Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26: Cùng đắm chìm với nàng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dạ Nhuận nhìn nàng, nói một câu “Được rồi” lạnh lùng không chút tình cảm, cái chân to kia cũng nhắc qua, nhẹ nhàng trèo lên bậu tường.
Chỉ một thoáng, thân hình cao to đĩnh đạc của chàng bao phủ lên thiếu nữ còn đang vịn tường. Dạ Nhuận không vội nhảy vào sân ngay, đôi chân dài gập ở bờ tường, hếch cằm nhìn Nhụy Bạch Y chằm chằm, khóe môi không kìm được mà nhếch lên.
Bây giờ kẻ nhìn xuống lại thành chàng.
Cách ngực chàng nửa thước là một cái đầu nho nhỏ. Trên đầu người con gái là một búi tóc gọn gàng trông không phức tạp lắm, nàng chỉ cài mấy chiếc thoa ngọc trai và một cây trâm bằng phỉ thúy màu lam nhạt. Chàng dời mắt xuống, thấy vầng trán đầy đặn bóng loáng của nàng, di xuống chút nữa, Dạ Nhuận bị hai tai trắng nõn của Nhụy Bạch Y hấp dẫn.
Vành tai đeo hoa tai trăng non ngọc trai, càng tôn lên vẻ nõn nà của da thịt nàng.
Ngắm chỗ kia một lát, ánh mắt Dạ Nhuận lại không khỏi di tới nơi hồng hào mềm mại mê người nhất của cô gái.
Hai cánh môi xinh khẽ nhếch, hình như nàng hơi mệt nên hổn hển, mũi cũng thở cùng. Vào lúc này, ý nghĩ nảy lên trong đầu Dạ Nhuận không phải là thương hương tiếc ngọc giữ người nàng lại để nàng khỏi rơi xuống, mà là như si như dại nhớ lại nụ hôn kiều diễm tối hôm ấy.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân tới gần bên này, Dạ Nhuận mới nâng cao cảnh giác, bàn tay to lập tức vươn sang ôm lấy vòng eo nhỏ của Nhụy Bạch Y. Chàng cuốn nàng vào trong lòng, ôm nàng nhảy xuống.
Có giọng nói vọng vào từ ngoài tường.
“Mẹ, đã qua đây rồi, mẹ có muốn thăm Tam tỷ tỷ chút không?”
Người đang nói là một thiếu niên, là công tử nhỏ thứ năm Chu Khải Hoành của phủ Hầu. Giọng cậu này nhẹ nhàng, không mạnh mẽ như Chu Khải Ninh, cũng không hoạt bát giống Chu Khải Vũ.
Dì Ba Thân thị đang đi ngay bên cạnh cậu ta, giọng nói còn hiền hơn cả con mình, “Để lần sau đi, chúng ta chưa mua gì cả, cầm tay không đến thăm lại kỳ.”
Chu Khải Hoành: “Mẹ nói rồi đó, vậy lần sau mình đi thăm nhé.”
Hai người nói rất bình thường, như thể nhìn hết phàm trần thế tục. Họ đi ngang rồi lướt qua rất nhanh, một lát sau bên ngoài lại lặng đi.
Lúc này, bên trong tường, Nhụy Bạch Y bị người đàn ông đặt ở góc tường, cái miệng nhỏ bị bàn tay thô ráp có vết chai của chàng che lại, bây giờ nàng mới cảm thấy hơi thở lạnh lẽo áp bức mình lơi lỏng đi một chút.
Dạ Nhuận buông miệng nàng ra, nhếch môi cười: “Ngoan lắm, thế mà lại không kêu.”
Cũng chẳng phải chàng sợ Nhụy Bạch Y kêu ra tiếng nên mới che miệng nàng lại, cô gái này mê chàng như điếu đổ, nàng sẽ không đẩy chàng vào hố lửa đâu.
Chẳng qua chàng cảnh giác quen rồi, từ trong xương tủy chàng đã chẳng tin bất kỳ ai.
Tay đã buông lỏng ra, nhưng đầu gối của chàng vẫn để giữa hai chân Nhụy Bạch Y, ép váy nàng nhăn nhúm. Bấy giờ Dạ Nhuận mới phát hiện cô gái này mặc rất dày, quấn kĩ như cái bánh chưng, chỉ để lộ cái đầu be bé xinh xẻo.
Đầu gối Dạ Nhuận vừa bỏ ra, ‘cái bánh chưng’ được chàng đặt trên tường đã tuột xuống ngay, Nhụy Bạch Y kéo cánh tay chàng theo bản năng, khoảnh khắc trượt xuống, nàng rơi vào lòng chàng theo quán tính.
Dạ Nhuận: “……”
Cô gái này, lúc nào cũng nhào vào lòng chàng!
Thật là hết cách với nàng ấy.
Dạ Nhuận đẩy nàng một cái, không đẩy nàng ra hẳn. Không biết là do chàng đẩy nhẹ quá, hay cô gái này mặc quá dày, cuối cùng chàng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, “Cô gái, cô còn muốn nằm trong lòng ta bao lâu?”
Vừa rồi trùng hợp thay có một cơn gió lạnh thốc tới, Nhụy Bạch Y cảm thấy ngực chàng nóng hổi, dựa vào thoải mái, lại có thể chắn gió khá kín cho nàng, nên nàng lười đẩy chàng ra. Bây giờ gió ngừng thổi rồi, nàng buông cánh tay chàng ra, lùi khỏi lòng chàng.
Nhưng nàng không ngờ cánh tay dài đang ôm eo nàng lại kéo nàng về. Người đàn ông ôm nàng một lát, hơi thở hơi hổn hển, “Cô muốn nằm trong lòng ta thì cứ nằm. Nể tình cô sắp chết, ta sẽ chịu đựng cho cô nằm trong lòng ta thêm lát nữa.”
Nhụy Bạch Y: “……”
Chẳng lẽ đến lúc này rồi mà thằng cha này còn nhớ thương chuyện lấy tính mạng nàng ư? Quả là một sát thủ máu lạnh hết lòng vì công việc.
Nàng bèn hỏi: “Họ xài bao nhiêu tiền để mua mạng của thiếp?”
Dạ Nhuận đặt tay lên gáy nàng, lại nắm xương tai của nàng, “Sao, cô muốn tự trả tiền thù lao để xin ta không giết cô ư?”
“Thiếp không có tiền.”
“……”
Dạ Nhuận tức quá bật cười, nâng cằm Nhụy Bạch Y lên, “Không có tiền cũng không sao.”
Khóe môi chàng nhếch lên rất cao: “Cũng giống đêm đó, cho ta hôn một cái, chỉ hôn một cái thôi, ta sẽ tạm tha cho cô một lần.”
“……” Nhụy Bạch Y cạn lời nhìn chàng, suýt thì thốt lên một tiếng “Cút”. Nhưng ngẫm đến việc Dạ Nhuận đang lịch kiếp, tiếng nói phát ra lại là một từ nhàn nhạt “…… Được”.
“Ngoan lắm.” Tay Dạ Nhuận chậm rãi quay mặt nàng qua, nhéo nhéo vô cùng trịnh trọng.
Thấy Nhụy Bạch Y ngoan thế này, thân hình mềm mại để mặc cho chàng ôm. Sự ngứa ngáy trong lòng chàng không thể kìm lại được nữa, tựa như có một bàn chân mèo múp míp cào vào lòng chàng, khiến chàng chìm trong đó, lại không thể rút ra.
Chàng nghĩ, chỉ sợ chàng sẽ phải thua trong tay cô gái này mất, sự dịu dàng ngọt lành của nàng vẫn thành công mê hoặc được chàng.
Nỗi u sầu chan chứa kia lập tức tản đi. Nghề nghiệp bình thường cái nỗi gì, đêm tối mênh mang làm sao cơ, niềm tin kiên định là thá gì, tất cả đều không bì được với hương lành ngọc nhuyễn trong khoảnh khắc này, chàng sẵn lòng cùng rơi vào vực sâu với nàng, đắm chìm cùng nàng.
“Nàng, là của ta!” Tình cảm đã bị ép lại rất lâu trong đáy mắt Dạ Nhuận lập tức trào ra ngoài, rốt cuộc không thể ức chế được nữa. Tình cảm sâu lắng nhuộm đẫm đôi mắt hoa đào, chàng giữ cái đầu nhỏ của Nhụy Bạch Y lại, kéo khăn che mặt xuống, đặt một nụ hôn sâu lên môi nàng.
Mấy lá ngô đồng vàng vọt bị gió thổi bay, rơi xuống búi tóc của Nhụy Bạch Y, chưa dừng lại bao lâu đã bị động tác nóng bỏng của người đàn ông làm rớt xuống.
Mảnh lá con dường như đang trừng mắt, tỏ vẻ ghét bỏ với gã đàn ông thối không biết xấu hổ mới hôm qua còn kiên định, nay đã đổi mặt ngay.
