-
Chương 12
Nàng vốn định thừa dịp Khuê Mộc Lang ngủ say, sẽ tiếp tục nỗ lực cố gắng trốn đi lần thứ năm. Không ngờ, trên ngực nàng có một cánh tay vắt ngang, còn trên đùi nàng lại có một bắp đùi gác lên. Nàng bị đè chặt đến mức không thể động đậy. Nàng đã cố thử vùng vẫy một phen, muốn dời cánh tay và bắp đùi của hắn ra, ai dè, cánh tay và bắp đùi của Khuê Mộc Lang cứng như cột sắt, không nhúc nhích chút nào.
Không hiểu sao, nàng cứ càng giãy dụa, thì lại càng dán chặt vào ôm ấp của hắn? Chân hắn nhốt chặt hai chân của nàng. Nàng ngượng ngùng di chuyển, nhưng cuối cùng lại lăn trở về vòng tay của hắn, dán sát vào thân thể hắn, không chút kẽ hở.
Nàng vừa thẹn thùng lại vừa tuyệt vọng, sống trên đời mười sáu năm, lần đầu tiên tiếp xúc với thân thể của nam nhân, lại là tình huống thê thảm như vậy. Dường như, nàng sẽ bị yêu quái cứng rắn "đè ép" suốt cả đêm rồi. Nửa người của nàng bị Khuê Mộc Lang vừa ôm vừa đè, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, chỉ hít thở đều đều, đều đều...
Nàng bi phẫn xấu hổ trợn mắt, nhịn suốt nửa canh giờ, cuối cùng không chịu nổi nữa, ngủ mất.
...
Giữa lúc mơ hồ, nàng cảm thấy cổ mình cực kỳ ngứa, đưa tay lên gãi, không hiểu sao lại chạm phải da thịt ấm áp? Nàng giật mình tỉnh dậy, cũng nhớ lại toàn bộ chuyện ngày hôm qua.
Khuê Mộc Lang đang cầm lọn tóc của nàng nhẹ nhàng quét qua quét lại cổ nàng. Tóc của hắn xõa tung trên vai, được những tia nắng ban mai chiếu vào, càng thêm đen óng, giống như một dải gấm thượng hạng. Hắn cười rất đẹp mắt, nhưng lại mang theo chút tà khí và ý đồ xấu.
Toàn thân nàng lập tức nóng lên, bởi vì cảm giác được, đùi hắn vẫn gác lên đùi nàng. Tên yêu quái đáng ghét này, đè ép nàng suốt cả một đêm, làm chân nàng bị tê rần. Nàng cắn răng, muốn nhấc đùi hắn lên, để đứng dậy, nhưng lại không di chuyển được chút nào. Xúc cảm cũng không tệ lắm, cơ bắp có vẻ vô cùng khỏe khoắn. Tim nàng đập thình thịch. Không được nghĩ linh tinh, không được nghĩ linh tinh, hắn là một con yêu quái!
"Mới sáng tinh mơ mà nàng đã phi lễ ta." Khuê Mộc Lang lười biếng rên rỉ một tiếng, có vẻ như hắn đang rất hưởng thụ cái sự phi lễ này.
"Ta không có." Tuyết Họa Nhi nổi giận, rõ ràng đùi hắn đang gác lên đùi nàng, như thế nào lại thành nàng phi lễ hắn rồi?
Khuê Mộc Lang nhướng mày lên, chậm rãi nói: "Còn nói không có, vậy nàng đang sờ soạng đùi ta làm gì vậy?"
Tuyết Họa Nhi mặt đỏ tai hồng, buồn bực nói: "Là tại ngươi đè lên chân ta, ta không sờ soạng ngươi."
Khuê Mộc Lang xốc chăn lên, nói: "Nàng xem, tay nàng còn đang để trên đùi ta đây này."
Tuyết Họa Nhi cắn răng, oán hận nói: "Nhưng chân ngươi đang gác lên đùi ta." Nói xong, nàng nhìn thoáng qua khung cảnh dưới tấm chăn. Quả thực là vô cùng kích thích! Không biết từ bao giờ, váy nàng đã bị cuốn lên trên đầu gối, khiến da thịt tuyết trắng của nàng bị lộ ra một mảng, dán sát vào bắp đùi của hắn. Xong rồi! Lần này thì đúng là không còn thuần khiết nữa rồi.
