Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-234
Chương 234
Chương 234: Bảo Khải Minh diễn vai cậu chủ nhà giàu
Lại nói về Khải Minh đang mua cháo ở nhà ăn bệnh viện.
“Khải Minh, cậu vẫn chưa ăn cơm nhỉ, tôi mua đồ ăn ngon ở ngoài rồi, lại đây ăn chung với tôi đi!” Ngay lúc này, Trần Ngọc Linh cầm một túi thức ăn đi đến, còn vỗ vào vai Khải Minh.
“Không cần đâu, không phải cô vẫn đang truyền nước biển à, sao lại đến nhà ăn thế?” Khải Minh cười nói.
Cũng không biết tại sao Trần Ngọc Linh lại đột nhiên trở nên nhiệt tình thế này, khiến cho Khải Minh có chút không quen.
Tuy cô gái này châm chọc Khải Minh không ít, nhưng Khải Minh cũng không đến nỗi thù hằn cô ta.
Bây giờ cũng chỉ nói chuyện một cách khách sáo.
“Tôi à, đã khỏi rồi, sau khi nhìn thấy cậu thì khỏe ra liền! Cậu chính là thuốc bổ của tôi đấy, cậu biết không?” Trần Ngọc Linh nð nụ cười đầy ẩn ý nhìn Khải Minh nói.
Hơn nữa, cơ thể của cô ta rất gần với Khải Minh, cà cà trên cánh tay Khải Minh một cách vô tư.
Khiến cho Khải Minh nổi cả da gà.
Thành thật mà nói thì lúc trước Trần Ngọc Linh là sinh viên nghệ thuật, đội trưởng của đội múa Latin, thân hình và gương mặt vô cùng xinh đẹp.
Hơn nữa so với Lý Thư Hàm thì cô ta càng quyến rũ hơn vài phần.
Cũng xem như là cô gái xinh đẹp hấp dẫn lòng người.
Nhưng lúc nãy khi cậu gặp cô ta ở trên lầu, thái độ của Trần Ngọc Linh cũng không như thế này, tại sao mới qua hơn nửa tiếng lại trở nên nhiệt tình như vậy, hơn nữa còn nhiệt tình đến mức hơi quái “Trần Ngọc Linh, có phải cô có chuyện gì đúng không?” Khải Minh hỏi.
“Ai ya, cậu đừng hỏi nữa, lúc nãy tôi cố ý chạy xuống lầu mua đồ ăn ngon cho cậu đấy, cơm ở nhà ăn có gì ngon đâu, còn đắt chết đi được, cậu xem đi, đây là cái gì?” Ngoài gà quay, đồ uống ra thì Trần Ngọc Linh còn mua đủ các loại món ăn khác nhau cho Khải Minh, trên tay còn đang cầm một chiếc bánh trứng nóng hổi.
“Tôi biết cậu thích ăn bánh trứng gà nhất, còn nhớ lúc chúng ta lên cấp ba, bình thường cậu đều ăn bánh bao với dưa muối, chỉ có đến chủ nhật nghỉ học mới dành ít tiền để mua bánh trứng! Tôi nhìn thấy trên lề đường có bán nên mua về cho cậu đấy!” Trần Ngọc Linh kéo Khải Minh ngồi xuống.
Nhìn thấy chiếc bánh trứng gà, lòng Khải Minh không nén được xúc động. Đúng là hồi cấp ba trong nhà không có tiền, Khải Minh cảm thấy thứ đồ ăn ngon nhất chính là bánh trứng gà.
Mặc dù không biết Trần Ngọc Linh rốt cuộc muốn làm gì, nhưng mà nhìn thấy cô ta nhiệt tình như vậy, còn mua đồ ăn cho mình, Khải Minh quay mặt đi thì cũng ngại.
Hơn nữa, cô ta còn vào làm giáo viên trường tiểu học Ngôi Sao do mình xây dựng, sau này bản thân mình cũng có thể quan tâm đến cô ta, ăn một bữa cơm của cô ta cũng không có gì.
Chủ yếu là khó từ chối.
