Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
*Chương có nội dung hình ảnh
TRUYỆN: MỢ NHỎ NHÀ HỌ PHÓ.
CHƯƠNG 10 - H+ VỤN
Hai ngày sau, Khiếu Trạch đưa Đình Đình đến thăm Hà Loan, sức khỏe của Hà Loan đã tạm ổn định, hiện tại đang truyền nước và theo dõi thêm. Vũ Lan có nói với Đình Đình về chuyện cậu Hai nhà họ Phó liên hệ với Vũ Lan điều trị tâm lý cho Hà Loan. Lần này cũng không phải là lần đầu tiên Hà Loan tự tử, tâm lý của cô ấy thật sự có vấn đề rất lớn. Nếu không điều trị kịp thời, rất có thể lần sau cô ấy sẽ không gặp được may mắn giống như lần này nữa...
Khiếu Trạch đưa Đình Đình vào phòng bệnh thăm Hà Loan, sau khi hỏi han sức khỏe và động viên tinh thần Hà Loan, Khiếu Trạch và Duy Tân liền hiểu ý kéo nhau ra ngoài nói chuyện công việc, để lại trong phòng bệnh lúc này chỉ còn lại Hà Loan và Đình Đình.
Đình Đình nhìn thấy người chị mà mình thần tượng đang nằm trên giường bệnh, cổ tay băng bó khá dày, da dẻ trắng bệch, sắc mặt xanh xao không có chút máu... cô thật sự không nhịn được mà đau lòng quá đỗi. Con người của cô rất công tâm, đôi khi cũng có một chút ganh tị của người thường nhưng chuyện nào ra chuyện đó, cũng không phải vì Khiếu Trạch và chị Loan từng mập mờ với nhau mà cô đem lòng ghét hận người phụ nữ này. Chuyện tình cảm thì không nói đến vấn đề ai đúng ai sai, hơn nữa là do cô yêu đơn phương Khiếu Trạch trước chứ chuyện Khiếu Trạch có tình cảm nam nữ với Hà Loan thì trong đám trẻ bọn cô ai cũng biết chứ không phải chỉ có mình cô. Công bằng mà nói, chị Loan không có lỗi gì cả, vấn đề tình cảm là do cô, không thể vì bản thân mình bất hạnh mà đi đổ hết tội lỗi cho người khác...
Hà Loan lớn tuổi nhất trong đám trẻ hai nhà Phó gia và Lưu gia, cô thậm chí còn lớn tuổi hơn cả cậu Hai Duy Tân. Là đứa trẻ lớn nhất đám, khi chơi với nhau lại luôn nhường nhịn Đình Đình và Quế Hoa. Đối với đám con trai thì luôn là nữ thần trong mắt mấy thanh niên vừa lớn. Từ nhỏ Đình Đình đã rất thích Hà Loan, ngoài Khiếu Trạch ra thì cũng chỉ có lời nói của Hà Loan mới có tác dụng với Đình Đình. Cứ như là sống dưới đôi cánh chở che của Hà Loan, lớn lên lại theo đuổi ước mơ giống như Hà Loan... nói thật, Đình Đình không hề ghét bỏ người chị gái này một chút nào. Nếu không có đàn chị đứng ra giúp đỡ, chưa chắc một cô gái vừa tốt nghiệp như Đình Đình lại có thể xin vào làm biên tập viên được cho đài truyền hình lớn giống như bây giờ.
Hà Loan không tính là quá yếu, sau khi được bác sĩ cứu sống, cô ấy không tỏ ra đau khổ muốn chết, vẫn có thể cười, vẫn có thể trấn an Lam Châu và ông bà nội. Mọi người nhìn vào cứ nghĩ Hà Loan là bị bệnh chứ không phải là một người vừa mới nghĩ quẩn đến mức tự tử. Chỉ là bản thân cô ấy đang như thế nào, cô ấy hiểu rõ hơn ai hết. Cũng vì từ bé đã bị bỏ rơi, trên đời này cũng chỉ còn một vài người thân ruột thịt, nếu đã không chết được, vậy thì cô ấy cũng không muốn làm buồn lòng người thân của mình...
Hà Loan không thấy Đình Đình nói chuyện, lại thấy tâm tình của Đình Đình không tốt, cuối cùng vẫn là Hà Loan lên tiếng hỏi Đình Đình trước.
- Tiểu Đình, bình thường gặp chị em nói nhiều lắm mà, sao tự dưng im ru vậy?
Đình Đình không đáp lời, cô đột nhiên chồm người đến ôm chặt lấy Hà Loan. Tay cô vỗ nhè nhẹ vào tấm lưng gầy mảnh của Hà Loan, cô xúc động an ủi vỗ về:
- Sau này chị đừng làm mọi người sợ nữa, mọi người rất thương chị, chị không thương mình thì chị phải thương mọi người... chị nghe chưa?
Hà Loan sững sờ trước hành động này của Đình Đình, mặc dù nói là hai người khá là thân nhau nhưng cơ bản là vẫn luôn còn khúc mắc chuyện của năm đó. Đây cũng có thể xem là lần đầu tiên Đình Đình thể hiện tình cảm rõ ràng như thế này với cô, điều này khiến cho cô không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Nâng một tay ôm lại Đình Đình, Hà Loan khẽ giọng, cô vui vẻ nói:
- Ừm, chị biết rồi, là chị sai với mọi người... mọi người đừng trách chị nha.
Đình Đình khịt mũi:
- Mọi người không có giận chị, chỉ cần chị sống thật tốt, thật vui vẻ hạnh phúc là mọi người vui rồi. Tiểu Hoa và Phúc Sinh có nói với em sẽ sắp xếp thời gian đến thăm chị, cả là Duy Khánh cũng muốn chạy đến thăm chị đó. Chị thấy bọn em thương chị ghê không, vậy mà chị lại không thương chị...
Những lời này của Đình Đình làm cho Hà Loan cay cay sóng mũi, cũng đã rất lâu rồi, cô mới lại nghe những lời thủ thỉ này từ Đình Đình. Đình Đình luôn là một cô bé như vậy, luôn biết cách quan tâm và chăm sóc mọi người.
- Ừ, chị biết rồi mà, chị hứa sẽ không như thế này nữa đâu.
Sau một hồi ôm nhau dặn dò tỉ tê, Đình Đình lại bận bịu tâm sự với Hà Loan. Cô không dám hỏi thẳng quá vào vấn đề, chỉ dám hỏi khéo léo:
- À chị này, khi nào thì chị được xuất viện? Em chưa có hỏi anh Hai nên em cũng không biết nữa. Mà chị đến dự tiệc sinh nhật của bác Hai được không chị? Hôm đó em đến đón chị nha?
Hà Loan khẽ đáp:
- Chắc một hai hôm nữa là chị xuất viện, cũng không thể nằm viện quá lâu, công việc đang chất đống còn chờ chị về giải quyết kia kìa. Còn về tiệc sinh nhật của bác Phó trai, chắc chỉ có một mình bé Châu đi thôi, chị không đi được rồi.
Đình Đình có chút tiếc nuối:
- Chị sắp xếp thời gian đến dự đi ạ, hiếm hoi lắm mới có được một ngày có đủ mặt của đám mình mà.
Hà Loan cũng cảm thấy tiếc nuối, cô nghĩ một lát, không hứa hẹn cũng không từ chối.
- Để chị xem, chị sẽ cố gắng. Mà này, chị thấy hai đứa có vẻ tốt hơn rồi đó, chị cũng đã nghe chuyện của Tiểu Trạch và cô gái họ Lý kia. Chị định gọi mắng cho cậu ấy một trận nhưng nghĩ lại đấy là việc riêng của cậu ấy nên chị lại thôi. Chị định khi nào gặp em sẽ hỏi em, chị cứ sợ hai đứa lại rạn nứt tình cảm. Bây giờ nhìn thấy hai đứa thế này, chị cũng yên tâm được phần nào.
