Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 693-694
Edit: Vasterel and Hai Yen
"Ngươi nói cái gì? Cô ấy đi rồi?"
Vân Tình không khỏi tức giận.
"Chủ nhân, tôi nhớ tới, vừa rồi Phương tiểu thư còn ở trong phòng,
có động tĩnh, tôi cũng không quan tâm, ai biết khi tôi đi vào xem xét,
Tiểu Hồng đã bị bất tỉnh, Phương tiểu thư thì Không còn!"
Tiểu Hồng là người giúp việc riêng do Vân Tình sắp xếp cho
Phương Kiến Niếp.
Khi lên phòng, phát hiện Tiểu Hồng đã bất tỉnh.
Phương Kiến Niếp đã không còn được nhìn thấy.
Vân Tình khẽ nhắm mắt lại, trong lòng bình tĩnh.
Sau đó, cô ấy mở mắt.
"có lẽ Cô ấy mới rời đi ngay đây thôi.ta Tin rằng cô ấy không chạy
quá xa,lập tức đuổi theo bốn phương 8 hướng ngay ngay cho ta!"
Vân Tình quát lạnh.
Mọi người rùng mình, lập tức dẫn người đuổi theo.
Và bờ sông của một con sông lớn.
"Thả ta ra, ngươi ... ngươi rốt cuộc là ai?"
Phương Kiến Niếp vùng vẫy thoát khỏi bàn tay của một người đàn
ông trung niên, và hỏi với vẻ sợ hãi.
Người này trông rất kỳ quái, chỉ nửa tiếng trước, hắn đột nhiên xuất
hiện trong phòng, không nói một lời, đánh Tiểu Hồng bất tỉnh, sau đó
bắt cô ấy bỏ chạy.
Edit: Vasterel and Hai Yen
Tốc độ của hắn ta quá nhanh.
Cảm giác này khiến Phương Kiến Niếp như đang bay.
Ngoại trừ Trần Hạo Vân Tình, Phương Kiến Niếp thật sự chưa từng
thấy qua, ai có thể như thế này.
Do đó, cô ấy rất sợ hãi.
Đặc biệt là bây giờ, hắn ta đã tự đưa mình đến một con sông lớn
với rừng rậm cao ở tất cả các bên.
"Ta? là người cứu ngươi rồi!"
Người đàn ông trung niên cười nhẹ.
"Ngươi biết Trần Hạo sao? Trần Hạo nhờ ngươi cứu ta sao?"
Phương Kiển Niếp không thể ngờ rằng ngoài Trần Hạo ra, còn có
ai biết được một cao thủ như vậy.
"Quên đi, cho dù hắn không nói, ta cũng sẽ cứu ngươi!"
Người đàn ông trung niên nở một nụ cười gượng gạo.
Hắn ta đang mang một chiếc túi lớn kỳ lạ trên lưng, với một cái
lưng gù, và khuôn mặt của anh ta, giống như bị bỏng hơn, đầy sẹo.
Hắn ta tạo ra cảm giác sợ hãi.
Tuy nhiên, khi hắn nói điều này, khuôn mặt của Phương Kiến Niếp
tràn đầy niềm vui.
"Nói như vậy, ngươi biết Trần Hạo? Hắn hiện tại ở nơi nào, tại sao
không tự mình tới cứu ta?"
Edit: Vasterel and Hai Yen
Phương Kiển Niếp vội vàng hỏi.
"Hiện tại anh ấy đang ở bên cạnh tôi, còn bận việc quan trọng riêng
của anh ấy. Tôi biết cô là một phần điểm yếu của anh ấy. nếu như
ngươi vẫn luôn bị nữ tử kia giam lấy, Tiểu Hạo làm việc gì cũng không thuận
lợi, hắn ăn ngủ không yên! "
Bạn đang đọc tr uyện tại Hố truyện: hotruyen .com
Người bác trung niên nói.
Phương Kiến Niếp nghe xong lại vui mừng khôn xiết, xem ra trong
lòng Trần Hạo ít nhất vẫn có cô ấy, sẽ luôn lo lắng cho bản thân cô
ấy.
Phương Kiển Niếp chợt nhận ra rằng có lẽ cô không cần quá
nhiều, Trần Hạo quan tâm đến bản thân mình nhiều như vậy, cô đã
cảm thấy rất hài lòng rồi.
"Không đúng, người đại thúc này, nhưng vừa rồi ngươi nói, cho dù
không có Trần Hạo, ngươi cũng sẽ cứu ta!"
Phương Kiển Niếp sửng sốt hỏi.
Không biết tại sao lúc này, sau khi cùng người đàn ông trung niên
này trao đổi ngắn ngủi, Phương Kiển Niếp thấy hắn nguy hiểm càng
khiếp sợ, đặc biệt là ánh mắt, ánh mắt nhìn hắn rất nhu hòa.
Ánh mắt dịu dàng như vậy dễ khiến người ta cảm thấy thân thiết.
"Hì hì, Kiển Niếp, cô trông rất giống dì của mình, gần giống hệt
nhau, và Tử Nguyệt, em họ của cô, cũng rất giống!"
Người đàn ông trung niên quay đầu cười nhẹ.
"Ngươi ... sao ngươi biết tên tôi? Và, ngươi còn có biết dì của tôi và
Tử Nguyệt nữa? rốt cuộc ngươi là ai?"
Câu này khiến Phương Kiển Niếp thực sự bối rối.
Edit: Vasterel and Hai Yen
"Ta đương nhiên biết về Phương gia, có thể so với ngươi còn biết
rõ hơn!"
Người đàn ông trung niên cười khổ.
Trong lúc nói chuyện, ông ta cẩn thận lấy từ trong tay ra một tấm
ảnh, Phương Kiển Niếp nhìn ra, chính là Tô Tử Nguyệt.
Phương Kiển Niếp là một cô gái cực kỳ thông minh.
Cô nhìn kỹ vào mắt người bác trung niên với vẻ ngạc nhiên.
Chẳng trách, vừa rồi nhìn thấy ông ta, cô luôn cảm thấy có một loại
thân thiết.