Nhụy Bạch Y không biết cái anh Dạ Nhuận càn quấy không kiêng nể gì ai này đã nhịn bao lâu. Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, chàng đã nhịn rồi. Vào khoảnh khắc bế nàng lên, chàng phải nhịn. Mà tới lúc nàng “cố ý” ngã vào lòng chàng, chàng càng phải nhịn nhiều hơn.
Khi chàng cho rằng mình không sống được bao lâu nữa, chàng mới dám nếm thử môi nàng như đòi nợ.
Tới tối hôm qua, đến giờ phút này, thì chàng không thể nhịn nổi nữa.
Nếu đối phương khịt mũi coi thường chàng, hận chàng thấu xương thì thôi. Tuy rằng La Sát Giết Người Trong Đêm Nhuận chàng đây giết người không chớp mắt, nhưng vẫn rất quân tử với các cô gái, sẽ không bao giờ giở trò lưu manh với họ.
Nhưng con nhóc này lại trêu chọc chàng hết lần này đến lần khác, cứ chòng ghẹo chàng mãi.
Nàng không thể kháng cự lại sức hút của chàng. Nàng còn không sợ ánh mắt thế tục, thì sao chàng phải sợ.
Mặc dù nàng là con gái dòng chính của phủ Hầu, khác nhau một trời một vực với chàng, nhưng nàng đã si mê chàng như thế, chàng cũng nên dũng cảm một chút.
Đủ loại cảm xúc tung bay trong óc chàng, Dạ Nhuận liếm láp quên hết tất cả. Vị thơm ngọt của đôi môi người con gái làm chàng không thể buông ra dễ dàng, chàng lưu luyến ở bên ngoài một lát, thử cạy môi nàng ra, tiến vào bên trong, chạm vào vùng mềm mại trong ấy. Thế là máu nóng lập tức dồn lên trên, thần kinh tê dại. Bàn tay to đang mân mê sau gáy Nhụy Bạch Y khẽ run rẩy.
Thân thể Nhụy Bạch Y lại được đặt lên tường, gần như bị khảm vào trong tường. Vì thân thể này vô cùng yếu ớt, cho dù không trúng thuốc mê cũng chẳng có bao nhiêu sức lực, nên nàng phí rất nhiều sức mới vươn tay ra khỏi tay áo dày nặng, véo lên cánh tay Dạ Nhuận một cái.
Nhưng Dạ Nhuận y như phát điên, không tài nào chịu dừng lại, tận khi nàng bật ra tiếng nức nở chàng mới thôi.
Bản thân nàng đã mặc nhiều, lại bị Dạ Nhuận đè lên như thế, Nhụy Bạch Y suýt chết vì khó thở. Sau khi được buông ra, nàng phải thở dốc mất một lúc lâu.
Dạ Nhuận lau lau môi, nơi đó vẫn còn hương nhạt mà thiếu nữ để lại, lòng chàng căng đầy, chàng nâng gương mặt đỏ ửng của Nhụy Bạch Y lên, “Cô nhóc vô dụng.”
Vừa dứt lời, một tiếng hét chói tai đã vang lên: “Kẻ cắp, buông tiểu thư nhà ta ra!!”
Một thứ tròn tròn nho nhỏ đo đỏ bị ném tới, chàng khẽ nghiêng đầu, đồng thời dùng tay bảo vệ đầu Nhụy Bạch Y, nhẹ nhàng tránh thoát, ngay sau đó một bóng người nhào về phía chàng.
Dạ Nhuận phản ứng cực nhanh, vòng tay qua khoeo chân Nhụy Bạch Y, bế nàng vọt qua một bên. Một cô nhóc búi tóc hai bên nhảy bổ ra trước mắt họ, lăn trúng vào đống anh đào lăn đầy đất, tiếng “Xoạt xoạt xoạt” vang lên.
Anh đào không bị đè nát, nhưng ngực con bé thì lại bị đập dẹp lép.
……
Trúc Châu đi rửa anh đào cũng không được thuận lợi, con bé mới múc một gáo nước ra từ lu nước trong phòng bếp, ngâm anh đào vào nước, thì đã thấy hai con chuột xám to chạy vụt qua chân nó.
Cô bé kêu “A” một tiếng, lùi liên tục 3 bước về sau, rụt người trong góc tường, run rẩy nói: “Chúng mày đừng, đừng tới đây!”
Hai con chuột lớn mở to đôi mắt chuột nhìn con bé, cũng không chạy.
Trúc Châu tưởng chúng nó đói bụng, thứ tụi nó nhòm không phải là con bé, mà là đống anh đào trong tay con bé, nên con bé lấy hai quả anh đào trong rổ ra ném xuống đất. Nhưng hai con chuột lớn vẫn không động cựa gì, chỉ nhìn con bé.
“Tụi, tụi mày đợi chút!” Trúc Châu dịch từng bước một tới cạnh kệ bếp, mở nắp thùng gạo, múc một bát gạo ra từ trong thùng, rải xuống mặt đất.
Hai con chuột to lập tức xông lên cướp gạo.
Trúc Châu run chân nhìn chúng nó, chờ chúng nó ăn uống no đủ vỗ cái bụng chuột bỏ đi, con bé mới dám cắn môi chực khóc đi đến gần thùng nước rửa anh đào tiếp.
Lần này nó rửa vô cùng nghiêm túc, rửa sạch từng quả rồi mới bày lên đĩa.
Cô bé bưng anh đào quay lại sân, đi được nửa đường nó lại thấy một người đàn ông áo đen cao lớn uy mãnh ép tiểu thư nhà nó lên vách tường cưỡng! Hôn!!
Trúc Châu sợ quá ngây ra, nó sợ chỉ thiếu điều ngất xỉu. Phản ứng đầu tiên của con bé sau khi cố gắng hoàn hồn không phải là sợ hãi chạy trốn, mà là đỏ hốc mắt chạy lên trước, ném “vũ khí” trong tay qua bên đấy.
Nhưng không ngờ con bé mới chạy được mấy bước, đã vấp phải mấy quả anh đào rơi vãi, ngã chỏng vó ngay.
“Hức!” Trúc Châu bật khóc, không rõ nó khóc là do đau quá, hay là tại tiểu thư nhà con bé bị dê xồm sàm sỡ.
Một bàn tay nhỏ trắng như tuyết nắm lấy cánh tay con bé, kéo con bé dậy.
“Không sao chứ?” Nhụy Bạch Y rút một chiếc khăn tay ra khỏi cổ tay áo, lau cái mặt lấm lem bùn đất và thịt quả anh đào của Trúc Châu.
Trúc Châu ngớ ra, lập tức trốn ra sau Nhụy Bạch Y, chỉ dám thò đầu ra nhìn người đàn ông áo đen cách đó không xa, hai chân đá đá.
Nó lại chợt cảm thấy không đúng, bèn kéo Nhụy Bạch Y lại. Con bé kéo nàng ra đằng sau nó, người run như cầy sấy, giọng còn run hơn cả người, “Tiểu tiểu tiểu tiểu tiểu thư, đừng đừng đừng đừng sợ, có có có có……”
Dạ Nhuận lẳng lặng nhìn con bé, chàng thấy con bé “Có” một lúc lâu, mãi mới rặn ra được “Có em ở ở ở ở ở đây ạ”, suýt thì bật cười.
“Con hầu của nàng thú vị nhỉ.” Chàng nhếch môi cười nói, ánh mắt lại chuyển về Nhụy Bạch Y, thấy đôi môi nàng đỏ lên, ý cười của chàng càng sâu thêm.
Trúc Châu huơ hai nắm tay mà không ra oai được, thế là con bé òa khóc: “Huhuhuhu anh tha cho tiểu thư nhà tôi đi, tôi làm trâu làm ngựa cho anh cả đời cũng được!”
Dạ Nhuận bật cười xấu xa, ngón tay cái quẹt qua môi, như đang ngẫm nghĩ lại điều gì, chàng nói: “Không tha đấy.”
Chàng muốn bắt nạt cô nhóc này cả đời.
Trúc Châu: “……”!!
“A, anh đừng đừng đừng đừng đừng tới đây! Anh còn qua đây thì tôi tôi tôi tôi tôi sẽ kêu lên đấy!” Trúc Châu che chở Nhụy Bạch Y, run rẩy lùi về đằng sau, “Tiểu tiểu tiểu tiểu thư, cô mau mau mau mau chạy đi!”
Nhụy Bạch Y: “……”
Bé mít ướt biến thành bé nói lắp.
Dạ Nhuận lại cười một tiếng, tiếp tục tới gần các nàng, gương mặt lạnh lùng vờ như tăng thêm vẻ độc ác.
Nhụy Bạch Y nhìn không nổi, bèn vỗ vỗ bả vai Trúc Châu, nói giọng bình tĩnh, “Đừng sợ chàng ấy.”
“Hả?”
“Chàng ấy sẽ không hại ta đâu.” Nhụy Bạch Y lại nói.
Nghe thấy câu này, người được nói đến ở đối diện cũng hơi kinh ngạc.
