Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Tôi hướng mắt nhìn về phía anh ta, chỉ thấy anh ta cũng đang nhướn mày nhìn tôi, ánh nhìn không mấy là vui vẻ. Gương mặt kia dường như cũng chẳng có gì là xao động trước thông tin mà tôi vừa nói ra, trước sau vẫn lạnh như băng. Thấy anh ta cứ giữ im lặng, tôi biết chắc chắn là anh ta sẽ không nói nên trong lòng cũng không có bao nhiêu chờ mong. Cũng được, dù sao tôi cũng không có cái quyền bắt anh ta phải nói cho tôi biết, muốn nói cũng được, không thì cũng chẳng sao.
– Tôi không nhớ là mình có nói như vậy.
Chính Quân buông ra một câu ngắn gọn rồi lại ngã ra ghế sô pha, hai mắt nhắm kịt cứ như là không muốn tiếp chuyện thêm nữa vậy. Tôi thấy anh ta như thế, cũng chẳng còn hứng thú để hỏi thêm. Tôi hỏi là hỏi vậy thôi chứ tôi biết là anh ta có chết cũng không nói, mà thôi, cũng không quan trọng lắm đâu.
Thấy anh ta muốn ngủ thêm, tôi cũng không kêu anh ta dậy, hôm qua uống say đến thế thì ngủ thêm một chút cũng tốt. Chuẩn bị xong xuôi, tôi mới xuống nhà, sẵn tiện ghé ngang phòng cu Gin xem nhóc con đã dậy chưa. Còn về chuyện đêm qua, xem như tôi chưa nghe thấy gì đi.
Lúc tôi xuống dưới nhà đã thấy anh Cả và ông nội đang uống trà sớm, hôm nay nhà có thêm người mới nên sẽ dùng trà ở phòng khách chứ không phải là ngoài sân như thường khi. Nhớ lúc tôi mới về nhà chồng, mọi người cũng theo luật lệ như vậy, chủ yếu là để người mới đến mời trà bậc trưởng bối trong nhà. Một nghi thức chào đón người mới của nhà họ Dương, thể hiện đầy đủ sự cao quý của gia tộc trâm anh thế phiệt.
Thấy tôi bước xuống, cả hai vị trước mặt cùng nhìn sang, anh Cả ngồi trên xe lăn, trên môi vẫn là nụ cười hết sức thân thiện dành cho tôi. Kể ra thì nhà họ Dương có ba cậu quý tử, trước mặt tôi đây là cậu Cả Chính Uy con của Má Lớn, tiếp theo là đến cậu Hai Chính Quân tức là chồng tôi, sau cùng là cậu Ba Chính Vũ con của Má Nhỏ. Anh Cả và chú Ba đều có mẹ, chỉ duy nhất chồng tôi là không có, tôi nghe nói, bà ấy đã mất rất lâu rồi.
– Dậy sớm vậy Tiểu Lâm?
Nghe anh Cả hỏi, tôi mỉm cười trả lời:
– Em quen dậy giờ này rồi, bữa nay lại có em dâu mới đến, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là nên dậy sớm một chút.
Ông nội cười cười nhìn tôi, ông hỏi:
– Chính Quân đâu? Vẫn còn ngủ à?
Tôi đi đến ghế ngồi xuống, ngồi đúng vào vị trí của mình rồi mới gật đầu trả lời ông:
– Dạ vẫn còn ngủ, hôm qua anh ấy uống nhiều quá.
Ông gật gù:
– Nên để cho nó ngủ thêm, mấy khi thấy nó vui vẻ uống say đến như vậy.
– Dạ.
Anh Cả nhìn sang tôi, vẫn là nụ cười chuẩn mực nhất, anh ấy hỏi:
– Cu Gin vẫn còn ngủ à?
Tôi trả lời:
– Giờ này chắc cũng sắp dậy rồi đó anh Cả, đêm qua thằng bé ngủ sớm lắm.
Anh Cả đẩy tách trà mà người làm vừa rót sang cho tôi, sẵn tiện lấy cho tôi một ít bánh ngọt, anh ấy nói:
– Ăn chút gì đi, đừng để bụng đói.
Tôi khẽ gật đầu, lại nhìn thấy có rất nhiều loại bánh, mà loại nào trông cũng khá là ngon. Bánh đối với tôi là chân ái, tôi có thể ăn hết cả đĩa bánh này trong vòng 10 phút ấy chứ chẳng đùa.
Vừa cắn vào một góc miếng bánh quy, tôi lại nghe anh Cả cười nói:
– Tiểu Lâm thích ăn bánh lắm à? Anh thấy hai mắt em nhìn dĩa bánh sáng rực, cách ăn cũng thích thú lắm thì phải.
Tôi cười hề hề, cũng không quên cắn thêm miếng nữa, tôi thiệt tình nói:
– Bánh ngon lắm, anh Cả cũng thử vài cái đi, bảo đảm không làm anh thất vọng.
– Anh không ăn đâu, em ăn đi, anh không thích bánh ngọt cho lắm.
Anh Cả là một người chu đáo, gương mặt vô cùng điển trai, phải nói là rất đàn ông, rất cuốn hút, là mẫu gương mặt góc cạnh không góc chết. Khác với Chính Quân luôn trầm mặc, anh Cả luôn đem đến cảm giác thân thiện hòa đồng cho người tiếp xúc. Trong ba anh em nhà này, anh Cả là dễ tính nhất, tính tình lại siêu dễ thương, rất tâm lý, rất đàn ông. Đáng lý là tôi sẽ được gả cho anh Cả chứ không phải là Chính Quân đâu. Vì tôi là đi lấy chồng thay cho chị gái mình, mà chị gái tôi lại có hôn ước hứa hẹn với người đàn ông này. Về phần tôi, ba cậu nhà này lấy ai cũng không khác biệt mấy, vì tôi có yêu thương ai từ trước đâu, như nhau cả thôi mà. Chỉ là, thật không hiểu tại sao lại có sự thay đổi ở phút 89, tôi vậy mà được sang tay cho cậu Hai nhà này…
Ngồi trò chuyện với hai vị trước mặt một lát, Má Nhỏ với ba chồng tôi mới ra đến, Má Lớn khoảng vài phút sau mới thấy ra. Ba chồng tôi hiện tại có hai người vợ, vợ lớn là Má Lớn, mẹ của cậu Cả, vợ nhỏ là Má Nhỏ, mẹ của cậu Ba. Về phần ông ấy có thêm bà vợ nào khác không thì tôi không biết, ba chồng tôi nổi tiếng là đào hoa, tôi không nghĩ là ông ấy chỉ có từng này vợ đâu. Nhưng dù có thêm người bên ngoài thì cũng chỉ gọi là bồ nhí chứ làm gì đủ trình được gọi là vợ của Dương Chính Tân. Hai vị phu nhân trước mặt tôi đây có thừa nhất là thủ đoạn và địa vị, muốn nhảy vào đấu với bọn họ, e là đám tiểu tam loi nhoi lóc nhóc ngoài kia không có sót lấy một cửa nào.
Má Lớn hình như là lớn hơn Ba Chồng tôi hai tuổi, dù có hơi lớn tuổi một chút nhưng nhan sắc vẫn còn rất mặn mà. Nhìn bà ấy thế này, tôi đoán chắc trước kia lúc còn trẻ, bà ấy phải đẹp lắm nên về già mới có thể xuất sắc đến thế này. Eo ôi nhìn kìa, trông chẳng khác gì minh tinh Trung Hoa, vóc dáng và gương mặt vẫn hơn khối cô còn trẻ bây giờ. Về phần Má Nhỏ, đây được gọi là kiểu nhan sắc đỏng đảnh tiểu thư, có chút cao quý, chút kiêu kỳ, lại chút hồ ly yêu mị. Đúng là Má Nhỏ xinh đẹp hơn Má Lớn rất nhiều, lại kém tuổi nên da dẻ vẫn còn hồng hào, dáng dấp vẫn khá là mượt mà. Nhưng nếu xét về độ quý phái thì lại chả ăn nhầm gì được với Má Lớn. Bởi Má Lớn giống y như là công nương ấy, dáng đi dáng ngồi đều chuẩn mực con nhà danh gia vọng tộc.
Phải nói là hai bà, hai kiểu mẫu khác nhau, đoan chính cũng có mà yêu mị hồ ly cũng có. Mà đặc biệt nhất, cả hai đều là con nhà giàu, không có quyền cũng có tiền, nhà mẹ chống lưng mạnh như thế nên hai bà đến giờ vẫn không ai nhường ai. Nhưng nói ra thì có vẻ Má Lớn thiệt thòi hơn một chút, vừa không có được sự cưng chiều của ba chồng tôi như Má Nhỏ, lại vừa khổ tâm vì sức khỏe của con trai. Anh Cả tôi đi lại hơi khó khăn, phần lớn đều phải dùng xe lăn mới có thể di chuyển được. Thế nên dù rất quý phái nhưng trông Má Lớn kiểu gì cũng thấy có nét rầu lo, sự chú tâm cũng không còn đặt hết lên trên người ba chồng tôi nữa.
Đợi các vị trưởng bối có mặt đầy đủ, chú Ba Vũ mới đưa vợ xuống ra mắt mọi người. Châu Nhi là người quen cả rồi, cô ấy còn thân thiết với mọi người hơn cả tôi nên chắc chắn sẽ không có sự ngượng ngùng giống tôi lúc trước đâu. Với cả chú Ba quan tâm đến cô ấy như vậy, cô ấy nhất định không thấy khó xử hay là lạc lõng với gia đình này.
Má Nhỏ có được cô con dâu vàng, cô con dâu ngọc nên bà ấy cứ cười mãi thôi. Một tiếng cũng Nhi, hai tiếng cũng Nhi, thiếu điều muốn đem con dâu dán chặt vào trong người. Châu Nhi là cô gái được bà ấy chọn riêng cho con trai mình, gia thế tốt, học thức tốt, gương mặt lại xinh đẹp hơn người. Phải là tôi có dâu vừa mắt như vậy, tôi cũng vui chứ đừng nói là bà ấy.
– Châu Nhi, chào anh Cả, chào chị Hai đi em.
Châu Nhi quay sang nhìn tôi và anh Cả, cô ấy khẽ gật đầu, nụ cười rạng rỡ xinh đẹp, cô ấy cúi đầu lễ phép:
– Em chào anh Cả, em chào chị Hai.
Tôi có hơi lúng túng một chút, trước kia có tôi là dâu nhỏ nhất, giờ có người nhỏ hơn cả tôi, lại kính cẩn với tôi nên làm tôi có hơi lạ lẫm. Thấy Châu Nhi chào tôi, Má Nhỏ liền lên tiếng chặn trước:
– Sau này hai chị em sống chung với nhau thuận hòa nha chưa, An Lâm là chị lớn nên nhường Châu Nhi một chút nha con.
Tôi nhìn bà ấy, sự vui vẻ ban nãy cũng bị giảm xuống một chút. Chưa chi mà đã như vậy rồi, có phải là trẻ con đâu mà bắt lớn phải nhường nhỏ. Tôi về đây cũng chỉ hơn hai tháng, đến cả đi dạo cũng chưa chắc đi đúng hướng nữa mà…
Má Lớn nghe vậy, bà ấy liền cười nhạt rồi cất lời:
– Nếu mà tính cho đúng thì con bé Nhi còn quen thân với nhà mình hơn là bé Lâm. Nhưng thôi, chị em vẫn phải thuận hòa yêu thương nhau, đợi sau này chị Cả về, ba chị em một nhà tha hồ mà tám chuyện.
