Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46
A Mỹ chết, cô ấy tự tử bằng thuốc ngủ, lúc tôi chạy sang phòng A Mỹ đã thấy cu Gin đang nắm lấy tay cô ấy. Thằng bé thấy tôi, hai mắt đỏ ửng, một tay với tới chỗ tôi, mếu máo nói:
– Mẹ… cô Mỹ… con kêu hoài mà cô Mỹ không dạy thay đồ cho con…
Tôi nghe con nói mà nghẹn đắng từng đoạn, vội chạy tới chỗ con, tôi trấn an con trước:
– Ừ, cô Mỹ bị bệnh… cô Mỹ mệt nên cô Mỹ ngủ đó con…
Cu Gin hết nhìn A Mỹ lại nhìn về phía tôi:
– Mẹ… đưa cô Mỹ đi khám bệnh bác sĩ đi… giống như mẹ đưa con đi khám bệnh bác sĩ đó mẹ?
Tôi gật đầu liên tục:
– Ừ ừ, lát mẹ đưa cô Mỹ đi… bệnh viện… lát mẹ đưa…
Cu Gin vô thức rơi nước mắt, tôi nhìn thấy con khóc mà ruột gan tôi cũng muốn lộn tung lên. Đúng là trẻ con có linh tính cao lắm, mặc dù kiến thức còn mơ hồ nhưng dường như thằng bé biết… biết là A Mỹ sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa…
Chính Quân đi tới ôm lấy mẹ con tôi, anh thì thầm vào tai tôi và con:
– Mẹ đưa Gin về phòng đi… để ba lo cho cô Mỹ.
Tôi gật đầu, bồng con vào người, tôi dịu giọng nói với con:
– Mẹ đưa Gin về phòng thay đồ nha, lát nữa mình còn đi học nữa… nha con.
Cu Gin gật gật:
– Dạ… mẹ đưa Gin đi học rồi nhớ đưa cô Mỹ đi khám bác sĩ nha mẹ…
– Ừ mẹ nhớ rồi mà.
Thỏa thuận xong, tôi bồng con ra ngoài, ở trước cửa người nhà họ Dương đã tập trung đông đủ. Vì là sáng sớm nên ba chồng tôi cũng có nhà, thấy tôi bồng cu Gin đi ra, ông khẽ xoa xoa đầu thằng bé, dịu giọng nói với tôi:
– Con đưa cu Gin về lại phòng đi, chỗ này âm khí cao… không tốt cho thằng bé.
Tôi lí nhí trả lời:
– Dạ.
Má Nhỏ, chị Loan, chú Ba Vũ, Thuỳ Trâm với cả Châu Nhi đều có mặt, bọn họ hết nhìn về phía tôi lại đưa mắt nhìn vào phía trong chỗ A Mỹ đang nằm. Má Nhỏ cứ xuýt xoa dựa vào lưng con trai không dám nhìn, Thuỳ Trâm với Chính Vũ thì có vẻ điềm tĩnh hơn chút, chị Loan vịn tay vào cửa không nói gì, gương mặt trắng bệch vì hoảng sợ, cả Châu Nhi cũng giống vậy, cô ấy bám víu vào Chính Vũ đến nhúc nhích cũng không dám. Mà cũng đúng thôi, đến tôi tôi còn sợ đến tay chân run lẩy bẩy thì nói gì là bọn họ…
Bồng cu Gin đi ra ngoài, vú Hiền biết tôi còn hoảng nên bà ấy đi theo giúp tôi thay quần áo cho cu Gin. Tôi ngồi trên giường của con, thẫn thờ nhìn về phía trước, tôi thật sự không hiểu được lý do vì sao A Mỹ lại tự sát… cuộc sống này còn dài lắm… chết như thế có phải là hết hay không? Là cô ấy đã phải chịu đựng những gì, trãi qua những cơ cực gì mà có thể gạt bỏ hết những ước mơ hoài bão để chọn con đường kết liễu cuộc đời mình như vậy? Chết đáng sợ lắm chứ… nào có dễ dàng gì đâu?
Là cô ấy nghĩ không thông hay là đã thông suốt được tất cả mọi chuyện?!
Cu Gin tắm rửa thay quần áo xong, cu cậu chạy tới sà vào lòng tôi rồi thấp giọng hỏi:
– Mẹ, mình đưa cô Mỹ đi theo mình luôn không mẹ?
Tôi chỉnh lại quần áo cho con, tôi dịu giọng trả lời:
– Không, mẹ đưa cu Gin đi học trước, để cô Mỹ… ngủ thêm lát nữa rồi mẹ đưa cô Mỹ đi.
