Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76
Đồng Mỹ Quân đứng im.
Dường như sự xem thường và chán ghét Đổng Thành của bà đã tiêu dần theo năm tháng, hiện giờ gặp lại ông giống như trông thấy một mảnh xi măng vuông vức trơn nhẵn nhưng lại in hằn một dấu chân.
Tuy không ảnh hưởng gì nhiều nhưng trông rất ngứa mắt. Càng nhìn càng cảm thấy ngứa mắt.
Ánh mắt bà như nhìn xuyên thấu qua bả vai của Đồng Miểu, rõ ràng là người đàn ông già ấy.
Nếp nhăn khóe mắt ông đã hằn sâu, làn da cũng trở nên nhăn nheo, mái tóc dày đã lâm râm sơi tóc bạc trắng. Dường như còn già hơn Đồng Mỹ Quân cả chục tuổi. Có lẽ là do chịu nhiều đau thương, cũng có thể là quá nhiều tâm tư.
Đổng Thành thở dài một hơi, cố gắng thấp giọng nói với Đồng Mỹ Quân: “Chúng ta nói chuyện một chút được không?”
Đồng Miểu lo lắng nắm tay của Đồng Mỹ Quân. Cuộc nói chuyện này thể nào cũng chẳng vui vẻ gì, cô không muốn mẹ đi.
Đồng Mỹ Quân lại buông tay cô, đăm chiêu nhìn Đổng Thành cười: “Được chứ.”
Tư Trạm đang ngồi nghỉ ở ghế dài ngoài bãi cỏ.
Hắn vừa phát định vị cho cha hắn, Tư Khải Sơn đang vội vã từ thư viện sang đây.
Trần Đông vừa gửi cho hắn một tập văn kiện rất lớn, hắn đã thử nhiều cách nhưng vẫn không mở ra được.
Bên ngoài hơi lạnh, hắn đi vào một quán cafe gọi bốn ly cafe sữa nóng.
Cafe mua ở sân trường không thể so sánh với cafe ở Starbucks tiện nghi được, vì không thể quẹt thẻ, Tư Trạm cố gom được ít tiền lẻ trong túi.
Hắn vừa ra khỏi quán cafe đã thấy Đồng Miểu theo Đồng Mỹ Quân ra ngoài.
Đằng sau còn có một người mặc áo khoác dài là Đổng Thành.
Tư Trạm hơi nheo mắt, chậm chậm bước theo hai bước.
“Tư Trạm!”
Đồng Miểu vừa thấy hắn, giống như gặp được vị cứu tinh vội vã vẫy tay.
Tư Trạm bước tới đưa cho cô một cốc cafe, rồi đặt vào trong tay Đồng Mỹ Quân một cốc.
“Trời lạnh lắm, uống chút cafe cho nóng người ạ.”
Cốc cuối cùng là để dành cho Tư Khải Sơn, hắn quan sát Đổng Thành, miệng khẽ cười rồi giơ túi ra: “Ông uống không?”
Đổng Thành quá ấn tượng với cậu học sinh này, bởi vì cho dù là ở khu thương mại hay ở khu nghĩ dưỡng năm sao thì cậu ta cũng đều ân cần che chở cho Đồng Miểu.
Tất thảy đều khiến ông nghĩ người này là bạn trai của con gái ông.
Thân là người cha, ngược lại với Đồng Mỹ Quân ông cảm thấy rõ ràng hai đứa nhỏ này có mối quan hệ mập mờ, cho nên ông không có cảm tình với Tư Trạm.
“Không, ở nước ngoài tôi uống ngán thứ này rồi.” Đổng Thành thản nhiên nói.
Ông chỉ trả lời Tư Trạm vì phép lịch sự, không hề có ý muốn tiếp chuyện tiếp với hắn.
Tư Trạm gõ vào cốc cafe, cười khinh: “Chú thì kiến thức rộng rãi rồi, cháu cũng thấy cái món này kém xa món phân mèo, hương thơm thì kém
Latino, hàng trong nước sao mà sánh với hàng nước ngoài được.”
