Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10: Gả cho chàng đấy
Mã Đại Nhuận vô cùng chìm đắm trong cốt truyện do chàng tự nghĩ vớ vẩn ra. Chỉ mới nhìn gương mặt kia của Ngưu Tiểu Nhụy, chàng đã cảm thấy xương cốt sắp mềm nhũn. Nếu Ngưu Tiểu Nhụy gọi chàng một tiếng, có lẽ chàng sẽ chết ngay tại chỗ.
Vậy thì trước khi chết, chàng nhất định phải làm một chuyện có ý nghĩa.
“Chỉ, hôn một cái thôi.” Giọng Mã Đại Nhuận khàn khàn, cái tay đang đặt sẵn sau đầu Nhụy Bạch Y chậm rãi lần xuống, sờ lên khuôn mặt nhỏ của Nhụy Bạch Y giữa tiếng tim đập thình thịch.
Nơi lòng bàn tay chạm đến đều mềm mại, trơn nhẵn đàn hồi, sờ còn thích hơn cả thạch sữa đông lạnh. Mã Đại Nhuận chưa từng được sờ thứ gì thích như thế, ánh mắt chàng sâu thẳm hơn. Chàng nghĩ thầm, hóa ra da của con gái lại non mềm như thế.
Chàng cảm thấy cho dù giây tiếp theo chàng có chết luôn thì cũng không uổng công sống, ít nhất trước khi chết còn được sung sướng một phen rồi. Mỗi tội giới hạn của cái “sung sướng” này chỉ là sờ thôi hay còn……
Mã Đại Nhuận thấy cô yêu tinh cáo không từ chối, bèn múa ngón tay bạo dạn hơn. Vuốt ve một lát, chàng nâng khuôn mặt nhỏ của Nhụy Bạch Y lên, đưa về phía trước.
Hơi thở của hai người càng lúc càng gần, trên người cô gái trước mặt chàng có hương thơm dìu dịu, hương thơm này tựa như tuyết đầu mùa, như tỏa ra làn hơi lạnh toát. Tóm lại là rất thơm, nhưng lại khiến người ta cảm thấy xa xôi, rất khó tiếp cận.
Hơi thở của nàng cũng ngọt lành.
Dựa theo lẽ thường, chàng bất lịch sự đến mức này, đúng ra đối phương phải đẩy chàng ra, đá chàng một cú hoặc cho chàng một cái bạt tai, thậm chí còn có thể bị chàng dọa sợ. Nhưng từ đầu chí cuối, cô gái này đều ngoan ngoãn lạ lùng.
Chàng sắp dí lên môi nàng đến nơi mà nàng còn chưa phản ứng, cho nên nàng là yêu tinh cáo thật ư?!
Ngực Mã Đại Nhuận tức khắc run lên, nhưng chàng vẫn không có cách nào dừng lại được. Đầu chàng cúi xuống mỗi lúc một thấp, mãi tới khi một bàn tay nhỏ mềm mại đẩy cái mặt bự của chàng ra, một giọng trong veo cất lên: “Bà nội em vừa mới chết.”
Mã Đại Nhuận: “……”
Chàng sửng sốt hồi lâu, lập tức sống lại từ địa ngục đen hun hút, cô yêu quái cáo trước mặt cũng nhuốm hơi người, như thể thực sự tồn tại. Nàng mềm mại ấm áp, nào còn tính công kích gì nữa, cũng không có mấy thứ như là răng nanh luôn.
Mã Đại Nhuận buông khuôn mặt nhỏ của nàng ra.
Nhụy Bạch Y nâng mí mắt nhìn chàng. Nếu phải ngày thường, thì chàng muốn thế nào, quả thật nàng sẽ không từ chối, rốt cuộc họ đã thành thân lâu như vậy, những chuyện vợ chồng có thể làm hai người đều đã làm gần hết. Huống chi chỉ là hôn một cái thôi. Nhưng bên cạnh là mộ của người lớn tuổi, mặc dù bà lão chẳng liên quan gì tới nàng, nhưng thây cốt chưa lạnh, họ không thể chàng chàng thiếp thiếp ngay trước mặt người đã khuất được.
