Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Mộc Thần Tái Sinh - Chương 26: Hoà nhập
Buổi sáng...
Dì Lan ở dưới bếp dạy cho Lê Dung và Tiểu Lệ làm bánh. Đại Vỹ và Lê Tần ở trong sân so chiêu, thực lực Đại Vỹ cao hơn, nhường anh ta mấy phần. Còn Ngọc Diệp đứng quét sân, vẻ mặt vô cùng căm giận. Cô vốn là tiểu thư, có bao giờ động tay vào cái chổi bảo giờ. Điều này khiến cô nhục nhã còn hơn bị đánh một trưởng.
Trước đó Tiểu Lệ có nói, bây giờ giết Ngọc Diệp thì dễ cho cô rồi, chi bằng để cho cô làm hạ nhân, trải qua cảm giác làm nha hoàn là như thế nào. Để sau này mở miệng không gọi Tiểu Lệ là nha hoàn nữa. Còn cảnh cáo Ngọc Diệp, bây giờ cô không còn là thiên kim tiểu thư nữa, tốt nhất đừng có giở trò ở trong phủ, nếu không phải chịu lửa giận của tiểu thư thì đừng trách.
Thanh Thành nằm vắt chéo chân trên cành cây đào, mọi thứ diễn ra đều thu trong tầm mắt, muốn giở trò cũng không qua mặt được.
Tuyết Lang và Tiểu Hồ nghỉ ngơi ở dãy viện phía nam. Ngọc Linh ở trong phòng lớn, dãy phía trước các viện tử, đang hấp thụ linh khí của Bảo Ngọc.
...
- A! Phỏng rồi phỏng rồi!
Dì Lan vội vàng cầm lấy tay Tiểu Lệ suýt xoa:
- Con không sao chứ? Mau lấy mỡ trăn!
Lê Dung vội vàng lục trong tủ ra một lọ nhỏ.
- Tiểu Lệ, em cẩn thận một chút. Xem kìa, bàn tay xinh đẹp ửng đỏ lên rồi!
Thanh Thành nằm trên cành cây, lỗ tai động đậy nghe dưới bếp nói chuyện, có mở mắt ra nhìn dãy nhà bếp hậu viện một cái, lại nhắm mắt tiếp.
- Con Không sao! Chuyện nhỏ thôi!
- Nào đưa đây, để dì tha mỡ trăn cho cho!
- Lần sau em cẩn thận một chút nhé!
Lê Dung cẩn thận gắp bánh ra dĩa, sau đó bưng bánh ra, đặt lên bàn tròn ở góc sân, dưới bóng mát của cây đào. Dì Lan gọi Đại Vỹ và Lê Tần nghỉ ngơi một chút. Tiểu Lệ chạy đi gọi tiểu thư và Tuyết Lang. Dì Lan còn nhớ chưa pha trà, cùng Lê Dung đi vào bếp một chuyến.
Tiểu Lệ đi đến phòng Mộc thần, còn chưa gõ cửa bên trong đã truyền ra tiếng nói:
- Ta đang tu luyện, đừng ai làm phiền!
- Dạ!
Tiểu Lệ rất nghe lời, bước tiếp đến phòng Tuyết Lang, gõ cửa gọi mấy tiếng nhưng không ai trả lời. Cô đẩy cửa đi vào, nhìn thấy một con sói trắng rất lớn đang cuộn mình ngủ. Tiểu Lệ hai mắt sáng rực, nhón chân lên nhẹ nhàng đi tới gọi khẽ mấy tiếng:
- Tuyết Lang!.. Là anh phải không? Anh đang ngủ hả? Đi ra ăn bánh nè!
Con sói không trả lời, Tiểu Lệ liền đăm chiêu, đi đến gần sờ vào lông sói. Mặt cô như nở hoa, cảm thán:
- Đã quá đi!
Con sói vẫn không động đậy, Tiểu Lệ được đà, dùng hai tay xoa lông bụng, càng xa càng thích. Cuối cùng không nhịn được úp mặt vào dụi dụi, hít lấy hít để. Con sói ngóc đầu dậy nhìn cô, chớp mắt biến trở lại thành Tuyết Lang. Tiếu Lệ phê tận óc nên chưa hay, vẫn còn ôm lấy Tuyết Lang cọ đầu vào trước ngực anh, giống như một con mèo nhỏ.
