Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Khiếu Trạch đi công tác nước ngoài, thời gian này anh rất bận vì Phó Kỷ đang muốn mở rộng thêm một vài công ty con đặt trụ sở ở ngoài nước. Phó Kỷ là công ty của nhà họ Phó, Khiếu Trạch đang giữ chức vụ phó tổng giám đốc ở công ty. Nhìn qua thì thấy có vẻ như nhà họ Phó không có tranh chấp về tài sản nhưng ẩn sâu dưới lớp vỏ bọc hào nhoáng là những màn tranh đấu ngầm của cả đàn ông và đàn bà.
Nếu như năm đó ba của Khiếu Trạch không gặp nạn và mất thì ngày hôm nay chủ tịch của Phó Kỷ đã là ông Phó Nhỏ chứ không phải vẫn là ông nội Phó nắm quyền. Năm đó ông nội Phó đã giao lại quyền thừa kế cho ba của Khiếu Trạch từ rất sớm, nhưng mà người tính quả thật không bằng trời tính, ông Phó nhỏ vậy mà qua đời không ai ngờ tới được. Lúc ông Phó nhỏ mất, Khiếu Trạch vẫn còn bé, cơ bản là không thể kế thừa được quyền điều hành Phó Kỷ. Nội bộ gia tộc Phó gia năm đó cũng dậy sóng một trận, một số ủng hộ Khiếu Trạch, một số trung lập không có ý kiến, phần đông còn lại ủng hộ việc ông nội Phó chọn người thừa kế khác.
Ông nội Phó có ba người con trai, ông Phó Hoa là con lớn nhất, ông Phó nhỏ là con giữa, kế đến là ông Phó tam. Ông Phó nhỏ là ba của Khiếu Trạch, từ bé đã thông minh hơn người, nói cho chính xác là vượt xa hai người anh em còn lại của ông. Cũng bởi vì thông minh, tài giỏi và mưu trí nên ông mới chiếm được hết lòng tin của ông nội Phó và thuyết phục được toàn bộ các bô lão của Phó gia. Phó Kỷ được giao lại cho ông Phó nhỏ phải nói là làm ăn lên như diều gặp gió, cũng nhờ vậy mà chỉ trong vài năm ngắn ngủi, Phó gia đã trở thành một trong năm đại gia tộc hùng mạnh nhất giới hào môn, thay vì là một trong mười đại gia tộc như trước. Nhưng thành sự chưa được bao lâu thì ông Phó nhỏ qua đời, cậu Phó nhỏ năm đó còn quá bé, buộc lòng ông nội Phó phải một lần nữa đứng ra gánh vác toàn bộ Phó gia.
Kể từ ngày đó cho đến tận bây giờ, ông nội Phó vẫn chưa có quyết định giao lại quyền thừa kế Phó Kỷ và Phó gia cho ai. Nhưng cũng không ai dám có ý kiến gì với ông nội Phó về chuyện này, vì cơ bản là ông nội Phó vẫn còn khỏe, vẫn còn đủ minh mẫn để quản lý gia tộc và quản lý Phó Kỷ. Phó gia là một đại gia tộc lớn nhưng còn Phó Kỷ thì lại là của riêng nhà họ Phó, việc trao quyền thừa kế cho ai để có đủ bản lĩnh điều hành cả Phó Kỷ và Phó gia thì không phải là một quyết định đơn giản. Ngay cả người từng trải như ông Phó Hoa cũng không thể khiến cho ông nội Phó yên tâm giao lại Phó gia, căn bản là chỉ có kinh nghiệm thôi thì vẫn chưa đủ. Chỉ hy vọng trước khi ông nội Phó nhắm mắt xuôi tay, ông có thể kịp thời chọn ra được người có đủ bản lĩnh để chèo lái một lúc cả hai con thuyền lớn. Còn nếu như ông nội Phó vẫn không thể chọn lựa được, vậy thì chỉ có thể chờ xem sự lựa chọn của đất trời mà thôi!
_________________________
Buổi sáng Đình Đình có lịch ghi hình cho bảng tin thời sự buổi trưa, bình thường cô đi làm rất sớm nhưng hôm qua vì phải ở lại phòng thu thu cho xong bộ phim điện ảnh sắp chiếu nên cô trở về nhà rất muộn, thành ra buổi sáng cũng dậy trễ, xém chút nữa là muộn giờ. Nếu không có bé Thị gọi cô dậy, chắc cô đã muộn giờ ghi hình, khéo lại bị cấp trên khiển trách.
Hết giờ làm, Đình Đình như thường lệ trở về nhà họ Phó, bình thường giờ này nhà họ Phó rất yên tĩnh nhưng hôm nay ở vườn hoa lại náo nhiệt đến lạ thường. Cô nhìn vào bên trong xem thử, tưởng là có việc gì hóa ra là bạn của chị dâu đến chơi.
Cô chợt nhớ lại, à thì ra hôm nay là ngày họp mặt của mấy cô vợ trẻ trong giới hào môn, cứ một tháng thì bọn họ sẽ đến nhà họ Phó hai lần, vừa vặn hôm nay là ngày họp mặt của bọn họ. Đình Đình vốn dĩ muốn chuồn thật nhanh vào nhà nhưng không may là chị dâu cả đã nhìn thấy cô, lúc này đã cho người tới gọi cô đến. Đình Đình hết cách, cô không thể không nể mặt chị dâu, nhưng mà cô thật sự không thích đám đàn bà con gái này một chút nào, cơ bản là cô không thể hòa nhập được với bọn họ.
Nhìn thấy cô đến, chị dâu thứ Ba liền nở một nụ cười tươi như hoa, cô ấy chính là Lan Quyên, em gái của Lan Trúc.
- Đình đi làm về rồi à em, mau lại đây ngồi với mọi người đi.
Đình Đình nhìn chị dâu thứ, công nhận là khéo thật, mới có mấy ngày mà cô ấy đã nhập được vào vai con dâu nhà họ Phó. Từ lời nói cho đến cử chỉ đều toát lên phong cách mợ Ba của Phó gia. Lại nhìn sang bên cạnh, cô thấy chị dâu lớn đang ngồi ngay ngắn trên ghế, tuổi tác của chị ấy không lớn nhưng lúc nào cũng tỏ ra mình là một vị phu nhân cao quý. Thay vì muốn cho bản thân luôn trẻ trung, chị dâu lớn nhà cô lại muốn biến mình thành người phụ nữ đứng tuổi để có thể xứng với vị trí con dâu trưởng nhà họ Phó. Thiệt là, sao bọn họ không thể là chính mình nhỉ, cứ ra vẻ như thế này hoài... chẳng lẽ không cảm thấy mệt hay sao?
Chị dâu lớn nhìn Đình Đình, mợ ấy cười cười, giọng không cao không thấp cũng không có mấy phần dễ nghe.
- Chị nói em nè Đình, công việc em đang làm có được bao nhiêu tiền đâu mà em phải cực khổ vậy? Chú Ba cũng đâu phải không lo cho em được mà em phải bôn ba vất vả bên ngoài. Nhà họ Phó mình không cần phụ nữ phải lao động kiếm tiền, em đây là tự mình làm khổ cho mình rồi đó.
Một vị khác cũng lên tiếng hùa theo:
- Phải đó mợ Nhỏ, tôi thấy mợ Hai nói đúng lắm, cô đâu cần đi làm làm gì, cậu Nhỏ dư sức nuôi cô sống sung túc cả đời. Với lại... bây giờ cậu Nhỏ mới lấy thêm vợ bé... tôi thấy mợ nên nghỉ làm ở nhà thì hơn.
Mấy vị còn lại vừa nghe đến đây thì đã vội che miệng cười thầm, ánh mắt nhìn Đình Đình như đang cười nhạo cô không biết giữ chồng. Đúng là đám đàn bà rảnh rỗi, nếu cô mà là chồng của bọn họ, cô nhất định sẽ nhốt bọn họ ở suốt trong nhà, không bao giờ cho bước ra ngoài để đỡ làm phiền người khác.
