Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49: Chương 49
Về đến nhà Khương Sở Hà cùng Địch Mỹ Tâm đều đang đợi cô, một bộ dáng chờ để hỏi tội.
Khương Bích Tuyết cầm hoa hồng trên tay để lên kệ tủ, ôm lấy tiểu bất điểm đang chạy về phía cô, đi đến bên ghế sa lông ngồi xuống, " Cha mẹ!"
Địch Mỹ Tâm nói: " Tối hôm qua con qua đêm ở Hàn gia sao?"
Khương Bích Tuyết quan sát sắc mặt của cha mẹ, chần chờ lên tiếng, " Vâng."
Địch Mỹ Tâm cùng Khương Sở Hà liếc nhau một cái, ánh mắt Khương Sở Hà ra hiệu để hai mẹ con cô câu thông, ông một cái nam nhân không tham gia vào chuyện này.
Địch Mỹ Tâm tiếp tục nói, " Bích Tuyết, con thành thật nói cho cha mẹ biết, có phải con muốn cùng nó tái hợp hay không?"
Khương Bích Tuyết cảm thấy mình nên lắc đầu nói không có, nhưng cô lại chần chờ không đưa ra đáp án, giờ khắc này trong nội tâm cô tràn đầy do dự.
Địch Mỹ Tâm hỏi: " Quả nhiên là như vậy sao?"
" Không phải." Khương Bích Tuyết giải thích nói, " Con cũng không biết."
Địch Mỹ Tâm nhíu mày, " Vậy con tối hôm qua đi Hàn gia làm cái gì? Không sợ người Hàn gia này sắc mặt nhìn con sao?"
" Không có, tối hôm qua là Thần Thần khóc, trong lòng con lo lắng, cho nên đi qua đó để dỗ bé."
Địch Mỹ Tâm khẽ hừ một tiếng, " Mẹ chính là biết Hàn Thanh Từ không biết dỗ hài tử, về sau vẫn là không nên để nó mang Thần Thần ra ngoài quá lâu."
" Mẹ, không phải là anh ấy không biết trông hài tử mà là Thần Thần ở trong hoàn cảnh xa lạ cho nên cảm thấy không an toàn nên mới khóc, về sau bé quen thuộc rồi, tất nhiên sẽ tốt hơn."
" Con nhìn con xem, luôn giúp Hàn Thanh Từ nói chuyện."
Khương Bích Tuyết: " Con...." Cô chẳng qua chỉ nói sự thật thôi mà, Hàn Thanh Từ đã được coi là rất biết chiếu cố hài tử rồi.
Khương Sở Hà ở một bên rốt cuộc cũng mở miệng, " Bích Tuyết, từ nhỏ tới lớn, ba ba đều không ép con làm việc con không thích, nhưng lần này ba ba vẫn hy vọng con có thể nghe lời ba ba.
Hàn Thanh Từ mặc dù là cha ruột của Thần Thần, nhưng nó tuyệt đối không phải người lương thiện.
Ba ba dự định qua mấy năm nữa liền đem cổ phần giao cho con, nhưng cha cũng biết tâm tư con không đặt trên việc kinh doanh công ty, nhưng Liễu Phàm có thể giúp con một tay, để con tiếp tục đi làm sự tình mà con thích , con có hiểu không?"
Địch Mỹ Tâm nói: " Liễu Phàm người này rất đáng tin, công ty nếu nằm trong tay nó nhất định sẽ ngày càng lớn mạnh, về sau Thần Thần lớn lên có thể một mình đảm đương một phía, cũng có thể tiếp nhận công ty."
Khương Bích Tuyết phát hiện cha mẹ suy nghĩ rất lâu dài, ngay cả chuyện sau khi Thần Thần lớn lên cũng đều dự tính tốt cả, " Cha mẹ, con đối với Liễu Phàm thật sự không có ý tứ kia."
Khương Sở Hà trầm ngâm nửa ngày, " Bích Tuyết, ba ba không ép con, nhưng Hàn gia bên kia...."