– Dạ…
Nhìn thấy con ngây thơ, tôi lại khẽ xoa xoa đầu con, tôi nói:
– Mà lát nữa mẹ đưa cô Mỹ đi khám bệnh xong thì cô Mỹ cũng đi làm luôn… chắc là sau này cô Mỹ không về đây được nữa…
Cu Gin nhíu mày, thằng bé không nói gì, hai mắt rũ xuống như kiểu suy tư. Lát sau, lát sau nữa, thằng bé chỉ đòi uống một bình sữa rồi cứ thế đeo ba lô đi học, cũng không líu lo như thường khi. Chắc là con đang buồn, buồn vì khi cô Mỹ đi làm xa… sau này con sẽ không được gặp lại cô ấy nữa…
A Mỹ chết vì tự sát bằng thuốc ngủ, nguyên nhân cái chết thấy rõ nên ba chồng tôi không muốn gọi cảnh sát đến vì sợ phiền hà, gây ảnh hưởng lớn đến Dương gia. Theo như ý của ông, Chính Quân sẽ liên lạc với người nhà của A Mỹ rồi tiến hành đem xác cô ấy về quê chôn cất. Dương gia hỗ trợ hoàn toàn chi phí chôn cất, ma chay cùng phương tiện đi lại, cộng thêm thăm hỏi gửi người nhà A Mỹ một số tiền coi như là tiền phúng điếu để lo giỗ quải về sau cho cô ấy. Đồ đạc của A Mỹ lát nữa cũng sẽ đem theo, bé Thà và vú Lệ đang sắp xếp dọn dẹp đồ cho cô ấy. Đối với mọi người, chuyện A Mỹ tự sát cứ như là cú sốc lớn, khiến cả Dương gia đều rơi vào không khí trầm tư, dù không có tiếng khóc thương nhưng trên mặt mỗi người đều không giấu được sự đau lòng chua xót. A Mỹ tự sát, cô ấy chỉ để lại vỏn vẹn vài dòng ghi chú trên điện thoại là căn dặn người thân đừng buồn, số tiền tiết kiệm của cô ấy sẽ gửi lại cho dì ruột và bác lớn ở dưới quê… ngắn gọn như thế thôi coi như là hết một kiếp người!
Tôi đứng nhìn theo chiếc xe chở xác chạy ra khỏi cổng sau của nhà họ Dương mà trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót. Đúng là khi còn sống dù người ta có làm ra những chuyện gì gian trá xảo quyệt nhưng khi thấy người ta nằm xuống rồi… bản thân mình cũng chẳng thấy thoải mái hả hê được. Con người trên trần gian này… có đôi khi thật lạ!
Chiếc xe chở A Mỹ rời đi đã lâu nhưng Chính Quân vẫn còn đứng nhìn theo, thấy anh ấy trầm tư, tôi liền đi tới cạnh bên, khẽ nắm lấy tay anh, tôi nói:
– Anh, xe đi xa rồi…
Chính Quân gật đầu, anh quay sang nhìn tôi, giọng rất dịu:
– Ừ, vào trong thôi, nắng lên rồi.
Nói rồi, anh ấy liền nắm tay tôi đi vào trong, chợt đang đi thì anh ấy khựng lại, đầu ngẩn lên nhìn lên trên cao. Tôi bất giác cũng nhìn theo anh, chỉ là chưa kịp nhìn lên xem là có chuyện gì thì anh đã kéo tay tôi đi thẳng vào trong nhà, kèm theo đó là giọng khàn khàn:
– Đi theo anh.
Thấy anh có vẻ vội vàng khác lạ, tôi liền hỏi:
– Có chuyện gì vậy anh?
Chính Quân khẽ lắc đầu, anh nhạt giọng trả lời:
– Không có gì, anh thấy sức khỏe em không được tốt, đứng ngoài nắng lâu quá sợ là em lại bệnh…
Ngừng vài giây, anh vừa nắm tay tôi đi vào trong, vừa căn dặn cẩn thận:
– Ở nhà cũng nên chú ý cẩn thận một chút, có chuyện gì thì gọi cho anh hoặc là nói với vú Hiền một tiếng.
Thấy anh cứ dặn dò như trẻ con, tôi khẽ cười:
– Anh làm như em còn nhỏ lắm ý, em đã lớn thế này rồi, còn là mẹ của cu Gin… em biết cái nào tốt cái nào không tốt mà.
Chính Quân định nói thêm gì đó thì có điện thoại gọi tới, chắc là của trợ lý Minh. Nghe xong điện thoại, anh ấy liền gấp gáp nói có chuyện quan trọng cần đến công ty, tôi cũng không giữ anh lại lâu, liền lên phòng chuẩn bị đồ đạc cho anh đi làm. Đợi Chính Quân đi rồi, tôi mới kêu vú Lệ lại hỏi tình hình của A Mỹ, sẵn tiện cho người dọn dẹp lại phòng cô ấy từng ở, căn phòng ấy tôi định cho người sơn phếch lại rồi khóa cửa làm phòng kho chứ cũng không có ý định sẽ cho ai vào ở. Phòng có người tự tử chết… người khác cũng chẳng ai dám vào ở nữa đâu.
Vú Lệ tinh thần vẫn còn hoảng loạn nên tôi để cho vú nghỉ ngơi vài hôm, tạm thời sẽ có bé Thà và vú Hiền chăm sóc cho cu Gin. Sáng giờ bận rộn đến chưa ăn uống được gì, tôi mới nói nhà bếp hấp cho tôi vài cái bánh bao ăn lót dạ cho không bỏ cữ. Vừa ngồi xuống ăn chưa hết một cái bánh, bé Thà đã gấp gáp chạy tới chỗ tôi, thấy tôi nhìn, con bé liền thưa chuyện:
– Mợ Hai… em có chuyện quan trọng…
Tôi đặt phần bánh bao vừa ăn dở xuống, tôi hỏi:
– Có chuyện gì vậy Thà?
Bé Thà kề miệng sát vào tai tôi, con bé nhỏ tiếng nhất có thể:
– Em vừa phát hiện ra cái vòng này ở trong phòng của A Mỹ… mợ còn nhớ hạt ngọc trai lần trước ở cái vụ mợ Ba bị té ở cầu thang không?
