Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 1 - CƯỚP CÔ DÂU
Người dân được mời đi đám cưới về kể lại rùm beng chuyện kỳ lạ xảy ra ở nhà ông Phó Hoa. Bọn họ kể lại là... con trai thứ hai của ông Phó Hoa cưới một lúc tới hai cô vợ. Mà hai cô vợ này lại còn là hai chị em gái trong cùng một họ nữa mới ghê...
Chưa hết, lúc chuẩn bị làm lễ bái gia tiên, em trai chú rể lại đột nhiên nhảy ra ngăn cản lễ bái, cương quyết đòi cướp một trong hai cô dâu. Sự việc xảy ra quá đỗi kỳ lạ, cũng không ai biết rõ thực hư kết quả lúc đó thế nào. Chỉ nghe nói là sau đó bữa tiệc vẫn được diễn ra như thường nhưng cô dâu chú rể... lại không thấy một ai ra chào bàn chụp ảnh.
Lời đồn thổi thì ngày một truyền đi xa không cách nào khống chế được, mà ở nội gia nhà ông Phó Hoa lúc này cũng đang rối rắm thành một mớ... y hệt như nồi cháo heo!
_______________________
Bà Nhỏ ngồi trên ghế gỗ, hai tay đặt trên đầu gối, tầm mắt bà nhìn chằm chằm về phía con trai. Qua mấy giây im lặng, vẫn là không nhịn nổi khó chịu trong lòng, bà liền hỏi:
- Khiếu Trạch, bây giờ con tính như thế nào? Từ trước đến giờ chưa khi nào mẹ thấy con hành động nông nổi thiếu suy nghĩ giống như ngày hôm qua...
Không muốn nhắc đến chuyện mất mặt của con trai, bà lại chuyển sang vấn đề khác:
- Mẹ nghe bé Thị nói lại... Đình Đình đi làm từ sáng sớm, trời chưa sáng thì con bé đã ra khỏi nhà. Đình Đình không hề nói gì về chuyện của con nhưng mẹ biết là trong lòng con bé đang cảm thấy rất khó chịu. Có người vợ nào chịu nổi khi nhìn thấy chồng mình muốn cưới thêm vợ bé... con... con làm mẹ thất vọng quá đó Trạch à.
Khiếu Trạch ngồi đối diện với bà Nhỏ, anh không vội trả lời, trong đầu dường như đang tiếp tục tính toán chuyện gì đó. Cả đêm qua anh không ngủ được bao nhiêu, trên gương mặt tuấn mỹ lại có thêm hai quầng thâm mờ mờ dưới mi mắt, ắt hẳn là anh đang rất mệt mỏi vì thiếu ngủ. Lúc này anh lại không biết phải giải thích như thế nào với mẹ mình về chuyện của ngày hôm qua nên anh chỉ còn cách giữ im lặng, nửa chữ cũng không lên tiếng.
Vừa nghe mẹ mắng, anh vừa xem điện thoại. Ngón tay thon dài với những khớp tay đầy nam tính đang khẽ lướt trên màn hình điện thoại. Anh như là muốn gọi cho ai đó nhưng khi nhìn thấy tên của người nọ hiện rõ trên màn hình, anh đột nhiên lại thấy do dự ngập ngừng...
Bà Nhỏ không nghe thấy con trai trả lời, bà nhíu mày, giọng điệu có chút bất mãn:
- Mẹ không muốn xen vào chuyện riêng của con nhưng mẹ rất không hài lòng về hành động của con ngày hôm qua. Chuyện đã lỡ, mẹ cũng không muốn làm con khó xử... nhưng mẹ không muốn nhìn thấy Đình Đình chịu thiệt thòi. Trước khi để chuyện xấu hổ này đến tai ba vợ con, mẹ muốn con gọi điện xin lỗi và giải thích với ông ấy trước một tiếng. Về phía Đình Đình, mẹ sẽ khuyên nhủ con bé giúp cho con.
Dừng đoạn, bà đứng dậy, mắt phượng khẽ liếc:
- Con không giống với ba con, đào hoa như thế này đến mẹ cũng không chịu được. Nhưng mẹ nói trước, mẹ chỉ chấp nhận một mình Đình Đình là con dâu, còn về con bé gì gì đó, con vẫn nên giải quyết càng sớm càng tốt. Đàn ông nhiều vợ thì chỉ khổ cho con cái sau này, con nên nhìn vào bác Hai, bác Ba con mà rút kinh nghiệm. Được rồi, không nói với con nữa, con đi nghỉ ngơi đi.
Bà Nhỏ đi rồi, Khiếu Trạch lúc này cũng không muốn gắng gượng cố sức nữa, anh ngã người ra ghế, mi mắt nhắm hờ. Anh đang rất đau đầu vì không biết nên giải thích chuyện này như thế nào với ba vợ. Ba của Đình Đình là người cực kỳ tử tế và sáng suốt nhưng trên cương vị là một người cha, anh không dám chắc là ông có thể thông cảm được cho anh hay không. Khẽ thở dài một hơi, trong lòng phiền muộn không thôi, đến chính bản thân anh còn thấy khó chấp nhận được loại chuyện này thì nói gì là người khác...
Phó Khiếu Trạch là cậu Nhỏ nhà họ Phó, anh là con trai duy nhất của ông Phó Nhỏ quá cố. Lớn lên trong nhà họ Phó, anh được họ tộc đánh giá là người có bản lĩnh, có năng lực, quyền kế thừa Phó gia có khả năng sẽ rơi hết vào tay anh. Tính tình cậu Nhỏ khó dò, lúc thì trong nóng ngoài lạnh, lúc lại cực kỳ dễ tính, khó đoán cũng khó chiều. Ở Phó gia anh là người có tiếng nói, có địa vị rất cao, đến ông Phó Hoa cũng phải xem trọng đứa cháu ruột là anh vài phần. Còn ở trong thương trường, anh lại nổi danh là người âm ngoan và có thủ đoạn. Chỉ cần là việc không trái với luật Trời thì cái gì anh cũng dám làm, miễn là đem lại được lợi ích cho anh. Trong giới thượng lưu rất kiêng kỵ người nhà họ Phó, đặc biệt là cậu Nhỏ... Phó Khiếu Trạch!
Gia cảnh và xuất thân quá hiển hách, lại cộng thêm vẻ ngoài xuất chúng hơn người, anh được mọi người tung hô là "người đàn ông hoàng kim". Con cháu nhà họ Phó có thể không giỏi nhưng nhan sắc hơn người là điều không có gì phải ngạc nhiên. Vì vậy nên việc Khiếu Trạch có gương mặt tuấn mỹ, tướng mạo bất phàm cũng không phải là chuyện quá mức khó hiểu. Chẳng qua là đứa cháu trai này của nhà họ Phó lại có khí chất hơn người, mà khí chất là thứ không phải ai muốn cũng có, có người học hỏi cả đời cũng chưa chắc có được loại khí chất cao quý trời ban này.
Cậu Nhỏ hơn nửa năm trước vừa mới kết hôn, vợ của cậu là con gái của một gia đình bình thường sống ở dưới quê. Nhà vợ không giàu có, không trong giới kinh doanh cũng không phải là dòng dõi ẩn thân cao quý. Đám cưới của cậu Nhỏ không quá lớn nhưng khách mời đều là những nhân vật đặc biệt có tiếng tăm. Lại nói đến vợ của cậu Nhỏ, phải công nhận một điều, mợ Nhỏ không hề giống một chút nào với những cô gái sinh ra ở quê cả. Một cô gái sinh ra trong một gia đình bình thường nhưng nói muốn nhan sắc thì có nhan sắc, muốn học thức thì có học thức, muốn yêu kiều có yêu kiều, muốn độc lập cũng có độc lập luôn. Xét về nhan sắc, xét về tướng mạo, xét về độ xứng đôi vừa lứa giữa hai người bọn họ là không có gì phải bàn cãi. Mọi người bảo nhau là cậu mợ Nhỏ kết hôn là vì tình yêu chứ không phải vì lợi ích gia tộc...
Cũng chính vì lời đồn đại này mà ngày hôm qua khi cậu Nhỏ đột nhiên cướp dâu... mọi người mới cảm thấy hoang mang và bàn tán nhiều tới như vậy. Đám đàn bà con gái bĩu môi, bọn họ vừa chê cười mợ Nhỏ, lại vừa trách móc cậu Nhỏ là người đàn ông đào hoa bạc tình. Đến chị dâu của mình mà còn tranh cho bằng được, loại chuyện trái với đạo đức như vậy mà cậu cũng dám làm... vậy thì nói gì đến việc cậu có thể thật lòng yêu thương người vợ không môn đăng hộ đối kia của mình?
Đó, chẳng phải là cậu Nhỏ vừa mới cướp thành công cô dâu của người ta đem về làm vợ bé cho mình hay sao?
Đúng là trò đùa, nhà giàu thật lắm trò biến thái!
....................................
Khiếu Trạch do dự rất lâu mới quyết định ấn gọi cho Đình Đình. Anh gọi một cuộc, rồi hai cuộc nhưng không thấy cô bắt máy, mãi đến cuộc gọi thứ ba, điện thoại hai bên mới kết nối được với nhau. Nhưng mà người trả lời điện thoại của cô lúc này lại không phải là cô...
- Alo, xin hỏi anh/chị có phải là người thân của cô Nguyễn Đình Đình không vậy?
Khiếu Trạch nhíu mày, giọng anh trầm xuống:
- Tôi là chồng cô ấy, cho hỏi cô là ai vậy? Vợ tôi vì sao không nghe máy?
Đầu dây bên kia đáp nhanh:
- Tôi là y tá ở bệnh viện A thành phố, vợ anh hiện tại đang truyền nước ở bệnh viện, cô ấy đang ngủ. Cô Đình truyền nước đã được ba ngày, sức khỏe khá yếu, khi sáng đến tái khám còn ngất xỉu. Nếu anh có thời gian thì đến bệnh viện một lúc...
Khiếu Trạch không kịp suy nghĩ, anh vội vàng đứng dậy lấy theo chìa khóa xe đi gấp ra khỏi phòng. Ra đến cửa lớn, vừa vặn ông nội Phó và mọi người cũng vừa đi vào. Nhìn thấy Khiếu Trạch, ông nội Phó nhìu mày nhìn cháu trai, ông nghiêm giọng giữ lại:
- Trạch, con vào trong đi, gọi cả vợ con về.
Khiếu Trạch không có ý ở lại, anh vội nói:
- Con có chuyện gấp, chuyện này để lát con về rồi nói. Con đi trước.
Nói rồi, anh bước nhanh về phía trước, đi thẳng đến nhà xe, không cho mọi người có cơ hội giữ chân anh lại. So với mấy việc linh tinh thì sức khỏe của Đình Đình vẫn là quan trọng hơn cả.
Ông nội Phó nhìn cháu trai vừa lái xe ra khỏi cổng nhà, bên tai ông liền truyền đến giọng trách móc của người em út:
- Thằng Trạch càng lớn càng không coi ai ra gì, tại vì nó nên mọi người mới vất vả cả đêm như vậy. Anh Hai, anh coi nó kìa...