Mã Đại Nhuận tỉnh ra, vội vàng nói: “Thứ cho tôi thô lỗ vụng về, suy xét không chu toàn. Tôi thật sự không nên giở trò lưu manh trước mộ của bà nội nàng, quả thực quá bất lịch sự!”
Chàng tự tát mình một cái, đoạn gãi gãi đầu, càng nghĩ càng cảm thấy vừa nãy đầu óc mình lú lẫn hoặc bị nhúng nước. Người thân nhà người ta vừa mới cưỡi hạc quy tiên mà chàng đã đòi ôm ấp hôn hít người ta ngay, thế này còn ra thể thống gì nữa?
“Không được, tôi phải dập đầu mấy cái thật kêu trước mộ bà nội nàng để xin lỗi.” Mã Đại Nhuận phủi đầu gối đánh xoẹt, xoay người qua chỗ khác.
Nhụy Bạch Y: “……”
Nàng đuổi theo túm chặt tay áo chàng. Mã Đại Nhuận sửng sốt, khựng bước chân lại, xoay đầu nhìn nàng. Chiếc mũ tang to rộng đã rớt đằng sau cái gáy tròn lẳn của cô gái, lúc nàng chạy tới gần rồi dừng lại, mũ tang lắc lắc rồi vẹo sang một bên. Mấy lọn tóc đen nhánh bị mũ tang làm xổ ra xõa hai bên tai nàng. Ánh trăng rót xuống, trông nàng càng đẹp tuyệt vời.
Mã Đại Nhuận ngắm nàng đăm đăm, không cách nào dời mắt được.
Nhụy Bạch Y nói: “Không cần.”
Lưỡi Mã Đại Nhuận đỡ đỡ vách trong khoang miệng, chàng kéo thẳng lại cái mũi vẹo rơi đằng sau đầu Nhụy Bạch Y, nói: “Vẫn nên lạy mấy cái, kẻo lương tâm tôi không yên.”
Chàng lại nói: “Tôi có tội.”
Nhụy Bạch Y: “……”
Mã Đại Nhuận nắm bàn tay nhỏ đang túm tay áo chàng của Nhụy Bạch Y, nhẹ nhàng bỏ nó ra. Chàng đứng thẳng người, tiếp tục đi đến trước mộ.
Nhụy Bạch Y khẽ nhíu mày, ngẫm lại dầu gì Mã Đại Nhuận cũng là chuyển thế của Thái Tử trên Cửu Trùng Thiên, thân phận tôn quý dữ dội. Nãy lúc chàng chạy tới dập đầu nàng đã định chạy ra ngăn, phải tội khi đấy nàng còn đang ngỡ ngàng vì hành động đột nhiên chạy tới của chàng, nàng chưa kịp ngăn chàng đã dập xong ngay tắp lự. Lần này nàng không thể để chàng lạy nữa.
“Không cần thật mà.” Nhụy Bạch Y lại túm chặt chàng.
Thấy cô gái lại túm chàng, đôi tay nhỏ ôm lấy cánh tay chàng, hàng mày đẹp nhíu lại, Mã Đại Nhuận ngây người một chút, rồi theo ý nàng: “Được được được, nàng không cho tôi lạy thì tôi không lạy nữa.”
Nhưng chút đắc ý ấy của chàng tiêu tan rất nhanh, chàng chợt nghĩ rằng, nàng kiên trì không cho chàng dập đầu như thế, chẳng lẽ là bởi vì nàng cảm thấy chàng không có tư cách này sao?
Chàng và nàng thật ra vẫn còn là hai người xa lạ, lại không có quan hệ gì, chàng làm gì được quyền dập đầu với bà nội nàng. Ừ, nhất định là nàng nghĩ thế rồi.
“Chào Ngưu Tiểu Nhụy, tôi tên là Mã Đại Nhuận.” Mã Đại Nhuận bèn tự giới thiệu bản thân rất chân thành.
“Em biết.” Nhụy Bạch Y nói, “Em nhận ra chàng.”
Đôi mày rậm của Mã Đại Nhuận nhướng lên, “Hả?”
Nhụy Bạch Y khẽ cong môi, ra vẻ phúc hậu và vô hại, “Thần đồng nhỏ…… thi bốn lần mà không đậu tú tài?”