Ông không nói tiếp nhưng Khương Bích Tuyết hiểu, Khương Sở Hà vô luận thế nào cũng sẽ không tha thứ cho Hàn Thanh Từ.
" Cha, thuận theo tự nhiên đi." Một mực cưỡng cầu mình phải làm thế nào , quá mệt mỏi.
Thuận theo tự nhiên có thể để mình sống được dễ dàng một chút.
——-
Cảnh quay ở Mỹ của [ Nữ vương tài chính] cơ hồ chỉ là cảnh của Khương Bích Tuyết, hành trình là bảy ngày, bao gồm cả quá trình ngồi máy bay.
Nhiệt độ tháng mười hai ở Manhattan New York thấp đến mức không độ, dự báo thời tiết còn nói hai ngày nữa sẽ có tuyết rơi.
Mạnh Hiểu Đông cả hành trình đi theo Khương Bích Tuyết giống như nông dân mới lên thành phố, hưng phấn nhìn ra ngoài cửa sổ để ngắm những toà nhà thương nghiệp cao chọc trời, " Tuyết tỷ, chị nhìn xem, đây là thành phố Wall, quá hùng vĩ, giống như đúc trong phim."
Khương Bích Tuyết nới lỏng khăn quàng trên cổ, trong xe có bật lò sưởi, cho nên cô cảm thấy hơi nóng, " Hiểu Đông, cậu quá ồn ào."
Mạnh Hiểu Đông cười hì hì nói: " Lần đầu tiên em tới nước mĩ mà , nơi này còn là nơi lấy cảnh của nhiều bộ phim nổi tiếng nữa, cho nên em mới đặc biệt hưng phấn như vậy."
Khương Bích Tuyết cười cười, nhắm mắt dưỡng thần, cô quá mệt mỏi, hiện tại chỉ muốn nhanh chóng trở lại khách sạn, nhào vào chiếc giường mềm mại nằm ngủ mà thôi.
Ngày thứ hai bọn họ lấy cảnh ở thành phố Wall, những cảnh diễn sáo rỗng trong nước hiện nay, nếu có những cảnh phải quay ở nước ngoài thường là do phần hậu kì ghép vào, hoặc là dùng một cảnh trong nước nào đó lừa dối cho qua, dù sao ra nước ngoài quay ngoại cảnh, kinh phí quả thực có chút đắt đỏ.
Bộ phim này là vốn riêng của Hàn Thanh Từ, hắn đầu tư vào không ít tiền, đoàn làm phim mới có dư tài chính để tới đây chụp ngoại cảnh.
Khương Bích Tuyết nghỉ ngơi một buổi tối, sáng hôm sau tinh thần rất tốt, cùng ở đây quay phim với cô còn có một người diễn viên Trung Quốc, ngoài ra xung quanh đều là người ngoại quốc, lời kịch cũng là nói bằng tiếng anh.
Cũng may Khương Bích Tuyết ở Canada hai năm, tiếng anh giao tiếp không có vấn đề gì, quay chụp phi thường thuận lợi.
Ở nước ngoài quay phim cơ hồ không có cảnh quay vào ban đêm, cho nên trời tối cô liền có thể về khách sạn.
Mạnh Hiểu Đông đột nhiên chạy tới nói muốn đi dạo, nhưng tiếng anh của cậu ta lại không tốt, không dám ra ngoài một mình nên muốn kéo Khương Bích Tuyết đi cùng.
Khương Bích Tuyết vì hắn lần đầu tiên tới nước mĩ cho nên đi cùng hắn, cùng nhau đi dạo bên ngoài.
Bên ngoài rất lạnh, Khương Bích Tuyết ra ngoài được mấy phút liền hối hận, " Hiểu Đông, cảnh đêm nơi này cùng cảnh ở trung tâm thương nghiệp trong nước ngoại trừ có nhiều người ngoại quốc thì có cái gì khác nhau sao?"
