Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
Lão Nguyên cũng nhìn về phía tôi, trong đáy mắt lão thoạt qua tia âm độc khiến tôi giật cả mình, chớp mắt một cái, bóng đen bám trên vai lão đột nhiên biến đi đâu mất dạng, tôi dõi mắt nhìn quanh kiếm tìm mà vẫn không thấy đâu. Nhất thời, cả ba người trong phòng đều nhìn tôi chằm chằm, tôi hơi hoảng nên liền vờ như là bị đau đầu. Ôm lấy đầu mình, tôi ngơ ngác nhìn thẳng về phía trước, vờ như là mắt không có tiêu cự, tôi rêи ɾỉ:
– Đau quá… sao tự dưng đau quá vậy nè… anh ơi!
Chính Quân hoảng hốt, anh vội chạy tới ấn nút đỏ ở trên đầu giường bệnh rồi ôm lấy tôi hỏi gấp:
– Không sao, bác sĩ tới liền, em đừng lo… có anh ở đây… đừng lo.
Tôi ôm lấy đầu mình rồi nép vào người anh, lợi dụng lúc căng thẳng, tôi khẽ liếc nhìn lão Nguyên vài cái… vẫn thấy lão đang nhìn chằm chằm về phía tôi và Chính Quân, biểu cảm trên gương mặt lão quá đỗi bình tĩnh nhưng ánh mắt lại chứa tia âm trầm lạnh lẽo. Trâm lúc này đang đứng bên cạnh giường, cô ấy nhìn chăm chú về phía Chính Quân, ánh mắt có bao nhiêu là khó chịu. Đợi đến lúc bác sĩ tới, bọn họ mới thôi những tâm tư riêng mà vờ như là quan tâm nhìn về phía tôi. Bác sĩ kiểm tra một hồi rồi bảo là tôi nên nghỉ ngơi nhiều hơn, hạn chế suy nghĩ để xem xem tình hình có cải thiện hơn không. Nghe bác sĩ nói như vậy, lão Nguyên với Thuỳ Trâm cũng thức thời nói lời chào tạm biệt, Chính Quân liền tiễn cha con bọn họ ra ngoài cửa.
Đợi bọn họ đi cả, tôi mới thở dài một hơi lấy lại tinh thần… eo ơi, tình hình ban nãy căng thẳng quá, tôi mà không vờ là đau đầu thì không biết phải nói chuyện với cha con lão Nguyên như thế nào. Mà cũng lạ nhỉ, sao tự dưng nay lại tốt đột xuất thế, Thuỳ Trâm đến thăm tôi thì không nói đi, đến cả lão Nguyên cũng đại giá quang lâm đến thăm bệnh tôi… sao tôi tốt phước dữ vậy? Mà bỏ qua chuyện đó đi, giờ phải tập trung đến chuyện bóng đen bám trên vai lão… rốt cuộc là sao thế nhỉ, sao tôi lại nhìn thấy bóng đen giống như là em bé kia… trước giờ tôi đâu phải người nhẹ bóng vía, có thấy những thứ như vậy bao giờ đâu?
Lại nhìn quanh phòng bệnh, tôi nhìn dáo dác một vòng rồi bất giác rùng mình co người lại… có khi nào ở phòng bệnh này… có ma không vậy nhỉ? Ôi đáng sợ quá, chắc phải kêu Chính Quân xin cho tôi về nhà sớm hơn mới được… ở đây có ngày bị doạ chết lâm sàng luôn chứ không phải chơi!
……………………
Với sự năn nỉ ỉ ôi khóc lên khóc xuống của tôi, cuối cùng Chính Quân cũng đồng ý cho tôi xuất viện về trước vài hôm. Mà thật ra tôi thấy tôi cũng đỡ hơn nhiều lắm rồi, về nhà nghỉ dưỡng sẽ thoải mái hơn là nằm lại bệnh viện. Mẹ tôi không theo tôi về nhà chồng, làm thủ tục cho tôi xuất viện xong, bà cũng nhanh chóng lên xe về lại quê, bà cứ bảo gà vịt chó mèo ở quê không có ai chăm nuôi, sợ bọn nó chết đói mất. Tôi cũng không dám giữ bà ở lại vì tôi biết tính của bà, cái gì mà bà đã không muốn thì có ép thế nào bà chắc chắn cũng sẽ không đồng ý.
Tôi đứng nhìn theo xe của mẹ vừa chạy đi, trong lòng buồn bã thở dài mấy tiếng. Chính Quân biết tôi không nỡ rời xa mẹ, anh mới dịu giọng an ủi:
– Em khỏe lại trước đi đã, khỏe hẳn anh đưa em về quê chơi với mẹ… đừng buồn!
Tôi gật gật, dù Chính Quân không nói như thế thì tôi cũng sẽ về, để giải quyết xong chuyện của chị Như, tôi sẽ về thăm quê một chuyến, đi lần này còn dắt theo cả cu Gin, cho thằng bé cảm nhận được mùi vị của quê nhà.
Về nhà buổi sáng thì đến trưa tôi mới được ngã lưng nằm nghỉ vì họ hàng trong tộc biết tin nên đến thăm hỏi sức khỏe khá là đông. Trước kia thì hiếm khi như vậy nhưng có lẽ được ông nội ngầm thông báo nên họ hàng trong tộc mới biết mà đến thăm hỏi. Đây cũng coi như là ngầm thể hiện thái độ thương xót cho chuyện Chính Quân bị hàm oan năm xưa…
Vì quá nhớ cu Gin nên Chính Quân cho người đi đón cu Gin về sớm hơn nửa buổi, vừa thấy tôi, cu cậu đã chạy nhào đến, mặt dúi dúi vào lòng tôi, giọng trẻ con non nớt vang lên:
– Mẹ… ba nói mẹ đi bệnh viện… mẹ khỏe chưa?