Tôi cả kinh:
– Nhớ, em nói… em tìm được cái vòng?
Bé Thà gật gật, con bé chìa cái vòng trong tay ra cho tôi xem:
– Cái vòng này em tìm thấy trong tủ của chị Mỹ… nó nằm trong cái túi nhỏ giấu ở trong kẹt tủ đồ.
Tôi cố giữ bình tĩnh, suy nghĩ một lát, tôi liền nói với bé Thà:
– Được rồi… giờ em theo mợ lên phòng, mà trước mắt cứ coi như là không có chuyện gì, đừng làm ra vẻ gì để người khác tò mò nha Thà.
Con bé run run, đầu gật gật:
– Em… em biết rồi… biết rồi.
Nói xong, hai mợ cháu tôi giả vờ đem bánh bao lên phòng ăn rồi cả hai cùng với vú Hiền mới bắt tay vào so sánh cùng nghiên cứu hạt ngọc trai mà tôi đang giữ với cái vòng ngọc trai mà bé Thà vừa tìm được. Sau một hồi nghiên cứu các thứ, tôi mới dám chắc chắn xác định một chuyện… hạt ngọc trai mà tôi đang giữ giống đến 99% các hạt ngọc trai của chiếc vòng mà bé Thà vừa tìm thấy. Chuyện này cũng đồng nghĩa với việc… rất có thể những hạt ngọc trai ở chiếc vòng này chính là những hạt ngọc mà tôi đã nhìn thấy ở vụ Châu Nhi bị trượt chân cầu thang lần trước. Hoặc nói đúng hơn… A Mỹ có liên quan đến chuyện… có người cố tình hãm hại Châu Nhi!
Vú Hiền chau mày trầm ngâm:
– Tôi thiệt không dám nghĩ là Châu Nhi lại có liên quan đến chuyện hãm hại mợ Ba… cô ấy làm vậy vì mục đích gì hả mợ Hai?
Bé Thà trả lời:
– Chắc chắn là chị ấy muốn mợ Ba sảy thai rồi.
Vú Hiền vả cái nhẹ vào tay con bé, bà càu nhàu:
– Thì ai chả biết là vậy, mày cứ nói những chuyện mà người ta biết rồi không à.
– Ủa vậy hả vú, con có biết đâu.
Tôi im lặng nãy giờ, giờ mới nhàn nhạt cất giọng:
– Nhất định là còn có người đứng sau chuyện này.
Vú Hiền lại hỏi:
– Nhưng có khi nào… A Mỹ thương thầm cậu Ba không hả mợ Hai? Chứ tôi thấy cô ấy dễ gì mà bị ai mua chuộc được. Mà giả sử là bị mua chuộc thì cũng chỉ còn Bà Lớn với mợ Cả thôi…
Nghe vú Hiền hỏi tôi mới bắt đầu suy nghĩ đến vấn đề mà vú Lệ đã từng nói với tôi. Trước kia vú Lệ nghi ngờ A Mỹ có bầu nhưng cả quãng thời gian vừa qua bụng cô ấy cũng không có lớn lên, mà cô ấy cũng không có biểu hiện gì của thai nghén hết. Mà đó cũng là nghi ngờ của vú Lệ chứ A Mỹ chưa từng thừa nhận chuyện đó, nhỡ đâu sức khỏe bụng dạ cô ấy có vấn đề thì sao?
Mà khoan nói đến chuyện đó đi, bây giờ chỉ bàn đến chuyện A Mỹ hãm hại Châu Nhi thôi. Sao A Mỹ lại hại Châu Nhi nhỉ? Rõ ràng trước kia tôi thấy cô ấy có tình cảm với Chính Quân, nếu muốn hại thì là hại tôi chứ hại Châu Nhi để được gì? Hay là như vú Hiền nói, cô ấy có tình cảm với Chính Vũ nên mới không muốn con của Chính Vũ và Châu Nhi được sinh ra đời? Nhưng mà như vậy cũng không loại trừ được khả năng là bên phía Má Lớn lợi dụng cô ấy để ngăn chặn chuyện Châu Nhi sinh con…
Đau đầu quá, càng nghĩ càng đau đầu!
Chắc thấy tôi có vẻ đâm chiêu bực dọc, vú Hiền liền rót cho tôi cốc nước, bà ấy nhẹ giọng khuyên nhủ:
– Mợ Hai, mợ cũng đừng nghĩ nhiều quá, dù sao thì đây cũng là chuyện của mợ Ba… trước kia mợ ấy cũng đâu có tốt với mợ đâu, mợ nghĩ chi cho đau đầu. Mình biết để mình phòng ngờ chuyện xấu xảy ra khi sau này mợ mang thai thôi chứ còn chuyện không liên quan đến mình thì đừng nên nhúng tay vào.
Tôi uống vào một ngụm nước rồi khẽ gật đầu thở dài:
– Con cũng biết là vậy mà nhưng mà con sợ… sợ người trong bóng tối kia muốn hại đến con và cu Gin. Nếu đây chỉ đơn thuần là do A Mỹ ganh ghét muốn hại Châu Nhi thì khác, chỉ lo… là còn có người đứng đằng sau vụ này.