Đình Đình nghe ra được sự thật lòng từ trong lời nói của Hà Loan, biết chị ấy thật tâm lo lắng cho mình, mặc dù không thể nói rõ ràng mọi chuyện nhưng cô cũng không muốn chị ấy lo lắng.
- Em và anh ấy có tốt hơn một chút, về việc của Lan Trúc, em cũng không có ý kiến gì. Đàn ông nhà họ Phó đâu giống như người thường, cái gì không thay đổi được thì phải tập thích nghi... em thấy cũng tốt.
Đình Đình lúc nào cũng làm cho Hà Loan cảm thấy ngạc nhiên và lạ lẫm, những suy nghĩ và quyết định của Đình Đình thật sự rất giống với tính cách của Khiếu Trạch. Cũng có đôi khi sự hiểu chuyện và cố chấp của Đình Đình lại làm cho mọi thứ dễ xử hơn rất nhiều...
Phất phất tay, Đình Đình lại nói:
- Mà thôi đi, mấy chuyện này nói đến là đau đầu lắm... à chị này... anh Hai em... ngày nào cũng đến đây ạ?
Nghe Đình Đình nhắc đến người đàn ông kia, Hà Loan đột nhiên cảm thấy bất an trong lòng, cô thở dài một hơi, rầu rĩ đáp:
- Chị có muốn cậu ấy tới đây đâu, cũng đã nói với cậu ấy rồi nhưng cậu ấy không nghe. Chị ngại phiền phức với nhà họ Phó các em, chị bây giờ chỉ muốn sống cuộc sống thật bình yên mà thôi.
Đình Đình cũng biết được một vài chuyện của Hà Loan và Duy Tân, phải nói là Hà Loan rất có duyên với người của Phó gia. Trước kia còn bé là hàng xóm của Phó gia, sau này lớn lên lại dính dáng tình cảm với hai anh em nhà họ Phó. Nói thật, nếu đúng như motip của truyện ngôn tình thì chị Loan xứng đáng là nữ chính, còn Đình Đình, cô chỉ coi như là vai nữ phụ mà thôi.
Vốn còn định hỏi chị Loan thêm vài chuyện liên quan tới Duy Tân nữa nhưng lúc này đột nhiên lại có người vừa đẩy cửa bước vào. Đình Đình cứ tưởng là Khiếu Trạch và anh chồng cô trở về, nào ngờ người bước vào phòng bệnh lúc này lại là Diệp Sương, chị dâu lớn của cô, mợ Hai nhà họ Phó...
Nhìn thấy chị dâu lớn xuất hiện, Đình Đình giật thót cả người, cô vội đứng dậy, tim đập thình thịch vì lo lắng, cả người luôn trong trạng thái đề phòng vì sợ sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Mà Hà Loan cũng không khá hơn Đình Đình là bao nhiêu, cô ấy vừa kinh hãi lại như vừa có chút hoảng hốt, cũng quên luôn chào hỏi với Diệp Sương.
Diệp Sương bước vào bên trong phòng bệnh, cô ấy đảo mắt quan sát một vòng, vừa vặn nhìn thấy chìa khóa xe quen thuộc của chồng mình đặt trên kệ tủ nhỏ, lại phát hiện ra cả chiếc đồng hồ mà chồng cô ấy hay đeo trên tay. Chẳng qua là Diệp Sương không vạch trần, cô ấy đến đây ngày hôm nay là đi thăm bệnh, vậy thì chỉ nên đến thăm bệnh mà thôi. Nhìn đến Đình Đình cũng đang có mặt ở đây, Diệp Sương cười đoan trang, dịu giọng hỏi:
- Em dâu cũng đến đây thăm chị Loan hả? Hôm nay nhà họ Phó mình toàn là không hẹn mà gặp không nha? Em tới đây một mình hay đi với chú Nhỏ vậy?
Đình Đình cố gắng nở một nụ cười thật tươi, cô đáp:
- Em tới đây với anh Trạch, chắc anh ấy ra ngoài nghe điện thoại rồi đó chị Hai...
Diệp Sương khẽ gật gật đầu, cô ấy đi gần đến giường bệnh, mắt nhìn về Hà Loan đang ngồi ở trên giường, cô ấy quan tâm hỏi:
- Chị Loan đã khỏe hơn chưa? Tôi nghe anh Tân kể lại là chị nghĩ quẩn... sao chị lại phải như thế? Sau này đừng dại dột như vậy nữa nha chị, có chuyện gì khó khăn quá thì đến gặp tôi, vợ chồng tôi luôn sẵn lòng giúp đỡ chị mà.
Biểu cảm trên mặt Hà Loan có phần gượng gạo, cô ấy cười rất nhạt, giọng nhỏ xíu như muỗi kêu đáp lại lời của Diệp Sương.
- Cảm ơn cô, chỉ là có vài chuyện nghĩ không thông mà thôi...
Diệp Sương vờ tỏ ra là đồng cảm, cô ấy kéo ghế ngồi xuống, cử chỉ tao nhã, không xua nịnh cũng không quá kênh kiệu.
- Là chuyện gì mà nghĩ không thông, chị nói với tôi, tôi giúp chị...
Nói rồi, Diệp Sương đột nhiên quay sang nhìn về phía Đình Đình, cô ấy đột nhiên lên tiếng:
- Em dâu, em tránh mặt một chút đi, để chị với chị Loan tâm sự một lát.
Đình Đình sợ đến vỡ mật, giọng cô khàn khàn, run run:
- Em... ở lại nghe cũng được mà hả chị Hai? Em hứa là không có nói cho ai nghe đâu.
Diệp Sương nhẹ nhàng từ chối:
- Cái này không được, chuyện này rất quan trọng đối với chị Loan, em nghe không được đâu. Chị Loan, chị thấy tôi nói đúng không, con bé Đình này vậy mà cũng có tính tò mò ghê chưa?
Hà Loan biết rõ là Diệp Sương đến đây cũng không có ý tốt lành gì, chẳng qua là nếu cô ấy đã đến, vậy thì cô cũng không sợ. Lại không muốn liên lụy đến Đình Đình, Hà Loan vội vàng tiếp lời:
- Tiểu Đình đi mua giúp chị bánh ngọt ở trước cổng bệnh viện đi, chị nói chuyện với Sương một chút, chuyện riêng nên em không thể nghe được rồi. Giúp chị nha, ngoan đi, chị thích bánh ngọt ở đó nhất.
Vừa nói Hà Loan vừa ra hiệu, Đình Đình dù không muốn thì cũng phải nghe theo. Cô gật gật đầu, đi đến lấy túi xách rồi mới chầm chậm bước ra ngoài. Bước ra khỏi cửa, cô định lấy điện thoại gọi cho Khiếu Trạch thì lại nhìn thấy tin nhắn của Hà Loan gửi đến. Chị ấy nhắn tin cho cô, bảo cô không được báo với anh Hai và Khiếu Trạch, chuyện riêng của chị thì để chị và Diệp Sương giải quyết với nhau. Trong lòng Đình Đình lo lắng đến hú vía nhưng cũng không thể không nghe theo lời của chị Loan. Đã vậy cô còn phải chạy đi mua bánh, lát nữa mà không có bánh ngọt trên tay thì biết ăn nói thế nào với chị dâu lớn đây. Nói gì thì nói, cô và chị dâu lớn vẫn là chị em trong một nhà, có thể không thích tính nhau nhưng không thể không nể mặt. Còn chưa nói đến việc chị dâu lớn đã là vợ của anh chồng cô hai năm. Trên cương vị là một người vợ, cô rất không thích sự nhập nhằng của anh Hai và chị Loan một chút nào...
