Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 382 “Người ta không có rảnh rỗi như em”
“Bác sĩ nói cậu ấy đang rất kiên cường ở bên trong chúng ta ở ngoài phải tin tưởng cậu ấy” - Thiên Kim cũng lên tiếng khuyên mọi người bớt lo.
Nhưng dù có nói thế nào thì hai mày của Thanh Bách cũng không sao giãn ra được, đột nhiên cánh cửa phòng sinh mở ra. Bác sĩ Lâm bước ra đi thẳng tới chỗ Thanh Bách:
“Cô ấy muốn được cùng anh trải qua khoảnh khắc này
Thanh Bách không nói hai lời liền đi theo y tá mặc quần áo khử trùng để vào trong cùng cô. Thanh Nhi đặt chiếc vòng phỉ thúy vào tay của Thanh Bách:
“Bà nội muốn em mang nó tới đây, Mỹ An mãi mãi là con dâu của Lưu gia, là người vợ duy nhất của anh.”
Thanh Bách nắm chặt chiếc vòng phỉ thúy trong tay bước vào phòng sinh cùng với Mỹ An, Anh lao tới nắm chặt lấy tay cô, nhìn thấy cô tràn đầy mồ hôi, hai môi bị cắn đến bật máu vì chịu đựng cơn đau, anh chỉ ước toàn bộ đau đớn hiện tại có thể chuyển hết qua người anh.
A
.
VietWriter.vn
“Mỹ An, không sao, em và con sẽ không sao, có anh đây rồi” - Thanh Bách đeo vòng tay vào cho cô đồng thời lấy tay đặt ở miệng cô.
LP
Mỹ An né tránh không muốn lấy tay anh làm chỗ để phát tiết nhưng Thanh Bách không để tay ra chỗ khác. Mỹ An biết anh đang muốn nói với cô, cho dù là sinh con hay bất kỳ chuyện gì, từ nay về sau anh cũng không để cô gánh chịu một mình.
“Hít thở đều, hít thở đều, tập trung lại rồi dùng sức một lần” - Bác sĩ vẫn luôn ở bên cạnh hướng dẫn.
Mỹ An hít sâu một hơi, cô phải cố lên, viễn cảnh một nhà ba người này cô đã mơ lâu lắm rồi, cô nhất định phải mẹ tròn con vuông.
"A."
“Mỹ An..”
"Oa oa oa..."
“Là bé trai, là bé trai”
Thanh Bách và Mỹ An bất động, thời gian xung quanh bọn họ giống như đang dừng lại ở khoảnh khắc này. Thanh Bách vỡ òa hạnh phúc, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống thành dọc.
Bác sĩ đặt đứa bé lên người của Mỹ An một lúc để nó cảm nhận hơi ấm của người mẹ. Thanh Bách nhìn đứa nhỏ, một tay vẫn luôn nắm tay cô không rời, tay còn lại cứ đưa ra giữa không trung rồi run lên. Thiên thần này thật bé nhỏ anh không dám chạm vào.
“Thanh Bách, bế con đi anh” - Mỹ An yếu ớt nói, trong mắt cô chỉ toàn là dị vị hạnh phúc.
Y tá giúp đỡ Thanh Bách bế đứa bé lên, anh ôm đứa bé vào lòng nhưng ôm thứ quý giá nhất mình từng có được. Thanh Bách hôn lên trán cô, nghẹn ngào nói:
“Cảm ơn em”
“Con trai, con sẽ là ngôi sao sáng của cha mẹ, chúng ta sẽ gọi con là Tinh Húc” - Mỹ An khẽ chạm tay vào má của đứa nhỏ.
Thanh Bách vẫn không kiềm được nước mắt, anh còn tưởng là mình vẫn đang mơ. Anh đưa lại đứa bé cho y tá tắm rửa, anh vươn tay ôm cô vào lòng.
“Anh yêu em”
“Em yêu anh.”
Đông Quân và bé Đào chuẩn bị đến thành phố B thăm Mỹ An và em bé, Anh Đào
lười biếng nằm trên sofa nói:
“Dạo này cô Thanh Xuân không đến nữa, em hơi nhớ mấy món cô ấy nấu”
“Người ta là giáo viên không phải đầu bếp” - Đông Quân nhàn nhạt nói.
“Anh hai, hay là mời cô Thanh Xuân cùng chúng ta đến thành phố B thăm chị Mỹ An đi”
“Người ta không có rảnh rỗi như em”
“Anh không hỏi làm sao mà biết? Lúc trước chị Mỹ An nói về thành phố B cô Thanh Xuân hứng thú lắm”
Đông Quân nghĩ ngợi một lát sau đó khẽ cong môi, hình như không chỉ bé Đào nhớ Thanh Xuân mà anh cũng có chút nhớ rồi. Đông Quân đến trường bé Đào muốn chờ Thanh Xuân tan làm không ngờ lại gặp phải cảnh cô cùng một người đàn ông lôi lôi kéo kéo trước cổng.