Lúc này Phương Kiến Niếp mới nhận ra ánh mắt của ông ấy rất
giống Trần Hạo.
Và hình dáng khuôn mặt cũng có nét tương đồng.
Kết hợp những gì ông ấy nói vừa rồi.
Toàn thân Phương Kiến Niếp rung lên.
"Chẳng lẽ đại thúc là phu quân của dì, Nhị thúc của Trần Hạo? Bác
trai mà tôi mất tích?"
Phương Kiển Niếp ngập ngừng hỏi.
"Hehe, Kiển niếp, cháu rất thông minh như dì của cháu."
Đại thúc cười nhẹ.
"A! Thực sự là..."
Phương Kiển Niếp che miệng ngạc nhiên.
Edit: Vasterel and Hai Yen
"Đại Thúc ... Không, Bác ... Bác, không phải bác đã biến mất lâu rồi
mà? Làm sao bây giờ bác mới xuất hiện? Còn nữa, tại sao bác lại
thành ra thế này?"
Phương Kiến Niép nghi ngờ hỏi.
Trướ kia, cô nghe dì nói rằng bác của cô là Trần Bình An, là một
người đàn ông đẹp đẽ thanh lịch tiêu chuẩn.
Nhưng Chỉ là bây giờ nhìn thấy bác, Phương Kiển Niếp sẽ không
khỏi kinh ngạc.
"Muốn chạy trốn, ta phải làm cái này, cái này cũng tốt, ẩn mình
thuận lợi,và điều tra một số chuyện sẽ dễ dàng hơn!"
Trần Bình An ánh mắt trở lại yên lặng như cũ.
"Cho nên, Trần Hạo không biết thân phận thật sự của Bác sao?
cháu không biết Bác chính là Nhị thúc Trần Hạo tìm?"
Phương Kiến Niếp nói.
“Đương nhiên hắn không biết, ta cũng chưa tìm hiểu người đó tốt
xấu, cho nên hiện tại vẫn không cho Tiểu Hạo biết thân phận của
mình, để vậy lúc nào ta cũng có thể bí mật giúp hắn! "
Trần Bình An cười nói.
"Kiểm tra xem ai tốt hay xấu?"
Phương Kiển Niếp hỏi.
"Chuyện này cháu không thể biết, nếu không, cháu vô tình làm rò rỉ
nó, tất cả công sức của bác sẽ trở nên uổng phí. Hôm nay bác gặp
cháu là một sự tình cờ. Nhớ giữ bí mật cho bác về chuyện này!"
Trần Bình An cho biết.
Edit: Vasterel and Hai Yen
"Được rồi Bác!"
Thực ra Trần Bình An luôn là một người điềm đạm.
Để điều tra riêng, Trần Bình An đã không về gặp gia đình dù rất
nhớ.
Cho đến khi biết được từ Tiểu Hạo rằng cô đã bị Vân Tình bắt đi.
Trong những ngày qua, ông ấy đã bí mật điều tra vị trí của Kiển
Niếp
Hôm nay chờ thời cơ chính mùi là giải cứu Phương Kiển Niếp
Nhưng cô ấy trông rất giống dì của mình.
Trần Bình An trong lòng tràn đầy suy nghĩ, không khỏi lộ ra thân
phận cho Phương Kiển Niếp
“Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?” Phương Kiển Niếphỏi.
"Không phải muốn gặp Trần Hạo sao, ta dẫn cháu đi gặp hắn, theo
ta phóng đoán có lẽ hắn đã trở về rồi!"
Trần Bình An cho biết.
Phương Kiển Niếp nặng nề gật đầu.
Nhưng vừa quay đầu đi theo ông chú vài bước.
Trần Bình An đột nhiên dừng lại.
Đôi mắt yên tĩnh nguyên bản, xẹt qua một chút mờ ám, lạnh lùng
quét qua.
" Kiển niếp,chúng ta có thể có chút chậm trễ trước khi trở về!"
Edit: Vasterel and Hai Yen
Trần Bình An cho biết.
"Hả tại sao?"
"Bởi vì không muốn lúc nào cũng bị theo dõi đến nhà của bọn ta,
những người này phá phách nơi này, cho nên ta liền ở đây giải quyết
một chút!"
Trần Bình An khóe miệng nở nụ cười.
"Nhưng Bác ơi, xung quanh đâu có ai?"
Cho dù Phương Kiển Niếp có nhìn cái gì đi nữa, cô cũng không thể
nhìn thấy một chút dấu vết của con người.
"Họ là năm mươi dặm, chia thành bốn đội, nhóm theo bốn hướng.
Trong số đó, hơn một chục người đang đuổi theo chúng ta."
Trần Bình An đáy mắt lóe lên một tia xanh thẫm.
Phương Kiển Niếp sửng sốt.
"Bác, bác nhìn thấy được cách đây năm mươi dặm rõ ràng vậy à?"
Cô ấy rất ngạc nhiên.
"Ha ha, có xa mấy, bác của cháu cũng có thể nhìn rõ ..." Trần Bình
An nở một nụ cười đắc ý.
Edit: Vasterel and Hai Yen
Chương 694: Sức mạnh của ánh sáng
Đoàn người di chuyển cực nhanh, một lúc
sau, Phương Kiển Niếp liền nghe thấy rõ ràng
có tiếng bước chân.
Sau đó, tôi thấy hàng chục người nhảy ra
khỏi khu rừng.
"Phát hiện bọn hắn! Nhanh, vây quanh bọn
hắn!"
Thủ lĩnh phấn khởi kêu lên, nếu không có
chuyện gì thì đây quả là một thành tựu lớn,
bọn họ là người đầu tiên tìm thấy Phương
Kiển Niếp.
Mọi người ánh mắt sáng ngời, tưởng rằng
thành quả chiến thắng đang ở trước mặt.
Edit: Vasterel and Hai Yen
"Đại thúc, làm sao bây giờ? Bọn hắn đều
phi thường lợi hại!"
Phương Kiển Niếp nhìn chằm chằm bọn họ
hồi lâu, về phần thực lực của bọn họ, Phương
Kiển Niếp đã rõ ràng.
"Ha ha, cứ để bọn họ tới đây, cô cứ ở lại
đây!"
