Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
"Mạc Sâm, đây là làm cái gì?" Lúc Chu Tuyết Vân đuổi theo thì thấy Lệ Mạc Sâm nhấc chân đá cửa!
"Lệ Giang Hữu! Mở cửa ra cho ba! Nếu không, buổi tối hôm nay con đừng mong ăn cơm!" Lệ Mạc Sâm đen mặt, nói với người giúp việc: "Đem chìa khóa dự phòng lại đây cho tôi!"
"Mạc Sâm!" Chu Tuyết Vân thấy con trai như vậy thì có chút cao giọng hơn, lại ôn nhu trấn an nói: "Đừng như vậy, con nít tính tình trẻ con, không thể giáo dục như vậy, con trước hết xuống lầu nghỉ ngơi một lát đi, chờ nó nghĩ thông suốt, tự nhiên sẽ ra thôi."
"Có bản lĩnh thì cả đời đừng ra nữa!" Lệ Mạc Sâm cố ý nói cho cậu bé ở trong nghe thấy.
"Tây Bảo là bé ngoan, bà nội cùng dì giúp việc làm canh xương con thích nhất cho con ăn, Tây Bảo một lát nữa xuống dưới ăn nha!" Chu Tuyết Vân nịnh cậu bé bên trong cánh cửa vài câu, lại quay đầu bảo với người giúp việc: "Mau xuống làm đồ ăn cho thiếu gia, bận cả một ngày mệt muốn chết rồi.."
"Không cần!"
Lệ Mạc Sâm nhìn chằm chằm cánh cửa, trong lòng không khỏi bực bội, anh phủi tay trực tiếp vào phòng sách, cạch một tiếng đóng cửa lại.
Chu Tuyết Vân thở dài, lắc lắc đầu: "Hai cha con này, tính tình thật đúng là giống nhau.. chị Lý, nấu cơm trước đi."
Lệ Mạc Sâm vào thư phòng, nhấc chân liền đạp vào kệ sách một cái!
Thằng nhóc này, thật là làm anh bó tay không biện pháp, đánh không được mà mắng không xong!
Lệ Mạc Sâm lấy một chai Whiskey từ giá rượu bên cạnh, rót vào ly pha lê, uống hai ngụm, vị cồn cay làm anh tạm thời bình tĩnh lại, nhưng trong ngực vẫn rất bực bội.
Cậu nhóc náo loạn là muốn mommy..
Lệ Mạc Sâm ở ghế trên ngồi xuống, ngón tay thon dài nâng ly Whiskey pha lê, màu rượu ở cái ly nhợt nhạt.
Giang Vãn.
Tây Bảo đương nhiên là có mommy, nhưng mà anh không muốn Giang Vãn biết được sớm như vậy, hiện tại cũng không muốn cho Tây Bảo nhìn thấy Giang Vãn.
Anh nhắm mắt lại, khuôn mặt Giang Vãn lúc cười rộ ở trong đầu anh ta phá lệ rõ ràng.
Lệ Mạc Sâm ngày thường không uống nhiều rượu, nhưng lúc này đây, Lệ Mạc Sâm lại uống rất nhiều.
Lúc anh từ phòng sách đi ra đã là hơn 9 giờ, anh tắm rửa một cái, theo bản năng mà mở cửa phòng của cậu bé, lại phát hiện ra cậu bé đã ngủ.
Lệ Mạc Sâm đứng ở mép giường, nhìn bóng dáng nhỏ bé của cậu nhóc, bất đắc dĩ thở dài.
Sau nửa đêm, cậu bé rốt cuộc là đói không ngủ được, cơm chiều không ăn, cậu bé trằn trọc một lúc nhìn nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, đã là 1 giờ sáng.
Giờ này, giúp việc trong nhà cùng daddy đều đã nghỉ ngơi.
Tây Bảo do dự, lại từ trên giường bò xuống, rón ra rón rén xuống lầu chui vào phòng bếp.
Tây Bảo nhìn nhìn trên bàn còn đồ ăn, thậm chí ở trên bàn còn có một cái bánh kem nhỏ!
Tây Bảo lập tức có chút vui vẻ, tay chân nhẹ nhàng mở ra, bên trong thế là một cái bánh kem nhỏ phô mai!
