Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-85
Chương 85: Lêu Lổng
Lúc Lục Ninh chăm chú nhìn vào Hạ tiên sinh đang nằm trên giường bỗng nhiên nghĩ ra được một chuyện, Hạ tiên sinh sau khi uống thuốc nhìn thì như đang ngủ nhưng thực ra là hôn mê bởi tác dụng của thuốc.
Vừa nghĩ như thế thì càng thấy không còn mặt mũi nào nữa.
Cậu ủ rũ cúi đầu xuống ngồi bên cạnh anh, lão Chương chi lớn bao lấy hết cả tầng phòng bệnh này vì vậy ở đây rất yên tĩnh. Nhưng thỉnh thoảng cũng có mấy cô y tá lén lút buôn chuyện, vì vậy mọi người đều biết có tay nhà giàu đó uống nhầm thuốc nên phải vào viện.
Lục Ninh xuống dưới tầng mua một túi hoa quả, lúc trở về bệnh viện vừa đi tới cửa đã nhìn thấy lão Chương nháy mắt với mình, cậu lập tức hiểu ra cái vị ở trong phòng đã tỉnh lại rồi, đang tính nước chuồn thì lại nghe thấy Hạ tiên sinh cười lạnh một tiếng, “Dám làm không dám nhận à?”
Cậu lúng túng cười cười, xách theo túi hoa quả kia đi vào phòng bệnh. Hạ Đông Minh mặc quần áo bệnh nhân, sắc mặt trắng bệch, nhưng không ảnh hưởng đến vẻ mặt tối tăm của anh.
“Lại đây.”
Lục Nịnh cực kỳ ngoan ngoãn tiến lại gần.
Hạ Đông Minh muốn kéo cậu lại, nhưng Lục Ninh đã vội ném cái túi kia vào ngực anh rồi nói với tốc độ rất nhanh: “Hạ tiên sinh tỉnh lại thì tốt rồi.” Sau đó cậu bèn xoay người chạy biến đi, ngay cả cái bóng cũng không tóm được.
Hạ tiên sinh tức đến mức đau cả chân răng.
Cái tên Lục Ninh này, thật đúng là biết cách khiến anh phải tức điên lên.
Hạ Đông Minh mở cái túi bị Lục Ninh ném lại ra, cầm lên một quả táo, cắn rộp một cái.
Anh được đưa đến bệnh viện ở Bắc Kinh, Lục Ninh cũng được đi nhờ máy báy trở về đây, kỳ nghỉ cũng gần tới lúc kết thúc vậy nên rất nhanh chóng đã trở về đoàn phim.
Khoảng thời gian quay phim này Hạ Đông Minh cũng không quấy rầy cậu, cũng không biết có phải là vì bị chọc tức hay không nhưng Lục Ninh về căn chung cư cũng không thấy bóng người đâu, ngược lại như thế còn khiến cho cậu không phải suy nghĩ linh tinh gì mà chuyên tâm vào quay phim.
Lục Ninh và mấy diễn viên trẻ trong đoàn quan hệ cũng không tồi, thỉnh thoảng sẽ cùng nhau ra ngoài ăn cơm, nếu có ai đó không hay nói chuyện mấy tới hỏi han thì cậu cũng đáp lại qua loa lấy lệ. Cậu biết bên ngoài bọn họ nhìn mình thế nào, nhưng Lục Ninh cũng chẳng bận tâm đến điều này, càng giải thích thì lại càng là muốn che giấu, rất nhiều người chỉ tin vào những điều mình vui vẻ muốn được nhìn thấy chứ không phải sự thật câu chuyện đã xảy ra thế nào.
Lúc quay đến cảnh cuối của bộ phim, trời đã vào Thu.
Câu chuyện của 《Giai Điệu Núi Non》đã đi gần đến hồi kết.
Nữ chính phát hiện ra người đàn ông mình thích là một tên ác ôn không hơn không kém, trong lúc tuyệt vọng đã giết chết nam chính, vai nam chính từ đầu đến cuối vẫn không có ý hối hận mà cô gái đáng thương năm đó bị nam chính dụ dỗ vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác sống sót, đây là một thôn quê còn nhiều điều ngu muội, chỉ có nữ chính là người tỉnh táo duy nhất, cuối cùng đã thể hiện sự phản kháng của mình theo những cách cực đoan.
Đây hoàn toàn là một bi kịch của quá trình trưởng thành, bởi được đặt trong bối cảnh thời đó cho nên câu chuyện càng trở nên đẫm máu và chân thực hơn.
