Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Ngày hôm đó Đình Đình lại phát sốt, cơn sốt cao lại không dứt khiến cho bà Nhỏ phải quýnh lên mời bác sĩ riêng về tận nhà để chăm sóc cho con dâu. Ông nội Phó nghe tin cháu dâu bị bệnh, ông đích thân lên thăm một chuyến, cũng không quên đưa thêm nhân sâm thượng hạng đến cho cháu dâu bồi bổ. Đình Đình là do ông chọn cho Khiếu Trạch, cô thành ra như thế này, ông tự thấy mình thật có lỗi với cô. Vốn dĩ ông cho rằng đứa cháu trai này sẽ không có chuyện một chân đạp hai thuyền, kết quả lại khiến cho ông phải thất vọng...
Bà Nhỏ nhìn con dâu đang mê man trên giường, tạng người vốn đã gầy nay lại còn gầy hơn. Bà quen biết cô không phải chỉ mới vài ngày, từ lúc cô còn bé, hai bên gia đình đã thường xuyên qua lại. Bà coi như cũng là nhìn cô lớn lên, từ một cô bé nhỏ xíu dần dần trưởng thành trở thành một thiếu nữ xinh đẹp. Bà rất thích cô, cũng thường xuyên nhỏ to vào tai ba chồng muốn cô trở thành con dâu của bà. Năm đó, khi hai bên gia đình bàn đến chuyện gả Đình Đình vào nhà họ Phó, trong lúc ông nội Phó còn đang lưỡng lự lựa chọn thì bà lại đến tìm ông. Bà lợi dụng lòng thương con cháu của ông mà cố ý kéo Đình Đình về cho con trai bà. Kết quả bà được như ý, chọn được con dâu tốt, bà mừng đến đỗi chỉ thiếu việc mở tiệc ba ngày ba đêm ăn mừng.
Đối với bà, Đình Đình không phải chỉ là con dâu mà bà còn xem cô như con gái, hết mực yêu thương và cưng chiều. Bà biết con trai bà là người cuồng công việc, tính tình khô khan cũng không biết lãng mạng là gì nên bà đã rất cố gắng bù đắp cho con dâu trong suốt quãng thời gian mà con trai bà bôn ba làm ăn ở bên ngoài. Nhưng mà sự đời đúng là trớ trêu, con trai bà thế mà lại cưới thêm vợ bé, lại còn tuyên bố với mọi người là nó yêu đơn phương cô gái kia. Bà tức giận đến muốn nôn cả máu tươi, hễ mà cứ nghĩ đến con trai là bà lại nóng sôi cả người, chỉ thiếu mỗi việc chạy đến đấm cho con trai bà vài nhát.
Bây giờ nhìn con dâu bệnh đến mê man như thế này, bà vừa cảm thấy đau lòng vừa cảm thấy hổ thẹn. Nếu như bà là mẹ ruột của cô, chắc chắn bà sẽ ép cô ly hôn với chồng. Nhưng mà, bà thật sự không thể làm như vậy được, bà không nỡ để con trai mình mang tiếng xấu, cũng không nỡ để Đình Đình rời đi. Sống đến từng tuổi này, ngoài chuyện chồng bà ra đi năm đó thì đây chắc có lẽ là việc khiến cho bà canh cánh nhất trong lòng...
Bé Thị cứ cách nửa tiếng là vào chờm mát cho mợ Nhỏ, sờ thấy trán mợ chủ bớt nóng, lại thấy mợ chủ đã dậy, cô bé liền chạy nhanh sang phòng bà Nhỏ báo tin.
- Bà ơi, mợ bớt sốt rồi nè bà.
Bà Nhỏ cũng vui mừng hỏi gấp:
- Vậy hả? Mợ con dậy chưa?
Bé Thị gật đầu lia lịa:
- Dạ dậy rồi, mợ nói đói bụng, con đi lấy cháo lên cho mợ ăn.
Bà Nhỏ bỏ luôn việc đang làm, bà vội vàng đứng dậy, còn không quên dặn dò bé Thị mau đem cháo lên phòng, còn bà thì chạy sang thăm con dâu.
Bà Nhỏ vừa bước vào phòng riêng của con dâu thì đã nhìn thấy cô đang búi tóc, hình như là cô vừa mới rửa mặt xong. Thấy cô đang ngồi trên ghế, cũng không còn vẻ yếu ớt như khi sáng, tâm tình bà lúc này mới có thể yên ổn trở lại. Bà đi tới gần cô, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, bà lo lắng hỏi:
- Đã đỡ hơn chưa con? Nếu còn mệt thì ngủ thêm một chút đi, đừng cố sức.
Đình Đình biết mẹ chồng rất thương cô, cô cũng không muốn làm bà lo lắng, vì vậy cô cố gắng nở nụ cười thật tươi, cô đáp:
- Con khỏe rồi mẹ, bây giờ ăn cháo với uống thuốc nữa là được à. Mẹ đừng lo cho con quá, con chỉ là bị sốt bình thường thôi à mẹ.
Bà Nhỏ gật gật đầu, bà lại nói:
- Ừ, sốt bình thường thì cũng phải cẩn thận, không được chủ quan đâu con. Còn trẻ đừng có ỷ y quá với sức khỏe của mình, sau này sinh một đứa là yếu ra liền.
Đình Đình cười cười, cô không trả lời, mà thật ra cô cũng không biết phải trả lời như thế nào. Sức khỏe của cô không quá yếu nhưng còn chuyện sinh một đứa con... cô thật sự chưa từng nghĩ đến. Cô và Khiếu Trạch không có tình yêu, bây giờ lại có thêm một Lý Lan Trúc, cô không biết rồi tương lai sau này cô và anh sẽ ra sao đây nữa?!
Bà Nhỏ nhìn thấy con dâu cười gượng gạo, bà thoáng buồn bã trong lòng, giọng bà cũng dịu hẳn xuống:
- Đình à, về chuyện của thằng Trạch... mẹ cũng không biết phải nói cái gì với con đây nữa.
Đình Đình nhìn bà, cô liền nói:
- Mẹ, chuyện này con thiệt tình không có nghĩ gì nhiều đâu, con nói thiệt đó.
Bà Nhỏ nhìn con dâu, bà do dự một hồi nhưng cuối cùng vẫn quyết định cất giọng hỏi cô:
- Mẹ biết là trong lòng con không vui, nếu con không thích, con chỉ cần nói là con không đồng ý cho chồng lấy thêm vợ bé... việc gì phải nhân nhượng như vậy hả con? Làm gì có người vợ nào bao dung được chuyện chồng mình có người đàn bà khác hả Đình?
Đình Đình khẽ liếc mắt nhìn xuống tay mình, cô bất giác cảm thấy mệt mỏi, cõi lòng nặng trĩu tâm sự nhưng lại không biết phải nói với ai. Đúng là cô nhân nhượng cho Khiếu Trạch, cũng là cô tự tay mở cửa đón vợ bé của chồng vào nhà. Cô biết mọi người sẽ cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng đối với cô, việc đón Lý Lan Trúc đến bên cạnh Khiếu Trạch có lẽ sẽ là một chuyện tốt.
Bây giờ có thể mọi người sẽ cho là cô nhu nhược nhưng sự nhu nhược này là do cô chọn, cô không hối hận. Lý Lan Trúc có thể làm cho Khiếu Trạch động lòng, chỉ duy nhất một lý do này thôi cũng đủ để thuyết phục cô phải chấp nhận cô ấy. Hơn nữa, hôn nhân giả vờ thì có quan trọng gì chuyện người đàn ông sẽ lấy thêm bao nhiêu vợ đâu cơ chứ, đằng nào thì hai bọn cô không phải ly hôn?