Mợ Hai nhìn thấy Đình Đình yếu thế bị mọi người chê cười, mợ ta chẳng những không bảo vệ em dâu mà còn châm dầu thêm vào lửa. Mợ Hai cười cười, mợ nói với Đình Đình:
- Phải đó Đình Đình, chị thấy chú Ba có vẻ rất thích Lan Trúc, chẳng phải chú ấy nói là yêu đơn phương em ấy còn gì. Em đó, phải mau có con để củng cố vị trí của mình, đừng để một đứa con gái không được bình thường qua mặt sinh con trước. Lỡ em ấy mà sinh được con trai...
Vị nào đó liền nhanh miệng nói vọt vào:
- Để Lan Trúc mà sinh được con trai trước thì mợ Nhỏ dù cho có đi làm cả đời cũng không đủ ăn đâu đó.
Vị kia vừa nói xong thì cả hội người liền phá lên cười, ngay cả mợ Ba mới về nhà họ Phó cũng hùa theo bọn họ cười đùa bỡn cợt Đình Đình. Trước kia bọn họ đã không thích Đình Đình vì cô không chịu hòa nhập cùng bọn họ, với cả thân phận của cô quá thấp, bọn họ cảm thấy cô không xứng với vị trí con dâu nhà họ Phó. Sau lại thêm sự việc cướp dâu của Lan Trúc và Khiếu Trạch, bọn họ lại càng hả hê vui sướng. Khiếu Trạch từng là người đàn ông mà bọn họ ngưỡng mộ, mà lòng đố kỵ của phụ nữ lại là một thứ gì đó rất đáng kinh sợ. Bọn họ sẵn sàng dồn chết một ai đó bằng những lời nói hoa mỹ của mình, lời càng hoa mỹ thì độ sát thương càng cao.
Đình Đình nhìn bọn họ cười nhạo cô, cô chẳng những không tức giận mà còn phá lên cười thật lớn. Cô cười còn lớn hơn cả đám người bọn họ, cười nức nẻ như đang xem một đoạn phim hài rất vui vậy. Nhất thời cả đám người sửng sốt im bặt, bọn họ hết nhìn nhau rồi chuyển sang nhìn Đình Đình. Mà Đình Đình lúc này vẫn còn cười, cô cười vui đến nỗi rơi nước mắt, mà cười đến mức đỏ mặt như thế này thì chắc chắn phải là chuyện gì đó rất là vui rồi.
Mợ Hai nhíu mày, mợ ta nhìn Đình Đình lại tò mò hỏi:
- Này, em cười cái gì vậy?
Đình Đình ngưng cười, cô đáp bằng giọng khàn khàn:
- Thì em thấy mọi người cười vui quá, em nhìn mà mắc cười.
Mợ Hai xem thường lại hỏi:
- Em cười theo cái gì? Mọi người đang khuyên nhủ em mà?
Đình Đình lúc này nhìn lướt qua một vòng đám người đang ngồi trước mặt, nụ cười rạng rỡ trên môi cô dần dần chuyển thành nụ cười trào phúng.
- Em cảm thấy bản thân em không có việc gì phải cần đến mọi người khuyên nhủ, mà thật ra thì mọi người là đang muốn tốt cho em hay là muốn đem em ra làm trò cười vậy?
Một vị ngồi gần bên cạnh mợ Hai vội vàng lên tiếng:
- Ấy, mợ Nhỏ nói vậy là oan cho tụi tôi rồi, tụi tôi thật lòng muốn tốt cho mợ mà.
Đám người lại nhao nhao lên:
- Phải đó, là tụi tôi muốn tốt cho mợ thôi.
- Phải đó.
Mợ Hai nhìn thấy mọi người đứng về phía mình, mợ ta càng lúc càng thấy thích thú, vẫn là cái giọng điệu như cũ, mợ ta nhàn nhã nói:
- Mọi người chỉ muốn tốt cho em thôi, nếu em không thích nghe thì sau này mọi người không nói đến nữa. Ở đây đều là những chị em từng trải, cũng chẳng ai muốn em gặp chuyện không may đâu. Tính tình của em như vậy là không tốt đâu đó Đình Đình, cực đoan như em rất dễ làm cho người ta ghét bỏ.
Đình Đình khẽ gật đầu như đang chăm chú lắng nghe, trên môi cô vẫn là nụ cười nhạt nhòa không mấy thiện cảm. Cô nhìn về phía bọn họ, đối diện với đám đông thích bắt nạt người khác, cô tất nhiên là không muốn để cho bọn họ được như ý rồi.
- Quý hóa quá mới được mọi người quan tâm như vậy, nhưng mà em chẳng thấy ai thật lòng quan tâm mà lại hùa nhau cười cợt như mọi người hết đó. Bộ cái chuyện Lan Trúc sinh con trước em khiến mọi người vui lắm à? Vui lắm hay sao mà kéo nhau cười tập thể vậy? Hay là mọi người bị mất căn bản nhận biết cái nào vui cái nào buồn rồi?
Mợ Hai không vui, mợ ấy vội lên tiếng cảnh cáo:
- Đình Đình, em ăn nói cho cẩn thận, đừng để mang tiếng nhà họ Phó.
Đình Đình đứng bật dậy, cô cười nhạt, nói dõng dạc từng chữ:
- Có cái gì mà mang tiếng, em nói cái gì sai à mà mang tiếng? Đám các người rảnh rỗi quá thì về nhà mà hầu chồng chăm con, đừng có chạy tới đây dạy người ta phải làm thế này thế nọ. Khuyên nhủ? Có cái cù lôi mà khuyên nhủ được tôi, tôi không cần các người khuyên nhủ.
Mợ Hai giận đến đỏ bừng mặt, mợ ta cắt ngang lời Đình Đình, quát lớn:
- Đình Đình, cô thôi ngay chưa?
Đình Đình cũng chẳng buồn cãi nhau, cô cầm theo túi xách, trước khi rời đi vẫn không quên dặn dò một câu:
- Em bận lắm, bận đi làm, bận làm những việc có ích cho đời, vì vậy sau này đừng có gọi em đến đây ngồi với mọi người. Chị Hai, chị Ba ngồi chơi vui vẻ, em vào nhà ngủ nghỉ sớm mai còn đi làm. Chào ạ!
Nói xong, Đình Đình dứt khoát xoay người rời đi, cô nói rõ ràng như thế này coi như là muốn thẳng thắn với đám người bọn họ, sau này không muốn dính dáng qua lại với bọn họ nữa. Cô thật sự không hợp với những kiểu xã giao như thế này, vừa giả tạo, vừa gượng ép, lại vừa không giúp cô bổ béo lên được một chút nào. Cô thật không thể hiểu nổi tại sao bọn họ lại phải như vậy? Cuộc sống vốn dĩ đã đủ áp lực rồi, bọn họ hà cớ gì lại phải gieo thêm áp lực đến cho người khác?!
Mợ Hai nhìn Đình Đình quay người đi vào trong, ánh mắt mợ ấy hằn rõ tia tức giận, mợ Ba thấy vậy liền lên tiếng khuyên giải, giọng ngọt ngào dễ nghe:
- Chị Hai, chị đừng giận, chắc tại cô ấy giận quá hoá thẹn đó chị. Thôi mình cũng thông cảm cho cô ấy chút... chú Nhỏ vừa cưới thêm vợ bé, em đoán là cô ấy đang khó chịu dữ lắm.
Mợ Hai nhíu mày nhìn sang mợ Ba Quyên, cơn giận cũng từ từ giảm xuống một nửa. Thật ra thì mợ Hai cũng không đến mức thù ghét em dâu, chẳng qua là do Đình Đình làm loại công việc mà mợ ghét cay ghét đắng nên mợ mới không có thiện cảm với cô. Mợ Hai về đây làm dâu đã hơn 3 năm, Đình Đình thì chỉ mới được nửa năm, từ trước đến giờ cũng không có mâu thuẫn gì, mợ Hai có muốn tìm cớ ghét cô cũng không được. Với lại, chồng mợ hình như cũng không thích mợ làm loạn trong nhà, cô em dâu Đình Đình này vừa là em dâu mà cũng vừa là em gái. Chồng mợ mà biết mợ gây chuyện với em dâu thì kiểu gì cậu ấy cũng sẽ trách mợ không biết cách đối nhân xử thế. Bình thường tình cảm vợ chồng đã nhạt nhòa, mợ thật sự không muốn để chồng lên mặt dạy dỗ, mợ không muốn lép vế trước chồng mình.