Mã Đại Nhuận: “………”
Gió lạnh thổi tới ào ào, thổi bay làn tóc của Nhụy Bạch Y. Mã Đại Nhuận muốn kéo áo ra khoác thêm cho Nhụy Bạch Y, chàng sợ nàng lạnh. Nhưng sờ tay vào chàng lại ghét bỏ quần áo mình hôi rình mùi mồ hôi, còn dính cả bùn. Chàng bèn nói: “Bà nội nàng qua đời, sau này nàng tính toán sao đây?”
“Nếu không có chỗ ở, thì theo tôi nhé.” Những lời này Mã Đại Nhuận đã ấp ủ trong lòng từ đầu, chỉ cần Nhụy Bạch Y có vẻ không kháng cự chàng lắm là chàng sẽ nói ra ngay.
Ngượng ngùng ấy hả, không tồn tại.
Chàng chỉ sợ con gái nhà người ta ngượng ngùng thôi, đấy bạn xem, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo hơi ửng lên rồi kìa.
Ai ngờ đôi mắt đen long lanh ướt nước của Ngưu Tiểu Nhụy lại nhìn chàng, nàng nói với chàng bằng giọng điệu bình tĩnh không chút gợn sóng: “Gả cho chàng đấy.”
Mã Đại Nhuận: “…………”
Toi rồi, điên mất thôi.
“Nàng…… nói gì?” Mã Đại Nhuận suýt đứng không yên.
Nhụy Bạch Y không nói gì, chỉ nhìn chàng.
Mã Đại Nhuận đột nhiên “phì” cười. Tựa như một thằng ngốc, chàng ngắm nghía chung quanh, sờ sờ gáy. Đột nhiên chàng nghĩ bụng sao xung quanh lại không có ai thế, mọi người đi đâu hết rồi, ai đấy mau ra đây coi. Lời vừa nãy của Ngưu Tiểu Nhụy kiểu gì cũng phải để người khác nghe thấy mới được chứ!!!!
Chàng, Mã Đại Nhuận, có sức hút như vậy đấy!
Mới nhìn một cái thôi, cô gái xinh đẹp đáng yêu nhường này mới nhìn mặt chàng một lần mà đã nói muốn! Gả! Cho! Chàng!!
Cảm giác kiêu ngạo và thỏa mãn kia lập tức tràn đầy trái tim Mã Đại Nhuận, một thứ tên là “Tự sướng” phình muốn tràn cả ra ngoài.
“Nơi này hơi lạnh, nhà chàng ở đâu, chàng đưa em đi, em muốn uống cháo gạo kê nóng.” Nhụy Bạch Y mở miệng nói.
Nàng thật sự hơi đói bụng, vừa vượt thời không đến đây nàng đã phải xử lý tang sự của bà nội thân thể này, nàng vẫn chưa được ăn miếng nào.
Mã Đại Nhuận hơi sửng sốt, miệng ngoác đến tận mang tai. Chàng đưa tay lên môi ho khan một tiếng, ra vẻ rụt rè lên tiếng “Được.” Cảm xúc hưng phấn bồn chồn kia nhảy nhót trong lòng chàng.
Thế cho nên lúc dẫn đường cho Nhụy Bạch Y chàng còn đi lộn, chàng vội đổi hướng, “Đây, bên này.”
Khi gặp chỗ lầy lội trên đường, Mã Đại Nhuận ngừng lại, ngồi xổm xuống trước người Nhụy Bạch Y, vỗ vỗ bàn tay to lên lưng mình, “Nào Ngưu Tiểu Nhụy, tôi cõng nàng!”
Không nghe thấy động tĩnh gì, Mã Đại Nhuận lập tức nói: “Nàng đừng ngại, xương nàng nhỏ xíu thế này, có nặng bao nhiêu, hơn nữa tôi……”
Nói còn chưa dứt lời, một thân thể mềm mại đã dán lên lưng chàng, đôi tay nhỏ lạnh lẽo ôm lấy cổ chàng.
Ngực Mã Đại Nhuận run rẩy, chàng nhếch môi, cõng Nhụy Bạch Y lên.
Cô gái này quả nhiên nhẹ lạ kỳ, chàng cảm thấy chỉ như cõng một đống bông trên lưng.
……
Mã Thúy Hoa gặm bánh bột bắp, phồng mồm hỏi: “Anh Ba đâu?”
