Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
Giang Vãn mua rất nhiều đồ ăn về nhà, cậu bé nói cho cô mười mấy loại món ăn muốn ăn, cô cảm thấy cậu bé như ở Lệ gia như vậy, cũng có thể ăn không đến cơm nhà như vậy, sau khi về nhà, Giang Vãn liền vào phòng bếp bắt đầu bận việc.
Nhưng mà cậu bé ở phòng khách, thật có chút đứng ngồi không yên.
Cậu bé một mặt là muốn ăn cơm trưa dì Vãn Vãn làm, một mặt lại là muốn nhanh chóng đến trung tâm giám định!
Cậu bé rối rắm hồi lâu, vẫn là từ trên sô pha nhảy xuống: "Dì ơi, dì hôm nay vì con mà quá vất vả, làm hai món đồ ăn là được rồi, lần sau con còn sẽ qua!"
"Tây Bảo đói bụng sao?" Giang Vãn đang nhặt rau, lau nước trên tay, ngồi xổm xuống nhéo khuôn mặt nhỏ của Tây Bảo.
Tây Bảo gật gật đầu.
"Được, dì Vãn Vãn sẽ làm ít đi một chút."
Giang Vãn xoa xoa đầu Tây Bảo, nhưng mà, đương lúc cô chạm vào đầu Tây Bảo đầu, đột nhiên có một tia ý niệm dũng mãnh đi lên..
Nếu cô hoài nghi thân phận của Tây Bảo như vậy.. Lại suy đoán đều không bằng đi nghiệm DNA một chút!
Giang Vãn nhân lúc cậu bé không chú ý, túm giựt một cây tóc!
"Dì Vãn Vãn?" Da đầu cậu bé ngứa một chút, cậu duỗi tay gãi gãi, còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Giang Vãn đem tay đưa lên: "Tây Bảo mau đi ra đi, dì Vãn Vãn trước tiên ở trong phòng bếp bận rộn một lúc."
"Vâng!" Tây Bảo ngoan ngoãn đồng ý.
Sau khi cậu bé rời khỏi đây, Giang Vãn vội đóng cửa kéo phòng bếp lại, cô dùng khăn giấy thật cẩn thận đem tóc kia bọc lại cẩn thận, bỏ vào trong túi.
Đáp án có thể như cô mong muốn hay không, liền quyết định bởi sợi tóc này!
Có lẽ là bởi vì có tâm sự, Giang Vãn rất nhanh liền làm hai món ăn đơn giản nhất, sườn heo chua ngọt cùng cá lư hấp.
"Ăn ngon không?" Giang Vãn cởi tạp dề, ngồi ở đối diện cậu bé.
"Ăn thật ngon! Dì Vãn Vãn tay nghề so với đầu bếp nhà con còn lợi hại hơn!"
Cậu bé ăn vẻ mặt hạnh phúc, mắt nhìn về phía dì Vãn Vãn càng thêm chờ mong.. Nếu dì Vãn Vãn là mommy của cậu, thật là tốt bao nhiêu! Giang Vãn cũng cúi đầu, ăn một miếng cơm, cô nhìn thoáng qua cậu bé đang ăn ngấu nghiến, mỉm cười lắc lắc đầu, cậu bé vô cùng soái khí, gương mặt kia quả thực là cùng Lệ Mạc Sâm không có sai biệt bao nhiêu, chỉ là chóp mũi một cái nốt ruồi nhỏ..
Vị trí đều cùng với cô giống nhau như đúc.
Giang Vãn nhìn cậu bé, cậu bé cũng ngẩng đầu lên nhìn Giang Vãn cười, cặp mắt sáng ngời, thế nhưng làm Giang Vãn nhớ tới con mắt Lệ Mạc Sâm, thâm thúy, đen đặc..
Mặt đứa nhỏ này, thế nhưng cùng mình cũng có chút tương tự.
Như vậy Giang Vãn đáy lòng càng thêm gấp không chờ nổi lên.
"Ầm!"
Hai người đang ở đang ăn cơm, ầm một tiếng sấm sét cắt qua này phá vỡ không khí ấm áp yên lặng.
