Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
Thuỳ Trâm phát điên là sự thật, cả ngày cô ta chỉ khóc, nếu không khóc thì la hét điên loạn đập phá. Không thấy Chính Quân với Kiều Oánh thì thôi, một khi đã nhìn thấy một trong hai người bọn họ, kiểu gì ngày hôm đó cô ta cũng nổi điên lên đòi sống đòi chết. Chính Quân không có ý định trả cô ta về nhà lão Nguyên, anh muốn giao Thuỳ Trâm lại cho bệnh viện tâm thần, coi như xiềng xích cuộc đời cô ta mãi mãi với nơi đó. Về những quyết định của anh, tôi không có ý kiến và cũng không xen vào, anh muốn thế nào, tôi đồng tình thế đó.
Kiều Oánh coi như là trả thù được cho chị mình, cô ấy vẫn tiếp tục ở lại Dương gia làm đầu bếp, ba chồng tôi biết chuyện, ông ấy cũng không lên tiếng xen ngang vào, coi như ủng hộ mọi quyết định của Chính Quân.
Buổi sáng của mấy ngày sau, sau khi tới bệnh viện đón cu Gin về nhà, tiếp mọi người trong nhà đến thăm thằng bé xong, tôi dỗ cho con ngủ trưa rồi mới về phòng nghỉ ngơi chốc lát. Quãng thời gian cu Gin ở bệnh viện bây giờ nghĩ lại vẫn thấy đáng sợ, may là con cuối cùng cũng không sao, tạ ơn ông bà tổ tiên đã phù hộ cho con. Cả hai mẹ con cùng ngủ một giấc, đợi thằng bé dậy, tôi liền đưa con đến từ đường thắp nhang tạ lễ. Thắp nhang xong, hai mẹ con về lại nhà, tôi để cho thằng bé vận động trong sân, còn tôi thì ngồi nhâm nhi bên ấm trà Thiết Quan Âm quen thuộc. Mãi từ hôm cu Gin nằm bệnh viện đến bây giờ, hôm nay tôi mới cảm nhận lại được mùi vị thanh mát của loại trà này.
Biết hôm nay cu Gin được xuất viện, Kiều Oánh làm cho thằng bé món bánh ngọt mà con yêu thích, nhìn con ăn ngon lành, miệng cười chúm chím, tôi tự dưng lại thấy vui vẻ trong lòng.
– Mợ Hai, cậu chủ hình như… không còn hoạt bát như lúc trước?
Tôi gật đầu, thở nhẹ ra một hơi:
– Chắc phải đợi thêm một thời gian nữa, cu Gin mới trở lại là đứa bé hoạt bát năng động như trước kia. Không nhiều thì ít… loại bột ác ma đó cũng ảnh hưởng đến não bộ thằng bé. Thời gian cai nghiện cũng là quá dài với một đứa nhỏ rồi, bác sĩ nói… sẽ để lại di chứng tâm lý về sau.
Kiều Oánh chau mày nhìn cu Gin, cô ấy với tay định xoa đầu thằng bé nhưng thằng bé dường như là sợ hãi liền dịch người về sát bên cạnh tôi. Nhìn biểu hiện lo lắng của cu Gin, Kiều Oánh giận dữ gằn giọng:
– Quá mức thốn nạn, một đứa trẻ mà cũng không tha… loại này có còn là con người hay không đây?
Cảm thán một câu, cô ấy lại quay sang tôi, hỏi gấp:
– Mợ Hai, chuyện của cậu chủ… mợ định giải quyết thế nào?
Tôi khẽ trả lời:
– Phải điều tra đã, A Mỹ chết không để lại lời trân trối, hành động lúc còn sống của cô ta lại bí hiểm, tôi…
Kiều Oánh đột nhiên chau mày, giọng có chút bất mãn:
– Chẳng phải là mợ đã khoanh vùng được đối tượng rồi hay sao? Giờ chỉ điều tra gia đình của Bà Lớn nữa là được mà? Có gì phải lâu như vậy?
Tôi không trả lời, hai mắt nhìn về phía Kiều Oánh đầy gắt gao. Thấy tôi có vẻ không vui, Kiều Oánh mới nhạt giọng xin lỗi:
– Tôi… xin lỗi, là tôi nôn nóng quá mức… mợ Hai… bỏ qua cho tôi.
Tôi thở dài một hơi, không mặn không nhạt trả lời:
– Cô quan tâm cu Gin thì tôi đồng ý, cũng bởi vì cô từng giúp cu Gin tìm ra nguyên nhân gây nghiện nên những gì cô hỏi, tôi mới thành thật trả lời. Tôi không phải là Chính Quân, không đủ bao dung cho tính tình của cô… cô hiểu không?
Kiều Oánh đột nhiên chuyển biến sắc mặt, cô ấy vội nói:
– Mợ Hai… tôi với cậu Hai không có chuyện gì hết… mợ… mợ đừng hiểu lầm.
