Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
*Chương có nội dung hình ảnh
TRUYỆN: MỢ NHỎ NHÀ HỌ PHÓ.
CHƯƠNG 7.
Phó gia một phen hỗn loạn từ trong ra ngoài, lúc Đình Đình được người làm cứu lên bờ, toàn thân cô ướt sũng, run rẩy cứ như vừa được vớt từ hố băng lên vậy. Bà Phó Nhỏ vừa nhìn thấy con dâu được cứu, bà đã chạy đến hỏi han con dâu đủ thứ. Cũng may là Đình Đình không sao, ngoài việc bị ù tai thì cô cũng không thấy bản thân mình có gì nghiêm trọng.
Tình hình bên phía Đình Đình tương đối ổn định nhưng còn tình hình của Lan Quyên thì lại không được tốt cho lắm. Bà Lý lúc này đang kêu gào thảm thiết, hai ba người phụ nữ vừa đỡ vừa bồng Lan Quyên đi ra xe. Đình Đình nhìn thấy dưới chân của Lan Quyên có máu, sau váy cũng dính máu... e là có chuyện chẳng lành rồi!
Bà Phó Nhỏ thì thầm với con dâu:
- Hình như là Lan Quyên có thai... đi... mẹ con mình đi theo để xem con bé đó thế nào.
Bà Nhỏ đỡ Đình Đình đứng dậy, hai người đang định đi theo mẹ con Lan Quyên thì nghe phía sau có tiếng khẩn khoản kêu lên của người làm. Cả hai quay lại nhìn thì thấy Lan Trúc mặt mày xanh mét không còn một giọt máu, tay cô ấy ôm bụng, gương mặt nhăn nhó vì đau đớn. Biết chắc là Lan Trúc có chuyện, Đình Đình và bà Nhỏ liền chạy đến đỡ lấy cô ấy. Không chần chừ suy nghĩ, cả hai liền dìu Lan Trúc ra xe, đưa cô ấy đi bệnh viện cấp cứu.
Lúc này bà Hai lớn và mợ Hai cũng vừa nghe tin chạy ra đến, nhìn thấy hiện trường hỗn loạn, lại thấy con dâu thứ được bà thông gia đưa lên xe, bà hoảng hốt vội vàng chạy theo. Lúc nãy con dâu thứ có lên thưa chuyện với bà, con dâu nói là có bà thông gia đến chơi, nhưng mà mấy hôm nay bà đang bị bệnh, không thể ra tiếp đón được. Ai có ngờ, mới có gần một tiếng đồng hồ mà lại xảy ra chuyện kinh thiên động địa như vậy, cùng lúc hai cô con dâu của nhà họ Phó có chuyện... Cầu cho cả hai đều không sao, à mà không, cầu cho con dâu bà không sao thôi, còn con dâu của Ánh Tuyết có chết con chết mẹ thì cũng không liên quan gì đến bà!
Nhà họ Phó là một đại gia tộc lớn, lại thường xuyên đầu tư cho y học, vậy nên ở bệnh viện tư lúc nào Phó gia cũng được ưu tiên hàng đầu. Phòng cấp cứu hôm nay chỉ có duy nhất người nhà họ Phó và nhà họ Lý, hai cô con dâu đã được đưa vào trong, lúc này đang chờ kết quả của bác sĩ.
Bà Hai lớn, bà Phó Nhỏ, mợ Hai và mợ Nhỏ đang ngồi ngay ngắn trước cửa phòng cấp cứu, người làm nhà họ Phó cũng không náo loạn mà rất bình tĩnh chờ đợi kết quả. Nhưng khác xa với phong thái của một đại gia tộc, người nhà họ Lý lại ồn ào như ong vỡ tổ. Người thì khóc, người thì bận nghe điện thoại, người thì mắng chửi linh tinh, mãi đến khi bà Lý bình tâm lại được, bà mới quát cho đám người đi theo một trận, bọn họ mới chịu im lặng ngồi xuống.
Đình Đình ngồi kế bên mẹ chồng, cô lạnh đến phát run, lúc nãy vì vội quá nên không kịp thay đồ, bây giờ ngồi trong phòng có điều hòa, cô thật sự không chịu nổi cơn rét. Đình Đình sợ nhất là bị lạnh, cũng vì chịu lạnh kém nên cô mới không thể học bơi. Bình thường ra ngoài cô luôn khoác áo, trời nóng cỡ nào cũng phải khoác áo, việc này có thể gọi là thói quen sinh hoạt luôn rồi.
Bà Nhỏ cảm nhận được con dâu đang lạnh run, bà cũng lo lắng không kém, vội quay sang hỏi han con dâu.
- Con lạnh lắm không? Nếu không chịu nổi thì về trước đi, mẹ ở đây đợi kết quả là được rồi. Về thay đồ đi con.
Đình Đình đúng thật là không chịu nổi nữa, cô vốn định gật đầu đồng ý nhưng lúc này bà cô bên phía nhà họ Lý lại đột nhiên nhảy ra can ngăn mắng nhiếc:
- Cô đi đâu? Cô phải ở đây, chính cô kéo cháu gái tôi xuống nước... con bé còn chưa biết tình hình thế nào mà cô đã định chạy trốn rồi hả?
Đình Đình lạnh đến run rẩy, cô căn bản là không mở miệng nổi, mà bà Nhỏ tất nhiên là không để cho người ta ức hiếp con dâu bà rồi.
- Tôi còn ngồi ở đây, tôi còn sống sờ sờ ở đây, Lý Lan Quyên có thế nào, tôi chịu với nhà họ Lý các người. Còn con dâu tôi đang rất là lạnh, các người mà còn mồm miệng, đợi đến khi con bé ngất đi... lúc đó các người đừng trách vì sao nhà họ Phó tôi không nể tình thông gia.
Bà Lý vốn đang rất lo lắng về sức khỏe của con gái, bà cũng thừa biết trong chuyện lần này là phía nhà họ Lý bà làm sai trước. Vốn đang định nói khéo với bà Phó nhỏ thì bà cô đầu to nhưng não ngắn đã nhanh mồm giành nói trước.
- Ơ hay! Con dâu bà lạnh thì có thể chết được à? Cháu gái tôi mới là người chưa biết sống chết ra sao, sao bà có thể vô lý bao che cho tội phạm như vậy? Bà để cô ta ở lại đây thêm 5 phút, 10 phút nữa thì cô ta ngã ra chết liền...
