Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
Tôi nhìn anh, mắt mở tròn vì ngạc nhiên:
– Có chuyện đó nữa sao anh?
Chính Quân gật đầu, giọng trầm xuống:
– Lúc mẹ anh rời đi… có người nhìn thấy xe của lão Nguyên ở gần chỗ mẹ anh ở… kể từ đó đến giờ, vẫn chưa ai điều tra được tung tích của mẹ anh đang ở đâu.
Ngừng vài giây, anh quay sang nhìn tôi, dịu giọng hỏi:
– Chuyện của mẹ anh… chắc em biết mà đúng không?
Tôi gật gật, nhỏ giọng trả lời:
– Em có nghe vú Hiền kể sơ qua… anh… đừng buồn.
Chính Quân cười nhạt:
– Anh không buồn vì anh tin mẹ anh không phải người như vậy, không phải vì anh ngoan cố nhưng anh cảm thấy chuyện của mẹ anh năm đó… sự thật chắc chắn không phải như mọi người vẫn nói. Mẹ anh là một người rõ ràng, cứ cho là bà ấy nɠɵạı ŧìиɦ đi nhưng dù có tệ hại đến mức nào, bà ấy cũng không bao giờ bỏ anh một mình ở lại Dương gia như vậy. Hơn nữa, lúc ấy bà còn đang có thai, đứa bé đó… chắc chắn là con của ba anh.
– Vậy người đàn ông bị gán tội chung với mẹ… ông ta đang ở đâu?
Chính Quân chau mày, giọng nhạt tuếch:
– Chết rồi… chết từ hơn chục năm trước.
Tôi ngồi xuống cạnh anh, dịu giọng nói:
– Giờ thì em đã hiểu lý do vì sao anh nhất định phải cưới Trâm cho bằng được, chỉ là… nếu đây là chuyện riêng của anh và lão Nguyên mà lại bắt Trâm gánh tội thay… như thế có thiệt thòi cho cô ấy quá không?
Chính Quân khựng lại vài giây, ánh nhìn đột nhiên đanh lại, giọng cũng lạnh đi:
– Cô ta là con gái của kẻ thù… cô ta đáng bị như vậy.
Nghe những lời anh nói, lại nhìn thấy biểu cảm lạnh lùng của anh khi nhắc đến Trâm, tôi đột nhiên có cảm giác… dường như mọi chuyện không đơn giản như những gì anh vừa nói. Chính Quân có thể dùng cách khác để tiếp cận lão Nguyên, đâu nhất thiết phải là lợi dụng tình cảm của Thuỳ Trâm? Anh ấy vốn dĩ đâu phải loại người bất chấp mọi thủ đoạn đến như vậy?
Thấy tôi im lặng không trả lời, anh lúc này mới quay sang nhìn tôi, giọng cũng dịu xuống hẳn:
– Cũng không phải do anh muốn như vậy đâu, anh có thể dùng cách khác để điều tra… chỉ có điều… anh là đang giúp ba một tay.
Tôi thoáng ngạc nhiên:
– Ba? Anh đang giúp ba sao?
Chính Quân gật đầu:
– Ba muốn đánh bại công ty nhà lão Nguyên, ông ấy muốn anh cưới Trâm để có thể sát nhập công ty con của nhà mình vào Đinh thị. Nói chung thì dù có chuyện của mẹ anh hay không, anh vẫn phải lấy Trâm… chuyện đó không thể bàn cãi được.
– Ra là vậy…
Chính Quân cười khẩy:
– Xui cho cô ta, ai biểu cô ta sinh ra lại làm con lão Nguyên làm gì. Sinh ra ở hào môn thì phải chịu đánh đổi vì gia tộc, nếu là em… em cũng có quyết định giống anh mà thôi.
Tôi gật đầu đồng ý, Chính Quân là sinh ra ở hào môn không nói đi, tôi đây sinh ra không phải là tiểu thư hào môn mà vẫn phải hy sinh cho lợi ích của gia tộc. Nói chung cũng không trách được anh ấy, ông nội cũng từng nói với tôi, Chính Quân là thân bất do kỷ, có nhiều việc dù bản thân không muốn nhưng vẫn phải chấp nhận vì sự hưng thịnh của gia tộc. Được cái này thì phải mất cái kia, đó là quy luật rồi.
…………………..
Châu Nhi ở cữ bên nhà mẹ, tôi với chị Loan định qua thăm nhưng chú Ba Vũ không cho vì ngại sức khỏa của Châu Nhi vẫn chưa hồi phục lại hẳn. Là chị em trong nhà thì nhất định phải đi thăm nhưng nếu chú Ba Vũ đã nói vậy, tôi với mọi người cũng không dám đi vì sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của cô ấy.
Sáng sớm, tôi cho cu Gin dậy sớm để quen dần sau đi học cu cậu đỡ bỡ ngỡ. Sau khi ăn sáng tập thể dục xong, tôi để cho A Mỹ dạy cậu tập đếm, tập quen với mặt chữ, tôi thì ngồi kế bên quan sát khả năng tiếp thu của con. Cu Gin khá là sáng dạ, học đâu nhớ đó, căn bản là tiếp thu rất tốt. Chỉ có điều, A Mỹ lại không giống như mọi khi, cô ấy dạy cho thằng bé học mà đầu óc cứ để đâu đâu, tập đếm cho thằng bé cũng sai bét nhè. Thấy A Mỹ đã không tập trung, tôi liền dịu giọng bảo với cu Gin:
– Gin… con ra kia chơi một lát đi, chút nữa rồi vào học tiếp.
Cu Gin “dạ” một tiếng rồi chạy nhanh ra ngoài sân, trong nhà giờ chỉ còn lại tôi với A Mỹ. Tôi đứng dậy đi về phía cô ấy, tôi nghiêm giọng hỏi:
– A Mỹ, cô dạo này làm sao vậy? Tôi thấy cô dạy cho cu Gin mà sai đủ thứ, thằng bé đang học vỡ lòng, cô phải nghiêm túc hơn chứ.
