Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12: Chương 6-1
a bay lại rất nhiều lần, vợt bóng trên tay Khương Bích Tuyết cơ hồ không có cơ hội đụng tới, bởi vì một mình Hàn Thanh Từ có thể lo được cả sân.
Nhìn tình hình trước mắt, ba anh em Hàn gia này đánh tennis đều không tồi. Dù gì thì trường bọn họ học cũng là trường quý tộc, tennis cùng golf đều là bắt buộc.
Ở hiệp thứ nhất, Khương Bích Tuyết không cần chạm đến bóng nhưng Hàn Thanh Từ vẫn thắng.
Hiệp thứ hai bắt đầu, Hàn Minh Huy bắt đầu dùng tiểu xảo, cố ý đem cầu đánh về phía Khương Bích Tuyết, rõ ràng là muốn bắt nạt kẻ yếu.
Tuy nhiên Khương Bích Tuyết cũng không phải dễ chọc, cô vào sân mười phút không chạm đến bóng là bởi vì Hàn Thanh Từ đều đỡ được bóng, cô không có cơ hội nhưng cũng không chứng tỏ rằng cô không đỡ được bóng.
Cô vung vợt bóng, đem bóng vừa rơi xuống đánh sang bên kia sân, đường bóng tennis hoàn mỹ lướt qua lưới lại bị Hàn Ngọc Đình đánh trở lại. Hàn Thanh Từ tiến lên hai bước, nhẹ nhàng đem bóng đánh qua.
Hàn Minh chạy lên trước, nhảy lên, nâng vợt đập vào bóng, tốc độ bóng cực nhanh, khí thế mãnh liệt, bật lên trên mặt đất rồi tới trước mặt Khương Bích Tuyết.
Hàn Thanh Từ đang muốn tiến lên cứu giúp, Khương Bích Tuyết hơi hơi nghiêng người, né tránh một cách hoàn mỹ.
Bỏ bóng.
Hàn Minh Huy ở phía bên kia cử động cơ cổ tay, hướng bên này hô: "Một đấu một."
Khương Bích Tuyết nhớ tới quả bóng vừa rồi hướng về phía cô, kết hợp với những lời Hàn Minh Huy nói lúc đầu, đại khái có thể hiểu được thực ra hắn muốn mượn cơ hội này để phát tiết.
Phát tiết sự ghen ghét đối với Hàn Thanh Từ.
Mà Khương Bích Tuyết là vợ của Hàn Thanh Từ, tự nhiên cũng nằm trong phạm vị chán ghét của hắn.
Xem ra trận bóng này vẫn là không thể tuỳ tiện đánh.
Lúc đầu Hàn Thanh Từ không biết kỹ năng của Khương Bích Tuyết như thế nào nên vẫn luôn tự mình lo liệu tất cả, bây giờ phát hiện ra cô chơi cũng ổn vì thế nên yên tâm giao việc phòng thủ cho cô.
Khương Bích Tuyết cũng không làm hắn thất vọng, trừ những quả bóng đặc biệt khó đỡ thì còn lại cô đều có thể đỡ được.
Bốn người chơi qua lại mấy hiệp, đến hiệp đấu cuối cùng quyết định chiến thắng, không khí càng trở nên căng thẳng.
Hàn Minh Huy nghiến răng nghiến lợi, từ nhỏ đến lớn cái gì hắn cũng không bằng Hàn Thanh Từ, mỗi lần bại dưới tay Hàn Thanh Từ hắn đều thấy không cam lòng. Lần thi đấu tennis này đã khơi dậy sự khơi dậy sự không cam lòng tích tụ nhiều năm trong lòng hắn, quả bóng kế tiếp hắn càng ra sức đánh, giống như một con thú đang nổi điên.