Mã Cẩu Đản chọc đĩa hành xào rau hẹ, “Anh nào biết được!”
Mã Phú Quý nhìn thoáng qua sắc trời, gắp mấy hạt lạc bỏ vào bát của Mã Thúy Hoa và Mã Cẩu Đản, nói: “Anh Ba của mấy đứa ấy à, có lẽ đang đi đâu một mình gặm nhấm sự thật chú ấy lại rớt tú tài lần nữa rồi. Hai đứa đừng nhìn ngày thường anh Ba mấy đứa không tim không phổi, thật ra chú ấy để bụng lắm đấy. Những lời cha nói chú ấy còn ghi tạc hơn chúng ta nhiều, đợi lát nữa anh Ba mấy đứa về, mấy đứa nói in ít thôi, lên giường đất đắp chăn mà ngủ, để anh Ba mấy đứa được yên lặng.”
“Có lẽ nào anh Ba nghĩ quẩn không ạ?” Mã Thúy Hoa nghe anh Hai mình nói thế, nó cũng rầu cả lòng. Cái mặt nó nhăn nhó, cũng chẳng còn tâm tình gì mà gặm bánh bột bắp nữa.
Đôi đũa đang chọc rau hẹ của Mã Cẩu Đản khựng lại, lông mày nhăn tít, “Không được, bọn em phải đi tìm anh Ba!”
Mã Thiết Trụ: “……”
“Thúy Hoa, đừng nói bậy! Anh Ba em đâu giống loại người nghĩ quẩn muốn tự sát, nó sống thoáng lắm.” Mã Thiết Trụ dùng ngón tay phủi vụn bánh ở khóe miệng Mã Thúy Hoa đi.
“Nhưng anh Ba thi năm lần vẫn không đậu!” Mã Thúy Hoa nói với vẻ mặt khoa trương, còn xòe năm ngón tay ra so.
Mã Cẩu Đản thở dài theo: “Đúng vậy, nếu là em, em nhất định sẽ không có mặt mũi gặp người khác. Tên Cẩu Mặt Rỗ ở làng họ Cẩu còn thi đậu, mà hắn ta nhỏ hơn anh Ba hai tuổi lận!”
Mã Phú Quý đột nhiên đập đôi đũa xuống, “Không được rồi anh Cả ạ, tôi thấy có gì sai sai. Người ta nói ngoài mặt càng không sao thì trong lòng càng suy sụp. Hôm nay đã khuya thế này mà chú Ba còn chưa về, chắc chắn là tâm tình không tốt. Nhẽ ra chúng ta phải an ủi chú ấy, sao lại còn ngồi đây ăn cơm!”
Anh ta đứng dậy khỏi ghế, Mã Thúy Hoa và Mã Cẩu Đản cũng trịnh trọng lạ thường nhảy xuống ghế theo, Mã Phú Quý dắt họ đi ra ngoài.
Mã Thiết Trụ ngẫm nghĩ một lát, Mã Phú Quý nói cũng có lý. Tuy rằng biết bao người thi đấu, nhưng thằng Ba nhà anh ta có lòng tự tôn cao hơn người khác, giờ lại không đậu lần thứ năm, nhất định sẽ thấy khó chịu trong lòng. Trước đấy chú ấy còn nói không thi nữa, không được, anh ta cũng phải đi xem sao mới được.
Ai ngờ anh ta lại thấy ba người vừa đi tới cửa đột nhiên ngừng lại, trợn tròn mắt nhìn ra ngoài.
“Sao thế?” Mã Thiết Trụ đi qua.
Anh ta ra ngoài cửa nhìn theo, thì thấy chú Ba mà mới nãy anh ta còn lo lắng sốt ruột đang cõng một cô gái xinh xắn gầy guộc đi vào. Cái mặt bự kia y như hoa cúc nở rộ giữa trời Xuân, miệng ngoác đến tận mang tai.
“Hề hề, đây là nhà tôi.”
Mã Đại Nhuận hân hoan hớn hở bước vào bờ tường trát đất bùn, giẫm lên lá khô trong sân. Thấy bốn người đang đứng trước cửa nhà, chàng vẫy vẫy bàn tay to với họ.
Thiếu nữ trên lưng chàng cũng chớp đôi mắt to đen láy long lanh nhìn về phía bốn người đứng trước cửa nhà.
