Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Buổi sáng sau khi đưa cu Gin đến trường, tôi có ghé nhà ba tôi để thăm chị Như, dì Nhu thấy tôi đến liền khóc kể với tôi, van xin nài nỉ tôi phải cứu lấy chị Như. Tôi ngồi được một lát lại chịu không nổi nên xin phép về trước. Thiệt tình, không phải tôi không muốn cứu chị gái mình nhưng tôi lúc này cũng không biết làm cách nào để cứu được chị ấy nữa. Phòng gia phả nhà họ Dương là nơi bí mật, mà đã là nơi bí mật thì dễ gì mà vào được một cách dễ dàng. Với lại, cũng không hiểu sao, tôi cứ có cảm giác là lạ, cái loại cảm giác mơ hồ này, khó mà giải thích được.
Chuyện của Thuỳ Trâm với Chính Quân xem ra là chuyện lớn, đã hơn hai tuần rồi Chính Quân vẫn không chịu đến phòng của Trâm ngủ. Mà anh ấy đã không muốn đi, tôi cũng đâu ngu gì mà đi khuyên can chồng mình. Mọi chuyện là do anh ấy sắp xếp và quyết định, hành động thế nào chắc anh ấy cũng đã có tính toán riêng của mình. Tôi chỉ lo những việc tôi cần lo, còn những việc khác nhường lại cho Chính Quân vậy.
Chỉ là, tôi vẫn hơi thắc mắc, tôi biết là Trâm bỏ thuốc Chính Quân nhưng lý do vì sao cô ấy lại làm vậy, tôi thiệt là đoán không ra nổi. Đang yên đang lành tự dưng lại giở trò tiểu nhân, Thuỳ Trâm… cô ta đâu phải người thiếu suy nghĩ đến như vậy?
Châu Nhi ở cữ được tròn một tháng thì về lại nhà chồng, tình hình sức khỏe của cô ấy có vẻ đã khá hơn, chỉ là trông cô ấy ít nói hơn bình thường một chút. Má Nhỏ biết tin con dâu về, bà ấy dần dần cũng khôi phục lại được tinh thần như trước kia, trong nhà bắt đầu có tiếng nói tiếng cười lại như trước. Suy cho cùng thì chuyện buồn nào rồi cũng sẽ qua, chúng ta vẫn nên học cách chấp nhận và sống tốt cuộc đời còn lại của mình. Hiện tại có thể không tốt những tương lai nhất định phải tốt.
……………………………
Đưa cu Gin đến trường, tôi về lại phòng rồi gọi điện thoại cho trợ lý Minh có vài việc cần nhờ. Đang nói chuyện điện thoại thì vú Hiền gõ cửa phòng tìm tôi, bà ấy nói là chị Loan bảo tôi xuống nhà uống trà sáng. Chị Loan dạo gần đây tinh thần khá là phấn chấn, chị ấy rất hay tụ tập chị em trong nhà uống nước trà bàn chuyện phiếm. Trong nhà có bốn cô con dâu, trước mặt là thuận hòa nhưng sau lưng thế nào thì mỗi người cũng tự hiểu, chỉ là với lời kêu gọi của chị Loan, đám người bọn tôi không có cách nào để từ chối được. Tôi dặn dò trợ lý Minh vài việc nữa rồi mới xuống nhà uống trà sáng với mọi người, lúc tôi xuống đến nơi, mọi người đã có mặt đông đủ, chỉ thiếu mỗi mình tôi. Thấy tôi tới, chị Loan vui vẻ cười nói:
– An Lâm, nãy giờ thiếu mỗi mình em… mọi người hẹn nhau cuối tuần này làm tiệc nướng ngoài trời, em tham gia luôn nha.
Tôi ngồi xuống ghế, cũng vui vẻ góp lời:
– Làm tiệc nướng ở đâu chị Loan?
Châu Nhi phấn khích nói:
– Trong vườn nhà mình nè chị Hai, em ăn đồ nhạt cả tháng rồi, giờ thèm mỗi đồ nướng thôi.
– Vậy sao tối nay không làm luôn để em đỡ cơn thèm?
Chị Loan lên tiếng:
– Đợi cuối tuần đông đủ mọi người, chị nghe nói công ty dạo này có rất nhiều việc.
Thuỳ Trâm góp lời:
– Chị Cả nói đúng đó, công ty nhiều việc lắm, chỗ anh Quân làm không xuể phải tăng ca thêm… chắc là anh Quân chưa nói với chị Lâm nên chị ấy mới không biết.