“Nào nào, gà quay, bánh trứng, nhân lúc còn nóng mau ăn đi, cậu bỏ cháo xuống trước đã, đợi ăn xong thì tôi nói với cậu một chuyện!” Trần Ngọc Linh đẩy thức ăn đến trước mặt Khải Minh.
Sau đó hai tay chống cằm, cườm híp mắt nhìn cậu.
Khải Minh bắt đầu ăn.
“Chuyện gì thế, cô nói đi!” Trong lòng Khải Minh nghĩ, chẳng lẽ Trần Ngọc Linh thay đổi tính cách rồi? Nếu thật sự như thế, tình nghĩa bạn bè với nhau, Khải Minh nghĩ giúp thì được thì giúp thôi.
“Hi hi hi, chính là muốn nhờ cậu giả làm bạn trai của tôi một ngày, chỉ một ngày mai thôi, mối ân tình này tôi sẽ nhớ rõ!” “Hả?” Khải Minh bị dọa suýt chút nữa ném luôn chiếc bánh trứng đi.
Lại giả làm bạn trai? Nói thực lòng, Khải Minh đã giả làm bạn trai cho nhiều nữ sinh rồi.
Cũng chính vì như vậy, Khải Minh cũng thả thính không biết bao nhiêu nữ sinh nhà người ta.
Nói cho cùng thì bản thân cũng không thể thật sự ð bên người ta, thế giả bạn trai làm gì chứ? Cho nên Khải Minh rất mẫn cảm với vấn đề này.
Bởi vì Khải Minh thật sự sợ rằng sau này còn có người tìm đến mình để kết hôn giả, thế thì càng phiền phức toI “Ai ya, cậu sợ cái gì chứ, cậu chỉ cần diễn kịch giúp tôi một ngày thôi, cầu xin cậu đó, được không?” Tay của Trần Ngọc Linh quẹt quẹt lên bàn tay của Khải Minh.
Cô ta van xin khổ sở.
“Là vì Đinh Hạo Nguyên nhỉ?” Khải Minh vừa nghĩ đã biết Trần Ngọc Linh có mục đích gì rồi.
Quả nhiên, trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm! Không có yêu thương nào là vô duyên vô cớt “Ừm ừm, đúng đó, tôi muốn cậu giúp tôi diễn một vỡ kịch làm tức chết anh ta! Sau đó anh ta sẽ hồi tâm chuyển ý. Con người của Đinh Hạo Nguyên rất nhỏ nhen, hơn nữa rất tự cao tự đại, cho nên anh ta chắc chắn sẽ không chịu để tôi ở bên cạnh người xuất sắc hơn anh ta đâu!” Trần Ngọc Linh cưỡi nói.
Khải Minh đáp: “Thế cô tìm tôi diễn, có lẽ sẽ không chọc tức chết anh ta đâu, ngược lại sẽ cười chết anh ta đó. Tôi không hề xuất sắc hơn anh ta, Đinh Hạo Nguyên giỏi biết bao, trong nhà có núi Ba Vì mở rộng, còn mỡ một cửa hàng ở đó, có tương lai lắm!” Khải Minh cố ý nói như vậy.Đọc full tại truyen88.net nhé
“Đương nhiên tôi biết cậu không so lại với anh ta, cho nên tôi mới tìm cậu diễn đó. Cậu biết mà Khải Minh, bởi vì cậu với con nhỏ Lý Thư Hàm kia hồi cấp ba có quan hệ mờ ám, cộng thêm việc cậu khiến Định Nguyên Hạo nhiều lần khó xử trước mặt mọi người, cho nên anh ta rất mẫn cảm với cậu! Nếu như cậu có thể xuất hiện trước mặt anh ta với một thân phận khác, anh ta chắc chắn sẽ đố ky, sau đó thì sẽ hối hận với tôi! Thế là nhiệm vụ của cậu hoàn thành rồi! Cho nên cậu chính là lựa chọn tốt nhất!” Trần Ngọc Linh nói với dáng vẻ đã dự tính trước mọi việc.
Còn ý kiến này, đương nhiên là cách mà cô bạn thân chỉ cho cô ta.
