Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
CHƯƠNG 25.
Lam Châu học quy tộc hơn một tuần vẫn không thể học thuộc được hết một phần năm quy tắc của Phó gia. Mà cũng đúng, bảng quy tộc này là bảng cũ của các đời trước, cũng là do Khiếu Trạch cố ý nói với chú Á đưa bảng quy tộc chưa được cải tiến cho Lam Châu. Bảng quy tộc chưa cải tiến vừa khó nhớ vừa khó hiểu, chưa chắc bà Hai Lớn đã có thể học thuộc, nói gì là một tiểu thư hào môn nửa vời như Lam Châu!
Bà Hai Lớn, bà Phó Nhỏ, bà Phó Tam, hay là Diệp Sương và Lan Quyên đều có xuất thân từ hào môn bước ra. Mặc dù gia tộc không lớn bằng Phó gia nhưng vẫn là tiểu thư của hào môn, những quy tắc lớn nhỏ của hào môn đều đã được học qua, vì vậy cũng không quá khó trong việc tiếp thu và học thuộc. Còn về phần Đình Đình, cô dường như được Phó gia nuôi dưỡng, lại đặc biệt được ông nội Phó quan sát từng ngày mà lớn lên. Cộng thêm cốt cách con cháu của lão Tiên, Đình Đình thật sự chưa bao giờ để ai có thể bắt lỗi được cô trong việc đối nhân xử thế ở Phó gia.
Nhưng Lưu Lam Châu thì lại hoàn toàn khác, lúc cô ấy vừa đủ nhận thức thì Lưu gia bắt đầu lụn bại. Sau này Lưu gia cũng không còn là hàng xóm của Phó gia, cũng không còn là gia tộc trong giới hào môn. Đã vậy cô ấy còn được ông bà Lưu nuông chiều quá mức, bảo sao lớn lên lại ương ngạnh và cố chấp đến như vậy.
Cầm bảng quy tộc trên tay, Lam Châu nghiến răng nghiến lợi nói với Hà Loan.
- Cái này là cái quái gì vậy, còn khó học hơn kịch bản phim nữa. Sao chị không phải học mà em lại bắt em học? Khiếu Trạch anh ấy cố tình làm khó em chứ còn gì nữa?
Hà Loan đến bữa uống thuốc, cô nhăn mặt nuốt vào một ngụm thuốc đắng, còn chưa kịp nuốt xuống bụng lại nghe Lam Châu uất giận trách móc:
- Chắc chắn là do Đình Đình cố tình chơi em rồi, em nói mà, dễ gì nó chịu bỏ qua cho em như vậy.
Nuốt hết thuốc vào trong bụng, Hà Loan uống thêm một ngụm nước lọc, cô lúc này mới có thời gian mà dạy dỗ em gái.
- Em ăn nói không thể bình thường được hả Tiểu Lam? Em có thấy hoặc có nghe người ta nói lại là do Tiểu Đình làm hay không mà em cứ đổ lỗi cho con bé vậy?
Lam Châu giận dỗi, cô ấy vung tay:
- Tiểu Đình... Tiểu Đình... chị lúc nào cũng nghĩ tốt cho nó hết. Em là em gái ruột của chị mà chị chỉ biết trách móc em suốt ngày. Em đến đây là vì chị đó, em sợ bọn họ ức hiếp chị... chứ em đâu phải không có nhà, việc gì phải chạy đến ở nhờ nhà người ta.
Hà Loan nhíu mày, cô hỏi:
- Có thật như vậy không? Em tưởng chị không biết em đang nghĩ gì hả?
Lam Châu vừa nãy còn mạnh miệng, bây giờ đột nhiên trở nên bẽn lẽn kỳ lạ. Thấy cô ấy như vậy, Hà Loan nén cười nhưng vẫn nghiêm mặt nhắc nhở em gái.
- Chị biết em đang có ý gì nhưng chị nói trước là không thể được. Chị không muốn em bày trò với Tiểu Đình, chị không bênh được em đâu.
Lam Châu bất mãn kêu lên:
- Ai rảnh bày trò với cô ta, em đã không còn nghĩ gì đến anh Trạch nữa rồi, chị đừng có nghĩ xấu về em như vậy nữa.
Hà Loan khẽ gật đầu, cô tiếp tục nói:
- Em làm được như những gì em nói thì tốt, chị ở đây cũng không vẻ vang gì, em mà gây ra chuyện thì chị cũng không cứu được em. Tiểu Đình là mợ Nhỏ của Phó gia, ông nội Phó cực kỳ yêu thương con bé, em đừng có nông nổi mà làm ra chuyện khiến bản thân mình phải hối hận sau này. Khiếu Trạch yêu Đình Đình, con bé là bảo bối trong lòng cậu ấy, sẽ không có chỗ cho người khác xen vào đâu.
Lam Châu cười cợt, cô ấy tỏ vẻ xem thường:
- Trước kia anh Trạch yêu chị, theo đuổi chị bao nhiêu năm như vậy... Đình Đình tính ra đã là cái khá gì!
Hà Loan đột nhiên nghiêm mặt, cô nghiêm túc giải thích với Lam Châu:
- Khiếu Trạch chưa từng yêu chị, đó là sự thật. Người cậu ấy yêu bao lâu nay luôn là Đình Đình, cũng không phải chị chưa nói vấn đề này với em, em đừng nên nói lung tung.
Lam Châu vẫn cố chấp phản bác:
- Chị không cần phải nhắc lại nhiều lần với em về chuyện này, chẳng qua là dù chị có nói thế nào thì em cũng không tin là anh Trạch chưa từng yêu chị. Thời gian anh ấy theo đuổi chị nếu tính ra phải hơn chục năm... còn Đình Đình... cùng lắm là hơn ba bốn năm thôi. Nếu không phải nó xảy ra tai nạn, vậy thì cũng chưa chắc...