Tôi nhìn Thuỳ Trâm, cười nhạt trả lời:
– Vậy hả? Tôi đúng là không biết thật vì mấy bữa nay Chính Quân vẫn về đúng giờ, không thấy tăng ca như lời cô nói.
Thuỳ Trâm nhất thời im lặng không nói được gì, biểu cảm có hơi ngưng trệ một chút. Mà cái này cũng không phải tôi cố tình muốn cà khịa đâu, tôi rõ ràng là thấy Chính Quân về sớm đều đặn mỗi ngày, ai biểu cô ta nói với thái độ đắc ý, nếu không thì tôi đã không lên tiếng làm gì.
Thấy tình hình bắt đầu có mùi thuốc súng, chị Loan liền giải vây:
– Cuối tuần dù sao cũng tốt hơn, mọi người lỡ có quá chén thì sáng mai ngủ nướng được…
Lại nhìn sang Châu Nhi, chị Loan cười vui vẻ nói:
– Châu Nhi ráng đợi thêm vài ngày nữa nha.
Châu Nhi gật gật, coi như cũng hiểu ý đồng đội:
– Bữa đó không say là không lên phòng nha mấy chị.
Nhất thời, dù thích hay là không thích, bọn tôi cũng đều vui vẻ gật đầu đồng ý. Đợi khi Châu Nhi với Thuỳ Trâm lên phòng, chị Loan mới nhích lại gần sát tôi, chị khuyên bảo:
– An Lâm, em với Thuỳ Trâm cũng nên sống hòa thuận một chút, hai đứa cứ gây nhau hoài như vậy cũng không tốt đâu.
Tôi nhún vai:
– Cũng không phải lỗi do em, cô ta cũng đâu có vừa, em mà không nói lại, cô ta lại tưởng em dễ bắt nạt.
Chị Loan thở dài:
– Biết là thiệt thòi cho em nhưng cứ lời qua tiếng lại như vậy… chị sợ là Trâm lại gây phiền phức cho em. Em đến giờ vẫn chưa có con, cái gì cái vẫn nên tiết chế lại một chút… em hiểu ý chị nói không?
Chị Loan nói tôi mới để ý đến vấn đề này, trước kia chưa có gì với Chính Quân thì tôi không sợ Trâm chơi trò tiểu nhân, giờ thì lại khác… chỉ sợ cô ta có mưu đồ xấu mà tôi phát hiện không kịp thôi. Về chuyện này, tôi nên bàn tính kỹ lại với vú Hiền thì tốt hơn.
Thấy tôi im lặng, chị Loan tiếp lời, ánh mắt và giọng nói có vẻ rất khổ tâm:
– Số chị em mình đã khổ, gả về đây tưởng là được sống suиɠ sướиɠ… ai dè còn khổ tâm hơn. Chị suy nghĩ kỹ rồi, nếu không sinh được con thì cuộc sống sau này sẽ rất là vất vả. Em cũng thấy rồi đó, ba mình rất mong cháu, chỉ cần sinh được một đứa con trai… vị trí của chị em mình sẽ khác…
Nói đến đây, chị liền cười với tôi:
– Chị không muốn tranh giành gia tài gì đó đâu, chị chỉ muốn cuộc sống của chị sau này được tốt đẹp hơn mà thôi. Với lại, đã làm vợ, ai mà không muốn được làm mẹ… em nghĩ có đúng không? Không gì hạnh phúc bằng có con bên cạnh hủ hỉ cười đùa, nếu có phước hơn thì sinh được nhiều đứa… đối với chị như vậy là đủ.
Tôi có thể nhìn rõ được đôi mắt long lanh đầy mong chờ khi nhắc đến con của chị Loan, chắc hẳn chị ấy đang mong con dữ lắm. Mà cũng đúng thôi, đến tôi, tôi còn mong có con nữa là, nói gì là người sống thiên về gia đình như chị ấy.
– Mợ Cả, mợ Hai…
Nghe có tiếng gọi, tôi liền ngước mặt lên xem… tưởng là ai hóa ra là A Mỹ. Thấy cô ấy đến, tôi liền hỏi:
– Có chuyện gì vậy A Mỹ?
A Mỹ có chút ngượng ngùng, cô ấy khẽ nói:
– Dạ… bữa nay mợ cho em nghỉ một ngày, em có chút chuyện quan trọng cần giải quyết.
Nhìn gương mặt tái nhợt cùng với dáng người gầy liêu xiêu của A Mỹ, tôi nhịn không được liền gật đầu đồng ý:
– Ừ, cô nghỉ đi.
– Dạ cảm ơn mợ Hai.