Nghĩ nghĩ, Đình Đình vội trấn an mẹ chồng, cô dịu giọng, giải thích:
- Mẹ, có thể là anh Trạch vì thương xót cho Lan Trúc nên mới làm như vậy. Mẹ đừng giận cũng đừng trách anh ấy, con nghĩ là anh ấy có lý do riêng gì đó khó nói thôi. Từ trước đến giờ, anh Trạch có bao giờ làm việc gì thiếu suy nghĩ đâu, mẹ thấy con nói đúng không?
Bà Nhỏ hậm hực càu nhàu:
- Nhưng nếu có lý do gì khó nói thì nó cũng phải nói với mẹ... đùng đùng phá đám cưới, đùng đùng đòi cưới Lan Trúc... mẹ không chấp nhận được đâu. Hay là nó nói gì với con rồi phải không, nó đang định làm cái gì hả Đình?
Đình Đình vội tìm lý do chống chế:
- Cái này... con cũng không rõ nữa, nhưng mà anh Trạch có nói với con là anh ấy có lý do khó nói. Cũng vì anh ấy đã nói như vậy nên con mới đồng ý để Lan Trúc làm vợ bé... của anh Trạch. Chứ mẹ nghĩ thử coi, con là vợ của anh ấy, đâu dễ gì con để cho chồng mình cưới thêm vợ bé như vậy. Khiếu Trạch là con trai của mẹ, con trai mẹ tính tình ra sao, con tin là mẹ hiểu anh ấy nhất. Với lại, con nghe nói là Lan Trúc... cô ấy rất khờ. Một cô gái khờ như vậy thì cũng không ảnh hưởng gì đến con được. Mẹ, mẹ đừng giận anh ấy nữa được không mẹ, nha mẹ?
Bà Nhỏ ngẫm những lời mà con dâu vừa nói, trong lòng bà bắt đầu có suy xét lại về hành động kỳ lạ của con trai. Đình Đình nói cũng không có sai, con trai bà từ trước đến giờ có khi nào hành động lỗ mãn đến như vậy đâu. Bà còn nhớ trước khi được ba của Đình Đình đồng ý gả con gái, con trai bà cũng đã hứa với ba vợ là sẽ không phụ lòng Đình Đình, không ngoại tình, không lấy thêm vợ. Nếu đúng như những gì Đình Đình vừa nói, vậy xem ra là bà trách lầm con trai bà rồi?
Bà quyết định rồi, lát nữa bà sẽ đến công ty để hỏi rõ con trai, bà không muốn trách nhầm con, mà cũng không muốn hoang mang lo lắng mỗi ngày giống như thế này nữa. Quay sang con dâu, bà dặn dò con dâu phải ăn uống cho có sức. Tận tâm nhìn con dâu ăn hết một chén cháo nhỏ, uống xong cử thuốc, bà mới yên tâm rời đi.
Trong phòng lúc này chỉ còn Đình Đình và bé Thị, Đình Đình liền quay sang hỏi con bé:
- Thị, cậu... có ở nhà không?
Bé Thị đang dọn dẹp đồ đạc trong phòng, nghe mợ Nhỏ hỏi, con bé liền trả lời:
- Cậu đi lên công ty rồi mợ.
Cô lại hỏi:
- Còn Lan Trúc, cậu sắp xếp cho cô ấy ở đâu?
Bé Thị cười bảo:
- Mợ yên tâm, cô Trúc đó không có ở gần mợ đâu. Cậu sắp xếp cho cổ ở cái phòng trong góc cùng á mợ, dãy phòng dành cho khách, gần cửa lớn thông với khu nhà sau. Con nói mợ nghe, cậu chắc chắn là không có thiệt lòng với cô Trúc này rồi, gian B này có quá trời phòng trống mà cậu đâu có cho cô Trúc đó ở đâu. Nói chung là con thấy cậu chỉ nhất thời thích thú vậy thôi... mợ đừng có nghĩ nhiều nha mợ.
Đình Đình khẽ gật đầu, cô không trả lời lại bé Thị, trong đầu lại sinh ra nhiều thêm một suy nghĩ. Khiếu Trạch thật ra cũng không quá tuyệt tình, ít nhất là anh để cho Lan Trúc ở cách xa với cô, như vậy cô và cô ấy sẽ không phải thường xuyên nhìn mặt nhau. Cô không biết rõ liệu là Khiếu Trạch có thật lòng thích Lan Trúc hay không nhưng sự bao dung và nhân nhượng của cô cũng có giới hạn. Trước khi cô và anh ly hôn, cô chỉ có thể nhẫn nhịn được nhiêu đó, muốn cô làm nhiều hơn cho bọn họ, vậy thì rất tiếc, cô không làm được. Có không được yêu thì cô cũng là người vợ được cưới hỏi đàng hoàng, cô không thể phụ lòng nuôi dạy của gia đình cô chỉ vì anh được. Hy vọng là cuộc sống của cả anh và cô sẽ được như ý muốn, cũng đừng gieo thêm phiền muộn cho nhau...
__________________________
Khiếu Trạch gần đây thật sự rất bận, anh cố gắng moi ra một chút thời gian ít ỏi trước khi đi công tác để về lại nhà. Anh trước tiên không đến thăm Đình Đình ngay mà đi thẳng đến phòng của Lan Trúc, anh muốn gặp cô ấy một lát, muốn xem thử xem thái độ của cô ấy với anh là như thế nào?
Lan Trúc ngồi ngay ngắn trên giường, hai tay xoa vào nhau, đã hơn mười lăm phút trôi qua mà cô ấy vẫn chưa dám ngẩn đầu lên nhìn Khiếu Trạch. Theo như kết quả điều tra, Lan Trúc vào hơn một năm trước bị ngã cầu thang trong lúc say, sau khi tỉnh lại, cô ấy vừa bị mất trí nhớ, lại vừa biến thành người khờ khạo, nhút nhát. Cả ngày cô ấy chỉ trốn trong phòng, không còn nhớ được gì, cũng không dám tiếp xúc với ai. Nhưng được một điểm là cô ấy rất biết nghe lời, cũng biết phân biệt được người nào lớn người nào nhỏ, không làm loạn cũng không quậy phá. Trông Lan Trúc giống như một con mèo nhỏ được huấn luyện vậy, cô ấy nghe được, hiểu được, cũng biết được là bản thân mình không được bình thường như người khác. Chẳng qua là cô ấy không chịu nói chuyện, ai hỏi gì cũng chỉ biết lắc đầu hoặc là gật đầu, người ngoài không biết còn tưởng là cô ấy bị câm.
Khiếu Trạch ngồi trên ghế sô pha, anh nhìn chằm chằm về phía cô gái đang ngồi trên giường, trong lòng anh cảm thấy bất lực phiền muộn không thôi. Tìm được Lan Trúc nhưng cô ấy lại không được tỉnh táo, hỏi cái gì cũng không biết, ngơ ngơ ngác ngác thiệt là khiến cho anh tức muốn trào máu mà. Khó khăn lắm mới tìm được một cô gái có vết bớt hình năm cánh hoa, chẳng lẽ công sức của anh cứ như thế mà đổ sông đổ biển?