Hà Loan nghe Lam Châu nói đến đây, cô đột nhiên tức giận quát lớn:
- Lam Châu, em có biết đây là đâu không, em nghĩ mình là ai mà muốn nói gì thì nói. Em thấy mình sống tốt quá rồi phải không, muốn chết sớm chứ gì?
Lam Châu bị doạ, cô có chút sợ hãi nhưng vẫn cố chống chế đến cùng.
- Chị nghiêm trọng hóa vấn đề rồi đó, Phó gia thì Phó gia, mình đang ở trong phòng, chị sợ có người nghe lén bọn mình à. Hơn nữa nếu chị muốn trách thì chị phải trách luôn cả...
- Lưu Lam Châu!
Lam Châu bị tiếng quát lớn của Hà Loan dọa cho giật mình, cô nhìn chị gái, biết chị ấy đang rất giận, vậy nên cô liền thu lại thái độ vừa rồi, từ từ rụt cổ lại, một chữ cũng không dám hé.
Thấy Lam Châu cuối cùng cũng biết sợ, Hà Loan nóng giận nói mạnh từng chữ:
- Phó gia không phải chỉ có cái danh, Phó Khiếu Trạch cũng không phải người hiền lành như em nghĩ. Cậu ấy nói cậu ấy không nương tay với phụ nữ, tức là sẽ không nương tay. Em đừng nghĩ em ở được Phó gia thì em muốn làm gì, muốn nói gì cũng được. Nếu em có cái quyền đó, vậy thì chị bây giờ đã không phải ngồi đây chờ đợi cơ hội để trở thành vợ của anh Tân. Chuyện mà em đã làm, em tốt nhất giấu cho thật kỹ đi, cả đời này cũng đừng nên để cho ai biết. Nếu em không biết giữ mồm giữ miệng mà nói năng lung tung, cứ thử để đến tai Khiếu Trạch xem, xem em còn mạng mà trở thành ngôi sao điện ảnh nữa hay không thì biết.
Lam Châu sợ hãi, cô ấy run run đáp lời:
- Chị... chị đừng có dọa em...
Hà Loan cười khẩy:
- Chị cần gì phải dọa em, em có thời gian thì cứ nghĩ thử những lời chị nói xem có đúng hay không. Chị không hiểu trong từng ấy năm, em lăn lộn trong nghề bằng cách nào, sao em có thể tùy tiện như vậy hả Tiểu Lam?
Nói đến Lưu Lam Châu, để cô ấy được trở thành diễn viên có tiếng như bây giờ, hết thảy đều nhờ vào công sức của Hà Loan. Diễn viên trẻ bây giờ nhiều vô số kể, đã nhiều lại còn xinh đẹp hơn người. Lam Châu cũng chỉ được xem là có nhan sắc, diễn xuất lại khá tệ, chỉ đóng tốt được mỗi cảnh khóc. Nếu không phải Hà Loan hết lòng nâng đỡ em gái, vậy thì không biết bây giờ Lam Châu đang còn phải diễn vai phụ ở đoàn phim nhỏ lẻ nào nữa...
Thấy em gái chịu nghe và biết sợ, thái độ của Hà Loan mới dịu được một chút.
- Từ nãy đến giờ là chị cảnh báo em, em nghe hay không thì là tùy ở em. Chị cũng không thể nào ở bên cạnh em rồi bao che cho em suốt đời được. Chị hy vọng em nên từ bỏ tình cảm với Khiếu Trạch, cũng đừng bao giờ dại dột gây rắc rối cho Tiểu Đình... em nghe rõ chưa?
Lam Châu mím môi, cô ấy khẽ gật đầu, biểu cảm vừa khó chịu vừa bất mãn. Lam Châu luôn không thích Đình Đình, không phải chỉ mới bây giờ, từ lúc còn bé đã không thích. Cô ấy có tình cảm với Khiếu Trạch, chuyện này rất ít người biết. Cũng vì thích Khiếu Trạch nên cô ấy lại càng ghét Đình Đình. Nhưng ghét thì cũng chỉ có thể ghét, Lam Châu làm sao dám đụng đến Đình Đình. Thứ nhất cô ấy ngại Phó Khiếu Trạch, thứ hai là ngại Phó Phúc Sinh. Khó chịu thật, càng nghĩ Lam Châu càng thấy khó chịu!
_________________________
Ở vườn hoa lúc này, Quế Hoa vừa đi theo sau Phúc Sinh, cô vừa tức giận quát lớn:
- Phúc Sinh, anh đứng lại... anh trả lời em đi chứ?
Phúc Sinh không chịu được sự kiên trì của Quế Hoa, anh buộc lòng phải đứng lại. Quay người nhìn về phía cô gái cao gầy sau lưng, anh có chút bất mãn, nói:
- Anh đã trả lời em rồi còn gì.
Quế Hoa đứng đối diện trước mặt anh, cô quả quyết:
- Cái đó mà gọi là trả lời, anh đang phớt lờ em thì có.
- Vậy bây giờ em muốn hỏi anh việc gì?
Quế Hoa nhìn anh, thái độ của cô vô cùng nghiêm túc:
- Vẫn là câu hỏi cũ, anh và Lý Lan Trúc có quan hệ như thế nào?
