Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45
Công việc của Chính Quân dạo này bận rộn đến mức không có thời gian về nhà sớm, cả ba chồng tôi cũng vậy, bận đến giờ cơm tối cũng không có mặt. Thuỳ Trâm thì lại khác, cô ấy rảnh rỗi suốt ngày tìm Kiều Oánh gây chuyện, giống như công việc mỗi ngày của cô ấy chỉ là gây sự với Kiều Oánh thôi vậy. Bữa trước tôi bày kế với Kiều Oánh nhưng vẫn không thấy cô ấy có động tĩnh gì, chắc có thể cô ấy không dám hoặc là đang có tính toán gì đó, nói chung là để xem thử xem thế nào.
Cu Gin sáng này bị bệnh, tôi đưa thằng bé đến bệnh viện khám cho yên tâm, bác sĩ nói cu cậu sốt viêm họng nên chán ăn, nghỉ ngơi vài hôm là bình thường trở lại. Đưa con về cho con ngủ xong, tôi mới xuống nhà bếp dặn bếp trưởng nấu cháo dinh dưỡng theo như thực đơn mà bác sĩ dinh dưỡng tư vấn khi nãy, hy vọng là có cải thiện hơn chút. Lúc tôi từ nhà bếp đi lên lại thấy Thuỳ Trâm đi xuống, thấy cô ta như có ý định đi tìm Kiều Oánh, tôi mới liền hỏi:
– Cô đi đâu vậy Trâm?
Thuỳ Trâm cười cười:
– Em có việc cần xuống bếp, chị cũng mới ở dưới bếp lên hả?
Tôi gật đầu:
– Ừ, tôi xuống nhờ Kiều Oánh nấu cho cu Gin và anh Quân vài món bổ dưỡng, cu Gin thằng bé thích đồ ăn của Kiều Oánh nấu lắm. Tôi định là tăng lương cho cô ấy, người làm được việc cũng nên tạo thêm điều kiện cho người ta một chút.
Thuỳ Trâm khẽ sa sầm mặt, giọng không còn được vui tươi như khi nãy nữa:
– Vậy… cũng nên tăng lương cho cô ta.
Tôi đi tới gần Thuỳ Trâm, giọng cũng nghiêm hơn chút:
– Tôi nghe nói cô… không thích Kiều Oánh có phải không?
Thuỳ Trâm có hơi giật mình:
– Chuyện đó…
Tôi khẽ cười, dịu giọng:
– Cô yên tâm đi, tôi không có ý gì đâu, cô thích hay không thích ai gì thì đó là chuyện của cô, không liên quan gì tới tôi cả. Chỉ có điều… cô làm gì cũng nên để ý một chút, dồn ép người khác quá… cũng không có lợi lộc gì cho mình đâu. Người bị dồn đến đường cùng thì thường hay làm ra những chuyện phi thường lắm, cô nên cẩn thận một chút.
Thuỳ Trâm khẽ cúi đầu, cô ta không trả lời, chân mày chau lại trông có vẻ khó chịu lắm. Thấy cô ta như vậy, tôi cũng không muốn nói thêm gì, liền cất bước rời đi. Chuyện của Thuỳ Trâm với Kiều Oánh đúng là không có liên quan gì tới tôi hết nhưng thấy Kiều Oánh cứ bị đánh mãi như vậy, tôi e là sẽ phát sinh ra nhiều chuyện không hay. Nhất là khi mối quan hệ của Kiều Oánh và Chính Quân vẫn chưa được phanh phui, tôi không muốn Thuỳ Trâm nặng tay phá hỏng hết mọi chuyện. Với lại, Kiều Oánh cũng không phải người đơn giản, người ẩn nhẫn nhẫn nhịn được như thế thì chắc chắn là người phải có tâm cơ rất sâu…
Chiều mát, tôi đưa cu Gin ra ngoài vận động một chút cho khỏe người, ngồi nhìn thằng bé chơi đá bóng với bé Thà, nhìn con chạy nhảy mà trong lòng tôi cũng thấy yên tâm hơn chút. Đúng là không phải con tôi sinh ra nhưng tôi thật sự rất để tâm đến thằng bé, ban đầu là vì trách nhiệm, sau là vì tình thương. Tôi từ nhỏ đã không có đủ tình thương của cha mẹ nên tôi thật sự không muốn cu Gin cũng giống như tôi, trẻ con mà như vậy sẽ đáng thương và tội nghiệp lắm.