Nghe con quan tâm, tôi cười đến không khép được miệng, liền gật gù trả lời:
– Khoẻ, mẹ khỏe quá chừng rồi… cu Gin có nhớ mẹ không?
Cu Gin nũng nịu:
– Nhớ mẹ.
Ôi dào, chỉ nhiêu đây thôi cũng đủ làm tôi xua tan đi mệt mỏi đau nhức, có được đứa con như vậy thì còn gì để nói nữa chứ, thương quá đi mất thôi!
Lại nhìn con trai một vòng, tôi bất giác có chút không hài lòng, tôi hỏi:
– Sao hai mắt thâm quầng rồi? Bữa nay cậu chủ cũng ốm hơn trước nữa… sao vậy vú?
Vú Lệ bước ra một bên, bà ấy lo lắng trả lời:
– Cậu chủ không chịu ngủ, tối nào cũng 1,2 giờ sáng mới ngủ hết đó mợ Hai.
Tôi cả kinh:
– Sao vậy?
Vú Lệ lắc đầu chịu thua:
– Tôi có biết đâu mợ, tự dưng dạo này cậu dở chứng không chịu ngủ sớm, tôi thức với cậu riết tôi cũng chịu không nổi. Đã vậy còn bỏ ăn, đi học về chỉ toàn uống sữa, ăn có chút là bỏ không ăn nữa.
Tôi nhìn thằng bé, đúng là con bữa nay xuống kí không ít đâu, trước lúc tôi đi viện thì con vẫn còn tròn trĩnh, giờ gầy đến hai má cũng mất đi thịt, trông mà xót quá đi mất.
– Có đưa cậu đi thám chưa vú?
Vú Lệ gật gật:
– A Mỹ sợ cậu bệnh nên đưa đi khám rồi mợ Hai, bác sĩ nói cậu đến tuổi biếng ăn hoặc là thay đổi thói quen khi đến tuổi đến trường gì gì đó… nói chung là không có sao, để một thời gian là bình thường trở lại.
Cũng có thể lắm… tôi cũng từng nghe nói trẻ con khi đến tuổi đi học thì thường có thay đổi một chút về thói quen sinh hoạt thường ngày. Nếu bác sĩ đã nói không sao thì cứ để xem thêm vài hôm nữa, hy vọng là con sẽ ăn uống ngủ nghỉ bình thường trở lại.
– Vú, vú xuống nói với nhà bếp, kêu nhà bếp nấu món gì đó giúp cho dễ ngủ cho cậu chủ ăn… nhớ nói là nấu cho cậu chủ nha, để bọn họ biết mà chọn nguyên liệu phù hợp.
– Dạ.
Vú Lệ đi rồi, tôi mới ngồi chơi với cu Gin thêm lát nữa, đợi A Mỹ lên đưa thằng bé về phòng tắm rửa ăn uống, tôi mới ngã lưng nằm nghỉ một chút. Lúc Chính Quân lên phòng thì tôi đã ngủ được một giấc dài, chợt thấy như có ai đó nằm cạnh bên, tôi mới khẽ mở mắt ra nhìn thử thì mới phát hiện ra “lão công” nhà tôi đang nằm xoay người nhìn tôi, tay anh đặt trên eo tôi xoa xoa. Thấy tôi mở mắt nhìn anh, anh cười nhẹ, nhỏ giọng, nói:
– Em ngủ thêm đi, sáng giờ cũng mệt rồi.
Tôi gật gật:
– Ngủ bao nhiêu cũng thấy không đủ…
Anh đưa tay sờ sờ má tôi, có chút không vui, nói:
– Nằm viện có mấy bữa mà người ốm đi nữa rồi, đến má cũng không còn thịt.
– Là tại anh thấy vậy chứ em thấy em vẫn bình thường mà.
Chính Quân chau mày nhìn tôi:
– Lại tính nói với anh là ốm mới xinh đúng không?
Thấy tôi cười hề hề, anh cằn nhằn:
– Để anh chăm em xem em có lên được kí không thì biết, ốm như que củi thế này thì xinh kiểu gì được… đàn ông chả ai thích ôm que củi vào người đâu, đau lắm.
Tôi bỉu môi:
– Nói thì hay… em thấy đàn ông ai cũng muốn quen với chân dài, mà chân dài thì chả ốm chỏng ốm trơ ra à?
Anh nhún vai:
– Anh chịu, anh không thích phụ nữ quá ốm, ốm quá dễ sinh bệnh lắm. Em tốt nhất nên tròn ra một chút… như vậy sau này sinh con mới không bị mất sức.
Tôi ngạc nhiên mở tròn mắt nhìn anh:
– Sinh con á? Khi nào thì sinh?
Anh véo mũi tôi, cười khì:
– Thì khi nào có thai mới sinh được chứ.
Tôi huơ tay múa chân:
– Không, ý em hỏi là… lúc nào thì mình để cho có con?
Chính Quân lại cười, nụ cười rất duyên:
– Cái đó là tùy em, anh thì khi nào cũng được, không cưỡng cầu đâu.