Lời trong miệng của bà cô nhà họ Lý còn nói chưa xong thì ở đâu đó lại vang lên giọng khàn trầm của đàn ông...
- Tôi nói là chết liền, ai dám cản vợ tôi thì tôi cho người đó chết liền tại chỗ!
Giọng nói uy vũ cất lên liền phá tan bầu không khí đầy mùi thuốc súng của phía nhà họ Lý. Bà Lý vừa nhìn thấy người đi tới, tim bà đã đập phình phịch vì lo sợ. Phen này căng rồi đây, Phó Khiếu Trạch đến rồi, vậy mà bà cô não heo nhà bà còn mắt mù không biết trời cao đất dày là gì!
Khiếu Trạch nhìn người đàn bà nhà họ Lý với đôi mắt sắc lạnh, giọng anh khàn đặc vì tức giận.
- Bà trù ai chết? Bà nói lại một lần nữa tôi nghe xem, nói lại xem nào!
Bà cô dù cho có hung hăng đến đâu thì cũng không thể nào không biết danh cậu Nhỏ nhà họ Phó. Đối diện với ánh mắt chim ưng đang săn mồi này của anh, cổ bà ta liền rụt xuống, nước miếng nuốt vội, nửa chữ cũng không dám tuôn ra..
Bà Lý sợ là sẽ có chuyện với Lý gia, bà liền đứng ra nói đỡ:
- Cậu Trạch... bà cô của Lan Trúc vì quá lo cho con cháu nên mới lỡ lời. Hiện tại Lan Trúc còn đang ở trong phòng cấp cứu...
Khiếu Trạch nhếch khóe môi, trên gương mặt tuấn mỹ lại thêm một nét gì đó lưu manh xảo quyệt:
- À vậy thì sao? Bà Lý đem cháu gái ra để che chở cho nhà họ Lý các người à? Chà, bà cũng biết là Lý Lan Trúc đang cấp cứu đó hả?
Dừng đoạn, giọng anh đột nhiên trở nên bén nhọn, lại phảng phất chút gì đó mỉa mai:
- Bà Lý tốt quá, tấm lòng từ bi của bà chắc chắn Phật tổ sẽ nhìn thấy. Yên tâm!
Bà Lý cứng cả người, bà giận đến phát run nhưng lại không dám phản bác lại lời nói mỉa mai của người đàn ông này. Phó Khiếu Trạch đã từng đến nhà họ Lý một lần, khác xa với thái độ của một người cháu rể nên có, anh đến thăm Lý gia nhưng lại toàn nói những lời cảnh cáo dọa nạt. Đến chồng bà còn không dám quá phận với anh, vậy thì bà làm sao dám bật lại người đàn ông này?
Khiếu Trạch nhìn thấy rõ được sự run rẩy của bà Lý, anh lúc này cũng không muốn hơn thua với bọn họ. So với việc mắng đám người nhà họ Lý thì sức khoẻ của Đình Đình quan trọng hơn gấp vạn lần. Đình Đình sợ lạnh, mà anh lại càng sợ cô bệnh nhiều hơn...
Lướt qua đám người họ Lý, Khiếu Trạch vội vàng đi đến chỗ ngồi của Đình Đình, nhìn thấy sắc mặt cô trắng bệch, lòng anh đột nhiên cảm thấy run rẩy. Anh đã từng chứng kiến một lần Đình Đình cố chấp nhảy xuống hồ nước học bơi cùng với Phúc Sinh, sau lần đó, chẳng những cô không biết bơi mà còn đổ bệnh đến gần một tuần. Bệnh nặng đến mức ba vợ anh phải chạy từ dưới quê lên đón con gái về chăm sóc, còn vú Ngọc thì khóc lóc sợ cô cứ thế mà... đi luôn!
Kể từ đó về sau, anh rất để ý đến chuyện Đình Đình sợ lạnh, mặc dù không biểu hiện ra nhưng anh luôn thầm quan sát cô. Cũng vì chuyện năm đó của Đình Đình mà anh và Phúc Sinh đánh nhau đến sưng mặt chảy máu, phải lâu lắm mới có thể giảng hòa.
Đình Đình nhìn thấy Khiếu Trạch, chẳng hiểu sao cô lại tủi thân muốn òa khóc. Khi nãy bị đánh đau cũng không khóc, ngã xuống hồ xém chút chết đuối cũng không khóc, vậy mà chỉ khi nhìn thấy anh là muốn khóc thật lớn, thật to...
Khiếu Trạch ngồi xuống bên cạnh cô, anh gấp gáp cởi áo vét ngoài khoác lên người cô, ôm chặt lấy cô, anh thấp giọng dỗ dành:
- Không sao, anh đưa em về thay quần áo, đi, anh đưa em về.
Đình Đình mếu máo gật đầu, cô cũng lạnh lắm rồi, chống đỡ không nổi nữa. Một người sợ lạnh từ bé như cô thì đây quả thật giống như một cực hình vậy. Về trước thay quần áo, lát nữa cô lại lên bệnh viện sau, dù sao thì cũng có mẹ chồng cô ở đây giúp đỡ cho Lan Trúc, cô cũng không tin là đám người nhà họ Lý dám qua mặt mẹ chồng cô.
Khiếu Trạch đỡ Đình Đình ngồi dậy, anh dùng áo khoác quấng quanh người cô, bao bọc ủ ấm cho cô đỡ lạnh. Vừa ôm vừa dìu cô ra ngoài, ấy mà chưa kịp ra đến cửa thì phòng cấp cứu lại được mở ra. Trước tiên là bác sĩ cho gọi người nhà của Lý Lan Trúc, Khiếu Trạch có nghe nhưng không bước đến, anh để cho bà Phó Nhỏ trao đổi với bác sĩ. Đình Đình thấy anh muốn rời đi, cô vội kéo anh lại, cô muốn nghe tình hình của Lan Trúc, có vậy cô mới an tâm.
Vị bác sĩ trung niên điềm tĩnh thông báo.
- Cô Lan Trúc có thai hơn một tháng, cũng may mắn là sức khỏe cô ấy tốt, mẹ và con đều không sao. Bác sĩ đang giữ ấm cho thai phụ, lát nữa là có thể xuất viện ra về.