Tôi cười nhạt:
– Tôi không hiểu lầm, tôi nói như thế đều là đánh giá của tôi khi nhìn thấy mối quan hệ của hai người. Tiểu Kiều là chị gái của cô, Chính Quân từng có tình cảm với cô ấy… thế nên anh ấy đối xử tốt với cô là chuyện bình thường. Nhưng chỉ là anh ấy như thế, chứ tôi… tôi vốn dĩ rất rõ ràng, không thể vì chồng tôi muốn bù đắp cho cô mà tôi cũng phải nghe và nhường nhịn theo ý của cô. Tôi không ghét cô, chuyện đó cô có thể an tâm.
Kiều Oánh khẽ gật đầu, giọng cũng dịu hơn hẳn:
– Tôi hiểu rồi… tôi thật lòng xin lỗi mợ.
Nhìn thấy được sự thật lòng của cô ấy, tôi mới dịu giọng trả lời câu hỏi mà cô ấy hỏi khi nãy:
– Ở Dương gia này, không ai là người đơn giản đâu Kiều Oánh. Một cô bảo mẫu như A Mỹ, tưởng chừng bình thường mà có thể hại được biết bao nhiêu người, đủ thấy nơi này nguy hiểm như thế nào rồi. Với lại, nghi ngờ là một chuyện, còn bằng chứng chứng minh người đó là thủ phạm thì là chuyện khác. Muốn bắt người ta nhận lỗi mà không tìm được bằng chứng thì khác nào nói hươu nói vượn.
– Vậy… chẳng lẽ cứ để cho bọn họ hả hê?
Tôi cười:
– Cũng không hả hê được nữa đâu, bọn họ muốn hại cu Gin… mà bây giờ thằng bé đã không có chuyện gì, coi như là kế hoạch của bọn họ thất bại. Tôi cũng không để cho con tôi chịu oan uổng như vậy, trước sau gì tôi cũng lôi bọn chúng ra ánh sáng.
Kiều Oánh gật đầu, giọng kiên định:
– Tôi không ở lại đây được lâu nhưng trong thời gian này, tôi nhất định sẽ giúp mợ tìm ra hung thủ đã hãm hại cậu chủ. Mợ cần gì cứ báo với tôi một tiếng, là chuyện gì tôi cũng giúp được cho mợ.
Tôi nhìn cô ấy rồi mỉm cười gật đầu, coi như là thống nhất được ý kiến, có Kiều Oánh vẫn tốt hơn là không có.
– Vậy… mợ có nghi ngờ ai hay không?
Tôi nhìn về phía trước, cười khẩy một cái:
– Còn ai vào đây nữa… Bà Lớn của nhà họ Dương!
………………………….
Tối nay, tôi ngủ rất sớm, mới hơn 7 giờ tối mà mi mắt như sụp xuống mở không lên, sau khi dỗ cho cu Gin vào giấc ngủ, tôi liền chạy về phòng đắp chăn ngủ thẳng chân, cũng không buồn đợi Chính Quân đi làm về. Chỉ là trong giấc ngủ say, tôi nằm mơ thấy một giấc mơ rất lạ…
Trong mơ, tôi thấy mình đi vào một căn nhà khá là to, cũng là kiểu biệt thự sang trọng, đang còn ngơ ngác nhìn khắp xung quanh thì đột nhiên một bóng đen nhỏ xíu từ đâu rơi xuống khiến tôi giật mình loạng choạng xém ngã. Bóng đen bé xíu không rõ mặt, hình dạng tí hon cứ như là một đứa trẻ, tôi chỉ nhìn thấy được trên gương mặt kia là đôi mắt tròn xoe không có tròng đen, cũng không có mũi có miệng gì cả. Tôi đứng đối diện với bóng đen, tôi nhìn nó, nó cũng nhìn tôi, hai con mắt tròn xoe kia trợn lên trợn xuống một lát, cuối cùng lại chớp chớp đảo đảo giống như là đang giao tiếp với tôi vậy. Nó không nói chuyện được nên tôi cũng không biết là nó đang có ý gì, chỉ biết là… nó dường như không có ý làm hại tôi.
Cả tôi và nó nhìn nhau, khoảng chừng mấy giây sau, cái bóng đen kia xoay người di chuyển, nó đi được vài bước lại quay đầu nhìn về phía tôi, hai mắt nó chớp chớp đảo đảo, giống như là muốn tôi đi theo nó vậy. Mặc dù sợ đến hai chân run rẩy nhưng chẳng hiểu sao tôi lại bạo gan đi theo mà không suy nghĩ gì. Cái bóng đen nhỏ xíu đi trước, nó đi từ phòng khách đi xuyên xuống phòng bếp, rồi từ phòng bếp nó lại đi tới một căn phòng nhỏ tựa như là phòng kho. Đứng trước cửa căn phòng này, nó không vào mà lại quay đầu sang nhìn tôi, mắt trợn tròn không biết là có ý gì. Chợt, cửa phòng kho mở ra, cái bóng đen chần chừ một lát rồi mới bước vào, tôi cũng nhanh chân chạy tới xem thử, rốt cuộc là cái bóng đen kia muốn đưa tôi đi đâu. Nhưng khi tôi chạy tới trước cửa căn phòng kia thì bóng đen tí hon cũng vừa kịp ngã người xuống giữa sàn nhà… rồi biến mất vào không gian huyền ảo. Tôi đứng bên ngoài, hai tay bám víu vào hai bên cửa, mồ hôi như tủa ra đầy trán, tôi chần chừ mãi, nửa muốn bước vào căn phòng ấy nửa lại không…
– An Lâm… An Lâm!