Mạnh Hiểu Đông đem mình quấn thành một cái bánh chưng, chóp mũi đỏ ửng, " Tuyết tỷ, chúng ta lặn lội đường xa tới đây, cũng không thể chỉ mỗi quay phim xong liền về nước được, làm sao cũng nên ngắm cảnh đêm tráng lệ mới bốc công đi đường xa như vậy chứ."
Một cỗ phong hàn thổi qua, Khương Bích Tuyết run lên, " Đi xem tượng nữ thần tự do?"
" Không, chúng ta đi quảng trường thời đại."
Khương Bích Tuyết nhìn hắn một chút, " Cậu đi quảng trường thời đại làm gì?"
" Em muốn đi a."
Khương Bích Tuyết đi đến bên đường, ngăn cản một chiếc xe, hai người đi lên, hướng quảng trường thời đại đi tới.
Sau khi xuống xe, đứng ở chốn phồn hoa bên trong quảng trường, tay Khương Bích Tuyết trong túi áo nắm chặt lại, nhìn quang cảnh tráng lệ xung quanh, thở ra một hơi trắng xoá.
Khương Bích Tuyết nhìn Mạnh Hiểu Đông ở bên cạnh, " Cậu muốn đi chỗ nào?"
Mạnh Hiểu Đông đi về phía trung tâm quảng trường, " Tuyết tỷ, tới bên này."
Khương Bích Tuyết đành phải đuổi theo hắn, cũng không biết hôm nay cậu ta muốn làm cái gì, bình thường ở chung với cậu ta lâu như vậy, cũng hiếm khi thấy cậu ta bốc đồng như hôm nay.
Chẳng qua cũng chỉ vì hiện nay cậu ta là người đại diện của cô mà không còn là một trợ lí nhỏ bên cạnh nữa.
Mạnh Hiểu Đông chạy đến trung tâm quảng trường nhìn đồng hồ nói, " Tuyết tỷ, nhanh lên."
" Sao phải nhanh?" Khương Bích Tuyết nghe xong không hiểu ra sao hỏi lại.
" Em cũng không biết, tóm lại chị chờ xem."
Khương Bích Tuyết ẩn ẩn cảm thấy có mờ ám, nghĩ ngờ nhìn hắn, " Mạnh Hiểu Đông màu nói, đến cùng là cậu đang che giấu cái gì?"
Mạnh Hiểu Đông nhìn quanh bốn phía, nở một nụ cười gian tà, " Tuyết tỷ, đợi chút nữa chị sẽ biết."
Chóp mũi mát lạnh, có đồ vật vừa hoà tan, Khương Bích Tuyết ngẩng đầu nhìn thấy thứ màu trắng rơi xuống từ trên không trung, vừa vặn rơi trên mặt cô, lạnh lạnh buốt buốt, cô vươn tay ra, một bông hoa tuyết rất nhỏ rơi xuống lòng bàn tay cô.
Tuyết rơi.
Khương Bích Tuyết lần nữa ngẩng đầu, lần này cô nhìn thấy một màn hình lớn ở toà nhà đối diện đang phát video của cô.
Trong video là nhân vật cô đóng trong [ Ngự tiên truyện], cô gái mặc một thân tuyết trắng khiêu vũ trên mặt trống lớn, một hình ảnh khác là cảnh cô múa kiếm dưới gốc đào, ngoảnh đầu nhìn người cười một tiếng, hình ảnh rất xinh đẹp, khiến rất nhiều người ngoại quốc phải ngẩng đầu nhìn.
Khương Bích Tuyết không hiểu sao tim đập nhanh, hướng xung quanh nhìn quét qua, tất cả màn hình xung quanh đều phát video của cô.
Cô là đang nằm mơ sao?
Nếu như không phải là mộng, vậy tại sao tất cả màn hình ở nơi này lại phát video của cô chứ?
Cô ngược lại nghe được rất nhiều fan hâm mộ vì thần tượng của mình mà mua quảng cáo ở các trung tâm thương mại, nhưng Khương Bích Tuyết nghĩ mãi cũng không biết fan hâm mộ nào của cô mua quảng cáo vì cô nữa.
Đồng thời lại vừa vặn cô đang quay ngoại cảnh ở đây nữa.