Tuy Khải Minh không phải là cậu chủ nhà giàu, nhưng mà có thể làm cho Khải Minh thành cậu chủ nhà giàu mà? “Đợi đã, cô nói đổi một thân phận? Là ý gì?” Khải Minh thắc mắc hỏi.
“Chính là cậu diễn vai cậu chủ nhà giàu, còn về làm thế nào mà giàu, chính là trúng vé số! Tóm lại chính là cậu cần phải diễn thành dáng vẻ là người giàu hơn Đinh Hạo Nguyên, à cậu biết lái xe không? Tôi đã thuê cho cậu một chiếc xe cao cấp, hừm, chỉ cần cậu dựa theo sự sắp xếp của tôi với bạn thân tôi để diễn, đến ngày mai nhất định sẽ đánh sưng mặt Đinh Hạo Nguyên!” “Cho nên, bây giờ tôi đã chuẩn bị mọi thứ, chỉ còn thiếu Khải Minh cậu thôi, hơn nữa tôi cũng thuê xe rồi, cậu đồng ý với tôi được không?” Trần Ngọc Linh cầu xin.
Xem ra lần này, vì để giành lại tình yêu của Đinh Hạo Nguyên, Trần Ngọc Linh đã bỏ ra cái giá rất đắt.
Như thế thì Khải Minh cũng không biết từ chối thế nào.
Vốn dĩ, ngày mai phải tạm biệt Tần Nhã, đúng lúc ngày mai xe của câhu cũng hết hạn cho thuê, cậu sẽ lái xe về huyện Bình An.
Xem ra, kế hoạch phải dời một ngày rồi.
“Được thôi, tôi đồng ý với cô!” Khải Minh gật gật đầu.
“Oh yeahl” Trần Ngọc Linh cười phấn khích.
“Thế sao cô biết ngày mai chúng ta nhất định sẽ gặp phải Đinh Hạo Nguyên?” Khải Minh lại hỏi.
“Hừm, nhất định sẽ gặp phải đó, cái này thì cậu yên tâm đi! Ngày mai chúng ta cứ tập hợp chỗ cổng bệnh viện, tôi đến đón cậu!” Minh Khải ăn xong thì cũng quay về cùng với Trần Ngọc Linh. Trần Ngọc Linh cũng phấn chấn lên, sốt cũng hạ rồi.
Khải Minh không khỏi nghĩ trong lòng, chẳng lẽ đây là sức mạnh của tình yêu, tình yêu thật sự có thể khiến phụ nữ điên cuồng? Hay đây là sức mạnh của tiền? Haiz, khi không thở dài một tiếng. Nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thân phận của mình không bị bại lộ, thế Lý Thư Hàm có hồi tâm chuyển ý với mình không nhỉ? Suy cho cùng thì Khải Minh cũng xem như là nhìn thấu Lý Thư Hàm rồi.
Khải Minh quay về đút cháo cho Tần Nhã.
Một ngày không có việc gì.
Đợi đến sáng sớm ngày hôm sau, Khải Minh theo như lời hẹn đã định, sáng sớm cậu đã đứng ở công viên bên cạnh bệnh viện đợi Trần Ngọc Linh rồi.
Lúc này, một chiếc Mercedes-Benz G500 màu trắng mới tỉnh chói mắt chạy đến, dừng lại trước mặt Khải Minh, sau đó kính cửa sổ hạ xuống.
Trần Ngọc Linh với bạn thân của cô ta đều ở trong xe.
Trần Ngọc Linh nói: “Khải Minh, không ngờ cậu cũng đúng giờ vậy nha, nhanh lên, mau đưa bộ đồ tây cho cậu ta mặc, sau đó đưa anh ta đi tạo một kiểu tóc mới!” “Này này, Khải Minh, cậu ngơ ngần cái gì thế, có phải nhìn thấy một chiếc xe tốt như vậy nên ngây người rồi? Mau lên xe đi, hôm nay mời cậu ngồi Mercedes-Benz G5001” Ôi trời! Khải Minh đương nhiên là ngây người rồi. Bởi vì chiếc Mercedes-Benz GB00 cũng quen mặt quá rồi.