Phúc Sinh bất lực thở dài, ban đầu Quế Hoa bám theo anh để hỏi về chuyện này, công nhận là anh cảm thấy rất khó chịu. Nhưng đến bây giờ khi nghe cô hỏi lại một lần nữa, trong lòng anh vô thức sinh ra cảm giác buồn bực lạ kỳ. Câu hỏi mà Quế Hoa vừa hỏi anh cũng là câu hỏi mà anh rất muốn hỏi chính mình. Nếu anh mà biết anh và Lý Lan Trúc có quan hệ gì thì anh đã không phải đau đầu như thế này rồi...
- Anh đã nói là anh không biết, anh cũng không có ấn tượng gì với cô ta hết.
Quế Hoa chắc chắn là không tin, cô để ý Lý Lan Trúc và Phúc Sinh đã lâu, cô dám chắc là hai người họ có vấn đề. Cô đến hỏi Lý Lan Trúc thì cô ta im bặt, một chữ cũng không hé, trong khi cô đi hỏi Phúc Sinh thì anh lại dám chắc với cô là anh và Lý Lan Trúc không có bất kỳ một mối quan hệ nào.
- Không thể nào có chuyện đó được, anh không thấy Lý Lan Trúc cứ bám theo anh à? Vì lý do gì mà cô ta cứ luôn bám theo anh? Chắc chắn phải có một nguyên do nào đó.
Phúc Sinh nhăn mặt, anh tức giận đáp:
- Nếu em muốn biết như vậy thì anh đưa em đi gặp Lý Lan Trúc, ba mặt một lời, hỏi cho ra lẽ.
Quế Hoa tất nhiên là đồng ý, cô gật đầu chắc nịch:
- Đi, anh đưa em đi tìm Lan Trúc, em cũng muốn biết cô ta rốt cuộc là như thế nào với anh.
Một người nói, một người hối thúc, kết quả là cả hai người bọn họ đến trước cửa phòng của Lý Lan Trúc khi nào không hay. Vú Lê nhìn thấy hai cô cậu chủ đến thì có chút ngạc nhiên, bà cười tươi, hỏi chuyện:
- Cô cậu đến thăm cô Lan Trúc phải không?
Phúc Sinh gật đầu, anh nhàn nhạt đáp:
- Cô ấy có trong phòng không dì?
Vú Lê cười đáp:
- Có, cô Lan Trúc chỉ ở trong phòng thôi, cô cậu vào trong đi, dì đi ra ngoài làm việc đây.
Quế Hoa cười tươi, cô gật đầu đáp lời vú Lê:
- Dạ, dì đi làm việc đi, tụi con vào thăm Lan Trúc, dì không cần đem nước hay trái cây gì lên đâu nha dì.
Vú Lê gật gù:
- Ừ, dì biết rồi, mấy đứa cứ tự nhiên.
Đợi vú Lê đi rồi, Phúc Sinh mới đẩy cửa bước vào bên trong, Quế Hoa cũng gấp gáp đi theo sau anh. Vừa nhìn thấy Phúc Sinh đến, Lan Trúc quả nhiên có chút kích động vui mừng, nhưng khi nhìn thấy phía sau Phúc Sinh có thêm cả Quế Hoa, thái độ của cô ấy thay đổi hẳn. Không còn vẻ háo hức như vừa nãy nữa, mà thay vào đó là biểu cảm khó chịu và không vui.
Loạt cảm xúc thay đổi rõ rệt này của Lan Trúc, cả Phúc Sinh và Quế Hoa đều nhìn thấy rất rõ...
Quế Hoa lúc này liền thúc vào tay Phúc Sinh, mà Phúc Sinh cũng đang cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Anh nhanh chóng bước đến ghế sô pha trong phòng ngồi xuống, không nhịn được mà mắt đối mắt với Lan Trúc, anh nghiêm giọng hỏi:
- Lý Lan Trúc, cô định giả điên giả khùng đến bao giờ? Tôi với cô rốt cuộc thì có quan hệ gì, sao cô cứ tỏ ra những hành động kỳ quái như vậy? Cô có biết cô làm như thế mọi người sẽ hiểu lầm là tôi và cô gian díu với nhau hay không?
Quế Hoa ngồi bên cạnh hồi hộp chờ đợi, mà Lý Lan Trúc lúc này lại cố giữ im lặng không nói một câu nào. Người ngoài có thể không biết nhưng riêng Phúc Sinh thì anh biết Lý Lan Trúc không phải bị câm. Cô ấy có thể nói chuyện được, nhưng chẳng qua là lời nói không được rõ ràng, rất khó nghe và khó hiểu.
Phúc Sinh lại tiếp tục thúc giục:
- Cô cứ đi tìm tôi hết lần này đến lần khác, cô nghĩ là Khiếu Trạch sẽ không hay biết gì hay sao? Rốt cuộc thì cô có mục đích gì, có phải cô muốn chia rẽ tình cảm của anh em bọn tôi hay không? Là ai sai khiến cô làm như vậy? Lý gia? Lý Vinh?
Lan Trúc vẫn cúi đầu im lặng, môi cô ấy mím chặt, giống như là đang đắn đo suy nghĩ rất nhiều vậy...
Càng lúc càng tức giận với thái độ này của Lan Trúc, Phúc Sinh phát giận quát lớn:
- Mẹ nó! Cô phiền phức quá rồi đó, nếu cô không mang thai thì tôi đã tìm cách tống cô ra khỏi Phó gia rồi. Khốn kiếp!
Lan Trúc bị doạ cho sượng người, mà đến Quế Hoa cũng ngạc nhiên trước thái độ tức giận không thể kìm chế này của Phúc Sinh. Phúc Sinh nổi tiếng là ôn hòa, dù có giận cũng không bùng phát mạnh mẽ ra bên ngoài. Từ trước đến giờ, Quế Hoa chỉ thấy Phúc Sinh phát điên hai lần. Một là thời điểm Đình Đình bị tai nạn, còn hai là trong lúc anh cứu cô khỏi đám bụng bự muốn chơi luật ngầm với cô...