A Mỹ mặt mày xanh xao, cô ấy ngập ngừng xin lỗi:
– Xin lỗi mợ Hai… tại vì bữa nay sức khỏe em không được tốt…
– Nếu sức khỏe không tốt cô phải nói với tôi chứ… mà cô bị sao vậy? Đã uống thuốc chưa?
A Mỹ gật gật:
– Em uống rồi… uống rồi mợ Hai.
Thấy cô ấy có vẻ mệt thật, tôi cũng thôi không muốn truy cứu nữa, tôi nói:
– Nếu sức khỏe không tốt… cô về phòng nghỉ ngơi đi, tôi cho cô nghỉ một ngày, mai đừng như vậy nữa.
– Dạ mợ…
A Mỹ rời đi, tôi nhìn theo sau bóng lưng gầy guộc của cô ấy mà cảm thấy có hơi kỳ lạ. A Mỹ dạo này làm sao ấy, không tập trung vào chuyện gì cả, người cứ lơ tơ mơ quên trước quên sau…
– Bé Thà, em đi gọi vú Lệ tới mợ gặp một chút… nhanh đi em.
– Dạ mợ.
Không tới năm phút sau, cả vú Lệ với bé Thà cùng xuất hiện, thấy tôi, vú Lệ liền chào hỏi:
– Mợ Hai… mợ tìm tôi có chuyện gì không mợ?
Tôi cười dịu:
– Không có gì đâu vú, vú ngồi xuống đi, tôi hỏi chút chuyện ấy mà.
– Dạ…
Đợi vú Lệ ngồi xuống, tôi mới khẽ hỏi:
– À vú nè, A Mỹ dạo này sức khỏe… không được tốt hả vú?
Nghe tôi hỏi tới chuyện của A Mỹ, vú Lệ có chút chần chừ, bà ấy cúi đầu ngập ngừng:
– A Mỹ… nó lại làm gì có lỗi hả mợ?
Tôi lắc đầu:
– Không có, tôi chỉ thấy sức khoẻ cô ấy không tốt, sợ là cô ấy có chuyện gì…
Vú Lệ nhìn tôi gắt gao, nhỏ giọng nghiêm túc:
– Cái này, là tôi nghi thôi…
– Nghi gì hả vú?
Vú Lệ đắn đo trước sau, cuối cùng bà ấy cũng chịu nói ra:
– Tôi nghi… nghi là A Mỹ… nó có bầu.
Tôi sững sốt, hỏi lớn:
– Có thai?
Nghe tôi lớn tiếng, vú Lệ vội vàng xuýt xoa:
– Ấy mợ… sao mợ nói lớn vậy… nhỏ thôi… nhỏ nhỏ thôi.
Tôi hít vào một hơi, lấy lại bình tĩnh, tôi hỏi tiếp:
– A Mỹ… có thai hả vú?
Vú Lệ lo lắng:
– Tôi không chắc nữa nhưng tôi nghi ngờ là nó có thai… dạo gần đây nó ăn uống không được… ói lên ói xuống cả ngày.
– Chuyện từ khi nào?
– Chắc hơn một tuần nay rồi… tôi có kêu nó đi khám thì nó chửi tôi nhiều chuyện nên tôi cũng không dám hỏi tới nữa. Mà tôi nói cho mợ biết, mợ đừng đi tới hỏi nó nha mợ. Con Mỹ nó dữ lắm, nó chửi tôi đó.
Tôi gật đầu, trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ về chuyện mà vú Lệ vừa nói. Chuyện A Mỹ có thai vẫn chưa chắc chắn nhưng chuyện mà cô ấy rất ít khi ra ngoài thì lại chắc chắn đến 100 thành trăm. Mà từ trước đến giờ, A Mỹ biểu hiện rõ là thích Chính Quân, có khi nào…
Không, không được nghĩ oan cho anh ấy, Chính Quân không phải người ăn tạp, nếu thích ăn tạp thì đã ăn lâu rồi chứ không phải đợi đến bây giờ. Xem ra, tôi phải cho người điều tra A Mỹ này mới được, đề phòng vẫn hơn.
……………………….
Ban chiều cho cu Gin đi công viên nên hôm nay tôi đi ngủ sớm hơn thường khi, cũng không đợi Chính Quân đi làm về mà đã ngủ trước. Với lại, hôm nay anh ấy cũng không ngủ ở chỗ tôi, tôi cũng không cần đợi anh ấy làm gì. Tôi tắm rửa xong xuôi liền chui vào nệm êm để ngủ, bình thường không có Chính Quân ngủ cùng, tôi toàn là ngủ không mặc đồ lót, vậy cho nó thoải mái. Vừa ngã lưng đã ngủ đến say, đang ngủ ngon giấc thì lại nghe có người đập cửa đùng đùng, định bụng là không ra mở nhưng nghe thấy tiếng đập vang lên đều đều, biết đâu là có chuyện gì đó thì sao. Nghĩ vậy, tôi mới choàng cái áo khoác rồi đi nhanh ra ngoài, cửa vừa được mở, một thân ảnh cao to đã xông thẳng vào dọa cho tôi chút nữa là chết khiếp. Đang định hét lên thì lại nghe được giọng của Chính Quân:
– Anh đây, là anh…
Tôi mở tròn mắt ra nhìn anh ấy, thấy tôi nhìn, Chính Quân liền đi nhanh đến ghế sô pha rồi ngồi xuống, giọng anh khàn đục:
– Có nước đá lạnh không… anh muốn uống…
Mặc dù không hiểu vì sao nửa đêm lại chạy sang phòng tôi đòi uống nước đá nhưng tôi vẫn nhiệt tình đi lấy cho anh.
– Có, đợi em chút.
Ly nước còn chưa đặt xuống bàn, Chính Quân đã giật lấy rồi uống một hơi đến cạn, như uống chưa đã khát, anh hỏi thêm:
– Còn nữa không?