Thấy cô ấy định đi, tôi liền lên tiếng kêu lại:
– Mà khoan đã… tôi thấy cô sức khỏe yếu quá, sẵn tiện đi khám luôn đi.
Nói rồi tôi lấy trong ví ra một ít tiền, đưa cho cô ấy, tôi dịu giọng khuyên nhủ:
– Cô cầm lấy số tiền này để đi khám bệnh đi, cô khỏe thì mới chăm cu Gin tốt được. Với lại, cô có muốn cái gì thì sức khỏe vẫn phải tốt thật tốt mới làm được… nên yêu thương bản thân mình nhiều hơn chút.
A Mỹ cúi đầu, giọng lí nhí như tiếng muỗi kêu:
– Dạ… em cảm ơn mợ.
– Không có gì đâu, cô đi đi, tối có không về thì báo với vú Lệ một tiếng.
A Mỹ gật đầu rồi quay người rời đi, nhìn theo bóng lưng gầy gò của cô ấy, tôi bất giác không nhịn được mà thở dài. Chẳng biết A Mỹ thế nào mà lại khiến cho tôi lo lắng tới như vậy nữa. Lại quên mất là còn có chị Loan ở đây, tôi liền khôi phục lại tinh thần của mình, đang định quay sang hỏi chuyện chị thì lại thấy chị đang nhìn về xa xăm, ánh nhìn trông khá là phức tạp. Tôi nhìn chị ấy rồi lại nhìn theo ánh mắt của chị, bất giác tôi thoáng giật mình khi thấy chị đang nhìn chằm chằm về phía A Mỹ. Cái này… chỉ là vô tình thôi đúng không?
– Chị Loan… chị Loan…
Nghe tôi gọi, chị Loan cũng giống như tôi, giật mình một cái rồi mới cười cười, hỏi tôi:
– À chị đây… sao vậy?
Cũng là chỗ chị em thân thiết, tôi thật tình hỏi:
– Chị… hình như không thích A Mỹ hả?
Nghe tôi hỏi như thế, chị Loan cũng không che giấu, chị khẽ gật đầu:
– Cũng không phải là không thích, chỉ là chị thấy cô gái này… gian gian thế nào ấy… em cũng đừng tin tưởng cô ấy quá.
Nghe chị nói vậy, tôi chỉ gật đầu chứ cũng không nói gì thêm. Đúng là trông A Mỹ có hơi gian thật, kể cả chị Loan cũng nhìn ra được chứ không phải chỉ có một mình tôi. Giữ cô ấy ở đây cứ giống như giữ bom nổ chậm, nhưng cho cô ấy nghỉ việc luôn thì tôi lại không nỡ, cu Gin quý cô ấy đến thế kia mà… khó xử thật sự!
A Mỹ xin nghỉ cả ngày, cu Gin đi học về không thấy A Mỹ lại khóc nháo lên, phải đợi đến khi vú Lệ pha sữa cho uống rồi bày trò đưa cu cậu đi mua đồ chơi thì cu cậu mới thôi làm loạn. Thấy cu Gin quấn A Mỹ như vậy, tôi lại nhịn không nghĩ đến chuyện cho A Mỹ nghỉ việc nữa. Dù sao thì cô ấy cũng là người nuôi cu Gin từ nhỏ đến lớn, vai trò của cô ấy còn quan trọng hơn cả vú nuôi, muốn đuổi cô ấy đi cũng không dễ dàng gì. Thôi, nên đợi thêm một thời gian nữa xem sao…
………………………..
Sáng hôm sau chị Loan không cho gọi mấy người bọn tôi xuống uống trà sáng nữa, lúc tôi xuống nhà thì thấy Châu Nhi đang uống trà một mình nên tôi đi tới ngồi uống chung. Hai chị em nói vài chuyện linh tinh thì chị Loan từ trên phòng đi xuống, thấy bọn tôi, chị ấy cười có chút gượng gạo, dịu giọng hỏi:
– Hai đứa uống trà đấy à?
Tôi gật gật:
– Chị ngồi uống trà với tụi em luôn đi.
Chị Loan lắc đầu:
– À hai đứa cứ uống đi, chị đi ra ngoài có chút việc.
Thấy chị ấy đang bận nên tôi cũng không làm phiền, chỉ là trông chị Loan bữa nay ủ rũ buồn bã làm sao ấy, hai mắt chị ấy giống như là sưng lên vậy. Nhìn theo bóng lưng của chị, tôi lẩm bẩm một mình:
– Chị Loan sao vậy ta?
Châu Nhi ngồi kế bên, cô ấy nhàn nhạt cất tiếng:
– Chắc là chị Loan đi tìm anh Cả rồi.