Hắn nói xong thì vung tay ném cốc cafe đó vào trong thùng rác.
Đổng Thành nhíu mày, lập tức nghe thấy ý giễu cợt trong lời nói của Tư Trạm.
Ông bất giác đẩy mắt kính, các cơ trên mặt như vỡ ra. Ông vốn không có ý gì, chỉ từ chối thôi. Nhưng lời Tư Trạm nói thì có quá nhiều nghĩa sâu sa.
Quan trọng là tất cả mọi người ở đây đều biết ý Tư Trạm là gì.
Đồng Mỹ Quân vỗ vai Tư Trạm: “A Trạm, con dẫn bé con vào quán cafe ngồi một lúc đi, dì sẽ tới tìm các con ngay thôi.”
Thực ra Đồng Mỹ Quân rất vui vì Tư Trạm đã thay mẹ con cô ra mặt, điều này khẳng định rõ rằng trong lòng Tư Trạm đã coi mẹ con cô là người nhà rồi.
Nhưng dù sao đây cũng là chuyện năm xưa của mình, Tư Trạm dây dưa vào thì không thích hợp.
“Mẹ...” Đồng Miểu lo lắng cắn môi, cô bất giác nhìn Đổng Thành bằng ánh mắt đề phòng.
Đổng Thành bị ánh mắt ấy đâm đau nhói.
Cho dù là ai cũng sẽ không quen đứa con gái ruột của mình nhìn mình như nhìn kẻ địch.
Huống chi khi còn bé Đồng Miểu nhanh nhẹn và đáng yêu, còn thường bám lấy ông mà chơi, cứ leo lên leo xuống người ông, rất muốn ở cạnh ông.
Nhưng tạo hóa trêu ngươi, tất cả những điều này đều không còn tồn tại.
Ông chua chát mỉm cười, cảm thấy tay chân lạnh ngắt.
Đồng Mỹ Quân đẩy Đồng Miểu: “Chuyện người lớn con đừng xen vào, mẹ không sao.”
Thực ra là bà đẩy Đồng Miểu tới bên Tư Trạm.
Thực sự bà sợ hãi hơn cả là Đổng Thành nói ra lời gì làm ảnh hưởng trái tim yếu đuối của Đồng Miểu.
Đối với đứa bé đã mất tình yêu thương của cha ngay khi còn bé, việc trở nên không có cảm giác an toàn là chuyện không thể nào thay đổi.
Cho dù bà đã cố gắng đền bù thế nào thì cũng không thể lấp được khoảng trống của Đổng Thành.
Đây cũng là lí do bà không hề muốn Đồng Miểu gặp lại Đổng Thành lần nữa.
Nhưng bây giờ thì không thể rồi.
Đồng Mỹ Quân không ngốc, Đồng Miểu có thể thuận lợi sửa lại chuyên ngành, Đổng Thành lại luôn dạy học ở đại học, nếu bảo hai chuyện này không liên quan tới nhau thì bà sẽ không tin.
Bà giận chính bản thân mình, tại sao không nghe ngóng chuyện của Đổng Thành, nếu biết sớm, bà nhất định sẽ dốc hết toàn lực thuyết phục Đồng Miểu không học y nữa.
Tư Trạm im lặng rất lâu, hắn kéo tay Đồng Miểu.
“Đi thôi.”
Đồng Miểu giãy dụa, nhíu mày: “Tớ không thể đi được.”
“Đừng để dì lo lắng cho cậu nữa.” Tư Trạm nắm chặt cổ tay của cô, kéo cô đi về hướng ngược lại.
Đồng Miểu muốn nói vài điều với mẹ nhưng vẫn bị Tư Trạm kéo đi.
Cô biết, những gì mẹ với bố cô nói chuyện với nhau, đều không muốn cô nghe thấy.
Ánh mắt Đổng Thành vẫn dõi theo Đồng Miểu, cho tới tận khi cô biến mất sau lớp cửa kính.
Ông hít sâu một hơi rồi thở ra một làn khói trắng.
“Con còn nhỏ, sao em lại để nó dính vào yêu đương.” Lời nói của Đổng Thành không có trách cứ, ngược lại là sự oan ức.