– Mợ Hai…
A Mỹ từ xa đi tới, cô ấy kêu tôi một tiếng rồi lại nhìn tôi chăm chú. Biết là cô ấy có chuyện cần nói nên tôi mới gật đầu ra hiệu cho cô ấy ngồi xuống ghế trước, sau đó tôi mới khẽ hỏi:
– Có chuyện gì hả A Mỹ?
A Mỹ hai tay đặt trên đùi, gương mặt thất thần cùng quầng thâm đen dưới mắt, giọng khàn khàn:
– Em có chuyện này… muốn thưa với mợ…
– Ừ cô nói đi, tôi nghe đây.
A Mỹ nhìn nhìn tôi, vài giây sau, cô ấy mới cất giọng:
– Em định xin cậu mợ… cho em làm hết tháng này rồi em nghỉ…
Tôi nhìn cô ấy, hỏi lại:
– Nghỉ về quê hả A Mỹ? Nhà có chuyện gì à?
A Mỹ khẽ lắc đầu, ánh nhìn trốn tránh, giọng run run:
– Dạ không phải về quê… em… em xin nghỉ luôn.
Tôi ngạc nhiên:
– Nghỉ luôn? Sao vậy? Cô đang làm rất tốt mà?
A Mỹ cúi thấp đầu, ngập ngừng trả lời:
– Em cũng tiếc lắm… nhưng mà… em thấy em không còn hợp với công việc này nữa…
Nói đến đây, cô ấy lại nhìn về phía cu Gin, hai mắt đỏ hoen, giọng cũng khàn đi hẳn:
– Em… thương cậu Gin lắm… không nỡ rời xa cậu đâu mợ…
Tôi cũng thấy không nỡ, vội khuyên nhủ:
– Nếu đã không nỡ sao cô còn đi, cô ở lại đây chăm cu Gin giúp tôi và vú Lệ. Sau này tôi còn sinh con, chuyện chăm cu Gin lại phải nhờ hết vào cô mà. Với lại, Chính Quân cũng không muốn để cô đi đâu, cô nuôi cu Gin từ bé đến giờ, tình cảm cô dành cho thằng bé có khi còn nhiều hơn cả tôi… cô đi rồi… thằng bé sẽ buồn lắm.
A Mỹ cúi thấp đầu, nước mắt bắt đầu rơi dài xuống:
– Mợ Hai… em không tốt được như mợ nói đâu… em nghĩ là em nên rời đi rồi tìm công việc khác để làm… trước kia là vì thương cậu chủ không có mẹ, giờ cậu cũng có mợ rồi… nhiệm vụ của em coi như hoàn thành.
Tôi vẫn cố nói thêm vào:
– Nhưng mà thằng bé quen với việc có cô rồi, giờ cô không ở cạnh nữa… tôi không biết phải nói với con như thế nào. A Mỹ… dù cho cu Gin có lớn đến bao nhiêu tuổi thì tôi và Chính Quân vẫn trả lương được cho cô… như vú Hiền chẳng hạn, đâu có ảnh hưởng gì đâu.
A Mỹ khẽ cười, nụ cười rỗng tuếch:
– Em còn phải lấy chồng rồi sinh con nữa mà mợ… em suy nghĩ kỹ rồi… chắc sẽ không thay đổi quyết định của mình đâu. Em sống ở đây từ khi cậu Gin còn nhỏ xíu, nói đi cũng không nỡ đâu… nhưng vì tương lai… mong cậu mợ hiểu cho em…
Vì tương lai của cô ấy… đúng thật là tôi quên cô ấy còn phải lấy chồng rồi sinh con… A Mỹ còn trẻ, tương lai cô ấy còn rất dài…
Khẽ thở dài một hơi, tôi coi như là chấp nhận:
– Tôi quên mất là cô vẫn còn rất trẻ… tôi hiểu rồi, để tôi nói với bác Thuận trả lương và thưởng thêm lương đầy đủ cho cô. Còn về phần tôi, tôi cho cô một ít tiền để làm vốn, sau này khi nào lấy chồng thì nhớ gửi thiệp mừng cho tôi… đi được hay không tôi vẫn gửi quà chúc mừng, cô nhớ chưa?
A Mỹ mỉm cười, giọng dịu hơn hẳn:
– Em hiểu rồi mà mợ… mợ nói với cậu Hai giúp em một tiếng nha mợ.