Tôi ngơ ngác nhìn anh, khẽ gật:
– Còn… để em đi lấy…
– Thôi đi, để anh đi tắm… anh thấy nóng quá…
Nói rồi anh ấy đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm, tôi ở ngoài này lại lo lắng hỏi thăm:
– Anh có sao không vậy, giờ này đi tắm… anh sốt à?
Bên trong phòng tắm chỉ truyền ra tiếng nước chảy đều đều, dường như anh ấy không hề nghe tôi vừa hỏi. Mãi một lát sau, tôi mới nghe anh ấy cất giọng khàn khàn:
– An Lâm… em có ở đó không?
Tôi đang ngồi chống cằm đợi anh, nghe anh hỏi, tôi liền đi nhanh lại:
– Có… em ở đây.
Chính Quân không mở cửa, giọng anh truyền từ bên trong ra nghe khàn khàn:
– Anh hỏi em… vài câu… được không?
Tôi dựa cả người vào cửa, bắt đầu lo lắng hỏi gấp:
– Anh sao vậy? Anh ra đây đi được không? Anh bị bệnh à? Anh ra ngoài này đi rồi mình nói chuyện.
Chính Quân vẫn chưa chịu ra, anh lại hỏi:
– An Lâm… có yêu anh không?
Tôi gật gật, gấp gáp trả lời:
– Có, có mà… anh đừng làm em sợ… anh mau ra đây đi… mau ra đi.
– Vậy… có tin tưởng anh không?
Đến lúc này, tôi đã không nhịn được nữa rồi, tay đập cửa phòng tắm đùng đùng, tôi quát:
– Anh ra đây đi, ra nhanh lên… anh có tin em cho người lên phá cửa luôn không?
Chính Quân vẫn ngoan cố hỏi thêm lần nữa:
– Em có tin anh không? Có tin hay không?
Tôi vội đáp:
– Tin… tin…
– Có thật không?
Tôi sợ đến mếu, gào ầm lên:
– Đứa nào không tin đứa đó làm chó, anh mà còn không ra đây thì anh cũng làm chó… chó sủa gâu gâu.
Chính Quân đột nhiên im lặng làm tôi ở bên ngoài lại càng hoảng hơn, tôi áp sát cả người vào cửa, tay đập đùng đùng, miệng quát to:
– Mở cửa… Chính Quân… mau mở cửa…
Cửa phòng tắm đột nhiên mở mạnh ra, tôi không chuẩn bị kịp nên ngã nhào vào trong, may mà có Chính Quân đỡ lấy kịp nên mới không ngã đập mặt xuống sàn. Phòng tắm lúc này nhiệt độ có vẻ cao, một luồng hơi nóng phả đến khiến tôi giật mình. Tôi đưa mắt nhìn về phía trước, toàn thân bất động cứng đờ đến không nhúc nhích được. Hai mắt mở to, môi giật giật vì kinh ngạc… trong lòng tôi thầm gào thét… trời ơi, sao lại không mặc quần áo… Chính Quân anh ấy định chơi cái trò gì vậy hả trời?
Trước mắt tôi là nguyên con trần như nhộng, tôi nhìn từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, miệng há hốc ra vì hoảng loạn. Chính Quân mặt đỏ bừng, gân xanh gân đỏ nổi hết lên trên mặt, giọng anh khàn đục:
– Giờ em hối hận… còn kịp đó.
Tôi chớp mắt mấy phát, nuốt nước bọt, tôi hỏi:
– Em không hiểu…
Chính Quân đột nhiên nắm chặt lấy tay tôi, giọng anh vẫn khàn đục như trước:
– Anh cho em ba giây suy nghĩ trước khi anh không còn khống chế bản thân mình được nữa. Ba… hai…
Tôi đẩy người anh ra, gấp gáp hỏi:
– Nhưng khoan đã… anh phải nói rõ ràng ra một chút… sao em cần phải hối hận? Hối hận chuyện gì?
– Em nhìn anh như thế này… không một mảnh vải thế này… còn em thì như thế này… em nghĩ xem là chuyện gì?
Chuyện… chuyện… trời mẹ ơi… bộ anh ấy định “ăn” tôi hay gì?
Thấy tôi có vẻ thông ra, anh lại hỏi:
– Nếu hối hận thì chạy đi, sang phòng con ngủ… sáng anh nói chuyện… với em sau…
Tôi nửa muốn chạy, nửa lại lo lắng nên cứ đứng chần chừ không chịu đi. Thấy tôi như vậy, anh có vẻ khó chịu, quát lớn:
– Em có đi không? Đi thì đi nhanh, không đi thì…
Không đợi anh nói hết câu, tôi đã nhướn người hôn lên môi anh, tay tôi run run chạm vào hai má của anh, để xuống nụ hôn nhẹ tênh, tôi run rẩy nói:
– Nếu em ở lại… là em cứu anh… có phải không?
Chính Quân siết chặt hai tay, anh gồng đến mức toàn mặt đỏ như gấc:
– An Lâm… nếu chưa sẵn sàng thì đi đi… đi sang phòng cu Gin rồi gọi… gọi trợ lý Minh cho anh… đừng làm loạn lên nữa… anh… anh chịu không nổi.
