Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
CHƯƠNG 19.
- Tiểu Đình, sao em lại ngồi đây?
Nghe tiếng gọi hỏi, Đình Đình giật mình, cô quay nhanh về bên phải, xém chút nữa là làm rơi luôn cả bảng thoại trên tay xuống. Phúc Sinh... sao anh ấy lại ở đây rồi? Hay chẳng lẽ vừa nãy anh ấy phát hiện ra cô rồi đi theo cô đến đây?
Phúc Sinh bước đến gần bên cạnh Đình Đình, anh ngồi xuống bên cạnh cô, nhíu mày khẽ hỏi:
- Em sao vậy? Em bệnh à?
Đình Đình nhìn thẳng vào mắt anh, cô quen biết Phúc Sinh không phải chỉ mới một hai ngày, vậy nên chỉ cần nhìn vào biểu hiện của anh là cô có thể đoán ra được biểu cảm nào thật, biểu cảm nào giả. Rõ ràng là trong mắt anh chỉ có sự lo lắng, là sự lo lắng quan tâm mà cô đã quá đỗi quen thuộc. Nhìn thấy Phúc Sinh thế này, Đình Đình mới tương đối yên tâm, cô trấn an lại tinh thần, xem như từ nãy đến giờ là chưa có chuyện gì xảy ra.
- Em... vừa đi thu về, thấy trong người hơi mệt nên ngồi nghỉ một chút.
Phúc Sinh lo lắng cho Đình Đình là thật, anh vội hỏi gấp:
- Em đã ăn tối chưa? Khiếu Trạch đâu sao không đến đón em?
Đình Đình cười cười:
- Là em không gọi cho anh ấy, em tự đón xe về. Khiếu Trạch gần đây rất bận, Phó Kỷ hình như lại có thêm dự án mới.
- Ừm, nếu Khiếu Trạch bận em có thể gọi cho anh. Thời gian này anh rất rảnh, đi đón em là không có vấn đề gì.
Cô gật gật đầu, cười tươi:
- Em biết rồi mà, nếu mệt quá em chắc chắn sẽ gọi cho anh và Tiểu Hoa. À, mà sao giờ này anh còn ở đây, anh ra vườn à?
Biểu cảm trên mặt Phúc Sinh vẫn không thay đổi, anh ấy nhàn nhạt đáp lại lời cô:
- Anh khó ngủ, đi dạo một vòng cho dễ chịu.
Nói dối rồi! Phúc Sinh vậy mà cũng có ngày nói dối cô...
Biết Phúc Sinh đang nói dối nhưng Đình Đình không có ý định vạch trần, cô vẫn giữ nguyên biểu cảm như vậy, cô nói với anh:
- Vậy bây giờ anh đã dễ ngủ hơn chưa? Về phòng ngủ thôi nào...
Phúc Sinh bật cười, anh kéo Đình Đình đứng dậy, hai người một trái một phải, vừa đi vừa cười nói đến rôm rả . Mà ở phía sau lúc này, hai người họ lại không hề hay biết rằng, có một ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng lưng của bọn họ... dõi mãi không rời!
_________________________
Về việc tối hôm đó Đình Đình nhìn thấy Phúc Sinh và Lan Trúc gặp gỡ nhau, cô không nói cho ai biết, kể cả là Khiếu Trạch cô cũng không nói. Mặc dù cô thấy tận mắt hai người họ gặp nhau nhưng điều đó cũng đâu chứng minh được là hai người bọn họ có mờ ám qua lại với nhau. Hơn nữa, cô quen biết Phúc Sinh đã hơn chục năm, cô biết anh ấy không phải là người hồ đồ như vậy. Nếu anh ấy thích Lan Trúc, anh ấy có thể nói rõ với Khiếu Trạch, việc gì phải làm trò lén lút. Mà Phúc Sinh thì làm sao thích Lan Trúc được, đến cả Quế Hoa xinh đẹp đáng yêu, thương thầm anh ấy đã lâu như vậy mà anh ấy còn không đồng ý. Thì việc anh ấy đột nhiên có tình cảm với Lan Trúc... cô nghĩ là không thể nào!
Mặc dù chọn tin tưởng Phúc Sinh nhưng Đình Đình lại không có bao nhiêu sự tin tưởng dành cho Lan Trúc. Lý Lan Trúc thân phận mập mờ, thái độ gần đây lại rất kỳ lạ, thiện cảm của cô dành cho cô ấy ngày một giảm đi. Vì vậy, Đình Đình có nhờ bé Thị để ý đến Lý Lan Trúc, cô nói với Khiếu Trạch để bé Thị đến chỗ vú Lê phụ việc. Cô viện lý do là muốn giúp đỡ vú Lê rồi gài người của cô vào, một công đôi việc, vừa có thể giám sát được Lan Trúc mà vừa không để cho ai có thể nhận ra được ý đồ của cô. Đến cả Khiếu Trạch cũng không mảy may nghi ngờ, mà ông nội Phó lại càng không, còn vú Lê thì lại rất hài lòng, bà ấy luôn miệng cảm ơn vợ chồng cậu Nhỏ ríu rít.