Trần Bình An khẽ cười.
Sau đó, mở ba lô phía sau.
Một cây cung lớn do Ô Kim chế tạo xuất
hiện trước mặt Phương Kiển Niếp.
Lúc này, cô đã thấy Trần Bình An đang
giao cung tên.
Lúc này, bọn họ vẫn còn cách đây hai ba
trăm mét.
Edit: Vasterel and Hai Yen
Nhưng Trần Bình An trực tiếp bắn tên.
Cô nhìn thấy một luồng ánh sáng vụt qua,
ánh sáng lập tức chiếu vào đám đông và dội
lại giữa hàng chục người.
Một đám bụi bốc lên, và khi nó lắng xuống,
cả chục người đã ngã xuống đất.
Luồng ánh sáng này lại biến thành cung tên,
về tay Trần Bình An.
" Đại thúc, người thật lợi hại !"
Phương Kiển Niếp hít sâu một hơi.
"Bọn họ đều đã chết?"
"Không phải, ta thấy bọn họ không có làm
gì ác ý với ngươi, cho nên ta mới đánh gục
Edit: Vasterel and Hai Yen
bọn họ, ít nhất ba ngày nữa bọn họ sẽ không
tỉnh lại!"
Trần Bình An cười nhạt: "Được rồi, đi thôi,
Tiểu Hạo gặp ngươi sẽ rất vui!"
Lúc Trần Bình An đưa Phương Kiển Niếp
trở về, trời đã tối.
Trần Hạo đêm nay đang chuẩn bị linh ứng
thì nhìn thấy người chú cùng Phương Kiển
Niếp trở về.
Trần Hạo vui mừng khôn xiết.
"Đại thúc, kiển niếp, các ngươi?"
Trần Hạo ngạc nhiên.
Khi Phương Kiển Niếp bị bắt đi, hắn đã có
thể trốn thoát, điều này luôn khiến lòng Trần
Hạo không yên, luôn lo lắng không biết
Edit: Vasterel and Hai Yen
Phương Kiển Niếp sẽ xảy ra chuyện gì, giờ thì
tốt rồi, Phương Kiển Niếp cuối cùng cũng
được cứu rồi.
"Ta thấy ngươi không ngừng nói về nàng,
cho nên, ta giúp ngươi cứu nàng, như vậy
không sao, có thể chưa giúp ngươi một cái
tâm bệnh!"
Bác gái nhìn Trần Hạo cười nói.
"Trần Hạo !"
Ngay khi Phương Kiển Niếp nhìn thấy Trần
Hạo, không thể kiềm chế được cảm xúc của
mình nữa, nhào vào vòng tay của Trần Hạo và
bắt đầu khóc. ( Thiếu chút nữa là chén luôn
Hạo rồi )
"Được rồi, cô không xảy ra chuyện gì là tốt
rồi . Tôi cũng đang thỏa hiệp với Vân Tình,
sẵn sàng để cứu cô. Đại thúc không chỉ là giúp
Edit: Vasterel and Hai Yen
tôi chưa tâm bệnh . Đây là một sự giúp đỡ rất
lớn đối với tôi!"
Trần Hạo cười nói .
"Hả? Âm thanh trong hầm là gì?"
Đại thúc lúc này mới ngạc nhiên.
"Lực Bá, đưa Cổ Phong lại đây!"
Trần Hạo nói với Lực Bá trong hầm.
Chẳng mấy chốc, Lực Bá đến với Cổ Phong
ốm yếu.
Đại Thúc đầu tiên liếc nhìn Lực Bá với ánh
mắt khác lạ, sau đó là nhìn Cổ Phong bị tra tấn
rất dã man .
Edit: Vasterel and Hai Yen
"Trần Hạo, Trần gia gia, khi nào thì thả ta
trở về? Ta hiện tại đã trở thành phế vật, ngươi
liền coi như cái rắm liền thả ta đi?"
Anh cay đắng van xin.
"Đứa nhỏ này là cháu đích tôn của Cổ gia.
Cổ Nguyệt Hồng rất yêu quý nó. Bây giờ nó ở
trong tay của ta. Ta chuẩn bị dùng nó để đối
phó với Cổ gia!"
"Không tồi Tiểu Hạo, bằng cách này, trong
tay ngươi có thêm một món hời!"
"Anh ấy tên là Lực Bá, một người bạn tôi
gặp khi còn ở Dược Vương Cốc!"
"Có vẻ như hắn là một cao thủ có sức mạnh
phi thường!"
Người chú gạt đi màu sắc lạ trong mắt, nhẹ
nhõm gật đầu và mỉm cười.
Edit: Vasterel and Hai Yen
"Xem ra, hành trình của ngươi đáng giá, thu
được không ít! Tiểu Hạo, ngươi định làm gì
với những thứ này?"
Người chú đang nói về tế đàn .
Trần Hạo muốn ở chỗ này chiêu hồn áo
trắng tỷ tỷ, thế là liền nói với Đại Thúc một
chút .
"Vì bây giờ là nửa đêm, vẫn còn sớm. Thật
hiếm khi tất cả chúng ta cùng nhau tụ tập, vậy
tại sao không ăn tối cùng nhau!"
Đại Thúc hôm nay rõ ràng là rất vui.
“Ừ, bữa tối đoàn tụ !” Phương Kiển Niếp
cười nói.
“Bữa tối đoàn tụ ?” Trần Hạo thắc mắc.
Edit: Vasterel and Hai Yen
" Ừ , anh xem bây giờ Đại Thúc đã về rồi,
tôi về rồi, Tiểu Hạo, anh lại tìm được người
bạn tốt này, dù sao chúng ta cũng nên ăn tối
cùng nhau , Đại thúc cứu mạng tôi, tôi coi Đại
thúc như người nhà của mình!"
Phương Kiển Niếp biết mình suýt nữa lỡ
miệng, liền vội vàng giải thích .
" Đúng vậy, Đại Thúc không chỉ cứu mạng
cô mà còn cứu mạng tôi, ha ha, tớ luôn coi
Đại Thúc như người nhà của mình, đúng rồi,
bữa tối sum họp nhé! Tối nay, tôi sẽ tự tay nấu
nhé!"