Vú Hiền thoáng trầm ngâm, vài giây sau, bà ấy lại thấp giọng trấn an tôi:
– Mợ yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu… có tôi với con Thà lo cho cậu chủ, bọn tôi sẽ để ý nhất cử nhất động những người trong nhà này giúp cho mợ. Mà tôi nghĩ nha, nếu sau này mợ có thai, cậu Hai cũng không để cho mợ ở đây đâu.
Tôi gật gù, khẽ thở dài nói:
– Con cũng định là như vậy, ở nhà này… con không yên tâm chút nào…
Hít vào rồi thở ra một hơi, lấy lại sự bình tĩnh, tôi mới quay sang nói với vú Hiền:
– Vú, chuyện này vú đừng nói lại với anh Quân nha, dạo gần đây công việc của anh ấy nhiều, cộng thêm chuyện A Mỹ vừa chết… con không muốn để anh ấy suy nghĩ thêm chuyện khác nữa, nha vú.
Vú Hiền khẽ gật:
– Tôi biết mà mợ Hai, tôi sẽ không nói cho cậu Hai biết đâu, mợ yên tâm đi.
Lại thở dài thêm lần nữa, A Mỹ… cô gái này đến khi đã không còn sống trên đời này nữa vẫn không thôi làm tôi thấy nhẹ lòng. Chỉ hy vọng những chuyện uẩn khuất này sẽ theo cái chết của cô ấy mà chôn vùi sâu mãi mãi, tôi thật sự không muốn phải suy tính thêm bất cứ chuyện gì nữa đâu!
…………………………….
Sau khi A Mỹ chết, cu Gin có vẻ trầm tính hơn hẳn, đổi A Mỹ bằng bé Thà cũng không khiến thằng bé cảm thấy yêu thích hơn. Từ tối ngày hôm qua đến trưa hôm nay, cu Gin cứ khóc suốt, thằng bé không ăn cũng không uống, cả người dặt dẹo khóc rên suốt cả một ngày. Đừng nói là người không có kinh nghiệm nuôi con như tôi mà ngay cả vú Hiền với vú Lệ cũng không biết thằng bé bị vấn đề gì. Đến cả Má Nhỏ nghe cu Gin khóc suốt, bà ấy cũng phát nóng ruột mà chạy sang hỏi han tình hình. Tôi cũng đã thử đủ mọi cách, từ dỗ ngọt đến cả mua đồ chơi nhưng thằng bé vẫn khóc, khóc đến mất sức mà lờ đờ cả đi. Hoảng quá tôi mới đưa cu Gin đi khám, đến bệnh viện cả bác sĩ cũng không tìm ra được nguyên nhân, tôi lại cắn răng đưa con về nhà đi tìm gặp ông nội. Nhưng xui xẻo cho mẹ con tôi, ông nội đã đi công việc từ sáng sớm, bác Thuận bảo có thể là đến tháng sau ông mới về, bí quá tôi mới gọi điện cho Chính Quân, cầu cứu anh về ngay.
Lúc Chính Quân về đến, cu Gin đã mê man vì khóc cả ngày, anh đi tới chỗ tôi, lo lắng hỏi:
– Bác sĩ bảo con bị sao?
Tôi lắc đầu, hoảng loạn nói:
– Bác sĩ cũng không biết…
Anh ngạc nhiên:
– Sao lại như vậy? Con có sốt hay là nôn ói gì không?
– Sáng giờ vẫn bình thường, không sốt.
Một người làm đột nhiên khẽ cất giọng:
– Có khi nào… là A Mỹ về hay không?
Lời vừa dứt, cả tôi và Chính Quân đều nhìn về phía người kia chầm chầm, người kia cũng sợ bị quở phạt nên liền rụt người lại nấp vào một bên. Mà sau khi nghe có người nói vậy, tôi cũng ngờ ngợ bán tín bán nghi, vừa dỗ dành con, tôi vừa nói với Chính Quân:
– Anh… có khi nào…
Chính Quân chau mày nhìn tôi, giọng anh nghiệm nghị hẳn:
– Đừng nghĩ linh tinh, không có chuyện đó xảy ra đâu. Để anh gọi cho Đăng, nói cậu ta làm xét nghiệm tổng quát cho cu Gin…
Tôi gật gật đầu:
– Vậy… vậy được.
Chính Quân đưa cu Gin đến bệnh viện nhà bác sĩ Đăng, sau khi tiếp nhận tình trạng của cu Gin, bác sĩ Đăng liền tiến hành làm một loạt xét nghiệm tổng quát. Sau hơn một giờ đồng hồ chờ đợi, cuối cùng cũng có kết quả, tôi giao cu Gin lại cho vú Hiền bồng bên ngoài, còn tôi với Chính Quân thì đi vào trong. Vừa bước vào phòng, tôi đã nhìn thấy biểu cảm nặng nề trên gương mặt điển trai của bác sĩ Đăng, đợi bọn tôi ngồi xuống, anh ta mới quay sang nhìn Chính Quân, nghiêm túc nói:
– Chính Quân… cậu bình tĩnh nghe tôi nói chuyện này…
Tôi có chút run run, tay siết chặt góc váy, tôi lo lắng hỏi:
– Bác sĩ… con của tôi… bị bệnh gì hay sao?