Tức khắc, bốn người tám mắt đều ngây cả ra, trong lòng: “……”
Đã bảo là lo lắng lung tung rồi mà.
[HẾT CHƯƠNG 10]
Vậy thì trước khi chết, chàng nhất định phải làm một chuyện có ý nghĩa.
“Chỉ, hôn một cái thôi.” Giọng Mã Đại Nhuận khàn khàn, cái tay đang đặt sẵn sau đầu Nhụy Bạch Y chậm rãi lần xuống, sờ lên khuôn mặt nhỏ của Nhụy Bạch Y giữa tiếng tim đập thình thịch.
Nơi lòng bàn tay chạm đến đều mềm mại, trơn nhẵn đàn hồi, sờ còn thích hơn cả thạch sữa đông lạnh. Mã Đại Nhuận chưa từng được sờ thứ gì thích như thế, ánh mắt chàng sâu thẳm hơn. Chàng nghĩ thầm, hóa ra da của con gái lại non mềm như thế.
Chàng cảm thấy cho dù giây tiếp theo chàng có chết luôn thì cũng không uổng công sống, ít nhất trước khi chết còn được sung sướng một phen rồi. Mỗi tội giới hạn của cái “sung sướng” này chỉ là sờ thôi hay còn……
Mã Đại Nhuận thấy cô yêu tinh cáo không từ chối, bèn múa ngón tay bạo dạn hơn. Vuốt ve một lát, chàng nâng khuôn mặt nhỏ của Nhụy Bạch Y lên, đưa về phía trước.
Hơi thở của hai người càng lúc càng gần, trên người cô gái trước mặt chàng có hương thơm dìu dịu, hương thơm này tựa như tuyết đầu mùa, như tỏa ra làn hơi lạnh toát. Tóm lại là rất thơm, nhưng lại khiến người ta cảm thấy xa xôi, rất khó tiếp cận.
Hơi thở của nàng cũng ngọt lành.
Dựa theo lẽ thường, chàng bất lịch sự đến mức này, đúng ra đối phương phải đẩy chàng ra, đá chàng một cú hoặc cho chàng một cái bạt tai, thậm chí còn có thể bị chàng dọa sợ. Nhưng từ đầu chí cuối, cô gái này đều ngoan ngoãn lạ lùng.
Chàng sắp dí lên môi nàng đến nơi mà nàng còn chưa phản ứng, cho nên nàng là yêu tinh cáo thật ư?!
Ngực Mã Đại Nhuận tức khắc run lên, nhưng chàng vẫn không có cách nào dừng lại được. Đầu chàng cúi xuống mỗi lúc một thấp, mãi tới khi một bàn tay nhỏ mềm mại đẩy cái mặt bự của chàng ra, một giọng trong veo cất lên: “Bà nội em vừa mới chết.”
Mã Đại Nhuận: “……”
Chàng sửng sốt hồi lâu, lập tức sống lại từ địa ngục đen hun hút, cô yêu quái cáo trước mặt cũng nhuốm hơi người, như thể thực sự tồn tại. Nàng mềm mại ấm áp, nào còn tính công kích gì nữa, cũng không có mấy thứ như là răng nanh luôn.
Mã Đại Nhuận buông khuôn mặt nhỏ của nàng ra.
Nhụy Bạch Y nâng mí mắt nhìn chàng. Nếu phải ngày thường, thì chàng muốn thế nào, quả thật nàng sẽ không từ chối, rốt cuộc họ đã thành thân lâu như vậy, những chuyện vợ chồng có thể làm hai người đều đã làm gần hết. Huống chi chỉ là hôn một cái thôi. Nhưng bên cạnh là mộ của người lớn tuổi, mặc dù bà lão chẳng liên quan gì tới nàng, nhưng thây cốt chưa lạnh, họ không thể chàng chàng thiếp thiếp ngay trước mặt người đã khuất được.
Mã Đại Nhuận tỉnh ra, vội vàng nói: “Thứ cho tôi thô lỗ vụng về, suy xét không chu toàn. Tôi thật sự không nên giở trò lưu manh trước mộ của bà nội nàng, quả thực quá bất lịch sự!”