Tôi có chút lo lắng, tôi hỏi:
– Em cũng muốn sinh con nhưng mà… em sợ sinh con lúc này sẽ ảnh hưởng đến chuyện của anh.
Chính Quân xoa xoa tóc tôi, anh lắc đầu, giọng khàn khàn nghiêm túc:
– Chuyện của anh là chuyện của anh, còn con của anh thì là con của anh… hai vấn đề này không có liên quan gì đến nhau hết. Em không thấy anh vẫn vừa giải quyết mọi việc vừa nuôi dưỡng cu Gin như bình thường à… đừng nghĩ nhiều… tội con!
Tôi có hơi giật mình trước những gì mà anh vừa nói, tôi cứ tưởng là anh không muốn sinh con vào lúc này không ấy chứ. Nếu anh đã nói như vậy thì còn gì để tôi phải lăn tăn trong lòng nữa đâu… thiên thời địa lợi nhân hòa quá rồi còn gì nữa?!
Tôi nhìn anh chăm chăm rồi lại dịch sát đến gần bên anh, tôi dịu giọng, nũng nịu:
– Vậy… mình sinh một đứa nhá?
Anh phì cười, nụ cười tươi như hoa đầu mùa:
– Ừ, sinh một đứa hai đứa gì cũng được, là con gái thì càng tốt.
Tôi cười hỏi:
– Thế… nếu là con trai thì anh không thương nữa à?
Anh lại véo mũi tôi:
– Đừng có mà gieo tiếng xấu về anh… con trai con gái gì cũng được nhưng anh thích có một cô con gái… con gái tròn tròn trắng trắng nhỏ nhỏ, nói chuyện dễ nghe hơn bọn con trai nhiều.
– Nếu sinh hai đứa mà vẫn không có con gái thì thế nào?
Anh ra vẻ nghiêm túc:
– Thì sinh tiếp, sinh khi nào ra con gái thì thôi, anh đầy tiền… không sợ nuôi không nổi bọn nó.
Tôi gật gù, ý cười tràn khoé mắt:
– Vậy… để em cố gắng một chút, một lần sinh cả hai ba cô công chúa thì không cần sinh thêm nữa.
Chính Quân ôm chặt lấy tôi, anh nói thầm vào tai tôi:
– Vậy… phen này anh phải vất vả hơn nhiều rồi đây, e là một đêm hai lần… chắc là không đủ.
Tôi trợn tròn mắt lườm nguýt anh:
– Đừng có mà giở giọng biếи ŧɦái, em vẫn chưa khỏe lại đâu… đầu em còn đau lắm đây này.
Chính Quân bắt đầu giở trò không đứng đắn, tay anh sờ soạng lung tung khắp người tôi:
– Anh có đụng đến đầu em đâu, từ dưới trán trở xuống anh mới cần đến chứ… mà nếu em đã đau đầu đến thế… vậy thì anh chỉ cần từ cổ trở xuống thôi, hợp lý chưa?
Tôi bị anh sờ soạng đến buồn khắp cả người, vừa cười tôi vừa nói:
– Không… ở cổ vẫn đau.
Anh trượt người xuống thấp hơn chút, vừa nói vừa vén áo hôn lên ngực tôi, giọng anh khàn đặc:
– Nếu em thấy… dưới ngực vẫn còn đau… vậy… vậy anh chỉ cần dưới rốn trở xuống thôi… được chứ?
Đã lâu rồi mới tiếp xúc thân thể trở lại, hai nụ hoa nhỏ bị đôi môi điêu luyện của anh hôn đến nở rực ra giữa ban ngày. Hai tay tôi ôm cổ anh, bất giác hai mắt như hoa lại hết, giọng khàn khàn nói không rõ tiếng:
– Đừng… anh…
Chính Quân cứ như hổ đói mấy ngày, anh chẳng màn đến câu cảm thán vừa nãy của tôi, đôi môi hư hỏng cùng đôi tay tham lam cứ tiếp tục làm loạn trên người tôi, mãi đến khi tôi không chịu được nữa mà đẩy anh ra, anh mới thôi không làm loạn lung tung nữa. Chính Quân ôm chặt lấy eo tôi, anh khàn giọng, nói:
– Anh xin lỗi… anh không kìm chế được…
Tôi khẽ lắc đầu, thì thầm nhỏ bên tai anh:
– Không sao mà… nhưng để em khỏe hơn chút nữa đã… được không?
Anh gật đầu, lại ôm siết lấy tôi mà nỉ non:
– Ừ, em khỏe lại đi đã… cứ khỏe lại đi đã…
………………………..
Kể từ hôm tôi về tới giờ, tôi vẫn không thấy anh Cả bước ra ngoài để gặp tôi, chỉ có chị Loan là thường xuyên thăm hỏi tôi mà thôi. Thật ra chị Loan khá là tội nghiệp, chị vốn dĩ đâu biết gì về chuyện trước kia, giờ lại bị anh Cả và Má Lớn làm cho liên lụy. Mặc dù trước mặt mọi người chị vẫn là vợ của anh Cả nhưng khi không còn hai cây cổ thụ chống lưng, đến người làm cũng không muốn coi trọng chị. Mà tôi nghe vú Hiền nói, dường như anh Cả cũng chẳng để ý đến chuyện chị Loan có sống tốt hay là không, bởi dù biết chị sẽ không được coi trọng nhưng anh vẫn nhất quyết không chịu xuất hiện làm chỗ dựa cho chị. Trong chuyện này, chị Loan thật sự quá mức đáng thương… quá mức đáng thương!