Lại nói đến nhà họ Lý cũng không phải là sóng yên biển lặn gì, sau cái chết của Lý Vì, ba của Lý Lan Trúc thì nhà họ Lý lại bắt đầu có chuyển biến chóng mặt. Lý Vì là người thừa kế nhà họ Lý, ông ta chỉ có một cô con gái là Lý Lan Trúc. Nhưng Lý Lan Trúc từ nhỏ đã được nuông chiều quá độ, lớn lên chỉ biết ăn chơi tiêu xài hoang phí, hoàn toàn không có khả năng quản lý nổi công ty của gia đình. Lý Vì sức khỏe dần một yếu, hơn hai năm trước thì qua đời vì bệnh, quyền quản lý công ty rơi vào tay Lý Lan Trúc. Thật ra thì Lý Lan Trúc cũng không đến nỗi tệ, cũng chống trụ công ty được một thời gian ngắn. Nhưng cô ấy không có kinh nghiệm, cơ bản là không đấu đá được với những lão hổ ma mãnh cùng giới. Kết quả là công ty nhà họ Lý tuột dốc không phanh, thua lỗ hàng trăm tỷ đồng. Đứng trước nguy cơ phá sản, buộc lòng nhà họ Lý phải mở cuộc học tộc họ ép Lý Lan Trúc từ chức. Sau khi từ chức, quyền quản lý rơi vào tay người chú của Lý Lan Trúc, tức là ba ruột của Lý Lan Quyên. Lý Lan Trúc từ thiên kim đại tiểu thư biến thành người không cha không mẹ không gia đình, mất sạch hết tất cả mọi thứ. Đến hơn một năm trước, cô ấy trong một lần say rượu bị ngã cầu thang chung cư, vùng đầu bị chấn thương rất nặng, xém chút là không qua khỏi. May là nhờ có ba của Lý Lan Quyên vun tiền ra chữa chạy khắp nơi, cuối cùng cô ấy cũng có thể tỉnh lại được. Chỉ là sau khi tỉnh lại, Lý Lan Trúc bị mất trí nhớ hoàn toàn, bản thân cũng đột nhiên biến thành người khờ khạo ngốc nghếch. Đến tận bây giờ đã hơn một năm mà cô ấy vẫn cứ như thế, tình hình không chuyển biến tốt thêm được một chút nào...
Khiếu Trạch xem đi xem lại kết quả điều tra về nhà họ Lý trong khoảng thời gian hai năm trở về đây rất kỹ. Anh mơ hồ suy đoán... rất có thể là Lý Lan Trúc bị người nhà họ Lý hại nên mới thành ra như thế này. Việc tranh đấu trong gia tộc là chuyện hết sức bình thường, sinh ra ở hào môn mà không có bản lĩnh thì cũng đồng nghĩa với việc thua cuộc. Lý Lan Trúc có nền móng vững chắc mà không biết tận dụng, anh không có gì để phải thương xót cho loại người thiếu trách nhiệm như cô ấy. Nhưng trước khi đến đây gặp cô ấy như thế này, anh vốn nghi ngờ là Lý Lan Trúc không phải bị ngốc, có thể là cô ấy chỉ đang giả vờ để tìm đường sống cho bản thân mình. Hào môn cũng đâu phải là cái tên hữu danh vô thực, loại chuyện nào mà không thể xảy ra được cơ chứ. Thế nhưng bây giờ, cái suy đoán Lý Lan Trúc giả vờ bị ngốc đã bị hiện thực đánh cho tan tành. Cô ấy không phải giả ngốc, cô ấy là ngốc thật, ngốc đến mức khiến cho người khác cảm thấy chán ghét và bất mãn, anh cũng không phải là ngoại lệ.
Thở dài một hơi, anh đứng dậy đi đến trước mặt Lan Trúc, không ép cô ấy phải ngước mặt lên nhìn anh, anh lạnh lùng dặn dò vài câu.
- Cô Trúc, tôi làm như thế này là vì ngày trước có hứa với ba cô sẽ bảo vệ cho cô, tôi đây là đang thực hiện lời hứa của mình. Sau này cô cứ yên tâm sống ở đây, tôi cũng sẽ tìm thầy giỏi giúp cô chữa trị bệnh tình của cô. Nhưng tôi cũng có một điều kiện, tôi hy vọng cô sẽ không gây phiền phức cho gia đình tôi, cô hiểu ý của tôi chứ?
Lan Trúc vẫn cúi đầu không dám ngẩn lên nhưng may ra là cô ấy hiểu được những lời mà Khiếu Trạch nói, cuối cùng cũng chịu gật đầu tỏ ý đã hiểu. Với một người nhút nhát như Lan Trúc thì việc tiếp xúc với người lạ sẽ rất khó khăn, cô ấy chịu gật đầu như thế này cũng đã là quá sức mong đợi.
Khiếu Trạch đặt xuống bên cạnh Lan Trúc một chiếc điện thoại di động đời cũ, anh căn dặn:
- Điện thoại hiện đại chắc cô không xài được, điện thoại này chắc không làm khó được cô. Trong đây tôi có lưu số điện thoại của tôi... nhưng cô nên nhớ, chỉ khi nào có việc vô cùng quan trọng thì cô mới được phép gọi cho tôi, còn ngoài ra nếu có việc gì khác cô cứ đi tìm chú Á, chú ấy là quản gia ở đây, chắc chắn sẽ giúp cô giải quyết. À cô biết mặt chú Á không?
Lan Trúc lại gật đầu.
Khiếu Trạch hài lòng, anh lại nói:
- Tôi hy vọng cô sẽ sống thật tốt và mau chóng hồi phục, tôi có việc cần nhờ đến sự tỉnh táo bình thường của cô. Chỉ cần cô giúp được tôi, tôi cũng không ngại giúp cô làm những việc mà cô muốn. Nhà họ Lý không tốt với cô, cô có muốn trả thù hay không... tất cả là dựa hết vào bản thân cô. Được chứ?
Lan Trúc không có phản ứng gì, cô ấy không gật đầu cũng không lắc đầu, tựa hồ như đang suy nghĩ. Mà Khiếu Trạch cũng không muốn làm mất thêm thời gian của mình, anh không đợi Lan Trúc kịp trả lời, anh liền quay người dứt khoát rời đi. Nhìn theo bóng lưng cao lớn của Khiếu Trạch, lần đầu tiên trong hơn một năm qua, trong mắt Lan Trúc có sự chuyển biến cảm xúc. Chẳng qua là sự chuyển biến kia cũng không giữ được lâu, cuối cùng đôi mắt vô hồn vẫn trở về vô hồn. Đã là người ngốc thì làm sao hiểu hết được ý tứ của người thường cơ chứ?
...........................................
Khiếu Trạch trở về phòng riêng của mình tắm rửa trước, sau khi thay xong bộ quần áo khác, anh mới chuyển hướng đến phòng của Đình Đình. Anh rõ ràng là chồng của cô nhưng khi muốn đến thăm vợ mình, anh vẫn phải đứng ở ngoài gõ cửa trước rồi mới dám vào. Việc này cũng không phải do Đình Đình bắt buộc, chỉ là anh sợ sẽ làm phiền cô, không muốn quấy rầy cuộc sống riêng tư của cô.
Bé Thị ra mở cửa cho anh, con bé vô cùng thức thời nhanh chân chạy ra ngoài, cũng không quên giúp anh đóng cửa phòng lại. Nhìn thấy Đình Đình đang bận rộn làm việc, anh nhịn không được mà nhắc nhở cô.
- Đình, em quên là em đang bệnh à?
Đình Đình không biết anh đến, cô không kịp xử lý "hiện trường" nên chỉ có thể cười trừ với anh, cô nói:
- Em... thấy khỏe hơn rồi, em làm việc thế này còn mau khỏe hơn nữa ấy chứ.
Khiếu Trạch quét mắt nhìn quanh một vòng trong phòng, đây là phòng của vợ chồng anh, ấy vậy mà hơn nửa năm qua, anh ngủ ở đây không đếm được đến 10 lần. Một phần vì quá bận, phần khác vì không muốn Đình Đình khó xử, vậy nên mỗi khi anh về nhà, anh chỉ ghé thăm mẹ và cô một lát rồi lại tìm cớ rời đi. Tương lai của cô còn dài, anh không muốn bản thân mình vì vô ý mà làm tổn hại đến cô.