Tuyết rơi càng ngày càng dày, người chung quanh đều cầm dù che lên, chỉ có mình cô vẫn ngây ngốc đứng nhìn màn hình đang chiếu video của cô.
Trên màn hình, cô gái đổi một thân trang phục thành sườn xám, khi thì xinh đẹp vũ mị, khi thì ngại ngùng ôn nhu, khi thì hoa lê đái vũ, mỗi tấm đều là dáng vẻ đẹp nhất của cô.
Nhìn thấy màn ảnh thay đổi hình ảnh, hốc mắt Khương Bích Tuyết nóng lên, nước mắt không hiểu sao liền chảy xuống.
Nước mắt ấm áp xẹt qua gương mặt lạnh băng của cô.
Điện thoại di động kêu lên, Khương Bích Tuyết hồi lâu mới phản ứng lại, cô lấy điện thoại trong túi ra, không nhìn người gọi tới là ai, trực tiếp nhận cuộc gọi.
Một thanh âm dễ nghe truyền vào tai, " Bích Tuyết, em thấy chưa?"
Khương Bích Tuyết cuối cùng cũng hiểu đây là chuyện gì xảy ra, cô mở miệng, phát hiện cô vậy mà lại nói giọng mũi, cô hít mũi một cái, " Là anh làm sao?"
" Có thích không?"
Khương Bích Tuyết nhìn màn hình lớn, cắn môi, " Thích cái quỷ, giống như bệnh tâm thần vậy."
Bên kia thấp giọng cười cười.
" Anh cười cái gì?"
Hàn Thanh Từ nói: " Anh nghe nói một fan hâm mộ nếu muốn biểu đạt sự yêu thích của mình đối với thần tượng, có thể mua quảng cáo tại quảng trường thời đại ở New York, để toàn thế giới biết, thần tượng của hắn tốt đến thế nào."
" Nếu em rảnh rỗi, mỗi tối đều có thể qua nhìn, anh mua một tuần."
Khương Bích Tuyết: " Anh thật đúng là kẻ ngốc nhiều tiền."
" Thật sao, anh vì truy em thật sự sắp biến thành ngốc rồi, em có muốn đồng tình anh một chút không, cho anh sự đáp lại một chút thôi cũng được."
" Anh...." Khương Bích Tuyết cảm thấy mình sắp bị tức cười, " Tôi lười không muốn cùng kẻ ngốc nói chuyện."
" Chờ một chút." Hàn Thanh Từ ở trong điện thoại nói, " Bích Tuyết, anh cùng Thần Thần đều rất nhớ em, anh và con chờ em trở về."
Khương Bích Tuyết tâm khẽ run lên, lên tiếng, sau đó thu hồi điện thoại.
Trên tóc cô rơi xuống mấy bông tuyết, sau khi tan chảy lại ngưng kết thành những miếng băng nhỏ, video trên màn hình đã hết, đã chuyển sang quảng cáo khác.
Tâm Khương Bích Tuyết còn chưa bình tĩnh trở lại, Hàn Thanh Từ thật là điên, cô cũng đã biết.
Mạnh Hiểu Đông ở lân cận mua một cây dù, chạy chậm tới, che trên đỉnh đầu Khương Bích Tuyết.
Khương Bích Tuyết nhìn hắn, hít mũi một cái, " Hiểu Đông, cậu nói thật cho tôi biết, cậu là người của ai?"
Mạnh Hiểu Đông cười nịnh nọt: " Tuyết tỷ, em là người đại diện thực tập kiêm trợ lí của chị nha."
" Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy cậu là người của Hàn Thanh Từ chứ, hả?"
" Em....không phải ..." Mạnh Hiểu Đông vội vàng giải thích, " Tuyết tỷ, em cũng không có cố ý muốn giúp anh ấy, nhưng mà em cảm thấy anh ta làm như vậy cũng không sai, em nghĩ là chị sẽ thích, cho nên mới dẫn chị tới."
Khương Bích Tuyết hít hít cái mũi đỏ bừng, không tính toán chuyện này với hắn nữa, cô nhìn cũng quanh, "Còn muốn đi dạo nữa không?"