Ông biết mình không có tư cách chất vấn Đồng Mỹ Quân bởi vì ông đã biến mất khỏi Đồng Miểu suốt mười năm, nhưng đối với nữ sinh chưa tốt nghiệp trung học mà nói thì việc yêu đương vẫn còn quá sớm.
Lông mày Đồng Mỹ Quân dựng hết lên, trách: “Ông nói vớ vẩn gì vậy? Nhiều năm không thấy, giờ xuất hiện lại nói xấu con gái tôi à?”
Đổng Thành hơi ngạc nhiên.
Xem ra Đồng Mỹ Quân không biết mối quan hệ giữa thanh niên kia và bé con, nếu không biết mà vẫn để hai người thân thiết như thế, vậy đến cùng là chuyện gì?
“Anh biết anh có lỗi với em, anh không muốn tranh cãi nhưng anh tin cả hai chúng ta đều hi vọng bé con được tốt.”
Đổng Thành xoa thái dương, cảm thấy hơi mệt.
Đồng Mỹ Quân cười lạnh, bà ngẩng đầu nhìn nền trời trắng xóa, từ đám mâng mỏng giăng trời, tình cờ có một con chim sẻ bay qua.
“Xin lỗi, chúng ta đâu có giống nhau, bé con trong lòng tôi là số một, còn trong lòng ông chỉ có ông thôi.”
Đổng Thành lắc đầu cười, nhìn vào mắt Đồng Mỹ Quân, ánh mắt đó giống hệt ánh mắt ngây thơ nhìn về phía mình của cô gái khóa dưới ngày ấy.
“Mỹ Quân, em cũng học ngành y, em biết nghề này của chúng ta vất vả ra sao, không thể bỏ việc được, anh làm việc đến giờ mới chỉ là một bác sĩ bình thường, ngày đêm tăng ca.”
Đây là lần thứ hai ông giải thích cho Đồng Mỹ Quân về quyết định của mình năm đó, lần này không phải để Đồng Mỹ Quân thông cảm mà vì muốn tham gia vào giáo dục Đồng Miểu.
“Viện y không dạy ông vì đạt được mục đích bỏ mặc vợ con, viện y cũng không dạy ông cưới con gái viện trưởng, ông đừng quy chụp cái mũ đấy lên ngành y, ông đang làm ô uế cái nghề này đấy.” Lồng ngực Đồng Mỹ Quân hơi phập phùng.
Bà thừa nhận bà tức giận nhưng bà không hề có ý định thuyết phục Đổng Thành.
Nếu như tam quan hai người khác nhau một trời một vực thì chẳng ai có thể thuyết phục được ai, bà chỉ thấy buồn nôn. Đổng Thành còn tưởng sẽ truyền toàn bộ lý luận này cho Đồng Miểu, muốn gián tiếp nhận được sự thông cảm của Đồng Miểu.
“Tôi không tới đây để cãi nhau với ông, nhưng ông phải biết bé con quyết định theo con đường này thì tôi có thể giúp đỡ con rất nhiều, nhỏ thì là để cử vào danh sách xuất ngoại, lớn thì đề cử tới đơn vị làm việc, trước năm hai mươi có mẹ làm bạn là điều tốt nhưng sau năm hai mươi, con bé cần cha.”
Đổng Thành nhếch môi, mặt mày vô cùng bình tĩnh, ông hi vọng sự bình tĩnh này có thể khiến Đồng Mỹ Quân thực tế ra, khiến bà suy nghĩ lại tương lai của Đồng Miểu.
Còn một từ khác mà ông không nỡ nói.
Đó là sự ích kỷ.
Theo quan điểm của Đổng Thành, điều đó là ích kỷ nếu hủy hoại tương lai tốt đẹp của con gái chẳng vì điều gì.
Ông có năng lực, cũng có thực lực giúp đỡ Đồng Miểu, giúp cô trải sẵn con đường tốt nhất, làm việc ở một đơn vị tốt nhất và làm một công việc thăng chức nhanh, lương cao.