– Ừ tôi biết rồi.
Nói thêm vài câu nữa, A Mỹ liền rời đi, cu Gin lúc này cũng chạy về phía tôi, thấy A Mỹ đi vào nhà, cu cậu liền hỏi:
– Mẹ, cô Mỹ sao khóc vậy mẹ?
Tôi xoa xoa đầu con, dịu giọng nói:
– Cô Mỹ… chắc không ở đây được với cu Gin nữa… sau này cu Gin phải ngoan, phải nghe lời mẹ và vú Lệ… con nhớ chưa?
Giọng non nớt của con lại vang lên:
– Sao cô Mỹ không ở đây nữa hả mẹ?
– Cô Mỹ phải đi làm xa, cô Mỹ thương con lắm nhưng vì công việc… cô không ở đây được nữa. Cu Gin ngoan, không được nhõng nhẽo với cô nữa nha con.
Cu Gin không biết nghe có hiểu hết lời tôi nói không mà tôi thấy cu cậu gật đầu tắp lự, trông kiên quyết lắm. Chuyện của A Mỹ coi như đã quyết, cũng mong cô ấy tìm được hạnh phúc cho riêng mình. Suy cho cùng ai rồi cũng muốn có được hạnh phúc, phàm những thứ không phải của mình thì có giành có tranh cũng không có được kết quả tốt đẹp gì. A Mỹ coi như đã nghĩ thông được mọi chuyện, như vậy cũng là tốt…
……………………..
Từ lúc chuyện của Chính Quân và Chính Uy được phanh phui ra đến giờ, tôi quả thật không thấy anh Cả xuất hiện ở nhà, giống như là anh bị bốc hơi khỏi nhà họ Dương luôn vậy. Chính Quân nói anh Cả sẽ không xuất hiện đâu, mà như vậy coi như cũng tốt, đỡ cho anh phải nhìn mặt người mà mình không ưa mỗi ngày. Tôi thì không biết là thế nào, chỉ thấy chị Loan ngày nào cũng thở dài rầu rĩ trông mà tội nghiệp vô cùng. Chả biết chuyện của ai mà người vô tội lại phải chịu vạ lây, cứ tưởng gả về đây sẽ được suиɠ sướиɠ, ai ngờ cũng là điều hiu hiu quạnh một mình.
Tôi với Châu Nhi và chị Loan ngồi uống trà sáng, thấy Châu Nhi đang uống bát gì đó như canh hầm, tôi liền hỏi:
– Em uống gì vậy, mới sáng sớm đã uống canh rồi à?
Châu Nhi khẽ cười:
– Không phải đâu, cái này là thuốc bổ chứ không phải canh.
Chị Loan tròn xoe mắt hỏi:
– Thuốc bổ? Em bị sao hả? Bệnh à?
Châu Nhi hớp một muỗng thuốc bổ cho vào miệng, cô ấy cười trả lời:
– Em thì có gì, cái này là uống… cho mau có thai. Mẹ chồng em nói, ngày trước bà cũng uống thuốc của nhà này mà mới sớm có chồng em. Em cũng không còn nhỏ nhắn gì nữa, vẫn là mau sinh con thôi.
Chị Loan hỏi tới:
– Thật hả Châu Nhi? Má Nhỏ cắt thuốc này ở đâu vậy? Chỉ chị chỗ mua với?
Châu Nhi gật gật:
– Để em xin địa chỉ ở chỗ mẹ em, là mẹ em cắt đem về cho em chứ em không biết chỗ.
Chị Loan ra vẻ sốt sắng:
– Vậy được… có gì lát nữa em cho người xuống đưa địa chỉ cho chị… nha Châu Nhi.
– Em biết rồi mà.
Lại quay sang tôi, chị Loan hỏi:
– An Lâm… có cần chị mua giúp cho em luôn không?
Tôi cười trừ:
– Thôi, em từ từ cũng được mà.
Thấy tôi từ chối, Châu Nhi liền lên tiếng khuyên bảo:
– Thì chị cứ uống đi, sinh được hay không là do mình nhưng thuốc bổ này thì đúng là tốt thật, công dụng nhiều thứ lắm, cũng không dễ mua đâu.