Nhân vật nam chính do Lục Ninh đóng thực chất là một nhân vật phản diện với tính cách bất cần, cậu từ trước đến nay chưa từng đóng một vai diễn nào với tính cách như vậy cho nên đây cũng là cơ hội để kiểm tra kỹ năng diễn xuất của mình. Khi mới ra mắt, nếu không phải là biểu cảm lạnh như băng thì cũng là một người máy一一 Lục Ninh thực sự đã từng diễn vai người máy. Lúc ấy, cậu còn thu hút được một làn sóng người hâm mộ một cách khó hiểu.
Mà khi quay phim cũng không biết người nào truyền tin ra ngoài, thế nên đêm hôm khuya khoắt có một đám những fans cuồng đứng chặn ở bên ngoài, chật đến nỗi nước chảy không lọt, hiện trường nhất thời trở nên mất kiểm soát.
Những cô gái này đều có điều kiện gia đình không tồi, coi việc theo đuổi thần tượng là mục tiêu của cuộc đời mình, bọn họ có thể lấy được cả thông tin chuyến bay của những người nổi tiếng huống chi là những thông tin này.
Vương Lôi từ trước đến nay đều không thích những thứ này, sắc mặt ông ấy nặng nề đến đáng sợ, cuối cùng vẫn là Lục Ninh mặc quần áo đóng phim đi ra ngoài an ủi mấy chục cô gái trẻ, vừa ra ngoài liền bị vây quanh, các cô cấy cũng nói là họ sẽ không để ảnh hưởng đến việc quay phim, đến nơi này chỉ là vì muốn nhìn thấy cậu mà thôi, nhưng các cô ấy lại quá đông giọng nói ồn ào, thậm chí còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc thu âm trực tiếp.
Đây không phải lần đầu tiên Lục Ninh bị fans chặn trên phim trường thế này, nhưng đây lại là lần đầu tiên cậu cảm thấy nếu mình là cha mẹ của mấy cô gái này hẳn là sẽ đánh cho bọn họ một trận tơi bời. Khi bước ra ngoài, sắc mặt của cậu không được tốt lắm, nhưng có lẽ vì hình tượng thường ngày đều quá mềm mại cho nên dù có xụ mặt ra thì các cô ấy cũng không thấy sợ, mà chỉ nghĩ rằng thần tượng nhà mình làm cái gì cũng đẹp trai.
Một vài người mang quà đến, còn một vài người mang theo đồ ăn, Lục Ninh sau khi đi ra ngoài cũng nói các cô ấy một hồi, nói đến cùng vẫn là vì lo lắng cho sự an toàn của bọn họ, những cô gái này đều không quá hiểu về cuộc đời, đi khỏi nhà thế này ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao. Cậu nói rất nặng lời, các cô ấy đều lao nhao lên sau đó là lắng nghe rồi im lặng dần, cuối cùng Lục Ninh nhíu mày bất lực gọi điện cho Lâm Tuyết Như nhờ chị ấy sắp xếp đưa các cô gái này về nhà an toàn.
Ngày hôm sau tin tức về bộ phim 《Giai Điệu Núi Non》đóng máy không lên hot search, thay vào đó là tin tức về những lời mắng mỏ fans trên phim trường của Lục Ninh. Hầu hết người hâm mộ và người qua đường đều bày tỏ sự thông cảm của mình, thậm chí có nhiều cô gái trong số đó đã lên tiếng thay cậu, bọn họ còn nói đến cuối cùng còn là người đại diện của Lục Ninh phụ trách đưa bọn họ về nhà an toàn. Chủ đề này được thảo luận rất nhiều, có thể coi là như một làn sóng lưu lượng truy cập cho bộ phim 《Giai Điệu Núi Non》.
Lục Ninh đã uống rất nhiều rượu trong buổi tiệc kỷ niệm cuối cùng của đoàn phim, đây là lần thứ hai cậu và Vương Lôi hợp tác với nhau, cho dù bộ đầu tiên cậu vẫn chỉ là một người không có mấy tiếng tăm. Vương Lôi đã khen ngợi cậu trước mặt nhiều người, nói rằng Lục Ninh đã tiến bộ rất nhiều, trong đoàn phim này có một số nhân vật nổi bật thế nên Lục Ninh không tránh khỏi sự khinh thường và bất mãn của nhiều người nhưng Vương Lôi không quan tâm đến điều này, ông ấy chỉ nói ra những suy nghĩ thực sự của bản thân, ít nhất trong bộ phim này của ông, màn trình diễn của Lục Ninh rất đáng chú ý.