Chàng tự tát mình một cái, đoạn gãi gãi đầu, càng nghĩ càng cảm thấy vừa nãy đầu óc mình lú lẫn hoặc bị nhúng nước. Người thân nhà người ta vừa mới cưỡi hạc quy tiên mà chàng đã đòi ôm ấp hôn hít người ta ngay, thế này còn ra thể thống gì nữa?
“Không được, tôi phải dập đầu mấy cái thật kêu trước mộ bà nội nàng để xin lỗi.” Mã Đại Nhuận phủi đầu gối đánh xoẹt, xoay người qua chỗ khác.
Nhụy Bạch Y: “……”
Nàng đuổi theo túm chặt tay áo chàng. Mã Đại Nhuận sửng sốt, khựng bước chân lại, xoay đầu nhìn nàng. Chiếc mũ tang to rộng đã rớt đằng sau cái gáy tròn lẳn của cô gái, lúc nàng chạy tới gần rồi dừng lại, mũ tang lắc lắc rồi vẹo sang một bên. Mấy lọn tóc đen nhánh bị mũ tang làm xổ ra xõa hai bên tai nàng. Ánh trăng rót xuống, trông nàng càng đẹp tuyệt vời.
Mã Đại Nhuận ngắm nàng đăm đăm, không cách nào dời mắt được.
Nhụy Bạch Y nói: “Không cần.”
Lưỡi Mã Đại Nhuận đỡ đỡ vách trong khoang miệng, chàng kéo thẳng lại cái mũi vẹo rơi đằng sau đầu Nhụy Bạch Y, nói: “Vẫn nên lạy mấy cái, kẻo lương tâm tôi không yên.”
Chàng lại nói: “Tôi có tội.”
Nhụy Bạch Y: “……”
Mã Đại Nhuận nắm bàn tay nhỏ đang túm tay áo chàng của Nhụy Bạch Y, nhẹ nhàng bỏ nó ra. Chàng đứng thẳng người, tiếp tục đi đến trước mộ.
Nhụy Bạch Y khẽ nhíu mày, ngẫm lại dầu gì Mã Đại Nhuận cũng là chuyển thế của Thái Tử trên Cửu Trùng Thiên, thân phận tôn quý dữ dội. Nãy lúc chàng chạy tới dập đầu nàng đã định chạy ra ngăn, phải tội khi đấy nàng còn đang ngỡ ngàng vì hành động đột nhiên chạy tới của chàng, nàng chưa kịp ngăn chàng đã dập xong ngay tắp lự. Lần này nàng không thể để chàng lạy nữa.
“Không cần thật mà.” Nhụy Bạch Y lại túm chặt chàng.
Thấy cô gái lại túm chàng, đôi tay nhỏ ôm lấy cánh tay chàng, hàng mày đẹp nhíu lại, Mã Đại Nhuận ngây người một chút, rồi theo ý nàng: “Được được được, nàng không cho tôi lạy thì tôi không lạy nữa.”
Nhưng chút đắc ý ấy của chàng tiêu tan rất nhanh, chàng chợt nghĩ rằng, nàng kiên trì không cho chàng dập đầu như thế, chẳng lẽ là bởi vì nàng cảm thấy chàng không có tư cách này sao?
Chàng và nàng thật ra vẫn còn là hai người xa lạ, lại không có quan hệ gì, chàng làm gì được quyền dập đầu với bà nội nàng. Ừ, nhất định là nàng nghĩ thế rồi.
“Chào Ngưu Tiểu Nhụy, tôi tên là Mã Đại Nhuận.” Mã Đại Nhuận bèn tự giới thiệu bản thân rất chân thành.
“Em biết.” Nhụy Bạch Y nói, “Em nhận ra chàng.”
Đôi mày rậm của Mã Đại Nhuận nhướng lên, “Hả?”
Nhụy Bạch Y khẽ cong môi, ra vẻ phúc hậu và vô hại, “Thần đồng nhỏ…… thi bốn lần mà không đậu tú tài?”
Mã Đại Nhuận: “………”
Gió lạnh thổi tới ào ào, thổi bay làn tóc của Nhụy Bạch Y. Mã Đại Nhuận muốn kéo áo ra khoác thêm cho Nhụy Bạch Y, chàng sợ nàng lạnh. Nhưng sờ tay vào chàng lại ghét bỏ quần áo mình hôi rình mùi mồ hôi, còn dính cả bùn. Chàng bèn nói: “Bà nội nàng qua đời, sau này nàng tính toán sao đây?”