Tôi giật mình, liền hỏi:
– Đi tìm anh Cả? Anh ấy đi đâu?
Châu Nhi rót thêm trà vào trong tách, giọng cô ấy bình tĩnh đến lạ:
– Em không biết, nghe nói đêm qua anh Cả đi không về… sáng sớm chị Loan khóc lóc với Má Lớn, lại bị Má chửi cho một trận.
Tôi ngỡ ngàng thật sự, nhìn chằm chằm vào Châu Nhi, tôi ngập ngừng hỏi nhỏ:
– Sao… em biết vậy?
Châu Nhi nâng tách trà trên tay, môi cong lên thành nụ cười nhẹ, giọng thoang thái:
– Có chuyện gì mà em không biết, chẳng qua là em không muốn nói thôi. Bởi vậy, tốt nhất là đừng ai qua mặt em chuyện gì… em biết được hết đó…
Nói tới đây, cô ấy lại thở dài thườn thượt, giọng đầy châm biếm:
– Cứ tưởng thế nào… hóa ra chị Loan cũng là kẻ thất bại trong hôn nhân mà thôi. Trông danh giá đoan trang như thế mà anh Cả cũng lạnh nhạt, xem ra gout đàn ông nhà này là kiểu ngoan ngoãn nai tơ rồi. Thật là mệt khi phải chạy theo chiều chuộng bọn đàn ông, may mà Chính Vũ nhà em cũng không đến nỗi…
Tôi nhìn Châu Nhi như kiểu được mở mang tầm mắt, tôi ban đầu cứ tưởng cô ấy là kiểu người vô tư không màn đến thế sự, ai dè… hóa ra lại là tôi nhìn nhầm nữa rồi. Đến giờ phút này tôi mới bắt đầu thấy hoang mang, liệu rằng những gì tôi biết được từ trước tới giờ… có phải sự thật là như vậy hay không?
Đáng sợ quá đi mất, người sống ở hào môn… rốt cuộc là được giáo dưỡng như thế nào? Sao ai cũng giỏi che đậy con người thật của mình hết vậy? Còn tôi… một con nai tơ sống cuộc sống dân giã đã quen… tôi phải làm thế nào mới có được những ngày tháng sống bình yên vô ưu vô lo như trước kia được đây?!
…………………………
Cuối tuần đáng lẽ sẽ tổ chức tiệc nướng nhưng kết quả bên nhà chị Loan có việc, chị ấy phải về nhà vài hôm. Không ăn tiệc nướng thì nhà chồng tôi vẫn ăn bữa cơm cuối tuần như thường lệ, lần này chỉ thiếu mặt chị Loan, còn lại đều đủ cả. Tôi nghe mọi người nói ở nhà vừa mới đổi đầu bếp, tay nghề nấu ăn rất giỏi nên cũng háo hức đợi thưởng thức món ăn ngày hôm nay. Mà quả thật là nấu ăn rất ngon, đến cả ba chồng tôi cũng gật đầu khen thức ăn vừa miệng là đủ hiểu rồi. Má Nhỏ nói, đầu bếp này là do bà mời về, là một cô gái còn rất trẻ nên ai cũng tò mò háo hức muốn xem mặt thử là nhân tài phương nào.
Thím Điệp đi xuống bếp mời đầu bếp lên, cả nhà lại được một trận kinh ngạc vì đầu bếp mới này khá là xinh đẹp. Cô ấy thân đeo tạp dề, gương mặt thanh tú, dáng người thon gầy, đường nét trên khuôn mặt rất xinh, vừa dịu dàng lại vừa tinh nghịch đáng yêu. Cô ấy nhìn về phía mọi người, đầu khẽ cúi, miệng cười thật duyên:
– Chào mọi người, tôi tên là Kiều Oánh.
Tôi gật gù, miệng lẩm nhẩm nói với Chính Quân:
– Tên đẹp mà người cũng…
Nói chưa dứt câu tôi đã phải ngậm chặt miệng lại, bởi vì Chính Quân lúc này… anh ấy có vẻ như… có vẻ như đang hoảng loạn kinh ngạc dữ lắm. Hai mắt anh ấy mở to nhìn về phía Kiều Oánh, biểu cảm sững sờ đến kỳ lạ. Chính Quân… anh ấy bị sao vậy?
Tôi khẽ nắm tay anh, miệng chưa kịp hỏi, tôi đã nghe anh lẩm bẩm thì thầm trong miệng:
– Tiểu Kiều… Tiểu Kiều…
Lần này là đến tôi kinh ngạc nhìn về phía Chính Quân… Tiểu Kiều… Tiểu Kiều?