Mỗi tối sau khi Đình Đình đi làm về, bé Thị sẽ đến báo cáo tình hình mỗi ngày cho cô biết, con bé làm rất được việc, khôn khéo thông minh vô cùng.
Tối hôm nay cũng vậy, sau bữa cơm tối, bé Thị làm cho Đình Đình một ly nước cam đem lên phòng cho cô. Nước cam chỉ là phụ, báo cáo tình hình ngày hôm nay của Lý Lan Trúc mới là chính.
- Mợ Nhỏ, hôm nay em có nhìn thấy cô Lan Trúc lén trốn ra ngoài...
Đình Đình nhíu mày hỏi gấp:
- Trốn ra ngoài à? Khi nào? Cô ấy đi đâu?
Bé Thị nghiêm túc trả lời:
- Buổi trưa, lúc đó vú Lê ngủ rồi, cũng tại em đau bụng đi ngoài nên mới phát hiện được đó. Mà xui quá, lúc em nhìn thấy thì cô Lan Trúc đã biến mất tiêu. Em không biết cô ấy đi đâu, chỉ thấy cô ấy đi ra khu nhà dành cho khách.
Đình Đình trầm ngâm suy nghĩ, khu nhà dành cho khách rất rộng, phải hơn chục phòng, mà gần đây ở Phó gia cũng không có khách đến thăm... Lan Trúc đến đó làm gì nhỉ?
À khoan, khoan đã... ngay lối rẽ của hành lang nằm ở khu nhà dành cho khách là đường nối đi đến khu nhà phía đông biệt viện. Mà khu nhà phía đông này... lại chính là phòng của Phúc Sinh và Quế Hoa đang ở. Nếu nói vậy, chẳng lẽ Lý Lan Trúc lén lút đi tìm Phúc Sinh?
Nghi ngờ có cơ sở, Đình Đình liền nói với bé Thị:
- Thị nè, em quen thân với phòng bảo vệ lắm đúng không? Em có thể giả vờ xuống đó rồi xem lại camera ở khu nhà phía đông được không? Xem thử xem, Lan Trúc cô ấy đã đi đâu.
Bé Thị gật đầu, con bé nói chắc nịch:
- Tưởng chuyện gì chứ chuyện này em làm được, anh Tê thích em lắm, em nói một tiếng là coi được hết à mợ.
Đình Đình cực kỳ yên tâm về bé Thị nhưng cô cũng không quên căn dặn thêm:
- Mà nghe mợ dặn đây, trong lúc em xem lại camera, tốt nhất là em đừng để cho ai nhìn thấy đoạn camera đó, em hiểu không? Em có thấy được gì thì em cũng phải thật bình tĩnh, sau đó gọi điện thoại cho mợ báo cáo lại. Em hiểu chưa Thị?
Nhìn thấy thái độ cẩn thận này của Đình Đình, bé Thị cũng trở nên nghiêm túc hơn, mặc dù con bé không hiểu chuyện gì nhưng vẫn cố gắng hoàn thành hết nhiệm vụ được giao. Con bé từ lúc đến Phó gia đã biết đến Đình Đình, đáng lý một đứa nhỏ cái gì cũng không có như con bé thì dễ gì được vào nhà lớn phục vụ riêng cho chủ. Chỉ có Đình Đình thương con bé bị ức hiếp nên kéo con bé đến phục vụ riêng cho cô. Ân tình này của Đình Đình bé Thị không bao giờ quên, con bé đã hứa sẽ suốt đời phục vụ Đình Đình thật tốt, không bao giờ làm cho cô phải phiền lòng về mình...
Chuyện mà Đình Đình giao cho bé Thị, rất nhanh đã có được kết quả, đúng hệt như những gì Đình Đình suy đoán, Lý Lan Trúc quả thật là lén lút đi tìm Phúc Sinh. Nhưng nằm ngoài dự đoán của Đình Đình... Phúc Sinh lại không đồng ý ra gặp mặt Lan Trúc. Mặc dù thời gian Lý Lan Trúc đến gõ cửa, Phúc Sinh là đang có mặt ở trong phòng...