Lời của ông Đạt còn chưa nói hết thì ông nội Phó đã lên tiếng cắt ngang:
- Có chuyện quan trọng nên nó mới vội vàng như vậy, đừng khắc khe quá với tụi nhỏ.
Ông Đạt bất mãn khẽ bĩu môi:
- Em không muốn khắc khe với con cháu nhưng thái độ của thằng Trạch càng ngày càng quá đáng. Ngông cuồng không biết tiết chế như nó mà cho nắm giữ Phó gia thì chỉ có nước lụn bại sớm.
Ông nội Phó không hài lòng nhìn em trai mình, giọng ông trầm thấp cảnh cáo:
- Chú đừng nói bậy, tụi nhỏ lớn hết rồi, cẩn thận lời ăn tiếng nói của mình. Đây là Phó gia, không phải nhà riêng của chú.
Ông Đạt biết mình lỡ lời, cổ ông rụt lại, cũng không dám lên tiếng nói thêm câu nào. Mặc dù mang danh là ông út của Phó gia nhưng ông Đạt lại không có quyền lực gì quá lớn. Sống đến ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ vào hào quang của anh trai mình. Năm đó ba ông mất để lại di chúc giao toàn bộ Phó gia cho anh trai, chỉ để lại cho ông một căn nhà và một ít tiền lẻ trong khối tài sản kết xù của họ Phó. Mặc dù không cam tâm nhưng ông từ nhỏ bản tính đã vô cùng nhút nhát, làm gì dám đứng ra đòi hỏi thêm từ chỗ anh trai. Nhưng nói cho công bằng thì ông nội Phó cũng rất thương người em trai này là ông. Ông nội Phó đối xử với ông Đạt rất tốt, cũng chưa để ông thiệt thòi hay thiếu thốn bất kỳ thứ gì. Cũng vì được ông nội Phó bảo vệ nên mọi người trong tộc dù thích dù không vẫn phải nể nang ông vài phần. Mà đối với ông, quãng đời về sau chỉ cần giống như thế này là đủ.
Ông nội Phó không biết em trai mình đang suy nghĩ những gì, mà ông thật ra cũng không quá quan tâm đến. Điều khiến ông lo lắng nhất lúc này là sự việc ngày hôm qua trong đám cưới của Phó Duy Khánh, cháu nội thứ hai của ông. Bên phía họ Lý bắt buộc ông phải có câu trả lời đàng hoàng cho bọn họ về hành động quá đáng của Khiếu Trạch ngày hôm qua... nếu không, bọn họ nhất định sẽ kiện lên hội Đại Ngọc. Một khi để cho bị kiện thì Khiếu Trạch chắc chắn sẽ dính đến rất nhiều chuyện phiền phức không đáng có. Có thể là hội Đại Ngọc sẽ không nhận thụ lý vụ này của Khiếu Trạch nhưng mà thế sự khó dò, ông thà là đi trước một bước, như thế sẽ tránh được phiền phức không đáng có.
Nhưng mà để giải quyết làm sao cho hợp tình hợp lý... việc này mới là thứ khiến cho ông phải đau đầu!
...................................
Khiếu Trạch đến bệnh viện, anh rất nhanh đã tìm được phòng chăm sóc cấp cứu của bệnh viện. Lúc anh đến nơi, Đình Đình cũng vừa hay mới tỉnh lại. Nhìn thấy cô thân hình gầy yếu, sắc mặt trắng bệch, anh nhất thời cảm thấy khó chịu trong lòng. Đình Đình là cô gái xinh đẹp, bình thường không cần trang điểm cũng đã rất xinh. Mặc dù mối quan hệ của anh và cô không tốt nhưng từ trước đến giờ, chưa khi nào anh nhìn thấy cô yếu ớt đến như thế này. Cô luôn xuất hiện trước mặt anh với dáng vẻ xinh đẹp chỉn chu, ánh mắt sáng ngời tràn đầy sức sống. Chưa bao giờ cô để cho anh nhìn thấy cô trong bộ dạng như thế này... mong manh yếu ớt, tựa như chỉ cần một cơn gió mạnh thổi qua cũng đủ khiến cho cô ngã quỵ...
Tâm tình anh thoáng chốc dao động mạnh mẽ, anh không biết liệu có phải vì chuyện hôm qua của anh mà cô mới thành ra như thế này hay không?
Đình Đình ngồi trên giường bệnh, chân cô buông thõng chạm đất, sắc mặt tái mét, gần như là không còn một chút sắc hồng nào. Khi sáng cô thấy hơi mệt nên lên bệnh viện từ sớm, cũng may là kịp lên đến nơi mới ngã quỵ. Bác sĩ bảo cô ngất đi là vì mất sức, uống thuốc, truyền nước và nghỉ ngơi là có thể ổn định trở lại. Trong lúc truyền nước, cô mệt quá nên thiếp đi một lúc, ai biết được lúc tỉnh dậy lại nhìn thấy... à ừm... nhìn thấy chồng cô đột nhiên xuất hiện bất thình lình như thế này. Cái này, có phải là do cô hoa mắt gây ra ảo giác hay không nhỉ? Khiếu Trạch làm sao lại biết cô đang ở bệnh viện mà đến?
Khiếu Trạch nhìn vợ mình, anh thấy cô cứ tròn mắt nhìn anh, giống như là không tin anh sẽ đến vậy. Thấy cô thế này, anh tự dưng lại thấy có lỗi, mang tiếng là vợ chồng nhưng đến vợ mình nhập viện mà anh còn không biết... đúng là anh vô tâm quá rồi.
Anh bước đến trước mặt cô, ngón tay khẽ vuốt ve một bên má cô, anh cảm nhận rõ được là da thịt cô khá là nóng. Vừa nãy y tá cũng có nói với anh, cô bị sốt đã mấy hôm, xem ra tình hình sức khỏe của cô vẫn còn rất xấu.
- Sao bị sốt mà không nói với anh? Em thấy khỏe hơn chưa?
Đình Đình cảm thấy đầu óc vẫn còn khá là mơ hồ, cô gật gật đầu, giọng khàn đặc, cô đáp:
- À... em khỏe hơn rồi.
Khiếu Trạch kéo cái ghế ngay cạnh giường rồi ngồi xuống bên cạnh cô, anh lại hỏi:
- Sao không nằm xuống nghỉ ngơi, vẫn chưa truyền nước xong mà?
Đình Đình chỉ chỉ tay về một phía, cô gượng gạo đáp:
- Em... em muốn đi vệ sinh.
Khiếu Trạch nhìn dây ống truyền nước treo trên đỉnh đầu cô, anh khẽ hỏi:
- Nhịn thêm một chút nữa được không?
Đình Đình ngượng nghịu lắc đầu:
- Không được, em mắc lắm...
Hết cách với cô, anh lúc này chỉ có thể giúp cô giữ túi dịch cho cô đi vào phòng vệ sinh. Bình thường ở bệnh viện sẽ có giá inox để đỡ túi dịch nhưng hôm nay bệnh nhân có vẻ nhiều, giá inox cũng đã dùng hết. Phòng bệnh này là phòng chăm sóc tập thể, không phải phòng bệnh riêng, không có quá nhiều đãi ngộ, vậy nên cũng không thể đòi hỏi quá nhiều.
Khiếu Trạch đứng trước cửa phòng vệ sinh, một tay anh nâng túi dịch để vào phía bên trong, tay còn lại giúp cô vịn giữ cửa phòng. Anh không thể theo cô vào bên trong phòng vệ sinh được, vậy nên chỉ có thể làm theo cách này.
Nằm gần sát bên phòng vệ sinh là một bà cụ tóc bạc, nhìn thấy Khiếu Trạch đi cùng với Đình Đình, bà liền tò mò cất giọng hỏi anh:
- Chú là anh trai của cô ấy hả?
Khiếu Trạch không nghĩ là có người sẽ hỏi đến anh, anh quay sang nhìn bà lão, hơi khựng lại một chút nhưng vẫn lịch sự trả lời:
- Con là chồng cô ấy.
Bà lão "à" lên một tiếng, bà nhìn anh, ý tứ có chút bất mãn:
- Ra chú là chồng cô ấy, chắc là chú đi công tác xa nhà phải không, vậy nên mới để vợ tới bệnh viện một mình?
Khiếu Trạch mặt không biến sắc gật đầu:
- Phải, con đi công tác.
Bà lão lại nói:
- Tôi nói chú nghe nè, làm ăn quan trọng nhưng sức khỏe còn quan trọng hơn. Rõ thấy thương, vợ chú bệnh nặng như vậy mà đi bệnh viện chỉ có một mình, không một ai chăm sóc. Bữa trước cô ấy vừa truyền nước vừa buồn đi tiêu, hai tay ghim đầy dây nhợ, đến nút khóa quần còn không tự cởi được, phải nhờ đến tôi... Tôi nói này, đến tôi là người ngoài còn thấy tội nghiệp cho cô ấy, chú là chồng, quan tâm vợ mình hơn đi.
Khiếu Trạch nhíu mày, môi khẽ mím, trong lòng anh lúc này đang rất khó chịu. Vừa nghe bà cụ nói, anh vừa có thể tưởng tượng được hình ảnh Đình Đình loay hoay một mình trong phòng vệ sinh. Bản thân phải bất lực đến như thế nào thì một người độc lập như cô mới phải nhờ vả đến sự giúp đỡ của người khác. Cởi một cái nút khóa quần... chuyện đơn giản và bình thường đến như vậy... thế mà cô lại phải nhờ người khác làm giúp...
Hít vào một hơi, anh lúc này mới nhìn đến bà lão đang ngồi trên giường, đầu khẽ gật, anh chân thành nói:
- Con cảm ơn bà đã giúp vợ con, phiền cho bà quá.
Bà lão vốn định nói thêm gì đó nhưng khi nhìn thấy thái độ tử tế này của Khiếu Trạch, bà tương đối hài lòng, quyết định không nói bóng nói gió anh nữa. Bà là vì thương cảm cho Đình Đình nên mới nhiều lời với anh như vậy, chứ chuyện này cũng chẳng có liên quan gì đến bà. Chỉ là bà nghĩ, một cô gái dễ thương và hiểu chuyện như Đình Đình... thì phải đáng được trân trọng.
Đợi Đình Đình đi vệ sinh xong, lại đợi cô truyền xong nước, sau đó giúp cô đi lấy thuốc, cuối cùng là lái xe đưa cô về nhà. Nhìn cô ngủ gật ở ghế phụ lái, anh thật lòng không nỡ gọi cô dậy để vào trong. Dừng xe trước cổng biệt thự, anh muốn để cho cô ngủ thêm một chút nữa, sẵn tiện giải quyết thêm vài việc quan trọng bị bỏ dỡ.
Khiếu Trạch vừa xong việc cũng là lúc Đình Đình thức dậy. Cô khó khăn vặn eo một cái, lại ngước đôi mắt to tròn lên nhìn anh, giọng cô khàn đặc vì đau họng:
- Tới nhà rồi sao? Sao anh không kêu em dậy?
Khiếu Trạch nhìn cô, anh từ tốn nói:
- Muốn để cho em ngủ thêm chút nữa.
