Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
*Chương có nội dung hình ảnh
TRUYỆN: MỢ NHỎ NHÀ HỌ PHÓ.
CHƯƠNG 11.
Lúc Khiếu Trạch và Đình Đình xuống sảnh tiệc, khách khứa đã đến đông đủ, nhìn thấy cô khoác tay đi bên cạnh Khiếu Trạch, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về hướng hai người. Khiếu Trạch một thân tây trang màu xanh dương nhạt, Đình Đình đã thay váy lụa đỏ bằng chiếc váy xòe rộng cổ V cùng màu với tây trang của chồng mình. Trên cổ Đình Đình đeo một sợi dây chuyền bạch kim rất sáng, sợi dây chuyền mặt chữ P là biểu tượng cho người của nhà họ Phó. Chỉ có con dâu, cháu dâu của Phó gia mới được tặng kỷ vật của Phó gia, kể cả là con gái hoặc là cháu gái của Phó gia cũng đều không có.
Bà Nhỏ nhìn thấy con dâu xuất hiện, bà liền nở một nụ cười hiền hòa mãn nguyện nhìn con dâu và con trai đang sóng bước bên nhau. Lại nghe mấy vị phu nhân khen con dâu bà xinh đẹp, nụ cười trên môi bà càng rộng, tự hào hãnh diện về con dâu vô cùng. Con dâu là do bà chọn, nhìn kiểu gì cũng thấy vừa mắt. Lại nói đến hai đứa nhỏ này đi chung với nhau quá là xứng đôi luôn, đúng là không thể chê được một điểm nào mà.
Sau khi cùng Khiếu Trạch đi đến bàn chào hỏi các vị trưởng bối, Đình Đình lúc này mới có thời gian chạy đến chỗ của Quế Hoa. Quế Hoa vừa nhìn thấy cô đến, cô ấy liền kéo cô nói nhỏ:
- Này, sao lại thay váy? Có phải vừa nãy cậu với anh Nhỏ...
Không hỏi đến thì thôi, một khi hỏi đến lại khiến Đình Đình đỏ mặt không kìm được. Nhưng mà thật ra vừa nãy cô và anh cũng chưa có làm chuyện đó, nếu không phải bé Thị chạy lên gọi cô, vậy thì rất có thể giờ này cô và Khiếu Trạch vẫn chưa xuống được đây. Khiếu Trạch đối với chuyện bị phá hỏng giữa chừng thì rất là không hài lòng, nếu cô không ngăn anh lại thì chắc chắn là anh đã đuổi cổ bé Thị xuống nhà rồi. Khổ thân anh, súng đạn sẵn sàng, con mồi cũng đã bắt được, vậy mà cuối cùng lại không thể "thịt". Nếu là cô, cô cũng khó chịu chứ nói gì đến anh.
Véo nhẹ vào eo Quế Hoa, cô khẽ giọng càm ràm:
- Nghĩ linh tinh, váy kia bị lỗi, mình phải thay váy khác nên mới xuống lâu... cậu chỉ được cái suy nghĩ đen tối.
Quế Hoa cười ma mãnh:
- Có quỷ mới biết cậu và anh Nhỏ làm cái gì ở trong phòng, lúc nãy anh Nhỏ còn đuổi mình như đuổi tà...
Đình Đình liếc ngang liếc dọc Quế Hoa một phát, cô không thèm nói chuyện với cô ấy nữa, lúc này mới có thời gian nhìn đến những người đang ngồi ở trong bàn. Bàn tiệc này dành cho con cháu trong nhà, có Quế Hoa, có một vài thiên kim của nhà họ Phó, có Lam Châu, lại có... có cả Hà Loan nữa!
Đình Đình nhìn thấy Hà Loan, cô ấy vui mừng reo lên:
- Chị Loan, chị đến khi nào vậy? Sao chị không báo trước cho em biết?
Sắc mặt của Hà Loan trông đỡ nhợt nhạt hơn mấy ngày trước, hôm nay cô ấy trang điểm nhạt, cũng kém đi mấy phần cường nghị như thường khi. Nghe Đình Đình hỏi, cô ấy liền nở nụ cười xinh đẹp, đáp lời Đình Đình:
- Chị vừa đến thôi... chà... Tiểu Đình hôm nay rất đẹp, đẹp nhất trong tất cả mọi người ở đây luôn đó.
Quế Hoa nghịch ngợm chen lời:
- Chị Loan còn phải nói, người đang được hưởng hồng tình thì lúc nào mà chẳng đẹp.
Hà Loan bật cười trước câu nói của Quế Hoa, cô cũng gật đầu đồng ý:
- Tiểu Hoa nói đúng, phụ nữ được yêu thương thì nhìn lúc nào cũng xinh đẹp và rạng rỡ tràn đầy sắc xuân.
Đình Đình lại thoáng đỏ mặt, nghe mọi người nói vậy, cô ngượng chết đi được. Cái gì mà hồng tình, cái gì mà sắc xuân,... nổi hết cả da gà rồi đây này. Lại nhìn không thấy Phúc Sinh đâu, cô liền chuyển chủ đề sang anh ấy mà hỏi:
- Anh Sinh đâu? Sao mình không thấy anh ấy?
Quế Hoa liền đáp:
- Anh ấy đi chào khách rồi, ông Út kéo anh ấy đi cùng, chắc lại cùng chung số phận với anh Nhỏ nhà cậu rồi đó.
Đàn ông nhà họ Phó lúc nào cũng bận rộn, chưa kể đến việc đây lại là tiệc diễn ra tại nhà họ Phó. Đám người Phúc Sinh chắc chắn là không thoát được việc phải tiếp rượu, có khi còn say đến bí tỉ nữa là.
Lam Châu ngồi cạnh bên chị gái mình, suốt từ nãy đến giờ, cô ấy luôn giữ bộ dạng kiệm lời, ai hỏi thì nói, nếu không thì cũng chẳng buồn mở lời với ai. Cô gái này từ trước đến giờ luôn luôn là như vậy, thuở bé thì còn ríu rít được một ít, lớn lên lại trầm tĩnh như mặt hồ vậy, cực kỳ khó gần. Cũng đã quen với bộ dạng của cô ấy như vậy nên Đình Đình cũng không muốn hỏi chuyện nhiều đến cô ấy. Đình Đình chỉ hỏi một câu cho có lệ, nào ngờ được là Lam Châu ít nói như vậy mà lại hỏi chuyện đến cô.
- Chị Đình, sao em không nhìn thấy Lý Lan Trúc vậy? Chỉ thấy mỗi Lan Quyên, Lan Trúc không được ra đây à?