Bà Phó Nhỏ thở phào một hơi, mà Đình Đình cũng cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Lan Trúc không sao là được rồi, chỉ sợ mẹ con cô ấy có chuyện gì không may.
Bà Lý nghe bác sĩ báo Lan Trúc không sao, bà ta liền vội vàng chạy đến hỏi han tình hình của Lan Quyên. Bà Hai lớn với mợ Hai cũng đi tới, cả đám người vây quanh vị bác sĩ nữ trung niên hỏi tới hỏi lui một hồi. Vị bác sĩ nghe cả đám người hỏi đến cô gái còn lại nằm ở trong kia, bà có chút khó chịu, thái độ cũng khác xa vừa rồi.
- Mọi người hỏi cô gái tên Lan Quyên cũng bị rơi xuống nước phải không?
Bà Lý gật đầu, bà ta gấp đến vội:
- Phải rồi bác sĩ, là con gái tôi, con bé sao rồi, còn con của nó... con của nó sao rồi hả bác sĩ?
Vị bác sĩ nhíu mày nhìn bà Lý:
- Con nào? Còn đứa bé nào bị rơi xuống hồ nữa hả?
Bà Hai lớn cũng gấp, bà lớn tiếng bực dọc:
- Bác sĩ hỏi gì lạ vậy? Con dâu tôi có thai mà, khi nãy máu chảy từ chân con bé ra... bà là bác sĩ khoa sản mà nhìn không biết hay sao?
Vị bác sĩ kia thái độ khó chịu thể hiện rõ:
- Tôi là bác sĩ khoa sản, tôi khám cho mấy ngàn sản phụ rồi, tôi chưa từng thấy trường hợp nào mà người nhà hồ đồ như các vị đây. Cô gái kia làm gì có thai, đó là máu kinh, là kinh nguyệt, phụ nữ đến tháng rơi xuống hồ thì có máu chảy ra cũng là bình thường. Mà cô gái nằm ở trong kia còn không dùng băng vệ sinh hay là cốc nguyệt san gì cả, mặc váy mỏng sáng màu như vậy... thấy máu là bình thường mà các vị?
Cả đám người trơ mắt mù mịt ra nhìn bác sĩ, mà bác sĩ cũng cảm thấy đám người hào môn này cứ bệnh bệnh thế nào ấy. Mong cháu thương con thì ai không biết, nhưng mà đám người nhà giàu này có thái độ hơi thái quá rồi thì phải. Chắc là do bọn họ xem phim tranh đấu hơi nhiều, nghĩ là cứ rơi xuống hồ nước là sẽ sảy thai?
Bà Phó Nhỏ là người ngoài, bà nghe vị bác sĩ kia nói, lại nhớ đến thái độ nghiêm trọng của đám người trước mặt này... bà thật sự rất muốn cười. Nhưng lại sợ cười sai hoàn cảnh thì chẳng còn cái răng nào để mà ăn bánh tráng trộn. Nhưng mà bà nhịn không được, chuyện hài thế này mà không góp thêm lời vào thì có vẻ hơi phí...
Nghĩ nghĩ, bà vờ như quan tâm, khẽ hỏi:
- Bác sĩ, vậy là cháu dâu tôi... không có thai?
Bác sĩ gật đầu, bà nghiêm túc nói lại một lần nữa:
- Tôi chắc chắn một nghìn phần trăm là cô Lý Lan Quyên không hề có thai, cô ấy là đang đến tháng, đang đến kỳ sinh lý mỗi tháng của phụ nữ. Vì để máu không chảy dính vào người, bệnh viện có "trang bị" cho cô Lan Quyên một miếng băng vệ sinh loại tốt nhất... tất nhiên là không tính tiền người nhà rồi. Nhưng còn phần phí ủ ấm và truyền nước thì vẫn phải tính, lát nữa người nhà có thể xem bảng báo giá chi phí sau.
Dừng đoạn, bác sĩ lại nói:
- À, bây giờ người nhà có thể vào thăm bệnh nhân, cô Lan Trúc tỉnh rồi, đang nằm ủ ấm. Còn cô Lan Quyên thì có lẽ là vì sợ hãi quá mà ngất đi, tôi đoán là lát nữa cô ấy sẽ tỉnh.
Bác sĩ nói xong thì rời đi, để lại một hiện trường cực kỳ tàn khốc với nhà họ Lý và mẹ chồng của Lan Quyên. Bà Lý ngượng chín mặt, còn bà Hai lớn thì lại xấu hổ đến mức muốn đào một cái hang mà chui xuống. Bà Phó Nhỏ lùi về phía sau, bà hướng mắt nhìn về phía Đình Đình, hai mẹ con nhìn nhau mà cười trộm. Đúng là quá hài hước rồi, để xem lát nữa Lan Quyên tỉnh dậy biết được sự thật thì còn hài đến mức độ nào nữa?
Khiếu Trạch nhìn thấy mẹ mình và Đình Đình đang cố gắng nhịn cười, anh thật sự cảm thấy chịu thua với lòng thỏa mãn của hai người phụ nữ này. Mẹ anh toàn là bày trò cho Đình Đình, chuyện "bi đát" vậy mà bọn họ lại kéo nhau cười... không rủ anh?!
Hết chuyện, Khiếu Trạch liền kéo Đình Đình rời đi, anh đi nhanh ra sảnh, phía trước đã có xe đợi sẵn từ khi nào. Ánh nắng buổi chiều chiếu rọi vào người Đình Đình, cô liền cảm thấy ấm áp, cũng không còn run rẩy như vừa rồi nữa. Khiếu Trạch đỡ cô ngồi vào trong xe, anh ra hiệu cho tài xế chạy đến hầm giữ xe, sau khi xe dừng lại, tài xế liền tinh ý mở cửa đi ra ngoài canh gác, trong xe lúc này chỉ còn lại vợ chồng Khiếu Trạch mà thôi.
Đình Đình ngạc nhiên nhìn anh, cô khẽ hỏi:
- Anh, sao không về nhà?
Khiếu Trạch nhìn cô, anh thẳng thắn nói:
- Em cởi đồ ra trước đi, trên xe có khăn, đủ quấng kín người em.