“Nếu không có chỗ ở, thì theo tôi nhé.” Những lời này Mã Đại Nhuận đã ấp ủ trong lòng từ đầu, chỉ cần Nhụy Bạch Y có vẻ không kháng cự chàng lắm là chàng sẽ nói ra ngay.
Ngượng ngùng ấy hả, không tồn tại.
Chàng chỉ sợ con gái nhà người ta ngượng ngùng thôi, đấy bạn xem, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo hơi ửng lên rồi kìa.
Ai ngờ đôi mắt đen long lanh ướt nước của Ngưu Tiểu Nhụy lại nhìn chàng, nàng nói với chàng bằng giọng điệu bình tĩnh không chút gợn sóng: “Gả cho chàng đấy.”
Mã Đại Nhuận: “…………”
Toi rồi, điên mất thôi.
“Nàng…… nói gì?” Mã Đại Nhuận suýt đứng không yên.
Nhụy Bạch Y không nói gì, chỉ nhìn chàng.
Mã Đại Nhuận đột nhiên “phì” cười. Tựa như một thằng ngốc, chàng ngắm nghía chung quanh, sờ sờ gáy. Đột nhiên chàng nghĩ bụng sao xung quanh lại không có ai thế, mọi người đi đâu hết rồi, ai đấy mau ra đây coi. Lời vừa nãy của Ngưu Tiểu Nhụy kiểu gì cũng phải để người khác nghe thấy mới được chứ!!!!
Chàng, Mã Đại Nhuận, có sức hút như vậy đấy!
Mới nhìn một cái thôi, cô gái xinh đẹp đáng yêu nhường này mới nhìn mặt chàng một lần mà đã nói muốn! Gả! Cho! Chàng!!
Cảm giác kiêu ngạo và thỏa mãn kia lập tức tràn đầy trái tim Mã Đại Nhuận, một thứ tên là “Tự sướng” phình muốn tràn cả ra ngoài.
“Nơi này hơi lạnh, nhà chàng ở đâu, chàng đưa em đi, em muốn uống cháo gạo kê nóng.” Nhụy Bạch Y mở miệng nói.
Nàng thật sự hơi đói bụng, vừa vượt thời không đến đây nàng đã phải xử lý tang sự của bà nội thân thể này, nàng vẫn chưa được ăn miếng nào.
Mã Đại Nhuận hơi sửng sốt, miệng ngoác đến tận mang tai. Chàng đưa tay lên môi ho khan một tiếng, ra vẻ rụt rè lên tiếng “Được.” Cảm xúc hưng phấn bồn chồn kia nhảy nhót trong lòng chàng.
Thế cho nên lúc dẫn đường cho Nhụy Bạch Y chàng còn đi lộn, chàng vội đổi hướng, “Đây, bên này.”
Khi gặp chỗ lầy lội trên đường, Mã Đại Nhuận ngừng lại, ngồi xổm xuống trước người Nhụy Bạch Y, vỗ vỗ bàn tay to lên lưng mình, “Nào Ngưu Tiểu Nhụy, tôi cõng nàng!”
Không nghe thấy động tĩnh gì, Mã Đại Nhuận lập tức nói: “Nàng đừng ngại, xương nàng nhỏ xíu thế này, có nặng bao nhiêu, hơn nữa tôi……”
Nói còn chưa dứt lời, một thân thể mềm mại đã dán lên lưng chàng, đôi tay nhỏ lạnh lẽo ôm lấy cổ chàng.
Ngực Mã Đại Nhuận run rẩy, chàng nhếch môi, cõng Nhụy Bạch Y lên.
Cô gái này quả nhiên nhẹ lạ kỳ, chàng cảm thấy chỉ như cõng một đống bông trên lưng.
……
Mã Thúy Hoa gặm bánh bột bắp, phồng mồm hỏi: “Anh Ba đâu?”
Mã Cẩu Đản chọc đĩa hành xào rau hẹ, “Anh nào biết được!”