Tôi đưa mắt nhìn xuống thân dưới của anh, mặt đột nhiên đỏ bừng lên khi thấy “vật nam tính” kia căng cứng. Rút hết kinh nghiệm xem phim rồi đọc truyện chục năm của tôi, tôi cuối cùng có thể kết luận ra một điều… Chính Quân… anh ấy là bị người ta “chơi thuốc”. Trong lòng vừa giận vừa lo, giận kẻ khốn nạn kia lại lo cho sức khoẻ của anh. Mấy thứ thuốc kíƈɦ ɖụƈ này không phải bổ béo gì, người mạnh mạnh còn đỡ, người nào yếu yếu chắc sốc đến điên mất. Chính Quân anh ấy làm đủ mọi cách mà “cậu nhỏ” vẫn không xuống được, e là bị cho dùng thuốc liều mạnh rồi. Tôi… phải suy nghĩ cho kỹ, chuyện này cũng không đùa được đâu…
Thấy tôi nhìn, Chính Quân liền kéo đầu tôi lên, khẽ vỗ nhẹ lên đầu tôi, hai mắt anh đục ngầu, giọng khàn như ngậm kẹo:
– Đừng nhìn… đi ra đi… ngoan…
Tôi bất giác bị cảm động vì cái vỗ về đầy tính chở che kia của anh, trong lòng vốn suy nghĩ rất nhiều nhưng khi thấy anh vì nhịn mà chịu đựng như vậy, tôi lại thấy mềm lòng không nỡ. Chính Quân đã quá nhẹ nhàng với tôi rồi, từ lúc cưới nhau đến giờ, tôi nói chưa sẵn sàng là anh cũng không dám động đến tôi. Bọn tôi là vợ chồng cơ mà, nếu là người khác chắc giờ tôi đã sinh đến mấy lứa chứ không phải là còn trong trắng như thế này đâu. Trước sau gì thì bọn tôi không phải abc với nhau… trốn hoài cũng đâu phải cách tốt. Bọn bạn tôi hay nói, tình yêu mà không có tìиɦ ɖu͙ƈ đi kèm thì trước sau gì cũng thành đắp mộ cuộc tình mà thôi…
Nghĩ thật kỹ, thật kỹ… tôi hít vào một hơi rồi tự tay cởi dây rút áo choàng xuống. Áo choàng rơi xuống sàn nhà cũng đồng nghĩa với việc cả thân người tôi phơi ra trước mặt của anh, cả trên cả dưới đều không có che chắn, hoàn toàn không có che chắn…
Chính Quân nhìn đến ngớ người, giọng anh đục ngầu:
– Em… em…
Tôi đưa tay vịn lấy vòng eo rắn chắc của anh, môi run run, tôi khẽ nói:
– Khi nãy anh hỏi em có tin anh không… em suy nghĩ kỹ rồi… cưới thì cũng đã cưới, tin… em cũng không thể cứ không tin anh. Bây giờ… em liều một phen vậy… anh… sau này phải đối xử tốt với em… là em cứu anh lần này đó.
Chính Quân khẽ cười, nụ cười vừa nặng nề vừa sảng khoái, anh kề môi sát tai tôi, thì thầm:
– Cảm ơn em… vất vả cho em rồi.
Nói rồi, anh cúi người nhấc bổng tôi lên, đôi chân mạnh mẽ bồng tôi đi thẳng ra ngoài. Môi anh phũ thật mạnh lên môi tôi, tiếng mút mát nghe mà đỏ cả mặt. Đôi môi nóng ấm, cơ thể nóng rực, anh thả tôi xuống giường rồi lại cúi người hôn gấp gáp lên cổ lên vai tôi. Anh hôn lên chỗ nào, chỗ da thịt tôi lại tê rần lên ở đó. Đến khi đôi môi tham lam kia chạm vào một bên ngực, cả người tôi lại khẽ run lên vì cảm giác kỳ lạ vừa ùa đến. Hai tay tôi bấu vào lưng anh, anh nhìn tôi đắm chìm, nụ cười trên môi lại đểu giả đến đáng ghét:
– Da thịt em mẫn cảm quá… cố chịu đựng một chút… anh chịu không nỗi nữa rồi…
Vừa dứt lời, Chính Quân đột nhiên tách hai chân tôi ra, mắt anh nhìn chằm chằm vào nơi huyệt nhỏ khiến tôi đỏ mặt đến co chân che đi. Tôi khép chân lại, anh lại đẩy chân tôi ra, mặt anh đỏ như quả gấc, giọng khàn đục:
– Anh xin lỗi… anh bù đắp cho em sau… anh xin lỗi…
Tôi hít vào một hơi rồi khẽ nhắm mắt lại, phía dưới thân cảm nhận quá rõ ràng cái cảm giác đau đớn khi anh đưa “cậu bé” của mình vào. Tay tôi siết chặt ga giường, răng cắn chặt môi dưới để ngăn cho tiếng rêи ɾỉ vì đau đớn phát ra. Chính Quân thật sự rất gấp nhưng anh cũng rất nhẹ nhàng, chân anh đè lên chân tôi nhưng tôi lại cảm nhận đuợc là anh đang gồng hết sức để tôi có thể thoải mái không cảm thấy đau. Thấy anh cố gắng như vậy, tôi bất giác lại cố nén sự đau đớn vào trong, tôi đưa tay vịn lấy cổ anh, tôi run run nói:
– Em chịu được… anh đừng lo…
Như được trấn an, Chính Quân từ từ đưa cậu nhỏ vào, anh vào rất chậm… rất chậm… tôi cũng rất đau… rất đau…
Đến bây giờ tôi mới hiểu được cái run rẩy sợ hãi của mấy đứa bạn khi trải qua “lần đầu tiên” với bạn trai là thế nào. Ối trời ơi, đau thấy mấy ông trời chứ bộ giỡn hả trời?!
Chắc bởi vì có thuốc trong người nên Chính Quân không còn giữ được sự bình tĩnh nữa, anh gắt gao ôm chặt lấy eo tôi, một tay xoa xoa bầu ngực, tay lại giữ lấy eo tôi mà chuyển động không ngừng. Từng đợt luận động khiến cơ thể tôi cũng run lên, cảm giác vừa đau lại vừa kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến kỳ lạ. Tôi mơ màng đưa mắt nhìn về phía anh, anh lại đưa tay che mắt tôi lại, giọng anh khàn đi:
– Đừng nhìn anh… anh đáng sợ lắm… ngoan!
Tôi mím môi không nói gì, Chính Quân lại phủ người đè lên người tôi, anh đưa môi đến gần tai tôi, khẽ nỉ non:
– Cảm ơn em… anh thương em… An Lâm!