Im ắng được chừng mấy giây, Lý Lan Trúc đột nhiên bật khóc. Nước mắt rơi lã chã trên mặt, biểu cảm khổ sở đau lòng vô cùng. Nhìn thấy cô ấy khóc như vậy, Phúc Sinh vô thức cảm thấy lúng túng. Anh không nghĩ là Lan Trúc lại khóc, anh chỉ muốn dọa cho cô ấy sợ mà nói ra sự thật thôi mà...
Quế Hoa cũng giật mình, không còn cách nào khác, cô buộc lòng phải đến trấn an Lan Trúc. Nói gì thì nói, Lý Lan Trúc bây giờ đang là phụ nữ mang thai, mà phụ nữ mang thai thì phải cần được chăm sóc. Cô ngồi bên cạnh Lan Trúc, khó khăn lắm mới đặt tay lên vai cô ấy được, cô gắng gượng nói:
- Được rồi mà, Phúc Sinh không phải muốn dọa cho cô khóc đâu. Nhưng mà có gì thì cô cũng phải nói cho rõ, cô cứ làm ra những hành động kỳ lạ... nửa đêm nửa hôm đi tìm anh ấy... cô có biết như vậy là gây phiền phức rất lớn đến anh ấy hay không?
Không biết là Lý Lan Trúc nghe có hiểu những lời mà Quế Hoa nói hay không, chỉ thấy lúc này, cô ấy đột nhiên ngước gương mặt lấm lem nước mắt lên nhìn Phúc Sinh. Trong giây phút hồi hộp đến nghẹt thở này, Lan Trúc đột nhiên nắm lấy tay Phúc Sinh rồi kéo tay anh đặt lên chiếc bụng tròn nhỏ của cô ấy. Kèm theo hành động kỳ lạ này là một câu nói đứt quãng trúc trắc đến quái gở:
- Con... chúng ta... là... con... mà...
Phúc Sinh kinh ngạc đến mức hai mắt mở to, anh ngỡ ngàng đến cứng người, ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không thể tưởng tượng được là Lý Lan Trúc lại nói như thế này với anh. Con? Chúng ta? Chúng ta là anh và... cô ấy sao?
Quế Hoa mới là người thất kinh nhất, cô rút tay khỏi vai của Lan Trúc, trong lúc Phúc Sinh còn thất thần thì cô đã run rẩy mà hỏi lại Lan Trúc một lần nữa:
- Lý Lan Trúc... cô nói... con của cô và... Phúc Sinh?
Lý Lan Trúc vẫn còn khóc, cô ấy vừa nhìn Phúc Sinh vừa gật đầu xác nhận câu hỏi của Quế Hoa. Lan Trúc trước đây vô cùng khờ khạo nhưng sau một thời gian được điều trị, cô ấy đã tốt hơn trước kia khá nhiều. Trong thâm tâm của Lý Lan Trúc, cô ấy cho rằng... Phó Phúc Sinh là cha của đứa bé trong bụng cô ấy...
Sự thật ngỡ ngàng như trêu ngươi, Quế Hoa hết nhìn Lý Lan Trúc "lê hoa đái vũ" rồi lại nhìn sang Phúc Sinh đang ngây người. Cô nhìn vào ánh mắt chấn kinh của Phúc Sinh, trong lòng cô cuồn cuộn cảm xúc đau đớn đến tê dại. Cô yêu Phúc Sinh, vì yêu nên cô hiểu con người của anh... cô rất hiểu...
Nước mắt không kìm nén được, Quế Hoa đứng bật dậy đi nhanh ra khỏi cửa. Mà lúc Quế Hoa rời đi, Phúc Sinh cũng bừng tỉnh rút tay ra khỏi bụng của Lan Trúc. Anh luống cuống đứng bật dậy, không nói được một câu, đến nhìn mà anh còn không dám nhìn thẳng vào mắt Lan Trúc như khi nãy. Đắn đo vài giây, anh quyết định rời đi, vì quá kích động nên một chữ cũng không thể nói được với Lan Trúc...
Hai người một trước một sau gấp gáp như bị ma đuổi chạy nhanh ra khỏi phòng của Lan Trúc, tình hình kỳ lạ này khiến cho vú Lê ngỡ ngàng đến khựng người. Sợ là có chuyện chẳng lành, dì vội vàng đi nhanh vào trong phòng. Lúc dì bước vào phòng thì lại thấy Lý Lan Trúc đang xoa bụng mình, nước mắt rơi rớt trên gương mặt nhỏ nhắn của cô ấy. Vú Lê không hiểu có chuyện gì nhưng nhìn thấy Lý Lan Trúc đau lòng như thế này, bà thật sự lo lắng...
Cô Lý Lan Trúc này rất kỳ lạ, nói là khờ khạo thì cũng không phải, mà nói cô ấy bình thường thì rõ ràng là không đúng. Không biết trước đây cô ấy thế nào nhưng kể từ khi bà gặp Lan Trúc, cảm nhận của bà về cô ấy là rất nghe lời, rất nhát gan. Bà đến chăm sóc cho cô ấy mà cứ như là không chăm, bởi vì cô ấy có thể tự chăm sóc mình, không cần đến bà phải chăm sóc. Chỉ là, bà luôn có chút nghi ngờ về độ chung thủy của Lý Lan Trúc, vừa nãy lại còn thấy cậu Phúc Sinh vội vàng rời đi. Chuyện này... có lẽ phải báo cho ông chủ Phó biết, tránh để đến khi có chuyện lớn xảy ra, bà phải chịu tội!