Đình Đình thoáng ngạc nhiên nhưng cô rất nhanh đã đáp lời:
- Lan Trúc không khỏe, cô ấy không ra dự tiệc được.
Lam Châu cũng không nói thêm gì, cô ấy chỉ gật đầu, sau đó lại tiếp tục im lặng ngồi ngay ngắn trên ghế của mình. Mặc dù cảm thấy Lam Châu đột nhiên hỏi về Lan Trúc là có hơi khác lạ nhưng Đình Đình cũng không nghĩ ngợi gì. Vì bình thường Lam Châu cũng hay như vậy, rất hay hỏi những câu hỏi bất thình lình.
Bữa tiệc sau đó được diễn ra rất suôn sẻ, khách khứa sang trọng, không khí náo nhiệt linh đình. Gần cuối bữa tiệc, mọi người bắt đầu mời nhau ra sân khấu khiêu vũ, nhảy điệu mở đầu là ông Phó Hoa và bà Hai lớn, tiếp nối theo sau là khách khứa. Đình Đình không thích khiêu vũ, còn Quế Hoa sau một hồi ỷ ôi Phúc Sinh không được, cô ấy giận dỗi tìm bạn nhảy khác. Nhìn thấy Quế Hoa nhảy tình tứ với cháu trai của một gia tộc có tiếng, Đình Đình liền nháy mắt với Phúc Sinh, cô nói:
- Anh nhìn kìa, cậu thiếu gia kia hình như rất thích Tiểu Hoa nhà mình.
Phúc Sinh không mấy quan tâm lắm, anh nhấm một chút rượu vang trong ly, chất giọng của anh khàn khàn:
- Kệ hai người họ, liên quan gì đến anh.
Đình Đình nhíu mày khẽ trách:
- Anh đừng có mạnh miệng, đừng để đến lúc Tiểu Hoa chạy theo người khác rồi lại khóc lóc đau buồn...
Phúc Sinh không trả lời, anh ấy nhìn cô, nụ cười trên môi bàn bạc tựa như không có. Cứ tưởng là anh sẽ không nói gì thì đột nhiên lại nghe giọng của anh cất lên:
- Anh nói rất rõ rồi mà, anh không thích Tiểu Hoa... thích là thích, không thích là không thích. Cô ấy có khiêu vũ với ai, ai theo đuổi cô ấy thì cũng không liên quan gì đến anh.
Phúc Sinh say, Đình Đình có thể nhìn ra được. Mà mỗi lần say, anh ấy thông thường sẽ ăn nói rất là thẳng thắn. Về chuyện Phúc Sinh không có tình cảm với Tiểu Hoa, không phải là Đình Đình không biết. Nhưng biết thì có thể làm sao được, Tiểu Hoa thật sự rất thích Phúc Sinh. Cô ấy theo đuổi anh ấy lâu như vậy, cũng có thể coi là ngang ngửa với tình cảm đơn phương của cô dành cho Khiếu Trạch...
Do dự một lát, Đình Đình khẽ thở dài, cô dịu giọng:
- Chuyện này, em không biết nói với anh thế nào, nhưng mà... em thật sự rất tiếc cho hai người, bởi vì Tiểu Hoa rất rất thích anh.
Phúc Sinh nhướn môi, anh đáp trả:
- Anh xem con bé như em gái, con bé có thích anh cả đời thì anh vẫn chỉ có thể xem con bé giống như một đứa em gái thôi. Anh có thể không lấy vợ hoặc tùy tiện lấy một cô gái nào đó chứ tuyệt đối sẽ không bao giờ lấy Tiểu Hoa.
Đình Đình nghẹn cứng trước câu nói đầy tuyệt tình này của Phúc Sinh. Mà cũng không thể trách anh được, tình cảm là thứ không thể cưỡng ép, anh ấy đã không thích, có bắt ép thì cũng sẽ là không thích. Cũng giống như việc cô biết Phúc Sinh thích cô nhưng cô lại không thể đáp lại tình cảm của anh... dù chỉ là một lần trong đời. Cuộc đời này có nhiều khi trớ trêu lắm, mà loài người thì cũng sẽ có những người cực kỳ cố chấp, giống như anh, cũng giống như là cô vậy.
Hà Loan và Lam Châu vừa đi vệ sinh ra, nhìn thấy Phúc Sinh và Đình Đình đang nói chuyện, cô liền cười hỏi:
- Hai đứa nói gì vậy? Có phải đang nói xấu chị không?
Phúc Sinh cười cười:
- Chị thì có gì tốt để bọn em phải nói xấu, có mỗi một thằng em trai này mà suốt ngày cứ mời em tham gia vào chương trình gì gì đó của chị. Phiền chết đi được!
Hà Loan lườm nguýt Phúc Sinh:
- Cậu còn nói được, chị chưa từng thấy diễn viên nào khó chiều như cậu. Cậu không thể nể tình chị em ngày xưa chơi trốn tìm cùng nhau mà đến tham dự chương trình của chị một lần được à?
Phúc Sinh cười đểu, anh nhướn mày khiêu khích:
- Khi nào chị mời được Phó Khiếu Trạch tham dự chương trình của chị thì lúc đó em sẽ đồng ý.
Hà Loan phát quạu với lời nói này của Phúc Sinh, cô gầm nhẹ từng chữ:
- Cậu bị điên à? Khiếu Trạch có phải là người trong giới đâu, chị mời cậu ấy để nghe cậu ấy thuyết giảng về luật kinh doanh hay gì? Cậu nói vậy mà cũng nghe được, cậu có...
Lời của Hà Loan còn chưa dứt thì ở phía khuôn viên của sảnh tiệc đột nhiên vang lên tiếng xì xào bàn tán rất lớn. Đình Đình và mọi người theo phản xạ liền hướng mắt nhìn theo, vừa vặn ngay lúc này nhìn thấy Lý Lan Trúc xuất hiện. Chẳng qua là cô ấy có chút không được bình thường, quần áo nhếch nhác, đầu tóc rối bời, biểu cảm hoảng loạn sợ hãi tột độ. Sự xuất hiện của Lý Lan Trúc làm cho khách khứa vô cùng hoang mang và ngạc nhiên, sự chú ý của mọi người đang bắt đầu đổ dồn hết về phía này...