Không phải giống như ông, tốn nhiều năm làm việc ở cơ sở.
Thực sự mà nói, so với con trai của Trần Nguyên Lê thì Đồng Miểu giống ông nhiều hơn, cho dù là trí thông minh, sự nhạy bén, hay cả về tinh thần học tập, Đồng Miểu giống như sự thăng cấp của bản thân ông.
Mặc dù con trai còn nhỏ nhưng từ những sinh hoạt ngày thường ông vẫn có thể nhìn ra, thằng bé vẫn giống những người thường khác.
Ông không thể nào bù đắp cho sự tiếc nuối này.
Đồng Mỹ Quân thất vọng lắc đầu, khinh bỉ hỏi: “Không bàn tới chuyện ông có thể cho con đi được bao xa, tôi hỏi ông, ông có dám thừa nhận với cô tiểu thư Trần Nguyên Lê rằng ông và tôi có chuyện gì, bé con là con ruột của ông không?”
Đổng Thành im bặt.
“Nếu tương lai có người hỏi, tại sao lần nào ông cũng đề cử con bé, tại sao con bé lại được nhìn trúng, ông sẽ nói gì? Hay là ngay trước mặt bé con mà tuyên bố đây là học sinh giỏi nhất của ông, ông rất coi trọng con bé?”
Giọng nói Đồng Mỹ Quân đầy vẻ giễu cợt, từng câu lọt vào tai như dao đâm, đâm vào người Đổng Thành mấy nhát máu.
“Những cái đấy còn lâu, anh... ” Đổng Thành chưa nói hết câu thì đột nhiên có người ngắt lời.
Tư Khải Sơn tháo kính râm xuống, ánh tuyết phản chiếu có phần khó chịu, ông tới cạnh Đồng Mỹ Quân mà tự nhiên choàng vai bà, quan tâm hỏi: “Sao rồi em yêu?”
Ông không thèm nhìn Đổng Thành nhưng cũng đoán được thân phận của Đổng Thành.
Đồng Mỹ Quân vốn không quen ôm ấp Tư Khải Sơn trước mặt mọi người. Bởi vì tuổi hai người họ cũng nhiều cả rồi, đâu thể giống như những đứa trẻ mới dậy thì được.
Nhưng hiện giờ bà đột nhiên rất muốn dựa vào vai ông, muốn tâm tình mình bình tĩnh lại.
“Không có gì đâu, chuyện của bé con thôi.” Đồng Mỹ Quân thì thầm bên tai Tư Khải Sơn.
Đổng Thành to giọng: “Chúng ta đều muốn tốt cho con, anh nghĩ em phải rõ.”
Ông làm rõ điều này là không hy vọng người tình của Đồng Mỹ Quân dính vào, bởi vì bé con không có mối quan hệ gì với người đó.
Mà bản thân ông thực sự vẫn chưa rõ thân phận của Tư Khải Sơn.
Ông sang nước ngoài mười năm, trong nước phát triển từng ngày, những giám đốc trong nước ông không thể nào biết hết được.
Đương nhiên ông cũng không nghĩ rằng một bác sĩ bình thường khoa cấp cứu như Đồng Mỹ Quân lại có thể quen biết người có thân phận như Tư Khải Sơn.
Tư Khải Sơn cau mày hỏi: “Ông ta muốn tốt cho bé con cái gì vậy?”
Đồng Mỹ Quân xoa trán, bình tĩnh nói: “Ông ta nói ông ta có thể giúp bé con sang nước ngoài đào tạo sâu, rồi thăng tiến, ông ta muốn em giao con gái cho ông ta nuôi.”
“Ừm.” Sau khi Tư Khải Sơn nghe xong khẽ gật đầu, sau đó ông nhìn Đổng Thành bình thản nói: “Cha của Đồng Miểu, ông có thể an tâm, sau khi tôi và Mỹ Quân kết hôn thì bé con chính là trách nhiệm của tôi, việc con bé sang nước ngoài đào tạo sâu cũng không cần phải chịu chi phí đâu. À còn chuyện thăng tiến, tôi đang chuẩn bị đầu tư một bệnh viện tư nhân rồi.”