Sáng nay tôi đến từ đường thắp nhang cho tổ tiên, định là thắp nhang xong sẽ đến chỗ ông nội thăm ông một chút. Bữa tôi xuất viện về nhà, ông có đến thăm tôi, hai ông cháu cũng không nói được gì nhiều vì ông bận tiếp đón các vị bô lão đến thăm bệnh. Trên đường về lại nhà thì tôi vô tình thấy A Mỹ đang ngồi khóc một mình ở trong vườn, thấy tôi, cô ấy giật mình lau vội nước mắt trên mặt, giọng ngập ngừng:
– Mợ Hai… mợ…
Tôi với bé Thà nhìn nhau, nhất thời cả hai đều không hiểu là có chuyện gì vừa xảy ra. Tôi nghĩ nghĩ rồi bước tới gần cô ấy, mặc dù cô ấy đã cúi đầu nhưng tôi vẫn thấy rõ trên mặt cô ấy có mấy dấu tay nổi lên đỏ ửng. Có chút giật mình, tôi vội đi tới, hỏi gấp:
– Chuyện gì vậy? Trên mặt cô… sao giống như là bị ai đánh vậy?
A Mỹ lấy tay che mặt, cô ấy vội lảng tránh:
– Dạ đâu có mợ… đâu có…
Tôi bước tới gần hơn rồi trực tiếp kéo tay cô ấy ra, lúc này tôi mới nhìn rõ những dấu tay trên mặt cô ấy. Trời ơi, đây mà là đánh à, đây là bị cào vào mặt chứ nói gì là đánh, vài chỗ còn rỉ cả máu ra kia kìa. Có chút xót cho gương mặt trắng trẻo của A Mỹ, tôi quát lớn:
– Chuyện gì vậy? Là ai đánh cô?
A Mỹ cúi đầu khóc thút thít, cô ấy ngập ngừng nói không ra câu:
– Mợ Hai… mợ Hai…
Tôi lúc này ra hiệu cho bé Thà đến an ủi A Mỹ, mãi một lát sau, A Mỹ mới nín khóc, tôi lúc này mới nhẹ giọng hỏi tiếp:
– Rốt cuộc là có chuyện gì, cô nói cho tôi biết, nếu là bị oan, tôi đi đòi công bằng cho cô?
A Mỹ lại khóc, giọng khản đặc:
– Dạ… không có gì đâu mợ… không có gì đâu…
Tôi chau mày, nói thẳng:
– Cô là bảo mẫu của con trai tôi thì coi như là người của tôi, chẳng lẽ cô bị đánh… tôi lại khoanh tay đứng nhìn hay sao? Nói đi, nếu cô không nói… vậy được… để tôi đi hỏi mọi người.
Nghe tôi dọa sẽ đi hỏi mọi người, A Mỹ đột nhiên nắm chặt lấy tay tôi, cô ấy lắc đầu điên cuồng, giọng khẩn khoản:
– Mợ Hai… đừng mà mợ… đừng… mợ nể tình em chăm nuôi cậu chủ từ nhỏ tới giờ… không có công lao cũng có khổ lao… mợ đừng… đừng… đừng hỏi tới chuyện này nữa…
Tôi nhìn cô ấy, nhất thời có chút tức giận, hỏi:
– Tại sao?
A Mỹ lắc đầu điên cuồng, cô ấy cúi đầu mếu máo nói:
– Em không nói được… mợ đừng ép em… đừng ép em mà mợ… đừng ép em mà…
Nói rồi cô ấy vung người chạy đi, để lại tôi với bé Thà ngơ ngác nhìn nhau không hiểu chuyện gì. Bé Thà bước đến gần tôi, con bé dè chừng hỏi:
– Mợ… chị A Mỹ bị sao vậy?
Tôi lắc đầu, nghiêm giọng nói:
– Mợ không biết… chuyện này, em điều tra giúp mợ, xem rốt cuộc là ai đánh A Mỹ… nghe Thà.
Bé Thà gật đầu:
– Dạ em biết rồi mợ, vậy… giờ mình đi qua nhà ông nội luôn chưa mợ?
Tôi tự dưng thấy có chút mệt mệt trong người, liền xua tay, tôi nói:
– Để chiều đi, tự dưng mợ thấy hơi mệt, mợ lên phòng nghỉ một chút đã.
– Dạ, để em đưa mợ lên phòng.
Tôi với bé Thà người đi trước người đi sau, cả hai bước vội vào trong nhà, vừa bước lên cầu thang được mấy bước, tôi tự dưng thoáng thấy như có ai đó giống như là vừa bước từ phòng của cu Gin ra. Bước chân tôi khựng lại, tôi kéo tay bé Thà, nói gấp:
– Thà… giống như ai vừa từ phòng cậu chủ đi ra thì phải…
Bé Thà ngước mắt nhìn lên, con bé sợ như nhìn không kỹ lại gấp gáp bước lên thêm vài bậc để nhìn cho rõ. Như nhìn rõ được người phía trên, con bé liền chạy xuống chỗ tôi, hai mắt con bé mở to lúng liếng, con bé gấp gáp nói nhỏ vào tai tôi:
– Mợ Hai… là đầu bếp Kiều Oánh…
Tôi ngạc nhiên hỏi lại:
– Kiều Oánh?
Bé Thà gật đầu chắc nịch:
– Dạ… em thấy là chị ấy.
– Thật không? Em có nhìn nhầm không?
Bé Thà gật đầu lia lịa, con bé nói chắc như hạt bắp:
– Dạ chắc, chắc 100% luôn.