Cô chớp chớp mắt, lại hỏi:
- Nhưng... chẳng lẽ em không mặc gì về nhà?
Anh gật đầu, tay bắt đầu hoạt động. Anh mở chiếc khăn to ra, lại nói với cô:
- Anh che cho em, em cởi hết đồ ướt ở bên trong ra. Không mặc gì sẽ tốt hơn là mặc toàn đồ ướt. Nhanh nào, anh giúp em.
Đình Đình tất nhiên là hiểu vấn đề này, thế nhưng bây giờ bảo cô cởi hết đồ ra ở trước mặt Khiếu Trạch... có phải là ép người quá đáng rồi hay không?
Thấy cô cứ tròn mắt nhìn anh, anh thoáng cảm thấy buồn cười, khẽ cúi người áp sát gần cô, anh nói thầm vào tai cô:
- Anh... từng thấy rồi... mình là vợ chồng... không phải ngại. Anh có chê em nhỏ đâu, trước kia nhỏ hơn thế này anh vẫn "dùng" tốt mà. Ngoan nào, mau cởi đồ ra, nếu em lạnh đến không cởi được thì để anh giúp...
Cả tai và mặt của cô đều đỏ ửng lên, nhất thời máu huyết sôi trào, hình ảnh "mây mưa" mấy năm về trước đột nhiên hiện về thật sắc nét. Chết tiệt, thân hình cô không tính là bốc lửa nhưng điện nước vẫn đầy đủ, ở đâu ra mà nhỏ chứ?
Cô trừng mắt nhìn anh, vừa thẹn vừa ngượng, cô càu nhàu:
- Nhỏ ở đâu? Khái niệm nhỏ lớn của anh có vấn đề rồi phải không?
Khiếu Trạch bật cười, anh không trả lời, lúc này đã ép cô dựa sát vào ghế ngồi. Dùng khăn che chắn cho cô, anh cười cười, nháy mắt với cô:
- Ngoan nào, cởi đồ ra đi, em đừng có ngại với anh, ở đây là bệnh viện, anh không biến thái đến thế đâu.
Đình Đình hết cách, cũng may là trên người cô còn áo vét của anh, cơ bản là có thể che được những chỗ cần che nếu như không mặc quần áo. Đối diện với đôi mắt soi mói của Khiếu Trạch, Đình Đình thẹn đến đỏ mặt, cô trúc trắc một hồi lâu mới có thể cởi xong chiếc áo sơ mi cùng cái váy xòe phía dưới. Khiếu Trạch nhìn đồ của cô quăng ra, anh nhíu mày, lại hỏi:
- Cởi luôn đồ lót... em muốn ủ bệnh à?
Đình Đình cắn môi, cô nhìn anh, rất muốn phản đối nhưng chắc chắn là phản đối sẽ vô hiệu. Khổ thân cô quá mà, cứ để cô mặc vậy mà chạy về nhà thì cô cũng đâu có chết!
Khiếu Trạch thấy Đình Đình do dự, anh nhướn mày, cười đểu hỏi cô:
- Em cởi hay anh cởi? Anh cởi thì chúng ta không cần về nhà gấp, ở lại hầm để xe "ủ ấm" lát nữa rồi về.
Đình Đình tức đến muốn đá cho anh một cước, cô làm sao biết được cái tên này lại lưu manh đến như vậy? Đúng là lưu manh giả danh trí thức, có tên đàn ông nào mà không thích chọc ghẹo phụ nữ cơ chứ?
Cô nhếch môi đầy khinh bỉ, gằn từng tiếng đáp lại anh:
- Để bà đây tự cởi!
Khiếu Trạch cười cười, nụ cười bạc như có như không. Mà Đình Đình vì giận nên cởi đồ lót rất nhanh, chỉ mới vài giây mà đã cởi xong cả áo cả quần. Lại thấy cô muốn ôm đồ lót ướt sũng vào trong người, anh phát giác kịp thời liền với tay giật lấy từ trong tay cô. Anh cầm đồ lót của cô trên tay, cằn nhằn trách một tiếng:
- Em có muốn bị đánh không vậy? Toàn phải để anh nhắc nhở...
Đình Đình ngước mắt nhìn bộ đồ lót màu trắng ren mỏng của mình ở trên tay anh, cô có cảm giác như da mặt cô sắp chảy ra hết cả rồi. Hôm nay đúng là đủ nhục nhã mà, vừa phải thỏa thân trước mặt đàn ông, lại vừa bị mắng bị doạ nữa!
Khiếu Trạch nhìn theo hướng mắt cô, lúc anh phát hiện ra cô mặc đồ lót ren, ngọn lửa đã tắt ngần ấy năm qua lại đột nhiên từ từ bùng cháy. Chết tiệt, lại là đồ lót ren, anh thật sự không có quá nhiều sự phòng vệ trước đồ lót ren của cô. Năm đó nếu không phải vì nhìn thấy đồ lót ren màu đỏ mà cô mặc, vậy thì anh đã không trầm luân để rồi làm tổn thương cô...
Đình Đình thấy anh ngẩn người trước đồ lót của cô, cô hoàn toàn suy sụp, lại cảm thấy kiếp này của cô... coi như bỏ. Ai có thể giúp cô xuyên không ngay lúc này được không, xuyên không về làm tù nhân cô cũng chịu, chứ cô mất mặt quá rồi!
Trong lúc cả hai còn đang day dưa ở trong xe thì trong hầm xe lúc này lại vừa có xe chạy vào. Khiếu Trạch nghe tiếng còi xe, anh giật mình thả đồ lót của cô xuống sàn xe, còn anh thì gấp gáp dùng khăn quấng quanh người cô lại. Quấng cô mấy vòng, quấng kín chỉ chừa lại cái đầu và đôi chân trắng bất đắc dĩ, quấng xong lại ôm cô vào người, để cho cô tựa hết người vào lòng anh. Trước khi tài xế xe mở cửa bước vào, Khiếu Trạch vẫn không quên thủ thỉ nói thầm vào tai cô, lời nói đầy ám muội và chiếm hữu:
- Đồ lót ren có mức độ sát thương rất cao đối với đàn ông, đến anh còn không khống chế được dục vọng của mình trước thứ đồ vật quỷ quái như thế này... Chết tiệt, nếu em vẫn còn mặc những loại đồ lót ren mỏng như thế này... vậy thì đừng có trách anh cầm thú!