Đình Đình nhìn thấy Lan Trúc cô độc giữa đám đông, cô ấy vừa sợ hãi vừa phẫn uất, đôi mắt đỏ rực đảo quanh như đang tìm kiếm bóng dáng của ai đó. Lúc này Lam Châu đột nhiên lên tiếng, cô ấy hỏi:
- Hình như kia là... Lý Lan Trúc? Sao cô ta lại thành ra như vậy? Nhếch nhác bẩn thỉu như vậy mà cũng dám chạy ra đây sao?
Hà Loan nhíu mày không hài lòng nhìn em gái, cô ấy vội nhắc nhở:
- Có thể là cô ấy bị chuyện gì đó, em đừng nói người ta như vậy.
Biết là mình lỡ lời, Lam Châu liền không dám nói thêm gì nữa. Chẳng qua là Đình Đình cũng không có tâm trạng đâu mà để ý đến, cô lúc này không kịp suy nghĩ gì liền đứng dậy đi nhanh về phía của Lan Trúc. Phúc Sinh nhìn thấy cô rời đi, anh cũng đi theo sau, cả Hà Loan và Lam Châu cũng đi theo cùng.
Lúc Đình Đình đi đến thì Khiếu Trạch và vài người nữa cũng vừa vặn đi tới. Đình Đình bước đến trước mặt Lan Trúc, cô còn chưa kịp nói được câu gì thì Lan Trúc đã nhào về phía cô. Cô ấy giống như là dùng hết sức bình sinh, giống như là dồn hết tất cả sợ hãi và sự phẫn uất mà vung tay tát thật mạnh vào mặt của Đình Đình...
"Bốp", cái tát giòn tan, vang vọng khắp cả một sảnh tiệc, khiến cho tất cả mọi người đều ngừng hoạt động, dồn hết mọi ánh mắt tò mò nhìn về phía này của Đình Đình.
Đình Đình bị đánh, cô vừa đau, vừa bất ngờ, mà cũng vừa hoảng hốt. Chưa dừng lại ở đó, Lan Trúc còn nhào đến cáu xé trên người cô, nếu không có mọi người can ra, cô ấy chắc chắn đã xé nát bộ váy mà cô đang mặc trên người. Cũng không phải là Đình Đình không phản kháng được, mà cơ bản là cô sốc quá, sốc đến mức không thể nào phản kháng kịp. Cô thật sự không hiểu chuyện gì, cô đã làm ra chuyện gì mà khiến cho Lan Trúc lại hành động thô bạo với cô như vậy? Cô ấy bị điên rồi hay sao?
Về phần Lan Trúc, cô ấy sau khi bị mọi người giữ lại, ánh mắt vẫn trừng trừng nhìn về Đình Đình. Lại vì không nói chuyện được nên cô ấy lúc này chỉ biết khóc, những giọt nước mắt của phẫn uất, của ghét thù, của điên loạn...
Khiếu Trạch nhìn thấy Đình Đình bị đánh, việc đầu tiên mà anh làm là chạy đến che chở cho Đình Đình. Sau khi mọi người khống chế được Lan Trúc, anh liền ôm Đình Đình vào trong lòng, cố giấu cô vào người, không để cho người khác nhìn thấy gương mặt của cô. Lại nhờ có áo khoác ngoài của Phúc Sinh trùm lên người Đình Đình, khách khứa mới không kịp nhận diện ra người vừa bị đánh là ai. Chẳng qua là vẫn có người nhanh mắt nhìn ra được, bọn họ bắt đầu xì xào bàn tán...
- Trời! Cô gái điên kia là đại tiểu thư nhà họ Lý... Lý Lan Trúc đó. Còn cô gái váy xanh... hình như là vợ của cậu Nhỏ...
- Chị nói sao? Vợ của cậu Nhỏ? Mợ Đình?
- Phải không vậy? Cô có nhìn nhầm không?
- Không nhầm! Tôi biết cô Lý Lan Trúc này mà, tôi đâu có lạ gì nhà họ Lý. Mà sao cô Lý lại đánh mợ Nhỏ? Tôi nhìn bộ dạng này của cô Lý... tôi nghi quá...
Lời bàn tán càng lúc càng rôm rả, Khiếu Trạch căn bản là không thể nghe tiếp được nữa. Anh nháy mắt ra hiệu với Phúc Sinh, để anh ấy thay anh đưa Lan Trúc vào trong, còn anh sẽ đưa Đình Đình rời khỏi chỗ này trước. Ôm cô vào trong lòng, anh vỗ nhè nhẹ vào lưng cô trấn an:
- Đừng sợ, anh đưa em vào trong, có anh ở đây, không phải sợ.
Đình Đình nói không được, cô chỉ có thể gật gật đầu, để mặc cho Khiếu Trạch muốn đưa cô đi đâu thì đưa. Cô hoảng thật rồi, sốc đến mức không thể nào mở miệng nói chuyện được. Cả người cô tựa hết vào Khiếu Trạch, anh kéo cô đi đâu thì cô đi đó. Cô bây giờ giống hệt như thân dây leo đang quấn quanh thân cây cổ thụ, phó mặc hết vào thân cổ thụ to lớn.
Về phần khách khứa đang dõi mắt tò mò ở bữa tiệc thì đã có anh em nhà họ Phó giải quyết. Tất nhiên là chuyện này sẽ không thể dừng lại trong phạm vi ở nhà họ Phó rồi, ngày mai chắc chắn cả giới hào môn sẽ biết được chuyện giật gân ở tiệc sinh nhật của ông Phó Hoa. Nhưng biết làm cách nào được, nhà họ Phó cũng không thể bịt miệng được hết bọn họ. Ngoài việc ổn định lại tiệc rượu, người của Phó gia cũng không thể làm được điều gì khác hơn.
Chỉ là sau khi cậu Phó nhỏ đưa cả hai cô gái vào trong thì một lát sau, người làm ở nhà họ Phó lại tức tốc chạy đi đón bác sĩ riêng đến. Cũng may là người của Phó gia làm việc cẩn thận, vậy nên người ngoài cũng không ai biết được vấn đề phát sinh này. Đợi khi bữa tiệc kết thúc, nhà họ Phó lại được thêm một dịp "đốt" đèn đến sáng!
......................................
Đình Đình bị đánh rất mạnh, một bên má sưng lên, phải chờm đá lạnh mới giảm bớt sưng đỏ. Phần cổ và ngực cũng có vết máu do bị móng tay cào vào, nhìn cô trông chẳng khác gì bồ nhí vừa bị đánh ghen xong. Người giúp cô chờm đá là Khiếu Trạch, bà Phó Nhỏ thì giúp con dâu thoa thuốc trên ngực, biết tâm trạng của Đình Đình đang cực kỳ không tốt, vậy nên cũng không ai dám nhiều lời về vấn đề khi nãy với cô.