Mã Phú Quý nhìn thoáng qua sắc trời, gắp mấy hạt lạc bỏ vào bát của Mã Thúy Hoa và Mã Cẩu Đản, nói: “Anh Ba của mấy đứa ấy à, có lẽ đang đi đâu một mình gặm nhấm sự thật chú ấy lại rớt tú tài lần nữa rồi. Hai đứa đừng nhìn ngày thường anh Ba mấy đứa không tim không phổi, thật ra chú ấy để bụng lắm đấy. Những lời cha nói chú ấy còn ghi tạc hơn chúng ta nhiều, đợi lát nữa anh Ba mấy đứa về, mấy đứa nói in ít thôi, lên giường đất đắp chăn mà ngủ, để anh Ba mấy đứa được yên lặng.”
“Có lẽ nào anh Ba nghĩ quẩn không ạ?” Mã Thúy Hoa nghe anh Hai mình nói thế, nó cũng rầu cả lòng. Cái mặt nó nhăn nhó, cũng chẳng còn tâm tình gì mà gặm bánh bột bắp nữa.
Đôi đũa đang chọc rau hẹ của Mã Cẩu Đản khựng lại, lông mày nhăn tít, “Không được, bọn em phải đi tìm anh Ba!”
Mã Thiết Trụ: “……”
“Thúy Hoa, đừng nói bậy! Anh Ba em đâu giống loại người nghĩ quẩn muốn tự sát, nó sống thoáng lắm.” Mã Thiết Trụ dùng ngón tay phủi vụn bánh ở khóe miệng Mã Thúy Hoa đi.
“Nhưng anh Ba thi năm lần vẫn không đậu!” Mã Thúy Hoa nói với vẻ mặt khoa trương, còn xòe năm ngón tay ra so.
Mã Cẩu Đản thở dài theo: “Đúng vậy, nếu là em, em nhất định sẽ không có mặt mũi gặp người khác. Tên Cẩu Mặt Rỗ ở làng họ Cẩu còn thi đậu, mà hắn ta nhỏ hơn anh Ba hai tuổi lận!”
Mã Phú Quý đột nhiên đập đôi đũa xuống, “Không được rồi anh Cả ạ, tôi thấy có gì sai sai. Người ta nói ngoài mặt càng không sao thì trong lòng càng suy sụp. Hôm nay đã khuya thế này mà chú Ba còn chưa về, chắc chắn là tâm tình không tốt. Nhẽ ra chúng ta phải an ủi chú ấy, sao lại còn ngồi đây ăn cơm!”
Anh ta đứng dậy khỏi ghế, Mã Thúy Hoa và Mã Cẩu Đản cũng trịnh trọng lạ thường nhảy xuống ghế theo, Mã Phú Quý dắt họ đi ra ngoài.
Mã Thiết Trụ ngẫm nghĩ một lát, Mã Phú Quý nói cũng có lý. Tuy rằng biết bao người thi đấu, nhưng thằng Ba nhà anh ta có lòng tự tôn cao hơn người khác, giờ lại không đậu lần thứ năm, nhất định sẽ thấy khó chịu trong lòng. Trước đấy chú ấy còn nói không thi nữa, không được, anh ta cũng phải đi xem sao mới được.
Ai ngờ anh ta lại thấy ba người vừa đi tới cửa đột nhiên ngừng lại, trợn tròn mắt nhìn ra ngoài.
“Sao thế?” Mã Thiết Trụ đi qua.
Anh ta ra ngoài cửa nhìn theo, thì thấy chú Ba mà mới nãy anh ta còn lo lắng sốt ruột đang cõng một cô gái xinh xắn gầy guộc đi vào. Cái mặt bự kia y như hoa cúc nở rộ giữa trời Xuân, miệng ngoác đến tận mang tai.
“Hề hề, đây là nhà tôi.”
Mã Đại Nhuận hân hoan hớn hở bước vào bờ tường trát đất bùn, giẫm lên lá khô trong sân. Thấy bốn người đang đứng trước cửa nhà, chàng vẫy vẫy bàn tay to với họ.
Thiếu nữ trên lưng chàng cũng chớp đôi mắt to đen láy long lanh nhìn về phía bốn người đứng trước cửa nhà.
Tức khắc, bốn người tám mắt đều ngây cả ra, trong lòng: “……”
Đã bảo là lo lắng lung tung rồi mà.
[HẾT CHƯƠNG 10]