Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40
Tôi đi theo Chính Quân về tận nhà, xe chạy gần tới cổng, anh tài xế mới khẽ quay sang hỏi tôi:
– Mợ Hai… vào nhà luôn không mợ?
Tôi gật đầu:
– Anh chạy vào bình thường đi.
– Dạ.
Xe chạy vào cổng tôi đã thấy Chính Quân với Kiều Oánh đang nói chuyện với nhau, nhìn sơ qua tình hình có vẻ khá là căng thẳng. Thấy xe tôi tới, Kiều Oánh liền cúi đầu tránh mặt, Chính Quân cũng khôi phục lại gương mặt điềm tĩnh như thường khi. Cu Gin xuống xe rồi chạy tới chỗ Chính Quân, cu cậu được ba bồng trên tay, hai mắt sáng rực rỡ, miệng líu ríu nói không ngừng. Tôi bước xuống xe đi tới chỗ bọn họ, trên mặt là nụ cười hài hòa:
– Anh về rồi à?
Thấy tôi, Chính Quân khẽ cười, nụ cười rất dịu, anh gật đầu trả lời:
– Ừ, hai mẹ con đi đâu về vậy?
Tôi đi tới gần anh, cười trả lời:
– Em ghé thăm ba một chút rồi về, cũng không có đi đâu.
– Vậy sao không gọi anh đưa em đi?
Tôi lắc nhẹ đầu:
– Sẵn trên đường đón con thì em tới chơi luôn ấy mà.
Lúc này tôi mới quay sang nhìn Kiều Oánh, thấy tôi nhìn, cô ấy liền cúi đầu chào hỏi:
– Mợ Hai!
Tôi gật đầu mỉm cười chào lại cô ấy rồi nhàn nhạt cất giọng hỏi:
– Hình như… hai người về chung xe à?
Nghe câu hỏi này, cả Chính Quân và Kiều Oánh đều giật mình, vẫn là Chính Quân trả lời trước:
– Anh thấy cô ấy đang đón xe… sẵn tiện đường nên chở về dùm.
Tôi không trả lời, hai mắt nhìn về phía Kiều Oánh, tôi đây là đang hỏi cô ấy và cũng chỉ đợi câu trả lời từ miệng cô ấy. Như hiểu được ý tôi, Kiều Oánh khẽ cúi đầu, cô ấy cất giọng trả lời:
– Dạ cảm ơn cậu Hai đã chở tôi về dùm, tôi mua đồ nhiều quá, cũng không còn tay để bắt xe, mà đường xá tầm này đông đúc quá.
Tôi đứng quan sát cô ấy, lại thấy ánh mắt to tròn kia chưa từng đảo qua một chút nào, cũng không giống như người đang tìm cách để nói dối. Thấy cô ấy đã trả lời, tôi liền cười, tôi nói:
– Không có gì đâu Kiều Oánh, cô là đầu bếp của Dương gia, người họ Dương giúp đỡ cô cũng là chuyện bình thường mà. Mà cô mua gì nhiều vậy, giống như là socola?
Kiều Oánh gật gật:
– Dạ, tôi định làm bánh kem cho cậu Gin, mấy bữa trước tôi có hứa với cậu…
Cu Gin nghe đến bánh kem, cu cậu liền đòi xuống rồi lại phi nhanh đến trước mặt Kiều Oánh, nũng nịu đòi bánh. Mà Kiều Oánh cũng nhiệt tình với cu Gin, hai người nói chuyện cứ giống như đôi bạn đã thân từ lâu vậy. Tôi lại có dịp quan sát Kiều Oánh, lại thấy cô ấy rất thật lòng với cu Gin, lúc giao tiếp với thằng bé, hai mắt cô ấy sáng rực ý cười chứ không giống như Thuỳ Trâm toàn là giả tạo. Bất giác tôi lại thấy khá là mơ hồ, cái loại cảm giác của hai người này đem lại… thật sự rất kỳ lạ. Lại ngước mắt sang nhìn Chính Quân, chỉ thấy anh ấy đang nhìn chằm chằm về phía cu Gin và Kiều Oánh, loại ánh mắt này của anh mới là thứ khiến tim tôi đập mạnh lên… à không là đập loạn mới đúng.
Phát hiện ra tôi nhìn, anh liền khôi phục lại trạng thái bình thường, đưa tay véo má tôi, anh cười hỏi:
– Sao lại nhìn anh như vậy?
Tôi mím môi, giọng có chút run run:
– Không có gì, tự nhiên… tự nhiên hôm nay em thấy anh hơi lạ.
– Lạ chuyện gì? Anh vẫn vậy mà?
Tôi cười nhạt:
– Thì anh vẫn vậy… cái này là do em… tự nhiên cảm thấy như thế…
Chính Quân xoa xoa tóc tôi, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười dịu nhẹ, anh khẽ nói:
– Lâu lâu vợ anh lại nói ra mấy câu làm anh hơi khó hiểu đấy nha.
Tôi cười, nụ cười cũng không có mấy phần vui vẻ, hít vào một hơi thật sâu, tôi thở nhẹ ra rồi lại khôi phục lại trạng thái vui vẻ như thường ngày. Đưa tay nắm lấy tay cu Gin, tôi nói với con:
– Gin… bánh kem để sau nha, giờ mình vào nhà tắm rửa rồi ăn cơm… nha?
Cu Gin là đứa trả rất ngoan, cu cậu gật gật:
– Dạ, mà uống sữa trước nha mẹ?
Tôi vỗ nhẹ đầu con, cười nói:
– Ừ nhưng lát nữa không được bỏ cơm… nhớ chưa?
– Dạ.
Lại quay sang Chính Quân, tôi nói với anh:
– Anh vào trong luôn không?
Anh gật đầu, tay anh nắm lấy tay cu Gin, anh nói:
– Ừ, vào trong luôn, anh cũng đói rồi.