Khiếu Trạch nhìn vết sưng đỏ trên má Đình Đình, trong lòng anh vừa xót xa vừa khó chịu. Mẹ kiếp, anh nâng cô như nâng trứng, sờ má còn sợ làm rát da cô, vậy mà có người lại dám đánh vào mặt cô ra nông nổi như thế này. Nếu không phải vì Lý Lan Trúc có giá trị quan trọng với anh thì anh đã đấm cho cô ta một phát vào mặt. Anh tự nhận mình là người có thù tất báo, chẳng cần phân biệt nam nữ, cứ thử động vào "vảy ngược" của anh thì đến đàn bà anh cũng đánh. Lý Lan Trúc... đúng là nuôi ong tay áo, nuôi khỉ dòm nhà rồi!
Mà Đình Đình lúc này cũng chẳng khá hơn Khiếu Trạch là bao nhiêu, má của cô vừa sưng, mặt mũi thì quạu quọ, đen nhẻm như cái đít nồi nấu củi. Khi nãy vừa quá bất ngờ nên cô không có cảm giác gì, bây giờ càng nghĩ thì càng tức. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy, Lý Lan Trúc có phải là bị điên rồi không? Mẹ nó, hôm nay cô phải hỏi cho ra nhẽ, cục tức này cô nuốt không trôi mà.
Bác sĩ sau khi vào kiểm tra cho Lý Lan Trúc, cảm thấy tình hình của Lan Trúc không tốt, ông ấy liền yêu cầu đưa Lý Lan Trúc đến bệnh viện để làm thêm các loại xét nghiệm khác liên quan đến thai sản. Mặc dù rất tức giận trước hành động của Lý Lan Trúc trong bữa tiệc nhưng bà Phó nhỏ không thể không cho người đưa Lý Lan Trúc đi bệnh viện. Trên bà còn có ông nội Phó, ông đã từng dặn dò bà không thể lơ là bỏ mặc mẹ con Lan Trúc. Trước mắt chỉ có thể đưa Lan Trúc đi bệnh viện, đợi sau khi cô ấy tỉnh dậy, bà chắc chắn sẽ hỏi rõ ràng trắng đen mọi chuyện.
Chẳng qua là khi ông nội Phó biết tin, ông liền đích thân ra lệnh cho quản gia của ông đưa Lý Lan Trúc đi bệnh viện, còn ông thì ở lại Phó gia cùng mọi người chờ đợi kết quả. Ông làm như vậy, một nửa là muốn bảo vệ cho Lý Lan Trúc, một nửa là muốn bảo vệ cho Đình Đình. Ông không muốn Đình Đình mang tiếng oan mà ông cũng không muốn nhìn thấy đứa bé trong bụng Lan Trúc có gì đó bất trắc xảy ra. Nhà họ Phó đang rất cần một đứa bé, nếu không may để việc này lộ ra ngoài, khi đó không phải chỉ có một mình Đình Đình gặp rắc rối, mà đến cả ông cũng không thể thoát được việc phải giải trình...
Trong phòng khách lúc này đang có đông đủ thành viên của Phó gia, thêm cả Quế Hoa và Phúc Sinh, đã đông lại càng thêm đông. Chẳng qua là không khí cực kỳ căng thẳng, không ai lên tiếng nói câu nào, mọi người đều đang căng mắt chờ đợi kết quả từ phía quản gia.
Đình Đình ngồi ngay ngắn trên ghế, cả buổi cô đều im lặng, cô chỉ nói được duy nhất một câu "con không biết" rồi sau đó lại tiếp im lặng. Cô lúc này là đang suy nghĩ kèm theo suy luận, vết sưng đỏ trên mặt có rát thì cô cũng không có tâm tư mà nghĩ đến. Rất nhiều lý do được liệt kê ra trong đầu nhưng cô lúc này lại đang lo lắng cho tình hình đứa bé trong bụng của Lan Trúc. Theo như cô suy đoán, việc Lan Trúc đột nhiên hành hung cô... rất có khả năng là vì liên quan đến đứa bé trong bụng của cô ấy.
Khiếu Trạch nhìn Đình Đình, anh biết cô đang tập trung suy nghĩ, mà anh cũng biết là nếu khi cô tập trung suy nghĩ cao độ, bụng của cô chắc chắn sẽ đau. Phòng bệnh còn hơn chữa bệnh, anh liền ra lệnh cho bé Thị lên phòng lấy thuốc cho Đình Đình, biết đâu sẽ có lúc dùng đến...
Khoảng hơn nửa tiếng sau từ lúc quản gia đưa Lan Trúc đến bệnh viện thì ông ấy mới quay trở về. Đối diện với câu hỏi của ông nội Phó về tình hình của Lan Trúc, quản gia có chút do dự chưa trả lời. Ánh nhìn của ông liếc ngang sang Đình Đình, vừa vặn lại nhìn thấy cô đang chăm chú nhìn ông. Ông nhìn thấy rõ tròng mắt của cô long lanh không hề dao động bất an, với biểu hiện này của cô lại càng làm cho ông khó xử không biết phải nên nói thế nào. Nhưng mà nếu ông không nói thật thì trước sau gì cô Lý kia cũng sẽ tố giác Đình Đình. Thay vì để cô Lý kia tố giác, ông nghĩ là ông nên tự mình nói ra thì sẽ tốt hơn.
Suy nghĩ cẩn thận thấu đáo, quản gia lúc này mới dõng dạc cất giọng, chẳng qua là báo cáo của ông lại khiến cho trên dưới một nhà Phó gia phải bất ngờ sửng sốt đến ngỡ ngàng và ngơ ngác...
- Dạ thưa, tình hình sức khỏe của cô Lý tạm thời đã ổn định, nhưng mà thai nhi thì lại khá là không tốt vì có dấu hiệu dọa sảy. Còn nguyên nhân dọa sảy thai là vì cô Trúc... bị ép uống thuốc kích sinh. Cũng may là chỉ mới uống rất ít, phát hiện kịp thời nên bây giờ mới không sao. Còn nữa, lúc tôi trở về thì cô Lý cũng đã tỉnh, cô Lý thì không thể nói chuyện nên cô ấy có viết ra giấy nhờ tôi về chuyển lại lời dùm...
Nói đến đây, quản gia liền mở tờ giấy nhỏ trong tay mình ra, ông có hơi hồi hộp, giọng vừa khàn vừa run:
- Cô Lý viết... cầu xin cứu mẹ con tôi... có người muốn giết con tôi... là Đình Đình muốn giết con tôi!