Tiếng gọi cứu nguy khiến tôi mở to mắt rồi bật người ngồi dậy, sờ tay lên trán vẫn còn thấy mồ hôi tủa ra, tôi phải bình tâm lại mới thôi đi cảm giác sợ hãi. Đúng là giấc mơ kia không có máu me cũng không có chém gϊếŧ nhưng chẳng hiểu sao, mỗi khi nhớ tới cái bóng đen kì dị kia là tôi lại sợ đến run cả người. Có một loại cảm giác nảy sinh rất kỳ lạ, đến tôi cũng không thể hiểu rõ được… bản thân mình đang gặp vấn đề gì nữa?
Rốt cuộc… bóng đen kia là cái thứ gì? Nó là ai và nó muốn cho tôi biết điều gì?
Chính Quân ngồi trước mặt tôi, anh đưa tay lau mồ hôi đang tủa ra trên trán, giọng lo lắng hỏi:
– Em sao vậy, gặp ác mộng phải không?
Tôi nhìn anh, thở ra một hơi rồi mới gật gật đầu, tôi khàn giọng nói:
– Rót cho em… ly nước lạnh với.
Chính Quân đi nhanh ra bàn rót cho tôi ly nước, uống cạn hết cả ly, dòng nước lạnh chảy vào ruột gan mới khiến tôi bừng tỉnh trở lại. Chính Quân nắm chặt lấy tay tôi, anh gấp gáp hỏi:
– Em thấy đỡ hơn chưa?
Tôi gật đầu:
– Đỡ hơn rồi, anh… vừa về hả? Đã ăn uống gì chưa?
Chính Quân dịu giọng:
– Vẫn chưa, để anh tắm cái đã rồi ăn sau, giờ cũng không quá trễ mà.
– Vậy để em xuống nói nhà bếp hâm nóng thức ăn lại cho anh.
– Em cứ ngủ đi, anh nói vú Hiền cũng được mà.
Tôi cười nhạt:
– Em vẫn chưa ngủ lại được đâu, anh đi tắm đi, nhanh đi.
Chính Quân xoa xoa tóc tôi, anh cười nói:
– Ừ, vậy anh tắm trước, lát ra nói chuyện với em sau.
– Vâng.
Chính Quân đi vào phòng tắm, tôi mới xuống giường khoác thêm cái áo rồi đi xuống nhà dặn dò nhà bếp hâm nóng thức ăn lại cho anh. Lúc Chính Quân xuống nhà, cơm canh đã được dọn sẵn, tôi cũng không thấy buồn ngủ nên đợi anh ăn xong rồi cả hai cùng lên phòng nghỉ ngơi.
Chính Quân gắp cá cho vào bát, anh dịu giọng hỏi:
– Con ngủ từ sớm rồi hả em?
Tôi gật gật:
– Uống thuốc theo cử nên con ngủ sớm lắm, sáng dậy cũng sớm nữa.
– Ừ, em chịu khó để ý thằng bé một chút… giai đoạn này anh không thường xuyên ở nhà… không giúp gì cho em được.
– Vâng, em biết mà, anh cứ lo công việc của mình đi.
Chính Quân im lặng một lát, ăn gần hết bát cơm, anh mới ngước mặt nhìn thẳng vào tôi, giọng rất dịu:
– Anh nghe nói… em với Kiều Oánh… muốn hợp tác với nhau à?
Tôi chau mày, trong lòng có chút cảm giác không vui:
– Cô ấy nói cho anh biết?