Đình Đình ngồi thẳng người, cô nhận lấy chai nước khoáng mà anh vừa đưa cho, uống vào một hớp, sau đó mới quay sang nói với anh:
- Em... khỏe hơn rồi, anh cho xe vào nhà đi.
Khiếu Trạch không nói thêm gì, anh gật đầu, sau đó cho xe chạy vào trong sân. Bước xuống mở cửa xe cho cô, anh đột nhiên nghiêm túc nói với cô:
- Ông nội và mọi người đang ở bên trong đợi chúng ta... em đi theo anh một chút.
Bàn tay cầm túi xách của cô khẽ siết lại, trong lòng có chút lo lắng hồi hộp kỳ lạ. Cả đêm hôm qua cô ngủ không được ngon vì cứ nghĩ mãi đến chuyện của anh. Cô cũng biết trước kết quả là như thế nào, chẳng qua là cô có chút không thoải mái, hay nói đúng hơn là không đành lòng. Nhưng không đành lòng thì cũng biết làm cách nào được, Khiếu Trạch đã muốn như vậy, cô không thể không nghe theo. Bởi vì bọn cô không giống như những cặp vợ chồng khác, ngoài cái danh nghĩa là vợ chồng trên pháp luật ra thì cô thật sự cũng không phải là vợ anh!
Hít vào một hơi, cô khẽ gật đầu, thấp giọng đáp:
- Vâng...
Khiếu Trạch đi bên cạnh cô, hai người vừa bước vào cửa thì chú Á quản gia đã nhắc hai người mau tới phòng khách lớn, có ông nội Phó và mọi người đang chờ. Khiếu Trạch gật đầu, anh đưa Đình Đình đi thẳng về phía phòng khách, trên đường đi còn bắt gặp được ánh mắt mong chờ xem kịch hay của bà Hai nhỏ. Bà Hai nhỏ là vợ bé của ông Phó Hoa, bác Hai ruột của Khiếu Trạch. Vì bà ấy là vợ bé nên cuộc họp quan trọng như thế này bà ấy không được phép tham dự, chỉ có thể đợi ở bên ngoài.
Bà Hai nhỏ đon đả đi đến, giọng ngọt lịm cất lên:
- Ây dà, hai đứa vào trong nhanh đi, ông nội chờ hai đứa từ sáng giờ.
Đình Đình khẽ gật đầu, còn Khiếu Trạch thì lướt qua bà Hai nhỏ, anh xem bà ấy như không khí, như không tồn tại vậy.
Nhìn bóng dáng một nam một nữ đi vào bên trong phòng, bà Hai nhỏ liền nở nụ cười khinh bỉ. Bà bĩu môi, thầm mắng người:
- Tưởng thế nào, hóa ra cũng là loài ngựa đực... hứ!
Bên trong phòng khách có rất nhiều người, ngồi ở ghế giữa là ông nội Phó, kế bên ông nội Phó là ông Phó Hoa, kế nữa là ông Út Đạt. Ngồi phía dưới là bà Hai, vợ lớn của ông Phó Hoa, kế bên là bà Nhỏ, mẹ của Khiếu Trạch. Lại có thêm vợ chồng cậu Hai, cậu Ba, hai cô dâu mới và cuối cùng là vợ chồng Khiếu Trạch, Đình Đình.
Nhìn thấy cháu trai cháu dâu cuối cùng cũng về đến, ông nội Phó liền cất giọng bảo:
- Hai đứa ngồi xuống ghế đi.
Khiếu Trạch và Đình Đình cùng nhau ngồi xuống ghế, đối diện với tầm mắt của hai người họ chính là cặp cô dâu chị em Lan Trúc và Lan Quyên. Lan Trúc là chị gái, cô ấy cũng chính là cô dâu được Khiếu Trạch "cướp" trong đám cưới ngày hôm qua. Còn Lan Quyên là em, cô gái này bị tật một bên chân, đi đứng không được thuận tiện cho lắm.
Nghe nói nhà họ Lý vì muốn đền bù cho cậu Ba Duy Khánh khi cưới một cô vợ không lành lặn nên mới "tặng" thêm cho Duy Khánh một cô vợ khác đính kèm. Theo như hai bên thỏa thuận thì Lan Quyên là vợ lớn, còn Lan Trúc sẽ là vợ nhỏ. Mặc dù thỏa thuận này nghe qua là thấy có phần thiệt thòi nhưng đó lại là mong muốn của nhà họ Lý. Mà nói đúng ra thì việc nhà họ Lý gả cùng lúc hai cô gái sang nhà họ Phó làm dâu cũng không hẳn là việc gì quá mức thiệt thòi. Lý Lan Trúc cơ thể lành lặn nhưng đầu óc có chút... không được thông minh, còn Lý Lan Quyên đầu óc bình thường nhưng cơ thể lại mang tật. Vì muốn được kết thông gia với nhà họ Phó, nhà họ Lý chấp nhận đánh đổi như thế này thật ra cũng là một cách làm rất thông minh. Ở ngoài kia có cả trăm họ tộc muốn được kết thông gia với nhà họ Phó còn không được, nhà họ Lý một họ tộc đang trên đà suy thoái mà có thể làm được việc phi thường như thế này, nghĩ thì cũng gọi là có bản lĩnh.
Mà đối với một người nổi danh là háo sắc theo hướng lệch lạc như Duy Khánh thì việc cưới một được hai lại là chuyện quá mức hợp ý anh ta. Chưa nói đến việc cô vợ bé Lan Trúc nhìn trước nhìn sau gì thì cũng có thể xét vào hàng ngũ mỹ nữ, mà Lan Quyên cũng không hề kém cạnh, dáng người của cả hai chị em lại đẩy đà nở nang đến thế kia mà. Cứ ngỡ đây là chuyện song hỷ tốt đẹp thì đến giữa chừng lại bị một tay Khiếu Trạch phá đám. Đã vậy anh còn đòi cướp đi Lan Trúc, hỏi sao Duy Khánh không nổi điên nổi khùng lên cho được. Vốn luôn bị so sánh là không bằng với Khiếu Trạch, bây giờ còn bị anh cướp vợ từ trên tay, nỗi nhục này Duy Khánh nuốt không trôi.
Ông nội Phó nhìn thấy rõ được ánh mắt căm phẫn của Duy Khánh, ông liền đưa tay gõ mạnh vào mặt bàn, giọng ông trầm trầm mà uy nghiêm:
- Nghe đây, dù cho có bất kỳ chuyện gì không may xảy ra thì mấy đứa đều là con cháu nhà họ Phó. Không thể vì vài chuyện linh tinh mà thù hận lẫn nhau. Ngày nào ông còn sống thì ngày đó mấy đứa vẫn phải hòa thuận giúp đỡ lẫn nhau... nghe rõ chưa?
Dù muốn dù không thì tất cả mọi người đều phải đáp "dạ" một tiếng, không một ai dám cãi lại lời của ông nội Phó. Ở nhà họ Phó, cãi lại lời của ông nội Phó thì giống như việc lấy trứng chọi đá vậy, hoàn toàn không có một chút lợi ích nào cho mình.
Sau khi ổn định đám con cháu, ông nội Phó mới bàn vào vấn đề chính. Ông quét mắt nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trước gương mặt tuấn mỹ của cháu trai. Tâm trạng có chút biến hóa, giọng ông trầm xuống, không thể hiện rõ hỉ nộ ái ố, ông nói:
- Trạch, con tính giải quyết chuyện này như thế nào? Phía nhà họ Lý muốn con có câu trả lời cho bọn họ, dù sao thì con bé đó cũng là cháu gái lớn của Lý gia, nhà họ Lý cũng không phải là đèn cạn dầu. Việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ nhưng nhất định phải được dẹp im, tránh cho phiền phức không đáng có.
Khiếu Trạch im lặng trước câu hỏi của ông nội Phó, tầm mắt anh nhìn về phía Lan Trúc, thấy cô ấy gục đầu không dám ngẩn lên, anh lại khẽ liếc mắt nhìn sang Đình Đình. Trong lòng anh đang rất phân vân, sự quyết đoán cường bạo thường khi đột nhiên giảm xuống còn có một nửa. Anh tự cảm nhận được sự thiếu kiên quyết của bản thân mình, điều mà từ trước đến giờ anh chưa bao giờ gặp phải.
Đình Đình lúc này cũng đang nhìn anh, mặt cô hơi ửng đỏ vì còn sốt, cảm xúc cũng không mấy ổn định. Cô không biết Khiếu Trạch rồi sẽ đưa ra quyết định như thế nào, nói không hồi hộp mong chờ là không đúng. Mặc dù bản thân rất lý trí nhưng tận sâu trong lòng, cô vẫn mong Khiếu Trạch sẽ trả Lan Trúc về cho Duy Khánh...
Trong lúc Khiếu Trạch còn đang do dự thì Duy Khánh đã không nhịn được mà phát cáu lên, anh ta lớn tiếng chất vấn:
- Cậu còn nghĩ ngợi cái gì nữa vậy Trạch? Có muốn lấy Lan Trúc hay không thì cứ nói đại một tiếng, bình thường cậu ăn nói hùng hồn lắm mà?
Ông Phó Hoa gằn giọng nhắc nhở con trai:
- Khánh! Không được làm loạn!
Cậu Ba Duy Khánh mặc dù không nuốt nổi cơn tức vì bị "hớt tay trên" nhưng ngày hôm qua mẹ anh đã căn dặn anh rất nhiều lần. Bà bảo anh hôm nay không được làm loạn, nếu Khiếu Trạch muốn Lan Trúc thì cứ cho, không nên ở trước mặt ông nội Phó mà tranh giành một đứa con gái khờ khạo. So với việc giành giật bằng được Lan Trúc thì việc thể hiện bản thân mình là người hiểu chuyện, biết lo nghĩ cho Phó gia sẽ khiến cho ông nội Phó hài lòng hơn về anh rất nhiều.
Vốn dĩ cậu Ba nhà họ Phó đã không được lòng mọi người, lâu lắm mới có dịp cho con trai thể hiện, dễ gì mà bà Hai không tận dụng thời cơ. Gia tài của nhà họ Phó vẫn chưa hẳn là của vợ chồng bà, bà không tính toán một chút thì không phải là bà Phó tiếng tăm lẫy lừng rồi.
Cậu Ba nghe theo lời căn dặn của mẹ, cậu nhìn về phía ba và ông nội, cậu đỉnh đạc lên tiếng:
- Con không có làm loạn, con đang nói chuyện với Khiếu Trạch như hai người đàn ông ngoài xã hội thôi mà. Mặc dù việc cậu ấy cướp dâu ngày hôm qua làm cho con rất mất mặt với bạn bè nhưng cả đêm qua, con cũng đã nghĩ thông suốt. Con mất mặt một chút thì cũng không sao, quan trọng là mặt mũi của nhà họ Phó với thiên hạ. Bây giờ cũng không phải lúc làm loạn lên với nhau, dù sao thì con với Lan Trúc cũng chưa hẳn gọi là vợ chồng... nếu Khiếu Trạch thích... con sẵn sàng nhường Lan Trúc cho cậu ấy. Anh em chung một nhà, không nên vì một cô gái mà tranh giành như vậy, không đáng!