Trần Hạo bật cười.
"Trần Hạo, tôi giúp anh!"
"Trần Hạo, tôi giúp anh!"
Edit: Vasterel and Hai Yen
Lúc này Lý Mộc Mộc cùng Tô Nhược Hi ở
bên cạnh nói gần như đồng thời.
Và những lời này cũng khiến Tô Nhược Hi
và Lý Mộc Mộc có chút khó xử.
Nói thế nào nhỉ, Lý Mộc Mộc có cảm tình
tốt với Trần Hạo, loại cảm tình tốt này càng là
xuất phát từ việc ngưỡng mộ một số phẩm
chất của Trần Hạo.
Ngoài ra còn có thế mạnh của Trần Hạo.
Vẻ ngoài điển trai đương nhiên là một phần
của nó.
Còn Tô Nhược Hi và Trần Hạo là lần đầu
quen biết.
Cô quá tò mò về Trần Hạo.
Edit: Vasterel and Hai Yen
Vì là thế hệ thứ hai giàu có hàng đầu nhưng
lại vô cùng bí ẩn.
Nếu một người phụ nữ tò mò về một người
đàn ông, thì cô ấy không còn xa nữa quá trình
mơ hồ.
Đương nhiên, Trần Ca cũng không phải là
cố ý giấu diếm một ít chuyện, để Tô Nhược Hi
một mực đối với hắn sinh ra hiếu kì cảm giác.
Đó là về nhiều thứ, nhưng nó thực sự không
rõ ràng.
Đại thúc tự nhiên nhìn thấy những điều này
trong mắt .
Nhìn Phương Kiển Niếp rõ ràng đang ghen
tị.
Edit: Vasterel and Hai Yen
"Tiểu Hạo xứng đáng là con trai của đại sư
huynh, thật sự rất có phong thái của đại ca khi
đó!"
Đại thúc cười khổ.
Một bữa ăn, không khí chan hòa, nhưng
cũng là bữa ăn có sự chu đáo.
Không lâu sau, cũng đã đến nửa đêm .
"Đây là lần đầu tiên tôi thử phương pháp
này, không biết có hiệu quả không. Tô tiểu
thư, hai ngày tới, cô có thể vất vả, nhưng tôi
hứa với cô, cô sẽ không bị thương!"
Trần Hạo an ủi Tô Nhược Hi.
Tô Nhược Hi gật đầu, sau đó ngồi sang một
bên, ưu nhã nhắm mắt lại.
Edit: Vasterel and Hai Yen
Mà Trần Hạo thậm chí còn ngồi xếp bằng,
vận hành Thiên Huyền công, mượn sức mạnh
của mặt dây chuyền ngọc huyết rồng, bắt đầu
cố gắng triệu hồi tâm hồn của bạch y nữ tử.
Đồng thời, trong mật thất của Cổ gia .
Bên trên quan tài trường sinh bằng pha lê.
Một ánh sáng yếu ớt đã sáng lên.
Sau đó, bóng trắng lóe lên.
Bóng dáng của nữ tử áo trắng dần hiện ra,
từ từ ngồi trên quan tài pha lê.
Trong mắt cô hiện lên vẻ mong đợi, chờ
mong đã lâu.
"Hôm nay sao lại đi ra? Chẳng lẽ là cô đơn
muốn cùng ta nói chuyện sao?"
Edit: Vasterel and Hai Yen
Mà hắc quang lóe lên, Cửu La Vương cũng
xuất hiện trước quan tài trường sinh.
Có một lời chế nhạo nơi khóe miệng anh.
"Cửu La Vương, ta khuyên ngươi một lần
cuối cùng, đừng làm mấy chuyện vô ích, một
số người, ngươi, không thể đụng vào, một số
thuật số, ngươi không thể thay đổi!"
Người phụ nữ mặc đồ trắng nhìn anh và lắc
đầu với nụ cười gượng gạo.
"Ta ghét nhất biểu hiện của ngươi, ta nói
cho ngươi biết, sau đêm nay, linh hồn và suy
nghĩ của ta đã có thể ngưng tụ thành thực chất,
thời điểm đến, cho dù không dùng đội hình
phong ấn ngươi, ta cũng không cần lo lắng
ngươi chạy trốn! "
Cửu La Vương nói .
Edit: Vasterel and Hai Yen
"Dựa vào hút dương khí người khác để tu
luyện quỷ thân, Cửu La Vương, ngươi dù sao
xuất thân giới vực danh môn, ngươi bây giờ
đã nhập ma, đây là tại tự chịu diệt vong!"
Người phụ nữ mặc đồ trắng nhìn anh với vẻ
thương hại.
Ngay khi Cửu La Vương còn đang nói .
Đột nhiên, anh nhìn thấy ánh sáng khắp
người cô, từ bên ngoài cũng có ánh sáng, trực
tiếp chiếu vào xuyên qua bức tường đá, hai tia
sáng nhanh chóng hòa vào nhau.
"Đây ... đây là cái gì? Tại sao ngươi lại bỏ
qua ma pháp trận của ta!"
Cửu La Vương sửng sốt.
Edit: Vasterel and Hai Yen
"Ta đã nói rồi, đây là lần cuối cùng ta
khuyên ngươi, mong ngươi nhớ kỹ lời nói của
ta, đừng ác độc, nếu không sẽ diệt vong!"
Người phụ nữ áo trắng nói.
Sau đó, ánh sáng trước mặt cô càng thêm
chói mắt.
Và Cửu La Vương đã cố gắng làm phép cho
ma trận .
Nhưng anh thấy rằng anh hoàn toàn không
thể đến gần ánh sáng này.
"Đây là loại sức mạnh gì!"
Anh ta kinh hoàng và khuôn mặt anh ta trở
nên cực kỳ gớm ghiếc.
Anh lại thấy một luồng sáng mạnh nhấp
nháy và hình bóng người phụ nữ mặc áo trắng
Edit: Vasterel and Hai Yen
quấn trong đó, lờ đi vòng tròn ma thuật, và
trực tiếp biến mất cùng với ánh sáng ...