Thành phố Kinh Hải mùa hè thật là biến sắc mặt cực nhanh, buổi sáng còn ánh nắng tươi sáng, hiện tại liền nháy mắt sầm trời xuống dường như là muốn trời mưa.
"Dì Vãn Vãn, con về trước nha, cẩu cẩu nhà con còn ở trên ban công, sẽ bị ướt.."
Cậu bé vội vàng từ ghế trên nhảy xuống, cậu bé còn không có nói lời tạm biệt, một tiếng sét này, thật đúng là cái cớ tốt.
Giang Vãn cũng nhanh đứng lên, sợ Tây Bảo không có dù, cô cố ý tìm một cây dù, đưa tiểu Tây Bảo xuống lầu, tài xế Lệ gia đang ở dưới lầu chờ.
Giang Vãn đem dù đưa cho Tây Bảo, nhìn Tây Bảo lên xe: "Chú ý an toàn, sau khi về đến nhà gửi tin nhắn cho dì nhé."
"Vâng ạ!" Cậu bé có chút gấp không chờ nổi, đối với Giang Vãn vẫy vẫy tay, liền bảo tài xế rời đi.
"Tiểu thiếu gia, về Lệ gia sao?" Tài xế hỏi.
"Đi trung tâm xét nghiệm ADN!" Tây Bảo kìm nén không được, cậu bé gắt gao mà ôm cặp sách của mình, một trái tim bùm bùm nhảy loạn!
"Vâng, tiểu thiếu gia."
Tài xế không dám nhiều lời, rốt cuộc buổi sáng hôm nay Lệ Mạc Sâm cố ý nói qua bất luận tiểu thiếu gia phân phó cái gì đều phải làm theo! Giang Vãn đứng ở tiểu khu dưới lầu, nhìn siêu xe tuyệt trần rời đi, cô lên lầu, vội vội vàng vàng thay quần áo, cô đi phòng bếp lấy tóc của Tây Bảo, lại đứng ở trước gương, sờ sờ tóc dài của mình trên thái dương, nhắm mắt dùng sức giựt hai ba sợi, sau đó cẩn thận dùng khăn giấy bọc lại.
Lúc Giang Vãn đi ra ngoài, đã mưa to, cô bất chấp bung dù dầm mưa gọi xe taxi, vội vàng chạy tới trung tâm giám định!
Kết quả ngày hôm sau mới có, Tây Bảo cảm thấy ngày này rất là dài, hận không thể muốn ôm di động chỉnh ngày luôn.
Lần này vú Lý làm sườn heo chua ngọt Tây Bảo thích nhất, cậu bé cũng không hứng thú, uể oải ỉu xìu gẩy mấy hạt cơm, liền lên lầu ngủ.
Lệ Mạc Sâm đều nhìn ở trong mắt, anh biết, cậu bé hiện tại trong lòng đều là kết quả giám định.
Quả nhiên, chạng vạng Lệ Mạc Sâm tắm xong ra tới nơi, phát hiện chính mình trên giường nhiều túi nhỏ.
Anh đi qua, xốc lên chăn nằm xuống, Tây Bảo lập tức sán lại, khuôn mặt nhỏ nhíu lại, lông mi dài rũ xuống dưới, thoạt nhìn làm cho người ta đau lòng!
"Xảy ra chuyện gì?" Lệ Mạc Sâm cố ý làm bộ không biết.
"Daddy." Tây Bảo đem đầu nhỏ dựa vào trong ngực Lệ Mạc Sâm, bĩu bĩu môi: "Ba nói xem, mẫu tử liên tâm, có thể có ngoại lệ hay không?"
"Cái dạng ngoài ý muốn gì?"
"Chính là.. Chính là, con cũng thích gì ấy, dì ấy cũng thích con, nhưng chúng con không phải mẫu tử.." Tây Bảo càng nói, càng cảm thấy rất là khó chịu.
"Đồ ngốc." Lệ Mạc Sâm mỉm cười, anh sờ sờ mặt Tây Bảo: "Loại chuyện này không có ngoài ý muốn."
Bởi vì anh tinh tường biết, Giang Vãn chính là mommy của Tây Bảo.