Bóng người phía trên đã biến mất dạng sau cầu thang phía bên kia, tôi vừa kinh ngạc vừa lo lắng đến hoang mang… sao Kiều Oánh lại vào phòng của cu Gin? Cô ấy có ý đồ gì… và… cô ấy rốt cuộc là ai?!
– Đau quá… sao tự dưng đau quá vậy nè… anh ơi!
Chính Quân hoảng hốt, anh vội chạy tới ấn nút đỏ ở trên đầu giường bệnh rồi ôm lấy tôi hỏi gấp:
– Không sao, bác sĩ tới liền, em đừng lo… có anh ở đây… đừng lo.
Tôi ôm lấy đầu mình rồi nép vào người anh, lợi dụng lúc căng thẳng, tôi khẽ liếc nhìn lão Nguyên vài cái… vẫn thấy lão đang nhìn chằm chằm về phía tôi và Chính Quân, biểu cảm trên gương mặt lão quá đỗi bình tĩnh nhưng ánh mắt lại chứa tia âm trầm lạnh lẽo. Trâm lúc này đang đứng bên cạnh giường, cô ấy nhìn chăm chú về phía Chính Quân, ánh mắt có bao nhiêu là khó chịu. Đợi đến lúc bác sĩ tới, bọn họ mới thôi những tâm tư riêng mà vờ như là quan tâm nhìn về phía tôi. Bác sĩ kiểm tra một hồi rồi bảo là tôi nên nghỉ ngơi nhiều hơn, hạn chế suy nghĩ để xem xem tình hình có cải thiện hơn không. Nghe bác sĩ nói như vậy, lão Nguyên với Thuỳ Trâm cũng thức thời nói lời chào tạm biệt, Chính Quân liền tiễn cha con bọn họ ra ngoài cửa.
Đợi bọn họ đi cả, tôi mới thở dài một hơi lấy lại tinh thần… eo ơi, tình hình ban nãy căng thẳng quá, tôi mà không vờ là đau đầu thì không biết phải nói chuyện với cha con lão Nguyên như thế nào. Mà cũng lạ nhỉ, sao tự dưng nay lại tốt đột xuất thế, Thuỳ Trâm đến thăm tôi thì không nói đi, đến cả lão Nguyên cũng đại giá quang lâm đến thăm bệnh tôi… sao tôi tốt phước dữ vậy? Mà bỏ qua chuyện đó đi, giờ phải tập trung đến chuyện bóng đen bám trên vai lão… rốt cuộc là sao thế nhỉ, sao tôi lại nhìn thấy bóng đen giống như là em bé kia… trước giờ tôi đâu phải người nhẹ bóng vía, có thấy những thứ như vậy bao giờ đâu?
Lại nhìn quanh phòng bệnh, tôi nhìn dáo dác một vòng rồi bất giác rùng mình co người lại… có khi nào ở phòng bệnh này… có ma không vậy nhỉ? Ôi đáng sợ quá, chắc phải kêu Chính Quân xin cho tôi về nhà sớm hơn mới được… ở đây có ngày bị doạ chết lâm sàng luôn chứ không phải chơi!
……………………
Với sự năn nỉ ỉ ôi khóc lên khóc xuống của tôi, cuối cùng Chính Quân cũng đồng ý cho tôi xuất viện về trước vài hôm. Mà thật ra tôi thấy tôi cũng đỡ hơn nhiều lắm rồi, về nhà nghỉ dưỡng sẽ thoải mái hơn là nằm lại bệnh viện. Mẹ tôi không theo tôi về nhà chồng, làm thủ tục cho tôi xuất viện xong, bà cũng nhanh chóng lên xe về lại quê, bà cứ bảo gà vịt chó mèo ở quê không có ai chăm nuôi, sợ bọn nó chết đói mất. Tôi cũng không dám giữ bà ở lại vì tôi biết tính của bà, cái gì mà bà đã không muốn thì có ép thế nào bà chắc chắn cũng sẽ không đồng ý.
Tôi đứng nhìn theo xe của mẹ vừa chạy đi, trong lòng buồn bã thở dài mấy tiếng. Chính Quân biết tôi không nỡ rời xa mẹ, anh mới dịu giọng an ủi:
– Em khỏe lại trước đi đã, khỏe hẳn anh đưa em về quê chơi với mẹ… đừng buồn!
Tôi gật gật, dù Chính Quân không nói như thế thì tôi cũng sẽ về, để giải quyết xong chuyện của chị Như, tôi sẽ về thăm quê một chuyến, đi lần này còn dắt theo cả cu Gin, cho thằng bé cảm nhận được mùi vị của quê nhà.
Về nhà buổi sáng thì đến trưa tôi mới được ngã lưng nằm nghỉ vì họ hàng trong tộc biết tin nên đến thăm hỏi sức khỏe khá là đông. Trước kia thì hiếm khi như vậy nhưng có lẽ được ông nội ngầm thông báo nên họ hàng trong tộc mới biết mà đến thăm hỏi. Đây cũng coi như là ngầm thể hiện thái độ thương xót cho chuyện Chính Quân bị hàm oan năm xưa…
Vì quá nhớ cu Gin nên Chính Quân cho người đi đón cu Gin về sớm hơn nửa buổi, vừa thấy tôi, cu cậu đã chạy nhào đến, mặt dúi dúi vào lòng tôi, giọng trẻ con non nớt vang lên:
– Mẹ… ba nói mẹ đi bệnh viện… mẹ khỏe chưa?