Dường như sự xem thường và chán ghét Đổng Thành của bà đã tiêu dần theo năm tháng, hiện giờ gặp lại ông giống như trông thấy một mảnh xi măng vuông vức trơn nhẵn nhưng lại in hằn một dấu chân.
Tuy không ảnh hưởng gì nhiều nhưng trông rất ngứa mắt. Càng nhìn càng cảm thấy ngứa mắt.
Ánh mắt bà như nhìn xuyên thấu qua bả vai của Đồng Miểu, rõ ràng là người đàn ông già ấy.
Nếp nhăn khóe mắt ông đã hằn sâu, làn da cũng trở nên nhăn nheo, mái tóc dày đã lâm râm sơi tóc bạc trắng. Dường như còn già hơn Đồng Mỹ Quân cả chục tuổi. Có lẽ là do chịu nhiều đau thương, cũng có thể là quá nhiều tâm tư.
Đổng Thành thở dài một hơi, cố gắng thấp giọng nói với Đồng Mỹ Quân: “Chúng ta nói chuyện một chút được không?”
Đồng Miểu lo lắng nắm tay của Đồng Mỹ Quân. Cuộc nói chuyện này thể nào cũng chẳng vui vẻ gì, cô không muốn mẹ đi.
Đồng Mỹ Quân lại buông tay cô, đăm chiêu nhìn Đổng Thành cười: “Được chứ.”
Tư Trạm đang ngồi nghỉ ở ghế dài ngoài bãi cỏ.
Hắn vừa phát định vị cho cha hắn, Tư Khải Sơn đang vội vã từ thư viện sang đây.
Trần Đông vừa gửi cho hắn một tập văn kiện rất lớn, hắn đã thử nhiều cách nhưng vẫn không mở ra được.
Bên ngoài hơi lạnh, hắn đi vào một quán cafe gọi bốn ly cafe sữa nóng.
Cafe mua ở sân trường không thể so sánh với cafe ở Starbucks tiện nghi được, vì không thể quẹt thẻ, Tư Trạm cố gom được ít tiền lẻ trong túi.
Hắn vừa ra khỏi quán cafe đã thấy Đồng Miểu theo Đồng Mỹ Quân ra ngoài.
Đằng sau còn có một người mặc áo khoác dài là Đổng Thành.
Tư Trạm hơi nheo mắt, chậm chậm bước theo hai bước.
“Tư Trạm!”
Đồng Miểu vừa thấy hắn, giống như gặp được vị cứu tinh vội vã vẫy tay.
Tư Trạm bước tới đưa cho cô một cốc cafe, rồi đặt vào trong tay Đồng Mỹ Quân một cốc.
“Trời lạnh lắm, uống chút cafe cho nóng người ạ.”
Cốc cuối cùng là để dành cho Tư Khải Sơn, hắn quan sát Đổng Thành, miệng khẽ cười rồi giơ túi ra: “Ông uống không?”
Đổng Thành quá ấn tượng với cậu học sinh này, bởi vì cho dù là ở khu thương mại hay ở khu nghĩ dưỡng năm sao thì cậu ta cũng đều ân cần che chở cho Đồng Miểu.
Tất thảy đều khiến ông nghĩ người này là bạn trai của con gái ông.
Thân là người cha, ngược lại với Đồng Mỹ Quân ông cảm thấy rõ ràng hai đứa nhỏ này có mối quan hệ mập mờ, cho nên ông không có cảm tình với Tư Trạm.
“Không, ở nước ngoài tôi uống ngán thứ này rồi.” Đổng Thành thản nhiên nói.
Ông chỉ trả lời Tư Trạm vì phép lịch sự, không hề có ý muốn tiếp chuyện tiếp với hắn.
Tư Trạm gõ vào cốc cafe, cười khinh: “Chú thì kiến thức rộng rãi rồi, cháu cũng thấy cái món này kém xa món phân mèo, hương thơm thì kém
Latino, hàng trong nước sao mà sánh với hàng nước ngoài được.”
Hắn nói xong thì vung tay ném cốc cafe đó vào trong thùng rác.