Lam Châu học quy tộc hơn một tuần vẫn không thể học thuộc được hết một phần năm quy tắc của Phó gia. Mà cũng đúng, bảng quy tộc này là bảng cũ của các đời trước, cũng là do Khiếu Trạch cố ý nói với chú Á đưa bảng quy tộc chưa được cải tiến cho Lam Châu. Bảng quy tộc chưa cải tiến vừa khó nhớ vừa khó hiểu, chưa chắc bà Hai Lớn đã có thể học thuộc, nói gì là một tiểu thư hào môn nửa vời như Lam Châu!
Bà Hai Lớn, bà Phó Nhỏ, bà Phó Tam, hay là Diệp Sương và Lan Quyên đều có xuất thân từ hào môn bước ra. Mặc dù gia tộc không lớn bằng Phó gia nhưng vẫn là tiểu thư của hào môn, những quy tắc lớn nhỏ của hào môn đều đã được học qua, vì vậy cũng không quá khó trong việc tiếp thu và học thuộc. Còn về phần Đình Đình, cô dường như được Phó gia nuôi dưỡng, lại đặc biệt được ông nội Phó quan sát từng ngày mà lớn lên. Cộng thêm cốt cách con cháu của lão Tiên, Đình Đình thật sự chưa bao giờ để ai có thể bắt lỗi được cô trong việc đối nhân xử thế ở Phó gia.
Nhưng Lưu Lam Châu thì lại hoàn toàn khác, lúc cô ấy vừa đủ nhận thức thì Lưu gia bắt đầu lụn bại. Sau này Lưu gia cũng không còn là hàng xóm của Phó gia, cũng không còn là gia tộc trong giới hào môn. Đã vậy cô ấy còn được ông bà Lưu nuông chiều quá mức, bảo sao lớn lên lại ương ngạnh và cố chấp đến như vậy.
Cầm bảng quy tộc trên tay, Lam Châu nghiến răng nghiến lợi nói với Hà Loan.
- Cái này là cái quái gì vậy, còn khó học hơn kịch bản phim nữa. Sao chị không phải học mà em lại bắt em học? Khiếu Trạch anh ấy cố tình làm khó em chứ còn gì nữa?
Hà Loan đến bữa uống thuốc, cô nhăn mặt nuốt vào một ngụm thuốc đắng, còn chưa kịp nuốt xuống bụng lại nghe Lam Châu uất giận trách móc:
- Chắc chắn là do Đình Đình cố tình chơi em rồi, em nói mà, dễ gì nó chịu bỏ qua cho em như vậy.
Nuốt hết thuốc vào trong bụng, Hà Loan uống thêm một ngụm nước lọc, cô lúc này mới có thời gian mà dạy dỗ em gái.
- Em ăn nói không thể bình thường được hả Tiểu Lam? Em có thấy hoặc có nghe người ta nói lại là do Tiểu Đình làm hay không mà em cứ đổ lỗi cho con bé vậy?
Lam Châu giận dỗi, cô ấy vung tay:
- Tiểu Đình... Tiểu Đình... chị lúc nào cũng nghĩ tốt cho nó hết. Em là em gái ruột của chị mà chị chỉ biết trách móc em suốt ngày. Em đến đây là vì chị đó, em sợ bọn họ ức hiếp chị... chứ em đâu phải không có nhà, việc gì phải chạy đến ở nhờ nhà người ta.
Hà Loan nhíu mày, cô hỏi:
- Có thật như vậy không? Em tưởng chị không biết em đang nghĩ gì hả?
Lam Châu vừa nãy còn mạnh miệng, bây giờ đột nhiên trở nên bẽn lẽn kỳ lạ. Thấy cô ấy như vậy, Hà Loan nén cười nhưng vẫn nghiêm mặt nhắc nhở em gái.
- Chị biết em đang có ý gì nhưng chị nói trước là không thể được. Chị không muốn em bày trò với Tiểu Đình, chị không bênh được em đâu.
Lam Châu bất mãn kêu lên:
- Ai rảnh bày trò với cô ta, em đã không còn nghĩ gì đến anh Trạch nữa rồi, chị đừng có nghĩ xấu về em như vậy nữa.
Hà Loan khẽ gật đầu, cô tiếp tục nói:
- Em làm được như những gì em nói thì tốt, chị ở đây cũng không vẻ vang gì, em mà gây ra chuyện thì chị cũng không cứu được em. Tiểu Đình là mợ Nhỏ của Phó gia, ông nội Phó cực kỳ yêu thương con bé, em đừng có nông nổi mà làm ra chuyện khiến bản thân mình phải hối hận sau này. Khiếu Trạch yêu Đình Đình, con bé là bảo bối trong lòng cậu ấy, sẽ không có chỗ cho người khác xen vào đâu.
Lam Châu cười cợt, cô ấy tỏ vẻ xem thường:
- Trước kia anh Trạch yêu chị, theo đuổi chị bao nhiêu năm như vậy... Đình Đình tính ra đã là cái khá gì!
Hà Loan đột nhiên nghiêm mặt, cô nghiêm túc giải thích với Lam Châu:
- Khiếu Trạch chưa từng yêu chị, đó là sự thật. Người cậu ấy yêu bao lâu nay luôn là Đình Đình, cũng không phải chị chưa nói vấn đề này với em, em đừng nên nói lung tung.
Lam Châu vẫn cố chấp phản bác:
- Chị không cần phải nhắc lại nhiều lần với em về chuyện này, chẳng qua là dù chị có nói thế nào thì em cũng không tin là anh Trạch chưa từng yêu chị. Thời gian anh ấy theo đuổi chị nếu tính ra phải hơn chục năm... còn Đình Đình... cùng lắm là hơn ba bốn năm thôi. Nếu không phải nó xảy ra tai nạn, vậy thì cũng chưa chắc...