Bà Nhỏ khẽ nhíu mày, bà làm sao không hiểu những lời mà Duy Khánh vừa nói là có ý tứ gì. Nhưng mà con trai bà làm ra việc không đúng, bà có muốn bênh thì cũng không biết bênh bằng cách nào. Bà thừa biết Duy Khánh đang cố tình diễn kịch cho ông nội Phó nhìn thấy, chứ ai mà chẳng biết cậu Ba Khánh nổi tiếng là người hẹp hòi ích kỷ. Mà nói đi nói lại thì nguồn cơn mọi sự cũng là do Khiếu Trạch nhà bà gây ra, bây giờ có khó chịu thì cũng chỉ có thể ép lòng mình nhịn xuống.
Ông nội Phó chưa kịp lên tiếng thì ông Đạt đã nhanh nhảu cất giọng:
- Con nói như vậy là hợp ý ông, chỉ vì đàn bà mà anh em tương tàn là không đúng. Nhưng nếu con bé Lan Trúc về làm vợ bé cho Khiếu Trạch... như vậy thì thiệt thòi cho con quá đó Duy Khánh...
Dừng vài giây, ông Đạt lại quay sang anh trai mình, ông thấp giọng:
- Anh Hai, anh xem thử chuyện này nên thế nào để Duy Khánh không bị thiệt thòi...
Ông nội Phó vốn không cảm thấy việc để Lý Lan Trúc về làm vợ bé cho Khiếu Trạch là thiệt thòi cho Duy Khánh. Ông là ông nội của bọn họ, chính mắt ông nhìn đám cháu trai của mình từng ngày lớn lên, tính cách từng đứa thế nào không phải là ông không biết. Không có Lý Lan Trúc thì trước sau gì Duy Khánh cũng sẽ có Lý A A, Lý B B mà thôi, bản tính háo sắc đam mê dục vọng ăn sâu vào trong máu, dễ gì cậu ấy không đi tìm cô gái khác đem về làm vợ bé.
Chẳng qua là ông đang lo cho vợ chồng Khiếu Trạch, đặc biệt là lo cho Đình Đình...
Nghĩ một lúc, ông lại nhìn sang Đình Đình, ông thấp giọng hỏi cô:
- Đình Đình, nếu Lan Trúc được gả cho Khiếu Trạch... con cảm thấy như thế nào?
Tất cả mọi người lúc này liền đổ dồn ánh mắt về phía cô, kể cả là Lý Lan Trúc nhút nhát cũng không nhịn được tò mò mà len lén nhìn lên cô. Đình Đình cảm thấy có chút hoảng hốt, cô không nghĩ là ông nội Phó lại đẩy quyền quyết định đến cho cô. Mà chuyện này, cô thật sự không muốn trả lời, một chữ cũng không muốn..
Khiếu Trạch ngồi cạnh bên Đình Đình, anh nhìn thấy cô đang do dự khó xử, anh vốn dĩ muốn lên tiếng nói đỡ cho cô nhưng bỗng nhiên lúc này trong đầu anh lại nhớ đến lời của một người đã từng nói với anh. Anh đột nhiên muốn nghe câu trả lời của cô lúc này, anh cũng muốn biết... thật ra là trong tim cô đã từng có anh hay không?
Đình Đình suy nghĩ đắn đo thật lâu, cô thật tâm không muốn đồng ý để Lý Lan Trúc trở thành vợ bé của Khiếu Trạch... nhưng... nhưng ở giữa sự không đồng ý kia thì vẫn còn có một chữ nhưng rất lớn. Chữ "nhưng" này cũng giống như là bảng quy ước trước hôn nhân của cô và Khiếu Trạch. Những quy ước trong tờ giấy A4 kia, cô gần như đã thuộc lòng, không dám quên dù chỉ là một chữ...
Trên thế giới này có rất nhiều kiểu hôn nhân, có người kết hôn vì tình yêu, có người kết hôn vì danh vọng, cũng có người kết hôn vì lợi ích gia tộc hai bên. Nhưng cũng có một kiểu hôn nhân rất đỗi kỳ lạ, lại có thêm một loại người rất đỗi buồn cười. Họ chọn kết hôn là vì cố chấp, vì không thể buông bỏ, cũng vì sợ bản thân sẽ cảm thấy hối hận sau này. Mặc dù họ biết hôn nhân của mình chỉ là tạm bợ, nhưng họ vẫn muốn được tạm bợ ở bên cạnh ai đó... dù chỉ là thoáng qua một lần trong đời.
Hôn nhân không tình yêu là sự bất hạnh, người không được yêu trong cuộc sống hôn nhân là người đáng thương. Trên đời này không một ai muốn mình trở thành người "đáng thương" cả, vì hai chữ "đáng thương" không phải là "đáng được yêu thương" mà lại là "đáng để thương hại". Nhưng mà trớ trêu thay, là ở một nơi nào đó, vẫn có người cố chấp đến mức chọn cách tự làm tổn thương chính bản thân mình...
Đình Đình ngước đôi mắt trong trẻo nhìn về phía mọi người, lý trí của cô lúc này đã đánh bại được con tim mềm yếu đang kêu gào trong lồng ngực. Cô vẫn sẽ giống như trước đây, rất biết cách khiến cho người khác cảm thấy thoải mái.
- Con... tôn trọng quyết định của anh Trạch, anh ấy muốn cưới Lan Trúc... con không có ý kiến. Con cũng hy vọng mọi người đừng làm khó anh ấy, Khiếu Trạch từ trước đến giờ chưa bao giờ làm việc gì mà thiếu suy nghĩ...
Câu trả lời này của Đình Đình khiến mọi người đột nhiên cảm thấy im lặng không biết phải nói cái gì. Đình Đình không phải kiểu người dễ tính, cũng không phải kiểu phụ nữ độc tài cực đoan, cũng chưa có ai làm khó được cô trong suốt thời gian cô về đây làm dâu. Mọi người cứ nghĩ là Đình Đình sẽ không dễ gì đồng ý, không ai ngờ được cô thế mà lại đồng ý dễ dàng như vậy. Điều này khiến cho gia đình ông Phó Hoa phải mở mang tầm mắt, trong lòng tự mỗi người lại bắt đầu có suy xét, cũng bắt đầu có đánh giá khác về Đình Đình.
Nghe Đình Đình nói như vậy, Khiếu Trạch ở cạnh bên cô không nhịn được mà nở một nụ cười quỷ dị đáng sợ. Anh đột nhiên cảm thấy buồn cười cho bản thân mình, người ta đã nói rõ ràng như vậy, vậy mà anh còn trông, anh còn mong chờ linh tinh...
Anh chờ cái gì? Chờ cô sẽ nhào vào lòng anh khóc lóc làm loạn sao? Cơ bản là sẽ không bao giờ có chuyện đó!
Cô không có tình cảm với anh, anh và cô kết hôn là vì bị ép buộc, cô đã thẳng thắn với anh ngay từ đầu, đâu phải là anh không biết. Kể từ lúc cưới nhau đến giờ, cô luôn phân định rạch ròi với anh như người dưng mà... chẳng phải sao?
Trước ánh mắt của tất cả người nhà họ Phó, Khiếu Trạch đột nhiên đứng thẳng dậy, dưới sự tò mò của mọi người, anh không kiêng dè gì mà bước đến trước mặt Lan Trúc. Anh đột nhiên nắm lấy tay Lan Trúc, sau đó dõng dạc tuyên bố với tất cả:
- Phải, con đã nói với Đình Đình về chuyện của con và Lan Trúc, con thích Lan Trúc, cũng có thể gọi là yêu đơn phương. Đình Đình rất hiểu cho con, cô ấy đã chúc phúc cho con và Lan Trúc, con cũng hy vọng mọi người thông cảm cho bọn con. Nếu Đình Đình đã nghĩ thông thoáng được như vậy, con nghĩ là mọi người cũng đừng quá khắt khe với chuyện này. Dù con có cưới thêm một cô, hai cô hay ba cô vợ thì con vẫn giữ trọn đạo làm chồng với vợ của con. Thứ nhất, không làm hỏng thanh danh nhà họ Phó, thứ hai, luôn sắp xếp ổn thỏa chuyện gia đình...
Dừng đoạn, anh lúc này lại hướng mắt nhìn về phía Duy Khánh, anh nở nụ cười thân thiện, điềm nhiên nói:
- Cảm ơn anh Ba đã hiểu được cho đứa em này, em và anh đều là đàn ông nhà họ Phó, anh em phải yêu thương, tương trợ và nhường nhịn lẫn nhau, đúng không anh? Em cũng hứa với anh, sau này chỉ cần anh nói thích cô gái nào, đứa em trai này sẽ giúp đỡ anh hết lòng. Cô bé Lan Trúc này... cảm ơn anh Ba đã nhường cho em.
Cậu Ba Duy Khánh có chút ngạc nhiên về thái độ này của Khiếu Trạch, bình thường rất hiếm khi nào thấy đứa em trai này nói chuyện mềm mỏng với anh ta như vậy. Nhất thời không biết nên tỏ thái độ như thế nào cho đúng, anh ta chỉ còn cách thỏa hiệp giống như lời của mẹ mình căn dặn.
- À... không có gì. Đều là anh em một nhà, cậu vui thì anh cũng vui.
Duy Khánh đã nói như vậy, cũng không ai lên tiếng nói thêm bất cứ việc gì. Lúc này, bàn tay to lớn đang nắm lấy tay Lan Trúc đột nhiên lại siết chặt khiến cho Lan Trúc phải khẽ nhíu mày khó chịu. Cô ấy cảm thấy đau, Khiếu Trạch siết tay cô ấy rất đau!
Mà Khiếu Trạch lúc này cũng đâu còn tâm trí để ý đến cảm xúc của Lan Trúc, tầm mắt anh nhìn về phía gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng của Đình Đình. Nhìn thấy cô bình tĩnh đến lạ thường, trong lòng anh lại cực kỳ cảm thấy không thoải mái. Anh hít vào một hơi, dồn hết sự khó chịu xuống đáy lòng, anh hướng mắt về phía ông nội Phó, nghiêm túc lên tiếng:
- Chuyện của con và Lan Trúc, con sẽ tự mình giải quyết với nhà họ Lý, ông nội không cần lo cho bọn con. Sau này sẽ không có những chuyện như thế này xảy ra nữa...
Những lời tiếp theo, anh giống như là đang muốn nói cho ai đó nghe chứ không phải là nói với ông nội Phó:
- Người cần tìm con cũng đã tìm được rồi, sẽ không bao giờ có chuyện như thế này lập lại. Mọi người đã vất vả vì con, con hy vọng mọi người cũng sẽ vì con mà chúc phúc cho bọn con. Lan Trúc hơi mệt, con đưa cô ấy về phòng, chuyện này... kết thúc ở đây đi. Con đi trước.
Dứt câu, anh kéo tay Lan Trúc dứt khoát rời đi, đến một ánh nhìn cũng không liếc đến nhìn cô vợ lớn đang ngồi trên ghế. Lần đầu tiên trong cuộc đời, Khiếu Trạch cảm thấy bản thân mình khốn nạn đến như vậy. Lòng tự tôn của một người đàn ông như anh thật sự mất hết trong tay cô, hoặc cũng có thể giống như ai đó đã từng nói, rằng... Đình Đình không thuộc về anh, cô ấy chỉ thuộc về riêng một mình cô ấy mà thôi!
