Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Mộc Thần Tái Sinh - Chương 72: Ám sát
Bên phía Huyết đế và Tuyết Lang, hai người vẫn một băng một hoả đối đầu nhau. Tư Tâm một bụng tức giận, nói rằng.
- Là chỗ nào không đúng? Ngươi chỉ là nguyên anh sơ kỳ thôi mà, sao có thể đấu tay đôi với ta?
- Ngươi nói nhảm nhiều quá, băng khởi!
Băng nhỏ dưới đất mọc lên đuổi theo bước chân của Tư Tâm. Hắn ta lui lại mấy bước, xoay thương một vòng tạo ra cầu lửa. Quất thương về phía Tuyết Lang, anh nhanh chân tránh đi, cầu lửa rơi xuống nổ bùm bùm.
Tằm băng trong tay áo Tuyết Lang bay ra, quấn lấy đầu thương của Tư Tâm. Màng băng trắng bắt đầu lan ra, đông cứng mũi thương. Huyết đế hừ một tiếng, cơ thể bốc cháy rực lửa, xua tan cái lạnh lẽo xung quanh, mũi thương cũng nóng bỏng đốt băng lạnh trên tơ tằm.
Kiếm băng mạnh mẽ xuất chiêu, hai người đánh nhau dữ dội, không ai thua ai.
Thấy được cảnh này, anh em Chí Tâm Chí Bảo nhìn nhau. Xem ra vừa nãy đối đầu, Tuyết Lang đã nương tay, nếu không hậu quả thế nào hai người chưa biết. Đến cả Huyết đế anh ta còn chưa ngán, thì tính gì hai tên tướng nhỏ như họ.
Nước khắc chế lửa, lửa lại khắc băng, cứ như vậy hai người đánh mãi không dứt.
Ở trên không trung, Long Quân và cổ đế vẫn điên cuồng đánh. Thực lực nhìn thấy có vẻ ngang nhau, nhưng mà Long Quân vừa mới thăng cấp, chưa làm chủ tốt sức mạnh, hơi chật vật một chút. Cổ đế nhìn ra điều này, có phần đắc ý.
- Tiểu tử, người tuổi trẻ lại có tài như ngươi không nhiều. Sao không tu luyện cho tốt mà đến đây gây chuyện.
- Gây chuyện? Hừ, cháu trai của ông giết nương tử của ta, nợ máu phải trả máu.
- Người chết thì đã chết, ngươi không nên lãng phí tài năng của mình mà nhìn về phía trước mới đúng. Nếu như không ngại, bản tọa cho ngươi làm Huyết đế, cai quản cả Linh Vân giới. Phế truất thằng cháu trai của bạn tọa đi, thế nào?
- Muốn ta làm con rối cho ông điều khiển? Nằm mơ! Chẳng phải thằng cháu trai của ông vẫn làm tốt sao?
- Kẻ nào có thực lực thì chính là vua. Bản toạ lại không để ý mấy chuyện phức tạp như thế.
- Ta lại muốn diệt cả Huyết đế cung. Giết đến không còn một người, mới dập tắt lửa giận trong lòng ta.
- Tiểu tử, có bản lĩnh thì thử xem!
Hai người nói xong mấy câu lại lao vào đánh tiếp. Không biết bao nhiêu hiệp, đã gần hết một đêm.
...
Mộc gia, hạ giới.
Đêm tối không trăng đen kịt, một nhóm người khi đi rất nhanh, phi trên mái nhà lẻn vào Mộc phủ. Lính canh tuần tra cầm đuốc đi thành hàng. Bọn người áo đen trong góc tối ra hiệu với nhau.
Đội tuần tra sau đó từng người một bị bịt miệng giết chết. Vô thanh vô thức không tạo ra tiếng động. Mấy cái xác bị kéo lôi vào trong góc khuất dấu đi.
Một nhóm, rồi lại hai nhóm đều bị giết chết. Mùi máu bay trong không khí, ở căn phòng nhỏ, Ngọc Diệp chụp lấy áo choàng vội lên người, sau đó đi ra cửa nhìn bên ngoài.