Kết quả điều tra này lại làm cho Đình Đình phiền muộn ưu tư mất mấy ngày. Cô vừa tò mò mà cũng vừa bế tắc bởi vì không biết phải làm cách nào để có thể tìm ra được lý do vì sao Lý Lan Trúc lại hay đi tìm Phúc Sinh. Hai con người này thì có gì liên quan đến nhau, hay là Lý Lan Trúc đang nhờ vả Phúc Sinh chuyện gì đó? Khó chịu thật mà! Việc này giống hệt như việc cô đã đến được trước cửa nhưng lại không có chìa khóa để vào nhà... cái cảm giác này thật sự như muốn bức điên con người ta!
Ủ rũ nhăn nhó ngồi trong vườn, mãi đến khi Hà Loan bước đến trước mặt, Đình Đình mới phát hiện ra sự xuất hiện của cô ấy. Đợi Hà Loan ngồi xuống ghế đối diện, Đình Đình mới lên tiếng hỏi:
- Dạo này em bận quá nên không có thời gian tìm chị nói chuyện được. Chị mang thai có bị nghén không? Có mệt không ạ?
Hà Loan cười cười:
- Chị khỏe, không nghén cũng không mệt. Mà em vừa nãy suy nghĩ cái gì mà ngẩn người ra vậy, công việc áp lực quá à?
Cô vờ gật đầu, đáp:
- Cũng có chút áp lực... mà chị xin nghỉ việc ở đài thật hả chị? Em nghe mọi người nói rất nhiều đến chị ở đài ấy.
Hà Loan nửa đùa nửa thật:
- Có ai nói tốt cho chị không?
- Ai dám nói không tốt, tại vì chị chẳng có gì xấu mà. Ở trong đài nhà mình, chị là một trong những đàn chị được lòng đàn em nhất rồi đó.
Hà Loan bật cười, cô ấy nói:
- Vinh hạnh cho chị quá, nghe em nói vậy chị cũng đỡ lo lắng rồi...
Chủ đề này tạm dừng lại ở đây, khoảng vài giây sau, Đình Đình mới nghe Hà Loan nói tiếp, chẳng qua là giọng của cô ấy có phần không được vui...
- Về chuyện của chị... chắc em cảm thấy chị và anh Hai quá đáng lắm phải không?
Đột nhiên nghe Hà Loan hỏi như vậy, Đình Đình có hơi giật mình, cô không biết phải trả lời câu hỏi này của Hà Loan thế nào cho đúng đây nữa.
Nhìn thấy thái độ do dự ngập ngừng của Đình Đình, Hà Loan nở một nụ cười dịu dàng bất đắc dĩ. Cô ấy tự rót cho mình một tách trà nhỏ, ngửi được hương thơm nhàn nhạt của gừng phả lên, Hà Loan khẽ nhíu mày, hỏi Đình Đình:
- Là trà gừng à Tiểu Đình?
Đình Đình biết Hà Loan không thích gừng, đặc biệt là gừng tươi, chị ấy không giống cô, cô thì lại rất thích gừng và nghệ.
- Dạ, là trà gừng. Em biết chị không thích gừng mà, để em gọi người làm pha cho chị một ly sữa ấm hoặc là nước cam nhé.
Hà Loan khẽ xua tay, cô ấy cười nhạt, đáp lời Đình Đình:
- Không cần đâu, chị cũng muốn uống một tách. Bữa sáng chị ăn không tiêu, uống trà gừng vào cũng tốt.
Đình Đình có chút lo lắng bởi vì nhìn thấy sắc mặt hơi kém của Hà Loan, cô liền hỏi:
- Chị đang mang thai, nếu thấy khó chịu phải đi khám ngay. Không tiêu đối với bà bầu cũng rất nguy hiểm, cẩn tắc vô áy náy... em đưa chị đi khám... được không?
Hà Loan nhìn cô, ánh nhìn dịu dàng tràn ngập ý cười:
- Vẫn là Tiểu Đình lúc nào cũng quan tâm đến chị nhất, nhưng mà chị thấy không có vấn đề gì nghiêm trọng lắm đâu. Chắc là do khi nãy chị ăn cháo yến ngũ sắc, mà người mang thai... bụng dạ cũng khó chiều hơn bình thường.
Đình Đình lại thấy ngạc nhiên, cô hỏi:
- Chị ăn cháo ạ? Mang thai thay đổi khẩu vị hả chị?
Hà Loan lắc đầu, biểu cảm có phần kỳ lạ:
- Không phải chị thay đổi khẩu vị, nhưng mà... thật ra cháo yến là của Diệp Sương muốn bồi bổ cho chị... chị thích hay không thích thì cũng phải ăn.
Nhìn thấy được sự ngạc nhiên của Đình Đình, Hà Loan nói thêm:
- Là chị có lỗi với cô ấy, đáng lý chị không định đến Phó gia, cũng không định đem con của mình ra để tranh giành cái gì với cô ấy... Mặc dù chị không thích ăn cháo nhưng đấy là tấm lòng của Diệp Sương, vẫn nên nhận, với lại cháo ngũ sắc này rất khó nấu, ăn vào bổ thật mà.