Chưa hết, lúc chuẩn bị làm lễ bái gia tiên, em trai chú rể lại đột nhiên nhảy ra ngăn cản lễ bái, cương quyết đòi cướp một trong hai cô dâu. Sự việc xảy ra quá đỗi kỳ lạ, cũng không ai biết rõ thực hư kết quả lúc đó thế nào. Chỉ nghe nói là sau đó bữa tiệc vẫn được diễn ra như thường nhưng cô dâu chú rể... lại không thấy một ai ra chào bàn chụp ảnh.
Lời đồn thổi thì ngày một truyền đi xa không cách nào khống chế được, mà ở nội gia nhà ông Phó Hoa lúc này cũng đang rối rắm thành một mớ... y hệt như nồi cháo heo!
_______________________
Bà Nhỏ ngồi trên ghế gỗ, hai tay đặt trên đầu gối, tầm mắt bà nhìn chằm chằm về phía con trai. Qua mấy giây im lặng, vẫn là không nhịn nổi khó chịu trong lòng, bà liền hỏi:
- Khiếu Trạch, bây giờ con tính như thế nào? Từ trước đến giờ chưa khi nào mẹ thấy con hành động nông nổi thiếu suy nghĩ giống như ngày hôm qua...
Không muốn nhắc đến chuyện mất mặt của con trai, bà lại chuyển sang vấn đề khác:
- Mẹ nghe bé Thị nói lại... Đình Đình đi làm từ sáng sớm, trời chưa sáng thì con bé đã ra khỏi nhà. Đình Đình không hề nói gì về chuyện của con nhưng mẹ biết là trong lòng con bé đang cảm thấy rất khó chịu. Có người vợ nào chịu nổi khi nhìn thấy chồng mình muốn cưới thêm vợ bé... con... con làm mẹ thất vọng quá đó Trạch à.
Khiếu Trạch ngồi đối diện với bà Nhỏ, anh không vội trả lời, trong đầu dường như đang tiếp tục tính toán chuyện gì đó. Cả đêm qua anh không ngủ được bao nhiêu, trên gương mặt tuấn mỹ lại có thêm hai quầng thâm mờ mờ dưới mi mắt, ắt hẳn là anh đang rất mệt mỏi vì thiếu ngủ. Lúc này anh lại không biết phải giải thích như thế nào với mẹ mình về chuyện của ngày hôm qua nên anh chỉ còn cách giữ im lặng, nửa chữ cũng không lên tiếng.
Vừa nghe mẹ mắng, anh vừa xem điện thoại. Ngón tay thon dài với những khớp tay đầy nam tính đang khẽ lướt trên màn hình điện thoại. Anh như là muốn gọi cho ai đó nhưng khi nhìn thấy tên của người nọ hiện rõ trên màn hình, anh đột nhiên lại thấy do dự ngập ngừng...
Bà Nhỏ không nghe thấy con trai trả lời, bà nhíu mày, giọng điệu có chút bất mãn:
- Mẹ không muốn xen vào chuyện riêng của con nhưng mẹ rất không hài lòng về hành động của con ngày hôm qua. Chuyện đã lỡ, mẹ cũng không muốn làm con khó xử... nhưng mẹ không muốn nhìn thấy Đình Đình chịu thiệt thòi. Trước khi để chuyện xấu hổ này đến tai ba vợ con, mẹ muốn con gọi điện xin lỗi và giải thích với ông ấy trước một tiếng. Về phía Đình Đình, mẹ sẽ khuyên nhủ con bé giúp cho con.
Dừng đoạn, bà đứng dậy, mắt phượng khẽ liếc:
- Con không giống với ba con, đào hoa như thế này đến mẹ cũng không chịu được. Nhưng mẹ nói trước, mẹ chỉ chấp nhận một mình Đình Đình là con dâu, còn về con bé gì gì đó, con vẫn nên giải quyết càng sớm càng tốt. Đàn ông nhiều vợ thì chỉ khổ cho con cái sau này, con nên nhìn vào bác Hai, bác Ba con mà rút kinh nghiệm. Được rồi, không nói với con nữa, con đi nghỉ ngơi đi.
Bà Nhỏ đi rồi, Khiếu Trạch lúc này cũng không muốn gắng gượng cố sức nữa, anh ngã người ra ghế, mi mắt nhắm hờ. Anh đang rất đau đầu vì không biết nên giải thích chuyện này như thế nào với ba vợ. Ba của Đình Đình là người cực kỳ tử tế và sáng suốt nhưng trên cương vị là một người cha, anh không dám chắc là ông có thể thông cảm được cho anh hay không. Khẽ thở dài một hơi, trong lòng phiền muộn không thôi, đến chính bản thân anh còn thấy khó chấp nhận được loại chuyện này thì nói gì là người khác...
Phó Khiếu Trạch là cậu Nhỏ nhà họ Phó, anh là con trai duy nhất của ông Phó Nhỏ quá cố. Lớn lên trong nhà họ Phó, anh được họ tộc đánh giá là người có bản lĩnh, có năng lực, quyền kế thừa Phó gia có khả năng sẽ rơi hết vào tay anh. Tính tình cậu Nhỏ khó dò, lúc thì trong nóng ngoài lạnh, lúc lại cực kỳ dễ tính, khó đoán cũng khó chiều. Ở Phó gia anh là người có tiếng nói, có địa vị rất cao, đến ông Phó Hoa cũng phải xem trọng đứa cháu ruột là anh vài phần. Còn ở trong thương trường, anh lại nổi danh là người âm ngoan và có thủ đoạn. Chỉ cần là việc không trái với luật Trời thì cái gì anh cũng dám làm, miễn là đem lại được lợi ích cho anh. Trong giới thượng lưu rất kiêng kỵ người nhà họ Phó, đặc biệt là cậu Nhỏ... Phó Khiếu Trạch!
Gia cảnh và xuất thân quá hiển hách, lại cộng thêm vẻ ngoài xuất chúng hơn người, anh được mọi người tung hô là "người đàn ông hoàng kim". Con cháu nhà họ Phó có thể không giỏi nhưng nhan sắc hơn người là điều không có gì phải ngạc nhiên. Vì vậy nên việc Khiếu Trạch có gương mặt tuấn mỹ, tướng mạo bất phàm cũng không phải là chuyện quá mức khó hiểu. Chẳng qua là đứa cháu trai này của nhà họ Phó lại có khí chất hơn người, mà khí chất là thứ không phải ai muốn cũng có, có người học hỏi cả đời cũng chưa chắc có được loại khí chất cao quý trời ban này.
Cậu Nhỏ hơn nửa năm trước vừa mới kết hôn, vợ của cậu là con gái của một gia đình bình thường sống ở dưới quê. Nhà vợ không giàu có, không trong giới kinh doanh cũng không phải là dòng dõi ẩn thân cao quý. Đám cưới của cậu Nhỏ không quá lớn nhưng khách mời đều là những nhân vật đặc biệt có tiếng tăm. Lại nói đến vợ của cậu Nhỏ, phải công nhận một điều, mợ Nhỏ không hề giống một chút nào với những cô gái sinh ra ở quê cả. Một cô gái sinh ra trong một gia đình bình thường nhưng nói muốn nhan sắc thì có nhan sắc, muốn học thức thì có học thức, muốn yêu kiều có yêu kiều, muốn độc lập cũng có độc lập luôn. Xét về nhan sắc, xét về tướng mạo, xét về độ xứng đôi vừa lứa giữa hai người bọn họ là không có gì phải bàn cãi. Mọi người bảo nhau là cậu mợ Nhỏ kết hôn là vì tình yêu chứ không phải vì lợi ích gia tộc...
Cũng chính vì lời đồn đại này mà ngày hôm qua khi cậu Nhỏ đột nhiên cướp dâu... mọi người mới cảm thấy hoang mang và bàn tán nhiều tới như vậy. Đám đàn bà con gái bĩu môi, bọn họ vừa chê cười mợ Nhỏ, lại vừa trách móc cậu Nhỏ là người đàn ông đào hoa bạc tình. Đến chị dâu của mình mà còn tranh cho bằng được, loại chuyện trái với đạo đức như vậy mà cậu cũng dám làm... vậy thì nói gì đến việc cậu có thể thật lòng yêu thương người vợ không môn đăng hộ đối kia của mình?
Đó, chẳng phải là cậu Nhỏ vừa mới cướp thành công cô dâu của người ta đem về làm vợ bé cho mình hay sao?
Đúng là trò đùa, nhà giàu thật lắm trò biến thái!
....................................
Khiếu Trạch do dự rất lâu mới quyết định ấn gọi cho Đình Đình. Anh gọi một cuộc, rồi hai cuộc nhưng không thấy cô bắt máy, mãi đến cuộc gọi thứ ba, điện thoại hai bên mới kết nối được với nhau. Nhưng mà người trả lời điện thoại của cô lúc này lại không phải là cô...
- Alo, xin hỏi anh/chị có phải là người thân của cô Nguyễn Đình Đình không vậy?
Khiếu Trạch nhíu mày, giọng anh trầm xuống:
- Tôi là chồng cô ấy, cho hỏi cô là ai vậy? Vợ tôi vì sao không nghe máy?
Đầu dây bên kia đáp nhanh:
- Tôi là y tá ở bệnh viện A thành phố, vợ anh hiện tại đang truyền nước ở bệnh viện, cô ấy đang ngủ. Cô Đình truyền nước đã được ba ngày, sức khỏe khá yếu, khi sáng đến tái khám còn ngất xỉu. Nếu anh có thời gian thì đến bệnh viện một lúc...
Khiếu Trạch không kịp suy nghĩ, anh vội vàng đứng dậy lấy theo chìa khóa xe đi gấp ra khỏi phòng. Ra đến cửa lớn, vừa vặn ông nội Phó và mọi người cũng vừa đi vào. Nhìn thấy Khiếu Trạch, ông nội Phó nhìu mày nhìn cháu trai, ông nghiêm giọng giữ lại:
- Trạch, con vào trong đi, gọi cả vợ con về.
Khiếu Trạch không có ý ở lại, anh vội nói:
- Con có chuyện gấp, chuyện này để lát con về rồi nói. Con đi trước.
Nói rồi, anh bước nhanh về phía trước, đi thẳng đến nhà xe, không cho mọi người có cơ hội giữ chân anh lại. So với mấy việc linh tinh thì sức khỏe của Đình Đình vẫn là quan trọng hơn cả.
Ông nội Phó nhìn cháu trai vừa lái xe ra khỏi cổng nhà, bên tai ông liền truyền đến giọng trách móc của người em út:
- Thằng Trạch càng lớn càng không coi ai ra gì, tại vì nó nên mọi người mới vất vả cả đêm như vậy. Anh Hai, anh coi nó kìa...
Lời của ông Đạt còn chưa nói hết thì ông nội Phó đã lên tiếng cắt ngang:
- Có chuyện quan trọng nên nó mới vội vàng như vậy, đừng khắc khe quá với tụi nhỏ.