"Vậy, tại sao nàng lại leo lên giường của ta? Đây là giường của ta, ta để chân ở chỗ nào mà chẳng được."
Tên yêu quái này, thực sự là ngang ngược, không phân rõ phải trái. Lúc này, Tuyết Họa Nhi cũng quên phải sợ hãi, sinh mệnh đúng là rất đáng quý, nhưng sự trong sạch còn đáng quý hơn nhiều. Nàng cao giọng nói: "Là chính ngươi cứ đè lên ta." Những lời này khiến Khuê Mộc Lang cười không ngừng, cười đến mức ái muội. Mặt nàng lại càng đỏ hơn.
Khuê Mộc Lang cười xong, nhấc bắp đùi ra khỏi đùi của nàng. Tuyết Họa Nhi thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng được tự do rồi. Đáng thương cho nàng bị đè suốt một đêm, huyết mạch không được lưu thông. Khuê Mộc Lang thuận tay vuốt ve xoa bóp bắp đùi nàng vài lần. Lòng bàn tay hắn kề sát vào da thịt nàng, nóng bỏng như cái bàn ủi, mạch máu của nàng lập tức chảy ào ào dường như chỉ "Vụt" một tiếng, đã tập trung lên mặt nàng.
Bỗng nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng thét chói tai của Khổng Tước quân.
"Sao hai người lại nằm trên cùng một cái giường? Ông trời ơi!"
Khuê Mộc Lang vội vàng kéo váy Tuyết Họa Nhi xuống, che bắp chân của nàng. Sau đó xoay người lại, cười cười: "Bởi vì nàng định chạy trốn, nhưng lại bị ta bắt được. Bây giờ, bắt nàng càng lúc càng dễ dàng, tựa như ôm cây đợi thỏ vậy."
Tuyết Họa Nhi giận mà không dám nói gì, hắn lại có thể trắng trợn cười nhạo nàng như vậy!
Nàng vô cùng chán nản trở lại phòng, bắt đầu suy tư lần thứ năm nên chạy trốn như thế nào. Bây giờ hồi tưởng lại, nàng cảm thấy mình có chút khinh địch, cho rằng bảy lần là đủ để cho mình đào thoát. Nhưng lúc này xem ra, bảy lần chưa chắc đã đủ, chủ yếu là do bốn lần trước đã bị Khuê Mộc Lang đả kích, nên hiện tại, sự tự tin của nàng đã bị tổn thương nghiêm trọng.
Ban ngày, nàng vẫn nấu cơm cho hai vị yêu quái kia, nhưng vừa được rảnh rỗi, nàng lập tức ôm đầu, đau khổ suy nghĩ, làm thế nào để ra ngoài? Khuê Mộc Lang còn thỉnh thoảng ghé qua, sờ sờ đầu nàng, "từ ái" "thân thiết" hỏi han: "Đã nghĩ xong chưa, tiểu nha đầu?"
Nàng không để ý tới hắn, nghĩ xong rồi thì cũng không nói cho ngươi biết! Hừ!
Sau giờ Ngọ, Khuê Mộc Lang vào trong phòng ngủ, không ra ngoài nữa. Nàng ngồi xổm trước cửa phòng bếp, sầu khổ ngắm nhìn đàn cá dưới suối.
Trên mặt nước có thêm một bóng người.
"Tuyết Họa Nhi, nàng đang nghĩ gì vậy? Không lẽ, nàng đang tư xuân?"
Tuyết Họa Nhi suýt nữa thì ngã vào trong nước, tư xuân có loại suy nghĩ như của nàng hay sao? Nàng quay đầu trừng mắt nhìn Khổng Tước quân, tâm tình đang không tốt, nên nhìn ai cũng không vừa mắt, cho dù là ngươi có bộ dáng vô cùng tuấn tú.