"Ngươi nói cái gì? Cô ấy đi rồi?"
Vân Tình không khỏi tức giận.
"Chủ nhân, tôi nhớ tới, vừa rồi Phương tiểu thư còn ở trong phòng,
có động tĩnh, tôi cũng không quan tâm, ai biết khi tôi đi vào xem xét,
Tiểu Hồng đã bị bất tỉnh, Phương tiểu thư thì Không còn!"
Tiểu Hồng là người giúp việc riêng do Vân Tình sắp xếp cho
Phương Kiến Niếp.
Khi lên phòng, phát hiện Tiểu Hồng đã bất tỉnh.
Phương Kiến Niếp đã không còn được nhìn thấy.
Vân Tình khẽ nhắm mắt lại, trong lòng bình tĩnh.
Sau đó, cô ấy mở mắt.
"có lẽ Cô ấy mới rời đi ngay đây thôi.ta Tin rằng cô ấy không chạy
quá xa,lập tức đuổi theo bốn phương 8 hướng ngay ngay cho ta!"
Vân Tình quát lạnh.
Mọi người rùng mình, lập tức dẫn người đuổi theo.
Và bờ sông của một con sông lớn.
"Thả ta ra, ngươi ... ngươi rốt cuộc là ai?"
Phương Kiến Niếp vùng vẫy thoát khỏi bàn tay của một người đàn
ông trung niên, và hỏi với vẻ sợ hãi.
Người này trông rất kỳ quái, chỉ nửa tiếng trước, hắn đột nhiên xuất
hiện trong phòng, không nói một lời, đánh Tiểu Hồng bất tỉnh, sau đó
bắt cô ấy bỏ chạy.
Edit: Vasterel and Hai Yen
Tốc độ của hắn ta quá nhanh.
Cảm giác này khiến Phương Kiến Niếp như đang bay.
Ngoại trừ Trần Hạo Vân Tình, Phương Kiến Niếp thật sự chưa từng
thấy qua, ai có thể như thế này.
Do đó, cô ấy rất sợ hãi.
Đặc biệt là bây giờ, hắn ta đã tự đưa mình đến một con sông lớn
với rừng rậm cao ở tất cả các bên.
"Ta? là người cứu ngươi rồi!"
Người đàn ông trung niên cười nhẹ.
"Ngươi biết Trần Hạo sao? Trần Hạo nhờ ngươi cứu ta sao?"
Phương Kiển Niếp không thể ngờ rằng ngoài Trần Hạo ra, còn có
ai biết được một cao thủ như vậy.
"Quên đi, cho dù hắn không nói, ta cũng sẽ cứu ngươi!"
Người đàn ông trung niên nở một nụ cười gượng gạo.
Hắn ta đang mang một chiếc túi lớn kỳ lạ trên lưng, với một cái
lưng gù, và khuôn mặt của anh ta, giống như bị bỏng hơn, đầy sẹo.
Hắn ta tạo ra cảm giác sợ hãi.
Tuy nhiên, khi hắn nói điều này, khuôn mặt của Phương Kiến Niếp
tràn đầy niềm vui.
"Nói như vậy, ngươi biết Trần Hạo? Hắn hiện tại ở nơi nào, tại sao
không tự mình tới cứu ta?"
Edit: Vasterel and Hai Yen
Phương Kiển Niếp vội vàng hỏi.
"Hiện tại anh ấy đang ở bên cạnh tôi, còn bận việc quan trọng riêng
của anh ấy. Tôi biết cô là một phần điểm yếu của anh ấy. nếu như
ngươi vẫn luôn bị nữ tử kia giam lấy, Tiểu Hạo làm việc gì cũng không thuận
lợi, hắn ăn ngủ không yên! "
Bạn đang đọc tr uyện tại Hố truyện: hotruyen .com
Người bác trung niên nói.
Phương Kiến Niếp nghe xong lại vui mừng khôn xiết, xem ra trong
lòng Trần Hạo ít nhất vẫn có cô ấy, sẽ luôn lo lắng cho bản thân cô
ấy.
Phương Kiển Niếp chợt nhận ra rằng có lẽ cô không cần quá
nhiều, Trần Hạo quan tâm đến bản thân mình nhiều như vậy, cô đã
cảm thấy rất hài lòng rồi.
"Không đúng, người đại thúc này, nhưng vừa rồi ngươi nói, cho dù
không có Trần Hạo, ngươi cũng sẽ cứu ta!"
Phương Kiển Niếp sửng sốt hỏi.
Không biết tại sao lúc này, sau khi cùng người đàn ông trung niên
này trao đổi ngắn ngủi, Phương Kiển Niếp thấy hắn nguy hiểm càng
khiếp sợ, đặc biệt là ánh mắt, ánh mắt nhìn hắn rất nhu hòa.
Ánh mắt dịu dàng như vậy dễ khiến người ta cảm thấy thân thiết.
"Hì hì, Kiển Niếp, cô trông rất giống dì của mình, gần giống hệt
nhau, và Tử Nguyệt, em họ của cô, cũng rất giống!"
Người đàn ông trung niên quay đầu cười nhẹ.
"Ngươi ... sao ngươi biết tên tôi? Và, ngươi còn có biết dì của tôi và
Tử Nguyệt nữa? rốt cuộc ngươi là ai?"
Câu này khiến Phương Kiển Niếp thực sự bối rối.
Edit: Vasterel and Hai Yen
"Ta đương nhiên biết về Phương gia, có thể so với ngươi còn biết
rõ hơn!"
Người đàn ông trung niên cười khổ.
Trong lúc nói chuyện, ông ta cẩn thận lấy từ trong tay ra một tấm
ảnh, Phương Kiển Niếp nhìn ra, chính là Tô Tử Nguyệt.
Phương Kiển Niếp là một cô gái cực kỳ thông minh.
Cô nhìn kỹ vào mắt người bác trung niên với vẻ ngạc nhiên.
Chẳng trách, vừa rồi nhìn thấy ông ta, cô luôn cảm thấy có một loại
thân thiết.
Lúc này Phương Kiến Niếp mới nhận ra ánh mắt của ông ấy rất
giống Trần Hạo.