Ông Đạt bất mãn khẽ bĩu môi:
- Em không muốn khắc khe với con cháu nhưng thái độ của thằng Trạch càng ngày càng quá đáng. Ngông cuồng không biết tiết chế như nó mà cho nắm giữ Phó gia thì chỉ có nước lụn bại sớm.
Ông nội Phó không hài lòng nhìn em trai mình, giọng ông trầm thấp cảnh cáo:
- Chú đừng nói bậy, tụi nhỏ lớn hết rồi, cẩn thận lời ăn tiếng nói của mình. Đây là Phó gia, không phải nhà riêng của chú.
Ông Đạt biết mình lỡ lời, cổ ông rụt lại, cũng không dám lên tiếng nói thêm câu nào. Mặc dù mang danh là ông út của Phó gia nhưng ông Đạt lại không có quyền lực gì quá lớn. Sống đến ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ vào hào quang của anh trai mình. Năm đó ba ông mất để lại di chúc giao toàn bộ Phó gia cho anh trai, chỉ để lại cho ông một căn nhà và một ít tiền lẻ trong khối tài sản kết xù của họ Phó. Mặc dù không cam tâm nhưng ông từ nhỏ bản tính đã vô cùng nhút nhát, làm gì dám đứng ra đòi hỏi thêm từ chỗ anh trai. Nhưng nói cho công bằng thì ông nội Phó cũng rất thương người em trai này là ông. Ông nội Phó đối xử với ông Đạt rất tốt, cũng chưa để ông thiệt thòi hay thiếu thốn bất kỳ thứ gì. Cũng vì được ông nội Phó bảo vệ nên mọi người trong tộc dù thích dù không vẫn phải nể nang ông vài phần. Mà đối với ông, quãng đời về sau chỉ cần giống như thế này là đủ.
Ông nội Phó không biết em trai mình đang suy nghĩ những gì, mà ông thật ra cũng không quá quan tâm đến. Điều khiến ông lo lắng nhất lúc này là sự việc ngày hôm qua trong đám cưới của Phó Duy Khánh, cháu nội thứ hai của ông. Bên phía họ Lý bắt buộc ông phải có câu trả lời đàng hoàng cho bọn họ về hành động quá đáng của Khiếu Trạch ngày hôm qua... nếu không, bọn họ nhất định sẽ kiện lên hội Đại Ngọc. Một khi để cho bị kiện thì Khiếu Trạch chắc chắn sẽ dính đến rất nhiều chuyện phiền phức không đáng có. Có thể là hội Đại Ngọc sẽ không nhận thụ lý vụ này của Khiếu Trạch nhưng mà thế sự khó dò, ông thà là đi trước một bước, như thế sẽ tránh được phiền phức không đáng có.
Nhưng mà để giải quyết làm sao cho hợp tình hợp lý... việc này mới là thứ khiến cho ông phải đau đầu!
...................................
Khiếu Trạch đến bệnh viện, anh rất nhanh đã tìm được phòng chăm sóc cấp cứu của bệnh viện. Lúc anh đến nơi, Đình Đình cũng vừa hay mới tỉnh lại. Nhìn thấy cô thân hình gầy yếu, sắc mặt trắng bệch, anh nhất thời cảm thấy khó chịu trong lòng. Đình Đình là cô gái xinh đẹp, bình thường không cần trang điểm cũng đã rất xinh. Mặc dù mối quan hệ của anh và cô không tốt nhưng từ trước đến giờ, chưa khi nào anh nhìn thấy cô yếu ớt đến như thế này. Cô luôn xuất hiện trước mặt anh với dáng vẻ xinh đẹp chỉn chu, ánh mắt sáng ngời tràn đầy sức sống. Chưa bao giờ cô để cho anh nhìn thấy cô trong bộ dạng như thế này... mong manh yếu ớt, tựa như chỉ cần một cơn gió mạnh thổi qua cũng đủ khiến cho cô ngã quỵ...
Tâm tình anh thoáng chốc dao động mạnh mẽ, anh không biết liệu có phải vì chuyện hôm qua của anh mà cô mới thành ra như thế này hay không?
Đình Đình ngồi trên giường bệnh, chân cô buông thõng chạm đất, sắc mặt tái mét, gần như là không còn một chút sắc hồng nào. Khi sáng cô thấy hơi mệt nên lên bệnh viện từ sớm, cũng may là kịp lên đến nơi mới ngã quỵ. Bác sĩ bảo cô ngất đi là vì mất sức, uống thuốc, truyền nước và nghỉ ngơi là có thể ổn định trở lại. Trong lúc truyền nước, cô mệt quá nên thiếp đi một lúc, ai biết được lúc tỉnh dậy lại nhìn thấy... à ừm... nhìn thấy chồng cô đột nhiên xuất hiện bất thình lình như thế này. Cái này, có phải là do cô hoa mắt gây ra ảo giác hay không nhỉ? Khiếu Trạch làm sao lại biết cô đang ở bệnh viện mà đến?
Khiếu Trạch nhìn vợ mình, anh thấy cô cứ tròn mắt nhìn anh, giống như là không tin anh sẽ đến vậy. Thấy cô thế này, anh tự dưng lại thấy có lỗi, mang tiếng là vợ chồng nhưng đến vợ mình nhập viện mà anh còn không biết... đúng là anh vô tâm quá rồi.
Anh bước đến trước mặt cô, ngón tay khẽ vuốt ve một bên má cô, anh cảm nhận rõ được là da thịt cô khá là nóng. Vừa nãy y tá cũng có nói với anh, cô bị sốt đã mấy hôm, xem ra tình hình sức khỏe của cô vẫn còn rất xấu.
- Sao bị sốt mà không nói với anh? Em thấy khỏe hơn chưa?
Đình Đình cảm thấy đầu óc vẫn còn khá là mơ hồ, cô gật gật đầu, giọng khàn đặc, cô đáp:
- À... em khỏe hơn rồi.
Khiếu Trạch kéo cái ghế ngay cạnh giường rồi ngồi xuống bên cạnh cô, anh lại hỏi:
- Sao không nằm xuống nghỉ ngơi, vẫn chưa truyền nước xong mà?
Đình Đình chỉ chỉ tay về một phía, cô gượng gạo đáp:
- Em... em muốn đi vệ sinh.
Khiếu Trạch nhìn dây ống truyền nước treo trên đỉnh đầu cô, anh khẽ hỏi:
- Nhịn thêm một chút nữa được không?
Đình Đình ngượng nghịu lắc đầu:
- Không được, em mắc lắm...
Hết cách với cô, anh lúc này chỉ có thể giúp cô giữ túi dịch cho cô đi vào phòng vệ sinh. Bình thường ở bệnh viện sẽ có giá inox để đỡ túi dịch nhưng hôm nay bệnh nhân có vẻ nhiều, giá inox cũng đã dùng hết. Phòng bệnh này là phòng chăm sóc tập thể, không phải phòng bệnh riêng, không có quá nhiều đãi ngộ, vậy nên cũng không thể đòi hỏi quá nhiều.
Khiếu Trạch đứng trước cửa phòng vệ sinh, một tay anh nâng túi dịch để vào phía bên trong, tay còn lại giúp cô vịn giữ cửa phòng. Anh không thể theo cô vào bên trong phòng vệ sinh được, vậy nên chỉ có thể làm theo cách này.
Nằm gần sát bên phòng vệ sinh là một bà cụ tóc bạc, nhìn thấy Khiếu Trạch đi cùng với Đình Đình, bà liền tò mò cất giọng hỏi anh:
- Chú là anh trai của cô ấy hả?
Khiếu Trạch không nghĩ là có người sẽ hỏi đến anh, anh quay sang nhìn bà lão, hơi khựng lại một chút nhưng vẫn lịch sự trả lời:
- Con là chồng cô ấy.
Bà lão "à" lên một tiếng, bà nhìn anh, ý tứ có chút bất mãn:
- Ra chú là chồng cô ấy, chắc là chú đi công tác xa nhà phải không, vậy nên mới để vợ tới bệnh viện một mình?
Khiếu Trạch mặt không biến sắc gật đầu:
- Phải, con đi công tác.
Bà lão lại nói:
- Tôi nói chú nghe nè, làm ăn quan trọng nhưng sức khỏe còn quan trọng hơn. Rõ thấy thương, vợ chú bệnh nặng như vậy mà đi bệnh viện chỉ có một mình, không một ai chăm sóc. Bữa trước cô ấy vừa truyền nước vừa buồn đi tiêu, hai tay ghim đầy dây nhợ, đến nút khóa quần còn không tự cởi được, phải nhờ đến tôi... Tôi nói này, đến tôi là người ngoài còn thấy tội nghiệp cho cô ấy, chú là chồng, quan tâm vợ mình hơn đi.
Khiếu Trạch nhíu mày, môi khẽ mím, trong lòng anh lúc này đang rất khó chịu. Vừa nghe bà cụ nói, anh vừa có thể tưởng tượng được hình ảnh Đình Đình loay hoay một mình trong phòng vệ sinh. Bản thân phải bất lực đến như thế nào thì một người độc lập như cô mới phải nhờ vả đến sự giúp đỡ của người khác. Cởi một cái nút khóa quần... chuyện đơn giản và bình thường đến như vậy... thế mà cô lại phải nhờ người khác làm giúp...
Hít vào một hơi, anh lúc này mới nhìn đến bà lão đang ngồi trên giường, đầu khẽ gật, anh chân thành nói:
- Con cảm ơn bà đã giúp vợ con, phiền cho bà quá.
Bà lão vốn định nói thêm gì đó nhưng khi nhìn thấy thái độ tử tế này của Khiếu Trạch, bà tương đối hài lòng, quyết định không nói bóng nói gió anh nữa. Bà là vì thương cảm cho Đình Đình nên mới nhiều lời với anh như vậy, chứ chuyện này cũng chẳng có liên quan gì đến bà. Chỉ là bà nghĩ, một cô gái dễ thương và hiểu chuyện như Đình Đình... thì phải đáng được trân trọng.
Đợi Đình Đình đi vệ sinh xong, lại đợi cô truyền xong nước, sau đó giúp cô đi lấy thuốc, cuối cùng là lái xe đưa cô về nhà. Nhìn cô ngủ gật ở ghế phụ lái, anh thật lòng không nỡ gọi cô dậy để vào trong. Dừng xe trước cổng biệt thự, anh muốn để cho cô ngủ thêm một chút nữa, sẵn tiện giải quyết thêm vài việc quan trọng bị bỏ dỡ.
Khiếu Trạch vừa xong việc cũng là lúc Đình Đình thức dậy. Cô khó khăn vặn eo một cái, lại ngước đôi mắt to tròn lên nhìn anh, giọng cô khàn đặc vì đau họng:
- Tới nhà rồi sao? Sao anh không kêu em dậy?
Khiếu Trạch nhìn cô, anh từ tốn nói:
- Muốn để cho em ngủ thêm chút nữa.
Đình Đình ngồi thẳng người, cô nhận lấy chai nước khoáng mà anh vừa đưa cho, uống vào một hớp, sau đó mới quay sang nói với anh:
- Em... khỏe hơn rồi, anh cho xe vào nhà đi.