A, tôi nhớ rồi… Tiểu Kiều… tôi từng nghe Chính Quân nằm mơ gọi tên Tiểu Kiều. Hai mắt lại mở to nhìn về phía Kiều Oánh… chẳng lẽ cô ấy… cô ấy chính là Tiểu Kiều?!
Chuyện của Thuỳ Trâm với Chính Quân xem ra là chuyện lớn, đã hơn hai tuần rồi Chính Quân vẫn không chịu đến phòng của Trâm ngủ. Mà anh ấy đã không muốn đi, tôi cũng đâu ngu gì mà đi khuyên can chồng mình. Mọi chuyện là do anh ấy sắp xếp và quyết định, hành động thế nào chắc anh ấy cũng đã có tính toán riêng của mình. Tôi chỉ lo những việc tôi cần lo, còn những việc khác nhường lại cho Chính Quân vậy.
Chỉ là, tôi vẫn hơi thắc mắc, tôi biết là Trâm bỏ thuốc Chính Quân nhưng lý do vì sao cô ấy lại làm vậy, tôi thiệt là đoán không ra nổi. Đang yên đang lành tự dưng lại giở trò tiểu nhân, Thuỳ Trâm… cô ta đâu phải người thiếu suy nghĩ đến như vậy?
Châu Nhi ở cữ được tròn một tháng thì về lại nhà chồng, tình hình sức khỏe của cô ấy có vẻ đã khá hơn, chỉ là trông cô ấy ít nói hơn bình thường một chút. Má Nhỏ biết tin con dâu về, bà ấy dần dần cũng khôi phục lại được tinh thần như trước kia, trong nhà bắt đầu có tiếng nói tiếng cười lại như trước. Suy cho cùng thì chuyện buồn nào rồi cũng sẽ qua, chúng ta vẫn nên học cách chấp nhận và sống tốt cuộc đời còn lại của mình. Hiện tại có thể không tốt những tương lai nhất định phải tốt.
……………………………
Đưa cu Gin đến trường, tôi về lại phòng rồi gọi điện thoại cho trợ lý Minh có vài việc cần nhờ. Đang nói chuyện điện thoại thì vú Hiền gõ cửa phòng tìm tôi, bà ấy nói là chị Loan bảo tôi xuống nhà uống trà sáng. Chị Loan dạo gần đây tinh thần khá là phấn chấn, chị ấy rất hay tụ tập chị em trong nhà uống nước trà bàn chuyện phiếm. Trong nhà có bốn cô con dâu, trước mặt là thuận hòa nhưng sau lưng thế nào thì mỗi người cũng tự hiểu, chỉ là với lời kêu gọi của chị Loan, đám người bọn tôi không có cách nào để từ chối được. Tôi dặn dò trợ lý Minh vài việc nữa rồi mới xuống nhà uống trà sáng với mọi người, lúc tôi xuống đến nơi, mọi người đã có mặt đông đủ, chỉ thiếu mỗi mình tôi. Thấy tôi tới, chị Loan vui vẻ cười nói:
– An Lâm, nãy giờ thiếu mỗi mình em… mọi người hẹn nhau cuối tuần này làm tiệc nướng ngoài trời, em tham gia luôn nha.
Tôi ngồi xuống ghế, cũng vui vẻ góp lời:
– Làm tiệc nướng ở đâu chị Loan?
Châu Nhi phấn khích nói:
– Trong vườn nhà mình nè chị Hai, em ăn đồ nhạt cả tháng rồi, giờ thèm mỗi đồ nướng thôi.
– Vậy sao tối nay không làm luôn để em đỡ cơn thèm?
Chị Loan lên tiếng:
– Đợi cuối tuần đông đủ mọi người, chị nghe nói công ty dạo này có rất nhiều việc.
Thuỳ Trâm góp lời:
– Chị Cả nói đúng đó, công ty nhiều việc lắm, chỗ anh Quân làm không xuể phải tăng ca thêm… chắc là anh Quân chưa nói với chị Lâm nên chị ấy mới không biết.
Tôi nhìn Thuỳ Trâm, cười nhạt trả lời:
– Vậy hả? Tôi đúng là không biết thật vì mấy bữa nay Chính Quân vẫn về đúng giờ, không thấy tăng ca như lời cô nói.
Thuỳ Trâm nhất thời im lặng không nói được gì, biểu cảm có hơi ngưng trệ một chút. Mà cái này cũng không phải tôi cố tình muốn cà khịa đâu, tôi rõ ràng là thấy Chính Quân về sớm đều đặn mỗi ngày, ai biểu cô ta nói với thái độ đắc ý, nếu không thì tôi đã không lên tiếng làm gì.