– Có chuyện đó nữa sao anh?
Chính Quân gật đầu, giọng trầm xuống:
– Lúc mẹ anh rời đi… có người nhìn thấy xe của lão Nguyên ở gần chỗ mẹ anh ở… kể từ đó đến giờ, vẫn chưa ai điều tra được tung tích của mẹ anh đang ở đâu.
Ngừng vài giây, anh quay sang nhìn tôi, dịu giọng hỏi:
– Chuyện của mẹ anh… chắc em biết mà đúng không?
Tôi gật gật, nhỏ giọng trả lời:
– Em có nghe vú Hiền kể sơ qua… anh… đừng buồn.
Chính Quân cười nhạt:
– Anh không buồn vì anh tin mẹ anh không phải người như vậy, không phải vì anh ngoan cố nhưng anh cảm thấy chuyện của mẹ anh năm đó… sự thật chắc chắn không phải như mọi người vẫn nói. Mẹ anh là một người rõ ràng, cứ cho là bà ấy nɠɵạı ŧìиɦ đi nhưng dù có tệ hại đến mức nào, bà ấy cũng không bao giờ bỏ anh một mình ở lại Dương gia như vậy. Hơn nữa, lúc ấy bà còn đang có thai, đứa bé đó… chắc chắn là con của ba anh.
– Vậy người đàn ông bị gán tội chung với mẹ… ông ta đang ở đâu?
Chính Quân chau mày, giọng nhạt tuếch:
– Chết rồi… chết từ hơn chục năm trước.
Tôi ngồi xuống cạnh anh, dịu giọng nói:
– Giờ thì em đã hiểu lý do vì sao anh nhất định phải cưới Trâm cho bằng được, chỉ là… nếu đây là chuyện riêng của anh và lão Nguyên mà lại bắt Trâm gánh tội thay… như thế có thiệt thòi cho cô ấy quá không?
Chính Quân khựng lại vài giây, ánh nhìn đột nhiên đanh lại, giọng cũng lạnh đi:
– Cô ta là con gái của kẻ thù… cô ta đáng bị như vậy.
Nghe những lời anh nói, lại nhìn thấy biểu cảm lạnh lùng của anh khi nhắc đến Trâm, tôi đột nhiên có cảm giác… dường như mọi chuyện không đơn giản như những gì anh vừa nói. Chính Quân có thể dùng cách khác để tiếp cận lão Nguyên, đâu nhất thiết phải là lợi dụng tình cảm của Thuỳ Trâm? Anh ấy vốn dĩ đâu phải loại người bất chấp mọi thủ đoạn đến như vậy?
Thấy tôi im lặng không trả lời, anh lúc này mới quay sang nhìn tôi, giọng cũng dịu xuống hẳn:
– Cũng không phải do anh muốn như vậy đâu, anh có thể dùng cách khác để điều tra… chỉ có điều… anh là đang giúp ba một tay.
Tôi thoáng ngạc nhiên:
– Ba? Anh đang giúp ba sao?
Chính Quân gật đầu:
– Ba muốn đánh bại công ty nhà lão Nguyên, ông ấy muốn anh cưới Trâm để có thể sát nhập công ty con của nhà mình vào Đinh thị. Nói chung thì dù có chuyện của mẹ anh hay không, anh vẫn phải lấy Trâm… chuyện đó không thể bàn cãi được.
– Ra là vậy…
Chính Quân cười khẩy:
– Xui cho cô ta, ai biểu cô ta sinh ra lại làm con lão Nguyên làm gì. Sinh ra ở hào môn thì phải chịu đánh đổi vì gia tộc, nếu là em… em cũng có quyết định giống anh mà thôi.
Tôi gật đầu đồng ý, Chính Quân là sinh ra ở hào môn không nói đi, tôi đây sinh ra không phải là tiểu thư hào môn mà vẫn phải hy sinh cho lợi ích của gia tộc. Nói chung cũng không trách được anh ấy, ông nội cũng từng nói với tôi, Chính Quân là thân bất do kỷ, có nhiều việc dù bản thân không muốn nhưng vẫn phải chấp nhận vì sự hưng thịnh của gia tộc. Được cái này thì phải mất cái kia, đó là quy luật rồi.
…………………..
Châu Nhi ở cữ bên nhà mẹ, tôi với chị Loan định qua thăm nhưng chú Ba Vũ không cho vì ngại sức khỏa của Châu Nhi vẫn chưa hồi phục lại hẳn. Là chị em trong nhà thì nhất định phải đi thăm nhưng nếu chú Ba Vũ đã nói vậy, tôi với mọi người cũng không dám đi vì sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của cô ấy.
Sáng sớm, tôi cho cu Gin dậy sớm để quen dần sau đi học cu cậu đỡ bỡ ngỡ. Sau khi ăn sáng tập thể dục xong, tôi để cho A Mỹ dạy cậu tập đếm, tập quen với mặt chữ, tôi thì ngồi kế bên quan sát khả năng tiếp thu của con. Cu Gin khá là sáng dạ, học đâu nhớ đó, căn bản là tiếp thu rất tốt. Chỉ có điều, A Mỹ lại không giống như mọi khi, cô ấy dạy cho thằng bé học mà đầu óc cứ để đâu đâu, tập đếm cho thằng bé cũng sai bét nhè. Thấy A Mỹ đã không tập trung, tôi liền dịu giọng bảo với cu Gin:
– Gin… con ra kia chơi một lát đi, chút nữa rồi vào học tiếp.
Cu Gin “dạ” một tiếng rồi chạy nhanh ra ngoài sân, trong nhà giờ chỉ còn lại tôi với A Mỹ. Tôi đứng dậy đi về phía cô ấy, tôi nghiêm giọng hỏi:
– A Mỹ, cô dạo này làm sao vậy? Tôi thấy cô dạy cho cu Gin mà sai đủ thứ, thằng bé đang học vỡ lòng, cô phải nghiêm túc hơn chứ.