Khổng Tước quân vụng trộm ghé đầu tới gần: "Ta nói này, tối hôm qua, nàng nấu cái thứ canh gì vậy, vì sao ta vừa uống vào, lập tức có cảm giác không bình thường hả?
Tuyết Họa Nhi đang không tập trung, nói qua loa: "Giống như phát sốt?"
Khổng Tước quân dè dặt, vô cùng xấu hổ "Ừm" một tiếng.
"Canh đó là do Vũ Anh dạy ta làm, ta cũng không biết." Nàng mới không nói mình đã bỏ thêm vài thứ vào canh đâu, chỉ có điều, nàng quả thật không biết thứ thuốc kia gọi là gì.
Khổng Tước quân vô cùng thương tiếc hỏi han: "Nàng chạy trốn thất bại bốn lần liên tiếp nhanh như vậy sao?"
Tuyết Họa Nhi lập tức lườm hắn một cái, thật đúng là vạch áo cho người xem lưng* mà.
(* - nguyên văn: na hồ bất khai đề na hồ.
Nghĩa đen: không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì.
Nghĩa bóng: nếu mấy cái bình đậy nắp cả thì nếu không mở nắp ra sẽ chẳng ai biết trong bình có gì, nên chẳng ai phân biệt được bình nào tốt, bình nào xấu. Nghĩa tương đương với câu “vạch áo cho người xem lưng” của Việt Nam.)
Khổng Tước quân sờ sờ cái mũi, cười ha ha, nói: "Ta không có ý gì đâu, ta chỉ quan tâm, quan tâm nàng thôi mà. Ta thật không nghĩ tới, nàng lại thất bại bốn lần như vậy, có vẻ là quá nhanh rồi. Ta hơi bất ngờ chút thôi mà."
Tuyết Họa Nhi nổi giận, hai tên yêu quái này thật là đáng ghét mà, một tên thì cười nhạo nàng, tên còn lại thì chế giễu nàng.
Khổng Tước quân vội vàng nói: "Ta không có ý gì khác mà, chỉ muốn hỏi nàng một chút, xem nàng có cần ta giúp gì hay không? Ta là người nhiệt tình, cởi mở, luôn vui vẻ giúp đỡ người khác."
Lời này có vẻ dễ nghe. Nhưng hắn là bằng hữu của Khuê Mộc Lang, sao có thể giúp nàng được chứ? Không thể tin được!
Nàng liếc mắt nhìn hắn, rõ ràng là không thèm quan tâm đến hắn.
"Thật mà, ta có thể giúp nàng."
Nàng lười biếng hỏi: "Giúp thế nào?"
"Ta có thể biến nàng thành con rận, thả trên người, rồi mang nàng ra ngoài."
Con rận! Tuyết Họa Nhi hung tợn trừng mắt nhìn hắn, nàng vừa nghe đến chữ kia, dường như trên người đã bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy. Hắn lại dám biến nàng thành con rận! Phi! Đây rõ ràng là không có một chút thành ý giúp đỡ nào hết, mà là đang đùa giỡn nàng.
Khổng Tước quân nghiêm túc nói: "Ai, thật mà, con rận rất nhỏ, nên hắn sẽ không thể phát hiện ra. Nàng có thể trốn trên đầu ta, hoặc cũng có thể trốn trên người ta."
Công chúa suýt nữa thì nôn mửa. Biện pháp này thật ghê tởm bẩn thỉu!
"Không cần." Nàng kiên quyết cự tuyệt, thà chết để giữ tiết tháo, chứ không chạy trốn bằng cách không sạch sẽ như vậy. Vừa nghĩ đến con rận, nàng đã muốn nôn khan.
"Đây không phải là ngươi muốn giúp ta, mà là tới để chọc ghẹo ta." Tuyết Họa Nhi nổi giận, không khách khí vạch trần hắn.
Khổng Tước quân vội vàng lắc đầu: "Ta thiệt tình muốn giúp nàng mà, mặc dù Khuê Mộc Lang là bạn tốt của ta, nhưng hắn là hắn, mà ta là ta."
Tuyết Họa Nhi hỏi: "Vì sao ngươi phải giúp ta?"