CHƯƠNG 11.
Lúc Khiếu Trạch và Đình Đình xuống sảnh tiệc, khách khứa đã đến đông đủ, nhìn thấy cô khoác tay đi bên cạnh Khiếu Trạch, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về hướng hai người. Khiếu Trạch một thân tây trang màu xanh dương nhạt, Đình Đình đã thay váy lụa đỏ bằng chiếc váy xòe rộng cổ V cùng màu với tây trang của chồng mình. Trên cổ Đình Đình đeo một sợi dây chuyền bạch kim rất sáng, sợi dây chuyền mặt chữ P là biểu tượng cho người của nhà họ Phó. Chỉ có con dâu, cháu dâu của Phó gia mới được tặng kỷ vật của Phó gia, kể cả là con gái hoặc là cháu gái của Phó gia cũng đều không có.
Bà Nhỏ nhìn thấy con dâu xuất hiện, bà liền nở một nụ cười hiền hòa mãn nguyện nhìn con dâu và con trai đang sóng bước bên nhau. Lại nghe mấy vị phu nhân khen con dâu bà xinh đẹp, nụ cười trên môi bà càng rộng, tự hào hãnh diện về con dâu vô cùng. Con dâu là do bà chọn, nhìn kiểu gì cũng thấy vừa mắt. Lại nói đến hai đứa nhỏ này đi chung với nhau quá là xứng đôi luôn, đúng là không thể chê được một điểm nào mà.
Sau khi cùng Khiếu Trạch đi đến bàn chào hỏi các vị trưởng bối, Đình Đình lúc này mới có thời gian chạy đến chỗ của Quế Hoa. Quế Hoa vừa nhìn thấy cô đến, cô ấy liền kéo cô nói nhỏ:
- Này, sao lại thay váy? Có phải vừa nãy cậu với anh Nhỏ...
Không hỏi đến thì thôi, một khi hỏi đến lại khiến Đình Đình đỏ mặt không kìm được. Nhưng mà thật ra vừa nãy cô và anh cũng chưa có làm chuyện đó, nếu không phải bé Thị chạy lên gọi cô, vậy thì rất có thể giờ này cô và Khiếu Trạch vẫn chưa xuống được đây. Khiếu Trạch đối với chuyện bị phá hỏng giữa chừng thì rất là không hài lòng, nếu cô không ngăn anh lại thì chắc chắn là anh đã đuổi cổ bé Thị xuống nhà rồi. Khổ thân anh, súng đạn sẵn sàng, con mồi cũng đã bắt được, vậy mà cuối cùng lại không thể "thịt". Nếu là cô, cô cũng khó chịu chứ nói gì đến anh.
Véo nhẹ vào eo Quế Hoa, cô khẽ giọng càm ràm:
- Nghĩ linh tinh, váy kia bị lỗi, mình phải thay váy khác nên mới xuống lâu... cậu chỉ được cái suy nghĩ đen tối.
Quế Hoa cười ma mãnh:
- Có quỷ mới biết cậu và anh Nhỏ làm cái gì ở trong phòng, lúc nãy anh Nhỏ còn đuổi mình như đuổi tà...
Đình Đình liếc ngang liếc dọc Quế Hoa một phát, cô không thèm nói chuyện với cô ấy nữa, lúc này mới có thời gian nhìn đến những người đang ngồi ở trong bàn. Bàn tiệc này dành cho con cháu trong nhà, có Quế Hoa, có một vài thiên kim của nhà họ Phó, có Lam Châu, lại có... có cả Hà Loan nữa!
Đình Đình nhìn thấy Hà Loan, cô ấy vui mừng reo lên:
- Chị Loan, chị đến khi nào vậy? Sao chị không báo trước cho em biết?
Sắc mặt của Hà Loan trông đỡ nhợt nhạt hơn mấy ngày trước, hôm nay cô ấy trang điểm nhạt, cũng kém đi mấy phần cường nghị như thường khi. Nghe Đình Đình hỏi, cô ấy liền nở nụ cười xinh đẹp, đáp lời Đình Đình:
- Chị vừa đến thôi... chà... Tiểu Đình hôm nay rất đẹp, đẹp nhất trong tất cả mọi người ở đây luôn đó.
Quế Hoa nghịch ngợm chen lời:
- Chị Loan còn phải nói, người đang được hưởng hồng tình thì lúc nào mà chẳng đẹp.
Hà Loan bật cười trước câu nói của Quế Hoa, cô cũng gật đầu đồng ý:
- Tiểu Hoa nói đúng, phụ nữ được yêu thương thì nhìn lúc nào cũng xinh đẹp và rạng rỡ tràn đầy sắc xuân.
Đình Đình lại thoáng đỏ mặt, nghe mọi người nói vậy, cô ngượng chết đi được. Cái gì mà hồng tình, cái gì mà sắc xuân,... nổi hết cả da gà rồi đây này. Lại nhìn không thấy Phúc Sinh đâu, cô liền chuyển chủ đề sang anh ấy mà hỏi:
- Anh Sinh đâu? Sao mình không thấy anh ấy?
Quế Hoa liền đáp:
- Anh ấy đi chào khách rồi, ông Út kéo anh ấy đi cùng, chắc lại cùng chung số phận với anh Nhỏ nhà cậu rồi đó.
Đàn ông nhà họ Phó lúc nào cũng bận rộn, chưa kể đến việc đây lại là tiệc diễn ra tại nhà họ Phó. Đám người Phúc Sinh chắc chắn là không thoát được việc phải tiếp rượu, có khi còn say đến bí tỉ nữa là.
Lam Châu ngồi cạnh bên chị gái mình, suốt từ nãy đến giờ, cô ấy luôn giữ bộ dạng kiệm lời, ai hỏi thì nói, nếu không thì cũng chẳng buồn mở lời với ai. Cô gái này từ trước đến giờ luôn luôn là như vậy, thuở bé thì còn ríu rít được một ít, lớn lên lại trầm tĩnh như mặt hồ vậy, cực kỳ khó gần. Cũng đã quen với bộ dạng của cô ấy như vậy nên Đình Đình cũng không muốn hỏi chuyện nhiều đến cô ấy. Đình Đình chỉ hỏi một câu cho có lệ, nào ngờ được là Lam Châu ít nói như vậy mà lại hỏi chuyện đến cô.
- Chị Đình, sao em không nhìn thấy Lý Lan Trúc vậy? Chỉ thấy mỗi Lan Quyên, Lan Trúc không được ra đây à?