Nghe con quan tâm, tôi cười đến không khép được miệng, liền gật gù trả lời:
– Khoẻ, mẹ khỏe quá chừng rồi… cu Gin có nhớ mẹ không?
Cu Gin nũng nịu:
– Nhớ mẹ.
Ôi dào, chỉ nhiêu đây thôi cũng đủ làm tôi xua tan đi mệt mỏi đau nhức, có được đứa con như vậy thì còn gì để nói nữa chứ, thương quá đi mất thôi!
Lại nhìn con trai một vòng, tôi bất giác có chút không hài lòng, tôi hỏi:
– Sao hai mắt thâm quầng rồi? Bữa nay cậu chủ cũng ốm hơn trước nữa… sao vậy vú?
Vú Lệ bước ra một bên, bà ấy lo lắng trả lời:
– Cậu chủ không chịu ngủ, tối nào cũng 1,2 giờ sáng mới ngủ hết đó mợ Hai.
Tôi cả kinh:
– Sao vậy?
Vú Lệ lắc đầu chịu thua:
– Tôi có biết đâu mợ, tự dưng dạo này cậu dở chứng không chịu ngủ sớm, tôi thức với cậu riết tôi cũng chịu không nổi. Đã vậy còn bỏ ăn, đi học về chỉ toàn uống sữa, ăn có chút là bỏ không ăn nữa.
Tôi nhìn thằng bé, đúng là con bữa nay xuống kí không ít đâu, trước lúc tôi đi viện thì con vẫn còn tròn trĩnh, giờ gầy đến hai má cũng mất đi thịt, trông mà xót quá đi mất.
– Có đưa cậu đi thám chưa vú?
Vú Lệ gật gật:
– A Mỹ sợ cậu bệnh nên đưa đi khám rồi mợ Hai, bác sĩ nói cậu đến tuổi biếng ăn hoặc là thay đổi thói quen khi đến tuổi đến trường gì gì đó… nói chung là không có sao, để một thời gian là bình thường trở lại.
Cũng có thể lắm… tôi cũng từng nghe nói trẻ con khi đến tuổi đi học thì thường có thay đổi một chút về thói quen sinh hoạt thường ngày. Nếu bác sĩ đã nói không sao thì cứ để xem thêm vài hôm nữa, hy vọng là con sẽ ăn uống ngủ nghỉ bình thường trở lại.
– Vú, vú xuống nói với nhà bếp, kêu nhà bếp nấu món gì đó giúp cho dễ ngủ cho cậu chủ ăn… nhớ nói là nấu cho cậu chủ nha, để bọn họ biết mà chọn nguyên liệu phù hợp.
– Dạ.
Vú Lệ đi rồi, tôi mới ngồi chơi với cu Gin thêm lát nữa, đợi A Mỹ lên đưa thằng bé về phòng tắm rửa ăn uống, tôi mới ngã lưng nằm nghỉ một chút. Lúc Chính Quân lên phòng thì tôi đã ngủ được một giấc dài, chợt thấy như có ai đó nằm cạnh bên, tôi mới khẽ mở mắt ra nhìn thử thì mới phát hiện ra “lão công” nhà tôi đang nằm xoay người nhìn tôi, tay anh đặt trên eo tôi xoa xoa. Thấy tôi mở mắt nhìn anh, anh cười nhẹ, nhỏ giọng, nói:
– Em ngủ thêm đi, sáng giờ cũng mệt rồi.
Tôi gật gật:
– Ngủ bao nhiêu cũng thấy không đủ…
Anh đưa tay sờ sờ má tôi, có chút không vui, nói:
– Nằm viện có mấy bữa mà người ốm đi nữa rồi, đến má cũng không còn thịt.
– Là tại anh thấy vậy chứ em thấy em vẫn bình thường mà.
Chính Quân chau mày nhìn tôi:
– Lại tính nói với anh là ốm mới xinh đúng không?
Thấy tôi cười hề hề, anh cằn nhằn:
– Để anh chăm em xem em có lên được kí không thì biết, ốm như que củi thế này thì xinh kiểu gì được… đàn ông chả ai thích ôm que củi vào người đâu, đau lắm.
Tôi bỉu môi:
– Nói thì hay… em thấy đàn ông ai cũng muốn quen với chân dài, mà chân dài thì chả ốm chỏng ốm trơ ra à?
Anh nhún vai:
– Anh chịu, anh không thích phụ nữ quá ốm, ốm quá dễ sinh bệnh lắm. Em tốt nhất nên tròn ra một chút… như vậy sau này sinh con mới không bị mất sức.
Tôi ngạc nhiên mở tròn mắt nhìn anh:
– Sinh con á? Khi nào thì sinh?
Anh véo mũi tôi, cười khì:
– Thì khi nào có thai mới sinh được chứ.
Tôi huơ tay múa chân:
– Không, ý em hỏi là… lúc nào thì mình để cho có con?
Chính Quân lại cười, nụ cười rất duyên:
– Cái đó là tùy em, anh thì khi nào cũng được, không cưỡng cầu đâu.
Tôi có chút lo lắng, tôi hỏi:
– Em cũng muốn sinh con nhưng mà… em sợ sinh con lúc này sẽ ảnh hưởng đến chuyện của anh.
Chính Quân xoa xoa tóc tôi, anh lắc đầu, giọng khàn khàn nghiêm túc:
– Chuyện của anh là chuyện của anh, còn con của anh thì là con của anh… hai vấn đề này không có liên quan gì đến nhau hết. Em không thấy anh vẫn vừa giải quyết mọi việc vừa nuôi dưỡng cu Gin như bình thường à… đừng nghĩ nhiều… tội con!