Chính Quân đặt bát cơm xuống bàn, anh đứng dậy rồi kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi, anh nắm lấy tay tôi, giọng thành khẩn cứ như là khai báo:
– Anh biết trong lòng em không vui, anh cũng biết là em có khuất mắt với anh về chuyện của Tiểu Kiều… đáng lý anh phải nói rõ với em từ đầu… nhưng mà… anh nghĩ rất kỹ rồi… chuyện của anh với Tiểu Kiều… thật ra không có gì để em phải suy nghĩ cả. Anh cũng rất muốn nói cho em hiểu… chỉ là… anh không biết phải bắt đầu từ đâu… anh sợ nếu anh nói không rõ ràng… em lại càng hiểu lầm mối quan hệ của bọn anh… anh… thật sự…
Tôi nhìn anh, một chút tức giận khi nãy coi như là tiêu tan. Đúng là trong lòng tôi vẫn có một sự hoài nghi về mối quan hệ của Chính Quân và Tiểu Kiều… nhưng tôi cũng đã nghĩ thông rồi, mỗi người ai cũng có quá khứ, Tiểu Kiều là quá khứ, tôi là hiện tại và tương lai, là tôi được lợi nhiều hơn, vậy thì sao tôi phải đi ganh tị với quá khứ Tiểu Kiều chứ? Huống hồ gì Tiểu Kiều cũng đã chết, cô ấy cũng chẳng thể xuất hiện để làm ảnh hưởng đến hiện tại và tương lai của tôi, tôi lại càng không có lý do gì để mình phải dằn vặt bản thân, rồi dằn vặt luôn cả Chính Quân. Ngay cả Chính Quân nếu đã từng yêu Tiểu Kiều vậy thì tôi lại càng không có quyền gì mà soi xét chuyện tình cảm nam nữ của anh ấy cả. Xen vào chuyện riêng tư của người khác, việc làm ấy rất là không đứng đắn.
Thấy anh lúng túng nói năng ngập ngừng, tôi khẽ cười, coi như là thông cảm được cho lời giải thích vụn về của anh. Thấy tôi không còn quá căng thẳng, anh liền nói tiếp:
– Còn về Kiều Oánh… anh chỉ xem cô ấy giống như là A Mỹ trước đây, không phải là người thân cũng không phải là em gái. Em hiểu không… là một mối quan hệ người trên kẻ dưới hết sức bình thường. Nếu có khác biệt, chắc có lẽ là anh quan tâm cô ấy nhiều hơn những người khác… vì nói gì thì nói… cô ấy cũng là em gái của Tiểu Kiều…
– Còn gì nữa không?
Chính Quân có hơi do dự:
– Không… chỉ như thế thôi.
Nói đến đây, anh lại siết chặt lấy đôi tay tôi, nụ cười sáng lạng:
– Từ bây giờ và cho đến cả sau này… em đừng nghĩ ngợi gì lung tung nữa… có được không? Anh không giỏi về khoản ăn nói, kêu anh nói thì càng nói càng hỏng… em chỉ cần biết và tin tưởng anh… là anh một lòng một dạ với em là được…
Tim đập khẽ rộn ràng, tôi biết tình cảm của anh dành cho tôi là thật lòng, riêng về khoản này thì không nghi ngờ anh được. Chỉ là…
Tôi nhìn về phía anh, tôi lại hỏi:
– Vậy… anh có còn giấu em chuyện gì nữa không?
Chính Quân có chút ngạc nhiên, anh hỏi:
– Giấu… anh không nghĩ là có chuyện gì khác nữa?
Tôi chau mày, gật gù nói:
– Em nói là có… em muốn anh hôm nay nói cho rõ ràng hết mọi chuyện với em. Chuyện của anh và Tiểu Kiều trước kia… em sẽ không hỏi đến vì em nghĩ… ai cũng có quá khứ, mà quá khứ càng đau lòng thì càng không nên nhắc đi nhắc lại. Nhưng còn một chuyện… em nghĩ là em phải được biết.
Chính Quân chau mày nhìn tôi, giọng anh ngập ngừng:
– Ý em muốn nói đến chuyện… mẹ của cu Gin?
Tôi gật đầu:
– Đúng, em muốn biết… mẹ của cu Gin là ai? Còn sống hay đã chết?
Chính Quân đột nhiên chuyển biến sắc mặt, bàn tay đang nắm tay tôi vô thức siết mạnh hơn chút nữa, anh khẽ cúi đầu như suy nghĩ gì đó, trong ánh mắt chan chứa vô vàn tia phức tạp. Tôi cũng không gấp gáp, tôi đợi cho anh suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện rồi mới bắt đầu hỏi đến. Tôi hứa với lòng là hôm nay sẽ moi được thông tin từ anh, tôi không muốn anh giữ quá nhiều bí mật trong lòng, sống như vậy thật sự rất mệt mỏi.
Anh im lặng khoảng chừng mấy phút, lát sau, như đã nghĩ kỹ mọi chuyện, anh mới ngước mặt lên nhìn tôi, giọng khàn khàn, ánh mắt do dự suy tư:
– Thật ra… mẹ của cu Gin… anh…
Tôi trấn an anh:
– Anh cứ nói đi, em muốn biết cho rõ mọi chuyện chứ không có ý trách móc gì anh đâu…
Chính Quân nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, anh siết chặt lấy tay tôi, khẩn khoản nói:
– Em hứa với anh là khi em biết mẹ cu Gin là ai… em sẽ không giận và không có suy nghĩ gì khác đi… có được không?
Mặc dù thấy có chút kỳ lạ nhưng tôi vẫn gật đầu đồng ý:
– Được… em hứa.
