-
Chương 22
Sau khi "Tu luyện" kết thúc, Tuyết Họa Nhi vô cùng ảo não đối với hành vi không đứng đắn của Khuê Mộc Lang, quả thực là chẳng ra làm sao cả. Vì thế suốt cả một đêm, nàng buồn bực không vui tự kiểm điểm lại mình vì đã "Tẩu hỏa nhập ma", cũng hạ quyết tâm, lần sau, bất luận thế nào cũng không thể tu luyện theo cái kiểu như vậy.
Hôm sau, thời tiết sáng sủa, tâm tình của Khuê Mộc Lang cũng có vẻ vô cùng sáng sủa, ăn cơm xong lập tức kéo tay nàng đi thăm quan vài mẫu ruộng tươi tốt.
Không khí trên núi trong lành, chim muông vui vẻ nhảy nhót. Hai người đi trên bờ ruộng, nghiễm nhiên trở thành một đôi phu thê nhà nông, Khuê Mộc Lang đang muốn nói vài câu tình cảm cho hợp với khung cảnh này, thì đột nhiên, trên bầu trời có một bóng đen khổng lồ lướt tới. Tuyết Họa Nhi và Khuê Mộc Lang cùng ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy vô số Thanh Loan* giương cánh bay đến, đen kịt cả bầu trời.
(* - chim Loan: một loài chim Phượng.)
Tuy rằng không hiểu lý do vì sao, nhưng nhìn tình huống này thì dường như những kẻ đang đến không có ý tốt. Sắc mặt Khuê Mộc Lang trầm xuống, hắn lập tức kéo Tuyết Họa Nhi vào trong áo choàng, yên lặng xem xét tình hình.
Dẫn đầu là hai con Thanh Loan hạ xuống từ đám mây, trong đó có một con biến thành A Loan, một con khác biến thành một nam tử, bộ dáng vô cùng hung mãnh, ánh mắt tràn đầy hận thù nhìn trừng trừng Khuê Mộc Lang. Tuyết Họa Nhi vừa nhìn thấy tư thái của hai người, lại nhìn từng đám "Mây đen" đang che hết bầu trời kia, cảm thấy vô cùng khẩn trương.
"Ca ca, chính là hắn." A Loan chỉ vào Khuê Mộc Lang, cách xa như thế, Tuyết Họa Nhi vẫn có thể nghe được sự oán hận và chua xót của nàng ta.
Ca ca của A Loan lập tức quát: "Ngươi thật to gan, dám tư thông với Vũ Tường. Người mà A Loan nhà ta đã vừa ý, ngươi cũng dám đi cướp đoạt!"
Tuyết Họa Nhi hiểu ra, thì ra A Loan dẫn người tới báo thù, hơn nữa còn là tình thù.
Khuê Mộc Lang hơi do dự, bây giờ mà nói ra sự thật, thì nhất định A Loan sẽ lại đi quấy rầy Vũ Tường. Thôi thì cứ nhận, chịu thiệt lần này, coi như là giúp Vũ Tường đến cùng, chặt đứt ý niệm của A Loan.
Vì thế, hắn cố nén buồn nôn và run rẩy, cất cao giọng nói: "Người mà Khuê Mộc Lang ta nhìn trúng, thì sẽ không bao giờ từ bỏ, muội muội ngươi chỉ yêu đơn phương, tội gì chứ? Vẫn nên đi tìm phu quân khác đi thôi. Vũ Tường chưa bao giờ thèm để ý đến A Loan, ngươi hỏi A Loan mà xem, Vũ Tường đã từng nói thích nàng hay chưa?"
A Loan tức giận: "Thích còn cần phải nói ra hay sao? Ta chỉ cần nhìn nụ cười và ánh mắt của chàng là hiểu rồi."
Nghe đến đó, Tuyết Họa Nhi kìm lòng không đậu nói: "Vũ Tường quân nhìn bất cứ ai, ánh mắt và nụ cười cũng đều vô cùng 'Nóng bỏng'. Khi hắn nhìn ta cũng vậy đó, đừng tự mình đa tình, chỉ nhìn ánh mắt và nụ cười thôi liệu có thể tin tưởng được hay không? Xin thận trọng, thận trọng!"
Khuê Mộc Lang nghe xong lời này, lập tức cười vài tiếng.
Sắc mặt A Loan lập tức trắng bệch, sau đó đỏ bừng, cuối cùng xanh mét.