Và hình dáng khuôn mặt cũng có nét tương đồng.
Kết hợp những gì ông ấy nói vừa rồi.
Toàn thân Phương Kiến Niếp rung lên.
"Chẳng lẽ đại thúc là phu quân của dì, Nhị thúc của Trần Hạo? Bác
trai mà tôi mất tích?"
Phương Kiển Niếp ngập ngừng hỏi.
"Hehe, Kiển niếp, cháu rất thông minh như dì của cháu."
Đại thúc cười nhẹ.
"A! Thực sự là..."
Phương Kiển Niếp che miệng ngạc nhiên.
Edit: Vasterel and Hai Yen
"Đại Thúc ... Không, Bác ... Bác, không phải bác đã biến mất lâu rồi
mà? Làm sao bây giờ bác mới xuất hiện? Còn nữa, tại sao bác lại
thành ra thế này?"
Phương Kiến Niép nghi ngờ hỏi.
Trướ kia, cô nghe dì nói rằng bác của cô là Trần Bình An, là một
người đàn ông đẹp đẽ thanh lịch tiêu chuẩn.
Nhưng Chỉ là bây giờ nhìn thấy bác, Phương Kiển Niếp sẽ không
khỏi kinh ngạc.
"Muốn chạy trốn, ta phải làm cái này, cái này cũng tốt, ẩn mình
thuận lợi,và điều tra một số chuyện sẽ dễ dàng hơn!"
Trần Bình An ánh mắt trở lại yên lặng như cũ.
"Cho nên, Trần Hạo không biết thân phận thật sự của Bác sao?
cháu không biết Bác chính là Nhị thúc Trần Hạo tìm?"
Phương Kiến Niếp nói.
“Đương nhiên hắn không biết, ta cũng chưa tìm hiểu người đó tốt
xấu, cho nên hiện tại vẫn không cho Tiểu Hạo biết thân phận của
mình, để vậy lúc nào ta cũng có thể bí mật giúp hắn! "
Trần Bình An cười nói.
"Kiểm tra xem ai tốt hay xấu?"
Phương Kiển Niếp hỏi.
"Chuyện này cháu không thể biết, nếu không, cháu vô tình làm rò rỉ
nó, tất cả công sức của bác sẽ trở nên uổng phí. Hôm nay bác gặp
cháu là một sự tình cờ. Nhớ giữ bí mật cho bác về chuyện này!"
Trần Bình An cho biết.
Edit: Vasterel and Hai Yen
"Được rồi Bác!"
Thực ra Trần Bình An luôn là một người điềm đạm.
Để điều tra riêng, Trần Bình An đã không về gặp gia đình dù rất
nhớ.
Cho đến khi biết được từ Tiểu Hạo rằng cô đã bị Vân Tình bắt đi.
Trong những ngày qua, ông ấy đã bí mật điều tra vị trí của Kiển
Niếp
Hôm nay chờ thời cơ chính mùi là giải cứu Phương Kiển Niếp
Nhưng cô ấy trông rất giống dì của mình.
Trần Bình An trong lòng tràn đầy suy nghĩ, không khỏi lộ ra thân
phận cho Phương Kiển Niếp
“Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?” Phương Kiển Niếphỏi.
"Không phải muốn gặp Trần Hạo sao, ta dẫn cháu đi gặp hắn, theo
ta phóng đoán có lẽ hắn đã trở về rồi!"
Trần Bình An cho biết.
Phương Kiển Niếp nặng nề gật đầu.
Nhưng vừa quay đầu đi theo ông chú vài bước.
Trần Bình An đột nhiên dừng lại.
Đôi mắt yên tĩnh nguyên bản, xẹt qua một chút mờ ám, lạnh lùng
quét qua.
" Kiển niếp,chúng ta có thể có chút chậm trễ trước khi trở về!"
Edit: Vasterel and Hai Yen
Trần Bình An cho biết.
"Hả tại sao?"
"Bởi vì không muốn lúc nào cũng bị theo dõi đến nhà của bọn ta,
những người này phá phách nơi này, cho nên ta liền ở đây giải quyết
một chút!"
Trần Bình An khóe miệng nở nụ cười.
"Nhưng Bác ơi, xung quanh đâu có ai?"
Cho dù Phương Kiển Niếp có nhìn cái gì đi nữa, cô cũng không thể
nhìn thấy một chút dấu vết của con người.
"Họ là năm mươi dặm, chia thành bốn đội, nhóm theo bốn hướng.
Trong số đó, hơn một chục người đang đuổi theo chúng ta."
Trần Bình An đáy mắt lóe lên một tia xanh thẫm.
Phương Kiển Niếp sửng sốt.
"Bác, bác nhìn thấy được cách đây năm mươi dặm rõ ràng vậy à?"
Cô ấy rất ngạc nhiên.
"Ha ha, có xa mấy, bác của cháu cũng có thể nhìn rõ ..." Trần Bình
An nở một nụ cười đắc ý.
Edit: Vasterel and Hai Yen
Chương 694: Sức mạnh của ánh sáng
Đoàn người di chuyển cực nhanh, một lúc
sau, Phương Kiển Niếp liền nghe thấy rõ ràng
có tiếng bước chân.
Sau đó, tôi thấy hàng chục người nhảy ra
khỏi khu rừng.
"Phát hiện bọn hắn! Nhanh, vây quanh bọn
hắn!"
Thủ lĩnh phấn khởi kêu lên, nếu không có
chuyện gì thì đây quả là một thành tựu lớn,
bọn họ là người đầu tiên tìm thấy Phương
Kiển Niếp.
Mọi người ánh mắt sáng ngời, tưởng rằng
thành quả chiến thắng đang ở trước mặt.
Edit: Vasterel and Hai Yen
"Đại thúc, làm sao bây giờ? Bọn hắn đều
phi thường lợi hại!"
Phương Kiển Niếp nhìn chằm chằm bọn họ
hồi lâu, về phần thực lực của bọn họ, Phương
Kiển Niếp đã rõ ràng.
"Ha ha, cứ để bọn họ tới đây, cô cứ ở lại
đây!"