Khương Bích Tuyết cầm hoa hồng trên tay để lên kệ tủ, ôm lấy tiểu bất điểm đang chạy về phía cô, đi đến bên ghế sa lông ngồi xuống, " Cha mẹ!"
Địch Mỹ Tâm nói: " Tối hôm qua con qua đêm ở Hàn gia sao?"
Khương Bích Tuyết quan sát sắc mặt của cha mẹ, chần chờ lên tiếng, " Vâng."
Địch Mỹ Tâm cùng Khương Sở Hà liếc nhau một cái, ánh mắt Khương Sở Hà ra hiệu để hai mẹ con cô câu thông, ông một cái nam nhân không tham gia vào chuyện này.
Địch Mỹ Tâm tiếp tục nói, " Bích Tuyết, con thành thật nói cho cha mẹ biết, có phải con muốn cùng nó tái hợp hay không?"
Khương Bích Tuyết cảm thấy mình nên lắc đầu nói không có, nhưng cô lại chần chờ không đưa ra đáp án, giờ khắc này trong nội tâm cô tràn đầy do dự.
Địch Mỹ Tâm hỏi: " Quả nhiên là như vậy sao?"
" Không phải." Khương Bích Tuyết giải thích nói, " Con cũng không biết."
Địch Mỹ Tâm nhíu mày, " Vậy con tối hôm qua đi Hàn gia làm cái gì? Không sợ người Hàn gia này sắc mặt nhìn con sao?"
" Không có, tối hôm qua là Thần Thần khóc, trong lòng con lo lắng, cho nên đi qua đó để dỗ bé."
Địch Mỹ Tâm khẽ hừ một tiếng, " Mẹ chính là biết Hàn Thanh Từ không biết dỗ hài tử, về sau vẫn là không nên để nó mang Thần Thần ra ngoài quá lâu."
" Mẹ, không phải là anh ấy không biết trông hài tử mà là Thần Thần ở trong hoàn cảnh xa lạ cho nên cảm thấy không an toàn nên mới khóc, về sau bé quen thuộc rồi, tất nhiên sẽ tốt hơn."
" Con nhìn con xem, luôn giúp Hàn Thanh Từ nói chuyện."
Khương Bích Tuyết: " Con...." Cô chẳng qua chỉ nói sự thật thôi mà, Hàn Thanh Từ đã được coi là rất biết chiếu cố hài tử rồi.
Khương Sở Hà ở một bên rốt cuộc cũng mở miệng, " Bích Tuyết, từ nhỏ tới lớn, ba ba đều không ép con làm việc con không thích, nhưng lần này ba ba vẫn hy vọng con có thể nghe lời ba ba.
Hàn Thanh Từ mặc dù là cha ruột của Thần Thần, nhưng nó tuyệt đối không phải người lương thiện.
Ba ba dự định qua mấy năm nữa liền đem cổ phần giao cho con, nhưng cha cũng biết tâm tư con không đặt trên việc kinh doanh công ty, nhưng Liễu Phàm có thể giúp con một tay, để con tiếp tục đi làm sự tình mà con thích , con có hiểu không?"
Địch Mỹ Tâm nói: " Liễu Phàm người này rất đáng tin, công ty nếu nằm trong tay nó nhất định sẽ ngày càng lớn mạnh, về sau Thần Thần lớn lên có thể một mình đảm đương một phía, cũng có thể tiếp nhận công ty."
Khương Bích Tuyết phát hiện cha mẹ suy nghĩ rất lâu dài, ngay cả chuyện sau khi Thần Thần lớn lên cũng đều dự tính tốt cả, " Cha mẹ, con đối với Liễu Phàm thật sự không có ý tứ kia."
Khương Sở Hà trầm ngâm nửa ngày, " Bích Tuyết, ba ba không ép con, nhưng Hàn gia bên kia...."
Ông không nói tiếp nhưng Khương Bích Tuyết hiểu, Khương Sở Hà vô luận thế nào cũng sẽ không tha thứ cho Hàn Thanh Từ.