Lão ca của a Loan cũng tức giận: "Hừ! Ta há có thể nuốt trôi cục tức này? Chúng ta dùng quyền cước nói chuyện, nếu như ngươi đánh thắng được ta, chuyện này sẽ bỏ qua, nếu không, ngươi phải lập tức biến mất khỏi tầm mắt A Loan và Vũ Tường."
Nói xong, trong tay hắn hiện ra hai quả chùy bằng đồng cực lớn, định lao tới chém giết. Giờ phút này, Tuyết Họa Nhi và Khuê Mộc Lang dường như đang đứng cùng một chỗ, cái chùy bằng đồng kia hướng về phía Khuê Mộc Lang cũng chính là hướng về phía nàng. Nàng trơ mắt nhìn hai cái chùy lớn vung tới đây, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, thầm nghĩ, nếu như cái chùy kia mà trúng người mình, thì không phải giống như giã thuốc hay sao?
Khuê Mộc đặt nàng sang bên cạnh, nói một câu: "Đừng có chạy lung tung."
Trong tay hắn hiện ra một thanh đao lớn, lóe sáng nghênh đón. Đây là lần đầu tiên Tuyết Họa Nhi nhìn thấy yêu quái đánh nhau, nàng vừa kích động lại vừa sợ hãi.
Đây cũng là lần đầu tiên nàng được nhìn thấy binh khí của Khuê Mộc Lang, không nghĩ tới hắn không chỉ có bộ dạng anh tuấn, mà khi múa đao lộng thương cũng đẹp mắt vô cùng, dường như hắn không cần tốn nhiều sức khi đối phó với ca ca của A Loan. Chẳng bao lâu, ca ca của A Loan đã rơi vào thế hạ phong.
A Loan nóng nảy, hô to "Tiến lên", vô số Thanh Loan biến thân thành hình người, lao tới. Vì thế, đơn đấu đã biến thành hỗn chiến.
Tuyết Họa Nhi bắt đầu lo lắng. Thân là công chúa, thỉnh thoảng nàng cũng quan tâm tới binh pháp, địch nhiều ta ít, yếu không địch lại mạnh chính là tình hình lúc này đây. May mắn, Khuê Mộc Lang vẫn chưa có dấu hiệu bị thua cuộc, nhưng mà bị nhiều người vây quanh như vậy, thật là khiến lòng người lo lắng.
Nàng đang lo lắng, đột nhiên bị một con Thanh Loan tha đi, nàng hét lên một tiếng, "Cứu mạng, phu quân cứu ta."
Khuê Mộc Lang vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy một con Thanh Loan đã ngậm lấy nàng bay đi, tức giận công tâm, vội vàng nhảy lên đuổi theo con Thanh Loan kia, nhưng vì không chú ý nên đã bị một cái chùy đánh vào cẳng chân. Hắn chẳng thèm quan tâm ca ca của A Loan đang quấy nhiễu, đáp mây đuổi theo.
Tuyết Họa Nhi thấy Lang quân đã càng lúc càng gần, thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên, Thanh Loan há mồm vứt nàng xuống. Nàng hét lên một tiếng, rồi trơ mắt nhìn chính mình cứ đập tan từng khối từng khối mây trắng, mà lòng cảm thấy lạnh lẽo.
Đột nhiên, trước mắt nàng xuất hiện một vệt sáng. Khuê Mộc Lang bắt được cánh tay nàng, đồng thời, một đôi cánh khổng lồ đã nâng nàng lên. Ngay sau đó là một giọng nói quen thuộc:
"Rốt cuộc thì ta cũng cứu nàng một lần, rốt cuộc ta cũng có thể để cho nàng báo ơn cứu mạng được rồi. Hừ, ơn này dù nàng có muốn hay không cũng phải báo."
Nói xong, vệt sáng lóe lên, thì ra đúng là gương mặt xinh đẹp như cảnh xuân chiếu rọi của Khổng Tước quân.
Trước khi Tuyết Họa Nhi ngất đi, chỉ có một ý nghĩ, tai họa lại ập đến nữa rồi.
Khổng Tước quân đặt nàng vào trong tay Khuê Mộc Lang, sau đó đứng ở một bên xem náo nhiệt. Thực ra, lúc này cũng đã không còn đánh nhau nữa. Bởi vì cậu hắn Đại Bàng Kim Sí, đã bị hắn kéo tới khuyên can rồi.