Tôi cười, coi như anh cũng biết chuyện, không để vợ con đi vào một mình. Cu Gin một tay nắm tay tôi, một tay nắm tay ba nó, cả nhà ba người đi vào trong. Lúc đi ngang qua Kiều Oánh, tôi cũng không thấy cô ấy có biểu cảm gì khác lạ ngoài sự tôn trọng dành cho chủ nhà. Thật tình, tôi càng lúc càng không hiểu được những con người trong nhà này, nhất là Chính Quân… anh ấy dường như vẫn còn giấu giếm tôi nhiều điều lắm… thật là… haiz!
…………………………
Chuyện của chị Như, tôi tạm thời cho người điều tra trước rồi mới tính tiếp. Dì Phụng cũng chịu hợp tác phác họa chân dung người yêu của chị Như, trước sau gì thì trợ lý Minh cũng tìm ra được người đàn ông kia. Đối với chuyện của chị Như, đúng thật là có uẩn khuất gì đó rất khó giải thích, tôi phải tìm ra được người đàn ông kia để chứng minh vài chuyện rồi mới tính tiếp được.
Sau bữa bắt gặp Kiều Oánh được Chính Quân đưa về đến giờ, tôi cũng không thấy hai người bọn họ có gì đó mờ ám không đường hoàng. Cứ giống như lần đó Chính Quân đưa Kiều Oánh về chỉ là sự tình cờ trùng hợp thôi vậy. Đối với cô gái tên Kiều Oánh, tôi không dám nói cô ấy có tình ý với Chính Quân, bởi vì cô ấy chưa từng có hành động nào thể hiện là mình thích Chính Quân cả. Chỉ là, Chính Quân lại có sự quan tâm khác lạ dành cho cô ấy, mặc dù anh ấy kiểm soát cảm xúc của mình rất tốt nhưng những thứ mà tôi thấy được… là những thứ chân thật nhất mà anh ấy chưa kịp che giấu. Thật sự, yêu một người đàn ông có quá nhiều sự tổn thương là một việc làm vừa hạnh phúc lại vừa đau lòng. Hạnh phúc là vì bản thân mình có thể xoa dịu được tâm hồn vốn dĩ đã chai lỳ kia, đem đến cho đối phương một tình yêu chân thành nhất có thể. Còn đau lòng là khi bản thân mình dù đã rất cố gắng nhưng vẫn chưa thể chạm được đến những bí mật sâu thẳm của đối phương. Mà trong tình yêu, việc chưa thấu hiểu hết về nhau là nguyên nhân gây đổ vỡ lớn nhất. Tôi… tôi cũng không biết bọn tôi có thể đi với nhau được bao lâu, tôi chỉ biết nếu bọn tôi còn yêu nhau, tôi sẽ cố gắng hết sức để đem hết tấm lòng của anh bày biện ra trước mắt tôi, một chút bí mật cũng không được giữ lại…
Hôm nay Chính Quân về sớm, anh hứa với tôi sẽ đưa tôi đi xem phim, coi như là giữ đúng lời hứa của mình. Hai đứa bọn tôi mua hai vé tình nhân, tôi kéo anh đi xem bộ phim hài tình cảm mới nhất, cả buổi xem phim chỉ có cười và cười, đến khúc cuối lại có vài cảnh đau lòng khiến tôi không thể nào kìm chế được cảm xúc. Thấy nước mắt như muốn rơi ra trên mặt tôi, anh vội lấy khăn giấy đưa cho tôi, lại xoa xoa tóc tôi, anh cười nói:
– Chỉ là phim thôi mà, sao lại khóc?
Tôi bị cảnh phim làm cho phì cười, vừa khóc vừa cười trông ngáo ngơ vô cùng:
– Cảnh đau lòng như vậy mà anh không thấy buồn à?
Chính Quân khẽ cười:
– Thì cũng có cảm động chút chút.
Tôi bỉu môi nhìn anh:
– Vậy mà đi nói em, cảm động như thế mà anh không cảm nhận được gì thì đúng là anh có trái tim sắt đá.
– Thì anh có trái tim sắt đá thật còn gì?
Tôi lườm nguýt anh:
– Sắt đá cũng biết yêu đương?
Chính Quân phì cười:
– Ngoại lệ, xung quanh là sắt đá, ở giữa lại có chút máu đỏ… như vậy vừa lòng em chưa?
– Vậy em… anh để ở đâu?
Chính Quân cười dịu:
– Ở ngay chỗ máu đỏ đó còn gì, em không thấy anh bao bọc tình yêu của anh và em lại bằng sắt đá à?
Tôi lại hỏi:
– Thật không? Bao bọc chỉ mình em?
Anh nắm lấy tay tôi, cười hỏi:
– Vậy chứ em nghĩ còn ai vào được trong tim anh nữa?
Tôi nhìn anh, vừa nói đùa cùng vừa nói thật:
– Cũng chưa chắc… biết đâu là Thuỳ Trâm hoặc cũng có khi… người yêu cũ của anh không chừng?
Chính Quân trả lời:
– Anh không có người yêu cũ.
– Thật? Bạn gái cũng không có á? Em nghe nói trước kia anh quen nhiều cô lắm mà?
Chính Quân nhún vai:
– Còn trẻ suy nghĩ chưa đến, quen linh tinh vài cô vậy mà.
Tôi nhướn mày, đánh liều hỏi thử:
– Thế… còn mẹ của cu Gin thì sao? Không phải người yêu anh á?
Nụ cười trên môi Chính Quân chợt tắt, chân mày có chút chau lại, vẻ mặt đột nhiên thay đổi biến thành sắc lạnh khiến tôi giật mình đến hoảng loạn. Đèn trong rạp chợt sáng lên, Chính Quân cũng dần dần biến chuyển biểu cảm trở lại như thường, thấy mọi người bắt đầu đứng dậy rời đi, anh cũng nắm lấy tay tôi, giọng khá là lạnh:
– Hết phim rồi, về thôi.