Đình Đình cũng không biết phải nói cái gì về chuyện của Diệp Sương và Hà Loan, cô không muốn tỏ rõ thái độ bênh ai trách ai. Nhưng với tính tình từ trước đến giờ của Hà Loan mà cô biết thì việc chị ấy nhận tấm lòng của chị Sương cũng là việc rất đỗi bình thường. Hà Loan từ nhỏ đã là người sống nội tâm, cũng chưa từng làm hại ai, chuyện này không phải chỉ có một mình cô biết...
Đình Đình nghĩ nghĩ một lát, cô dịu giọng nói khéo:
- Nhưng nếu chị không thích ăn cháo thì có thể nói lại với chị Hai, giảm bớt khẩu phần lại vẫn được mà...
Hà Loan gật đầu, cô ấy đáp:
- Ừ, chị biết rồi, để chị nói lại. Mà thôi, em cũng đừng quan tâm đến chuyện của chị làm gì, chỉ là việc ăn uống, không quan trọng đâu.
Đình Đình gật đầu đồng ý, cô với Hà Loan nói thêm với nhau vài câu nữa thì Hà Loan có điện thoại, hình như là Lam Châu gọi đến. Tắt máy, cô ấy liền đứng dậy, tươi cười nói với Đình Đình:
- Tiểu Lam đến thăm chị, để chị ra đón con bé, em ngồi đây đợi chị nha. À, gọi cả Tiểu Hoa và A Sinh xuống đây đi, Tiểu Lam có mua tôm đất đến... là món mà mấy đứa rất thích.
Đình Đình nghe thấy Lam Châu đến, cô không quá thích cũng không đến mức chán ghét. Gật đầu nhận lời Hà Loan, đợi cô ấy ra khỏi đình mát, cô mới lấy điện thoại gọi cho Quế Hoa và Phúc Sinh. Điện thoại kết nối với Quế Hoa trước, cô liền bảo cô ấy xuống vườn chơi. Còn chưa kịp nói đến câu thứ hai thì đột nhiên Đình Đình nghe thấy tiếng rên khẽ của Hà Loan... cô ngước mắt nhìn lên... kinh hãi vô cùng khi thấy Hà Loan đang ôm bụng từ từ khụy xuống đất...
Buông điện thoại xuống bàn, Đình Đình bật dậy chạy như bay về phía Hà Loan, cô đỡ lấy cô ấy, ôm cô ấy vào người, cô gấp gáp hỏi lớn:
- Chị Loan... sao vậy? Chị sao vậy? Chị Loan...
Hà Loan sắc mặt tái mét, mồ hôi túa ra trên trán, nét đau đớn không làm cách nào có thể giấu đi được. Một tay ôm bụng, tay còn lại nắm chặt lấy bắp tay Đình Đình, Hà Loan cắn chặt răng, cô ấy run rẩy nói năng đến lấp bấp:
- Tiểu... Đình... gọi... anh Tân... gọi anh... Tân...
Đình Đình sợ hãi đến xanh hết cả mặt, cô rối lắm, nhìn thấy Hà Loan đau đớn như thế này, cô căn bản là không biết phải làm cái gì trước tiên. Hà Loan cuộn người ôm chặt lấy bụng, cô ấy đau đến không thể nói được, đau như muốn chết đi sống lại. Đình Đình rất muốn bồng cô ấy chạy đi nhưng sức cô yếu quá, thật sự không thể bồng nổi. Vội nhìn sang xung quanh, cô hét ầm lên, tìm người đến giúp.
Hà Loan xoay người rên lên từng tiếng khổ sở, mồ hôi lúc này đã túa ra đến ướt hết cả váy luôn rồi. Mọi người nghe tiếng kêu cứu của Đình Đình liền vội vàng chạy đến, mà Lam Châu lúc này cũng kịp thời xuất hiện, bên cạnh cô ấy còn có thêm một người nữa đến giúp. Tất cả ùa đến vây xung quanh để giúp đỡ cho Hà Loan.
Lam Châu quỳ xuống ôm lấy cơ thể đau đớn của chị gái mình, cô ấy vừa khóc vừa gọi tên Hà Loan, lại còn ra sức trấn an Hà Loan giống như Đình Đình đang làm. Mọi người vốn dĩ đang muốn đỡ Hà Loan lên lưng của người làm để đưa cô ấy ra xe thì đột nhiên ngay lúc này, người đi chung với Lam Châu khi nãy lại lạnh giọng nói ra những lời mà khiến ai cũng phải sợ hãi... khiến ai cũng run rẩy không dám nghe...
"Không kịp rồi... đứa bé chết rồi... là độc chết!"