Trong loài chim, thì Đại Bàng Kim Sí có địa vị rất cao. Thanh Loan không thể không nể mặt hắn vài phần. A Loan và ca ca nàng vừa thấy Khổng Tước quân mời cậu đến, cũng cảm thấy xấu hổ, không tiện dây dưa tiếp. Vì thế, đoạn nghiệt duyên có một không hai này đã tuyên bố chấm dứt kể từ lúc A Loan buồn bã mất hồn quay đầu rời đi.
"Khuê Mộc Lang, ngươi thật là nghĩa khí. Ta, quá không nghĩa khí rồi." Khổng Tước quân nói một câu không đầu không đuôi, lại nói tiếp: "Ta ở nhờ nơi này của ngươi một hôm, ta sợ cậu ta mắng ta." Nói xong, vụng trộm liếc nhìn cậu hắn một cái.
Đại Bàng Kim Sí quân vô cùng lạnh lùng ngạo mạn, hung hăng trừng mắt nhìn Khổng Tước quân một cái, rồi lại trừng mắt nhìn Khuê Mộc Lang một cái, sau đó bay đi.
Khuê Mộc Lang vô cớ bị trả thù lại còn bị oan uổng, nhưng cũng không tức giận. chỉ nhìn Tuyết Họa Nhi vừa bị ngất đi, cực kỳ bất đắc dĩ nói: "Ta chỉ hi vọng, từ nay về sau, ngươi đừng đi trêu chọc hoa đào lung tung là tốt rồi."
Khổng Tước quân nhảy dựng lên: "Oan uổng quá, lão đại, là hoa đào cứ quấn lấy ta."
"Vậy vì sao hoa đào lại cứ quấn lấy ngươi, ngươi cũng nên suy nghĩ xem. Trở về thôi." Vừa mới nhấc chân lên, Khuê Mộc Lang đã phát hiện bắp chân mình đau vô cùng.
Trở lại phòng ngủ, vén áo choàng lên mới phát hiện một mảng lớn màu xanh tím.
Khổng Tước quân la lên: "Ôi trời, ngươi bị thương?"
"Không có việc gì." Khuê Mộc Lang vội vàng kéo áo choàng xuống, có chút xấu hổ. Thật ra, ca ca của A Loan sao có thể là đối thủ của hắn được? Cả đám cùng xông lên, hắn cũng không sợ. Chẳng qua bởi vì quan tâm nên bị rối bời, vì cứu Tuyết Họa Nhi nên hắn phải vội vàng bay lên, không chú ý nên mới bị ca ca của A Loan đánh trúng. Nói ra, thật có chút mất mặt, đường đường là một Tinh quân, lại bị một con Thanh Loan đánh cho bị thương.
"Ai da, Khuê Mộc Lang, ngươi vẫn nên bôi thuốc vào đi, hoặc là lấy cánh hoa sen ở Thiên Trì xoa vào. Nếu không cứ để như vậy, sẽ khiến Tuyết Họa Nhi sợ hãi.
Câu nói sau cùng, hắn nói vô cùng ái muội.
Khuê Mộc Lang trừng mắt nhìn hắn. Nếu không tại hắn, thì sao lại có những chuyện phiền toái như thế này chứ. Khuê Mộc Lang đứng dậy, định đi tới Thiên Trì dùng cánh sen để xoa vào vết thương. Hắn cũng không phải là người yếu ớt, nhưng nghĩ đến ban đêm khi đi ngủ, Tuyết Họa Nhi nhìn thấy chắc chắn sẽ hỏi, vậy thì sự uy mãnh kiên cường của hắn sẽ bị tổn hại mất.
Khổng Tước quân vừa thấy Khuê Mộc Lang đi, đã vội vàng lay tỉnh Tuyết Họa Nhi.
Tuyết Họa Nhi vừa thấy hắn đã hỏi: "Khuê Mộc Lang đâu?"
"Hắn sắp tới rồi. Tuyết Họa Nhi, ta có ơn cứu mạng với nàng đó, bây giờ chính là lúc nàng phải báo ơn."
Có người nào tự phong mình ân nhân cứu mạng như vậy hay không? Lại còn bắt người ta phải báo ân ngay nữa? Lại nói, lúc đó Khuê Mộc Lang đã tóm được tay nàng rồi. Thôi, nể tình hắn là bằng hữu của Khuê Mộc Lang, nàng không thèm so đo.