– Được… vậy anh nói…
Chính Quân hít vào một hơi rồi thở ra thật mạnh, anh siết lấy tay tôi, ánh nhìn có chút lo lắng nhưng lời nói lại vô cùng kiên định:
– Thật ra thì… mẹ ruột của cu Gin… chính là Tiểu Kiều!
Kiều Oánh coi như là trả thù được cho chị mình, cô ấy vẫn tiếp tục ở lại Dương gia làm đầu bếp, ba chồng tôi biết chuyện, ông ấy cũng không lên tiếng xen ngang vào, coi như ủng hộ mọi quyết định của Chính Quân.
Buổi sáng của mấy ngày sau, sau khi tới bệnh viện đón cu Gin về nhà, tiếp mọi người trong nhà đến thăm thằng bé xong, tôi dỗ cho con ngủ trưa rồi mới về phòng nghỉ ngơi chốc lát. Quãng thời gian cu Gin ở bệnh viện bây giờ nghĩ lại vẫn thấy đáng sợ, may là con cuối cùng cũng không sao, tạ ơn ông bà tổ tiên đã phù hộ cho con. Cả hai mẹ con cùng ngủ một giấc, đợi thằng bé dậy, tôi liền đưa con đến từ đường thắp nhang tạ lễ. Thắp nhang xong, hai mẹ con về lại nhà, tôi để cho thằng bé vận động trong sân, còn tôi thì ngồi nhâm nhi bên ấm trà Thiết Quan Âm quen thuộc. Mãi từ hôm cu Gin nằm bệnh viện đến bây giờ, hôm nay tôi mới cảm nhận lại được mùi vị thanh mát của loại trà này.
Biết hôm nay cu Gin được xuất viện, Kiều Oánh làm cho thằng bé món bánh ngọt mà con yêu thích, nhìn con ăn ngon lành, miệng cười chúm chím, tôi tự dưng lại thấy vui vẻ trong lòng.
– Mợ Hai, cậu chủ hình như… không còn hoạt bát như lúc trước?
Tôi gật đầu, thở nhẹ ra một hơi:
– Chắc phải đợi thêm một thời gian nữa, cu Gin mới trở lại là đứa bé hoạt bát năng động như trước kia. Không nhiều thì ít… loại bột ác ma đó cũng ảnh hưởng đến não bộ thằng bé. Thời gian cai nghiện cũng là quá dài với một đứa nhỏ rồi, bác sĩ nói… sẽ để lại di chứng tâm lý về sau.
Kiều Oánh chau mày nhìn cu Gin, cô ấy với tay định xoa đầu thằng bé nhưng thằng bé dường như là sợ hãi liền dịch người về sát bên cạnh tôi. Nhìn biểu hiện lo lắng của cu Gin, Kiều Oánh giận dữ gằn giọng:
– Quá mức thốn nạn, một đứa trẻ mà cũng không tha… loại này có còn là con người hay không đây?
Cảm thán một câu, cô ấy lại quay sang tôi, hỏi gấp:
– Mợ Hai, chuyện của cậu chủ… mợ định giải quyết thế nào?
Tôi khẽ trả lời:
– Phải điều tra đã, A Mỹ chết không để lại lời trân trối, hành động lúc còn sống của cô ta lại bí hiểm, tôi…
Kiều Oánh đột nhiên chau mày, giọng có chút bất mãn:
– Chẳng phải là mợ đã khoanh vùng được đối tượng rồi hay sao? Giờ chỉ điều tra gia đình của Bà Lớn nữa là được mà? Có gì phải lâu như vậy?
Tôi không trả lời, hai mắt nhìn về phía Kiều Oánh đầy gắt gao. Thấy tôi có vẻ không vui, Kiều Oánh mới nhạt giọng xin lỗi:
– Tôi… xin lỗi, là tôi nôn nóng quá mức… mợ Hai… bỏ qua cho tôi.
Tôi thở dài một hơi, không mặn không nhạt trả lời:
– Cô quan tâm cu Gin thì tôi đồng ý, cũng bởi vì cô từng giúp cu Gin tìm ra nguyên nhân gây nghiện nên những gì cô hỏi, tôi mới thành thật trả lời. Tôi không phải là Chính Quân, không đủ bao dung cho tính tình của cô… cô hiểu không?
Kiều Oánh đột nhiên chuyển biến sắc mặt, cô ấy vội nói:
– Mợ Hai… tôi với cậu Hai không có chuyện gì hết… mợ… mợ đừng hiểu lầm.
Tôi cười nhạt:
– Tôi không hiểu lầm, tôi nói như thế đều là đánh giá của tôi khi nhìn thấy mối quan hệ của hai người. Tiểu Kiều là chị gái của cô, Chính Quân từng có tình cảm với cô ấy… thế nên anh ấy đối xử tốt với cô là chuyện bình thường. Nhưng chỉ là anh ấy như thế, chứ tôi… tôi vốn dĩ rất rõ ràng, không thể vì chồng tôi muốn bù đắp cho cô mà tôi cũng phải nghe và nhường nhịn theo ý của cô. Tôi không ghét cô, chuyện đó cô có thể an tâm.