"Thật vậy sao?" Tây Bảo mở to mắt, đôi con ngươi như trái nho đen, ở trong đêm tối tựa như phát sáng.
Lệ Mạc Sâm nhìn cặp mắt kia, khuôn mặt thuần túy đó, thế nhưng làm anh nhớ tới khuôn mặt Giang Vãn..
"Đúng vậy, ngủ đi, ngủ ngon." Lệ Mạc Sâm đắp chăn lên cho Tây Bảo.
Tây Bảo bĩu môi, ngoan ngoãn ở bên cạnh daddy nằm xuống.
Hết thảy mong tới ngày mai!
Mà bên kia, Giang Vãn nằm ở trên giường lớn, lăn qua lộn lại cũng là một đêm không ngủ.
Đầu cô rối rắm.
Cô hy vọng Tây Bảo là con cô, cô cũng không biết vì sao, cô đối với đứa bé kia, có một loại khác cảm tình rất khác.
Nhưng, tất cả mọi người nói con của cô không còn nữa.
Nếu ngày mai giám định kết quả thật sự cho thấy Tây Bảo không phải con của cô, cô không biết chính mình phải thừa nhận đáp án này như thế nào.
Giang Vãn xoa xoa ấn ấn huyệt Thái Dương, vẫn là quyết tâm không tự hỏi những việc này, trước mắt quan trọng nhất, là nghỉ ngơi một đêm thật tốt, chờ kết quả ngày mai liền có thể biết được.
Một đêm này, đối với Tây Bảo cùng Giang Vãn mà nói, đều là một đêm dài vô tận.
Giang Vãn gần như không ngủ, cô nhìn bên ngoài không trung, lại nhìn nhìn di động, thế nhưng mới 5 giờ sáng, cả người cô có chút rét run, xốc chăn lên rời giường, đầu lại đau lợi hại!
Giang Vãn duỗi tay sờ sờ cái trán của mình, ấn ấn tay, như là bởi vì ngày hôm qua dầm mưa đi trung tâm giám định trở về, toàn thân đều ướt đẫm..
Chẳng lẽ là phát sốt? Giang Vãn chống có chút đau nhức người đi tìm nhiệt kế, đo một chút nhiệt độ cơ thể, thế nhưng là 39 độ 8!
Nhưng mà cậu bé ở phòng khách, thật có chút đứng ngồi không yên.
Cậu bé một mặt là muốn ăn cơm trưa dì Vãn Vãn làm, một mặt lại là muốn nhanh chóng đến trung tâm giám định!
Cậu bé rối rắm hồi lâu, vẫn là từ trên sô pha nhảy xuống: "Dì ơi, dì hôm nay vì con mà quá vất vả, làm hai món đồ ăn là được rồi, lần sau con còn sẽ qua!"
"Tây Bảo đói bụng sao?" Giang Vãn đang nhặt rau, lau nước trên tay, ngồi xổm xuống nhéo khuôn mặt nhỏ của Tây Bảo.
Tây Bảo gật gật đầu.
"Được, dì Vãn Vãn sẽ làm ít đi một chút."
Giang Vãn xoa xoa đầu Tây Bảo, nhưng mà, đương lúc cô chạm vào đầu Tây Bảo đầu, đột nhiên có một tia ý niệm dũng mãnh đi lên..
Nếu cô hoài nghi thân phận của Tây Bảo như vậy.. Lại suy đoán đều không bằng đi nghiệm DNA một chút!
Giang Vãn nhân lúc cậu bé không chú ý, túm giựt một cây tóc!
"Dì Vãn Vãn?" Da đầu cậu bé ngứa một chút, cậu duỗi tay gãi gãi, còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Giang Vãn đem tay đưa lên: "Tây Bảo mau đi ra đi, dì Vãn Vãn trước tiên ở trong phòng bếp bận rộn một lúc."
"Vâng!" Tây Bảo ngoan ngoãn đồng ý.
Sau khi cậu bé rời khỏi đây, Giang Vãn vội đóng cửa kéo phòng bếp lại, cô dùng khăn giấy thật cẩn thận đem tóc kia bọc lại cẩn thận, bỏ vào trong túi.