Nghĩ kỹ, cô quyết định để mọi chuyện thuận theo tự nhiên. Nếu vô tình anh Hai và Khiếu Trạch vào phòng, vậy thì coi như chị Loan có lợi thế. Mà nếu hai người bọn họ không vào kịp thì chị Loan cũng không thể có việc gì được. Chị dâu lớn đã dám công khai đến bệnh viện, cô không tin là chị ấy lại có thể làm ra chuyện gì đó ngu ngốc hại người hại mình. Cứ như vậy đi, cứ xem như không biết, không thể bênh trọng bênh khinh được!
Đình Đình tức tốc chạy ra cổng bệnh viện mua bánh ngọt, cả quá trình chạy đi chạy về chỉ khoảng 5 phút. Cô chạy thụt mạng, chạy nhanh đến mức khiến cho mọi người phải tò mò nhìn cô chăm chú. Lúc cô lên đến phòng bệnh của Hà Loan, còn chưa kịp đẩy cửa bước vào thì đã nhìn thấy chị dâu lớn đeo túi xách tao nhã bước ra ngoài. Nhìn thấy Đình Đình cầm theo một túi bánh ngọt, chị dâu lớn cười hỏi:
- Em mua nhanh vậy? Bộ sợ Hà Loan không có gì để ăn hả em dâu?
Đình Đình mệt đến vã mồ hôi, cô nói năng có chút khó khăn:
- Em... em có mua bánh... cho chị luôn nè... chị Hai. Chị... nói chuyện xong rồi hả?
Diệp Sương cười nhạt:
- Nói chuyện xong rồi, cũng không có chuyện gì nhiều, là chút chuyện vặt vãnh ấy mà. Thôi, chị không ăn đâu, chị không thích bánh ngọt, em đem vào trong cho Hà Loan đi.
Nhìn thấy em dâu đang tròn mắt nhìn mình, Diệp Sương lại nói, có điều giọng điệu lúc này của cô ấy cứng cỏi và nghiêm túc hơn rất nhiều. Giống như là đang trào phúng, cũng giống như là đang nhắc nhở:
- Chị thiệt sự không hiểu, Hà Loan với chú Nhỏ đã từng day dưa qua lại với nhau như vậy, vậy mà em vẫn có thể đối xử tốt được với Hà Loan... em hay thiệt đó em dâu. Nếu là chị, chị chắc chắn cả đời này sẽ không bao giờ nhìn đến mặt của Hà Loan, đừng nói là đến thăm chị ta giống như em. Nhưng thôi, dù sao cũng là chuyện của em, chị không dám xen vào, nhưng mà chị rất muốn nhắc nhở em một điều, em có nghe hay không thì tùy vậy. Lưu Hà Loan này chẳng phải là một người hiền lành như em vẫn hay nghĩ đâu, một chân đạp hai thuyền, vừa day dưa với chú Nhỏ, vừa buông lơi với anh Hai em... một người đàn bà như vậy... đồng thời làm khổ cả hai người đàn ông, thêm cả hai người phụ nữ. Loại đàn bà không rõ ràng, cơ bản không phải là loại phụ nữ tốt.
Dừng đoạn, Diệp Sương lại nói tiếp:
- Làm sao chị không biết là anh Hai em mấy ngày qua ở đây lo lắng cho Hà Loan, nhưng chẳng qua là chị chưa muốn làm lớn chuyện, đến đây tâm sự với chị ta, cốt lõi là mong chị ta đừng có phá hoại hạnh phúc của người khác nữa. Đàn bà có giá trị của đàn bà, sao cứ thích để người khác phải phán xét giá trị của mình như vậy... thiệt là không thể hiểu nổi. Mà em cũng nên cẩn thận, chú Nhỏ với chị ta cũng thường xuyên qua lại với nhau đó... coi chừng sau này bị chị ta qua mặt khi nào không hay đâu. Thôi, chị về, em vào trong ăn bánh vui vẻ.
Nói rồi, Diệp Sương quay người rời đi, bóng lưng thẳng tắp, bước chân đoan trang, không hề có một chút gì làm giảm đi sự quý phái của một phu nhân nhà giàu. Những lời mà chị dâu lớn vừa nói, Đình Đình nghe hiểu hết chứ, chẳng qua là câu chuyện của mỗi người mỗi khác nhau, cô làm sao biết được câu chuyện giữa ba người bọn họ là như thế nào mà dám phán xét. Cô vẫn yêu quý chị Loan, nhưng vẫn dành một sự tôn trọng nhất định cho chị dâu lớn. Cô không phải là người trong cuộc, không thể hiểu rõ hết những góc khuất, những tổn thương của bọn họ... vì vậy cô cũng không có cái quyền trách mắng, chê bai ai. Việc cô có thể làm lúc này là tôn trọng bọn họ, tôn trọng hành động và quyết định của bọn họ... cũng chỉ có thể như vậy mà thôi!
__________________________
Tiệc sinh nhật của ông Phó Hoa được tổ chức tại biệt viện Phó gia, khách khứa được mời đến rất đông, toàn là những vị có máu mặt trong giới hào môn và giới thượng lưu. Đình Đình tan làm về sớm, cô bận rộn trang điểm cho mẹ chồng, tay nghề của cô rất tốt, mẹ chồng cô toàn nhờ cô giúp bà trang điểm và phối đồ.
Lúc cô còn loay hoay bận rộn ở trong phòng thì Quế Hoa đột nhiên mở cửa xông vào. Cô ấy hôm nay cực kỳ đẹp, một thân váy đen, quyến rũ bí hiểm kỳ lạ. Đình Đình tròn mắt nhìn bạn mình, cô nhịn không được mà tấm tắc khen ngợi:
- Chà chà, tiểu thư nhà họ Phó hôm nay thay đổi phong cách nhìn quyến rũ lạ lùng. Sao mình chưa từng nhìn thấy bạn Hoa nhà mình cũng có một mặt bí hiểm như vậy nhỉ?
Quế Hoa xoay một vòng, cô ấy nhướn mày kiêu ngạo đáp:
- Biết ai chọn váy cho mình không? Là mẹ mình đấy, hiếm hoi lắm mới được Phó tam phu nhân thiết kế váy cho... không đẹp cũng uổng công mình đi.
Đình Đình hâm mộ kêu lên:
- Thật hả? Là thím út thiết kế váy cho cậu hả?
Quế Hoa gật đầu, vỗ ngực đầy tự hào:
- Cậu nhìn mà không biết đây là váy do mẹ mình thiết kế riêng cho mình à? Bảo đảm có một không hai, cậu có nhờ ông nội mua cho thì cũng không bao giờ có cái thứ hai đâu... ha ha!
Nói đến đây, Quế Hoa liền chạy đến khoác vai Đình Đình, cô ấy hí hửng nói nhỏ vào tai cô:
- Mình nghe nói là lệ nữ cũng chọn váy đen nên mình mới đòi sống đòi chết xin xỏ mẹ mình thiết kế cho mình một bộ váy đen đó chứ. Trước giờ mình đâu thích phong cách như thế này, trông già hơn tuổi. Nhưng mà cậu thấy mình cũng hợp mà phải không?
Đình Đình giơ ngón cái thể hiện sự ủng hộ kiên định:
- Rất hợp, cậu mà theo đuổi phong cách này thì có khi còn nổi tiếng hơn bây giờ luôn.
Quế Hoa cười lớn:
- Ái chà, mình biết ngay mà, mình sinh ra đã dành cho cái đẹp rồi... ê mà này... sao cậu còn chưa thay váy nữa?
Đình Đình giật mình, cô vội reo lên:
- Chết! Mình lo nói chuyện với cậu mà quên mất là mình còn chưa trang điểm xong... lát nữa rồi nói... cậu giúp mình làm tóc đi... mình vội quá rồi.
Quế Hoa càm ràm Đình Đình quá mức tiết kiệm nhưng miệng nói như vậy mà tay thì nhanh thoăn thoắt giúp Đình Đình làm tóc, trang điểm. Đến khi nhìn thấy Đình Đình thay bộ váy lụa màu đỏ rượu bước ra, Quế Hoa liền tròn mắt nhìn chăm chú, cô ấy vỗ tay liên tục, khâm phục tán thưởng:
- Trời mẹ ơi, nó đẹp điên đảo! Váy lụa kén người mặc thế này mà cậu mặc lên lại không có cách nào chê bai được, không có khuyết điểm luôn. Cậu mua váy ở đâu? Eo cậu nhỏ hơn nữa rồi hả? Ôi mẹ ơi!