Thấy Châu Nhi với chị Loan nhiệt tình, tôi cũng không nỡ làm bọn họ mất hứng nên cứ thế gật đầu ừ đại cho qua chuyện. Cắt thuốc là một chuyện, còn tôi có uống hay không lại là chuyện khác, quan trọng là chỗ chị em, bọn họ đã có ý tốt thì tôi cũng nên hợp tác một chút chứ, có phải không?!
Đang ngồi nói chuyện thì A Mỹ đi tới, cô ấy đến gần chỗ tôi, khẽ giọng nói:
– Mợ Hai, chiều nay cho em xin nghỉ nửa buổi nha mợ.
Tôi biết là hôm nay cô ấy đi xem nhà để thuê nên tôi liền gật đầu đồng ý:
– Ừ, cô đi đi, đi sớm về sớm.
– Dạ mợ.
Thấy A Mỹ đi rồi, Châu Nhi mới chau mày, cất giọng hỏi tôi:
– Sao em thấy cô A Mỹ này cứ xin nghỉ suốt vậy chị Hai? Bảo mẫu thì bảo mẫu chứ nghỉ hoài cũng đâu có được, vậy thì vô trách nhiệm quá rồi còn gì.
Tôi nhìn cô ấy, nhạt giọng trả lời:
– A Mỹ… cô ấy xin nghỉ luôn rồi.
Châu Nhi ngạc nhiên:
– Nghỉ luôn? Cô ta xin nghỉ luôn?
Tôi gật đầu:
– Ừ, hết tháng này cô ấy nghỉ, người ta làm ở đây cũng lâu rồi, cũng nên suy tính cho tương lai chứ em.
Châu Nhi đột nhiên im lặng, hai mắt cô ấy nhìn chằm chằm vào bóng lưng đã dần khuất xa của A Mỹ, trong ánh mắt không có một chút thiện cảm nào cả, cứ như là đang nhìn kẻ thù của mình vậy. Đột nhiên Châu Nhi đứng thẳng dậy, cô ấy bỏ lại một câu rồi đi nhanh lên phòng, ý tứ có vẻ gấp gáp:
– Hai chị ngồi chơi đi, em có chút việc quan trọng cần làm.
Châu Nhi rời đi, tôi mới quay sang chỗ chị Loan, lại thấy chị ấy có vẻ suy nghĩ đâm chiêu lắm. Lạ thật, hai người này vừa nãy còn đang rất tốt sao giờ lại biến thành tâm trạng thế này nhỉ? Có phải là do sự xuất hiện của A Mỹ hay không vậy? Thật là… khó hiểu quá đi mất!
……………………..
Sáng sớm của mấy ngày sau, trong lúc tôi với Chính Quân còn đang say giấc thì ngoài cửa truyền đến tiếng thét thất thanh cùng tiếng đập cửa ầm đùng. Lại nghe như có cả tiếng khóc của cu Gin nên tôi liền bật dậy rồi phóng như bay ra mở cửa. Vừa thấy tôi, vú Lệ đã khóc thét gào ầm lên:
– Chết rồi mợ Hai… chết rồi…
Nhìn thấy gương mặt hoảng loạn cùng cơ thể run rẩy của vú Lệ, tôi liền trấn an bà ấy, tôi nói gấp:
– Vú bình tĩnh… bình tĩnh… là có chuyện gì vậy?
Vú Lệ hai chân run run, bà ấy nói như không ra hơi:
– Con Mỹ… nó… nó chết rồi mợ Hai… chết… chết…
Tôi như tỉnh cả ngủ, hai tay giữ chặt lấy vai của vú Lệ, tôi nói như hét:
– Vú nói gì? Ai chết? Ai chết?
Vú Lệ ngã khuỵ xuống vì đứng không vững, nước mắt tuôn trào, bà ấy gào lên:
– A Mỹ… A Mỹ… nó tự sát chết rồi… nó uống thuốc ngủ… chết rồi mợ Hai ơi… chết rồi!
Tôi đứng như không vững, may mà có Chính Quân đỡ từ phía sau nên tôi mới không ngã ra sàn nhà. Tôi quay sang nhìn anh, mặt cắt không còn giọt máu, tôi run rẩy nói không ra hơi:
– Anh… A Mỹ… cô ấy…
Chính Quân vỗ nhẹ lưng tôi trấn an, giọng anh đủ dịu dàng cũng đủ nghiêm nghị:
– Không sao, vẫn có anh ở đây… anh sẽ nhanh giải quyết chuyện này… cứ yên tâm… đừng lo.