Đổng Thành nhíu mày, lập tức nghe thấy ý giễu cợt trong lời nói của Tư Trạm.
Ông bất giác đẩy mắt kính, các cơ trên mặt như vỡ ra. Ông vốn không có ý gì, chỉ từ chối thôi. Nhưng lời Tư Trạm nói thì có quá nhiều nghĩa sâu sa.
Quan trọng là tất cả mọi người ở đây đều biết ý Tư Trạm là gì.
Đồng Mỹ Quân vỗ vai Tư Trạm: “A Trạm, con dẫn bé con vào quán cafe ngồi một lúc đi, dì sẽ tới tìm các con ngay thôi.”
Thực ra Đồng Mỹ Quân rất vui vì Tư Trạm đã thay mẹ con cô ra mặt, điều này khẳng định rõ rằng trong lòng Tư Trạm đã coi mẹ con cô là người nhà rồi.
Nhưng dù sao đây cũng là chuyện năm xưa của mình, Tư Trạm dây dưa vào thì không thích hợp.
“Mẹ...” Đồng Miểu lo lắng cắn môi, cô bất giác nhìn Đổng Thành bằng ánh mắt đề phòng.
Đổng Thành bị ánh mắt ấy đâm đau nhói.
Cho dù là ai cũng sẽ không quen đứa con gái ruột của mình nhìn mình như nhìn kẻ địch.
Huống chi khi còn bé Đồng Miểu nhanh nhẹn và đáng yêu, còn thường bám lấy ông mà chơi, cứ leo lên leo xuống người ông, rất muốn ở cạnh ông.
Nhưng tạo hóa trêu ngươi, tất cả những điều này đều không còn tồn tại.
Ông chua chát mỉm cười, cảm thấy tay chân lạnh ngắt.
Đồng Mỹ Quân đẩy Đồng Miểu: “Chuyện người lớn con đừng xen vào, mẹ không sao.”
Thực ra là bà đẩy Đồng Miểu tới bên Tư Trạm.
Thực sự bà sợ hãi hơn cả là Đổng Thành nói ra lời gì làm ảnh hưởng trái tim yếu đuối của Đồng Miểu.
Đối với đứa bé đã mất tình yêu thương của cha ngay khi còn bé, việc trở nên không có cảm giác an toàn là chuyện không thể nào thay đổi.
Cho dù bà đã cố gắng đền bù thế nào thì cũng không thể lấp được khoảng trống của Đổng Thành.
Đây cũng là lí do bà không hề muốn Đồng Miểu gặp lại Đổng Thành lần nữa.
Nhưng bây giờ thì không thể rồi.
Đồng Mỹ Quân không ngốc, Đồng Miểu có thể thuận lợi sửa lại chuyên ngành, Đổng Thành lại luôn dạy học ở đại học, nếu bảo hai chuyện này không liên quan tới nhau thì bà sẽ không tin.
Bà giận chính bản thân mình, tại sao không nghe ngóng chuyện của Đổng Thành, nếu biết sớm, bà nhất định sẽ dốc hết toàn lực thuyết phục Đồng Miểu không học y nữa.
Tư Trạm im lặng rất lâu, hắn kéo tay Đồng Miểu.
“Đi thôi.”
Đồng Miểu giãy dụa, nhíu mày: “Tớ không thể đi được.”
“Đừng để dì lo lắng cho cậu nữa.” Tư Trạm nắm chặt cổ tay của cô, kéo cô đi về hướng ngược lại.
Đồng Miểu muốn nói vài điều với mẹ nhưng vẫn bị Tư Trạm kéo đi.
Cô biết, những gì mẹ với bố cô nói chuyện với nhau, đều không muốn cô nghe thấy.
Ánh mắt Đổng Thành vẫn dõi theo Đồng Miểu, cho tới tận khi cô biến mất sau lớp cửa kính.
Ông hít sâu một hơi rồi thở ra một làn khói trắng.
“Con còn nhỏ, sao em lại để nó dính vào yêu đương.” Lời nói của Đổng Thành không có trách cứ, ngược lại là sự oan ức.