Bác sĩ Đăng nhìn về phía tôi, anh ta cất giọng khàn đục nặng nề:
– Thằng bé không bị bệnh, qua xét nghiệm máu và nướƈ ŧıểυ… tôi phát hiện được một vấn đề… thằng bé có khả năng rất cao… là đang bị nghiện!
– Mẹ… cô Mỹ… con kêu hoài mà cô Mỹ không dạy thay đồ cho con…
Tôi nghe con nói mà nghẹn đắng từng đoạn, vội chạy tới chỗ con, tôi trấn an con trước:
– Ừ, cô Mỹ bị bệnh… cô Mỹ mệt nên cô Mỹ ngủ đó con…
Cu Gin hết nhìn A Mỹ lại nhìn về phía tôi:
– Mẹ… đưa cô Mỹ đi khám bệnh bác sĩ đi… giống như mẹ đưa con đi khám bệnh bác sĩ đó mẹ?
Tôi gật đầu liên tục:
– Ừ ừ, lát mẹ đưa cô Mỹ đi… bệnh viện… lát mẹ đưa…
Cu Gin vô thức rơi nước mắt, tôi nhìn thấy con khóc mà ruột gan tôi cũng muốn lộn tung lên. Đúng là trẻ con có linh tính cao lắm, mặc dù kiến thức còn mơ hồ nhưng dường như thằng bé biết… biết là A Mỹ sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa…
Chính Quân đi tới ôm lấy mẹ con tôi, anh thì thầm vào tai tôi và con:
– Mẹ đưa Gin về phòng đi… để ba lo cho cô Mỹ.
Tôi gật đầu, bồng con vào người, tôi dịu giọng nói với con:
– Mẹ đưa Gin về phòng thay đồ nha, lát nữa mình còn đi học nữa… nha con.
Cu Gin gật gật:
– Dạ… mẹ đưa Gin đi học rồi nhớ đưa cô Mỹ đi khám bác sĩ nha mẹ…
– Ừ mẹ nhớ rồi mà.
Thỏa thuận xong, tôi bồng con ra ngoài, ở trước cửa người nhà họ Dương đã tập trung đông đủ. Vì là sáng sớm nên ba chồng tôi cũng có nhà, thấy tôi bồng cu Gin đi ra, ông khẽ xoa xoa đầu thằng bé, dịu giọng nói với tôi:
– Con đưa cu Gin về lại phòng đi, chỗ này âm khí cao… không tốt cho thằng bé.
Tôi lí nhí trả lời:
– Dạ.
Má Nhỏ, chị Loan, chú Ba Vũ, Thuỳ Trâm với cả Châu Nhi đều có mặt, bọn họ hết nhìn về phía tôi lại đưa mắt nhìn vào phía trong chỗ A Mỹ đang nằm. Má Nhỏ cứ xuýt xoa dựa vào lưng con trai không dám nhìn, Thuỳ Trâm với Chính Vũ thì có vẻ điềm tĩnh hơn chút, chị Loan vịn tay vào cửa không nói gì, gương mặt trắng bệch vì hoảng sợ, cả Châu Nhi cũng giống vậy, cô ấy bám víu vào Chính Vũ đến nhúc nhích cũng không dám. Mà cũng đúng thôi, đến tôi tôi còn sợ đến tay chân run lẩy bẩy thì nói gì là bọn họ…
Bồng cu Gin đi ra ngoài, vú Hiền biết tôi còn hoảng nên bà ấy đi theo giúp tôi thay quần áo cho cu Gin. Tôi ngồi trên giường của con, thẫn thờ nhìn về phía trước, tôi thật sự không hiểu được lý do vì sao A Mỹ lại tự sát… cuộc sống này còn dài lắm… chết như thế có phải là hết hay không? Là cô ấy đã phải chịu đựng những gì, trãi qua những cơ cực gì mà có thể gạt bỏ hết những ước mơ hoài bão để chọn con đường kết liễu cuộc đời mình như vậy? Chết đáng sợ lắm chứ… nào có dễ dàng gì đâu?
Là cô ấy nghĩ không thông hay là đã thông suốt được tất cả mọi chuyện?!
Cu Gin tắm rửa thay quần áo xong, cu cậu chạy tới sà vào lòng tôi rồi thấp giọng hỏi:
– Mẹ, mình đưa cô Mỹ đi theo mình luôn không mẹ?
Tôi chỉnh lại quần áo cho con, tôi dịu giọng trả lời:
– Không, mẹ đưa cu Gin đi học trước, để cô Mỹ… ngủ thêm lát nữa rồi mẹ đưa cô Mỹ đi.