Đáp án có thể như cô mong muốn hay không, liền quyết định bởi sợi tóc này!
Có lẽ là bởi vì có tâm sự, Giang Vãn rất nhanh liền làm hai món ăn đơn giản nhất, sườn heo chua ngọt cùng cá lư hấp.
"Ăn ngon không?" Giang Vãn cởi tạp dề, ngồi ở đối diện cậu bé.
"Ăn thật ngon! Dì Vãn Vãn tay nghề so với đầu bếp nhà con còn lợi hại hơn!"
Cậu bé ăn vẻ mặt hạnh phúc, mắt nhìn về phía dì Vãn Vãn càng thêm chờ mong.. Nếu dì Vãn Vãn là mommy của cậu, thật là tốt bao nhiêu! Giang Vãn cũng cúi đầu, ăn một miếng cơm, cô nhìn thoáng qua cậu bé đang ăn ngấu nghiến, mỉm cười lắc lắc đầu, cậu bé vô cùng soái khí, gương mặt kia quả thực là cùng Lệ Mạc Sâm không có sai biệt bao nhiêu, chỉ là chóp mũi một cái nốt ruồi nhỏ..
Vị trí đều cùng với cô giống nhau như đúc.
Giang Vãn nhìn cậu bé, cậu bé cũng ngẩng đầu lên nhìn Giang Vãn cười, cặp mắt sáng ngời, thế nhưng làm Giang Vãn nhớ tới con mắt Lệ Mạc Sâm, thâm thúy, đen đặc..
Mặt đứa nhỏ này, thế nhưng cùng mình cũng có chút tương tự.
Như vậy Giang Vãn đáy lòng càng thêm gấp không chờ nổi lên.
"Ầm!"
Hai người đang ở đang ăn cơm, ầm một tiếng sấm sét cắt qua này phá vỡ không khí ấm áp yên lặng.
Thành phố Kinh Hải mùa hè thật là biến sắc mặt cực nhanh, buổi sáng còn ánh nắng tươi sáng, hiện tại liền nháy mắt sầm trời xuống dường như là muốn trời mưa.
"Dì Vãn Vãn, con về trước nha, cẩu cẩu nhà con còn ở trên ban công, sẽ bị ướt.."
Cậu bé vội vàng từ ghế trên nhảy xuống, cậu bé còn không có nói lời tạm biệt, một tiếng sét này, thật đúng là cái cớ tốt.
Giang Vãn cũng nhanh đứng lên, sợ Tây Bảo không có dù, cô cố ý tìm một cây dù, đưa tiểu Tây Bảo xuống lầu, tài xế Lệ gia đang ở dưới lầu chờ.
Giang Vãn đem dù đưa cho Tây Bảo, nhìn Tây Bảo lên xe: "Chú ý an toàn, sau khi về đến nhà gửi tin nhắn cho dì nhé."
"Vâng ạ!" Cậu bé có chút gấp không chờ nổi, đối với Giang Vãn vẫy vẫy tay, liền bảo tài xế rời đi.
"Tiểu thiếu gia, về Lệ gia sao?" Tài xế hỏi.
"Đi trung tâm xét nghiệm ADN!" Tây Bảo kìm nén không được, cậu bé gắt gao mà ôm cặp sách của mình, một trái tim bùm bùm nhảy loạn!
"Vâng, tiểu thiếu gia."
Tài xế không dám nhiều lời, rốt cuộc buổi sáng hôm nay Lệ Mạc Sâm cố ý nói qua bất luận tiểu thiếu gia phân phó cái gì đều phải làm theo! Giang Vãn đứng ở tiểu khu dưới lầu, nhìn siêu xe tuyệt trần rời đi, cô lên lầu, vội vội vàng vàng thay quần áo, cô đi phòng bếp lấy tóc của Tây Bảo, lại đứng ở trước gương, sờ sờ tóc dài của mình trên thái dương, nhắm mắt dùng sức giựt hai ba sợi, sau đó cẩn thận dùng khăn giấy bọc lại.
Lúc Giang Vãn đi ra ngoài, đã mưa to, cô bất chấp bung dù dầm mưa gọi xe taxi, vội vàng chạy tới trung tâm giám định!