Chương 234: Bảo Khải Minh diễn vai cậu chủ nhà giàu
Lại nói về Khải Minh đang mua cháo ở nhà ăn bệnh viện.
“Khải Minh, cậu vẫn chưa ăn cơm nhỉ, tôi mua đồ ăn ngon ở ngoài rồi, lại đây ăn chung với tôi đi!” Ngay lúc này, Trần Ngọc Linh cầm một túi thức ăn đi đến, còn vỗ vào vai Khải Minh.
“Không cần đâu, không phải cô vẫn đang truyền nước biển à, sao lại đến nhà ăn thế?” Khải Minh cười nói.
Cũng không biết tại sao Trần Ngọc Linh lại đột nhiên trở nên nhiệt tình thế này, khiến cho Khải Minh có chút không quen.
Tuy cô gái này châm chọc Khải Minh không ít, nhưng Khải Minh cũng không đến nỗi thù hằn cô ta.
Bây giờ cũng chỉ nói chuyện một cách khách sáo.
“Tôi à, đã khỏi rồi, sau khi nhìn thấy cậu thì khỏe ra liền! Cậu chính là thuốc bổ của tôi đấy, cậu biết không?” Trần Ngọc Linh nð nụ cười đầy ẩn ý nhìn Khải Minh nói.
Hơn nữa, cơ thể của cô ta rất gần với Khải Minh, cà cà trên cánh tay Khải Minh một cách vô tư.
Khiến cho Khải Minh nổi cả da gà.
Thành thật mà nói thì lúc trước Trần Ngọc Linh là sinh viên nghệ thuật, đội trưởng của đội múa Latin, thân hình và gương mặt vô cùng xinh đẹp.
Hơn nữa so với Lý Thư Hàm thì cô ta càng quyến rũ hơn vài phần.
Cũng xem như là cô gái xinh đẹp hấp dẫn lòng người.
Nhưng lúc nãy khi cậu gặp cô ta ở trên lầu, thái độ của Trần Ngọc Linh cũng không như thế này, tại sao mới qua hơn nửa tiếng lại trở nên nhiệt tình như vậy, hơn nữa còn nhiệt tình đến mức hơi quái “Trần Ngọc Linh, có phải cô có chuyện gì đúng không?” Khải Minh hỏi.
“Ai ya, cậu đừng hỏi nữa, lúc nãy tôi cố ý chạy xuống lầu mua đồ ăn ngon cho cậu đấy, cơm ở nhà ăn có gì ngon đâu, còn đắt chết đi được, cậu xem đi, đây là cái gì?” Ngoài gà quay, đồ uống ra thì Trần Ngọc Linh còn mua đủ các loại món ăn khác nhau cho Khải Minh, trên tay còn đang cầm một chiếc bánh trứng nóng hổi.
“Tôi biết cậu thích ăn bánh trứng gà nhất, còn nhớ lúc chúng ta lên cấp ba, bình thường cậu đều ăn bánh bao với dưa muối, chỉ có đến chủ nhật nghỉ học mới dành ít tiền để mua bánh trứng! Tôi nhìn thấy trên lề đường có bán nên mua về cho cậu đấy!” Trần Ngọc Linh kéo Khải Minh ngồi xuống.
Nhìn thấy chiếc bánh trứng gà, lòng Khải Minh không nén được xúc động. Đúng là hồi cấp ba trong nhà không có tiền, Khải Minh cảm thấy thứ đồ ăn ngon nhất chính là bánh trứng gà.
Mặc dù không biết Trần Ngọc Linh rốt cuộc muốn làm gì, nhưng mà nhìn thấy cô ta nhiệt tình như vậy, còn mua đồ ăn cho mình, Khải Minh quay mặt đi thì cũng ngại.
Hơn nữa, cô ta còn vào làm giáo viên trường tiểu học Ngôi Sao do mình xây dựng, sau này bản thân mình cũng có thể quan tâm đến cô ta, ăn một bữa cơm của cô ta cũng không có gì.
Chủ yếu là khó từ chối.