- Tiểu Đình, sao em lại ngồi đây?
Nghe tiếng gọi hỏi, Đình Đình giật mình, cô quay nhanh về bên phải, xém chút nữa là làm rơi luôn cả bảng thoại trên tay xuống. Phúc Sinh... sao anh ấy lại ở đây rồi? Hay chẳng lẽ vừa nãy anh ấy phát hiện ra cô rồi đi theo cô đến đây?
Phúc Sinh bước đến gần bên cạnh Đình Đình, anh ngồi xuống bên cạnh cô, nhíu mày khẽ hỏi:
- Em sao vậy? Em bệnh à?
Đình Đình nhìn thẳng vào mắt anh, cô quen biết Phúc Sinh không phải chỉ mới một hai ngày, vậy nên chỉ cần nhìn vào biểu hiện của anh là cô có thể đoán ra được biểu cảm nào thật, biểu cảm nào giả. Rõ ràng là trong mắt anh chỉ có sự lo lắng, là sự lo lắng quan tâm mà cô đã quá đỗi quen thuộc. Nhìn thấy Phúc Sinh thế này, Đình Đình mới tương đối yên tâm, cô trấn an lại tinh thần, xem như từ nãy đến giờ là chưa có chuyện gì xảy ra.
- Em... vừa đi thu về, thấy trong người hơi mệt nên ngồi nghỉ một chút.
Phúc Sinh lo lắng cho Đình Đình là thật, anh vội hỏi gấp:
- Em đã ăn tối chưa? Khiếu Trạch đâu sao không đến đón em?
Đình Đình cười cười:
- Là em không gọi cho anh ấy, em tự đón xe về. Khiếu Trạch gần đây rất bận, Phó Kỷ hình như lại có thêm dự án mới.
- Ừm, nếu Khiếu Trạch bận em có thể gọi cho anh. Thời gian này anh rất rảnh, đi đón em là không có vấn đề gì.
Cô gật gật đầu, cười tươi:
- Em biết rồi mà, nếu mệt quá em chắc chắn sẽ gọi cho anh và Tiểu Hoa. À, mà sao giờ này anh còn ở đây, anh ra vườn à?
Biểu cảm trên mặt Phúc Sinh vẫn không thay đổi, anh ấy nhàn nhạt đáp lại lời cô:
- Anh khó ngủ, đi dạo một vòng cho dễ chịu.
Nói dối rồi! Phúc Sinh vậy mà cũng có ngày nói dối cô...
Biết Phúc Sinh đang nói dối nhưng Đình Đình không có ý định vạch trần, cô vẫn giữ nguyên biểu cảm như vậy, cô nói với anh:
- Vậy bây giờ anh đã dễ ngủ hơn chưa? Về phòng ngủ thôi nào...
Phúc Sinh bật cười, anh kéo Đình Đình đứng dậy, hai người một trái một phải, vừa đi vừa cười nói đến rôm rả . Mà ở phía sau lúc này, hai người họ lại không hề hay biết rằng, có một ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng lưng của bọn họ... dõi mãi không rời!
_________________________
Về việc tối hôm đó Đình Đình nhìn thấy Phúc Sinh và Lan Trúc gặp gỡ nhau, cô không nói cho ai biết, kể cả là Khiếu Trạch cô cũng không nói. Mặc dù cô thấy tận mắt hai người họ gặp nhau nhưng điều đó cũng đâu chứng minh được là hai người bọn họ có mờ ám qua lại với nhau. Hơn nữa, cô quen biết Phúc Sinh đã hơn chục năm, cô biết anh ấy không phải là người hồ đồ như vậy. Nếu anh ấy thích Lan Trúc, anh ấy có thể nói rõ với Khiếu Trạch, việc gì phải làm trò lén lút. Mà Phúc Sinh thì làm sao thích Lan Trúc được, đến cả Quế Hoa xinh đẹp đáng yêu, thương thầm anh ấy đã lâu như vậy mà anh ấy còn không đồng ý. Thì việc anh ấy đột nhiên có tình cảm với Lan Trúc... cô nghĩ là không thể nào!
Mặc dù chọn tin tưởng Phúc Sinh nhưng Đình Đình lại không có bao nhiêu sự tin tưởng dành cho Lan Trúc. Lý Lan Trúc thân phận mập mờ, thái độ gần đây lại rất kỳ lạ, thiện cảm của cô dành cho cô ấy ngày một giảm đi. Vì vậy, Đình Đình có nhờ bé Thị để ý đến Lý Lan Trúc, cô nói với Khiếu Trạch để bé Thị đến chỗ vú Lê phụ việc. Cô viện lý do là muốn giúp đỡ vú Lê rồi gài người của cô vào, một công đôi việc, vừa có thể giám sát được Lan Trúc mà vừa không để cho ai có thể nhận ra được ý đồ của cô. Đến cả Khiếu Trạch cũng không mảy may nghi ngờ, mà ông nội Phó lại càng không, còn vú Lê thì lại rất hài lòng, bà ấy luôn miệng cảm ơn vợ chồng cậu Nhỏ ríu rít.