Đình Đình tự nhìn mình trong gương, cô cũng phải công nhận là cô mặc váy đỏ này khá là đẹp, cô còn sợ là cô mặc không hợp nữa ấy. Tự nhìn rồi tự mãn nguyện, Đình Đình vuốt ve thân váy, cô rất mong chờ được nhìn thấy biểu cảm của Khiếu Trạch khi thấy cô mặc kiểu váy như thế này...
Vốn dĩ còn đang tự ngắm mình trong gương, cô không hề để ý đến việc có người vừa bước vào phòng. Đến khi có người đột nhiên ôm lấy cô từ phía sau, cô mới giật mình bừng tỉnh trở lại. Chỉ là lúc nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ của Khiếu Trạch hiện ra, Đình Đình lại thoáng cảm thấy ngại ngùng e thẹn. Cô nhìn thấy ánh mắt mê mẩn của Khiếu Trạch khi nhìn cô trong gương, cô không nhịn được mà cất khẽ giọng hỏi anh:
- Khiếu Trạch, anh thấy em mặc váy thế nào?
Khiếu Trạch ôm lấy eo cô, tay anh vuốt ve vùng bụng phẳng lỳ của cô, gương mặt anh áp sát vào bên má cô, hôn nhẹ lên tóc cô, giọng anh ngọt ngào thì thầm cảm thán:
- Một từ thôi... tuyệt!
Đình Đình đỏ mặt, nụ cười của cô quyến rũ như ánh trăng được mây mờ che phũ, vừa chân thật lại vừa huyền ảo bí hiểm. Khiếu Trạch mê mẩn đến say đắm, anh hôn khẽ lên cổ cô, hôn khẽ lên vành tai cô, chất giọng khàn khàn nhuốm một chút dục vọng bất chợt:
- Hay là... chúng ta đừng đi xuống dưới, mình ở đây làm một chút chuyện quan trọng... em thấy thế nào?
Đình Đình ngượng đến đỏ mặt, kể từ cái hôm nói rõ ràng mọi thứ với nhau, tình cảm của anh và cô lại có thêm tiến triển. Buổi tối toàn là ôm ấp nhau trước khi chìm vào giấc ngủ, sáng dậy cùng nhau, tình tứ hệt như những đôi vợ chồng yêu nhau ngoài kia. Chẳng qua là cái chuyện "người lớn" kia vẫn chưa có nghĩ đến, Đình Đình tất nhiên là không chủ động, mà Khiếu Trạch chắc vì tôn trọng cô nên anh mới không dám động tay động chân. Bây giờ đột nhiên nghe anh nói như thế, cô đúng thật là có chút dao động khó tả... chẳng nhẽ cô và anh lại cứ như thế này mà không xuống dự tiệc sao?
Đình Đình thoáng nghĩ, nếu anh có gan làm, cô cũng có gan chịu cùng, không khí ám muội thế này mà không cùng nhau dây dưa thì quả thật là có chút thất vọng.
Lại không để cho Đình Đình kịp hối hận, Khiếu Trạch gấp gáp xoay người cô lại, cũng may là vừa nãy anh đã kịp thời đuổi Quế Hoa ra ngoài, bây giờ trong phòng chỉ có anh và Đình Đình, không sợ có người cản trở.
Khóa chặt cô gái yêu kiều vào trong lòng, Khiếu Trạch mân mê hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô. Nụ hôn bất ngờ và đầy kích thích, thật là khiến cho cả anh và cô đều không thể chịu đựng nổi. Rất nhanh trong phòng đã truyền đến âm thanh đầy ái muội, một người mạnh mẽ tấn công, một người lại cực kỳ ngoan ngoãn thỏa hiệp. Bàn tay to lớn của Khiếu Trạch sờ soạn sau lưng Đình Đình, dưới sự cám dỗ của dục vọng, anh không thể khống chế được bản thân mình mà gấp gáp kéo khóa váy của cô xuống. Chiếc váy lụa đỏ bóng loáng mượt mà trượt xuống thân người của Đình Đình, thân hình hấp dẫn nóng bỏng hiện rõ ràng trước mắt của Khiếu Trạch. Có chút hoảng hốt, Đình Đình vội đẩy anh ra, cô kêu lên một tiếng:
- Khiếu Trạch, không được đâu!
Anh biết chắc rồi kiểu gì thì cô cũng sẽ hối hận mà nhưng anh thật sự không thể kìm chế được bản thân của anh ngay lúc này. Anh nhìn chằm chằm vào thân hình xuân sắc của cô, áo lót không có mặc, chỉ dùng một miếng keo dán chuyên dụng để kéo hai bầu ngực về sát lại với nhau, tạo nên "khe ngực" cực kỳ hấp dẫn. Quần lót mà cô đang mặc lúc này lại là loại quần mỏng dính thiếu vải đến mức giống như mấy cọng dây chun, loại quần này người ta vẫn thường hay gọi là quần lót "lọt khe".
Khiếu Trạch bước đến trước mặt Đình Đình, không nghe lọt tai được một chữ nào, anh nhẹ nhàng mà dứt khoát kéo miếng băng dính trên ngực cô ra, để lộ ra bầu ngực tròn trịa và đầy đặn. Dục vọng càng lúc càng mãnh liệt, anh khoá trụ cô vào lòng, để lưng cô tựa vào mặt kính to trên tường, đầu khẽ cúi, anh bắt đầu hưởng thụ vị ngọt của cơ thể phụ nữ đầy quyến rũ. Một tay xoa nhẹ bên ngực cô, tay còn lại đỡ sau gáy cô, đôi môi tham lam mút mát ngực cô không ngừng nghỉ.
Đình Đình bị anh khoá trụ trước tấm kính, cảm nhận rõ được sự quấy nhiễu của anh nhưng cô lại không có cách nào chống lại người đàn ông đang chìm đắm vào dục vọng lúc này được. Ban đầu cô còn cựa quậy, lát sau lại như mềm nhũn cả người, cổ họng bắt đầu càn quấy phóng túng mà yêu kiều phát ra vài tiếng rên nhẹ nỉ non. Đúng thật là quá kỳ lạ rồi, cô vừa lo sợ người ở bên ngoài sẽ đến gọi cửa, lại vừa cảm thấy kích thích không muốn dừng lại. Cảm giác cứ như yêu đương vụn trộm vậy, biết là không nên nhưng một khi đã trầm luân vào lại không có cách nào thoát ra được...
Trong lúc cả hai còn đang đắm chìm vào những cảm xúc khoái lạc thì ở trong cùng một căn phòng khác, có người dường như đã không thể nhẫn nhịn được nữa. Trong làn khói thuốc màu trắng ngà, người đàn ông bí hiểm khẽ nhếch môi cười nhạt, với chất giọng ấm áp huyền bí, anh ta đột nhiên nói gì đó với người bên cạnh, người kia nghe xong liền gấp gáp lui ra khỏi phòng, sau đó như biến mất hút...
Người đàn ông nọ lúc này lại đột nhiên đứng lên, anh ta đi đến trước gương, tự ngắm mình trong chiếc gương cỡ to hơn một thân người. Chất giọng ấm áp vừa nãy đã được thay bằng chất giọng trầm khàn sâu lắng. Anh ta nâng bàn tay thon dài sửa soạn lại cổ áo sơ mi, nụ cười như ẩn như hiện. Bờ môi khẽ động, vừa giống như là nói với ai đó, mà cũng giống như là đang tự nhủ với chính bản thân mình. Chẳng là khi người khác nghe qua lại cảm thấy rất đỗi quái dị...