Kết quả ngày hôm sau mới có, Tây Bảo cảm thấy ngày này rất là dài, hận không thể muốn ôm di động chỉnh ngày luôn.
Lần này vú Lý làm sườn heo chua ngọt Tây Bảo thích nhất, cậu bé cũng không hứng thú, uể oải ỉu xìu gẩy mấy hạt cơm, liền lên lầu ngủ.
Lệ Mạc Sâm đều nhìn ở trong mắt, anh biết, cậu bé hiện tại trong lòng đều là kết quả giám định.
Quả nhiên, chạng vạng Lệ Mạc Sâm tắm xong ra tới nơi, phát hiện chính mình trên giường nhiều túi nhỏ.
Anh đi qua, xốc lên chăn nằm xuống, Tây Bảo lập tức sán lại, khuôn mặt nhỏ nhíu lại, lông mi dài rũ xuống dưới, thoạt nhìn làm cho người ta đau lòng!
"Xảy ra chuyện gì?" Lệ Mạc Sâm cố ý làm bộ không biết.
"Daddy." Tây Bảo đem đầu nhỏ dựa vào trong ngực Lệ Mạc Sâm, bĩu bĩu môi: "Ba nói xem, mẫu tử liên tâm, có thể có ngoại lệ hay không?"
"Cái dạng ngoài ý muốn gì?"
"Chính là.. Chính là, con cũng thích gì ấy, dì ấy cũng thích con, nhưng chúng con không phải mẫu tử.." Tây Bảo càng nói, càng cảm thấy rất là khó chịu.
"Đồ ngốc." Lệ Mạc Sâm mỉm cười, anh sờ sờ mặt Tây Bảo: "Loại chuyện này không có ngoài ý muốn."
Bởi vì anh tinh tường biết, Giang Vãn chính là mommy của Tây Bảo.
"Thật vậy sao?" Tây Bảo mở to mắt, đôi con ngươi như trái nho đen, ở trong đêm tối tựa như phát sáng.
Lệ Mạc Sâm nhìn cặp mắt kia, khuôn mặt thuần túy đó, thế nhưng làm anh nhớ tới khuôn mặt Giang Vãn..
"Đúng vậy, ngủ đi, ngủ ngon." Lệ Mạc Sâm đắp chăn lên cho Tây Bảo.
Tây Bảo bĩu môi, ngoan ngoãn ở bên cạnh daddy nằm xuống.
Hết thảy mong tới ngày mai!
Mà bên kia, Giang Vãn nằm ở trên giường lớn, lăn qua lộn lại cũng là một đêm không ngủ.
Đầu cô rối rắm.
Cô hy vọng Tây Bảo là con cô, cô cũng không biết vì sao, cô đối với đứa bé kia, có một loại khác cảm tình rất khác.
Nhưng, tất cả mọi người nói con của cô không còn nữa.
Nếu ngày mai giám định kết quả thật sự cho thấy Tây Bảo không phải con của cô, cô không biết chính mình phải thừa nhận đáp án này như thế nào.
Giang Vãn xoa xoa ấn ấn huyệt Thái Dương, vẫn là quyết tâm không tự hỏi những việc này, trước mắt quan trọng nhất, là nghỉ ngơi một đêm thật tốt, chờ kết quả ngày mai liền có thể biết được.
Một đêm này, đối với Tây Bảo cùng Giang Vãn mà nói, đều là một đêm dài vô tận.
Giang Vãn gần như không ngủ, cô nhìn bên ngoài không trung, lại nhìn nhìn di động, thế nhưng mới 5 giờ sáng, cả người cô có chút rét run, xốc chăn lên rời giường, đầu lại đau lợi hại!
Giang Vãn duỗi tay sờ sờ cái trán của mình, ấn ấn tay, như là bởi vì ngày hôm qua dầm mưa đi trung tâm giám định trở về, toàn thân đều ướt đẫm..
Chẳng lẽ là phát sốt? Giang Vãn chống có chút đau nhức người đi tìm nhiệt kế, đo một chút nhiệt độ cơ thể, thế nhưng là 39 độ 8!