Tôi đứng dậy đi theo sau lưng anh, trong lòng có chút tủi thân không vui nhưng cũng không õng ẹo làm cả hai cảm thấy khó chịu. Chính Quân cũng đã từng nói với tôi, anh ấy rất không thích ai nhắc đến mẹ của cu Gin, tôi là biết anh không thích mà vẫn cứ nhắc, cái này là lỗi do tôi chứ không phải lỗi của anh…
Ra khỏi rạp chiếu phim, khi nãy tôi nói muốn uống trà sữa nên anh lại vào cửa hàng mua trà sữa cho tôi. Cả buổi đi cùng anh, cứ đi đến đâu là lại có người bàn tán xì xào về hai người bọn tôi đến đó. Mọi người cứ trầm trồ xuýt xoa về chồng tôi, có người còn làm quá đến mức chụp trộm cả anh. Tôi công nhận là chồng tôi rất đẹp trai, rất soái ca nhưng tôi không nghĩ là mọi người lại yêu thích nhiều đến mức như vậy. Mà cái tên Chính Quân này thì có vẻ hơi “bất cần” một chút, ngoài nói chuyện với tôi và người bán hàng ra, anh cũng chẳng đưa mắt nhìn về phía ai, thái độ ngạo nghễ, cao ngạo vô cùng. Úi chà, tại vì mọi người không biết đây là tổng tài nhiều vợ trong truyền thuyết, chứ nếu đã biết rồi, chưa chắc đã yêu thích nhiều như vậy đâu.
Ngồi trên xe về lại nhà, mắt nhìn ra ngoài cửa, miệng hút trà sữa trong ly, tôi với anh lại không nói quá nhiều với nhau. Mãi tới khi về gần đến nhà, anh mới khẽ cất giọng khàn khàn phá tan bầu không khí không vui:
– Em giận anh gì à?
Tôi hút thêm một hơi trà sữa nữa, giọng nhạt hơn bình thường:
– Không, em có giận gì đâu.
Anh lại hỏi:
– Thật không? Anh thấy là em có giận anh.
Tôi lúc này mới điềm nhiên cất giọng:
– Nếu anh thấy vậy… thì là vậy đó.
Anh chau mày nhìn tôi:
– Về chuyện gì? Là vì anh không vui khi em hỏi đến mẹ của cu Gin á?
Tôi bỉu môi:
– Như thế mà là không vui? Cái mặt anh lạnh như băng như thế mà nói chỉ là không vui?
Chính Quân ra vẻ vô tội:
– Anh… anh thấy anh chỉ hơi không vui thôi chứ có đáng sợ như em nói đâu?
Tôi quay phắt sang nhìn anh, hỏi lớn:
– Anh có thấy lưỡi dao sắc bén bao giờ chưa? Cái vẻ mặt của anh lúc đó không khác gì lưỡi dao muốn cắt tiết em đâu?
Anh tròn xoe mắt nhìn tôi, biểu cảm ngạc nhiên:
– Thật như thế á? Đáng sợ như thế á?
Tôi nhìn anh ra vẻ ngạc nhiên như vậy, nhất thời không nhịn được mà phì cười. Cái tên này bữa nay cũng biết làm trò nữa kia kìa, bực dã man!
Thấy tôi vừa cười mà vừa giận lẫy, anh đưa tay kéo tôi về phía anh, giọng anh dịu dàng vô cùng:
– Anh xin lỗi… nếu anh có làm cho em sợ… cho anh xin lỗi nha.
Tôi vẫn còn lẫy một chút:
– Anh có lỗi gì mà xin, anh lúc nào cũng bí ẩn như vậy… em quen rồi.
– Anh… anh cũng không muốn như vậy đâu…
Tôi rời khỏi vòng tay anh, nghiêm túc hỏi:
– Vậy… anh có thể nói cho em biết mẹ của cu Gin là ai có được không? Chả nhẽ đến em mà anh cũng muốn giấu?
Chính Quân có vẻ khó xử thật sự, anh nhìn tôi, không nói gì ngoài tiếng thở dài khó khăn. Tôi… tôi thật sự không hiểu, chuyện anh nói về mẹ cu Gin… thật sự khó khăn đến như thế à?
Thấy anh im lặng, tôi cũng im lặng, mãi một lát sau, anh mới cất giọng khàn khàn:
– Anh… anh cũng không muốn giấu em đâu… thân phận của cu Gin… có chút đặc biệt. Mẹ của thằng bé… em cứ coi như đã chết rồi đi… anh thật lòng không muốn nhắc đến cô ấy.
Tôi lại một lần nữa đánh liều hỏi thẳng:
– Mẹ của cu Gin… có phải là cô gái anh từng nằm mơ nhắc đến tên… là Tiểu Kiều có phải không?
Chính Quân thoáng sững sờ, ánh mắt có sự dao động mạnh mẽ, khó khăn lắm anh mới gật đầu chấp nhận:
– Phải… là Tiểu Kiều.
Đúng như tôi dự đoán, mẹ của cu Gin chính là Tiểu Kiều, là cô gái mà tôi từng nghe anh gọi tên mãi trong lúc ngủ say…
Thấy tôi rũ mắt không nói gì, anh lại khẽ nắm lấy tay tôi, cái nắm tay như là an ủi cũng như là trấn an:
– Đã là chuyện của quá khứ rồi, em đừng để tâm đến nữa… quan trọng là anh của hiện tại… em hiểu không?
Tôi gật gật, nói như nghẹn ngào:
– Em hiểu mà… nhưng sau này anh đừng giấu em chuyện gì nữa có được không? Em biết anh có rất nhiều bí mật, trước kia em không muốn hỏi vì thấy chuyện bọn mình không đến đâu nhưng mà bây giờ… bây giờ đã khác rồi mà…
Anh gật gật đầu, siết chặt lấy tay tôi:
– Ừ ừ, em muốn biết gì anh cũng nói cho em nghe hết… đừng khóc… em khóc như thế anh khó chịu lắm… đừng khóc mà…
– Anh hứa rồi đúng không?
Anh xoa xoa má tôi, giọng chắc nịch:
– Anh hứa… anh hứa!
