Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Mộc Thần Tái Sinh - Chương 19: Khảo hạch vào trường
Mộc phủ...
Mỹ Duyên đứng ở chính sảnh, Tiểu Lệ đi một vòng nhìn cô, sau đó hỏi:
- Chị đến đây để làm việc sao?
- Đúng vậy.
- Vậy chị biết làm những gì?
- Chuyện gì ta cũng biết làm, nhất định sẽ không lười biếng.
Tiểu lệ kéo Đại Vỹ tới, giới thiệu:
- Em tên Tiểu Lệ, còn đây là anh hai Đại Vỹ. Bắt đầu từ hôm nay sẽ chỉ dẫn cho chị làm việc.
- Mong hai vị chiếu cố.
Thanh Thành đứng một bên không nói gì. Tiểu Lệ nhìn Đại Vỹ, bảo:
- Anh! Đưa chị ta đi một vòng làm quen với Mộc phủ đi.
- Sao lại là anh? Anh có biết gì đâu!
- Đi đi, anh nói nhiều quá!
Tiểu lệ đẩy Đại Vỹ về phía Mỹ Duyên, anh ta ngơ ngác gãi đầu, sau đó cũng đi trước, cô ta cúi đầu một cái, đi theo phía sau.
Tiểu Lệ đi đến trước mặt Thanh Thành, nói:
- Đừng lo lắng, anh trai của em hiền lắm, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!
- Ừ!
Thanh Thành không biểu cảm gì, trả lời một tiếng. Tiểu Lệ lấy ra quyển sách, nói rằng:
- Thanh Thành, cuốn sách này công tử đưa cho, có vài chỗ em không hiểu, anh chỉ cho em có được không?
Thanh Thành im lặng một lúc, nhìn cuốn sách. Tiểu Lệ hai mắt long lanh, tỏ ra đáng yêu năn nỉ anh:
- Có vài chỗ không hiểu, anh chỉ cho em đi có được không?
Thanh Thành nhìn cô, khuôn mặt của Tiểu Lệ mũm mĩm, mắt to tròn, mỏ còn đang chu chu lên. Anh không kiềm được, hắng giọng một tiếng, quay lưng lại:
- Ta phải đi đón tiểu thư, khi về sẽ lại nói sau!
- Được! Anh hứa rồi đó nha!
Hôm đó, lễ khai giảng ở trường học Trần Hưng diễn ra. Đại Vỹ và Tiểu Lệ lần đầu tiên bước vào trường học, nhìn thấy mọi thứ đều mới lạ, vô cùng căng thẳng.
Ngọc Diệp đang trò chuyện với đám bạn thì thấy hai người họ, cô nhanh chóng đi tới chặn lại.
- Ôi! Đây không phải người hầu của Mộc gia sao? Từ lúc nào mà nha hoàn cũng được đi học vậy?
Các bạn của Ngọc Diệp liền chỉ trỏ cười cợt. Tiểu Lệ và Đại Vỹ đương nhiên nhận ra cô ta. Ngọc Diệp liền đắc ý, giới thiệu:
- Các bằng hữu của ta! Chính là hai người này lẻo mép, ăn nói hàm hồ khiến cho thầy giáo Minh và thầy giáo Nguyên bị đuổi khỏi trường đó.
- Cái gì?
- Có chuyện như vậy sao?
- Thật là đáng trách!
Mỗi người bọn họ nói một câu. Tiểu Lệ tức giận đi lên, đứng trước mặt Ngọc Diệp, cười vào mặt cô ta:
- Phải đó! Là tôi khiến cho hai thầy giáo bị đuổi! Thì sao nào? Cô là thiên kim tiểu thư, mở miệng nói người này nha hoàn, người kia nha hoàn, cả nhà cô đều là nha hoàn sao?
Đại Vỹ đứng phía sau che miệng cười. Ngọc Diệp tức giận nói không nên lời:
- Cô, cô...!
Các bạn học đứng kế bên, liền bênh vực cho Ngọc Diệp:
- Thật đúng là tiện dân, nói chuyện cũng không có phép tắc!