Kiều Oánh khẽ gật đầu, giọng cũng dịu hơn hẳn:
– Tôi hiểu rồi… tôi thật lòng xin lỗi mợ.
Nhìn thấy được sự thật lòng của cô ấy, tôi mới dịu giọng trả lời câu hỏi mà cô ấy hỏi khi nãy:
– Ở Dương gia này, không ai là người đơn giản đâu Kiều Oánh. Một cô bảo mẫu như A Mỹ, tưởng chừng bình thường mà có thể hại được biết bao nhiêu người, đủ thấy nơi này nguy hiểm như thế nào rồi. Với lại, nghi ngờ là một chuyện, còn bằng chứng chứng minh người đó là thủ phạm thì là chuyện khác. Muốn bắt người ta nhận lỗi mà không tìm được bằng chứng thì khác nào nói hươu nói vượn.
– Vậy… chẳng lẽ cứ để cho bọn họ hả hê?
Tôi cười:
– Cũng không hả hê được nữa đâu, bọn họ muốn hại cu Gin… mà bây giờ thằng bé đã không có chuyện gì, coi như là kế hoạch của bọn họ thất bại. Tôi cũng không để cho con tôi chịu oan uổng như vậy, trước sau gì tôi cũng lôi bọn chúng ra ánh sáng.
Kiều Oánh gật đầu, giọng kiên định:
– Tôi không ở lại đây được lâu nhưng trong thời gian này, tôi nhất định sẽ giúp mợ tìm ra hung thủ đã hãm hại cậu chủ. Mợ cần gì cứ báo với tôi một tiếng, là chuyện gì tôi cũng giúp được cho mợ.
Tôi nhìn cô ấy rồi mỉm cười gật đầu, coi như là thống nhất được ý kiến, có Kiều Oánh vẫn tốt hơn là không có.
– Vậy… mợ có nghi ngờ ai hay không?
Tôi nhìn về phía trước, cười khẩy một cái:
– Còn ai vào đây nữa… Bà Lớn của nhà họ Dương!
………………………….
Tối nay, tôi ngủ rất sớm, mới hơn 7 giờ tối mà mi mắt như sụp xuống mở không lên, sau khi dỗ cho cu Gin vào giấc ngủ, tôi liền chạy về phòng đắp chăn ngủ thẳng chân, cũng không buồn đợi Chính Quân đi làm về. Chỉ là trong giấc ngủ say, tôi nằm mơ thấy một giấc mơ rất lạ…
Trong mơ, tôi thấy mình đi vào một căn nhà khá là to, cũng là kiểu biệt thự sang trọng, đang còn ngơ ngác nhìn khắp xung quanh thì đột nhiên một bóng đen nhỏ xíu từ đâu rơi xuống khiến tôi giật mình loạng choạng xém ngã. Bóng đen bé xíu không rõ mặt, hình dạng tí hon cứ như là một đứa trẻ, tôi chỉ nhìn thấy được trên gương mặt kia là đôi mắt tròn xoe không có tròng đen, cũng không có mũi có miệng gì cả. Tôi đứng đối diện với bóng đen, tôi nhìn nó, nó cũng nhìn tôi, hai con mắt tròn xoe kia trợn lên trợn xuống một lát, cuối cùng lại chớp chớp đảo đảo giống như là đang giao tiếp với tôi vậy. Nó không nói chuyện được nên tôi cũng không biết là nó đang có ý gì, chỉ biết là… nó dường như không có ý làm hại tôi.
Cả tôi và nó nhìn nhau, khoảng chừng mấy giây sau, cái bóng đen kia xoay người di chuyển, nó đi được vài bước lại quay đầu nhìn về phía tôi, hai mắt nó chớp chớp đảo đảo, giống như là muốn tôi đi theo nó vậy. Mặc dù sợ đến hai chân run rẩy nhưng chẳng hiểu sao tôi lại bạo gan đi theo mà không suy nghĩ gì. Cái bóng đen nhỏ xíu đi trước, nó đi từ phòng khách đi xuyên xuống phòng bếp, rồi từ phòng bếp nó lại đi tới một căn phòng nhỏ tựa như là phòng kho. Đứng trước cửa căn phòng này, nó không vào mà lại quay đầu sang nhìn tôi, mắt trợn tròn không biết là có ý gì. Chợt, cửa phòng kho mở ra, cái bóng đen chần chừ một lát rồi mới bước vào, tôi cũng nhanh chân chạy tới xem thử, rốt cuộc là cái bóng đen kia muốn đưa tôi đi đâu. Nhưng khi tôi chạy tới trước cửa căn phòng kia thì bóng đen tí hon cũng vừa kịp ngã người xuống giữa sàn nhà… rồi biến mất vào không gian huyền ảo. Tôi đứng bên ngoài, hai tay bám víu vào hai bên cửa, mồ hôi như tủa ra đầy trán, tôi chần chừ mãi, nửa muốn bước vào căn phòng ấy nửa lại không…
– An Lâm… An Lâm!