Khi đã uống được ba vòng, Vương Lôi vỗ vai Lục Ninh, nhìn đám người kia không có ai nhìn qua đây, mới khẽ nói: “Hạ tiên sinh ấy mà, thỉnh thoảng hay làm một đằng nghĩ một nẻo, cậu cũng đừng để tâm làm gì, đi theo cậu ta chưa có ai lâu dài bằng cậu đâu, vị đó độc mồm độc miệng, có nói cái gì cậu cứ nghe ngược lại là được.”
Lục Ninh xì một tiếng không nhịn được cười.
Vương Lôi nói, “Năm đó tôi cũng đã nhận được ân tình của cậu ta, chứ nếu không bộ phim này làm gì có chỗ của cậu.”
Lục Ninh mỉm cười. Cậu biết một chút về Hạ Đông Minh và Vương Lôi, người này cũng đang nói sự thật, cậu là người biết rõ hơn ai hết sự giúp đỡ của đạo diễn Vương đều là dựa trên mối quan hệ này.
Hai người không có thời gian tán gẫu nhiều thì đã bị mọi người gọi đi uống rượu, tất cả ở đây đều là những tay chơi, điên cuồng lên rồi là tôi một chén cậu một chén, đến tận nửa đêm Trình Nguyệt cũng say khướt, chỉ cảm thấy Lục Ninh trước mặt xinh đẹp lại mlem, bình thường cô ấy cũng không phải là người không cẩn trọng như thế này bây giờ say rồi bèn làm liều hôn lên má Lục Ninh một cái, nhưng cậu ngồi lệch nên nụ hôn kia lại rơi xuống cổ áo.
Trình Nguyệt là nữ chính của bộ phim này, lúc này đang cười khúc khích như thể mình chẳng làm gì hết, mọi người cũng vậy chỉ xem là đùa giỡn nhau cười haha rồi cho qua mà thôi. Nhưng người khác không xem là gì thì Lục Ninh lại rất để ý, ngược lại còn cho là thật.
Lục Ninh lảo đảo trở về nhà, lúc bật đèn lên bèn nhìn thấy Hạ tiên sinh đang ngồi trên sô pha liếc mắt nhìn về phía cậu, rồi ánh mắt ấy lại rơi vào vết son trên cổ áo của Lục Ninh.
Lúc này, trong mắt Hạ Đông Minh toàn bộ khuôn mặt của Lục Ninh đều viết đầy hai chữ “lêu lổng”.
Lúc Lục Ninh chăm chú nhìn vào Hạ tiên sinh đang nằm trên giường bỗng nhiên nghĩ ra được một chuyện, Hạ tiên sinh sau khi uống thuốc nhìn thì như đang ngủ nhưng thực ra là hôn mê bởi tác dụng của thuốc.
Vừa nghĩ như thế thì càng thấy không còn mặt mũi nào nữa.
Cậu ủ rũ cúi đầu xuống ngồi bên cạnh anh, lão Chương chi lớn bao lấy hết cả tầng phòng bệnh này vì vậy ở đây rất yên tĩnh. Nhưng thỉnh thoảng cũng có mấy cô y tá lén lút buôn chuyện, vì vậy mọi người đều biết có tay nhà giàu đó uống nhầm thuốc nên phải vào viện.
Lục Ninh xuống dưới tầng mua một túi hoa quả, lúc trở về bệnh viện vừa đi tới cửa đã nhìn thấy lão Chương nháy mắt với mình, cậu lập tức hiểu ra cái vị ở trong phòng đã tỉnh lại rồi, đang tính nước chuồn thì lại nghe thấy Hạ tiên sinh cười lạnh một tiếng, “Dám làm không dám nhận à?”
Cậu lúng túng cười cười, xách theo túi hoa quả kia đi vào phòng bệnh. Hạ Đông Minh mặc quần áo bệnh nhân, sắc mặt trắng bệch, nhưng không ảnh hưởng đến vẻ mặt tối tăm của anh.
“Lại đây.”
Lục Nịnh cực kỳ ngoan ngoãn tiến lại gần.
Hạ Đông Minh muốn kéo cậu lại, nhưng Lục Ninh đã vội ném cái túi kia vào ngực anh rồi nói với tốc độ rất nhanh: “Hạ tiên sinh tỉnh lại thì tốt rồi.” Sau đó cậu bèn xoay người chạy biến đi, ngay cả cái bóng cũng không tóm được.
Hạ tiên sinh tức đến mức đau cả chân răng.
Cái tên Lục Ninh này, thật đúng là biết cách khiến anh phải tức điên lên.
Hạ Đông Minh mở cái túi bị Lục Ninh ném lại ra, cầm lên một quả táo, cắn rộp một cái.