Trái tim Dạ Nhuận lại run lên, ánh mắt càng chú mục lên Nhụy Bạch Y.
Nhìn mà xem, nàng đã đổ chàng đắm say thế đấy, rõ ràng chàng đã hù dọa nàng rất nhiều lần, ấy vậy mà nàng lại không sợ, tới lúc này còn nói đỡ cho chàng.
Nhưng chàng không ngờ là Nhụy Bạch Y cũng chẳng có ý định nói đỡ cho chàng đâu, nàng chỉ muốn trấn an con nhóc mít ướt này, để nó bình tĩnh lại thôi.
Nhụy Bạch Y kéo Trúc Châu về bên cạnh, tiếp tục lau mặt cho con bé, hiếm lắm mới có lúc kiên nhẫn dỗ dành nó, “Đừng sợ.”
Trúc Châu cắn môi, hẵng còn run, “Tiểu tiểu tiểu tiểu thư, gã ta nhất định là do dì Tư phái tới để quyến rũ cô!”
Dạ Nhuận:?
Nhụy Bạch Y:??
Họ không thể hiểu nổi làm sao mới có một lúc mà con nhóc mít ướt này đã nghĩ ra chuyện kinh thiên động địa quỷ thần đều khiếp như thế.
Trúc Châu nói: “Gã này điển trai quá, đẹp ghê gớm. Tiểu tiểu tiểu tiểu thư cô đã bị gã làm mê mẩn tâm trí rồi!”
Nhụy Bạch Y: “……”
Lời này nói ra lại mát lòng Dạ Nhuận, độ cong nơi khóe môi người này càng cao thêm, chàng nhấc một bên chân dài đặt lên chiếc ghế đá cạnh đấy, dù bận vẫn ung dung nhìn qua bên này, gương mặt lạnh lùng tràn trề hứng thú, cười nói: “Cô hầu của nàng cũng tinh mắt thật, giống y như nàng.”
Bốn chữ sau cùng thật ra là có hàm ý khác, một lời mà hai nghĩa.
Nhụy Bạch Y quay mặt đi, lười nhìn chàng dù chỉ một cái. Cái gì mà “Rất là tinh mắt” chứ, chàng dọa hầu gái của nàng khóc rồi đây, nàng không muốn nói chuyện với chàng nữa.
“Chàng đi trước đi.” Nhụy Bạch Y thờ ơ nói.
Dạ Nhuận:?
“Nàng đuổi ta đi?” Sự chuyển biến bất ngờ trong thái độ này khiến Dạ Nhuận chảy mồ hôi.
Nhụy Bạch Y nói: “Nếu chàng không đi, nó sẽ khóc mãi không ngừng, ồn lắm.”
Nàng không thích ồn ào, cho nên Dạ Nhuận cứ đến vào buổi tối vẫn hơn.
Dạ Nhuận: “……”
“Được, nàng đừng hối hận.” Chỗ quan trọng mà Dạ Nhuận nắm bắt được lại không phải là câu sau, chàng chỉ để ý đến chuyện Nhụy Bạch Y đuổi chàng đi. Chẳng lẽ nàng không cồn cào ruột gan, ngóng trông chàng đến ư?
Được lắm, mới hôn nàng một lát, nàng đã kiêu rồi đấy phỏng?
Chàng đi đây này, để xem nàng có tiếc đứt ruột không.
Dạ Nhuận xoay người, hóa thành một cái bóng mảnh biến mất ở bờ tường, bóng dáng vừa lạnh nhạt vừa quyết đoán, không vấn vương chút nào.
Nhụy Bạch Y liếc mắt nhìn chàng, thầm nghĩ hình như cái tên này tức rồi, nhỡ tức quá không bao giờ tới tìm nàng nữa thì biết làm sao đây.
Nếu họ không bao giờ gặp lại, thì làm sao nàng giành được tình cảm chân thành của chàng, như vậy không phải sẽ ảnh hưởng đến chuyện lịch kiếp của chàng sao.
Nàng lập tức thấy hơi hối hận, đúng ra nàng không nên bảo chàng đi.
“Dê xồm” đi rồi, hai cái chân run rẩy của Trúc Châu bấy giờ mới ngơi run. Con bé thì thào với Nhụy Bạch Y: “Tiểu thư, chúng ta đi tìm lão gia đi!”
Dì Tư đã tìm cả dê xồm tới bắt nạt cô chủ rồi, giờ Trúc Châu rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa. Tiểu như nhà con bé chính là con gái dòng chính tôn quý của phủ Hầu kia mà, sao lại thê thảm hèn kém hơn cả hầu gái hèn mọn như con bé thế này.
Nhụy Bạch Y hơi đau đầu, nói nhẹ hều: “Không cần.”
Nàng lười giải thích cùng một chuyện đến lần thứ hai, bèn kéo cái váy dơ hầy của Trúc Châu, “Em đi thay áo quần đi.”
“Tiểu thư! Cô không thể để tên đẹp trai kia làm mê mẩn tâm hồn được!” Trúc Châu gào lên, những giọt lệ to như hạt đậu dâng lên trong đáy mắt.
Nhụy Bạch Y: “……”
“Đỡ ta về phòng đi, ta mệt rồi, muốn nằm một lát.” Nhụy Bạch Y cau mày lại. Thân thể này không thể chịu đựng chút khổ cực nào, mới nãy nàng ngã khỏi xích đu, còn bị Dạ Nhuận cưỡng hôn một lúc, nàng quá mệt rồi.
Trúc Châu: “……”
Thấy tiểu thư nhà mình bình tĩnh thế này, cứ như không sao cả, chưa xảy ra chuyện gì, con bé trề môi một lát, rồi lệ trong mắt lặng lẽ ứa ra.
Cô bé sợ Nhụy Bạch Y bị sốc, cú sốc này khiến nàng choáng váng, hoặc là trúng phải cổ của gã dê xồm kia rồi, nên con bé không gào thét gì nữa. Sau khi đỡ Nhụy Bạch Y vào phòng, nó chả còn tâm trí nào mà thay quần áo, chỉ vội vàng chạy về phía nhà Hành Thủy nơi Hầu gia ở.
(Trúng cổ: Một loại trùng độc của Trung Quốc)
Nhưng quản sự của nhà Hành Thủy nói Hầu gia vào cung còn chưa về. Con bé không nghĩ nhiều thêm, lập tức phóng tới vườn Văn Trúc nơi Tứ thiếu gia ở.
Chu Khải Ninh đang đọc《 Binh pháp Tôn Tử 》 trong phòng, đột nhiên có mùi anh đào nồng nàn ập vào mũi cậu. Cậu ngửi một lúc, thấy thơm đáo để.
“Tứ thiếu gia!!” Tiếng gào này lại sắp làm điếc màng nhĩ của cậu.
————
Cơn buồn ngủ của Nhụy Bạch Y đã bị đánh tan như vậy đấy, nàng mở to mắt, một đống người đang đứng bên mép giường nàng.
Người đứng ở chính giữa là đại phu nhân Trịnh Thục Phân của phủ Hầu và Chu Khải Ninh, bên phải bà là dì Ba Thân thị và Chu Khải Hoành, bên trái bà là dì Tư Tôn Mỹ Mỹ và hai đứa con gái sinh đôi chả rõ ai chị ai em của bà ta.
Ngoài cùng bên trái còn có một cô gái đứng đấy, ước chừng mười bảy mười tám tuổi, trông tầm tầm tuổi như Chu Mỹ Hương và Chu Mỹ Na, Nhụy Bạch Y không nhận ra cô này.
Đằng sau đống người này, Nhụy Bạch Y còn loáng thoáng thấy được thân hình nhỏ con của Trúc Châu. Mắt của con nhóc này đỏ dễ sợ, cổ rụt vào trong cổ áo, ra chiều hối hận và tự trách ghê lắm, ánh mắt nó nhìn nàng tràn ngập sự hối lỗi.
Thấy nàng đã tỉnh, Chu Khải Ninh tiến lên một bước, “Tam tỷ tỷ!”
Dường như cậu ta có chuyện muốn hỏi nàng, lại khó có thể mở miệng.
Thấy cậu chàng không nói nên lời, Chu Mỹ Hương trợn mắt mở miệng nói: “Tam muội muội, có dê xồm vào phòng muội hả?!”
Tôn Mỹ Mỹ lập tức kéo cô ta, dùng khẩu hình bắt cô ta câm miệng.
“Mẹ, mẹ kéo con làm gì?” Chu Mỹ Hương hừ hừ.
Trịnh Thục Phân lừ mắt sang, Chu Mỹ Hương lập tức im thin thít.
“Ninh Ca Nhi, Hoành Ca Nhi, các con ra ngoài trước đi.” Trịnh Thục Phân nói.
“Mẹ, con không đi, Tam tỷ tỷ nhất định đang sợ lắm, con phải ở lại đây với chị.” Chu Khải Ninh nói.