Tôi gật gật đầu tắp lự, lúc này chỉ có thể trông cậy hết vào anh. Hai mắt đỏ hoen, nước mắt vô thức tự chảy xuống… sao A Mỹ lại hành động ngu ngốc như vậy? Cuộc đời này còn dài… sao lại chết… sao lại chọn cái chết như vậy?
A Mỹ ơi… sao cô khờ vậy hả?!
Cu Gin sáng này bị bệnh, tôi đưa thằng bé đến bệnh viện khám cho yên tâm, bác sĩ nói cu cậu sốt viêm họng nên chán ăn, nghỉ ngơi vài hôm là bình thường trở lại. Đưa con về cho con ngủ xong, tôi mới xuống nhà bếp dặn bếp trưởng nấu cháo dinh dưỡng theo như thực đơn mà bác sĩ dinh dưỡng tư vấn khi nãy, hy vọng là có cải thiện hơn chút. Lúc tôi từ nhà bếp đi lên lại thấy Thuỳ Trâm đi xuống, thấy cô ta như có ý định đi tìm Kiều Oánh, tôi mới liền hỏi:
– Cô đi đâu vậy Trâm?
Thuỳ Trâm cười cười:
– Em có việc cần xuống bếp, chị cũng mới ở dưới bếp lên hả?
Tôi gật đầu:
– Ừ, tôi xuống nhờ Kiều Oánh nấu cho cu Gin và anh Quân vài món bổ dưỡng, cu Gin thằng bé thích đồ ăn của Kiều Oánh nấu lắm. Tôi định là tăng lương cho cô ấy, người làm được việc cũng nên tạo thêm điều kiện cho người ta một chút.
Thuỳ Trâm khẽ sa sầm mặt, giọng không còn được vui tươi như khi nãy nữa:
– Vậy… cũng nên tăng lương cho cô ta.
Tôi đi tới gần Thuỳ Trâm, giọng cũng nghiêm hơn chút:
– Tôi nghe nói cô… không thích Kiều Oánh có phải không?
Thuỳ Trâm có hơi giật mình:
– Chuyện đó…
Tôi khẽ cười, dịu giọng:
– Cô yên tâm đi, tôi không có ý gì đâu, cô thích hay không thích ai gì thì đó là chuyện của cô, không liên quan gì tới tôi cả. Chỉ có điều… cô làm gì cũng nên để ý một chút, dồn ép người khác quá… cũng không có lợi lộc gì cho mình đâu. Người bị dồn đến đường cùng thì thường hay làm ra những chuyện phi thường lắm, cô nên cẩn thận một chút.
Thuỳ Trâm khẽ cúi đầu, cô ta không trả lời, chân mày chau lại trông có vẻ khó chịu lắm. Thấy cô ta như vậy, tôi cũng không muốn nói thêm gì, liền cất bước rời đi. Chuyện của Thuỳ Trâm với Kiều Oánh đúng là không có liên quan gì tới tôi hết nhưng thấy Kiều Oánh cứ bị đánh mãi như vậy, tôi e là sẽ phát sinh ra nhiều chuyện không hay. Nhất là khi mối quan hệ của Kiều Oánh và Chính Quân vẫn chưa được phanh phui, tôi không muốn Thuỳ Trâm nặng tay phá hỏng hết mọi chuyện. Với lại, Kiều Oánh cũng không phải người đơn giản, người ẩn nhẫn nhẫn nhịn được như thế thì chắc chắn là người phải có tâm cơ rất sâu…
Chiều mát, tôi đưa cu Gin ra ngoài vận động một chút cho khỏe người, ngồi nhìn thằng bé chơi đá bóng với bé Thà, nhìn con chạy nhảy mà trong lòng tôi cũng thấy yên tâm hơn chút. Đúng là không phải con tôi sinh ra nhưng tôi thật sự rất để tâm đến thằng bé, ban đầu là vì trách nhiệm, sau là vì tình thương. Tôi từ nhỏ đã không có đủ tình thương của cha mẹ nên tôi thật sự không muốn cu Gin cũng giống như tôi, trẻ con mà như vậy sẽ đáng thương và tội nghiệp lắm.
– Mợ Hai…
A Mỹ từ xa đi tới, cô ấy kêu tôi một tiếng rồi lại nhìn tôi chăm chú. Biết là cô ấy có chuyện cần nói nên tôi mới gật đầu ra hiệu cho cô ấy ngồi xuống ghế trước, sau đó tôi mới khẽ hỏi:
– Có chuyện gì hả A Mỹ?