- Để tôi xem thử... hai người rồi sẽ đi được đến đâu?!
CHƯƠNG 10 - H+ VỤN
Hai ngày sau, Khiếu Trạch đưa Đình Đình đến thăm Hà Loan, sức khỏe của Hà Loan đã tạm ổn định, hiện tại đang truyền nước và theo dõi thêm. Vũ Lan có nói với Đình Đình về chuyện cậu Hai nhà họ Phó liên hệ với Vũ Lan điều trị tâm lý cho Hà Loan. Lần này cũng không phải là lần đầu tiên Hà Loan tự tử, tâm lý của cô ấy thật sự có vấn đề rất lớn. Nếu không điều trị kịp thời, rất có thể lần sau cô ấy sẽ không gặp được may mắn giống như lần này nữa...
Khiếu Trạch đưa Đình Đình vào phòng bệnh thăm Hà Loan, sau khi hỏi han sức khỏe và động viên tinh thần Hà Loan, Khiếu Trạch và Duy Tân liền hiểu ý kéo nhau ra ngoài nói chuyện công việc, để lại trong phòng bệnh lúc này chỉ còn lại Hà Loan và Đình Đình.
Đình Đình nhìn thấy người chị mà mình thần tượng đang nằm trên giường bệnh, cổ tay băng bó khá dày, da dẻ trắng bệch, sắc mặt xanh xao không có chút máu... cô thật sự không nhịn được mà đau lòng quá đỗi. Con người của cô rất công tâm, đôi khi cũng có một chút ganh tị của người thường nhưng chuyện nào ra chuyện đó, cũng không phải vì Khiếu Trạch và chị Loan từng mập mờ với nhau mà cô đem lòng ghét hận người phụ nữ này. Chuyện tình cảm thì không nói đến vấn đề ai đúng ai sai, hơn nữa là do cô yêu đơn phương Khiếu Trạch trước chứ chuyện Khiếu Trạch có tình cảm nam nữ với Hà Loan thì trong đám trẻ bọn cô ai cũng biết chứ không phải chỉ có mình cô. Công bằng mà nói, chị Loan không có lỗi gì cả, vấn đề tình cảm là do cô, không thể vì bản thân mình bất hạnh mà đi đổ hết tội lỗi cho người khác...
Hà Loan lớn tuổi nhất trong đám trẻ hai nhà Phó gia và Lưu gia, cô thậm chí còn lớn tuổi hơn cả cậu Hai Duy Tân. Là đứa trẻ lớn nhất đám, khi chơi với nhau lại luôn nhường nhịn Đình Đình và Quế Hoa. Đối với đám con trai thì luôn là nữ thần trong mắt mấy thanh niên vừa lớn. Từ nhỏ Đình Đình đã rất thích Hà Loan, ngoài Khiếu Trạch ra thì cũng chỉ có lời nói của Hà Loan mới có tác dụng với Đình Đình. Cứ như là sống dưới đôi cánh chở che của Hà Loan, lớn lên lại theo đuổi ước mơ giống như Hà Loan... nói thật, Đình Đình không hề ghét bỏ người chị gái này một chút nào. Nếu không có đàn chị đứng ra giúp đỡ, chưa chắc một cô gái vừa tốt nghiệp như Đình Đình lại có thể xin vào làm biên tập viên được cho đài truyền hình lớn giống như bây giờ.
Hà Loan không tính là quá yếu, sau khi được bác sĩ cứu sống, cô ấy không tỏ ra đau khổ muốn chết, vẫn có thể cười, vẫn có thể trấn an Lam Châu và ông bà nội. Mọi người nhìn vào cứ nghĩ Hà Loan là bị bệnh chứ không phải là một người vừa mới nghĩ quẩn đến mức tự tử. Chỉ là bản thân cô ấy đang như thế nào, cô ấy hiểu rõ hơn ai hết. Cũng vì từ bé đã bị bỏ rơi, trên đời này cũng chỉ còn một vài người thân ruột thịt, nếu đã không chết được, vậy thì cô ấy cũng không muốn làm buồn lòng người thân của mình...
Hà Loan không thấy Đình Đình nói chuyện, lại thấy tâm tình của Đình Đình không tốt, cuối cùng vẫn là Hà Loan lên tiếng hỏi Đình Đình trước.
- Tiểu Đình, bình thường gặp chị em nói nhiều lắm mà, sao tự dưng im ru vậy?
Đình Đình không đáp lời, cô đột nhiên chồm người đến ôm chặt lấy Hà Loan. Tay cô vỗ nhè nhẹ vào tấm lưng gầy mảnh của Hà Loan, cô xúc động an ủi vỗ về:
- Sau này chị đừng làm mọi người sợ nữa, mọi người rất thương chị, chị không thương mình thì chị phải thương mọi người... chị nghe chưa?
Hà Loan sững sờ trước hành động này của Đình Đình, mặc dù nói là hai người khá là thân nhau nhưng cơ bản là vẫn luôn còn khúc mắc chuyện của năm đó. Đây cũng có thể xem là lần đầu tiên Đình Đình thể hiện tình cảm rõ ràng như thế này với cô, điều này khiến cho cô không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Nâng một tay ôm lại Đình Đình, Hà Loan khẽ giọng, cô vui vẻ nói:
- Ừm, chị biết rồi, là chị sai với mọi người... mọi người đừng trách chị nha.
Đình Đình khịt mũi:
- Mọi người không có giận chị, chỉ cần chị sống thật tốt, thật vui vẻ hạnh phúc là mọi người vui rồi. Tiểu Hoa và Phúc Sinh có nói với em sẽ sắp xếp thời gian đến thăm chị, cả là Duy Khánh cũng muốn chạy đến thăm chị đó. Chị thấy bọn em thương chị ghê không, vậy mà chị lại không thương chị...
Những lời này của Đình Đình làm cho Hà Loan cay cay sóng mũi, cũng đã rất lâu rồi, cô mới lại nghe những lời thủ thỉ này từ Đình Đình. Đình Đình luôn là một cô bé như vậy, luôn biết cách quan tâm và chăm sóc mọi người.
- Ừ, chị biết rồi mà, chị hứa sẽ không như thế này nữa đâu.
Sau một hồi ôm nhau dặn dò tỉ tê, Đình Đình lại bận bịu tâm sự với Hà Loan. Cô không dám hỏi thẳng quá vào vấn đề, chỉ dám hỏi khéo léo:
- À chị này, khi nào thì chị được xuất viện? Em chưa có hỏi anh Hai nên em cũng không biết nữa. Mà chị đến dự tiệc sinh nhật của bác Hai được không chị? Hôm đó em đến đón chị nha?
Hà Loan khẽ đáp:
- Chắc một hai hôm nữa là chị xuất viện, cũng không thể nằm viện quá lâu, công việc đang chất đống còn chờ chị về giải quyết kia kìa. Còn về tiệc sinh nhật của bác Phó trai, chắc chỉ có một mình bé Châu đi thôi, chị không đi được rồi.
Đình Đình có chút tiếc nuối:
- Chị sắp xếp thời gian đến dự đi ạ, hiếm hoi lắm mới có được một ngày có đủ mặt của đám mình mà.
Hà Loan cũng cảm thấy tiếc nuối, cô nghĩ một lát, không hứa hẹn cũng không từ chối.
- Để chị xem, chị sẽ cố gắng. Mà này, chị thấy hai đứa có vẻ tốt hơn rồi đó, chị cũng đã nghe chuyện của Tiểu Trạch và cô gái họ Lý kia. Chị định gọi mắng cho cậu ấy một trận nhưng nghĩ lại đấy là việc riêng của cậu ấy nên chị lại thôi. Chị định khi nào gặp em sẽ hỏi em, chị cứ sợ hai đứa lại rạn nứt tình cảm. Bây giờ nhìn thấy hai đứa thế này, chị cũng yên tâm được phần nào.