“Mẹ và ba dì của con đều ở đây, chẳng lẽ còn cần con ư?” Trịnh Thục Phân sẵng giọng.
Ba bà dì lẽ?
Nhụy Bạch Y biết ngay cô gái xa lạ đứng ngoài cùng bên trái là ai rồi. Không ngờ diễm phúc của người cha Bình An hầu của thân thể gốc này lại dồi dào thế, một mớ tuổi rồi mà còn nạp một cô xấp xỉ con gái mình vào làm thiếp.
Chu Khải Ninh nghẹn họng, chỉ có thể lui ra ngoài, không yên tâm quay đầu lại nhìn Nhụy Bạch Y mấy lần. Chu Khải Hoành nghe lời nhất, lúc Chu Khải Ninh đi ra ngoài, cậu nhóc đã đứng ở ngoài cửa.
Những người còn lại đều là đàn bà con gái, bấy giờ Trịnh Thục Phân mới mở miệng nói: “Nhụy Nhi, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, con nói cho chúng dì nghe, chờ cha con về, dì nhất định sẽ kêu cha con đòi lại công bằng cho con.”
Từ khi thấy họ, và cả cái kiểu rụt đầu rụt đuôi của con nhóc mít ướt, Nhụy Bạch Y đã đoán được nhất định con bé mít ướt sợ quá đi tìm người, sau đó để to chuyện đến mức cả gia đình đều biết có “Dê xồm” vào phòng nàng.
Nếu nàng phủ định, con nhóc mít ướt kia nhất định sẽ mắc tội danh cố ý nói dối bịa đặt làm hại thanh danh của nàng, sẽ bị Trịnh Thục Phân bán ra ngoài mất. Chẳng bằng nàng thừa nhận luôn, mượn chuyện này để thử phản ứng của những kẻ trong phòng xem sao.
Kẻ muốn hại nàng chắc hẳn là một trong số đám đàn bà con gái này.
Nhụy Bạch Y bèn nói: “Không phải dê xồm, mà là thích khách.”
“Hả.” Một tiếng hô sợ sệt vang lên, đấy là dì Năm đứng ở rìa trái.
“Thích khách?!” Chu Mỹ Hương sợ tới mức kêu thành tiếng, sắc mặt trắng bệch. Gan của cô ta có thể so với Trúc Châu, cô ta lập tức nhìn trái nhìn phải, sợ “thích khách” trong lời Nhụy Bạch Y vẫn còn trốn trong phòng.
Chu Mỹ Na cũng kinh ngạc, “Cái gì? Có thích khách?!”
Vẻ kinh ngạc kia có vẻ là thật.
Tôn Mỹ Mỹ nhăn mặt, phản ứng không nhiều nhặn gì, nhưng Nhụy Bạch Y thấy cái tay cầm khăn thêu hoa mai của bà ta khẽ run lên.
Nàng chuyển mắt qua nhìn đại phu nhân Trịnh Thục Phân, phản ứng của bà bình tĩnh hơn một chút so với Tôn Mỹ Mỹ và hai đứa con gái của bà ta, nhưng mày cũng nhíu rất chặt.
Gương mặt dì Ba Thân thị bên phải bà không có phản ứng gì mấy, phẳng lặng như tờ, tựa như một cao nhân đã lạc vào cõi tiên ngoài kia.
Nhụy Bạch Y liếc bà ta nhiều thêm một cái.
Khi đám người kia bỏ đi, sắc mặt họ hoặc khủng hoảng hoặc nghiêm trọng hoặc lo lắng. Họ an ủi Nhụy Bạch Y đừng sợ, chờ Hầu gia về thì báo lại chính xác cho ông ta, để đưa lên quan phủ, tróc nã thích khách.
Những chuyện bên ngoài Trịnh Thục Phân xử lý rất tốt, bà lập tức phái mấy hộ vệ trong phủ đến canh ngoài cửa viện của Nhụy Bạch Y, cùng lúc đó, có thêm 8 hộ vệ ở ngoài cửa phòng nàng.
Tối đó Chu Mỹ Hương tỉnh lại vì ác mộng, đêm hôm khuya khoắt nhào vào phòng Tôn Mỹ Mỹ, khóc la đòi bà ta cướp mấy hộ vệ về canh viện.
Tôn Mỹ Mỹ đau cả đầu vì cô ta quấy phá, bèn quát cô ta về phòng.
Tuy đây là phủ Hầu, nhưng nuôi một hộ vệ có võ công lợi hại phải tốn không ít tiền, những kẻ được nuôi nhiều nhất trong các viện đều là hầu gái và vú em. Nếu đếm nghiêm túc thì trên dưới hiên San Hô của Tôn Mỹ Mỹ có tổng cộng 40 nô bộc, nuôi họ đã tốn khôi khối bạc. Vào thời thái bình thịnh trị này, hầu như phải sắp xếp trước thì mới có hộ vệ đến được. Vì tiết kiệm bạc nên bà ta nuôi mấy nô bộc làm lụng tốt cho mình và hai đứa con gái, hộ vệ bị đuổi đi lâu rồi. Bây giờ phủ có thích khách, bà ta đành vung tiền tập hợp hộ vệ về.
“Tiểu Lục Thuận” có võ công tốt nhất lập tức trở thành miếng bánh ngon trong phủ, dì Năm và dì Tư đều muốn cướp anh ta, nhưng cuối cùng vì phải nể địa vị đại phu nhân của Trịnh Thục Phân, nên anh ta vẫn về phòng của bà cả.
Dì Năm được chiều chuộng nhất, cướp không được người thì đi thổi gió dưới gối Bình An hầu, hôm sau trong viện của chị ta lập tức có thêm 4 hộ vệ.
Cuối cùng chỉ có dì Ba Thân thị là vẫn lù lù bất động như không có chuyện gì, viện của bà ta chẳng có lấy hộ vệ nào, bà ta vẫn ra khỏi phòng vào buổi tối như thường lệ.
Nhưng những việc đấy đều là chuyện sau này. Lúc này, khi màn đêm đen buông xuống, hai hộ vệ đứng canh ngoài cửa viện của Nhụy Bạch Y đang nhìn nhau lom lom, mặt đều viết “Sao chúng ta lại xui xẻo thế này, rõ ràng võ công dở nhất, vậy mà lại bị phân đến đây, lỡ như đêm nay lại có thích khách tới chơi thì biết phải làm sao?!”
Hai người xoa xoa đống da gà đang nổi lên, an ủi lẫn nhau: “Không sao, Hầu gia đã báo quan rồi, đêm nay tên thích khách kia không dám tới đâu, lệnh truy nã đã phát rồi mà lị.”
“Đúng vậy, không sai, đừng tự mình dọa mình!”
Một trận gió lạnh cuốn lá vàng khô qua, đập vào mặt họ. Họ sợ đến mức chân run lập cập, tai nghe tám hướng.
Nhưng họ không ngờ một trận gió nữa lại thổi qua, không cho họ thời gian phản ứng, cổ họ đồng thời dính chưởng.
——
Có hộ vệ canh giữ ở cửa, Nhụy Bạch Y quả là được ngủ an lành hơn hẳn hồi xưa.
Mấy hộ vệ kia tuy rằng sẽ gây trở ngại đến việc Dạ Nhuận tới tìm nàng, nhưng đồng thời cũng có thể phòng ngừa những sát thủ khác. Hơn nữa lúc bỏ đi Dạ Nhuận tức giận như thế, chắc có lẽ đêm nay chàng sẽ không có tâm trạng tới tìm nàng, kiểu gì cũng phải dăm ba hôm nữa.
Cứ để mấy hộ vệ kia canh gác cũng không sao cả.
Trong cơn buồn ngủ mông lung, nàng lại cảm thấy mũi mình ngưa ngứa, rồi tới cằm, tới tai……
Mãi đến khi thứ ấm áp kia ngậm lấy môi nàng, nàng mới mở bừng mắt ra.
Là bóng dáng đĩnh đạc đen thui quen thuộc kia.
“Nhóc con, nàng cũng không nhớ ta đến mức ngủ không yên như ta tưởng nhỉ.” Người đàn ông có vẻ vô cùng tức giận, mặt mày lạnh lùng.
Nhụy Bạch Y: “……”
Tại sao phải nghĩ đến chàng tới độ ngủ không yên giấc? Thiếp bị khùng hay sao?
Người đàn ông áo đen nhéo mặt nàng, còn cúi xuống cắn môi nàng một cái, móc một cục giấy ra từ ngực áo.
Chàng mở cục giấy kia ra, ba chữ to “Lệnh truy nã” thình lình xuất hiện trên mặt giấy.
Bên cạnh hàng chữ lớn là một cái mặt to như bánh nướng, rỗ chằng rỗ chịt, lấm la lấm lét.
Người đàn ông rất là không vui, chỉ vào kẻ được vẽ trên ấy, “Còn vẽ ta xấu thế này nữa!”