A Mỹ mặt mày xanh xao, cô ấy ngập ngừng xin lỗi:
– Xin lỗi mợ Hai… tại vì bữa nay sức khỏe em không được tốt…
– Nếu sức khỏe không tốt cô phải nói với tôi chứ… mà cô bị sao vậy? Đã uống thuốc chưa?
A Mỹ gật gật:
– Em uống rồi… uống rồi mợ Hai.
Thấy cô ấy có vẻ mệt thật, tôi cũng thôi không muốn truy cứu nữa, tôi nói:
– Nếu sức khỏe không tốt… cô về phòng nghỉ ngơi đi, tôi cho cô nghỉ một ngày, mai đừng như vậy nữa.
– Dạ mợ…
A Mỹ rời đi, tôi nhìn theo sau bóng lưng gầy guộc của cô ấy mà cảm thấy có hơi kỳ lạ. A Mỹ dạo này làm sao ấy, không tập trung vào chuyện gì cả, người cứ lơ tơ mơ quên trước quên sau…
– Bé Thà, em đi gọi vú Lệ tới mợ gặp một chút… nhanh đi em.
– Dạ mợ.
Không tới năm phút sau, cả vú Lệ với bé Thà cùng xuất hiện, thấy tôi, vú Lệ liền chào hỏi:
– Mợ Hai… mợ tìm tôi có chuyện gì không mợ?
Tôi cười dịu:
– Không có gì đâu vú, vú ngồi xuống đi, tôi hỏi chút chuyện ấy mà.
– Dạ…
Đợi vú Lệ ngồi xuống, tôi mới khẽ hỏi:
– À vú nè, A Mỹ dạo này sức khỏe… không được tốt hả vú?
Nghe tôi hỏi tới chuyện của A Mỹ, vú Lệ có chút chần chừ, bà ấy cúi đầu ngập ngừng:
– A Mỹ… nó lại làm gì có lỗi hả mợ?
Tôi lắc đầu:
– Không có, tôi chỉ thấy sức khoẻ cô ấy không tốt, sợ là cô ấy có chuyện gì…
Vú Lệ nhìn tôi gắt gao, nhỏ giọng nghiêm túc:
– Cái này, là tôi nghi thôi…
– Nghi gì hả vú?
Vú Lệ đắn đo trước sau, cuối cùng bà ấy cũng chịu nói ra:
– Tôi nghi… nghi là A Mỹ… nó có bầu.
Tôi sững sốt, hỏi lớn:
– Có thai?
Nghe tôi lớn tiếng, vú Lệ vội vàng xuýt xoa:
– Ấy mợ… sao mợ nói lớn vậy… nhỏ thôi… nhỏ nhỏ thôi.
Tôi hít vào một hơi, lấy lại bình tĩnh, tôi hỏi tiếp:
– A Mỹ… có thai hả vú?
Vú Lệ lo lắng:
– Tôi không chắc nữa nhưng tôi nghi ngờ là nó có thai… dạo gần đây nó ăn uống không được… ói lên ói xuống cả ngày.
– Chuyện từ khi nào?
– Chắc hơn một tuần nay rồi… tôi có kêu nó đi khám thì nó chửi tôi nhiều chuyện nên tôi cũng không dám hỏi tới nữa. Mà tôi nói cho mợ biết, mợ đừng đi tới hỏi nó nha mợ. Con Mỹ nó dữ lắm, nó chửi tôi đó.
Tôi gật đầu, trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ về chuyện mà vú Lệ vừa nói. Chuyện A Mỹ có thai vẫn chưa chắc chắn nhưng chuyện mà cô ấy rất ít khi ra ngoài thì lại chắc chắn đến 100 thành trăm. Mà từ trước đến giờ, A Mỹ biểu hiện rõ là thích Chính Quân, có khi nào…
Không, không được nghĩ oan cho anh ấy, Chính Quân không phải người ăn tạp, nếu thích ăn tạp thì đã ăn lâu rồi chứ không phải đợi đến bây giờ. Xem ra, tôi phải cho người điều tra A Mỹ này mới được, đề phòng vẫn hơn.
……………………….
Ban chiều cho cu Gin đi công viên nên hôm nay tôi đi ngủ sớm hơn thường khi, cũng không đợi Chính Quân đi làm về mà đã ngủ trước. Với lại, hôm nay anh ấy cũng không ngủ ở chỗ tôi, tôi cũng không cần đợi anh ấy làm gì. Tôi tắm rửa xong xuôi liền chui vào nệm êm để ngủ, bình thường không có Chính Quân ngủ cùng, tôi toàn là ngủ không mặc đồ lót, vậy cho nó thoải mái. Vừa ngã lưng đã ngủ đến say, đang ngủ ngon giấc thì lại nghe có người đập cửa đùng đùng, định bụng là không ra mở nhưng nghe thấy tiếng đập vang lên đều đều, biết đâu là có chuyện gì đó thì sao. Nghĩ vậy, tôi mới choàng cái áo khoác rồi đi nhanh ra ngoài, cửa vừa được mở, một thân ảnh cao to đã xông thẳng vào dọa cho tôi chút nữa là chết khiếp. Đang định hét lên thì lại nghe được giọng của Chính Quân:
– Anh đây, là anh…
Tôi mở tròn mắt ra nhìn anh ấy, thấy tôi nhìn, Chính Quân liền đi nhanh đến ghế sô pha rồi ngồi xuống, giọng anh khàn đục:
– Có nước đá lạnh không… anh muốn uống…
Mặc dù không hiểu vì sao nửa đêm lại chạy sang phòng tôi đòi uống nước đá nhưng tôi vẫn nhiệt tình đi lấy cho anh.
– Có, đợi em chút.
Ly nước còn chưa đặt xuống bàn, Chính Quân đã giật lấy rồi uống một hơi đến cạn, như uống chưa đã khát, anh hỏi thêm:
– Còn nữa không?