A Mỹ hai tay đặt trên đùi, gương mặt thất thần cùng quầng thâm đen dưới mắt, giọng khàn khàn:
– Em có chuyện này… muốn thưa với mợ…
– Ừ cô nói đi, tôi nghe đây.
A Mỹ nhìn nhìn tôi, vài giây sau, cô ấy mới cất giọng:
– Em định xin cậu mợ… cho em làm hết tháng này rồi em nghỉ…
Tôi nhìn cô ấy, hỏi lại:
– Nghỉ về quê hả A Mỹ? Nhà có chuyện gì à?
A Mỹ khẽ lắc đầu, ánh nhìn trốn tránh, giọng run run:
– Dạ không phải về quê… em… em xin nghỉ luôn.
Tôi ngạc nhiên:
– Nghỉ luôn? Sao vậy? Cô đang làm rất tốt mà?
A Mỹ cúi thấp đầu, ngập ngừng trả lời:
– Em cũng tiếc lắm… nhưng mà… em thấy em không còn hợp với công việc này nữa…
Nói đến đây, cô ấy lại nhìn về phía cu Gin, hai mắt đỏ hoen, giọng cũng khàn đi hẳn:
– Em… thương cậu Gin lắm… không nỡ rời xa cậu đâu mợ…
Tôi cũng thấy không nỡ, vội khuyên nhủ:
– Nếu đã không nỡ sao cô còn đi, cô ở lại đây chăm cu Gin giúp tôi và vú Lệ. Sau này tôi còn sinh con, chuyện chăm cu Gin lại phải nhờ hết vào cô mà. Với lại, Chính Quân cũng không muốn để cô đi đâu, cô nuôi cu Gin từ bé đến giờ, tình cảm cô dành cho thằng bé có khi còn nhiều hơn cả tôi… cô đi rồi… thằng bé sẽ buồn lắm.
A Mỹ cúi thấp đầu, nước mắt bắt đầu rơi dài xuống:
– Mợ Hai… em không tốt được như mợ nói đâu… em nghĩ là em nên rời đi rồi tìm công việc khác để làm… trước kia là vì thương cậu chủ không có mẹ, giờ cậu cũng có mợ rồi… nhiệm vụ của em coi như hoàn thành.
Tôi vẫn cố nói thêm vào:
– Nhưng mà thằng bé quen với việc có cô rồi, giờ cô không ở cạnh nữa… tôi không biết phải nói với con như thế nào. A Mỹ… dù cho cu Gin có lớn đến bao nhiêu tuổi thì tôi và Chính Quân vẫn trả lương được cho cô… như vú Hiền chẳng hạn, đâu có ảnh hưởng gì đâu.
A Mỹ khẽ cười, nụ cười rỗng tuếch:
– Em còn phải lấy chồng rồi sinh con nữa mà mợ… em suy nghĩ kỹ rồi… chắc sẽ không thay đổi quyết định của mình đâu. Em sống ở đây từ khi cậu Gin còn nhỏ xíu, nói đi cũng không nỡ đâu… nhưng vì tương lai… mong cậu mợ hiểu cho em…
Vì tương lai của cô ấy… đúng thật là tôi quên cô ấy còn phải lấy chồng rồi sinh con… A Mỹ còn trẻ, tương lai cô ấy còn rất dài…
Khẽ thở dài một hơi, tôi coi như là chấp nhận:
– Tôi quên mất là cô vẫn còn rất trẻ… tôi hiểu rồi, để tôi nói với bác Thuận trả lương và thưởng thêm lương đầy đủ cho cô. Còn về phần tôi, tôi cho cô một ít tiền để làm vốn, sau này khi nào lấy chồng thì nhớ gửi thiệp mừng cho tôi… đi được hay không tôi vẫn gửi quà chúc mừng, cô nhớ chưa?
A Mỹ mỉm cười, giọng dịu hơn hẳn:
– Em hiểu rồi mà mợ… mợ nói với cậu Hai giúp em một tiếng nha mợ.
– Ừ tôi biết rồi.
Nói thêm vài câu nữa, A Mỹ liền rời đi, cu Gin lúc này cũng chạy về phía tôi, thấy A Mỹ đi vào nhà, cu cậu liền hỏi:
– Mẹ, cô Mỹ sao khóc vậy mẹ?