Nhụy Bạch Y: “……”
[HẾT CHƯƠNG 26]
Dạ Nhuận nhìn nàng, nói một câu “Được rồi” lạnh lùng không chút tình cảm, cái chân to kia cũng nhắc qua, nhẹ nhàng trèo lên bậu tường.
Chỉ một thoáng, thân hình cao to đĩnh đạc của chàng bao phủ lên thiếu nữ còn đang vịn tường. Dạ Nhuận không vội nhảy vào sân ngay, đôi chân dài gập ở bờ tường, hếch cằm nhìn Nhụy Bạch Y chằm chằm, khóe môi không kìm được mà nhếch lên.
Bây giờ kẻ nhìn xuống lại thành chàng.
Cách ngực chàng nửa thước là một cái đầu nho nhỏ. Trên đầu người con gái là một búi tóc gọn gàng trông không phức tạp lắm, nàng chỉ cài mấy chiếc thoa ngọc trai và một cây trâm bằng phỉ thúy màu lam nhạt. Chàng dời mắt xuống, thấy vầng trán đầy đặn bóng loáng của nàng, di xuống chút nữa, Dạ Nhuận bị hai tai trắng nõn của Nhụy Bạch Y hấp dẫn.
Vành tai đeo hoa tai trăng non ngọc trai, càng tôn lên vẻ nõn nà của da thịt nàng.
Ngắm chỗ kia một lát, ánh mắt Dạ Nhuận lại không khỏi di tới nơi hồng hào mềm mại mê người nhất của cô gái.
Hai cánh môi xinh khẽ nhếch, hình như nàng hơi mệt nên hổn hển, mũi cũng thở cùng. Vào lúc này, ý nghĩ nảy lên trong đầu Dạ Nhuận không phải là thương hương tiếc ngọc giữ người nàng lại để nàng khỏi rơi xuống, mà là như si như dại nhớ lại nụ hôn kiều diễm tối hôm ấy.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân tới gần bên này, Dạ Nhuận mới nâng cao cảnh giác, bàn tay to lập tức vươn sang ôm lấy vòng eo nhỏ của Nhụy Bạch Y. Chàng cuốn nàng vào trong lòng, ôm nàng nhảy xuống.
Có giọng nói vọng vào từ ngoài tường.
“Mẹ, đã qua đây rồi, mẹ có muốn thăm Tam tỷ tỷ chút không?”
Người đang nói là một thiếu niên, là công tử nhỏ thứ năm Chu Khải Hoành của phủ Hầu. Giọng cậu này nhẹ nhàng, không mạnh mẽ như Chu Khải Ninh, cũng không hoạt bát giống Chu Khải Vũ.
Dì Ba Thân thị đang đi ngay bên cạnh cậu ta, giọng nói còn hiền hơn cả con mình, “Để lần sau đi, chúng ta chưa mua gì cả, cầm tay không đến thăm lại kỳ.”
Chu Khải Hoành: “Mẹ nói rồi đó, vậy lần sau mình đi thăm nhé.”
Hai người nói rất bình thường, như thể nhìn hết phàm trần thế tục. Họ đi ngang rồi lướt qua rất nhanh, một lát sau bên ngoài lại lặng đi.
Lúc này, bên trong tường, Nhụy Bạch Y bị người đàn ông đặt ở góc tường, cái miệng nhỏ bị bàn tay thô ráp có vết chai của chàng che lại, bây giờ nàng mới cảm thấy hơi thở lạnh lẽo áp bức mình lơi lỏng đi một chút.
Dạ Nhuận buông miệng nàng ra, nhếch môi cười: “Ngoan lắm, thế mà lại không kêu.”
Cũng chẳng phải chàng sợ Nhụy Bạch Y kêu ra tiếng nên mới che miệng nàng lại, cô gái này mê chàng như điếu đổ, nàng sẽ không đẩy chàng vào hố lửa đâu.
Chẳng qua chàng cảnh giác quen rồi, từ trong xương tủy chàng đã chẳng tin bất kỳ ai.
Tay đã buông lỏng ra, nhưng đầu gối của chàng vẫn để giữa hai chân Nhụy Bạch Y, ép váy nàng nhăn nhúm. Bấy giờ Dạ Nhuận mới phát hiện cô gái này mặc rất dày, quấn kĩ như cái bánh chưng, chỉ để lộ cái đầu be bé xinh xẻo.
Đầu gối Dạ Nhuận vừa bỏ ra, ‘cái bánh chưng’ được chàng đặt trên tường đã tuột xuống ngay, Nhụy Bạch Y kéo cánh tay chàng theo bản năng, khoảnh khắc trượt xuống, nàng rơi vào lòng chàng theo quán tính.
Dạ Nhuận: “……”
Cô gái này, lúc nào cũng nhào vào lòng chàng!
Thật là hết cách với nàng ấy.
Dạ Nhuận đẩy nàng một cái, không đẩy nàng ra hẳn. Không biết là do chàng đẩy nhẹ quá, hay cô gái này mặc quá dày, cuối cùng chàng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, “Cô gái, cô còn muốn nằm trong lòng ta bao lâu?”
Vừa rồi trùng hợp thay có một cơn gió lạnh thốc tới, Nhụy Bạch Y cảm thấy ngực chàng nóng hổi, dựa vào thoải mái, lại có thể chắn gió khá kín cho nàng, nên nàng lười đẩy chàng ra. Bây giờ gió ngừng thổi rồi, nàng buông cánh tay chàng ra, lùi khỏi lòng chàng.
Nhưng nàng không ngờ cánh tay dài đang ôm eo nàng lại kéo nàng về. Người đàn ông ôm nàng một lát, hơi thở hơi hổn hển, “Cô muốn nằm trong lòng ta thì cứ nằm. Nể tình cô sắp chết, ta sẽ chịu đựng cho cô nằm trong lòng ta thêm lát nữa.”
Nhụy Bạch Y: “……”
Chẳng lẽ đến lúc này rồi mà thằng cha này còn nhớ thương chuyện lấy tính mạng nàng ư? Quả là một sát thủ máu lạnh hết lòng vì công việc.
Nàng bèn hỏi: “Họ xài bao nhiêu tiền để mua mạng của thiếp?”
Dạ Nhuận đặt tay lên gáy nàng, lại nắm xương tai của nàng, “Sao, cô muốn tự trả tiền thù lao để xin ta không giết cô ư?”
“Thiếp không có tiền.”
“……”
Dạ Nhuận tức quá bật cười, nâng cằm Nhụy Bạch Y lên, “Không có tiền cũng không sao.”
Khóe môi chàng nhếch lên rất cao: “Cũng giống đêm đó, cho ta hôn một cái, chỉ hôn một cái thôi, ta sẽ tạm tha cho cô một lần.”
“……” Nhụy Bạch Y cạn lời nhìn chàng, suýt thì thốt lên một tiếng “Cút”. Nhưng ngẫm đến việc Dạ Nhuận đang lịch kiếp, tiếng nói phát ra lại là một từ nhàn nhạt “…… Được”.
“Ngoan lắm.” Tay Dạ Nhuận chậm rãi quay mặt nàng qua, nhéo nhéo vô cùng trịnh trọng.
Thấy Nhụy Bạch Y ngoan thế này, thân hình mềm mại để mặc cho chàng ôm. Sự ngứa ngáy trong lòng chàng không thể kìm lại được nữa, tựa như có một bàn chân mèo múp míp cào vào lòng chàng, khiến chàng chìm trong đó, lại không thể rút ra.
Chàng nghĩ, chỉ sợ chàng sẽ phải thua trong tay cô gái này mất, sự dịu dàng ngọt lành của nàng vẫn thành công mê hoặc được chàng.
Nỗi u sầu chan chứa kia lập tức tản đi. Nghề nghiệp bình thường cái nỗi gì, đêm tối mênh mang làm sao cơ, niềm tin kiên định là thá gì, tất cả đều không bì được với hương lành ngọc nhuyễn trong khoảnh khắc này, chàng sẵn lòng cùng rơi vào vực sâu với nàng, đắm chìm cùng nàng.
“Nàng, là của ta!” Tình cảm đã bị ép lại rất lâu trong đáy mắt Dạ Nhuận lập tức trào ra ngoài, rốt cuộc không thể ức chế được nữa. Tình cảm sâu lắng nhuộm đẫm đôi mắt hoa đào, chàng giữ cái đầu nhỏ của Nhụy Bạch Y lại, kéo khăn che mặt xuống, đặt một nụ hôn sâu lên môi nàng.
Mấy lá ngô đồng vàng vọt bị gió thổi bay, rơi xuống búi tóc của Nhụy Bạch Y, chưa dừng lại bao lâu đã bị động tác nóng bỏng của người đàn ông làm rớt xuống.
Mảnh lá con dường như đang trừng mắt, tỏ vẻ ghét bỏ với gã đàn ông thối không biết xấu hổ mới hôm qua còn kiên định, nay đã đổi mặt ngay.