Hà Loan nghe Lam Châu nói đến đây, cô đột nhiên tức giận quát lớn:
- Lam Châu, em có biết đây là đâu không, em nghĩ mình là ai mà muốn nói gì thì nói. Em thấy mình sống tốt quá rồi phải không, muốn chết sớm chứ gì?
Lam Châu bị doạ, cô có chút sợ hãi nhưng vẫn cố chống chế đến cùng.
- Chị nghiêm trọng hóa vấn đề rồi đó, Phó gia thì Phó gia, mình đang ở trong phòng, chị sợ có người nghe lén bọn mình à. Hơn nữa nếu chị muốn trách thì chị phải trách luôn cả...
- Lưu Lam Châu!
Lam Châu bị tiếng quát lớn của Hà Loan dọa cho giật mình, cô nhìn chị gái, biết chị ấy đang rất giận, vậy nên cô liền thu lại thái độ vừa rồi, từ từ rụt cổ lại, một chữ cũng không dám hé.
Thấy Lam Châu cuối cùng cũng biết sợ, Hà Loan nóng giận nói mạnh từng chữ:
- Phó gia không phải chỉ có cái danh, Phó Khiếu Trạch cũng không phải người hiền lành như em nghĩ. Cậu ấy nói cậu ấy không nương tay với phụ nữ, tức là sẽ không nương tay. Em đừng nghĩ em ở được Phó gia thì em muốn làm gì, muốn nói gì cũng được. Nếu em có cái quyền đó, vậy thì chị bây giờ đã không phải ngồi đây chờ đợi cơ hội để trở thành vợ của anh Tân. Chuyện mà em đã làm, em tốt nhất giấu cho thật kỹ đi, cả đời này cũng đừng nên để cho ai biết. Nếu em không biết giữ mồm giữ miệng mà nói năng lung tung, cứ thử để đến tai Khiếu Trạch xem, xem em còn mạng mà trở thành ngôi sao điện ảnh nữa hay không thì biết.
Lam Châu sợ hãi, cô ấy run run đáp lời:
- Chị... chị đừng có dọa em...
Hà Loan cười khẩy:
- Chị cần gì phải dọa em, em có thời gian thì cứ nghĩ thử những lời chị nói xem có đúng hay không. Chị không hiểu trong từng ấy năm, em lăn lộn trong nghề bằng cách nào, sao em có thể tùy tiện như vậy hả Tiểu Lam?
Nói đến Lưu Lam Châu, để cô ấy được trở thành diễn viên có tiếng như bây giờ, hết thảy đều nhờ vào công sức của Hà Loan. Diễn viên trẻ bây giờ nhiều vô số kể, đã nhiều lại còn xinh đẹp hơn người. Lam Châu cũng chỉ được xem là có nhan sắc, diễn xuất lại khá tệ, chỉ đóng tốt được mỗi cảnh khóc. Nếu không phải Hà Loan hết lòng nâng đỡ em gái, vậy thì không biết bây giờ Lam Châu đang còn phải diễn vai phụ ở đoàn phim nhỏ lẻ nào nữa...
Thấy em gái chịu nghe và biết sợ, thái độ của Hà Loan mới dịu được một chút.
- Từ nãy đến giờ là chị cảnh báo em, em nghe hay không thì là tùy ở em. Chị cũng không thể nào ở bên cạnh em rồi bao che cho em suốt đời được. Chị hy vọng em nên từ bỏ tình cảm với Khiếu Trạch, cũng đừng bao giờ dại dột gây rắc rối cho Tiểu Đình... em nghe rõ chưa?
Lam Châu mím môi, cô ấy khẽ gật đầu, biểu cảm vừa khó chịu vừa bất mãn. Lam Châu luôn không thích Đình Đình, không phải chỉ mới bây giờ, từ lúc còn bé đã không thích. Cô ấy có tình cảm với Khiếu Trạch, chuyện này rất ít người biết. Cũng vì thích Khiếu Trạch nên cô ấy lại càng ghét Đình Đình. Nhưng ghét thì cũng chỉ có thể ghét, Lam Châu làm sao dám đụng đến Đình Đình. Thứ nhất cô ấy ngại Phó Khiếu Trạch, thứ hai là ngại Phó Phúc Sinh. Khó chịu thật, càng nghĩ Lam Châu càng thấy khó chịu!
_________________________
Ở vườn hoa lúc này, Quế Hoa vừa đi theo sau Phúc Sinh, cô vừa tức giận quát lớn:
- Phúc Sinh, anh đứng lại... anh trả lời em đi chứ?
Phúc Sinh không chịu được sự kiên trì của Quế Hoa, anh buộc lòng phải đứng lại. Quay người nhìn về phía cô gái cao gầy sau lưng, anh có chút bất mãn, nói:
- Anh đã trả lời em rồi còn gì.
Quế Hoa đứng đối diện trước mặt anh, cô quả quyết:
- Cái đó mà gọi là trả lời, anh đang phớt lờ em thì có.
- Vậy bây giờ em muốn hỏi anh việc gì?
Quế Hoa nhìn anh, thái độ của cô vô cùng nghiêm túc:
- Vẫn là câu hỏi cũ, anh và Lý Lan Trúc có quan hệ như thế nào?