Lại nghe em dâu nhắc đến Lan Trúc, mợ Hai cũng tò mò muốn biết xem cô em dâu này là ngốc thật hay ngốc giả. Vậy nên dưới sự thúc giục của mọi người, mợ Hai liền cho người vào tìm Lan Trúc.
Mợ Ba Lan Quyên nghe thấy chị dâu gọi Lan Trúc, mợ ấy cười thầm trong lòng, ánh mắt phát ra tia giảo hoạt thích thú. Chắc chẳng ai biết được rằng, Lan Quyên thật sự không cam tâm khi nhìn thấy Lan Trúc được gả làm vợ bé cho Khiếu Trạch. Người đàn ông tuấn tú như vậy, người đàn ông mà cô thầm ngưỡng mộ đã lâu, kết quả vẫn là bị chị gái cướp mất. Cô thật sự không cam tâm, một chút cũng không cam tâm!
__________________________
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ Đình Đình, bà Nhỏ đã chuẩn bị cho Đình Đình rất nhiều quà để đem về nhà biếu tặng cho ba cô. Khiếu Trạch không về kịp, anh đã gọi báo cho cô hôm qua, nên hôm nay chỉ có một mình cô về giỗ mẹ.
Đình Đình có hơi buồn một chút, cô thật lòng rất muốn anh về nhà cùng cô, ba cô đã mong chờ vợ chồng cô về thăm nhà từ rất lâu rồi, cuối cùng vẫn chỉ có một mình cô trở về. Nhưng mà cô không có trách anh, công việc của anh vô cùng bận rộn, có muốn bỏ về cũng không được. Bù lại là cô có một bà mẹ chồng vô cùng tuyệt vời, biết cô phải đi sớm, bà cũng đã dậy từ rất sớm để tiễn cô, còn không quên dặn dò cô về đến nhà mẹ phải gọi báo ngay cho bà biết. Phận làm dâu mà có được một bà mẹ chồng yêu thương con dâu hết mực như vậy, đúng là phúc phần của tổ tiên nhà cô để lại cho cô mà.
Ngồi trên xe về nhà, hết ba cô gọi rồi đến vú nuôi nhà cô gọi, cứ mỗi lần biết cô về thăm nhà, hai người bọn họ lúc nào cũng khẩn trương như vậy, cứ như là đón minh tinh điện ảnh không bằng. Cũng hết cách, nhà cô chỉ có mỗi mình cô là con, nhà neo người nên hai người họ trông mong cô về cũng là đúng. Chỉ trách là cô lấy chồng xa nhà, không thể ở gần ba cô mỗi ngày mà thôi.
Xe về đến trước cổng, nhìn vào trong sân thấy một chiếc xe hơi hiệu đắc tiền màu đen, Đình Đình bán tín bán nghi trong lòng. Nhà cô không có xe hơi, mà giỗ mẹ cô mỗi năm cũng không có mời khách, lý nào năm nay ba cô lại mời khách nào đến ăn giỗ?
Bán tín bán nghi trong lòng, mãi đến khi nhìn thấy người từ trong nhà chạy ra mở cổng, cô mới biết hóa ra là cô nghi ngờ đúng rồi... cô nghi ngờ là quá đúng luôn ấy chứ!
Bước vội xuống xe, cô mừng rỡ kêu lên một tiếng:
- Phúc Sinh... anh về khi nào vậy? Sao không gọi cho em?
Phúc Sinh diện toàn thân một cây đồ đen, trên tay cầm một quả táo cắn dở, nụ cười tựa như quyến rũ hồng trần, giọng anh trầm ấm rất dịu:
- Năm nào anh cũng đến ăn ké chú Thuận, báo cho em biết để em mắng anh à?
Đình Đình phì cười, cô chịu thua trước cái bộ dạng càn rỡ của người đàn ông này. Đã bao nhiêu năm trôi qua mà anh vẫn cứ hệt như trước đây, lúc nào cũng thích đùa giỡn như vậy. Anh và Khiếu Trạch là hai mẫu đàn ông hoàn toàn khác nhau, một người thì ít nói, người lại nói rất nhiều, thế quái nào mà cả hai lại có thể làm bạn của nhau được... đúng là tài mà.
Chú Thuận và vú Ngọc nghe giọng của Đình Đình, hai người gấp gáp chạy ra đón cô. Vú Ngọc vừa nhìn thấy cô đã khóc nháo ôm chầm lấy cô, y hệt như cô vừa đi nước ngoài mới về vậy. Nhìn cảnh tượng ba và vú trông mong cô như vậy, cô thương đứt ruột đứt gan, không làm cách nào kiềm chế được xúc động trong lòng mình. Phải đợi đến khi Phúc Sinh lên tiếng xoa dịu bầu không khí trùng phùng, hai người lớn kia mới chịu để cho Đình Đình đi vào trong.
Sau khi bày quà biếu của nhà chồng ra bàn, chú Thuận thắp nhang cho vợ, sau đó là đến Đình Đình rồi mới đến vú Ngọc và Phúc Sinh. Đợi nhang tàn, mọi người mới dọn thức ăn ra bàn, cùng nhau ăn bữa cơm cúng giỗ ấm áp. Chú Thuận vui vẻ ăn đến mấy chén cơm, cũng không quên liên tục gắp thức ăn cho con gái và Phúc Sinh. Bữa cơm ấm áp, chỉ thiếu mỗi con rể nữa là trọn vẹn...
Ăn xong bữa cơm, Đình Đình và Phúc Sinh đi dạo trong vườn. Ba của Đình Đình trồng rất nhiều cây trái, ông còn đặc biệt làm một cái nhà mát để con gái khi về sẽ có chỗ mà ngủ trưa. Ông biết Đình Đình thích nằm võng trong vườn, vì vậy ông đã mắc thêm võng ở trong nhà mát, có cả quạt gió, cô tha hồ mà ngủ thẳng giấc.
Đem theo một rổ trái cây ra vườn, Đình Đình ngồi ở võng, Phúc Sinh thì ngồi ở ghế, hai người cũng đã lâu mới gặp mặt nhau, vì vậy cũng không thiếu chuyện để nói.
- Hôm qua Hoa có gọi cho em, nó bảo là công việc bận quá không về được, em cứ nghĩ là anh cũng bận lắm, không ngờ là anh còn về trước cả em.
Phúc Sinh cười cười:
- Bận mà, nhưng anh sắp xếp được thời gian. Làm việc vất vả cả một năm, lâu lâu mới nghỉ một hôm, quản lý mà không cho thì anh lại đổi quản lý.
Cô lườm nguýt anh:
- Anh thôi ngang ngược đi được không, cũng không hiểu sao anh lại có thể trở thành ngôi sao nổi tiếng. Em thấy Quế Hoa bận đến sức đầu mẻ trán, đến thời gian về thăm nhà cũng không có, anh vậy mà nhàn hạ quá chừng.
- Là vì cô ấy cuồng công việc, cái gì cũng nhận từ phim cho đến game show nên mới bận như vậy. Anh thì không giống cô ấy, phim nào anh thích thì anh nhận, không thích thì không nhận, cũng không rảnh rỗi tham gia mấy cái show truyền hình... mất thời gian.
Đình Đình thả cho anh một nụ cười xem thường, ngôi sao nổi tiếng như anh đúng là muốn nói cái gì cũng được. Bình thường nghệ sỹ phải giành nhau để được xuất hiện trên tivi, anh thì ngược lại, đài nào mời anh anh cũng từ chối. Đúng là ngôi sao có "gốc to", cách làm việc cũng khác người.