Tiểu Hồ nằm ở trên giường, dụi mắt ngáp một cái nhìn hai người họ, nói:
- Tiểu Lệ, chị đang làm gì anh Tuyết Lang vậy?
Tiểu Lệ giật mình, hai ta ngừng xoa, nhìn Tiểu Hồ vẫn còn mê ngủ ngồi bên kia, cảm thấy có gì đó không đúng.
- Sờ đủ chưa?
Tiểu Lệ ngước lên, nhìn thấy Tuyết Lang hai mắt khép hờ, khuôn mặt tuyệt đẹp phóng đại. Hai má cô đột nhiên ửng đỏ, nhảy ra.
- Xin lỗi xin lỗi! Đã mạo phạm rồi!
Tiểu Lệ xấu hổ đưa tay che mặt, lắp bắp nói:
- Tôi gọi anh và Tiểu Hồ ra ăn bánh chứ không có gì khác. Anh đừng hiểu lầm!
Tuyết Lang nhìn xuống, thấy cô bị bỏng ở hai đầu ngón tay.
Tiểu Lệ nói xong vội vã bước đi ra khỏi cửa. Nào ngờ bị Tuyết Lang đi theo nắm tay cô kéo lại. Thanh Thành nằm trên cành cây nhìn xuống hai người họ.
Tuyết Lang đưa bàn tay Tiểu Lệ lên trước mặt, nói:
- Em nấu bánh mà bị bỏng sao?
Tiểu Lệ ngại ngùng đảo mắt đi, đáp:
- Không sao, chỉ là mấy việc nhỏ nhặt.
- Hậu đậu!
Thanh Thành có chút buồn cười, còn Tiểu Lệ ngốc luôn. Tưởng anh ta quan tâm mình, ai ngờ đang chế nhạo mình. Cô nói:
- Là tôi hậu đậu, ai cần anh lo!
Tuyết Lang cười nhạt, đưa tay cô đến gần trước mặt, lè lưỡi ra liếm chỗ bị bỏng. Cảm giác ẩm ướt truyền đến, Tiểu Lệ giật mình, mặt lại đỏ lên nữa rồi.
Thanh Thành bật ngồi dậy, nhìn Tuyết Lang tỏ vẻ không vui. Tiểu Lệ giật tay lại, khó chịu nói:
- Anh làm cái gì vậy hả?
- Em nhìn xem, chẳng phải hết bỏng rồi sao!
Tiểu Lệ nhìn lại bàn tay mình, quả nhiên đã khỏi. Nhưng cô vẫn cảm thấy mình bị chiếm tiện nghi.
- Ai cần anh lo chứ? Đáng ghét!
Ở dưới bóng cây mát, mọi người trò chuyện vui vẻ. Đại Vỹ cầm hai cái bánh ném lên trên nhành cây, Thanh Thành chụp được, gật đầu cảm ơn.
Phía bên kia Ngọc Diệp liếc mắt nhìn bọn họ, ghen tức vô cùng. Lê Dung thấy cô ta lủi thủi một mình, cầm cái bánh đi về phía Ngọc Diệp đứng ở góc sân, đang cầm chổi giả vờ quét quét.
- Cho cô một cái nè, nghỉ tay chút đi!
Ngọc Diệp nhìn vẻ mặt Lê Dung đang tươi cười, cho rằng cô ta đang thương hại mình. Ngọc Diệp hắt văng cái bánh, xô Lê Dung lùi lại.
- Đừng giả bộ nữa! Cha ngươi, anh ngươi bị người ta giết chết, còn ở đây xem họ như ân nhân. Nếu ta là Lê thừa tướng, nhất định chết không nhắm mắt.
Lê Dung cứng người, lòng bất chợt đau, rất nhanh nước mắt đã chảy hai hàng. Dì Lan và Lê Tần đi tới, vỗ về cô. Lê Tần không vui đáp trả Ngọc Diệp:
- Tất cả không phải vì ngươi sao? Em trai ta bị ngươi dụ dỗ cho nên cả nhà mới gặp đại hoạ. Bản thân ngươi được giữ mạng còn không biết tốt xấu!
- Ta không sai! Là các người sai, các người quá nhu nhược. Lê Tần, ngươi quá yếu, không bảo vệ được ai. Còn Lê Dung vô dụng hơn, không thể tu luyện mà vẫn chờ gả cho nhị hoàng tử. Dựa vào đâu? Ta nỗ lực như vậy lại không bằng các ngươi? Hả?