Tôi ngơ ngác nhìn anh, khẽ gật:
– Còn… để em đi lấy…
– Thôi đi, để anh đi tắm… anh thấy nóng quá…
Nói rồi anh ấy đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm, tôi ở ngoài này lại lo lắng hỏi thăm:
– Anh có sao không vậy, giờ này đi tắm… anh sốt à?
Bên trong phòng tắm chỉ truyền ra tiếng nước chảy đều đều, dường như anh ấy không hề nghe tôi vừa hỏi. Mãi một lát sau, tôi mới nghe anh ấy cất giọng khàn khàn:
– An Lâm… em có ở đó không?
Tôi đang ngồi chống cằm đợi anh, nghe anh hỏi, tôi liền đi nhanh lại:
– Có… em ở đây.
Chính Quân không mở cửa, giọng anh truyền từ bên trong ra nghe khàn khàn:
– Anh hỏi em… vài câu… được không?
Tôi dựa cả người vào cửa, bắt đầu lo lắng hỏi gấp:
– Anh sao vậy? Anh ra đây đi được không? Anh bị bệnh à? Anh ra ngoài này đi rồi mình nói chuyện.
Chính Quân vẫn chưa chịu ra, anh lại hỏi:
– An Lâm… có yêu anh không?
Tôi gật gật, gấp gáp trả lời:
– Có, có mà… anh đừng làm em sợ… anh mau ra đây đi… mau ra đi.
– Vậy… có tin tưởng anh không?
Đến lúc này, tôi đã không nhịn được nữa rồi, tay đập cửa phòng tắm đùng đùng, tôi quát:
– Anh ra đây đi, ra nhanh lên… anh có tin em cho người lên phá cửa luôn không?
Chính Quân vẫn ngoan cố hỏi thêm lần nữa:
– Em có tin anh không? Có tin hay không?
Tôi vội đáp:
– Tin… tin…
– Có thật không?
Tôi sợ đến mếu, gào ầm lên:
– Đứa nào không tin đứa đó làm chó, anh mà còn không ra đây thì anh cũng làm chó… chó sủa gâu gâu.
Chính Quân đột nhiên im lặng làm tôi ở bên ngoài lại càng hoảng hơn, tôi áp sát cả người vào cửa, tay đập đùng đùng, miệng quát to:
– Mở cửa… Chính Quân… mau mở cửa…
Cửa phòng tắm đột nhiên mở mạnh ra, tôi không chuẩn bị kịp nên ngã nhào vào trong, may mà có Chính Quân đỡ lấy kịp nên mới không ngã đập mặt xuống sàn. Phòng tắm lúc này nhiệt độ có vẻ cao, một luồng hơi nóng phả đến khiến tôi giật mình. Tôi đưa mắt nhìn về phía trước, toàn thân bất động cứng đờ đến không nhúc nhích được. Hai mắt mở to, môi giật giật vì kinh ngạc… trong lòng tôi thầm gào thét… trời ơi, sao lại không mặc quần áo… Chính Quân anh ấy định chơi cái trò gì vậy hả trời?
Trước mắt tôi là nguyên con trần như nhộng, tôi nhìn từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, miệng há hốc ra vì hoảng loạn. Chính Quân mặt đỏ bừng, gân xanh gân đỏ nổi hết lên trên mặt, giọng anh khàn đục:
– Giờ em hối hận… còn kịp đó.
Tôi chớp mắt mấy phát, nuốt nước bọt, tôi hỏi:
– Em không hiểu…
Chính Quân đột nhiên nắm chặt lấy tay tôi, giọng anh vẫn khàn đục như trước:
– Anh cho em ba giây suy nghĩ trước khi anh không còn khống chế bản thân mình được nữa. Ba… hai…
Tôi đẩy người anh ra, gấp gáp hỏi:
– Nhưng khoan đã… anh phải nói rõ ràng ra một chút… sao em cần phải hối hận? Hối hận chuyện gì?
– Em nhìn anh như thế này… không một mảnh vải thế này… còn em thì như thế này… em nghĩ xem là chuyện gì?
Chuyện… chuyện… trời mẹ ơi… bộ anh ấy định “ăn” tôi hay gì?
Thấy tôi có vẻ thông ra, anh lại hỏi:
– Nếu hối hận thì chạy đi, sang phòng con ngủ… sáng anh nói chuyện… với em sau…
Tôi nửa muốn chạy, nửa lại lo lắng nên cứ đứng chần chừ không chịu đi. Thấy tôi như vậy, anh có vẻ khó chịu, quát lớn:
– Em có đi không? Đi thì đi nhanh, không đi thì…
Không đợi anh nói hết câu, tôi đã nhướn người hôn lên môi anh, tay tôi run run chạm vào hai má của anh, để xuống nụ hôn nhẹ tênh, tôi run rẩy nói:
– Nếu em ở lại… là em cứu anh… có phải không?
Chính Quân siết chặt hai tay, anh gồng đến mức toàn mặt đỏ như gấc:
– An Lâm… nếu chưa sẵn sàng thì đi đi… đi sang phòng cu Gin rồi gọi… gọi trợ lý Minh cho anh… đừng làm loạn lên nữa… anh… anh chịu không nổi.