Nhụy Bạch Y không biết cái anh Dạ Nhuận càn quấy không kiêng nể gì ai này đã nhịn bao lâu. Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, chàng đã nhịn rồi. Vào khoảnh khắc bế nàng lên, chàng phải nhịn. Mà tới lúc nàng “cố ý” ngã vào lòng chàng, chàng càng phải nhịn nhiều hơn.
Khi chàng cho rằng mình không sống được bao lâu nữa, chàng mới dám nếm thử môi nàng như đòi nợ.
Tới tối hôm qua, đến giờ phút này, thì chàng không thể nhịn nổi nữa.
Nếu đối phương khịt mũi coi thường chàng, hận chàng thấu xương thì thôi. Tuy rằng La Sát Giết Người Trong Đêm Nhuận chàng đây giết người không chớp mắt, nhưng vẫn rất quân tử với các cô gái, sẽ không bao giờ giở trò lưu manh với họ.
Nhưng con nhóc này lại trêu chọc chàng hết lần này đến lần khác, cứ chòng ghẹo chàng mãi.
Nàng không thể kháng cự lại sức hút của chàng. Nàng còn không sợ ánh mắt thế tục, thì sao chàng phải sợ.
Mặc dù nàng là con gái dòng chính của phủ Hầu, khác nhau một trời một vực với chàng, nhưng nàng đã si mê chàng như thế, chàng cũng nên dũng cảm một chút.
Đủ loại cảm xúc tung bay trong óc chàng, Dạ Nhuận liếm láp quên hết tất cả. Vị thơm ngọt của đôi môi người con gái làm chàng không thể buông ra dễ dàng, chàng lưu luyến ở bên ngoài một lát, thử cạy môi nàng ra, tiến vào bên trong, chạm vào vùng mềm mại trong ấy. Thế là máu nóng lập tức dồn lên trên, thần kinh tê dại. Bàn tay to đang mân mê sau gáy Nhụy Bạch Y khẽ run rẩy.
Thân thể Nhụy Bạch Y lại được đặt lên tường, gần như bị khảm vào trong tường. Vì thân thể này vô cùng yếu ớt, cho dù không trúng thuốc mê cũng chẳng có bao nhiêu sức lực, nên nàng phí rất nhiều sức mới vươn tay ra khỏi tay áo dày nặng, véo lên cánh tay Dạ Nhuận một cái.
Nhưng Dạ Nhuận y như phát điên, không tài nào chịu dừng lại, tận khi nàng bật ra tiếng nức nở chàng mới thôi.
Bản thân nàng đã mặc nhiều, lại bị Dạ Nhuận đè lên như thế, Nhụy Bạch Y suýt chết vì khó thở. Sau khi được buông ra, nàng phải thở dốc mất một lúc lâu.
Dạ Nhuận lau lau môi, nơi đó vẫn còn hương nhạt mà thiếu nữ để lại, lòng chàng căng đầy, chàng nâng gương mặt đỏ ửng của Nhụy Bạch Y lên, “Cô nhóc vô dụng.”
Vừa dứt lời, một tiếng hét chói tai đã vang lên: “Kẻ cắp, buông tiểu thư nhà ta ra!!”
Một thứ tròn tròn nho nhỏ đo đỏ bị ném tới, chàng khẽ nghiêng đầu, đồng thời dùng tay bảo vệ đầu Nhụy Bạch Y, nhẹ nhàng tránh thoát, ngay sau đó một bóng người nhào về phía chàng.
Dạ Nhuận phản ứng cực nhanh, vòng tay qua khoeo chân Nhụy Bạch Y, bế nàng vọt qua một bên. Một cô nhóc búi tóc hai bên nhảy bổ ra trước mắt họ, lăn trúng vào đống anh đào lăn đầy đất, tiếng “Xoạt xoạt xoạt” vang lên.
Anh đào không bị đè nát, nhưng ngực con bé thì lại bị đập dẹp lép.
……
Trúc Châu đi rửa anh đào cũng không được thuận lợi, con bé mới múc một gáo nước ra từ lu nước trong phòng bếp, ngâm anh đào vào nước, thì đã thấy hai con chuột xám to chạy vụt qua chân nó.
Cô bé kêu “A” một tiếng, lùi liên tục 3 bước về sau, rụt người trong góc tường, run rẩy nói: “Chúng mày đừng, đừng tới đây!”
Hai con chuột lớn mở to đôi mắt chuột nhìn con bé, cũng không chạy.
Trúc Châu tưởng chúng nó đói bụng, thứ tụi nó nhòm không phải là con bé, mà là đống anh đào trong tay con bé, nên con bé lấy hai quả anh đào trong rổ ra ném xuống đất. Nhưng hai con chuột lớn vẫn không động cựa gì, chỉ nhìn con bé.
“Tụi, tụi mày đợi chút!” Trúc Châu dịch từng bước một tới cạnh kệ bếp, mở nắp thùng gạo, múc một bát gạo ra từ trong thùng, rải xuống mặt đất.
Hai con chuột to lập tức xông lên cướp gạo.
Trúc Châu run chân nhìn chúng nó, chờ chúng nó ăn uống no đủ vỗ cái bụng chuột bỏ đi, con bé mới dám cắn môi chực khóc đi đến gần thùng nước rửa anh đào tiếp.
Lần này nó rửa vô cùng nghiêm túc, rửa sạch từng quả rồi mới bày lên đĩa.
Cô bé bưng anh đào quay lại sân, đi được nửa đường nó lại thấy một người đàn ông áo đen cao lớn uy mãnh ép tiểu thư nhà nó lên vách tường cưỡng! Hôn!!
Trúc Châu sợ quá ngây ra, nó sợ chỉ thiếu điều ngất xỉu. Phản ứng đầu tiên của con bé sau khi cố gắng hoàn hồn không phải là sợ hãi chạy trốn, mà là đỏ hốc mắt chạy lên trước, ném “vũ khí” trong tay qua bên đấy.
Nhưng không ngờ con bé mới chạy được mấy bước, đã vấp phải mấy quả anh đào rơi vãi, ngã chỏng vó ngay.
“Hức!” Trúc Châu bật khóc, không rõ nó khóc là do đau quá, hay là tại tiểu thư nhà con bé bị dê xồm sàm sỡ.
Một bàn tay nhỏ trắng như tuyết nắm lấy cánh tay con bé, kéo con bé dậy.
“Không sao chứ?” Nhụy Bạch Y rút một chiếc khăn tay ra khỏi cổ tay áo, lau cái mặt lấm lem bùn đất và thịt quả anh đào của Trúc Châu.
Trúc Châu ngớ ra, lập tức trốn ra sau Nhụy Bạch Y, chỉ dám thò đầu ra nhìn người đàn ông áo đen cách đó không xa, hai chân đá đá.
Nó lại chợt cảm thấy không đúng, bèn kéo Nhụy Bạch Y lại. Con bé kéo nàng ra đằng sau nó, người run như cầy sấy, giọng còn run hơn cả người, “Tiểu tiểu tiểu tiểu tiểu thư, đừng đừng đừng đừng sợ, có có có có……”
Dạ Nhuận lẳng lặng nhìn con bé, chàng thấy con bé “Có” một lúc lâu, mãi mới rặn ra được “Có em ở ở ở ở ở đây ạ”, suýt thì bật cười.
“Con hầu của nàng thú vị nhỉ.” Chàng nhếch môi cười nói, ánh mắt lại chuyển về Nhụy Bạch Y, thấy đôi môi nàng đỏ lên, ý cười của chàng càng sâu thêm.
Trúc Châu huơ hai nắm tay mà không ra oai được, thế là con bé òa khóc: “Huhuhuhu anh tha cho tiểu thư nhà tôi đi, tôi làm trâu làm ngựa cho anh cả đời cũng được!”
Dạ Nhuận bật cười xấu xa, ngón tay cái quẹt qua môi, như đang ngẫm nghĩ lại điều gì, chàng nói: “Không tha đấy.”
Chàng muốn bắt nạt cô nhóc này cả đời.
Trúc Châu: “……”!!
“A, anh đừng đừng đừng đừng đừng tới đây! Anh còn qua đây thì tôi tôi tôi tôi tôi sẽ kêu lên đấy!” Trúc Châu che chở Nhụy Bạch Y, run rẩy lùi về đằng sau, “Tiểu tiểu tiểu tiểu thư, cô mau mau mau mau chạy đi!”
Nhụy Bạch Y: “……”
Bé mít ướt biến thành bé nói lắp.
Dạ Nhuận lại cười một tiếng, tiếp tục tới gần các nàng, gương mặt lạnh lùng vờ như tăng thêm vẻ độc ác.
Nhụy Bạch Y nhìn không nổi, bèn vỗ vỗ bả vai Trúc Châu, nói giọng bình tĩnh, “Đừng sợ chàng ấy.”
“Hả?”
“Chàng ấy sẽ không hại ta đâu.” Nhụy Bạch Y lại nói.
Nghe thấy câu này, người được nói đến ở đối diện cũng hơi kinh ngạc.