Tôi xoa xoa đầu con, dịu giọng nói:
– Cô Mỹ… chắc không ở đây được với cu Gin nữa… sau này cu Gin phải ngoan, phải nghe lời mẹ và vú Lệ… con nhớ chưa?
Giọng non nớt của con lại vang lên:
– Sao cô Mỹ không ở đây nữa hả mẹ?
– Cô Mỹ phải đi làm xa, cô Mỹ thương con lắm nhưng vì công việc… cô không ở đây được nữa. Cu Gin ngoan, không được nhõng nhẽo với cô nữa nha con.
Cu Gin không biết nghe có hiểu hết lời tôi nói không mà tôi thấy cu cậu gật đầu tắp lự, trông kiên quyết lắm. Chuyện của A Mỹ coi như đã quyết, cũng mong cô ấy tìm được hạnh phúc cho riêng mình. Suy cho cùng ai rồi cũng muốn có được hạnh phúc, phàm những thứ không phải của mình thì có giành có tranh cũng không có được kết quả tốt đẹp gì. A Mỹ coi như đã nghĩ thông được mọi chuyện, như vậy cũng là tốt…
……………………..
Từ lúc chuyện của Chính Quân và Chính Uy được phanh phui ra đến giờ, tôi quả thật không thấy anh Cả xuất hiện ở nhà, giống như là anh bị bốc hơi khỏi nhà họ Dương luôn vậy. Chính Quân nói anh Cả sẽ không xuất hiện đâu, mà như vậy coi như cũng tốt, đỡ cho anh phải nhìn mặt người mà mình không ưa mỗi ngày. Tôi thì không biết là thế nào, chỉ thấy chị Loan ngày nào cũng thở dài rầu rĩ trông mà tội nghiệp vô cùng. Chả biết chuyện của ai mà người vô tội lại phải chịu vạ lây, cứ tưởng gả về đây sẽ được suиɠ sướиɠ, ai ngờ cũng là điều hiu hiu quạnh một mình.
Tôi với Châu Nhi và chị Loan ngồi uống trà sáng, thấy Châu Nhi đang uống bát gì đó như canh hầm, tôi liền hỏi:
– Em uống gì vậy, mới sáng sớm đã uống canh rồi à?
Châu Nhi khẽ cười:
– Không phải đâu, cái này là thuốc bổ chứ không phải canh.
Chị Loan tròn xoe mắt hỏi:
– Thuốc bổ? Em bị sao hả? Bệnh à?
Châu Nhi hớp một muỗng thuốc bổ cho vào miệng, cô ấy cười trả lời:
– Em thì có gì, cái này là uống… cho mau có thai. Mẹ chồng em nói, ngày trước bà cũng uống thuốc của nhà này mà mới sớm có chồng em. Em cũng không còn nhỏ nhắn gì nữa, vẫn là mau sinh con thôi.
Chị Loan hỏi tới:
– Thật hả Châu Nhi? Má Nhỏ cắt thuốc này ở đâu vậy? Chỉ chị chỗ mua với?
Châu Nhi gật gật:
– Để em xin địa chỉ ở chỗ mẹ em, là mẹ em cắt đem về cho em chứ em không biết chỗ.
Chị Loan ra vẻ sốt sắng:
– Vậy được… có gì lát nữa em cho người xuống đưa địa chỉ cho chị… nha Châu Nhi.
– Em biết rồi mà.
Lại quay sang tôi, chị Loan hỏi:
– An Lâm… có cần chị mua giúp cho em luôn không?
Tôi cười trừ:
– Thôi, em từ từ cũng được mà.
Thấy tôi từ chối, Châu Nhi liền lên tiếng khuyên bảo:
– Thì chị cứ uống đi, sinh được hay không là do mình nhưng thuốc bổ này thì đúng là tốt thật, công dụng nhiều thứ lắm, cũng không dễ mua đâu.
Thấy Châu Nhi với chị Loan nhiệt tình, tôi cũng không nỡ làm bọn họ mất hứng nên cứ thế gật đầu ừ đại cho qua chuyện. Cắt thuốc là một chuyện, còn tôi có uống hay không lại là chuyện khác, quan trọng là chỗ chị em, bọn họ đã có ý tốt thì tôi cũng nên hợp tác một chút chứ, có phải không?!
Đang ngồi nói chuyện thì A Mỹ đi tới, cô ấy đến gần chỗ tôi, khẽ giọng nói:
– Mợ Hai, chiều nay cho em xin nghỉ nửa buổi nha mợ.