Khiếu Trạch không nói thêm gì, anh gật đầu, sau đó cho xe chạy vào trong sân. Bước xuống mở cửa xe cho cô, anh đột nhiên nghiêm túc nói với cô:
- Ông nội và mọi người đang ở bên trong đợi chúng ta... em đi theo anh một chút.
Bàn tay cầm túi xách của cô khẽ siết lại, trong lòng có chút lo lắng hồi hộp kỳ lạ. Cả đêm hôm qua cô ngủ không được ngon vì cứ nghĩ mãi đến chuyện của anh. Cô cũng biết trước kết quả là như thế nào, chẳng qua là cô có chút không thoải mái, hay nói đúng hơn là không đành lòng. Nhưng không đành lòng thì cũng biết làm cách nào được, Khiếu Trạch đã muốn như vậy, cô không thể không nghe theo. Bởi vì bọn cô không giống như những cặp vợ chồng khác, ngoài cái danh nghĩa là vợ chồng trên pháp luật ra thì cô thật sự cũng không phải là vợ anh!
Hít vào một hơi, cô khẽ gật đầu, thấp giọng đáp:
- Vâng...
Khiếu Trạch đi bên cạnh cô, hai người vừa bước vào cửa thì chú Á quản gia đã nhắc hai người mau tới phòng khách lớn, có ông nội Phó và mọi người đang chờ. Khiếu Trạch gật đầu, anh đưa Đình Đình đi thẳng về phía phòng khách, trên đường đi còn bắt gặp được ánh mắt mong chờ xem kịch hay của bà Hai nhỏ. Bà Hai nhỏ là vợ bé của ông Phó Hoa, bác Hai ruột của Khiếu Trạch. Vì bà ấy là vợ bé nên cuộc họp quan trọng như thế này bà ấy không được phép tham dự, chỉ có thể đợi ở bên ngoài.
Bà Hai nhỏ đon đả đi đến, giọng ngọt lịm cất lên:
- Ây dà, hai đứa vào trong nhanh đi, ông nội chờ hai đứa từ sáng giờ.
Đình Đình khẽ gật đầu, còn Khiếu Trạch thì lướt qua bà Hai nhỏ, anh xem bà ấy như không khí, như không tồn tại vậy.
Nhìn bóng dáng một nam một nữ đi vào bên trong phòng, bà Hai nhỏ liền nở nụ cười khinh bỉ. Bà bĩu môi, thầm mắng người:
- Tưởng thế nào, hóa ra cũng là loài ngựa đực... hứ!
Bên trong phòng khách có rất nhiều người, ngồi ở ghế giữa là ông nội Phó, kế bên ông nội Phó là ông Phó Hoa, kế nữa là ông Út Đạt. Ngồi phía dưới là bà Hai, vợ lớn của ông Phó Hoa, kế bên là bà Nhỏ, mẹ của Khiếu Trạch. Lại có thêm vợ chồng cậu Hai, cậu Ba, hai cô dâu mới và cuối cùng là vợ chồng Khiếu Trạch, Đình Đình.
Nhìn thấy cháu trai cháu dâu cuối cùng cũng về đến, ông nội Phó liền cất giọng bảo:
- Hai đứa ngồi xuống ghế đi.
Khiếu Trạch và Đình Đình cùng nhau ngồi xuống ghế, đối diện với tầm mắt của hai người họ chính là cặp cô dâu chị em Lan Trúc và Lan Quyên. Lan Trúc là chị gái, cô ấy cũng chính là cô dâu được Khiếu Trạch "cướp" trong đám cưới ngày hôm qua. Còn Lan Quyên là em, cô gái này bị tật một bên chân, đi đứng không được thuận tiện cho lắm.
Nghe nói nhà họ Lý vì muốn đền bù cho cậu Ba Duy Khánh khi cưới một cô vợ không lành lặn nên mới "tặng" thêm cho Duy Khánh một cô vợ khác đính kèm. Theo như hai bên thỏa thuận thì Lan Quyên là vợ lớn, còn Lan Trúc sẽ là vợ nhỏ. Mặc dù thỏa thuận này nghe qua là thấy có phần thiệt thòi nhưng đó lại là mong muốn của nhà họ Lý. Mà nói đúng ra thì việc nhà họ Lý gả cùng lúc hai cô gái sang nhà họ Phó làm dâu cũng không hẳn là việc gì quá mức thiệt thòi. Lý Lan Trúc cơ thể lành lặn nhưng đầu óc có chút... không được thông minh, còn Lý Lan Quyên đầu óc bình thường nhưng cơ thể lại mang tật. Vì muốn được kết thông gia với nhà họ Phó, nhà họ Lý chấp nhận đánh đổi như thế này thật ra cũng là một cách làm rất thông minh. Ở ngoài kia có cả trăm họ tộc muốn được kết thông gia với nhà họ Phó còn không được, nhà họ Lý một họ tộc đang trên đà suy thoái mà có thể làm được việc phi thường như thế này, nghĩ thì cũng gọi là có bản lĩnh.
Mà đối với một người nổi danh là háo sắc theo hướng lệch lạc như Duy Khánh thì việc cưới một được hai lại là chuyện quá mức hợp ý anh ta. Chưa nói đến việc cô vợ bé Lan Trúc nhìn trước nhìn sau gì thì cũng có thể xét vào hàng ngũ mỹ nữ, mà Lan Quyên cũng không hề kém cạnh, dáng người của cả hai chị em lại đẩy đà nở nang đến thế kia mà. Cứ ngỡ đây là chuyện song hỷ tốt đẹp thì đến giữa chừng lại bị một tay Khiếu Trạch phá đám. Đã vậy anh còn đòi cướp đi Lan Trúc, hỏi sao Duy Khánh không nổi điên nổi khùng lên cho được. Vốn luôn bị so sánh là không bằng với Khiếu Trạch, bây giờ còn bị anh cướp vợ từ trên tay, nỗi nhục này Duy Khánh nuốt không trôi.
Ông nội Phó nhìn thấy rõ được ánh mắt căm phẫn của Duy Khánh, ông liền đưa tay gõ mạnh vào mặt bàn, giọng ông trầm trầm mà uy nghiêm:
- Nghe đây, dù cho có bất kỳ chuyện gì không may xảy ra thì mấy đứa đều là con cháu nhà họ Phó. Không thể vì vài chuyện linh tinh mà thù hận lẫn nhau. Ngày nào ông còn sống thì ngày đó mấy đứa vẫn phải hòa thuận giúp đỡ lẫn nhau... nghe rõ chưa?
Dù muốn dù không thì tất cả mọi người đều phải đáp "dạ" một tiếng, không một ai dám cãi lại lời của ông nội Phó. Ở nhà họ Phó, cãi lại lời của ông nội Phó thì giống như việc lấy trứng chọi đá vậy, hoàn toàn không có một chút lợi ích nào cho mình.
Sau khi ổn định đám con cháu, ông nội Phó mới bàn vào vấn đề chính. Ông quét mắt nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trước gương mặt tuấn mỹ của cháu trai. Tâm trạng có chút biến hóa, giọng ông trầm xuống, không thể hiện rõ hỉ nộ ái ố, ông nói:
- Trạch, con tính giải quyết chuyện này như thế nào? Phía nhà họ Lý muốn con có câu trả lời cho bọn họ, dù sao thì con bé đó cũng là cháu gái lớn của Lý gia, nhà họ Lý cũng không phải là đèn cạn dầu. Việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ nhưng nhất định phải được dẹp im, tránh cho phiền phức không đáng có.
Khiếu Trạch im lặng trước câu hỏi của ông nội Phó, tầm mắt anh nhìn về phía Lan Trúc, thấy cô ấy gục đầu không dám ngẩn lên, anh lại khẽ liếc mắt nhìn sang Đình Đình. Trong lòng anh đang rất phân vân, sự quyết đoán cường bạo thường khi đột nhiên giảm xuống còn có một nửa. Anh tự cảm nhận được sự thiếu kiên quyết của bản thân mình, điều mà từ trước đến giờ anh chưa bao giờ gặp phải.
Đình Đình lúc này cũng đang nhìn anh, mặt cô hơi ửng đỏ vì còn sốt, cảm xúc cũng không mấy ổn định. Cô không biết Khiếu Trạch rồi sẽ đưa ra quyết định như thế nào, nói không hồi hộp mong chờ là không đúng. Mặc dù bản thân rất lý trí nhưng tận sâu trong lòng, cô vẫn mong Khiếu Trạch sẽ trả Lan Trúc về cho Duy Khánh...
Trong lúc Khiếu Trạch còn đang do dự thì Duy Khánh đã không nhịn được mà phát cáu lên, anh ta lớn tiếng chất vấn:
- Cậu còn nghĩ ngợi cái gì nữa vậy Trạch? Có muốn lấy Lan Trúc hay không thì cứ nói đại một tiếng, bình thường cậu ăn nói hùng hồn lắm mà?
Ông Phó Hoa gằn giọng nhắc nhở con trai:
- Khánh! Không được làm loạn!
Cậu Ba Duy Khánh mặc dù không nuốt nổi cơn tức vì bị "hớt tay trên" nhưng ngày hôm qua mẹ anh đã căn dặn anh rất nhiều lần. Bà bảo anh hôm nay không được làm loạn, nếu Khiếu Trạch muốn Lan Trúc thì cứ cho, không nên ở trước mặt ông nội Phó mà tranh giành một đứa con gái khờ khạo. So với việc giành giật bằng được Lan Trúc thì việc thể hiện bản thân mình là người hiểu chuyện, biết lo nghĩ cho Phó gia sẽ khiến cho ông nội Phó hài lòng hơn về anh rất nhiều.
Vốn dĩ cậu Ba nhà họ Phó đã không được lòng mọi người, lâu lắm mới có dịp cho con trai thể hiện, dễ gì mà bà Hai không tận dụng thời cơ. Gia tài của nhà họ Phó vẫn chưa hẳn là của vợ chồng bà, bà không tính toán một chút thì không phải là bà Phó tiếng tăm lẫy lừng rồi.
Cậu Ba nghe theo lời căn dặn của mẹ, cậu nhìn về phía ba và ông nội, cậu đỉnh đạc lên tiếng:
- Con không có làm loạn, con đang nói chuyện với Khiếu Trạch như hai người đàn ông ngoài xã hội thôi mà. Mặc dù việc cậu ấy cướp dâu ngày hôm qua làm cho con rất mất mặt với bạn bè nhưng cả đêm qua, con cũng đã nghĩ thông suốt. Con mất mặt một chút thì cũng không sao, quan trọng là mặt mũi của nhà họ Phó với thiên hạ. Bây giờ cũng không phải lúc làm loạn lên với nhau, dù sao thì con với Lan Trúc cũng chưa hẳn gọi là vợ chồng... nếu Khiếu Trạch thích... con sẵn sàng nhường Lan Trúc cho cậu ấy. Anh em chung một nhà, không nên vì một cô gái mà tranh giành như vậy, không đáng!