Anh được đưa đến bệnh viện ở Bắc Kinh, Lục Ninh cũng được đi nhờ máy báy trở về đây, kỳ nghỉ cũng gần tới lúc kết thúc vậy nên rất nhanh chóng đã trở về đoàn phim.
Khoảng thời gian quay phim này Hạ Đông Minh cũng không quấy rầy cậu, cũng không biết có phải là vì bị chọc tức hay không nhưng Lục Ninh về căn chung cư cũng không thấy bóng người đâu, ngược lại như thế còn khiến cho cậu không phải suy nghĩ linh tinh gì mà chuyên tâm vào quay phim.
Lục Ninh và mấy diễn viên trẻ trong đoàn quan hệ cũng không tồi, thỉnh thoảng sẽ cùng nhau ra ngoài ăn cơm, nếu có ai đó không hay nói chuyện mấy tới hỏi han thì cậu cũng đáp lại qua loa lấy lệ. Cậu biết bên ngoài bọn họ nhìn mình thế nào, nhưng Lục Ninh cũng chẳng bận tâm đến điều này, càng giải thích thì lại càng là muốn che giấu, rất nhiều người chỉ tin vào những điều mình vui vẻ muốn được nhìn thấy chứ không phải sự thật câu chuyện đã xảy ra thế nào.
Lúc quay đến cảnh cuối của bộ phim, trời đã vào Thu.
Câu chuyện của 《Giai Điệu Núi Non》đã đi gần đến hồi kết.
Nữ chính phát hiện ra người đàn ông mình thích là một tên ác ôn không hơn không kém, trong lúc tuyệt vọng đã giết chết nam chính, vai nam chính từ đầu đến cuối vẫn không có ý hối hận mà cô gái đáng thương năm đó bị nam chính dụ dỗ vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác sống sót, đây là một thôn quê còn nhiều điều ngu muội, chỉ có nữ chính là người tỉnh táo duy nhất, cuối cùng đã thể hiện sự phản kháng của mình theo những cách cực đoan.
Đây hoàn toàn là một bi kịch của quá trình trưởng thành, bởi được đặt trong bối cảnh thời đó cho nên câu chuyện càng trở nên đẫm máu và chân thực hơn.
Nhân vật nam chính do Lục Ninh đóng thực chất là một nhân vật phản diện với tính cách bất cần, cậu từ trước đến nay chưa từng đóng một vai diễn nào với tính cách như vậy cho nên đây cũng là cơ hội để kiểm tra kỹ năng diễn xuất của mình. Khi mới ra mắt, nếu không phải là biểu cảm lạnh như băng thì cũng là một người máy一一 Lục Ninh thực sự đã từng diễn vai người máy. Lúc ấy, cậu còn thu hút được một làn sóng người hâm mộ một cách khó hiểu.
Mà khi quay phim cũng không biết người nào truyền tin ra ngoài, thế nên đêm hôm khuya khoắt có một đám những fans cuồng đứng chặn ở bên ngoài, chật đến nỗi nước chảy không lọt, hiện trường nhất thời trở nên mất kiểm soát.
Những cô gái này đều có điều kiện gia đình không tồi, coi việc theo đuổi thần tượng là mục tiêu của cuộc đời mình, bọn họ có thể lấy được cả thông tin chuyến bay của những người nổi tiếng huống chi là những thông tin này.
Vương Lôi từ trước đến nay đều không thích những thứ này, sắc mặt ông ấy nặng nề đến đáng sợ, cuối cùng vẫn là Lục Ninh mặc quần áo đóng phim đi ra ngoài an ủi mấy chục cô gái trẻ, vừa ra ngoài liền bị vây quanh, các cô cấy cũng nói là họ sẽ không để ảnh hưởng đến việc quay phim, đến nơi này chỉ là vì muốn nhìn thấy cậu mà thôi, nhưng các cô ấy lại quá đông giọng nói ồn ào, thậm chí còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc thu âm trực tiếp.
Đây không phải lần đầu tiên Lục Ninh bị fans chặn trên phim trường thế này, nhưng đây lại là lần đầu tiên cậu cảm thấy nếu mình là cha mẹ của mấy cô gái này hẳn là sẽ đánh cho bọn họ một trận tơi bời. Khi bước ra ngoài, sắc mặt của cậu không được tốt lắm, nhưng có lẽ vì hình tượng thường ngày đều quá mềm mại cho nên dù có xụ mặt ra thì các cô ấy cũng không thấy sợ, mà chỉ nghĩ rằng thần tượng nhà mình làm cái gì cũng đẹp trai.