Phúc Sinh bất lực thở dài, ban đầu Quế Hoa bám theo anh để hỏi về chuyện này, công nhận là anh cảm thấy rất khó chịu. Nhưng đến bây giờ khi nghe cô hỏi lại một lần nữa, trong lòng anh vô thức sinh ra cảm giác buồn bực lạ kỳ. Câu hỏi mà Quế Hoa vừa hỏi anh cũng là câu hỏi mà anh rất muốn hỏi chính mình. Nếu anh mà biết anh và Lý Lan Trúc có quan hệ gì thì anh đã không phải đau đầu như thế này rồi...
- Anh đã nói là anh không biết, anh cũng không có ấn tượng gì với cô ta hết.
Quế Hoa chắc chắn là không tin, cô để ý Lý Lan Trúc và Phúc Sinh đã lâu, cô dám chắc là hai người họ có vấn đề. Cô đến hỏi Lý Lan Trúc thì cô ta im bặt, một chữ cũng không hé, trong khi cô đi hỏi Phúc Sinh thì anh lại dám chắc với cô là anh và Lý Lan Trúc không có bất kỳ một mối quan hệ nào.
- Không thể nào có chuyện đó được, anh không thấy Lý Lan Trúc cứ bám theo anh à? Vì lý do gì mà cô ta cứ luôn bám theo anh? Chắc chắn phải có một nguyên do nào đó.
Phúc Sinh nhăn mặt, anh tức giận đáp:
- Nếu em muốn biết như vậy thì anh đưa em đi gặp Lý Lan Trúc, ba mặt một lời, hỏi cho ra lẽ.
Quế Hoa tất nhiên là đồng ý, cô gật đầu chắc nịch:
- Đi, anh đưa em đi tìm Lan Trúc, em cũng muốn biết cô ta rốt cuộc là như thế nào với anh.
Một người nói, một người hối thúc, kết quả là cả hai người bọn họ đến trước cửa phòng của Lý Lan Trúc khi nào không hay. Vú Lê nhìn thấy hai cô cậu chủ đến thì có chút ngạc nhiên, bà cười tươi, hỏi chuyện:
- Cô cậu đến thăm cô Lan Trúc phải không?
Phúc Sinh gật đầu, anh nhàn nhạt đáp:
- Cô ấy có trong phòng không dì?
Vú Lê cười đáp:
- Có, cô Lan Trúc chỉ ở trong phòng thôi, cô cậu vào trong đi, dì đi ra ngoài làm việc đây.
Quế Hoa cười tươi, cô gật đầu đáp lời vú Lê:
- Dạ, dì đi làm việc đi, tụi con vào thăm Lan Trúc, dì không cần đem nước hay trái cây gì lên đâu nha dì.
Vú Lê gật gù:
- Ừ, dì biết rồi, mấy đứa cứ tự nhiên.
Đợi vú Lê đi rồi, Phúc Sinh mới đẩy cửa bước vào bên trong, Quế Hoa cũng gấp gáp đi theo sau anh. Vừa nhìn thấy Phúc Sinh đến, Lan Trúc quả nhiên có chút kích động vui mừng, nhưng khi nhìn thấy phía sau Phúc Sinh có thêm cả Quế Hoa, thái độ của cô ấy thay đổi hẳn. Không còn vẻ háo hức như vừa nãy nữa, mà thay vào đó là biểu cảm khó chịu và không vui.
Loạt cảm xúc thay đổi rõ rệt này của Lan Trúc, cả Phúc Sinh và Quế Hoa đều nhìn thấy rất rõ...
Quế Hoa lúc này liền thúc vào tay Phúc Sinh, mà Phúc Sinh cũng đang cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Anh nhanh chóng bước đến ghế sô pha trong phòng ngồi xuống, không nhịn được mà mắt đối mắt với Lan Trúc, anh nghiêm giọng hỏi:
- Lý Lan Trúc, cô định giả điên giả khùng đến bao giờ? Tôi với cô rốt cuộc thì có quan hệ gì, sao cô cứ tỏ ra những hành động kỳ quái như vậy? Cô có biết cô làm như thế mọi người sẽ hiểu lầm là tôi và cô gian díu với nhau hay không?
Quế Hoa ngồi bên cạnh hồi hộp chờ đợi, mà Lý Lan Trúc lúc này lại cố giữ im lặng không nói một câu nào. Người ngoài có thể không biết nhưng riêng Phúc Sinh thì anh biết Lý Lan Trúc không phải bị câm. Cô ấy có thể nói chuyện được, nhưng chẳng qua là lời nói không được rõ ràng, rất khó nghe và khó hiểu.
Phúc Sinh lại tiếp tục thúc giục:
- Cô cứ đi tìm tôi hết lần này đến lần khác, cô nghĩ là Khiếu Trạch sẽ không hay biết gì hay sao? Rốt cuộc thì cô có mục đích gì, có phải cô muốn chia rẽ tình cảm của anh em bọn tôi hay không? Là ai sai khiến cô làm như vậy? Lý gia? Lý Vinh?
Lan Trúc vẫn cúi đầu im lặng, môi cô ấy mím chặt, giống như là đang đắn đo suy nghĩ rất nhiều vậy...
Càng lúc càng tức giận với thái độ này của Lan Trúc, Phúc Sinh phát giận quát lớn:
- Mẹ nó! Cô phiền phức quá rồi đó, nếu cô không mang thai thì tôi đã tìm cách tống cô ra khỏi Phó gia rồi. Khốn kiếp!
Lan Trúc bị doạ cho sượng người, mà đến Quế Hoa cũng ngạc nhiên trước thái độ tức giận không thể kìm chế này của Phúc Sinh. Phúc Sinh nổi tiếng là ôn hòa, dù có giận cũng không bùng phát mạnh mẽ ra bên ngoài. Từ trước đến giờ, Quế Hoa chỉ thấy Phúc Sinh phát điên hai lần. Một là thời điểm Đình Đình bị tai nạn, còn hai là trong lúc anh cứu cô khỏi đám bụng bự muốn chơi luật ngầm với cô...