Nhưng dù có nói thế nào thì hai mày của Thanh Bách cũng không sao giãn ra được, đột nhiên cánh cửa phòng sinh mở ra. Bác sĩ Lâm bước ra đi thẳng tới chỗ Thanh Bách:
“Cô ấy muốn được cùng anh trải qua khoảnh khắc này
Thanh Bách không nói hai lời liền đi theo y tá mặc quần áo khử trùng để vào trong cùng cô. Thanh Nhi đặt chiếc vòng phỉ thúy vào tay của Thanh Bách:
“Bà nội muốn em mang nó tới đây, Mỹ An mãi mãi là con dâu của Lưu gia, là người vợ duy nhất của anh.”
Thanh Bách nắm chặt chiếc vòng phỉ thúy trong tay bước vào phòng sinh cùng với Mỹ An, Anh lao tới nắm chặt lấy tay cô, nhìn thấy cô tràn đầy mồ hôi, hai môi bị cắn đến bật máu vì chịu đựng cơn đau, anh chỉ ước toàn bộ đau đớn hiện tại có thể chuyển hết qua người anh.
A
.
VietWriter.vn
“Mỹ An, không sao, em và con sẽ không sao, có anh đây rồi” - Thanh Bách đeo vòng tay vào cho cô đồng thời lấy tay đặt ở miệng cô.
LP
Mỹ An né tránh không muốn lấy tay anh làm chỗ để phát tiết nhưng Thanh Bách không để tay ra chỗ khác. Mỹ An biết anh đang muốn nói với cô, cho dù là sinh con hay bất kỳ chuyện gì, từ nay về sau anh cũng không để cô gánh chịu một mình.
“Hít thở đều, hít thở đều, tập trung lại rồi dùng sức một lần” - Bác sĩ vẫn luôn ở bên cạnh hướng dẫn.
Mỹ An hít sâu một hơi, cô phải cố lên, viễn cảnh một nhà ba người này cô đã mơ lâu lắm rồi, cô nhất định phải mẹ tròn con vuông.
"A."
“Mỹ An..”
"Oa oa oa..."
“Là bé trai, là bé trai”
Thanh Bách và Mỹ An bất động, thời gian xung quanh bọn họ giống như đang dừng lại ở khoảnh khắc này. Thanh Bách vỡ òa hạnh phúc, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống thành dọc.
Bác sĩ đặt đứa bé lên người của Mỹ An một lúc để nó cảm nhận hơi ấm của người mẹ. Thanh Bách nhìn đứa nhỏ, một tay vẫn luôn nắm tay cô không rời, tay còn lại cứ đưa ra giữa không trung rồi run lên. Thiên thần này thật bé nhỏ anh không dám chạm vào.
“Thanh Bách, bế con đi anh” - Mỹ An yếu ớt nói, trong mắt cô chỉ toàn là dị vị hạnh phúc.
Y tá giúp đỡ Thanh Bách bế đứa bé lên, anh ôm đứa bé vào lòng nhưng ôm thứ quý giá nhất mình từng có được. Thanh Bách hôn lên trán cô, nghẹn ngào nói:
“Cảm ơn em”
“Con trai, con sẽ là ngôi sao sáng của cha mẹ, chúng ta sẽ gọi con là Tinh Húc” - Mỹ An khẽ chạm tay vào má của đứa nhỏ.
Thanh Bách vẫn không kiềm được nước mắt, anh còn tưởng là mình vẫn đang mơ. Anh đưa lại đứa bé cho y tá tắm rửa, anh vươn tay ôm cô vào lòng.
“Anh yêu em”
“Em yêu anh.”
Đông Quân và bé Đào chuẩn bị đến thành phố B thăm Mỹ An và em bé, Anh Đào
lười biếng nằm trên sofa nói:
“Dạo này cô Thanh Xuân không đến nữa, em hơi nhớ mấy món cô ấy nấu”
“Người ta là giáo viên không phải đầu bếp” - Đông Quân nhàn nhạt nói.
“Anh hai, hay là mời cô Thanh Xuân cùng chúng ta đến thành phố B thăm chị Mỹ An đi”
“Người ta không có rảnh rỗi như em”
“Anh không hỏi làm sao mà biết? Lúc trước chị Mỹ An nói về thành phố B cô Thanh Xuân hứng thú lắm”
Đông Quân nghĩ ngợi một lát sau đó khẽ cong môi, hình như không chỉ bé Đào nhớ Thanh Xuân mà anh cũng có chút nhớ rồi. Đông Quân đến trường bé Đào muốn chờ Thanh Xuân tan làm không ngờ lại gặp phải cảnh cô cùng một người đàn ông lôi lôi kéo kéo trước cổng.