_______________________
CHƯƠNG 7.
Phó gia một phen hỗn loạn từ trong ra ngoài, lúc Đình Đình được người làm cứu lên bờ, toàn thân cô ướt sũng, run rẩy cứ như vừa được vớt từ hố băng lên vậy. Bà Phó Nhỏ vừa nhìn thấy con dâu được cứu, bà đã chạy đến hỏi han con dâu đủ thứ. Cũng may là Đình Đình không sao, ngoài việc bị ù tai thì cô cũng không thấy bản thân mình có gì nghiêm trọng.
Tình hình bên phía Đình Đình tương đối ổn định nhưng còn tình hình của Lan Quyên thì lại không được tốt cho lắm. Bà Lý lúc này đang kêu gào thảm thiết, hai ba người phụ nữ vừa đỡ vừa bồng Lan Quyên đi ra xe. Đình Đình nhìn thấy dưới chân của Lan Quyên có máu, sau váy cũng dính máu... e là có chuyện chẳng lành rồi!
Bà Phó Nhỏ thì thầm với con dâu:
- Hình như là Lan Quyên có thai... đi... mẹ con mình đi theo để xem con bé đó thế nào.
Bà Nhỏ đỡ Đình Đình đứng dậy, hai người đang định đi theo mẹ con Lan Quyên thì nghe phía sau có tiếng khẩn khoản kêu lên của người làm. Cả hai quay lại nhìn thì thấy Lan Trúc mặt mày xanh mét không còn một giọt máu, tay cô ấy ôm bụng, gương mặt nhăn nhó vì đau đớn. Biết chắc là Lan Trúc có chuyện, Đình Đình và bà Nhỏ liền chạy đến đỡ lấy cô ấy. Không chần chừ suy nghĩ, cả hai liền dìu Lan Trúc ra xe, đưa cô ấy đi bệnh viện cấp cứu.
Lúc này bà Hai lớn và mợ Hai cũng vừa nghe tin chạy ra đến, nhìn thấy hiện trường hỗn loạn, lại thấy con dâu thứ được bà thông gia đưa lên xe, bà hoảng hốt vội vàng chạy theo. Lúc nãy con dâu thứ có lên thưa chuyện với bà, con dâu nói là có bà thông gia đến chơi, nhưng mà mấy hôm nay bà đang bị bệnh, không thể ra tiếp đón được. Ai có ngờ, mới có gần một tiếng đồng hồ mà lại xảy ra chuyện kinh thiên động địa như vậy, cùng lúc hai cô con dâu của nhà họ Phó có chuyện... Cầu cho cả hai đều không sao, à mà không, cầu cho con dâu bà không sao thôi, còn con dâu của Ánh Tuyết có chết con chết mẹ thì cũng không liên quan gì đến bà!
Nhà họ Phó là một đại gia tộc lớn, lại thường xuyên đầu tư cho y học, vậy nên ở bệnh viện tư lúc nào Phó gia cũng được ưu tiên hàng đầu. Phòng cấp cứu hôm nay chỉ có duy nhất người nhà họ Phó và nhà họ Lý, hai cô con dâu đã được đưa vào trong, lúc này đang chờ kết quả của bác sĩ.
Bà Hai lớn, bà Phó Nhỏ, mợ Hai và mợ Nhỏ đang ngồi ngay ngắn trước cửa phòng cấp cứu, người làm nhà họ Phó cũng không náo loạn mà rất bình tĩnh chờ đợi kết quả. Nhưng khác xa với phong thái của một đại gia tộc, người nhà họ Lý lại ồn ào như ong vỡ tổ. Người thì khóc, người thì bận nghe điện thoại, người thì mắng chửi linh tinh, mãi đến khi bà Lý bình tâm lại được, bà mới quát cho đám người đi theo một trận, bọn họ mới chịu im lặng ngồi xuống.
Đình Đình ngồi kế bên mẹ chồng, cô lạnh đến phát run, lúc nãy vì vội quá nên không kịp thay đồ, bây giờ ngồi trong phòng có điều hòa, cô thật sự không chịu nổi cơn rét. Đình Đình sợ nhất là bị lạnh, cũng vì chịu lạnh kém nên cô mới không thể học bơi. Bình thường ra ngoài cô luôn khoác áo, trời nóng cỡ nào cũng phải khoác áo, việc này có thể gọi là thói quen sinh hoạt luôn rồi.
Bà Nhỏ cảm nhận được con dâu đang lạnh run, bà cũng lo lắng không kém, vội quay sang hỏi han con dâu.
- Con lạnh lắm không? Nếu không chịu nổi thì về trước đi, mẹ ở đây đợi kết quả là được rồi. Về thay đồ đi con.
Đình Đình đúng thật là không chịu nổi nữa, cô vốn định gật đầu đồng ý nhưng lúc này bà cô bên phía nhà họ Lý lại đột nhiên nhảy ra can ngăn mắng nhiếc:
- Cô đi đâu? Cô phải ở đây, chính cô kéo cháu gái tôi xuống nước... con bé còn chưa biết tình hình thế nào mà cô đã định chạy trốn rồi hả?
Đình Đình lạnh đến run rẩy, cô căn bản là không mở miệng nổi, mà bà Nhỏ tất nhiên là không để cho người ta ức hiếp con dâu bà rồi.
- Tôi còn ngồi ở đây, tôi còn sống sờ sờ ở đây, Lý Lan Quyên có thế nào, tôi chịu với nhà họ Lý các người. Còn con dâu tôi đang rất là lạnh, các người mà còn mồm miệng, đợi đến khi con bé ngất đi... lúc đó các người đừng trách vì sao nhà họ Phó tôi không nể tình thông gia.
Bà Lý vốn đang rất lo lắng về sức khỏe của con gái, bà cũng thừa biết trong chuyện lần này là phía nhà họ Lý bà làm sai trước. Vốn đang định nói khéo với bà Phó nhỏ thì bà cô đầu to nhưng não ngắn đã nhanh mồm giành nói trước.
- Ơ hay! Con dâu bà lạnh thì có thể chết được à? Cháu gái tôi mới là người chưa biết sống chết ra sao, sao bà có thể vô lý bao che cho tội phạm như vậy? Bà để cô ta ở lại đây thêm 5 phút, 10 phút nữa thì cô ta ngã ra chết liền...