Đình Đình thoáng ngạc nhiên nhưng cô rất nhanh đã đáp lời:
- Lan Trúc không khỏe, cô ấy không ra dự tiệc được.
Lam Châu cũng không nói thêm gì, cô ấy chỉ gật đầu, sau đó lại tiếp tục im lặng ngồi ngay ngắn trên ghế của mình. Mặc dù cảm thấy Lam Châu đột nhiên hỏi về Lan Trúc là có hơi khác lạ nhưng Đình Đình cũng không nghĩ ngợi gì. Vì bình thường Lam Châu cũng hay như vậy, rất hay hỏi những câu hỏi bất thình lình.
Bữa tiệc sau đó được diễn ra rất suôn sẻ, khách khứa sang trọng, không khí náo nhiệt linh đình. Gần cuối bữa tiệc, mọi người bắt đầu mời nhau ra sân khấu khiêu vũ, nhảy điệu mở đầu là ông Phó Hoa và bà Hai lớn, tiếp nối theo sau là khách khứa. Đình Đình không thích khiêu vũ, còn Quế Hoa sau một hồi ỷ ôi Phúc Sinh không được, cô ấy giận dỗi tìm bạn nhảy khác. Nhìn thấy Quế Hoa nhảy tình tứ với cháu trai của một gia tộc có tiếng, Đình Đình liền nháy mắt với Phúc Sinh, cô nói:
- Anh nhìn kìa, cậu thiếu gia kia hình như rất thích Tiểu Hoa nhà mình.
Phúc Sinh không mấy quan tâm lắm, anh nhấm một chút rượu vang trong ly, chất giọng của anh khàn khàn:
- Kệ hai người họ, liên quan gì đến anh.
Đình Đình nhíu mày khẽ trách:
- Anh đừng có mạnh miệng, đừng để đến lúc Tiểu Hoa chạy theo người khác rồi lại khóc lóc đau buồn...
Phúc Sinh không trả lời, anh ấy nhìn cô, nụ cười trên môi bàn bạc tựa như không có. Cứ tưởng là anh sẽ không nói gì thì đột nhiên lại nghe giọng của anh cất lên:
- Anh nói rất rõ rồi mà, anh không thích Tiểu Hoa... thích là thích, không thích là không thích. Cô ấy có khiêu vũ với ai, ai theo đuổi cô ấy thì cũng không liên quan gì đến anh.
Phúc Sinh say, Đình Đình có thể nhìn ra được. Mà mỗi lần say, anh ấy thông thường sẽ ăn nói rất là thẳng thắn. Về chuyện Phúc Sinh không có tình cảm với Tiểu Hoa, không phải là Đình Đình không biết. Nhưng biết thì có thể làm sao được, Tiểu Hoa thật sự rất thích Phúc Sinh. Cô ấy theo đuổi anh ấy lâu như vậy, cũng có thể coi là ngang ngửa với tình cảm đơn phương của cô dành cho Khiếu Trạch...
Do dự một lát, Đình Đình khẽ thở dài, cô dịu giọng:
- Chuyện này, em không biết nói với anh thế nào, nhưng mà... em thật sự rất tiếc cho hai người, bởi vì Tiểu Hoa rất rất thích anh.
Phúc Sinh nhướn môi, anh đáp trả:
- Anh xem con bé như em gái, con bé có thích anh cả đời thì anh vẫn chỉ có thể xem con bé giống như một đứa em gái thôi. Anh có thể không lấy vợ hoặc tùy tiện lấy một cô gái nào đó chứ tuyệt đối sẽ không bao giờ lấy Tiểu Hoa.
Đình Đình nghẹn cứng trước câu nói đầy tuyệt tình này của Phúc Sinh. Mà cũng không thể trách anh được, tình cảm là thứ không thể cưỡng ép, anh ấy đã không thích, có bắt ép thì cũng sẽ là không thích. Cũng giống như việc cô biết Phúc Sinh thích cô nhưng cô lại không thể đáp lại tình cảm của anh... dù chỉ là một lần trong đời. Cuộc đời này có nhiều khi trớ trêu lắm, mà loài người thì cũng sẽ có những người cực kỳ cố chấp, giống như anh, cũng giống như là cô vậy.
Hà Loan và Lam Châu vừa đi vệ sinh ra, nhìn thấy Phúc Sinh và Đình Đình đang nói chuyện, cô liền cười hỏi:
- Hai đứa nói gì vậy? Có phải đang nói xấu chị không?
Phúc Sinh cười cười:
- Chị thì có gì tốt để bọn em phải nói xấu, có mỗi một thằng em trai này mà suốt ngày cứ mời em tham gia vào chương trình gì gì đó của chị. Phiền chết đi được!
Hà Loan lườm nguýt Phúc Sinh:
- Cậu còn nói được, chị chưa từng thấy diễn viên nào khó chiều như cậu. Cậu không thể nể tình chị em ngày xưa chơi trốn tìm cùng nhau mà đến tham dự chương trình của chị một lần được à?
Phúc Sinh cười đểu, anh nhướn mày khiêu khích:
- Khi nào chị mời được Phó Khiếu Trạch tham dự chương trình của chị thì lúc đó em sẽ đồng ý.
Hà Loan phát quạu với lời nói này của Phúc Sinh, cô gầm nhẹ từng chữ:
- Cậu bị điên à? Khiếu Trạch có phải là người trong giới đâu, chị mời cậu ấy để nghe cậu ấy thuyết giảng về luật kinh doanh hay gì? Cậu nói vậy mà cũng nghe được, cậu có...
Lời của Hà Loan còn chưa dứt thì ở phía khuôn viên của sảnh tiệc đột nhiên vang lên tiếng xì xào bàn tán rất lớn. Đình Đình và mọi người theo phản xạ liền hướng mắt nhìn theo, vừa vặn ngay lúc này nhìn thấy Lý Lan Trúc xuất hiện. Chẳng qua là cô ấy có chút không được bình thường, quần áo nhếch nhác, đầu tóc rối bời, biểu cảm hoảng loạn sợ hãi tột độ. Sự xuất hiện của Lý Lan Trúc làm cho khách khứa vô cùng hoang mang và ngạc nhiên, sự chú ý của mọi người đang bắt đầu đổ dồn hết về phía này...
Đình Đình nhìn thấy Lan Trúc cô độc giữa đám đông, cô ấy vừa sợ hãi vừa phẫn uất, đôi mắt đỏ rực đảo quanh như đang tìm kiếm bóng dáng của ai đó. Lúc này Lam Châu đột nhiên lên tiếng, cô ấy hỏi:
- Hình như kia là... Lý Lan Trúc? Sao cô ta lại thành ra như vậy? Nhếch nhác bẩn thỉu như vậy mà cũng dám chạy ra đây sao?