Tôi đưa mắt nhìn xuống thân dưới của anh, mặt đột nhiên đỏ bừng lên khi thấy “vật nam tính” kia căng cứng. Rút hết kinh nghiệm xem phim rồi đọc truyện chục năm của tôi, tôi cuối cùng có thể kết luận ra một điều… Chính Quân… anh ấy là bị người ta “chơi thuốc”. Trong lòng vừa giận vừa lo, giận kẻ khốn nạn kia lại lo cho sức khoẻ của anh. Mấy thứ thuốc kíƈɦ ɖụƈ này không phải bổ béo gì, người mạnh mạnh còn đỡ, người nào yếu yếu chắc sốc đến điên mất. Chính Quân anh ấy làm đủ mọi cách mà “cậu nhỏ” vẫn không xuống được, e là bị cho dùng thuốc liều mạnh rồi. Tôi… phải suy nghĩ cho kỹ, chuyện này cũng không đùa được đâu…
Thấy tôi nhìn, Chính Quân liền kéo đầu tôi lên, khẽ vỗ nhẹ lên đầu tôi, hai mắt anh đục ngầu, giọng khàn như ngậm kẹo:
– Đừng nhìn… đi ra đi… ngoan…
Tôi bất giác bị cảm động vì cái vỗ về đầy tính chở che kia của anh, trong lòng vốn suy nghĩ rất nhiều nhưng khi thấy anh vì nhịn mà chịu đựng như vậy, tôi lại thấy mềm lòng không nỡ. Chính Quân đã quá nhẹ nhàng với tôi rồi, từ lúc cưới nhau đến giờ, tôi nói chưa sẵn sàng là anh cũng không dám động đến tôi. Bọn tôi là vợ chồng cơ mà, nếu là người khác chắc giờ tôi đã sinh đến mấy lứa chứ không phải là còn trong trắng như thế này đâu. Trước sau gì thì bọn tôi không phải abc với nhau… trốn hoài cũng đâu phải cách tốt. Bọn bạn tôi hay nói, tình yêu mà không có tìиɦ ɖu͙ƈ đi kèm thì trước sau gì cũng thành đắp mộ cuộc tình mà thôi…
Nghĩ thật kỹ, thật kỹ… tôi hít vào một hơi rồi tự tay cởi dây rút áo choàng xuống. Áo choàng rơi xuống sàn nhà cũng đồng nghĩa với việc cả thân người tôi phơi ra trước mặt của anh, cả trên cả dưới đều không có che chắn, hoàn toàn không có che chắn…
Chính Quân nhìn đến ngớ người, giọng anh đục ngầu:
– Em… em…
Tôi đưa tay vịn lấy vòng eo rắn chắc của anh, môi run run, tôi khẽ nói:
– Khi nãy anh hỏi em có tin anh không… em suy nghĩ kỹ rồi… cưới thì cũng đã cưới, tin… em cũng không thể cứ không tin anh. Bây giờ… em liều một phen vậy… anh… sau này phải đối xử tốt với em… là em cứu anh lần này đó.
Chính Quân khẽ cười, nụ cười vừa nặng nề vừa sảng khoái, anh kề môi sát tai tôi, thì thầm:
– Cảm ơn em… vất vả cho em rồi.
Nói rồi, anh cúi người nhấc bổng tôi lên, đôi chân mạnh mẽ bồng tôi đi thẳng ra ngoài. Môi anh phũ thật mạnh lên môi tôi, tiếng mút mát nghe mà đỏ cả mặt. Đôi môi nóng ấm, cơ thể nóng rực, anh thả tôi xuống giường rồi lại cúi người hôn gấp gáp lên cổ lên vai tôi. Anh hôn lên chỗ nào, chỗ da thịt tôi lại tê rần lên ở đó. Đến khi đôi môi tham lam kia chạm vào một bên ngực, cả người tôi lại khẽ run lên vì cảm giác kỳ lạ vừa ùa đến. Hai tay tôi bấu vào lưng anh, anh nhìn tôi đắm chìm, nụ cười trên môi lại đểu giả đến đáng ghét:
– Da thịt em mẫn cảm quá… cố chịu đựng một chút… anh chịu không nỗi nữa rồi…
Vừa dứt lời, Chính Quân đột nhiên tách hai chân tôi ra, mắt anh nhìn chằm chằm vào nơi huyệt nhỏ khiến tôi đỏ mặt đến co chân che đi. Tôi khép chân lại, anh lại đẩy chân tôi ra, mặt anh đỏ như quả gấc, giọng khàn đục:
– Anh xin lỗi… anh bù đắp cho em sau… anh xin lỗi…
Tôi hít vào một hơi rồi khẽ nhắm mắt lại, phía dưới thân cảm nhận quá rõ ràng cái cảm giác đau đớn khi anh đưa “cậu bé” của mình vào. Tay tôi siết chặt ga giường, răng cắn chặt môi dưới để ngăn cho tiếng rêи ɾỉ vì đau đớn phát ra. Chính Quân thật sự rất gấp nhưng anh cũng rất nhẹ nhàng, chân anh đè lên chân tôi nhưng tôi lại cảm nhận đuợc là anh đang gồng hết sức để tôi có thể thoải mái không cảm thấy đau. Thấy anh cố gắng như vậy, tôi bất giác lại cố nén sự đau đớn vào trong, tôi đưa tay vịn lấy cổ anh, tôi run run nói:
– Em chịu được… anh đừng lo…
Như được trấn an, Chính Quân từ từ đưa cậu nhỏ vào, anh vào rất chậm… rất chậm… tôi cũng rất đau… rất đau…
Đến bây giờ tôi mới hiểu được cái run rẩy sợ hãi của mấy đứa bạn khi trải qua “lần đầu tiên” với bạn trai là thế nào. Ối trời ơi, đau thấy mấy ông trời chứ bộ giỡn hả trời?!
Chắc bởi vì có thuốc trong người nên Chính Quân không còn giữ được sự bình tĩnh nữa, anh gắt gao ôm chặt lấy eo tôi, một tay xoa xoa bầu ngực, tay lại giữ lấy eo tôi mà chuyển động không ngừng. Từng đợt luận động khiến cơ thể tôi cũng run lên, cảm giác vừa đau lại vừa kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến kỳ lạ. Tôi mơ màng đưa mắt nhìn về phía anh, anh lại đưa tay che mắt tôi lại, giọng anh khàn đi:
– Đừng nhìn anh… anh đáng sợ lắm… ngoan!
Tôi mím môi không nói gì, Chính Quân lại phủ người đè lên người tôi, anh đưa môi đến gần tai tôi, khẽ nỉ non:
– Cảm ơn em… anh thương em… An Lâm!