Bà Nhỏ khẽ nhíu mày, bà làm sao không hiểu những lời mà Duy Khánh vừa nói là có ý tứ gì. Nhưng mà con trai bà làm ra việc không đúng, bà có muốn bênh thì cũng không biết bênh bằng cách nào. Bà thừa biết Duy Khánh đang cố tình diễn kịch cho ông nội Phó nhìn thấy, chứ ai mà chẳng biết cậu Ba Khánh nổi tiếng là người hẹp hòi ích kỷ. Mà nói đi nói lại thì nguồn cơn mọi sự cũng là do Khiếu Trạch nhà bà gây ra, bây giờ có khó chịu thì cũng chỉ có thể ép lòng mình nhịn xuống.
Ông nội Phó chưa kịp lên tiếng thì ông Đạt đã nhanh nhảu cất giọng:
- Con nói như vậy là hợp ý ông, chỉ vì đàn bà mà anh em tương tàn là không đúng. Nhưng nếu con bé Lan Trúc về làm vợ bé cho Khiếu Trạch... như vậy thì thiệt thòi cho con quá đó Duy Khánh...
Dừng vài giây, ông Đạt lại quay sang anh trai mình, ông thấp giọng:
- Anh Hai, anh xem thử chuyện này nên thế nào để Duy Khánh không bị thiệt thòi...
Ông nội Phó vốn không cảm thấy việc để Lý Lan Trúc về làm vợ bé cho Khiếu Trạch là thiệt thòi cho Duy Khánh. Ông là ông nội của bọn họ, chính mắt ông nhìn đám cháu trai của mình từng ngày lớn lên, tính cách từng đứa thế nào không phải là ông không biết. Không có Lý Lan Trúc thì trước sau gì Duy Khánh cũng sẽ có Lý A A, Lý B B mà thôi, bản tính háo sắc đam mê dục vọng ăn sâu vào trong máu, dễ gì cậu ấy không đi tìm cô gái khác đem về làm vợ bé.
Chẳng qua là ông đang lo cho vợ chồng Khiếu Trạch, đặc biệt là lo cho Đình Đình...
Nghĩ một lúc, ông lại nhìn sang Đình Đình, ông thấp giọng hỏi cô:
- Đình Đình, nếu Lan Trúc được gả cho Khiếu Trạch... con cảm thấy như thế nào?
Tất cả mọi người lúc này liền đổ dồn ánh mắt về phía cô, kể cả là Lý Lan Trúc nhút nhát cũng không nhịn được tò mò mà len lén nhìn lên cô. Đình Đình cảm thấy có chút hoảng hốt, cô không nghĩ là ông nội Phó lại đẩy quyền quyết định đến cho cô. Mà chuyện này, cô thật sự không muốn trả lời, một chữ cũng không muốn..
Khiếu Trạch ngồi cạnh bên Đình Đình, anh nhìn thấy cô đang do dự khó xử, anh vốn dĩ muốn lên tiếng nói đỡ cho cô nhưng bỗng nhiên lúc này trong đầu anh lại nhớ đến lời của một người đã từng nói với anh. Anh đột nhiên muốn nghe câu trả lời của cô lúc này, anh cũng muốn biết... thật ra là trong tim cô đã từng có anh hay không?
Đình Đình suy nghĩ đắn đo thật lâu, cô thật tâm không muốn đồng ý để Lý Lan Trúc trở thành vợ bé của Khiếu Trạch... nhưng... nhưng ở giữa sự không đồng ý kia thì vẫn còn có một chữ nhưng rất lớn. Chữ "nhưng" này cũng giống như là bảng quy ước trước hôn nhân của cô và Khiếu Trạch. Những quy ước trong tờ giấy A4 kia, cô gần như đã thuộc lòng, không dám quên dù chỉ là một chữ...
Trên thế giới này có rất nhiều kiểu hôn nhân, có người kết hôn vì tình yêu, có người kết hôn vì danh vọng, cũng có người kết hôn vì lợi ích gia tộc hai bên. Nhưng cũng có một kiểu hôn nhân rất đỗi kỳ lạ, lại có thêm một loại người rất đỗi buồn cười. Họ chọn kết hôn là vì cố chấp, vì không thể buông bỏ, cũng vì sợ bản thân sẽ cảm thấy hối hận sau này. Mặc dù họ biết hôn nhân của mình chỉ là tạm bợ, nhưng họ vẫn muốn được tạm bợ ở bên cạnh ai đó... dù chỉ là thoáng qua một lần trong đời.
Hôn nhân không tình yêu là sự bất hạnh, người không được yêu trong cuộc sống hôn nhân là người đáng thương. Trên đời này không một ai muốn mình trở thành người "đáng thương" cả, vì hai chữ "đáng thương" không phải là "đáng được yêu thương" mà lại là "đáng để thương hại". Nhưng mà trớ trêu thay, là ở một nơi nào đó, vẫn có người cố chấp đến mức chọn cách tự làm tổn thương chính bản thân mình...
Đình Đình ngước đôi mắt trong trẻo nhìn về phía mọi người, lý trí của cô lúc này đã đánh bại được con tim mềm yếu đang kêu gào trong lồng ngực. Cô vẫn sẽ giống như trước đây, rất biết cách khiến cho người khác cảm thấy thoải mái.
- Con... tôn trọng quyết định của anh Trạch, anh ấy muốn cưới Lan Trúc... con không có ý kiến. Con cũng hy vọng mọi người đừng làm khó anh ấy, Khiếu Trạch từ trước đến giờ chưa bao giờ làm việc gì mà thiếu suy nghĩ...
Câu trả lời này của Đình Đình khiến mọi người đột nhiên cảm thấy im lặng không biết phải nói cái gì. Đình Đình không phải kiểu người dễ tính, cũng không phải kiểu phụ nữ độc tài cực đoan, cũng chưa có ai làm khó được cô trong suốt thời gian cô về đây làm dâu. Mọi người cứ nghĩ là Đình Đình sẽ không dễ gì đồng ý, không ai ngờ được cô thế mà lại đồng ý dễ dàng như vậy. Điều này khiến cho gia đình ông Phó Hoa phải mở mang tầm mắt, trong lòng tự mỗi người lại bắt đầu có suy xét, cũng bắt đầu có đánh giá khác về Đình Đình.
Nghe Đình Đình nói như vậy, Khiếu Trạch ở cạnh bên cô không nhịn được mà nở một nụ cười quỷ dị đáng sợ. Anh đột nhiên cảm thấy buồn cười cho bản thân mình, người ta đã nói rõ ràng như vậy, vậy mà anh còn trông, anh còn mong chờ linh tinh...
Anh chờ cái gì? Chờ cô sẽ nhào vào lòng anh khóc lóc làm loạn sao? Cơ bản là sẽ không bao giờ có chuyện đó!
Cô không có tình cảm với anh, anh và cô kết hôn là vì bị ép buộc, cô đã thẳng thắn với anh ngay từ đầu, đâu phải là anh không biết. Kể từ lúc cưới nhau đến giờ, cô luôn phân định rạch ròi với anh như người dưng mà... chẳng phải sao?
Trước ánh mắt của tất cả người nhà họ Phó, Khiếu Trạch đột nhiên đứng thẳng dậy, dưới sự tò mò của mọi người, anh không kiêng dè gì mà bước đến trước mặt Lan Trúc. Anh đột nhiên nắm lấy tay Lan Trúc, sau đó dõng dạc tuyên bố với tất cả:
- Phải, con đã nói với Đình Đình về chuyện của con và Lan Trúc, con thích Lan Trúc, cũng có thể gọi là yêu đơn phương. Đình Đình rất hiểu cho con, cô ấy đã chúc phúc cho con và Lan Trúc, con cũng hy vọng mọi người thông cảm cho bọn con. Nếu Đình Đình đã nghĩ thông thoáng được như vậy, con nghĩ là mọi người cũng đừng quá khắt khe với chuyện này. Dù con có cưới thêm một cô, hai cô hay ba cô vợ thì con vẫn giữ trọn đạo làm chồng với vợ của con. Thứ nhất, không làm hỏng thanh danh nhà họ Phó, thứ hai, luôn sắp xếp ổn thỏa chuyện gia đình...
Dừng đoạn, anh lúc này lại hướng mắt nhìn về phía Duy Khánh, anh nở nụ cười thân thiện, điềm nhiên nói:
- Cảm ơn anh Ba đã hiểu được cho đứa em này, em và anh đều là đàn ông nhà họ Phó, anh em phải yêu thương, tương trợ và nhường nhịn lẫn nhau, đúng không anh? Em cũng hứa với anh, sau này chỉ cần anh nói thích cô gái nào, đứa em trai này sẽ giúp đỡ anh hết lòng. Cô bé Lan Trúc này... cảm ơn anh Ba đã nhường cho em.
Cậu Ba Duy Khánh có chút ngạc nhiên về thái độ này của Khiếu Trạch, bình thường rất hiếm khi nào thấy đứa em trai này nói chuyện mềm mỏng với anh ta như vậy. Nhất thời không biết nên tỏ thái độ như thế nào cho đúng, anh ta chỉ còn cách thỏa hiệp giống như lời của mẹ mình căn dặn.
- À... không có gì. Đều là anh em một nhà, cậu vui thì anh cũng vui.
Duy Khánh đã nói như vậy, cũng không ai lên tiếng nói thêm bất cứ việc gì. Lúc này, bàn tay to lớn đang nắm lấy tay Lan Trúc đột nhiên lại siết chặt khiến cho Lan Trúc phải khẽ nhíu mày khó chịu. Cô ấy cảm thấy đau, Khiếu Trạch siết tay cô ấy rất đau!
Mà Khiếu Trạch lúc này cũng đâu còn tâm trí để ý đến cảm xúc của Lan Trúc, tầm mắt anh nhìn về phía gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng của Đình Đình. Nhìn thấy cô bình tĩnh đến lạ thường, trong lòng anh lại cực kỳ cảm thấy không thoải mái. Anh hít vào một hơi, dồn hết sự khó chịu xuống đáy lòng, anh hướng mắt về phía ông nội Phó, nghiêm túc lên tiếng:
- Chuyện của con và Lan Trúc, con sẽ tự mình giải quyết với nhà họ Lý, ông nội không cần lo cho bọn con. Sau này sẽ không có những chuyện như thế này xảy ra nữa...
Những lời tiếp theo, anh giống như là đang muốn nói cho ai đó nghe chứ không phải là nói với ông nội Phó:
- Người cần tìm con cũng đã tìm được rồi, sẽ không bao giờ có chuyện như thế này lập lại. Mọi người đã vất vả vì con, con hy vọng mọi người cũng sẽ vì con mà chúc phúc cho bọn con. Lan Trúc hơi mệt, con đưa cô ấy về phòng, chuyện này... kết thúc ở đây đi. Con đi trước.
Dứt câu, anh kéo tay Lan Trúc dứt khoát rời đi, đến một ánh nhìn cũng không liếc đến nhìn cô vợ lớn đang ngồi trên ghế. Lần đầu tiên trong cuộc đời, Khiếu Trạch cảm thấy bản thân mình khốn nạn đến như vậy. Lòng tự tôn của một người đàn ông như anh thật sự mất hết trong tay cô, hoặc cũng có thể giống như ai đó đã từng nói, rằng... Đình Đình không thuộc về anh, cô ấy chỉ thuộc về riêng một mình cô ấy mà thôi!