Mỗi tối sau khi Đình Đình đi làm về, bé Thị sẽ đến báo cáo tình hình mỗi ngày cho cô biết, con bé làm rất được việc, khôn khéo thông minh vô cùng.
Tối hôm nay cũng vậy, sau bữa cơm tối, bé Thị làm cho Đình Đình một ly nước cam đem lên phòng cho cô. Nước cam chỉ là phụ, báo cáo tình hình ngày hôm nay của Lý Lan Trúc mới là chính.
- Mợ Nhỏ, hôm nay em có nhìn thấy cô Lan Trúc lén trốn ra ngoài...
Đình Đình nhíu mày hỏi gấp:
- Trốn ra ngoài à? Khi nào? Cô ấy đi đâu?
Bé Thị nghiêm túc trả lời:
- Buổi trưa, lúc đó vú Lê ngủ rồi, cũng tại em đau bụng đi ngoài nên mới phát hiện được đó. Mà xui quá, lúc em nhìn thấy thì cô Lan Trúc đã biến mất tiêu. Em không biết cô ấy đi đâu, chỉ thấy cô ấy đi ra khu nhà dành cho khách.
Đình Đình trầm ngâm suy nghĩ, khu nhà dành cho khách rất rộng, phải hơn chục phòng, mà gần đây ở Phó gia cũng không có khách đến thăm... Lan Trúc đến đó làm gì nhỉ?
À khoan, khoan đã... ngay lối rẽ của hành lang nằm ở khu nhà dành cho khách là đường nối đi đến khu nhà phía đông biệt viện. Mà khu nhà phía đông này... lại chính là phòng của Phúc Sinh và Quế Hoa đang ở. Nếu nói vậy, chẳng lẽ Lý Lan Trúc lén lút đi tìm Phúc Sinh?
Nghi ngờ có cơ sở, Đình Đình liền nói với bé Thị:
- Thị nè, em quen thân với phòng bảo vệ lắm đúng không? Em có thể giả vờ xuống đó rồi xem lại camera ở khu nhà phía đông được không? Xem thử xem, Lan Trúc cô ấy đã đi đâu.
Bé Thị gật đầu, con bé nói chắc nịch:
- Tưởng chuyện gì chứ chuyện này em làm được, anh Tê thích em lắm, em nói một tiếng là coi được hết à mợ.
Đình Đình cực kỳ yên tâm về bé Thị nhưng cô cũng không quên căn dặn thêm:
- Mà nghe mợ dặn đây, trong lúc em xem lại camera, tốt nhất là em đừng để cho ai nhìn thấy đoạn camera đó, em hiểu không? Em có thấy được gì thì em cũng phải thật bình tĩnh, sau đó gọi điện thoại cho mợ báo cáo lại. Em hiểu chưa Thị?
Nhìn thấy thái độ cẩn thận này của Đình Đình, bé Thị cũng trở nên nghiêm túc hơn, mặc dù con bé không hiểu chuyện gì nhưng vẫn cố gắng hoàn thành hết nhiệm vụ được giao. Con bé từ lúc đến Phó gia đã biết đến Đình Đình, đáng lý một đứa nhỏ cái gì cũng không có như con bé thì dễ gì được vào nhà lớn phục vụ riêng cho chủ. Chỉ có Đình Đình thương con bé bị ức hiếp nên kéo con bé đến phục vụ riêng cho cô. Ân tình này của Đình Đình bé Thị không bao giờ quên, con bé đã hứa sẽ suốt đời phục vụ Đình Đình thật tốt, không bao giờ làm cho cô phải phiền lòng về mình...
Chuyện mà Đình Đình giao cho bé Thị, rất nhanh đã có được kết quả, đúng hệt như những gì Đình Đình suy đoán, Lý Lan Trúc quả thật là lén lút đi tìm Phúc Sinh. Nhưng nằm ngoài dự đoán của Đình Đình... Phúc Sinh lại không đồng ý ra gặp mặt Lan Trúc. Mặc dù thời gian Lý Lan Trúc đến gõ cửa, Phúc Sinh là đang có mặt ở trong phòng...