Lời trong miệng của bà cô nhà họ Lý còn nói chưa xong thì ở đâu đó lại vang lên giọng khàn trầm của đàn ông...
- Tôi nói là chết liền, ai dám cản vợ tôi thì tôi cho người đó chết liền tại chỗ!
Giọng nói uy vũ cất lên liền phá tan bầu không khí đầy mùi thuốc súng của phía nhà họ Lý. Bà Lý vừa nhìn thấy người đi tới, tim bà đã đập phình phịch vì lo sợ. Phen này căng rồi đây, Phó Khiếu Trạch đến rồi, vậy mà bà cô não heo nhà bà còn mắt mù không biết trời cao đất dày là gì!
Khiếu Trạch nhìn người đàn bà nhà họ Lý với đôi mắt sắc lạnh, giọng anh khàn đặc vì tức giận.
- Bà trù ai chết? Bà nói lại một lần nữa tôi nghe xem, nói lại xem nào!
Bà cô dù cho có hung hăng đến đâu thì cũng không thể nào không biết danh cậu Nhỏ nhà họ Phó. Đối diện với ánh mắt chim ưng đang săn mồi này của anh, cổ bà ta liền rụt xuống, nước miếng nuốt vội, nửa chữ cũng không dám tuôn ra..
Bà Lý sợ là sẽ có chuyện với Lý gia, bà liền đứng ra nói đỡ:
- Cậu Trạch... bà cô của Lan Trúc vì quá lo cho con cháu nên mới lỡ lời. Hiện tại Lan Trúc còn đang ở trong phòng cấp cứu...
Khiếu Trạch nhếch khóe môi, trên gương mặt tuấn mỹ lại thêm một nét gì đó lưu manh xảo quyệt:
- À vậy thì sao? Bà Lý đem cháu gái ra để che chở cho nhà họ Lý các người à? Chà, bà cũng biết là Lý Lan Trúc đang cấp cứu đó hả?
Dừng đoạn, giọng anh đột nhiên trở nên bén nhọn, lại phảng phất chút gì đó mỉa mai:
- Bà Lý tốt quá, tấm lòng từ bi của bà chắc chắn Phật tổ sẽ nhìn thấy. Yên tâm!
Bà Lý cứng cả người, bà giận đến phát run nhưng lại không dám phản bác lại lời nói mỉa mai của người đàn ông này. Phó Khiếu Trạch đã từng đến nhà họ Lý một lần, khác xa với thái độ của một người cháu rể nên có, anh đến thăm Lý gia nhưng lại toàn nói những lời cảnh cáo dọa nạt. Đến chồng bà còn không dám quá phận với anh, vậy thì bà làm sao dám bật lại người đàn ông này?
Khiếu Trạch nhìn thấy rõ được sự run rẩy của bà Lý, anh lúc này cũng không muốn hơn thua với bọn họ. So với việc mắng đám người nhà họ Lý thì sức khoẻ của Đình Đình quan trọng hơn gấp vạn lần. Đình Đình sợ lạnh, mà anh lại càng sợ cô bệnh nhiều hơn...
Lướt qua đám người họ Lý, Khiếu Trạch vội vàng đi đến chỗ ngồi của Đình Đình, nhìn thấy sắc mặt cô trắng bệch, lòng anh đột nhiên cảm thấy run rẩy. Anh đã từng chứng kiến một lần Đình Đình cố chấp nhảy xuống hồ nước học bơi cùng với Phúc Sinh, sau lần đó, chẳng những cô không biết bơi mà còn đổ bệnh đến gần một tuần. Bệnh nặng đến mức ba vợ anh phải chạy từ dưới quê lên đón con gái về chăm sóc, còn vú Ngọc thì khóc lóc sợ cô cứ thế mà... đi luôn!
Kể từ đó về sau, anh rất để ý đến chuyện Đình Đình sợ lạnh, mặc dù không biểu hiện ra nhưng anh luôn thầm quan sát cô. Cũng vì chuyện năm đó của Đình Đình mà anh và Phúc Sinh đánh nhau đến sưng mặt chảy máu, phải lâu lắm mới có thể giảng hòa.
Đình Đình nhìn thấy Khiếu Trạch, chẳng hiểu sao cô lại tủi thân muốn òa khóc. Khi nãy bị đánh đau cũng không khóc, ngã xuống hồ xém chút chết đuối cũng không khóc, vậy mà chỉ khi nhìn thấy anh là muốn khóc thật lớn, thật to...
Khiếu Trạch ngồi xuống bên cạnh cô, anh gấp gáp cởi áo vét ngoài khoác lên người cô, ôm chặt lấy cô, anh thấp giọng dỗ dành:
- Không sao, anh đưa em về thay quần áo, đi, anh đưa em về.
Đình Đình mếu máo gật đầu, cô cũng lạnh lắm rồi, chống đỡ không nổi nữa. Một người sợ lạnh từ bé như cô thì đây quả thật giống như một cực hình vậy. Về trước thay quần áo, lát nữa cô lại lên bệnh viện sau, dù sao thì cũng có mẹ chồng cô ở đây giúp đỡ cho Lan Trúc, cô cũng không tin là đám người nhà họ Lý dám qua mặt mẹ chồng cô.
Khiếu Trạch đỡ Đình Đình ngồi dậy, anh dùng áo khoác quấng quanh người cô, bao bọc ủ ấm cho cô đỡ lạnh. Vừa ôm vừa dìu cô ra ngoài, ấy mà chưa kịp ra đến cửa thì phòng cấp cứu lại được mở ra. Trước tiên là bác sĩ cho gọi người nhà của Lý Lan Trúc, Khiếu Trạch có nghe nhưng không bước đến, anh để cho bà Phó Nhỏ trao đổi với bác sĩ. Đình Đình thấy anh muốn rời đi, cô vội kéo anh lại, cô muốn nghe tình hình của Lan Trúc, có vậy cô mới an tâm.
Vị bác sĩ trung niên điềm tĩnh thông báo.
- Cô Lan Trúc có thai hơn một tháng, cũng may mắn là sức khỏe cô ấy tốt, mẹ và con đều không sao. Bác sĩ đang giữ ấm cho thai phụ, lát nữa là có thể xuất viện ra về.