Đình Đình nghe ra được sự thật lòng từ trong lời nói của Hà Loan, biết chị ấy thật tâm lo lắng cho mình, mặc dù không thể nói rõ ràng mọi chuyện nhưng cô cũng không muốn chị ấy lo lắng.
- Em và anh ấy có tốt hơn một chút, về việc của Lan Trúc, em cũng không có ý kiến gì. Đàn ông nhà họ Phó đâu giống như người thường, cái gì không thay đổi được thì phải tập thích nghi... em thấy cũng tốt.
Đình Đình lúc nào cũng làm cho Hà Loan cảm thấy ngạc nhiên và lạ lẫm, những suy nghĩ và quyết định của Đình Đình thật sự rất giống với tính cách của Khiếu Trạch. Cũng có đôi khi sự hiểu chuyện và cố chấp của Đình Đình lại làm cho mọi thứ dễ xử hơn rất nhiều...
Phất phất tay, Đình Đình lại nói:
- Mà thôi đi, mấy chuyện này nói đến là đau đầu lắm... à chị này... anh Hai em... ngày nào cũng đến đây ạ?
Nghe Đình Đình nhắc đến người đàn ông kia, Hà Loan đột nhiên cảm thấy bất an trong lòng, cô thở dài một hơi, rầu rĩ đáp:
- Chị có muốn cậu ấy tới đây đâu, cũng đã nói với cậu ấy rồi nhưng cậu ấy không nghe. Chị ngại phiền phức với nhà họ Phó các em, chị bây giờ chỉ muốn sống cuộc sống thật bình yên mà thôi.
Đình Đình cũng biết được một vài chuyện của Hà Loan và Duy Tân, phải nói là Hà Loan rất có duyên với người của Phó gia. Trước kia còn bé là hàng xóm của Phó gia, sau này lớn lên lại dính dáng tình cảm với hai anh em nhà họ Phó. Nói thật, nếu đúng như motip của truyện ngôn tình thì chị Loan xứng đáng là nữ chính, còn Đình Đình, cô chỉ coi như là vai nữ phụ mà thôi.
Vốn còn định hỏi chị Loan thêm vài chuyện liên quan tới Duy Tân nữa nhưng lúc này đột nhiên lại có người vừa đẩy cửa bước vào. Đình Đình cứ tưởng là Khiếu Trạch và anh chồng cô trở về, nào ngờ người bước vào phòng bệnh lúc này lại là Diệp Sương, chị dâu lớn của cô, mợ Hai nhà họ Phó...
Nhìn thấy chị dâu lớn xuất hiện, Đình Đình giật thót cả người, cô vội đứng dậy, tim đập thình thịch vì lo lắng, cả người luôn trong trạng thái đề phòng vì sợ sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Mà Hà Loan cũng không khá hơn Đình Đình là bao nhiêu, cô ấy vừa kinh hãi lại như vừa có chút hoảng hốt, cũng quên luôn chào hỏi với Diệp Sương.
Diệp Sương bước vào bên trong phòng bệnh, cô ấy đảo mắt quan sát một vòng, vừa vặn nhìn thấy chìa khóa xe quen thuộc của chồng mình đặt trên kệ tủ nhỏ, lại phát hiện ra cả chiếc đồng hồ mà chồng cô ấy hay đeo trên tay. Chẳng qua là Diệp Sương không vạch trần, cô ấy đến đây ngày hôm nay là đi thăm bệnh, vậy thì chỉ nên đến thăm bệnh mà thôi. Nhìn đến Đình Đình cũng đang có mặt ở đây, Diệp Sương cười đoan trang, dịu giọng hỏi:
- Em dâu cũng đến đây thăm chị Loan hả? Hôm nay nhà họ Phó mình toàn là không hẹn mà gặp không nha? Em tới đây một mình hay đi với chú Nhỏ vậy?
Đình Đình cố gắng nở một nụ cười thật tươi, cô đáp:
- Em tới đây với anh Trạch, chắc anh ấy ra ngoài nghe điện thoại rồi đó chị Hai...
Diệp Sương khẽ gật gật đầu, cô ấy đi gần đến giường bệnh, mắt nhìn về Hà Loan đang ngồi ở trên giường, cô ấy quan tâm hỏi:
- Chị Loan đã khỏe hơn chưa? Tôi nghe anh Tân kể lại là chị nghĩ quẩn... sao chị lại phải như thế? Sau này đừng dại dột như vậy nữa nha chị, có chuyện gì khó khăn quá thì đến gặp tôi, vợ chồng tôi luôn sẵn lòng giúp đỡ chị mà.
Biểu cảm trên mặt Hà Loan có phần gượng gạo, cô ấy cười rất nhạt, giọng nhỏ xíu như muỗi kêu đáp lại lời của Diệp Sương.
- Cảm ơn cô, chỉ là có vài chuyện nghĩ không thông mà thôi...
Diệp Sương vờ tỏ ra là đồng cảm, cô ấy kéo ghế ngồi xuống, cử chỉ tao nhã, không xua nịnh cũng không quá kênh kiệu.
- Là chuyện gì mà nghĩ không thông, chị nói với tôi, tôi giúp chị...
Nói rồi, Diệp Sương đột nhiên quay sang nhìn về phía Đình Đình, cô ấy đột nhiên lên tiếng:
- Em dâu, em tránh mặt một chút đi, để chị với chị Loan tâm sự một lát.
Đình Đình sợ đến vỡ mật, giọng cô khàn khàn, run run:
- Em... ở lại nghe cũng được mà hả chị Hai? Em hứa là không có nói cho ai nghe đâu.
Diệp Sương nhẹ nhàng từ chối:
- Cái này không được, chuyện này rất quan trọng đối với chị Loan, em nghe không được đâu. Chị Loan, chị thấy tôi nói đúng không, con bé Đình này vậy mà cũng có tính tò mò ghê chưa?
Hà Loan biết rõ là Diệp Sương đến đây cũng không có ý tốt lành gì, chẳng qua là nếu cô ấy đã đến, vậy thì cô cũng không sợ. Lại không muốn liên lụy đến Đình Đình, Hà Loan vội vàng tiếp lời:
- Tiểu Đình đi mua giúp chị bánh ngọt ở trước cổng bệnh viện đi, chị nói chuyện với Sương một chút, chuyện riêng nên em không thể nghe được rồi. Giúp chị nha, ngoan đi, chị thích bánh ngọt ở đó nhất.
Vừa nói Hà Loan vừa ra hiệu, Đình Đình dù không muốn thì cũng phải nghe theo. Cô gật gật đầu, đi đến lấy túi xách rồi mới chầm chậm bước ra ngoài. Bước ra khỏi cửa, cô định lấy điện thoại gọi cho Khiếu Trạch thì lại nhìn thấy tin nhắn của Hà Loan gửi đến. Chị ấy nhắn tin cho cô, bảo cô không được báo với anh Hai và Khiếu Trạch, chuyện riêng của chị thì để chị và Diệp Sương giải quyết với nhau. Trong lòng Đình Đình lo lắng đến hú vía nhưng cũng không thể không nghe theo lời của chị Loan. Đã vậy cô còn phải chạy đi mua bánh, lát nữa mà không có bánh ngọt trên tay thì biết ăn nói thế nào với chị dâu lớn đây. Nói gì thì nói, cô và chị dâu lớn vẫn là chị em trong một nhà, có thể không thích tính nhau nhưng không thể không nể mặt. Còn chưa nói đến việc chị dâu lớn đã là vợ của anh chồng cô hai năm. Trên cương vị là một người vợ, cô rất không thích sự nhập nhằng của anh Hai và chị Loan một chút nào...
Nghĩ kỹ, cô quyết định để mọi chuyện thuận theo tự nhiên. Nếu vô tình anh Hai và Khiếu Trạch vào phòng, vậy thì coi như chị Loan có lợi thế. Mà nếu hai người bọn họ không vào kịp thì chị Loan cũng không thể có việc gì được. Chị dâu lớn đã dám công khai đến bệnh viện, cô không tin là chị ấy lại có thể làm ra chuyện gì đó ngu ngốc hại người hại mình. Cứ như vậy đi, cứ xem như không biết, không thể bênh trọng bênh khinh được!