Phúc Sinh cũng đã quen với biểu cảm xem thường này của Đình Đình, lớn lên cùng với nhau, anh nhìn thấy nhiều nhất là loại biểu cảm này của cô. Nhưng mà anh thích như vậy, không chọc cho cô mắng thì chọc cho cô ghét, ấn tượng mạnh như vậy cũng chỉ có mình anh dám làm.
Hai người nói qua nói lại, lát sau vẫn quay về chủ đề của Đình Đình và Khiếu Trạch. Mà mỗi khi nhắc đến chuyện này, Phúc Sinh lại rất nghiêm túc, một chút nét cà rỡn cũng không có. Anh nhìn cô, biểu cảm không có mấy là vui vẻ, anh hỏi:
- Anh có nghe chuyện của A Trạch, là em đồng ý để nó lấy Lý Lan Trúc?
Đình Đình gật đầu, cô nhai miếng xoài trong miệng, điềm tĩnh trả lời:
- Ừm, thông tin của anh cũng nhanh quá đó.
Phúc Sinh lại nói:
- Anh cũng là con cháu họ Phó, chuyện lớn như vậy làm sao anh lại không biết.
Đình Đình khẽ nói:
- Vậy anh đã gọi cho anh Trạch chưa, có muốn biết lý do thì anh nên gọi cho anh ấy, chứ em cũng không biết rõ hơn anh đâu.
Phúc Sinh ý tứ có chút bất mãn:
- Anh không gọi, đó là chuyện riêng của A Trạch, anh không muốn quan tâm đến. Chẳng qua là... anh không hiểu vì sao em lại đồng ý cho A Trạch làm như vậy. Cô gái kia dù có khờ thì cũng là phụ nữ mà... anh thấy em chiều theo A Trạch quá rồi đó Đình Đình.
Đình Đình khẽ thở dài, cô không mặn không nhạt lên tiếng:
- Anh ấy có lý do riêng, không trách được...
Phúc Sinh không đồng ý, anh phản bác:
- Lý do gì? Còn lý do gì quan trọng hơn em nữa à Đình Đình?
Đình Đình thoáng cảm thấy dao động, biểu cảm của cô có chút khác lạ, giống như là đang sợ sệt một thứ gì đó vậy...
Thấy cô như thế, Phúc Sinh chợt cảm thấy đau lòng, anh biết anh nói như thế là có hơi quá đáng, nhưng anh cảm thấy rất bất bình cho cô. Kéo ghế ngồi sát bên cạnh cô, giọng của anh trùng xuống, không còn căng thẳng như vừa nãy nữa.
- Anh... không cố ý lớn tiếng với em nhưng anh chỉ muốn em hiểu rõ được vấn đề. A Trạch là bạn thân của anh, em lại là em gái anh... anh không muốn nhìn thấy em và nó càng lúc càng tệ đi. Nếu thật sự không thể sống chung với nhau nữa... vậy thì ly hôn đi.
Đình Đình tròn mắt nhìn anh:
- Ly hôn?
Phúc Sinh gật đầu:
- Ừ, ly hôn. Không cần thiết phải chịu đựng như vậy, em...
Lời còn chưa dứt, Đình Đình đã vội cướp lời anh:
- Không, em không muốn ly hôn.
Phúc Sinh kìm chế không được cảm xúc, anh có hơi lớn tiếng hỏi cô:
- Tại sao vậy Đình Đình? A Trạch nó như vậy mà em vẫn còn muốn ở bên cạnh nó?
Đình Đình đã quyết từ đầu, cô cũng hiểu được hoàn cảnh của bọn cô lúc này, vậy nên cô liền thẳng thắng trả lời anh:
- Anh Trạch đã nói là có lý do riêng, em tin tưởng anh ấy. Anh lớn lên cùng anh ấy, không lẽ anh không hiểu được tính tình của anh Trạch hay sao hả Sinh? Ba người chúng ta, à không, là bốn người chúng ta đã từng lớn lên cùng nhau... em thì không nói đi nhưng còn anh, Quế Hoa và anh Trạch là sống chung cùng nhau... em không tin là anh không hiểu được con người của anh ấy. Lý Lan Trúc... cái tên chưa từng được anh Trạch nhắc đến một lần nào, không có lý nào bọn họ lại yêu nhau được. Phúc Sinh, em không phải bất chấp bao che, em chỉ đang thấu hiểu cho Khiếu Trạch mà thôi...
Dừng đoạn, cô lại nói, ánh mắt chứa đựng sự kiên định vững vàng:
- Anh yên tâm, nếu em biết được mình là người thứ ba trong cuộc tình của anh ấy và người con gái khác... em chắc chắn sẽ rời đi. Anh thừa hiểu em thế nào mà, em sỉ diện lắm, không để cho bản thân mình trở thành vật dư thừa đâu. Mấy người chúng ta quen biết nhau lâu vậy rồi, còn sợ cái gì nữa mà không dám thẳng thắn với nhau.
Phúc Sinh thoáng trầm mặc, anh tất nhiên là thừa biết rõ cách làm người của Khiếu Trạch, cũng thừa hiểu được tính tình quật cường của Đình Đình. Nhưng có vài chuyện mà Đình Đình không được biết, rằng trước khi cô và Khiếu Trạch kết hôn, giữa anh và Khiếu Trạch đã có cuộc nói chuyện rõ ràng và thẳng thắng. Là hai anh em, hai thằng bạn thân, anh không biết tình cảm của Khiếu Trạch với Đình Đình ra sao, nhưng riêng anh, anh yêu Đình Đình. Việc để cho Đình Đình và Khiếu Trạch thuận lợi kết hôn đã là quá sức chịu đựng của anh rồi, anh thật sự không thể chấp nhận nổi khi nhìn thấy Đình Đình phải sống cuộc sống khổ sở chung chồng với người đàn bà khác...
Lý do gì mà anh yêu cô lâu như vậy, nâng niu cô lâu như vậy, lại để cho một tên không rõ có yêu cô hay không làm khổ cô? Khiếu Trạch họ Phó, anh cũng họ Phó, chưa chắc Khiếu Trạch đã yêu Đình Đình, hoặc nếu có yêu thì cũng chưa chắc đã yêu nhiều bằng anh...
Mặc dù khó chịu trong lòng nhưng Phúc Sinh thật lòng không nỡ làm khó Đình Đình. Anh im lặng một lát, vài giây sau, anh thoáng thở dài, nâng tay xoa xoa tóc cô, anh dịu giọng nói:
- Khiếu Trạch có yêu em hay không, anh không cần biết... nhưng nếu nó không thể yêu em vậy thì nó cũng không được có cái quyền làm khổ em. Anh... không để cho em gái của anh phải chịu tổn thương, em biết như vậy là được rồi.
Đình Đình ngước mắt nhìn Phúc Sinh, trong lòng cô cũng có rất nhiều bí mật không thể nói cho anh nghe được, vậy nên lúc này cô cũng không có cách nào bào chữa được cho Khiếu Trạch. Cô cũng không biết từ khi nào mà chuyện tình cảm của cô lại khiến cho mọi người lo lắng nhiều đến như vậy...
Thở nhẹ ra một hơi, sự bất lực là không thể giấu đi được, cô cố nở ra một nụ cười trấn an, cô nói:
- Được rồi, em hiểu, em hiểu. Em có được một người anh trai như anh là phúc phần của em, được chưa? Nhưng mà anh nói em thì hay, bản thân anh yêu vào rồi cũng mù mịt như em thôi. Người ta cũng chờ anh lâu quá rồi, anh đừng có mải mê rong chơi nữa.
Mỗi lần nghe Đình Đình nhắc đến chuyện này, Phúc Sinh vừa cảm thấy đau lòng, mà cũng vừa cảm thấy đau đầu. Anh biết cô đang nói đến ai, anh cũng thừa biết tình cảm của người ta dành cho anh nhưng anh thật sự không thể... anh yêu cô rồi, làm sao có thể yêu thêm ai được nữa?!