Trần Bình An khẽ cười.
Sau đó, mở ba lô phía sau.
Một cây cung lớn do Ô Kim chế tạo xuất
hiện trước mặt Phương Kiển Niếp.
Lúc này, cô đã thấy Trần Bình An đang
giao cung tên.
Lúc này, bọn họ vẫn còn cách đây hai ba
trăm mét.
Edit: Vasterel and Hai Yen
Nhưng Trần Bình An trực tiếp bắn tên.
Cô nhìn thấy một luồng ánh sáng vụt qua,
ánh sáng lập tức chiếu vào đám đông và dội
lại giữa hàng chục người.
Một đám bụi bốc lên, và khi nó lắng xuống,
cả chục người đã ngã xuống đất.
Luồng ánh sáng này lại biến thành cung tên,
về tay Trần Bình An.
" Đại thúc, người thật lợi hại !"
Phương Kiển Niếp hít sâu một hơi.
"Bọn họ đều đã chết?"
"Không phải, ta thấy bọn họ không có làm
gì ác ý với ngươi, cho nên ta mới đánh gục
Edit: Vasterel and Hai Yen
bọn họ, ít nhất ba ngày nữa bọn họ sẽ không
tỉnh lại!"
Trần Bình An cười nhạt: "Được rồi, đi thôi,
Tiểu Hạo gặp ngươi sẽ rất vui!"
Lúc Trần Bình An đưa Phương Kiển Niếp
trở về, trời đã tối.
Trần Hạo đêm nay đang chuẩn bị linh ứng
thì nhìn thấy người chú cùng Phương Kiển
Niếp trở về.
Trần Hạo vui mừng khôn xiết.
"Đại thúc, kiển niếp, các ngươi?"
Trần Hạo ngạc nhiên.
Khi Phương Kiển Niếp bị bắt đi, hắn đã có
thể trốn thoát, điều này luôn khiến lòng Trần
Hạo không yên, luôn lo lắng không biết
Edit: Vasterel and Hai Yen
Phương Kiển Niếp sẽ xảy ra chuyện gì, giờ thì
tốt rồi, Phương Kiển Niếp cuối cùng cũng
được cứu rồi.
"Ta thấy ngươi không ngừng nói về nàng,
cho nên, ta giúp ngươi cứu nàng, như vậy
không sao, có thể chưa giúp ngươi một cái
tâm bệnh!"
Bác gái nhìn Trần Hạo cười nói.
"Trần Hạo !"
Ngay khi Phương Kiển Niếp nhìn thấy Trần
Hạo, không thể kiềm chế được cảm xúc của
mình nữa, nhào vào vòng tay của Trần Hạo và
bắt đầu khóc. ( Thiếu chút nữa là chén luôn
Hạo rồi )
"Được rồi, cô không xảy ra chuyện gì là tốt
rồi . Tôi cũng đang thỏa hiệp với Vân Tình,
sẵn sàng để cứu cô. Đại thúc không chỉ là giúp
Edit: Vasterel and Hai Yen
tôi chưa tâm bệnh . Đây là một sự giúp đỡ rất
lớn đối với tôi!"
Trần Hạo cười nói .
"Hả? Âm thanh trong hầm là gì?"
Đại thúc lúc này mới ngạc nhiên.
"Lực Bá, đưa Cổ Phong lại đây!"
Trần Hạo nói với Lực Bá trong hầm.
Chẳng mấy chốc, Lực Bá đến với Cổ Phong
ốm yếu.
Đại Thúc đầu tiên liếc nhìn Lực Bá với ánh
mắt khác lạ, sau đó là nhìn Cổ Phong bị tra tấn
rất dã man .
Edit: Vasterel and Hai Yen
"Trần Hạo, Trần gia gia, khi nào thì thả ta
trở về? Ta hiện tại đã trở thành phế vật, ngươi
liền coi như cái rắm liền thả ta đi?"
Anh cay đắng van xin.
"Đứa nhỏ này là cháu đích tôn của Cổ gia.
Cổ Nguyệt Hồng rất yêu quý nó. Bây giờ nó ở
trong tay của ta. Ta chuẩn bị dùng nó để đối
phó với Cổ gia!"
"Không tồi Tiểu Hạo, bằng cách này, trong
tay ngươi có thêm một món hời!"
"Anh ấy tên là Lực Bá, một người bạn tôi
gặp khi còn ở Dược Vương Cốc!"
"Có vẻ như hắn là một cao thủ có sức mạnh
phi thường!"
Người chú gạt đi màu sắc lạ trong mắt, nhẹ
nhõm gật đầu và mỉm cười.
Edit: Vasterel and Hai Yen
"Xem ra, hành trình của ngươi đáng giá, thu
được không ít! Tiểu Hạo, ngươi định làm gì
với những thứ này?"
Người chú đang nói về tế đàn .
Trần Hạo muốn ở chỗ này chiêu hồn áo
trắng tỷ tỷ, thế là liền nói với Đại Thúc một
chút .
"Vì bây giờ là nửa đêm, vẫn còn sớm. Thật
hiếm khi tất cả chúng ta cùng nhau tụ tập, vậy
tại sao không ăn tối cùng nhau!"
Đại Thúc hôm nay rõ ràng là rất vui.
“Ừ, bữa tối đoàn tụ !” Phương Kiển Niếp
cười nói.
“Bữa tối đoàn tụ ?” Trần Hạo thắc mắc.
Edit: Vasterel and Hai Yen
" Ừ , anh xem bây giờ Đại Thúc đã về rồi,
tôi về rồi, Tiểu Hạo, anh lại tìm được người
bạn tốt này, dù sao chúng ta cũng nên ăn tối
cùng nhau , Đại thúc cứu mạng tôi, tôi coi Đại
thúc như người nhà của mình!"
Phương Kiển Niếp biết mình suýt nữa lỡ
miệng, liền vội vàng giải thích .
" Đúng vậy, Đại Thúc không chỉ cứu mạng
cô mà còn cứu mạng tôi, ha ha, tớ luôn coi
Đại Thúc như người nhà của mình, đúng rồi,
bữa tối sum họp nhé! Tối nay, tôi sẽ tự tay nấu
nhé!"