Bà Phó Nhỏ thở phào một hơi, mà Đình Đình cũng cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Lan Trúc không sao là được rồi, chỉ sợ mẹ con cô ấy có chuyện gì không may.
Bà Lý nghe bác sĩ báo Lan Trúc không sao, bà ta liền vội vàng chạy đến hỏi han tình hình của Lan Quyên. Bà Hai lớn với mợ Hai cũng đi tới, cả đám người vây quanh vị bác sĩ nữ trung niên hỏi tới hỏi lui một hồi. Vị bác sĩ nghe cả đám người hỏi đến cô gái còn lại nằm ở trong kia, bà có chút khó chịu, thái độ cũng khác xa vừa rồi.
- Mọi người hỏi cô gái tên Lan Quyên cũng bị rơi xuống nước phải không?
Bà Lý gật đầu, bà ta gấp đến vội:
- Phải rồi bác sĩ, là con gái tôi, con bé sao rồi, còn con của nó... con của nó sao rồi hả bác sĩ?
Vị bác sĩ nhíu mày nhìn bà Lý:
- Con nào? Còn đứa bé nào bị rơi xuống hồ nữa hả?
Bà Hai lớn cũng gấp, bà lớn tiếng bực dọc:
- Bác sĩ hỏi gì lạ vậy? Con dâu tôi có thai mà, khi nãy máu chảy từ chân con bé ra... bà là bác sĩ khoa sản mà nhìn không biết hay sao?
Vị bác sĩ kia thái độ khó chịu thể hiện rõ:
- Tôi là bác sĩ khoa sản, tôi khám cho mấy ngàn sản phụ rồi, tôi chưa từng thấy trường hợp nào mà người nhà hồ đồ như các vị đây. Cô gái kia làm gì có thai, đó là máu kinh, là kinh nguyệt, phụ nữ đến tháng rơi xuống hồ thì có máu chảy ra cũng là bình thường. Mà cô gái nằm ở trong kia còn không dùng băng vệ sinh hay là cốc nguyệt san gì cả, mặc váy mỏng sáng màu như vậy... thấy máu là bình thường mà các vị?
Cả đám người trơ mắt mù mịt ra nhìn bác sĩ, mà bác sĩ cũng cảm thấy đám người hào môn này cứ bệnh bệnh thế nào ấy. Mong cháu thương con thì ai không biết, nhưng mà đám người nhà giàu này có thái độ hơi thái quá rồi thì phải. Chắc là do bọn họ xem phim tranh đấu hơi nhiều, nghĩ là cứ rơi xuống hồ nước là sẽ sảy thai?
Bà Phó Nhỏ là người ngoài, bà nghe vị bác sĩ kia nói, lại nhớ đến thái độ nghiêm trọng của đám người trước mặt này... bà thật sự rất muốn cười. Nhưng lại sợ cười sai hoàn cảnh thì chẳng còn cái răng nào để mà ăn bánh tráng trộn. Nhưng mà bà nhịn không được, chuyện hài thế này mà không góp thêm lời vào thì có vẻ hơi phí...
Nghĩ nghĩ, bà vờ như quan tâm, khẽ hỏi:
- Bác sĩ, vậy là cháu dâu tôi... không có thai?
Bác sĩ gật đầu, bà nghiêm túc nói lại một lần nữa:
- Tôi chắc chắn một nghìn phần trăm là cô Lý Lan Quyên không hề có thai, cô ấy là đang đến tháng, đang đến kỳ sinh lý mỗi tháng của phụ nữ. Vì để máu không chảy dính vào người, bệnh viện có "trang bị" cho cô Lan Quyên một miếng băng vệ sinh loại tốt nhất... tất nhiên là không tính tiền người nhà rồi. Nhưng còn phần phí ủ ấm và truyền nước thì vẫn phải tính, lát nữa người nhà có thể xem bảng báo giá chi phí sau.
Dừng đoạn, bác sĩ lại nói:
- À, bây giờ người nhà có thể vào thăm bệnh nhân, cô Lan Trúc tỉnh rồi, đang nằm ủ ấm. Còn cô Lan Quyên thì có lẽ là vì sợ hãi quá mà ngất đi, tôi đoán là lát nữa cô ấy sẽ tỉnh.
Bác sĩ nói xong thì rời đi, để lại một hiện trường cực kỳ tàn khốc với nhà họ Lý và mẹ chồng của Lan Quyên. Bà Lý ngượng chín mặt, còn bà Hai lớn thì lại xấu hổ đến mức muốn đào một cái hang mà chui xuống. Bà Phó Nhỏ lùi về phía sau, bà hướng mắt nhìn về phía Đình Đình, hai mẹ con nhìn nhau mà cười trộm. Đúng là quá hài hước rồi, để xem lát nữa Lan Quyên tỉnh dậy biết được sự thật thì còn hài đến mức độ nào nữa?
Khiếu Trạch nhìn thấy mẹ mình và Đình Đình đang cố gắng nhịn cười, anh thật sự cảm thấy chịu thua với lòng thỏa mãn của hai người phụ nữ này. Mẹ anh toàn là bày trò cho Đình Đình, chuyện "bi đát" vậy mà bọn họ lại kéo nhau cười... không rủ anh?!
Hết chuyện, Khiếu Trạch liền kéo Đình Đình rời đi, anh đi nhanh ra sảnh, phía trước đã có xe đợi sẵn từ khi nào. Ánh nắng buổi chiều chiếu rọi vào người Đình Đình, cô liền cảm thấy ấm áp, cũng không còn run rẩy như vừa rồi nữa. Khiếu Trạch đỡ cô ngồi vào trong xe, anh ra hiệu cho tài xế chạy đến hầm giữ xe, sau khi xe dừng lại, tài xế liền tinh ý mở cửa đi ra ngoài canh gác, trong xe lúc này chỉ còn lại vợ chồng Khiếu Trạch mà thôi.
Đình Đình ngạc nhiên nhìn anh, cô khẽ hỏi:
- Anh, sao không về nhà?
Khiếu Trạch nhìn cô, anh thẳng thắn nói:
- Em cởi đồ ra trước đi, trên xe có khăn, đủ quấng kín người em.
Cô chớp chớp mắt, lại hỏi:
- Nhưng... chẳng lẽ em không mặc gì về nhà?