Tôi nhìn anh, trong lòng chỉ hy vọng anh sẽ giữ đúng lời hứa của mình. Tiểu Kiều… cô ấy là mẹ của cu Gin, vậy còn Kiều Oánh… cô ấy có liên quan gì đến cu Gin không vậy?!
……………………….
Sáng sớm của mấy ngày sau, tôi với bé Thà đến từ đường thắp nhang sớm. Lát nữa tôi có hẹn với cô giáo của cu Gin nên không cùng Má Lớn và mọi người đến thắp nhang như thường lệ được. Biết tính của Má Lớn khó khăn xét nét nên vú Hiền bảo tôi đến thưa bà ấy một tiếng rồi đến thắp nhang trước, để bà ấy không có cớ nói được tôi. Thắp nhang xong, tôi theo con đường trong vườn về lại nhà, đang đi giữa chừng thì có điện thoại của trợ lý Minh gọi tới, tôi mới bảo bé Thà về chuẩn bị xe cho tôi, tôi nghe xong điện thoại sẽ ra ngay.
Tôi bắt máy, trong lòng hồi hộp vô cùng:
– Alo tôi nghe đây.
Giọng trợ lý Minh có hơi nghiêm trọng:
– Phu nhân, chuyện phu nhân nhờ tôi điều tra… tôi đã làm xong rồi.
Tôi gật gật, gấp gáp hỏi:
– Đã tìm được người đàn ông trong hình vẽ đó chưa?
– Dạ rồi phu nhân, chỉ là…
– Chỉ là sao?
– Người trong hình vẽ… đã chết được hơn nửa năm.
Chết rồi… người yêu của chị Như… đúng thật là đã chết rồi!
Im lặng vài giây, tôi lại hỏi:
– Vậy… vậy còn những chuyện khác… anh điều tra ra được gì nữa không? Về thầy Lang?
Trợ lý Minh từ tốn nói:
– Tôi nghĩ tôi nói ra chuyện này, phu nhân sẽ hiểu được hết mọi chuyện… lão thầy Lang đó… chính là ba ruột của Phúc Khang… người yêu của An Như chị gái cô…
Tôi chấn kinh:
– Sao chứ? Thầy Lang là ba của… của người yêu chị Như?
– Phải, chính xác là như vậy… còn một chuyện này nữa…
– Chuyện… chuyện gì?
– Phúc Khang bị tai nạn giao thông chết nhưng mộ chôn của anh ta… bọn tôi không tìm ra được… hay nói đúng hơn là… lão thầy Lang vẫn chưa làm giấy báo tử cho con trai.
Chuyện này vượt xa với những gì mà tôi suy đoán, nếu nói như vậy… rất có thể chị Như không phải vì vào phòng gia phả mà bị vướng lời nguyền… chị ấy rất có thể là bị lão thầy Lang… gài bẫy?
Chuyện này… chuyện này…
– Phu nhân, tiếp theo nên làm gì nữa vậy?
Tôi hít vào một hơi, bước chân có chút chậm chạp:
– Tạm thời anh cứ theo dõi thầy Lang cho tôi, với lại… anh điều tra giúp tôi về hoạt động thường ngày của chị Như trước khi chị ấy chết… có được không?
– Hơi khó nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức.
– Vậy… vậy cảm ơn…
Lời nói chưa hết câu, phía trước mặt đột nhiên có người chặn lại. Bước chân tôi vô thức khựng lại, hai mắt ngước lên nhìn chằm chằm về phía trước. Mắt vừa nhìn thấy người trước mặt, tim tôi lại vô thức đập loạn lên, tay chân run run, miệng há ra nhưng lại không nói được lời nào. Người này… người này chính là người mà tôi đã nhìn thấy hai lần trong vườn… đúng rồi… chính xác là người này rồi!
– Chào mợ Hai…
Người kia vừa nói lại vừa cười, nụ cười ma mãnh quỷ quyệt đến ghê rợn. Tôi siết chặt điện thoại trong tay, chân khẽ lùi về sau vài bước…
– Mợ làm gì mà không trả lời tôi vậy?
Tôi sợ đến mức toát hết mồ hôi, giọng tôi thì thào như nói không ra hơi:
– Bà… là ai?
Người kia tiến về phía tôi, tôi lại hoảng loạn lùi về sau, miệng định hét lên kêu cứu nhưng không kịp, người đàn bà trước mặt nhanh như chớp đã dùng gậy giấu sau lưng đập thẳng vào đầu tôi khiến tôi lảo đảo ngã nhào xuống đất. Trước mắt lúc này nhoè hết cả đi, lại thấy máu đỏ đang chảy xuống thành hàng… đau… đau quá!
Hai mắt cố mở ra, tôi lúc này chỉ nhìn thấy được hình ảnh đôi bàn chân lấm lem bẩn thỉu đang ở trước mặt. Đôi mắt từ từ khép lại, đầu đau như bị bổ ra, tôi lúc này chỉ còn cảm nhận được… hình như người đàn bà kia đang kéo lê tôi trên mặt đất, giọng bà ta khản đặc sự thù hận:
– Chính Quân… mày gϊếŧ con tao… tao gϊếŧ vợ mày… huề nha… ha ha ha!
Không… không! Tay tôi cố cào vào đất để cố cho bản thân mình tỉnh táo trở lại…
“Bộp… bộp”, từng cái đập mạnh vào đầu khiến cả người tôi nẫy lên rồi lại ngã xuống… máu… máu… cứu… cứu!