Lệ Mạc Sâm không ngủ, anh nghe thấy âm thanh dưới lầu, tưởng là người giúp việc liền nhíu mày mở cửa xuống lầu, đi tới chỗ ngoặt cầu thang bước chân liền do dự mà dừng lại.
Cậu nhóc mặc áo ngủ, giống một con chuột len la lén lút, nhón chân ăn vụng bánh kem anh mua!
Lệ Mạc Sâm không ngăn được mà cong môi cười.
Đây chính là lần đầu tiên hai cha con chiến tranh lạnh như vậy.
Sáng sớm hôm sau, khi hai cha con rời giường sau đó ai cũng không thèm nói chuyện với ai, nhưng mà lại rất ăn ý chờ đối phương.
Lệ Mạc Sâm đứng chờ ở bên siêu xe, cậu bé đeo cặp sách nhỏ, bĩu môi chui vào trong xe.
Hứa Đông không nhịn được cười, hai cha con chiến tranh lạnh còn chưa kết thúc!
Sau khi tới công ty, Lệ Mạc Sâm cũng không để ý tới con trai nữa, vừa lúc mấy ngày gần đây tập đoàn Thịnh Kinh có một hạng mục đầu tư, Tô Thanh cùng đối tác tiến vào văn phòng nói chuyện công việc.
Cậu nhóc nhìn một hồi thấy nhàm chán cực kỳ, liền thừa dịp Tô Thanh có một lần tới hội nghị bàn công việc bèn trộm đi ra ngoài.
Lần trước lạc đường, lúc trở về cậu bé đã nhớ kỹ dì Giang Vãn ở lầu mấy.
Cậu bé đi thang máy trực tiếp tới tầng lâu Giang Vãn làm việc.
Đúng vào thời gian sắp ăn cơn, trong văn phòng những trợ lý của minh tinh khác đều đã đi ăn cơm, mà Giang Vãn còn có việc, chỉ ăn tạm bánh mì rồi buổi chiều ăn cơm.
Thời gian nghỉ trưa là một tiếng rưỡi.
Lúc Giang Vãn đang chuẩn bị ở văn phòng nghỉ ngơi một chút, đột nhiên nghe thấy được tiếng gõ cửa, cô cứ nghĩ Bạch tỷ lại tới thông báo gì đó, liền ra mở cửa.
"Dì Vãn Vãn!"
Nào ngờ, mở cửa ra, không phải Bạch Lệ Bình, mà là một cậu nhóc đáng yêu, chính là cậu nhóc cô gặp lần trước, Lệ Giang Hữu!
Giang Vãn có chút kinh ngạc, ngồi xổm xuống nhéo nhéo cái má mềm của cậu bé: "Cậu bé, con sao lại tới đây? Lần này không phải lạc đường chứ?"
"Không ạ, daddy của con rất bận, con nghĩ đến tìm dì Vãn Vãn chơi." Vẻ mặt cậu bé chân thành tha thiết mà vô cùng đơn thuần, lúc đôi mắt to nhìn về phía cô đều là vui vẻ cùng chờ mong, quả thực làm người ta không cách nào cự tuyệt.
"Daddy của con làm việc ở đây sao?" Giang Vãn suy nghĩ một chút, hôm trước, Bạch Lệ Bình bảo cô đưa cậu bé này đến văn phòng tổng giám đốc.
Hiện tại vừa thấy khuôn mặt nhỏ của cậu bé, thật đúng là cùng Lệ Mạc Sâm có chút giống. "Vâng, daddy của con làm công ở đây." Tây Bảo nói dối, cậu nhớ tới tính tình của daddy xấu xa, sáng hôm nay còn không nói với cậu câu nào, cậu bé cũng sợ nhắc tới daddy, nhỡ đâu dì Giang Vãn nhận ra.. Daddy thật ra không thích phụ nữ. Cậu nhóc thế mà có chút ghét bỏ daddy làm cho mình mất mặt.
Nghe được cậu nói daddy của mình là làm công, Giang Vãn liền nghĩ đứa nhỏ này có thể con cái của người nào đó thuộc chi dưới trong Lệ gia. Tập đoàn Thịnh Kinh vốn là có rất nhiều gia quến Lệ gia làm việc ở đây.
Giang Vãn vội dẫn cậu nhóc vào, đem giấy tờ trên bàn thu lại: "Nơi này của dì có chút bừa bộn.."