Ngọc Diệp lớn tiếng trả lời. Dì Lan nghe xong lại thấy cô ta ganh tị đến nỗi sai lệch, bà tiến lên hỏi:
- Ngọc Diệp, có phải trước đây ở Lý gia con không được đối xử tốt, cho nên mới như vậy?
Ngọc Diệp lùi lại, quát lên:
- Ta không cần ai thương hại, đừng có giả bộ nữa, các người làm ta ghê tởm!
Ngọc Diệp xô ba người họ ra rồi chạy đi. Tiểu Hồ nhìn theo, nói:
- Tiểu Lệ, hình như cô ta muốn chạy khỏi phủ.
Mỹ Duyên nghĩ ngợi một chút rồi nói:
- Ta cảm thấy Ngọc Diệp có gì đó uẩn khúc. Bây giờ không có Lý đại nhân làm chỗ dựa, đi ra ngoài có khi bị người ta ức hiếp không chừng.
Tiểu Lệ đồng tình gật đầu, bảo:
- Nếu lo lắng như vậy...Đại Vỹ, hay là anh đi theo đi, nếu xảy ra chuyện thì đưa cô ta về.
Đại Vỹ ngạc nhiên, từ chối:
- Ế, sao lại là anh? Anh không thích cô ta!
Tiểu Lệ tươi cười vỗ vai anh:
- Anh, đi làm việc tốt mà, sao thích với không thích? Ra ngoài hoạt động đi chứ!
Sao cách cười này lại cho chút u ám vậy? Đại Vỹ quay lại nhìn đám người, không có ai lên tiếng. Tuyết Lang và Lê Tần còn quay mặt đi. Tiểu Hồ híp mắt nói:
- Vậy để em đi cùng Đại Vỹ!
Ngọc Diệp quả nhiên chạy về nhà mình, đến trước cửa Lý phủ, bị hai tên gác cổng cản lại không cho vào. Cô gào lên:
- To gan! Các người không biết ta sao còn cản đường?
- Lão gia nói người không còn là nhị tiểu thư của Lý phủ nữa, tuyệt đối không cho vào.
Một trong hai người lính gác cửa thẳng thừng đáp lại. Ngọc Diệp không tin, tức giận kêu to:
- Cha, con trở về rồi. Con là Ngọc Diệp, người mau ra gặp con đi. Cha!
Dì Lan ở dưới bếp dạy cho Lê Dung và Tiểu Lệ làm bánh. Đại Vỹ và Lê Tần ở trong sân so chiêu, thực lực Đại Vỹ cao hơn, nhường anh ta mấy phần. Còn Ngọc Diệp đứng quét sân, vẻ mặt vô cùng căm giận. Cô vốn là tiểu thư, có bao giờ động tay vào cái chổi bảo giờ. Điều này khiến cô nhục nhã còn hơn bị đánh một trưởng.
Trước đó Tiểu Lệ có nói, bây giờ giết Ngọc Diệp thì dễ cho cô rồi, chi bằng để cho cô làm hạ nhân, trải qua cảm giác làm nha hoàn là như thế nào. Để sau này mở miệng không gọi Tiểu Lệ là nha hoàn nữa. Còn cảnh cáo Ngọc Diệp, bây giờ cô không còn là thiên kim tiểu thư nữa, tốt nhất đừng có giở trò ở trong phủ, nếu không phải chịu lửa giận của tiểu thư thì đừng trách.
Thanh Thành nằm vắt chéo chân trên cành cây đào, mọi thứ diễn ra đều thu trong tầm mắt, muốn giở trò cũng không qua mặt được.
Tuyết Lang và Tiểu Hồ nghỉ ngơi ở dãy viện phía nam. Ngọc Linh ở trong phòng lớn, dãy phía trước các viện tử, đang hấp thụ linh khí của Bảo Ngọc.
...
- A! Phỏng rồi phỏng rồi!
Dì Lan vội vàng cầm lấy tay Tiểu Lệ suýt xoa:
- Con không sao chứ? Mau lấy mỡ trăn!
Lê Dung vội vàng lục trong tủ ra một lọ nhỏ.
- Tiểu Lệ, em cẩn thận một chút. Xem kìa, bàn tay xinh đẹp ửng đỏ lên rồi!
Thanh Thành nằm trên cành cây, lỗ tai động đậy nghe dưới bếp nói chuyện, có mở mắt ra nhìn dãy nhà bếp hậu viện một cái, lại nhắm mắt tiếp.
- Con Không sao! Chuyện nhỏ thôi!