Kỹ thuật đánh bóng của Hàn Thanh Từ cực tốt. Bất luận Hàn Minh Huy dùng tiểu xảo gì, Hàn Thanh Từ đều có thể nhẹ nhàng đánh trả, hắn cắn răng, cuối cùng chỉ có thể làm tiểu nhân, cố ý nhằm vào Khương Bích Tuyết, giở trò xấu với cô.
Buổi chiều Khương Bích Tuyết đã tập nhảy hai tiếng, còn chưa nghỉ ngơi đủ, thể lực sớm đã cạn kiệt, Hàn Minh Huy còn cố tình giở trò xấu khiến thể lực của cô tiêu hao càng nhiều, cô chỉ có thể căng da đầu mà đánh, mồ hôi làm ướt hết lưng áo.
Hàn Minh Huy dùng sức ở hai tay, đem bóng đánh đi, bóng bay đến đường biên, cô tiến lên đỡ bóng, vợt bóng đụng phải bóng, trọng tâm thân thể cô không vững, ngã về phía trước, cánh tay bị trượt trên mặt đất khoảng 10cm.
Cuối cùng vẫn không đỡ được bóng, bóng rơi xuống trước mặt cô.
Trong nháy mắt lúc thân thể rơi xuống đất, cô cảm thấy dường như xương cốt toàn thân tan thành từng mảnh, chỗ khớp xương ẩn ẩn đau.
Cô chống một tay ngồi dậy, vừa định đứng lên liền thấy một bàn tay duỗi ra, một bàn tay có dấu vân tay rõ ràng, các đốt ngón tay rõ ràng lại thon dài.
Khương Bích Tuyết ngẩng đầu, ánh hoàng hôn ở phía sau Hàn Thanh Từ khiến cho cô không thấy rõ bộ dáng của hắn, hắn đưa tay về phía cô. Cô do dự nửa ngày, nâng tay lên, đặt ở trên tay hắn, dựa vào lực của hắn để đứng lên.
Hàn Thanh Từ có thể cảm nhận được cánh tay Khương Bích Tuyết bởi vì sử dụng lực quá độ mà run run. Hắn còn tưởng rằng sau khi cô bị thương nhất định sẽ nhân cơ hội kêu đau để nhận được thương cảm, lại không nghĩ rằng cô một chút cũng không có cau mày.
Bao gồm cả vừa rồi, cô bị Hàn Minh Huy nhằm vào, rõ ràng đã tới cực hạn lại còn vẫn căng da đầu kiên trì.
Khương Bích Tuyết này cùng với Khương Bích Tuyết trước kia hắn biết, hoàn toàn giống như hai người khác nhau.
Lúc này hắn liền nổi lên một cái nghi vấn nhưng lại không có cách nào giải thích được sự biến hóa không thể hiểu nổi này.
Khương Bích Tuyết nhìn cánh tay của mình, nơi vừa chạm đất đã bị trầy xước, tuy mặt đất có trải nhựa nhưng vẫn thô ráp, giống như vừa rồi cô ngã ra, làn da mỏng manh và da thịt mềm mại của cô hiển nhiên bị trầy xước.
Hàn Ngọc Đình đứng ở sau lưới bên kia nói: "Chị dâu, có bị thương không, còn có thể đánh được không?"
Hàn Thanh Từ lạnh lùng nói: "Không đánh nữa."
Đây đã là hiệp cuối cùng, Hàn Minh Huy cũng không nghĩ sẽ bỏ dở ngay lúc này, "Trận thi đấu còn chưa có kết thúc, không thể dừng lại như thế này."
Hàn Thanh Từ biết hắn muốn nghe cái gì, vì thế liền thuận theo ý hắn: "Tôi nhận thua."
Hàn Minh Huy đắc chí mà gợi lên khoé môi, "Vậy được, không đánh thì không đánh."
Hàn Thanh Từ đi tới, liếc nhìn cánh tay phải đang phát run của Khương Bích Tuyết, "Chúng ta trở về."