Tây Bảo đi vào sau khi đóng cửa lại, cậu bé nhìn thoáng qua bàn làm việc của dì Vãn Vãn, mặt trên quả thực có nhiều vật dụng hơn so với bàn của daddy.
"Dì ơi, bữa trưa dì chỉ ăn bánh mì sao?" Cậu nhóc mắt nhìn ngó, thấy được cái túi trong thùng rác.
Giang Vãn lên tiếng: "Đúng vậy, công việc của dì rất bận, không có thời gian ăn cơm."
"Hóa ra là như vậy." Cậu bé yên lặng mà ghi nhớ trong lòng, dì Vãn Vãn chỉ ăn bánh mỳ làm sao mà no được, cậu bé cùng với daddy mỗi lần dùng bữa đều có rất nhiều đồ ăn.. Cậu bé về sau phải chiếu cố dì Vãn Vãn thật tốt mới được.
"Dì Vãn Vãn, dì có người nhà không?" Cậu bé nhìn Giang Vãn thu giọn liền ra ghế ngồi xuống, mắt mở to, đầy vẻ tò mò.
"Có chứ, dì có mẹ, nhưng mà mẹ của dì bị bệnh, dì Vãn Vãn muốn kiếm tiền thuốc men."
Nhắc tới mẹ, ngực Giang Vãn có chút khó chịu.
Cậu bé rất mẫn cảm, đã nhận ra được dì không vui, trong lòng cậu bé thầm nghĩ, dì như thế hẳn không dễ dàng, về sau cậu nhất định phải nghĩ cách tới chiếu cố dì thật tốt!
"Vậy, dì Vãn Vãn, dì có bạn trai không?" Tây Bảo nghiêng nghiêng đầu, nghĩ tới biện pháp trực tiếp nhất: "Con giới thiệu cho dì một người bạn trai rất nhiều tiền, như vậy mẹ của dì Vãn Vãn sẽ không phải lo tiền thuốc men nữa."
Hơn nữa daddy của cậu cũng không phải là rất có tiền, daddy của cậu là đặc biệt đặc biệt có tiền! Giang Vãn bị cậu bé chọc cười, nhéo nhéo cái mũi của cậu bé, nói đùa lại rằng: "Hiện tại kẻ có tiền ý mà, hoặc là có tiền theo kiểu con ông cháu cha, hoặc là người vô cùng có năng lực, những người này rất đáng sợ, nghe nói kiểu người này tâm lý đều biến thái, dì Vãn Vãn lá gan rất nhỏ, nhận không nổi nha.."
Tây Bảo ngồi ở bên cạnh Giang Vãn, thế nhưng tất cả những gì Giang Vãn nói là thật.
Như vậy tưởng tượng giống như xác thật là vậy nha, daddy của cậu giống như là kiểu người vế sau, tâm lý đều rất biến thái.. Không chỉ vấn đề là 30 tuổi còn không có bạn gái, hơn nữa đặc biệt là thời điểm ngày hôm qua lúc nổi giận như vậy rất dọa người!
Tây Bảo nghĩ như vậy, lập tức bẹp bẹp miệng.
Daddy giống như là tâm lý biến thái!
"Tây Bảo, xảy ra chuyện gì vậy?" Giang Vãn nhìn cậu nhóc vẻ mặt không vui, lập tức nở nụ cười: "Vừa rồi dì dọa đến con sao?"
"Không có không có, Tây Bảo chính là có chút thất thần."
Tây Bảo bên ngoài trả lời, bên trong lòng có chút bối rối hỏi: "Vậy, dì Vãn Vãn, dì thích người đàn ông như thế nào?"
"Ừm.. Tính tình tốt?" Giang Vãn đúng là không nghĩ tới vấn đề này: "Không vội, hiện tại với dì công việc là quan trọng nhất."
Tính tình tốt..
Tây Bảo lập tức rũ lông mi xuống, tính tình daddy cũng thật sự không được tốt lắm, nhưng cậu thật sự rất thích dì Vãn Vãn..
Daddy quả nhiên quá kém, căn bản không là kiểu người phụ nữ thích.
Tây Bảo vốn dĩ nghĩ sẽ giới thiệu dì Giang Vãn cho daddy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là nén ý tưởng này trong lòng. Nếu biện pháp giới thiệu đối tượng không được, thì đành phải nghĩ biện pháp khác.