Tôi có hơi giật mình trước những gì mà anh vừa nói, tôi cứ tưởng là anh không muốn sinh con vào lúc này không ấy chứ. Nếu anh đã nói như vậy thì còn gì để tôi phải lăn tăn trong lòng nữa đâu… thiên thời địa lợi nhân hòa quá rồi còn gì nữa?!
Tôi nhìn anh chăm chăm rồi lại dịch sát đến gần bên anh, tôi dịu giọng, nũng nịu:
– Vậy… mình sinh một đứa nhá?
Anh phì cười, nụ cười tươi như hoa đầu mùa:
– Ừ, sinh một đứa hai đứa gì cũng được, là con gái thì càng tốt.
Tôi cười hỏi:
– Thế… nếu là con trai thì anh không thương nữa à?
Anh lại véo mũi tôi:
– Đừng có mà gieo tiếng xấu về anh… con trai con gái gì cũng được nhưng anh thích có một cô con gái… con gái tròn tròn trắng trắng nhỏ nhỏ, nói chuyện dễ nghe hơn bọn con trai nhiều.
– Nếu sinh hai đứa mà vẫn không có con gái thì thế nào?
Anh ra vẻ nghiêm túc:
– Thì sinh tiếp, sinh khi nào ra con gái thì thôi, anh đầy tiền… không sợ nuôi không nổi bọn nó.
Tôi gật gù, ý cười tràn khoé mắt:
– Vậy… để em cố gắng một chút, một lần sinh cả hai ba cô công chúa thì không cần sinh thêm nữa.
Chính Quân ôm chặt lấy tôi, anh nói thầm vào tai tôi:
– Vậy… phen này anh phải vất vả hơn nhiều rồi đây, e là một đêm hai lần… chắc là không đủ.
Tôi trợn tròn mắt lườm nguýt anh:
– Đừng có mà giở giọng biếи ŧɦái, em vẫn chưa khỏe lại đâu… đầu em còn đau lắm đây này.
Chính Quân bắt đầu giở trò không đứng đắn, tay anh sờ soạng lung tung khắp người tôi:
– Anh có đụng đến đầu em đâu, từ dưới trán trở xuống anh mới cần đến chứ… mà nếu em đã đau đầu đến thế… vậy thì anh chỉ cần từ cổ trở xuống thôi, hợp lý chưa?
Tôi bị anh sờ soạng đến buồn khắp cả người, vừa cười tôi vừa nói:
– Không… ở cổ vẫn đau.
Anh trượt người xuống thấp hơn chút, vừa nói vừa vén áo hôn lên ngực tôi, giọng anh khàn đặc:
– Nếu em thấy… dưới ngực vẫn còn đau… vậy… vậy anh chỉ cần dưới rốn trở xuống thôi… được chứ?
Đã lâu rồi mới tiếp xúc thân thể trở lại, hai nụ hoa nhỏ bị đôi môi điêu luyện của anh hôn đến nở rực ra giữa ban ngày. Hai tay tôi ôm cổ anh, bất giác hai mắt như hoa lại hết, giọng khàn khàn nói không rõ tiếng:
– Đừng… anh…
Chính Quân cứ như hổ đói mấy ngày, anh chẳng màn đến câu cảm thán vừa nãy của tôi, đôi môi hư hỏng cùng đôi tay tham lam cứ tiếp tục làm loạn trên người tôi, mãi đến khi tôi không chịu được nữa mà đẩy anh ra, anh mới thôi không làm loạn lung tung nữa. Chính Quân ôm chặt lấy eo tôi, anh khàn giọng, nói:
– Anh xin lỗi… anh không kìm chế được…
Tôi khẽ lắc đầu, thì thầm nhỏ bên tai anh:
– Không sao mà… nhưng để em khỏe hơn chút nữa đã… được không?
Anh gật đầu, lại ôm siết lấy tôi mà nỉ non:
– Ừ, em khỏe lại đi đã… cứ khỏe lại đi đã…
………………………..
Kể từ hôm tôi về tới giờ, tôi vẫn không thấy anh Cả bước ra ngoài để gặp tôi, chỉ có chị Loan là thường xuyên thăm hỏi tôi mà thôi. Thật ra chị Loan khá là tội nghiệp, chị vốn dĩ đâu biết gì về chuyện trước kia, giờ lại bị anh Cả và Má Lớn làm cho liên lụy. Mặc dù trước mặt mọi người chị vẫn là vợ của anh Cả nhưng khi không còn hai cây cổ thụ chống lưng, đến người làm cũng không muốn coi trọng chị. Mà tôi nghe vú Hiền nói, dường như anh Cả cũng chẳng để ý đến chuyện chị Loan có sống tốt hay là không, bởi dù biết chị sẽ không được coi trọng nhưng anh vẫn nhất quyết không chịu xuất hiện làm chỗ dựa cho chị. Trong chuyện này, chị Loan thật sự quá mức đáng thương… quá mức đáng thương!