– Dạ…
Nhìn thấy con ngây thơ, tôi lại khẽ xoa xoa đầu con, tôi nói:
– Mà lát nữa mẹ đưa cô Mỹ đi khám bệnh xong thì cô Mỹ cũng đi làm luôn… chắc là sau này cô Mỹ không về đây được nữa…
Cu Gin nhíu mày, thằng bé không nói gì, hai mắt rũ xuống như kiểu suy tư. Lát sau, lát sau nữa, thằng bé chỉ đòi uống một bình sữa rồi cứ thế đeo ba lô đi học, cũng không líu lo như thường khi. Chắc là con đang buồn, buồn vì khi cô Mỹ đi làm xa… sau này con sẽ không được gặp lại cô ấy nữa…
A Mỹ chết vì tự sát bằng thuốc ngủ, nguyên nhân cái chết thấy rõ nên ba chồng tôi không muốn gọi cảnh sát đến vì sợ phiền hà, gây ảnh hưởng lớn đến Dương gia. Theo như ý của ông, Chính Quân sẽ liên lạc với người nhà của A Mỹ rồi tiến hành đem xác cô ấy về quê chôn cất. Dương gia hỗ trợ hoàn toàn chi phí chôn cất, ma chay cùng phương tiện đi lại, cộng thêm thăm hỏi gửi người nhà A Mỹ một số tiền coi như là tiền phúng điếu để lo giỗ quải về sau cho cô ấy. Đồ đạc của A Mỹ lát nữa cũng sẽ đem theo, bé Thà và vú Lệ đang sắp xếp dọn dẹp đồ cho cô ấy. Đối với mọi người, chuyện A Mỹ tự sát cứ như là cú sốc lớn, khiến cả Dương gia đều rơi vào không khí trầm tư, dù không có tiếng khóc thương nhưng trên mặt mỗi người đều không giấu được sự đau lòng chua xót. A Mỹ tự sát, cô ấy chỉ để lại vỏn vẹn vài dòng ghi chú trên điện thoại là căn dặn người thân đừng buồn, số tiền tiết kiệm của cô ấy sẽ gửi lại cho dì ruột và bác lớn ở dưới quê… ngắn gọn như thế thôi coi như là hết một kiếp người!
Tôi đứng nhìn theo chiếc xe chở xác chạy ra khỏi cổng sau của nhà họ Dương mà trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót. Đúng là khi còn sống dù người ta có làm ra những chuyện gì gian trá xảo quyệt nhưng khi thấy người ta nằm xuống rồi… bản thân mình cũng chẳng thấy thoải mái hả hê được. Con người trên trần gian này… có đôi khi thật lạ!
Chiếc xe chở A Mỹ rời đi đã lâu nhưng Chính Quân vẫn còn đứng nhìn theo, thấy anh ấy trầm tư, tôi liền đi tới cạnh bên, khẽ nắm lấy tay anh, tôi nói:
– Anh, xe đi xa rồi…
Chính Quân gật đầu, anh quay sang nhìn tôi, giọng rất dịu:
– Ừ, vào trong thôi, nắng lên rồi.
Nói rồi, anh ấy liền nắm tay tôi đi vào trong, chợt đang đi thì anh ấy khựng lại, đầu ngẩn lên nhìn lên trên cao. Tôi bất giác cũng nhìn theo anh, chỉ là chưa kịp nhìn lên xem là có chuyện gì thì anh đã kéo tay tôi đi thẳng vào trong nhà, kèm theo đó là giọng khàn khàn:
– Đi theo anh.
Thấy anh có vẻ vội vàng khác lạ, tôi liền hỏi:
– Có chuyện gì vậy anh?
Chính Quân khẽ lắc đầu, anh nhạt giọng trả lời:
– Không có gì, anh thấy sức khỏe em không được tốt, đứng ngoài nắng lâu quá sợ là em lại bệnh…
Ngừng vài giây, anh vừa nắm tay tôi đi vào trong, vừa căn dặn cẩn thận:
– Ở nhà cũng nên chú ý cẩn thận một chút, có chuyện gì thì gọi cho anh hoặc là nói với vú Hiền một tiếng.
Thấy anh cứ dặn dò như trẻ con, tôi khẽ cười:
– Anh làm như em còn nhỏ lắm ý, em đã lớn thế này rồi, còn là mẹ của cu Gin… em biết cái nào tốt cái nào không tốt mà.
Chính Quân định nói thêm gì đó thì có điện thoại gọi tới, chắc là của trợ lý Minh. Nghe xong điện thoại, anh ấy liền gấp gáp nói có chuyện quan trọng cần đến công ty, tôi cũng không giữ anh lại lâu, liền lên phòng chuẩn bị đồ đạc cho anh đi làm. Đợi Chính Quân đi rồi, tôi mới kêu vú Lệ lại hỏi tình hình của A Mỹ, sẵn tiện cho người dọn dẹp lại phòng cô ấy từng ở, căn phòng ấy tôi định cho người sơn phếch lại rồi khóa cửa làm phòng kho chứ cũng không có ý định sẽ cho ai vào ở. Phòng có người tự tử chết… người khác cũng chẳng ai dám vào ở nữa đâu.
Vú Lệ tinh thần vẫn còn hoảng loạn nên tôi để cho vú nghỉ ngơi vài hôm, tạm thời sẽ có bé Thà và vú Hiền chăm sóc cho cu Gin. Sáng giờ bận rộn đến chưa ăn uống được gì, tôi mới nói nhà bếp hấp cho tôi vài cái bánh bao ăn lót dạ cho không bỏ cữ. Vừa ngồi xuống ăn chưa hết một cái bánh, bé Thà đã gấp gáp chạy tới chỗ tôi, thấy tôi nhìn, con bé liền thưa chuyện:
– Mợ Hai… em có chuyện quan trọng…
Tôi đặt phần bánh bao vừa ăn dở xuống, tôi hỏi:
– Có chuyện gì vậy Thà?
Bé Thà kề miệng sát vào tai tôi, con bé nhỏ tiếng nhất có thể:
– Em vừa phát hiện ra cái vòng này ở trong phòng của A Mỹ… mợ còn nhớ hạt ngọc trai lần trước ở cái vụ mợ Ba bị té ở cầu thang không?