Thấy tình hình bắt đầu có mùi thuốc súng, chị Loan liền giải vây:
– Cuối tuần dù sao cũng tốt hơn, mọi người lỡ có quá chén thì sáng mai ngủ nướng được…
Lại nhìn sang Châu Nhi, chị Loan cười vui vẻ nói:
– Châu Nhi ráng đợi thêm vài ngày nữa nha.
Châu Nhi gật gật, coi như cũng hiểu ý đồng đội:
– Bữa đó không say là không lên phòng nha mấy chị.
Nhất thời, dù thích hay là không thích, bọn tôi cũng đều vui vẻ gật đầu đồng ý. Đợi khi Châu Nhi với Thuỳ Trâm lên phòng, chị Loan mới nhích lại gần sát tôi, chị khuyên bảo:
– An Lâm, em với Thuỳ Trâm cũng nên sống hòa thuận một chút, hai đứa cứ gây nhau hoài như vậy cũng không tốt đâu.
Tôi nhún vai:
– Cũng không phải lỗi do em, cô ta cũng đâu có vừa, em mà không nói lại, cô ta lại tưởng em dễ bắt nạt.
Chị Loan thở dài:
– Biết là thiệt thòi cho em nhưng cứ lời qua tiếng lại như vậy… chị sợ là Trâm lại gây phiền phức cho em. Em đến giờ vẫn chưa có con, cái gì cái vẫn nên tiết chế lại một chút… em hiểu ý chị nói không?
Chị Loan nói tôi mới để ý đến vấn đề này, trước kia chưa có gì với Chính Quân thì tôi không sợ Trâm chơi trò tiểu nhân, giờ thì lại khác… chỉ sợ cô ta có mưu đồ xấu mà tôi phát hiện không kịp thôi. Về chuyện này, tôi nên bàn tính kỹ lại với vú Hiền thì tốt hơn.
Thấy tôi im lặng, chị Loan tiếp lời, ánh mắt và giọng nói có vẻ rất khổ tâm:
– Số chị em mình đã khổ, gả về đây tưởng là được sống suиɠ sướиɠ… ai dè còn khổ tâm hơn. Chị suy nghĩ kỹ rồi, nếu không sinh được con thì cuộc sống sau này sẽ rất là vất vả. Em cũng thấy rồi đó, ba mình rất mong cháu, chỉ cần sinh được một đứa con trai… vị trí của chị em mình sẽ khác…
Nói đến đây, chị liền cười với tôi:
– Chị không muốn tranh giành gia tài gì đó đâu, chị chỉ muốn cuộc sống của chị sau này được tốt đẹp hơn mà thôi. Với lại, đã làm vợ, ai mà không muốn được làm mẹ… em nghĩ có đúng không? Không gì hạnh phúc bằng có con bên cạnh hủ hỉ cười đùa, nếu có phước hơn thì sinh được nhiều đứa… đối với chị như vậy là đủ.
Tôi có thể nhìn rõ được đôi mắt long lanh đầy mong chờ khi nhắc đến con của chị Loan, chắc hẳn chị ấy đang mong con dữ lắm. Mà cũng đúng thôi, đến tôi, tôi còn mong có con nữa là, nói gì là người sống thiên về gia đình như chị ấy.
– Mợ Cả, mợ Hai…
Nghe có tiếng gọi, tôi liền ngước mặt lên xem… tưởng là ai hóa ra là A Mỹ. Thấy cô ấy đến, tôi liền hỏi:
– Có chuyện gì vậy A Mỹ?
A Mỹ có chút ngượng ngùng, cô ấy khẽ nói:
– Dạ… bữa nay mợ cho em nghỉ một ngày, em có chút chuyện quan trọng cần giải quyết.
Nhìn gương mặt tái nhợt cùng với dáng người gầy liêu xiêu của A Mỹ, tôi nhịn không được liền gật đầu đồng ý:
– Ừ, cô nghỉ đi.
– Dạ cảm ơn mợ Hai.
Thấy cô ấy định đi, tôi liền lên tiếng kêu lại:
– Mà khoan đã… tôi thấy cô sức khỏe yếu quá, sẵn tiện đi khám luôn đi.
Nói rồi tôi lấy trong ví ra một ít tiền, đưa cho cô ấy, tôi dịu giọng khuyên nhủ:
– Cô cầm lấy số tiền này để đi khám bệnh đi, cô khỏe thì mới chăm cu Gin tốt được. Với lại, cô có muốn cái gì thì sức khỏe vẫn phải tốt thật tốt mới làm được… nên yêu thương bản thân mình nhiều hơn chút.