"Được." Khương Bích Tuyết đối với kết quả trận đấu này cũng không coi trọng, rốt cuộc thắng không đại biểu cái gì, thua cũng không đại biểu cho cái gì.
Nhìn tình hình trước mắt, ba anh em Hàn gia này đánh tennis đều không tồi. Dù gì thì trường bọn họ học cũng là trường quý tộc, tennis cùng golf đều là bắt buộc.
Ở hiệp thứ nhất, Khương Bích Tuyết không cần chạm đến bóng nhưng Hàn Thanh Từ vẫn thắng.
Hiệp thứ hai bắt đầu, Hàn Minh Huy bắt đầu dùng tiểu xảo, cố ý đem cầu đánh về phía Khương Bích Tuyết, rõ ràng là muốn bắt nạt kẻ yếu.
Tuy nhiên Khương Bích Tuyết cũng không phải dễ chọc, cô vào sân mười phút không chạm đến bóng là bởi vì Hàn Thanh Từ đều đỡ được bóng, cô không có cơ hội nhưng cũng không chứng tỏ rằng cô không đỡ được bóng.
Cô vung vợt bóng, đem bóng vừa rơi xuống đánh sang bên kia sân, đường bóng tennis hoàn mỹ lướt qua lưới lại bị Hàn Ngọc Đình đánh trở lại. Hàn Thanh Từ tiến lên hai bước, nhẹ nhàng đem bóng đánh qua.
Hàn Minh chạy lên trước, nhảy lên, nâng vợt đập vào bóng, tốc độ bóng cực nhanh, khí thế mãnh liệt, bật lên trên mặt đất rồi tới trước mặt Khương Bích Tuyết.
Hàn Thanh Từ đang muốn tiến lên cứu giúp, Khương Bích Tuyết hơi hơi nghiêng người, né tránh một cách hoàn mỹ.
Bỏ bóng.
Hàn Minh Huy ở phía bên kia cử động cơ cổ tay, hướng bên này hô: "Một đấu một."
Khương Bích Tuyết nhớ tới quả bóng vừa rồi hướng về phía cô, kết hợp với những lời Hàn Minh Huy nói lúc đầu, đại khái có thể hiểu được thực ra hắn muốn mượn cơ hội này để phát tiết.
Phát tiết sự ghen ghét đối với Hàn Thanh Từ.
Mà Khương Bích Tuyết là vợ của Hàn Thanh Từ, tự nhiên cũng nằm trong phạm vị chán ghét của hắn.
Xem ra trận bóng này vẫn là không thể tuỳ tiện đánh.
Lúc đầu Hàn Thanh Từ không biết kỹ năng của Khương Bích Tuyết như thế nào nên vẫn luôn tự mình lo liệu tất cả, bây giờ phát hiện ra cô chơi cũng ổn vì thế nên yên tâm giao việc phòng thủ cho cô.
Khương Bích Tuyết cũng không làm hắn thất vọng, trừ những quả bóng đặc biệt khó đỡ thì còn lại cô đều có thể đỡ được.
Bốn người chơi qua lại mấy hiệp, đến hiệp đấu cuối cùng quyết định chiến thắng, không khí càng trở nên căng thẳng.
Hàn Minh Huy nghiến răng nghiến lợi, từ nhỏ đến lớn cái gì hắn cũng không bằng Hàn Thanh Từ, mỗi lần bại dưới tay Hàn Thanh Từ hắn đều thấy không cam lòng. Lần thi đấu tennis này đã khơi dậy sự khơi dậy sự không cam lòng tích tụ nhiều năm trong lòng hắn, quả bóng kế tiếp hắn càng ra sức đánh, giống như một con thú đang nổi điên.
Kỹ thuật đánh bóng của Hàn Thanh Từ cực tốt. Bất luận Hàn Minh Huy dùng tiểu xảo gì, Hàn Thanh Từ đều có thể nhẹ nhàng đánh trả, hắn cắn răng, cuối cùng chỉ có thể làm tiểu nhân, cố ý nhằm vào Khương Bích Tuyết, giở trò xấu với cô.