Tôi nhìn Má Lớn, biết là bà ấy muốn bắt bẻ Má Nhỏ, èo, đấu khẩu của hai vị phu nhân, người nhỏ bé như tôi tốt nhất đừng nên xen vào.
Má Nhỏ cũng đâu chịu thua, bà ấy uống một ít trà, nụ cười thân thiện nhưng hơi đểu:
– Em nghe nói cháu gái của bác Hà chuẩn bị đi du học nước ngoài, chắc là chuyện hôn sự của Chính Uy vẫn còn phải hoãn lại phải không chị Hai? Chà, tiếc quá, phải chi trước kia chị gái của An Lâm không chết yểu mệnh thì giờ đây chị Hai sắp có cháu nội ẵm bồng rồi. À quên, nếu không phải có sự cố… chắc giờ An Lâm cũng đã là vợ của Chính Uy chứ không phải là Chính Quân. Nhắc tới em lại thấy thương đứt ruột thằng Uy nhà mình, đúng là cái số nó khổ mà.
Vài câu bâng quơ mà làm cho cả nhà sượng ngắt, đến cả người ít xen vào chuyện của đàn bà như ba chồng tôi cũng phải nhướn mày nhìn vợ nhỏ của mình. Mà Má Nhỏ trước giờ là vậy, nói năng chưa bao giờ biết kiêng kỵ ai hoặc là kiêng kỵ chuyện gì. Trước kia là thế nào thì tôi không rõ nhưng kể từ khi tôi đặt chân vào nhà này, tôi cảm thấy Má Nhỏ luôn ngang tàn trong lời nói, bà ấy dường như chẳng biết sợ ai.
Mặt Má Lớn lộ rõ vẻ khó chịu, ông nội cũng lấy làm không vui, tôi thì khỏi nói cũng biết là ngại ngùng rồi. Má Nhỏ nói như vậy khác nào nói tôi giống như là trái banh bị truyền tay không có giá trị, lại khác nào nói chồng tôi tranh giành phụ nữ của anh trai mình. Một mũi tên mà dính đến mấy con nhạn, công nhận Má Nhỏ biết cách làm người khác khó chịu ghê.
Anh Cả im lặng nãy giờ, giờ lại nhàn nhạt nói một câu:
– Vợ chồng là chuyện nhân duyên đâu thể nào cưỡng ép được đâu dì. Chuyện đã qua, dì đừng nhắc lại kẻo lại phát sinh thêm chuyện không hay. An Như chết là chuyện buồn, đừng làm An Lâm thấy khó xử.
Ông nội nhấp ngụm trà, giọng ông nghiêm nghị hẳn, mắt khẽ liếc nhìn sang Má Nhỏ:
– Hôm nay là ngày đầu tiên Châu Nhi về làm dâu, ta không muốn để con bé thấy những chuyện không hay. Bớt bớt cái miệng lại… ta vẫn còn sống.
Ông nội đã lên tiếng, Má Nhỏ có ngang tàn cỡ nào cũng không dám cãi lại. Phải nói ở nhà này, người chẳng màn náo nhiệt nhất là ông nội, ông chẳng bao giờ để ý đến chuyện tranh chấp của đàn bà. Chỉ có điều, một khi mà ông đã lên tiếng phàn nàn, tức là ông đã nhìn thấy có chuyện không vừa ý. Mà ông đã không vừa ý thì nên biết điều mà ngậm miệng lại, kẻo lại ăn phạt đến thân tàn ma dại thì lại kêu trời trách đất. Bởi quốc có quốc pháp, gia có gia quy, sống ở đâu phải tuân thủ luật lệ ở đó. Nhà họ Dương cho tiền tài quyền lực, người họ Dương phải biết chấp hành đúng bổn phận của mình, cấm làm càn.
Thấy không khí có chút ngột ngạt, chú Ba Vũ liền bảo Châu Nhi mời trà người lớn. Nhờ có sự hoạt bát của Châu Nhi mà tình hình thế sự mới đỡ căng thẳng hơn một chút, loáng thoáng đã nghe thấy tiếng cười của mọi người. Tôi cầm trên tay tách trà mà Châu Nhi vừa mời đưa, uống vào một ngụm lại nhìn quanh một vòng trên bàn, ánh nhìn có chút tán thưởng. Đúng là hào môn thế gia, đằng sau vẻ hào nhoáng luôn là sự đấu tranh từng giờ từng phút. Xem ra, cuộc đấu tranh tranh giành quyền lực vẫn còn, gia tài này rồi sẽ rơi vào tay ai… vẫn là một ẩn số khó đoán.
Quá bữa sáng chồng tôi mới dậy, anh ta dậy rồi uống một ly sữa sau đó đến công ty luôn chứ không ăn sáng ở nhà. Mà cả buổi sáng, bọn tôi chỉ nhìn mặt nhau rồi thôi chứ cũng không ai nói với ai câu nào. Đợi Chính Quân đi làm, tôi lại ra vườn dạo mát, cũng sẵn tiện trông chừng cu Gin đang chơi ở hồ cá với A Mỹ. Ngồi được một lát thì có điện thoại gọi đến, nhìn vào màn hình… lại là ba tôi gọi.
Thở ra một hơi rồi mới bắt máy, tôi dịu giọng:
– Vâng, con nghe.
– Lâm hả con… thằng Quân đâu, con đang làm gì vậy?
– Con… đang rảnh, đang trông cu Gin.
– Gin… ừ ừ… thời gian này nên bồi đắp thêm tình cảm với thằng bé…
– Dạ vâng.
– Vậy… ba tắt máy đây, có chuyện gì thì gọi cho ba, nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe nha con.
– Vâng, con nhớ rồi.
Tắt máy, tôi lại thở dài thêm một hơi nữa, trong lòng có chút ngột ngạt không thoải mái. Cha con tôi là vậy đó, có gọi cũng chẳng nói với nhau được bao nhiêu câu. Mà chỉ từ khi tôi đồng ý thay chị Như về đây làm dâu, cha con tôi mới nói chuyện lại với nhau mà thôi. Chứ trước kia, một năm, à không phải nói là gần cả chục năm cũng chẳng thấy ông ấy gọi hỏi thăm tôi một câu nào. Nếu không phải chị Như chết, nếu không phải cần tôi thế thân thì ông ấy đã chẳng đoái hoài đến mẹ con tôi. Hơn hai mươi năm không có bóng dáng của cha, bây giờ tự dưng lại có ba còn được quan tâm mỗi ngày… tôi thấy có chút tiếp thu không nổi. Không quen, thiệt sự không quen một chút nào.
Thấy tôi thở dài trầm ngâm, bé Thà liền đi đến quan tâm:
– Mợ Hai, mợ sao vậy?
Tôi nhìn con bé, lại khẽ lắc đầu:
– Không có gì… mợ nhớ nhà thôi à.
– Nhớ nhà hả mợ, nếu vậy mợ nói cậu đưa mợ về thăm nhà một bữa đi. Hồi nãy cậu Ba cũng đưa mợ Ba về thăm nhà mẹ rồi đó mợ. Từ bữa cưới tới giờ, con thấy mợ chưa có về nhà.
– Từ từ cũng được, cậu em còn bận lắm, để sau rồi về.
Nói là nói vậy thôi chứ tôi biết nếu tôi có về thăm nhà thì cũng chỉ một mình tôi về, chứ Chính Quân… còn lâu anh ta mới chịu về cùng tôi. Đúng là không có gì khổ bằng lấy chồng vô tâm, thật là không biết nên nói thế nào.
………………….
Cuộc sống của tôi hàng ngày vẫn tiếp diễn như vậy. Cả ngày quanh quẩn trong nhà, hết ăn rồi ngủ, hết ngủ rồi lại đi dạo, rồi chăm sóc để ý đến cu Gin. Đôi khi cũng có dẫn bé Thà đi mua sắm vài món, mua thì nhiều mà lại ít ra ngoài nên thành ra không còn hứng thú để mua nữa. Chính Quân vẫn đi làm điều đặn, anh ta có vẻ rất cuồng công việc, có khi hai ba ngày ở công ty không về nhà cũng được. Chỉ duy nhất có cu Gin là khiến anh ta còn để tâm đến ngôi nhà này, nếu mà không có cu Gin chắc anh ta cũng chẳng vác xác về đây để làm gì. Còn về phần tôi, ôi giồi ôi, không quan trọng… không quan trọng.
Mấy hôm nay, ngày nào chị gái của Châu Nhi cũng sang chơi, lại dẫn theo con trai của chị ấy đến. Thằng bé con của chị gái Châu Nhi lớn hơn cu Gin một tuổi, trông bụ bẫm lớn tướng hơn cu Gin rất nhiều. Châu Nhi cũng hay để cho cháu cô ấy chơi với cu Gin, tôi thấy hai đứa bé chơi với nhau cũng vui vẻ. Cu Gin có bạn nên ríu rít suốt ngày, thấy thằng bé vui tôi cũng thấy vui, cũng không cấm cu Gin không được ra chơi nữa. Chỉ có điều, tôi để ý thấy thằng bé kia chơi với cu Gin hơi bạo lực nên có dặn A Mỹ trông cu Gin cẩn thận hơn.
Chiều xuống, tôi ở trong phòng Má Lớn, nghe bà ấy dặn dò mua vài thứ linh tinh. Hai má con đang trò chuyện lại nghe tiếng cu Gin khóc lớn vang khắp nhà. Bình thường cu Gin rất ít khóc, có khóc cũng khóc rất nhỏ, bây giờ khóc lớn như vậy, chắc chắn phải là rất đau. Tôi vội đứng dậy rồi chạy nhanh ra ngoài xem thằng bé, lúc thấy A Mỹ bồng cu Gin đầu đầy máu, tôi hoảng đến run cả tay. Chạy nhanh đến chỗ con, tôi đưa tay bế thằng bé vào người, máu trên đầu cu Gin thấm ướt hết cả vai áo tôi. Vú Lệ với mọi người cũng chạy ra, Châu Nhi từ xa cũng chạy vào, cô ấy đi nhanh đến, vừa tới đã nói chặn đầu trước:
– Hai đứa nhỏ đang chơi với em, cu Gin giành đồ chơi với cu Thóc nên cu Thóc đẩy nhẹ cu Gin một cái. Em đâu nghĩ cu Gin yếu đến như vậy, xô nhẹ đã ngã xuống đất rồi.
Tôi vừa dỗ cu Gin vừa hét kêu chuẩn bị xe đưa thằng bé đến bệnh viện. Sắp xếp xong xuôi, tôi lại quay sang nhìn Châu Nhi, tôi lạnh giọng:
– Thím nói như vậy lỗi là tại cu Gin hết hay sao? Thằng bé đã như vậy mà thím vẫn còn đổ lỗi cho nó. Máu chảy ra nhiều như vậy mà thím không thấy xót hay sao?
Châu Nhi chau mày nhìn tôi, cô ấy buông tay không dỗ dành cu Gin nữa, giọng đanh lại:
– Ý của em không phải như vậy, chị Hai đừng vì xót con mà nói như vậy chứ?
Tôi gằn giọng:
– Đúng sai đợi tôi về rồi phân xử.
– Chị nói như vậy là sao? Chị có ý gì?
Tôi nhìn cô ta, thẳng thắn nói:
– Tôi không có ý gì hết, con tôi thì tôi xót, cháu cô thì cô bảo vệ thôi, đúng không?
Châu Nhi chuyển đổi sắc mặt, mà tôi cũng chẳng muốn quan tâm đến cô ta nữa. Đúng là không phải máu mủ nên chẳng thương, thằng bé bị thương nặng như vậy mà còn đổ lỗi cho nó. Buồn cười, từ bao giờ mà nạn nhân lại là người có lỗi vậy? Muốn chặn trước tôi sao?
Hừ, nằm mơ đi!
____________________
VẪN TƯƠNG TÁC MẠNH MẼ NHƯ CHƯƠNG 1 NHA CÁC CHỊ ƠI, SHARE CHO EM VỚI NHA, CẢM ƠN CẢ NHÀ MÌNH NHIỀU LẮM Ạ. MONG TRUYỆN MỚI ĐƯỢC CẢ NHÀ YÊU THƯƠNG THIỆT LÀ NHIỀU Ạ.
– Tôi không nhớ là mình có nói như vậy.
Chính Quân buông ra một câu ngắn gọn rồi lại ngã ra ghế sô pha, hai mắt nhắm kịt cứ như là không muốn tiếp chuyện thêm nữa vậy. Tôi thấy anh ta như thế, cũng chẳng còn hứng thú để hỏi thêm. Tôi hỏi là hỏi vậy thôi chứ tôi biết là anh ta có chết cũng không nói, mà thôi, cũng không quan trọng lắm đâu.
Thấy anh ta muốn ngủ thêm, tôi cũng không kêu anh ta dậy, hôm qua uống say đến thế thì ngủ thêm một chút cũng tốt. Chuẩn bị xong xuôi, tôi mới xuống nhà, sẵn tiện ghé ngang phòng cu Gin xem nhóc con đã dậy chưa. Còn về chuyện đêm qua, xem như tôi chưa nghe thấy gì đi.
Lúc tôi xuống dưới nhà đã thấy anh Cả và ông nội đang uống trà sớm, hôm nay nhà có thêm người mới nên sẽ dùng trà ở phòng khách chứ không phải là ngoài sân như thường khi. Nhớ lúc tôi mới về nhà chồng, mọi người cũng theo luật lệ như vậy, chủ yếu là để người mới đến mời trà bậc trưởng bối trong nhà. Một nghi thức chào đón người mới của nhà họ Dương, thể hiện đầy đủ sự cao quý của gia tộc trâm anh thế phiệt.
Thấy tôi bước xuống, cả hai vị trước mặt cùng nhìn sang, anh Cả ngồi trên xe lăn, trên môi vẫn là nụ cười hết sức thân thiện dành cho tôi. Kể ra thì nhà họ Dương có ba cậu quý tử, trước mặt tôi đây là cậu Cả Chính Uy con của Má Lớn, tiếp theo là đến cậu Hai Chính Quân tức là chồng tôi, sau cùng là cậu Ba Chính Vũ con của Má Nhỏ. Anh Cả và chú Ba đều có mẹ, chỉ duy nhất chồng tôi là không có, tôi nghe nói, bà ấy đã mất rất lâu rồi.
– Dậy sớm vậy Tiểu Lâm?
Nghe anh Cả hỏi, tôi mỉm cười trả lời:
– Em quen dậy giờ này rồi, bữa nay lại có em dâu mới đến, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là nên dậy sớm một chút.
Ông nội cười cười nhìn tôi, ông hỏi:
– Chính Quân đâu? Vẫn còn ngủ à?
Tôi đi đến ghế ngồi xuống, ngồi đúng vào vị trí của mình rồi mới gật đầu trả lời ông:
– Dạ vẫn còn ngủ, hôm qua anh ấy uống nhiều quá.
Ông gật gù:
– Nên để cho nó ngủ thêm, mấy khi thấy nó vui vẻ uống say đến như vậy.
– Dạ.
Anh Cả nhìn sang tôi, vẫn là nụ cười chuẩn mực nhất, anh ấy hỏi:
– Cu Gin vẫn còn ngủ à?
Tôi trả lời:
– Giờ này chắc cũng sắp dậy rồi đó anh Cả, đêm qua thằng bé ngủ sớm lắm.
Anh Cả đẩy tách trà mà người làm vừa rót sang cho tôi, sẵn tiện lấy cho tôi một ít bánh ngọt, anh ấy nói:
– Ăn chút gì đi, đừng để bụng đói.
Tôi khẽ gật đầu, lại nhìn thấy có rất nhiều loại bánh, mà loại nào trông cũng khá là ngon. Bánh đối với tôi là chân ái, tôi có thể ăn hết cả đĩa bánh này trong vòng 10 phút ấy chứ chẳng đùa.
Vừa cắn vào một góc miếng bánh quy, tôi lại nghe anh Cả cười nói:
– Tiểu Lâm thích ăn bánh lắm à? Anh thấy hai mắt em nhìn dĩa bánh sáng rực, cách ăn cũng thích thú lắm thì phải.
Tôi cười hề hề, cũng không quên cắn thêm miếng nữa, tôi thiệt tình nói:
– Bánh ngon lắm, anh Cả cũng thử vài cái đi, bảo đảm không làm anh thất vọng.
– Anh không ăn đâu, em ăn đi, anh không thích bánh ngọt cho lắm.
Anh Cả là một người chu đáo, gương mặt vô cùng điển trai, phải nói là rất đàn ông, rất cuốn hút, là mẫu gương mặt góc cạnh không góc chết. Khác với Chính Quân luôn trầm mặc, anh Cả luôn đem đến cảm giác thân thiện hòa đồng cho người tiếp xúc. Trong ba anh em nhà này, anh Cả là dễ tính nhất, tính tình lại siêu dễ thương, rất tâm lý, rất đàn ông. Đáng lý là tôi sẽ được gả cho anh Cả chứ không phải là Chính Quân đâu. Vì tôi là đi lấy chồng thay cho chị gái mình, mà chị gái tôi lại có hôn ước hứa hẹn với người đàn ông này. Về phần tôi, ba cậu nhà này lấy ai cũng không khác biệt mấy, vì tôi có yêu thương ai từ trước đâu, như nhau cả thôi mà. Chỉ là, thật không hiểu tại sao lại có sự thay đổi ở phút 89, tôi vậy mà được sang tay cho cậu Hai nhà này…
Ngồi trò chuyện với hai vị trước mặt một lát, Má Nhỏ với ba chồng tôi mới ra đến, Má Lớn khoảng vài phút sau mới thấy ra. Ba chồng tôi hiện tại có hai người vợ, vợ lớn là Má Lớn, mẹ của cậu Cả, vợ nhỏ là Má Nhỏ, mẹ của cậu Ba. Về phần ông ấy có thêm bà vợ nào khác không thì tôi không biết, ba chồng tôi nổi tiếng là đào hoa, tôi không nghĩ là ông ấy chỉ có từng này vợ đâu. Nhưng dù có thêm người bên ngoài thì cũng chỉ gọi là bồ nhí chứ làm gì đủ trình được gọi là vợ của Dương Chính Tân. Hai vị phu nhân trước mặt tôi đây có thừa nhất là thủ đoạn và địa vị, muốn nhảy vào đấu với bọn họ, e là đám tiểu tam loi nhoi lóc nhóc ngoài kia không có sót lấy một cửa nào.
Má Lớn hình như là lớn hơn Ba Chồng tôi hai tuổi, dù có hơi lớn tuổi một chút nhưng nhan sắc vẫn còn rất mặn mà. Nhìn bà ấy thế này, tôi đoán chắc trước kia lúc còn trẻ, bà ấy phải đẹp lắm nên về già mới có thể xuất sắc đến thế này. Eo ôi nhìn kìa, trông chẳng khác gì minh tinh Trung Hoa, vóc dáng và gương mặt vẫn hơn khối cô còn trẻ bây giờ. Về phần Má Nhỏ, đây được gọi là kiểu nhan sắc đỏng đảnh tiểu thư, có chút cao quý, chút kiêu kỳ, lại chút hồ ly yêu mị. Đúng là Má Nhỏ xinh đẹp hơn Má Lớn rất nhiều, lại kém tuổi nên da dẻ vẫn còn hồng hào, dáng dấp vẫn khá là mượt mà. Nhưng nếu xét về độ quý phái thì lại chả ăn nhầm gì được với Má Lớn. Bởi Má Lớn giống y như là công nương ấy, dáng đi dáng ngồi đều chuẩn mực con nhà danh gia vọng tộc.
Phải nói là hai bà, hai kiểu mẫu khác nhau, đoan chính cũng có mà yêu mị hồ ly cũng có. Mà đặc biệt nhất, cả hai đều là con nhà giàu, không có quyền cũng có tiền, nhà mẹ chống lưng mạnh như thế nên hai bà đến giờ vẫn không ai nhường ai. Nhưng nói ra thì có vẻ Má Lớn thiệt thòi hơn một chút, vừa không có được sự cưng chiều của ba chồng tôi như Má Nhỏ, lại vừa khổ tâm vì sức khỏe của con trai. Anh Cả tôi đi lại hơi khó khăn, phần lớn đều phải dùng xe lăn mới có thể di chuyển được. Thế nên dù rất quý phái nhưng trông Má Lớn kiểu gì cũng thấy có nét rầu lo, sự chú tâm cũng không còn đặt hết lên trên người ba chồng tôi nữa.
Đợi các vị trưởng bối có mặt đầy đủ, chú Ba Vũ mới đưa vợ xuống ra mắt mọi người. Châu Nhi là người quen cả rồi, cô ấy còn thân thiết với mọi người hơn cả tôi nên chắc chắn sẽ không có sự ngượng ngùng giống tôi lúc trước đâu. Với cả chú Ba quan tâm đến cô ấy như vậy, cô ấy nhất định không thấy khó xử hay là lạc lõng với gia đình này.
Má Nhỏ có được cô con dâu vàng, cô con dâu ngọc nên bà ấy cứ cười mãi thôi. Một tiếng cũng Nhi, hai tiếng cũng Nhi, thiếu điều muốn đem con dâu dán chặt vào trong người. Châu Nhi là cô gái được bà ấy chọn riêng cho con trai mình, gia thế tốt, học thức tốt, gương mặt lại xinh đẹp hơn người. Phải là tôi có dâu vừa mắt như vậy, tôi cũng vui chứ đừng nói là bà ấy.
– Châu Nhi, chào anh Cả, chào chị Hai đi em.
Châu Nhi quay sang nhìn tôi và anh Cả, cô ấy khẽ gật đầu, nụ cười rạng rỡ xinh đẹp, cô ấy cúi đầu lễ phép:
– Em chào anh Cả, em chào chị Hai.
Tôi có hơi lúng túng một chút, trước kia có tôi là dâu nhỏ nhất, giờ có người nhỏ hơn cả tôi, lại kính cẩn với tôi nên làm tôi có hơi lạ lẫm. Thấy Châu Nhi chào tôi, Má Nhỏ liền lên tiếng chặn trước:
– Sau này hai chị em sống chung với nhau thuận hòa nha chưa, An Lâm là chị lớn nên nhường Châu Nhi một chút nha con.
Tôi nhìn bà ấy, sự vui vẻ ban nãy cũng bị giảm xuống một chút. Chưa chi mà đã như vậy rồi, có phải là trẻ con đâu mà bắt lớn phải nhường nhỏ. Tôi về đây cũng chỉ hơn hai tháng, đến cả đi dạo cũng chưa chắc đi đúng hướng nữa mà…
Má Lớn nghe vậy, bà ấy liền cười nhạt rồi cất lời:
– Nếu mà tính cho đúng thì con bé Nhi còn quen thân với nhà mình hơn là bé Lâm. Nhưng thôi, chị em vẫn phải thuận hòa yêu thương nhau, đợi sau này chị Cả về, ba chị em một nhà tha hồ mà tám chuyện.
Tôi nhìn Má Lớn, biết là bà ấy muốn bắt bẻ Má Nhỏ, èo, đấu khẩu của hai vị phu nhân, người nhỏ bé như tôi tốt nhất đừng nên xen vào.
Má Nhỏ cũng đâu chịu thua, bà ấy uống một ít trà, nụ cười thân thiện nhưng hơi đểu:
– Em nghe nói cháu gái của bác Hà chuẩn bị đi du học nước ngoài, chắc là chuyện hôn sự của Chính Uy vẫn còn phải hoãn lại phải không chị Hai? Chà, tiếc quá, phải chi trước kia chị gái của An Lâm không chết yểu mệnh thì giờ đây chị Hai sắp có cháu nội ẵm bồng rồi. À quên, nếu không phải có sự cố… chắc giờ An Lâm cũng đã là vợ của Chính Uy chứ không phải là Chính Quân. Nhắc tới em lại thấy thương đứt ruột thằng Uy nhà mình, đúng là cái số nó khổ mà.
Vài câu bâng quơ mà làm cho cả nhà sượng ngắt, đến cả người ít xen vào chuyện của đàn bà như ba chồng tôi cũng phải nhướn mày nhìn vợ nhỏ của mình. Mà Má Nhỏ trước giờ là vậy, nói năng chưa bao giờ biết kiêng kỵ ai hoặc là kiêng kỵ chuyện gì. Trước kia là thế nào thì tôi không rõ nhưng kể từ khi tôi đặt chân vào nhà này, tôi cảm thấy Má Nhỏ luôn ngang tàn trong lời nói, bà ấy dường như chẳng biết sợ ai.
Mặt Má Lớn lộ rõ vẻ khó chịu, ông nội cũng lấy làm không vui, tôi thì khỏi nói cũng biết là ngại ngùng rồi. Má Nhỏ nói như vậy khác nào nói tôi giống như là trái banh bị truyền tay không có giá trị, lại khác nào nói chồng tôi tranh giành phụ nữ của anh trai mình. Một mũi tên mà dính đến mấy con nhạn, công nhận Má Nhỏ biết cách làm người khác khó chịu ghê.
Anh Cả im lặng nãy giờ, giờ lại nhàn nhạt nói một câu:
– Vợ chồng là chuyện nhân duyên đâu thể nào cưỡng ép được đâu dì. Chuyện đã qua, dì đừng nhắc lại kẻo lại phát sinh thêm chuyện không hay. An Như chết là chuyện buồn, đừng làm An Lâm thấy khó xử.
Ông nội nhấp ngụm trà, giọng ông nghiêm nghị hẳn, mắt khẽ liếc nhìn sang Má Nhỏ:
– Hôm nay là ngày đầu tiên Châu Nhi về làm dâu, ta không muốn để con bé thấy những chuyện không hay. Bớt bớt cái miệng lại… ta vẫn còn sống.
Ông nội đã lên tiếng, Má Nhỏ có ngang tàn cỡ nào cũng không dám cãi lại. Phải nói ở nhà này, người chẳng màn náo nhiệt nhất là ông nội, ông chẳng bao giờ để ý đến chuyện tranh chấp của đàn bà. Chỉ có điều, một khi mà ông đã lên tiếng phàn nàn, tức là ông đã nhìn thấy có chuyện không vừa ý. Mà ông đã không vừa ý thì nên biết điều mà ngậm miệng lại, kẻo lại ăn phạt đến thân tàn ma dại thì lại kêu trời trách đất. Bởi quốc có quốc pháp, gia có gia quy, sống ở đâu phải tuân thủ luật lệ ở đó. Nhà họ Dương cho tiền tài quyền lực, người họ Dương phải biết chấp hành đúng bổn phận của mình, cấm làm càn.
Thấy không khí có chút ngột ngạt, chú Ba Vũ liền bảo Châu Nhi mời trà người lớn. Nhờ có sự hoạt bát của Châu Nhi mà tình hình thế sự mới đỡ căng thẳng hơn một chút, loáng thoáng đã nghe thấy tiếng cười của mọi người. Tôi cầm trên tay tách trà mà Châu Nhi vừa mời đưa, uống vào một ngụm lại nhìn quanh một vòng trên bàn, ánh nhìn có chút tán thưởng. Đúng là hào môn thế gia, đằng sau vẻ hào nhoáng luôn là sự đấu tranh từng giờ từng phút. Xem ra, cuộc đấu tranh tranh giành quyền lực vẫn còn, gia tài này rồi sẽ rơi vào tay ai… vẫn là một ẩn số khó đoán.
Quá bữa sáng chồng tôi mới dậy, anh ta dậy rồi uống một ly sữa sau đó đến công ty luôn chứ không ăn sáng ở nhà. Mà cả buổi sáng, bọn tôi chỉ nhìn mặt nhau rồi thôi chứ cũng không ai nói với ai câu nào. Đợi Chính Quân đi làm, tôi lại ra vườn dạo mát, cũng sẵn tiện trông chừng cu Gin đang chơi ở hồ cá với A Mỹ. Ngồi được một lát thì có điện thoại gọi đến, nhìn vào màn hình… lại là ba tôi gọi.
Thở ra một hơi rồi mới bắt máy, tôi dịu giọng:
– Vâng, con nghe.
– Lâm hả con… thằng Quân đâu, con đang làm gì vậy?
– Con… đang rảnh, đang trông cu Gin.
– Gin… ừ ừ… thời gian này nên bồi đắp thêm tình cảm với thằng bé…
– Dạ vâng.
– Vậy… ba tắt máy đây, có chuyện gì thì gọi cho ba, nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe nha con.
– Vâng, con nhớ rồi.
Tắt máy, tôi lại thở dài thêm một hơi nữa, trong lòng có chút ngột ngạt không thoải mái. Cha con tôi là vậy đó, có gọi cũng chẳng nói với nhau được bao nhiêu câu. Mà chỉ từ khi tôi đồng ý thay chị Như về đây làm dâu, cha con tôi mới nói chuyện lại với nhau mà thôi. Chứ trước kia, một năm, à không phải nói là gần cả chục năm cũng chẳng thấy ông ấy gọi hỏi thăm tôi một câu nào. Nếu không phải chị Như chết, nếu không phải cần tôi thế thân thì ông ấy đã chẳng đoái hoài đến mẹ con tôi. Hơn hai mươi năm không có bóng dáng của cha, bây giờ tự dưng lại có ba còn được quan tâm mỗi ngày… tôi thấy có chút tiếp thu không nổi. Không quen, thiệt sự không quen một chút nào.
Thấy tôi thở dài trầm ngâm, bé Thà liền đi đến quan tâm:
– Mợ Hai, mợ sao vậy?
Tôi nhìn con bé, lại khẽ lắc đầu:
– Không có gì… mợ nhớ nhà thôi à.
– Nhớ nhà hả mợ, nếu vậy mợ nói cậu đưa mợ về thăm nhà một bữa đi. Hồi nãy cậu Ba cũng đưa mợ Ba về thăm nhà mẹ rồi đó mợ. Từ bữa cưới tới giờ, con thấy mợ chưa có về nhà.
– Từ từ cũng được, cậu em còn bận lắm, để sau rồi về.
Nói là nói vậy thôi chứ tôi biết nếu tôi có về thăm nhà thì cũng chỉ một mình tôi về, chứ Chính Quân… còn lâu anh ta mới chịu về cùng tôi. Đúng là không có gì khổ bằng lấy chồng vô tâm, thật là không biết nên nói thế nào.
………………….
Cuộc sống của tôi hàng ngày vẫn tiếp diễn như vậy. Cả ngày quanh quẩn trong nhà, hết ăn rồi ngủ, hết ngủ rồi lại đi dạo, rồi chăm sóc để ý đến cu Gin. Đôi khi cũng có dẫn bé Thà đi mua sắm vài món, mua thì nhiều mà lại ít ra ngoài nên thành ra không còn hứng thú để mua nữa. Chính Quân vẫn đi làm điều đặn, anh ta có vẻ rất cuồng công việc, có khi hai ba ngày ở công ty không về nhà cũng được. Chỉ duy nhất có cu Gin là khiến anh ta còn để tâm đến ngôi nhà này, nếu mà không có cu Gin chắc anh ta cũng chẳng vác xác về đây để làm gì. Còn về phần tôi, ôi giồi ôi, không quan trọng… không quan trọng.
Mấy hôm nay, ngày nào chị gái của Châu Nhi cũng sang chơi, lại dẫn theo con trai của chị ấy đến. Thằng bé con của chị gái Châu Nhi lớn hơn cu Gin một tuổi, trông bụ bẫm lớn tướng hơn cu Gin rất nhiều. Châu Nhi cũng hay để cho cháu cô ấy chơi với cu Gin, tôi thấy hai đứa bé chơi với nhau cũng vui vẻ. Cu Gin có bạn nên ríu rít suốt ngày, thấy thằng bé vui tôi cũng thấy vui, cũng không cấm cu Gin không được ra chơi nữa. Chỉ có điều, tôi để ý thấy thằng bé kia chơi với cu Gin hơi bạo lực nên có dặn A Mỹ trông cu Gin cẩn thận hơn.
Chiều xuống, tôi ở trong phòng Má Lớn, nghe bà ấy dặn dò mua vài thứ linh tinh. Hai má con đang trò chuyện lại nghe tiếng cu Gin khóc lớn vang khắp nhà. Bình thường cu Gin rất ít khóc, có khóc cũng khóc rất nhỏ, bây giờ khóc lớn như vậy, chắc chắn phải là rất đau. Tôi vội đứng dậy rồi chạy nhanh ra ngoài xem thằng bé, lúc thấy A Mỹ bồng cu Gin đầu đầy máu, tôi hoảng đến run cả tay. Chạy nhanh đến chỗ con, tôi đưa tay bế thằng bé vào người, máu trên đầu cu Gin thấm ướt hết cả vai áo tôi. Vú Lệ với mọi người cũng chạy ra, Châu Nhi từ xa cũng chạy vào, cô ấy đi nhanh đến, vừa tới đã nói chặn đầu trước:
– Hai đứa nhỏ đang chơi với em, cu Gin giành đồ chơi với cu Thóc nên cu Thóc đẩy nhẹ cu Gin một cái. Em đâu nghĩ cu Gin yếu đến như vậy, xô nhẹ đã ngã xuống đất rồi.
Tôi vừa dỗ cu Gin vừa hét kêu chuẩn bị xe đưa thằng bé đến bệnh viện. Sắp xếp xong xuôi, tôi lại quay sang nhìn Châu Nhi, tôi lạnh giọng:
– Thím nói như vậy lỗi là tại cu Gin hết hay sao? Thằng bé đã như vậy mà thím vẫn còn đổ lỗi cho nó. Máu chảy ra nhiều như vậy mà thím không thấy xót hay sao?
Châu Nhi chau mày nhìn tôi, cô ấy buông tay không dỗ dành cu Gin nữa, giọng đanh lại:
– Ý của em không phải như vậy, chị Hai đừng vì xót con mà nói như vậy chứ?
Tôi gằn giọng:
– Đúng sai đợi tôi về rồi phân xử.
– Chị nói như vậy là sao? Chị có ý gì?
Tôi nhìn cô ta, thẳng thắn nói:
– Tôi không có ý gì hết, con tôi thì tôi xót, cháu cô thì cô bảo vệ thôi, đúng không?
Châu Nhi chuyển đổi sắc mặt, mà tôi cũng chẳng muốn quan tâm đến cô ta nữa. Đúng là không phải máu mủ nên chẳng thương, thằng bé bị thương nặng như vậy mà còn đổ lỗi cho nó. Buồn cười, từ bao giờ mà nạn nhân lại là người có lỗi vậy? Muốn chặn trước tôi sao?
Hừ, nằm mơ đi!
____________________