____________________
SAO CÁC CHỊ ĐỌC TRUYỆN MÀ KHÔNG TƯƠNG TÁC, FB THẢ TT RỒI MÀ MỌI NGƯỜI CŨNG KHÔNG TT CHO TRUYỆN LUÔN… ĐẾN NAY LÀ 40C LUÔN RỒI, CÁC CHỊ ĐỌC TRUYỆN CŨNG NÊN NHIỆT TÌNH ỦNG HỘ TINH THẦN CHO NGƯỜI VIẾT ĐI CHỨ MỌI NGƯỜI ƠI. KHÔNG VÀO NHÓM CŨNG ĐƯỢC MÀ, CẦN CÁC CHỊ ỦN MÔNG CHO EM CÓ ĐỘNG LỰC VIẾT THÊM NHIỀU TRUYỆN HƠN NỮA. CHỨ TT CỨ GIẢM DẦN ĐỀU THẾ NÀY THÌ EM BUỒN LẮM, MÀ BUỒN LÀ LƯỜI NGAY… CHƯƠNG NÀY MÀ XU CÀ NA NỮA CHẮC EM NGƯNG LUÔN, EM VIẾT TRUYỆN MỚI… HỨA LUÔN!
– Mợ Hai… vào nhà luôn không mợ?
Tôi gật đầu:
– Anh chạy vào bình thường đi.
– Dạ.
Xe chạy vào cổng tôi đã thấy Chính Quân với Kiều Oánh đang nói chuyện với nhau, nhìn sơ qua tình hình có vẻ khá là căng thẳng. Thấy xe tôi tới, Kiều Oánh liền cúi đầu tránh mặt, Chính Quân cũng khôi phục lại gương mặt điềm tĩnh như thường khi. Cu Gin xuống xe rồi chạy tới chỗ Chính Quân, cu cậu được ba bồng trên tay, hai mắt sáng rực rỡ, miệng líu ríu nói không ngừng. Tôi bước xuống xe đi tới chỗ bọn họ, trên mặt là nụ cười hài hòa:
– Anh về rồi à?
Thấy tôi, Chính Quân khẽ cười, nụ cười rất dịu, anh gật đầu trả lời:
– Ừ, hai mẹ con đi đâu về vậy?
Tôi đi tới gần anh, cười trả lời:
– Em ghé thăm ba một chút rồi về, cũng không có đi đâu.
– Vậy sao không gọi anh đưa em đi?
Tôi lắc nhẹ đầu:
– Sẵn trên đường đón con thì em tới chơi luôn ấy mà.
Lúc này tôi mới quay sang nhìn Kiều Oánh, thấy tôi nhìn, cô ấy liền cúi đầu chào hỏi:
– Mợ Hai!
Tôi gật đầu mỉm cười chào lại cô ấy rồi nhàn nhạt cất giọng hỏi:
– Hình như… hai người về chung xe à?
Nghe câu hỏi này, cả Chính Quân và Kiều Oánh đều giật mình, vẫn là Chính Quân trả lời trước:
– Anh thấy cô ấy đang đón xe… sẵn tiện đường nên chở về dùm.
Tôi không trả lời, hai mắt nhìn về phía Kiều Oánh, tôi đây là đang hỏi cô ấy và cũng chỉ đợi câu trả lời từ miệng cô ấy. Như hiểu được ý tôi, Kiều Oánh khẽ cúi đầu, cô ấy cất giọng trả lời:
– Dạ cảm ơn cậu Hai đã chở tôi về dùm, tôi mua đồ nhiều quá, cũng không còn tay để bắt xe, mà đường xá tầm này đông đúc quá.
Tôi đứng quan sát cô ấy, lại thấy ánh mắt to tròn kia chưa từng đảo qua một chút nào, cũng không giống như người đang tìm cách để nói dối. Thấy cô ấy đã trả lời, tôi liền cười, tôi nói:
– Không có gì đâu Kiều Oánh, cô là đầu bếp của Dương gia, người họ Dương giúp đỡ cô cũng là chuyện bình thường mà. Mà cô mua gì nhiều vậy, giống như là socola?
Kiều Oánh gật gật:
– Dạ, tôi định làm bánh kem cho cậu Gin, mấy bữa trước tôi có hứa với cậu…
Cu Gin nghe đến bánh kem, cu cậu liền đòi xuống rồi lại phi nhanh đến trước mặt Kiều Oánh, nũng nịu đòi bánh. Mà Kiều Oánh cũng nhiệt tình với cu Gin, hai người nói chuyện cứ giống như đôi bạn đã thân từ lâu vậy. Tôi lại có dịp quan sát Kiều Oánh, lại thấy cô ấy rất thật lòng với cu Gin, lúc giao tiếp với thằng bé, hai mắt cô ấy sáng rực ý cười chứ không giống như Thuỳ Trâm toàn là giả tạo. Bất giác tôi lại thấy khá là mơ hồ, cái loại cảm giác của hai người này đem lại… thật sự rất kỳ lạ. Lại ngước mắt sang nhìn Chính Quân, chỉ thấy anh ấy đang nhìn chằm chằm về phía cu Gin và Kiều Oánh, loại ánh mắt này của anh mới là thứ khiến tim tôi đập mạnh lên… à không là đập loạn mới đúng.
Phát hiện ra tôi nhìn, anh liền khôi phục lại trạng thái bình thường, đưa tay véo má tôi, anh cười hỏi:
– Sao lại nhìn anh như vậy?
Tôi mím môi, giọng có chút run run:
– Không có gì, tự nhiên… tự nhiên hôm nay em thấy anh hơi lạ.
– Lạ chuyện gì? Anh vẫn vậy mà?
Tôi cười nhạt:
– Thì anh vẫn vậy… cái này là do em… tự nhiên cảm thấy như thế…
Chính Quân xoa xoa tóc tôi, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười dịu nhẹ, anh khẽ nói:
– Lâu lâu vợ anh lại nói ra mấy câu làm anh hơi khó hiểu đấy nha.
Tôi cười, nụ cười cũng không có mấy phần vui vẻ, hít vào một hơi thật sâu, tôi thở nhẹ ra rồi lại khôi phục lại trạng thái vui vẻ như thường ngày. Đưa tay nắm lấy tay cu Gin, tôi nói với con:
– Gin… bánh kem để sau nha, giờ mình vào nhà tắm rửa rồi ăn cơm… nha?
Cu Gin là đứa trả rất ngoan, cu cậu gật gật:
– Dạ, mà uống sữa trước nha mẹ?