Kết quả điều tra này lại làm cho Đình Đình phiền muộn ưu tư mất mấy ngày. Cô vừa tò mò mà cũng vừa bế tắc bởi vì không biết phải làm cách nào để có thể tìm ra được lý do vì sao Lý Lan Trúc lại hay đi tìm Phúc Sinh. Hai con người này thì có gì liên quan đến nhau, hay là Lý Lan Trúc đang nhờ vả Phúc Sinh chuyện gì đó? Khó chịu thật mà! Việc này giống hệt như việc cô đã đến được trước cửa nhưng lại không có chìa khóa để vào nhà... cái cảm giác này thật sự như muốn bức điên con người ta!
Ủ rũ nhăn nhó ngồi trong vườn, mãi đến khi Hà Loan bước đến trước mặt, Đình Đình mới phát hiện ra sự xuất hiện của cô ấy. Đợi Hà Loan ngồi xuống ghế đối diện, Đình Đình mới lên tiếng hỏi:
- Dạo này em bận quá nên không có thời gian tìm chị nói chuyện được. Chị mang thai có bị nghén không? Có mệt không ạ?
Hà Loan cười cười:
- Chị khỏe, không nghén cũng không mệt. Mà em vừa nãy suy nghĩ cái gì mà ngẩn người ra vậy, công việc áp lực quá à?
Cô vờ gật đầu, đáp:
- Cũng có chút áp lực... mà chị xin nghỉ việc ở đài thật hả chị? Em nghe mọi người nói rất nhiều đến chị ở đài ấy.
Hà Loan nửa đùa nửa thật:
- Có ai nói tốt cho chị không?
- Ai dám nói không tốt, tại vì chị chẳng có gì xấu mà. Ở trong đài nhà mình, chị là một trong những đàn chị được lòng đàn em nhất rồi đó.
Hà Loan bật cười, cô ấy nói:
- Vinh hạnh cho chị quá, nghe em nói vậy chị cũng đỡ lo lắng rồi...
Chủ đề này tạm dừng lại ở đây, khoảng vài giây sau, Đình Đình mới nghe Hà Loan nói tiếp, chẳng qua là giọng của cô ấy có phần không được vui...
- Về chuyện của chị... chắc em cảm thấy chị và anh Hai quá đáng lắm phải không?
Đột nhiên nghe Hà Loan hỏi như vậy, Đình Đình có hơi giật mình, cô không biết phải trả lời câu hỏi này của Hà Loan thế nào cho đúng đây nữa.
Nhìn thấy thái độ do dự ngập ngừng của Đình Đình, Hà Loan nở một nụ cười dịu dàng bất đắc dĩ. Cô ấy tự rót cho mình một tách trà nhỏ, ngửi được hương thơm nhàn nhạt của gừng phả lên, Hà Loan khẽ nhíu mày, hỏi Đình Đình:
- Là trà gừng à Tiểu Đình?
Đình Đình biết Hà Loan không thích gừng, đặc biệt là gừng tươi, chị ấy không giống cô, cô thì lại rất thích gừng và nghệ.
- Dạ, là trà gừng. Em biết chị không thích gừng mà, để em gọi người làm pha cho chị một ly sữa ấm hoặc là nước cam nhé.
Hà Loan khẽ xua tay, cô ấy cười nhạt, đáp lời Đình Đình:
- Không cần đâu, chị cũng muốn uống một tách. Bữa sáng chị ăn không tiêu, uống trà gừng vào cũng tốt.
Đình Đình có chút lo lắng bởi vì nhìn thấy sắc mặt hơi kém của Hà Loan, cô liền hỏi:
- Chị đang mang thai, nếu thấy khó chịu phải đi khám ngay. Không tiêu đối với bà bầu cũng rất nguy hiểm, cẩn tắc vô áy náy... em đưa chị đi khám... được không?
Hà Loan nhìn cô, ánh nhìn dịu dàng tràn ngập ý cười:
- Vẫn là Tiểu Đình lúc nào cũng quan tâm đến chị nhất, nhưng mà chị thấy không có vấn đề gì nghiêm trọng lắm đâu. Chắc là do khi nãy chị ăn cháo yến ngũ sắc, mà người mang thai... bụng dạ cũng khó chiều hơn bình thường.
Đình Đình lại thấy ngạc nhiên, cô hỏi:
- Chị ăn cháo ạ? Mang thai thay đổi khẩu vị hả chị?
Hà Loan lắc đầu, biểu cảm có phần kỳ lạ:
- Không phải chị thay đổi khẩu vị, nhưng mà... thật ra cháo yến là của Diệp Sương muốn bồi bổ cho chị... chị thích hay không thích thì cũng phải ăn.
Nhìn thấy được sự ngạc nhiên của Đình Đình, Hà Loan nói thêm:
- Là chị có lỗi với cô ấy, đáng lý chị không định đến Phó gia, cũng không định đem con của mình ra để tranh giành cái gì với cô ấy... Mặc dù chị không thích ăn cháo nhưng đấy là tấm lòng của Diệp Sương, vẫn nên nhận, với lại cháo ngũ sắc này rất khó nấu, ăn vào bổ thật mà.