Đình Đình tức tốc chạy ra cổng bệnh viện mua bánh ngọt, cả quá trình chạy đi chạy về chỉ khoảng 5 phút. Cô chạy thụt mạng, chạy nhanh đến mức khiến cho mọi người phải tò mò nhìn cô chăm chú. Lúc cô lên đến phòng bệnh của Hà Loan, còn chưa kịp đẩy cửa bước vào thì đã nhìn thấy chị dâu lớn đeo túi xách tao nhã bước ra ngoài. Nhìn thấy Đình Đình cầm theo một túi bánh ngọt, chị dâu lớn cười hỏi:
- Em mua nhanh vậy? Bộ sợ Hà Loan không có gì để ăn hả em dâu?
Đình Đình mệt đến vã mồ hôi, cô nói năng có chút khó khăn:
- Em... em có mua bánh... cho chị luôn nè... chị Hai. Chị... nói chuyện xong rồi hả?
Diệp Sương cười nhạt:
- Nói chuyện xong rồi, cũng không có chuyện gì nhiều, là chút chuyện vặt vãnh ấy mà. Thôi, chị không ăn đâu, chị không thích bánh ngọt, em đem vào trong cho Hà Loan đi.
Nhìn thấy em dâu đang tròn mắt nhìn mình, Diệp Sương lại nói, có điều giọng điệu lúc này của cô ấy cứng cỏi và nghiêm túc hơn rất nhiều. Giống như là đang trào phúng, cũng giống như là đang nhắc nhở:
- Chị thiệt sự không hiểu, Hà Loan với chú Nhỏ đã từng day dưa qua lại với nhau như vậy, vậy mà em vẫn có thể đối xử tốt được với Hà Loan... em hay thiệt đó em dâu. Nếu là chị, chị chắc chắn cả đời này sẽ không bao giờ nhìn đến mặt của Hà Loan, đừng nói là đến thăm chị ta giống như em. Nhưng thôi, dù sao cũng là chuyện của em, chị không dám xen vào, nhưng mà chị rất muốn nhắc nhở em một điều, em có nghe hay không thì tùy vậy. Lưu Hà Loan này chẳng phải là một người hiền lành như em vẫn hay nghĩ đâu, một chân đạp hai thuyền, vừa day dưa với chú Nhỏ, vừa buông lơi với anh Hai em... một người đàn bà như vậy... đồng thời làm khổ cả hai người đàn ông, thêm cả hai người phụ nữ. Loại đàn bà không rõ ràng, cơ bản không phải là loại phụ nữ tốt.
Dừng đoạn, Diệp Sương lại nói tiếp:
- Làm sao chị không biết là anh Hai em mấy ngày qua ở đây lo lắng cho Hà Loan, nhưng chẳng qua là chị chưa muốn làm lớn chuyện, đến đây tâm sự với chị ta, cốt lõi là mong chị ta đừng có phá hoại hạnh phúc của người khác nữa. Đàn bà có giá trị của đàn bà, sao cứ thích để người khác phải phán xét giá trị của mình như vậy... thiệt là không thể hiểu nổi. Mà em cũng nên cẩn thận, chú Nhỏ với chị ta cũng thường xuyên qua lại với nhau đó... coi chừng sau này bị chị ta qua mặt khi nào không hay đâu. Thôi, chị về, em vào trong ăn bánh vui vẻ.
Nói rồi, Diệp Sương quay người rời đi, bóng lưng thẳng tắp, bước chân đoan trang, không hề có một chút gì làm giảm đi sự quý phái của một phu nhân nhà giàu. Những lời mà chị dâu lớn vừa nói, Đình Đình nghe hiểu hết chứ, chẳng qua là câu chuyện của mỗi người mỗi khác nhau, cô làm sao biết được câu chuyện giữa ba người bọn họ là như thế nào mà dám phán xét. Cô vẫn yêu quý chị Loan, nhưng vẫn dành một sự tôn trọng nhất định cho chị dâu lớn. Cô không phải là người trong cuộc, không thể hiểu rõ hết những góc khuất, những tổn thương của bọn họ... vì vậy cô cũng không có cái quyền trách mắng, chê bai ai. Việc cô có thể làm lúc này là tôn trọng bọn họ, tôn trọng hành động và quyết định của bọn họ... cũng chỉ có thể như vậy mà thôi!
__________________________
Tiệc sinh nhật của ông Phó Hoa được tổ chức tại biệt viện Phó gia, khách khứa được mời đến rất đông, toàn là những vị có máu mặt trong giới hào môn và giới thượng lưu. Đình Đình tan làm về sớm, cô bận rộn trang điểm cho mẹ chồng, tay nghề của cô rất tốt, mẹ chồng cô toàn nhờ cô giúp bà trang điểm và phối đồ.
Lúc cô còn loay hoay bận rộn ở trong phòng thì Quế Hoa đột nhiên mở cửa xông vào. Cô ấy hôm nay cực kỳ đẹp, một thân váy đen, quyến rũ bí hiểm kỳ lạ. Đình Đình tròn mắt nhìn bạn mình, cô nhịn không được mà tấm tắc khen ngợi:
- Chà chà, tiểu thư nhà họ Phó hôm nay thay đổi phong cách nhìn quyến rũ lạ lùng. Sao mình chưa từng nhìn thấy bạn Hoa nhà mình cũng có một mặt bí hiểm như vậy nhỉ?
Quế Hoa xoay một vòng, cô ấy nhướn mày kiêu ngạo đáp:
- Biết ai chọn váy cho mình không? Là mẹ mình đấy, hiếm hoi lắm mới được Phó tam phu nhân thiết kế váy cho... không đẹp cũng uổng công mình đi.
Đình Đình hâm mộ kêu lên:
- Thật hả? Là thím út thiết kế váy cho cậu hả?
Quế Hoa gật đầu, vỗ ngực đầy tự hào:
- Cậu nhìn mà không biết đây là váy do mẹ mình thiết kế riêng cho mình à? Bảo đảm có một không hai, cậu có nhờ ông nội mua cho thì cũng không bao giờ có cái thứ hai đâu... ha ha!
Nói đến đây, Quế Hoa liền chạy đến khoác vai Đình Đình, cô ấy hí hửng nói nhỏ vào tai cô:
- Mình nghe nói là lệ nữ cũng chọn váy đen nên mình mới đòi sống đòi chết xin xỏ mẹ mình thiết kế cho mình một bộ váy đen đó chứ. Trước giờ mình đâu thích phong cách như thế này, trông già hơn tuổi. Nhưng mà cậu thấy mình cũng hợp mà phải không?
Đình Đình giơ ngón cái thể hiện sự ủng hộ kiên định:
- Rất hợp, cậu mà theo đuổi phong cách này thì có khi còn nổi tiếng hơn bây giờ luôn.
Quế Hoa cười lớn:
- Ái chà, mình biết ngay mà, mình sinh ra đã dành cho cái đẹp rồi... ê mà này... sao cậu còn chưa thay váy nữa?
Đình Đình giật mình, cô vội reo lên:
- Chết! Mình lo nói chuyện với cậu mà quên mất là mình còn chưa trang điểm xong... lát nữa rồi nói... cậu giúp mình làm tóc đi... mình vội quá rồi.
Quế Hoa càm ràm Đình Đình quá mức tiết kiệm nhưng miệng nói như vậy mà tay thì nhanh thoăn thoắt giúp Đình Đình làm tóc, trang điểm. Đến khi nhìn thấy Đình Đình thay bộ váy lụa màu đỏ rượu bước ra, Quế Hoa liền tròn mắt nhìn chăm chú, cô ấy vỗ tay liên tục, khâm phục tán thưởng:
- Trời mẹ ơi, nó đẹp điên đảo! Váy lụa kén người mặc thế này mà cậu mặc lên lại không có cách nào chê bai được, không có khuyết điểm luôn. Cậu mua váy ở đâu? Eo cậu nhỏ hơn nữa rồi hả? Ôi mẹ ơi!