Hai người ở đây vẫn đang nói chuyện vui vẻ, nào biết được ở phía xa, có người vẫn luôn âm thầm dõi mắt nhìn về phía bọn họ. Một người là bạn thân, một người lại là thanh mai trúc mã từ bé... nhân duyên trên cái cõi đời này nhiều lúc cũng thật là biết cách trêu đùa sức chịu đựng của con người mà!
Nếu như năm đó ba của Khiếu Trạch không gặp nạn và mất thì ngày hôm nay chủ tịch của Phó Kỷ đã là ông Phó Nhỏ chứ không phải vẫn là ông nội Phó nắm quyền. Năm đó ông nội Phó đã giao lại quyền thừa kế cho ba của Khiếu Trạch từ rất sớm, nhưng mà người tính quả thật không bằng trời tính, ông Phó nhỏ vậy mà qua đời không ai ngờ tới được. Lúc ông Phó nhỏ mất, Khiếu Trạch vẫn còn bé, cơ bản là không thể kế thừa được quyền điều hành Phó Kỷ. Nội bộ gia tộc Phó gia năm đó cũng dậy sóng một trận, một số ủng hộ Khiếu Trạch, một số trung lập không có ý kiến, phần đông còn lại ủng hộ việc ông nội Phó chọn người thừa kế khác.
Ông nội Phó có ba người con trai, ông Phó Hoa là con lớn nhất, ông Phó nhỏ là con giữa, kế đến là ông Phó tam. Ông Phó nhỏ là ba của Khiếu Trạch, từ bé đã thông minh hơn người, nói cho chính xác là vượt xa hai người anh em còn lại của ông. Cũng bởi vì thông minh, tài giỏi và mưu trí nên ông mới chiếm được hết lòng tin của ông nội Phó và thuyết phục được toàn bộ các bô lão của Phó gia. Phó Kỷ được giao lại cho ông Phó nhỏ phải nói là làm ăn lên như diều gặp gió, cũng nhờ vậy mà chỉ trong vài năm ngắn ngủi, Phó gia đã trở thành một trong năm đại gia tộc hùng mạnh nhất giới hào môn, thay vì là một trong mười đại gia tộc như trước. Nhưng thành sự chưa được bao lâu thì ông Phó nhỏ qua đời, cậu Phó nhỏ năm đó còn quá bé, buộc lòng ông nội Phó phải một lần nữa đứng ra gánh vác toàn bộ Phó gia.
Kể từ ngày đó cho đến tận bây giờ, ông nội Phó vẫn chưa có quyết định giao lại quyền thừa kế Phó Kỷ và Phó gia cho ai. Nhưng cũng không ai dám có ý kiến gì với ông nội Phó về chuyện này, vì cơ bản là ông nội Phó vẫn còn khỏe, vẫn còn đủ minh mẫn để quản lý gia tộc và quản lý Phó Kỷ. Phó gia là một đại gia tộc lớn nhưng còn Phó Kỷ thì lại là của riêng nhà họ Phó, việc trao quyền thừa kế cho ai để có đủ bản lĩnh điều hành cả Phó Kỷ và Phó gia thì không phải là một quyết định đơn giản. Ngay cả người từng trải như ông Phó Hoa cũng không thể khiến cho ông nội Phó yên tâm giao lại Phó gia, căn bản là chỉ có kinh nghiệm thôi thì vẫn chưa đủ. Chỉ hy vọng trước khi ông nội Phó nhắm mắt xuôi tay, ông có thể kịp thời chọn ra được người có đủ bản lĩnh để chèo lái một lúc cả hai con thuyền lớn. Còn nếu như ông nội Phó vẫn không thể chọn lựa được, vậy thì chỉ có thể chờ xem sự lựa chọn của đất trời mà thôi!
_________________________
Buổi sáng Đình Đình có lịch ghi hình cho bảng tin thời sự buổi trưa, bình thường cô đi làm rất sớm nhưng hôm qua vì phải ở lại phòng thu thu cho xong bộ phim điện ảnh sắp chiếu nên cô trở về nhà rất muộn, thành ra buổi sáng cũng dậy trễ, xém chút nữa là muộn giờ. Nếu không có bé Thị gọi cô dậy, chắc cô đã muộn giờ ghi hình, khéo lại bị cấp trên khiển trách.
Hết giờ làm, Đình Đình như thường lệ trở về nhà họ Phó, bình thường giờ này nhà họ Phó rất yên tĩnh nhưng hôm nay ở vườn hoa lại náo nhiệt đến lạ thường. Cô nhìn vào bên trong xem thử, tưởng là có việc gì hóa ra là bạn của chị dâu đến chơi.
Cô chợt nhớ lại, à thì ra hôm nay là ngày họp mặt của mấy cô vợ trẻ trong giới hào môn, cứ một tháng thì bọn họ sẽ đến nhà họ Phó hai lần, vừa vặn hôm nay là ngày họp mặt của bọn họ. Đình Đình vốn dĩ muốn chuồn thật nhanh vào nhà nhưng không may là chị dâu cả đã nhìn thấy cô, lúc này đã cho người tới gọi cô đến. Đình Đình hết cách, cô không thể không nể mặt chị dâu, nhưng mà cô thật sự không thích đám đàn bà con gái này một chút nào, cơ bản là cô không thể hòa nhập được với bọn họ.
Nhìn thấy cô đến, chị dâu thứ Ba liền nở một nụ cười tươi như hoa, cô ấy chính là Lan Quyên, em gái của Lan Trúc.
- Đình đi làm về rồi à em, mau lại đây ngồi với mọi người đi.
Đình Đình nhìn chị dâu thứ, công nhận là khéo thật, mới có mấy ngày mà cô ấy đã nhập được vào vai con dâu nhà họ Phó. Từ lời nói cho đến cử chỉ đều toát lên phong cách mợ Ba của Phó gia. Lại nhìn sang bên cạnh, cô thấy chị dâu lớn đang ngồi ngay ngắn trên ghế, tuổi tác của chị ấy không lớn nhưng lúc nào cũng tỏ ra mình là một vị phu nhân cao quý. Thay vì muốn cho bản thân luôn trẻ trung, chị dâu lớn nhà cô lại muốn biến mình thành người phụ nữ đứng tuổi để có thể xứng với vị trí con dâu trưởng nhà họ Phó. Thiệt là, sao bọn họ không thể là chính mình nhỉ, cứ ra vẻ như thế này hoài... chẳng lẽ không cảm thấy mệt hay sao?
Chị dâu lớn nhìn Đình Đình, mợ ấy cười cười, giọng không cao không thấp cũng không có mấy phần dễ nghe.
- Chị nói em nè Đình, công việc em đang làm có được bao nhiêu tiền đâu mà em phải cực khổ vậy? Chú Ba cũng đâu phải không lo cho em được mà em phải bôn ba vất vả bên ngoài. Nhà họ Phó mình không cần phụ nữ phải lao động kiếm tiền, em đây là tự mình làm khổ cho mình rồi đó.
Một vị khác cũng lên tiếng hùa theo:
- Phải đó mợ Nhỏ, tôi thấy mợ Hai nói đúng lắm, cô đâu cần đi làm làm gì, cậu Nhỏ dư sức nuôi cô sống sung túc cả đời. Với lại... bây giờ cậu Nhỏ mới lấy thêm vợ bé... tôi thấy mợ nên nghỉ làm ở nhà thì hơn.
Mấy vị còn lại vừa nghe đến đây thì đã vội che miệng cười thầm, ánh mắt nhìn Đình Đình như đang cười nhạo cô không biết giữ chồng. Đúng là đám đàn bà rảnh rỗi, nếu cô mà là chồng của bọn họ, cô nhất định sẽ nhốt bọn họ ở suốt trong nhà, không bao giờ cho bước ra ngoài để đỡ làm phiền người khác.
Mợ Hai nhìn thấy Đình Đình yếu thế bị mọi người chê cười, mợ ta chẳng những không bảo vệ em dâu mà còn châm dầu thêm vào lửa. Mợ Hai cười cười, mợ nói với Đình Đình:
- Phải đó Đình Đình, chị thấy chú Ba có vẻ rất thích Lan Trúc, chẳng phải chú ấy nói là yêu đơn phương em ấy còn gì. Em đó, phải mau có con để củng cố vị trí của mình, đừng để một đứa con gái không được bình thường qua mặt sinh con trước. Lỡ em ấy mà sinh được con trai...