"Lệ Giang Hữu! Mở cửa ra cho ba! Nếu không, buổi tối hôm nay con đừng mong ăn cơm!" Lệ Mạc Sâm đen mặt, nói với người giúp việc: "Đem chìa khóa dự phòng lại đây cho tôi!"
"Mạc Sâm!" Chu Tuyết Vân thấy con trai như vậy thì có chút cao giọng hơn, lại ôn nhu trấn an nói: "Đừng như vậy, con nít tính tình trẻ con, không thể giáo dục như vậy, con trước hết xuống lầu nghỉ ngơi một lát đi, chờ nó nghĩ thông suốt, tự nhiên sẽ ra thôi."
"Có bản lĩnh thì cả đời đừng ra nữa!" Lệ Mạc Sâm cố ý nói cho cậu bé ở trong nghe thấy.
"Tây Bảo là bé ngoan, bà nội cùng dì giúp việc làm canh xương con thích nhất cho con ăn, Tây Bảo một lát nữa xuống dưới ăn nha!" Chu Tuyết Vân nịnh cậu bé bên trong cánh cửa vài câu, lại quay đầu bảo với người giúp việc: "Mau xuống làm đồ ăn cho thiếu gia, bận cả một ngày mệt muốn chết rồi.."
"Không cần!"
Lệ Mạc Sâm nhìn chằm chằm cánh cửa, trong lòng không khỏi bực bội, anh phủi tay trực tiếp vào phòng sách, cạch một tiếng đóng cửa lại.
Chu Tuyết Vân thở dài, lắc lắc đầu: "Hai cha con này, tính tình thật đúng là giống nhau.. chị Lý, nấu cơm trước đi."
Lệ Mạc Sâm vào thư phòng, nhấc chân liền đạp vào kệ sách một cái!
Thằng nhóc này, thật là làm anh bó tay không biện pháp, đánh không được mà mắng không xong!
Lệ Mạc Sâm lấy một chai Whiskey từ giá rượu bên cạnh, rót vào ly pha lê, uống hai ngụm, vị cồn cay làm anh tạm thời bình tĩnh lại, nhưng trong ngực vẫn rất bực bội.
Cậu nhóc náo loạn là muốn mommy..
Lệ Mạc Sâm ở ghế trên ngồi xuống, ngón tay thon dài nâng ly Whiskey pha lê, màu rượu ở cái ly nhợt nhạt.
Giang Vãn.
Tây Bảo đương nhiên là có mommy, nhưng mà anh không muốn Giang Vãn biết được sớm như vậy, hiện tại cũng không muốn cho Tây Bảo nhìn thấy Giang Vãn.
Anh nhắm mắt lại, khuôn mặt Giang Vãn lúc cười rộ ở trong đầu anh ta phá lệ rõ ràng.
Lệ Mạc Sâm ngày thường không uống nhiều rượu, nhưng lúc này đây, Lệ Mạc Sâm lại uống rất nhiều.
Lúc anh từ phòng sách đi ra đã là hơn 9 giờ, anh tắm rửa một cái, theo bản năng mà mở cửa phòng của cậu bé, lại phát hiện ra cậu bé đã ngủ.
Lệ Mạc Sâm đứng ở mép giường, nhìn bóng dáng nhỏ bé của cậu nhóc, bất đắc dĩ thở dài.
Sau nửa đêm, cậu bé rốt cuộc là đói không ngủ được, cơm chiều không ăn, cậu bé trằn trọc một lúc nhìn nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, đã là 1 giờ sáng.
Giờ này, giúp việc trong nhà cùng daddy đều đã nghỉ ngơi.
Tây Bảo do dự, lại từ trên giường bò xuống, rón ra rón rén xuống lầu chui vào phòng bếp.
Tây Bảo nhìn nhìn trên bàn còn đồ ăn, thậm chí ở trên bàn còn có một cái bánh kem nhỏ!
Tây Bảo lập tức có chút vui vẻ, tay chân nhẹ nhàng mở ra, bên trong thế là một cái bánh kem nhỏ phô mai!
Lệ Mạc Sâm không ngủ, anh nghe thấy âm thanh dưới lầu, tưởng là người giúp việc liền nhíu mày mở cửa xuống lầu, đi tới chỗ ngoặt cầu thang bước chân liền do dự mà dừng lại.