Đình Đình cũng không biết phải nói cái gì về chuyện của Diệp Sương và Hà Loan, cô không muốn tỏ rõ thái độ bênh ai trách ai. Nhưng với tính tình từ trước đến giờ của Hà Loan mà cô biết thì việc chị ấy nhận tấm lòng của chị Sương cũng là việc rất đỗi bình thường. Hà Loan từ nhỏ đã là người sống nội tâm, cũng chưa từng làm hại ai, chuyện này không phải chỉ có một mình cô biết...
Đình Đình nghĩ nghĩ một lát, cô dịu giọng nói khéo:
- Nhưng nếu chị không thích ăn cháo thì có thể nói lại với chị Hai, giảm bớt khẩu phần lại vẫn được mà...
Hà Loan gật đầu, cô ấy đáp:
- Ừ, chị biết rồi, để chị nói lại. Mà thôi, em cũng đừng quan tâm đến chuyện của chị làm gì, chỉ là việc ăn uống, không quan trọng đâu.
Đình Đình gật đầu đồng ý, cô với Hà Loan nói thêm với nhau vài câu nữa thì Hà Loan có điện thoại, hình như là Lam Châu gọi đến. Tắt máy, cô ấy liền đứng dậy, tươi cười nói với Đình Đình:
- Tiểu Lam đến thăm chị, để chị ra đón con bé, em ngồi đây đợi chị nha. À, gọi cả Tiểu Hoa và A Sinh xuống đây đi, Tiểu Lam có mua tôm đất đến... là món mà mấy đứa rất thích.
Đình Đình nghe thấy Lam Châu đến, cô không quá thích cũng không đến mức chán ghét. Gật đầu nhận lời Hà Loan, đợi cô ấy ra khỏi đình mát, cô mới lấy điện thoại gọi cho Quế Hoa và Phúc Sinh. Điện thoại kết nối với Quế Hoa trước, cô liền bảo cô ấy xuống vườn chơi. Còn chưa kịp nói đến câu thứ hai thì đột nhiên Đình Đình nghe thấy tiếng rên khẽ của Hà Loan... cô ngước mắt nhìn lên... kinh hãi vô cùng khi thấy Hà Loan đang ôm bụng từ từ khụy xuống đất...
Buông điện thoại xuống bàn, Đình Đình bật dậy chạy như bay về phía Hà Loan, cô đỡ lấy cô ấy, ôm cô ấy vào người, cô gấp gáp hỏi lớn:
- Chị Loan... sao vậy? Chị sao vậy? Chị Loan...
Hà Loan sắc mặt tái mét, mồ hôi túa ra trên trán, nét đau đớn không làm cách nào có thể giấu đi được. Một tay ôm bụng, tay còn lại nắm chặt lấy bắp tay Đình Đình, Hà Loan cắn chặt răng, cô ấy run rẩy nói năng đến lấp bấp:
- Tiểu... Đình... gọi... anh Tân... gọi anh... Tân...
Đình Đình sợ hãi đến xanh hết cả mặt, cô rối lắm, nhìn thấy Hà Loan đau đớn như thế này, cô căn bản là không biết phải làm cái gì trước tiên. Hà Loan cuộn người ôm chặt lấy bụng, cô ấy đau đến không thể nói được, đau như muốn chết đi sống lại. Đình Đình rất muốn bồng cô ấy chạy đi nhưng sức cô yếu quá, thật sự không thể bồng nổi. Vội nhìn sang xung quanh, cô hét ầm lên, tìm người đến giúp.
Hà Loan xoay người rên lên từng tiếng khổ sở, mồ hôi lúc này đã túa ra đến ướt hết cả váy luôn rồi. Mọi người nghe tiếng kêu cứu của Đình Đình liền vội vàng chạy đến, mà Lam Châu lúc này cũng kịp thời xuất hiện, bên cạnh cô ấy còn có thêm một người nữa đến giúp. Tất cả ùa đến vây xung quanh để giúp đỡ cho Hà Loan.
Lam Châu quỳ xuống ôm lấy cơ thể đau đớn của chị gái mình, cô ấy vừa khóc vừa gọi tên Hà Loan, lại còn ra sức trấn an Hà Loan giống như Đình Đình đang làm. Mọi người vốn dĩ đang muốn đỡ Hà Loan lên lưng của người làm để đưa cô ấy ra xe thì đột nhiên ngay lúc này, người đi chung với Lam Châu khi nãy lại lạnh giọng nói ra những lời mà khiến ai cũng phải sợ hãi... khiến ai cũng run rẩy không dám nghe...
"Không kịp rồi... đứa bé chết rồi... là độc chết!"