Bước đến gần bàn làm việc của cô, anh khẽ nâng tay sờ lên trán cô, thấy cô đã hạ sốt, anh tương đối cảm thấy yên tâm. Ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cô, nhìn sấp bản thoại trên bàn, anh khẽ hỏi:
- Em đang thu bộ phim mới à?
Đình Đình gật đầu, cô hào hứng đáp:
- Là phim điện ảnh ạ, em nghe bảo là có cả Phó Kỷ tài trợ cho phim, may mắn là em lại được chọn lồng tiếng cho phim lần này, còn là lồng tiếng cho vai nữ chính nữa. Đây là bộ phim được mong chờ nhất năm đó anh, toàn là diễn viên nổi tiếng thôi.
Khiếu Trạch gật đầu, chuyện này thì anh biết, chính anh là người đề nghị Phó Duy Tân tài trợ cho phim, chủ yếu là vì muốn Đình Đình được nhận vai lồng tiếng cho phim mà cô yêu thích. Những thứ mà Đình Đình để ý, chỉ cần anh biết được, anh chắc chắn sẽ đem đến cho cô, xem như đây là sự bù đắp của anh dành cho cô.
Nhìn thấy Khiếu Trạch đột nhiên im lặng không nói gì, Đình Đình suy nghĩ một lát, vài giây sau, cô mới cất giọng hỏi anh:
- Anh Trạch... à... tối nay... anh ngủ ở đây hay là?
Khiếu Trạch nhìn cô, giọng anh nhàn nhạt:
- Anh đi công tác, có thể đến tuần sau mới về.
Đình Đình thoáng cảm thấy vui mừng thầm trong lòng, cô lại hỏi:
- Vậy... bây giờ anh đi luôn ạ?
Anh gật đầu:
- Ừ, sắp đến giờ bay rồi, anh muốn qua xem em một chút, sẵn tiện nói với em vài chuyện.
- Dạ? Chuyện gì ạ?
Khiếu Trạch dịu giọng, anh nghiêm túc nói với cô:
- Về chuyện của Lan Trúc, anh sẽ gọi cho ba để giải thích riêng với ông...
Đình Đình mím môi, cô khẽ gật:
- Dạ...
Khiếu Trạch thoáng ngập ngừng nhìn cô, suy nghĩ vài giây, anh quyết định nói tiếp:
- Thật ra... những lời anh nói khi sáng... không phải là những gì mà anh nghĩ trong lòng. Anh giữ Lý Lan Trúc bên cạnh là có lý do, đợi khi anh tìm hiểu rõ ràng, anh sẽ nói cho em và mẹ cùng biết. Trước mắt anh chỉ có thể giữ lại cô ấy với danh phận là người của anh, tránh cho cô ấy bị người nhà họ Lý hãm hại. Lý Lan Trúc có giá trị rất lớn với anh, anh không thể làm khác được. Đình Đình, thiệt thòi cho em rồi, sau này sẽ không có chuyện như thế này nữa.
Đình Đình ngẩn người nhìn anh, cô ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không dám nghĩ đến là anh sẽ nói với cô những lời như thế này. Có phải là cô bị ảo giác không vậy, Khiếu Trạch giữ Lý Lan Trúc bên cạnh chỉ vì cô ấy có giá trị đối với anh thôi sao? Thật không vậy?
Lại sợ cô nghe mà không hiểu ý của anh, anh vội bổ sung:
- Anh... anh đã hứa với ba em, anh chắc chắn sẽ không nuốt lời. Trước khi chúng ta... không thể ở cạnh nhau nữa... anh sẽ không làm việc gì có lỗi sau lưng em. Anh có thể không phải là một người chồng tốt nhưng anh chắc chắn không phải là người đàn ông tồi...
Đình Đình nhìn anh, cô nuốt vội nước bọt, chưa bao giờ cô cảm thấy đầu óc mình chậm tiêu như thế này. Cô là biên tập viên, khả năng nghe hiểu là cực kỳ tốt, cớ sao lúc này lại giống như người bị ngốc trệ vậy nè?
Lấy nhau được nửa năm, cuộc sống hoàn toàn là sóng yên biển lặng, cô và anh đều có công việc riêng, thời gian gặp nhau là vô cùng ít ỏi và hiếm hoi. Đừng nói là nói chuyện trực tiếp như thế này, đến cả gọi điện thoại cho nhau còn hiếm có nữa là... Đình Đình thật sự cảm thấy vô cùng ngạc nhiên về thái độ của chồng cô ngày hôm nay, anh dường như là đang sợ cô hiểu lầm, sợ cô suy nghĩ sâu xa. Đáng lý là anh không cần phải giải thích với cô vì trong bảng quy ước hôn nhân có nói rõ là cả hai sẽ không có quyền can thiệp vào đời sống tình cảm riêng tư của đối phương. Anh có quyền yêu, có quyền cưới thêm vợ bé, miễn sao không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của cô là được. Cô không bắt anh phải toàn tâm toàn ý diễn kịch với cô, phụ nữ thì có thể không cần nhưng đàn ông thì làm sao nhịn được nhu cầu sinh lý quá lâu. Anh và cô cưới nhau là vì ước định của hai bên gia đình, bọn cô đều là những người trưởng thành, nặng nhẹ thế nào, bọn cô chắc chắn phân biệt rõ được...
Nhìn thấy Đình Đình tròn xoe mắt nhìn mình, Khiếu Trạch bỗng nhiên có chút lo lắng, anh sợ là cô sẽ không tin những gì mà anh vừa nói. Kết hôn với cô là do anh chọn, không thể cho cô được một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc cũng là lỗi do anh. Nếu như cô không bắt buộc phải gả vào nhà họ Phó, vậy thì anh đã không ép bản thân mình phải làm những chuyện giống như thế này. Kết hôn giả, vợ chồng giả... nghĩ thôi đã thấy phức tạp phiền muộn rồi. Bây giờ lại thêm chuyện của Lý Lan Trúc, anh chỉ lo là cô không thể chấp nhận nổi. Mặc dù là hôn nhân không tình yêu nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện anh và cô phải chia tay... thật lòng là anh không nỡ!
Kéo suy nghĩ về với thực tại, nhìn vào đồng hồ đang đeo trên tay, giọng anh rất nhạt, anh nói với cô:
- Anh không biết anh có thể về kịp trước ngày giỗ của mẹ không, có gì anh sẽ gọi cho em. Bây giờ cũng trễ rồi, em ngủ sớm đi, công việc để mai hãy làm. Anh... không muốn giấu em bất kỳ chuyện gì, em sống với anh, anh luôn hy vọng em có được một cuộc sống thoải mái nhất. Được rồi, ngủ sớm đi, khi về anh sẽ mua quà cho em.
Đình Đình biết anh sắp phải đi, cô vội đứng dậy, đắn đo một hồi mới dám cất giọng nói với anh:
- Anh Trạch... đến nơi nhớ nhắn tin cho em biết.
Khiếu Trạch thoáng khựng người, chỉ là rất nhanh sau đó trên môi anh liền nở một nụ cười rất đỗi dịu dàng, anh gật đầu:
- Ừ, anh biết rồi, ngủ sớm đi.
Người quay đi nhưng trên môi vẫn còn giữ nụ cười dịu dàng, còn người ở lại thì cứ ngây ngốc thẩn thờ đến quên cả giờ giấc. Vốn dĩ là hai con người trưởng thành nhưng khi đứng trước những cảm xúc chân thật thì đều giống như biến thành những đứa trẻ ngây ngô chưa lớn vậy. Cũng không phải bọn họ ngốc đến mức không nhìn ra được tình cảm của đối phương mà vì giữa hai người bọn họ luôn có một bức tường vô hình ngăn cách rất lớn. Đã từng lớn lên cùng nhau, cũng đã từng rung động vì nhau nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể gượng ép để được ở bên cạnh nhau...