A Mỹ cúi đầu, giọng lí nhí như tiếng muỗi kêu:
– Dạ… em cảm ơn mợ.
– Không có gì đâu, cô đi đi, tối có không về thì báo với vú Lệ một tiếng.
A Mỹ gật đầu rồi quay người rời đi, nhìn theo bóng lưng gầy gò của cô ấy, tôi bất giác không nhịn được mà thở dài. Chẳng biết A Mỹ thế nào mà lại khiến cho tôi lo lắng tới như vậy nữa. Lại quên mất là còn có chị Loan ở đây, tôi liền khôi phục lại tinh thần của mình, đang định quay sang hỏi chuyện chị thì lại thấy chị đang nhìn về xa xăm, ánh nhìn trông khá là phức tạp. Tôi nhìn chị ấy rồi lại nhìn theo ánh mắt của chị, bất giác tôi thoáng giật mình khi thấy chị đang nhìn chằm chằm về phía A Mỹ. Cái này… chỉ là vô tình thôi đúng không?
– Chị Loan… chị Loan…
Nghe tôi gọi, chị Loan cũng giống như tôi, giật mình một cái rồi mới cười cười, hỏi tôi:
– À chị đây… sao vậy?
Cũng là chỗ chị em thân thiết, tôi thật tình hỏi:
– Chị… hình như không thích A Mỹ hả?
Nghe tôi hỏi như thế, chị Loan cũng không che giấu, chị khẽ gật đầu:
– Cũng không phải là không thích, chỉ là chị thấy cô gái này… gian gian thế nào ấy… em cũng đừng tin tưởng cô ấy quá.
Nghe chị nói vậy, tôi chỉ gật đầu chứ cũng không nói gì thêm. Đúng là trông A Mỹ có hơi gian thật, kể cả chị Loan cũng nhìn ra được chứ không phải chỉ có một mình tôi. Giữ cô ấy ở đây cứ giống như giữ bom nổ chậm, nhưng cho cô ấy nghỉ việc luôn thì tôi lại không nỡ, cu Gin quý cô ấy đến thế kia mà… khó xử thật sự!
A Mỹ xin nghỉ cả ngày, cu Gin đi học về không thấy A Mỹ lại khóc nháo lên, phải đợi đến khi vú Lệ pha sữa cho uống rồi bày trò đưa cu cậu đi mua đồ chơi thì cu cậu mới thôi làm loạn. Thấy cu Gin quấn A Mỹ như vậy, tôi lại nhịn không nghĩ đến chuyện cho A Mỹ nghỉ việc nữa. Dù sao thì cô ấy cũng là người nuôi cu Gin từ nhỏ đến lớn, vai trò của cô ấy còn quan trọng hơn cả vú nuôi, muốn đuổi cô ấy đi cũng không dễ dàng gì. Thôi, nên đợi thêm một thời gian nữa xem sao…
………………………..
Sáng hôm sau chị Loan không cho gọi mấy người bọn tôi xuống uống trà sáng nữa, lúc tôi xuống nhà thì thấy Châu Nhi đang uống trà một mình nên tôi đi tới ngồi uống chung. Hai chị em nói vài chuyện linh tinh thì chị Loan từ trên phòng đi xuống, thấy bọn tôi, chị ấy cười có chút gượng gạo, dịu giọng hỏi:
– Hai đứa uống trà đấy à?
Tôi gật gật:
– Chị ngồi uống trà với tụi em luôn đi.
Chị Loan lắc đầu:
– À hai đứa cứ uống đi, chị đi ra ngoài có chút việc.
Thấy chị ấy đang bận nên tôi cũng không làm phiền, chỉ là trông chị Loan bữa nay ủ rũ buồn bã làm sao ấy, hai mắt chị ấy giống như là sưng lên vậy. Nhìn theo bóng lưng của chị, tôi lẩm bẩm một mình:
– Chị Loan sao vậy ta?
Châu Nhi ngồi kế bên, cô ấy nhàn nhạt cất tiếng:
– Chắc là chị Loan đi tìm anh Cả rồi.
Tôi giật mình, liền hỏi:
– Đi tìm anh Cả? Anh ấy đi đâu?
Châu Nhi rót thêm trà vào trong tách, giọng cô ấy bình tĩnh đến lạ:
– Em không biết, nghe nói đêm qua anh Cả đi không về… sáng sớm chị Loan khóc lóc với Má Lớn, lại bị Má chửi cho một trận.