Quan sát vài phút, không thấy tuần tra đi ngang, trong lòng nảy sinh hoài nghi, cô liền đi ra ngoài, lần theo mùi máu. Kẻ đột nhập đã ẩn đi khí tức, hoàn toàn không phát hiện ra.
Ngọc Diệp đứng ở trước cửa một căn phòng, ngó đông ngó tây rồi gõ cửa, kêu rất nhỏ.
- Lê Tần! Lê Tần!
Chốc sau có người ra mở cửa, Lê Tần mắt nhắm mắt mở nhìn Ngọc Diệp.
- Nửa đêm rồi, cô gọi tôi có chuyện gì sao?
- Suỵt, có kẻ đột nhập. Mau đi kiểm tra.
Lê Tần hai mắt trừng lên, lập tức tỉnh táo.
- Cô đến phòng tiểu thư xem trước! Tôi kiểm tra một vòng.
- Được! Cẩn thận.
Hai người lập tức chia nhau ra.
Trong một căn phòng tối, không có ánh đèn, lạ thay nữ tử nằm trên giường kia lại phát ra ánh sáng vàng nhạt. Xung quanh có vô vàn đốm trắng nhỏ vây quanh, dung nhan tựa như tiên nữ.
Tên thích khách cầm đao trong tay đi tới, từng bước rón rén chậm rãi. Khi đến thật gần, nhìn thấy cô gái dung nhan mỹ lệ, trong lòng có chút tiếc. Xinh đẹp như vậy cũng bị người ta bỏ tiền ra thuê giết, thật uổng phí. Nhưng hắn đã nhận tiền thì phải làm đúng theo thỏa thuận thôi.
Hắn vung đao lên đâm xuống người nằm đó. Bất ngờ một viên đá bay tới bắn cho lưỡi đao chuyển hướng. Ngọc Diệp nhanh như chớp chen vào giữa hai người họ, đánh lui tên thích khách. Tránh cho hắn gây thêm bất lợi cho tiểu thư.
- Là kẻ nào!
Kẻ kia thấy chuyện bị lộ liền quay mặt bỏ chạy. Ngọc Diệp nhìn Mộc thần một cái, thấy cô không có vấn đề gì mới quyết định đuổi theo.
- Có kẻ đột nhập!
- Có thích khách!
- Là chỗ nào không đúng? Ngươi chỉ là nguyên anh sơ kỳ thôi mà, sao có thể đấu tay đôi với ta?
- Ngươi nói nhảm nhiều quá, băng khởi!
Băng nhỏ dưới đất mọc lên đuổi theo bước chân của Tư Tâm. Hắn ta lui lại mấy bước, xoay thương một vòng tạo ra cầu lửa. Quất thương về phía Tuyết Lang, anh nhanh chân tránh đi, cầu lửa rơi xuống nổ bùm bùm.
Tằm băng trong tay áo Tuyết Lang bay ra, quấn lấy đầu thương của Tư Tâm. Màng băng trắng bắt đầu lan ra, đông cứng mũi thương. Huyết đế hừ một tiếng, cơ thể bốc cháy rực lửa, xua tan cái lạnh lẽo xung quanh, mũi thương cũng nóng bỏng đốt băng lạnh trên tơ tằm.
Kiếm băng mạnh mẽ xuất chiêu, hai người đánh nhau dữ dội, không ai thua ai.
Thấy được cảnh này, anh em Chí Tâm Chí Bảo nhìn nhau. Xem ra vừa nãy đối đầu, Tuyết Lang đã nương tay, nếu không hậu quả thế nào hai người chưa biết. Đến cả Huyết đế anh ta còn chưa ngán, thì tính gì hai tên tướng nhỏ như họ.
Nước khắc chế lửa, lửa lại khắc băng, cứ như vậy hai người đánh mãi không dứt.
Ở trên không trung, Long Quân và cổ đế vẫn điên cuồng đánh. Thực lực nhìn thấy có vẻ ngang nhau, nhưng mà Long Quân vừa mới thăng cấp, chưa làm chủ tốt sức mạnh, hơi chật vật một chút. Cổ đế nhìn ra điều này, có phần đắc ý.
- Tiểu tử, người tuổi trẻ lại có tài như ngươi không nhiều. Sao không tu luyện cho tốt mà đến đây gây chuyện.