Hà Loan nhíu mày không hài lòng nhìn em gái, cô ấy vội nhắc nhở:
- Có thể là cô ấy bị chuyện gì đó, em đừng nói người ta như vậy.
Biết là mình lỡ lời, Lam Châu liền không dám nói thêm gì nữa. Chẳng qua là Đình Đình cũng không có tâm trạng đâu mà để ý đến, cô lúc này không kịp suy nghĩ gì liền đứng dậy đi nhanh về phía của Lan Trúc. Phúc Sinh nhìn thấy cô rời đi, anh cũng đi theo sau, cả Hà Loan và Lam Châu cũng đi theo cùng.
Lúc Đình Đình đi đến thì Khiếu Trạch và vài người nữa cũng vừa vặn đi tới. Đình Đình bước đến trước mặt Lan Trúc, cô còn chưa kịp nói được câu gì thì Lan Trúc đã nhào về phía cô. Cô ấy giống như là dùng hết sức bình sinh, giống như là dồn hết tất cả sợ hãi và sự phẫn uất mà vung tay tát thật mạnh vào mặt của Đình Đình...
"Bốp", cái tát giòn tan, vang vọng khắp cả một sảnh tiệc, khiến cho tất cả mọi người đều ngừng hoạt động, dồn hết mọi ánh mắt tò mò nhìn về phía này của Đình Đình.
Đình Đình bị đánh, cô vừa đau, vừa bất ngờ, mà cũng vừa hoảng hốt. Chưa dừng lại ở đó, Lan Trúc còn nhào đến cáu xé trên người cô, nếu không có mọi người can ra, cô ấy chắc chắn đã xé nát bộ váy mà cô đang mặc trên người. Cũng không phải là Đình Đình không phản kháng được, mà cơ bản là cô sốc quá, sốc đến mức không thể nào phản kháng kịp. Cô thật sự không hiểu chuyện gì, cô đã làm ra chuyện gì mà khiến cho Lan Trúc lại hành động thô bạo với cô như vậy? Cô ấy bị điên rồi hay sao?
Về phần Lan Trúc, cô ấy sau khi bị mọi người giữ lại, ánh mắt vẫn trừng trừng nhìn về Đình Đình. Lại vì không nói chuyện được nên cô ấy lúc này chỉ biết khóc, những giọt nước mắt của phẫn uất, của ghét thù, của điên loạn...
Khiếu Trạch nhìn thấy Đình Đình bị đánh, việc đầu tiên mà anh làm là chạy đến che chở cho Đình Đình. Sau khi mọi người khống chế được Lan Trúc, anh liền ôm Đình Đình vào trong lòng, cố giấu cô vào người, không để cho người khác nhìn thấy gương mặt của cô. Lại nhờ có áo khoác ngoài của Phúc Sinh trùm lên người Đình Đình, khách khứa mới không kịp nhận diện ra người vừa bị đánh là ai. Chẳng qua là vẫn có người nhanh mắt nhìn ra được, bọn họ bắt đầu xì xào bàn tán...
- Trời! Cô gái điên kia là đại tiểu thư nhà họ Lý... Lý Lan Trúc đó. Còn cô gái váy xanh... hình như là vợ của cậu Nhỏ...
- Chị nói sao? Vợ của cậu Nhỏ? Mợ Đình?
- Phải không vậy? Cô có nhìn nhầm không?
- Không nhầm! Tôi biết cô Lý Lan Trúc này mà, tôi đâu có lạ gì nhà họ Lý. Mà sao cô Lý lại đánh mợ Nhỏ? Tôi nhìn bộ dạng này của cô Lý... tôi nghi quá...
Lời bàn tán càng lúc càng rôm rả, Khiếu Trạch căn bản là không thể nghe tiếp được nữa. Anh nháy mắt ra hiệu với Phúc Sinh, để anh ấy thay anh đưa Lan Trúc vào trong, còn anh sẽ đưa Đình Đình rời khỏi chỗ này trước. Ôm cô vào trong lòng, anh vỗ nhè nhẹ vào lưng cô trấn an:
- Đừng sợ, anh đưa em vào trong, có anh ở đây, không phải sợ.
Đình Đình nói không được, cô chỉ có thể gật gật đầu, để mặc cho Khiếu Trạch muốn đưa cô đi đâu thì đưa. Cô hoảng thật rồi, sốc đến mức không thể nào mở miệng nói chuyện được. Cả người cô tựa hết vào Khiếu Trạch, anh kéo cô đi đâu thì cô đi đó. Cô bây giờ giống hệt như thân dây leo đang quấn quanh thân cây cổ thụ, phó mặc hết vào thân cổ thụ to lớn.
Về phần khách khứa đang dõi mắt tò mò ở bữa tiệc thì đã có anh em nhà họ Phó giải quyết. Tất nhiên là chuyện này sẽ không thể dừng lại trong phạm vi ở nhà họ Phó rồi, ngày mai chắc chắn cả giới hào môn sẽ biết được chuyện giật gân ở tiệc sinh nhật của ông Phó Hoa. Nhưng biết làm cách nào được, nhà họ Phó cũng không thể bịt miệng được hết bọn họ. Ngoài việc ổn định lại tiệc rượu, người của Phó gia cũng không thể làm được điều gì khác hơn.
Chỉ là sau khi cậu Phó nhỏ đưa cả hai cô gái vào trong thì một lát sau, người làm ở nhà họ Phó lại tức tốc chạy đi đón bác sĩ riêng đến. Cũng may là người của Phó gia làm việc cẩn thận, vậy nên người ngoài cũng không ai biết được vấn đề phát sinh này. Đợi khi bữa tiệc kết thúc, nhà họ Phó lại được thêm một dịp "đốt" đèn đến sáng!
......................................
Đình Đình bị đánh rất mạnh, một bên má sưng lên, phải chờm đá lạnh mới giảm bớt sưng đỏ. Phần cổ và ngực cũng có vết máu do bị móng tay cào vào, nhìn cô trông chẳng khác gì bồ nhí vừa bị đánh ghen xong. Người giúp cô chờm đá là Khiếu Trạch, bà Phó Nhỏ thì giúp con dâu thoa thuốc trên ngực, biết tâm trạng của Đình Đình đang cực kỳ không tốt, vậy nên cũng không ai dám nhiều lời về vấn đề khi nãy với cô.