Tôi ngỡ ngàng thật sự, nhìn chằm chằm vào Châu Nhi, tôi ngập ngừng hỏi nhỏ:
– Sao… em biết vậy?
Châu Nhi nâng tách trà trên tay, môi cong lên thành nụ cười nhẹ, giọng thoang thái:
– Có chuyện gì mà em không biết, chẳng qua là em không muốn nói thôi. Bởi vậy, tốt nhất là đừng ai qua mặt em chuyện gì… em biết được hết đó…
Nói tới đây, cô ấy lại thở dài thườn thượt, giọng đầy châm biếm:
– Cứ tưởng thế nào… hóa ra chị Loan cũng là kẻ thất bại trong hôn nhân mà thôi. Trông danh giá đoan trang như thế mà anh Cả cũng lạnh nhạt, xem ra gout đàn ông nhà này là kiểu ngoan ngoãn nai tơ rồi. Thật là mệt khi phải chạy theo chiều chuộng bọn đàn ông, may mà Chính Vũ nhà em cũng không đến nỗi…
Tôi nhìn Châu Nhi như kiểu được mở mang tầm mắt, tôi ban đầu cứ tưởng cô ấy là kiểu người vô tư không màn đến thế sự, ai dè… hóa ra lại là tôi nhìn nhầm nữa rồi. Đến giờ phút này tôi mới bắt đầu thấy hoang mang, liệu rằng những gì tôi biết được từ trước tới giờ… có phải sự thật là như vậy hay không?
Đáng sợ quá đi mất, người sống ở hào môn… rốt cuộc là được giáo dưỡng như thế nào? Sao ai cũng giỏi che đậy con người thật của mình hết vậy? Còn tôi… một con nai tơ sống cuộc sống dân giã đã quen… tôi phải làm thế nào mới có được những ngày tháng sống bình yên vô ưu vô lo như trước kia được đây?!
…………………………
Cuối tuần đáng lẽ sẽ tổ chức tiệc nướng nhưng kết quả bên nhà chị Loan có việc, chị ấy phải về nhà vài hôm. Không ăn tiệc nướng thì nhà chồng tôi vẫn ăn bữa cơm cuối tuần như thường lệ, lần này chỉ thiếu mặt chị Loan, còn lại đều đủ cả. Tôi nghe mọi người nói ở nhà vừa mới đổi đầu bếp, tay nghề nấu ăn rất giỏi nên cũng háo hức đợi thưởng thức món ăn ngày hôm nay. Mà quả thật là nấu ăn rất ngon, đến cả ba chồng tôi cũng gật đầu khen thức ăn vừa miệng là đủ hiểu rồi. Má Nhỏ nói, đầu bếp này là do bà mời về, là một cô gái còn rất trẻ nên ai cũng tò mò háo hức muốn xem mặt thử là nhân tài phương nào.
Thím Điệp đi xuống bếp mời đầu bếp lên, cả nhà lại được một trận kinh ngạc vì đầu bếp mới này khá là xinh đẹp. Cô ấy thân đeo tạp dề, gương mặt thanh tú, dáng người thon gầy, đường nét trên khuôn mặt rất xinh, vừa dịu dàng lại vừa tinh nghịch đáng yêu. Cô ấy nhìn về phía mọi người, đầu khẽ cúi, miệng cười thật duyên:
– Chào mọi người, tôi tên là Kiều Oánh.
Tôi gật gù, miệng lẩm nhẩm nói với Chính Quân:
– Tên đẹp mà người cũng…
Nói chưa dứt câu tôi đã phải ngậm chặt miệng lại, bởi vì Chính Quân lúc này… anh ấy có vẻ như… có vẻ như đang hoảng loạn kinh ngạc dữ lắm. Hai mắt anh ấy mở to nhìn về phía Kiều Oánh, biểu cảm sững sờ đến kỳ lạ. Chính Quân… anh ấy bị sao vậy?
Tôi khẽ nắm tay anh, miệng chưa kịp hỏi, tôi đã nghe anh lẩm bẩm thì thầm trong miệng:
– Tiểu Kiều… Tiểu Kiều…
Lần này là đến tôi kinh ngạc nhìn về phía Chính Quân… Tiểu Kiều… Tiểu Kiều?
A, tôi nhớ rồi… Tiểu Kiều… tôi từng nghe Chính Quân nằm mơ gọi tên Tiểu Kiều. Hai mắt lại mở to nhìn về phía Kiều Oánh… chẳng lẽ cô ấy… cô ấy chính là Tiểu Kiều?!