" Cha, thuận theo tự nhiên đi." Một mực cưỡng cầu mình phải làm thế nào , quá mệt mỏi.
Thuận theo tự nhiên có thể để mình sống được dễ dàng một chút.
——-
Cảnh quay ở Mỹ của [ Nữ vương tài chính] cơ hồ chỉ là cảnh của Khương Bích Tuyết, hành trình là bảy ngày, bao gồm cả quá trình ngồi máy bay.
Nhiệt độ tháng mười hai ở Manhattan New York thấp đến mức không độ, dự báo thời tiết còn nói hai ngày nữa sẽ có tuyết rơi.
Mạnh Hiểu Đông cả hành trình đi theo Khương Bích Tuyết giống như nông dân mới lên thành phố, hưng phấn nhìn ra ngoài cửa sổ để ngắm những toà nhà thương nghiệp cao chọc trời, " Tuyết tỷ, chị nhìn xem, đây là thành phố Wall, quá hùng vĩ, giống như đúc trong phim."
Khương Bích Tuyết nới lỏng khăn quàng trên cổ, trong xe có bật lò sưởi, cho nên cô cảm thấy hơi nóng, " Hiểu Đông, cậu quá ồn ào."
Mạnh Hiểu Đông cười hì hì nói: " Lần đầu tiên em tới nước mĩ mà , nơi này còn là nơi lấy cảnh của nhiều bộ phim nổi tiếng nữa, cho nên em mới đặc biệt hưng phấn như vậy."
Khương Bích Tuyết cười cười, nhắm mắt dưỡng thần, cô quá mệt mỏi, hiện tại chỉ muốn nhanh chóng trở lại khách sạn, nhào vào chiếc giường mềm mại nằm ngủ mà thôi.
Ngày thứ hai bọn họ lấy cảnh ở thành phố Wall, những cảnh diễn sáo rỗng trong nước hiện nay, nếu có những cảnh phải quay ở nước ngoài thường là do phần hậu kì ghép vào, hoặc là dùng một cảnh trong nước nào đó lừa dối cho qua, dù sao ra nước ngoài quay ngoại cảnh, kinh phí quả thực có chút đắt đỏ.
Bộ phim này là vốn riêng của Hàn Thanh Từ, hắn đầu tư vào không ít tiền, đoàn làm phim mới có dư tài chính để tới đây chụp ngoại cảnh.
Khương Bích Tuyết nghỉ ngơi một buổi tối, sáng hôm sau tinh thần rất tốt, cùng ở đây quay phim với cô còn có một người diễn viên Trung Quốc, ngoài ra xung quanh đều là người ngoại quốc, lời kịch cũng là nói bằng tiếng anh.
Cũng may Khương Bích Tuyết ở Canada hai năm, tiếng anh giao tiếp không có vấn đề gì, quay chụp phi thường thuận lợi.
Ở nước ngoài quay phim cơ hồ không có cảnh quay vào ban đêm, cho nên trời tối cô liền có thể về khách sạn.
Mạnh Hiểu Đông đột nhiên chạy tới nói muốn đi dạo, nhưng tiếng anh của cậu ta lại không tốt, không dám ra ngoài một mình nên muốn kéo Khương Bích Tuyết đi cùng.
Khương Bích Tuyết vì hắn lần đầu tiên tới nước mĩ cho nên đi cùng hắn, cùng nhau đi dạo bên ngoài.
Bên ngoài rất lạnh, Khương Bích Tuyết ra ngoài được mấy phút liền hối hận, " Hiểu Đông, cảnh đêm nơi này cùng cảnh ở trung tâm thương nghiệp trong nước ngoại trừ có nhiều người ngoại quốc thì có cái gì khác nhau sao?"
Mạnh Hiểu Đông đem mình quấn thành một cái bánh chưng, chóp mũi đỏ ửng, " Tuyết tỷ, chúng ta lặn lội đường xa tới đây, cũng không thể chỉ mỗi quay phim xong liền về nước được, làm sao cũng nên ngắm cảnh đêm tráng lệ mới bốc công đi đường xa như vậy chứ."