Cậu nhóc mặc áo ngủ, giống một con chuột len la lén lút, nhón chân ăn vụng bánh kem anh mua!
Lệ Mạc Sâm không ngăn được mà cong môi cười.
Đây chính là lần đầu tiên hai cha con chiến tranh lạnh như vậy.
Sáng sớm hôm sau, khi hai cha con rời giường sau đó ai cũng không thèm nói chuyện với ai, nhưng mà lại rất ăn ý chờ đối phương.
Lệ Mạc Sâm đứng chờ ở bên siêu xe, cậu bé đeo cặp sách nhỏ, bĩu môi chui vào trong xe.
Hứa Đông không nhịn được cười, hai cha con chiến tranh lạnh còn chưa kết thúc!
Sau khi tới công ty, Lệ Mạc Sâm cũng không để ý tới con trai nữa, vừa lúc mấy ngày gần đây tập đoàn Thịnh Kinh có một hạng mục đầu tư, Tô Thanh cùng đối tác tiến vào văn phòng nói chuyện công việc.
Cậu nhóc nhìn một hồi thấy nhàm chán cực kỳ, liền thừa dịp Tô Thanh có một lần tới hội nghị bàn công việc bèn trộm đi ra ngoài.
Lần trước lạc đường, lúc trở về cậu bé đã nhớ kỹ dì Giang Vãn ở lầu mấy.
Cậu bé đi thang máy trực tiếp tới tầng lâu Giang Vãn làm việc.
Đúng vào thời gian sắp ăn cơn, trong văn phòng những trợ lý của minh tinh khác đều đã đi ăn cơm, mà Giang Vãn còn có việc, chỉ ăn tạm bánh mì rồi buổi chiều ăn cơm.
Thời gian nghỉ trưa là một tiếng rưỡi.
Lúc Giang Vãn đang chuẩn bị ở văn phòng nghỉ ngơi một chút, đột nhiên nghe thấy được tiếng gõ cửa, cô cứ nghĩ Bạch tỷ lại tới thông báo gì đó, liền ra mở cửa.
"Dì Vãn Vãn!"
Nào ngờ, mở cửa ra, không phải Bạch Lệ Bình, mà là một cậu nhóc đáng yêu, chính là cậu nhóc cô gặp lần trước, Lệ Giang Hữu!
Giang Vãn có chút kinh ngạc, ngồi xổm xuống nhéo nhéo cái má mềm của cậu bé: "Cậu bé, con sao lại tới đây? Lần này không phải lạc đường chứ?"
"Không ạ, daddy của con rất bận, con nghĩ đến tìm dì Vãn Vãn chơi." Vẻ mặt cậu bé chân thành tha thiết mà vô cùng đơn thuần, lúc đôi mắt to nhìn về phía cô đều là vui vẻ cùng chờ mong, quả thực làm người ta không cách nào cự tuyệt.
"Daddy của con làm việc ở đây sao?" Giang Vãn suy nghĩ một chút, hôm trước, Bạch Lệ Bình bảo cô đưa cậu bé này đến văn phòng tổng giám đốc.
Hiện tại vừa thấy khuôn mặt nhỏ của cậu bé, thật đúng là cùng Lệ Mạc Sâm có chút giống. "Vâng, daddy của con làm công ở đây." Tây Bảo nói dối, cậu nhớ tới tính tình của daddy xấu xa, sáng hôm nay còn không nói với cậu câu nào, cậu bé cũng sợ nhắc tới daddy, nhỡ đâu dì Giang Vãn nhận ra.. Daddy thật ra không thích phụ nữ. Cậu nhóc thế mà có chút ghét bỏ daddy làm cho mình mất mặt.
Nghe được cậu nói daddy của mình là làm công, Giang Vãn liền nghĩ đứa nhỏ này có thể con cái của người nào đó thuộc chi dưới trong Lệ gia. Tập đoàn Thịnh Kinh vốn là có rất nhiều gia quến Lệ gia làm việc ở đây.
Giang Vãn vội dẫn cậu nhóc vào, đem giấy tờ trên bàn thu lại: "Nơi này của dì có chút bừa bộn.."