Tiếng gọi cứu nguy khiến tôi mở to mắt rồi bật người ngồi dậy, sờ tay lên trán vẫn còn thấy mồ hôi tủa ra, tôi phải bình tâm lại mới thôi đi cảm giác sợ hãi. Đúng là giấc mơ kia không có máu me cũng không có chém gϊếŧ nhưng chẳng hiểu sao, mỗi khi nhớ tới cái bóng đen kì dị kia là tôi lại sợ đến run cả người. Có một loại cảm giác nảy sinh rất kỳ lạ, đến tôi cũng không thể hiểu rõ được… bản thân mình đang gặp vấn đề gì nữa?
Rốt cuộc… bóng đen kia là cái thứ gì? Nó là ai và nó muốn cho tôi biết điều gì?
Chính Quân ngồi trước mặt tôi, anh đưa tay lau mồ hôi đang tủa ra trên trán, giọng lo lắng hỏi:
– Em sao vậy, gặp ác mộng phải không?
Tôi nhìn anh, thở ra một hơi rồi mới gật gật đầu, tôi khàn giọng nói:
– Rót cho em… ly nước lạnh với.
Chính Quân đi nhanh ra bàn rót cho tôi ly nước, uống cạn hết cả ly, dòng nước lạnh chảy vào ruột gan mới khiến tôi bừng tỉnh trở lại. Chính Quân nắm chặt lấy tay tôi, anh gấp gáp hỏi:
– Em thấy đỡ hơn chưa?
Tôi gật đầu:
– Đỡ hơn rồi, anh… vừa về hả? Đã ăn uống gì chưa?
Chính Quân dịu giọng:
– Vẫn chưa, để anh tắm cái đã rồi ăn sau, giờ cũng không quá trễ mà.
– Vậy để em xuống nói nhà bếp hâm nóng thức ăn lại cho anh.
– Em cứ ngủ đi, anh nói vú Hiền cũng được mà.
Tôi cười nhạt:
– Em vẫn chưa ngủ lại được đâu, anh đi tắm đi, nhanh đi.
Chính Quân xoa xoa tóc tôi, anh cười nói:
– Ừ, vậy anh tắm trước, lát ra nói chuyện với em sau.
– Vâng.
Chính Quân đi vào phòng tắm, tôi mới xuống giường khoác thêm cái áo rồi đi xuống nhà dặn dò nhà bếp hâm nóng thức ăn lại cho anh. Lúc Chính Quân xuống nhà, cơm canh đã được dọn sẵn, tôi cũng không thấy buồn ngủ nên đợi anh ăn xong rồi cả hai cùng lên phòng nghỉ ngơi.
Chính Quân gắp cá cho vào bát, anh dịu giọng hỏi:
– Con ngủ từ sớm rồi hả em?
Tôi gật gật:
– Uống thuốc theo cử nên con ngủ sớm lắm, sáng dậy cũng sớm nữa.
– Ừ, em chịu khó để ý thằng bé một chút… giai đoạn này anh không thường xuyên ở nhà… không giúp gì cho em được.
– Vâng, em biết mà, anh cứ lo công việc của mình đi.
Chính Quân im lặng một lát, ăn gần hết bát cơm, anh mới ngước mặt nhìn thẳng vào tôi, giọng rất dịu:
– Anh nghe nói… em với Kiều Oánh… muốn hợp tác với nhau à?
Tôi chau mày, trong lòng có chút cảm giác không vui:
– Cô ấy nói cho anh biết?
Chính Quân đặt bát cơm xuống bàn, anh đứng dậy rồi kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi, anh nắm lấy tay tôi, giọng thành khẩn cứ như là khai báo:
– Anh biết trong lòng em không vui, anh cũng biết là em có khuất mắt với anh về chuyện của Tiểu Kiều… đáng lý anh phải nói rõ với em từ đầu… nhưng mà… anh nghĩ rất kỹ rồi… chuyện của anh với Tiểu Kiều… thật ra không có gì để em phải suy nghĩ cả. Anh cũng rất muốn nói cho em hiểu… chỉ là… anh không biết phải bắt đầu từ đâu… anh sợ nếu anh nói không rõ ràng… em lại càng hiểu lầm mối quan hệ của bọn anh… anh… thật sự…
Tôi nhìn anh, một chút tức giận khi nãy coi như là tiêu tan. Đúng là trong lòng tôi vẫn có một sự hoài nghi về mối quan hệ của Chính Quân và Tiểu Kiều… nhưng tôi cũng đã nghĩ thông rồi, mỗi người ai cũng có quá khứ, Tiểu Kiều là quá khứ, tôi là hiện tại và tương lai, là tôi được lợi nhiều hơn, vậy thì sao tôi phải đi ganh tị với quá khứ Tiểu Kiều chứ? Huống hồ gì Tiểu Kiều cũng đã chết, cô ấy cũng chẳng thể xuất hiện để làm ảnh hưởng đến hiện tại và tương lai của tôi, tôi lại càng không có lý do gì để mình phải dằn vặt bản thân, rồi dằn vặt luôn cả Chính Quân. Ngay cả Chính Quân nếu đã từng yêu Tiểu Kiều vậy thì tôi lại càng không có quyền gì mà soi xét chuyện tình cảm nam nữ của anh ấy cả. Xen vào chuyện riêng tư của người khác, việc làm ấy rất là không đứng đắn.