Khổng Tước quân nghiêm túc nói: "Là thế này, ta cảm thấy mặc dù gạo đã nấu thành cơm, nhưng mà cơm nấu lâu quá cũng không tốt, sẽ bị khê."
Tuyết Họa Nhi không hiểu ý của hắn.
"Nàng xem, nàng là phàm nhân, hắn là Tinh quân, hai người môn không đăng, hộ không đối. Tương lai, hắn trường sinh bất lão, còn nàng thì sao, chả mấy chốc mà giá tiên hạc* rồi. Cho nên, đau dài không bằng đau ngắn, vẫn nên tách nhau ra từ bây giờ thì tốt hơn."
(* - giá tiên hạc: chết đi.)
Tuyết Họa Nhi hiểu ra, sững sờ nhìn hắn, không hiểu sao nàng bỗng cảm thấy đau đớn vô cùng.
Khổng Tước quân thấy nàng lặng thinh không nói lời nào, vì thế hắn tiếp tục nói: "Nói thực, cho dù nàng có chạy tới đâu, hắn đều có thể tìm ra. Ta nghĩ nàng đừng chạy trốn nữa, phải tuyệt tình, trực tiếp nói rõ ràng rằng nàng không thích hắn, vĩnh viễn cũng sẽ không thích hắn.
Vĩnh viễn, thật là độc ác.
"Nàng nhất định phải đồng ý với ta, xem như là báo đáp ơn cứu mạng của ta. Nàng sẽ không lấy oán báo ơn chứ? Tục ngữ có nói, chịu ơn một giọt nước, phải dùng sông lớn để trả đó nha."
"Nhưng mà, ta, ta nói thế nào đây? Chàng đối xử với ta thực không tệ."
"Cái gì mà không tệ, rõ ràng là cưỡng ép dân nữ rồi Bá vương ngạnh thượng cung một cách trắng trợn."
Tuyết Họa Nhi rầu rĩ không nói được lời nào.
Khổng Tước quân tiếp tục châm ngòi: "Nàng ngẫm lại xem, nếu như hắn thích nàng, tại sao lại không đường đường chính chính đi tìm Phụ hoàng của nàng cầu thân, mà lại biến thành một con thỏ, bắt nàng tới đây, sau đó uy hiếp, chiếm đoạt chứ? Quả thực là vô cùng quá đáng." Hắn vốn định nói vô sỉ, nhưng mà lại không nhẫn tâm nổi. Suy cho cùng thì đó cũng là bằng hữu của hắn, lại còn vì hắn mà phải gánh chịu tội danh đoạn tụ. Chửi bới Khuê Mộc Lang như vậy, ừm, tội lỗi, tội lỗi, nhưng hắn cũng chỉ có ý tốt thôi mà.
Khuê Mộc Lang đang ở bên bờ Thiên Trì bỗng nhiên hắt xì một cái thật to.
Khổng Tước quân vội vàng nói: "Hắn sắp xuống đến nơi rồi. Nàng phải nắm chắc cơ hội này, đừng do dự lề mề nữa, đợi đến lúc em bé cũng sinh ra rồi, thì không thể hành động được nữa.”
Tuyết Họa Nhi tâm loạn rồi.
"Hắn là Tinh quân, sớm muộn gì cũng phải về trời, đến lúc đó nàng đã là hoa tàn ít bướm, đã trở thành một quả phụ già nua hom hem, khi ấy có muốn gả cho người khác cũng không gả được nữa.
Lòng của nàng càng thêm rối bời và lạnh lẽo.
"Ta cũng muốn tốt cho nàng thôi, chủ yếu vẫn là muốn tốt cho hắn. Hắn ở lại nhân gian, có tư tình với phàm nhân, là trái với luật trời. Sớm muộn gì cũng bị Ngọc đế trừng phạt, cho nên, hai người nên rời xa nhau thì hơn, đó là lựa chọn tốt nhất. Thừa dịp còn chưa có em bé, nên mau chóng tách ra đi thôi. Nàng có biết chuyện tình của Ngưu Lang - Chức Nữ không? Trên trời dưới đất, bôn ba khắp nơi, mới có thể gặp nhau một năm một lần. Không nên tái diễn bi kịch như trong lịch sử nữa."
Tâm của Tuyết Họa Nhi đã hoàn toàn nguội lạnh.
Hết chương hai mươi hai.