Buổi chiều Khương Bích Tuyết đã tập nhảy hai tiếng, còn chưa nghỉ ngơi đủ, thể lực sớm đã cạn kiệt, Hàn Minh Huy còn cố tình giở trò xấu khiến thể lực của cô tiêu hao càng nhiều, cô chỉ có thể căng da đầu mà đánh, mồ hôi làm ướt hết lưng áo.
Hàn Minh Huy dùng sức ở hai tay, đem bóng đánh đi, bóng bay đến đường biên, cô tiến lên đỡ bóng, vợt bóng đụng phải bóng, trọng tâm thân thể cô không vững, ngã về phía trước, cánh tay bị trượt trên mặt đất khoảng 10cm.
Cuối cùng vẫn không đỡ được bóng, bóng rơi xuống trước mặt cô.
Trong nháy mắt lúc thân thể rơi xuống đất, cô cảm thấy dường như xương cốt toàn thân tan thành từng mảnh, chỗ khớp xương ẩn ẩn đau.
Cô chống một tay ngồi dậy, vừa định đứng lên liền thấy một bàn tay duỗi ra, một bàn tay có dấu vân tay rõ ràng, các đốt ngón tay rõ ràng lại thon dài.
Khương Bích Tuyết ngẩng đầu, ánh hoàng hôn ở phía sau Hàn Thanh Từ khiến cho cô không thấy rõ bộ dáng của hắn, hắn đưa tay về phía cô. Cô do dự nửa ngày, nâng tay lên, đặt ở trên tay hắn, dựa vào lực của hắn để đứng lên.
Hàn Thanh Từ có thể cảm nhận được cánh tay Khương Bích Tuyết bởi vì sử dụng lực quá độ mà run run. Hắn còn tưởng rằng sau khi cô bị thương nhất định sẽ nhân cơ hội kêu đau để nhận được thương cảm, lại không nghĩ rằng cô một chút cũng không có cau mày.
Bao gồm cả vừa rồi, cô bị Hàn Minh Huy nhằm vào, rõ ràng đã tới cực hạn lại còn vẫn căng da đầu kiên trì.
Khương Bích Tuyết này cùng với Khương Bích Tuyết trước kia hắn biết, hoàn toàn giống như hai người khác nhau.
Lúc này hắn liền nổi lên một cái nghi vấn nhưng lại không có cách nào giải thích được sự biến hóa không thể hiểu nổi này.
Khương Bích Tuyết nhìn cánh tay của mình, nơi vừa chạm đất đã bị trầy xước, tuy mặt đất có trải nhựa nhưng vẫn thô ráp, giống như vừa rồi cô ngã ra, làn da mỏng manh và da thịt mềm mại của cô hiển nhiên bị trầy xước.
Hàn Ngọc Đình đứng ở sau lưới bên kia nói: "Chị dâu, có bị thương không, còn có thể đánh được không?"
Hàn Thanh Từ lạnh lùng nói: "Không đánh nữa."
Đây đã là hiệp cuối cùng, Hàn Minh Huy cũng không nghĩ sẽ bỏ dở ngay lúc này, "Trận thi đấu còn chưa có kết thúc, không thể dừng lại như thế này."
Hàn Thanh Từ biết hắn muốn nghe cái gì, vì thế liền thuận theo ý hắn: "Tôi nhận thua."
Hàn Minh Huy đắc chí mà gợi lên khoé môi, "Vậy được, không đánh thì không đánh."
Hàn Thanh Từ đi tới, liếc nhìn cánh tay phải đang phát run của Khương Bích Tuyết, "Chúng ta trở về."
"Được." Khương Bích Tuyết đối với kết quả trận đấu này cũng không coi trọng, rốt cuộc thắng không đại biểu cái gì, thua cũng không đại biểu cho cái gì.
Bình luận facebook