Thấy anh lúng túng nói năng ngập ngừng, tôi khẽ cười, coi như là thông cảm được cho lời giải thích vụn về của anh. Thấy tôi không còn quá căng thẳng, anh liền nói tiếp:
– Còn về Kiều Oánh… anh chỉ xem cô ấy giống như là A Mỹ trước đây, không phải là người thân cũng không phải là em gái. Em hiểu không… là một mối quan hệ người trên kẻ dưới hết sức bình thường. Nếu có khác biệt, chắc có lẽ là anh quan tâm cô ấy nhiều hơn những người khác… vì nói gì thì nói… cô ấy cũng là em gái của Tiểu Kiều…
– Còn gì nữa không?
Chính Quân có hơi do dự:
– Không… chỉ như thế thôi.
Nói đến đây, anh lại siết chặt lấy đôi tay tôi, nụ cười sáng lạng:
– Từ bây giờ và cho đến cả sau này… em đừng nghĩ ngợi gì lung tung nữa… có được không? Anh không giỏi về khoản ăn nói, kêu anh nói thì càng nói càng hỏng… em chỉ cần biết và tin tưởng anh… là anh một lòng một dạ với em là được…
Tim đập khẽ rộn ràng, tôi biết tình cảm của anh dành cho tôi là thật lòng, riêng về khoản này thì không nghi ngờ anh được. Chỉ là…
Tôi nhìn về phía anh, tôi lại hỏi:
– Vậy… anh có còn giấu em chuyện gì nữa không?
Chính Quân có chút ngạc nhiên, anh hỏi:
– Giấu… anh không nghĩ là có chuyện gì khác nữa?
Tôi chau mày, gật gù nói:
– Em nói là có… em muốn anh hôm nay nói cho rõ ràng hết mọi chuyện với em. Chuyện của anh và Tiểu Kiều trước kia… em sẽ không hỏi đến vì em nghĩ… ai cũng có quá khứ, mà quá khứ càng đau lòng thì càng không nên nhắc đi nhắc lại. Nhưng còn một chuyện… em nghĩ là em phải được biết.
Chính Quân chau mày nhìn tôi, giọng anh ngập ngừng:
– Ý em muốn nói đến chuyện… mẹ của cu Gin?
Tôi gật đầu:
– Đúng, em muốn biết… mẹ của cu Gin là ai? Còn sống hay đã chết?
Chính Quân đột nhiên chuyển biến sắc mặt, bàn tay đang nắm tay tôi vô thức siết mạnh hơn chút nữa, anh khẽ cúi đầu như suy nghĩ gì đó, trong ánh mắt chan chứa vô vàn tia phức tạp. Tôi cũng không gấp gáp, tôi đợi cho anh suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện rồi mới bắt đầu hỏi đến. Tôi hứa với lòng là hôm nay sẽ moi được thông tin từ anh, tôi không muốn anh giữ quá nhiều bí mật trong lòng, sống như vậy thật sự rất mệt mỏi.
Anh im lặng khoảng chừng mấy phút, lát sau, như đã nghĩ kỹ mọi chuyện, anh mới ngước mặt lên nhìn tôi, giọng khàn khàn, ánh mắt do dự suy tư:
– Thật ra… mẹ của cu Gin… anh…
Tôi trấn an anh:
– Anh cứ nói đi, em muốn biết cho rõ mọi chuyện chứ không có ý trách móc gì anh đâu…
Chính Quân nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, anh siết chặt lấy tay tôi, khẩn khoản nói:
– Em hứa với anh là khi em biết mẹ cu Gin là ai… em sẽ không giận và không có suy nghĩ gì khác đi… có được không?
Mặc dù thấy có chút kỳ lạ nhưng tôi vẫn gật đầu đồng ý:
– Được… em hứa.
– Được… vậy anh nói…
Chính Quân hít vào một hơi rồi thở ra thật mạnh, anh siết lấy tay tôi, ánh nhìn có chút lo lắng nhưng lời nói lại vô cùng kiên định:
– Thật ra thì… mẹ ruột của cu Gin… chính là Tiểu Kiều!