Trần Hạo bật cười.
"Trần Hạo, tôi giúp anh!"
"Trần Hạo, tôi giúp anh!"
Edit: Vasterel and Hai Yen
Lúc này Lý Mộc Mộc cùng Tô Nhược Hi ở
bên cạnh nói gần như đồng thời.
Và những lời này cũng khiến Tô Nhược Hi
và Lý Mộc Mộc có chút khó xử.
Nói thế nào nhỉ, Lý Mộc Mộc có cảm tình
tốt với Trần Hạo, loại cảm tình tốt này càng là
xuất phát từ việc ngưỡng mộ một số phẩm
chất của Trần Hạo.
Ngoài ra còn có thế mạnh của Trần Hạo.
Vẻ ngoài điển trai đương nhiên là một phần
của nó.
Còn Tô Nhược Hi và Trần Hạo là lần đầu
quen biết.
Cô quá tò mò về Trần Hạo.
Edit: Vasterel and Hai Yen
Vì là thế hệ thứ hai giàu có hàng đầu nhưng
lại vô cùng bí ẩn.
Nếu một người phụ nữ tò mò về một người
đàn ông, thì cô ấy không còn xa nữa quá trình
mơ hồ.
Đương nhiên, Trần Ca cũng không phải là
cố ý giấu diếm một ít chuyện, để Tô Nhược Hi
một mực đối với hắn sinh ra hiếu kì cảm giác.
Đó là về nhiều thứ, nhưng nó thực sự không
rõ ràng.
Đại thúc tự nhiên nhìn thấy những điều này
trong mắt .
Nhìn Phương Kiển Niếp rõ ràng đang ghen
tị.
Edit: Vasterel and Hai Yen
"Tiểu Hạo xứng đáng là con trai của đại sư
huynh, thật sự rất có phong thái của đại ca khi
đó!"
Đại thúc cười khổ.
Một bữa ăn, không khí chan hòa, nhưng
cũng là bữa ăn có sự chu đáo.
Không lâu sau, cũng đã đến nửa đêm .
"Đây là lần đầu tiên tôi thử phương pháp
này, không biết có hiệu quả không. Tô tiểu
thư, hai ngày tới, cô có thể vất vả, nhưng tôi
hứa với cô, cô sẽ không bị thương!"
Trần Hạo an ủi Tô Nhược Hi.
Tô Nhược Hi gật đầu, sau đó ngồi sang một
bên, ưu nhã nhắm mắt lại.
Edit: Vasterel and Hai Yen
Mà Trần Hạo thậm chí còn ngồi xếp bằng,
vận hành Thiên Huyền công, mượn sức mạnh
của mặt dây chuyền ngọc huyết rồng, bắt đầu
cố gắng triệu hồi tâm hồn của bạch y nữ tử.
Đồng thời, trong mật thất của Cổ gia .
Bên trên quan tài trường sinh bằng pha lê.
Một ánh sáng yếu ớt đã sáng lên.
Sau đó, bóng trắng lóe lên.
Bóng dáng của nữ tử áo trắng dần hiện ra,
từ từ ngồi trên quan tài pha lê.
Trong mắt cô hiện lên vẻ mong đợi, chờ
mong đã lâu.
"Hôm nay sao lại đi ra? Chẳng lẽ là cô đơn
muốn cùng ta nói chuyện sao?"
Edit: Vasterel and Hai Yen
Mà hắc quang lóe lên, Cửu La Vương cũng
xuất hiện trước quan tài trường sinh.
Có một lời chế nhạo nơi khóe miệng anh.
"Cửu La Vương, ta khuyên ngươi một lần
cuối cùng, đừng làm mấy chuyện vô ích, một
số người, ngươi, không thể đụng vào, một số
thuật số, ngươi không thể thay đổi!"
Người phụ nữ mặc đồ trắng nhìn anh và lắc
đầu với nụ cười gượng gạo.
"Ta ghét nhất biểu hiện của ngươi, ta nói
cho ngươi biết, sau đêm nay, linh hồn và suy
nghĩ của ta đã có thể ngưng tụ thành thực chất,
thời điểm đến, cho dù không dùng đội hình
phong ấn ngươi, ta cũng không cần lo lắng
ngươi chạy trốn! "
Cửu La Vương nói .
Edit: Vasterel and Hai Yen
"Dựa vào hút dương khí người khác để tu
luyện quỷ thân, Cửu La Vương, ngươi dù sao
xuất thân giới vực danh môn, ngươi bây giờ
đã nhập ma, đây là tại tự chịu diệt vong!"
Người phụ nữ mặc đồ trắng nhìn anh với vẻ
thương hại.
Ngay khi Cửu La Vương còn đang nói .
Đột nhiên, anh nhìn thấy ánh sáng khắp
người cô, từ bên ngoài cũng có ánh sáng, trực
tiếp chiếu vào xuyên qua bức tường đá, hai tia
sáng nhanh chóng hòa vào nhau.
"Đây ... đây là cái gì? Tại sao ngươi lại bỏ
qua ma pháp trận của ta!"
Cửu La Vương sửng sốt.
Edit: Vasterel and Hai Yen
"Ta đã nói rồi, đây là lần cuối cùng ta
khuyên ngươi, mong ngươi nhớ kỹ lời nói của
ta, đừng ác độc, nếu không sẽ diệt vong!"
Người phụ nữ áo trắng nói.
Sau đó, ánh sáng trước mặt cô càng thêm
chói mắt.
Và Cửu La Vương đã cố gắng làm phép cho
ma trận .
Nhưng anh thấy rằng anh hoàn toàn không
thể đến gần ánh sáng này.
"Đây là loại sức mạnh gì!"
Anh ta kinh hoàng và khuôn mặt anh ta trở
nên cực kỳ gớm ghiếc.
Anh lại thấy một luồng sáng mạnh nhấp
nháy và hình bóng người phụ nữ mặc áo trắng
Edit: Vasterel and Hai Yen
quấn trong đó, lờ đi vòng tròn ma thuật, và
trực tiếp biến mất cùng với ánh sáng ...
Last edited: