Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
Tôi với Chính Quân dự định cuối tháng sẽ về quê thăm mẹ tôi, kể từ lúc đi lấy chồng đến giờ, tôi chưa được về thăm bà lần nào. Cứ tưởng gả vào nhà họ Dương sẽ nhàn hạ, thời gian về thăm bà nhiều hơn, ai dè tôi lại bận rộn đến thở cũng không đủ. Mà lần này là do tự Chính Quân đề nghị chứ tôi tôi định là sau khi giải quyết xong chuyện của chị Như, tôi mới dành thời gian cả tuần về chơi với bà cho đỡ cơn nhớ, chứ mà thăm nửa buổi một ngày thì cũng chẳng tới đâu. Nhưng mà thôi đi, Chính Quân đã muốn đi, tôi mừng còn không kịp chứ nói gì là ngăn cản.
Chiều đi đón cu Gin, sẵn tiện ghé thăm chị Nhu ba với dì Nhu không có nhà, tôi lên thăm chị Như xong rồi xuống nhà nói chuyện với dì Phụng. Cứ mỗi lần thấy tôi đưa cu Gin tới là dì Phụng không bánh cũng kẹo, mà bữa nay cu Gin không được khỏe nên cu cậu cứ bám víu lấy tôi. Tôi ôm cu Gin để cho cậu ngồi vào trong lòng tôi, tay mở bánh cho con ăn, tôi nói:
– Mẹ lấy bánh cho con ăn nha Gin?
Cu Gin gật đầu, mặt bí xị:
– Dạ.
Thấy con không được khỏe, tôi liền hỏi:
– Gin sao vậy? Bữa nay đi học về không được vui đó nha?
Cu Gin cắn dở cái bánh, cu cậu xị mặt:
– Con muốn về nhà, con thèm bú…
Tôi nhìn con:
– Ở trường không được uống sữa à con?
– Dạ có, mà giờ con đói… con muốn uống sữa.
Dì Phụng dỗ ngọt thằng bé:
– Cu Gin muốn uống sữa gì, để bà lấy cho con nha?
Cu Gin lắc đầu:
– Gin muốn uống sữa bình, bình sữa con voi… con voi như này nè.
Thằng bé vừa nói vừa múa tay diễn tả trông mà buồn cười, thiệt là khổ, chắc tôi phải nói với vú Lệ và A Mỹ cai bình sữa cho cu cậu quá. Cứ đi học thì thôi, mà ra về lại cứ một hai đòi về uống sữa có bình. Không cho uống bằng bình thì thấy thương mà cho uống lại lo không biết khi nào cu cậu mới chịu cai bình sữa.
Dì Phụng cười cười, bà nói với tôi:
– Cô cai bình sữa cho cậu chủ đi, cũng lớn rồi còn gì.
Tôi nhẹ thở dài:
– Để con tập từ từ, thằng bé đã khó nuôi, con sợ bỏ bình sữa thì cu Gin cũng bỏ sữa luôn. Dì Phụng không biết chứ chọn sữa cho cu Gin còn khó hơn là con chọn chồng nữa ấy chứ.
Dì Phụng ngạc nhiên:
– Cậu chủ trông vậy mà khó nuôi dữ hả cô?
Tôi gật gật:
– Dạ khó nuôi lắm dì, thể trạng thằng bé yếu, con nghe chồng con nói… cu Gin hình như là sinh non thiếu tháng.
– Ra là vậy, con nít mà sinh thiếu tháng là khó nuôi lắm, tôi có đứa cháu cũng giống cậu Gin… trời ơi phải nói là nuôi cực vô cùng, giờ lớn nó đỡ chứ hồi nhỏ hở chút là bệnh.
Nói qua chuyện của cu Gin, tôi mới hỏi sang chuyện chị Như:
– Dì Phụng, con thấy chị Như càng ngày càng xanh xao, thầy Lang có nói gì không hả dì?
Dì Phụng nghe nhắc đến chị Như, dì chau mày, thở dài buồn bã:
– Tôi cũng không biết sao nữa cô, cô Như sao càng ngày càng rút, người riết còn da với xương thôi.
– Sao thầy Lang nói ngậm sâm là sẽ không sao mà dì?
Dì Phụng rầu rĩ trả lời:
– Sâm thì sâm chứ cô, con người mà không ăn uống gì thì chịu sao nổi. Thầy Lang nói, cỡ chừng hơn tháng nữa mà không cứu được cô Như thì coi như chịu thua, thầy hết phép cứu…
Nói tới đây, dì Phụng lại quay sang nhìn tôi, dì nói như khẩn cầu:
– Cô Lâm ơi, cô thương ông chủ, thương cô Như mà cô cứu cổ đi cô. Chứ tôi… tôi người dưng nước lã mà tôi nhìn tôi còn chịu không nổi. Cô Như… cổ hiền quá trời quá đất đi, thấy cổ nằm vậy riết tôi xót trong bụng quá.
Tôi bất giác thở dài, trong bụng cũng toàn là chua xót. Biết làm sao bây giờ, đồng ý là có cách cứu nhưng vấn đề quan trọng bây giờ là làm sao để vào lại phòng gia phả đó đây nè. Chứ tôi tôi còn nôn nóng cứu được chị Như hơn ai hết, tôi nào muốn để chị gái mình bỏ mạng như vậy đâu…
– Con… đang tìm cách dì Phụng ơi, cứu được là con cứu liền, chị Như cũng là chị của con mà…
Dì Phụng đỏ mặt gật gù:
– Tôi biết… tôi biết là cô cũng thương cô Như, tại vì tôi sót ruột quá chứ tôi không có trách gì cô đâu cô Lâm. Bà chủ, bả hối thúc ông chủ gọi cho cô hoài mà ông không có chịu, ông nói cứu được thì cứu, không cứu được thì đành chịu chứ không dám ép cô. Tôi là người làm chứ cũng biết hết chơn mọi chuyện á cô, tôi biết cô gả về đó cũng đâu có suиɠ sướиɠ gì.
Được dì Phụng hiểu chuyện, tôi coi như cũng được an ủi phần nào. Bây giờ quyết định sống còn của chị Như nằm hết trong tay tôi, cứu được chị thì tôi mừng mà không cứu được… có khi cả đời về sau tôi phải sống trong ân hận mất. Cái cảm giác mà bản thân mình phải đối diện với sự sống còn của người thân… nó thật sự quá mức khủng khiếp. Thà là từ đầu tôi không vào được phòng gia phả thì còn đỡ, bây giờ…. thiệt là khổ tâm quá mà.
Chợt nhớ đến một chuyện, tôi liền hỏi nhỏ dì Phụng:
– Dì Phụng… con có chuyện này muốn hỏi dì…
– Chuyện gì cô hỏi đi, tôi biết gì là tôi nói cho cô nghe hết.
Tôi bốc cho cu Gin miếng bánh khác, tôi hỏi:
– Chị Như… trước khi bị lời nguyền bùa đỏ, chị ấy sống thế nào hả dì?
Dì Phụng chau mày suy nghĩ, dì lại nói:
– Ý cô hỏi là sao, tôi không hiểu.
Tôi hỏi kỹ hơn:
– Ý con muốn hỏi… chị Như sinh hoạt ra sao, vui hay buồn, có yêu ai hay không đó mà dì?
– Mà sao cô hỏi vậy?
– Con muốn tìm hiểu chút chuyện ấy mà, dì cứ trả lời cho con biết đi.
Dì Phụng gật gù, dì suy nghĩ một lát rồi mới trả lời tôi:
– Cô Như tính tình thì hiền lành nhân hậu lắm, lúc mà cổ theo ông chủ qua nhà chồng cô chơi á… tôi thấy cũng bình thường, cũng vui vẻ này kia. Cô Như sống không có xích mích gì với ai hết, người ta thương cổ không hết nữa là, nếu mà không có chuyện kỳ cục này thì cổ đã gả về nhà họ Dương, làm mợ Cả quyền quý rồi á chứ cô. Mà có chuyện này…
– Chuyện gì hả dì?
Dì Phụng đắn đo một lát rồi mới nói:
– Thì chuyện… nói chung chuyện này tôi cũng không biết có thiệt hay là không… mà hình như… cô Như… cổ có người yêu.
Tôi thoáng ngạc nhiên:
– Người yêu?
– Dạ cô, tôi canh cửa ban đêm cho cô Như đi chơi hoài mà… cậu kia cũng đẹp trai sáng lán lắm.
Tôi hỏi tới:
– Là trước hay sau lúc chị Như được sắp xếp gả về nhà họ Dương?
Dì Phụng ngẫm nghĩ:
– Thì là trước, cách đâu một năm gì đó rồi ông chủ mới tính tới chuyện gả cô Như.
Tôi lại lấy làm ngạc nhiên:
– Vậy… chẳng nhẽ chị Như không phản đối, mà cái anh người yêu của chị ấy… cũng không nói gì luôn hả dì?
Dì Phụng lắc đầu:
– Không có, tôi không có nghe cô Như cãi ông bà chủ một tiếng nào luôn, lúc tôi cũng nghĩ là cổ với cậu kia chắc là chia tay rồi. Mà giờ nghĩ lại chắc là cô Như chịu đựng đó cô, có mấy khi tối tôi đi vệ sinh này kia… tôi cứ hay nghe cô Như cổ khóc. Lúc đó tôi nghĩ chắc là cô Như sắp gả đi nên buồn khóc, giờ ngẫm nghĩ lại thì thấy kỳ kỳ.
– Kỳ… sao kỳ hả dì?
Dì Phụng thở dài:
– Có bữa tôi thấy cổ ôm cái áo của đàn ông rồi khóc… lúc thấy thì không nghĩ gì, tới lúc cổ nằm một chỗ… tôi mới thấy thương cho cổ. Chắc là cô Như, cổ thương cái cậu đó lắm, biết là hai người không thành được với nhau nên cổ buồn, cổ khóc hoài. Mà cái cậu kia cũng không có nghĩa khí gì hết, bạn gái mình sắp đi lấy chồng mà không đứng ra can ngăn bảo vệ… nghĩ thấy tức đó cô Lâm.
Chuyện này…
– Ba con với dì Nhu biết không hả dì?
Dì Phụng lắc đầu:
– Theo tôi thấy trước mắt là không biết, còn ông bà có biết hay không thì tôi cũng chịu thua, tôi cũng không nghe hai người họ nhắc đến người yêu của cô Như.
– Vậy dì Phụng, dì nhớ mặt của anh kia không dì?
Dì Phụng gật gật:
– Thì cũng nhớ, cậu đó có chào hỏi tôi nên tôi cũng nhớ mặt… mà chi vậy cô Lâm?
Tôi nghĩ nghĩ một lát, liền dặn dò:
– Vậy để vài bữa nữa, con gọi cho dì, dì lén ông bà chủ ra gặp con để dì hướng dẫn cho người ta vẽ lại hình của anh kia nha dì, dì cho con số điện thoại của dì đi.
Dì Phụng có vẻ lo lắng, dì dè chừng hỏi tôi:
– Mà sao phải vậy hả cô? Sao có liên quan tới cậu kia nữa cô?
Tôi không tiện giải thích nhiều, tôi nói đơn giản:
– Thì con muốn tìm anh kia để hỏi chuyện của chị Như thôi dì, nói chung là vì chị Như hết đó, dì yên tâm đi.
Nghe tôi nói vậy, dì Phụng mới yên tâm mà gật đầu:
– Nếu là vì cô Như thì được, để tôi cho cô số điện thoại của tôi, có gì cô cứ gọi tôi.
– Dạ… à mà có chuyện này con quên chưa hỏi…
– Chuyện gì hả cô?
Tôi nhỏ giọng:
– Thầy Lang đó dì… là tự thầy tới nhà tìm chị Như hả dì?
Dì Phụng gật gật:
– Thì hình như là vậy, bởi vậy mới nói thầy hay… biết người ta bị nạn ở đâu mà tới cứu… phước đức quá trời cô ơi…
Tôi nheo nheo mắt, khẽ gật gù nói:
– Dạ dì…
Ngồi trên xe về lại nhà, tôi cứ suy nghĩ mãi đến chuyện của chị Như, càng nghĩ càng thấy có nhiều điểm khả nghi, nhất là ông thầy Lang được dì Phụng ca tụng hết lời. Nói về danh tiếng của ông ấy, tôi cũng không dám bác bỏ là ông ấy không nổi danh, chỉ có điều… tôi cứ thấy có gì đó không đúng lắm ở đây. Về phần chị Như, chị ấy cũng có nhiều vấn đề rất khó hiểu, chẳng hạn như người yêu của chị. Nếu đã yêu nhau sâu đậm đến như vậy thì sao biết tin chị đi lấy chồng, anh ta lại không ngăn cản hay là phá đám? Chưa nói đến chuyện, chị nằm ở đó mấy tháng mà thầy Lang lại nhất định không chịu cho bác sĩ tới truyền thức ăn cho chị, người chị ban đầu còn hồng hào, bây giờ teo tóp đến đáng thương. Đúng, đúng là viên ngọc xanh lưu ly có thể cứu được người nhưng tôi, tôi cũng không thể liều mạng như vậy được. Tôi thì không sợ gì đâu nhưng mẹ tôi, lỡ tôi có chuyện gì, ai sẽ lo cho bà ấy đây?
Tạm thời bây giờ không được làm liều, phải đợi kết quả điều tra từ trợ lý Minh, đó là cách tốt nhất.
– Mẹ… mẹ… cô Oánh… cô Oánh kìa!
Nghe cu Gin reo lên, tôi vội nhìn theo hướng tay con, đúng là Kiều Oánh đang đứng bắt xe, trên tay cô ấy xách rất nhiều túi đồ lỉnh kỉnh. Đang định bảo tài xế tấp xe vào thì đột nhiên, một chiếc xe khác chạy thẳng tới che mất Kiều Oánh. Tôi có chút giật mình liền nói tài xế vòng lên trên để đón cô ấy thì tài xế xe đột nhiên báo với tôi:
– Mợ Hai… kia giống xe cậu Hai vậy?
Tôi nghe anh ta nói, vội hỏi:
– Xe cậu Hai ở đâu?
Anh tài xế chỉ vào chiếc xe khi nãy:
– Đó mợ Hai, mợ nhìn ra chưa?
Lúc này xe tôi đã vượt ngang đến chiếc xe khi nãy, tim tôi đang yên bình lại đột nhiên đập thật mạnh khi thấy Chính Quân vừa bước xuống xe. Cu Gin thấy ba, cu cậu reo lên, tôi vội kéo con ngồi xuống, tôi khẽ quát nhẹ:
– Gin, đừng làm ồn!
Cu Gin mếu máo:
– Nhưng ba… là ba…
Tôi không nói gì, hai mắt nhìn chằm chằm vào chiếc xe hiệu Mercedes màu đen bóng loáng, lại nhìn rõ được từng biểu cảm trên gương mặt tuấn mỹ như điêu khắc kia mà trong lòng không khỏi cảm thấy nhói nhói khó chịu. Chính Quân bước xuống xe, anh ấy đi vòng đến chỗ của Kiều Oánh, cô ấy nhìn thấy anh, đầu khẽ cúi…
– Mợ Hai, có cần tấp xe vào nữa… không mợ?
Tôi mím môi, hít vào một hơi thật sâu rồi thở thật mạnh ra, tôi cố gằn giọng, nói:
– Anh chạy chậm thôi… đợi xe cậu Hai lên rồi chạy theo sau cậu ấy, nhớ giữ khoản cách đừng để cho cậu phát hiện ra.
Anh tài xế nhìn tôi qua kính trong xe, anh khẽ gật:
– Dạ, tôi hiểu rồi mợ.
Dặn dò xong xuôi, tôi lại quay sang cu Gin, tôi bồng con vào lòng, khẽ dỗ dành:
– Mẹ xin lỗi vì quát con… mẹ đang có chút việc nên không để ý đến con được. Con đừng giận mẹ… có được không con?
Cu Gin mặt bí xị, cu cậu hơi mếu:
– Dạ.
Nghe con “dạ”, trong lòng tôi tự nhiên nhói lên thêm nữa, sao tôi khi nãy lại quát con nhỉ? Con nó thấy ba, nó mừng… sao tôi lại như vậy được nhỉ?
Ôm lấy cu Gin, mắt hơi cay, tôi khàn giọng hỏi:
– Gin à… con có thương mẹ không?
Cu Gin quay sang nhìn tôi, cu cậu gật đầu, giọng trẻ con non nớt:
– Có…
Tôi ôm cu cậu vào lòng, nhất thời cảm thấy như được an ủi phần nào. Mặc dù con không phải là do tôi sinh ra, tôi với con không có chung dòng máu nhưng tôi… tôi thật lòng thương thằng bé, một chút tạp niệm xấu với con tôi cũng không có… thật lòng không có.
– Vậy… lát nữa về gặp ba, Gin đừng nói với ba là mình gặp ba với cô Oánh nha, được không?
Cu Gin nhìn tôi, thằng bé như suy nghĩ gì đó rồi lại gật đầu:
– Dạ… vậy mẹ mua cho con xe ô tô chạy được nha?
Tôi bật cười:
– Mai mẹ mua, giờ con muốn ăn bánh gì không, mẹ mua?
Cu Gin lắc đầu:
– Cô Oánh nói… nói đợi con đi học về làm kem cho con ăn á mẹ.
Tôi chau mày, khẽ hỏi:
– Cô Oánh nói vậy á?
Giọng trẻ con còn đớt, cu cậu gật gật:
– Đúng ồi…
Tôi nhìn con, hỏi dò:
– Cô Oánh thương Gin lắm phải không?
– Cô Oánh cho bánh con ăn, còn cho con đồ chơi nữa á mẹ.
Tôi vờ ngạc nhiên:
– Thích vậy ta? Con thương cô Oánh không?
– Dạ thương, thương cô Oánh… mà không được nói với ba là cô cho bánh đâu…
– Sao lạ vậy Gin?
Cu Gin bĩu môi:
– Gin hổng biết.
Tôi gật gật rồi xoay con lại để con xem phim hoạt hình mà anh tài xế vừa bắt, mắt thì dõi theo chiếc xe vừa vượt mặt mà trong lòng không khỏi hồi hộp lo lắng. Sao tôi lại khổ sở đến thế này vậy nhỉ? Sao cứ hết chuyện này rồi chuyện kia lại đến… ông Trời muốn thử thách sức chịu đựng của tôi đến khi nào mới ngừng đây?
Tiểu Kiều, Kiều Oánh… ai mới là ai đây? Bọn họ… liên quan gì tới Chính Quân, sao anh ấy lại quan tâm đến bọn họ nhiều như vậy? Còn nữa, tại sao Kiều Oánh lại quan tâm đến cu Gin như vậy, cô ấy là có ý gì?!
Chiều đi đón cu Gin, sẵn tiện ghé thăm chị Nhu ba với dì Nhu không có nhà, tôi lên thăm chị Như xong rồi xuống nhà nói chuyện với dì Phụng. Cứ mỗi lần thấy tôi đưa cu Gin tới là dì Phụng không bánh cũng kẹo, mà bữa nay cu Gin không được khỏe nên cu cậu cứ bám víu lấy tôi. Tôi ôm cu Gin để cho cậu ngồi vào trong lòng tôi, tay mở bánh cho con ăn, tôi nói:
– Mẹ lấy bánh cho con ăn nha Gin?
Cu Gin gật đầu, mặt bí xị:
– Dạ.
Thấy con không được khỏe, tôi liền hỏi:
– Gin sao vậy? Bữa nay đi học về không được vui đó nha?
Cu Gin cắn dở cái bánh, cu cậu xị mặt:
– Con muốn về nhà, con thèm bú…
Tôi nhìn con:
– Ở trường không được uống sữa à con?
– Dạ có, mà giờ con đói… con muốn uống sữa.
Dì Phụng dỗ ngọt thằng bé:
– Cu Gin muốn uống sữa gì, để bà lấy cho con nha?
Cu Gin lắc đầu:
– Gin muốn uống sữa bình, bình sữa con voi… con voi như này nè.
Thằng bé vừa nói vừa múa tay diễn tả trông mà buồn cười, thiệt là khổ, chắc tôi phải nói với vú Lệ và A Mỹ cai bình sữa cho cu cậu quá. Cứ đi học thì thôi, mà ra về lại cứ một hai đòi về uống sữa có bình. Không cho uống bằng bình thì thấy thương mà cho uống lại lo không biết khi nào cu cậu mới chịu cai bình sữa.
Dì Phụng cười cười, bà nói với tôi:
– Cô cai bình sữa cho cậu chủ đi, cũng lớn rồi còn gì.
Tôi nhẹ thở dài:
– Để con tập từ từ, thằng bé đã khó nuôi, con sợ bỏ bình sữa thì cu Gin cũng bỏ sữa luôn. Dì Phụng không biết chứ chọn sữa cho cu Gin còn khó hơn là con chọn chồng nữa ấy chứ.
Dì Phụng ngạc nhiên:
– Cậu chủ trông vậy mà khó nuôi dữ hả cô?
Tôi gật gật:
– Dạ khó nuôi lắm dì, thể trạng thằng bé yếu, con nghe chồng con nói… cu Gin hình như là sinh non thiếu tháng.
– Ra là vậy, con nít mà sinh thiếu tháng là khó nuôi lắm, tôi có đứa cháu cũng giống cậu Gin… trời ơi phải nói là nuôi cực vô cùng, giờ lớn nó đỡ chứ hồi nhỏ hở chút là bệnh.
Nói qua chuyện của cu Gin, tôi mới hỏi sang chuyện chị Như:
– Dì Phụng, con thấy chị Như càng ngày càng xanh xao, thầy Lang có nói gì không hả dì?
Dì Phụng nghe nhắc đến chị Như, dì chau mày, thở dài buồn bã:
– Tôi cũng không biết sao nữa cô, cô Như sao càng ngày càng rút, người riết còn da với xương thôi.
– Sao thầy Lang nói ngậm sâm là sẽ không sao mà dì?
Dì Phụng rầu rĩ trả lời:
– Sâm thì sâm chứ cô, con người mà không ăn uống gì thì chịu sao nổi. Thầy Lang nói, cỡ chừng hơn tháng nữa mà không cứu được cô Như thì coi như chịu thua, thầy hết phép cứu…
Nói tới đây, dì Phụng lại quay sang nhìn tôi, dì nói như khẩn cầu:
– Cô Lâm ơi, cô thương ông chủ, thương cô Như mà cô cứu cổ đi cô. Chứ tôi… tôi người dưng nước lã mà tôi nhìn tôi còn chịu không nổi. Cô Như… cổ hiền quá trời quá đất đi, thấy cổ nằm vậy riết tôi xót trong bụng quá.
Tôi bất giác thở dài, trong bụng cũng toàn là chua xót. Biết làm sao bây giờ, đồng ý là có cách cứu nhưng vấn đề quan trọng bây giờ là làm sao để vào lại phòng gia phả đó đây nè. Chứ tôi tôi còn nôn nóng cứu được chị Như hơn ai hết, tôi nào muốn để chị gái mình bỏ mạng như vậy đâu…
– Con… đang tìm cách dì Phụng ơi, cứu được là con cứu liền, chị Như cũng là chị của con mà…
Dì Phụng đỏ mặt gật gù:
– Tôi biết… tôi biết là cô cũng thương cô Như, tại vì tôi sót ruột quá chứ tôi không có trách gì cô đâu cô Lâm. Bà chủ, bả hối thúc ông chủ gọi cho cô hoài mà ông không có chịu, ông nói cứu được thì cứu, không cứu được thì đành chịu chứ không dám ép cô. Tôi là người làm chứ cũng biết hết chơn mọi chuyện á cô, tôi biết cô gả về đó cũng đâu có suиɠ sướиɠ gì.
Được dì Phụng hiểu chuyện, tôi coi như cũng được an ủi phần nào. Bây giờ quyết định sống còn của chị Như nằm hết trong tay tôi, cứu được chị thì tôi mừng mà không cứu được… có khi cả đời về sau tôi phải sống trong ân hận mất. Cái cảm giác mà bản thân mình phải đối diện với sự sống còn của người thân… nó thật sự quá mức khủng khiếp. Thà là từ đầu tôi không vào được phòng gia phả thì còn đỡ, bây giờ…. thiệt là khổ tâm quá mà.
Chợt nhớ đến một chuyện, tôi liền hỏi nhỏ dì Phụng:
– Dì Phụng… con có chuyện này muốn hỏi dì…
– Chuyện gì cô hỏi đi, tôi biết gì là tôi nói cho cô nghe hết.
Tôi bốc cho cu Gin miếng bánh khác, tôi hỏi:
– Chị Như… trước khi bị lời nguyền bùa đỏ, chị ấy sống thế nào hả dì?
Dì Phụng chau mày suy nghĩ, dì lại nói:
– Ý cô hỏi là sao, tôi không hiểu.
Tôi hỏi kỹ hơn:
– Ý con muốn hỏi… chị Như sinh hoạt ra sao, vui hay buồn, có yêu ai hay không đó mà dì?
– Mà sao cô hỏi vậy?
– Con muốn tìm hiểu chút chuyện ấy mà, dì cứ trả lời cho con biết đi.
Dì Phụng gật gù, dì suy nghĩ một lát rồi mới trả lời tôi:
– Cô Như tính tình thì hiền lành nhân hậu lắm, lúc mà cổ theo ông chủ qua nhà chồng cô chơi á… tôi thấy cũng bình thường, cũng vui vẻ này kia. Cô Như sống không có xích mích gì với ai hết, người ta thương cổ không hết nữa là, nếu mà không có chuyện kỳ cục này thì cổ đã gả về nhà họ Dương, làm mợ Cả quyền quý rồi á chứ cô. Mà có chuyện này…
– Chuyện gì hả dì?
Dì Phụng đắn đo một lát rồi mới nói:
– Thì chuyện… nói chung chuyện này tôi cũng không biết có thiệt hay là không… mà hình như… cô Như… cổ có người yêu.
Tôi thoáng ngạc nhiên:
– Người yêu?
– Dạ cô, tôi canh cửa ban đêm cho cô Như đi chơi hoài mà… cậu kia cũng đẹp trai sáng lán lắm.
Tôi hỏi tới:
– Là trước hay sau lúc chị Như được sắp xếp gả về nhà họ Dương?
Dì Phụng ngẫm nghĩ:
– Thì là trước, cách đâu một năm gì đó rồi ông chủ mới tính tới chuyện gả cô Như.
Tôi lại lấy làm ngạc nhiên:
– Vậy… chẳng nhẽ chị Như không phản đối, mà cái anh người yêu của chị ấy… cũng không nói gì luôn hả dì?
Dì Phụng lắc đầu:
– Không có, tôi không có nghe cô Như cãi ông bà chủ một tiếng nào luôn, lúc tôi cũng nghĩ là cổ với cậu kia chắc là chia tay rồi. Mà giờ nghĩ lại chắc là cô Như chịu đựng đó cô, có mấy khi tối tôi đi vệ sinh này kia… tôi cứ hay nghe cô Như cổ khóc. Lúc đó tôi nghĩ chắc là cô Như sắp gả đi nên buồn khóc, giờ ngẫm nghĩ lại thì thấy kỳ kỳ.
– Kỳ… sao kỳ hả dì?
Dì Phụng thở dài:
– Có bữa tôi thấy cổ ôm cái áo của đàn ông rồi khóc… lúc thấy thì không nghĩ gì, tới lúc cổ nằm một chỗ… tôi mới thấy thương cho cổ. Chắc là cô Như, cổ thương cái cậu đó lắm, biết là hai người không thành được với nhau nên cổ buồn, cổ khóc hoài. Mà cái cậu kia cũng không có nghĩa khí gì hết, bạn gái mình sắp đi lấy chồng mà không đứng ra can ngăn bảo vệ… nghĩ thấy tức đó cô Lâm.
Chuyện này…
– Ba con với dì Nhu biết không hả dì?
Dì Phụng lắc đầu:
– Theo tôi thấy trước mắt là không biết, còn ông bà có biết hay không thì tôi cũng chịu thua, tôi cũng không nghe hai người họ nhắc đến người yêu của cô Như.
– Vậy dì Phụng, dì nhớ mặt của anh kia không dì?
Dì Phụng gật gật:
– Thì cũng nhớ, cậu đó có chào hỏi tôi nên tôi cũng nhớ mặt… mà chi vậy cô Lâm?
Tôi nghĩ nghĩ một lát, liền dặn dò:
– Vậy để vài bữa nữa, con gọi cho dì, dì lén ông bà chủ ra gặp con để dì hướng dẫn cho người ta vẽ lại hình của anh kia nha dì, dì cho con số điện thoại của dì đi.
Dì Phụng có vẻ lo lắng, dì dè chừng hỏi tôi:
– Mà sao phải vậy hả cô? Sao có liên quan tới cậu kia nữa cô?
Tôi không tiện giải thích nhiều, tôi nói đơn giản:
– Thì con muốn tìm anh kia để hỏi chuyện của chị Như thôi dì, nói chung là vì chị Như hết đó, dì yên tâm đi.
Nghe tôi nói vậy, dì Phụng mới yên tâm mà gật đầu:
– Nếu là vì cô Như thì được, để tôi cho cô số điện thoại của tôi, có gì cô cứ gọi tôi.
– Dạ… à mà có chuyện này con quên chưa hỏi…
– Chuyện gì hả cô?
Tôi nhỏ giọng:
– Thầy Lang đó dì… là tự thầy tới nhà tìm chị Như hả dì?
Dì Phụng gật gật:
– Thì hình như là vậy, bởi vậy mới nói thầy hay… biết người ta bị nạn ở đâu mà tới cứu… phước đức quá trời cô ơi…
Tôi nheo nheo mắt, khẽ gật gù nói:
– Dạ dì…
Ngồi trên xe về lại nhà, tôi cứ suy nghĩ mãi đến chuyện của chị Như, càng nghĩ càng thấy có nhiều điểm khả nghi, nhất là ông thầy Lang được dì Phụng ca tụng hết lời. Nói về danh tiếng của ông ấy, tôi cũng không dám bác bỏ là ông ấy không nổi danh, chỉ có điều… tôi cứ thấy có gì đó không đúng lắm ở đây. Về phần chị Như, chị ấy cũng có nhiều vấn đề rất khó hiểu, chẳng hạn như người yêu của chị. Nếu đã yêu nhau sâu đậm đến như vậy thì sao biết tin chị đi lấy chồng, anh ta lại không ngăn cản hay là phá đám? Chưa nói đến chuyện, chị nằm ở đó mấy tháng mà thầy Lang lại nhất định không chịu cho bác sĩ tới truyền thức ăn cho chị, người chị ban đầu còn hồng hào, bây giờ teo tóp đến đáng thương. Đúng, đúng là viên ngọc xanh lưu ly có thể cứu được người nhưng tôi, tôi cũng không thể liều mạng như vậy được. Tôi thì không sợ gì đâu nhưng mẹ tôi, lỡ tôi có chuyện gì, ai sẽ lo cho bà ấy đây?
Tạm thời bây giờ không được làm liều, phải đợi kết quả điều tra từ trợ lý Minh, đó là cách tốt nhất.
– Mẹ… mẹ… cô Oánh… cô Oánh kìa!
Nghe cu Gin reo lên, tôi vội nhìn theo hướng tay con, đúng là Kiều Oánh đang đứng bắt xe, trên tay cô ấy xách rất nhiều túi đồ lỉnh kỉnh. Đang định bảo tài xế tấp xe vào thì đột nhiên, một chiếc xe khác chạy thẳng tới che mất Kiều Oánh. Tôi có chút giật mình liền nói tài xế vòng lên trên để đón cô ấy thì tài xế xe đột nhiên báo với tôi:
– Mợ Hai… kia giống xe cậu Hai vậy?
Tôi nghe anh ta nói, vội hỏi:
– Xe cậu Hai ở đâu?
Anh tài xế chỉ vào chiếc xe khi nãy:
– Đó mợ Hai, mợ nhìn ra chưa?