Suy cho cùng, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, không có nếu như, không có ước gì, cũng không bao giờ có cỗ máy thời gian để một lần nữa được quay trở về. Cả anh và cô đều hiểu rõ rằng, cuộc hôn nhân này là tạm bợ, và những thứ mà đã gọi là tạm bợ thì chẳng bao giờ tránh được một cái kết thúc không đau thương!
Bà Nhỏ nhìn con dâu đang mê man trên giường, tạng người vốn đã gầy nay lại còn gầy hơn. Bà quen biết cô không phải chỉ mới vài ngày, từ lúc cô còn bé, hai bên gia đình đã thường xuyên qua lại. Bà coi như cũng là nhìn cô lớn lên, từ một cô bé nhỏ xíu dần dần trưởng thành trở thành một thiếu nữ xinh đẹp. Bà rất thích cô, cũng thường xuyên nhỏ to vào tai ba chồng muốn cô trở thành con dâu của bà. Năm đó, khi hai bên gia đình bàn đến chuyện gả Đình Đình vào nhà họ Phó, trong lúc ông nội Phó còn đang lưỡng lự lựa chọn thì bà lại đến tìm ông. Bà lợi dụng lòng thương con cháu của ông mà cố ý kéo Đình Đình về cho con trai bà. Kết quả bà được như ý, chọn được con dâu tốt, bà mừng đến đỗi chỉ thiếu việc mở tiệc ba ngày ba đêm ăn mừng.
Đối với bà, Đình Đình không phải chỉ là con dâu mà bà còn xem cô như con gái, hết mực yêu thương và cưng chiều. Bà biết con trai bà là người cuồng công việc, tính tình khô khan cũng không biết lãng mạng là gì nên bà đã rất cố gắng bù đắp cho con dâu trong suốt quãng thời gian mà con trai bà bôn ba làm ăn ở bên ngoài. Nhưng mà sự đời đúng là trớ trêu, con trai bà thế mà lại cưới thêm vợ bé, lại còn tuyên bố với mọi người là nó yêu đơn phương cô gái kia. Bà tức giận đến muốn nôn cả máu tươi, hễ mà cứ nghĩ đến con trai là bà lại nóng sôi cả người, chỉ thiếu mỗi việc chạy đến đấm cho con trai bà vài nhát.
Bây giờ nhìn con dâu bệnh đến mê man như thế này, bà vừa cảm thấy đau lòng vừa cảm thấy hổ thẹn. Nếu như bà là mẹ ruột của cô, chắc chắn bà sẽ ép cô ly hôn với chồng. Nhưng mà, bà thật sự không thể làm như vậy được, bà không nỡ để con trai mình mang tiếng xấu, cũng không nỡ để Đình Đình rời đi. Sống đến từng tuổi này, ngoài chuyện chồng bà ra đi năm đó thì đây chắc có lẽ là việc khiến cho bà canh cánh nhất trong lòng...
Bé Thị cứ cách nửa tiếng là vào chờm mát cho mợ Nhỏ, sờ thấy trán mợ chủ bớt nóng, lại thấy mợ chủ đã dậy, cô bé liền chạy nhanh sang phòng bà Nhỏ báo tin.
- Bà ơi, mợ bớt sốt rồi nè bà.
Bà Nhỏ cũng vui mừng hỏi gấp:
- Vậy hả? Mợ con dậy chưa?
Bé Thị gật đầu lia lịa:
- Dạ dậy rồi, mợ nói đói bụng, con đi lấy cháo lên cho mợ ăn.
Bà Nhỏ bỏ luôn việc đang làm, bà vội vàng đứng dậy, còn không quên dặn dò bé Thị mau đem cháo lên phòng, còn bà thì chạy sang thăm con dâu.
Bà Nhỏ vừa bước vào phòng riêng của con dâu thì đã nhìn thấy cô đang búi tóc, hình như là cô vừa mới rửa mặt xong. Thấy cô đang ngồi trên ghế, cũng không còn vẻ yếu ớt như khi sáng, tâm tình bà lúc này mới có thể yên ổn trở lại. Bà đi tới gần cô, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, bà lo lắng hỏi:
- Đã đỡ hơn chưa con? Nếu còn mệt thì ngủ thêm một chút đi, đừng cố sức.
Đình Đình biết mẹ chồng rất thương cô, cô cũng không muốn làm bà lo lắng, vì vậy cô cố gắng nở nụ cười thật tươi, cô đáp:
- Con khỏe rồi mẹ, bây giờ ăn cháo với uống thuốc nữa là được à. Mẹ đừng lo cho con quá, con chỉ là bị sốt bình thường thôi à mẹ.
Bà Nhỏ gật gật đầu, bà lại nói:
- Ừ, sốt bình thường thì cũng phải cẩn thận, không được chủ quan đâu con. Còn trẻ đừng có ỷ y quá với sức khỏe của mình, sau này sinh một đứa là yếu ra liền.
Đình Đình cười cười, cô không trả lời, mà thật ra cô cũng không biết phải trả lời như thế nào. Sức khỏe của cô không quá yếu nhưng còn chuyện sinh một đứa con... cô thật sự chưa từng nghĩ đến. Cô và Khiếu Trạch không có tình yêu, bây giờ lại có thêm một Lý Lan Trúc, cô không biết rồi tương lai sau này cô và anh sẽ ra sao đây nữa?!
Bà Nhỏ nhìn thấy con dâu cười gượng gạo, bà thoáng buồn bã trong lòng, giọng bà cũng dịu hẳn xuống:
- Đình à, về chuyện của thằng Trạch... mẹ cũng không biết phải nói cái gì với con đây nữa.
Đình Đình nhìn bà, cô liền nói:
- Mẹ, chuyện này con thiệt tình không có nghĩ gì nhiều đâu, con nói thiệt đó.
Bà Nhỏ nhìn con dâu, bà do dự một hồi nhưng cuối cùng vẫn quyết định cất giọng hỏi cô:
- Mẹ biết là trong lòng con không vui, nếu con không thích, con chỉ cần nói là con không đồng ý cho chồng lấy thêm vợ bé... việc gì phải nhân nhượng như vậy hả con? Làm gì có người vợ nào bao dung được chuyện chồng mình có người đàn bà khác hả Đình?
Đình Đình khẽ liếc mắt nhìn xuống tay mình, cô bất giác cảm thấy mệt mỏi, cõi lòng nặng trĩu tâm sự nhưng lại không biết phải nói với ai. Đúng là cô nhân nhượng cho Khiếu Trạch, cũng là cô tự tay mở cửa đón vợ bé của chồng vào nhà. Cô biết mọi người sẽ cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng đối với cô, việc đón Lý Lan Trúc đến bên cạnh Khiếu Trạch có lẽ sẽ là một chuyện tốt.
Bây giờ có thể mọi người sẽ cho là cô nhu nhược nhưng sự nhu nhược này là do cô chọn, cô không hối hận. Lý Lan Trúc có thể làm cho Khiếu Trạch động lòng, chỉ duy nhất một lý do này thôi cũng đủ để thuyết phục cô phải chấp nhận cô ấy. Hơn nữa, hôn nhân giả vờ thì có quan trọng gì chuyện người đàn ông sẽ lấy thêm bao nhiêu vợ đâu cơ chứ, đằng nào thì hai bọn cô không phải ly hôn?
Nghĩ nghĩ, Đình Đình vội trấn an mẹ chồng, cô dịu giọng, giải thích:
- Mẹ, có thể là anh Trạch vì thương xót cho Lan Trúc nên mới làm như vậy. Mẹ đừng giận cũng đừng trách anh ấy, con nghĩ là anh ấy có lý do riêng gì đó khó nói thôi. Từ trước đến giờ, anh Trạch có bao giờ làm việc gì thiếu suy nghĩ đâu, mẹ thấy con nói đúng không?