“Nào nào, gà quay, bánh trứng, nhân lúc còn nóng mau ăn đi, cậu bỏ cháo xuống trước đã, đợi ăn xong thì tôi nói với cậu một chuyện!” Trần Ngọc Linh đẩy thức ăn đến trước mặt Khải Minh.
Sau đó hai tay chống cằm, cườm híp mắt nhìn cậu.
Khải Minh bắt đầu ăn.
“Chuyện gì thế, cô nói đi!” Trong lòng Khải Minh nghĩ, chẳng lẽ Trần Ngọc Linh thay đổi tính cách rồi? Nếu thật sự như thế, tình nghĩa bạn bè với nhau, Khải Minh nghĩ giúp thì được thì giúp thôi.
“Hi hi hi, chính là muốn nhờ cậu giả làm bạn trai của tôi một ngày, chỉ một ngày mai thôi, mối ân tình này tôi sẽ nhớ rõ!” “Hả?” Khải Minh bị dọa suýt chút nữa ném luôn chiếc bánh trứng đi.
Lại giả làm bạn trai? Nói thực lòng, Khải Minh đã giả làm bạn trai cho nhiều nữ sinh rồi.
Cũng chính vì như vậy, Khải Minh cũng thả thính không biết bao nhiêu nữ sinh nhà người ta.
Nói cho cùng thì bản thân cũng không thể thật sự ð bên người ta, thế giả bạn trai làm gì chứ? Cho nên Khải Minh rất mẫn cảm với vấn đề này.
Bởi vì Khải Minh thật sự sợ rằng sau này còn có người tìm đến mình để kết hôn giả, thế thì càng phiền phức toI “Ai ya, cậu sợ cái gì chứ, cậu chỉ cần diễn kịch giúp tôi một ngày thôi, cầu xin cậu đó, được không?” Tay của Trần Ngọc Linh quẹt quẹt lên bàn tay của Khải Minh.
Cô ta van xin khổ sở.
“Là vì Đinh Hạo Nguyên nhỉ?” Khải Minh vừa nghĩ đã biết Trần Ngọc Linh có mục đích gì rồi.
Quả nhiên, trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm! Không có yêu thương nào là vô duyên vô cớt “Ừm ừm, đúng đó, tôi muốn cậu giúp tôi diễn một vỡ kịch làm tức chết anh ta! Sau đó anh ta sẽ hồi tâm chuyển ý. Con người của Đinh Hạo Nguyên rất nhỏ nhen, hơn nữa rất tự cao tự đại, cho nên anh ta chắc chắn sẽ không chịu để tôi ở bên cạnh người xuất sắc hơn anh ta đâu!” Trần Ngọc Linh cưỡi nói.
Khải Minh đáp: “Thế cô tìm tôi diễn, có lẽ sẽ không chọc tức chết anh ta đâu, ngược lại sẽ cười chết anh ta đó. Tôi không hề xuất sắc hơn anh ta, Đinh Hạo Nguyên giỏi biết bao, trong nhà có núi Ba Vì mở rộng, còn mỡ một cửa hàng ở đó, có tương lai lắm!” Khải Minh cố ý nói như vậy.Đọc full tại truyen88.net nhé
“Đương nhiên tôi biết cậu không so lại với anh ta, cho nên tôi mới tìm cậu diễn đó. Cậu biết mà Khải Minh, bởi vì cậu với con nhỏ Lý Thư Hàm kia hồi cấp ba có quan hệ mờ ám, cộng thêm việc cậu khiến Định Nguyên Hạo nhiều lần khó xử trước mặt mọi người, cho nên anh ta rất mẫn cảm với cậu! Nếu như cậu có thể xuất hiện trước mặt anh ta với một thân phận khác, anh ta chắc chắn sẽ đố ky, sau đó thì sẽ hối hận với tôi! Thế là nhiệm vụ của cậu hoàn thành rồi! Cho nên cậu chính là lựa chọn tốt nhất!” Trần Ngọc Linh nói với dáng vẻ đã dự tính trước mọi việc.
Còn ý kiến này, đương nhiên là cách mà cô bạn thân chỉ cho cô ta.