- Mới bao nhiêu tuổi mà ăn nói ngông cuồng như vậy, chắc là không được dạy dỗ tốt rồi!
Tiểu Lệ nhìn bọn họ một lượt, không tức giận mà nói rằng:
- Không phải ai cũng có thể dạy dỗ được ta! Các ngươi có biết lão sư của ta là ai không?
Bọn họ che miệng cười giễu:
- Ai mà xấu số nhận ngươi làm học trò chứ?
- Là ai vậy? Nói ra thử xem!
- Chắc là thầy giáo kém nhất rồi!
Tiểu lệ hếch mũi lên nói:
- Chính là hiệu trưởng Tôn!
Bọn họ nghe xong, bật cười ha hả:
- Ôi ta có nghe lầm không?
- Đừng có chọc cho bọn ta cười chứ?
- Hiệu trưởng Tôn mà chịu dạy thứ nha hoàn như ngươi hả?
Tiểu Lệ đưa tay chỉ vào bọn họ, gật đầu nói:
- Được! Các người cứ cười đi, cười cho nhiều vào, để sau này không cười được nữa! Anh, chúng ta đi!
Tiểu Lệ nắm tay Đại Vỹ kéo đi, mặc kệ bọn họ.
Tiếng còi báo vang lên, các học sinh mới đăng ký vào trường tập trung xếp hàng ở ngoài sân. Còn các học sinh năm cũ thì trở vào lớp, hoặc lên trên lầu đứng dòm xuống.
Một thầy giáo đứng trên quảng trường cao, giới thiệu với bọn họ cách thức để thông qua kỳ thi nhập học. Các học sinh phải tự tạo một nhóm ba người, trong phòng thi đối mặt với thầy giáo thử thách, có thể đứng vững trong vòng một canh giờ thì sẽ được thông qua.
Ngọc Diệp đi nói với Lê Dũng việc hai anh em Đại Vỹ nhập học. Lê Dũng liền sắp xếp người trà trộn vào bọn họ.
Cứ ba thí sinh vào một phòng. Hiệu trưởng Tôn đã an bài thầy giáo ở vòng thách đấu của hai anh em Đại Vỹ. Để bọn họ có thể thuận lợi thông qua, và nói luôn họ được sự bảo vệ của ông, yêu cầu các thầy giáo đặc biệt chú ý.
Đại Vỹ, Tiểu Lệ và một người đồng đội tên A Tư mới quen, cùng đi vào một phòng thi. Thầy giáo ở trong phòng ngồi trên cái ghế bắt chéo chân, tay khoanh trước ngực, thân hình lực lưỡng. Ba thí sinh vừa vào, cúi đầu chào ông.
Ông chỉ vào cây nhang đang cháy ở bên kia, nói:
- Chỉ cần cây nhang đó cháy hết, mà các người vẫn còn đứng vững thì chính là thắng rồi.
Ba người bọn họ nghe xong, nghĩ làm gì có chuyện đơn giản như vậy, lập tức thủ thế. Ông ta cười, bảo rằng:
- Không cần căng thẳng, chỉ cần các người nghe ta hát vài bản là được.
Ba người họ ngạc nhiên, Đại Vỹ nói:
- Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
Ông ta cười lớn:
- Ha ha ha! Các người cứ nghe đi rồi biết có đơn giản hay không?
Nghe như vậy, mấy người họ liền chuẩn bị tinh thần. Ông thầy giáo ho nhẹ một tiếng, lấy hơi rồi bắt đầu hát:
- Rừng núi giang tay nối lại biển xa....
Nội lực từ trong từng câu hát bắn ra, vang vang khiến người nghe đinh tai nhức óc. Tiểu Lệ và A Tư bịt tai lại, thậm chí còn lùi mấy bước. Chỉ riêng Đại Vỹ là chỉ cảm thấy khó nghe một chút.
- Ta đi vòng tay lớn mãi để nối sơn hà...
Trong phòng thi, nội lực từ giọng hát của ông ta liên tục tràn lan. Tiểu Lệ đầu óc quay cuồng, bắt đầu nghiêng ngã. Đại Vỹ thấy vậy, kéo em gái vào lồng ngực, dùng linh lực của mình kết thành một vòng tròn bao bọc. Còn A Tư đã vật vã quỳ xuống, mồ hôi đổ ròng ròng.
Sau một lúc bài hát cũng kết thúc, ông thầy giáo vuốt chòm râu của mình, cười ha hả.
- Sao? Thấy ta hát có hay không? Ê tên kia! Sao lại nằm dưới đất luôn rồi? Bái phục ta lắm hả?
A Tư lồm cồm bò dậy, trán nổi gân xanh tức giận, thầm mắng ở trong lòng "bái phục cái đầu ông". Nhìn lại Đại Vỹ và Tiểu Lệ vẫn không sao, hắn bắt đầu nổi lên ý đồ xấu.
Ông thầy giáo uống một ngụm nước, tươi cười nói:
- Được rồi! Ta lại hát thêm một bài nữa! Các ngươi ráng mà nghe cho hết.
Ba người họ lại chuẩn bị tinh thần, ông ta cất giọng:
- Ai yêu Bác Hồ Chí Minh hơn thiếu niên nhi đồng....1
Nội lực lại tiếp tục bắn ra, Đại Vỹ tạo lá chắn, che chở cho Tiểu Lệ. A Tư đứng một bên, nhăn mặt chịu đựng, rút ra mấy cây trâm nhỏ, giơ lên nhắm vào hai người họ. Động tác của anh đã bị ông thầy giáo nhìn thấy.
- Coi chừng!
Ông ta hô lên, mấy mũi kim cũng bắn ra. Đại Vỹ nhạy bén, xòe tay ra tóm được. A Tư biết mình bị lộ, lập tức lùi lại, có ý định chạy ra khỏi phòng thi. Nào ngờ ông thầy giáo nhanh tay hơn, chụp lấy cổ áo anh ta quăng xuống đất một cái rầm.
- Dám giở trò trong phòng thi của ta?
...
Sự việc trong phòng thi có học sinh gian lận, ám toán người của đội mình đã nhanh chóng truyền ra. 30 thí sinh thi vào lọc ra chỉ còn 8 người. Cuộc thi vừa kết thúc lễ nhập học đã tổ chức ngay sau đó. Học sinh ở trong trường ùa ra xem. Thầy giáo đọc một lượt nội quy rồi nhường lời cho hiệu trưởng.
Ông ta bước lên đài cao, từ tốn nói rằng:
- Việc gian lận trong phòng thi ta không muốn nhìn thấy lần nào nữa. Nếu biết ai là kẻ đầu sỏ ta sẽ nghiêm trị.
Mọi người xì xào bàn tán. Lê Dũng và Ngọc Diệp cũng đã biết tin người mình thất bại. Chỉ mong rằng tên đó không khai ra kẻ chủ mưu.
Ông hiệu trưởng nói tiếp:
- Trong lúc thi đấu diễn ra, ta nhận thấy hai học sinh có thực lực vượt trội. Nên quyết định nhận họ làm đệ tử chân truyền.
Mọi người đồng thanh ồ lên. Bởi vì được hiệu trưởng nhận làm học trò một là gia thế vượt trội hoặc là có thực lực tuyệt đối. Không biết ai lại có diễm phúc như thế.
- Đại Vỹ, Tiểu Lệ, các con bước lên đây!
Hai anh em nghe tên thì đi lên, làm nghi thức dâng trà bái sư. Đám người của Ngọc Diệp bị doạ cho thất kinh. Hai người họ thật sự được hiệu trưởng Tôn nhận làm đồ đệ. Vậy mà trước đó họ còn cho rằng cô ấy ăn nói hồ đồ. Thật mất mặt.
Sau đó lão Tôn nói với hai anh em họ rằng vẫn còn ba vị sư huynh. Là thái tử điện hạ và hai vị hoàng tử. Nhị hoàng tử thì đang bị cấm túc ở trong hoàng cung. Còn thái tử và tam hoàng tử đang săn linh thú ở rừng Đại Ngàn. Sau khi họ về sẽ giới thiệu lại. Bây giờ ông đưa hai người tham quan một vòng, ngày mai sẽ chính thức học.
Mỹ Duyên đứng ở chính sảnh, Tiểu Lệ đi một vòng nhìn cô, sau đó hỏi:
- Chị đến đây để làm việc sao?
- Đúng vậy.
- Vậy chị biết làm những gì?
- Chuyện gì ta cũng biết làm, nhất định sẽ không lười biếng.
Tiểu lệ kéo Đại Vỹ tới, giới thiệu:
- Em tên Tiểu Lệ, còn đây là anh hai Đại Vỹ. Bắt đầu từ hôm nay sẽ chỉ dẫn cho chị làm việc.
- Mong hai vị chiếu cố.
Thanh Thành đứng một bên không nói gì. Tiểu Lệ nhìn Đại Vỹ, bảo:
- Anh! Đưa chị ta đi một vòng làm quen với Mộc phủ đi.
- Sao lại là anh? Anh có biết gì đâu!
- Đi đi, anh nói nhiều quá!
Tiểu lệ đẩy Đại Vỹ về phía Mỹ Duyên, anh ta ngơ ngác gãi đầu, sau đó cũng đi trước, cô ta cúi đầu một cái, đi theo phía sau.
Tiểu Lệ đi đến trước mặt Thanh Thành, nói:
- Đừng lo lắng, anh trai của em hiền lắm, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!
- Ừ!
Thanh Thành không biểu cảm gì, trả lời một tiếng. Tiểu Lệ lấy ra quyển sách, nói rằng:
- Thanh Thành, cuốn sách này công tử đưa cho, có vài chỗ em không hiểu, anh chỉ cho em có được không?
Thanh Thành im lặng một lúc, nhìn cuốn sách. Tiểu Lệ hai mắt long lanh, tỏ ra đáng yêu năn nỉ anh:
- Có vài chỗ không hiểu, anh chỉ cho em đi có được không?
Thanh Thành nhìn cô, khuôn mặt của Tiểu Lệ mũm mĩm, mắt to tròn, mỏ còn đang chu chu lên. Anh không kiềm được, hắng giọng một tiếng, quay lưng lại:
- Ta phải đi đón tiểu thư, khi về sẽ lại nói sau!
- Được! Anh hứa rồi đó nha!
Hôm đó, lễ khai giảng ở trường học Trần Hưng diễn ra. Đại Vỹ và Tiểu Lệ lần đầu tiên bước vào trường học, nhìn thấy mọi thứ đều mới lạ, vô cùng căng thẳng.
Ngọc Diệp đang trò chuyện với đám bạn thì thấy hai người họ, cô nhanh chóng đi tới chặn lại.
- Ôi! Đây không phải người hầu của Mộc gia sao? Từ lúc nào mà nha hoàn cũng được đi học vậy?
Các bạn của Ngọc Diệp liền chỉ trỏ cười cợt. Tiểu Lệ và Đại Vỹ đương nhiên nhận ra cô ta. Ngọc Diệp liền đắc ý, giới thiệu:
- Các bằng hữu của ta! Chính là hai người này lẻo mép, ăn nói hàm hồ khiến cho thầy giáo Minh và thầy giáo Nguyên bị đuổi khỏi trường đó.
- Cái gì?
- Có chuyện như vậy sao?
- Thật là đáng trách!
Mỗi người bọn họ nói một câu. Tiểu Lệ tức giận đi lên, đứng trước mặt Ngọc Diệp, cười vào mặt cô ta:
- Phải đó! Là tôi khiến cho hai thầy giáo bị đuổi! Thì sao nào? Cô là thiên kim tiểu thư, mở miệng nói người này nha hoàn, người kia nha hoàn, cả nhà cô đều là nha hoàn sao?
Đại Vỹ đứng phía sau che miệng cười. Ngọc Diệp tức giận nói không nên lời:
- Cô, cô...!
Các bạn học đứng kế bên, liền bênh vực cho Ngọc Diệp:
- Thật đúng là tiện dân, nói chuyện cũng không có phép tắc!
- Mới bao nhiêu tuổi mà ăn nói ngông cuồng như vậy, chắc là không được dạy dỗ tốt rồi!
Tiểu Lệ nhìn bọn họ một lượt, không tức giận mà nói rằng:
- Không phải ai cũng có thể dạy dỗ được ta! Các ngươi có biết lão sư của ta là ai không?
Bọn họ che miệng cười giễu:
- Ai mà xấu số nhận ngươi làm học trò chứ?
- Là ai vậy? Nói ra thử xem!
- Chắc là thầy giáo kém nhất rồi!
Tiểu lệ hếch mũi lên nói:
- Chính là hiệu trưởng Tôn!
Bọn họ nghe xong, bật cười ha hả:
- Ôi ta có nghe lầm không?
- Đừng có chọc cho bọn ta cười chứ?
- Hiệu trưởng Tôn mà chịu dạy thứ nha hoàn như ngươi hả?
Tiểu Lệ đưa tay chỉ vào bọn họ, gật đầu nói:
- Được! Các người cứ cười đi, cười cho nhiều vào, để sau này không cười được nữa! Anh, chúng ta đi!
Tiểu Lệ nắm tay Đại Vỹ kéo đi, mặc kệ bọn họ.
Tiếng còi báo vang lên, các học sinh mới đăng ký vào trường tập trung xếp hàng ở ngoài sân. Còn các học sinh năm cũ thì trở vào lớp, hoặc lên trên lầu đứng dòm xuống.
Một thầy giáo đứng trên quảng trường cao, giới thiệu với bọn họ cách thức để thông qua kỳ thi nhập học. Các học sinh phải tự tạo một nhóm ba người, trong phòng thi đối mặt với thầy giáo thử thách, có thể đứng vững trong vòng một canh giờ thì sẽ được thông qua.
Ngọc Diệp đi nói với Lê Dũng việc hai anh em Đại Vỹ nhập học. Lê Dũng liền sắp xếp người trà trộn vào bọn họ.
Cứ ba thí sinh vào một phòng. Hiệu trưởng Tôn đã an bài thầy giáo ở vòng thách đấu của hai anh em Đại Vỹ. Để bọn họ có thể thuận lợi thông qua, và nói luôn họ được sự bảo vệ của ông, yêu cầu các thầy giáo đặc biệt chú ý.
Đại Vỹ, Tiểu Lệ và một người đồng đội tên A Tư mới quen, cùng đi vào một phòng thi. Thầy giáo ở trong phòng ngồi trên cái ghế bắt chéo chân, tay khoanh trước ngực, thân hình lực lưỡng. Ba thí sinh vừa vào, cúi đầu chào ông.
Ông chỉ vào cây nhang đang cháy ở bên kia, nói:
- Chỉ cần cây nhang đó cháy hết, mà các người vẫn còn đứng vững thì chính là thắng rồi.
Ba người bọn họ nghe xong, nghĩ làm gì có chuyện đơn giản như vậy, lập tức thủ thế. Ông ta cười, bảo rằng:
- Không cần căng thẳng, chỉ cần các người nghe ta hát vài bản là được.
Ba người họ ngạc nhiên, Đại Vỹ nói:
- Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
Ông ta cười lớn:
- Ha ha ha! Các người cứ nghe đi rồi biết có đơn giản hay không?
Nghe như vậy, mấy người họ liền chuẩn bị tinh thần. Ông thầy giáo ho nhẹ một tiếng, lấy hơi rồi bắt đầu hát:
- Rừng núi giang tay nối lại biển xa....
Nội lực từ trong từng câu hát bắn ra, vang vang khiến người nghe đinh tai nhức óc. Tiểu Lệ và A Tư bịt tai lại, thậm chí còn lùi mấy bước. Chỉ riêng Đại Vỹ là chỉ cảm thấy khó nghe một chút.
- Ta đi vòng tay lớn mãi để nối sơn hà...
Trong phòng thi, nội lực từ giọng hát của ông ta liên tục tràn lan. Tiểu Lệ đầu óc quay cuồng, bắt đầu nghiêng ngã. Đại Vỹ thấy vậy, kéo em gái vào lồng ngực, dùng linh lực của mình kết thành một vòng tròn bao bọc. Còn A Tư đã vật vã quỳ xuống, mồ hôi đổ ròng ròng.
Sau một lúc bài hát cũng kết thúc, ông thầy giáo vuốt chòm râu của mình, cười ha hả.
- Sao? Thấy ta hát có hay không? Ê tên kia! Sao lại nằm dưới đất luôn rồi? Bái phục ta lắm hả?
A Tư lồm cồm bò dậy, trán nổi gân xanh tức giận, thầm mắng ở trong lòng "bái phục cái đầu ông". Nhìn lại Đại Vỹ và Tiểu Lệ vẫn không sao, hắn bắt đầu nổi lên ý đồ xấu.
Ông thầy giáo uống một ngụm nước, tươi cười nói:
- Được rồi! Ta lại hát thêm một bài nữa! Các ngươi ráng mà nghe cho hết.
Ba người họ lại chuẩn bị tinh thần, ông ta cất giọng:
- Ai yêu Bác Hồ Chí Minh hơn thiếu niên nhi đồng....1
Nội lực lại tiếp tục bắn ra, Đại Vỹ tạo lá chắn, che chở cho Tiểu Lệ. A Tư đứng một bên, nhăn mặt chịu đựng, rút ra mấy cây trâm nhỏ, giơ lên nhắm vào hai người họ. Động tác của anh đã bị ông thầy giáo nhìn thấy.
- Coi chừng!
Ông ta hô lên, mấy mũi kim cũng bắn ra. Đại Vỹ nhạy bén, xòe tay ra tóm được. A Tư biết mình bị lộ, lập tức lùi lại, có ý định chạy ra khỏi phòng thi. Nào ngờ ông thầy giáo nhanh tay hơn, chụp lấy cổ áo anh ta quăng xuống đất một cái rầm.
- Dám giở trò trong phòng thi của ta?
...
Sự việc trong phòng thi có học sinh gian lận, ám toán người của đội mình đã nhanh chóng truyền ra. 30 thí sinh thi vào lọc ra chỉ còn 8 người. Cuộc thi vừa kết thúc lễ nhập học đã tổ chức ngay sau đó. Học sinh ở trong trường ùa ra xem. Thầy giáo đọc một lượt nội quy rồi nhường lời cho hiệu trưởng.
Ông ta bước lên đài cao, từ tốn nói rằng:
- Việc gian lận trong phòng thi ta không muốn nhìn thấy lần nào nữa. Nếu biết ai là kẻ đầu sỏ ta sẽ nghiêm trị.
Mọi người xì xào bàn tán. Lê Dũng và Ngọc Diệp cũng đã biết tin người mình thất bại. Chỉ mong rằng tên đó không khai ra kẻ chủ mưu.
Ông hiệu trưởng nói tiếp:
- Trong lúc thi đấu diễn ra, ta nhận thấy hai học sinh có thực lực vượt trội. Nên quyết định nhận họ làm đệ tử chân truyền.
Mọi người đồng thanh ồ lên. Bởi vì được hiệu trưởng nhận làm học trò một là gia thế vượt trội hoặc là có thực lực tuyệt đối. Không biết ai lại có diễm phúc như thế.
- Đại Vỹ, Tiểu Lệ, các con bước lên đây!
Hai anh em nghe tên thì đi lên, làm nghi thức dâng trà bái sư. Đám người của Ngọc Diệp bị doạ cho thất kinh. Hai người họ thật sự được hiệu trưởng Tôn nhận làm đồ đệ. Vậy mà trước đó họ còn cho rằng cô ấy ăn nói hồ đồ. Thật mất mặt.
Sau đó lão Tôn nói với hai anh em họ rằng vẫn còn ba vị sư huynh. Là thái tử điện hạ và hai vị hoàng tử. Nhị hoàng tử thì đang bị cấm túc ở trong hoàng cung. Còn thái tử và tam hoàng tử đang săn linh thú ở rừng Đại Ngàn. Sau khi họ về sẽ giới thiệu lại. Bây giờ ông đưa hai người tham quan một vòng, ngày mai sẽ chính thức học.