Tôi vỗ nhẹ đầu con, cười nói:
– Ừ nhưng lát nữa không được bỏ cơm… nhớ chưa?
– Dạ.
Lại quay sang Chính Quân, tôi nói với anh:
– Anh vào trong luôn không?
Anh gật đầu, tay anh nắm lấy tay cu Gin, anh nói:
– Ừ, vào trong luôn, anh cũng đói rồi.
Tôi cười, coi như anh cũng biết chuyện, không để vợ con đi vào một mình. Cu Gin một tay nắm tay tôi, một tay nắm tay ba nó, cả nhà ba người đi vào trong. Lúc đi ngang qua Kiều Oánh, tôi cũng không thấy cô ấy có biểu cảm gì khác lạ ngoài sự tôn trọng dành cho chủ nhà. Thật tình, tôi càng lúc càng không hiểu được những con người trong nhà này, nhất là Chính Quân… anh ấy dường như vẫn còn giấu giếm tôi nhiều điều lắm… thật là… haiz!
…………………………
Chuyện của chị Như, tôi tạm thời cho người điều tra trước rồi mới tính tiếp. Dì Phụng cũng chịu hợp tác phác họa chân dung người yêu của chị Như, trước sau gì thì trợ lý Minh cũng tìm ra được người đàn ông kia. Đối với chuyện của chị Như, đúng thật là có uẩn khuất gì đó rất khó giải thích, tôi phải tìm ra được người đàn ông kia để chứng minh vài chuyện rồi mới tính tiếp được.
Sau bữa bắt gặp Kiều Oánh được Chính Quân đưa về đến giờ, tôi cũng không thấy hai người bọn họ có gì đó mờ ám không đường hoàng. Cứ giống như lần đó Chính Quân đưa Kiều Oánh về chỉ là sự tình cờ trùng hợp thôi vậy. Đối với cô gái tên Kiều Oánh, tôi không dám nói cô ấy có tình ý với Chính Quân, bởi vì cô ấy chưa từng có hành động nào thể hiện là mình thích Chính Quân cả. Chỉ là, Chính Quân lại có sự quan tâm khác lạ dành cho cô ấy, mặc dù anh ấy kiểm soát cảm xúc của mình rất tốt nhưng những thứ mà tôi thấy được… là những thứ chân thật nhất mà anh ấy chưa kịp che giấu. Thật sự, yêu một người đàn ông có quá nhiều sự tổn thương là một việc làm vừa hạnh phúc lại vừa đau lòng. Hạnh phúc là vì bản thân mình có thể xoa dịu được tâm hồn vốn dĩ đã chai lỳ kia, đem đến cho đối phương một tình yêu chân thành nhất có thể. Còn đau lòng là khi bản thân mình dù đã rất cố gắng nhưng vẫn chưa thể chạm được đến những bí mật sâu thẳm của đối phương. Mà trong tình yêu, việc chưa thấu hiểu hết về nhau là nguyên nhân gây đổ vỡ lớn nhất. Tôi… tôi cũng không biết bọn tôi có thể đi với nhau được bao lâu, tôi chỉ biết nếu bọn tôi còn yêu nhau, tôi sẽ cố gắng hết sức để đem hết tấm lòng của anh bày biện ra trước mắt tôi, một chút bí mật cũng không được giữ lại…
Hôm nay Chính Quân về sớm, anh hứa với tôi sẽ đưa tôi đi xem phim, coi như là giữ đúng lời hứa của mình. Hai đứa bọn tôi mua hai vé tình nhân, tôi kéo anh đi xem bộ phim hài tình cảm mới nhất, cả buổi xem phim chỉ có cười và cười, đến khúc cuối lại có vài cảnh đau lòng khiến tôi không thể nào kìm chế được cảm xúc. Thấy nước mắt như muốn rơi ra trên mặt tôi, anh vội lấy khăn giấy đưa cho tôi, lại xoa xoa tóc tôi, anh cười nói:
– Chỉ là phim thôi mà, sao lại khóc?
Tôi bị cảnh phim làm cho phì cười, vừa khóc vừa cười trông ngáo ngơ vô cùng:
– Cảnh đau lòng như vậy mà anh không thấy buồn à?
Chính Quân khẽ cười:
– Thì cũng có cảm động chút chút.
Tôi bỉu môi nhìn anh:
– Vậy mà đi nói em, cảm động như thế mà anh không cảm nhận được gì thì đúng là anh có trái tim sắt đá.
– Thì anh có trái tim sắt đá thật còn gì?
Tôi lườm nguýt anh:
– Sắt đá cũng biết yêu đương?
Chính Quân phì cười:
– Ngoại lệ, xung quanh là sắt đá, ở giữa lại có chút máu đỏ… như vậy vừa lòng em chưa?
– Vậy em… anh để ở đâu?
Chính Quân cười dịu:
– Ở ngay chỗ máu đỏ đó còn gì, em không thấy anh bao bọc tình yêu của anh và em lại bằng sắt đá à?
Tôi lại hỏi:
– Thật không? Bao bọc chỉ mình em?
Anh nắm lấy tay tôi, cười hỏi:
– Vậy chứ em nghĩ còn ai vào được trong tim anh nữa?
Tôi nhìn anh, vừa nói đùa cùng vừa nói thật:
– Cũng chưa chắc… biết đâu là Thuỳ Trâm hoặc cũng có khi… người yêu cũ của anh không chừng?
Chính Quân trả lời:
– Anh không có người yêu cũ.
– Thật? Bạn gái cũng không có á? Em nghe nói trước kia anh quen nhiều cô lắm mà?
Chính Quân nhún vai:
– Còn trẻ suy nghĩ chưa đến, quen linh tinh vài cô vậy mà.
Tôi nhướn mày, đánh liều hỏi thử:
– Thế… còn mẹ của cu Gin thì sao? Không phải người yêu anh á?