Tôi cả kinh:
– Nhớ, em nói… em tìm được cái vòng?
Bé Thà gật gật, con bé chìa cái vòng trong tay ra cho tôi xem:
– Cái vòng này em tìm thấy trong tủ của chị Mỹ… nó nằm trong cái túi nhỏ giấu ở trong kẹt tủ đồ.
Tôi cố giữ bình tĩnh, suy nghĩ một lát, tôi liền nói với bé Thà:
– Được rồi… giờ em theo mợ lên phòng, mà trước mắt cứ coi như là không có chuyện gì, đừng làm ra vẻ gì để người khác tò mò nha Thà.
Con bé run run, đầu gật gật:
– Em… em biết rồi… biết rồi.
Nói xong, hai mợ cháu tôi giả vờ đem bánh bao lên phòng ăn rồi cả hai cùng với vú Hiền mới bắt tay vào so sánh cùng nghiên cứu hạt ngọc trai mà tôi đang giữ với cái vòng ngọc trai mà bé Thà vừa tìm được. Sau một hồi nghiên cứu các thứ, tôi mới dám chắc chắn xác định một chuyện… hạt ngọc trai mà tôi đang giữ giống đến 99% các hạt ngọc trai của chiếc vòng mà bé Thà vừa tìm thấy. Chuyện này cũng đồng nghĩa với việc… rất có thể những hạt ngọc trai ở chiếc vòng này chính là những hạt ngọc mà tôi đã nhìn thấy ở vụ Châu Nhi bị trượt chân cầu thang lần trước. Hoặc nói đúng hơn… A Mỹ có liên quan đến chuyện… có người cố tình hãm hại Châu Nhi!
Vú Hiền chau mày trầm ngâm:
– Tôi thiệt không dám nghĩ là Châu Nhi lại có liên quan đến chuyện hãm hại mợ Ba… cô ấy làm vậy vì mục đích gì hả mợ Hai?
Bé Thà trả lời:
– Chắc chắn là chị ấy muốn mợ Ba sảy thai rồi.
Vú Hiền vả cái nhẹ vào tay con bé, bà càu nhàu:
– Thì ai chả biết là vậy, mày cứ nói những chuyện mà người ta biết rồi không à.
– Ủa vậy hả vú, con có biết đâu.
Tôi im lặng nãy giờ, giờ mới nhàn nhạt cất giọng:
– Nhất định là còn có người đứng sau chuyện này.
Vú Hiền lại hỏi:
– Nhưng có khi nào… A Mỹ thương thầm cậu Ba không hả mợ Hai? Chứ tôi thấy cô ấy dễ gì mà bị ai mua chuộc được. Mà giả sử là bị mua chuộc thì cũng chỉ còn Bà Lớn với mợ Cả thôi…
Nghe vú Hiền hỏi tôi mới bắt đầu suy nghĩ đến vấn đề mà vú Lệ đã từng nói với tôi. Trước kia vú Lệ nghi ngờ A Mỹ có bầu nhưng cả quãng thời gian vừa qua bụng cô ấy cũng không có lớn lên, mà cô ấy cũng không có biểu hiện gì của thai nghén hết. Mà đó cũng là nghi ngờ của vú Lệ chứ A Mỹ chưa từng thừa nhận chuyện đó, nhỡ đâu sức khỏe bụng dạ cô ấy có vấn đề thì sao?
Mà khoan nói đến chuyện đó đi, bây giờ chỉ bàn đến chuyện A Mỹ hãm hại Châu Nhi thôi. Sao A Mỹ lại hại Châu Nhi nhỉ? Rõ ràng trước kia tôi thấy cô ấy có tình cảm với Chính Quân, nếu muốn hại thì là hại tôi chứ hại Châu Nhi để được gì? Hay là như vú Hiền nói, cô ấy có tình cảm với Chính Vũ nên mới không muốn con của Chính Vũ và Châu Nhi được sinh ra đời? Nhưng mà như vậy cũng không loại trừ được khả năng là bên phía Má Lớn lợi dụng cô ấy để ngăn chặn chuyện Châu Nhi sinh con…
Đau đầu quá, càng nghĩ càng đau đầu!
Chắc thấy tôi có vẻ đâm chiêu bực dọc, vú Hiền liền rót cho tôi cốc nước, bà ấy nhẹ giọng khuyên nhủ:
– Mợ Hai, mợ cũng đừng nghĩ nhiều quá, dù sao thì đây cũng là chuyện của mợ Ba… trước kia mợ ấy cũng đâu có tốt với mợ đâu, mợ nghĩ chi cho đau đầu. Mình biết để mình phòng ngờ chuyện xấu xảy ra khi sau này mợ mang thai thôi chứ còn chuyện không liên quan đến mình thì đừng nên nhúng tay vào.
Tôi uống vào một ngụm nước rồi khẽ gật đầu thở dài:
– Con cũng biết là vậy mà nhưng mà con sợ… sợ người trong bóng tối kia muốn hại đến con và cu Gin. Nếu đây chỉ đơn thuần là do A Mỹ ganh ghét muốn hại Châu Nhi thì khác, chỉ lo… là còn có người đứng đằng sau vụ này.
Vú Hiền thoáng trầm ngâm, vài giây sau, bà ấy lại thấp giọng trấn an tôi:
– Mợ yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu… có tôi với con Thà lo cho cậu chủ, bọn tôi sẽ để ý nhất cử nhất động những người trong nhà này giúp cho mợ. Mà tôi nghĩ nha, nếu sau này mợ có thai, cậu Hai cũng không để cho mợ ở đây đâu.