Khổng Tước quân xoa xoa cái mũi, nói lầm bầm: "À, vì ta cảm thấy chúng ta rất có duyên, ta là một người luôn tin vào duyên phận."
Tuyết Họa Nhi nghi hoặc nhìn hắn, mặc dù hôm nay trông hắn ăn vận có vẻ mộc mạc thanh nhã, như một thư sinh tuấn tú, nhưng mà nàng nhất định không thể bị mê hoặc bởi vẻ ngoài của hắn. Tốt hơn hết, đừng nên nói đến duyên phận gì đó với một con yêu quái, mà nên cách hắn càng xa càng tốt.
"Cám ơn ý tốt của ngươi."
Khổng Tước quân lập tức niềm nở, nói: "Tuyết Họa Nhi, nàng muốn đi đâu? Ta sẽ đưa nàng đi."
Cái chữ "Đưa" này có sức hấp dẫn vô cùng lớn, đưa như thế nào? Nếu như đáp mây bay, thì có thể đi rất nhanh, có lẽ Khuê Mộc Lang sẽ không đuổi kịp. Nhưng mà, dù sao hắn cũng là bạn tốt của Khuê Mộc lang, nếu hắn biết rõ nơi nàng đến, biết đâu khi trở về sẽ nói cho Khuê Mộc Lang, thì cuộc trốn chạy của nàng sẽ thất bại mất. Nhưng nếu hắn thực sự có lòng giúp nàng rời khỏi nơi này, thì bất luận thế nào, cũng không thể để hắn đi theo, biết nàng ở nơi nào được. Vì vậy, nàng chần chờ một lúc, mới thử thăm dò, nói: "Ta muốn về nhà."
Khổng Tước quân lập tức nói: "Được, ta đưa nàng về."
Thật hay giả vậy? Nhìn hắn có vẻ nghiêm túc và nghĩa hiệp, Tuyết Họa Nhi hơi động tâm, nàng lại dò xét: "Nhà ta quản giáo rất nghiêm, nếu thấy một nam tử đưa ta về, nhất định sẽ cho rằng ta không còn trong sạch, sẽ đánh chết ta mất." Ừm, tốt nhất là hắn chỉ cần đưa nàng tới kinh thành rồi rời đi. Nếu được như vậy thì tốt quá.
Khổng Tước quân sửng sốt hồi lâu, mới thổn thức nói: "Cha mẹ nàng nhẫn tâm như vậy, còn trở về làm gì nữa, hay là chúng ta bỏ trốn đi?"
Hai mắt Tuyết Họa Nhi trợn trừng lên như viên bánh trôi lớn, khiếp sợ đến mức nói lắp bắp: "Vũ Tường quân, ngươi có biết bỏ trốn là có ý tứ gì hay không?"
Khổng Tước quân vô cùng nghiêm túc gật đầu: "Ta biết."
Mắt nàng trừng to hơn. Biết rõ mà vẫn còn làm, rõ ràng là có rắp tâm bất lương đây mà.
Nàng rùng mình một cái, lại hỏi: "Vì sao Khổng Tước quân lại muốn bỏ trốn cùng ta?"
"Bởi vì, có lẽ là, ta đã nhất kiến chung tình."
"Nhất kiến chung tình là chuyện cực kỳ mù quáng và không đáng tin."
"Tình yêu vốn dĩ mù quáng, khiến người ta mê muội, không tỉnh táo."
"Bỏ trốn cùng nhau cần phải có lưỡng tình tương duyệt."
"Đúng vậy, ta thích nàng, mà nàng cũng thích ta."
Tuyết Họa Nhi cảm thấy, trước khi bị hôn mê, thì cần phải nói cho rõ ràng. Nàng giận dữ nói: "Ta không thích ngươi."
"Làm sao có thể chứ, rõ ràng là nàng thích ta. Nàng mặc y phục như thế cưỡi trên người ta, lại còn ôm chặt cổ ta, thân mật như vậy. Còn nữa, lần đầu tiên khi gặp ta, nàng cứ nhìn chằm chằm ta, từ đầu đến chân lâu thật lâu, nhìn đến mức trái tim ta loạn nhịp."