- Nào đưa đây, để dì tha mỡ trăn cho cho!
- Lần sau em cẩn thận một chút nhé!
Lê Dung cẩn thận gắp bánh ra dĩa, sau đó bưng bánh ra, đặt lên bàn tròn ở góc sân, dưới bóng mát của cây đào. Dì Lan gọi Đại Vỹ và Lê Tần nghỉ ngơi một chút. Tiểu Lệ chạy đi gọi tiểu thư và Tuyết Lang. Dì Lan còn nhớ chưa pha trà, cùng Lê Dung đi vào bếp một chuyến.
Tiểu Lệ đi đến phòng Mộc thần, còn chưa gõ cửa bên trong đã truyền ra tiếng nói:
- Ta đang tu luyện, đừng ai làm phiền!
- Dạ!
Tiểu Lệ rất nghe lời, bước tiếp đến phòng Tuyết Lang, gõ cửa gọi mấy tiếng nhưng không ai trả lời. Cô đẩy cửa đi vào, nhìn thấy một con sói trắng rất lớn đang cuộn mình ngủ. Tiểu Lệ hai mắt sáng rực, nhón chân lên nhẹ nhàng đi tới gọi khẽ mấy tiếng:
- Tuyết Lang!.. Là anh phải không? Anh đang ngủ hả? Đi ra ăn bánh nè!
Con sói không trả lời, Tiểu Lệ liền đăm chiêu, đi đến gần sờ vào lông sói. Mặt cô như nở hoa, cảm thán:
- Đã quá đi!
Con sói vẫn không động đậy, Tiểu Lệ được đà, dùng hai tay xoa lông bụng, càng xa càng thích. Cuối cùng không nhịn được úp mặt vào dụi dụi, hít lấy hít để. Con sói ngóc đầu dậy nhìn cô, chớp mắt biến trở lại thành Tuyết Lang. Tiếu Lệ phê tận óc nên chưa hay, vẫn còn ôm lấy Tuyết Lang cọ đầu vào trước ngực anh, giống như một con mèo nhỏ.
Tiểu Hồ nằm ở trên giường, dụi mắt ngáp một cái nhìn hai người họ, nói:
- Tiểu Lệ, chị đang làm gì anh Tuyết Lang vậy?
Tiểu Lệ giật mình, hai ta ngừng xoa, nhìn Tiểu Hồ vẫn còn mê ngủ ngồi bên kia, cảm thấy có gì đó không đúng.
- Sờ đủ chưa?
Tiểu Lệ ngước lên, nhìn thấy Tuyết Lang hai mắt khép hờ, khuôn mặt tuyệt đẹp phóng đại. Hai má cô đột nhiên ửng đỏ, nhảy ra.
- Xin lỗi xin lỗi! Đã mạo phạm rồi!
Tiểu Lệ xấu hổ đưa tay che mặt, lắp bắp nói:
- Tôi gọi anh và Tiểu Hồ ra ăn bánh chứ không có gì khác. Anh đừng hiểu lầm!
Tuyết Lang nhìn xuống, thấy cô bị bỏng ở hai đầu ngón tay.
Tiểu Lệ nói xong vội vã bước đi ra khỏi cửa. Nào ngờ bị Tuyết Lang đi theo nắm tay cô kéo lại. Thanh Thành nằm trên cành cây nhìn xuống hai người họ.
Tuyết Lang đưa bàn tay Tiểu Lệ lên trước mặt, nói:
- Em nấu bánh mà bị bỏng sao?
Tiểu Lệ ngại ngùng đảo mắt đi, đáp:
- Không sao, chỉ là mấy việc nhỏ nhặt.
- Hậu đậu!
Thanh Thành có chút buồn cười, còn Tiểu Lệ ngốc luôn. Tưởng anh ta quan tâm mình, ai ngờ đang chế nhạo mình. Cô nói:
- Là tôi hậu đậu, ai cần anh lo!
Tuyết Lang cười nhạt, đưa tay cô đến gần trước mặt, lè lưỡi ra liếm chỗ bị bỏng. Cảm giác ẩm ướt truyền đến, Tiểu Lệ giật mình, mặt lại đỏ lên nữa rồi.
Thanh Thành bật ngồi dậy, nhìn Tuyết Lang tỏ vẻ không vui. Tiểu Lệ giật tay lại, khó chịu nói:
- Anh làm cái gì vậy hả?