Đình Đình tự nhìn mình trong gương, cô cũng phải công nhận là cô mặc váy đỏ này khá là đẹp, cô còn sợ là cô mặc không hợp nữa ấy. Tự nhìn rồi tự mãn nguyện, Đình Đình vuốt ve thân váy, cô rất mong chờ được nhìn thấy biểu cảm của Khiếu Trạch khi thấy cô mặc kiểu váy như thế này...
Vốn dĩ còn đang tự ngắm mình trong gương, cô không hề để ý đến việc có người vừa bước vào phòng. Đến khi có người đột nhiên ôm lấy cô từ phía sau, cô mới giật mình bừng tỉnh trở lại. Chỉ là lúc nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ của Khiếu Trạch hiện ra, Đình Đình lại thoáng cảm thấy ngại ngùng e thẹn. Cô nhìn thấy ánh mắt mê mẩn của Khiếu Trạch khi nhìn cô trong gương, cô không nhịn được mà cất khẽ giọng hỏi anh:
- Khiếu Trạch, anh thấy em mặc váy thế nào?
Khiếu Trạch ôm lấy eo cô, tay anh vuốt ve vùng bụng phẳng lỳ của cô, gương mặt anh áp sát vào bên má cô, hôn nhẹ lên tóc cô, giọng anh ngọt ngào thì thầm cảm thán:
- Một từ thôi... tuyệt!
Đình Đình đỏ mặt, nụ cười của cô quyến rũ như ánh trăng được mây mờ che phũ, vừa chân thật lại vừa huyền ảo bí hiểm. Khiếu Trạch mê mẩn đến say đắm, anh hôn khẽ lên cổ cô, hôn khẽ lên vành tai cô, chất giọng khàn khàn nhuốm một chút dục vọng bất chợt:
- Hay là... chúng ta đừng đi xuống dưới, mình ở đây làm một chút chuyện quan trọng... em thấy thế nào?
Đình Đình ngượng đến đỏ mặt, kể từ cái hôm nói rõ ràng mọi thứ với nhau, tình cảm của anh và cô lại có thêm tiến triển. Buổi tối toàn là ôm ấp nhau trước khi chìm vào giấc ngủ, sáng dậy cùng nhau, tình tứ hệt như những đôi vợ chồng yêu nhau ngoài kia. Chẳng qua là cái chuyện "người lớn" kia vẫn chưa có nghĩ đến, Đình Đình tất nhiên là không chủ động, mà Khiếu Trạch chắc vì tôn trọng cô nên anh mới không dám động tay động chân. Bây giờ đột nhiên nghe anh nói như thế, cô đúng thật là có chút dao động khó tả... chẳng nhẽ cô và anh lại cứ như thế này mà không xuống dự tiệc sao?
Đình Đình thoáng nghĩ, nếu anh có gan làm, cô cũng có gan chịu cùng, không khí ám muội thế này mà không cùng nhau dây dưa thì quả thật là có chút thất vọng.
Lại không để cho Đình Đình kịp hối hận, Khiếu Trạch gấp gáp xoay người cô lại, cũng may là vừa nãy anh đã kịp thời đuổi Quế Hoa ra ngoài, bây giờ trong phòng chỉ có anh và Đình Đình, không sợ có người cản trở.
Khóa chặt cô gái yêu kiều vào trong lòng, Khiếu Trạch mân mê hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô. Nụ hôn bất ngờ và đầy kích thích, thật là khiến cho cả anh và cô đều không thể chịu đựng nổi. Rất nhanh trong phòng đã truyền đến âm thanh đầy ái muội, một người mạnh mẽ tấn công, một người lại cực kỳ ngoan ngoãn thỏa hiệp. Bàn tay to lớn của Khiếu Trạch sờ soạn sau lưng Đình Đình, dưới sự cám dỗ của dục vọng, anh không thể khống chế được bản thân mình mà gấp gáp kéo khóa váy của cô xuống. Chiếc váy lụa đỏ bóng loáng mượt mà trượt xuống thân người của Đình Đình, thân hình hấp dẫn nóng bỏng hiện rõ ràng trước mắt của Khiếu Trạch. Có chút hoảng hốt, Đình Đình vội đẩy anh ra, cô kêu lên một tiếng:
- Khiếu Trạch, không được đâu!
Anh biết chắc rồi kiểu gì thì cô cũng sẽ hối hận mà nhưng anh thật sự không thể kìm chế được bản thân của anh ngay lúc này. Anh nhìn chằm chằm vào thân hình xuân sắc của cô, áo lót không có mặc, chỉ dùng một miếng keo dán chuyên dụng để kéo hai bầu ngực về sát lại với nhau, tạo nên "khe ngực" cực kỳ hấp dẫn. Quần lót mà cô đang mặc lúc này lại là loại quần mỏng dính thiếu vải đến mức giống như mấy cọng dây chun, loại quần này người ta vẫn thường hay gọi là quần lót "lọt khe".
Khiếu Trạch bước đến trước mặt Đình Đình, không nghe lọt tai được một chữ nào, anh nhẹ nhàng mà dứt khoát kéo miếng băng dính trên ngực cô ra, để lộ ra bầu ngực tròn trịa và đầy đặn. Dục vọng càng lúc càng mãnh liệt, anh khoá trụ cô vào lòng, để lưng cô tựa vào mặt kính to trên tường, đầu khẽ cúi, anh bắt đầu hưởng thụ vị ngọt của cơ thể phụ nữ đầy quyến rũ. Một tay xoa nhẹ bên ngực cô, tay còn lại đỡ sau gáy cô, đôi môi tham lam mút mát ngực cô không ngừng nghỉ.
Đình Đình bị anh khoá trụ trước tấm kính, cảm nhận rõ được sự quấy nhiễu của anh nhưng cô lại không có cách nào chống lại người đàn ông đang chìm đắm vào dục vọng lúc này được. Ban đầu cô còn cựa quậy, lát sau lại như mềm nhũn cả người, cổ họng bắt đầu càn quấy phóng túng mà yêu kiều phát ra vài tiếng rên nhẹ nỉ non. Đúng thật là quá kỳ lạ rồi, cô vừa lo sợ người ở bên ngoài sẽ đến gọi cửa, lại vừa cảm thấy kích thích không muốn dừng lại. Cảm giác cứ như yêu đương vụn trộm vậy, biết là không nên nhưng một khi đã trầm luân vào lại không có cách nào thoát ra được...
Trong lúc cả hai còn đang đắm chìm vào những cảm xúc khoái lạc thì ở trong cùng một căn phòng khác, có người dường như đã không thể nhẫn nhịn được nữa. Trong làn khói thuốc màu trắng ngà, người đàn ông bí hiểm khẽ nhếch môi cười nhạt, với chất giọng ấm áp huyền bí, anh ta đột nhiên nói gì đó với người bên cạnh, người kia nghe xong liền gấp gáp lui ra khỏi phòng, sau đó như biến mất hút...
Người đàn ông nọ lúc này lại đột nhiên đứng lên, anh ta đi đến trước gương, tự ngắm mình trong chiếc gương cỡ to hơn một thân người. Chất giọng ấm áp vừa nãy đã được thay bằng chất giọng trầm khàn sâu lắng. Anh ta nâng bàn tay thon dài sửa soạn lại cổ áo sơ mi, nụ cười như ẩn như hiện. Bờ môi khẽ động, vừa giống như là nói với ai đó, mà cũng giống như là đang tự nhủ với chính bản thân mình. Chẳng là khi người khác nghe qua lại cảm thấy rất đỗi quái dị...
- Để tôi xem thử... hai người rồi sẽ đi được đến đâu?!