Vị nào đó liền nhanh miệng nói vọt vào:
- Để Lan Trúc mà sinh được con trai trước thì mợ Nhỏ dù cho có đi làm cả đời cũng không đủ ăn đâu đó.
Vị kia vừa nói xong thì cả hội người liền phá lên cười, ngay cả mợ Ba mới về nhà họ Phó cũng hùa theo bọn họ cười đùa bỡn cợt Đình Đình. Trước kia bọn họ đã không thích Đình Đình vì cô không chịu hòa nhập cùng bọn họ, với cả thân phận của cô quá thấp, bọn họ cảm thấy cô không xứng với vị trí con dâu nhà họ Phó. Sau lại thêm sự việc cướp dâu của Lan Trúc và Khiếu Trạch, bọn họ lại càng hả hê vui sướng. Khiếu Trạch từng là người đàn ông mà bọn họ ngưỡng mộ, mà lòng đố kỵ của phụ nữ lại là một thứ gì đó rất đáng kinh sợ. Bọn họ sẵn sàng dồn chết một ai đó bằng những lời nói hoa mỹ của mình, lời càng hoa mỹ thì độ sát thương càng cao.
Đình Đình nhìn bọn họ cười nhạo cô, cô chẳng những không tức giận mà còn phá lên cười thật lớn. Cô cười còn lớn hơn cả đám người bọn họ, cười nức nẻ như đang xem một đoạn phim hài rất vui vậy. Nhất thời cả đám người sửng sốt im bặt, bọn họ hết nhìn nhau rồi chuyển sang nhìn Đình Đình. Mà Đình Đình lúc này vẫn còn cười, cô cười vui đến nỗi rơi nước mắt, mà cười đến mức đỏ mặt như thế này thì chắc chắn phải là chuyện gì đó rất là vui rồi.
Mợ Hai nhíu mày, mợ ta nhìn Đình Đình lại tò mò hỏi:
- Này, em cười cái gì vậy?
Đình Đình ngưng cười, cô đáp bằng giọng khàn khàn:
- Thì em thấy mọi người cười vui quá, em nhìn mà mắc cười.
Mợ Hai xem thường lại hỏi:
- Em cười theo cái gì? Mọi người đang khuyên nhủ em mà?
Đình Đình lúc này nhìn lướt qua một vòng đám người đang ngồi trước mặt, nụ cười rạng rỡ trên môi cô dần dần chuyển thành nụ cười trào phúng.
- Em cảm thấy bản thân em không có việc gì phải cần đến mọi người khuyên nhủ, mà thật ra thì mọi người là đang muốn tốt cho em hay là muốn đem em ra làm trò cười vậy?
Một vị ngồi gần bên cạnh mợ Hai vội vàng lên tiếng:
- Ấy, mợ Nhỏ nói vậy là oan cho tụi tôi rồi, tụi tôi thật lòng muốn tốt cho mợ mà.
Đám người lại nhao nhao lên:
- Phải đó, là tụi tôi muốn tốt cho mợ thôi.
- Phải đó.
Mợ Hai nhìn thấy mọi người đứng về phía mình, mợ ta càng lúc càng thấy thích thú, vẫn là cái giọng điệu như cũ, mợ ta nhàn nhã nói:
- Mọi người chỉ muốn tốt cho em thôi, nếu em không thích nghe thì sau này mọi người không nói đến nữa. Ở đây đều là những chị em từng trải, cũng chẳng ai muốn em gặp chuyện không may đâu. Tính tình của em như vậy là không tốt đâu đó Đình Đình, cực đoan như em rất dễ làm cho người ta ghét bỏ.
Đình Đình khẽ gật đầu như đang chăm chú lắng nghe, trên môi cô vẫn là nụ cười nhạt nhòa không mấy thiện cảm. Cô nhìn về phía bọn họ, đối diện với đám đông thích bắt nạt người khác, cô tất nhiên là không muốn để cho bọn họ được như ý rồi.
- Quý hóa quá mới được mọi người quan tâm như vậy, nhưng mà em chẳng thấy ai thật lòng quan tâm mà lại hùa nhau cười cợt như mọi người hết đó. Bộ cái chuyện Lan Trúc sinh con trước em khiến mọi người vui lắm à? Vui lắm hay sao mà kéo nhau cười tập thể vậy? Hay là mọi người bị mất căn bản nhận biết cái nào vui cái nào buồn rồi?
Mợ Hai không vui, mợ ấy vội lên tiếng cảnh cáo:
- Đình Đình, em ăn nói cho cẩn thận, đừng để mang tiếng nhà họ Phó.
Đình Đình đứng bật dậy, cô cười nhạt, nói dõng dạc từng chữ:
- Có cái gì mà mang tiếng, em nói cái gì sai à mà mang tiếng? Đám các người rảnh rỗi quá thì về nhà mà hầu chồng chăm con, đừng có chạy tới đây dạy người ta phải làm thế này thế nọ. Khuyên nhủ? Có cái cù lôi mà khuyên nhủ được tôi, tôi không cần các người khuyên nhủ.
Mợ Hai giận đến đỏ bừng mặt, mợ ta cắt ngang lời Đình Đình, quát lớn:
- Đình Đình, cô thôi ngay chưa?
Đình Đình cũng chẳng buồn cãi nhau, cô cầm theo túi xách, trước khi rời đi vẫn không quên dặn dò một câu:
- Em bận lắm, bận đi làm, bận làm những việc có ích cho đời, vì vậy sau này đừng có gọi em đến đây ngồi với mọi người. Chị Hai, chị Ba ngồi chơi vui vẻ, em vào nhà ngủ nghỉ sớm mai còn đi làm. Chào ạ!
Nói xong, Đình Đình dứt khoát xoay người rời đi, cô nói rõ ràng như thế này coi như là muốn thẳng thắn với đám người bọn họ, sau này không muốn dính dáng qua lại với bọn họ nữa. Cô thật sự không hợp với những kiểu xã giao như thế này, vừa giả tạo, vừa gượng ép, lại vừa không giúp cô bổ béo lên được một chút nào. Cô thật không thể hiểu nổi tại sao bọn họ lại phải như vậy? Cuộc sống vốn dĩ đã đủ áp lực rồi, bọn họ hà cớ gì lại phải gieo thêm áp lực đến cho người khác?!
Mợ Hai nhìn Đình Đình quay người đi vào trong, ánh mắt mợ ấy hằn rõ tia tức giận, mợ Ba thấy vậy liền lên tiếng khuyên giải, giọng ngọt ngào dễ nghe:
- Chị Hai, chị đừng giận, chắc tại cô ấy giận quá hoá thẹn đó chị. Thôi mình cũng thông cảm cho cô ấy chút... chú Nhỏ vừa cưới thêm vợ bé, em đoán là cô ấy đang khó chịu dữ lắm.
Mợ Hai nhíu mày nhìn sang mợ Ba Quyên, cơn giận cũng từ từ giảm xuống một nửa. Thật ra thì mợ Hai cũng không đến mức thù ghét em dâu, chẳng qua là do Đình Đình làm loại công việc mà mợ ghét cay ghét đắng nên mợ mới không có thiện cảm với cô. Mợ Hai về đây làm dâu đã hơn 3 năm, Đình Đình thì chỉ mới được nửa năm, từ trước đến giờ cũng không có mâu thuẫn gì, mợ Hai có muốn tìm cớ ghét cô cũng không được. Với lại, chồng mợ hình như cũng không thích mợ làm loạn trong nhà, cô em dâu Đình Đình này vừa là em dâu mà cũng vừa là em gái. Chồng mợ mà biết mợ gây chuyện với em dâu thì kiểu gì cậu ấy cũng sẽ trách mợ không biết cách đối nhân xử thế. Bình thường tình cảm vợ chồng đã nhạt nhòa, mợ thật sự không muốn để chồng lên mặt dạy dỗ, mợ không muốn lép vế trước chồng mình.