Tôi gật gù, khẽ thở dài nói:
– Con cũng định là như vậy, ở nhà này… con không yên tâm chút nào…
Hít vào rồi thở ra một hơi, lấy lại sự bình tĩnh, tôi mới quay sang nói với vú Hiền:
– Vú, chuyện này vú đừng nói lại với anh Quân nha, dạo gần đây công việc của anh ấy nhiều, cộng thêm chuyện A Mỹ vừa chết… con không muốn để anh ấy suy nghĩ thêm chuyện khác nữa, nha vú.
Vú Hiền khẽ gật:
– Tôi biết mà mợ Hai, tôi sẽ không nói cho cậu Hai biết đâu, mợ yên tâm đi.
Lại thở dài thêm lần nữa, A Mỹ… cô gái này đến khi đã không còn sống trên đời này nữa vẫn không thôi làm tôi thấy nhẹ lòng. Chỉ hy vọng những chuyện uẩn khuất này sẽ theo cái chết của cô ấy mà chôn vùi sâu mãi mãi, tôi thật sự không muốn phải suy tính thêm bất cứ chuyện gì nữa đâu!
…………………………….
Sau khi A Mỹ chết, cu Gin có vẻ trầm tính hơn hẳn, đổi A Mỹ bằng bé Thà cũng không khiến thằng bé cảm thấy yêu thích hơn. Từ tối ngày hôm qua đến trưa hôm nay, cu Gin cứ khóc suốt, thằng bé không ăn cũng không uống, cả người dặt dẹo khóc rên suốt cả một ngày. Đừng nói là người không có kinh nghiệm nuôi con như tôi mà ngay cả vú Hiền với vú Lệ cũng không biết thằng bé bị vấn đề gì. Đến cả Má Nhỏ nghe cu Gin khóc suốt, bà ấy cũng phát nóng ruột mà chạy sang hỏi han tình hình. Tôi cũng đã thử đủ mọi cách, từ dỗ ngọt đến cả mua đồ chơi nhưng thằng bé vẫn khóc, khóc đến mất sức mà lờ đờ cả đi. Hoảng quá tôi mới đưa cu Gin đi khám, đến bệnh viện cả bác sĩ cũng không tìm ra được nguyên nhân, tôi lại cắn răng đưa con về nhà đi tìm gặp ông nội. Nhưng xui xẻo cho mẹ con tôi, ông nội đã đi công việc từ sáng sớm, bác Thuận bảo có thể là đến tháng sau ông mới về, bí quá tôi mới gọi điện cho Chính Quân, cầu cứu anh về ngay.
Lúc Chính Quân về đến, cu Gin đã mê man vì khóc cả ngày, anh đi tới chỗ tôi, lo lắng hỏi:
– Bác sĩ bảo con bị sao?
Tôi lắc đầu, hoảng loạn nói:
– Bác sĩ cũng không biết…
Anh ngạc nhiên:
– Sao lại như vậy? Con có sốt hay là nôn ói gì không?
– Sáng giờ vẫn bình thường, không sốt.
Một người làm đột nhiên khẽ cất giọng:
– Có khi nào… là A Mỹ về hay không?
Lời vừa dứt, cả tôi và Chính Quân đều nhìn về phía người kia chầm chầm, người kia cũng sợ bị quở phạt nên liền rụt người lại nấp vào một bên. Mà sau khi nghe có người nói vậy, tôi cũng ngờ ngợ bán tín bán nghi, vừa dỗ dành con, tôi vừa nói với Chính Quân:
– Anh… có khi nào…
Chính Quân chau mày nhìn tôi, giọng anh nghiệm nghị hẳn:
– Đừng nghĩ linh tinh, không có chuyện đó xảy ra đâu. Để anh gọi cho Đăng, nói cậu ta làm xét nghiệm tổng quát cho cu Gin…
Tôi gật gật đầu:
– Vậy… vậy được.
Chính Quân đưa cu Gin đến bệnh viện nhà bác sĩ Đăng, sau khi tiếp nhận tình trạng của cu Gin, bác sĩ Đăng liền tiến hành làm một loạt xét nghiệm tổng quát. Sau hơn một giờ đồng hồ chờ đợi, cuối cùng cũng có kết quả, tôi giao cu Gin lại cho vú Hiền bồng bên ngoài, còn tôi với Chính Quân thì đi vào trong. Vừa bước vào phòng, tôi đã nhìn thấy biểu cảm nặng nề trên gương mặt điển trai của bác sĩ Đăng, đợi bọn tôi ngồi xuống, anh ta mới quay sang nhìn Chính Quân, nghiêm túc nói:
– Chính Quân… cậu bình tĩnh nghe tôi nói chuyện này…
Tôi có chút run run, tay siết chặt góc váy, tôi lo lắng hỏi:
– Bác sĩ… con của tôi… bị bệnh gì hay sao?
Bác sĩ Đăng nhìn về phía tôi, anh ta cất giọng khàn đục nặng nề:
– Thằng bé không bị bệnh, qua xét nghiệm máu và nướƈ ŧıểυ… tôi phát hiện được một vấn đề… thằng bé có khả năng rất cao… là đang bị nghiện!