Một cỗ phong hàn thổi qua, Khương Bích Tuyết run lên, " Đi xem tượng nữ thần tự do?"
" Không, chúng ta đi quảng trường thời đại."
Khương Bích Tuyết nhìn hắn một chút, " Cậu đi quảng trường thời đại làm gì?"
" Em muốn đi a."
Khương Bích Tuyết đi đến bên đường, ngăn cản một chiếc xe, hai người đi lên, hướng quảng trường thời đại đi tới.
Sau khi xuống xe, đứng ở chốn phồn hoa bên trong quảng trường, tay Khương Bích Tuyết trong túi áo nắm chặt lại, nhìn quang cảnh tráng lệ xung quanh, thở ra một hơi trắng xoá.
Khương Bích Tuyết nhìn Mạnh Hiểu Đông ở bên cạnh, " Cậu muốn đi chỗ nào?"
Mạnh Hiểu Đông đi về phía trung tâm quảng trường, " Tuyết tỷ, tới bên này."
Khương Bích Tuyết đành phải đuổi theo hắn, cũng không biết hôm nay cậu ta muốn làm cái gì, bình thường ở chung với cậu ta lâu như vậy, cũng hiếm khi thấy cậu ta bốc đồng như hôm nay.
Chẳng qua cũng chỉ vì hiện nay cậu ta là người đại diện của cô mà không còn là một trợ lí nhỏ bên cạnh nữa.
Mạnh Hiểu Đông chạy đến trung tâm quảng trường nhìn đồng hồ nói, " Tuyết tỷ, nhanh lên."
" Sao phải nhanh?" Khương Bích Tuyết nghe xong không hiểu ra sao hỏi lại.
" Em cũng không biết, tóm lại chị chờ xem."
Khương Bích Tuyết ẩn ẩn cảm thấy có mờ ám, nghĩ ngờ nhìn hắn, " Mạnh Hiểu Đông màu nói, đến cùng là cậu đang che giấu cái gì?"
Mạnh Hiểu Đông nhìn quanh bốn phía, nở một nụ cười gian tà, " Tuyết tỷ, đợi chút nữa chị sẽ biết."
Chóp mũi mát lạnh, có đồ vật vừa hoà tan, Khương Bích Tuyết ngẩng đầu nhìn thấy thứ màu trắng rơi xuống từ trên không trung, vừa vặn rơi trên mặt cô, lạnh lạnh buốt buốt, cô vươn tay ra, một bông hoa tuyết rất nhỏ rơi xuống lòng bàn tay cô.
Tuyết rơi.
Khương Bích Tuyết lần nữa ngẩng đầu, lần này cô nhìn thấy một màn hình lớn ở toà nhà đối diện đang phát video của cô.
Trong video là nhân vật cô đóng trong [ Ngự tiên truyện], cô gái mặc một thân tuyết trắng khiêu vũ trên mặt trống lớn, một hình ảnh khác là cảnh cô múa kiếm dưới gốc đào, ngoảnh đầu nhìn người cười một tiếng, hình ảnh rất xinh đẹp, khiến rất nhiều người ngoại quốc phải ngẩng đầu nhìn.
Khương Bích Tuyết không hiểu sao tim đập nhanh, hướng xung quanh nhìn quét qua, tất cả màn hình xung quanh đều phát video của cô.
Cô là đang nằm mơ sao?
Nếu như không phải là mộng, vậy tại sao tất cả màn hình ở nơi này lại phát video của cô chứ?
Cô ngược lại nghe được rất nhiều fan hâm mộ vì thần tượng của mình mà mua quảng cáo ở các trung tâm thương mại, nhưng Khương Bích Tuyết nghĩ mãi cũng không biết fan hâm mộ nào của cô mua quảng cáo vì cô nữa.
Đồng thời lại vừa vặn cô đang quay ngoại cảnh ở đây nữa.