- Em nhìn xem, chẳng phải hết bỏng rồi sao!
Tiểu Lệ nhìn lại bàn tay mình, quả nhiên đã khỏi. Nhưng cô vẫn cảm thấy mình bị chiếm tiện nghi.
- Ai cần anh lo chứ? Đáng ghét!
Ở dưới bóng cây mát, mọi người trò chuyện vui vẻ. Đại Vỹ cầm hai cái bánh ném lên trên nhành cây, Thanh Thành chụp được, gật đầu cảm ơn.
Phía bên kia Ngọc Diệp liếc mắt nhìn bọn họ, ghen tức vô cùng. Lê Dung thấy cô ta lủi thủi một mình, cầm cái bánh đi về phía Ngọc Diệp đứng ở góc sân, đang cầm chổi giả vờ quét quét.
- Cho cô một cái nè, nghỉ tay chút đi!
Ngọc Diệp nhìn vẻ mặt Lê Dung đang tươi cười, cho rằng cô ta đang thương hại mình. Ngọc Diệp hắt văng cái bánh, xô Lê Dung lùi lại.
- Đừng giả bộ nữa! Cha ngươi, anh ngươi bị người ta giết chết, còn ở đây xem họ như ân nhân. Nếu ta là Lê thừa tướng, nhất định chết không nhắm mắt.
Lê Dung cứng người, lòng bất chợt đau, rất nhanh nước mắt đã chảy hai hàng. Dì Lan và Lê Tần đi tới, vỗ về cô. Lê Tần không vui đáp trả Ngọc Diệp:
- Tất cả không phải vì ngươi sao? Em trai ta bị ngươi dụ dỗ cho nên cả nhà mới gặp đại hoạ. Bản thân ngươi được giữ mạng còn không biết tốt xấu!
- Ta không sai! Là các người sai, các người quá nhu nhược. Lê Tần, ngươi quá yếu, không bảo vệ được ai. Còn Lê Dung vô dụng hơn, không thể tu luyện mà vẫn chờ gả cho nhị hoàng tử. Dựa vào đâu? Ta nỗ lực như vậy lại không bằng các ngươi? Hả?
Ngọc Diệp lớn tiếng trả lời. Dì Lan nghe xong lại thấy cô ta ganh tị đến nỗi sai lệch, bà tiến lên hỏi:
- Ngọc Diệp, có phải trước đây ở Lý gia con không được đối xử tốt, cho nên mới như vậy?
Ngọc Diệp lùi lại, quát lên:
- Ta không cần ai thương hại, đừng có giả bộ nữa, các người làm ta ghê tởm!
Ngọc Diệp xô ba người họ ra rồi chạy đi. Tiểu Hồ nhìn theo, nói:
- Tiểu Lệ, hình như cô ta muốn chạy khỏi phủ.
Mỹ Duyên nghĩ ngợi một chút rồi nói:
- Ta cảm thấy Ngọc Diệp có gì đó uẩn khúc. Bây giờ không có Lý đại nhân làm chỗ dựa, đi ra ngoài có khi bị người ta ức hiếp không chừng.
Tiểu Lệ đồng tình gật đầu, bảo:
- Nếu lo lắng như vậy...Đại Vỹ, hay là anh đi theo đi, nếu xảy ra chuyện thì đưa cô ta về.
Đại Vỹ ngạc nhiên, từ chối:
- Ế, sao lại là anh? Anh không thích cô ta!
Tiểu Lệ tươi cười vỗ vai anh:
- Anh, đi làm việc tốt mà, sao thích với không thích? Ra ngoài hoạt động đi chứ!
Sao cách cười này lại cho chút u ám vậy? Đại Vỹ quay lại nhìn đám người, không có ai lên tiếng. Tuyết Lang và Lê Tần còn quay mặt đi. Tiểu Hồ híp mắt nói:
- Vậy để em đi cùng Đại Vỹ!
Ngọc Diệp quả nhiên chạy về nhà mình, đến trước cửa Lý phủ, bị hai tên gác cổng cản lại không cho vào. Cô gào lên:
- To gan! Các người không biết ta sao còn cản đường?
- Lão gia nói người không còn là nhị tiểu thư của Lý phủ nữa, tuyệt đối không cho vào.
Một trong hai người lính gác cửa thẳng thừng đáp lại. Ngọc Diệp không tin, tức giận kêu to:
- Cha, con trở về rồi. Con là Ngọc Diệp, người mau ra gặp con đi. Cha!