lầu hai.
Vì thế Giang Vãn đi nhanh vào nhà kho, chỉ có thấy mấy cái rương to ở bên trong đó, cô cụp mi, về chuyện năm năm trước, có thể có đáp án ở trong này.
Mở cái rương thứ nhất ra, bên trong là một số trang sức nhỏ của cô, còn có một ít khung ảnh, tất cả đều là ảnh chụp của cô từ nhỏ đến lớn, mẹ cô là Bạch Như rất yêu thương cô, mỗi một năm đều chụp rất nhiều ảnh.
Cô nhớ rõ chính mình từ lúc học tiểu học lớp 6 bắt đầu có thói quen viết nhật ký, khả năng cao trung học cũng có viết, nếu có thể tìm được sổ nhật ký, như vậy có lẽ sẽ có đáp án cho tất cả mọi chuyện.
Giang Vãn cố nhớ lại tất cả số đồ đạc mà mình có, cuối cùng ở trong cái rương thứ hai tìm được sổ nhật ký của cô.
Gấp rút mở ra, lại phát hiện tất cả đều bị xé.
Dư lại vài tờ đã rách nát, cũng không có bất luận cái gì hữu dụng.
Cô ngồi xổm trên mặt đất, đột nhiên cảm thấy bất lực, rất muốn khóc, cái loại cảm giác vô cùng ủy khuất này làm cô không biết làm sao, càng muốn nhớ lại thì càng không nhớ nổi, giống như sắp hít thở không thông.
"Đát."
Cửa kho để đồ đột nhiên bị đẩy ra, Giang Vãn hoảng sợ, vội vàng đứng lên, nước mắt trên mặt còn chưa khô.
Người vừa đi vào là Lệ Mạc Sâm!
Giang Vãn cảm thấy sợ hãi cực kỳ, hôn mê năm năm tỉnh lại, sau đó lại vướng vào những chuyện rối ren này không sao tìm ra được nguyên nhân. Cô nhìn người đàn ông này, một chữ cũng không thốt ra được.
Người đàn ông này này, là vị hôn phu của bạn thân cô.
Người đàn ông này này, không nói đến những chuyện năm năm trước cô không nhớ rõ, chỉ nhắc đến chuyện sáng sớm hôm nay..
Giang Vãn theo bản năng muốn trốn.
Cô muốn chạy đi ra ngoài.
Lại bị ngăn lại.
"Tránh ra."
Giang Vãn trong tay cầm đồ của mình, đề phòng nhìn Lệ Mạc Sâm đứng ở cửa, anh so cô cao hơn rất nhiều, ước chừng hơn hẳn một cái đầu, Giang Vãn một mét sáu bốn, Lệ Mạc Sâm ít nhất là một mét tám chín.
Cửa hẹp như vậy, anh ta đứng ở nơi đó một chút khe hở cũng không có.
"Năm năm trước bò lên trên giường tôi, lúc bị tôi đè ở dưới thân sao không bảo tôi tránh ra?" Lệ Mạc Sâm ánh mắt thâm thúy nhìn cô.
Cô sửng sốt.
"Không có khả năng, tôi không thể làm ra loại chuyện này.."
"Không thể làm ra?" Anh bá đạo mà dùng sức nắm lấy tay cô, xương cốt cô như vỡ vụn.
Giang Vãn sắc mặt tái nhợt, hơn nữa vừa mới ra viện, cả người giống như là một cây cỏ khô bị gió thổi lung lay sắp đổ vô cùng đáng thương.
"Năm năm trước sai lầm cô phạm phải, có thể lựa chọn tới nhà giam để chuộc tội."
Lệ Mạc Sâm đột nhiên đến gần, vốn dĩ căn phòng đã nhỏ hẹp càng có vẻ chật hơn, Giang Vãn theo bản năng lùi lại vài bước, nhưng mà sau lưng là một cái giá cao, cô lui không thể lùi được nữa.
Cái giá lắc lư một chút, một khung ảnh rơi xuống sát bên chân cô. Trên cổ tay đau như bị bẻ gãy, bức cô nước mắt rơi xuống thành hàng.
Nước mắt rơi lên trên bức ảnh chụp năm năm trước, trên gương mặt thiếu nữ của Giang Vãn là nụ cười trong sáng, như là một đóa hoa bách hợp thuần khiết vô ngần.
Nước mắt mơ hồ như che giấu đi việc cô đã từng tươi cười.
"Tôi còn có thể cho cô lựa chọn thứ hai." Lệ Mạc Sâm tới gần cô, từ trên cao nhìn xuống, xung quanh cũng như trở nên chật chội hơn.
Cằm bị người đàn ông mạnh mẽ nhéo lên, bị bắt đối diện với anh, cô mơ màng đối diện với ánh mắt lạnh lẽo như vực sâu ấy.
"Giang Vãn, năm năm trước cô sinh con bây giờ nó ở đâu?"
"..."
Vì sao khi cô tỉnh lại đều phải nhận những tin sét đánh như thế này?