Tuyết rơi càng ngày càng dày, người chung quanh đều cầm dù che lên, chỉ có mình cô vẫn ngây ngốc đứng nhìn màn hình đang chiếu video của cô.
Trên màn hình, cô gái đổi một thân trang phục thành sườn xám, khi thì xinh đẹp vũ mị, khi thì ngại ngùng ôn nhu, khi thì hoa lê đái vũ, mỗi tấm đều là dáng vẻ đẹp nhất của cô.
Nhìn thấy màn ảnh thay đổi hình ảnh, hốc mắt Khương Bích Tuyết nóng lên, nước mắt không hiểu sao liền chảy xuống.
Nước mắt ấm áp xẹt qua gương mặt lạnh băng của cô.
Điện thoại di động kêu lên, Khương Bích Tuyết hồi lâu mới phản ứng lại, cô lấy điện thoại trong túi ra, không nhìn người gọi tới là ai, trực tiếp nhận cuộc gọi.
Một thanh âm dễ nghe truyền vào tai, " Bích Tuyết, em thấy chưa?"
Khương Bích Tuyết cuối cùng cũng hiểu đây là chuyện gì xảy ra, cô mở miệng, phát hiện cô vậy mà lại nói giọng mũi, cô hít mũi một cái, " Là anh làm sao?"
" Có thích không?"
Khương Bích Tuyết nhìn màn hình lớn, cắn môi, " Thích cái quỷ, giống như bệnh tâm thần vậy."
Bên kia thấp giọng cười cười.
" Anh cười cái gì?"
Hàn Thanh Từ nói: " Anh nghe nói một fan hâm mộ nếu muốn biểu đạt sự yêu thích của mình đối với thần tượng, có thể mua quảng cáo tại quảng trường thời đại ở New York, để toàn thế giới biết, thần tượng của hắn tốt đến thế nào."
" Nếu em rảnh rỗi, mỗi tối đều có thể qua nhìn, anh mua một tuần."
Khương Bích Tuyết: " Anh thật đúng là kẻ ngốc nhiều tiền."
" Thật sao, anh vì truy em thật sự sắp biến thành ngốc rồi, em có muốn đồng tình anh một chút không, cho anh sự đáp lại một chút thôi cũng được."
" Anh...." Khương Bích Tuyết cảm thấy mình sắp bị tức cười, " Tôi lười không muốn cùng kẻ ngốc nói chuyện."
" Chờ một chút." Hàn Thanh Từ ở trong điện thoại nói, " Bích Tuyết, anh cùng Thần Thần đều rất nhớ em, anh và con chờ em trở về."
Khương Bích Tuyết tâm khẽ run lên, lên tiếng, sau đó thu hồi điện thoại.
Trên tóc cô rơi xuống mấy bông tuyết, sau khi tan chảy lại ngưng kết thành những miếng băng nhỏ, video trên màn hình đã hết, đã chuyển sang quảng cáo khác.
Tâm Khương Bích Tuyết còn chưa bình tĩnh trở lại, Hàn Thanh Từ thật là điên, cô cũng đã biết.
Mạnh Hiểu Đông ở lân cận mua một cây dù, chạy chậm tới, che trên đỉnh đầu Khương Bích Tuyết.
Khương Bích Tuyết nhìn hắn, hít mũi một cái, " Hiểu Đông, cậu nói thật cho tôi biết, cậu là người của ai?"
Mạnh Hiểu Đông cười nịnh nọt: " Tuyết tỷ, em là người đại diện thực tập kiêm trợ lí của chị nha."
" Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy cậu là người của Hàn Thanh Từ chứ, hả?"
" Em....không phải ..." Mạnh Hiểu Đông vội vàng giải thích, " Tuyết tỷ, em cũng không có cố ý muốn giúp anh ấy, nhưng mà em cảm thấy anh ta làm như vậy cũng không sai, em nghĩ là chị sẽ thích, cho nên mới dẫn chị tới."
Khương Bích Tuyết hít hít cái mũi đỏ bừng, không tính toán chuyện này với hắn nữa, cô nhìn cũng quanh, "Còn muốn đi dạo nữa không?"