Sáng nay tôi đến từ đường thắp nhang cho tổ tiên, định là thắp nhang xong sẽ đến chỗ ông nội thăm ông một chút. Bữa tôi xuất viện về nhà, ông có đến thăm tôi, hai ông cháu cũng không nói được gì nhiều vì ông bận tiếp đón các vị bô lão đến thăm bệnh. Trên đường về lại nhà thì tôi vô tình thấy A Mỹ đang ngồi khóc một mình ở trong vườn, thấy tôi, cô ấy giật mình lau vội nước mắt trên mặt, giọng ngập ngừng:
– Mợ Hai… mợ…
Tôi với bé Thà nhìn nhau, nhất thời cả hai đều không hiểu là có chuyện gì vừa xảy ra. Tôi nghĩ nghĩ rồi bước tới gần cô ấy, mặc dù cô ấy đã cúi đầu nhưng tôi vẫn thấy rõ trên mặt cô ấy có mấy dấu tay nổi lên đỏ ửng. Có chút giật mình, tôi vội đi tới, hỏi gấp:
– Chuyện gì vậy? Trên mặt cô… sao giống như là bị ai đánh vậy?
A Mỹ lấy tay che mặt, cô ấy vội lảng tránh:
– Dạ đâu có mợ… đâu có…
Tôi bước tới gần hơn rồi trực tiếp kéo tay cô ấy ra, lúc này tôi mới nhìn rõ những dấu tay trên mặt cô ấy. Trời ơi, đây mà là đánh à, đây là bị cào vào mặt chứ nói gì là đánh, vài chỗ còn rỉ cả máu ra kia kìa. Có chút xót cho gương mặt trắng trẻo của A Mỹ, tôi quát lớn:
– Chuyện gì vậy? Là ai đánh cô?
A Mỹ cúi đầu khóc thút thít, cô ấy ngập ngừng nói không ra câu:
– Mợ Hai… mợ Hai…
Tôi lúc này ra hiệu cho bé Thà đến an ủi A Mỹ, mãi một lát sau, A Mỹ mới nín khóc, tôi lúc này mới nhẹ giọng hỏi tiếp:
– Rốt cuộc là có chuyện gì, cô nói cho tôi biết, nếu là bị oan, tôi đi đòi công bằng cho cô?
A Mỹ lại khóc, giọng khản đặc:
– Dạ… không có gì đâu mợ… không có gì đâu…
Tôi chau mày, nói thẳng:
– Cô là bảo mẫu của con trai tôi thì coi như là người của tôi, chẳng lẽ cô bị đánh… tôi lại khoanh tay đứng nhìn hay sao? Nói đi, nếu cô không nói… vậy được… để tôi đi hỏi mọi người.
Nghe tôi dọa sẽ đi hỏi mọi người, A Mỹ đột nhiên nắm chặt lấy tay tôi, cô ấy lắc đầu điên cuồng, giọng khẩn khoản:
– Mợ Hai… đừng mà mợ… đừng… mợ nể tình em chăm nuôi cậu chủ từ nhỏ tới giờ… không có công lao cũng có khổ lao… mợ đừng… đừng… đừng hỏi tới chuyện này nữa…
Tôi nhìn cô ấy, nhất thời có chút tức giận, hỏi:
– Tại sao?
A Mỹ lắc đầu điên cuồng, cô ấy cúi đầu mếu máo nói:
– Em không nói được… mợ đừng ép em… đừng ép em mà mợ… đừng ép em mà…
Nói rồi cô ấy vung người chạy đi, để lại tôi với bé Thà ngơ ngác nhìn nhau không hiểu chuyện gì. Bé Thà bước đến gần tôi, con bé dè chừng hỏi:
– Mợ… chị A Mỹ bị sao vậy?
Tôi lắc đầu, nghiêm giọng nói:
– Mợ không biết… chuyện này, em điều tra giúp mợ, xem rốt cuộc là ai đánh A Mỹ… nghe Thà.
Bé Thà gật đầu:
– Dạ em biết rồi mợ, vậy… giờ mình đi qua nhà ông nội luôn chưa mợ?
Tôi tự dưng thấy có chút mệt mệt trong người, liền xua tay, tôi nói:
– Để chiều đi, tự dưng mợ thấy hơi mệt, mợ lên phòng nghỉ một chút đã.
– Dạ, để em đưa mợ lên phòng.
Tôi với bé Thà người đi trước người đi sau, cả hai bước vội vào trong nhà, vừa bước lên cầu thang được mấy bước, tôi tự dưng thoáng thấy như có ai đó giống như là vừa bước từ phòng của cu Gin ra. Bước chân tôi khựng lại, tôi kéo tay bé Thà, nói gấp:
– Thà… giống như ai vừa từ phòng cậu chủ đi ra thì phải…
Bé Thà ngước mắt nhìn lên, con bé sợ như nhìn không kỹ lại gấp gáp bước lên thêm vài bậc để nhìn cho rõ. Như nhìn rõ được người phía trên, con bé liền chạy xuống chỗ tôi, hai mắt con bé mở to lúng liếng, con bé gấp gáp nói nhỏ vào tai tôi:
– Mợ Hai… là đầu bếp Kiều Oánh…
Tôi ngạc nhiên hỏi lại:
– Kiều Oánh?
Bé Thà gật đầu chắc nịch:
– Dạ… em thấy là chị ấy.
– Thật không? Em có nhìn nhầm không?
Bé Thà gật đầu lia lịa, con bé nói chắc như hạt bắp:
– Dạ chắc, chắc 100% luôn.
Bóng người phía trên đã biến mất dạng sau cầu thang phía bên kia, tôi vừa kinh ngạc vừa lo lắng đến hoang mang… sao Kiều Oánh lại vào phòng của cu Gin? Cô ấy có ý đồ gì… và… cô ấy rốt cuộc là ai?!