Tôi biết là hôm nay cô ấy đi xem nhà để thuê nên tôi liền gật đầu đồng ý:
– Ừ, cô đi đi, đi sớm về sớm.
– Dạ mợ.
Thấy A Mỹ đi rồi, Châu Nhi mới chau mày, cất giọng hỏi tôi:
– Sao em thấy cô A Mỹ này cứ xin nghỉ suốt vậy chị Hai? Bảo mẫu thì bảo mẫu chứ nghỉ hoài cũng đâu có được, vậy thì vô trách nhiệm quá rồi còn gì.
Tôi nhìn cô ấy, nhạt giọng trả lời:
– A Mỹ… cô ấy xin nghỉ luôn rồi.
Châu Nhi ngạc nhiên:
– Nghỉ luôn? Cô ta xin nghỉ luôn?
Tôi gật đầu:
– Ừ, hết tháng này cô ấy nghỉ, người ta làm ở đây cũng lâu rồi, cũng nên suy tính cho tương lai chứ em.
Châu Nhi đột nhiên im lặng, hai mắt cô ấy nhìn chằm chằm vào bóng lưng đã dần khuất xa của A Mỹ, trong ánh mắt không có một chút thiện cảm nào cả, cứ như là đang nhìn kẻ thù của mình vậy. Đột nhiên Châu Nhi đứng thẳng dậy, cô ấy bỏ lại một câu rồi đi nhanh lên phòng, ý tứ có vẻ gấp gáp:
– Hai chị ngồi chơi đi, em có chút việc quan trọng cần làm.
Châu Nhi rời đi, tôi mới quay sang chỗ chị Loan, lại thấy chị ấy có vẻ suy nghĩ đâm chiêu lắm. Lạ thật, hai người này vừa nãy còn đang rất tốt sao giờ lại biến thành tâm trạng thế này nhỉ? Có phải là do sự xuất hiện của A Mỹ hay không vậy? Thật là… khó hiểu quá đi mất!
……………………..
Sáng sớm của mấy ngày sau, trong lúc tôi với Chính Quân còn đang say giấc thì ngoài cửa truyền đến tiếng thét thất thanh cùng tiếng đập cửa ầm đùng. Lại nghe như có cả tiếng khóc của cu Gin nên tôi liền bật dậy rồi phóng như bay ra mở cửa. Vừa thấy tôi, vú Lệ đã khóc thét gào ầm lên:
– Chết rồi mợ Hai… chết rồi…
Nhìn thấy gương mặt hoảng loạn cùng cơ thể run rẩy của vú Lệ, tôi liền trấn an bà ấy, tôi nói gấp:
– Vú bình tĩnh… bình tĩnh… là có chuyện gì vậy?
Vú Lệ hai chân run run, bà ấy nói như không ra hơi:
– Con Mỹ… nó… nó chết rồi mợ Hai… chết… chết…
Tôi như tỉnh cả ngủ, hai tay giữ chặt lấy vai của vú Lệ, tôi nói như hét:
– Vú nói gì? Ai chết? Ai chết?
Vú Lệ ngã khuỵ xuống vì đứng không vững, nước mắt tuôn trào, bà ấy gào lên:
– A Mỹ… A Mỹ… nó tự sát chết rồi… nó uống thuốc ngủ… chết rồi mợ Hai ơi… chết rồi!
Tôi đứng như không vững, may mà có Chính Quân đỡ từ phía sau nên tôi mới không ngã ra sàn nhà. Tôi quay sang nhìn anh, mặt cắt không còn giọt máu, tôi run rẩy nói không ra hơi:
– Anh… A Mỹ… cô ấy…
Chính Quân vỗ nhẹ lưng tôi trấn an, giọng anh đủ dịu dàng cũng đủ nghiêm nghị:
– Không sao, vẫn có anh ở đây… anh sẽ nhanh giải quyết chuyện này… cứ yên tâm… đừng lo.
Tôi gật gật đầu tắp lự, lúc này chỉ có thể trông cậy hết vào anh. Hai mắt đỏ hoen, nước mắt vô thức tự chảy xuống… sao A Mỹ lại hành động ngu ngốc như vậy? Cuộc đời này còn dài… sao lại chết… sao lại chọn cái chết như vậy?
A Mỹ ơi… sao cô khờ vậy hả?!