Ông biết mình không có tư cách chất vấn Đồng Mỹ Quân bởi vì ông đã biến mất khỏi Đồng Miểu suốt mười năm, nhưng đối với nữ sinh chưa tốt nghiệp trung học mà nói thì việc yêu đương vẫn còn quá sớm.
Lông mày Đồng Mỹ Quân dựng hết lên, trách: “Ông nói vớ vẩn gì vậy? Nhiều năm không thấy, giờ xuất hiện lại nói xấu con gái tôi à?”
Đổng Thành hơi ngạc nhiên.
Xem ra Đồng Mỹ Quân không biết mối quan hệ giữa thanh niên kia và bé con, nếu không biết mà vẫn để hai người thân thiết như thế, vậy đến cùng là chuyện gì?
“Anh biết anh có lỗi với em, anh không muốn tranh cãi nhưng anh tin cả hai chúng ta đều hi vọng bé con được tốt.”
Đổng Thành xoa thái dương, cảm thấy hơi mệt.
Đồng Mỹ Quân cười lạnh, bà ngẩng đầu nhìn nền trời trắng xóa, từ đám mâng mỏng giăng trời, tình cờ có một con chim sẻ bay qua.
“Xin lỗi, chúng ta đâu có giống nhau, bé con trong lòng tôi là số một, còn trong lòng ông chỉ có ông thôi.”
Đổng Thành lắc đầu cười, nhìn vào mắt Đồng Mỹ Quân, ánh mắt đó giống hệt ánh mắt ngây thơ nhìn về phía mình của cô gái khóa dưới ngày ấy.
“Mỹ Quân, em cũng học ngành y, em biết nghề này của chúng ta vất vả ra sao, không thể bỏ việc được, anh làm việc đến giờ mới chỉ là một bác sĩ bình thường, ngày đêm tăng ca.”
Đây là lần thứ hai ông giải thích cho Đồng Mỹ Quân về quyết định của mình năm đó, lần này không phải để Đồng Mỹ Quân thông cảm mà vì muốn tham gia vào giáo dục Đồng Miểu.
“Viện y không dạy ông vì đạt được mục đích bỏ mặc vợ con, viện y cũng không dạy ông cưới con gái viện trưởng, ông đừng quy chụp cái mũ đấy lên ngành y, ông đang làm ô uế cái nghề này đấy.” Lồng ngực Đồng Mỹ Quân hơi phập phùng.
Bà thừa nhận bà tức giận nhưng bà không hề có ý định thuyết phục Đổng Thành.
Nếu như tam quan hai người khác nhau một trời một vực thì chẳng ai có thể thuyết phục được ai, bà chỉ thấy buồn nôn. Đổng Thành còn tưởng sẽ truyền toàn bộ lý luận này cho Đồng Miểu, muốn gián tiếp nhận được sự thông cảm của Đồng Miểu.
“Tôi không tới đây để cãi nhau với ông, nhưng ông phải biết bé con quyết định theo con đường này thì tôi có thể giúp đỡ con rất nhiều, nhỏ thì là để cử vào danh sách xuất ngoại, lớn thì đề cử tới đơn vị làm việc, trước năm hai mươi có mẹ làm bạn là điều tốt nhưng sau năm hai mươi, con bé cần cha.”
Đổng Thành nhếch môi, mặt mày vô cùng bình tĩnh, ông hi vọng sự bình tĩnh này có thể khiến Đồng Mỹ Quân thực tế ra, khiến bà suy nghĩ lại tương lai của Đồng Miểu.
Còn một từ khác mà ông không nỡ nói.
Đó là sự ích kỷ.
Theo quan điểm của Đổng Thành, điều đó là ích kỷ nếu hủy hoại tương lai tốt đẹp của con gái chẳng vì điều gì.
Ông có năng lực, cũng có thực lực giúp đỡ Đồng Miểu, giúp cô trải sẵn con đường tốt nhất, làm việc ở một đơn vị tốt nhất và làm một công việc thăng chức nhanh, lương cao.
Không phải giống như ông, tốn nhiều năm làm việc ở cơ sở.