Lại nghe em dâu nhắc đến Lan Trúc, mợ Hai cũng tò mò muốn biết xem cô em dâu này là ngốc thật hay ngốc giả. Vậy nên dưới sự thúc giục của mọi người, mợ Hai liền cho người vào tìm Lan Trúc.
Mợ Ba Lan Quyên nghe thấy chị dâu gọi Lan Trúc, mợ ấy cười thầm trong lòng, ánh mắt phát ra tia giảo hoạt thích thú. Chắc chẳng ai biết được rằng, Lan Quyên thật sự không cam tâm khi nhìn thấy Lan Trúc được gả làm vợ bé cho Khiếu Trạch. Người đàn ông tuấn tú như vậy, người đàn ông mà cô thầm ngưỡng mộ đã lâu, kết quả vẫn là bị chị gái cướp mất. Cô thật sự không cam tâm, một chút cũng không cam tâm!
__________________________
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ Đình Đình, bà Nhỏ đã chuẩn bị cho Đình Đình rất nhiều quà để đem về nhà biếu tặng cho ba cô. Khiếu Trạch không về kịp, anh đã gọi báo cho cô hôm qua, nên hôm nay chỉ có một mình cô về giỗ mẹ.
Đình Đình có hơi buồn một chút, cô thật lòng rất muốn anh về nhà cùng cô, ba cô đã mong chờ vợ chồng cô về thăm nhà từ rất lâu rồi, cuối cùng vẫn chỉ có một mình cô trở về. Nhưng mà cô không có trách anh, công việc của anh vô cùng bận rộn, có muốn bỏ về cũng không được. Bù lại là cô có một bà mẹ chồng vô cùng tuyệt vời, biết cô phải đi sớm, bà cũng đã dậy từ rất sớm để tiễn cô, còn không quên dặn dò cô về đến nhà mẹ phải gọi báo ngay cho bà biết. Phận làm dâu mà có được một bà mẹ chồng yêu thương con dâu hết mực như vậy, đúng là phúc phần của tổ tiên nhà cô để lại cho cô mà.
Ngồi trên xe về nhà, hết ba cô gọi rồi đến vú nuôi nhà cô gọi, cứ mỗi lần biết cô về thăm nhà, hai người bọn họ lúc nào cũng khẩn trương như vậy, cứ như là đón minh tinh điện ảnh không bằng. Cũng hết cách, nhà cô chỉ có mỗi mình cô là con, nhà neo người nên hai người họ trông mong cô về cũng là đúng. Chỉ trách là cô lấy chồng xa nhà, không thể ở gần ba cô mỗi ngày mà thôi.
Xe về đến trước cổng, nhìn vào trong sân thấy một chiếc xe hơi hiệu đắc tiền màu đen, Đình Đình bán tín bán nghi trong lòng. Nhà cô không có xe hơi, mà giỗ mẹ cô mỗi năm cũng không có mời khách, lý nào năm nay ba cô lại mời khách nào đến ăn giỗ?
Bán tín bán nghi trong lòng, mãi đến khi nhìn thấy người từ trong nhà chạy ra mở cổng, cô mới biết hóa ra là cô nghi ngờ đúng rồi... cô nghi ngờ là quá đúng luôn ấy chứ!
Bước vội xuống xe, cô mừng rỡ kêu lên một tiếng:
- Phúc Sinh... anh về khi nào vậy? Sao không gọi cho em?
Phúc Sinh diện toàn thân một cây đồ đen, trên tay cầm một quả táo cắn dở, nụ cười tựa như quyến rũ hồng trần, giọng anh trầm ấm rất dịu:
- Năm nào anh cũng đến ăn ké chú Thuận, báo cho em biết để em mắng anh à?
Đình Đình phì cười, cô chịu thua trước cái bộ dạng càn rỡ của người đàn ông này. Đã bao nhiêu năm trôi qua mà anh vẫn cứ hệt như trước đây, lúc nào cũng thích đùa giỡn như vậy. Anh và Khiếu Trạch là hai mẫu đàn ông hoàn toàn khác nhau, một người thì ít nói, người lại nói rất nhiều, thế quái nào mà cả hai lại có thể làm bạn của nhau được... đúng là tài mà.
Chú Thuận và vú Ngọc nghe giọng của Đình Đình, hai người gấp gáp chạy ra đón cô. Vú Ngọc vừa nhìn thấy cô đã khóc nháo ôm chầm lấy cô, y hệt như cô vừa đi nước ngoài mới về vậy. Nhìn cảnh tượng ba và vú trông mong cô như vậy, cô thương đứt ruột đứt gan, không làm cách nào kiềm chế được xúc động trong lòng mình. Phải đợi đến khi Phúc Sinh lên tiếng xoa dịu bầu không khí trùng phùng, hai người lớn kia mới chịu để cho Đình Đình đi vào trong.
Sau khi bày quà biếu của nhà chồng ra bàn, chú Thuận thắp nhang cho vợ, sau đó là đến Đình Đình rồi mới đến vú Ngọc và Phúc Sinh. Đợi nhang tàn, mọi người mới dọn thức ăn ra bàn, cùng nhau ăn bữa cơm cúng giỗ ấm áp. Chú Thuận vui vẻ ăn đến mấy chén cơm, cũng không quên liên tục gắp thức ăn cho con gái và Phúc Sinh. Bữa cơm ấm áp, chỉ thiếu mỗi con rể nữa là trọn vẹn...
Ăn xong bữa cơm, Đình Đình và Phúc Sinh đi dạo trong vườn. Ba của Đình Đình trồng rất nhiều cây trái, ông còn đặc biệt làm một cái nhà mát để con gái khi về sẽ có chỗ mà ngủ trưa. Ông biết Đình Đình thích nằm võng trong vườn, vì vậy ông đã mắc thêm võng ở trong nhà mát, có cả quạt gió, cô tha hồ mà ngủ thẳng giấc.
Đem theo một rổ trái cây ra vườn, Đình Đình ngồi ở võng, Phúc Sinh thì ngồi ở ghế, hai người cũng đã lâu mới gặp mặt nhau, vì vậy cũng không thiếu chuyện để nói.
- Hôm qua Hoa có gọi cho em, nó bảo là công việc bận quá không về được, em cứ nghĩ là anh cũng bận lắm, không ngờ là anh còn về trước cả em.
Phúc Sinh cười cười:
- Bận mà, nhưng anh sắp xếp được thời gian. Làm việc vất vả cả một năm, lâu lâu mới nghỉ một hôm, quản lý mà không cho thì anh lại đổi quản lý.
Cô lườm nguýt anh:
- Anh thôi ngang ngược đi được không, cũng không hiểu sao anh lại có thể trở thành ngôi sao nổi tiếng. Em thấy Quế Hoa bận đến sức đầu mẻ trán, đến thời gian về thăm nhà cũng không có, anh vậy mà nhàn hạ quá chừng.
- Là vì cô ấy cuồng công việc, cái gì cũng nhận từ phim cho đến game show nên mới bận như vậy. Anh thì không giống cô ấy, phim nào anh thích thì anh nhận, không thích thì không nhận, cũng không rảnh rỗi tham gia mấy cái show truyền hình... mất thời gian.
Đình Đình thả cho anh một nụ cười xem thường, ngôi sao nổi tiếng như anh đúng là muốn nói cái gì cũng được. Bình thường nghệ sỹ phải giành nhau để được xuất hiện trên tivi, anh thì ngược lại, đài nào mời anh anh cũng từ chối. Đúng là ngôi sao có "gốc to", cách làm việc cũng khác người.
Phúc Sinh cũng đã quen với biểu cảm xem thường này của Đình Đình, lớn lên cùng với nhau, anh nhìn thấy nhiều nhất là loại biểu cảm này của cô. Nhưng mà anh thích như vậy, không chọc cho cô mắng thì chọc cho cô ghét, ấn tượng mạnh như vậy cũng chỉ có mình anh dám làm.