Tây Bảo đi vào sau khi đóng cửa lại, cậu bé nhìn thoáng qua bàn làm việc của dì Vãn Vãn, mặt trên quả thực có nhiều vật dụng hơn so với bàn của daddy.
"Dì ơi, bữa trưa dì chỉ ăn bánh mì sao?" Cậu nhóc mắt nhìn ngó, thấy được cái túi trong thùng rác.
Giang Vãn lên tiếng: "Đúng vậy, công việc của dì rất bận, không có thời gian ăn cơm."
"Hóa ra là như vậy." Cậu bé yên lặng mà ghi nhớ trong lòng, dì Vãn Vãn chỉ ăn bánh mỳ làm sao mà no được, cậu bé cùng với daddy mỗi lần dùng bữa đều có rất nhiều đồ ăn.. Cậu bé về sau phải chiếu cố dì Vãn Vãn thật tốt mới được.
"Dì Vãn Vãn, dì có người nhà không?" Cậu bé nhìn Giang Vãn thu giọn liền ra ghế ngồi xuống, mắt mở to, đầy vẻ tò mò.
"Có chứ, dì có mẹ, nhưng mà mẹ của dì bị bệnh, dì Vãn Vãn muốn kiếm tiền thuốc men."
Nhắc tới mẹ, ngực Giang Vãn có chút khó chịu.
Cậu bé rất mẫn cảm, đã nhận ra được dì không vui, trong lòng cậu bé thầm nghĩ, dì như thế hẳn không dễ dàng, về sau cậu nhất định phải nghĩ cách tới chiếu cố dì thật tốt!
"Vậy, dì Vãn Vãn, dì có bạn trai không?" Tây Bảo nghiêng nghiêng đầu, nghĩ tới biện pháp trực tiếp nhất: "Con giới thiệu cho dì một người bạn trai rất nhiều tiền, như vậy mẹ của dì Vãn Vãn sẽ không phải lo tiền thuốc men nữa."
Hơn nữa daddy của cậu cũng không phải là rất có tiền, daddy của cậu là đặc biệt đặc biệt có tiền! Giang Vãn bị cậu bé chọc cười, nhéo nhéo cái mũi của cậu bé, nói đùa lại rằng: "Hiện tại kẻ có tiền ý mà, hoặc là có tiền theo kiểu con ông cháu cha, hoặc là người vô cùng có năng lực, những người này rất đáng sợ, nghe nói kiểu người này tâm lý đều biến thái, dì Vãn Vãn lá gan rất nhỏ, nhận không nổi nha.."
Tây Bảo ngồi ở bên cạnh Giang Vãn, thế nhưng tất cả những gì Giang Vãn nói là thật.
Như vậy tưởng tượng giống như xác thật là vậy nha, daddy của cậu giống như là kiểu người vế sau, tâm lý đều rất biến thái.. Không chỉ vấn đề là 30 tuổi còn không có bạn gái, hơn nữa đặc biệt là thời điểm ngày hôm qua lúc nổi giận như vậy rất dọa người!
Tây Bảo nghĩ như vậy, lập tức bẹp bẹp miệng.
Daddy giống như là tâm lý biến thái!
"Tây Bảo, xảy ra chuyện gì vậy?" Giang Vãn nhìn cậu nhóc vẻ mặt không vui, lập tức nở nụ cười: "Vừa rồi dì dọa đến con sao?"
"Không có không có, Tây Bảo chính là có chút thất thần."
Tây Bảo bên ngoài trả lời, bên trong lòng có chút bối rối hỏi: "Vậy, dì Vãn Vãn, dì thích người đàn ông như thế nào?"
"Ừm.. Tính tình tốt?" Giang Vãn đúng là không nghĩ tới vấn đề này: "Không vội, hiện tại với dì công việc là quan trọng nhất."
Tính tình tốt..
Tây Bảo lập tức rũ lông mi xuống, tính tình daddy cũng thật sự không được tốt lắm, nhưng cậu thật sự rất thích dì Vãn Vãn..
Daddy quả nhiên quá kém, căn bản không là kiểu người phụ nữ thích.
Tây Bảo vốn dĩ nghĩ sẽ giới thiệu dì Giang Vãn cho daddy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là nén ý tưởng này trong lòng. Nếu biện pháp giới thiệu đối tượng không được, thì đành phải nghĩ biện pháp khác.