Nụ cười trên môi Chính Quân chợt tắt, chân mày có chút chau lại, vẻ mặt đột nhiên thay đổi biến thành sắc lạnh khiến tôi giật mình đến hoảng loạn. Đèn trong rạp chợt sáng lên, Chính Quân cũng dần dần biến chuyển biểu cảm trở lại như thường, thấy mọi người bắt đầu đứng dậy rời đi, anh cũng nắm lấy tay tôi, giọng khá là lạnh:
– Hết phim rồi, về thôi.
Tôi đứng dậy đi theo sau lưng anh, trong lòng có chút tủi thân không vui nhưng cũng không õng ẹo làm cả hai cảm thấy khó chịu. Chính Quân cũng đã từng nói với tôi, anh ấy rất không thích ai nhắc đến mẹ của cu Gin, tôi là biết anh không thích mà vẫn cứ nhắc, cái này là lỗi do tôi chứ không phải lỗi của anh…
Ra khỏi rạp chiếu phim, khi nãy tôi nói muốn uống trà sữa nên anh lại vào cửa hàng mua trà sữa cho tôi. Cả buổi đi cùng anh, cứ đi đến đâu là lại có người bàn tán xì xào về hai người bọn tôi đến đó. Mọi người cứ trầm trồ xuýt xoa về chồng tôi, có người còn làm quá đến mức chụp trộm cả anh. Tôi công nhận là chồng tôi rất đẹp trai, rất soái ca nhưng tôi không nghĩ là mọi người lại yêu thích nhiều đến mức như vậy. Mà cái tên Chính Quân này thì có vẻ hơi “bất cần” một chút, ngoài nói chuyện với tôi và người bán hàng ra, anh cũng chẳng đưa mắt nhìn về phía ai, thái độ ngạo nghễ, cao ngạo vô cùng. Úi chà, tại vì mọi người không biết đây là tổng tài nhiều vợ trong truyền thuyết, chứ nếu đã biết rồi, chưa chắc đã yêu thích nhiều như vậy đâu.
Ngồi trên xe về lại nhà, mắt nhìn ra ngoài cửa, miệng hút trà sữa trong ly, tôi với anh lại không nói quá nhiều với nhau. Mãi tới khi về gần đến nhà, anh mới khẽ cất giọng khàn khàn phá tan bầu không khí không vui:
– Em giận anh gì à?
Tôi hút thêm một hơi trà sữa nữa, giọng nhạt hơn bình thường:
– Không, em có giận gì đâu.
Anh lại hỏi:
– Thật không? Anh thấy là em có giận anh.
Tôi lúc này mới điềm nhiên cất giọng:
– Nếu anh thấy vậy… thì là vậy đó.
Anh chau mày nhìn tôi:
– Về chuyện gì? Là vì anh không vui khi em hỏi đến mẹ của cu Gin á?
Tôi bỉu môi:
– Như thế mà là không vui? Cái mặt anh lạnh như băng như thế mà nói chỉ là không vui?
Chính Quân ra vẻ vô tội:
– Anh… anh thấy anh chỉ hơi không vui thôi chứ có đáng sợ như em nói đâu?
Tôi quay phắt sang nhìn anh, hỏi lớn:
– Anh có thấy lưỡi dao sắc bén bao giờ chưa? Cái vẻ mặt của anh lúc đó không khác gì lưỡi dao muốn cắt tiết em đâu?
Anh tròn xoe mắt nhìn tôi, biểu cảm ngạc nhiên:
– Thật như thế á? Đáng sợ như thế á?
Tôi nhìn anh ra vẻ ngạc nhiên như vậy, nhất thời không nhịn được mà phì cười. Cái tên này bữa nay cũng biết làm trò nữa kia kìa, bực dã man!
Thấy tôi vừa cười mà vừa giận lẫy, anh đưa tay kéo tôi về phía anh, giọng anh dịu dàng vô cùng:
– Anh xin lỗi… nếu anh có làm cho em sợ… cho anh xin lỗi nha.
Tôi vẫn còn lẫy một chút:
– Anh có lỗi gì mà xin, anh lúc nào cũng bí ẩn như vậy… em quen rồi.
– Anh… anh cũng không muốn như vậy đâu…
Tôi rời khỏi vòng tay anh, nghiêm túc hỏi:
– Vậy… anh có thể nói cho em biết mẹ của cu Gin là ai có được không? Chả nhẽ đến em mà anh cũng muốn giấu?
Chính Quân có vẻ khó xử thật sự, anh nhìn tôi, không nói gì ngoài tiếng thở dài khó khăn. Tôi… tôi thật sự không hiểu, chuyện anh nói về mẹ cu Gin… thật sự khó khăn đến như thế à?
Thấy anh im lặng, tôi cũng im lặng, mãi một lát sau, anh mới cất giọng khàn khàn:
– Anh… anh cũng không muốn giấu em đâu… thân phận của cu Gin… có chút đặc biệt. Mẹ của thằng bé… em cứ coi như đã chết rồi đi… anh thật lòng không muốn nhắc đến cô ấy.
Tôi lại một lần nữa đánh liều hỏi thẳng:
– Mẹ của cu Gin… có phải là cô gái anh từng nằm mơ nhắc đến tên… là Tiểu Kiều có phải không?
Chính Quân thoáng sững sờ, ánh mắt có sự dao động mạnh mẽ, khó khăn lắm anh mới gật đầu chấp nhận:
– Phải… là Tiểu Kiều.
Đúng như tôi dự đoán, mẹ của cu Gin chính là Tiểu Kiều, là cô gái mà tôi từng nghe anh gọi tên mãi trong lúc ngủ say…
Thấy tôi rũ mắt không nói gì, anh lại khẽ nắm lấy tay tôi, cái nắm tay như là an ủi cũng như là trấn an:
– Đã là chuyện của quá khứ rồi, em đừng để tâm đến nữa… quan trọng là anh của hiện tại… em hiểu không?