Trái tim Dạ Nhuận lại run lên, ánh mắt càng chú mục lên Nhụy Bạch Y.
Nhìn mà xem, nàng đã đổ chàng đắm say thế đấy, rõ ràng chàng đã hù dọa nàng rất nhiều lần, ấy vậy mà nàng lại không sợ, tới lúc này còn nói đỡ cho chàng.
Nhưng chàng không ngờ là Nhụy Bạch Y cũng chẳng có ý định nói đỡ cho chàng đâu, nàng chỉ muốn trấn an con nhóc mít ướt này, để nó bình tĩnh lại thôi.
Nhụy Bạch Y kéo Trúc Châu về bên cạnh, tiếp tục lau mặt cho con bé, hiếm lắm mới có lúc kiên nhẫn dỗ dành nó, “Đừng sợ.”
Trúc Châu cắn môi, hẵng còn run, “Tiểu tiểu tiểu tiểu thư, gã ta nhất định là do dì Tư phái tới để quyến rũ cô!”
Dạ Nhuận:?
Nhụy Bạch Y:??
Họ không thể hiểu nổi làm sao mới có một lúc mà con nhóc mít ướt này đã nghĩ ra chuyện kinh thiên động địa quỷ thần đều khiếp như thế.
Trúc Châu nói: “Gã này điển trai quá, đẹp ghê gớm. Tiểu tiểu tiểu tiểu thư cô đã bị gã làm mê mẩn tâm trí rồi!”
Nhụy Bạch Y: “……”
Lời này nói ra lại mát lòng Dạ Nhuận, độ cong nơi khóe môi người này càng cao thêm, chàng nhấc một bên chân dài đặt lên chiếc ghế đá cạnh đấy, dù bận vẫn ung dung nhìn qua bên này, gương mặt lạnh lùng tràn trề hứng thú, cười nói: “Cô hầu của nàng cũng tinh mắt thật, giống y như nàng.”
Bốn chữ sau cùng thật ra là có hàm ý khác, một lời mà hai nghĩa.
Nhụy Bạch Y quay mặt đi, lười nhìn chàng dù chỉ một cái. Cái gì mà “Rất là tinh mắt” chứ, chàng dọa hầu gái của nàng khóc rồi đây, nàng không muốn nói chuyện với chàng nữa.
“Chàng đi trước đi.” Nhụy Bạch Y thờ ơ nói.
Dạ Nhuận:?
“Nàng đuổi ta đi?” Sự chuyển biến bất ngờ trong thái độ này khiến Dạ Nhuận chảy mồ hôi.
Nhụy Bạch Y nói: “Nếu chàng không đi, nó sẽ khóc mãi không ngừng, ồn lắm.”
Nàng không thích ồn ào, cho nên Dạ Nhuận cứ đến vào buổi tối vẫn hơn.
Dạ Nhuận: “……”
“Được, nàng đừng hối hận.” Chỗ quan trọng mà Dạ Nhuận nắm bắt được lại không phải là câu sau, chàng chỉ để ý đến chuyện Nhụy Bạch Y đuổi chàng đi. Chẳng lẽ nàng không cồn cào ruột gan, ngóng trông chàng đến ư?
Được lắm, mới hôn nàng một lát, nàng đã kiêu rồi đấy phỏng?
Chàng đi đây này, để xem nàng có tiếc đứt ruột không.
Dạ Nhuận xoay người, hóa thành một cái bóng mảnh biến mất ở bờ tường, bóng dáng vừa lạnh nhạt vừa quyết đoán, không vấn vương chút nào.
Nhụy Bạch Y liếc mắt nhìn chàng, thầm nghĩ hình như cái tên này tức rồi, nhỡ tức quá không bao giờ tới tìm nàng nữa thì biết làm sao đây.
Nếu họ không bao giờ gặp lại, thì làm sao nàng giành được tình cảm chân thành của chàng, như vậy không phải sẽ ảnh hưởng đến chuyện lịch kiếp của chàng sao.
Nàng lập tức thấy hơi hối hận, đúng ra nàng không nên bảo chàng đi.
“Dê xồm” đi rồi, hai cái chân run rẩy của Trúc Châu bấy giờ mới ngơi run. Con bé thì thào với Nhụy Bạch Y: “Tiểu thư, chúng ta đi tìm lão gia đi!”
Dì Tư đã tìm cả dê xồm tới bắt nạt cô chủ rồi, giờ Trúc Châu rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa. Tiểu như nhà con bé chính là con gái dòng chính tôn quý của phủ Hầu kia mà, sao lại thê thảm hèn kém hơn cả hầu gái hèn mọn như con bé thế này.
Nhụy Bạch Y hơi đau đầu, nói nhẹ hều: “Không cần.”
Nàng lười giải thích cùng một chuyện đến lần thứ hai, bèn kéo cái váy dơ hầy của Trúc Châu, “Em đi thay áo quần đi.”
“Tiểu thư! Cô không thể để tên đẹp trai kia làm mê mẩn tâm hồn được!” Trúc Châu gào lên, những giọt lệ to như hạt đậu dâng lên trong đáy mắt.
Nhụy Bạch Y: “……”
“Đỡ ta về phòng đi, ta mệt rồi, muốn nằm một lát.” Nhụy Bạch Y cau mày lại. Thân thể này không thể chịu đựng chút khổ cực nào, mới nãy nàng ngã khỏi xích đu, còn bị Dạ Nhuận cưỡng hôn một lúc, nàng quá mệt rồi.
Trúc Châu: “……”
Thấy tiểu thư nhà mình bình tĩnh thế này, cứ như không sao cả, chưa xảy ra chuyện gì, con bé trề môi một lát, rồi lệ trong mắt lặng lẽ ứa ra.
Cô bé sợ Nhụy Bạch Y bị sốc, cú sốc này khiến nàng choáng váng, hoặc là trúng phải cổ của gã dê xồm kia rồi, nên con bé không gào thét gì nữa. Sau khi đỡ Nhụy Bạch Y vào phòng, nó chả còn tâm trí nào mà thay quần áo, chỉ vội vàng chạy về phía nhà Hành Thủy nơi Hầu gia ở.
(Trúng cổ: Một loại trùng độc của Trung Quốc)
Nhưng quản sự của nhà Hành Thủy nói Hầu gia vào cung còn chưa về. Con bé không nghĩ nhiều thêm, lập tức phóng tới vườn Văn Trúc nơi Tứ thiếu gia ở.
Chu Khải Ninh đang đọc《 Binh pháp Tôn Tử 》 trong phòng, đột nhiên có mùi anh đào nồng nàn ập vào mũi cậu. Cậu ngửi một lúc, thấy thơm đáo để.
“Tứ thiếu gia!!” Tiếng gào này lại sắp làm điếc màng nhĩ của cậu.
————
Cơn buồn ngủ của Nhụy Bạch Y đã bị đánh tan như vậy đấy, nàng mở to mắt, một đống người đang đứng bên mép giường nàng.
Người đứng ở chính giữa là đại phu nhân Trịnh Thục Phân của phủ Hầu và Chu Khải Ninh, bên phải bà là dì Ba Thân thị và Chu Khải Hoành, bên trái bà là dì Tư Tôn Mỹ Mỹ và hai đứa con gái sinh đôi chả rõ ai chị ai em của bà ta.
Ngoài cùng bên trái còn có một cô gái đứng đấy, ước chừng mười bảy mười tám tuổi, trông tầm tầm tuổi như Chu Mỹ Hương và Chu Mỹ Na, Nhụy Bạch Y không nhận ra cô này.
Đằng sau đống người này, Nhụy Bạch Y còn loáng thoáng thấy được thân hình nhỏ con của Trúc Châu. Mắt của con nhóc này đỏ dễ sợ, cổ rụt vào trong cổ áo, ra chiều hối hận và tự trách ghê lắm, ánh mắt nó nhìn nàng tràn ngập sự hối lỗi.
Thấy nàng đã tỉnh, Chu Khải Ninh tiến lên một bước, “Tam tỷ tỷ!”
Dường như cậu ta có chuyện muốn hỏi nàng, lại khó có thể mở miệng.
Thấy cậu chàng không nói nên lời, Chu Mỹ Hương trợn mắt mở miệng nói: “Tam muội muội, có dê xồm vào phòng muội hả?!”
Tôn Mỹ Mỹ lập tức kéo cô ta, dùng khẩu hình bắt cô ta câm miệng.
“Mẹ, mẹ kéo con làm gì?” Chu Mỹ Hương hừ hừ.
Trịnh Thục Phân lừ mắt sang, Chu Mỹ Hương lập tức im thin thít.
“Ninh Ca Nhi, Hoành Ca Nhi, các con ra ngoài trước đi.” Trịnh Thục Phân nói.
“Mẹ, con không đi, Tam tỷ tỷ nhất định đang sợ lắm, con phải ở lại đây với chị.” Chu Khải Ninh nói.