Bà Nhỏ hậm hực càu nhàu:
- Nhưng nếu có lý do gì khó nói thì nó cũng phải nói với mẹ... đùng đùng phá đám cưới, đùng đùng đòi cưới Lan Trúc... mẹ không chấp nhận được đâu. Hay là nó nói gì với con rồi phải không, nó đang định làm cái gì hả Đình?
Đình Đình vội tìm lý do chống chế:
- Cái này... con cũng không rõ nữa, nhưng mà anh Trạch có nói với con là anh ấy có lý do khó nói. Cũng vì anh ấy đã nói như vậy nên con mới đồng ý để Lan Trúc làm vợ bé... của anh Trạch. Chứ mẹ nghĩ thử coi, con là vợ của anh ấy, đâu dễ gì con để cho chồng mình cưới thêm vợ bé như vậy. Khiếu Trạch là con trai của mẹ, con trai mẹ tính tình ra sao, con tin là mẹ hiểu anh ấy nhất. Với lại, con nghe nói là Lan Trúc... cô ấy rất khờ. Một cô gái khờ như vậy thì cũng không ảnh hưởng gì đến con được. Mẹ, mẹ đừng giận anh ấy nữa được không mẹ, nha mẹ?
Bà Nhỏ ngẫm những lời mà con dâu vừa nói, trong lòng bà bắt đầu có suy xét lại về hành động kỳ lạ của con trai. Đình Đình nói cũng không có sai, con trai bà từ trước đến giờ có khi nào hành động lỗ mãn đến như vậy đâu. Bà còn nhớ trước khi được ba của Đình Đình đồng ý gả con gái, con trai bà cũng đã hứa với ba vợ là sẽ không phụ lòng Đình Đình, không ngoại tình, không lấy thêm vợ. Nếu đúng như những gì Đình Đình vừa nói, vậy xem ra là bà trách lầm con trai bà rồi?
Bà quyết định rồi, lát nữa bà sẽ đến công ty để hỏi rõ con trai, bà không muốn trách nhầm con, mà cũng không muốn hoang mang lo lắng mỗi ngày giống như thế này nữa. Quay sang con dâu, bà dặn dò con dâu phải ăn uống cho có sức. Tận tâm nhìn con dâu ăn hết một chén cháo nhỏ, uống xong cử thuốc, bà mới yên tâm rời đi.
Trong phòng lúc này chỉ còn Đình Đình và bé Thị, Đình Đình liền quay sang hỏi con bé:
- Thị, cậu... có ở nhà không?
Bé Thị đang dọn dẹp đồ đạc trong phòng, nghe mợ Nhỏ hỏi, con bé liền trả lời:
- Cậu đi lên công ty rồi mợ.
Cô lại hỏi:
- Còn Lan Trúc, cậu sắp xếp cho cô ấy ở đâu?
Bé Thị cười bảo:
- Mợ yên tâm, cô Trúc đó không có ở gần mợ đâu. Cậu sắp xếp cho cổ ở cái phòng trong góc cùng á mợ, dãy phòng dành cho khách, gần cửa lớn thông với khu nhà sau. Con nói mợ nghe, cậu chắc chắn là không có thiệt lòng với cô Trúc này rồi, gian B này có quá trời phòng trống mà cậu đâu có cho cô Trúc đó ở đâu. Nói chung là con thấy cậu chỉ nhất thời thích thú vậy thôi... mợ đừng có nghĩ nhiều nha mợ.
Đình Đình khẽ gật đầu, cô không trả lời lại bé Thị, trong đầu lại sinh ra nhiều thêm một suy nghĩ. Khiếu Trạch thật ra cũng không quá tuyệt tình, ít nhất là anh để cho Lan Trúc ở cách xa với cô, như vậy cô và cô ấy sẽ không phải thường xuyên nhìn mặt nhau. Cô không biết rõ liệu là Khiếu Trạch có thật lòng thích Lan Trúc hay không nhưng sự bao dung và nhân nhượng của cô cũng có giới hạn. Trước khi cô và anh ly hôn, cô chỉ có thể nhẫn nhịn được nhiêu đó, muốn cô làm nhiều hơn cho bọn họ, vậy thì rất tiếc, cô không làm được. Có không được yêu thì cô cũng là người vợ được cưới hỏi đàng hoàng, cô không thể phụ lòng nuôi dạy của gia đình cô chỉ vì anh được. Hy vọng là cuộc sống của cả anh và cô sẽ được như ý muốn, cũng đừng gieo thêm phiền muộn cho nhau...
__________________________
Khiếu Trạch gần đây thật sự rất bận, anh cố gắng moi ra một chút thời gian ít ỏi trước khi đi công tác để về lại nhà. Anh trước tiên không đến thăm Đình Đình ngay mà đi thẳng đến phòng của Lan Trúc, anh muốn gặp cô ấy một lát, muốn xem thử xem thái độ của cô ấy với anh là như thế nào?
Lan Trúc ngồi ngay ngắn trên giường, hai tay xoa vào nhau, đã hơn mười lăm phút trôi qua mà cô ấy vẫn chưa dám ngẩn đầu lên nhìn Khiếu Trạch. Theo như kết quả điều tra, Lan Trúc vào hơn một năm trước bị ngã cầu thang trong lúc say, sau khi tỉnh lại, cô ấy vừa bị mất trí nhớ, lại vừa biến thành người khờ khạo, nhút nhát. Cả ngày cô ấy chỉ trốn trong phòng, không còn nhớ được gì, cũng không dám tiếp xúc với ai. Nhưng được một điểm là cô ấy rất biết nghe lời, cũng biết phân biệt được người nào lớn người nào nhỏ, không làm loạn cũng không quậy phá. Trông Lan Trúc giống như một con mèo nhỏ được huấn luyện vậy, cô ấy nghe được, hiểu được, cũng biết được là bản thân mình không được bình thường như người khác. Chẳng qua là cô ấy không chịu nói chuyện, ai hỏi gì cũng chỉ biết lắc đầu hoặc là gật đầu, người ngoài không biết còn tưởng là cô ấy bị câm.
Khiếu Trạch ngồi trên ghế sô pha, anh nhìn chằm chằm về phía cô gái đang ngồi trên giường, trong lòng anh cảm thấy bất lực phiền muộn không thôi. Tìm được Lan Trúc nhưng cô ấy lại không được tỉnh táo, hỏi cái gì cũng không biết, ngơ ngơ ngác ngác thiệt là khiến cho anh tức muốn trào máu mà. Khó khăn lắm mới tìm được một cô gái có vết bớt hình năm cánh hoa, chẳng lẽ công sức của anh cứ như thế mà đổ sông đổ biển?