Khiếu Trạch nhìn vết sưng đỏ trên má Đình Đình, trong lòng anh vừa xót xa vừa khó chịu. Mẹ kiếp, anh nâng cô như nâng trứng, sờ má còn sợ làm rát da cô, vậy mà có người lại dám đánh vào mặt cô ra nông nổi như thế này. Nếu không phải vì Lý Lan Trúc có giá trị quan trọng với anh thì anh đã đấm cho cô ta một phát vào mặt. Anh tự nhận mình là người có thù tất báo, chẳng cần phân biệt nam nữ, cứ thử động vào "vảy ngược" của anh thì đến đàn bà anh cũng đánh. Lý Lan Trúc... đúng là nuôi ong tay áo, nuôi khỉ dòm nhà rồi!
Mà Đình Đình lúc này cũng chẳng khá hơn Khiếu Trạch là bao nhiêu, má của cô vừa sưng, mặt mũi thì quạu quọ, đen nhẻm như cái đít nồi nấu củi. Khi nãy vừa quá bất ngờ nên cô không có cảm giác gì, bây giờ càng nghĩ thì càng tức. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy, Lý Lan Trúc có phải là bị điên rồi không? Mẹ nó, hôm nay cô phải hỏi cho ra nhẽ, cục tức này cô nuốt không trôi mà.
Bác sĩ sau khi vào kiểm tra cho Lý Lan Trúc, cảm thấy tình hình của Lan Trúc không tốt, ông ấy liền yêu cầu đưa Lý Lan Trúc đến bệnh viện để làm thêm các loại xét nghiệm khác liên quan đến thai sản. Mặc dù rất tức giận trước hành động của Lý Lan Trúc trong bữa tiệc nhưng bà Phó nhỏ không thể không cho người đưa Lý Lan Trúc đi bệnh viện. Trên bà còn có ông nội Phó, ông đã từng dặn dò bà không thể lơ là bỏ mặc mẹ con Lan Trúc. Trước mắt chỉ có thể đưa Lan Trúc đi bệnh viện, đợi sau khi cô ấy tỉnh dậy, bà chắc chắn sẽ hỏi rõ ràng trắng đen mọi chuyện.
Chẳng qua là khi ông nội Phó biết tin, ông liền đích thân ra lệnh cho quản gia của ông đưa Lý Lan Trúc đi bệnh viện, còn ông thì ở lại Phó gia cùng mọi người chờ đợi kết quả. Ông làm như vậy, một nửa là muốn bảo vệ cho Lý Lan Trúc, một nửa là muốn bảo vệ cho Đình Đình. Ông không muốn Đình Đình mang tiếng oan mà ông cũng không muốn nhìn thấy đứa bé trong bụng Lan Trúc có gì đó bất trắc xảy ra. Nhà họ Phó đang rất cần một đứa bé, nếu không may để việc này lộ ra ngoài, khi đó không phải chỉ có một mình Đình Đình gặp rắc rối, mà đến cả ông cũng không thể thoát được việc phải giải trình...
Trong phòng khách lúc này đang có đông đủ thành viên của Phó gia, thêm cả Quế Hoa và Phúc Sinh, đã đông lại càng thêm đông. Chẳng qua là không khí cực kỳ căng thẳng, không ai lên tiếng nói câu nào, mọi người đều đang căng mắt chờ đợi kết quả từ phía quản gia.
Đình Đình ngồi ngay ngắn trên ghế, cả buổi cô đều im lặng, cô chỉ nói được duy nhất một câu "con không biết" rồi sau đó lại tiếp im lặng. Cô lúc này là đang suy nghĩ kèm theo suy luận, vết sưng đỏ trên mặt có rát thì cô cũng không có tâm tư mà nghĩ đến. Rất nhiều lý do được liệt kê ra trong đầu nhưng cô lúc này lại đang lo lắng cho tình hình đứa bé trong bụng của Lan Trúc. Theo như cô suy đoán, việc Lan Trúc đột nhiên hành hung cô... rất có khả năng là vì liên quan đến đứa bé trong bụng của cô ấy.
Khiếu Trạch nhìn Đình Đình, anh biết cô đang tập trung suy nghĩ, mà anh cũng biết là nếu khi cô tập trung suy nghĩ cao độ, bụng của cô chắc chắn sẽ đau. Phòng bệnh còn hơn chữa bệnh, anh liền ra lệnh cho bé Thị lên phòng lấy thuốc cho Đình Đình, biết đâu sẽ có lúc dùng đến...
Khoảng hơn nửa tiếng sau từ lúc quản gia đưa Lan Trúc đến bệnh viện thì ông ấy mới quay trở về. Đối diện với câu hỏi của ông nội Phó về tình hình của Lan Trúc, quản gia có chút do dự chưa trả lời. Ánh nhìn của ông liếc ngang sang Đình Đình, vừa vặn lại nhìn thấy cô đang chăm chú nhìn ông. Ông nhìn thấy rõ tròng mắt của cô long lanh không hề dao động bất an, với biểu hiện này của cô lại càng làm cho ông khó xử không biết phải nên nói thế nào. Nhưng mà nếu ông không nói thật thì trước sau gì cô Lý kia cũng sẽ tố giác Đình Đình. Thay vì để cô Lý kia tố giác, ông nghĩ là ông nên tự mình nói ra thì sẽ tốt hơn.
Suy nghĩ cẩn thận thấu đáo, quản gia lúc này mới dõng dạc cất giọng, chẳng qua là báo cáo của ông lại khiến cho trên dưới một nhà Phó gia phải bất ngờ sửng sốt đến ngỡ ngàng và ngơ ngác...
- Dạ thưa, tình hình sức khỏe của cô Lý tạm thời đã ổn định, nhưng mà thai nhi thì lại khá là không tốt vì có dấu hiệu dọa sảy. Còn nguyên nhân dọa sảy thai là vì cô Trúc... bị ép uống thuốc kích sinh. Cũng may là chỉ mới uống rất ít, phát hiện kịp thời nên bây giờ mới không sao. Còn nữa, lúc tôi trở về thì cô Lý cũng đã tỉnh, cô Lý thì không thể nói chuyện nên cô ấy có viết ra giấy nhờ tôi về chuyển lại lời dùm...
Nói đến đây, quản gia liền mở tờ giấy nhỏ trong tay mình ra, ông có hơi hồi hộp, giọng vừa khàn vừa run:
- Cô Lý viết... cầu xin cứu mẹ con tôi... có người muốn giết con tôi... là Đình Đình muốn giết con tôi!