Hai người nói qua nói lại, lát sau vẫn quay về chủ đề của Đình Đình và Khiếu Trạch. Mà mỗi khi nhắc đến chuyện này, Phúc Sinh lại rất nghiêm túc, một chút nét cà rỡn cũng không có. Anh nhìn cô, biểu cảm không có mấy là vui vẻ, anh hỏi:
- Anh có nghe chuyện của A Trạch, là em đồng ý để nó lấy Lý Lan Trúc?
Đình Đình gật đầu, cô nhai miếng xoài trong miệng, điềm tĩnh trả lời:
- Ừm, thông tin của anh cũng nhanh quá đó.
Phúc Sinh lại nói:
- Anh cũng là con cháu họ Phó, chuyện lớn như vậy làm sao anh lại không biết.
Đình Đình khẽ nói:
- Vậy anh đã gọi cho anh Trạch chưa, có muốn biết lý do thì anh nên gọi cho anh ấy, chứ em cũng không biết rõ hơn anh đâu.
Phúc Sinh ý tứ có chút bất mãn:
- Anh không gọi, đó là chuyện riêng của A Trạch, anh không muốn quan tâm đến. Chẳng qua là... anh không hiểu vì sao em lại đồng ý cho A Trạch làm như vậy. Cô gái kia dù có khờ thì cũng là phụ nữ mà... anh thấy em chiều theo A Trạch quá rồi đó Đình Đình.
Đình Đình khẽ thở dài, cô không mặn không nhạt lên tiếng:
- Anh ấy có lý do riêng, không trách được...
Phúc Sinh không đồng ý, anh phản bác:
- Lý do gì? Còn lý do gì quan trọng hơn em nữa à Đình Đình?
Đình Đình thoáng cảm thấy dao động, biểu cảm của cô có chút khác lạ, giống như là đang sợ sệt một thứ gì đó vậy...
Thấy cô như thế, Phúc Sinh chợt cảm thấy đau lòng, anh biết anh nói như thế là có hơi quá đáng, nhưng anh cảm thấy rất bất bình cho cô. Kéo ghế ngồi sát bên cạnh cô, giọng của anh trùng xuống, không còn căng thẳng như vừa nãy nữa.
- Anh... không cố ý lớn tiếng với em nhưng anh chỉ muốn em hiểu rõ được vấn đề. A Trạch là bạn thân của anh, em lại là em gái anh... anh không muốn nhìn thấy em và nó càng lúc càng tệ đi. Nếu thật sự không thể sống chung với nhau nữa... vậy thì ly hôn đi.
Đình Đình tròn mắt nhìn anh:
- Ly hôn?
Phúc Sinh gật đầu:
- Ừ, ly hôn. Không cần thiết phải chịu đựng như vậy, em...
Lời còn chưa dứt, Đình Đình đã vội cướp lời anh:
- Không, em không muốn ly hôn.
Phúc Sinh kìm chế không được cảm xúc, anh có hơi lớn tiếng hỏi cô:
- Tại sao vậy Đình Đình? A Trạch nó như vậy mà em vẫn còn muốn ở bên cạnh nó?
Đình Đình đã quyết từ đầu, cô cũng hiểu được hoàn cảnh của bọn cô lúc này, vậy nên cô liền thẳng thắng trả lời anh:
- Anh Trạch đã nói là có lý do riêng, em tin tưởng anh ấy. Anh lớn lên cùng anh ấy, không lẽ anh không hiểu được tính tình của anh Trạch hay sao hả Sinh? Ba người chúng ta, à không, là bốn người chúng ta đã từng lớn lên cùng nhau... em thì không nói đi nhưng còn anh, Quế Hoa và anh Trạch là sống chung cùng nhau... em không tin là anh không hiểu được con người của anh ấy. Lý Lan Trúc... cái tên chưa từng được anh Trạch nhắc đến một lần nào, không có lý nào bọn họ lại yêu nhau được. Phúc Sinh, em không phải bất chấp bao che, em chỉ đang thấu hiểu cho Khiếu Trạch mà thôi...
Dừng đoạn, cô lại nói, ánh mắt chứa đựng sự kiên định vững vàng:
- Anh yên tâm, nếu em biết được mình là người thứ ba trong cuộc tình của anh ấy và người con gái khác... em chắc chắn sẽ rời đi. Anh thừa hiểu em thế nào mà, em sỉ diện lắm, không để cho bản thân mình trở thành vật dư thừa đâu. Mấy người chúng ta quen biết nhau lâu vậy rồi, còn sợ cái gì nữa mà không dám thẳng thắn với nhau.
Phúc Sinh thoáng trầm mặc, anh tất nhiên là thừa biết rõ cách làm người của Khiếu Trạch, cũng thừa hiểu được tính tình quật cường của Đình Đình. Nhưng có vài chuyện mà Đình Đình không được biết, rằng trước khi cô và Khiếu Trạch kết hôn, giữa anh và Khiếu Trạch đã có cuộc nói chuyện rõ ràng và thẳng thắng. Là hai anh em, hai thằng bạn thân, anh không biết tình cảm của Khiếu Trạch với Đình Đình ra sao, nhưng riêng anh, anh yêu Đình Đình. Việc để cho Đình Đình và Khiếu Trạch thuận lợi kết hôn đã là quá sức chịu đựng của anh rồi, anh thật sự không thể chấp nhận nổi khi nhìn thấy Đình Đình phải sống cuộc sống khổ sở chung chồng với người đàn bà khác...
Lý do gì mà anh yêu cô lâu như vậy, nâng niu cô lâu như vậy, lại để cho một tên không rõ có yêu cô hay không làm khổ cô? Khiếu Trạch họ Phó, anh cũng họ Phó, chưa chắc Khiếu Trạch đã yêu Đình Đình, hoặc nếu có yêu thì cũng chưa chắc đã yêu nhiều bằng anh...
Mặc dù khó chịu trong lòng nhưng Phúc Sinh thật lòng không nỡ làm khó Đình Đình. Anh im lặng một lát, vài giây sau, anh thoáng thở dài, nâng tay xoa xoa tóc cô, anh dịu giọng nói:
- Khiếu Trạch có yêu em hay không, anh không cần biết... nhưng nếu nó không thể yêu em vậy thì nó cũng không được có cái quyền làm khổ em. Anh... không để cho em gái của anh phải chịu tổn thương, em biết như vậy là được rồi.
Đình Đình ngước mắt nhìn Phúc Sinh, trong lòng cô cũng có rất nhiều bí mật không thể nói cho anh nghe được, vậy nên lúc này cô cũng không có cách nào bào chữa được cho Khiếu Trạch. Cô cũng không biết từ khi nào mà chuyện tình cảm của cô lại khiến cho mọi người lo lắng nhiều đến như vậy...
Thở nhẹ ra một hơi, sự bất lực là không thể giấu đi được, cô cố nở ra một nụ cười trấn an, cô nói:
- Được rồi, em hiểu, em hiểu. Em có được một người anh trai như anh là phúc phần của em, được chưa? Nhưng mà anh nói em thì hay, bản thân anh yêu vào rồi cũng mù mịt như em thôi. Người ta cũng chờ anh lâu quá rồi, anh đừng có mải mê rong chơi nữa.
Mỗi lần nghe Đình Đình nhắc đến chuyện này, Phúc Sinh vừa cảm thấy đau lòng, mà cũng vừa cảm thấy đau đầu. Anh biết cô đang nói đến ai, anh cũng thừa biết tình cảm của người ta dành cho anh nhưng anh thật sự không thể... anh yêu cô rồi, làm sao có thể yêu thêm ai được nữa?!
Hai người ở đây vẫn đang nói chuyện vui vẻ, nào biết được ở phía xa, có người vẫn luôn âm thầm dõi mắt nhìn về phía bọn họ. Một người là bạn thân, một người lại là thanh mai trúc mã từ bé... nhân duyên trên cái cõi đời này nhiều lúc cũng thật là biết cách trêu đùa sức chịu đựng của con người mà!