Tuy Khải Minh không phải là cậu chủ nhà giàu, nhưng mà có thể làm cho Khải Minh thành cậu chủ nhà giàu mà? “Đợi đã, cô nói đổi một thân phận? Là ý gì?” Khải Minh thắc mắc hỏi.
“Chính là cậu diễn vai cậu chủ nhà giàu, còn về làm thế nào mà giàu, chính là trúng vé số! Tóm lại chính là cậu cần phải diễn thành dáng vẻ là người giàu hơn Đinh Hạo Nguyên, à cậu biết lái xe không? Tôi đã thuê cho cậu một chiếc xe cao cấp, hừm, chỉ cần cậu dựa theo sự sắp xếp của tôi với bạn thân tôi để diễn, đến ngày mai nhất định sẽ đánh sưng mặt Đinh Hạo Nguyên!” “Cho nên, bây giờ tôi đã chuẩn bị mọi thứ, chỉ còn thiếu Khải Minh cậu thôi, hơn nữa tôi cũng thuê xe rồi, cậu đồng ý với tôi được không?” Trần Ngọc Linh cầu xin.
Xem ra lần này, vì để giành lại tình yêu của Đinh Hạo Nguyên, Trần Ngọc Linh đã bỏ ra cái giá rất đắt.
Như thế thì Khải Minh cũng không biết từ chối thế nào.
Vốn dĩ, ngày mai phải tạm biệt Tần Nhã, đúng lúc ngày mai xe của câhu cũng hết hạn cho thuê, cậu sẽ lái xe về huyện Bình An.
Xem ra, kế hoạch phải dời một ngày rồi.
“Được thôi, tôi đồng ý với cô!” Khải Minh gật gật đầu.
“Oh yeahl” Trần Ngọc Linh cười phấn khích.
“Thế sao cô biết ngày mai chúng ta nhất định sẽ gặp phải Đinh Hạo Nguyên?” Khải Minh lại hỏi.
“Hừm, nhất định sẽ gặp phải đó, cái này thì cậu yên tâm đi! Ngày mai chúng ta cứ tập hợp chỗ cổng bệnh viện, tôi đến đón cậu!” Minh Khải ăn xong thì cũng quay về cùng với Trần Ngọc Linh. Trần Ngọc Linh cũng phấn chấn lên, sốt cũng hạ rồi.
Khải Minh không khỏi nghĩ trong lòng, chẳng lẽ đây là sức mạnh của tình yêu, tình yêu thật sự có thể khiến phụ nữ điên cuồng? Hay đây là sức mạnh của tiền? Haiz, khi không thở dài một tiếng. Nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thân phận của mình không bị bại lộ, thế Lý Thư Hàm có hồi tâm chuyển ý với mình không nhỉ? Suy cho cùng thì Khải Minh cũng xem như là nhìn thấu Lý Thư Hàm rồi.
Khải Minh quay về đút cháo cho Tần Nhã.
Một ngày không có việc gì.
Đợi đến sáng sớm ngày hôm sau, Khải Minh theo như lời hẹn đã định, sáng sớm cậu đã đứng ở công viên bên cạnh bệnh viện đợi Trần Ngọc Linh rồi.
Lúc này, một chiếc Mercedes-Benz G500 màu trắng mới tỉnh chói mắt chạy đến, dừng lại trước mặt Khải Minh, sau đó kính cửa sổ hạ xuống.
Trần Ngọc Linh với bạn thân của cô ta đều ở trong xe.
Trần Ngọc Linh nói: “Khải Minh, không ngờ cậu cũng đúng giờ vậy nha, nhanh lên, mau đưa bộ đồ tây cho cậu ta mặc, sau đó đưa anh ta đi tạo một kiểu tóc mới!” “Này này, Khải Minh, cậu ngơ ngần cái gì thế, có phải nhìn thấy một chiếc xe tốt như vậy nên ngây người rồi? Mau lên xe đi, hôm nay mời cậu ngồi Mercedes-Benz G5001” Ôi trời! Khải Minh đương nhiên là ngây người rồi. Bởi vì chiếc Mercedes-Benz GB00 cũng quen mặt quá rồi.