Lại nói đến nhà họ Lý cũng không phải là sóng yên biển lặn gì, sau cái chết của Lý Vì, ba của Lý Lan Trúc thì nhà họ Lý lại bắt đầu có chuyển biến chóng mặt. Lý Vì là người thừa kế nhà họ Lý, ông ta chỉ có một cô con gái là Lý Lan Trúc. Nhưng Lý Lan Trúc từ nhỏ đã được nuông chiều quá độ, lớn lên chỉ biết ăn chơi tiêu xài hoang phí, hoàn toàn không có khả năng quản lý nổi công ty của gia đình. Lý Vì sức khỏe dần một yếu, hơn hai năm trước thì qua đời vì bệnh, quyền quản lý công ty rơi vào tay Lý Lan Trúc. Thật ra thì Lý Lan Trúc cũng không đến nỗi tệ, cũng chống trụ công ty được một thời gian ngắn. Nhưng cô ấy không có kinh nghiệm, cơ bản là không đấu đá được với những lão hổ ma mãnh cùng giới. Kết quả là công ty nhà họ Lý tuột dốc không phanh, thua lỗ hàng trăm tỷ đồng. Đứng trước nguy cơ phá sản, buộc lòng nhà họ Lý phải mở cuộc học tộc họ ép Lý Lan Trúc từ chức. Sau khi từ chức, quyền quản lý rơi vào tay người chú của Lý Lan Trúc, tức là ba ruột của Lý Lan Quyên. Lý Lan Trúc từ thiên kim đại tiểu thư biến thành người không cha không mẹ không gia đình, mất sạch hết tất cả mọi thứ. Đến hơn một năm trước, cô ấy trong một lần say rượu bị ngã cầu thang chung cư, vùng đầu bị chấn thương rất nặng, xém chút là không qua khỏi. May là nhờ có ba của Lý Lan Quyên vun tiền ra chữa chạy khắp nơi, cuối cùng cô ấy cũng có thể tỉnh lại được. Chỉ là sau khi tỉnh lại, Lý Lan Trúc bị mất trí nhớ hoàn toàn, bản thân cũng đột nhiên biến thành người khờ khạo ngốc nghếch. Đến tận bây giờ đã hơn một năm mà cô ấy vẫn cứ như thế, tình hình không chuyển biến tốt thêm được một chút nào...
Khiếu Trạch xem đi xem lại kết quả điều tra về nhà họ Lý trong khoảng thời gian hai năm trở về đây rất kỹ. Anh mơ hồ suy đoán... rất có thể là Lý Lan Trúc bị người nhà họ Lý hại nên mới thành ra như thế này. Việc tranh đấu trong gia tộc là chuyện hết sức bình thường, sinh ra ở hào môn mà không có bản lĩnh thì cũng đồng nghĩa với việc thua cuộc. Lý Lan Trúc có nền móng vững chắc mà không biết tận dụng, anh không có gì để phải thương xót cho loại người thiếu trách nhiệm như cô ấy. Nhưng trước khi đến đây gặp cô ấy như thế này, anh vốn nghi ngờ là Lý Lan Trúc không phải bị ngốc, có thể là cô ấy chỉ đang giả vờ để tìm đường sống cho bản thân mình. Hào môn cũng đâu phải là cái tên hữu danh vô thực, loại chuyện nào mà không thể xảy ra được cơ chứ. Thế nhưng bây giờ, cái suy đoán Lý Lan Trúc giả vờ bị ngốc đã bị hiện thực đánh cho tan tành. Cô ấy không phải giả ngốc, cô ấy là ngốc thật, ngốc đến mức khiến cho người khác cảm thấy chán ghét và bất mãn, anh cũng không phải là ngoại lệ.
Thở dài một hơi, anh đứng dậy đi đến trước mặt Lan Trúc, không ép cô ấy phải ngước mặt lên nhìn anh, anh lạnh lùng dặn dò vài câu.
- Cô Trúc, tôi làm như thế này là vì ngày trước có hứa với ba cô sẽ bảo vệ cho cô, tôi đây là đang thực hiện lời hứa của mình. Sau này cô cứ yên tâm sống ở đây, tôi cũng sẽ tìm thầy giỏi giúp cô chữa trị bệnh tình của cô. Nhưng tôi cũng có một điều kiện, tôi hy vọng cô sẽ không gây phiền phức cho gia đình tôi, cô hiểu ý của tôi chứ?
Lan Trúc vẫn cúi đầu không dám ngẩn lên nhưng may ra là cô ấy hiểu được những lời mà Khiếu Trạch nói, cuối cùng cũng chịu gật đầu tỏ ý đã hiểu. Với một người nhút nhát như Lan Trúc thì việc tiếp xúc với người lạ sẽ rất khó khăn, cô ấy chịu gật đầu như thế này cũng đã là quá sức mong đợi.
Khiếu Trạch đặt xuống bên cạnh Lan Trúc một chiếc điện thoại di động đời cũ, anh căn dặn:
- Điện thoại hiện đại chắc cô không xài được, điện thoại này chắc không làm khó được cô. Trong đây tôi có lưu số điện thoại của tôi... nhưng cô nên nhớ, chỉ khi nào có việc vô cùng quan trọng thì cô mới được phép gọi cho tôi, còn ngoài ra nếu có việc gì khác cô cứ đi tìm chú Á, chú ấy là quản gia ở đây, chắc chắn sẽ giúp cô giải quyết. À cô biết mặt chú Á không?
Lan Trúc lại gật đầu.
Khiếu Trạch hài lòng, anh lại nói:
- Tôi hy vọng cô sẽ sống thật tốt và mau chóng hồi phục, tôi có việc cần nhờ đến sự tỉnh táo bình thường của cô. Chỉ cần cô giúp được tôi, tôi cũng không ngại giúp cô làm những việc mà cô muốn. Nhà họ Lý không tốt với cô, cô có muốn trả thù hay không... tất cả là dựa hết vào bản thân cô. Được chứ?
Lan Trúc không có phản ứng gì, cô ấy không gật đầu cũng không lắc đầu, tựa hồ như đang suy nghĩ. Mà Khiếu Trạch cũng không muốn làm mất thêm thời gian của mình, anh không đợi Lan Trúc kịp trả lời, anh liền quay người dứt khoát rời đi. Nhìn theo bóng lưng cao lớn của Khiếu Trạch, lần đầu tiên trong hơn một năm qua, trong mắt Lan Trúc có sự chuyển biến cảm xúc. Chẳng qua là sự chuyển biến kia cũng không giữ được lâu, cuối cùng đôi mắt vô hồn vẫn trở về vô hồn. Đã là người ngốc thì làm sao hiểu hết được ý tứ của người thường cơ chứ?
...........................................
Khiếu Trạch trở về phòng riêng của mình tắm rửa trước, sau khi thay xong bộ quần áo khác, anh mới chuyển hướng đến phòng của Đình Đình. Anh rõ ràng là chồng của cô nhưng khi muốn đến thăm vợ mình, anh vẫn phải đứng ở ngoài gõ cửa trước rồi mới dám vào. Việc này cũng không phải do Đình Đình bắt buộc, chỉ là anh sợ sẽ làm phiền cô, không muốn quấy rầy cuộc sống riêng tư của cô.
Bé Thị ra mở cửa cho anh, con bé vô cùng thức thời nhanh chân chạy ra ngoài, cũng không quên giúp anh đóng cửa phòng lại. Nhìn thấy Đình Đình đang bận rộn làm việc, anh nhịn không được mà nhắc nhở cô.
- Đình, em quên là em đang bệnh à?
Đình Đình không biết anh đến, cô không kịp xử lý "hiện trường" nên chỉ có thể cười trừ với anh, cô nói:
- Em... thấy khỏe hơn rồi, em làm việc thế này còn mau khỏe hơn nữa ấy chứ.
Khiếu Trạch quét mắt nhìn quanh một vòng trong phòng, đây là phòng của vợ chồng anh, ấy vậy mà hơn nửa năm qua, anh ngủ ở đây không đếm được đến 10 lần. Một phần vì quá bận, phần khác vì không muốn Đình Đình khó xử, vậy nên mỗi khi anh về nhà, anh chỉ ghé thăm mẹ và cô một lát rồi lại tìm cớ rời đi. Tương lai của cô còn dài, anh không muốn bản thân mình vì vô ý mà làm tổn hại đến cô.
Bước đến gần bàn làm việc của cô, anh khẽ nâng tay sờ lên trán cô, thấy cô đã hạ sốt, anh tương đối cảm thấy yên tâm. Ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cô, nhìn sấp bản thoại trên bàn, anh khẽ hỏi:
- Em đang thu bộ phim mới à?