Anh gật đầu, tay bắt đầu hoạt động. Anh mở chiếc khăn to ra, lại nói với cô:
- Anh che cho em, em cởi hết đồ ướt ở bên trong ra. Không mặc gì sẽ tốt hơn là mặc toàn đồ ướt. Nhanh nào, anh giúp em.
Đình Đình tất nhiên là hiểu vấn đề này, thế nhưng bây giờ bảo cô cởi hết đồ ra ở trước mặt Khiếu Trạch... có phải là ép người quá đáng rồi hay không?
Thấy cô cứ tròn mắt nhìn anh, anh thoáng cảm thấy buồn cười, khẽ cúi người áp sát gần cô, anh nói thầm vào tai cô:
- Anh... từng thấy rồi... mình là vợ chồng... không phải ngại. Anh có chê em nhỏ đâu, trước kia nhỏ hơn thế này anh vẫn "dùng" tốt mà. Ngoan nào, mau cởi đồ ra, nếu em lạnh đến không cởi được thì để anh giúp...
Cả tai và mặt của cô đều đỏ ửng lên, nhất thời máu huyết sôi trào, hình ảnh "mây mưa" mấy năm về trước đột nhiên hiện về thật sắc nét. Chết tiệt, thân hình cô không tính là bốc lửa nhưng điện nước vẫn đầy đủ, ở đâu ra mà nhỏ chứ?
Cô trừng mắt nhìn anh, vừa thẹn vừa ngượng, cô càu nhàu:
- Nhỏ ở đâu? Khái niệm nhỏ lớn của anh có vấn đề rồi phải không?
Khiếu Trạch bật cười, anh không trả lời, lúc này đã ép cô dựa sát vào ghế ngồi. Dùng khăn che chắn cho cô, anh cười cười, nháy mắt với cô:
- Ngoan nào, cởi đồ ra đi, em đừng có ngại với anh, ở đây là bệnh viện, anh không biến thái đến thế đâu.
Đình Đình hết cách, cũng may là trên người cô còn áo vét của anh, cơ bản là có thể che được những chỗ cần che nếu như không mặc quần áo. Đối diện với đôi mắt soi mói của Khiếu Trạch, Đình Đình thẹn đến đỏ mặt, cô trúc trắc một hồi lâu mới có thể cởi xong chiếc áo sơ mi cùng cái váy xòe phía dưới. Khiếu Trạch nhìn đồ của cô quăng ra, anh nhíu mày, lại hỏi:
- Cởi luôn đồ lót... em muốn ủ bệnh à?
Đình Đình cắn môi, cô nhìn anh, rất muốn phản đối nhưng chắc chắn là phản đối sẽ vô hiệu. Khổ thân cô quá mà, cứ để cô mặc vậy mà chạy về nhà thì cô cũng đâu có chết!
Khiếu Trạch thấy Đình Đình do dự, anh nhướn mày, cười đểu hỏi cô:
- Em cởi hay anh cởi? Anh cởi thì chúng ta không cần về nhà gấp, ở lại hầm để xe "ủ ấm" lát nữa rồi về.
Đình Đình tức đến muốn đá cho anh một cước, cô làm sao biết được cái tên này lại lưu manh đến như vậy? Đúng là lưu manh giả danh trí thức, có tên đàn ông nào mà không thích chọc ghẹo phụ nữ cơ chứ?
Cô nhếch môi đầy khinh bỉ, gằn từng tiếng đáp lại anh:
- Để bà đây tự cởi!
Khiếu Trạch cười cười, nụ cười bạc như có như không. Mà Đình Đình vì giận nên cởi đồ lót rất nhanh, chỉ mới vài giây mà đã cởi xong cả áo cả quần. Lại thấy cô muốn ôm đồ lót ướt sũng vào trong người, anh phát giác kịp thời liền với tay giật lấy từ trong tay cô. Anh cầm đồ lót của cô trên tay, cằn nhằn trách một tiếng:
- Em có muốn bị đánh không vậy? Toàn phải để anh nhắc nhở...
Đình Đình ngước mắt nhìn bộ đồ lót màu trắng ren mỏng của mình ở trên tay anh, cô có cảm giác như da mặt cô sắp chảy ra hết cả rồi. Hôm nay đúng là đủ nhục nhã mà, vừa phải thỏa thân trước mặt đàn ông, lại vừa bị mắng bị doạ nữa!
Khiếu Trạch nhìn theo hướng mắt cô, lúc anh phát hiện ra cô mặc đồ lót ren, ngọn lửa đã tắt ngần ấy năm qua lại đột nhiên từ từ bùng cháy. Chết tiệt, lại là đồ lót ren, anh thật sự không có quá nhiều sự phòng vệ trước đồ lót ren của cô. Năm đó nếu không phải vì nhìn thấy đồ lót ren màu đỏ mà cô mặc, vậy thì anh đã không trầm luân để rồi làm tổn thương cô...
Đình Đình thấy anh ngẩn người trước đồ lót của cô, cô hoàn toàn suy sụp, lại cảm thấy kiếp này của cô... coi như bỏ. Ai có thể giúp cô xuyên không ngay lúc này được không, xuyên không về làm tù nhân cô cũng chịu, chứ cô mất mặt quá rồi!
Trong lúc cả hai còn đang day dưa ở trong xe thì trong hầm xe lúc này lại vừa có xe chạy vào. Khiếu Trạch nghe tiếng còi xe, anh giật mình thả đồ lót của cô xuống sàn xe, còn anh thì gấp gáp dùng khăn quấng quanh người cô lại. Quấng cô mấy vòng, quấng kín chỉ chừa lại cái đầu và đôi chân trắng bất đắc dĩ, quấng xong lại ôm cô vào người, để cho cô tựa hết người vào lòng anh. Trước khi tài xế xe mở cửa bước vào, Khiếu Trạch vẫn không quên thủ thỉ nói thầm vào tai cô, lời nói đầy ám muội và chiếm hữu:
- Đồ lót ren có mức độ sát thương rất cao đối với đàn ông, đến anh còn không khống chế được dục vọng của mình trước thứ đồ vật quỷ quái như thế này... Chết tiệt, nếu em vẫn còn mặc những loại đồ lót ren mỏng như thế này... vậy thì đừng có trách anh cầm thú!
_______________________