- Gây chuyện? Hừ, cháu trai của ông giết nương tử của ta, nợ máu phải trả máu.
- Người chết thì đã chết, ngươi không nên lãng phí tài năng của mình mà nhìn về phía trước mới đúng. Nếu như không ngại, bản tọa cho ngươi làm Huyết đế, cai quản cả Linh Vân giới. Phế truất thằng cháu trai của bạn tọa đi, thế nào?
- Muốn ta làm con rối cho ông điều khiển? Nằm mơ! Chẳng phải thằng cháu trai của ông vẫn làm tốt sao?
- Kẻ nào có thực lực thì chính là vua. Bản toạ lại không để ý mấy chuyện phức tạp như thế.
- Ta lại muốn diệt cả Huyết đế cung. Giết đến không còn một người, mới dập tắt lửa giận trong lòng ta.
- Tiểu tử, có bản lĩnh thì thử xem!
Hai người nói xong mấy câu lại lao vào đánh tiếp. Không biết bao nhiêu hiệp, đã gần hết một đêm.
...
Mộc gia, hạ giới.
Đêm tối không trăng đen kịt, một nhóm người khi đi rất nhanh, phi trên mái nhà lẻn vào Mộc phủ. Lính canh tuần tra cầm đuốc đi thành hàng. Bọn người áo đen trong góc tối ra hiệu với nhau.
Đội tuần tra sau đó từng người một bị bịt miệng giết chết. Vô thanh vô thức không tạo ra tiếng động. Mấy cái xác bị kéo lôi vào trong góc khuất dấu đi.
Một nhóm, rồi lại hai nhóm đều bị giết chết. Mùi máu bay trong không khí, ở căn phòng nhỏ, Ngọc Diệp chụp lấy áo choàng vội lên người, sau đó đi ra cửa nhìn bên ngoài.
Quan sát vài phút, không thấy tuần tra đi ngang, trong lòng nảy sinh hoài nghi, cô liền đi ra ngoài, lần theo mùi máu. Kẻ đột nhập đã ẩn đi khí tức, hoàn toàn không phát hiện ra.
Ngọc Diệp đứng ở trước cửa một căn phòng, ngó đông ngó tây rồi gõ cửa, kêu rất nhỏ.
- Lê Tần! Lê Tần!
Chốc sau có người ra mở cửa, Lê Tần mắt nhắm mắt mở nhìn Ngọc Diệp.
- Nửa đêm rồi, cô gọi tôi có chuyện gì sao?
- Suỵt, có kẻ đột nhập. Mau đi kiểm tra.
Lê Tần hai mắt trừng lên, lập tức tỉnh táo.
- Cô đến phòng tiểu thư xem trước! Tôi kiểm tra một vòng.
- Được! Cẩn thận.
Hai người lập tức chia nhau ra.
Trong một căn phòng tối, không có ánh đèn, lạ thay nữ tử nằm trên giường kia lại phát ra ánh sáng vàng nhạt. Xung quanh có vô vàn đốm trắng nhỏ vây quanh, dung nhan tựa như tiên nữ.
Tên thích khách cầm đao trong tay đi tới, từng bước rón rén chậm rãi. Khi đến thật gần, nhìn thấy cô gái dung nhan mỹ lệ, trong lòng có chút tiếc. Xinh đẹp như vậy cũng bị người ta bỏ tiền ra thuê giết, thật uổng phí. Nhưng hắn đã nhận tiền thì phải làm đúng theo thỏa thuận thôi.
Hắn vung đao lên đâm xuống người nằm đó. Bất ngờ một viên đá bay tới bắn cho lưỡi đao chuyển hướng. Ngọc Diệp nhanh như chớp chen vào giữa hai người họ, đánh lui tên thích khách. Tránh cho hắn gây thêm bất lợi cho tiểu thư.
- Là kẻ nào!
Kẻ kia thấy chuyện bị lộ liền quay mặt bỏ chạy. Ngọc Diệp nhìn Mộc thần một cái, thấy cô không có vấn đề gì mới quyết định đuổi theo.
- Có kẻ đột nhập!
- Có thích khách!