Đình Đình gật đầu, cô hào hứng đáp:
- Là phim điện ảnh ạ, em nghe bảo là có cả Phó Kỷ tài trợ cho phim, may mắn là em lại được chọn lồng tiếng cho phim lần này, còn là lồng tiếng cho vai nữ chính nữa. Đây là bộ phim được mong chờ nhất năm đó anh, toàn là diễn viên nổi tiếng thôi.
Khiếu Trạch gật đầu, chuyện này thì anh biết, chính anh là người đề nghị Phó Duy Tân tài trợ cho phim, chủ yếu là vì muốn Đình Đình được nhận vai lồng tiếng cho phim mà cô yêu thích. Những thứ mà Đình Đình để ý, chỉ cần anh biết được, anh chắc chắn sẽ đem đến cho cô, xem như đây là sự bù đắp của anh dành cho cô.
Nhìn thấy Khiếu Trạch đột nhiên im lặng không nói gì, Đình Đình suy nghĩ một lát, vài giây sau, cô mới cất giọng hỏi anh:
- Anh Trạch... à... tối nay... anh ngủ ở đây hay là?
Khiếu Trạch nhìn cô, giọng anh nhàn nhạt:
- Anh đi công tác, có thể đến tuần sau mới về.
Đình Đình thoáng cảm thấy vui mừng thầm trong lòng, cô lại hỏi:
- Vậy... bây giờ anh đi luôn ạ?
Anh gật đầu:
- Ừ, sắp đến giờ bay rồi, anh muốn qua xem em một chút, sẵn tiện nói với em vài chuyện.
- Dạ? Chuyện gì ạ?
Khiếu Trạch dịu giọng, anh nghiêm túc nói với cô:
- Về chuyện của Lan Trúc, anh sẽ gọi cho ba để giải thích riêng với ông...
Đình Đình mím môi, cô khẽ gật:
- Dạ...
Khiếu Trạch thoáng ngập ngừng nhìn cô, suy nghĩ vài giây, anh quyết định nói tiếp:
- Thật ra... những lời anh nói khi sáng... không phải là những gì mà anh nghĩ trong lòng. Anh giữ Lý Lan Trúc bên cạnh là có lý do, đợi khi anh tìm hiểu rõ ràng, anh sẽ nói cho em và mẹ cùng biết. Trước mắt anh chỉ có thể giữ lại cô ấy với danh phận là người của anh, tránh cho cô ấy bị người nhà họ Lý hãm hại. Lý Lan Trúc có giá trị rất lớn với anh, anh không thể làm khác được. Đình Đình, thiệt thòi cho em rồi, sau này sẽ không có chuyện như thế này nữa.
Đình Đình ngẩn người nhìn anh, cô ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không dám nghĩ đến là anh sẽ nói với cô những lời như thế này. Có phải là cô bị ảo giác không vậy, Khiếu Trạch giữ Lý Lan Trúc bên cạnh chỉ vì cô ấy có giá trị đối với anh thôi sao? Thật không vậy?
Lại sợ cô nghe mà không hiểu ý của anh, anh vội bổ sung:
- Anh... anh đã hứa với ba em, anh chắc chắn sẽ không nuốt lời. Trước khi chúng ta... không thể ở cạnh nhau nữa... anh sẽ không làm việc gì có lỗi sau lưng em. Anh có thể không phải là một người chồng tốt nhưng anh chắc chắn không phải là người đàn ông tồi...
Đình Đình nhìn anh, cô nuốt vội nước bọt, chưa bao giờ cô cảm thấy đầu óc mình chậm tiêu như thế này. Cô là biên tập viên, khả năng nghe hiểu là cực kỳ tốt, cớ sao lúc này lại giống như người bị ngốc trệ vậy nè?
Lấy nhau được nửa năm, cuộc sống hoàn toàn là sóng yên biển lặng, cô và anh đều có công việc riêng, thời gian gặp nhau là vô cùng ít ỏi và hiếm hoi. Đừng nói là nói chuyện trực tiếp như thế này, đến cả gọi điện thoại cho nhau còn hiếm có nữa là... Đình Đình thật sự cảm thấy vô cùng ngạc nhiên về thái độ của chồng cô ngày hôm nay, anh dường như là đang sợ cô hiểu lầm, sợ cô suy nghĩ sâu xa. Đáng lý là anh không cần phải giải thích với cô vì trong bảng quy ước hôn nhân có nói rõ là cả hai sẽ không có quyền can thiệp vào đời sống tình cảm riêng tư của đối phương. Anh có quyền yêu, có quyền cưới thêm vợ bé, miễn sao không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của cô là được. Cô không bắt anh phải toàn tâm toàn ý diễn kịch với cô, phụ nữ thì có thể không cần nhưng đàn ông thì làm sao nhịn được nhu cầu sinh lý quá lâu. Anh và cô cưới nhau là vì ước định của hai bên gia đình, bọn cô đều là những người trưởng thành, nặng nhẹ thế nào, bọn cô chắc chắn phân biệt rõ được...
Nhìn thấy Đình Đình tròn xoe mắt nhìn mình, Khiếu Trạch bỗng nhiên có chút lo lắng, anh sợ là cô sẽ không tin những gì mà anh vừa nói. Kết hôn với cô là do anh chọn, không thể cho cô được một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc cũng là lỗi do anh. Nếu như cô không bắt buộc phải gả vào nhà họ Phó, vậy thì anh đã không ép bản thân mình phải làm những chuyện giống như thế này. Kết hôn giả, vợ chồng giả... nghĩ thôi đã thấy phức tạp phiền muộn rồi. Bây giờ lại thêm chuyện của Lý Lan Trúc, anh chỉ lo là cô không thể chấp nhận nổi. Mặc dù là hôn nhân không tình yêu nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện anh và cô phải chia tay... thật lòng là anh không nỡ!
Kéo suy nghĩ về với thực tại, nhìn vào đồng hồ đang đeo trên tay, giọng anh rất nhạt, anh nói với cô:
- Anh không biết anh có thể về kịp trước ngày giỗ của mẹ không, có gì anh sẽ gọi cho em. Bây giờ cũng trễ rồi, em ngủ sớm đi, công việc để mai hãy làm. Anh... không muốn giấu em bất kỳ chuyện gì, em sống với anh, anh luôn hy vọng em có được một cuộc sống thoải mái nhất. Được rồi, ngủ sớm đi, khi về anh sẽ mua quà cho em.
Đình Đình biết anh sắp phải đi, cô vội đứng dậy, đắn đo một hồi mới dám cất giọng nói với anh:
- Anh Trạch... đến nơi nhớ nhắn tin cho em biết.
Khiếu Trạch thoáng khựng người, chỉ là rất nhanh sau đó trên môi anh liền nở một nụ cười rất đỗi dịu dàng, anh gật đầu:
- Ừ, anh biết rồi, ngủ sớm đi.
Người quay đi nhưng trên môi vẫn còn giữ nụ cười dịu dàng, còn người ở lại thì cứ ngây ngốc thẩn thờ đến quên cả giờ giấc. Vốn dĩ là hai con người trưởng thành nhưng khi đứng trước những cảm xúc chân thật thì đều giống như biến thành những đứa trẻ ngây ngô chưa lớn vậy. Cũng không phải bọn họ ngốc đến mức không nhìn ra được tình cảm của đối phương mà vì giữa hai người bọn họ luôn có một bức tường vô hình ngăn cách rất lớn. Đã từng lớn lên cùng nhau, cũng đã từng rung động vì nhau nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể gượng ép để được ở bên cạnh nhau...
Suy cho cùng, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, không có nếu như, không có ước gì, cũng không bao giờ có cỗ máy thời gian để một lần nữa được quay trở về. Cả anh và cô đều hiểu rõ rằng, cuộc hôn nhân này là tạm bợ, và những thứ mà đã gọi là tạm bợ thì chẳng bao giờ tránh được một cái kết thúc không đau thương!