Im ắng được chừng mấy giây, Lý Lan Trúc đột nhiên bật khóc. Nước mắt rơi lã chã trên mặt, biểu cảm khổ sở đau lòng vô cùng. Nhìn thấy cô ấy khóc như vậy, Phúc Sinh vô thức cảm thấy lúng túng. Anh không nghĩ là Lan Trúc lại khóc, anh chỉ muốn dọa cho cô ấy sợ mà nói ra sự thật thôi mà...
Quế Hoa cũng giật mình, không còn cách nào khác, cô buộc lòng phải đến trấn an Lan Trúc. Nói gì thì nói, Lý Lan Trúc bây giờ đang là phụ nữ mang thai, mà phụ nữ mang thai thì phải cần được chăm sóc. Cô ngồi bên cạnh Lan Trúc, khó khăn lắm mới đặt tay lên vai cô ấy được, cô gắng gượng nói:
- Được rồi mà, Phúc Sinh không phải muốn dọa cho cô khóc đâu. Nhưng mà có gì thì cô cũng phải nói cho rõ, cô cứ làm ra những hành động kỳ lạ... nửa đêm nửa hôm đi tìm anh ấy... cô có biết như vậy là gây phiền phức rất lớn đến anh ấy hay không?
Không biết là Lý Lan Trúc nghe có hiểu những lời mà Quế Hoa nói hay không, chỉ thấy lúc này, cô ấy đột nhiên ngước gương mặt lấm lem nước mắt lên nhìn Phúc Sinh. Trong giây phút hồi hộp đến nghẹt thở này, Lan Trúc đột nhiên nắm lấy tay Phúc Sinh rồi kéo tay anh đặt lên chiếc bụng tròn nhỏ của cô ấy. Kèm theo hành động kỳ lạ này là một câu nói đứt quãng trúc trắc đến quái gở:
- Con... chúng ta... là... con... mà...
Phúc Sinh kinh ngạc đến mức hai mắt mở to, anh ngỡ ngàng đến cứng người, ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không thể tưởng tượng được là Lý Lan Trúc lại nói như thế này với anh. Con? Chúng ta? Chúng ta là anh và... cô ấy sao?
Quế Hoa mới là người thất kinh nhất, cô rút tay khỏi vai của Lan Trúc, trong lúc Phúc Sinh còn thất thần thì cô đã run rẩy mà hỏi lại Lan Trúc một lần nữa:
- Lý Lan Trúc... cô nói... con của cô và... Phúc Sinh?
Lý Lan Trúc vẫn còn khóc, cô ấy vừa nhìn Phúc Sinh vừa gật đầu xác nhận câu hỏi của Quế Hoa. Lan Trúc trước đây vô cùng khờ khạo nhưng sau một thời gian được điều trị, cô ấy đã tốt hơn trước kia khá nhiều. Trong thâm tâm của Lý Lan Trúc, cô ấy cho rằng... Phó Phúc Sinh là cha của đứa bé trong bụng cô ấy...
Sự thật ngỡ ngàng như trêu ngươi, Quế Hoa hết nhìn Lý Lan Trúc "lê hoa đái vũ" rồi lại nhìn sang Phúc Sinh đang ngây người. Cô nhìn vào ánh mắt chấn kinh của Phúc Sinh, trong lòng cô cuồn cuộn cảm xúc đau đớn đến tê dại. Cô yêu Phúc Sinh, vì yêu nên cô hiểu con người của anh... cô rất hiểu...
Nước mắt không kìm nén được, Quế Hoa đứng bật dậy đi nhanh ra khỏi cửa. Mà lúc Quế Hoa rời đi, Phúc Sinh cũng bừng tỉnh rút tay ra khỏi bụng của Lan Trúc. Anh luống cuống đứng bật dậy, không nói được một câu, đến nhìn mà anh còn không dám nhìn thẳng vào mắt Lan Trúc như khi nãy. Đắn đo vài giây, anh quyết định rời đi, vì quá kích động nên một chữ cũng không thể nói được với Lan Trúc...
Hai người một trước một sau gấp gáp như bị ma đuổi chạy nhanh ra khỏi phòng của Lan Trúc, tình hình kỳ lạ này khiến cho vú Lê ngỡ ngàng đến khựng người. Sợ là có chuyện chẳng lành, dì vội vàng đi nhanh vào trong phòng. Lúc dì bước vào phòng thì lại thấy Lý Lan Trúc đang xoa bụng mình, nước mắt rơi rớt trên gương mặt nhỏ nhắn của cô ấy. Vú Lê không hiểu có chuyện gì nhưng nhìn thấy Lý Lan Trúc đau lòng như thế này, bà thật sự lo lắng...
Cô Lý Lan Trúc này rất kỳ lạ, nói là khờ khạo thì cũng không phải, mà nói cô ấy bình thường thì rõ ràng là không đúng. Không biết trước đây cô ấy thế nào nhưng kể từ khi bà gặp Lan Trúc, cảm nhận của bà về cô ấy là rất nghe lời, rất nhát gan. Bà đến chăm sóc cho cô ấy mà cứ như là không chăm, bởi vì cô ấy có thể tự chăm sóc mình, không cần đến bà phải chăm sóc. Chỉ là, bà luôn có chút nghi ngờ về độ chung thủy của Lý Lan Trúc, vừa nãy lại còn thấy cậu Phúc Sinh vội vàng rời đi. Chuyện này... có lẽ phải báo cho ông chủ Phó biết, tránh để đến khi có chuyện lớn xảy ra, bà phải chịu tội!