Oan uổng chết mất! Tuyết Họa Nhi hận không thể moi tim ra cho hắn nhìn xem, nàng cố chấp cãi lại: "Ta không có, ta khẳng định sẽ không bao giờ thích ngươi."
Khổng Tước quân cười hì hì nói: "Ta biết nữ hài tử đều luôn nghĩ một đằng nói một nẻo. Xích Viêm nói lão bà của hắn cũng như vậy. Đại khái là nàng đang xấu hổ nên không dám thừa nhận, không sao, trong lòng ta biết là được rồi."
Tuyết Họa Nhi sững sờ nhìn hắn... Nói không nên lời.
Khổng Tước quân nhiệt tình phân tích tình hình cho nàng: "Tuyết Họa Nhi, thật ra ta cảm thấy, nàng không nên về nhà ngay. Khuê Mộc Lang vừa thấy nàng đào tẩu, nhất định là sẽ về nhà nàng để tìm nàng. Ta nghĩ, trước hết, chúng ta nên tìm một chỗ để ở ẩn một thời gian, chờ hắn quên đi việc này, ta sẽ đưa nàng trở về."
Hắn nói vô cùng có lý, Tuyết Họa Nhi lại bị lung lay một chút, nàng nhỏ giọng nói: "Ngươi nói rất đúng, nhưng mà ta không muốn bỏ trốn cũng ngươi."
Dường như Khổng Tước cảm thấy bị tổn thương, hơi không vui nói: "Bỏ trốn hay không cũng không sao cả, ta đâu có ép buộc nàng. Nàng thấy ta giống như người thích Bá Vương ngạnh thượng cung hay sao? Trước giờ, toàn là nữ nhân muốn Bá Vương ta thôi đấy! Hừ hừ."
Ý tứ chính là, ta đã hạ quyết tâm muốn bỏ trốn với nàng, nàng lại dám không cảm kích!
Tuyết Họa Nhi vội vàng nói: "Nếu như ngươi giúp ta, về sau, ta nhất định sẽ lập bài vị, xây dựng miếu thờ cho ngươi!"
Khổng Tước quân lập tức trở mặt." Ta không thèm những thứ này, ta chỉ muốn nàng sẽ nhớ kỹ, ta đã tốt với nàng như thế nào là được."
"Vâng, vâng."
Khổng Tước quân len lén liếc nhìn phòng ngủ của Khuê Mộc Lang, nói nhỏ: "Sau giờ Ngọ, Khuê Mộc Lang sẽ tĩnh tọa một canh giờ, đó chính là cơ hội tốt cho chúng ta."
Tuyết Họa Nhi cũng hạ giọng nói: "Nhưng mà, đường ra ở ngay bên cạnh giường hắn, chúng ta đi như thế nào đây?"
Khổng Tước quân cười hì hì, nói: "Đừng quên là ta có thể bay, nha đầu ngốc nghếch."
Vì vậy, ngay lúc Khuê Mộc Lang còn đang tĩnh tọa, bằng hữu tốt nhất của hắn, Khổng Tước quân xinh đẹp quyến rũ, đã nghênh ngang mang theo người của hắn, bay đi bỏ trốn.
Lần này, Tuyết Họa Nhi đã vô cùng sáng suốt khi lấy trộm chiếc áo choàng đen của Khuê Mộc Lang để bọc lấy chính mình. Một tay nàng ôm chặt cổ Khổng Tước, một tay nắm chặt áo choàng đen, tránh cho việc có cơn gió nào thổi qua, làm cảnh xuân hỗn loạn.
Nàng ngồi trên lưng Khổng Tước, trong lòng vừa cảm thấy vui mừng, vừa cảm thấy ưu thương. Vừa mới thoát khỏi tay một con yêu quái, nhưng lại bí mật mang theo một con yêu quái khác, rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu đây? Nàng có chút sầu lo, vì vừa ra khỏi hang sói lại tiến vào hang hổ, nhưng mà, vì tự do, cứ dũng cảm tiến lên đi!