“Mẹ và ba dì của con đều ở đây, chẳng lẽ còn cần con ư?” Trịnh Thục Phân sẵng giọng.
Ba bà dì lẽ?
Nhụy Bạch Y biết ngay cô gái xa lạ đứng ngoài cùng bên trái là ai rồi. Không ngờ diễm phúc của người cha Bình An hầu của thân thể gốc này lại dồi dào thế, một mớ tuổi rồi mà còn nạp một cô xấp xỉ con gái mình vào làm thiếp.
Chu Khải Ninh nghẹn họng, chỉ có thể lui ra ngoài, không yên tâm quay đầu lại nhìn Nhụy Bạch Y mấy lần. Chu Khải Hoành nghe lời nhất, lúc Chu Khải Ninh đi ra ngoài, cậu nhóc đã đứng ở ngoài cửa.
Những người còn lại đều là đàn bà con gái, bấy giờ Trịnh Thục Phân mới mở miệng nói: “Nhụy Nhi, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, con nói cho chúng dì nghe, chờ cha con về, dì nhất định sẽ kêu cha con đòi lại công bằng cho con.”
Từ khi thấy họ, và cả cái kiểu rụt đầu rụt đuôi của con nhóc mít ướt, Nhụy Bạch Y đã đoán được nhất định con bé mít ướt sợ quá đi tìm người, sau đó để to chuyện đến mức cả gia đình đều biết có “Dê xồm” vào phòng nàng.
Nếu nàng phủ định, con nhóc mít ướt kia nhất định sẽ mắc tội danh cố ý nói dối bịa đặt làm hại thanh danh của nàng, sẽ bị Trịnh Thục Phân bán ra ngoài mất. Chẳng bằng nàng thừa nhận luôn, mượn chuyện này để thử phản ứng của những kẻ trong phòng xem sao.
Kẻ muốn hại nàng chắc hẳn là một trong số đám đàn bà con gái này.
Nhụy Bạch Y bèn nói: “Không phải dê xồm, mà là thích khách.”
“Hả.” Một tiếng hô sợ sệt vang lên, đấy là dì Năm đứng ở rìa trái.
“Thích khách?!” Chu Mỹ Hương sợ tới mức kêu thành tiếng, sắc mặt trắng bệch. Gan của cô ta có thể so với Trúc Châu, cô ta lập tức nhìn trái nhìn phải, sợ “thích khách” trong lời Nhụy Bạch Y vẫn còn trốn trong phòng.
Chu Mỹ Na cũng kinh ngạc, “Cái gì? Có thích khách?!”
Vẻ kinh ngạc kia có vẻ là thật.
Tôn Mỹ Mỹ nhăn mặt, phản ứng không nhiều nhặn gì, nhưng Nhụy Bạch Y thấy cái tay cầm khăn thêu hoa mai của bà ta khẽ run lên.
Nàng chuyển mắt qua nhìn đại phu nhân Trịnh Thục Phân, phản ứng của bà bình tĩnh hơn một chút so với Tôn Mỹ Mỹ và hai đứa con gái của bà ta, nhưng mày cũng nhíu rất chặt.
Gương mặt dì Ba Thân thị bên phải bà không có phản ứng gì mấy, phẳng lặng như tờ, tựa như một cao nhân đã lạc vào cõi tiên ngoài kia.
Nhụy Bạch Y liếc bà ta nhiều thêm một cái.
Khi đám người kia bỏ đi, sắc mặt họ hoặc khủng hoảng hoặc nghiêm trọng hoặc lo lắng. Họ an ủi Nhụy Bạch Y đừng sợ, chờ Hầu gia về thì báo lại chính xác cho ông ta, để đưa lên quan phủ, tróc nã thích khách.
Những chuyện bên ngoài Trịnh Thục Phân xử lý rất tốt, bà lập tức phái mấy hộ vệ trong phủ đến canh ngoài cửa viện của Nhụy Bạch Y, cùng lúc đó, có thêm 8 hộ vệ ở ngoài cửa phòng nàng.
Tối đó Chu Mỹ Hương tỉnh lại vì ác mộng, đêm hôm khuya khoắt nhào vào phòng Tôn Mỹ Mỹ, khóc la đòi bà ta cướp mấy hộ vệ về canh viện.
Tôn Mỹ Mỹ đau cả đầu vì cô ta quấy phá, bèn quát cô ta về phòng.
Tuy đây là phủ Hầu, nhưng nuôi một hộ vệ có võ công lợi hại phải tốn không ít tiền, những kẻ được nuôi nhiều nhất trong các viện đều là hầu gái và vú em. Nếu đếm nghiêm túc thì trên dưới hiên San Hô của Tôn Mỹ Mỹ có tổng cộng 40 nô bộc, nuôi họ đã tốn khôi khối bạc. Vào thời thái bình thịnh trị này, hầu như phải sắp xếp trước thì mới có hộ vệ đến được. Vì tiết kiệm bạc nên bà ta nuôi mấy nô bộc làm lụng tốt cho mình và hai đứa con gái, hộ vệ bị đuổi đi lâu rồi. Bây giờ phủ có thích khách, bà ta đành vung tiền tập hợp hộ vệ về.
“Tiểu Lục Thuận” có võ công tốt nhất lập tức trở thành miếng bánh ngon trong phủ, dì Năm và dì Tư đều muốn cướp anh ta, nhưng cuối cùng vì phải nể địa vị đại phu nhân của Trịnh Thục Phân, nên anh ta vẫn về phòng của bà cả.
Dì Năm được chiều chuộng nhất, cướp không được người thì đi thổi gió dưới gối Bình An hầu, hôm sau trong viện của chị ta lập tức có thêm 4 hộ vệ.
Cuối cùng chỉ có dì Ba Thân thị là vẫn lù lù bất động như không có chuyện gì, viện của bà ta chẳng có lấy hộ vệ nào, bà ta vẫn ra khỏi phòng vào buổi tối như thường lệ.
Nhưng những việc đấy đều là chuyện sau này. Lúc này, khi màn đêm đen buông xuống, hai hộ vệ đứng canh ngoài cửa viện của Nhụy Bạch Y đang nhìn nhau lom lom, mặt đều viết “Sao chúng ta lại xui xẻo thế này, rõ ràng võ công dở nhất, vậy mà lại bị phân đến đây, lỡ như đêm nay lại có thích khách tới chơi thì biết phải làm sao?!”
Hai người xoa xoa đống da gà đang nổi lên, an ủi lẫn nhau: “Không sao, Hầu gia đã báo quan rồi, đêm nay tên thích khách kia không dám tới đâu, lệnh truy nã đã phát rồi mà lị.”
“Đúng vậy, không sai, đừng tự mình dọa mình!”
Một trận gió lạnh cuốn lá vàng khô qua, đập vào mặt họ. Họ sợ đến mức chân run lập cập, tai nghe tám hướng.
Nhưng họ không ngờ một trận gió nữa lại thổi qua, không cho họ thời gian phản ứng, cổ họ đồng thời dính chưởng.
——
Có hộ vệ canh giữ ở cửa, Nhụy Bạch Y quả là được ngủ an lành hơn hẳn hồi xưa.
Mấy hộ vệ kia tuy rằng sẽ gây trở ngại đến việc Dạ Nhuận tới tìm nàng, nhưng đồng thời cũng có thể phòng ngừa những sát thủ khác. Hơn nữa lúc bỏ đi Dạ Nhuận tức giận như thế, chắc có lẽ đêm nay chàng sẽ không có tâm trạng tới tìm nàng, kiểu gì cũng phải dăm ba hôm nữa.
Cứ để mấy hộ vệ kia canh gác cũng không sao cả.
Trong cơn buồn ngủ mông lung, nàng lại cảm thấy mũi mình ngưa ngứa, rồi tới cằm, tới tai……
Mãi đến khi thứ ấm áp kia ngậm lấy môi nàng, nàng mới mở bừng mắt ra.
Là bóng dáng đĩnh đạc đen thui quen thuộc kia.
“Nhóc con, nàng cũng không nhớ ta đến mức ngủ không yên như ta tưởng nhỉ.” Người đàn ông có vẻ vô cùng tức giận, mặt mày lạnh lùng.
Nhụy Bạch Y: “……”
Tại sao phải nghĩ đến chàng tới độ ngủ không yên giấc? Thiếp bị khùng hay sao?
Người đàn ông áo đen nhéo mặt nàng, còn cúi xuống cắn môi nàng một cái, móc một cục giấy ra từ ngực áo.
Chàng mở cục giấy kia ra, ba chữ to “Lệnh truy nã” thình lình xuất hiện trên mặt giấy.
Bên cạnh hàng chữ lớn là một cái mặt to như bánh nướng, rỗ chằng rỗ chịt, lấm la lấm lét.
Người đàn ông rất là không vui, chỉ vào kẻ được vẽ trên ấy, “Còn vẽ ta xấu thế này nữa!”
Nhụy Bạch Y: “……”
[HẾT CHƯƠNG 26]