Một vài người mang quà đến, còn một vài người mang theo đồ ăn, Lục Ninh sau khi đi ra ngoài cũng nói các cô ấy một hồi, nói đến cùng vẫn là vì lo lắng cho sự an toàn của bọn họ, những cô gái này đều không quá hiểu về cuộc đời, đi khỏi nhà thế này ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao. Cậu nói rất nặng lời, các cô ấy đều lao nhao lên sau đó là lắng nghe rồi im lặng dần, cuối cùng Lục Ninh nhíu mày bất lực gọi điện cho Lâm Tuyết Như nhờ chị ấy sắp xếp đưa các cô gái này về nhà an toàn.
Ngày hôm sau tin tức về bộ phim 《Giai Điệu Núi Non》đóng máy không lên hot search, thay vào đó là tin tức về những lời mắng mỏ fans trên phim trường của Lục Ninh. Hầu hết người hâm mộ và người qua đường đều bày tỏ sự thông cảm của mình, thậm chí có nhiều cô gái trong số đó đã lên tiếng thay cậu, bọn họ còn nói đến cuối cùng còn là người đại diện của Lục Ninh phụ trách đưa bọn họ về nhà an toàn. Chủ đề này được thảo luận rất nhiều, có thể coi là như một làn sóng lưu lượng truy cập cho bộ phim 《Giai Điệu Núi Non》.
Lục Ninh đã uống rất nhiều rượu trong buổi tiệc kỷ niệm cuối cùng của đoàn phim, đây là lần thứ hai cậu và Vương Lôi hợp tác với nhau, cho dù bộ đầu tiên cậu vẫn chỉ là một người không có mấy tiếng tăm. Vương Lôi đã khen ngợi cậu trước mặt nhiều người, nói rằng Lục Ninh đã tiến bộ rất nhiều, trong đoàn phim này có một số nhân vật nổi bật thế nên Lục Ninh không tránh khỏi sự khinh thường và bất mãn của nhiều người nhưng Vương Lôi không quan tâm đến điều này, ông ấy chỉ nói ra những suy nghĩ thực sự của bản thân, ít nhất trong bộ phim này của ông, màn trình diễn của Lục Ninh rất đáng chú ý.
Khi đã uống được ba vòng, Vương Lôi vỗ vai Lục Ninh, nhìn đám người kia không có ai nhìn qua đây, mới khẽ nói: “Hạ tiên sinh ấy mà, thỉnh thoảng hay làm một đằng nghĩ một nẻo, cậu cũng đừng để tâm làm gì, đi theo cậu ta chưa có ai lâu dài bằng cậu đâu, vị đó độc mồm độc miệng, có nói cái gì cậu cứ nghe ngược lại là được.”
Lục Ninh xì một tiếng không nhịn được cười.
Vương Lôi nói, “Năm đó tôi cũng đã nhận được ân tình của cậu ta, chứ nếu không bộ phim này làm gì có chỗ của cậu.”
Lục Ninh mỉm cười. Cậu biết một chút về Hạ Đông Minh và Vương Lôi, người này cũng đang nói sự thật, cậu là người biết rõ hơn ai hết sự giúp đỡ của đạo diễn Vương đều là dựa trên mối quan hệ này.
Hai người không có thời gian tán gẫu nhiều thì đã bị mọi người gọi đi uống rượu, tất cả ở đây đều là những tay chơi, điên cuồng lên rồi là tôi một chén cậu một chén, đến tận nửa đêm Trình Nguyệt cũng say khướt, chỉ cảm thấy Lục Ninh trước mặt xinh đẹp lại mlem, bình thường cô ấy cũng không phải là người không cẩn trọng như thế này bây giờ say rồi bèn làm liều hôn lên má Lục Ninh một cái, nhưng cậu ngồi lệch nên nụ hôn kia lại rơi xuống cổ áo.
Trình Nguyệt là nữ chính của bộ phim này, lúc này đang cười khúc khích như thể mình chẳng làm gì hết, mọi người cũng vậy chỉ xem là đùa giỡn nhau cười haha rồi cho qua mà thôi. Nhưng người khác không xem là gì thì Lục Ninh lại rất để ý, ngược lại còn cho là thật.
Lục Ninh lảo đảo trở về nhà, lúc bật đèn lên bèn nhìn thấy Hạ tiên sinh đang ngồi trên sô pha liếc mắt nhìn về phía cậu, rồi ánh mắt ấy lại rơi vào vết son trên cổ áo của Lục Ninh.
Lúc này, trong mắt Hạ Đông Minh toàn bộ khuôn mặt của Lục Ninh đều viết đầy hai chữ “lêu lổng”.