Tôi gật gật, nói như nghẹn ngào:
– Em hiểu mà… nhưng sau này anh đừng giấu em chuyện gì nữa có được không? Em biết anh có rất nhiều bí mật, trước kia em không muốn hỏi vì thấy chuyện bọn mình không đến đâu nhưng mà bây giờ… bây giờ đã khác rồi mà…
Anh gật gật đầu, siết chặt lấy tay tôi:
– Ừ ừ, em muốn biết gì anh cũng nói cho em nghe hết… đừng khóc… em khóc như thế anh khó chịu lắm… đừng khóc mà…
– Anh hứa rồi đúng không?
Anh xoa xoa má tôi, giọng chắc nịch:
– Anh hứa… anh hứa!
Tôi nhìn anh, trong lòng chỉ hy vọng anh sẽ giữ đúng lời hứa của mình. Tiểu Kiều… cô ấy là mẹ của cu Gin, vậy còn Kiều Oánh… cô ấy có liên quan gì đến cu Gin không vậy?!
……………………….
Sáng sớm của mấy ngày sau, tôi với bé Thà đến từ đường thắp nhang sớm. Lát nữa tôi có hẹn với cô giáo của cu Gin nên không cùng Má Lớn và mọi người đến thắp nhang như thường lệ được. Biết tính của Má Lớn khó khăn xét nét nên vú Hiền bảo tôi đến thưa bà ấy một tiếng rồi đến thắp nhang trước, để bà ấy không có cớ nói được tôi. Thắp nhang xong, tôi theo con đường trong vườn về lại nhà, đang đi giữa chừng thì có điện thoại của trợ lý Minh gọi tới, tôi mới bảo bé Thà về chuẩn bị xe cho tôi, tôi nghe xong điện thoại sẽ ra ngay.
Tôi bắt máy, trong lòng hồi hộp vô cùng:
– Alo tôi nghe đây.
Giọng trợ lý Minh có hơi nghiêm trọng:
– Phu nhân, chuyện phu nhân nhờ tôi điều tra… tôi đã làm xong rồi.
Tôi gật gật, gấp gáp hỏi:
– Đã tìm được người đàn ông trong hình vẽ đó chưa?
– Dạ rồi phu nhân, chỉ là…
– Chỉ là sao?
– Người trong hình vẽ… đã chết được hơn nửa năm.
Chết rồi… người yêu của chị Như… đúng thật là đã chết rồi!
Im lặng vài giây, tôi lại hỏi:
– Vậy… vậy còn những chuyện khác… anh điều tra ra được gì nữa không? Về thầy Lang?
Trợ lý Minh từ tốn nói:
– Tôi nghĩ tôi nói ra chuyện này, phu nhân sẽ hiểu được hết mọi chuyện… lão thầy Lang đó… chính là ba ruột của Phúc Khang… người yêu của An Như chị gái cô…
Tôi chấn kinh:
– Sao chứ? Thầy Lang là ba của… của người yêu chị Như?
– Phải, chính xác là như vậy… còn một chuyện này nữa…
– Chuyện… chuyện gì?
– Phúc Khang bị tai nạn giao thông chết nhưng mộ chôn của anh ta… bọn tôi không tìm ra được… hay nói đúng hơn là… lão thầy Lang vẫn chưa làm giấy báo tử cho con trai.
Chuyện này vượt xa với những gì mà tôi suy đoán, nếu nói như vậy… rất có thể chị Như không phải vì vào phòng gia phả mà bị vướng lời nguyền… chị ấy rất có thể là bị lão thầy Lang… gài bẫy?
Chuyện này… chuyện này…
– Phu nhân, tiếp theo nên làm gì nữa vậy?
Tôi hít vào một hơi, bước chân có chút chậm chạp:
– Tạm thời anh cứ theo dõi thầy Lang cho tôi, với lại… anh điều tra giúp tôi về hoạt động thường ngày của chị Như trước khi chị ấy chết… có được không?
– Hơi khó nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức.
– Vậy… vậy cảm ơn…
Lời nói chưa hết câu, phía trước mặt đột nhiên có người chặn lại. Bước chân tôi vô thức khựng lại, hai mắt ngước lên nhìn chằm chằm về phía trước. Mắt vừa nhìn thấy người trước mặt, tim tôi lại vô thức đập loạn lên, tay chân run run, miệng há ra nhưng lại không nói được lời nào. Người này… người này chính là người mà tôi đã nhìn thấy hai lần trong vườn… đúng rồi… chính xác là người này rồi!
– Chào mợ Hai…
Người kia vừa nói lại vừa cười, nụ cười ma mãnh quỷ quyệt đến ghê rợn. Tôi siết chặt điện thoại trong tay, chân khẽ lùi về sau vài bước…
– Mợ làm gì mà không trả lời tôi vậy?
Tôi sợ đến mức toát hết mồ hôi, giọng tôi thì thào như nói không ra hơi:
– Bà… là ai?
Người kia tiến về phía tôi, tôi lại hoảng loạn lùi về sau, miệng định hét lên kêu cứu nhưng không kịp, người đàn bà trước mặt nhanh như chớp đã dùng gậy giấu sau lưng đập thẳng vào đầu tôi khiến tôi lảo đảo ngã nhào xuống đất. Trước mắt lúc này nhoè hết cả đi, lại thấy máu đỏ đang chảy xuống thành hàng… đau… đau quá!
Hai mắt cố mở ra, tôi lúc này chỉ nhìn thấy được hình ảnh đôi bàn chân lấm lem bẩn thỉu đang ở trước mặt. Đôi mắt từ từ khép lại, đầu đau như bị bổ ra, tôi lúc này chỉ còn cảm nhận được… hình như người đàn bà kia đang kéo lê tôi trên mặt đất, giọng bà ta khản đặc sự thù hận:
– Chính Quân… mày gϊếŧ con tao… tao gϊếŧ vợ mày… huề nha… ha ha ha!
Không… không! Tay tôi cố cào vào đất để cố cho bản thân mình tỉnh táo trở lại…
“Bộp… bộp”, từng cái đập mạnh vào đầu khiến cả người tôi nẫy lên rồi lại ngã xuống… máu… máu… cứu… cứu!
____________________