Lúc này xe tôi đã vượt ngang đến chiếc xe khi nãy, tim tôi đang yên bình lại đột nhiên đập thật mạnh khi thấy Chính Quân vừa bước xuống xe. Cu Gin thấy ba, cu cậu reo lên, tôi vội kéo con ngồi xuống, tôi khẽ quát nhẹ:
– Gin, đừng làm ồn!
Cu Gin mếu máo:
– Nhưng ba… là ba…
Tôi không nói gì, hai mắt nhìn chằm chằm vào chiếc xe hiệu Mercedes màu đen bóng loáng, lại nhìn rõ được từng biểu cảm trên gương mặt tuấn mỹ như điêu khắc kia mà trong lòng không khỏi cảm thấy nhói nhói khó chịu. Chính Quân bước xuống xe, anh ấy đi vòng đến chỗ của Kiều Oánh, cô ấy nhìn thấy anh, đầu khẽ cúi…
– Mợ Hai, có cần tấp xe vào nữa… không mợ?
Tôi mím môi, hít vào một hơi thật sâu rồi thở thật mạnh ra, tôi cố gằn giọng, nói:
– Anh chạy chậm thôi… đợi xe cậu Hai lên rồi chạy theo sau cậu ấy, nhớ giữ khoản cách đừng để cho cậu phát hiện ra.
Anh tài xế nhìn tôi qua kính trong xe, anh khẽ gật:
– Dạ, tôi hiểu rồi mợ.
Dặn dò xong xuôi, tôi lại quay sang cu Gin, tôi bồng con vào lòng, khẽ dỗ dành:
– Mẹ xin lỗi vì quát con… mẹ đang có chút việc nên không để ý đến con được. Con đừng giận mẹ… có được không con?
Cu Gin mặt bí xị, cu cậu hơi mếu:
– Dạ.
Nghe con “dạ”, trong lòng tôi tự nhiên nhói lên thêm nữa, sao tôi khi nãy lại quát con nhỉ? Con nó thấy ba, nó mừng… sao tôi lại như vậy được nhỉ?
Ôm lấy cu Gin, mắt hơi cay, tôi khàn giọng hỏi:
– Gin à… con có thương mẹ không?
Cu Gin quay sang nhìn tôi, cu cậu gật đầu, giọng trẻ con non nớt:
– Có…
Tôi ôm cu cậu vào lòng, nhất thời cảm thấy như được an ủi phần nào. Mặc dù con không phải là do tôi sinh ra, tôi với con không có chung dòng máu nhưng tôi… tôi thật lòng thương thằng bé, một chút tạp niệm xấu với con tôi cũng không có… thật lòng không có.
– Vậy… lát nữa về gặp ba, Gin đừng nói với ba là mình gặp ba với cô Oánh nha, được không?
Cu Gin nhìn tôi, thằng bé như suy nghĩ gì đó rồi lại gật đầu:
– Dạ… vậy mẹ mua cho con xe ô tô chạy được nha?
Tôi bật cười:
– Mai mẹ mua, giờ con muốn ăn bánh gì không, mẹ mua?
Cu Gin lắc đầu:
– Cô Oánh nói… nói đợi con đi học về làm kem cho con ăn á mẹ.
Tôi chau mày, khẽ hỏi:
– Cô Oánh nói vậy á?
Giọng trẻ con còn đớt, cu cậu gật gật:
– Đúng ồi…
Tôi nhìn con, hỏi dò:
– Cô Oánh thương Gin lắm phải không?
– Cô Oánh cho bánh con ăn, còn cho con đồ chơi nữa á mẹ.
Tôi vờ ngạc nhiên:
– Thích vậy ta? Con thương cô Oánh không?
– Dạ thương, thương cô Oánh… mà không được nói với ba là cô cho bánh đâu…
– Sao lạ vậy Gin?
Cu Gin bĩu môi:
– Gin hổng biết.
Tôi gật gật rồi xoay con lại để con xem phim hoạt hình mà anh tài xế vừa bắt, mắt thì dõi theo chiếc xe vừa vượt mặt mà trong lòng không khỏi hồi hộp lo lắng. Sao tôi lại khổ sở đến thế này vậy nhỉ? Sao cứ hết chuyện này rồi chuyện kia lại đến… ông Trời muốn thử thách sức chịu đựng của tôi đến khi nào mới ngừng đây?
Tiểu Kiều, Kiều Oánh… ai mới là ai đây? Bọn họ… liên quan gì tới Chính Quân, sao anh ấy lại quan tâm đến bọn họ nhiều như vậy? Còn nữa, tại sao Kiều Oánh lại quan tâm đến cu Gin như vậy, cô ấy là có ý gì?!