Thực sự mà nói, so với con trai của Trần Nguyên Lê thì Đồng Miểu giống ông nhiều hơn, cho dù là trí thông minh, sự nhạy bén, hay cả về tinh thần học tập, Đồng Miểu giống như sự thăng cấp của bản thân ông.
Mặc dù con trai còn nhỏ nhưng từ những sinh hoạt ngày thường ông vẫn có thể nhìn ra, thằng bé vẫn giống những người thường khác.
Ông không thể nào bù đắp cho sự tiếc nuối này.
Đồng Mỹ Quân thất vọng lắc đầu, khinh bỉ hỏi: “Không bàn tới chuyện ông có thể cho con đi được bao xa, tôi hỏi ông, ông có dám thừa nhận với cô tiểu thư Trần Nguyên Lê rằng ông và tôi có chuyện gì, bé con là con ruột của ông không?”
Đổng Thành im bặt.
“Nếu tương lai có người hỏi, tại sao lần nào ông cũng đề cử con bé, tại sao con bé lại được nhìn trúng, ông sẽ nói gì? Hay là ngay trước mặt bé con mà tuyên bố đây là học sinh giỏi nhất của ông, ông rất coi trọng con bé?”
Giọng nói Đồng Mỹ Quân đầy vẻ giễu cợt, từng câu lọt vào tai như dao đâm, đâm vào người Đổng Thành mấy nhát máu.
“Những cái đấy còn lâu, anh... ” Đổng Thành chưa nói hết câu thì đột nhiên có người ngắt lời.
Tư Khải Sơn tháo kính râm xuống, ánh tuyết phản chiếu có phần khó chịu, ông tới cạnh Đồng Mỹ Quân mà tự nhiên choàng vai bà, quan tâm hỏi: “Sao rồi em yêu?”
Ông không thèm nhìn Đổng Thành nhưng cũng đoán được thân phận của Đổng Thành.
Đồng Mỹ Quân vốn không quen ôm ấp Tư Khải Sơn trước mặt mọi người. Bởi vì tuổi hai người họ cũng nhiều cả rồi, đâu thể giống như những đứa trẻ mới dậy thì được.
Nhưng hiện giờ bà đột nhiên rất muốn dựa vào vai ông, muốn tâm tình mình bình tĩnh lại.
“Không có gì đâu, chuyện của bé con thôi.” Đồng Mỹ Quân thì thầm bên tai Tư Khải Sơn.
Đổng Thành to giọng: “Chúng ta đều muốn tốt cho con, anh nghĩ em phải rõ.”
Ông làm rõ điều này là không hy vọng người tình của Đồng Mỹ Quân dính vào, bởi vì bé con không có mối quan hệ gì với người đó.
Mà bản thân ông thực sự vẫn chưa rõ thân phận của Tư Khải Sơn.
Ông sang nước ngoài mười năm, trong nước phát triển từng ngày, những giám đốc trong nước ông không thể nào biết hết được.
Đương nhiên ông cũng không nghĩ rằng một bác sĩ bình thường khoa cấp cứu như Đồng Mỹ Quân lại có thể quen biết người có thân phận như Tư Khải Sơn.
Tư Khải Sơn cau mày hỏi: “Ông ta muốn tốt cho bé con cái gì vậy?”
Đồng Mỹ Quân xoa trán, bình tĩnh nói: “Ông ta nói ông ta có thể giúp bé con sang nước ngoài đào tạo sâu, rồi thăng tiến, ông ta muốn em giao con gái cho ông ta nuôi.”
“Ừm.” Sau khi Tư Khải Sơn nghe xong khẽ gật đầu, sau đó ông nhìn Đổng Thành bình thản nói: “Cha của Đồng Miểu, ông có thể an tâm, sau khi tôi và Mỹ Quân kết hôn thì bé con chính là trách nhiệm của tôi, việc con bé sang nước ngoài đào tạo sâu cũng không cần phải chịu chi phí đâu. À còn chuyện thăng tiến, tôi đang chuẩn bị đầu tư một bệnh viện tư nhân rồi.”